1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Vương Kim Bải Sủng Phi - Chả Mễ Thố (155c+PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 40: Chém cho bổn cung!
      Editor: Sylvia
      Beta: Tiểu Chi

      Đối mặt với Long Trạch Vũ Nhi ương ngạnh, biểu tình Phương Đồng vẫn trước sau như , thanh cũng vững vàng như trước.

      “Hồi bẩm công chúa, thứ nhất, ta phải là con chó, mắt ta tuy rằng , nhưng thị lực vẫn tốt lắm. Thứ hai, Tuyệt Sắc phường của chúng ta bán quần áo luôn chú ý tới thứ tự đến trước và sau, mặc kệ ngài là ai, là thân phận gì, tôn quý như thế nào, đến Tuyệt Sắc phường chính là khách hàng chúng ta, chúng ta đối xử bình đẳng.”

      Bộ dáng kiêu ngạo siểm nịnh cùng với giọng tràn đầy ý châm biếm của Phương Đồng làm cho Phượng Thương thực tán thưởng, tán thưởng này lan đến cả Quang Hoa công tử đứng đằng sau Phương Đồng, có thể đem thủ hạ dạy dỗ được như vậy, Quang Hoa công tử này tuyệt đối phải người thường.

      “Làm càn!” Mộ Dung Tâm Liên thấy Long Trạch Vũ Nhi chưa kịp phải ứng, lập tức đứng ra chửi:“Bộ y phục này được công chúa coi trọng, ngươi chỉ có thể bán cho nàng, phải muốn tiền sao, nhiều hay ít?!”

      vạn lượng hoàng kim.”

      Phương Đồng vừa hô giá, trực tiếp khiến mí mắt Mộ Dung Tâm Liên nhảy dựng lên:“ vạn lượng ? Hoàng kim? Ngươi là cướp à!”

      “Ngài là?” Phương Đồng híp mắt, vờ như biết thân phận của Mộ Dung Tâm Liên.

      “Hừ!” Mộ Dung Tâm Liên sửa lại quần áo, hất cằm lên cao:“Ta là Tĩnh vương phi!”

      “Nha –” Phương Đồng cố ý kéo dài tiếng : “Nhưng mà hình như Tĩnh vương gia Tây Kì quốc chỉ có vị Trắc phi……”

      “Ngươi –” Mộ Dung Tâm Liên tại buồn bực về thân phận của mình. Vì sao phải là Vương phi, chỉ hơn nhau chữ “Trắc”, cư nhiên lại bị chưởng quầy nho cười nhạo, khiến cho sắc mặt nàng cực kỳ khó coi.“Ta lập tức thành Vương phi !”

      Khi chuyện, tay Mộ Dung Tâm Liên tự giác xoa xoa bụng của mình, mà động tác này, lại bị Phượng Thương thu vào trong mắt. ra là thế, khó trách nàng lại kiêu ngạo như vậy, là vì có chỗ dựa vào a!

      “Chưởng quầy, đây là vạn lượng hoàng kim.” Như Ý đưa lên cái hộp, đặt trước mặt Phương Đồng, mở ra, mảnh kim quang,“Công tử nhà ta vừa ý ‘Kim Lũ Y’, thanh toán tiền trước, nửa tháng sau tới lấy hàng.”

      Như Ý lễ phép khách khí cùng với Long Trạch Vũ Nhi điêu ngoa ương ngạnh bên kia tạo thành hai cực đối lập, mà chủ nàng lại hào phóng xuất tiền, khiến cho người ta sợ hãi thôi, cũng đồng thời khiến cho bọn khách nhân nghị luận huyên náo cả lên.

      “Nếu công tử thanh toán tiền trước, vậy cửa hàng của chúng ta cũng liền ngoại lệ, để cho công tử lấy quần áo trước.” Phương Đồng sai người ta gói “Kim Lũ Y” lại, cười tủm tỉm , cầm quần áo đưa cho Như Ý.“Công tử hẳn là mua cho phu nhân của ngài! Phu nhân may mắn a!”

      “Đa tạ……”

      Phương Đồng dùng từ phu nhân để gọi Mộ Dung Thất Thất, khiến tâm tình Phượng Thương thực thỏa mãn. Đúng vậy, bao lâu nữa, nàng trở thành tân nương của a, trở thành Vương phi của . Phu nhân? Nương tử? Ái phi? Khanh khanh*? Thất nhi……gọi nàng như vậy, xác thực tồi. (* vợ chồng gọi nhau thân mật….sau này a chuyên gọi chị bằng từ này)

      “Đứng lại!”

      Thấy Phượng Thương cùng Như Ý mang theo “Kim Lũ Y” mà mình thích tới cửa, định ly khai, Long Trạch Vũ Nhi hề gây hấn với Phương Đồng nữa, mà lại sai người ngăn bước Phượng Thương.

      “Ngươi có thể , nhưng mà phải để quần áo phải lại!”

      Long Trạch Vũ Nhi nhìn chằm chằm bộ “Kim Lũ Y” trong tay Như Ý, ánh sáng vàng lấp lánh màn lụa mỏng, nó được, khiến nó trở nên thần bí. Quần áo này, Long Trạch Vũ Nhi cực kỳ thích, tuyệt đối cho phép bộ quần áo xinh đẹp như vậy được trưng diện người kẻ khác!

      “Giữa ban ngày ban mặc, công chúa chẳng lẽ muốn cướp sao?” thanh Phượng Thương mang theo chút hàn ý, Như Ý hiểu chủ tử, lập tức bắn lên trời quả pháo hoa.

      Pháo hoa màu đỏ nổ tung trung, là đẹp mắt. Biết đối phương muốn tìm người đến hỗ trợ, nhưng mà Long Trạch Vũ Nhi căn bản sợ hãi. Nơi này là Tây Lương, là kinh thành Tây Kì, nàng là Bình Dương công chúa của Tây Kì quốc, trừ khi phụ hoàng mẫu hậu ở chỗ này, bất luận kẻ nào cũng ngăn được nàng!

      “Quần áo này, bổn cung muốn!”

      Thủ hạ của Long Trạch Vũ Nhi chạy báo tin cho cấm quân ở kinh thành, nhìn người nọ chạy so với con khỉ còn nhanh hơn, dưới mũ sa, Phượng Thương nhếch miệng lộ ra nụ cười thị huyết.

      càn! ràng là công tử nhà ta nhìn thấy trước, còn trả vạn lượng hoàng kim!” Thấy cấm quân của kinh thành chạy lại đây, Như Ý tiến lên phía trước bảo hộ Phượng Thương: “ nghĩ tới công chúa của quốc gia thế nhưng phân phải trái như vậy! thể mua nổi liền ngang ngạnh cướp bóc, đây là cái đạo lý gì! Các ngươi còn có tuân theo vương pháp?!”

      “Vương pháp?” Nghe thấy từ này, Long Trạch Vũ Nhi giống như nghe được chuyện đáng cười nhất: “Vương pháp là do nhà ta đặt ra, ở nơi đây, bổn cung chính là vương pháp!”

      Thủ lĩnh cấm quân vội vã tới nhưng khi vừa thấy Long Trạch Vũ Nhi, liền cảm thấy đau đầu. Vị công chúa này dường như có việc gì làm, cứ thích sai khiến bọn họ làm chuyện tầm phảo.

      Hồi trước, ầm ĩ đòi đóng cửa Thông bảo trai, kết quả tại các vị phu nhân trong toàn kinh thành đều nhìn bằng ánh mắt căm hận, có Thông bảo trai, châu báu trang sức các nàng thích cũng có, thể chỉ trích công chúa, chỉ có thể đối với cái tiểu thủ lĩnh này ra tay tàn độc, ngay cả phu nhân nhà mình cũng phạt ngủ vài ngày dưới đất.

      Chỉ mới yên tĩnh có vài ngày, Bình Dương công chúa lại làm ầm ĩ lên, biết khi nào mới là lần cuối –

      “Hạ quan bái kiến Bình Dương công chúa……” Tuy rằng tình nguyện, nhưng vẫn thể cung kính hành lễ. Ai bảo thân phận nhà người ta cao quý, lão cha chính là đại boss* của quốc gia này a! (*nguyên văn tg)

      “Ngươi, cướp đoạt kiện quần áo kia cho bổn cung!” Long Trạch Vũ Nhi chỉ vào Phượng Thương, Mộ Dung Tâm Liên ở bên kéo kéo ống tay áo Long Trạch Vũ Nhi, nàng mới sửa miệng: “, là lấy lại đây cho bản cung!”

      “Công chúa, quần áo này là của người ta , ngài như thế nào có thể –”

      “Ba –” Long Trạch Vũ Nhi nghẹn bụng khí, lại có chỗ để phát tiết, nghe Hồ Bất Tu những lời này, lập tức giáng bạt tai lên mặt “ Việc bản cung làm khi nào đến phiên ngươi lên tiếng! Đừng có mà dạy dỗ bổn cung, kêu ngươi làm gì ngươi làm cái đó!”

      Long Trạch Vũ Nhi cước đem Hồ Bất Tu đá , quay mặt về đám cấm quân đứng phía sau ra lệnh,“Các ngươi nghe đây, ai lấy được ‘Kim Lũ Y’ cho bản cung bản cung cho ngồi ở vị trí thủ lĩnh cấm quân!”

      Lời này lọt vô tai bọn cấm quân, các mắt liền sáng lên.

      Thủ lĩnh cấm quân, dù là ai cũng đều muốn ngồi cái vị trí kia! Dù sao nếu gặp chuyện may còn được Bình Dương công chúa chống đỡ, vả lại, đối phương bất quá cũng là chủ tỳ, động động não những người này liền lập tức quy phục Long Trạch Vũ Nhi.

      Chỉ lát, bốn mươi tên cấm vệ quân bao vây Phượng Thương cùng Như Ý, vũ khí trong tay hướng về hai chủ tớ, tư thế thực kiên cường.

      “Lớn mật!” Như Ý ngàn vạn lần nghĩ tới, đám người này thế nhưng lại nghe lời nữ nhân xui khiến, dám động thủ với Vương gia nhà bọn họ, nếu họ là người Bắc Chu, cho họ mười cái lá gan cũng dám.

      “Phốc xích –” chỉ Long Trạch Vũ Nhi, Mộ Dung Tâm Liên cũng cười , bất quá chỉ là cái tiện tỳ, thế nhưng đối lại đứng trước mặt công chúa Tây Kì quốc mà như vậy, là đồ lỏng não.

      “Uy, đem quần áo của công chúa giao ra đây!” Có người tay cầm đao tiến lên trước, bày ra tư thế nếu ngươi giao quần áo biết tay.

      Thấy đối phương như vậy, Phượng Thương hừ lạnh tiếng,“Nếu bổn vương ?”

      “Ha ha ha! Các ngươi nghe thấy gì , thế nhưng dám xưng bổn vương! Bổn vương?!” Long Trạch Vũ Nhi cười ha hả, châu sai* đầu cũng run run theo màn cười,“ Điêu dân lớn mật, dám giả mạo Vương gia, đáng chết vạn lần! Người đâu, chém cho bản cung!” (*trâm ngọc)

      ♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫

      Tiểu Chi: Càng về sau càng dài, càng về sau càng hấp dẫn….các nàng ráng đợi ….~^^~

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 41: Bốn mươi thủ cấp.
      Long Trạch Vũ Nhi ra lệnh tiếng, đám cấm quân liền rút ra đao kiếm sáng choang hướng về phía Phượng Thương.

      “Đừng hòng động đến Vương gia nhà ta!” Như Ý chưa hết câu, vươn đao cong xoay tròn vòng trung, trực tiếp chém đứt đầu của tên lính dẫn đầu xông đến trước mặt nàng.

      “A—”Đầu rơi xuống đất, còn lăn thêm vài vòng, dính chút bụi đất, cũng để lại vệt máu đỏ thẫm.

      “A! Giết người!” Dân chúng vây xem xung quanh thấy màn đẫm máu này, có vài người thét chói tai rồi ngất xỉu, còn Long Trạch Vũ Nhi và Mộ Dung Tâm Liên cũng suýt chút nữa ói mửa.

      Sau đó, trận tiếng vó ngựa vang lên, mười binh lính mặc giáp đen cưỡi tuấn mã thượng hạng đến trước mặt Phượng Thương:”Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, thỉnh Vương gia thứ tội!”

      Vương gia? Đây là vị Vương gia nào? Đại não của Long Trạch Vũ Nhi còn chưa kịp động, chuỗi thanh thê lương vang lên. Bốn mươi tên lúc nãy còn vây lấy Phượng Thương, đầu đều rơi xuống đất, máu đỏ bắn lên mặt Long Trạch Vũ Nhi, khiến nàng sợ đến mức hét rầm lên.

      “Ngươi, các ngươi—” Thanh Long Trạch Vũ Nhi run rẩy, cả người cũng run bần bật:”Các ngươi là ai ?!”

      “Đúng là ưng kỵ biểu trưng cho Nam Lân vương!” Trong đám dân có người thấy được ống tay áo của binh đoàn áo đen là đầu chim ưng thêu bằng chỉ bạc, lập tức nhận ra thân phận của bọn họ.

      Nam Lân vương?! chỉ riêng gì Long Trạch Vũ Nhi mà tất cả mọi người đều ngây dại. Bạch y nam tử đội mũ sa kia chính là Nam Lân vương Phượng Thương trong truyền thuyết? Là “chiến thần” của Bắc Chu, là người mới mười lăm tuổi nổi danh khắp tứ quốc?

      trận gió thổi qua, khiến lụa trắng lay động, làm mọi người nghĩ có thể nhìn thấy dung mạo của Phượng Thương, nhưng chỉ kịp ngắm cái cằm hoàn mỹ, Phượng Thương liền nhanh chóng giữ lấy màn sa.

      “Ha ha—” Bị mọi người nhận ra thân phận, Phượng Thương khẽ cười, đè thấp mũ sa:” Như Ý, ở Bắc Chu quốc, nếu dám mưu sát bổn vương, đáng phải chịu tội gì?”

      “Hồi bẩm Vương gia, người mắc tội mưu sát hoàng thân quốc thích, liền bị lăng trì xử tử, tru di cửu tộc!” Thanh trong trẻo của Như Ý, rơi vào trong tai của Long Trạch Vũ Nhi lại trở nên lạnh lùng chói tai. Sớm nghe Nam Lân vương hành tàn nhẫn, cả gan làm loạn, nghĩ tới, thế nhưng dám giết chết cấm quân của Tây Lương thành ngay đường phố nơi đây!

      “Ngươi, ngươi đừng có lại đây….”

      Long Trạch Vũ Nhi mới vừa rồi còn diễu võ dương oai, nghĩ muốn đoạt lấy “Kim Lũ Y” trong tay Phượng Thương, bây giờ lại đánh răng cầm cập. Nàng thế mà quên mất, sứ đoàn Bắc Chu quốc tới Tây Lương, hơn nữa Phượng Thương lần này còn mang theo ưng kỵ tinh nhuệ nhất Bắc Chu. Hành vi vừa rồi thực đúng là tìm chết!

      “‘Kim Lũ Y’ này quả nhiên rất xinh đẹp!”

      Phượng Thương cầm lấy bộ “Kim Lũ Y” giơ ra, dưới ánh mặt trời, Kim Lũ Y rực rỡ óng ánh, bức tranh vẽ kim sa như có sống, khiến cho người xem kinh ngạc, quên luôn màn huyết tinh vừa rồi.

      “Bất quá—-” Phượng Thương dừng lại “—chỉ có Vương phi của bổn vương mới có tư cách mặc y phục như thế này. Công chúa, chẳng lẽ ngươi muốn làm Vương Phi của bổn vương?”

      Tầm mắt của Long Trạch Vũ Nhi lúc này hoàn toàn bị Kim Lũ Y hấp dẫn, hề để ý đến lời của Phượng Thương, vẫn đợi đến khi Mộ Dung Tâm Liên kéo kéo áo nàng, nàng mới hoàn hồn lại :”! ! Bổn cung có ý nghĩ như vậy!”

      Đùa à, bảo nàng vì kiện quần áo mà gả cho Quỷ vương sao? Nàng vẫn muốn sống đến trăm tuổi a! Long Trạch Vũ Nhi khụy chân, trực tiếp ngất .

      “A, lá gan bất quá cũng chỉ có thế—-” Phượng Thương thu hồi Kim Lũ Y, thèm chú ý đến Long Trạch Vũ Nhi cùng Mộ Dung Tâm Liên nữa, quay đầu về phía sau, hướng Phương Đồng chắp tay:” ngại, làm bẩn mặt tiền của Tuyệt Sắc phường, bổn vương xin hướng Quang Hoa công tử tạ tội!”

      sao sao, đây là khởi đầu tốt đẹp! Là điềm lành!” Phương Đồng thực vừa ý thủ đoạn của Phượng Thương, trong lòng thầm giơ ngón tay cái lên mà tán thưởng vị vương gia này, có lẽ nhân tài như mới xứng đôi với tiểu thư nhà mình!

      Lời của Phương Đồng, khiến nhịn được thưởng thức vị chưởng quầy này. Hắc, người này đúng là quá thú vị, nếu là người thường, sớm sợ đến mức run run, thế nhưng lại đây là khởi đầu tốt, Tuyệt Sắc phường quả nhiên đặc biệt!

      “Chưởng quầy thực độ lượng! Để bồi thường, bổn vương xin đảm bảo an toàn cho Tuyệt Sắc Phường! Về sau nếu có ai đến Tuyệt Sắc phường gây phiền toái, chính là đối đầu với bổn vương, đối đầu với thiết kỵ* của bổn vương. (*đội quân tinh nhuệ, kỵ binh)

      Thanh của Phượng Thương lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe được. Tuyệt Sắc phường có Phượng Thương làm chỗ dựa vững chắc, Long Trạch Vũ Nhi dù có muốn động đến nó, cũng chẳng dám trực tiếp náo loạn…..

      Chỉ qua buổi sáng, chuyện Nam Lân vương Phượng thương nổi giận giết chết cấm vệ quân tựa như có cánh mà bay, truyền ra khắp Tây Lương thành. Cùng lúc đó, tại Thúy Trúc viên, Mộ Dung Thất Thất cũng nhận được lễ phục cùng trang sức do Phượng Ngọc đưa tới. Y như ý nghĩ của nàng, đích là “Hoa thu” cùng “Kim Lũ Y”.

      xinh đẹp!” Mặc dù Phượng Ngọc đến tuổi trung nhiên, nhìn thấy những thứ này cũng thích buông tay, nhịn được mở miệng tán thưởng :”Nếu có cơ hội, ta muốn gặp Quang Hoa công tử lần! Rốt cuộc là người tinh tế đến cỡ nào, tâm hồn tươi đẹp đến nhường nào mới có thể thiết kế ra những phục trang lộng lẫy như vậy!”

      Khi nghe Phượng Ngọc những lời này, Tô Mi cùng Tố Nguyệt đứng bên cạnh liền nhìn nhau cười, Quang Hoa công tử mà người người dù tìm mãi cũng thấy, chính là Tam tiểu thư của Mộ Dung phủ a!

      “Chậc chậc, công chúa, người nhìn xem!” Phượng Ngọc cẩn thận cầm lấy cây trâm vàng làm từ xà cừ viền tơ vàng: “ đẹp a! quá đẹp! Công chúa, người nhất định trở thành người xinh đẹp nhất trong bữa tiệc!”

      “Đích thực rất đẹp!” Mộ Dung Thất Thất cũng biểu ra vẻ kinh hỉ quá mức như Phượng Ngọc, những thứ đồ chơi này, đều do nàng ngứa tay vẽ bậy, do chính nàng thiết kế, sớm sờ đến ngấy.

      Biểu tình bình thản của Mộ Dung Thất Thất, khiến Phượng Ngọc càng thêm thích vị Vương phi tương lai này. Nếu là nữ tử tầm thường, người nào thấy châu báu của Thông Bảo trai tâm trí đều nhịn được mà trở nên bấn loạn, nhưng riêng vị Chiêu Dương công chúa này, lại hờ hững hững hờ, phong cách thực quí phái! Rất xứng với Vương gia!

      Trong cung, Long Trạch Vũ Nhi quỳ gối trước mặt Long Trạch Vũ, Đoan Mộc Tình đứng bên thay nữ nhi giải vây.

      “Ngươi—” Long Trạch Vũ chỉ tiếc rèn sắt thành thép mà nhìn Long Trạch Vũ Nhi:” Ngươi chọc ai chọc, lại chọc đến cái sát tinh kia! Chẳng lẽ ngươi nghe những tin đồn về à? Sao trẫm lại có thể sinh ra đưa con ngu xuẩn như ngươi chứ!”

      “Bệ hạ, xin ngài bớt giận! Xác thực trong chuyện này Vũ Nhi có điểm sai, nhưng mà Phượng Thương cũng nên vì thế mà giết người ở kinh thành a! Đây là Tây Kỳ quốc, là Tây Lương, cũng phải Bắc Chu của bọn ! Sao lại cả gan như vậy!”

      Đoan Mộc Tình biết Long Trạch Vũ Nhi làm sai, muốn y phục của ai muốn, lại muốn của Phượng Thương, nhưng cũng thể trách nàng a, Phượng Thương cũng thân phận của mình, tóm lại, chính là lỗi của Phượng Thương!

      Thấy Đoan Mộc Tình ra câu “hỗn trướng” như vậy, Long Trạch Vũ giơ tay chỉ giữa trung, cũng biết nên cái gì nữa.

      “Ngu ngốc! Nàng ngốc, ngươi sao lại cũng ngốc theo nàng chứ! Phượng Thương là người có thể dây vào sao? Đừng chỉ giết bốn mươi người, cho dù hôm nay truy cứu lỗi của Vũ nhi, trẫm cũng có che chở cho nàng!”

      “Hoàng thượng, ngài như vậy chẳng phải chính là để người ta lấn đầu mình sao?” Đoan Mộc Tình có chút bất mãn với cách hành xử của Long Trạch Vũ, dù sao, đối phương bất quá cũng chỉ là tên Vương gia mang huyết thống hoàng tộc, chẳng lẽ so với thiên tử Bắc Chu còn có thể tôn quý hơn sao?

      “Ngu ngốc! Trẫm thầm nghĩ điều gì có thể khiến Vũ nhi lù đù như vậy, nguyên lai chính bởi vì có vị mẫu thân như ngươi! Các ngươi tự mình kiểm điểm tốt !” Long Trạch Vũ phất tay áo, ly khai Thanh Loan cung.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 42: Trùng dương* cung yến.
      Editor: Sylvia
      Beta: Chiryka

      “Mẫu hậu……” Long Trạch Vũ Nhi đem theo bụng đầy ủy khuất tới bên người Đoan Mộc Tình, “Mẫu hậu, phụ hoàng dường như chẳng hề đau lòng Vũ Nhi ?”

      “Vũ Nhi, ráng nhẫn, chờ mẫu hậu sinh hạ tiểu đệ đệ, chờ tiểu đệ đệ làm thái tử, làm hoàng đế, còn người dám khi dễ chúng ta !” Đoan Mộc Tình nhàng vỗ lưng nữ nhi bảo bối.

      Nghe xong lời Đoan Mộc Tình , Long Trạch Vũ Nhi đột nhiên đẩy nàng ra,“Thái tử, thái tử, thái tử! Trong mắt, trong lòng người cũng chỉ có đệ đệ, thầm nghĩ muốn con trai, căn bản thèm để ý đến nữ nhi này! Người thích con trai như vậy, vì sao lúc trước thời điểm sinh hạ ta, đem ta bóp chết luôn !”

      “Vũ Nhi, ngươi gì vậy?” Nhìn thấy mặt xa lạ của nữ nhi, Đoan Mộc Tình như bị dọa, đưa thủ muốn lau lệ ở khóe mắt Long Trạch Vũ Nhi, lại bị nàng ta đẩy tay ra.

      “Ta chán ghét ngươi, chán ghét các ngươi! Ta hận chết các ngươi!”

      Long Trạch Vũ Nhi vừa khóc vừa chạy ra ngoài, Đoan Mộc Tình ngồi xụi lơ mặt đất. Vì sao, vì sao Vũ Nhi thể hiểu được tấm lòng của người làm mẹ này chứ…… Đoan Mộc Tình vuốt ve bụng của mình, lòng bàn tay là thịt, mu bàn ta cũng là thị, cả hai đứa đều là con của mình, nàng đều phải bảo vệ.

      “Cục cưng, tỷ tỷ vì mẫu thân hoài thai ngươi mà tức giận , ngươi về sau lớn lên phải bảo vệ tỷ tỷ đó, nhớ ?”

      Phiêu Tuyết cung, Mộ Dung Tuyết Liên nhu nhu cái miệng nhắn mà nhai trái nho, bàn tay khác vuốt bụng. bình an vượt qua sáu tháng, còn thêm ba tháng nữa đứa này đến nhân thế . Mộ Dung Tuyết Liên hỏi những thái y xem mạch, họ đều là hoàng tử, khiến cho nàng phi thường cao hứng.

      Khi đứa này sinh hạ, nàng nhất định phải để cho lên làm thái tử! Nhất định!

      Hổ Phách nhàng vào, ra lệnh cung nữ đều chung quanh lui ra ngoài, mình tiến ra phía sau Mộ Dung Tuyết Liên ,“Nương nương, hoàng hậu nương nương có bầu tháng, hơn nữa, người kia ở Tĩnh vương phủ kia cũng có .”

      “Cái gì?!” Mộ Dung Tuyết Liên bị nghẹn nho ở trong miệng, nuốt được, cũng phun ra được, khó chịu cực kỳ.“Có chắc ?”

      “Chắc chắn.”

      Vừa rồi, tâm tình của Mộ Dung Tuyết Liên còn tốt đẹp, giờ phút này liền trở nên u ám,“Cái con gà mái biết đẻ trứng kia thế nhưng có, là đáng giận! Còn có tiểu tiện nhân kia, thế nhưng cũng dám tranh giành với bản cung, nàng chẳng lẽ còn muốn trông cậy vào đứa trong bụng mình có thể giúp Long Trạch Cảnh Thiên trở thành thái tử sao! Hừ!”

      “Nương nương, làm sao bây giờ?”

      “Để cho bản cung suy nghĩ, bản cung cần phải suy nghĩ lại cẩn thận.” Mộ Dung Tuyết Liên rốt cục đem hạt nho phun ra, ngón tay thon dài sơn móng đỏ chóe nhàng vuốt bụng mình,“Nếu cả hai người này đều đối nghịch với bản cung, vậy đừng trách bản cung ra tay độc ác!”

      khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Tuyết Liên lên vẻ ngoan độc, ngay cả Hổ Phách theo nàng nhiều năm thấy vậy cũng kinh hồn khiếp đảm.

      “Lại đây!” Mộ Dung Tuyết Liên ngoắc ngón tay với Hổ Phách, ở bên tai nàng giọng .“Tung tin ra, để cho vị kia ở Thanh Loan cung biết chuyệnTrắc phi của Tĩnh vương cũng có thai bản, cung muốn cho các nàng chó cắn chó.”

      “Nương nương minh!” Đôi con ngươi của Hổ phách lóe ra quang mang khác thường. Ngồi nhìn hổ đấu, là chuyện mà chủ tử am hiểu nhất , xem ra, cuộc sống gió êm sóng lặng còn……

      Đầu tháng chín, thời tiết sáng sủa, trời bóng mây, trong cung kim cúc nơi nơi nở rộ, rực rỡ mảnh vàng tươi, nhìn qua quý khí mười phần.

      Đối hội quốc liên giữa Bắc Chu và Tây Lỳ, Long Trạch Vũ phi thường coi trọng, cho nên trùng dương cung yến năm nay phá lệ làm long trọng hơn nhiều. Văn võ bá quan sớm đến điện có tổ chức yến hội, ngay cả bọn người Hoàng Thượng, hoàng hậu cùng Hoàng quý phi cũng đều đến.

      Đợi nửa ngày, cả hai nhân vật chính Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất vẫn còn chưa tới, sắc mặt Long Trạch Vũ có chút khó coi, mọi người đều ngồi ngay ngắn , khí có chút khẩn trương.

      Chẳng thể trách những người này, dù sao danh tiếng của Nam Lân vương Phượng Thương quá lớn, hơn nữa thủ đoạn của cũng làm cho người ta chấn kinh. Chỉ riêng vụ lần trước, tức giận liền giết bốn mươi cấm quân ở đường, khiến cho người thể bội phục, thế nhưng chuyện này Hoàng Thượng cũng truy cứu, liền đủ thuyết minh rằng lực uy hiếp của vị Vương gia của Bắc Chu quốc này như thế nào .

      Chỉ là, vị này Vương gia kia cũng quá kiêu ngạo, thế nhưng lại để cho triều thần Tây Kì quốc đều chờ . Còn có vị Chiêu Dương công chúa Mộ Dung Thất Thất kia, thế nhưng cũng có tới! Ánh mắt chúng quan viên khỏi liên tục hướng Mộ Dung Thái tràn đầy ý vị.

      Lúc này Mộ Dung Thái cũng có chút ngồi yên, xuất ra khăn tay lau mồ hôi liên tục. Khi ra khỏi cửa ràng Mộ Dung Thất Thất sớm trước, nhưng biết vì sao bây giờ còn chưa có đến. Nếu Long Trạch Vũ truy cứu chuyện này, rất phiền toái .

      Mộ Dung Thái hận thể chờ thời điểm Mộ Dung Thất Thất xuất lập tức đem nàng treo lên hung hăng trách phạt chút, nhưng mà cũng chỉ là ý tưởng trong nội tâm của , thực tế thể làm vậy, cũng quả có gan mà đối với Mộ Dung Thất Thất như vậy.

      Mấy ngày qua, vài người Bắc Chu mang theo cờ hiệu của Phượng Thương nghênh ngang tiến tiến xuất xuất ở phủ Thừa Tướng của , lại còn thường thường dùng ngôn ngữ của Bắc Chu mà vài câu chế giễu . Còn có cái đầu bếp kia, mỗi ngày đều nướng thịt dê, khiến trong phủ chướng khí mù mịt, nơi nơi đều là vị thịt dê, làm hại nhiều ngày qua cũng có tâm tình ăn uống.

      Chuyện đó làm cho Mộ Dung Thái thực đau đầu, nhưng mà dám đắc tội với Phượng Thương, cho nên đành phải chịu đựng, nhẫn , trong lòng ước gì Mộ Dung Thất Thất sớm gả ra ngoài chút, để xong hết mọi chuyện.

      Tất cả mọi người đều suy đoán, rốt cuộc Nam Lân vương cùng Chiêu Dương công chúa làm cái quái gì. Trước cửa cung, chiếc xe ngựa, Mộ Dung Thất Thất cuối cùng cũng tỉnh ngủ .

      Sáng sớm nàng bị Phượng Ngọc lôi rời khỏi giường, rằng nhất định phải khiến nàng trở nên xinh đẹp khiến người người đều kinh ngạc, kết quả là Mộ Dung Thất Thất bên ngủ gà ngủ gật, bên tùy ý để Phượng Ngọc dìu nàng tắm rửa thay quần áo, sau đó thoa nước hoa khắp người , lại mặc thêm tầng “Kim lũ y” vào, mới bắt đầu tinh tế trang điểm cho nàng.

      Mộ Dung Thất Thất thề, nàng chưa bao giờ biết rằng trang điểm cho nữ nhân có thể mất nhiều thời gian như vậy, tay Phượng Ngọc phi thường linh hoạt, đem mái tóc đen bình thường vẫn rối tung trong tay nàng, chỉnh chỉnh sửa sửa, cái búi tóc xinh đẹp liền xuất đầu nàng, làm cho Mộ Dung Thất Thất sợ hãi thôi.

      Khi Mộ Dung Thất Thất nghĩ rằng mọi chuyện xong, Phượng Ngọc lại đem nàng ngồi ở ghế, tiếp tục bận rộn ở đầu nàng, vất vả mới làm tóc xong, Phượng Ngọc lại bắt đầu chuyển hướng xuống mặt của nàng.

      Từ đầu tới cuối, Tô Mi cùng Tố Nguyệt giúp đỡ việc gì, chính là ở bên cạnh nhìn xem. Vừa nhìn, vừa sợ hãi trước đôi tay khéo léo của Phượng Ngọc, khiến cho Phượng Ngọc càng thêm đắc ý, cũng càng thêm khoe khoang.

      Trong toàn bộ quá trình, Mộ Dung Thất Thất luôn gật gà gật gù, nhiều lần suýt chút nữa ngủ luôn, lại bị Phượng Ngọc lay tỉnh, trong chốc lát kẻ mi, trong chốc lát lại bôi phấn, trong chốc lát lại tô son……

      Nhìn Phượng Ngọc bởi vì bận rộn mà trán đầy mồ hôi, Mộ Dung Thất Thất cho dù thấy mệt, nhưng vẫn cố chịu đựng.

      Người nọ là nhiệt tình đối đãi tốt với nàng, cũng tâm với nàng, cho nên nàng thể phụ phen khổ tâm của Phượng Ngọc. Khi Phượng Ngọc làm tốt xong hết thảy, đem gương đồng đặt ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất, bảo Tô Mi đưa bút, để nàng vẽ trán mình đóa kim cúc, kết hợp với mọi thứ mà Phượng Ngọc vì nàng làm.

      “Công chúa đẹp……” thể , đóa kim cúc kia chính là điểm khiến mọi thứ hoàn thiện, khiến cho cả người Mộ Dung Thất Thất càng thêm sinh động, xinh đẹp. Phượng Ngọc vui sướng hài lòng dìu Mộ Dung Thất Thất lên xe ngựa, trong lòng ảo tưởng biểu tình kinh hỉ của Vương gia khi nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất.

      Phượng Ngọc đâu nào biết, Mộ Dung Thất Thất vừa lên xe ngựa liền gục đầu ngủ vù vù thẳng đến khi tới cửa cung.

      ♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫

      *Trùng dương là tết mùng 9/9 lịch………

      TC: Sr vì chậm trễ…..tối nay 8h có thêm 1 chap như là quà cuối tuần cũng là quà tạ tội…..nàng nào thích giật tem nhớ canh ha…

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 43: Nam chính nữ chính lên sàn.
      Đợi đến lúc Mộ Dung Thất Thất miễn cưỡng mở mắt, đột nhiên lại nhận thấy tia khác thường:”Ai?” Hai sợi tơ liền ra lòng bàn tay Mộ Dung Thất Thất, chỉ cần đối phương có hành động gì, nàng lưu tình chút nào mà ra tay.

      “Ngủ ngon?”

      Phượng Thương chống cằm, nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn đôi mắt tràn đầy lưu quang của Mộ Dung Thất Thất. Mới vừa rồi còn như tiểu miêu nhu thuận ngủ say, bây giờ lại như mãnh hổ nhe nanh trước kẻ dám xâm phạm lãnh thổ của mình. Quả nhiên, nữ tử này rất thú vị!

      Trong lòng Mộ Dung Thất Thất dâng lên trận ảo não, làm sao lại ngủ đến mức có người ra bên cạnh nàng cũng chẳng nhận thấy được. Bởi vì có Tô Mi cùng Tố Nguyệt kề cận cho nên Mộ Dung Thất Thất yên tâm an lòng ngủ, lại lường trước, xuất nhân vật ngoài ý liệu.

      “Phượng Thương—-”

      Khiến cho Mộ Dung Thất Thất còn kinh ngạc hơn chính là nam tử trước mắt, từng nghe qua những tin đồn về Phượng Thương, tại chân chân thực thực nhìn thấy , Mộ Dung Thất Thất nhịn được kinh ngạc than.

      Khuôn mặt sáng như trăng tròn, khí chất tươi đẹp như hoa xuân, tóc cắt gọn gàng, mi đen như mực, má đỏ hồng như hoa đào, mắt như làn nước mùa thu….Dường như dù dùng tất cả những từ hoa mĩ tốt đẹp để miêu tả người nam nhân này, cũng đủ—-

      “Khanh khanh làm sao biết được mà gọi ta là Phượng Thương?” Phượng Thương miệng chuyện, tay lại ôm Mộ Dung Thất Thất còn ngẩn người vào lòng. Tư thái kia muốn bao nhiêu tự nhiên có bấy nhiêu tự nhiên, muốn bao nhiêu thành thục có bấy nhiêu thành thục, tựa như bọn họ chính là cặp vợ chồng lâu năm bình thường, tựa như chuyện mà trăm lần tập thử đều giống nhau. (TC: cute quá mức)

      “Đoán thôi.”

      Mộ Dung Thất Thất khẽ lui về phía sau chút, tránh đôi tay của Phượng Thương. , nàng có thói quen thân thiết với người khác, đặc biệt là người xa lạ, nhất là nam tử.

      né tránh của Mộ Dung Thất Thất khiến Phượng Thương có chút cảm giác thất bại, lại xen tia vui vẻ. Ít nhất Vương phi của phải người tùy tiện, cũng có mê muội dung nhan của mà quên thân phận của mình. này có định lực tốt như vậy, lại lý trí như thế, khiến Phượng Thương càng thêm thích.

      Nhưng mà, nhìn đến bộ dáng phòng bị cùng xa cách của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương có chút đau đầu, rốt cuộc phải như thế nào mới khiến nàng thân cận với mình được a? Nàng đối với bất luận kẻ nào cũng như thế, vậy phải làm sao mới trở thành độc nhất vô nhị trong lòng nàng a?

      Mộ Dung Thất Thất chỉ chớp mắt nhìn, hề biết rằng vị Nam Lân vương uy vũ tứ quốc lại đau đầu nghĩ cách lấy lòng nàng.

      “Vương gia, thời gian còn sớm, chúng ta có nên cứ để nó trôi qua như vậy hay ?” Mộ Dung Thất Thất nghiêm mặt, bày ra vẻ kính cẩn nghe theo. Phượng Thương xuất quá mức đột nhiên khiến nàng quên mất lớp ngụy trang của mình, tại tỉnh táo, lập tức lấy lại bộ dáng thường ngày.

      Nhìn thấy khuôn mặt sáng láng của Mộ Dung Thất Thất đột nhiên trở nên bình thường như có gì xảy ra, trong lòng Phượng Thương càng thêm hiếu kỳ đối với nàng. người làm sao lại có nhiều khuôn mặt như vậy? Có thể nháy mắt liền biến hóa?

      Bất quá, điều duy nhất Phượng Thương có thể xác định chính là, trong lòng Mộ Dung Thất Thất căn bản có chỗ cho đứng, cho nên nàng mới dùng vẻ mặt như vậy đối diện .

      Xem ra, lòng phòng bị của vị tiểu vương phi này rất mạnh, muốn phá vỡ cánh cửa che lấp lòng nàng, khiến nàng chân đối đãi mình, rất khó rất khó a! Nhưng khi nào lại e ngại chứ? Mộ Dung Thất Thất càng như vậy, Phượng Thương càng kiên định quyết tâm phá vỡ cánh cửa trong tâm nàng.

      “Khanh khanh, chúng ta !” Phượng Thương nhịn được , nắm lấy tay Mộ Dung Thất Thất.

      “Vương gia—” Mộ Dung Thất Thất muốn tránh thoát, bất đắc dĩ bàn tay to của như quấn lấy tay nàng, bao chặt tay nàng trong đó, giãy ra được.

      Thôi, kệ vậy! Cũng thể đem vật ngã, để chuyện này làm bại lộ diện mạo chân thực của mình—-nghĩ vậy, Mộ Dung Thất Thất giãy dụa nữa, nhu thuận để Phượng Thương tùy ý nắm lấy nàng, còn ôm nàng xuống xe ngựa.

      “Tiểu, tiểu thư….”

      Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất nằm trong lòng Phượng Thương, Tô Mi cùng Tố Nguyệt trợn mắt há mồm, nhận thấy ánh mắt trách phạt của Mộ Dung Thất Thất, hai người lập tức cúi đầu.

      Mộ Dung Thất Thất trách các nàng sao có thể để Phượng Thương vào trong, khiến nàng chút chuẩn bị cũng có. Bất quá, đây cũng phải là lỗi của các nàng a! Hai nha đầu này biết vì sao lại thấy gia rất thuận mắt, hơn nữa lúc trước tâm bị Phượng Thương thu mua, cán cân trong lòng có chút xiêu vẹo.

      “Khanh khanh cần trách các nàng, là ta sợ phá hỏng mộng đẹp của khanh khanh, nên cho các nàng bẩm báo.”

      Phượng Thương buông Mộ Dung Thất Thất xuống, tự mình giúp nàng sửa sang lại y phục:” Khanh khanh hôm nay đẹp!”

      “Vương gia—” Hai má Mộ Dung Thất Thất ửng đỏ, thùy tai hồng hồng phá lệ mê người, đầu lại càng thêm cúi thấp hơn:”Chúng ta ! Đừng để mọi người chờ đến sốt ruột!”

      “Ừ!”

      Dọc theo đường , Phương Thương vẫn nắm lấy bàn tay bé của Mộ Dung Thất Thất, bước chân của rất lớn, nhưng lại di chuyển rất chậm, tựa hồ như đợi Mộ Dung Thất Thất bước kịp theo mình, nam nhân này thực thân thiết cùng cẩn trọng, quả thực mọi chi tiết đều được tinh tế đong đếm.

      Tới cửa Thái Hòa điện, thái giám dẫn đầu từ xa thấy được đôi bích nhân, kinh ngạc mở miệng to.

      Người như vậy, có tồn tại thế gian ? Chẳng lẽ lại là thần tiên trời hạ phàm? Thái giám nhịn được xoa xoa đôi mắt. Bởi vì kinh ngạc, quên tuyên cáo, thẳng thừng nhìn Phượng Thương dắt Mộ Dung Thất Thất vào, cũng quên thông báo.

      “Loảng xoảng—”Nguyên bản Long Trạch Vũ Nhi bưng rượu khi nhìn thấy người tiến vào, chén rượu trong tay rơi xuống mặt đất, mùi rượu bốc lên bốn phía, thu hút ánh nhìn của mọi người, nàng lại hề phát , chỉ si ngốc nhìn người tới.

      Chỉ thấy, nam tử thân tuyết trắng, y bào rộng thùng thình được buộc bởi cái thắt lưng làm từ ngọc phỉ thúy, vạt áo cùng cổ áo được thêu từ chỉ bạc, mái tóc đen như mực đơn giản chỉ búi lại bởi cây trâm,

      Khuôn mặt kia, tựa như nghiệt, trắng như ngọc, gần như trong suốt giống bị bênh, lại vì ánh mặt trời, khiến cho người phủ thêm lớp ánh sáng vàng óng ánh, đem u lãnh đạm của phiêu tán chi chút.

      Lại nhìn đôi mắt phượng thâm thúy như hàn đàm ngàn năm, hẹp dài như đao, đẹp như điêu khắc.

      Đôi mắt kia, trong đến thấy đáy, lại bị cỗ ánh sáng lóng lánh che lại, khiến cho người khác chẳng thể nào nhìn thấu, cũng khiến cho ai thầm nhìn trộm dám tiếp tục thăm dò, chỉ cần cẩn thận chút, liền bị đôi mắt này hút hồn, bị chủ nhân của đôi mắt này nhìn thấu tâm can.

      ràng là nam tử nghiệt, lại thân quần áo trắng như tuyết, nhưng mà thân tuyết trắng này vừa vặn làm dung mạo càng thêm nổi bật, tựa như trời sinh ra màu trắng chính bởi vì .

      Đợi đến khi những người khác nhìn thấy Phượng Thương, biểu tình cũng khá hơn Long Trạch Vũ Nhi là mấy, ngay cả nhóm phi tần bên cạnh Long Trạch Vũ, lúc này cũng má đỏ hồng hồng, giống như gặp được mối tình đầu tiên, liếc mắt đưa tình với Phượng Thương.

      nghiệt, quả nhiên là nghiệt! Mộ Dung Thất Thất thầm cảm thán trong lòng. May mắn trước đây nàng từng xem qua tranh họa Phượng Thương, hơn nữa lý trí có thể mạnh mẽ tự động kiềm chế, bằng nếu bày ra bộ dáng nhìn mỹ nam đến chảy nước miếng như đám người này, chỉ sợ bị Phượng Thương cười đến rụng răng.

      Tuy rằng Phượng Thương sớm quen với việc người khác mê đắm nhìn mình, nhưng mà bị đám nữ nhân như sói như hổ nhìn mình chằm chằm, khó có thể giận, mày khẽ nhếch. Mà cái nhăn này này, cũng thập phần hoàn mỹ, thanh hút khí liền liên tục vang lên.

      “Coi đủ rồi?” Đợi đến khi thanh thê lương của Phượng Thương khiến mọi người tê nhức lỗ tai, bọn họ mới giật mình tỉnh lại. Đám cung nữ thái giám có công lực ôm đôi tai đau nhức, chậu rửa tay cùng bầu rượu cầm đều rơi xuống đất, vỡ tan dưới đất, loạt tiếng “loảng xoảng” vang lên.

      ♪♫♪♫♪♪♫♪♫ ♪♫♪♫♪♪♫♪♫ ♪♫♪♫♪♪♫♪♫

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 44: Công chúa háo sắc hối hận.
      Editor: Sylvia
      Beta: Chiryka

      Nhìn ra, nghiệt này luyện công phu……

      Mộ Dung Thất Thất cúi đầu xuống, mỉm cười. Lúc nãy trước khi Phượng Thương mở miệng, lỗ tai của nàng bị bàn tay to của che lại, sợ thanh của mình làm đau nàng, xem ra hề nhìn thấu con người mình, nhưng ra thực tốt lắm.

      “Khụ khụ……” Long Trạch Vũ xấu hổ ho khan, toàn bộ cung điện bởi vì Phượng Thương mà trở nên hỗn loạn, cung nữ cùng thái giám kia biết mình làm sai, lập tức quỳ xuống mặt đất, sợ tới mức lạnh run.

      “Lui xuống, lui xuống!” Long Trạch Vũ trách phạt bọn họ, tuy rằng đám người này làm mất thể diện của , nhưng mà cùng những người đó cũng chẳng khác gì nhau, đều bị gương mặt người kia hấp dẫn, biết nên giấu mặt vào đâu nữa!

      Lúc này, mọi người mới chú ý tới nữ tử bên người Phượng Thương. Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhận ra đây là Mộ Dung Thất Thất, ngay cả Mộ Dung Thái cũng nhận ra đó nữ nhi của mình, nội tâm hiểu sao lại phi thường buồn bực, nữ tử này là ai? Chẳng lẽ Phượng Thương muốn từ hôn? Muốn kết hôn với vị giai nhân này?

      Thấy mình trở thành tiêu điểm, Mộ Dung Thất Thất chuẩn bị cúi xuống hành lễ với hoàng thượng, hoàng hậu ngồi ở , lại bị Phượng Thương kéo tay, cho nàng quỳ xuống. Người của , vì sao phải khúm núm đối với người khác? cho!

      “Khanh khanh, vị trí chúng ta ở chỗ này!”

      Phượng Thương ôn nhu nắm tay Mộ Dung Thất Thất vào vị trí được định sẵn, ngồi xuống, giơ tay nhấc chân đều tao nhã như vậy, cao quý như vậy, làm cho các nữ nhân hâm mộ đến đỏ con mắt, đều thầm đoán trong lòng, rốt cuộc vị nữ nhân này là ai, có phúc gì mà có thể làm người đứng bên cạnh nam tử này.

      ngờ người nhận ra Mộ Dung Thất Thất đầu tiên, chính là Mộ Dung Tuyết Liên.

      Dù sao cũng là Hoàng quý phi của nước, tuy rằng Phượng Thương rất hấp dẫn người, nhưng nàng biết người mà mình dựa vào là nam nhân bên cạnh nàng, cho nên lập tức thu tâm, nhìn đến nữ tử bên người Phượng Thương. Bộ dáng kia, cùng với Mộ Dung Thất Thất trong trí nhớ nàng có chút tương tự, nhưng Mộ Dung Tuyết Liên lại dám xác định.

      “Tam muội muội –” Mộ Dung Tuyết Liên thử gọi tiếng.

      “Đại tỷ hảo!” Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu cười, rốt cục nhìn thấy tỷ tỷ cùng mẹ với mình, chỉ là thời điểm nhìn thấy Mộ Dung Tuyết Liên, Mộ Dung Thất Thất có chút kinh ngạc.

      Ngũ quan Mộ Dung Tuyết Liên mềm mại đáng , mặt trắng nộn, mi liễu diệp, mắt hạnh nhân, môi đào, trời sinh cỗ mị thái, tựa hồ nàng là trong tranh bước ra , là mỹ nhân nũng nịu. Nhưng mà, là tỷ muội thân sinh, vì sao dung mạo của nàng cùng Mộ Dung Tuyết Liên lại khác xa đến như vậy?

      Nhìn đến Mộ Dung Tuyết Liên có thể nhận bóng dáng Mộ Dung Thái ở đâu đó, ngay cả những người khác trong tướng phủ lớn lên cũng giống Mộ Dung Thái, nhưng mà người chính mình chút cũng chẳng hề giống, hay là bộ dạng của mình giống Lí Thu Thủy?

      Chỉ là Lí Thu Thủy sau khi sinh nàng ra liền vào phật đường, muốn thấy mặt nàng còn khó hơn là lên trời…… dấu chấm hỏi nho xuất trong lòng Mộ Dung Thất Thất.

      “Ngươi là Mộ Dung Thất Thất?!” tại đến phiên Long Trạch Vũ Nhi kinh ngạc, trong mắt nàng tràn đầy vẻ bất khả tư nghị, nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất thân xinh đẹp, ánh mắt Long Trạch Vũ Nhi từ kinh ngạc chậm rãi chuyển thành cừu hận.

      Long Trạch Vũ Nhi lớn tiếng kêu lên, khiến cho càng nhiều người chú ý tới Mộ Dung Thất Thất, nhìn thấy thân trang phục và phục sức mà nàng khoác người, mọi người thể cảm thán, đúng là người đẹp vì lụa.

      Chuyện Long Trạch Vũ Nhi muốn “Kim lũ y” của Phượng Thương sớm truyền khắp toàn bộ kinh thành, mọi người ngồi đây đều biết chuyện ấy. tại nhìn thấy quần áo người Mộ Dung Thất Thất, các nữ nhân đều kinh hô. Nguyên bản ngũ quan bình thản vô kì như Mộ Dung Thất Thất lại được bộ quần áo này phụ trợ dường như biến thành thiên tiên nhân, hiệu quả như vậy, ai mà muốn chứ!

      “Có phải là kim lũ y?”

      xinh đẹp!”

      “Trời ạ! Khi trở về ta cũng phải Tuyệt Sắc phường đặt hàng mới được!”

      “Lão gia, ngươi mau cho người mua cho ta!”

      Đủ loại thanh rơi vào trong tai Mộ Dung Thất Thất, khiến lòng nàng mau chóng nở hoa. Xem ra lấy “Kim lũ y” đưa cho Phượng Thương là chính xác , trải qua tuyên truyền ngày hôm nay, Tuyệt Sắc phường ở Tây Kì quốc nhất định khởi đầu tốt đẹp, đến lúc đó chỉ sợ còn có đếm được số vàng bạc chui vào túi mình a .

      Ánh mắt các nữ nhân từ người Mộ Dung Thất Thất, lại tới “Hoa Thu” đầu nàng, Mộ Dung Thất Thất thậm chí còn cảm nhận được hâm mộ cùng ghen tị cùng oán hận phóng về phía mình, ngay cả hoàng hậu Đoan Mộc Tình cũng bị bộ “Hoa Thu” hoa lệ kia hấp dẫn, nhịn được mở miệng hỏi:“Đây phải là Quang Hoa công tử mới làm –”

      Mắt Mộ Dung Thất Thất nhìn Phượng Thương, chờ gật đầu, mới trả lời Đoan Mộc Tình,“Hồi hoàng hậu nương nương,”Hoa Thu” là do thông bảo trai ở Bắc Chu quốc bán, là Vương gia mua sau đó tặng cho ta.”

      Thời điểm ra lời này, mặt Mộ Dung Thất Thất xuất chút hồng hồng, khiến cho người ta nghĩ là nàng ngượng ngùng, cũng làm cho người ta kinh ngạc bởi Phượng Thương thế mà lại để ý đến Mộ Dung Thất Thất.

      Bất quá, lời của Mộ Dung Thất Thất khơi dậy càng nhiều ánh mắt ai oán, chán ghét hướng tới Long Trạch Vũ Nhi. Nếu phải do nàng, Quang Hoa công tử như thế nào lại đem thông bảo trai dời tới đến Bắc Chu quốc? Về sau, trang sức tuyệt vời như thế này nếu muốn mua, còn phải trả tiền phí vận chuyển trắc trở, kèm theo thuế Bắc Chu quốc đặt ra. Đều là này do công chúa hiểu chuyện làm ra!

      Nhận thấy địch ý của đám nữ nhân đối với mình, Long Trạch Vũ Nhi hung hăng quét mắt vòng, khiến cho những người đó phải cúi đầu, mà khi ánh mắt nàng cùng Mộ Dung Thất Thất chạm vào nhau, Long Trạch Vũ Nhi tinh tường thấy được trong mắt Mộ Dung Thất Thất đầy ý cười nhạo, còn có khiêu khích.

      Đúng, chính là khiêu khích! Trong mắt Mộ Dung Thất Thất lên ràng ràng khiêu khích nồng đậm!

      Long Trạch Vũ Nhi gắt gao nắm lấy ống tay áo, tức giận nghiến răng. Đúng vậy, nàng hối hận ! Nếu sớm biết Phượng Thương là nhân vật như vậy, nàng cái gì cũng tin vào lời đồn mà lầm lỡ chung thân đại của mình.

      Giờ phút này, Long Trạch Vũ Nhi sớm đem những lời Đoan Mộc Tình vẫn thường dặn dò để lại phía sau, cũng đem Bạch Mục Phi, cùng thân phận con dâu Bạch phủ tương lai, mà trước kia nàng theo đuổi, đều vứt hết. Trong mắt nàng giờ chỉ có Phượng Thương, còn có “Kim Lũ Y”cùng bộ “Hoa Thu” hoa lệ loá mắt kia.

      Tất cả phải là của nàng! Vô luận là Phượng Thương phong hoa tuyệt đại, hay là cái khác, nguyên bản đều là của nàng! Vì sao tại tất cả đều thuộc về phế vật kia! công bằng!

      Toàn bộ đầu óc Long Trạch Vũ Nhi bị ý niệm như vậy tràn ngập che lấp, nàng nghĩ rằng, những thứ Mộ Dung Thất Thất sở hữu đều do sai sót, chính nàng đoạt hết thảy những thứ nguyên bản thuộc về mình. Phượng Thương ôn nhu tươi cười, nụ cười này hẳn phải thuộc về Long Trạch Vũ Nhi nàng, nhưng Mộ Dung Thất Thất lại làm cưu chiếm thước sào*, cướp thứ nàng thích! (*chim gáy cướp tổ chim khách)

      Đối với biểu tình u bất định mặt Long Trạch Vũ Nhi cùng với ánh mắt ôm nỗi hận cùng tràn ngập ý muốn đoạt lấy kia, Mộ Dung Thất Thất phi thường quen thuộc.

      Xem ra, hôm nay dễ dàng kết thúc như vậy! Bất quá lâu rồi cũng chưa gặp chuyện gì thú vị như vậy, hơn nữa chính mình cũng chịu oan ức nhẫn nhục lâu, giờ rất thích hợp để phản kích lại. Lại tiếp, có người còn thiếu nợ nàng, trước khi rời Tây Kì quốc cũng nên đòi lại, nghĩ như vậy, Mộ Dung Thất Thất lộ ra nụ cười mê huyễn.

      Nụ cười khóe miệng của Mộ Dung Thất Thất, trực tiếp bị Long Trạch Vũ Nhi quy thành “trào phúng”, cũng hoàn toàn khiến thứ gọi là lý trí, toàn bộ bị cuốn sạch khỏi đầu nàng.

      được, thứ thuộc về nàng, nàng muốn cướp trở lại! Mộ Dung Thất Thất dựa vào cái gì mà chiếm tiện nghi! Nàng so với Mộ Dung Thất Thất cao quý hơn, so với nàng ta xinh đẹp hơn, chỗ nào đều so với nàng ta đều hoàn hảo hơn, dựa vào cái gì thứ nguyên bản thuộc về chính mình , lại chắp tay dâng tặng cho Mộ Dung Thất Thất!

      ♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫

      TC: Dạo này ta vẫn chưa sắp xếp mọi việc ổn thỏa được nên có lẽ post đúng giờ….mọi người thông cảm……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :