1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Vương Kim Bải Sủng Phi - Chả Mễ Thố (155c+PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 50: Mượn chút máu xài tạm!
      Editor: Sylvia
      Beta: Chiryka

      Lập tức, có người đem dâng văn thư lên, giấy trắng mực đen viết xuống , ba người nhìn, có gì nghi vấn, liền kí tên rồi ấn dấu cho xong chuyện.

      “Bãi giá tới ngự hoa viên!”

      Ngự hoa viên, bởi vì trận đấu giữa ba vị công chúa mà trở nên phi thường náo nhiệt. Đến xem kịch, ngoài đám quan to và phu nhân lúc nãy ở điện Thái Hòa, còn có đám quý tộc cùng người của thế gia vốn chờ ở ngoài điện, cũng đến ngó nghiên chút xem cuộc “tỷ thí” chưa từng có này.

      Vừa nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, trong mắt Lí Vân Khanh cùng Thượng Quan Vô Kỵ đều lên chút kinh diễm, bình thường nàng hay mặc thanh lịch, hôm nay lại khiến đám oanh yến cúi đầu chào thua. Liếc thấy Phượng Thương bên người Mộ Dung Thất Thất, hai người càng thêm kinh ngạc. Nguyên lai Nam Lân vương là nhân vật phong hoa tuyệt đến thế!

      Phượng Thương xuất , gây ra trận náo động, những lời đồn tốt về đều vì khuôn mặt nghiệt kia phá hết. Nhất là đám tiểu thư vừa thấy là xuân tâm nhộn nhạo, lại nhìn đến bộ trang phục và trang sức người Mộ Dung Thất Thất liền lên vẻ hâm mộ thôi.

      “Trời ạ ! Nàng chính là Mộ Dung Thất Thất sao?” Đoan Mộc Y Y và Mộ Dung Thanh Liên nhìn nhau, phát đối phương đều si mê dung mạo của Phượng Thương.

      Đoan Mộc Y Y nhìn thấy Phượng Thương, nam tử tuyệt sắc, nhưng mà Đoan Mộc Y Y lại cảm thấy, nam nhân nghiệt như vậy, rất mông lung huyền ảo, nghĩ vậy, nàng lại càng thích Long Trạch Cảnh Thiên thêm chút.(TC: ta thích tính thủy chung của Y Y)

      Chuyện Minh Nguyệt Hinh đến đây để kết duyên, Đoan Mộc Y Y sớm biết, tại Minh Nguyệt Hinh tỷ thí với Mộ Dung Thất Thất, tuy rằng Đoan Mộc Y Y cũng thích Mộ Dung Thất Thất, nhưng lại hy vọng nàng ta có thể thắng. Dù sao nếu Mộ Dung Thất Thất thắng, Minh Nguyệt Hinh mất thể diện, chuyện này có lẽ là chuyện vui vẻ nhất đối với Đoan Mộc Y Y.

      Từ sau khi Phượng Thương xuất , ánh mắt của Mộ Dung Thanh Liên vẫn cứ ngó theo từng cử động của . Trời ạ, nàng lớn đến chừng này, thế nhưng biết thiên hạ cư nhiên lại có nam tử như vậy, quá được thiên địa sủng ái……

      Nội dung trong khế ước về cuộc tỷ thí công bố, nghe xong mọi chuyện, đám người thi nhau ồ lên. Mộ Dung Thất Thất là phế vật nổi tiếng khắp kinh thành . Mặc dù gần đây, hai ca khúc mà nàng sáng tác được lưu truyền rộng rãi, nhưng cũng thể thay đổi thân phận phế vật của nàng. Thoạt nhìn, đây có vẻ là cuộc tỷ thí hoàn toàn bất lợi với Mộ Dung Thất Thất a!

      “Đại ca, ngươi thấy thế nào?” Bạch Ức Nguyệt đứng bên người Bạch Mục Phi, ca ca ngọc thụ lâm phong, muội muội thanh thuần thoát tục, đứng ở trong đám người, phi thường gây chú ý.

      “A –” Bạch mục phi mỉm cười, vị Mộ Dung Tam tiểu thư này tạo nhiều kỳ tích khiến họ ngạc nhiên lắm, vậy, hôm nay kỳ tích cũng xuất ! “Ta cá là Chiêu Dương công chúa thắng!”

      Bạch Mục Phi chắc chắc như vậy, Bạch Ức Nguyệt cũng cười,“Ta cũng nghĩ giống đại ca!”

      Bất quá, đây chỉ là ý nghĩ của Bạch thị huynh muội, đám người ở đây đều nghĩ Mộ Dung Thất Thất nhất định phải thua. ! Nàng chết chắc rồi! Thua, Minh Nguyệt Hinh lấy tánh mạng của nàng, cho nên thua chính là chết, chết bởi vì thua.

      Đài cao dùng để vẽ tranh lập tức được dựng lên, ba người ba nơi, mặc kệ có chuyện gì, mỗi người đều có thời gian nén nhang. Nhang châm, thuốc màu tốt nhất cũng được nhóm cung nữ đưa đến trước mặt ba người.

      Đến lượt Mộ Dung Thất Thất, nàng vừa đưa tay chuẩn bị lấy thuốc màu, cung nữ buông tay, hộp màu theo đó ngã mặt đất, rơi xuống, dập nát, thuốc màu bên trong cũng đổ ra, trận gió thổi qua, bột phấn này cũng chậm rãi theo gió mà .

      “Ai nha, ngươi như thế nào lại cẩn thận như vậy!” Long Trạch Vũ Nhi vui sướng khi thấy người gặp họa, thanh ở phía sau Mộ Dung Thất Thất vang lên,“Cái này làm sao bây giờ đâu? có thuốc màu, ngươi như thế nào mà vẽ tranh a?”

      “Công chúa thứ tội! Nô tỳ phải cố ý , nô tỳ phải cố ý !”

      Tuy rằng cung nữ tiếng “Ba” quỳ gối trước mặt Mộ Dung Thất Thất, mồm luôn “Công chúa thứ tội”, nhưng mà ngữ điệu trong lời chút cũng có sợ hãi, tựa hồ còn có tia vui vẻ khi thực được. Xem ra cung nữ này nhất định là cố ý, hơn nữa do người khác sai khiến .

      Còn việc người nào sai khiến, đợi lát nữa nàng tính sổ sau. Mộ Dung Thất Thất mở giấy Tuyên Thành ra, nhanh chậm tự mình bắt đầu mài mực.

      “Ngươi cứ quỳ đó –”

      Nguyên bản nghĩ rằng có thuốc màu, Mộ Dung Thất Thất nhất định tức đến thở được, hoặc trực tiếp nhận thua. Nhưng nàng từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, cũng để chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm tình, thế nên mới khiến mọi người càng thêm bội phục phong thái của Chiêu Dương công chúa nàng.

      Gió, từ từ thổi, nhang cháy được nửa.

      Minh Nguyệt Hinh cùng Long Trạch Vũ Nhi sớm bắt đầu cầm bút vẽ tranh, chỉ có Mộ Dung Thất Thất vẫn như trước, chăm chú mài mực, giống như chút lo lắng cũng có, làm cho người vây xem khỏi thay nàng đổ mồ hôi lạnh!

      Lúc này, Long Trạch Cảnh Thiên có chút đứng ngồi yên, Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vừa rồi còn bộ dáng chắc thắng, lúc này sao lại lộ vẻ thờ ơ như vậy? Chẳng lẽ nàng chấp nhận chịu thua ? Hay là, nàng muốn làm Nam Lân Vương phi? Nếu thế, sau khi nàng thua, đến lúc Minh Nguyệt Hinh khiến nàng khó xử, nhất định ra mặt bảo hộ nàng mới được!

      So với Long Trạch Cảnh Thiên, biểu tình của Minh Nguyệt Thịnh tựa hồ thoải mái hơn nhiều, nhưng trong lòng cũng vẫn rất lo lắng, biết Mộ Dung Thất Thất muốn làm cái gì. Tuy rằng hi vọng Mộ Dung Thất Thất thắng, nhưng đối với năng lực của muội tử Minh Nguyệt Hinh của mình, Minh Nguyệt Thịnh ít nhiều vẫn biết khá , nếu Mộ Dung Thất Thất thực thua, nên bảo hộ nàng như thế nào a?

      Người duy nhất có lo lắng chỉ có Phượng Thương. Vị Vương gia này giống như nắm chắc phần thắng, vẻ mặt phong khinh vân đạm, tinh tế phẩm trà, bộ dàng chút ưu tư. Thần thái bình tĩnh của càng thêm mê người, khiến Mộ Dung Thanh Liên nhìn thấy mà ửng hồng đôi má.

      Vì sao nam nhân tốt như vậy lại bị cái phế vật Mộ Dung Thất Thất kia chiếm lấy? Sớm biết như vậy, nàng nên chủ động thỉnh lệnh, cho dù chỉ là xung hỉ, nhưng có gì quan trọng đâu! Có thể ở cạnh nam nhân như vậy trong khắc, dù sau đó có chết ngay lập tức, nàng cũng vui vẻ!

      “Ngươi, đứng lên!” Đến lúc mọi người đều thể kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, Mộ Dung Thất Thất hướng cung nữ vừa rồi làm rơi hộp màu ngoắc ngoắc ngón tay, kêu nàng lại đó.

      Thấy gương mặt thiên chân vô tà* của Mộ Dung Thất Thất, cung nữ quay lại nhìn xem người ngồi ngôi cao. Người nọ đối với nàng gật đầu, cung nữ mới chậm rãi đứng lên, đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất,“Công chúa, ngài tìm nô tỳ có chuyện gì?” (*chân , ngây thơ)

      “Ngươi hủy thuốc màu của bổn cung, bổn cung tất muốn mượn ngươi chút “màu” giúp bản cung hoàn thành bức họa này!”

      “Lúc nãy, nô tỳ hề cố ý, công chúa, ngài muốn nô tỳ làm như thế nào?” Tuy rằng luôn mồm “ phải cố ý”, nhưng là mặt cung nữ lại viết “là ta cố ý hãm hại ngươi”

      Mà ánh mắt vừa rồi của cung nữ bán đứng nội tâm của nàng, người nàng nhìn, chính là người mà nhờ Mộ Dung Thất Thất mới có thể hoài thai, hoàng hậu —Đoan Mộc Tình.

      “Rất đơn giản, ngươi đến đây!” Chờ đối phương lại gần, Mộ Dung Thất Thất nắm tóc cung nữ lên, đem nước mực nàng vừa mài đổ vào miệng nàng ta.

      đợi mọi người hiểu mọi nguyện, Mộ Dung Thất Thất tát hai cái ở mặt cung nữ,“Phốc –” Cung nữ ăn đau, há mồm, mực nước đen tuôn như mưa, phun ra khắp giấy Tuyên Thành.

      “Đa tạ !” Mộ Dung Thất Thất vừa dứt lời, tay phải xuất chủy thủ sắc lạnh, cung nữ chưa kịp giãy dụa, cổ trắng như tuyết có nhiều thêm vệt máu, sau đó, máu tuôn ra như suối.

      “A!” Cung nữ cảm giác đau, thét chói tai, giãy dụa, nhưng mà mái tóc đen của nàng ta bị quấn quanh cánh tay của Mộ Dung Thất Thất, căn bản thoát được. Lại thấy, tay phải Mộ Dung Thất Thất đổi thành cây bút , nhanh tay đem vết máu cùng vết mực loang lổ giấy Tuyên thành vẽ thành bức tranh.
      trangtrongnuoc thích bài này.

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 51: Cúc màu máu.
      “Mực nhiễm máu, quả nhiên là phẩm màu tốt nhất!”

      Mộ Dung Thất Thất tươi cười ngọt ngào, nhưng mà hề buông lỏng đôi tay, máu tươi từ cung nữ vẩy lên giấy Tuyên Thành, bút lông trong tay Mộ Dung Thất Thất bay múa giấy.

      Xung quanh, hoàn toàn yên tĩnh. Vô luận là cửu ngũ chí tôn như Long Trạch Vũ, hay bất cứ ai khác, ai từng gặp qua phương thức vẽ tranh mà Mộ Dung Thất Thất sử dụng. Dùng máu tươi làm phẩm màu, vốn là hình ảnh cực kỳ dữ tợn, đáng sợ, lại nhờ tài năng múa bút của Mộ Dung Thất Thất, mà trở nên vô cùng xinh đẹp.

      “Công chúa, nô tỳ sai, sai rồi! Nô tỳ, , dám….nữa!” Cung nữ cảm nhận được sinh mệnh ngừng héo mòn dần , cũng cảm nhận được trong đầu Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn hề có ý định cầm máu cho nàng. Đầu nàng có chút mê muội, suy nghĩ cũng trở nên mông lung. Nếu cứ như vậy, nàng nhất định chết vì mất máu a!

      “Khai ra người đứng sau sai khiến ngươi, bổn cung tha cho ngươi!”

      Thanh của Mộ Dung Thất Thất rất , đến mức chỉ đủ để hai người nghe được.

      Khai? Cung nữ rùng mình cái, để nàng ta biết hoàng hậu sai khiến mình, bảo mình cố ý gánh vỡ hộp thuốc, khiến cho Mộ Dung Thất Thất có màu vẽ tranh? Vậy chẳng khác nào tự tử!

      Chỉ sau lát, cung nữ liền cân nhắc lợi và hại, tính định giữ kín chuyện về Đoan Mộc Tình.

      “Công chúa, van người, tha cho nô tỳ!” Cung nữ cuồng loạn kêu thảm, nàng đánh cược, cược Mộ Dung Thất Thất dám trước mặt mọi người giết người như ngóe, cược Mộ Dung Thất Thất để ý nhân nghĩa đạo đức, sợ áp lực từ dư luận mà buông tha nàng.

      Cung nữ ngập ngừng, khiến cho tia thương hại cuối cùng của Mộ Dung Thất Thất cũng hao hết, với lại, cung nữ kia hoàn toàn nghĩ sai rồi, Mộ Dung Thất Thất phải là người mà ai cũng có thể hiểu được. Chùy thủ lại ra trong tay Mộ Dung Thất Thất, đao hạ xuống, vệt máu đỏ tươi lại lên.

      “Chẳng qua, bổn cung chỉ cần chút màu thôi, cần đến mạng của ngươi.” Thanh của Mộ Dung Thất Thất ôn nhu mềm mỏng, tươi cười vô hại.

      “Bên người vị hôn phu tương lai của bổn cung có vị tà y, nghe , chỉ cần người còn hơi thở, đều có thể cứu sống. Ngươi yên tâm, sống cần tích đức, huống chi bao lâu nữa bổn cung phải gả sang Bắc Chu, cũng nên tích phúc cho mình, vì thế, chắc chắn bổn cung giết ngươi!”

      “Còn hơi thở”, cung nữ nghe được lời này run run cả người, như vậy là muốn để nàng đổ hết máu, chỉ còn hơi thở để sống? Vậy mà sống được sao?

      Mới vừa rồi cung nữ còn ôm ảo tưởng về nhân phẩm của vị Chiêu Dương công chúa này, bây giờ hoàn toàn hết hi vọng, chỉ có thể giãy dụa từng chữ:”Hoàng hậu nương nương cứu mạng!”

      câu này, đủ để cho mọi người hiểu được tình bên trong, khiến đám người chung quanh đều dùng ánh mắt dị thường nhìn Đoan Mộc Tình. Mà lúc này, Đoan Mộc Tình mặt dù vẫn biểu vẻ đoan trang thùy mị như trước, trong lòng lại oán hận cung nữ kia khiến chuyện đổ vỡ, có chút chuyện cũng làm xong, vậy mà còn khai mình ra, sát tâm cũng vì vậy mà nổi lên.

      “Ngươi dùng đến danh của Hoàng hậu nương nương, bổn cung thể chừa cho hoàng hậu chút mặt mũi.”

      Máu chảy gần cạn, hơn nữa, mục đích của mình cũng đạt được rồi, Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc buông tay ra. Cung nữ mất máu quá nhiều nên lảo đảo, rơi từ đài cao xuống mặt đất, máu rơi từng giọt thấm đẫm đất. Lập tức hai cái công công lên, khiên cung nữ kia xuống.

      Tựa hồ nhận thấy được sát ý của hoàng hậu, cung nữ bắt đầu giãy dụa: “Hoàng hậu nương nương tha mạng a! Nương nương, tha cho nô tỳ! Nương nương….”

      “Còn bịt miệng của nàng lại!” Cho dù Đoan Mộc Tình còn muốn ngụy trang, lúc này cũng nhịn được “rống giận”. Rống xong, nhìn thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu* của Mộ Dung Thất Thất, trong lòng Đoan Mộc Tình “lộp bộp” tiếng, tay kìm được khẽ xoa bụng.(*cười như cười)

      Hóa ra là vậy….Trong mắt Mộ Dung Thất Thất lên tia hàn ý. Lợi dụng nàng để hoài thai, giờ lại “đối phó” với ân nhân, hóa ra hoàng gia đều là đám lang tâm cẩu phế.

      Đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộ Dung Thất Thất quét đến bụng Đoan Mộc Tình, khiến Đoan Mộc Tình rùng mình cái. Vì sao, nàng có cảm giác như mình là con thú lọt vào tầm mắt của thợ săn?

      “Nương nương—-” Cung nữ còn giãy dụa, lại bị người bịt miệng lại, tiếp tục kéo nàng xuống.

      Bất quá chỉ là cung nữ nho , có cần thiết phải giết người diệt khẩu ? Mộ Dung Thất Thất nhìn vệt máu mặt đất, khẽ thở dài cái. Oan hồn như vậy nhiều lắm, nàng cho nàng ta quyền lựa chọn, nhưng nàng ta dùng đến. Dù sao, người thông minh vốn luôn rất ít…..

      nhìn Đoan Mộc Tình lo lắng bất an, tiếng “nhan tàn”, đem lực chú ý của mọi người chuyển dời đến cuộc tỷ thí. Minh Nguyệt Hinh cùng Long Trạch Vũ Nhi hoàn thành tranh, còn Mộ Dung Thất Thất cũng dừng bút.

      Vừa rồi, màn lấy máu người làm phẩm màu của Mộ Dung Thất Thất đều lọt vào mắt của Minh Nguyệt Hinh cùng Mộ Dung Thất Thất, trong lòng cũng là trận kinh sợ. nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt như vậy, lại có thủ đoạn dọa người đến thế.

      Hồi tưởng lại cảnh máu nhiễm đỏ tranh lúc nãy, Long Trạch Vũ Nhi bỗng có chút sợ, sợ mình thua, sợ Mộ Dung Thất Thất lấy đôi tay của nàng.

      Bất quá ngẫm lại, mình là công chúa của nước, Mộ Dung Thất Thất dù nhìn tăng nhưng chí ít cũng phải xem mặt phật, hẳn quyết tuyệt với mình, huống chi trong tay nàng còn có “nhược điểm” của Mộ Dung Thất Thất, nếu nàng ta làm khó mình, cũng đừng trách Long Trạch Vũ Nhi nàng trở mặt, đem hết thảy mọi chuyện công bố ra ngoài!

      Ba bức họa, được sáu cung nữ chia nhau cầm lên, triển lãm cho mọi người. Bên chỗ Mộ Dung Thất Thất, hai cái cung nữ nhìn thấy chùy thủ nhiễm máu bên cạnh bức tranh, sợ đến mức run rẩy toàn thân, cẩn thận cầm lấy bức tranh, sợ nếu sơ sẩy chút liền có kết cục giống như cung nữ vừa rồi.

      Ba bức tranh, đều là tranh vẽ vườn hoa cúc, nhưng mà phong cách lại hoàn toàn khác nhau.

      Trong bức tranh của Minh Nguyệt Hinh là mảnh kim cúc rực rỡ sắc vàng, thập phần cao quý. Bức tranh của Long Trạch Vũ Nhi lại được dùng nhiều màu hơn, vừa đủ ngũ sắc, toát lên vẻ thanh xuân mỹ lệ. Mà bức tranh của Mộ Dung Thất Thất, là bức tranh hấp dẫn ánh mắt của nhiều người nhất.

      Thứ nhất, chính bởi vì cảnh tượng vẽ tranh vừa rồi, lấy máu người làm màu vẽ, quá mức rung động. Thứ hai, bởi vì đó là bức tranh của Mộ Dung Thất Thất. Mực đen làm nền, cành đen, lá đen; máu đỏ làm hoa, nụ hoa, bướm hoa. Sao lại có thể có bức tranh như vậy chứ! Cúc màu máu, tràn ngập sát khí, tiêu điều, khiến người xem kinh hồn táng đảm!

      “Táp táp tây phong mãn viện tài, nhị hàn hương lãnh điệp nan lai.
      Tha niên ngã nhược vi thanh đế, báo dữ đào hoa nhất xử khai.”

      Minh Nguyệt Thịnh mang guốc gỗ, bưng bình rượu, cả người nồng nặc mùi rượu, bước loạng choạng đến trước bức tranh, đọc hai câu thơ được đề góc phải của bức tranh. “Thơ hay! Thơ hay a!”

      Thanh của Minh Nguyệt Thịnh cực kỳ lớn, hai câu thơ theo giọng vang lên, hết mực hàm súc. Đám quan to, quý nhân quanh đây người nào phải cao thủ viết lách, nghe hai câu thơ này, thể bị cao ngạo cùng cuồng vọng trong đó thuyết phục, đây là thơ của phế vật viết sao? Vì sao tiểu nữ tử, lại có tâm tình như vậy chứ?

      “Ngươi thắng!” Minh Nguyệt Hinh bình tĩnh nhìn Mộ Dung Thất Thất.

      Lúc trước cách xa, nhìn kỹ, tại đứng ngay trước mặt nàng, hảo hảo đem trọn hình ảnh của thiếu nữ này thu vào mắt. Tuy rằng thiếu nữ này chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng lại có đôi mắt còn sáng hơn mặt trời, có thể khiến cho bảo thạch đẹp nhất đời ảm đạm thất sắc, vì sao lúc trước ai phát chứ?

      “Bổn cung phục!” đợi Minh Nguyệt Thịnh kịp thêm lời nào, Minh Nguyệt Hinh nhảy ra: “Minh Nguyệt Thịnh, ngươi có phải là người của Nam Phượng quốc thế? Ngươi sao lại lừa gạt mọi người, giúp đỡ ngoại nhân chứ! Có phải nàng ta cho ngươi cái gì tốt ?!”

      ♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫

      Nghĩa của hai câu thơ là: Trong sân, gió tiêu điều thổi, hương hoa băng lãnh cản bướm lượn bay. Năm đó, thanh xuân tươi trẻ, báo dữ cùng hoa đào ở chung chỗ ????……Ta bó tay với cái này….chắc có ý gì đó mà “người trần mắt thịt” như ta thể hiểu nổi…Ak, cảm ơn mọi người quan tâm đến ta ha….*thành tâm cúi đầu*
      trangtrongnuoc thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 52: Chặt đôi tay của nàng ta.
      Editor: Sylvia
      Beta: Chiryka

      Minh Nguyệt Hinh hô thẳng tên họ của hoàng huynh, khiến cho Mộ Dung Thất Thất khỏi nhíu nhíu mày. Xem ra Nam Phượng quốc tính đổi thái tử, cho nên vị công chúa này mới có thể kiêng nể gì, trước mặt người Tây Kì quốc mà chuyện với Minh Nguyệt Thịnh như vậy.

      Hình ảnh Mộ Dung Thất Thất nhíu mày được Minh Nguyệt Thịnh thu vào trong mắt, khiến cho lòng dâng lên cỗ ấm áp. Nhiều người như vậy, chỉ duy nhất Mộ Dung Thất Thất vì lời của Minh Nguyệt Hinh mà nhíu mày, vì mà bất bình. Nhiều người như vậy, chỉ có mỗi Mộ Dung Thất Thất cho cổ vũ chân thành, dùng ánh mắt dị thường nhìn .

      Mộ Dung Thất Thất biết, cái nhíu mày lúc lơ đãng của mình, khiến cho vị thái tử ngoại quốc nghèo túng này tạo ra quyết định kiên trì nhất đời .

      Minh Nguyệt Thịnh chuyện, khiến cho Minh Nguyệt Hinh nghĩ rằng cảm thấy đuối lý, cho nên nàng càng thêm đắc ý.

      Minh Nguyệt Hinh ra lệnh cho hai cái cung nữ đem tác phẩm của mình triển lãm trước mặt tất cả mọi người. Nàng tin, bức tranh của nàng kia đẹp hơn của mình. Nàng ba tuổi học vẽ, đến bây giờ là mười ba năm, dùng thuốc màu có thể làm cho hồ nước biến sắc, nàng làm sao có thể kém hơn so với Mộ Dung Thất Thất chứ!

      “Các ngươi xem!” để Minh Nguyệt Hinh kịp thời đắc ý, có người chỉ lên trời, hô to.

      Chỉ thấy, mảnh mây màu sắc sặc sỡ nhàng bay đến đây, tới gần, mọi người mới phát hóa ra đó là đàn bướm, thủ lĩnh là con bướm đen như mực, có đốm đỏ như máu.

      đến mùa thu, bươm bướm rất hiếm khi xuất , nhưng tại xuất nhiều bươm bướm như vậy, lại bay về phía bức trah bên kia, khiến tất cả mọi người thầm kinh ngạc trog lòng. Đây là chuyện gì? Đám bướm đó phải vì bức tranh mà đến chứ?

      Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ minh bạch, đàn bướm bay về phía Mộ Dung Thất Thất, đàn bướm tinh tế đậu cây hoa cúc được họa giấy kia, đôi cánh nho vỗ vỗ, lập tức xuất “Kỳ tích”!

      Nguyên bản bức tranh mà Mộ Dung Thất Thất vẽ chỉ có màu mực đen cùng màu máu, lúc này, bởi vì đám bướm bay đến, những đóa hoa cúc kia được che lại bởi những cánh bướm đầy màu sắc.

      Mỗi chú bướm mang sắc thái riêng, đậu các đoá hoa khác nhau, cánh vỗ vỗ, lập tức biến bức tranh thành tác phẩm sống, vẽ cúc mùa thu rực rỡ sắc màu. Mà con bướm lớn nhất có màu đen đỏ kia, đậu đóa cúc lớn nhất, đôi cánh ngừng động, dưới ánh mặt trời toả ra các sắc thái khác nhau.

      đẹp!” tiếng “ đẹp” kia của Bạch Ức Nguyệt cũng là tiếng lòng của mọi người. Cho dù từng ngắm bao nhiêu bức tranh, cũng có bức tranh nào có thể sánh bằng bức tranh “sống” này.

      “Kỳ tích a!” lão thần kêu lên, liền quỳ xuống, miệng hô “Trời giáng điềm lành, giúp Tây Kì ta!”

      Có người dẫn đầu, lập tức đám người quỳ xuống, đồng thanh tiếng “Vạn tuế”, cái vỗ mông ngựa này làm cho Long Trạch Vũ mặt cười giống như đóa hoa cúc nở rộ, xem bức tranh giống như chính mình. Lúc này, Long Trạch Vũ nhìn Mộ Dung Thất Thất cũng thực thuận mắt , hoàn toàn quên mất chuyện cá cược, nhất thời xúc động, lập tức mở miệng hô:“Trẫm tuyên bố, Mộ Dung Thất Thất thắng!”

      câu này, như lời tử hình đối với Minh Nguyệt Hinh cùng Long Trạch Vũ Nhi, sắc mặt hai người lập tức trở nên xanh mét, đặc biệt là Long Trạch Vũ Nhi, lão cha mình mở miệng như vậy, phải muốn chặt đôi tay của nàng đưa cho Mộ Dung Thất Thất đấy chứ?

      “Bản cung phục!” Minh Nguyệt Hinh hét lên, cầm lấy chủy thủ đặt bàn của Mộ Dung Thất Thất chém bức họa thành hai nửa.

      “Cẩn thận!” Thấy Minh Nguyệt Hinh ra tay với Mộ Dung Thất Thất, Minh Nguyệt Thịnh quát to tiếng, muốn bay tới bên người Mộ Dung Thất Thất, lại bị người khác giành trước. Chuỷ thủ trong tay Minh Nguyệt Hinh chưa kịp lướt qua quần áo Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương cước đem nàng ta đá bay.

      “Phanh!”

      tiếng vang lớn, thân mình Minh Nguyệt Hinh giống như diều bị đứt dây, nện mạnh lên bàn, lập tức phun ra ngụm máu. Nhìn cánh tay trống trơn, Minh Nguyệt Thịnh lộ ra nụ cười khổ, như thế nào quên, Mộ Dung Thất Thất là của Phượng Thương.

      Nhìn Phượng Thương ôm trọn Mộ Dung Thất Thất trong lòng, dù nàng gần trong gang tấc, nhưng tay có cách nào vươn tới, làm cho Minh Nguyệt Thịnh bỗng cảm thấy hận. Hận chính mình quyền, thế, năng lực, hận chính mình thể bảo hộ được nàng, ngược lại phải trơ mắt ra nhìn nàng cùng người khác bước

      Tuy biết rằng Mộ Dung Thất Thất có việc gì, nhưng trong tâm Phượng Thương vẫn nhịn được kiếm tra khắp người nàng lần.“Khanh khanh, nàng có việc gì ?”

      “Ta tốt lắm!” Mộ Dung Thất Thất nhìn con bướm bị Minh Nguyệt Hinh chém đứt nằm đất, trong lòng khó chịu. Nàng giãy ra khỏi lồng ngực của Phượng Thương, đến trước bức tranh hỏng, đem thân mình và đôi cánh của con bướm bị chặt đứt nhàng nhặt lên, đặt trong khăn tay, cẩn thận gói lại.

      “Vất vả cho các ngươi! Ta vì các ngươi báo thù !” Mộ Dung Thất Thất vẫy vẫy tay với đám bướm bay lượn trời, đám bướm này như tựa hồ nghe hiểu lời của Mộ Dung Thất Thất, bay quanh người nàng vòng, rồi vỗ cánh ly khai.

      Làm xong hết thảy, Mộ Dung Thất Thất chậm rãi tới trước mặt Minh Nguyệt Hinh. Thấy vậy, Minh Nguyệt Hinh kinh hãi thôi.

      “Ngươi…… Ngươi muốn làm, làm cái gì!”

      “Đây là vật của ta!” Mộ Dung Thất Thất tới nhặt chủy thủ lên, cẩn thận lau chùi vết máu đó.

      “Ngươi, ngươi đừng có lại đây! Hoàng, hoàng huynh, cứu ta!” Thấy Mộ Dung Thất Thất mỗi lúc gần, Minh Nguyệt Hinh cố chịu đau, hướng Minh Nguyệt Thịnh cầu cứu,“Thái tử ca ca, cứu, cứu ta!”

      “Trễ rồi!”

      Lúc này mới nhận ra Minh Nguyệt Thịnh là thái tử, là ca ca, hướng xin giúp đỡ? Mộ Dung Thất Thất mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn như ngọc, nàng bước từng bước tới gần Minh Nguyệt Hinh, chủy thủ trong tay cũng chậm chậm đưa lên.

      Đối phương ràng là tiểu bạch thỏ vô tội, lại khiến cho đáy lòng Minh Nguyệt Hinh cảm thấy sợ hãi.

      “Đừng! Đừng! Thái tử ca ca cứu ta!” Minh Nguyệt Hinh ngồi dậy muốn chạy trốn khỏi nơi này. Nàng tại biết sợ, nàng biết rằng Mộ Dung Thất Thất thể trêu vào ! Nhưng mà, quá trễ –

      “Khanh khanh –”

      Đúng lúc chủy thủ trong tay Mộ Dung Thất Thất muốn hạ xuống, Phượng Thương tới phía sau nàng, cầm lấy chủy thủ trong tay nàng, đem Mộ Dung Thất Thất ôm vào trong lòng. Nhìn thấy Phượng Thương cứu mình, tâm của Minh Nguyệt Hinh cảm kích, ôm lấy chân , ngẩng đầu lên, vẻ mặt háo sắc nhìn Phượng Thương,“Vương gia……”

      Minh Nguyệt Hinh nghĩ rằng Phượng Thương động tâm với mình, luyến tiếc hai tay của nàng, cho nên, mới ra tay tương trợ. nghĩ tới lời kế tiếp của Phượng Thương, lại khiến nàng cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.

      “Khanh khanh, chuyện như vậy vẫn là để ta làm, lại làm ô uế tay của khanh khanh –”

      chờ Minh Nguyệt Hinh phục hồi lại tinh thần, hai cổ tay như ngọc bị chủy thủ trong tay Phượng Thương nhát chặt đứt,“A –” Chỉ nghe tiếng hét, Minh Nguyệt Hinh dù thoát khỏi ranh giới sống chết, nhưng hai bàn tay lại bay về trung, rơi về phía đám người.

      “A –” Những người xem náo nhiệt vừa thấy đôi tay máu chảy đầm đìa bay tới hướng mình, vội vàng trốn tránh, cuối cùng hai tay rơi mặt đất, đính đầy cát bụi, nguyên bản bàn tay trơn bóng bởi vì huyết cùng bùn đất hỗn hợp cùng chỗ, trở nên xấu xí nổi.

      “Ai, đáng tiếc ……”

      Mọi người chưa kịp hồi hồn, Mộ Dung Thất Thất lại tiếng đáng tiếc.

      Khi hai tay Minh Nguyệt Hinh bị chặt đứt, Phượng Thương mang theo nàng bay khỏi đài cao, tránh khỏi việc máu của Minh Nguyệt Hinh làm vấy bẩn quần áo của hai người. Mà lúc này, tiếng “Đáng tiếc” của Mộ Dung Thất Thất, làm cho Minh Nguyệt Thịnh nhịn được quay lại nhìn nàng. Chẳng lẽ, lúc này nàng mới nghĩ đến sau lưng Minh Nguyệt Hinh là Nam Phượng quốc, cho nên hối hận ?

      ràng ngụ ở người đẹp như vậy, vì sao khi rơi xuống dưới lại xấu xí đến thế? là đáng tiếc !”

      Đợi đến lúc hiểu ý nghĩ của Mộ Dung Thất Thất, Minh Nguyệt Thịnh cảm thấy như bị sét đánh — nguyên lai nàng tiếc là tiếc chuyện này! A, nữ tử này quả nhiên giống người thường, khiến cho người ta thể .
      trangtrongnuoc thích bài này.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 53: “Con bài chưa lật” của Long Trạch Vũ Nhi.
      Trước vẽ tranh, sau chặt tay, từ đầu tới cuối bất quá cũng chỉ qua canh giờ, lại xảy ra đột biến lớn như vậy, khiến cho đám người ở ngự hoa viên kinh hồn táng đảm, ánh mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất cũng hoàn toàn đổi thay.

      “Người đâu, mau đưa Hinh công chúa trị liệu!” Long Trạch Vũ là người mau hồi phục tinh thần nhất.

      Nam Phượng công chúa bị chặt đôi tay trước mặt người khác, hơn nữa nhanh đến mức kịp ngăn trở, điều này khiến sắc mặt của Long Trạch Vũ trở nên vô cùng khó coi. Vừa rồi còn vui sướng đắm chìm trong chuyện “trời ban điềm lành”, tại nhịn được đau đầu về chuyện của Minh Nguyệt Hinh, nếu Nam Phượng quốc muốn truy cứu trách nhiệm, phải như thế nào?

      bên là chuyện kết thân với Nam Phượng quốc, bên là Phượng Thương kiêu ngạo cuồng vọng với Bắc Chu sau lưng ta như hổ đói rình mồi. tại, việc làm sao để vẹn toàn cả đôi bên là vấn đề khiến Long Trạch Vũ lo lắng nhất. cần để ý đến Nam Phượng quốc, Tây Kỳ vẫn đủ sức đấu với họ, nhưng mà nếu xử lý tốt chuyện này, đắc tội cả hai bên, đến lúc đó bên tấn công bên xâm lược, vậy là xong đời.

      Long Trạch Vũ lo lắng giang sơn xã tắc của , Long Trạch Vũ Nhi lại nghĩ đến chuyện làm cách nào để bảo trụ tay nàng.

      Thủ đoạn của Phượng Thương được nàng xem tận mắt, sợ tận lòng, mặc dù vậy, Long Trạch Vũ Nhi vẫn mực chắc chắn rằng sở dĩ Phượng Thương làm vậy, bởi do Mộ Dung Thất Thất xúi giục, cho nên chỉ cần nàng công kích Mộ Dung Thất Thất, để Phượng Thương biết được “diện mạo chân thực” của Mộ Dung Thất Thất, vậy nàng liền được cứu!

      có Minh Nguyệt Hinh cạnh tranh với mình, lại có thể khiến cho Mộ Dung Thất Thất thân bại danh liệt, vậy vị trí Nam Lân Vương phi kia chẳng phải là của Long Trạch Vũ Nhi nàng sao!

      Nghĩ vậy, Long Trạch Vũ Nhi nắm chặt tay, hít hơi sâu, cố gắng hết mức để bình tĩnh lại, nghĩ đến đôi tay chảy máu đầm đìa của Minh Nguyệt Hinh nữa. “Nam Lân Vương, bổn cung muốn chuyện!”

      Phượng Thương cẩn thận kiểm tra Mộ Dung Thất Thất, xem thử nàng có bị trầy xước chút xíu nào , đối với lời của Long Trạch Vũ Nhi, trực tiếp vứt ra sau đầu.

      Đối phương hờ hững với mình, khiến sắc mặt của Long Trạch Vũ Nhi trở nên thực thối, trong lòng lại càng thêm oán hận Mộ Dung Thất Thất, tiếng cũng cất cao đến cực hạn: “Nam Lân Vương, ngươi bị Mộ Dung Thất Thất lừa dối! Nàng ta chẳng những là phế vật, mà còn là tên trộm, ăn cắp thành tánh! Ngay cả dạ minh châu của tỷ tỷ mình mà nàng ta cũng trộm lấy! Đây là chuyện mà mọi người đều biết, ngươi đừng có tin nàng!”

      Lời của Long Trạch Vũ Nhi khiến Phượng Thương ngẩng đầu. Thấy nhìn về phía mình, tim của Long Trạch Vũ Nhi đập loạn xạ, càng lúc càng kích động. Nàng nhất định phải vạch trần Mộ Dung Thất Thất, để Phượng Thương thấy được bộ mặt của nàng ta! Đúng, nàng phải giải thoát , thể để tiện nhân Mộ Dung Thất Thất này mê hoặc !

      “Bổn cung ! Ngươi vừa tới Tây Lương, nên biết những điều này. Chỉ cần ngươi ra ngoài đường, tùy tiện hỏi bất kỳ kẻ nào, cho dù là dân chúng tầm thường cũng biết những lời gièm pha về nàng. Đúng rồi, nàng còn có gian tình với Liên công tử, bọn họ đến đứa cũng có! Ngươi phải tin tưởng bổn cung, những lời bổn cung , bổn cung còn có người làm chứng!”

      Lúc này, Long Trạch Vũ có ý nghĩ muốn tự sát.

      Vì sao tại, khi nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, tìm cách dẹp yên chuyện hôm nay, tìm cách bảo vệ Long Trạch Vũ Nhi nàng, nữ nhân này lại như bị động kinh, ra những lời như vậy?

      Chẳng lẽ đầu nàng làm bằng đất* sao? Nếu để Phượng Thương biết quá khứ “đặc sắc” của Mộ Dung Thất Thất, tìm Tây Kỳ quốc truy cứu trách nhiệm đầu tiên a! (*gốc là c*t….bà tác giả thực thô tục….cơ mà ta thích)

      “Vũ nhi, câm mồm, được bậy!” Long Trạch Vũ hận thể sai người bịt miệng Long Trạch Vũ Nhi lại.

      “Phụ hoàng, vì sao lại cho ta ? Hôm nay ta muốn đem tất cả mọi chuyện lần!” Long Trạch Vũ Nhi hoàn toàn nhìn đến hành động “dụng tâm lương khổ*” của Long Trạch Vũ , đem những chuyện nghe ngóng được phố thêm mắm thêm muối rồi ra. (*dụng tâm cách cực khổ)

      Xung quanh, mảnh tĩnh mịch. Long Trạch Vũ Nhi hoàn toàn ý thức được những lời mình đem đến ít phẫn nộ.

      Lý Vân Khanh siết chặt nắm tay, Thượng Quan Vô Kỵ nghiến răng ken két, Long Trạch Cảnh Thiên cố gắng ức chế tức giận của mình, nếu phải bởi thân phận đặc thù của , Long Trạch Cảnh Thiên trực tiếp xông lên xuất cước đá nàng bay xa!

      Về phần Minh Nguyệt Thịnh, trong đôi mắt phong lưu của lên tia lạnh lùng vô tình. vậy, phỉ báng thế, đặt lên người Mộ Dung Thất Thất, khiến cho sao có thể nhẫn nại: “Công chúa nhiều như vậy, phải là ghen tỵ với Chiêu Dương công chúa chứ? Công chúa cứ suông như thế, bằng hãy xuất ra bằng chứng, thế mới khiến chúng ta tâm phục khẩu phục?”

      Mộ Dung Thất Thất trăm triệu lần nghĩ tới người đầu tiên mở miệng bảo vệ mình là Minh Nguyệt Thịnh, thế nên nhịn được nhìn chằm chằm Minh Nguyệt Thịnh, nghĩ tới hành động nho này lại khiến người bên cạnh ăn dấm chua.

      “Khanh khanh, ta còn bên người nàng, nàng nghĩ muốn hái hoa ngắt cỏ sao?”

      Lời của Phượng Thương đúng tức chết người đền mạng, bên kia, Long Trạch Vũ Nhi khua môi múa mép, bên này, lại bày ra bộ dáng “đố phu”, cộng thêm khuôn mặt tuấn mỹ kia, hại Mộ Dung Thất Thất suýt chút nữa mất hồn.

      Nhìn thấy đáy mắt Mộ Dung Thất Thất chợt lóe lên “kinh diễm”, Phượng Thương rốt cuộc nở nụ cười: “Ta đẹp trai hơn , khanh khanh!”

      Hành động của Phượng Thương, hoàn toàn kích thích Long Trạch Vũ Nhi, nàng vọt đến bên người Mộ Dung Tâm Liên, kéo lấy nàng ta: “Trắc phi của Tĩnh vương chính là nhân chứng! Lúc trước nàng tận mắt chứng kiến Mộ Dung Thất Thất trộm lấy dạ minh châu của Hoàng quý phi, nàng chính là nhân chứng!”

      Bình thường hay cùng Long Trạch Vũ Nhi “nhàn thoại” về những chuyện này, lúc này lại bị nàng ta lôi ra, Mộ Dung Tâm Liên xấu hổ đứng y chỗ, nhận trọn những ánh mắt đầy sát khí của mọi người.

      “Hoàng tẩu, ngươi ! Ngươi mau bổn cung rất đúng, cùng bổn cung vạch trần nàng ta !” Thấy Mộ Dung Tâm Liên lên tiếng, Long Trạch Vũ Nhi nóng nảy: “Hoàng tẩu—”

      “Ái phi, ngươi tận-mắt-chứng-kiến?!” Mộ Dung Tâm Liên thế nhưng dám “kết bè kết cánh” với Long Trạch Vũ Nhi, khiến cho Long Trạch Vũ Thiên phi thường tức giận. Tiện nhân này thực rất an phận, xem ra phải hảo hảo nhắc nhở nàng ta, để nàng ta biết vị trí của mình!

      Tuy rằng Long Trạch Cảnh Thiên mở miệng gọi tiếng “ái phi”, nhưng mà Mộ Dung Tâm Liên lại có thể thấy được tia chán ghét cùng lãnh ý trong mắt , khiến nàng rùng mình cái. Chẳng lẽ hiểu lầm mình thân cận với Long Trạch Vũ Nhi? Nghĩ rằng nàng là người của hoàng hậu? , nàng phải! thể để cho Long Trạch Cảnh Thiên hiểu lầm mình được!

      Nghĩ vậy, Mộ Dung Tâm Liên định vội vàng phủ nhận, rằng mình nhìn thấy, nhưng nếu thế nàng lại đắc tội với Bình Dương công chúa, thế là đành đem tất cả mọi chuyện đổ lên người Phỉ Thúy mất: “Là Phỉ Thúy- tỳ nữ của ta, tận mắt nhìn thấy!”

      “Vậy Phỉ Thúy đâu? Bảo nàng ta đứng ra làm chứng a!” Long Trạch Vũ Nhi hề muốn buông tha “cơ hội”.

      “Nàng…” Mộ Dung Tâm Liên liếc nhìn Mộ Dung Thất Thất cái, bày ra bộ dáng yên lòng:”Nàng, nàng bị Chiêu Dương công chúa giết người diệt khẩu.”

      Từng gặp qua những kẻ biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy kẻ nào mặt dày đến vậy! Mộ Dung Thất Thất đối với Mộ Dung Tâm Liên thực bội phục sát đất.

      “Ha ha, các ngươi nghe chứ! Nàng tạo ra bê bối, nhưng để che lấp, thế mà giết người!” Long Trạch Vũ Nhi vui vẻ, chuyện này tốt lắm, Mộ Dung Thất Thất chẳng những bị Phượng Thương ghét bỏ, hôn ước bị xóa bỏ, còn có thể bị lôi ra quan tòa.

      “Hoàng huynh, còn ngươi nữa! Ngày đó ngươi ở Đoan Mộc phủ, nhìn thấy gì! Có phải thấy nàng cùng Liên công tử làm chuyện hèn hạ bẩn thỉu? Cho nên mới nóng giận viết ||Thư từ hôn|| ? Nam Lân Vương, ngươi thấy , nữ nhân ngươi muốn kết hôn cùng, chẳng những tâm địa rắn rết, mà còn có gian tình với nam nhân khác, nàng là người đàn bà dâm đãng bị hoàng huynh ta vứt bỏ! Người đàn bà dâm đãng a!”

      “Đủ rồi!” tiếng rống gầm giận dữ, khiến lỗ tai của Long Trạch Vũ Nhi trở nên đau nhức.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 54: Thủ cung sa.
      “Hoàng huynh, ngươi nạt ta?” Long Trạch Vũ Nhi khó tin nhìn Long Trạch Cảnh Thiên. Tuy rằng hai người sinh cùng mẹ, những đối với vị muội muội này, Long Trạch Vũ Thiên vẫn rất mực sủng nịnh, chưa từng nghiêm khắc như vậy. Lúc này, nhìn đến Long Trạch Cảnh Thiên xa lạ, Long Trạch Vũ Nhi hoàn toàn tiếp thụ được.

      “Thực xin lỗi, hoàng muội của bổn vương nghĩ, thỉnh Nam Lân vương cùng Chiêu Dương công chúa thứ tội!”

      Long Trạch Cảnh Thiên xoay người hướng Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất nhận lỗi, thầm hy vọng trong lòng rằng những lời “hỗn trướng” vừa nãy của Long Trạch Vũ Nhi bị Phượng Thương nghe thấy. Nếu tin những lời điên khùng của Long Trạch Vũ Nhi, thừa nhận hôn ước này, vậy thanh danh của Mộ Dung Thất Thất chỉ sợ mất sạch còn chút, nàng còn sống ngày nào, ngày đó còn bị người cười chê!

      tại, nội tâm Long Trạch Cảnh Thiên vô cùng hối hận. Nếu từ hôn, Mộ Dung Thất Thất ắt phải gả sang đó, bức thư từ hôn kia cũng mang đến cho nàng phiền toái như hôm nay. Nghĩ vậy, ánh mắt Long Trạch Cảnh Thiên nhìn Mộ Dung Thất Thất lại càng thêm áy náy.

      “A—”Phượng Thương khẽ cười tiếng, khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị: “Nếu công chúa khăng khăng bảo có, bổn vương cũng thấy nên hảo hảo điều tra phen , miễn cho sau này lại có kẻ dám xấu Vương phi của bổn vương, vậy mượn cơ hội hôm nay , đem mọi chuyện làm cho ràng!”

      Có lời của Phượng Thương, Long Trạch Vũ Nhi như được chắp thêm động lực. Suy cho cùng, nam nhân nào mà để ý đến chuyện này chứ? Trước khi kết hôn thất tiết, đây là chuyện thực quá mức tai tiếng a! ai ngu ngốc lại làm kẻ thứ hai*! Long Trạch Vũ Nhi bắt đầu bội phục thông minh của mình.(*câu gốc là “ ai ngu ngốc mà xài hàng qua tay kẻ khác”….)

      “Phỉ Thúy chết, mang theo bằng chứng , chuyện này coi như xong. Nhưng mà việc Mộ Dung Thất Thất có phải là người đàn bà dâm đãng hay , chỉ cần kiểm tra thủ cung sa của nàng biết.”

      Tra thủ cung sa? Biện pháp tồi! Mộ Dung Thất Thất lạnh lùng cười, đứng bên xem Long Trạch Vũ Nhi độc diễn lâu như vậy, có lẽ đương như nàng cũng nên ra mặt rồi.

      “Mộ Dung Thất Thất, ngươi cười cái gì?” Nhìn thấy nụ cười mặt Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch Vũ Nhi thoáng sững sờ, sau đó lại trào phúng :”Bây giờ mà vẫn còn mặt mũi để cười à? Đợi lát nữa ngươi có muốn khóc cũng khóc được!”

      Thấy Long Trạch Vũ Nhi như vậy, Phượng Thương nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Mộ Dung Thất Thất, thanh băng lãnh:”Long Trạch Vũ Nhi, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!”

      Đứng bên người Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất có thể cảm nhận ràng hàn ý toát ra từ người nam nhân này. Nếu phải vừa rồi còn dịu dàng chuyện với nàng, Mộ Dung Thất Thất còn tưởng rằng bên cạnh đổi người.

      “Ta tin nàng.” Phượng Thương khẽ nắm đôi tay bé mềm mại của Mộ Dung Thất Thất: “Mặc kệ nàng như thế nào, nàng luôn là Vương phi mà bổn vương nhận định!”

      Hàm ý trong lời của Phượng Thương hoàn toàn ràng, mặc kệ Mộ Dung Thất Thất lựa chọn thế nào, vẫn bảo vệ nàng, hơn nữa, cũng cần Mộ Dung Thất Thất dùng phương thức ấy để chứng minh trong sạch của mình, bởi lẽ, tin tưởng nàng.

      bảo vệ của Phượng Thương khiến cho Mộ Dung Thất Thất rất là cảm động.

      Nghiệm chứng thủ cung sa, đối với nữ nhân, là chuyện thực nhục nhã. Nhưng mà bị kẻ khác vũ nhục danh tiết trước bàn dân thiên hạ, nếu chứng , vậy tội danh này đổ lên đầu nàng, thanh danh cả đời coi như mất hết, kiếp này cũng chẳng thể ngẩng cao đầu được nữa.

      Nơi này dù sao cũng phải là thế kỷ hai mươi mốt, nơi này là xã hội cổ hủ. Nàng nếu tới đây, vậy phải vâng theo quy tắc của thế giới này, thể để người khác tùy ý phỉ báng!

      “Vương gia, ta sao. Nếu Bình Dương công chúa nghi ngờ trong sạch của bổn cung, bổn cung nguyện ý nghiệm chứng. Bất quá, nếu bổn cung băng thanh ngọc khiết, hết thảy mọi lời đều do Bình Dương công chúa ác ý phỉ báng, chửi bới, vậy tội danh ấy ngươi có gánh nổi ?”

      “Nếu bổn cung dối, bổn cung nguyện ý nhận mọi xử phạt.” Long Trạch Vũ Nhi sợ, những điều này đều do Mộ Dung Tâm Liên , nàng ta ắt hẳn dám dối gạt mình.

      “Tốt! Nếu như chỉ là lời phỉ báng, bổn cung muốn lấy đầu của công chúa, trả lại ngươi tất cả những nhục nhã mà hôm nay ta gánh chịu!”

      Mộ Dung Thất Thất chắc như đinh đóng cột, Long Trạch Vũ Nhi nghe vậy, hoảng hốt trận. Lại nghĩ đến những lời đồn đãi, còn có lời của Mộ Dung Tâm Liên, Long Trạch Vũ Nhi nắm chắc mười phần. Vả lại, nàng là công chúa của Tây Kỳ quốc, Mộ Dung Thất Thất bất quá chỉ là thần nữ, muốn đầu của nàng, chẳng lẽ định phạm thượng sao?

      thành vẫn đề! Bất quá nếu ngươi còn vẹn nguyên, bổn cung cũng muốn ngươi chết!”

      tình quá mức đột nhiên, xảy ra nhanh chóng khiến cho Đoan Mộc Tình căn bản kịp cản con mình. Ngày ấy, nàng cũng ở đó, căn bản hề có cái Liên công tử gì đó, đừng đến chuyện gian díu, những đều này đều do người khác đồn thổi, nghĩ đến nữ nhi ngu ngốc của mình lại tin là thực!

      hạ khế ước, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?! Hay là bảo ma ma nghiệm thân giở trò? Biểu tình lo lắng của Đoan Mộc Tình lọt vào mắt Mộ Dung Tuyết Liên, chỉ động não chút ít, liền biết được nguyên do. cơ hội đả kích hoàng hậu tốt như vậy, Mộ Dung Tuyết Liên sao có thể bỏ qua được!

      “Hoàng thượng, Chiêu Dương công chúa là Nam Lân Vương phi tương lai, thân mình tôn quý, sao có thể đám nô tài chạm vào? Hơn nữa nữ tử da mặt mỏng, nếu để nàng nghiệm thân trước công chúng, sau này nàng còn có mặt mũi nào để gặp người a?” Mộ Dung Tuyết Liên vờ mỏi mệt, nghiêng nghiêng thân mình, rúc vào lồng ngực Long Trạch Vũ.

      Lời của Mộ Dung Tuyết Liên hoàn toàn điểm trúng tim Long Trạch Vũ, Long Trạch Vũ Nhi đúng là đồ óc heo, mặc kệ Mộ Dung Thất Thất có hoàn bích hay , kết quả vẫn là Phượng Thương ắt nổi giận, kẻ chịu thiệt vẫn là Tây Kỳ quốc! Long Trạch Vũ hận thể đem nữ nhi này bóp chết ngay tức khắc!

      “Ái phi, ngươi nghĩ bây giờ nên làm gì đây?” Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực khiến tâm tình Long Trạch Vũ khá hơn chút, vẫn là tiểu nữ nhân trong ngực ngày là tốt nhất, phi thường hiểu ý .

      “Hay là, tìm vài vị tiểu thư bằng tuổi với nàng, tất cả đều ngang tuổi, ắt xấu hổ.” Đề nghị của Mộ Dung Tuyết Liên suýt chút nữa vỗ tay bảo hay, nhưng vẫn hỏi ý kiến của Mộ Dung Thất Thất. Mộ Dung Thất Thất hề phản đối, vô luận thế nào, nỗi nhục hôm nay, nàng nhất định hoàn trả!

      Những tiểu thư con nhà thế gia đồng tuổi, chỉ có hai vị- Bạch Ức Nguyệt cùng Đoan Mộc Y Y. Hai người bị điểm danh, bước về phía trước, cung nhân theo sau đó kéo hai thước vải trắng, chắn bốn phía xung quanh để ba người vào trong.

      Đoan Mộc Y Y lần đầu gặp chuyện như vậy, có chút khẩn trương. Dù sao Hoàng hậu là bác nàng, Long Trạch Vũ Nhi là Đường tỷ của nàng, quan hệ coi như thân thiết.

      Nhìn thấy Đoan Mộc Y Y cẩn trọng, Mộ Dung Thất Thất ngược lại rất ung dung thoải mái, lập tức trút áo khoác, lộ ra cánh tay trắng như tuyết. cái thủ cung sa đỏ như máu, to cỡ hạt đậu, yên lặng nằm phiến tuyết trắng kia, chân tướng lập tức được phơi bày.

      “Công chúa chịu ủy khuất!” Bạch Ức Nguyệt nhìn thấy thủ cung sa, hướng Mộ Dung Thất Thất gật đầu, tự mình hầu nàng mặc áo khoác vào.

      “Hi vọng hai vị trả lại trong sạch cho bổn cung!” Mặc quần áo tử tế vào, Mộ Dung Thất Thất liền rời khỏi đó.

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đoan Mộc Y Y thầm do dự trong lòng, nếu ra chân tướng, Mộ Dung Thất Thất giết Long Trạch Vũ Nhi sao bây giờ? Đến lúc đó hoàng hậu truy cứu trách nhiệm, nhất định tìm nàng tính sổ!

      Nhưng mà, bảo nàng bôi nhọ Mộ Dung Thất Thất, đến bên cạnh còn có Bạch Ức Nguyệt là nhân chứng, riêng lương tâm của mình cũng cho mình làm vậy. trong sạch quan trọng đến cỡ nào đối với nữ tử, Đoan Mộc Y Y phi thường ràng.

      Khi Đoan Mộc Y Y do dự, Bạch Ức Nguyệt buông câu, khiến nàng thẳng thắng ra quyết định.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :