1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Vương Kim Bải Sủng Phi - Chả Mễ Thố (155c+PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 25: Thiên xà vũ
      “Quả nhiên vô liêm sỉ y như lời đồn! Mộ Dung Thất Thất, là tỷ tỷ, hôm nay ta dạy lại ngươi hổ thẹn với lương tâm!”

      Miệng , tay động, nhuyễn tiên của Mộ Dung Tâm Liên chút lưu tình bay về phía gò má Mộ Dung Thất Thất. Nhìn thấy nhuyễn tiên mỗi lúc gần mặt của Mộ Dung Thất Thất, nụ cười của Mộ Dung Tâm Liên cũng theo đó càng độc. Nương, hôm nay nữ nhi giết phế vật này để trả thù cho người.

      “Ba–” Khi Mộ Dung Tâm Liên còn mơ mộng viển vông, mặt bỗng đau, vệt máu chảy từ mắt trái kéo xuống khóe môi nàng ta.

      Quái! Roi nàng vung thế nhưng có thể chạy vòng, quật ngược lên mặt mình! Chuyện gì xảy ra?! Mộ Dung Tâm Liên khẽ vuốt vết thương, lên vẻ mặt kinh ngạc.

      “Ai nha!” Tô Mi che miệng, kinh ngạc kêu lên:” Nhị tiểu thư, nghĩ đến ngươi lại có khuynh hướng tự ngược đãi nha, rãnh rỗi lại lấy roi quất mình. Chẳng lẽ, ngươi thích vậy? Thế phu quân sau này của ngươi là có phúc a.”

      “Xuy!” Lời của Tô Mi khiến Mộ Dung Thất Thất phì cười.

      Trong đầu Mộ Dung Thất Thất thoáng chốc lên hình ảnh Mộ Dung Tâm Liên buộc Long Trạch Cảnh Thiên thành cái bánh chưng, chân mạnh mẽ đạp lưng , trong tay quơ quơ roi da, lời hành động đều thể bộ dáng “Gọi ta là nữ vương”….

      “Ngươi!” Nghe Tô Mi móc như vậy, Mộ Dung Tâm Liên biết chắc roi này là do các nàng động tay động chân, nếu dừng người mình.

      Mộ Dung Tâm Liên sợ ma quỉ mà tiếp tục quơ roi về phía Mộ Dung Thất Thất, roi da mềm mại tựa như độc xà uốn éo trung, quật thẳng về hướng Mộ Dung Thất Thất, nhưng mà đến khi roi da chỉ cách Mộ Dung Thất Thất tấc, bỗng nhiên như gặp phải bức tường trong suốt, lại bắn ngược trở về.

      roi này mang theo toàn bộ khí lực từ khi bú sữa mẹ của Mộ Dung Tâm Liên, kết quả còn thê thảm hơn hồi nãy, nàng xuất bao nhiêu lực, nhận lại bấy nhiêu. Tiếng “Ba” lại vang lên lần nữa, má phải của Mộ Dung Tâm Liên xuất thêm vết roi hoàn toàn tương xứng với bên má trái, nhìn qua tựa như chữ “Bát.” (“八)

      “Chậc chậc chậc, Nhị tỷ, ngươi phải luôn rất để ý đến dung mạo của mình sao? Hôm nay rốt cuộc là bị cái gì kích thích mà lại “ cần mặt mũi*” như vậy?” (* đồng với biết xấu hổ….77 chơi chữ)

      câu “ biết xấu hổ” mà Mộ Dung Thất Thất trêu chọc hoàn toàn khiến Mộ Dung Tâm Liên bùng nổ:” Phế vật, ngươi mới biết xấu hổ! Chuyện tư tình của ngươi cùng Liên công tử sớm truyền khắp kinh thành, ta xem ngươi về sau còn gặp người kiểu gì! Ngươi sao tự tử cơ chứ, nếu ngươi sợ chết, vậy ta đây ngại tiễn ngươi đoạn đường.”

      “A–” Mộ Dung Thất Thất cười cười vươn tay, Tố Nguyệt lập tức dùng khăn ướt tinh tế lau mười ngón tay dính chút nước trái cây của nàng sạch , sau đó lại cẩn thận đem nhũ cao* thoa đều lên. (*kem dưỡng từ sữa)

      Bộ dáng trung thành, tận tụy của Tố Nguyệt khiến cho Mộ Dung Tâm Liên nhịn được mà so sánh nàng ta với các nha đầu của mình, càng nghĩ, lòng nàng càng thêm hận Mộ Dung Thất Thất, ngờ thủ hạ của phế vật này lại đối tốt với nàng như vậy, nàng có tài đức gì, xứng để cho họ hầu hạ như thế?!

      “Nhị tỷ, có điều, so với ta, kẻ dùng gian kế hãm hại ca ca cùng muội muội ruột thịt lại càng biết xấu hổ! Hay là hai chúng ta lập cái lôi đài trong kinh thành, để cho toàn bộ dân chúng nơi đây xem xem người nào biết xấu hổ hơn?”

      “Ngươi—-” Sắc mặt Mộ Dung Tâm Liên trở nên xanh mét.

      Quả nhiên, hết thảy đều là do Mộ Dung Thất Thất giở trò quỷ, nàng ta sớm biết kế hoạch của mình, thế nên mới tráo mận đổi đào, đem Trịnh Mẫn trở thành “kẻ thay thế”.

      Vừa nghĩ đến bộ dáng chết thảm của Trịnh Mẫn, cùng loạt hậu quả do đó mà ra, Mộ Dung Tâm Liên hận thể xé nát Mộ Dung Thất Thất ra đem cho chó ăn. Mẫu thân của nàng còn, hình tượng mà nàng cất công gìn giữ cũng mất, nhân duyên tốt đẹp cũng bay theo, tất cả đều bởi vì Mộ Dung Thất Thất chết tiệt ở trước mặt mình kia!

      “Mộ Dung Thất Thất, ta muốn giết ngươi!” Mộ Dung Tâm Liên rốt cuộc kiềm được tức giận, quơ roi về phía Mộ Dung Thất Thất. tại nàng hề “hàm súc” giống như lúc nãy, mà xuất hết đấu khí trong cơ thể, cả người bao phủ mảnh ánh sáng màu vàng kim, đây là đấu khí tượng trưng cho Tam đoạn.

      “Là Tam đoạn à?” Mộ Dung Thất Thất lười biếng ngáp cái, Tô Mi cùng Tố Nguyệt ở bên cạnh cũng đồng loạt bày ra bộ dáng khinh thường. Bất quá chỉ là Tam đoạn võ giả nho , cũng dám kiêu ngạo trước mặt tiểu thư? Đầu óc của Mộ Dung Tâm Liên hẳn là bị lừa đá.

      Võ học ở thế giới này chia làm chín đoạn, biểu trưng bởi các đấu khí có màu sắc khác nhau. Từ Nhất đoạn đến Thất đoạn lần lượt l được phân biệt bởi các đấu khí màu: hồng, cam, vàng, xanh lá, xanh lam, tím. Bát đoạn là màu trắng tao nhã, Cửu đoạn cao quý là màu đen.

      Bình thường, mọi người đều rất quý trọng đấu khí trong cơ thể mình, dễ dàng để nó xuất . Mặc dù lần trước Mộ Dung Tâm Liên cùng Mộ Dung Thanh Liên đánh nhau đến khí thế ngất trời, cũng bất quá là ngươi xuất chiêu ta trả chiêu kiểu “Văn đấu”.

      Bởi vì kết quả sau khi phát ra đấu khí chính là thân thể mềm nhũn, cần tĩnh dưỡng lâu mới có thể khôi phục, cho nên trừ phi quyết đấu trận, chiến đấu sống còn, hoặc khi tất yếu cần bảo mệnh, võ giả tùy tiện xuất ra đấu khí, bởi vì như vậy quả thực quá lãng phĩ.

      Hiển nhiên sau khi Mộ Dung Tâm Liên biết được chân tướng bị kích thích sâu, vì thế mới tiếc xuất ra hoàng kim đấu khí để bằm nát Mộ Dung Thất Thất. tại trong đầu nàng chỉ có ý nghĩ, đó là phải giết chết Mộ Dung Thất Thất, thay Trịnh Mẫn báo thù.

      Lúc này, trong vòng sáng màu vàng, Mộ Dung Tâm Liên nhếch môi lộ ra nụ cười thị huyết, nàng tuy rằng bằng Mộ Dung Thanh Liên, nhưng dẫu sao cũng là Tam đoạn võ giả, giết chết cái phế vậy, còn phải là chuyện quá dễ dàng sao? Mộ Dung Tâm Liên hoàn toàn đắm chìm trong ý nghĩ của riêng mình, để ý đến ánh mắt trào phúng của Tô Mi cùng Tố Nguyệt.

      “Thiên xà vũ!” Thân ảnh Mộ Dung Tâm Liên lay động, nhuyễn tiên bao lấy chính mình, đây chính là tuyệt kỹ sát chiêu của nàng, Mộ Dung Tâm Liên chắc chắn, chỉ cần chiêu, là có thể hạ xuống “đầu chó” của Mộ Dung Thất Thất, nàng đối với chiêu này tự tin như vậy, cũng như tự tin mà nàng dành cho dung mạo của mình.

      “Trò trẻ con—” Thấy Mộ Dung Tâm Liên tự đâm đầu vào rọ, Tô Mi sớm lòng muốn xuất chiêu, đợi Mộ Dung Thất Thất mở miệng, trực tiếng tiến đến trước mặt nàng “Tiểu thư, nô tỳ lâu chưa thư giãn gân cốt, xin ngài thương xót, đem cơ hội lần này thưởng cho nô tỳ!”

      Thấy đôi mắt sáng đầy ý cười cùng vẻ khát cầu khuôn mặt trái xoan của Tô Mi, Mộ Dung Thất Thất chỉ tay vào trán nàng “Hảo! Nhớ kĩ, đừng có làm Nhị tỷ như hoa như ngọc của ta bị thương….”

      “Dạ, tiểu thư, nô tỳ hảo hảo che chở nàng!” Tô Mi cười .

      “Muốn chết!” Thấy Mộ Dung Thất Thất “đẩy” Tô Mi làm “kẻ chết thay”, Mộ Dung Tâm Liên cười hiểm ” Ngươi muốn chết, vậy bổn tiểu thư thành toàn cho ngươi!”

      Mộ Dung Tâm Liên sớm nghĩ kĩ rồi, tới người giết người, tới hai người giết đôi. Hôm nay nàng hạ quyết tâm khiến Mộ Dung Thất Thất đầu rơi xuống đất, hai cái nha hoàn này cũng tiện thể giải quyết luôn là tốt nhất!

      trung, ngân xà vũ động, Mộ Dung Tâm Liên hóa thành vệt vàng tiến thẳng đến chỗ Tô Mi, roi bạc sắc bén vung lên, giống như muốn đem cái nha đầu biết tốt xấu kia kích chết tươi.

      “Hừ!” Tô Mi khinh miệt cười, khuôn mặt trái xoan nho , đôi mắt hạnh nhân sáng lấp lánh. Nàng lập tức đứng dậy, bất động chỗ, chút sợ hãi trước khí thế hung hăng ngang tàng của Mộ Dung Tâm Liên.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 26: Ném đá giấu tay.
      Editor: Sylvia
      Beta: Chiryka

      Bộ dáng của Tô Mi khiến cho Mộ Dung Tâm Liên dừng tay lại chút, bất quá biểu tình chớp mắt của tiểu nha đầu này, cùng khí thế lãnh liệt của nàng ta lại khiến nàng cảm thấy sợ. Nhưng mà nàng thể thua, cũng thể lui, thể để phế vật Mộ Dung Thất Thất này xem thường, càng thể báo thù cho Trịnh Mẫn!

      Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất thản nhiên tránh ở phía sau Tô Mi, vẻ mặt tự tại, Mộ Dung Tâm Liên càng thêm khinh bỉ nàng. Gặp rắc rối lại đẩy hạ nhân ra chống đỡ, Mộ Dung Thất Thất cũng đâu phải cái dạng tốt lành gì!

      Mộ Dung Tâm Liên hoàn toàn quên nguyên nhân của tất cả mọi chuyện là chính bởi ác niệm trong nội tâm của nàng, cuối cùng mới tạo ra hậu quả của ngày hôm nay, nàng đem nguyên nhân phát sinh hết thảy những chuyện bi thảm đều đổ lên đầu Mộ Dung Thất Thất.

      chết –” Mộ Dung Tâm Liên thét lớn, ngũ quan xinh đẹp bởi vì cừu hận mà trở nên vặn vẹo lên.“Ca –” lúc Mộ Dung Tâm Liên ảo tưởng nhuyễn tiên của mình quấn lấy cái cổ mảnh khảnh của Tô Mi như thế nào, muốn đem người trước mặt nàng ăn tươi nuốt sống, thanh vang lên, roi bị ngón trỏ cùng ngón giữa của Tô Mi kẹp lấy, thể động đậy.

      có khả năng! Mộ Dung Tâm Liên ra biểu tình cứng đơ, nàng tin chuyện xảy ra trước mắt, đối phương chỉ cần hai ngón tay, đem đấu khí Tam đoạn của nàng dễ dàng hóa giải .

      , chuyện này thể nào xảy ra được! Mộ Dung Tâm Liên dùng sức kéo nhuyễn tiên, muốn kéo nó ra khỏi khe hở giữa hai ngón tay của Tô Mi, nhưng mặc cho nàng sử dụng hết tất cả khí lực toàn thân, roi da vẫn như trước, bất động chỗ.

      Nha hoàn này rốt cuộc là ai? rang chỉ là cái nha hoàn thấp hèn, vì sao lại biết võ công? Hơn nữa võ công còn vượt xa khả năng của mình!

      Mộ Dung Tâm Liên bất khả tư nghị nhìn Mộ Dung Thất Thất nhàn nhã, tự tại; khó trách nàng ta chút lo lắng như vậy, nha hoàn bên người nàng thế mà lại có năng lực như vậy! Rốt cuộc khi rời nàng ta gặp phải cái vận cứt chó gì vậy! (TC: =.= con mụ này thực thô bỉ)

      Mộ Dung Tâm Liên nghĩ Tô Mi bất quá chỉ là nha hoàn bình thường, chỉ cần bỏ chút tiền là có thể mua chuộc, lập tức thay bằng khuôn mặt nhu hòa, bắt đầu dụ hoặc.

      nương bản lãnh a! Ngươi có khả năng như vậy, vì cái gì lại phải theo hầu nàng ta! Chim khôn lựa cành mà đậu, chỉ cần ngươi rời bỏ cái phế vật kia, đến hầu hạ bên người ta, ta cam đoan với ngươi, ta để cho ngươi làm đại nha đầu, lương bổng tăng gấp đôi! Hơn nữa khi ta xuất giá, ngươi có thể theo ta làm nha hoàn hồi môn! Thế nào?”

      Dụ dỗ? Mộ Dung Thất Thất lười nhác thay đổi tư thế. Nghĩ chỉ cần tăng lương gấp hai được Tô Mi – Ma Vực sát thủ đứng hàng thứ hai bảng xếp hạng? Mộ Dung Tâm Liên đúng là đồ đầu tôm. (TC: ta thấy thẳng hơi thô tục, mọi người cũng biết đầu tôm chứa gì chứ nhỉ)

      Thấy Tô Mi trả lời, trong lòng nghĩ thầm có lẽ nàng ta động tâm, tiếp tục “dỗ ngọt từng chút”.

      “Ngươi xem, thanh danh của phế vật này tốt như vậy, ngươi theo nàng về sau cũng khó có được những ngày tốt lành. Người hướng chỗ cao mà , nước hướng chỗ thấp mà chảy. Ngươi còn trẻ như vậy, sao lại có thể đem thanh xuân của ngươi lãng phí mà hầu hạ bên người cái phế vật chứ? theo ta, ta nhất định cho ngươi cuộc sống hoàn toàn mới! Nếu ngươi chê, hãy kêu ta tiếng tỷ tỷ, về sau chúng ta là tỷ muội, thân phận tương xứng, ngươi thấy như thế nào?”

      Mộ Dung Tâm Liên đánh vào tâm lý, tính toán cẩn trọng; nếu có thể khiến cao thủ như vậy theo mình, khi đó có đâu cũng cần mở mắt nhìn đường, dù chỉ dạo chơi cũng thêm hăng hái, khi gặp Mộ Dung Thanh Liên lại càng cần phải ăn khép nép nữa! Mộ Dung Thất Thất là cái gì, phế vật này có thể cho cái gì, chính mình cũng có thể cấp cái đó, hơn nữa so với Mộ Dung Thất Thất còn nhiều hơn, tốt hơn! Nàng cũng tin, đối xử “ưu ái” với Tô Mi như vậy như vậy, nàng ta cũng động tâm.

      Tinh thần tự cho là đúng của Mộ Dung Tâm Liên phát huy đến cực hạn, Tô Mi nhìn khuôn mặt tươi cười ngu ngốc khiến người “cảm động” kia, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng.

      “Gấp hai? Nha hoàn của hồi môn? Tỷ muội? Mộ Dung Tâm Liên, ngươi cũng nên soi gương nhìn xem chính mình là cái gì! Ta cho ngươi hay, từ đầu tới chân ngươi chả có chỗ nào so được với tiểu thư của chúng ta! Cho dù ngươi cho ta vạn lượng hoàng kim, ta cũng theo. Bởi vì, ngươi xứng –”

      “Ngươi, ngươi –” Bị Tô Mi cự tuyệt, lại còn khó nghe như vậy, giống như bị cái tát ngay mặt dưới chứng kiến của người người, hơn nữa còn là làm trò cho phế vật Mộ Dung Thất Thất này, sắc mặt Mộ Dung Tâm Liên lập tức biến thành đen,“Nha đầu, ngươi nên biết thân biết phận!”

      “Ngươi mới biết thân biết phận!” ánh mắt Tô Mi đầy vẻ miệt thị lạnh lùng, kéo nhuyễn tiên, đem Mộ Dung Tâm Liên bay lên trung,“Ba ba ba –” ngón tay cái dùng lực lên đầu ngọn dây,“!” Tô Mi khẽ , lập tức roi da đứt mất bay lên trung, như mưa như tuyết, nặng nề mà giáng đòn ở người Mộ Dung Tâm Liên.

      “A –” Mộ Dung Tâm Liên ăn bị đau, giữ đưpực trọng tâm, rơi từ trung thẳng tắp xuống mặt đất.

      “Tiểu thư, tiểu thư người thế nào?” Phỉ Thúy nghe được tiếng động, lập tức chạy tới bên người Mộ Dung Tâm Liên, đem nàng nâng dậy,“Tiểu thư, có bị thương hay ?”

      “Cút!” Mộ Dung Tâm Liên chưa từng gặp qua tình huống khó xr như vậy, đối phương bất quá là chỉ cái nha đầu thấp hèn ti tiện, thế nhưng lại nhục nhã nàng như vậy!

      Nhìn Phỉ Thúy trước mặt, lại nghĩ tới nha đầu bên người Mộ Dung Thất Thất, so với nàng ta, Phỉ Thúy chính là cái đồ vô dụng; nghĩ vậy, lửa giận Mộ Dung Tâm Liên bay lên tận trời, cái tát ngay mặt Phỉ Thuý.“Cút ngay!”

      “Tiểu thư……” Ù ù cạc cạc lại phải nhận cái tát, Phỉ Thúy cảm thấy phi thường ủy khuất. Nàng cái gì cũng chưa làm, vì sao tiểu thư lại đánh nàng?

      “Nhị tỷ, chính mình vô dụng, tại sao lấy nha hoàn bên người trút giận a! Phỉ Thúy tốt xấu cũng từng là người của ta, ngươi đánh nàng, phải là đánh vào mặt ta sao! A, nhìn cái này, khuôn mặt nhắn đầy ủy khuất , là tiểu nha hoàn đáng thương!” Mộ Dung Thất Thất biết khi nào tới trước mặt, nhìn Phỉ Thúy bị đánh trận, Mộ Dung Thất Thất khẽ cười tiếng.

      “Phỉ Thúy, nếu , ngươi theo hầu hạ bên người ta ! Ta cho ngươi làm đại nha hoàn, tăng lương gấp hai cho ngươi, chờ ta xuất giá, ngươi chính là nha đầu hồi môn của ta, qua đó ta có thể cho ngươi làm thiếp, tốt! Người hướng chỗ cao mà , nước hướng chỗ thấp mà chảy, nếu ngươi trở về, chuyện cũ ta có thể bỏ qua.”

      Phỉ Thúy biết Mộ Dung Thất Thất muốn châm ngòi ly gián, lập tức nhìn Mộ Dung Tâm Liên, hy vọng nàng hiểu được, chính mình cho tới bây giờ đều có ý niệm như vậy trong đầu. Nhưng mà xấu hổ và giận dữ của Mộ Dung Tâm Liên chạy tới tận não, mặc dù biết Mộ Dung Thất Thất chẳng qua đem lời nàng vừa rồi trả lại cho nàng, lửa giận trong lòng vẫn là thể bình ổn, cần phải phát tiết.

      “Ba ba!” Lại thêm hai cái tát lên mặt, hai má Phỉ Thúy lập tức sưng đỏ lên, miệng nàng bất giác xuất tơ máu, chắc cũng bị gãy vài cái răng nha. Khó trách, Mộ Dung Tâm Liên bây giờ còn là ở giai đoạn dùng đấu khí, lực đạo của cái tát là gấp mười lần bình thường.

      “Chậc chậc chậc! Tâm của Nhị tỷ thực quá ngoan độc a! Phỉ Thúy, ủy khuất ngươi! Nếu ngươi cho ta biết kế hoạch nhị tỷ, hôm nay người bệnh tâm thần kia chính là ta a. Ngươi yên tâm, con người của ta luôn biết báo ân . Phỉ Thúy, chỉ cần ngươi gật đầu, cho dù có xé rách mặt, ta cũng đem công bằng đòi lại cho ngươi!” Mộ Dung Thất Thất thương hại nhìn Phỉ Thúy, biểu tình kia giống như phi thường đau lòng cho nàng ta.

      “Tam tiểu thư, ngươi, ngươi cái gì a –” Phỉ Thúy lắc lắc đầu, bất khả tư nghị nhìn Mộ Dung Thất Thất. Cái gì mà kế hoạch của Nhị tiểu thư cho nàng ta, nàng bất kể cái gì cũng đều a! Mộ Dung Thất Thất này ràng chính là muốn ném đá giấu tay!

      Tới khi Phỉ Thúy hiểu được, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch,“Nhị tiểu thư, nô tỳ có phản bội ngươi, ngươi phải tin tưởng nô tỳ!”

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 27 : Chiêu Dương công chúa.
      Tuy rằng trong lòng Mộ Dung Tâm Liên cố gắng thuyết phục chính mình rằng đây là quỷ kế của Mộ Dung Thất Thất, nàng ta cố ý châm ngòi ly gián. Nhưng chỉ cần nghĩ đến bộ dáng chết thảm của Trịnh Mẫn, cũng với nhục nhã lúc này nàng phải cam chịu, ánh mắt Mộ Dung Tâm Liên nhịn được mà càng lúc càng độc.

      “Nhị tiểu thư, nô tỳ có làm gì, đấy!” nhận ra sát ý của Mộ Dung Tâm Liên, Phỉ Thúy vội vàng quỳ xuống mà dập đầu :”Nhị tiểu thư, ta hầu hạ người bao nhiêu năm, có công lai cũng có khổ công a! Nhị tiểu thư, tới bây giờ nô tỳ cũng hề có phản bội người!”

      “Phỉ Thúy, ngươi có ý gì vậy! Ý ngươi là tiểu thư của chúng ta vu oan cho ngươi sao?” Tô Mi nghe vậy, cảm thấy vui.

      “Là ai quỳ gối trước mặt tiểu thư, từ đầu tới cuối đều chuyện hồi đó là do Nhị tiểu thư bức mình làm, viên dạ minh châu kia là do Nhị tiểu thư lấy, chính mình tận mắt chứng kiến? Phỉ Thúy, cũng chối làm chi a!”

      “Được rồi, Tô Mi!”

      Tố Nguyệt vẫn trầm mặc lúc nãy giờ bỗng lên tiếng đổ thêm dầu vào lửa:” Năm đó, nàng ta có thể vì Nhị tiểu thư mà phản bội chủ tử của chính mình, bây giờ cũng có thể vì tiều thư của chúng ta mà phản bội Nhị tiểu thư. Người như vậy, cần giảng đạo lý chi hết, chỉ là kẻ có khí tiết!”

      “Tiện nhân!” Tia lý trí cuối cùng của Mộ Dung Tâm Liên, bởi Tô Mi cùng Tố Nguyệt kẻ xướng người họa, mà biến mất toàn bộ. Nàng vọt tới trước mặt Phỉ Thúy, đạp cước lên người đối phương, thân mình Phỉ Thúy thoáng chốc liền như diều đứt dây, bay lên, nặng nề đập vào tường.

      “Nhị tiểu thư—” búng máu phun ra từ miệng của Phỉ Thúy, nàng nhìn Mộ Dung Tâm Liên bằng vẻ mặt khó tin, theo vị Nhị tiểu thư này năm năm, Phỉ Thúy ngờ trung thành cùng tận tâm của mình lại được đổi bởi kết quả như thế.

      “Nhị muội, ngươi làm cái gì vậy ?”

      Ngay lúc này, thanh của Mộ Dung Tuấn truyền tới, sau đó đến bên người Phỉ Thúy:” Phỉ Thúy, Phỉ Thúy nàng thế nào?”

      “Đại, đại thiếu gia?” xuất của người trước mắt khiến Phỉ Thúy dị thường kinh ngạc, đại thiếu gia sao lại ở chỗ này, vì cớ gì lại bày ra bộ dáng đặc biệt quan tâm tới nàng như vậy?

      đợi Phỉ Thúy hiểu cái gì, Mộ Dung Tuấn đứng lên, nổi giận đùng đùng nhìn Mộ Dung Tâm Liên:” Mộ Dung Tâm Liên, ngươi độc ác! Ta đáp ứng Phỉ Thúy, thu nàng ta làm thiếp, nhưng ngươi cư nhiên dám đả thương nàng!”

      “Cái gì?!” chỉ Phỉ Thúy, mà Mộ Dung Tâm Liên ngay lúc này cũng ngây dại.

      Mộ Dung Tuấn vì sao lại để ý tới Phỉ Thúy? Vì sao lại muốn thu nàng ta làm thiếp? Chẳng lẽ đúng như Mộ Dung Thất Thất , là Phỉ Thúy bán đứng nàng, cho nên Mộ Dung Thất Thất cùng Mộ Dung Tuấn mới tránh được kiếp? Đúng, chắc chắn là như vậy.

      A– Mộ Dung Thất Thất cúi thấp đầu, ý cười trong mắt lan ra rộng, nghĩ vị ca ca này lại là người thức thời đến thế, cũng đâu có hồ đồ như người ngoài đâu.

      ” Ngươi cho là việc ngươi làm ai biết hết sao? Mộ Dung Tâm Liên, ngươi quá độc ác! Đợi phụ thân đến đây, ta nhờ người đứng ra phân xử!” Mộ Dung Tuấn lấy khăn tay ra, nhàng lau vết máu ở miệng Phỉ Thúy:”Phỉ Thúy, ủy khuất nàng! Nếu nhờ nàng, ta giờ này ….”

      “Tóm lại, nàng yên tâm Phỉ Thúy, chuyện ta đáp ứng nàng, ta nhất định làm được!”

      , —” Phỉ Thúy chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay, Đại thiếu gia khi nào nhập bọn cùng Tam tiểu thư? Bọn họ làm như vậy, phải muốn hại chết nàng sao! Phỉ Thúy lập tức giãy khỏi vòng tay của Mộ Dung Tuấn, thối lui sang nơi khác:”Tiểu thư, ta, ta có, ta —-”

      Nhìn thấy càng chạy càng gần về phía Mộ Dung Tâm Liên với vẻ mặt trầm, trong mắt Phỉ Thúy là nỗi sợ hãi lúc trước chưa từng xuất . Ba người thành hổ, Mộ Dung Tâm Liên nhất định tin lời của Mộ Dung Thất Thất cùng Mộ Dung Tuấn!

      “Tiện tỳ!”

      Mộ Dung Tâm Liên căn bản hề thèm nghe lời biện bạch của Phỉ Thúy, lại xuất cước, đá vào lồng ngực của Phỉ Thúy, lần này, Phỉ Thúy kịp kêu tiếng, trực tiếp nằm chỗ.

      “Ngươi, ngươi giết nàng!” Mộ Dung Tuấn đặt ngón tay ở mũi Phỉ Thúy mà dò xét, nhận thấy có hơi thở, Mộ Dung Tuấn sợ tới mức ngồi mặt đất, chỉ về hướng Mộ Dung Tâm Liên, ngón tay cũng run run theo:”Ngươi giết nàng!”

      “Bất quá chỉ là cái tiện tỳ, có giết cũng chả sao! Đại ca nếu thích nàng, vậy tặng thi thể này cho ngươi cũng tốt lắm!” Mộ Dung Tâm Liên hung tợn liếc nhìn Mộ Dung Tuấn, khiến sợ tới mức run cả người, vội vàng tránh khỏi chỗ Phỉ Thúy.

      “Ai—” Mộ Dung Thất Thất tựa hồ nỡ nhìn thấy kết cục này của Phỉ Thúy, chậm rãi tới trước mặt Mộ Dung Tâm Liên :”Nhị tỷ, tốt xấu gì ta với nàng cũng từng là chủ tớ hồi, để ta an táng cho nàng !”

      Hôm nay vốn định đến tìm Mộ Dung Thất Thất để tính sổ, nghĩ tới cuối cùng người bị nhục nhã chính là mình, Mộ Dung Tâm Liên rất muốn tiến tới phía trước mà tặng cho Mộ Dung Thất Thất giống như đối với Phỉ Thúy, nhưng mà Mộ Dung Tuấn vẫn còn ở chỗ này, cộng thêm việc bên người Mộ Dung Thất Thất còn có cao thủ, nên Mộ Dung Tâm Liên chỉ có thể bắt chính mình nhẫn nhịn, ngày sau báo thù cũng muộn.

      “Ngươi muốn, vậy tặng cho ngươi.” Mộ Dung Tâm Liên hừ lạnh tiếng :”Tam muội thế mà lại nặng tình nặng nghĩa.”

      “So với Nhị tỷ, ta còn kém xa lắm!” Mộ Dung Thất Thất khiên tốn , mặt lại khôi phục vẻ nhún nhường cùng kính cẩn nghe lời.

      “Giả tạo! Ngươi lại tiếp tục giả tạo!”

      Mộ Dung Tâm Liên còn chưa hết, chợt nghe tiếng:” Thánh chỉ đến—” Ở cửa Thúy Trúc viên xuất ba bóng người, cầm đầu chính là Tĩnh vương Long Trạch Cảnh Thiên.

      “Vương gia—” Mộ Dung Tâm Liên vừa thấy người đến là Long Trạch Cảnh Thiên, vẻ mặt nhớt nhác vặn vẹo lúc nãy lập tức biến thành vẻ ôn nhu đa tình, mới vừa rồi còn Mộ Dung Thất Thất giả tạo, lúc này lại nhanh như chong chóng, khoác lên cái vẻ kiều nữ, đến thượng đến cũng phải khâm phục nàng ta.

      theo phía sau Long Trạch Cảnh Thiên chính là Mộ Dung Thái cùng vị công công.

      “Mộ Dung Thất Thất tiếp chỉ!” Long Trạch Cảnh Thiên bình tĩnh, quét mắt lạnh về phía Mộ Dung Thất Thất, hiển nhiên chưa thể nào quên chuyện ban sáng, rất tình nguyện khi phải làm chuyện này.

      “Quỳ xuống, mau quỳ xuống a!” Nhìn thấy mấy nữ nhi của mình đều ngây ngốc mà đứng, Mộ Dung Thái nóng nảy, tiến đến lôi kéo bọn họ, cùng nhau hô “Vạn tế”, quỳ gối trước mặt Long Trạch Cảnh Thiên.

      Đối với đám chữ dây mơ rễ má mà Long Trạch Cảnh Thiên , căn bản Mộ Dung Thất Thất chẳng nghe được bao nhiêu, nàng chỉ biết rằng, đạo thánh chỉ này thoáng chốc liền biến nàng từ Tam tiểu thư của Mộ Dung gia biến thành Chiêu Dương công chúa của Tây Kỳ quốc, bao lâu nữa phải gả Bắc Chu, đưa cho tên nào đó gọi là “Quỷ vương”- Nam Lân vương Phượng Thương.

      là thay đổi bất ngời a! Mộ Dung Thất Thất đứng lên, tiếp lấy thánh chỉ, ngẩng đầu nhìn ráng hồng nơi chân trời. Công chúa? Hòa thân? A, kinh hỉ này tới rất đúng lúc!

      “Chúc mừng Tam tiểu thư!” Long Trach Cảnh Thiên nhìn Mộ Dung Thất Thất, nhìn bộ dáng linh hoạt kì ảo của nàng khi nhìn về phía xa, hoàn toàn bất đồng với nữ tử đáng khinh ở Đoan Mộc phủ kia. Nghĩ tới ý nghĩa phía sau đạo Thánh chỉ này, cùng với những lời đồn về vị Phượng Thương kia, địch ý của Long Trạch Cảnh Thiên đối với Mộ Dung Thất Thất thoáng chốc giảm bớt vài phần, trong lòng nhiều thêm tia đồng tình.

      “Bổn cung là Chiêu Dương công chúa!” Mộ Dung Thất Thất lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt, khóe miệng vẫn là nụ cười nhạt như trước:” Xin Vương gia đừng gọi sai!” đợi Long Trạch Cảnh Thiên gì, Mộ Dung Thất Thất xoay người trở về khuê phòng, mặc kệ những người khác đều đứng ở trong viện.

      “Đứng lại !” Mộ Dung Thái hét lớn tiếng, Mộ Dung Thất Thất để cho Tĩnh vương gia chút mặt mũi nào như vậy, khiến Mộ Dung Thái cảm thấy rất khó xử. “Ngươi đâu đó?!”

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 28: Mộ Dung Tâm Liên “trần như nhộng”
      Editor: Sylvia
      Beta: Chiryka

      Lúc nãy khi tiến cung, Mộ Dung Thái còn lo lắng Hoàng Thượng vì chuyện Mộ Dung Thất Thất mà trách phạt mình, nghĩ tới Long Trạch Vũ lại muốn sắc phong nàng làm công chúa, gả nàng cho Phượng Thương của Bắc Chu quốc.

      Nghĩ đến phụ thân chết của Phượng Thương- Phượng Tà; Mộ Dung Thái trong lòng khó chịu giống như nếm nhầm trái đắng. Nam nhân này, từ đầu đến cuối đều chiếm lấy lòng của người phụ nữ , thậm chí tới lúc chết, nàng tình nguyện ở phật đường mà tụng kinh niệm phật, cũng chịu bước ra phật đường bước để đến xem Mộ Dung Thái cùng nữ nhi của họ.

      Luận tâm, Mộ Dung Thái muốn để Mộ Dung Thất Thất gả cho Phượng Thương. Nàng tuy rằng là cái phế vật, nhưng tốt xấu cũng là cốt nhục thân sinh của mình.

      Thê tử , Lí Thu Thủy, cả đời này đều giữ mãi hình bóng Phượng Tà, phụ thân Phượng Thương trong lòng. Nay nữ nhi lại gả cho Phượng Thương xung hỉ, dù sao cũng là người Phượng gia được tiện nghi, lòng tôn nghiêm và kiêu ngạo của nam nhân cho phép Mộ Dung Thái làm vậy.

      Nhưng mà, nếu Mộ Dung Thất Thất gả cho Phượng Thương, có thể đổi lấy nụ cười của Lí Thu Thủy; nếu hy sinh Mộ Dung Thất Thất, có thể làm cho Lí Thu Thủy rời khỏi chốn phật đường ngăn cách bọn họ mười lăm năm, đến thăm , cho dù chỉ là liếc mắt cái, tình nguyện buông tha cho Mộ Dung Thất Thất –

      Ôm ý niệm này, ban nãy trước mặt hoàng thượng, Mộ Dung Thái liền đồng ý chuyện này.

      “Thừa tướng đại nhân, có phải là có nghe lời Bổn cung ?”

      Mộ Dung Thất Thất quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Thái, ánh mắt kia giống như lưỡi dao, làm cho Mộ Dung Thái nhất thời cảm giác cả người run lạnh.“Bản cung là Chiêu Dương công chúa, tương lai là Nam Lân Vương phi. Còn nữa, thỉnh Thừa tướng nhớ kỹ thân phận chính mình, nếu mắc phải tội phạm thượng, chức danh Thừa tướng chỉ sợ cũng còn !”

      “Rầm –” Cửa gỗ đóng lại nặng nề, cho thấy chủ nhân nó có vẻ tức giận. Khuôn mặt Mộ Dung Thái đen lại, nhìn cánh cửa kia, bởi vì chính mình Mộ Dung Thất Thất đẩy vào hố lửa, cho nên dù sinh khí, vẫn phải đem lửa giận kia mà ép xuống.

      “Phụ thân, đừng nóng giận, có lẽ muội muội nhất thời cao hứng !”

      Mộ Dung Tâm Liên nhu thuận tới bên người Mộ Dung Thái, giọng an ủi.

      “Đúng, Tâm Nhi rất đúng, nàng chính là cao hứng, là cao hứng!” Có Mộ Dung Tâm Liên giải vây, Mộ Dung Thái rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường. Lại nhìn đến vết roi mặt Mộ Dung Tâm Liên, Mộ Dung Thái nhíu mày lại.“Mặt của ngươi?”

      “Là Tam muội muốn học võ, muốn ta dạy cho nàng. Có lẽ là do nữ nhi chỉ dạy tốt, cho nên, cho nên……” Mộ Dung Tâm Liên lấy tay che mặt, chỉ nửa, nửa còn lại để cho Mộ Dung Thái tự mình suy nghĩ.

      “Hừ! Nàng chính là như vậy!” Biết vết thương mặt Mộ Dung Tâm Liên là do Mộ Dung Thất Thất gây ra, cảm giác áy náy của Mộ Dung Thái đối với Tam nha đầu này mất tí.

      Dù sao, gả phế vật đó ra ngoài cũng tồi, lưu lại trong nhà chỉ tổ tốn đất, còn gây chuyện thị phi. cho cùng, nhân vật như Phượng Thương cuối cùng lại phải cưới cái phế vật, huyết mạch Phượng gia tương lai có nửa là của Mộ Dung gia , khiến cho trong lòng Mộ Dung Thái thoáng qua chút khoái cảm khi trả thù.

      Phượng Tà, ngươi cướp tâm của Thủy nhi, lão phu để cho phế vật này phá huỷ gia tộc Phượng thị các ngươi!

      Nghĩ như vậy, tâm tình Mộ Dung Thái tốt lên, khi nhìn thấy cặp mắt chứa đầy tình ý của Mộ Dung Tâm Liên hương về phía Long Trạch Cảnh Thiên thầm bày tỏ, đầu óc Mộ Dung Thái đột nhiên loé lên, bày ra cái chủ ý tồi, vì thế bất chấp dung mạo của Mộ Dung Tâm Liên có chút thương tổn, vẫn mang nàng tới trước mặt Long Trạch Cảnh Thiên.

      “Vương gia, đây là Nhị nữ nhi của bổn tướng, Mộ Dung Tâm Liên! Tâm Liên, còn mau thỉnh an Vương gia!”

      “Thần nữ thỉnh an Vương gia!”

      Nam tử tuấn trước mắt này chính là người mà mình ngưỡng mộ trong lòng từ lâu, Tĩnh vương. Mộ Dung Tâm Liên cẩn thận, tim bỗng đập thình thịch, thình thịch mạnh, mặt cũng lên hai áng mây hồng hồng.

      Nhất định phải lưu lại cho Long Trạch Cảnh Thiên ấn tượng tốt, nhất định phải dùng mỹ mạo của mình để mê hoặc !

      Mộ Dung Tâm Liên xấu hổ cúi đầu hành lễ, cũng ngờ ngay khi nàng quỳ gối, nháy mắt quần áo người đột nhiên như hoa tuyết lan ra bốn phía, biến mấy, liền ngay cả cái yếm, cũng hóa thành bông hoa lửa đỏ, mau chóng mất luôn . Đến khi Mộ Dung Tâm Liên minh bạch, nàng ở trong tình trạng mảnh vải che thân mà đứng trước mặt Long Trạch Cảnh Thiên.

      “A –” Mộ Dung Tâm Liên xấu hổ, vẻ mặt đỏ bừng, hai tay lập tức che trước ngực, lại cảm thấy phía sau ổn, vội vàng xoay người đưa lưng về phía Long Trạch Cảnh Thiên. Nhưng vừa xoay , lại thấy cái thái giám đứng trước mặt, Mộ Dung Tâm Liên bỗng nhiên muốn chết, trực tiếp hoa hoa lệ lệ té xỉu.

      “Tâm Liên, Tâm Liên!” Mộ Dung Thái miệng tuy kêu như vậy, nhưng cũng có ý định tiến lên mà đỡ.

      Thấy hai quả đào hồng hồng của Mộ Dung Tâm Liên thẳng tắp té xuống hướng mình, Long Trạch Cảnh Thiên tiếp cũng được, mà tiếp cũng xong, đành phải kéo áo khoác xuống, nhanh chóng đem áo bao lấy Mộ Dung Tâm Liên.“ nương, ngươi có việc gì?”

      Cũng biết Mộ Dung Tâm Liên choáng váng hay là giả bộ bất tỉnh, tóm lại, mặc kệ Long Trạch Cảnh Thiên kêu như thế nào, Mộ Dung Tâm Liên cũng đáp tiếng, chẳng qua lại hướng vô trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên, khiến cho tiến thối lưỡng nan.

      “A –” Tô Mi cùng Tố Nguyệt trao đổi ánh mắt, hai người mang theo Phỉ Thúy, lui xuống.

      Đợi đến khi bọn Mộ Dung Thái ly khai hết, Mộ Dung Thất Thất mới ra khỏi phòng, có chút ngoài ý muốn khi thấy Mộ Dung Tuấn , còn ở lại Thúy trúc viên, những thế, những lời với nàng lại khiến nàng càng thêm kinh ngạc.

      “Tam muội, ngươi muốn gả cho Nam Lân vương sao? Thanh danh của tựa hồ tốt lắm.”

      “Đại ca, thánh chỉ ban xuống dưới, ta còn biết từ chối ra sao?” Mộ Dung Thất Thất mỉm cười, vị huynh trưởng này, hôm nay có những biểu khiến cho nàng nhìn với cặp mắt khác xưa,“Hôm nay cám ơn đại ca ra tay hỗ trợ giúp đỡ.”

      “Ngươi và ta là huynh muội thân sinh, khách khí cái gì, huống chi Tam muội cũng từng giúp ta.” Mộ Dung Tuấn ra trọng điểm, cũng có nhiều lời,“Trước kia nhiều lần đắc tội, thỉnh Tam muội tha thứ. Tuy rằng ta ngang tàng chịu nổi; nhưng cũng phải là kẻ mà tốt xấu cũng biết phân biệt. tình hôm nay cũng là việc ta nên làm, Tam muội cần để ở trong lòng!”

      Hai huynh muội trao đổi ánh mắt, liền hiểu ý tứ của đối phương.

      Mộ Dung Tuấn chỉ đứng trong chốc lát, liền chắp tay cáo từ, đến trước cửa, bỗng nhiên quay đầu,“Tam muội, nếu Tứ muội sau này có cái gì làm quá đáng, đắc tội với người của ngươi, xin hãy giơ cao đánh khẽ.”

      Nguyên lai Mộ Dung Tuấn biết người động tay động chân với quần áo của Mộ Dung Tâm Liên chính là Tô Mi. Mộ Dung Thất Thất chỉ cười khẽ,“Đại ca, ta luôn luôn tôn thờ nguyên tắc ‘Người phạm ta, ta phạm người’.”

      “Ta biết.” Mộ Dung Tuấn hít hơi sâu, Mộ Dung Thất Thất trắng ra như vậy, chỉ có thể hy vọng cái vị muội tử kia của mình khôn ngoan hơn chút, Tam muội này hề yếu đuối như vẻ ngoài, chỉ sợ rằng nàng mới chính là nhân tài ưu tú nhất trong Mộ Dung gia tộc –

      Chỉ trong đêm, tình thế liền thay đổi. Mộ Dung Thất Thất nhanh chóng biến thành công chúa nơi hoàng gia, gả làm Nam Lân Vương phi; mà Mộ Dung Tâm Liên lại được sắc phong làm Trắc phi của Tĩnh vương.

      “Tiểu thư, nghĩ tới, lúc trước ta hủy quần áo của nàng, lại giúp mộng đẹp của nàng thành ! Bất quá người yên tâm, ta tung ra lời đồn, tại mọi người trong kinh thành đều biết, kỳ Tĩnh vương từ hôn chính bởi vì Mộ Dung Tâm Liên, bọn họ sớm có tư tình, Mộ Dung Tâm Liên đoạt vị hôn phu của muội muội, tại thanh danh của nàng chính là thúi tới tận trời a. Bất quá, Long Trạch Cảnh Thiên tốt nhất đừng có đâu, nếu … Hừ hừ! Ai bảo bọn họ dám khi dễ tiểu thư chứ!

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 29: Hải Đường Xuân Thủy
      Thủy Trúc viên, Tô Mi mặt tươi như hoa, Mộ Dung Thất Thất , làm việc phải dùng não, đừng có hở ra là động tay động chân, cho nên tại nàng cũng học cách sử dụng “ám chiêu”.

      “Rất tốt!” Mộ Dung Thất Thất đưa cho Tô Mi khối ngọc bội màu trắng có hình rồng:” Long Trạch Cảnh Thiên còn thiếu ta năm mươi vạn lượng bạc trắng, ngươi đòi . Nhớ kỹ, ta chỉ lấy ngân phiếu.”

      Tô Mi vuốt ngọc bội, nhìn Mộ Dung Thất Thất, về chuyện Long Trạch Cảnh Thiên vô tình gặp được Độc Tiên Nhi trong rừng, nàng nghe Tiểu Tả qua, bây giờ đòi nợ, quả nhiên đúng là thời điểm thích hợp nhất.

      “Tiểu thư, ta đây!” Nhận lệnh, Tô Mi hớn ha hớn hở rời khỏi phủ Thừa tướng.

      Thời điểm Tô Mi đến Tĩnh vương phủ, ở Bạch phủ- trong tứ đại thế gia, đồng thời xuất vị khách nhân xa lạ.

      “Thông bảo trai?” Nhìn đến thiếp tử trong tay, Bạch Mục Phi sửng sốt, bọn họ vốn có làm ăn với Thông bảo trai, biết tại sao đích thân chưởng quầy của Thông bảo trai lại đến đây. Bất quá, thế giới này, chắc chẳng có ai lại khước từ Quang Hoa công tử của Thông bảo trai:” Mau mau cho mời!”

      Người tới là vị trung niên nam tử khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt đen sạm, gầy gò, nhìn thấy Bạch Mục Phi, trung niêm nam tử chắp tay, hướng về phía trước:” Bạch công tử!”

      “Phương chưởng quỹ!” Bạch Mục Phi phi thường khách khí đáp lễ, lập tức sai người dâng trà, dám có chút chậm trễ.

      Phương Quỳ thoải mái ngồi xuống, người hầu phía sau lập tức đem cái hòm gỗ làm từ cây đàn hương đặt lên bàn:” Bạch công tử, ta rỗi mà lời khách sáo. Hôm nay, ta tới quý phủ theo mệnh lệnh của công tử nhà ta, đem hộp trang sức này đưa cho Bạch đại tiểu thư.”

      Phương Quỳ như vậy, khiến Bạch Mục Phi kinh ngạc. Trang sức của Thông bảo trang vốn ngàn vàng khó cầu, tại lại độc độc tặng cho Bạch Ức Nguyệt hộp tran sức, rốt cuộc Quang Hoa công tử có ý gì? Chẳng lẽ, để ý tới muội muội sao?

      Việc Bạch Mục Phi ngây người tựa hồ được Phương Quỳ dự đoán trước, cười, vuốt vuốt chòm râu:” Bạch công tử, cần nghĩ nhiều, kỳ công tử nhà ta nợ Bạch đại tiểu thư cái nhân tình, bây giờ xin hoàn trả.”

      “Hoàn trả?” Chuyện này lại càng khiến Bạch Mục Phi khó hiểu hơn, lúc nào muội muội giúp Quang Hoa công tử? Tại sao mình lại biết? Nghĩ hoài cũng chẳng nghĩ ra, Bạch Mục Phi đành sai hạ nhân thỉnh Bạch Ức Nguyệt.

      Hôm nay, vừa vặn Bình Dương công chúa Long Trạch Vũ Nhi cũng tới Bạch phủ làm khách, bởi cần gả cho Quỷ vương để xung hỉ, tâm tình của Long Trạch Vũ Nhi rất thư sướng.

      Về phần tại sao lại đến Bạch Phủ, chính bởi vì Bạch Mục Phi.

      Thông gia còn lại* mà Đoan Mộc Tình chọn cho Long Trạch Vũ Nhi chính là Bạch gia, Bạch gia phú giáp phương, có rất nhiều tiền. Nếu Long Trạch Vũ Nhi trở thành con dâu của Bạch gia, vậy sau này con trai mình đăng cơ, lúc cần tiền, còn sợ Bạch gia keo kiệt sao? (* nhà là Thượng Quan gia….bà này giỏi nhất chính là tưởng bở =.:)

      “Kỳ , ta cảm thấy Tam tiểu thư Mộ Dung gia thực đáng thương.” Nhìn thấy vẻ vui sướng của Long Trạch Vũ Nhi, Bạch Ức Nguyệt liền ra ý nghĩ của mình :”Dù quan tâm đến những lời đồn về Phượng Thương, nhưng thân nữ tử lại phải lưu lạc xứ người, cũng phải là chuyện dễ dàng có thể chịu được.”

      “Bạch Ức Nguyệt, ngươi có ý gì a?”

      Thấy Bạch Ức Nguyệt thương cảm thay Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch Vũ Nhi mất hứng:” Nếu nàng ta , chẳng phải bổn cung phải gả cho Quỷ vương sao? Ngươi có biết đến kết cục của những nữ nhân gả cho Quỷ vương ? Ngươi có phải muốn bổn cung chết thảm trong đêm tân hôn hay ?”

      Đối với điêu ngoa của Long Trạch Vũ Nhi, Bạch Ức Nguyệt thấy mãi cũng sớm tập thành thói quen, bất quá nàng cũng vì đối phương là công chúa mà hướng nàng ta cúi đầu:” Công chúa, người sinh ra là do cha mẹ nuôi dưỡng, phải do tảng đá dạy dỗ. tại, Tam tiểu thư phải thay ngươi gả sang Bắc Chu, ngươi ít nhất cũng nên có chút cảm kích. Nguyệt nhi chưa từng có ý như công chúa , chỉ là ra thực mà thôi.”

      “Ngươi–” Long Trạch Vũ Nhi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng là công chúa, vì sao Bạch Ức Nguyệt chẳng bao giờ để cho nàng chút thể diện như vậy! Nhìn thấy biểu tình vân đạm phong khinh của Bạch Ức Nguyệt, Long Trạch Vũ Nhi liền sinh khí.

      Hừ! tại bổn cung thèm chấp ngươi, đợi đến lúc bổn cung đến Bạch gia làm tẩu tử của ngươi, nhất định khiến ngươi đẹp mặt.

      Đúng lúc này, người do Bạch Mục Phi phái tới liền đánh vỡ bầu khí căng thẳng, nghe được Thông Bảo trai tặng cho Bạch Ức Nguyệt hộp trang sức, Long Trạch Vũ Nhi liền đem mọi chuyện vui vứt ra sau đầu, tựa như mình mới là người thu được lễ vật:” Ở đâu, dẫn bổn cung !”

      Tới đại sảnh, thấy cái hòm bên cạnh Phương Quỳ, Long Trạch Vũ Nhi lập tức ra lệnh cho mở cái hòm ra.

      “Thực xin lỗi, công tử , hộp trang sức này dành tặng cho Bạch đại tiểu thư, chỉ có thể được được Bạch đại tiểu thư tự mình mở ra.”

      Bị mất mặt trước nhiều người, khí sắc của Long Trạch Vũ Nhi cực kỳ khó coi, ánh mắt của Phương Quỳ trực tiếp phóng thẳng qua người công chúa, hòa ái hướng về phía Bạch Ức Nguyêt.

      “Bạch đại tiểu thư, hảo! Công tử nhà ta vì muốn cảm tạ trợ giúp của tiểu thư, mới thiết kế riêng bộ “Hải Đường Xuân Thủy” này, lệnh tiểu nhân đưa cho tiểu thư, làm hạ lễ chúc mừng ngày tiểu thư tròn mười sáu tuổi.”

      Phương Quỳ đến trước mặt Bạch Ức Nguyệt, mở hòm ra. Nhất thời, chỉ nghe thấy mảnh thanh hít khí, đôi mắt của những nữ tử đứng nơi đây điều lên ánh sao, ngay cả Bạch Mục Phi là nam nhân cũng khỏi bị tay nghề tỉ mỉ, thiết kế tinh sảo kia hút hồn.

      xinh đẹp!” Long Trạch Vũ Nhi vươn tay, muốn chạm vào, lại bị Phương Quỳ ngăn lại:” Công chúa, bộ trang sức này rất quý giá!”

      Ngụ ý, ngươi đừng có mà phá hủy nó.

      câu, đủ khiến Long Trạch Vũ Nhi nổi giận:” Bổn cung chỉ muốn nhìn thử chút!…Bất quá chỉ là đống đồng nát.”

      Phương Quỳ cũng vì lời của Long Trạch Vũ Nhi mà bực dọc, ngược lại, đem hòm trang sức đưa đến tận tay Bạch Ức Nguyệt:” Phía sau những trang sức này đều có khắc khuê danh của Đại tiểu thư, công tử nhà ta , bộ trang sức này Thông bảo trai làm ra bộ thứ hai, Bạch đại tiểu thư yên tâm, thiên hạ này có ai có bộ trang sức giống như vậy. Nếu có, khẳng định có người sao chép nó.”

      Sinh ra trong gia tộc giàu có, từ , Bạch Ức Nguyệt sống trong nhung lụa, có báu vật nào chưa thấy qua đâu, nhưng nàng vẫn bị bộ” Hải Đường Xuân Thủy” này hấp dẫn sâu. Chỉ cần liếc mắt cái, nàng nhận ra nó được làm từ cực phẩm Dương chi ngọc. Vật báu quý giá như vậy, trang sức tinh mĩ như thế, là dành cho mình sao? Bạch Ức Nguyệt có chút khó tin.

      “Lễ vật trân quý như vậy, là tặng cho ta sao? Thứ cho Nguyệt nhi thẳng, Nguyệt nhi cũng nhớ từng gặp qua Quang Hoa công tử lúc nào, càng nhớ rằng giúp , có phải Quang Hoa công tử nhớ nhầm hay ? Nếu là như vậy, Nguyệt nhi dám nhận lấy lễ vật này, bởi nó thực rất rất quý!”

      Lời này của Bạch Ức Nguyệt phi thường chân thành, thấy nàng như vậy, Phương Quỳ rất chi là vui mừng. Ánh mắt nhìn người của tiểu thư thực tồi, vị Bạch tiểu thư này rất xứng để kết giao bằng hữu.

      “Đại tiểu thư xin yên tâm. Công tử nhà ta có nhớ nhầm. Bởi vì tiểu thư thiện tâm, trong lúc vô tình làm chuyện tốt, nên người mới nhớ . Nhưng đối với công tử nhà ta mà , tiểu thư với chỉ tình cờ gặp nhau, người lại sẵn sàng bênh vực lẽ phải, thực rất đáng quí! Xin cứ yên tâm!”

      Thấy Bạch Ức Nguyệt vô tình lại nhận được nguyên bộ trang sức của Thông bảo trai, Long Trach Vũ Nhi đứng bên hâm mộ đến mức mắt sắp lòi ra. được! Nàng là công chúa, vì sao Bạch Ức Nguyệt có được, nàng lại ?

      Nghĩ vậy, Long Trạch Vũ Nhi liền đến trước mặt Phương Quỳ, chống nạnh, chỉ về phía :”Này, trở về với công tử gì gì đó của các ngươi tiếng, bổn cung cũng muốn bộ trang sức, muốn nó độc nhất vô nhị! Bảo nhanh làm bộ dâng lên cho bổn cung! Đến lúc đó bổn cung thưởng hậu hĩnh!”

      ♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫

      Tiểu Chi: Bởi vì muốn mất hứng thú khi edit hay beta nên ta đọc trước convert…. nhưng tới lúc này, nam chính đâu a…..ra ra mau a….T-T….ak, bên nhà nàng emmaleesakura có mấy đoạn spoil ak….nàng nào thích qua đó đọc cho đỡ ghiền…

      Ta a. Nam chính chưa xuất đâu ( ra là có xuất rồi – nhưng chỉ là 1 ánh mắt trong đêm ). Đến ngày rước dâu mới đến a. Oai phong lẫm liệt khỏi , soái của soái nha. Từ giờ cho đến chàng xuất còn dài dài, ta spoil trước là nàng còn phải học lễ nghi, lịch sử, quy tắc….nữa. chung theo thông tin chàng đường đến nhưng ra chàng đến từ lâu a – khi Nhị tỷ của Thất Thất tổ chức tiệc để hãm hãi Thất Thất chàng có mặt rồi a. Duyên phận 2 người này vốn biết bao nhiêu lần hứa hôn cho đến khi gả cưới cho dù ở bất kì thân phận nào. Đúng là hữu duyên mà…Chậc…chậc….Hắc…hắc…Spoil đến đây thôi… Các nàng chờ tiếp

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :