1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Vương Kim Bải Sủng Phi - Chả Mễ Thố (155c+PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 30: Trắc Vương phi
      Editor: Sylvia
      Beta: Chiryka

      Long Trạch Vũ Nhi vênh váo hung hăng, khiến cho Bạch Mục Phi cùng Phương Quỳ đồng thời nhíu mày. Bạch Mục Phi lên tiếng, nhưng Phương Quỳ cũng cho phép có người chủ tử nhà mình như vậy.“Cho dù công chúa có chi vạn lượng hoàng kim, cũng phải xem công tử nhà ta có tâm tình hay . Huống chi –”

      Phương Quỳ nhìn đánh giá Long Trạch Vũ Nhi chút,“Xem giá trị của công chúa, chỉ sợ là mua nổi.”

      “Ngươi cái gì? Ngươi bản cung có tiền?” Là công chúa cao cao tại thượng, Long Trạch Vũ Nhi khi nào bị người đùa cợt như vậy,“Bản cung có rất nhiều tiền, , muốn bao nhiêu?”

      “Ha ha……” Thấy Long Trạch Vũ Nhi biết điều như vậy, Phương Quỳ cười lạnh tiếng.

      “Riêng bộ “Hải Đường Xuân Thủy” trong tay Bạch tiểu thư này, chỉ riêng tiền vật liệu là vạn lượng hoàng kim, chưa bao gồm nhân công, giá thành phẩm cùng với tỉ giá tăng trưởng* chưa được đánh giá . Mới nhiêu đây thôi, công chúa khó trả nổi. Với lại, cho dù công chúa có đập nồi bán sắt*, có thể đưa tiền ra, công tử nhà ta cũng chịu làm. Dù sao, người có thể lọt vào mắt công tử nhà ta cực kỳ ít ỏi, chỉ trong vạn người. Công chúa vẫn là thu hồi ý niệm trong đầu, mắc công lại bị người khác chê cười!” (* ý là bán hết gia sản)

      “Ngươi!” Bởi Phương Quỳ chừa cho mình chút mặt mũi, khiến cho Long Trạch Vũ Nhi bạo phát ngay tại chỗ,“Người đâu, đem tên hỗn đản này giết cho ta! Đóng cửa Thông bảo trai lại! Đất này là đất của vương, dân nơi này cũng là do vương trị*. Bổn cung cũng tin, cái Thông bảo trai nho dám chống lại mệnh lệnh bổn cung!” (*bà nì lấy vương quyền ra uy hiếp)

      “Ha ha ha!” Nghe xong lời Long Trạch Vũ Nhi , Phương Quỳ cười ha hả, “ cần phiền đến công chúa ! Ngay hôm nay, Thông bảo trai còn ở Tây Kỳ quốc. Công tử nhà ta đem Thông bảo trai chuyển sang quốc gia khác, lễ vật đưa cho Bạch tiểu thư là tác phẩm cuối cùng công tử ta làm ở Tây Kì quốc.”

      xong lời này, Phương Quỳ hướng Bạch Mục Phi cùng Bạch Ức Nguyệt cung kính hành lễ,“Công tử nhà ta , ngày xưa được nhị vị chiếu cố, hôm nay báo đáp Bạch tiểu thư, ngày khác chắc chắn đưa phần hậu lễ khác cấp cho Bạch đại công tử. Nhiệm vụ công tử giao cho tiểu nhân, tiểu nhân hoàn thành, nhiều nữa, xin cáo từ!”

      Chỉ sau tiếng “Cáo từ”, Phương Quỳ cùng với tùy tùng theo liền biến mất ở trước mắt mọi người.

      Cao thủ bát đoạn! Trong lòng Bạch Mục Phi kinh ngạc dị thường. Người như vậy thế nhưng lại cam tâm tình nguyện làm thủ hạ cho Quang Hoa công tử, chấp nhận làm chưởng quầy nho , Quang Hoa công tử kia rốt cuộc là bậc tuyệt sắc đến nhường nào!

      Tại thời điểm cấm quân kinh thành tới Thông bảo trai, nơi này quả nhiên còn chút bóng người. Bởi vì Bình Dương công chúa muốn đóng cửa Thông bảo trai, khiến cho chuyện của Thông bảo trai cùng với chuyện Bạch đại tiểu thư nhận được bộ “Hải Đường Xuân Thủy”, vượt qua chuyện Tĩnh Vương bức Mộ Dung Thất Thất từ hôn đồng thời khiến nàng phải gả sang quốc gia khác, trở thành đề tài nóng nhất kinh thành lúc bấy giờ.

      Lúc này, người buồn bực nhất hẳn là Tĩnh vương Long Trạch Cảnh Thiên. Khó khăn lắm mới hưu được Mộ Dung Thất Thất, nghĩ tới lại bị Mộ Dung Tâm Liên quấn lấy.

      Mộ Dung Thái nhất quyết muốn xử tử Mộ Dung Tâm Liên, thân thể của nữ tử để cho người ta nhìn hết, có sống cũng có người muốn lấy, đồi phong bại tục như vậy, khiến gia môn bất hạnh. Thế là lấy mạng người ra mà bắt Long Trạch Cảnh Thiên phải đáp ứng thú nàng ta làm trắc phi.

      Long Trạch Cảnh Thiên vừa gật đầu đồng ý, Mộ Dung Thái liền tiến cung thỉnh chỉ, kiệu trực tiếp theo sau đem Mộ Dung Tâm Liên đưa đến Tĩnh vương phủ.

      Mộ Dung Tâm Liên trở thành Trắc Vương phi của Long Trạch Cảnh Thiên danh phù kỳ thực, trong vương phủ mạc danh kỳ diệu có nữ nhân, khiến cho Long Trạch Cảnh Thiên cực kỳ khó chịu.

      Vừa vặn lúc sau, Độc Tiên Nhi phái người cầm ngọc bội đến lấy năm mươi vạn lượng bạc trắng kia, đối phương đến lấy tiền luôn mồm ,“ Nguyện vọng lớn nhất của tiểu thư nhà ta đời này chính là “Trọn đời người, đầu bạc phân ly” Vương gia có tân nương tử ôn nhu kiều mỵ, cũng đừng bày ra cái bộ dáng si tình. Lừa gạt người cảm tình khác là tốt, cứ chậm trễ hôn nhân đại của tiểu thư nhà ta như vậy rất phiền lòng.!”

      Cũng biết Độc Tiên Nhi tìm ở đâu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng như vậy, mỗi câu đều khiến người ta tức nghẹn mà chết, Long Trạch Cảnh Thiên lại biết nên đối xử như thế nào với đối phương, dù sao nàng cũng là tâm phúc bên cạnh Độc Tiên Nhi, còn muốn thú Độc Tiên Nhi làm Vương phi, thể đắc tội người bên nàng được.

      “Vương gia, mất dấu nàng ta rồi.”

      Lục Nguyên chắp tay, đứng ở trước mặt Long Trạch Cảnh Thiên, cúi đầu xuống, chờ đợi giáo huấn. vốn theo Tô Mi, lại nghĩ rằng đối phương lại phi thường quen thuộc với kinh thằng, chỉ mới qua hai con phố, liền đem đá lại ở phía sau.“Thỉnh Vương gia trách phạt!”

      “Người của nàng, tất nhiên –” Hết thảy đều như Long Trạch Cảnh Thiên dự kiến trong lòng, nữ tử băng thanh ngọc khiết như vậy, người bên người tất nhiên tầm thường. Nhưng mà, nàng hiểu lầm mình, chịu gặp mình, cái này nên làm như thế nào cho phải?
      Suy nghĩ lâu, Long Trạch Cảnh Thiên ra lệnh,“Độc Tiên Nhi khẳng định ở kinh thành, Lục Nguyên, ngươi phái người thăm dò, cần phải tìm được nơi Độc Tiên Nhi ở. Bổn vương muốn khiến cho nàng hiểu lầm, nhất định phải tự mình hướng nàng giải thích ràng.”

      “Dạ!” Đối “si tình” của Vương gia, Lục Nguyên chỉ có thể thầm cảm khái ở trong lòng; người ta chính là muốn trốn, bọn họ như thế nào có thể tìm được đây!

      Ngoài thư phòng, Lục Dã ngăn cản Mộ Dung Tâm Liên mang theo thực hộp tới thăm Long Trạch Cảnh Thiên, “Trắc Vương phi, Vương gia có chuyện, muốn người quấy rầy.”

      “Nha –” Mộ Dung Tâm Liên có chút mất mát, nâng lên mắt nhìn vào thư phòng.

      Tâm nguyện của nàng rốt cục đạt được , tuy rằng chỉ là trắc phi, nhưng mà Mộ Dung Tâm Liên tin tưởng dựa vào diện mạo xinh đẹp, cùng thông minh của mình nhất định có thể nắm chặt tâm của Long Trạch Cảnh Thiên. Nhưng, đêm qua Long Trạch Cảnh Thiên cũng có đến phòng nàng, cách khác, Long Trạch Cảnh Thiên chính là cấp cho nàng cái chỗ ở trong vương phủ, tựa hồ đối nàng cũng chút hứng thú, điều này làm cho Mộ Dung Tâm Liên có chút lo lắng.

      Bắt lấy tâm nam nhân, hoặc là, sinh hạ con nối dõi. Đây là biện pháp mà mẫu thân Trịnh Mẫn từng dạy cho Mộ Dung Tâm Liên! chiếm được sủng ái, vậy nhất định phải có con để dựa vào, chỉ như vậy nữ nhân mới có thể có hi vọng.

      , được, thể như vậy được! thể được dễ dàng chịu thua như vậy! Mộ Dung Tâm Liên hít hơi sâu.

      Nàng vừa mới vào vương phủ, còn nhiều thời gian, thể nóng vội, nóng vội ngược lại có thể hỏng việc. Dù sao, nàng cũng còn thời gian! Tâm của Long Trạch Cảnh Thiên, nàng muốn! Con, nàng muốn! Vị trí Vương phi, nàng cũng muốn! Hết thảy thứ mà nữ nhân muốn, nàng đều phải giành lấy!

      “Đây là canh đậu xanh bách hợp ta tự mình nấu, phiền ngươi đưa vào Vương gia, ta về trước vậy!” Mộ Dung Tâm Liên ra hiệu cho nha hoàn phía sau đem hộp ăn tới, từ đầu đến cuối, mặt của nàng đều là nụ cười ôn nhu, tia ảo não.

      “Ta xin về trước ! Phiền ngươi !”

      Thái độ của Long Trạch Cảnh Thiên đối với vị Trắc phi mới nạp này, Lục Nguyên, Lục Dã theo bên người đều rất ràng, Lục Dã nguyên bản nghĩ Mộ Dung Tâm Liên nghe được Vương gia muốn thấy nàng, tức giận, tự cao tự đại, nghĩ tới đối phương còn rất hòa khí , làm cho Lục Dã đối với vị Trắc Vương phi này có chút hảo cảm, cầm hộp đồ ăn đưa vào.

      “Bổn vương thích ăn đồ ngọt, các ngươi ăn !” Long Trạch Cảnh Thiên nhíu nhíu mày, đem hộp đồ ăn đẩy ra,“Về sau nếu nàng đưa đến nữa, các ngươi đều ăn luôn , bổn vương muốn nhìn đến.”

      Liên tục mười ngày, Mộ Dung Tâm Liên đều bất chấp mưa gió, vào giờ ngọ mỗi ngày đều tự mình đến chỗ Long Trạch Cảnh Thiên đưa món canh do chính mình làm. Kết quả là, tất cả đều vào bụng của Lục gia hai huynh đệ, nàng thế nhưng biết.

      Mà trong mười ngày này, từ Bắc Chu truyền đến tin tức, Nam Lân vương Phượng Thương tự thân đến Tây Kì quốc đón Vương phi, hơn nữa lại phái người tới dạy cho Mộ Dung Thất Thất về lễ nghi cung đình của Bắc Chu quốc, lại còn cho phu tử bác học đa tài đến trước, chủ yếu là để dạy Nam Lân Vương phi tương lai ngôn ngữ Bắc Chu cùng số phong tục địa phương.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 31: Lấy lòng công chúng.
      Trong Thúy Trúc viên chất đầy lễ vật mà Phượng Thương đưa tới từ Bắc Chu, quần áo, trang sức, đồ gia dụng, ngay cả những món ăn đặc sắc của Bắc Chu cũng có. Tóm lại, phàm là những thứ mà Vương phi nên có, toàn bộ đều được Phượng Thương chuẩn bị chu đáo.

      “Công chúa mặc quần áo của Bắc Chu vào rất xinh đẹp!” Phượng Ngọc đứng trước mặt Mộ Dung Thất Thất, miệng liên tục phát ra thanh “chậc, chậc”.

      Phượng Ngọc là vị phụ trách lễ nghi do Phượng Thương phái tới, là nô tài của Phượng gia, bởi nhà nàng trung thành qua nhiều thế hệ, thế nên mới được ban thưởng họ “Phượng”.

      Tiếp xúc với nhau được mấy ngày, Phượng Ngọc đối với Mộ Dung Thất Thất- vị Nam Lân Vương Phi tương lai này phi thường vừa lòng. Mọi lễ nghi phiền phức, Phượng Ngọc chỉ cần biểu diễn lần, Mộ Dung Thất Thất lần thứ nhất có thể thực giống đến chín phần, lần thứ hai liền đạt được tiêu chuẩn.

      Mặc dù Phượng Ngọc gặp qua rất nhiều vị tiểu thư quý tộc ở Bắc Chu, nhưng cũng chưa thấy người nào có khí chất tựa huệ, tấm lòng tựa lan như thế. Bất quá chỉ mới vài ngày, Phượng Ngọc cảm thấy toàn bộ những điều mình biết, được Mộ Dung Thất Thất học hết, nàng bây giờ tựa như hùng có đất dụng võ.

      “Tiểu thư chúng ta mặc cái gì cũng đẹp hết!”

      Tô Mi đối với vị gia tương lai có chút chờ mong, ít nhất đến tại, thái độ Phượng Thương dành cho Mộ Dung Thất Thất chính là rất coi trọng, điều này khiến Tô Mi thực vừa lòng. Với lại, có lẽ vị gia này hơi quá cẩn thận , ngay cả quần áo chuẩn bị cho nàng cùng Tố Nguyệt cũng đều chuẩn bị tốt hết, xem ra vị gia tương lai rất biết cách “lấy lòng công chúng”.

      Tố Nguyệt rất là thích phục sức của Bắc Chu, chia thành hai vạt, hơn nữa, phong tục của người Bắc Chu cũng có nghiêm cẩn như Nam Phương quốc, nữ nhân cũng có thể cưỡi ngựa, cũng có thể chơi bóng, như thế rất hợp với tính cách của Tố Nguyệt a.

      “Tuy rằng khi mặc la quần, tiểu thư rất đẹp, nhưng khi mặc quần áo Bắc Chu vào, tiểu thư lại tăng thêm vẻ oai hùng hiên ngang!” Lời của Tô Nguyệt đúng vào trọng tâm.

      “Phượng Ngọc , dạo gần đây phiền ngươi chỉ bảo, cảm ơn ngươi! ” Mộ Dung Thất Thất dựa theo lễ nghi của Bắc Chu, cung kính hành lễ với Phượng Ngọc.

      “Ôi, công chúa, người làm cái gì vậy! Lễ lớn như vậy, ta nhận nổi!”

      Phượng Ngọc vội vàng đỡ Mộ Dung Thất Thất lên :”Những điều này đều là việc mà nô tài phải làm, công chúa về sau thể lại như lúc nãy, để cho ngoại nhân thấy, tốt cho người. Người là Vương phi tương lai, nô tài từ đầu tới cuối cũng chỉ là bầy tôi, tôn ti trật tự nên đảo lộn.”

      “Phượng Ngọc , tại có người ngoài, chẳng lẽ còn lo mình cho họ sao!” Tố Nguyệt cười cười kéo Phượng Ngọc :” Tiểu thư nhà ta thực lòng thực dạ cảm tạ , nên chối từ.”

      Tuy rằng Tố Nguyệt rất đúng, nhưng mà Phượng Ngọc vẫn như trước, dám lỗ mãng.

      Trước khi nàng đến đây, Phượng Thương ngàn lần dặn dò, vạn lần nhắc nhở, bảo nàng phải hảo hảo hầu hạ Mộ Dung Thất Thất. Phượng Ngọc phục vụ ở Nam Lân Vương phủ lâu như vậy, chưa từng gặp qua vị tiểu thư nào được Vương gia để ý đến thế, ngay cả Bảo Châu công chúa của Bắc Chu hay đệ nhất tài nữ- Mục Vũ Điệp, Vương gia cũng chưa từng để lộ vẻ hòa nhã đối với họ.

      Trước đây, Phượng Ngọc đối với năng lực của vị công chúa mới được sắc phong đồng thời cũng là Nam Lân Vương phi tương lai có chút hoài nghi, nhưng mà trải qua mấy ngày tiếp xúc, Phượng Ngọc cảm thấy mắt nhìn người của Phượng Thương quả thực tồi.

      Mộ Dung Thất Thất tuy rằng dung mạo bình thường, nhưng lại thông minh, nhanh nhẹn, thái độ đối nhân xử thế vừa hòa khí vừa hào phóng, riêng chuyện học cách giọng và ngôn ngữ của quý tộc ở Bắc Chu, phu tử* chỉ cần dạy ba ngày, Mộ Dung Thất Thất liền tuôn tràng tiếng kinh thành khiến phu tử sợ tới mức xém chút nữa liền bái nàng làm sư phụ. (* thầy giáo)

      người dễ thương như vậy ở bên cạnh Vương gia, ắt hẳn thân thể Vương gia khá lên nhiều!

      Phượng Ngọc nào đâu biết rằng, cái gọi là ngôn ngữ của vương tôn quý tộc ở Bắc Chu còn gọi là tiếng kinh thành, cùng với tiếng phổ thông ngày sau giống y như đúc, đối với Mộ Dung Thất Thất mà , việc này chính xác là dễ như ăn cháo.

      Học ba ngày mới mở miệng giọng kinh thành, bởi vì Mộ Dung Thất Thất muốn dọa chết phu tử của nàng, nghĩ làm như thế vẫn khiến người kia bị hù dọa, cái bộ dáng ” công chúa kinh tài*” của phu tử, đến nay vẫn trở thành trò cười cho Tô Mi cùng Tố Nguyệt. (*có tài năng đáng kinh ngạc – chắc vậy =D)

      “Tiểu thư, đến lúc học rồi.” Tố Nguyệt xem thời gian, nhắc nhở nàng.

      Cái gọi là học, trừ bỏ học ngôn ngữ của Bắc Chu, còn phải học lịch sử của nơi đây.

      Phu tử Phượng Thương phái tới bất quá chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trẻ tuổi tài cao, tên là Nạp Lan Tín. Từ khi Mộ Dung Thất Thất mở miệng tiếng Bắc Chu, khiến Nạp Lan Tín sợ hãi, liền sau đó, chuyện học ngôn ngữ Bắc Chu trực tiếp bị bỏ qua, Nạp Lan Tín bắt đầu truyền thụ lịch sử Bắc Chu cho Mộ Dung Thất Thất.

      Đối với cái “đệ tử” này, Nạp Lan Tín biết nên dùng từ ngữ gì để tả nàng nữa.

      thể , vị Chiêu Dương công chúa thanh khiết này thực thông minh, khi giảng bài cho nàng, chỉ mới chút, nàng có thể suy ra ba.

      Vốn đối với việc Vương gia chọn Mộ Dung Thất Thất, Nạp Lan Tín có chút thắc mắc, nhưng đến tại, hoàn toàn hiểu được, Vương gia là tuệ nhãn thưởng châu*. Chỉ có viên minh châu như thế này mới xứng với Phượng Thương. (*có mắt nhìn người)

      “Đại lục có bốn quốc gia, Bắc Chu, Tây Kỳ, Nam Phượng, Đông Lỗ. Đông Lỗ quốc tồn tại lâu nhất, từ khi kiến quốc đến tại được 238 năm.”

      “Bắc Chu, Tây Kỳ, Nam Phượng, ba quốc gia này cách đây 25 năm chính là Tần quốc, sau bởi vì số nguyên nhân phát sinh, Đại tướng quân Hoàn Nhan Trì liền chiếm lĩnh phương bắc, lập nên Bắc Chu; Lại bộ thượng thư Long Trạch Lan lập Tây Kỳ, Quốc trượng Minh Bất Tri lập Nam Phượng. Thế nên mới có cục diện bốn nước cùng tồn tại như nay.”

      Nạp Lan Tín biết vì sao Phượng Thương lại muốn mình truyền đạt những điều này cho Mộ Dung Thất Thất, chỉ là nữ nhân, biết nhiều như vậy để làm gì? Bất quá, đây là mệnh lệnh của Phượng Thương, cũng chỉ có thể tuân theo.

      “Tiên sinh, ta nghe Đông Lỗ lớn lắm, nhưng vì sao đối mặt với Tần quốc lớn gấp bốn lần nó, lại có thể tồn tại lâu như vậy?”

      Vấn đề Mộ Dung Thất Thất đề cập đến khiến Nạp Lan Tín gật gật đầu tán thưởng, quên luôn chuyện nghĩ Mộ Dung Thất Thất chỉ cần học nữ tắc, cần biết nhiều như vậy.

      “Công chúa, Đông Lỗ ven biển, nghiệp hàng hải của bọn họ phi thường phát đạt, cùng “Bồng Lai đảo” chốn hải ngoại có quan hệ rất tốt. Mọi triều đại, hoàng hậu của Đông Lỗ quốc đều là nữ tử xuất thân từ Bồng Lai đảo, khi quốc gia gặp nạn, Bồng Lai đảo đều ra mặt giúp đỡ.”

      “Hơn nữa, Đông Lỗ sản xuất muối, muối lại là vật thể tách rời với cuộc sống của dân chúng, Tần quốc tuy rằng đất rộng của nhiều, nhưng vẫn phải nhập khẩu muối của Đông Lỗ quốc.”

      “Bồng Lai đảo?” Mộ Dung Thất Thất nghĩ tới Bồng Lai tiên cảnh trong truyền thuyết, bất quá Bồng Lai đảo này dường như giống với truyền thuyết.

      Nạp Lan Tín dùng trọn ngày truyền hết những kiến thức biết về Bồng Lai đảo cho nàng, nghe cao thủ ở nơi đó nhiều như mây, đại lục, Tử sắc Thất đoạn cao thủ được coi là rất giỏi, nhưng ở Bồng Lai, bất quá chỉ là trình độ của tiểu đệ tử.

      Nếu thực nơi như vậy, muốn tìm cơ hội xem thử chút! Mộ Dung Thất Thất thầm nghĩ trong lòng, chuyện của Bồng Lai đảo khiến tính hiếu thắng của nàng rục rịch dâng trào, biết với năng lực tại của nàng khi đến Bồng Lai đảo có thể xếp ở vị trí nào.

      Tại biệt viện nơi kinh thành, Phượng Ngọc cùng Nạp Lan Tín cung kính đứng phía sau nam tử áo trắng. Nam tử tay cầm hộp đựng thức ăn cho cá, tay thả thức ăn xuống nước, thu hút đám cá tới.

      “Ồ, Vương phi biểu tốt như vậy sao?!” Nghe xong hồi báo của hai người, khóe miệng Phượng Thương lên nụ cười mỉm:” Xem ra, vị tiểu vương phi có chút ngoài dự đoán của mọi người! Các ngươi vất vả rồi!”

      Lời của Phượng Thượng lộ ra chút khoái hoạt, xuất phát từ nội tâm. Phượng Ngọc cùng Nạp Lan Tín cúi thấp đầu, đối với người nam nhân trước mắt này lên vẻ cung kính. Có thể khiến Vương gia vui vẻ, tâm tình của họ cũng tốt lắm, bất quá toàn bộ công lao đều là của Mộ Dung Thất Thất.

      ♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫

      Tiểu Chi: Vì người nào đó rốt cuộc cũng chịu xuất nên ta thực vui mừng….. ☺☺☺…. Chia sẻ niềm vui cùng các nàng vậy….

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 32: Tư tâm nho của nam nhân
      Editor: Sylvia
      Beta: Chiryka

      “Đám ruồi bọ kia đâu? Gần đây còn có tìm Vương phi ?” Phượng Thương đem hộp thức ăn cho cá đưa cho Cát Tường đứng bên cạnh, lại nhận khăn lông ướt lau tay từ Như Ý.Thấy Phượng Thương dùng từ “Ruồi bọ” để hình dung Lí Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kỵ, Phượng Ngọc cùng Nạp Lan Tín đều cảm thấy vị vương gia này hình như ăn hơi nhiều “Dấm chua”.

      Hai người này vốn dĩ sau khi nghe chuyện “hòa thân” của Vương phi liền tới phủ hỏi thăm, lại bị Phượng Thương trực tiếp gán cho cái biệt danh “ruồi bọ”, là những kẻ có tư tâm với Mộ Dung Thất Thất. Nhưng thực họ cũng chẳng thể chính thức được coi là “ruồi bọ”, bởi bất kỳ ai khác phái mà đến thăm Vương phi cũng đều bị chặn từ ngoài cửa.

      “Vương gia, ngài yên tâm, ta xem chừng Vương phi từng ly từng tý, để cho kẻ khác mơ tưởng Vương phi.” Bởi vì Phượng Ngọc được Phượng Thương xem như tiền bối, cho nên Phượng Ngọc ở trước mặt Phượng Thương lại giống với nô tài bình thường, Phượng Thương đối nàng rất tôn kính.

      Có lời của Phượng Ngọc, Phượng Thương yên tâm hơn rất nhiều.

      tựa hồ mẫn cảm quá mức, nhưng mà người tiểu vương phi của phát ra hào quang chói mắt như vậy, muốn người khác nhận thấy được đặc biệt của nàng nên trước tiên phải đem nàng chiếm thành của riêng . Đúng, làm của riêng, giấu đôi cánh của nàng để dưới vòng tay của mình! cẩn thận che chở, khiến cho nàng trở thành bảo bối tâm can của !

      Nếu lời độc thoại trong lòng Phượng Thương bị người bên ngoài nghe được, bọn họ nhất định bị dọa ngất xỉu . Này là người bình tĩnh khôn khéo, minh thần võ, Nam Lân vương sao? Vì sao giống như hài đồng ngây thơ chiếm được món đồ chơi thích? Quả thực là ngây thơ tới cực điểm !

      Phượng Thương phân phó vài câu, đơn giản là luận điệu cũ rích nhai nhai lại: bảo vệ tốt Mộ Dung Thất Thất, để cho người ta khi dễ nàng, dông dài nhưng cũng chỉ có mấy ý đó.

      Nạp Lan Tín cảm thán ở trong lòng, vương là quá mức lo lắng . Ít nhất trong đoạn thời gian ở chung gần đây, cảm thấy Mộ Dung Thất Thất phải là hạng người yếu đuối! Chính là, vương như thế nào lại nhìn ra? Chẳng lẽ đây chính là tượng quan tâm quá thành ngớ ngẩn sao?

      Đợi Phượng Ngọc cùng Nạp Lan Tín rời , Tấn Mặc bưng chén dược đen đặc tới,“Vương, uống thuốc .”

      “Tấn Mặc, ngươi xác định đây phải là trả thù chứ? Ta cảm thấy gần đây thuốc càng ngày càng khó uống a?” Nhìn chén thuốc tay, ngửi thấy mùi gay gay của thuốc bắc, Phượng Thương cau mi,“Ngươi nhất định là trả thù ! Khi gặp Tiểu vương phi liền bị dọa cho thất kinh, nhưng lại làm gì được nàng, cho nên mới chỉnh ta như vậy!”

      “Vương gia, ngươi vẫn là mau mong chóng chóng uống hết thuốc !” Tấn Mặc xuất ra cái bình , đổ ra thìa dược sa màu vàng, đưa cho Phượng Thương, “Nếu ngươi muốn ôm mỹ nhân về, tốt nhất rồi uống thuốc cho tốt vào! Thân thể chính mình thể bị thương tổn, nếu ngươi chết nàng chỉ có thể làm quả phụ !”

      Lời của Tấn Mặc làm cho Phượng Thương nghe xong chỉ có thể cười khổ tiếng, đối cái kẻ theo mình mười năm này, lời có vẻ ác độc, nhưng Phượng Thương luôn hiểu ý tứ trong đó, cho nên cũng thành thói quen. ngụm nuốt hết thuốc, Phượng Thương buông bát ngọc, cố gắng nuốt hết cổ thuốc đen đen mùi ghê tới tận não xuống .

      Khổ — theo khoang miệng Phượng Thương tới yết hầu, lan tràn khắp nơi, thực khổ –

      Buông bát, Phượng Thương mở miệng cắn viên mứt táo, mới cảm thấy có chút thoải mái hơn. Lời vừa rồi của Tấn Mặc còn đọng tại bên tai , làm tâm trạng sa sút chút, đối với chuyện này, tựa hồ có chút tùy hứng.

      “Tấn Mặc, ngươi xem ta có phải rất ích kỷ? ràng biết thân mình chỉ sợ…… Nhưng vẫn muốn giữ nàng bên người.”

      Thấy trong mắt Phượng Thương toát ra bi thương chưa có trước nay, trong lòng Tấn Mặc đối với Mộ Dung Thất Thất càng thêm chán ghét.

      “Vương, người sao lại có thể như vậy? Ta nhất định chữa khỏi bệnh của người!”

      Vương chưa từng như vậy? Từ khi nhận thức cái nữ tử kia, cảm xúc vương mới trở nên phức tạp lên. Nếu phải vì Phượng Thương để ý Mộ Dung Thất Thất, lại để Phượng Ngọc cùng Nạp Lan Tín tới bảo hộ bên người nàng, Tấn Mặc sớm tự tay phế ả ta.

      “Tấn Mặc……” Phượng Thương ho khan hai tiếng, mâu tử u lãnh đầy hàn ý, bình tĩnh nhìn chằm chằm Tấn Mặc, gằn từng tiếng, đem đáy lòng Tấn Mặc ra, “ được động thủ với nàng, nếu ta giết ngươi!”

      Giọng Phượng Thương đầy lạnh lùng cùng sát ý, Tấn Mặc hiểu được. Phượng Thương tức giận, đơn giản vừa rồi biểu địch ý đối với Mộ Dung Thất Thất.

      “Ta biết.” Tuy rằng cực kì tình nguyện, nhưng Tấn Mặc vẫn là đồng ý.“Nhưng mà, vương, ngài có hay nghĩ tới Thái Hậu? Phượng đại tướng quân cùng Minh Nguyệt công chúa đều chết bởi Tây Kì quốc, huống chi nàng lại là nữ nhi Mộ Dung Thái, Nhạn Đãng sơn năm đó……”

      “Tấn Mặc! Nếu Hoàng tổ mẫu hỏi, bổn vương . Chuyện năm đó, tình bên trong vốn có chút cổ quái, đến khi chưa tìm ra được , bổn vương nghĩ liên luỵ người vô tội. Nàng là Vương phi bổn vương nhận định, bổn vương tất nhiên quan tâm!”

      “Dạ.”

      Thời điểm Phượng Thương tức giận mới dùng “Bổn vương” để xưng hô, Tấn Mặc biết lời của mình chạm vào điểm mấu chốt của . tuyệt sợ rằng Phượng Thương giết mình, lo lắng là Phượng Thương cự tuyệt trị liệu. Thời tiết phía nam nóng lại ẩm ướt, thích hợp dưỡng bệnh, nếu bọn họ có thể trở về sớm tốt rồi.

      Lần này đến Tây Kì, có tìm được tiểu sư đệ Liên công tử mà sư phó nhắc tới, làm cho Tấn Mặc có chút thất vọng.

      Lần trước, Tấn Mặc nhận được thư của sư phó, với cuối cùng cũng thu nhận được đệ tử kỳ tài, Liên công tử. Nếu có thể được Liên công tử tương trợ, bệnh Phượng Thương có lẽ có cách chữa trị, Tấn Mặc nhất định phải tìm được Liên công tử.

      Chính là, bức thư của sư phó bất quá chỉ vài câu ít ỏi, cũng có cung cấp nhiều tin tức về Liên công tử, khiến cho Tấn Mặc đến bây giờ đối tiểu sư đệ này căn bản là hoàn toàn biết gì cả.

      Tin tức duy nhất được biết là Mộ Dung Thất Thất cùng Liên công tử có quen biết. biết có thể hay dựa theo manh mối này mà bắt đầu tìm –

      “Vương, ta nghĩ khoảng thời gian gặp thấy Vương phi, hướng nàng hỏi thăm chuyện tình sư đệ ta. Theo tin tức đáng tin cậy, ngày đó Vương phi cho Đoan Mộc Tình viên Dục tử hoàn, cũng là do sư đệ ta nghiên cứu chế tạo ra , đảm bảo bọn họ có quen biết. Hơn nữa ngày đó Mộ Dung Thất Thất giấu số độc dược trong chủy thủ, Tấn Mặc thấy, những điều này nhất định có liên quan cùng ta sư đệ.”

      Tấn Mặc từng cẩn thận nghiên cứu thuốc tê miệng vết thương, cuối cùng vẫn thu hoạch được gì. Nếu đem thuốc tê như vậy dùng ở y học, để cho đại phu chữa bệnh, chữa thương; bệnh nhân thống khổ như vậy, nguyên nhân này khiến cho Tấn Mặc càng muốn biết thêm về thành phần thuốc tê.

      cần, thời gian còn nhiều.” Phượng Thương lười biếng nằm xuống, dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng, lại bắt đầu choáng váng nặng nề .

      Nghe Phượng Thương như vậy, Tấn Mặc biết Phượng Thương vẫn phòng bị , lo lắng khống chế được chính mình, làm Mộ Dung Thất Thất bị thương. Vương gia thế nhưng lại để ý nàng như vậy, làm cho Tấn Mặc rốt cục nhịn được, hỏi ra vấn đề xoay quanh trong lòng mình lâu.

      “Vương, vì sao lại là nàng? Mĩ nữ trong thiên hạ so với nàng đẹp hơn rất nhiều, tài nữ so với nàng cũng giỏi hơn nhiều, nữ tử cao quý so với nàng cũng có rất nhiều, nữ tử thông minh so với nàng cũng nhiều kém. Vì sao, lại phải là nàng? Tấn Mặc nghĩ đến vương chọn người tốt hơn làm bạn!”

      “Ha ha –”

      Vì sao? Phượng Thương cũng từng hỏi qua chính mình, chỉ là nghĩ đến đêm trăng tròn kia, nàng tiêu sái tự nhiên, bộ dáng hào hùng vạn trượng, liền cảm thấy trong lòng như lên cỗ ánh sáng tươi đẹp, dịu dàng soi rọi. Ước chừng, là vì hào quang người nàng, hấp dẫn ! Chỉ cần liếc mắt cái, liền nhận định nàng cả đời là của .

      “Tấn Mặc, sau này, ngươi biết.” Phượng Thương nhắm mắt lại, mặt xanh xao mảnh. Thấy muốn nhiều lời, Tấn Mặc cúi chào Phượng Thương, khẽ khàng chậm rãi lui xuống.

      Mười năm, mười năm này theo bên người Phượng Thương, chứng kiến rất nhiều chuyện, đối với kiên trì của Phượng Thương, chỉ có thể phục tùng.

      Nếu Mộ Dung Thất Thất như lời Phượng Thương , cho dù có dùng hết thủ đoạn, cũng đem Mộ Dung Thất Thất giữ lại bên người Phượng Thương. Nhưng mà, nếu Mộ Dung Thất Thất xứng với Vương gia, hoặc gây thương tổn đến Vương gia, cho dù nàng có là bảo bối trong lòng Vương gia, Tấn Mặc cũng dùng đao sắc bén đưa nàng tới suối vàng!

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 33: Du hồ
      biết là ai, lại đem khúc “Tiếu hồng trần” mà Mộ Dung Thất Thất từng xướng truyền ra ngoài, tại ở toàn bộ kinh thành, vô luận đến bất cứ nơi nào đều nghe được có người lẩm nhẩm: “Hôm nay khóc,hôm sau cười / cầu ai hiểu lòng ta/ Mình ta kiêu ngạo….”

      Khi biết ca khúc này vốn do phế vật của phủ Thừa tướng- Mộ Dung Thất Thất sáng tác, tất cả dân chúng nơi kinh thành đều mở rộng tầm mắt. Cộng với lời đồn mà Tô Mi truyền ra cách đây mấy hôm, khiến chân tướng liền được sáng tỏ trước mắt mọi người!

      Hóa ra, kẻ ác độc nhất chính là Nhị tiểu thư của tướng phủ cùng Tĩnh vương Long Trạch Cảnh Thiên! Hai người này vốn có tư tình ám muội, ngoại tình, lại còn muốn người ta tôn thờ, nguyên lai, người ủy khuất nhất chính là Mộ Dung Tam tiểu thư a!

      Có người thông minh còn suy ra ba, nghĩ đến những lời đồn trong kinh thành về Mộ Dung Thất Thất lúc nàng mới về tướng phủ, động não chút, liền đoán ra đây đều là những tin mà Nhị tiểu thư tung ra, cố ý phá hỏng thanh danh của Tam tiểu thư! Nhất thời, toàn bộ dân chúng trong kinh thành đều vì đạo nghĩa cho phép chùn bước mà đứng về phía Mộ Dung Thất Thất. (TC: *cười lăn lộn*)

      “Ca khúc này là của Mộ Dung Thất Thất sao?”

      Sau khi Long Trạch Cảnh Thiên nghe người ta diễn tấu “Tiếu hồng trần”, rất kinh ngạc. Ca khúc ấy, tâm tình ấy, đúng là của kẻ bị mình hưu- Mộ Dung Thất Thất sao? Nàng rốt cuộc là loại người gì ? Vì sao bỗng nhiên mình lại có chút hối hận, hối hận vì qua loa đại khái mà để nàng tự do…

      Biểu tình của Long Trạch Cảnh Thiên đều được thu lại trong tầm mắt của Mộ Dung Tâm Liên, khiến cho lòng nàng lại nổi lên giận dữ.

      Mộ Dung Thất Thất, mi đúng là hồn tiêu tan! Chuyện bên ngoài cần đoán, nhất định là do nàng ta động tay động chân! Rốt cuộc nên làm cái gì đây ? Nếu Vương gia sinh ra hứng thú với Mộ Dung Thất Thất, như vậy vị trí của nàng chẳng phải bị ảnh hưởng sao?

      Tuy rằng muốn giết Mộ Dung Thất Thất, nhưng mà sau khi sử dụng đấu khí từ lần trước, khí lực vẫn chưa có khôi phục lại, động võ, thể được… Bất quá, Mộ Dung Tâm Liên hổ là lớn lên bởi đùa giỡn với tâm kế, chỉ cần động não chút, liền nghĩ ra biện pháp đối phó với Mộ Dung Thất Thất.

      “Vương gia, ca khúc này là của Tam muội.” Mộ Dung Tâm Liên vẫn như trước duy trì bộ dáng ôn nhu hiền thục:” Vương gia, tỳ thiếp rất muốn mời hai vị muội muội trong nhà cùng du hồ, trước kia, quan hệ của chúng ta rất tốt, tại đột nhiên tách ra, khiến tỳ thiếp có chút nhớ thương các nàng.”

      ” Ngươi thích cứ làm!”

      Được Long Trạch Cảnh Thiên cho phép, Mộ Dung Tâm Liên liền gửi thiếp mời đến các vị công tử, tiểu thư của Tứ đại thế gia, ngoài ra còn có Bình Dương công chúa Long Trạch Vũ Nhi. Lúc này đây, nàng muốn cho Mộ Dung Thất Thất mất mặt đến mức chẳng dám về nhà!

      ” Tiểu thư, có hay ?” Tố Nguyệt đọc nội dung bên trong tấm thiếp cho Mộ Dung Thất Thất.

      !” Mộ Dung Thất Thất cầm lấy bộ quần áo trắng trong thuần khiết “Nhị tỷ tự mình viết thiệp mời, ta , chẳng phải là nể mặt nàng ta sao!”

      Khi Mộ Dung Thất Thất cùng Tố Nguyệt đến bờ Đông Hồ, mọi người cũng đến gần đầy đủ, sau khi lên thuyền, Mộ Dung Thất Thất gặp lại vài người quen, nàng hướng Lý Vân Khanh, Thượng Quan Vô Kỵ cùng Bạch Mục Phi gật đầu, rồi tìm vị trí thoáng gió mà ngồi xuống.

      Là Tĩnh vương Trắc phi, Mộ Dung Tâm Liên ăn mặc rất long trọng.

      Nàng là người vợ đầu tiên mà Long Trạch Cảnh Thiên thú, mặc dù chỉ là Trắc phi, nhưng bởi vì các Vương gia khác tuổi còn , chưa cưới vợ, mà Tĩnh vương phủ cũng chưa có Vương Phi, cho nên địa vị của Mộ Dung Tâm Liên tạm xem là rất cao, lúc này, hoàn toàn là bộ dáng nữ chủ nhân, an bài mọi thứ.

      thuyền, đám nam tử ngồi ở chỗ uống rượu, còn nữ tử tụ tập ở chỗ khác.

      “Trâm cài đầu của Bạch đại tiểu thư là do Quang Hoa công tử làm sao? xinh đẹp!”

      Đoan Mộc Y Y si ngốc nhìn cây trâm hoa hải đường bằng dương chi ngọc phát ra ánh sáng trắng noãn của Bạch Ức Nguyệt, các nữ nhân khác cũng hết sức hâm mộ, ngay cả Mộ Dung Tâm Liên, khi nhìn thấy đóa hoa hải đường rất sống động kia, trong mắt cũng lên vẻ thèm muốn thấy .

      Quả nhiên, đúng như ý nghĩ của Mộ Dung Thất Thất, Bạch Ức Nguyệt đặc biệt thích hợp với khí chất cao quý thanh khiết của hoa hải đường. “Trông rất đẹp!” Mộ Dung Thất Thất hướng Bạch Ức Nguyệt mỉm cười, xem ra, ánh mắt của mình tồi.

      “A, ngươi cũng biết đẹp sao?” Đoan Mộc Y Y vừa thấy Mộ Dung Thất Thất, lại nghĩ tới chuyện đêm đó nàng ta đánh gãy gân tay của mình, ánh mắt liền lên địch ý:” Ta còn tưởng rằng ngươi cái gì cũng biết, chỉ là cái đồ vô dụng a!”

      “Ba—” Tố Nguyệt vốn đứng phía sau Mộ Dung Thất Thất bỗng xông lên phía trước, dương tay, tặng cho Đoan Mộc Y Y cái tát vang dội. Trong thuyền liền yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất.

      “Ngươi, ngươi dám đánh ta.”

      Đoan Mộc Y Y phập phồng thở, tay che mặt, tay chỉ vào Mộ Dung Thất Thất cùng Tố Nguyệt, đầu ngón tay run run.

      “Đánh ngươi sao!” Tố Nguyệt hừ lạnh tiếng :”Tiểu thư là ta là Chiêu Dương công chúa mà Hoàng thượng khâm ban, là Nam Lân Vương phi của Bắc Chu, ngươi nếu còn dám dùng cái giọng ngổ ngáo đó mà chuyện với người, chỉ đơn giản là đánh ngươi cái như vậy đâu!”

      Lời của Tố Nguyệt khiến người ta thể phản bác, lúc nãy giọng điệu Đoan Mộc Y Y châm chọc Mộ Dung Thất Thất thực rất lớn, mọi người thuyền đều nghe thấy được, nếu Mộ Dung Thất Thất muốn truy cứu, Đoan Mộc Y Y gánh lấy hậu quả hề .

      Nhưng mà, bị tiểu nha đầu giáo huấn như vậy, Đoan Mộc Y Y sao có thể nuốt trôi khẩu khí này, mới vừa rút ra bảo kiếm định động thủ, bên tai liền truyền đến giọng băng lãnh của Mộ Dung Thất Thất:”Chẳng lẽ, Đoan Mộc tiểu thư thấy nóng, muốn xuống hồ tắm rửa chút?”

      biết vì sao, thanh này khiến Đoan Mộc Y Y lạnh run cả người. ràng nắng rất gắt, vì sao nàng lại thấy hàn ý cứ bao quanh mình a!

      hồi phong ba, liền bị lời của Mộ Dung Thất Thất hóa giải, Mộ Dung Tâm Liên thấy có chút nhàm chán, lập tức cười vui vẻ tiếp đón mọi người, nhưng ngờ, Long Trạch Vũ Nhi đứng bên lại u mở miệng:” Chiêu Dương công chúa quả rất quả cảm*, ngay cả nha hoàn bên người mà cũng dám đánh chất nữ của Hoàng hậu nương nương.” (*gốc: hảo đại-vừa có nghĩa là tốt, vừa có nghĩa là lớn…dịch sang tiếng việt thành 2 nghĩa là quả cảm với phách lối…..TC:-* lạy bà tác giả*)

      Quan hệ giữa nàng cùng Đoan Mộc Y Y xưa nay luôn rất tốt, khi biết chuyện Đoan Mộc Y Y bị gãy gân tay, nàng thực bất bình, hôm nay lại thấy Mộ Dung Thất Thất kiêu ngạo như vậy, trước mặt nàng mà đánh Đoan Mộc Y Y, Long Trạch Vũ Nhi cảm thấy Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn đánh mất mặt mũi của mình.

      “Đa tạ khích lệ! Người của bổn cung, tất nhiên giống người thường!” Mộ Dung Thất Thất vờ như nhận ra tức giận trong lời của Long Trạch Vũ Nhi.

      “Ngươi—” Long Trạch Vũ Nhi chưa từng gặp được kẻ nào mặt dày như Mộ Dung Thất Thất. “Người đâu, nghe lệnh bổn cung, đem tiện tỳ kia kéo xuống đánh hai mươi đại bản!” Long Trạch Vũ Nhi đột nhiên xoay người chỉ về Tố Nguyệt .

      “Lý do?” Mộ Dung Thất Thất vẫn cứ ôn nhu dựa đệm, tay chống cằm, bày ra bộ dáng tiểu bạch thỏ vô hại, tựa hồ hề lo lắng chút nào cho tỳ nữ của mình.

      “Bổn cung thấy nàng khó chịu, khiến bổn cung ngứa mắt, ảnh hưởng đến tâm tình của bổn cung, hại bổn cung có tâm trạng ăn uống, ngươi xem, có tính là lý do ?”

      Đứng bên Long Trạch Vũ Nhi khua môi múa mép, Đoan Mộc Y Y mặc kệ khuôn mặt sưng đỏ, hớn hở cười:” Vẫn là công chúa lợi hại! Sao còn kia dẫn tiện tỳ kia !”

      “Ha ha—” đợi người khác kịp động, Mộ Dung Thất Thất liền nở nụ cười.

      “Hôm trước, vị phụ trách lễ nghi với bổn cung, vương gia thân mình tốt, nếu xung hỉ, tốt nhất nên để chuyện lành thành đôi, hỏi bổn cung trong lòng có nghĩ đến người nào thích hợp . Hôm nay bổn cung thấy Bình Dương công chúa cùng Đoan Mộc tiểu thư quả tồi. Rốt cuộc nên chọn người nào để cấp vương gia đây? Chuyện này khiến ta đau đầu….”

      ♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 34: Cáo mượn oai hùm
      Editor: Sylvia
      Beta: Chiryka

      Lời của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Đoan Mộc Y Y suýt chút nữa hộc máu, ai chẳng biết tình huống của Nam Lân vương? Mộ Dung Thất Thất có nhảy vào hố lửa, cũng đừng có kéo thêm người chịu trận như vậy .

      Chuyện Phượng Thương phái người dạy Mộ Dung Thất Thất mọi người đều biết, tại Mộ Dung Thất Thất như vậy, lại khiến cho người ta tin tưởng rằng đây là . Lập tức, Đoan Mộc Y Y quên nỗi đau mặt mình, chạy nhanh khỏi chỗ bên cạnh Long Trạch Vũ Nhi, hùa theo nàng ta nữa.

      “Xem ra Đoan Mộc tiểu thư muốn bỏ quyền, vậy bản cung đành phải đề cử Bình Dương công chúa thôi. Bất quá, như thế này cũng ổn a! Ta và ngươi đều là công chúa, cùng lúc gả , rốt cuộc ai lớn ai a?”

      Mộ Dung Thất Thất ra vẻ đau đầu, trầm tư hồi lâu, nàng bỗng nhiên lên vẻ bừng tỉnh đại ngộ,“Ai nha, bổn cung như thế nào quên, hôn thư mà Hoàng thượng gửi cho Bắc Chu có ghi tên của bổn cung a, theo đó, đành ủy khuất công chúa làm thiếp vậy!”

      Long Trạch Vũ Nhi thiếu chút nữa ngất xỉu, nàng mới thèm gả cho Phượng Thương! Cũng bởi vì chuyện này, Long Trạch Vũ Nhi mới đẩy Mộ Dung Thất Thất làm “Kẻ chết thay”! Gả cho Phượng Thương, còn làm thiếp, đánh chết nàng cũng muốn !

      “Mộ Dung Thất Thất, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Long Trạch Vũ Nhi tại rốt cục hiểu được vì sao Đoan Mộc Y Y chán ghét Mộ Dung Thất Thất như vậy, bởi vì nàng quả nhiên phi thường phi thường đáng ghét!

      tại tâm tình công chúa như thế nào? Khẩu vị ra sao? Hay vẫn là thoải mái, kia tỳ nữ bản cung đúng là có tội. Công chúa phải muốn đánh nàng sao, nhanh chút a, nếu trong chốc lát, chỉ sợ lỗi của nàng càng lớn hơn nữa !”

      “Mộ Dung Thất Thất, ngươi…!” Biết Mộ Dung Thất Thất lấy Tố Nguyệt áp chế mình, Long Trạch Vũ Nhi nghiến răng nghiến lợi,“Bổn cung tại tốt lắm, phi thường tốt!”

      “Đúng là tuổi trẻ, sao tốt rồi! Tố Nguyệt, còn tạ ơn công chúa!”

      Tố Nguyệt cố nén cười đến trước mặt Long Trạch Vũ Nhi hành lễ,“Tố Nguyệt tạ ơn công chúa!”

      Đối với chủ tớ này, ràng chính là khi dễ mình, nhưng mà theo lời lúc nãy của Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch Vũ Nhi lo lắng nếu mình ra tay với Tố Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất ám hại lại, đành phải đem khẩu khí này nuốt xuống vậy.

      Hiệp 2, Mộ Dung Thất Thất lại thắng.

      Việc các nữ nhân náo loạn truyền đến chỗ đám nam nhân bên cạnh, rất nhiều người thầm đánh giá lại Mộ Dung Thất Thất lần nữa ở trong lòng.

      Thời điểm khi nghe Mộ Dung Thất Thất phải gả đến Bắc Chu, Thượng Quan Vô Kỵ cũng rất lo lắng cho tình cảnh của Mộ Dung Thất Thất, muốn xem nàng, lại bị người Bắc Chu quốc ngăn ở ngoài cửa. tại nhìn thấy kia khóe miệng tràn đầy ý cười, Thượng Quan Vô Kỵ cũng vì nàng mà cao hứng, nhưng cũng có chút mất mát.

      Nữ tử tốt đẹp như vậy, lại phải gả cho Phượng Thương! Đây là chuyện Thượng Quan Vô Kỵ khó lòng tiếp nhận.

      Lại , Thượng Quan thế gia cùng Bắc Chu Phượng gia còn có huyết hải thâm cừu.

      Mười lăm năm trước, Tây Kì quốc cùng Bắc Chu quốc giao chiến ở biên cảnh hai nước, Nhạn Đãng sơn. Tuy rằng cuối cùng Bắc Chu đại bại mà chấm dứt, nhưng chân tướng là bốn mươi vạn binh sĩ Tây Kì bị quân đội Bắc Chu giết hết, binh sĩ Thượng Quan thế gia chết vô số, bao gồm cả ông nội cùng vài vị bá phụ của Thượng Quan Vô Kỵ, đều chết trận tại chiến dịch kia.

      Từ , giấc mộng của Thượng Quan Vô Kỵ chính là làm đại tướng quân, dẫn dắt quân đội Tây Kì thảo phạt Bắc Chu, vì những chiến sĩ tử trận của Thượng Quan gia mà báo thù. Nhưng giấc mộng này còn chưa có thực được, nàng lại phải .

      Chỉ qua vài ngày, Mộ Dung Thất Thất trở thành vật hi sinh cho mưu quyền chính trị, phải gả tới Bắc Chu, gả cho Phượng Thương, điều này làm cho trong lòng Thượng Quan Vô Kỵ thể chấp nhận. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên đối với nữ tử động tâm a –

      Hơn nữa, năm đó vì người giải vây quân đội Tây Kì chính là Mộ Dung Thái, bởi vì viện quân của Mộ Dung Thái đúng lúc kéo tới, Phượng Tà mới bị thua trận, Minh Nguyệt công chúa cũng tự sát tuẫn phu, thẳng ra Mộ Dung Thái là kẻ thù sát phụ sát mẫu của Phượng Thương, Phượng Thương kia sao có thể đối đãi tốt với Mộ Dung Thất Thất được?!

      Sắc mặt Thượng Quan Vô Kỵ khó coi, sắc mặt Lí Vân Khanh cũng được tốt đẹp cho lắm. Lúc trước hứa hẹn, nhất định bảo hộ cho Mộ Dung Thất Thất, tại nhìn nàng trờ thành quân cờ trong tay người khác, lại thể thay đổi kết quả này, khiến cho hận mình.

      Mộ Dung Thất Thất vẫn tươi cười như trước, trong nhu có cương, nhiều thêm chút kiên cường, khiến cho Lí Vân Khanh cảm thấy trong lòng chua xót. Nếu ra tay sớm hơn nữa, có phải hay tình thành như vậy?

      Trong lúc nhất thời, khí thuyền càng thêm nặng nề. Mộ Dung Tâm Liên thấy thế, lập tức để cho nhạc cơ tấu nhạc, vũ cơ khiêu vũ, muốn cho khí này thoáng dịu ít. Chính là, tấu khúc kia thế mà lại là [ Tiếu hồng trần ], khiến cho những người biết lai lịch của ca khúc này nghe xong, lại nhớ tới ngày trước, trong lòng lại cảm khái thêm vạn phần.

      “Nghe ca khúc này lần nữa, khiến cho ta nghĩ đến ngày đó.” Bạch Mục Phi là người duy nhất trong nhóm có tâm tình bình thản ,“Chỉ sợ về cũng thể nghe được ca khúc hay như vậy nữa.”

      Bạch Mục Phi vô tâm lại cảm thán, bị Mộ Dung Tâm Liên bắt được,“Tam muội muội, hôm nay phong cảnh tốt, bằng ngươi lại đàn khúc! Có thể như lời Bạch công tử , về sau muội muội gả xa, đường xa núi cao, cũng có thể còn được nghe giọng hát của muội muội nữa ……”

      Thái độ của Mộ Dung Tâm Liên cực kỳ thành khẩn, biểu tình cũng cực kỳ đúng đắn, nàng tựa hồ phi thường lo lắng cho tình cảnh của Mộ Dung Thất Thất sau khi gả đến Bắc Chu. Dù sao chuyện Nam Lân vương khắc chết tám phu nhân trước đây là , Mộ Dung Thất Thất có thể sống qua được đêm tân hôn hay vẫn là vấn đề, hơn nữa Phượng gia cùng Tây Kì quốc còn có lịch sử sâu xa như vậy……

      Nếu phải quá bản tính của Mộ Dung Tâm Liên, Mộ Dung Thất Thất cảm thấy chính mình cũng sắp bị hành động Mộ Dung Tâm Liên mê hoặc.

      Bởi vì lời của Mộ Dung Tâm Liên, khí thuyền càng thêm nặng nề, ngay cả Đoan Mộc Y Y vừa rồi chế giễu Mộ Dung Thất Thất lúc này cũng đối Mộ Dung Thất Thất sinh ra tia thương hại. Dù sao, số mệnh Mộ Dung Thất Thất so với nàng cũng khổ hơn!

      Duy nhất chỉ có Long Trạch Vũ Nhi cùng Mộ Dung Thanh Liên thay đổi, thậm chí khóe miệng các nàng đầy vẻ tươi cười châm chọc, để lộ nội tâm hai người, hận Mộ Dung Thất Thất thể “ đời nhà ma” sớm chút.

      “Cung kính bằng tuân mệnh!” Tuy rằng biết trong lòng Mộ Dung Tâm Liên muốn làm cái gì, Mộ Dung Thất Thất vẫn là thoải mái đứng lên.

      Mộ Dung Tâm Liên sớm đoán được, cảnh tượng như vậy, Mộ Dung Thất Thất tuyệt đối cự tuyệt , nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất vào cái bẫy nàng dựng sẵn, trong mắt Mộ Dung Tâm Liên lên tia cao hứng, theo sau ra hiệu cho người ta chuẩn bị nhạc khí.

      Đợi đến khi nhạc cơ lên có đàn tứ Mộ Dung Tâm Liên muốn, Mộ Dung Tâm Liên cố ý tức giận,“Cái gì? có đàn tứ? Vì sao lại chuẩn bị đàn tứ? Chiêu Dương công chúa chỉ biết đàn tứ, nhạc khí khác nàng biết, chuyện phải làm sao bây giờ!”

      Thanh Mộ Dung Tâm Liên rất lớn, nghe xong lời của nàng, Long Trạch Vũ Nhi “Phốc xích” cười ra tiếng,“Tâm Liên tỷ tỷ cũng đừng oán nàng! Thuyền của hoàng huynh sao có thể dùng đàn tứ chứ? Chỉ có nghệ kỹ ti tiện mới dùng đàn tứ, đây là du thuyền của Vương gia, cũng phải thuyền thông dụng của dân gian –”

      Hai người kẻ xướng người hoạ, cuối cùng Mộ Dung Thất Thất cũng hiểu được ý tứ của Mộ Dung Tâm Liên.

      Đàn tứ, là nhạc khí thể dùng được, tại đây có hoàng thất quý tộc, thế gia đệ tử trước mặt, nếu dùng dọa người. danh nghĩa đàn tứ, kì thực chính là hạ thấp Mộ Dung Thất Thất nàng.

      Long Trạch Cảnh Thiên vẫn lẳng lặng nhìn Mộ Dung Thất Thất, này hôm nay mang đến cho nhiều cảm xúc lắm, Long Trạch Vũ Nhi ngang ngược nổi tiếng khắp kinh thành ta, nàng cũng dám “cáo mượn oai hùm” trấn trụ Bình Dương công chúa, tiểu nữ nhân này lá gan cũng lớn .

      tại, thấy Mộ Dung Tâm Liên làm khó Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch Cảnh Thiên vẫn như trước ngồi bàng quang chỗ, muốn xem thử lần này Mộ Dung Thất Thất hóa giải tình huống xấu hổ này kiểu gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :