1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Vương Kim Bải Sủng Phi - Chả Mễ Thố (155c+PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 10 : Phó ước

      Lời của Phỉ Thúy khiến mọi người quay lại nhìn mặt của nàng ta, thấy mọi người có vẻ tin tưởng mình, nàng ta cứ hếch mặt lên trời để mọi người cùng nhìn cho dấu tay mặt.

      Nước da của nàng ta trắng nõn làm nổi bật lên hai dấu tay đỏ tươi, mà dấu vết của ngón tay cái lại hướng xuống dưới – ràng là dấu tay của kẻ tự tát chính mình! Lúc này, đám nô bộc vây quanh Phỉ Thúy bắt đầu tin vào lời của Mộ Dung Thất Thất.

      “Xem ra Tam tiểu thư ! ngờ Phỉ Thúy là kẻ độc ác như vậy! Tam tiểu thư là đáng thương, Phỉ Thúy biết tốt xấu gì mà cứ vu oan giá họa cho người!”

      “Đúng vậy! lẽ Nhị tiểu thư có thể dạy dỗ ra thứ nha hoàn như vậy sao? Nhị tiểu thư có thể làm Tĩnh Vương phi? Thân là tỷ tỷ lại cướp vị hôn phu của muội muội? là đáng xấu hổ a!”

      “Trước mặt mọi người như vậy mà dám giá họa cho Tam tiểu thư, nha đầu này thực có gan làm loạn.”

      Phỉ Thúy nào có hay khi Tô Mi đánh nàng ta sớm có tính toán, lúc này thấy hoàn cảnh bất lợi cho mình, Phỉ Thúy chỉ biết hướng về phía chủ tử của mình mà cầu cứu, “Tiểu thư, là nha hoàn bị người ta đánh mà!”

      “Phỉ Thúy, quỳ xuống!” Những lời bàn tán của mọi người rơi hết vào lỗ tai của Mộ Dung Tâm Liên khiến nàng ta bực mình, ngờ đến ngu ngốc của Phỉ Thúy, suýt chút nữa làm hỏng chuyện của nàng.

      Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, việc Phỉ Thúy cứ luôn mồm gọi Mộ Dung Thất Thất là “Phế vật” bị lộ. Nếu lúc này trừng trị nghiêm khắc ả nha đầu này khiến mọi người nghi ngờ là nàng là chủ tử ở sau lưng giật dây, nô tài cậy thế chủ nhân nên chẳng coi ai ra gì. Vì giữ lại danh dự cho bản thân, phải thí tốt giữ xe thôi.

      “Nhị tiểu thư …” Phỉ Thúy hiểu chuyện nên hiểu được hàn ý nơi đáy mắt của Mộ Dung Tâm Liên, “Nhị tiểu thư, nha hoàn bị oan mà!”

      “Quỳ xuống mà xin lỗi Tam tiểu thư!” sau vạt áo, tay của Mộ Dung Tâm Liên nắm lại chặt, móng tay tì sát vào lòng bàn tay mềm mại của nàng ta. Cái đồ Phỉ Thúy ngu ngốc này ,thành có bại có thừa, là vô tích .

      Bất kể là hôm nay có chuyện gì, nàng ta phải tìm cách cứu vãn hình tượng trong lòng mọi người. Để chặn trước tai họa từ miệng những kẻ chứng kiến, chỉ có cách là trừng phạt Phỉ Thúy nghiêm mà thôi.

      “Tam tiểu thư, là Phỉ Thúy sai rồi – ” Biết là Mộ Dung Tâm Liên nổi giận, Phỉ Thúy quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Thất Thất mà nhận lỗi, trong lòng phục nhưng thể thừa nhận là chỉ có thứ “Phế vật” này mới cứu được mình.

      “Xin Tam tiểu thư tha cho nô tỳ!”

      “Phỉ Thúy biết dưới, phạt ngươi hai mươi đại bản, trừ lương nửa năm. Tam muội muội, hình phạt như vậy vừa ý muội chưa?” chờ đến lúc Mộ Dung Thất Thất cho ý kiến, Mộ Dung Tâm Liên luôn hình phạt dành cho Phỉ Thúy.

      Mộ Dung Thất Thất cũng biết là đôi chủ tớ này diễn trò nhưng vạch trần, ngược lại còn mở đường lui .

      “Nhị tỷ tỷ, phạt như vậy có nặng quá ? Phỉ Thúy bị thương, đầu còn chảy máu, cần có lang trung chăm sóc … Dù sao nàng ta theo tỷ cũng lâu, có công lao gì cũng có khổ lao … Muội nghĩ, chỉ cần phạt mười bản, mười bản kia tự khắc ghi nhớ trong lòng, còn tiền lương chỉ trừ tháng…Nhị tỷ tỷ, tỷ thấy sao?”.

      Việc Tam tiểu thư “cầu tình” cho Phỉ Thúy là việc ngoài dự đoán của mọi người. Ai ai cũng nghĩ Tam tiểu thư nhất định tha thứ mà trừng phạt nghiêm khắc nha hoàn, ai ngờ nàng lại chừa cho Phỉ Thúy con đường sống.

      Lúc này, hình tượng Tam tiểu thư trong lòng gia nhân tướng phủ trở nên tốt đẹp hẳn lên. Bị phạt hai mươi bản, đừng nương nhu nhược có thể chịu đựng được mà ngay cả thanh niên cường tráng khi bị phạt cũng phải nằm mất mấy ngày. Hơn nữa đối với việc trừ khoản tiền lương nửa năm, tuy hẳn là số tiền quá lớn, nhưng đối với hạ nhân đó là hình phạt nặng.

      “Tam tiểu thư là nhân hậu!”

      “Đúng vậy, Phỉ Thúy cố tình vu oan cho Tam tiểu thư, Tam tiểu thư lại lấy ơn đáp oán, là người có lòng vị tha!”

      Mộ Dung Thất Thất cư xử là tử tế, tương phản là việc đầy tớ bên cạnh Mộ Dung Tâm Liên cư xử như kẻ “ngoan độc”, thế lại còn theo chủ tử lâu như vậy, ỷ thế nên đánh người. Nhìn đầy tớ mà trông mặt chủ tử, ai tốt ai xấu, tự khắc trong lòng đám gia nhân có so sánh.

      “Được, cứ theo ý của muội muội mà làm! Về phủ rồi ta nhất định dạy dỗ lại nha hoàn của mình!”

      tại, Mộ Dung Tâm Liên muốn đem Mộ Dung Thất Thất ra nguyền rủa cho tới chết, mọi chuyện đều do ả ta bày vẽ, mở miệng cầu tình cũng do ả ta chủ động. Mộ Dung Tâm Liên phải lao tâm khổ tứ tính toán rất lâu mới có được hình tượng như vậy ,nay chỉ với hai ba câu của Mộ Dung Thất Thất, bao nhiêu công lao xem như đổ sông đổ bể cả .

      Nhẫn! Phải nhẫn thôi! Mộ Dung Tâm Liên phải kiềm chế hận ý trong lòng, vẽ ra nụ cười, “Tam muội muội, tối hôm nay tỷ muội ta cùng thưởng nguyệt bên hồ, muội nhất định phải tới a! Xem như là tỷ xin lỗi muội, muội nên nhận tấm lòng của tỷ cho phải đạo!”.

      “Cám ơn tỷ tỷ, muội thưởng nguyệt cùng tỷ!”

      hồi tuồng khôi hài kết thúc bằng việc Phỉ Thúy lãnh mười đại bản cho xong chuyện.

      Trong Ngẫu Hương viện, Phỉ Thúy nằm ở giường, vừa mới nhận mười đại bản nên hơi nhấc tay nhấc chân đau đến tê tâm liệt phế. “Tiểu thư, nô tỳ làm mấy chuyện hồ đồ đó, đều là do Tam tiểu thư vu oan cả!”

      “Ta tin ngươi!“ Mộ Dung Tâm Liên tự tay bôi dược cho Phỉ Thúy, “Năm năm thấy mặt, Tam muội muội trông vậy mà có tiến bộ. Phỉ Thúy, ngươi yên tâm, hôm nay thù này ta nhất định thay ngươi mà trả! Ngươi chờ xem, đến tối ta làm cho thứ “phế vật” kia phải hối hận vì chuyện hôm nay!”

      Làm tâm phúc của Mộ Dung Tâm Liên, lại cùng Trịnh Mẫn bày ra mưu sâu kế độc, Phỉ Thúy tốt xấu gì cũng còn có lòng cảm kích. Nghe Mộ Dung Tâm Liên vậy, nét mặt Phỉ Thúy dịu xuống, lộ ra nụ cười xấu xí, “Tiểu thư, tạ ơn người. Tạm thời nhẫn nhịn chút, chờ đến buổi tối, ả “phế vật” kia muốn khóc cũng khóc được!”.

      “A –“ Lời của Phỉ Thúy khiến Mộ Dung Tâm Liên cảm thấy hài lòng.

      Mộ Dung Thất Thất, ngươi chờ ! Hết tối hôm nay, ngươi thân bại danh liệt, cái thân phận Tĩnh vương phi của ngươi chỉ là chỗ dựa tạm thời cho ngươi hất mặt, còn ta mới là người xứng đáng làm Tĩnh Vương phi. Ngươi, tuyệt đối xứng đáng!

      Buổi tối, Mộ Dung Thất Thất y hẹn mà ra đình giữa hồ thưởng nguyệt.

      Đình giữa hồ ở phía Tây tướng phủ, còn chưa đến nơi đó, Mộ Dung Thất Thất chợt nghe trận thanh cười náo nhiệt, trong đó tiếng của Mộ Dung Thanh Liên là lớn nhất, “Đoan Mộc tỷ, tỷ đùa chứ? Cái tên Quỷ vương kia là kẻ đáng sợ?”

      “Đương nhiên là , hại chết tám tân nương rồi ! Nghe mấy vị tân nương này chết thảm, đều là chết bất đắc kì tử ngay đêm tân hôn, hơn nữa tinh huyết trong người đều bị hút cạn. Ai ai cũng là do Quỷ vương hút tinh huyết các tân nương, hằng năm phải thú vị tân nương mới, hút tinh huyết của vị tân nương này để giữ lại mạng sống!”

      “A, là khủng khiếp a!”Nghe xong lời này, trong đình vang lên tiếng la hét của mấy vị tiểu thư, “Đừng nữa, là dọa người quá !”.

      Đúng lúc này, Mộ Dung Tâm Liên tinh mắt nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, lập tức nhiệt tình lao đến tiếp đón, “Tam muội muội sao lại đến trễ thế! Mau mau, mọi người chờ muội kìa!”.

      “Cảm ơn Nhị tỷ tỷ!” Mộ Dung Thất Thất để mặc cho Mộ Dung Tâm Liên nắm tay mình mà kéo vào đình thưởng nguyệt.

      Ngoại trừ Lí Vân Khanh là người nàng biết mặt, các vị công tử tiểu thư còn lại đều là con cháu của Tứ đại gia tộc. Bạch thị gia tộc có huynh muội Bạch Mục Phi, Bạch Ức Nguyệt. Đoan Mộc gia tộc có huynh muội Đoan Mộc Hồng Trần và Đoan Mộc Y Y, lại thêm công tử Thượng Quan Vô Kỵ của Thượng Quan gia tộc. Ngay cả độc đinh công tử của Mộ Dung phủ cũng có mặt ở đây – Mộ Dung Tuấn.

      Xem ra, phạm vị giao hữu của Mộ Dung Tâm Liên rộng rãi nhỉ !

      Năm năm Mộ Dung Thất Thất ở đây, Mộ Dung Tâm Liên nhiệt tình kết thân với con cháu quý tộc trong kinh thành, vì vậy ai biết đến danh tiếng quốc sắc thiên hương của nàng ta. Lúc này, nàng ta tựa như vị tiểu thư duy nhất của tướng phủ trực tiếp chiêu đãi mọi người vậy.

      “Gọi kẻ quái dị này tới đây làm gì?”Đối với vị muội muội năm năm gặp, vị huynh trưởng này cứ thẳng thừng tiếng “ Kẻ quái dị” mà thốt ra.

      —————————————-

      Quà Giáng Sinh part 2 dành tặng mọi người ^_^
      Chúc cả nhà mùa Giáng Sinh vui vẻ bên cạnh người thân và bạn bè.Mình già đầu rồi nên thể vòi quà từ “Bà già Noel” nữa nên chúc những ai còn nhận được quà Noel nhận được món quà như ý muốn nhé

      Hohoho
      Merry Christmas,Everyone !
      С РОЖДЕСТВОМ !

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 11: Đoan Mộc tiểu thư gây hấn
      Editor: sylvia
      Beta: Chiryka

      Mộ Dung Thất Thất làm bộ có nghe lời của Mộ Dung Tuấn, cứ bảo trì bộ dáng nhu thuận như trước của mình, để Mộ Dung Tâm Liên tùy ý nắm tay mình vào tiểu đình giữa hồ.

      “Đại ca, hảo!”

      “Hừ!” Mộ Dung Tuấn mở ra chiết phiến, che nửa khuôn mặt, xem như cấp cho nàng cái đáp lại.

      “Sớm biết rằng là chờ nàng, ta thà thanh lâu tìm Tiểu Hồng của ta a ! là lãng phí thời gian của bổn thiếu gia!”

      Nghe Mộ Dung Tuấn như vậy, Mộ Dung Tâm Liên cùng Mộ Dung Thanh Liên dù biết nhưng chẳng thể trách được.

      Vị thiếu gia này là vốn cao thủ tình trường, phong nguyệt khắp nơi, tinh thông mọi việc ăn chơi quậy phá , thích nhất là nữ tử xinh đẹp, nhất việc cùng nữ nhân hoan ái.

      Để Mộ Dung phủ giữ được hương khói, Mộ Dung Thái đối với đứa con bảo bối này phá lệ dung túng, vô luận cường bạo dân nữ, hay là thiếu nợ khi đánh bạc, mặc kệ làm việc vô liêm sỉ gì, cuối cùng đều là Mộ Dung Thái ở phía sau giải quyết hậu quả.

      Sau khi hồi phủ, đây là lần đầu tiên Mộ Dung Thất Thất nhìn thấy Mộ Dung Tuấn, tuy rằng Mộ Dung Tuấn được kế thừa vẻ tuấn của Mộ Dung Thái lúc còn trẻ, nhưng tròng trắng mắt trợn to, đôi mắt đen cùng dáng người gầy yếu bán đứng việc miệt mài làm quá nhiều chuyện đó.

      “A, Tam tỷ, tốc độ của ngươi là chậm a!” Mộ Dung Thanh Liên liếc mắt tới Mộ Dung Thất Thất. tiếng “Tam tỷ” của Mộ Dung Thanh Liên khiến ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Mộ Dung Thất Thất.

      Đối với vị tam tiểu thư của Mộ Dung quý phủ này, có rất nhiều lời đồn về danh hào của nàng dù chẳng mấy người biết mặt mũi nàng ra sao. Mộ Dung Thất Thất vốn tĩnh dưỡng ở Tĩnh Tâm am lý năm năm, hề xuất trong kinh thành, cho nên trong mọi cuộc gặp gỡ của các vị thiếu gia- tiểu thư ở kinh khành, cho tới bây giờ cũng xuất thân ảnh của Mộ Dung Thất Thất, đây chính là lần đầu tiên nàng “lộ diện” từ sau khi trở về.

      Bất quá, từ sau khi Mộ Dung Thất Thất hồi kinh, trong kinh thành nơi nơi đều là những lời đồn về nàng, lúc này có thể thấy được người , mọi người khỏi thêm cẩn trọng, đánh giá xem thử nữ tử này rốt cuộc lớn lên như thế nào.

      Chỉ thấy nàng buộc tóc đơn giản, thân mặc quần áo màu lam, đầu cài đóa châu hoa trắng trong thuần khiết, bên cạnh là cái trâm mộc hình hoa đào rất chi bình thường, tuy rằng dung mạo thể sánh được với Mộ Dung Tâm Liên cùng Mộ Dung Thanh Liên, nhưng biểu tình nhàn tĩnh dịu dàng, nhìn qua có cỗ hương vị tươi mát tự nhiên, kết hợp với y phục thanh nhã lại khiến mọi nữ tử khác xung quanh nàng dường như mờ nhạt hẳn .

      “Cứ tưởng là ai tai to mặt lớn lắm chứ, hóa ra là tam tiểu thư a!” Đúng lúc này, thanh lạ kì, nhuốm đậm quái khí từ cõi đột nhiên vang lên, người phát ra thanh ấy chính là Đoan Mộc gia đại tiểu thư -Đoan Mộc Y Y.

      “Ngươi cho rằng ngươi cao quí hơn mọi người, cho nên ngươi mới để chúng ta chờ, hay là tam tiểu thư ngươi khinh thường chúng ta?!”

      Đoan Mộc Y Y hoàn toàn có ý định buông tha người, ai ai cũng rất vì sao nàng lại nhằm vào Mộ Dung Thất Thất như vậy.

      Vị Đoan Mộc tiểu thư này vốn thầm thương trộm nhớ Long Trạch Cảnh Thiên từ lâu, từng tuyên bố “Chỉ lập gia đình với mỗi Tĩnh vương gia”. Nay lại gặp phải người mà mọi thứ đều bằng chính mình, Mộ Dung Thất Thất, Tĩnh vương phi tương lai, Đoan Mộc Y Y đương nhiên là phải ra oai phủ đầu.

      tới chậm, là ta đúng, biết ta nên làm như thế nào mới có thể khiến cho mọi O-Á-N G-I-Ậ-N trong lòng tiểu thư tiêu tan a?”

      Lời của Mộ Dung Thất Thất cao thấp, vừa đủ khiến mọi người kích động mà cười ra tiếng.

      “Oán giận”, từ này miêu tả chính xác tâm tình của Đoan Mộc Y Y a, thể làm Tĩnh vương phi, tất nhiên trong lòng sinh ra oán giận tột cùng, cho nên mới làm khó dễ Mộ Dung Thất Thất như vậy. Hai từ “oán giận”, đem hình tượng “oán phụ” cấp cho Đoan Mộc Y Y vô cùng chuẩn xác.

      “Mộ Dung Thất Thất!”

      Bị mọi người chê cười, sắc mặt Đoan Mộc Y Y lập tức chuyển sang xám xanh, nàng cảm thấy, Mộ Dung Thất Thất ràng cố ý móc mình, đem mình ra mà châm chọc. Nàng đường đường là Mộ Dung đại tiểu thư, thế nhưng lại bị phế vật Mộ Dung Thất Thất chế giễu, khiến nàng tức giận.

      “Biểu muội, lại đây ngồi –” Ngay vào thời điểm Đoan Mộc Y Y muốn mở miệng mà mắng Mộ Dung Thất Thất, Lí Vân Khanh ngồi ở bên cười với Mộ Dung Thất Thất tay giơ chén rượu lên, :“Làm ta chờ ngươi lâu như vậy, có phải hay nên tự phạt ba chén!”

      Việc Lí Vân Khanh mở miệng , nằm ngoài dự đoán của mọi người. Phải biết rằng vị Lý gia đại công tử này từ trước tới giờ ánh mắt đều cao hơn đỉnh đầu, trong mắt vốn chẳng tồn tại đám vô danh tiểu tốt như bọn họ, giờ phút này lại giải vây giúp Mộ Dung Thất Thất, quan hệ của hai người họ tốt như vậy từ khi nào vậy?

      khiến biểu ca đợi lâu, đành xin chịu phạt vậy.”

      Biết Lí Vân Khanh giúp mình, Mộ Dung Thất Thất hướng cười cảm kích, trực tiếp cầm lấy bầu rượu, ngửa đầu, môi đỏ mọng hơi hơi hé ra, nghiêng bình, rượu tinh thuần, ngon ngọt chậm rãi đường trôi tuột theo cổ họng Mộ Dung Thất Thất.

      Lúc này, mây bay, trăng hé lộ, chiếu những tia sáng nhàng lên người Mộ Dung Thất Thất, bao phủ nàng trong tầng sương mù mộng ảo. Chung quanh phi thường im lặng, chỉ nghe thấy tiếng chép miệng vì rượu. Mỹ nhân, mỹ tửu, nguyên bản Mộ Dung Thất Thất với dung mạo tầm thường lại có thể tạo ra mỹ cảnh như thế này, mang theo chút mê huyễn, khiến ai chứng kiến cũng đều ngây người.

      “Hảo tửu lượng!” Đợi đến khi Mộ Dung Thất Thất buông bầu rượu, Thượng Quan Vô Kỵ dẫn đầu ủng hộ :

      nghĩ tới tửu lượng của tan tiểu thư lại tốt như vậy, quả thực là trăm nghe bằng thấy!”

      Thượng Quan gia tộc vốn xuất thân từ quân nhân, Thượng Quan Vô Kỵ tính cách cũng phi thường hào sảng, người mang cỗ khí dương cương, dũng mãnh.

      Quân nhân uống rượu, vốn câu nệ tiểu tiết, quan trọng là tự nhiên, sảng khoái cho nên nữ tử như Mộ Dung Thất Thất lại uống rượu cách phóng khoáng như vậy, khiến Thượng Quan Vô Kỵ đối với nàng thêm phần hảo cảm.

      Tới Thượng Quan Vô Kỵ mà cũng khen Mộ Dung Thất Thất ư, Đoan Mộc Y Y sắc mặt càng thêm khó coi.“Uống rượu giỏi thế nào? Cũng chỉ là phế vật!” Ỷ vào đương kim hoàng hậu Đoan Mộc Tình là bác, là người thân của mình, Đoan Mộc Y Y tự nhiên so với những người khác có thêm vài phần kiêu ngạo.

      Lời nghênh nghênh tự đắc của Đoan Mộc Y Y khiến cho Thượng Quan Vô Kỵ nhịn được mà nhíu mày,“Đoan Mộc tiểu thư, trước mặt người khác mà lại bình phẩm về họ, phải phẩm cách của tiểu thư khuê các.”

      Thấy Thượng Quan Vô Kỵ giúp cho mình, Mộ Dung Thất Thất lập tức nhìn Thượng Quan Vô Kỵ với cặp mắt khác xưa. Nàng cùng Thượng Quan Vô Kỵ vốn nhận thức, nhưng khi gặp chuyện bất bình, lại trượng nghĩa tương trợ, người như vậy, đáng giá làm bằng hữu!

      “Có phải phế vật hay , thử xem chẳng phải biết sao ?”

      Đoan Mộc Y Y dám cùng Thượng Quan Vô Kỵ đối đầu trực diện, bác nàng tuy rằng là đương kim hoàng hậu, nhưng mà hoàng thái hậu Thượng Quan Phi Yến ai khác chính là muội muội của gia gia của Thượng Quan Vô Kỵ, Thượng Quan Vô Kỵ gọi thái hậu là“ nãi nãi”, Thái Hậu này đối với hậu bối Thượng Quan gia cực kỳ thương, đến cả Hoàng Thượng hết lòng tin tưởng, ưu ái gia tộc này.

      Bất quá, dù thể tranh cãi, gây bất hòa với Thượng Quan Vô Kỵ, Đoan Mộc Y Y cũng hề muốn bỏ qua cho Mộ Dung Thất Thất, quả hồng bóp trong tay ắt nát, ở trong mắt Đoan Mộc Y Y, Mộ Dung Thất Thất chính là quả hồng mềm:

      “Mộ Dung Thất Thất, ngươi có bản lĩnh liền cùng bổn tiểu thư tỷ thí tài nghệ, nếu ngươi thua, ngươi hãy tự thừa nhận chính mình là phế vật!”

      “Ý kiến hay!” Vẫn là Lí Vân Khanh mở miệng đồng ý trước,“Đoan Mộc tiểu thư lập ra đề nghị này, ta đồng ý! Chính là chỉ tỷ thí rất nhàm chán , bằng chúng ta mở sòng đặt cược xem như thế nào –”

      Lời của Lí Vân Khanh nhanh chóng được hưởng ứng, khiến bầu khí sôi nổi hẳn lên.

      Đoan Mộc Y Y tuy rằng được nuông chiều từ , nhưng lại là tài nữ nổi danh ở kinh thành, có tài năng thực . tại Đoan Mộc Y Y cùng với phế vật Mộ Dung Thất Thất tỷ thí tài nghệ, trận này có cần đấu đâu cơ chứ! Kết quả phải sờ sờ trước mắt hay sao!

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 12 : Từng bước ép sát.
      Edit: Sylvia
      Beta:Chiryka

      “Biểu muội, ta cá là ngươi thắng!” Lí Vân Khanh bày ra bộ dáng sợ chết, trực tiếp buông câu, khiến mọi người ngừng giật mình. cởi xuống khối lệnh bài đeo người, để lên bàn “Đây là hộ phù của Lý gia ta, coi như làm phần thưởng cho người thắng.”

      “Vân Khanh, ngươi đùa chứ!” Bạch Mục Phi cầm lấy lệnh bài, nhìn kỹ lâu,“Hay là đây là long hổ lệnh bài trong truyền thuyết? Nghe với lệnh bài này, có thể khiến cho gia chủ của Lý gia làm bất cứ chuyện gì……”

      “Đúng, chính là long hổ lệnh bài.”

      Mộ Dung Thất Thất biết long hổ lệnh bài là cái gì, nhưng ngược lại, người của ba gia tộc bao gồm Mộ Dung gia và những người khác đều biết tầm quan trọng của long hổ lệnh bài ở Lý gia. Lí Vân Khanh tùy tùy tiện tiện đem long hổ lệnh bài người lấy ra đặt cược cho Mộ Dung Thất Thất, rốt cuộc trong hồ lô của chứa cái gì cơ chứ?!

      “Biểu muội, ta đem tính mạng cả nhà ta đặt cả người ngươi, nếu ngươi thua, ta phải trở về quỳ trước từ đường đó .”

      Lí Vân Khanh vẫn như trước, bày ra bộ dáng phong đạm vân thanh, thúy y* phiêu phiêu khiến trông càng thêm mạnh mẽ, kiên cường. (quần áo màu xanh)

      chậm rãi bước đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, cúi đầu nhìn nàng.Vì sao nhiều năm như vậy hề phát ra vị biểu muội này có đôi mắt rất đặc biệt ? Dưới ánh trăng, đôi con ngươi sáng rực rỡ, óng ánh, biết khi nàng thực vui vẻ, đôi mắt ấy có thể tỏa sáng chói lóa đến cỡ nào.

      “Nhưng ra ta rất muốn nhìn thấy bộ dáng của biểu ca lúc quỳ từ đường.” Đối với vị biểu ca này, Mộ Dung Thất Thất hiểu phần nào tính cách của , chính là kiểu người biết có náo nhiệt ắt hẳn chạy xem kể cả lúc ốm, tại để nàng đứng trước đầu sóng ngọn gió, còn đứng bên xem diễn! Người này tuyệt đối là cố ý !

      “Ha ha ha……”

      Nghe xong lời của Mộ Dung Thất Thất, Lí Vân Khanh ngẩng đầu cất tiếng cười to, đầu vai cũng run run theo điệu cười của .“Nghe biểu muội như vậy, ta chỉ biết chính mình cược đúng!”

      Mĩ nam chính là mĩ nam, giơ tay, nhấc chân, cười hay giận dữ, đều trông như bức họa thuỷ.

      “Nha đầu quỷ quái!”

      Lần này, Mộ Dung Thất Thất nhìn thấy ý cười trong đôi mắt lạnh lẽo của Lí Vân Khanh, ngược lại lại thấy chút ôn nhu. Chẳng lẽ nàng hoa mắt ?

      đợi Mộ Dung Thất Thất tìm ra nguyên nhân, Lí Vân Khanh lui trở về, nhàn nhã dựa vào trụ, giống như chắc chắc rằng Mộ Dung Thất Thất nhất định thắng Đoan Mộc Y Y.

      “Ta xưa nay luôn tin tưởng ánh mắt nhìn người của Vân Khanh –” Bạch Mục Phi giơ tay bỏ xuống khối Mặc ngọc thượng hạng,“Tam tiểu thư, ngươi nếu thua, khi ta trở về phải chịu chung kết cục với Lý huynh a! Mong rằng Tam tiểu thư cố gắng nhiều hơn!

      Bạch Mục Phi buông tay, đồng thời khiến người người ngây ngốc, trơ mắt nhìn. Ai cũng đều biết, trong tứ đại gia tộc, Bạch gia chính là gia tộc giàu nhất kinh thành, nay toàn bộ mọi việc của Bạch gia đều do vị đại thiếu gia này quản lý , Mặc ngọc này, cũng chính là tín vật của .

      “Nếu ca ca cho rằng Tam tiểu thư thắng, ta cũng cược cho nàng .” Bạch Ức Nguyệt rút cây trâm đầu xuống.“Đây là cây trâm cài đầu mới nhất mà Quang Hoa công tử thiết kế- Bộ Bộ Sinh Liên. Tam tiểu thư, cố lên!”

      Đoan Mộc Y Y chưa từng nghĩ đến việc Lý gia, Bạch gia đều cược cho Mộ Dung Thất Thất, thực là khinh người quá đáng!

      Lại , ba người họ xuất ra vật nào phải bảo bối, đến Bạch Ức Nguyệt khi cược cũng dùng “Bộ Bộ Sinh Liên”, đây chính là tác phẩm vô giá của Quang Hoa công tử, có ngàn vàng cũng khó có thể sở hữu.

      Quang Hoa công tử năm chỉ làm vài trang sức, mỗi cái đều là thượng phẩm, vừa rao bán bị người tranh nhau mà mua. Ngay cả các nương nương trong cung, đều lấy trang sức của Quang Hoa công tử làm niềm kiêu hãnh cho mình.

      Đoan Mộc Y Y vốn thèm muốn cây trâm “Bộ Bộ Sinh Liên” này từ lâu . Đối với nữ nhân mà , có thể sở hữu được món trang sức của Quang Hoa công tử, quả thực là chuyện hạnh phúc nhất.

      “Hừ! Các ngươi đừng đặt quá nhiều niềm tin vào nàng, sau đó có hối hận cũng kịp!”

      Đoan Mộc Y Y nghiến răng, nàng cũng tin, Mộ Dung Thất Thất làm sao có thể tốt hơn so với mình, thế nhưng có thể được cả Lý gia cùng Bạch gia tín nhiệm! Đúng rồi, Bạch Mục Phi cùng Lí Vân Khanh có quan hệ tốt, nhất định là vì nể mặt Lí Vân Khanh mới đứng về phía Mộ Dung Thất Thất, nhất định là như vậy !

      Lời của Đoan Mộc Y Y lại làm cho Thượng Quan Vô Kỵ nhíu mi, tiếng, bỏ cái chùy thủy đen thui xuống bàn.“Ta cá là tam tiểu thư thắng!”

      Nếu so sánh với vật đặt cược của ba người trước, chủy thủ Thượng Quan Vô Kỵ trông có vẻ đặc biệt rất đặt biệt, trong lòng Mộ Dung Thất Thất lại cho rằng, vật tùy thân Thượng Quan Vô Kỵ mang theo, nhất định là bảo bối. Lập tức, nàng cầm chủy thủ, trực tiếp mở vỏ ra.

      “Tạch –” đạo ánh sáng chói lóa tỏa ra khiến mọi người nhất thời mở mắt ra được.

      “Đao tốt!”Mộ Dung Thất Thất giọng .Tuy rằng chủy thủ này nhìn trông rất bình thường. Cả vật thể tối đen, nếu vứt mặt đất cũng khiến người khác tưởng nó chỉ như cái dao găm bình thường, Mộ Dung Thất Thất vốn thành thạo các loại vũ khí nên biết rằng đây chính là bảo bối trong truyền thuyết, có thể chém sắt như chém bùn.

      Cảm thấy Mộ Dung Thất Thất cũng thích, Thượng Quan Vô Kỵ cũng có loại cảm giác như tìm được tri kỷ. ràng là nữ tử tay tay trói gà chặt, nhưng là vẻ mặt chuyên chú khi cầm chủy thủ, lại làm cho trong lòng Thượng Quan Vô Kỵ sinh ra loại cảm giác khác thường.

      “Tam tiểu thư thích là tốt rồi!”

      “Thượng Quan công tử, nếu ta thắng, chủy thủ này thuộc về ta sao?” Mộ Dung Thất Thất xưa nay đều thích dùng chủy thủ, mang theo rất tiện, hơn nữa chủy thủ này là bảo vật khó gặp, khiến nàng cứ muốn cầm mãi buông tay.

      “Đương nhiên!”

      “Được! Vì những lời này, bổn tiểu thư hôm nay liều mạng!” Mộ Dung Thất Thất cầm chùy thủ, bày vẻ mặt thích muốn buông tay..Mặc dù ở trong mắt người ngoài, vật đặt cược của Lí Vân Khanh cùng Bạch gia huynh muội là phi thường mê người , nhưng mà trong mắt nàng, cái chủy thủ này mới chính là lễ vật nàng mong muốn.

      “Tam tỷ tỷ, đồ mặt dày như ngươi cũng có tư cách sao!”

      Mộ Dung Thanh Liên hảo võ, cũng coi trọng cái chủy thủ này.Nghĩ tới chủy thủ này ở trong tay Mộ Dung Thất Thất quả thực quá lãng phí, Mộ Dung Thanh Liên trực tiếp đem tiền cược đặt ở người Đoan Mộc Y Y. Nếu Đoan Mộc Y Y thắng, nàng có thể hướng nàng xin lấy cái chủy thủ này!

      “Ta cá là Đoan Mộc tiểu thư thắng!” Mộ Dung Tâm Liên cũng cược cho Đoan Mộc Y Y, Mộ Dung Tuấn lại càng có gì để , cho tới bây giờ đều xem thường Mộ Dung Thất Thất, huống chi Đoan Mộc Y Y là tuyệt sắc thiên hương, đương nhiên muốn làm vui lòng người đẹp rồi.

      Cuối cùng còn lại Đoan Mộc Hồng Trần, hết nhìn muội muội nhà mình lại nhìn Mộ Dung Thất Thất, sau đó hướng Mộ Dung Thất Thất cười có lỗi, đem khối ngọc bội đặt ở trước mặt Đoan Mộc Y Y,“Thực xin lỗi, tam tiểu thư.”

      quan hệ.” Huynh muội phải hỗ trợ giúp nhau mới được, Mộ Dung Thất Thất vốn biết rằng mình cùng Đoan Mộc Hồng Trần có giao tình thắm thiết gì đáng giá để bỏ qua muội muội mà cược cho nàng thắng

      Nhìn xuống dưới, số lượng vật đặt cược cho hai bên nhiều giống nhau, nhưng là bên Mộ Dung Thất Thất-vật đặt cược ràng quý trọng hơn rất nhiều, khiến cho Đoan Mộc Y Y phi thường bất bình trong lòng. Quan hệ tứ đại thế gia bọn họ vốn tồi , thế nhưng cả tam gia kia dường như hôm nay ăn nhầm dược, đều đặt cược cho Mộ Dung Thất Thất, khiến cho Đoan Mộc Y Y thể tức giận.

      “Mộ Dung Thất Thất, chính ngươi cược cho mình cái gì? Đây là hai chúng ta đánh cuộc, ngươi cũng phải xuất đồ mới được! Bất quá, nhìn ngươi nghèo rớt mồng tơi, chắc cũng chẳng lấy ra được bảo bối gì đáng giá.”

      Khẽ cắn môi, Đoan Mộc Y Y rút ra người hạt ngọc trai như trứng chim,“Nếu ngươi thắng , hạt châu này chính là của ngươi. Nếu ngươi thua –”

      Đoan Mộc Y Y lạnh lùng liếc mắt về phía hồ nước, cười tà ác, chỉ chỉ ngón tay thon về mặt hồ gợn sóng: “Ta muốn ngươi nhảy xuống hồ!”

      ♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥ ♥♥♥♥ ♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

      Chiryka: Sr vì chậm trễ……
      Chúc mọi người năm mới zui zẻ, hạnh phúc, khỏe mạnh, gặp nhiều may mắn…….*tung hoa, tung hoa*
      E chúc riêng tỷ tỷ vs các editor + beta sớm hết bận để e có nhiều truyện đọc……….hjhjhj

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 13: Tiếu hồng trần
      Editor:Sylvia
      Beta:Chiryka

      Đoan Mộc Y Y chịu buông tha, Mộ Dung Thất Thất rốt cục nổi giận. Nàng dễ dàng tha thứ, hết mực nhân nhượng, nhưng nữ nhân này cứ muốn bức bách nàng như vậy, nàng cũng dễ dàng mà bỏ qua nữa.

      “Được!” Mộ Dung Thất Thất lấy ra cái hộp , mở ra, đặt trước mặt mọi người, bên trong có viên ngọc tròn trắng noãn như tuyết, tràn ngập mùi thơm tao nhã,“Đây là Tuyết Phu Hoàn. Ta thua, đó là của ngươi. Nếu ta thắng, ngươi cũng nhảy vào trong hồ !”

      “Tuyết Phu Hoàn?!” Nguyên bản nghĩ đến Mộ Dung Thất Thất có bảo bối, ngờ vừa ra tay lại là “Tuyết Phu Hoàn” của Liên công tử, khiến cho ánh mắt mọi người nhìn nàng lập tức thay đổi.

      Tuyết Phu Hoàn, thánh phẩm dưỡng mỹ nhan, do chính tay Quái y-Liên công tử tạo ra, theo truyền thuyết ăn vào viên có thể duy trì thanh xuân vĩnh cửu, làm cho dung nhan người ăn vĩnh viễn già. Nhưng vì sao Mộ Dung Thất Thất lại có được cái này?

      “Ngươi đây chính là Tuyết Phu Hoàn sao? Ai biết được ngươi có hay lấy cái này này nọ đến cho có lệ……”

      Đoan Mộc Y Y còn chưa xong, Bạch Mục Phi cầm lấy cái hộp, sau khi đánh giá cẩn thận phen, Bạch Mục Phi rút ra kết luận,“Quả nhiên là Tuyết Phu Hoàn! Tam tiểu thư bạo tay!”

      Bạch Mục Phi được mọi người công nhận “Độc mắt” rất lợi hại, ngay cả cũng xác định đây là “Tuyết Phu Hoàn”, những người khác tự nhiên cũng có dị nghị gì nữa.

      Mộ Dung Thất Thất làm sao có thể có Tuyết Phu Hoàn? Chẳng lẽ nàng có quen Quái y-Liên công tử sao? Mộ Dung Tâm Liên như nuốt nhầm thuốc, vẻ mặt thập phần quái dị. Nàng muốn xem họ làm trò, xem Đoan Mộc Y Y nhục nhã Mộ Dung Thất Thất, nhưng là tại biết vì sao, Mộ Dung Tâm Liên lại có chút lo lắng.

      Mộ Dung Thất Thất khiến cho Mộ Dung Tâm Liên từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, nàng là Mộ Dung Thất Thất điềm đạm đáng lúc chiều kia sao?

      Đoan Mộc Y Y nhìn chằm chằm “Tuyết phu hoàn” ánh mắt sáng thành đường, nếu nàng có thể lấy được bảo bối này của Mộ Dung Thất Thất nhất định phải hiến tặng cho bác họ- Đoan Mộc Tình. có nữ nhân nào thích mỹ mạo, huống chi là người đứng đầu hậu cung. Mộ Dung Tuyết Liên phải ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, mới được Hoàng Thượng chú ý, trở thành Hoàng quý phi sao!

      Chờ nàng đem Tuyết Phu Hoàn trình lên, bác khẳng định mừng rỡ, nhất định ban cho nàng đồ này nọ, đến lúc đó nàng có thể nhờ bác về chuyện Long Trạch Cảnh Thiên. Tĩnh vương phi, vị trí này phải là của Đoan Mộc Y Y nàng! Nàng nhất định thua bởi phế vật Mộ Dung Thất Thất này!

      “Mộ Dung Thất Thất, ngươi thể tập võ, ta so tài võ với ngươi, như thế dù thắng cũng vinh quang. Bổn tiểu thư hôm nay cùng ngươi so cầm kĩ! Còn muốn biên đạn biên xướng*!” (tạm hiểu là tự biên tự diễn)

      Tuy rằng lời của Đoan Mộc Y Y hết sức “quang minh chính đại” , nhưng ai mà biết, nàng am hiểu nhất chính là cầm kĩ, luận đánh đàn, liền ngay cả đệ nhất mỹ nữ trong kinh thành-Mộ Dung Tâm Liên trước mặt nàng cũng phải cam bái hạ phong. Hơn nữa Đoan Mộc Y Y có giọng giống như chim hoàng oanh khiến lòng người rung động, như vậy, ràng là nàng ức hiếp Mộ Dung Thất Thất.

      “Đoan Mộc Y Y, loại tỷ thí này rất công bằng .” Thượng Quan Vô Kỵ lần nữa nhịn được ý nghĩ muốn bảo hộ Mộ Dung Thất Thất, quen nhìn bộ dáng ương ngạnh của Đoan Mộc Y Y ràng Mộ Dung Thất Thất đâu có làm bất cứ điều gì, tại sao Đoan Mộc Y Y cứ phải làm khó nàng như vậy?!

      “Thượng Quan Vô Kỵ, đây là ta cùng nàng đánh cược, mượn ngươi xen vào! Mộ Dung Thất Thất, ngươi nếu thức thời, liền ngoan ngoãn nhận thua, chính mình nhảy vào trong hồ , chừng còn có thể có hùng cứu mỹ nhân –” Đoan Mộc Y Y liếc mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất, trong ánh mắt loé lên vẻ châm chọc.

      “Đoan Mộc tiểu thư, ta nghĩ lỗ tai của ngươi chắc chắn có vấn đề, ta khi nào chính mình thất bại ?”

      Khuôn mặt Mộ Dung Thất Thất nguyên bản nhu hòa bỗng trở nên lạnh lùng, Thượng Quan Vô Kỵ giúp nàng vài lần, nàng xem như bằng hữu. tại Đoan Mộc Y Y ngay cả Thượng Quan Vô Kỵ cũng châm chọc tha , điều này khiến cho Mộ Dung Thất Thất khỏi tức giận.

      “Đừng có móc châm chọc ta, bằng ngồi ngẫm lại làm cách nào mới thắng được ta. Nếu hôm nay Đoan Mộc tiểu thư bại bởi phế vật này, chỉ sợ ngươi phải lánh mặt mãi trong nhag –” Mộ Dung Thất Thất hừ tiếng, bày ra ánh mắt tao nhã, đường đem khí thế của Đoan Mộc Y Y hạ xuống.

      “Ngươi!” Đoan Mộc Y Y bị Mộ Dung Thất Thất chọc đến nghẹn ra lời,“Mộ Dung Thất Thất ngươi đừng mạnh miệng! Người đâu, lấy đàn cổ của ta đến!”

      Nhạc khí của Đoan Mộc Y Y là cây đàn cổ, nổi danh là “Bích lãng cầm”, xem ra vị tiểu thư này là sớm có chuẩn bị . Tuy nhiên, Mộ Dung Thất Thất chút nào để ý, chỉ sai người tìm cây đàn tứ đến, thử thử sắc.

      Thấy Mộ Dung Thất Thất ôm đàn tứ trong lòng, Đoan Mộc Y Y cười nhạt, đàn tứ cùng lắm chỉ là nhạc khí được nghệ nhân dân gian thường dùng, quý tộc tiểu thư toàn học đàn tranh, đàn cổ tao nhã, đâu có ai dùng thứ đó để biểu diễn đâu. Liếc mắt cái, Đoan Mộc Y Y liền cảm thấy mình thắng chắc.

      Bất quá, dù như thế nào, Đoan Mộc Y Y vẫn cẩn thận từng chi tiết . Nàng biết chính mình hôm nay thể thua, tỷ thí chuyện này ắt phải biết người biết ta mới được, cho nên lùi lại bên, để cho Mộ Dung Thất Thất diễn tấu trước.

      “Ngươi xác định?” Phát giác tính toán trong lòng Đoan Mộc Y Y, Mộ Dung Thất Thất rất khinh thường, ôm đàn tứ vào đình biên, ngồi ở cự thạch*, ngón tay ngọc ngà hạ xuống cầm huyền, khúc [ Tiếu hồng trần ] chậm rãi phát ra.

      “Hồng trần buồn cười
      Tình nhàm chán
      Nhìn đời bằng nửa con mắt
      Cuộc đời còn dang dở
      Tâm lại chẳng nhiễu loạn
      Thầm nghĩ xin đổi nửa đời trong tiêu dao
      Khi tỉnh cười với người
      Trong mộng lại quên mất
      Thán ngày qua quá mau
      Kiếp sau khó liệu
      hận xóa bỏ
      Say rồi ca
      Ta chỉ nguyện vui vẻ đến già –”

      “Gió lạnh nghĩ trốn
      Hoa xinh nghĩ muốn
      Mặc đời ta phiêu diêu
      Giữa trời rộng tâm ta
      hỏi nhân quả có bao nhiêu
      Mình ta say
      Hôm nay khóc,hôm sau cười
      cầu ai hiểu lòng ta
      Mình ta kiêu ngạo
      Ca khúc, múa điệu
      Đêm dài trôi qua, hừng đông rực sáng
      Hạnh phúc chẳng cần kiếm tìm –”

      Ánh trăng chiếu xuống, khuôn mặt Mộ Dung Thất Thất tản ra luồng sáng dịu mang theo tự tin hấp dẫn ánh mắt mọi người, nụ cười tươi như hoa của nàng cũng ngập trong tự tin, bộ dáng tốt đẹp như vậy, khiến nhóm người vốn xem dung mạo bình thường của nàng lại chẳng thể “Gièm pha”.

      “Mình ta kiêu ngạo –” Lí Vân Khanh híp mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất, nơi nào đó dưới đáy lòng bị tiếng ca của nàng đả động . Nguyên lai đây mới chính là nàng sao? Kiêu ngạo như vậy, tự tin như vậy, thích ý* như vậy…… Nguyên lai thứ nàng muốn là những điều đó sao — (*thanh thản dễ chịu)

      Ngoài Lí Vân Khanh ra, ánh mắt Thượng Quan Vô Kỵ cũng chặt chẽ khóa người ở Mộ Dung Thất Thất.

      , nàng cũng phải là người xinh đẹp nhất, nhưng nàng lại là người quyến rũ* nhất! (*gốc: mê người, ý a là chị khiến người ta mê đắm ak )

      nụ cười, cái nhăn mày, phong hoa tuyệt đại, Thượng Quan Vô Kỵ chưa từng phát nữ tử nào có thể có tấm lòng hòa nhã và hào sảng như vậy, khiến người ta nhịn được muốn đuổi theo! Chỉ tiếc…… nữ tử tốt đẹp như vậy có hôn ước, rất nhanh phải gả cho người ta. Nghĩ như vậy, ánh mắt Thượng Quan Vô Kỵ tự nhiên ảm đạm .

      Tất cả mọi đều bị Mộ Dung Thất Thất người tiêu sái đàn hát cự thạch hấp dẫn, ai chú ý tới nơi góc tối, dấu đôi con ngươi thâm thúy, đem Mộ Dung Thất Thất khóa lại, nhận định nàng là con mồi của mình. Bảo bối tìm kiếm nhiều năm, thế nhưng lại xuất ở Mộ Dung phủ, làm cho đôi mắt tràn đầy lưu quang trở nên mê huyễn.

      Tại sao lại có thể như vậy?!

      Đoan Mộc Y Y bất khả tư nghị nhìn Mộ Dung Thất Thất, nàng tiêu sái như vậy, phiêu dật như vậy, căn bản chính mình chẳng thể bắt chước theo . Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ! Đoan Mộc Y Y cầm lấy tay áo, ánh mắt liếc nhìn đến biểu tình của mọi người chung quanh, nàng chỉ biết Mộ Dung Thất Thất thắng, còn chưa có tỷ thí, nàng thua hoàn toàn .

      Sau khúc, Mộ Dung Thất Thất nhàng thở cái, cúi đầu cười khanh khách nhìn mọi người,“Thế nào, coi như lọt tai !”

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 14: Đá bay ngươi nha

      Editor: Sylvia
      Beta: Chiryka

      “Ba ba ba!” Bạch Mục Phi vỗ tay đầu tiên: “Đâu chỉ là lọt tai, quả thực giống như tiếng trời. Ngôn từ xảo diệu, giai điệu tinh tế, giọng hát uyển chuyển, cầm kĩ điêu luyện. Quả là uổng công ta đến tướng phủ chuyến này hôm nay!

      “Cám ơn!” Mộ Dung Thất Thất đứng cự thạch, nhảy xuống, quần áo phấp phới, giống như tiên tử, đứng trước mặt Đoan Mộc Y Y.“Đoan Mộc tiểu thư, tới phiên ngươi!”

      “Ta –” biết vì sao, Đoan Mộc Y Y cảm thấy Mộ Dung Thất Thất tựa hồ như vừa được gột rửa, cả người nàng ta phát ra hào quang chói mắt, khiến cho lòng nàng khiếp đảm.

      thể thua! Đoan Mộc Y Y cắn răng ngồi ở trước đàn cổ, hai tay vuốt cầm huyền, đầu ngón tay lại khẽ run lên.

      Nguyên bản nàng nghĩ để Mộ Dung Thất Thất tấu trước để biết năng lực đối phương, sau chọn lựa ca khúc sở trường của mình, đàn bản lưu danh thiên cổ, nhưng nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất lại xuất sắc như vậy, nếu nàng bại bởi phế vật Mộ Dung Thất Thất này, về sau còn mặt mũi nào để gặp người cơ chứ!

      “Băng –” thanh chói tai vang lên, sắc mặt Đoan Mộc Y Y trắng bệch, môi cũng run run theo.

      “Ngươi thua!” Mộ Dung Thất Thất lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Y Y, đánh đàn mà lại phá , bất luận kẻ nào thấy cũng đều nhận xét như nàng.

      “Hồ nước này, chính ngươi tự mình nhảy xuống hay là ta tiễn ngươi đoạn đường?”

      Biểu tình Mộ Dung Thất Thất giống như giỡn, Đoan Mộc Y Y biết chính mình thua, nàng vạn lần trăm lần có nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất lại nhắc tới chuyện đánh cược, khiến cho nàng đường đường là Đoan Mộc gia đại tiểu thư lại nhảy xuống hồ, có khác nào giết nàng đâu cơ chứ!

      “Đại ca……” Đoan Mộc Y Y bày bộ dáng đáng thương nhìn Đoan Mộc Hồng Trần ,nếu hôm nay nàng nhảy xuống hồ, về sau sao có thể làm người được a!

      “Ai –” Nhìn muội muội, Đoan Mộc Hồng Trần thở dài. Tuy rằng hôm nay Đoan Mộc Y Y quả thực quá đáng, nhưng là để tận mắt nhìn muội muội nhà mình nhảy xuống hồ, làm được .“Tam tiểu thư, có thể hay nể mặt ta lần mà bỏ qua?”

      Đoan Mộc Hồng Trần nghĩ với thân phận của mình, Mộ Dung Thất Thất luận như thế nào cũng nhân nhượng, nhưng nghĩ tới chuyện đối phương trực tiếp hỏi ngược lại,“Chúng ta thân thiết lắm sao? Ngươi nghĩ mình ai ? cược phải nhận phạt, chịu đừng có đùa giỡn !”

      “Ách –” mặt Đoan Mộc Hồng Trần cứng đơ, là Đoan Mộc thế gia công tử, khi nào bị người làm mất thể diện như vậy cơ chứ. Đôi mày tuấn tú nhíu lên bởi lời của Mộ Dung Thất Thất, ho cái,“Tam tiểu thư như thế nào mới chịu bỏ qua cho xá muội?”

      “Bỏ qua?” Mộ Dung Thất Thất giống như vừa nghe xong chuyện buồn cười nhất thiên hạ,“Nếu hôm nay thua người là ta, nàng bỏ qua cho ta? Đoan Mộc công tử vì ta cầu tình?”

      Câu hỏi của Mộ Dung Thất Thất làm cho Đoan Mộc Hồng Trần á khẩu, trả lời được. Xác thực, nếu là Mộ Dung Thất Thất thua, dựa theo tính cách ngang tàng của Đoan Mộc Y Y, tuyệt đối bỏ qua như vậy, nhất định bắt Mộ Dung Thất Thất nhảy xuống hồ . Chuyện này, có như thế nào cũng là do chính Đoan Mộc Y Y tự tay gây ra ……

      “Thất Thất, chỉ là giỡn, sao lại có thể xem là được!” Mộ Dung Tuấn vốn vẫn trầm mặc nãy giờ, lại trưng ra bộ dáng đại ca,“Chuyện này liền quên ! Ngươi thắng, tất cả đồ vật đều là của ngươi, ngươi còn muốn cái gì?!”

      Lời Mộ Dung Tuấn lại làm cho Mộ Dung Thất Thất cười lạnh ngừng,“Đại ca, rốt cục ngươi cũng mở miệng chuyện a , chỉ là ngươi như vậy, lại khiến ta nghĩ rằng ngươi mang họ Đoan Mộc! Muội muội người ta có việc, ca ca lập tức che chở, ta bị người ta khi dễ, cũng thấy đại ca ngươi ra mặt a!”

      Lời châm chọc của Mộ Dung Thất Thất khiến cho khuôn mặt của Mộ Dung Tuấn lập tức đen lại,“Mộ Dung Thất Thất, ngươi đừng có mà quá phận! Ngươi cho rằng mình là ai a! Ngươi bất quá chỉ là cái phế –”

      Hai chữ “phế vật” còn chưa hết, đạo lục quang loé lên, nhất thời dừng ở bên tai Mộ Dung Tuấn. Nhìn lại, nguyên lai bật cắt đứt tóc Mộ Dung Tuấn là mảnh lá liễu mỏng manh, người ra tay là Lí Vân Khanh.

      “Lí Vân Khanh, ngươi muốn làm gì?” Mộ Dung Tuấn nhảy dựng lên, phiến lá liễu kia may mắn chỉ làm đứt vài cọng tóc của , nếu lại gần chút nữa, chắc chắn cắt đứt huyết mạch của .

      Lí Vân Khanh để ý đến Mộ Dung Tuấn, mà cứ mỉm cười nhìn Mộ Dung Thất Thất, ngũ quan hoàn mỹ bởi vì nụ cười này mà càng trở nên mê người,“Vừa rồi phải biểu muội thầm oán rằng có ca ca che chở sao, từ nay về sau, ta che chở ngươi, được ?”

      Việc Lí Vân Khanh ra tay tương trợ vốn nằm ngoài ý nghĩ Mộ Dung Thất Thất, tựa hồ biểu ca này thích nhất chính là đứng bên xem náo nhiệt, tại lại ra tay giúp nàng, còn ưng thuận hứa hẹn, khiến cho Mộ Dung Thất Thất vạn phần kinh ngạc. che chở nàng? Đây chẳng phải chính là sau này bất luận kẻ nào muốn khi dễ nàng, phải nhìn xem Lí Vân Khanh có đồng ý hay ?

      Có chỗ dựa vững chắc như vậy, Mộ Dung Thất Thất tự nhiên vui vẻ,“Biểu ca, ngươi nhớ phải giữ lời. Sau này có ai khi dễ ta, ta có thể trực tiếp lôi tên của ngươi ra a!”

      “Đó là đương nhiên.”

      “Như vậy, ta làm bất cứ chuyện gì, xảy ra chuyện gì, làm sai hay đúng, biểu ca cũng đứng ra che chở?”

      thành vấn đề –”

      Lí Vân Khanh còn chưa xong, Mộ Dung Thất Thất liền lắc mình đến phía sau Đoan Mộc Y Y, đạp cước, đá nàng xuống hồ.

      “Phù phù –” Đoan Mộc Y Y rơi xuống nước, tạo ra nhiều bọt nước. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cho người nào có thể ngăn cản, chờ mọi người tỉnh táo lại, Đoan Mộc Y Y trôi đến giữa hồ, vừa giãy dụa vừa kêu “Cứu mạng”.

      “Ngươi!” Đoan Mộc Hồng Trần tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất cái, phi thân mặt nước, lôi Đoan Mộc Y Y lên.

      “Ngươi nha –” Lí Vân Khanh hoàn toàn có dự đoán được Mộ Dung Thất Thất nhiều như vậy, cuối cùng lại thượng cẳng tay hạ cẳnh chân, chính là đáp ứng, ắt hẳn phải bảo vệ nàng.

      thế, Mộ Dung Thất Thất cũng là vì điều ấy, mới cố ý vòng vo như vậy !“Nha đầu quỷ quái!” Thanh trách cứ của Lý Vân Khanh vang lên lại mang theo đầy ý vị sủng nịch.

      “A! Mộ Dung Thất Thất, ta muốn giết ngươi!”

      Đoan Mộc gia đại tiểu thư, Đoan Mộc Y Y có khi nào chịu qua nhục nhã như hôm nay, bất chấp cả người còn ẩm ướt, nước còn vương vãi đầu, trực tiếp rút ra bảo kiếm từ thắt lưng Đoan Mộc Hồng Trần hướng tới Mộ Dung Thất Thất.“ Đồ tiện nhân! chết !”

      “Cẩn thận!” Thượng Quan Vô Kỵ kinh hô, cách Mộ Dung Thất Thất quá xa, căn bản kịp tiến đến.

      “Cứu mạng a!”

      Mộ Dung Thất Thất “kinh hoảng” cầm lấy chuỷ thủ của Thượng Quan Vô Kỵ, hai mắt nhắm nghiền, miệng thét chói tai , dám nhìn Đoan Mộc Y Y.

      Mắt thấy bảo kiếm Đoan Mộc Y Y đâm vào ngực Mộ Dung Thất Thất, nàng lại hơi hơi nhích qua bên, bảo kiếm sát qua bên người, cổ tay của Đoan Mộc Y Y lại vừa vặn chạm vào đầu chủy thủ,“Loảng xoảng –” cổ tay Đoan Mộc Y Y đau rát, bảo kiếm rơi mặt đất, cổ tay là mảnh đỏ sẫm.

      “Đừng có giết ta! Biểu ca, cứu ta a!” Mộ Dung Thất Thất kêu la, nhảy ra phía sau Lí Vân Khanh, còn Đoan Mộc Y Y ôm cổ tay của mình, hét lên,“Tay của ta –”

      “Muội muội!” Đoan Mộc Hồng Trần lập tức tiến lên kiểm tra, phát gân mạch cổ tay phải của Đoan Mộc Y Y bị chủy thủ cắt thẳng đường, máu đỏ tươi chảy ra ồ ồ, nếu cứu chữa trễ, chỉ sợ về sau tay nàng bao giờ có thể hoạt động được nữa, chứ đừng tới chuyện đánh đàn cầm kiếm .

      “Muội muội, ráng chịu đựng!” Đoan Mộc Hồng Trần hung tợn trừng mắt Mộ Dung Thất Thất, liếc mắt cái, sau ôm lấy Đoan Mộc Y Y phi thân, rời khỏi ngọn tiểu đình.

      “Tam tỷ, ngươi chuốc lấy phiền toái rồi !” Mộ Dung Thanh Liên bên vui sướng khi người ta gặp họa, cười,“Ngươi thế mà dám chặt đứt gân tay Đoan Mộc tiểu thư, ngươi động phải phiền phức lớn rồi! Đoan Mộc gia nhất định dễ dàng tha cho ngươi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :