1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Vương Kim Bải Sủng Phi - Chả Mễ Thố (155c+PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 45: Công chúa Nam Phượng quốc- Minh Nguyệt Hinh.
      Khi Long Trạch Vũ Nhi vừa đứng lên, định chỉ vào mặt Mộ Dung Thất Thất mà gây chuyện, tiếng “Công chúa Nam Phượng quốc đến!” đánh vỡ hành động của nàng.

      Nam Phượng quốc có ý kết giao cùng Tây Kỳ, là chuyện khiến ít người bàn tán dạo gần đây, về phần Công chúa của Nam Phượng quốc Minh Nguyệt Hinh, nghe nàng là nữ nhi của Hoàng quý phi Hạ Lan Mẫn, là vị công chúa được sủng ái nhất.

      tại, Minh Nguyệt Hinh đến Tây Kỳ, hướng về vị trí Tĩnh Vương phi, khiến cho sắc mặt đám người quyền quí ở nơi đây có chút biến đổi, nhất là Đoan Mộc Tình, Mộ Dung Tuyết Liên cùng Mộ Dung Tâm Liên, ba người đều là nhân vật tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi chuyện này, tất nhiên sắc mặt chẳng thể nào tốt.

      Nếu Long Trạch Cảnh Thiên cùng Minh Nguyệt Hinh kết nghĩa vợ chồng, vậy nghĩa là sau này Long Trạch Cảnh Thiên có Nam Phượng quốc chống lưng, chuyện này đối với kỳ vọng của hoàng hậu và Mộ Dung Tuyết Liên về đứa trong bụng họ, phải là chuyện tốt. Mà Minh Nguyệt Hinh là công chúa của nước, mộng làm Vương Phi của Mộ Dung Tâm Liên cũng đổ vỡ.

      Trong lúc nhất thời, cỗ sóng ngầm lưu chuyển trong tâm các nàng, mặc kệ điểm xuất phát của họ điều gì, mục đích cũng đều như nhau, đều muốn để Minh Nguyệt Hinh làm Tĩnh Vương phi.

      Khi ba người còn suy tư xem nên ứng phó chuyện này như thế nào, Minh Nguyệt Hinh chậm rãi vào trong điện.

      Xa xa, thân ảnh màu trắng lọt vào mắt mọi người, bộ bạch y kia, như mộng như ảo, khiến cho thiếu nữ này trở nên siêu trần thoát tục. Mà tóc nàng ta, chia làm hai búi, bộ trân châu trang sức đầu, vừa nhìn liền biết được làm từ tay thợ nổi tiếng.

      Người càng đến gần, đám có mặt nơi đây khỏi cảm thán, Nam Phượng quốc thực may mắn, thế nhưng có thể tạo ra vị mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy.

      “Hinh Nhi tham kiến hoàng đế bá bá!” Minh Nguyệt Hinh mở miệng, yểu điệu gọi, đặc biệt là tiếng “bá bá” kia, mang theo ý làm nũng của tiểu nữ nhân, khiến người nghe nhịn được ngứa ngứa, tựa như cảm giác bị cỏ đuôi chó chạm vào, đúng là báu vật.

      “Ha ha, mau mau ngồi xuống!” Long Trạch Vũ nở nụ cười, có nam nhân nào có thể khán cự được nữ nhân kiều nhu thuận, mặc dù mỹ nhân này đáng tuổi cháu mình:” Lần trước khi trẫm thấy ngươi, ngươi mới bốn năm tuổi, thoáng qua mười năm, ngươi cũng trở thành đại nương! Khiến trẫm nhịn được mà thấy mình già—-”

      “Hoàng đế bá bá, người già đâu mà già? Người vẫn như năm đó, tuấn tiêu sái.”

      Sau khi Minh Nguyệt Hinh ngồi xuống, liền vuốt mông ngựa Long Trạch Vũ, Long Trạch Vũ nghe vậy, mặt mày hớn hở, mà Đoan Mộc Tình cùng Mộ Dung Tuyết Liên ngồi cạnh , toàn thân đều nổi da gà.

      chứ? Ngươi được lừa trẫm a!”

      “Hoàng đế bá bá, Hinh Nhi chưa bao giờ dối, đấy!” Khi Minh Nguyệt Hinh chuyện, hạt trân trâu to cỡ ngón tay cái trán nàng lắc lắc, tôn lên khuôn mặt khiến người người động lòng, khiến ai nhìn thấy cũng nhịn được xuân tâm nhộn nhạo.

      Đáng tiếc—- Mộ Dung Thất Thất thầm than trong lòng. Xiêm y cùng trang sức người Minh Nguyệt Thịnh đều từ tay nàng mà ra, bộ bạch y kia ràng rất thanh cao phiêu dật, trân châu cũng thanh lịch cao quý, ở người Minh Nguyệt Hinh lại ra tia tục khí, quá uổng, quá lãng phí!

      Bất quá dù sao cũng là người mẫu sống, ít nhất có thể khiến thanh danh của Thông bảo trai cùng Tuyệt sắc phường càng thêm vang dội, tiền kiếm được cũng càng nhiều, như vậy còn tạm được.

      Minh Nguyệt Hinh tiếp tục xem như xung quanh có ai mà xu nịnh Long Trạch Vũ. Cảm thấy yến hội này có chút nhàm chán, Mộ Dung Thất Thất dứt khoát cúi đầu, đưa tay cầm bình rượu lên thưởng thức. Ngày thường mình đều dùng chén rượu, chưa từng như hôm nay, dùng đến bình rượu. Bất quá, bình rượu mà Phượng Thương chuẩn bị cũng tinh xảo, là Kim Tương ngọc, giá trị xa xỉ, rất hợp với thân phận của .

      Phượng Thương đối với Minh Nguyệt Thịnh có chút hứng thú, đối với chuyện Nam Phượng quốc cùng Tây Kỳ hợp tác cũng hứng thú, điều khiến thấy hứng thú chính là vị tiểu vương phi bên cạnh mình.

      Khi Mộ Dung Thất Thất ngắm nghía bình rượu, Phượng Thương cũng đưa mắt ngắm nàng.

      Khiến cho Phượng Thương kinh ngạc chính là, Mộ Dung Thất Thất tuy rằng có dung mạo bình thường, nhưng đôi tay trắng nõn, ngón tay mảnh khảnh, tựa như tác phẩm điêu khắc. Trắng như sứ, mềm mịn như lụa, mười đầu ngón tay nhọn nhọn, như măng mọc sau mưa, ngay cả móng tay cái cũng thực xinh xắn đáng , cộng thêm tầng phấn mỏng phủ quanh, hồng hồng trắng trắng, nhìn càng thêm xinh đẹp, khiến người ta nhịn được nghĩ muốn cầm lên vuốt ve âu yếm.

      Lúc nãy, khi Mộ Dung Thất Thất còn say ngủ xe ngựa, hai tay giấu trong áo, Phượng Thương hề thấy được. Mà khi nắm tay nàng, cũng chỉ cảm thấy đó là đôi tay bé phi thường mềm mại, cũng có nhìn kỹ, đến giờ vừa thấy, lại khiến thích dứt được, hận thể mỗi ngày đều cầm trong tay mình mà hảo hảo thưởng thức.

      Nhận thấy Phượng Thương nhìn chằm chằm đôi tay của mình, Mộ Dung Thất Thất lẳng lặng từ từ đưa tay giấu vào tay áo. Tên Nam Lân vương này phải có sở thích gì đó biến thái chứ?

      Tỷ như, từng có người nghiện chân, nổi hứng sai người cắt hết chân đám hạ nhân, xếp thành tòa tháp, đỉnh tháp là đôi chân ngọc của tiểu thiếp thích nhất……Nếu Phượng Thương đam mê tay người, thích thu thập tay để xếp thành tòa tháp, cảnh tượng kia rất quái dị—–

      Động tác của Mộ Dung Thất Thất khiến Phượng Thương ngẩn ra, sau đó lại cười. Nhìn gần như vậy, nên vị tiểu vương phi này mới thẹn thùng? Vậy đến lúc động phòng hoa chúc, có lẽ nàng đem đầu chui vào trong ngực luôn ?

      Nhưng mà, đôi tay xinh đẹp như thế,vì sao khuôn mặt lại bình thường đến vậy, trừ bỏ đôi con ngươi lanh lợi kia….Hay là người nàng có bí mật gì đó, lẽ nào đeo mặt nạ da người? Nếu thực như vậy, Phượng Ngọc hầu hạ Mộ Dung Thất Thất lâu thế ắt biết được, vì sao đến nàng cũng nhận ra a?

      Ý nghĩ trong đầu hai người hoàn toàn trái ngược, càng nghĩ càng ngơ ngẩn, chỉ có hai đương hề phát ra điều đó. Mà Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất “tương tác” với nhau, rơi vào trong mắt người khác, lại thành hai người tình chàng ý thiếp, trao đổi qua tâm.

      “Hừ!” Long Trạch Vũ Nhi đem bình rượu đặt mạnh xuống bàn, tạo nên tiếng vang lớn, khiến Minh Nguyệt Hinh ngừng vuốt mông ngựa, cũng khiến Mộ Dung Thất Thất hoàn hồn.

      Nhìn theo ánh mắt của Long Trạch Vũ Nhi, Minh Nguyệt Hinh liền thấy Phượng Thương, chỉ cần liếc mắt cái, Minh Nguyệt Hinh cảm giác mình dường như gần ngừng thở. Trời ạ! Thiên hạ thế mà có nam nhân xuất sắc đến cỡ vậy, sao hôm nay nàng mới thấy cơ chứ?!

      Lúc trước, Minh Nguyệt Hinh từng đưa mắt nhìn trộm Long Trạch Cảnh Thiên, đối với vị hôn phu mà mẫu phi an bài, Minh Nguyệt Hinh thấy rất vừa lòng, hơn nữa, mẫu phi còn , nếu mình lên làm Tĩnh Vương phi, nhất định nàng giúp mình trở thành Thái tử phi, giúp mình sau này có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ.

      Nhưng mà tại, nhìn thấy Phượng Thương, nội tâm Nguyệt Hinh liền sáng tỏ, Long Trạch Vũ Thiên kia chẳng ra gì.

      Minh Nguyệt Hinh cảm thấy tim mình đập nhanh nhanh, máu trong người cũng vọt lên mặt, nóng như lửa đốt, quá mức nóng rồi. Từng nghe , Nam Lân vương Phượng Thương cũng đến Tây Kỳ, chẳng lẽ người nọ là Phượng Thương sao? Vì sao lại khác xa lời đồn đến thế?

      Lúc nãy là Long Trạch Vũ Nhi, bây giờ lại thêm Minh Nguyệt Hinh, xem ra tướng công tương lai của mình thực “thu ong hấp bướm”, Mộ Dung Thất Thất thầm nghĩ trong lòng.

      “Khanh khanh, suy nghĩ gì vậy?” Phượng Thương vươn tay níu lấy đôi tay giấu dưới tay áo của nàng, rất xinh xắn, ngón tay còn dài đến nửa ngón tay .

      “Vương gia, tất cả mọi người nhìn….” Động tác của vô cùng thân thiết, khiến Mộ Dung Thất Thất có chút khó thích ứng, nhưng ở trước mặt nhiều người, nàng lại tiện phản kháng, đành phải làm bộ thẹn thùng, như muốn đưa tay rút về, lại bị Phượng Thương cầm lấy.

      “Đôi tay của khanh khanh đẹp!”

      Lời này thốt ra từ miệng Phượng Thương, khiến Mộ Dung Thất Thất càng thêm khẳng định rằng mê luyến tay người! ràng là người bình thường, sao lại có sở thích kỳ quái như vậy chứ?

      Nhìn thấy hai người kia coi ai ra gì, “vô cùng thân thiết”, Long Trạch Vũ Nhi trực tiếp buông ra câu:” biết xấu hổ!”

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 46: thích bị ngược?!
      Editor: Sylvia
      Beta: Chiryka

      khí lập tức đông lạnh, Phượng Thương giương mắt băng lãnh nhìn Long Trạch Vũ Nhi, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao,“Ngươi ai? Lặp lại lần nữa xem?”

      Lời của Phượng Thương, khiến cho cả cung viên đều bị đóng băng, cả người phát ra từng trận hàn khí, ngay cả Long Trạch Vũ ngồi ở cao cũng đều cảm thấy trận rét lạnh. Khó trách ở Bắc Chu, có đồng dao rằng thà đắc tội với thiên tử, chớ đừng đắc tội với Quỷ Vương……

      “Ta, ta –” Long Trạch Vũ Nhi trở nên lắp bắp, biết vì sao, thời điểm nàng định khua môi khua mép chối, liền bắt gặp ánh mắt Phượng Thương dày đặc sát ý kia, lập tức nuốt vào, hàm răng đánh vào khanh khách rung động, phải vì tức giận, mà vì sợ hãi.

      Sát khí trong ánh mắt người nọ là dễ sợ, mà loại sát khí này lại bất đồng với người bình thường, ắt hẳn trải qua ranh giới sống chết nơi chiến trường, mới có lệ khí khiến cho người ta lạnh đến đáy lòng như vậy. trắng ra, Long Trạch Vũ Nhi bất quá là công chúa được nuôi dưỡng ở thâm cung, chưa từng gặp qua hoàn cảnh như vậy.

      “Ta, ta –”

      Đúng lúc toàn bộ điện Thái Hòa bởi vì Long Trạch Vũ Nhi ngu xuẩn mà sa vào hầm băng của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất ôn nhu mở miệng,“Vương gia, ta đói bụng.”

      tiếng “Ta đói bụng” đem tức giận Phượng Thương đè ép xuống, Phượng Thương thu hồi hàn ý người, ánh mắt đầy ý cười, chuyện có quan trọng đến cỡ nào, cũng quan trọng bằng Mộ Dung Thất Thất.“Khanh khanh, ngươi muốn ăn cái gì? Ta gắp cho ngươi!”

      “Măng khô!” Mộ Dung Thất Thất chỉ vào đồ ăn bên tay trái Phượng Thương.

      “Hảo!”

      Nhất thời khí thoải mái xuống chút, lúc nãy còn như đông lạnh, bây giờ thành ngày xuân ấm áp. Mộ Dung Thất Thất thế nhưng lại có thể làm dịu được cảm xúc của Phượng Thương, khiến trong mắt mọi người kinh ngạc, càng người này ở địa vị cao, ánh mắt đối đãi Mộ Dung Thất Thất lúc này càng thêm bất đồng.

      Thấy Phượng Thương đặt toàn bộ lực chú ý ở người Mộ Dung Thất Thất, Minh Nguyệt Hinh vội vàng đứng lên,“Hoàng đế bá bá, Hinh nhi lần này chuẩn bị riêng vũ đạo “Sóng” hiến cho ngài!”

      “Hảo hảo hảo!”

      Long Trạch Vũ ước gì có người có thể khiến bầu khí thoáng hơn chút, Long Trạch Vũ Nhi vừa rồi rất hồ đồ , dám Phượng Thương như vậy. Long Trạch Vũ vì việc nữ nhi lỗ mãng như vậy, sợ Phượng Thương khiến cung đình đổ máu, lúc này lại có Minh Nguyệt Hinh chủ động biểu diễn, Long Trạch Vũ đương nhiên ủng hộ hai tay.

      Nhạc vang lên, Minh Nguyệt Hinh bắt đầu múa. thể rằng vòng eo của nàng phi thường mềm mại, biểu tình cũng cực kỳ điêu luyện, đem vẻ đẹp, e lệ của nữ tử phô diễn hết thảy, hấp dẫn chú ý mọi người.

      Long Trạch Cảnh Thiên cầm chén rượu, nhìn xem vũ đạo, ánh mắt vô hồn lại lạc người vị “tình nhân” kia.

      xuất sắc của Phượng Thương, nằm ngoài ý liệu của Long Trạch Cảnh Thiên, nhưng đúng với câu,“Trăm nghe bằng thấy”. Vô luận có nghe qua bao nhiêu lời đồn, cũng bằng khi tận mắt nhìn người. Long Trạch Cảnh Thiên tuy rằng là người hoàng thất, cũng là nhân tài kiệt xuất, nhưng tại nếu so với Phượng Thương, muốn thừa nhận cũng được vì chính mình vốn kém hơn kẻ kia.

      Về phần Mộ Dung Thất Thất, hôm nay lại kinh diễm lòng người, trong đầu Long Trạch Cảnh Thiên tự chủ nghĩ đến lúc trước khi nhìn thấy Độc Tiên Nhi trong rừng. ràng Mộ Dung Thất Thất ngũ quan thường thường, lúc trước cũng có gặp qua nhiều lần, nhưng trong đầu vẫn nghĩ tới hai người này, ngay cả chính Long Trạch Cảnh Thiên cảm thấy mình có chút quái lạ.

      Thái độ của Long Trạch Cảnh Thiên, khiến cho Mộ Dung Tâm Liên ngồi ở bên người nghĩ rằng nhìn trúng Minh Nguyệt Hinh, nhìn về phía nữ tử vui vẻ khiêu vũ kia, trong tay Mộ Dung Tâm Liên toát ra mồ hôi lạnh.

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu Minh Nguyệt Hinh cùng Long Trạch Cảnh Thiên kết phu thê, nàng nên làm cái gì bây giờ? Công chúa là chính thất, mặc dù nàng sinh hạ nhi tử, bất quá cũng là con của vợ kế, căn bản thể thành trưởng tử!

      được! thể để cho Minh Nguyệt Hinh nhập phủ! Chỉ có Mộ Dung Tâm Liên nàng mới có thể làm Tĩnh vương phi, mới có tư cách làm hoàng hậu tương lai! Trong chớp mắt, Mộ Dung Tâm Liên hạ quyết tâm, nhất định phải cùng Minh Nguyệt Hinh tranh cao thấp trận, thể để cho vị trí của mình bị người khác chiếm lấy!

      Mặt khác, Minh Nguyệt Thịnh ngồi bên vẫn thân tử y như trước, bàn là hồ lô rượu bảo bối của . Duy nhất giống là hôm nay đầu của được búi lên gọn gàng, nhưng mà trán vẫn phất phơ vài sợi tóc, để lộ ra bản tính vốn có của chủ nhân
      .
      Minh Nguyệt Thịnh tự rót rượu tự uống, cũng cứng nhắc ngồi như người khác, ngược lại tìm tư thế thoải mái mà dựa vào, ánh mắt rời khỏi Mộ Dung Thất Thất.

      Mấy ngày gặp, ngạo khí người này tựa hồ càng cường đại. Vừa rồi Phượng Thương toả ra lệ khí cực mạnh, nàng ở gần nhất chẳng những sợ, ngược lại còn nhàng câu liền giải vây, xem ra năng lực nữ tử này rất lớn! Có lẽ, Phượng Thương cũng phát ra đặc biệt của nàng……

      Minh Nguyệt Hinh ra sức uốn éo eo thon, đôi mắt luôn hướng về phía Phượng Thương.

      Bất quá, Phượng Thương đối với Minh Nguyệt Hinh chút hứng thú cũng có, tại quan tâm nhất chính là tiểu vương phi nhà mình, trăm ngàn lần lo lắng nàng bị đói. Rốt cuộc, thế nhưng lại càng thích thú, màng tới thân phận Vương gia, ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất giúp nàng gắp thức ăn.

      “Ăn nhiều chút nha, nàng rất gầy, mập thêm chút tốt hơn –”

      câu của Phượng Thương, khiến cho Mộ Dung Thất Thất xém cắn đầu lưỡi. Thêm thịt? thích nữ nhân mập?

      “Vương gia, ta ăn nhiều cũng mập.”

      “Nha –” Nghe xong lời Mộ Dung Thất Thất , Phượng Thương có chút đăm chiêu nhìn nàng, nhìn lâu, lại ra câu,“Khanh khanh, ta nghe nữ nhân sau hôn nhân, sau khi phu thê ân ái trở nên nở nang. bằng chúng ta sớm ngày thành thân !”

      “Khụ khụ –” Mộ Dung Thất Thất trực tiếp sặc. Lời vị Vương gia tựa hồ làm mọi người sợ hãi ngớt, cái gì vợ chồng ân ái? Các vị phu nhân của đều thể sống qua đêm tân hôn sao! Sớm ngày thành hôn, chứ phải là sớm ngày siêu sinh?!

      “Khanh khanh, ngươi hiểu nhầm rồi !”

      Tựa hồ nhận ra đầu óc Mộ Dung Thất Thất tràn ngập ý tưởng này, Phượng Thương đem khuôn mặt nghiệt kia để gần, cặp mắt đẹp khóa chặt mắt Mộ Dung Thất Thất, nhận thức còn nghiêm túc :“Khanh khanh, ta ăn thịt người!”

      “Phốc –” Rốt cục, Mộ Dung Thất Thất cũng nhịn được, phun toàn bộ đồ ăn trong miệng lên mặt Phượng Thương.

      “Ách……” Thấy mặt Phượng Thương vương vãi đồ ăn, Mộ Dung Thất Thất cười xấu hổ, đôi tay bé vội vàng lấy ra khăn tay lau mặt ,“Vương gia, ta phải cố ý , chính là ta nhịn được……”

      Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất phun thức ăn lên mặt Phượng Thương, Long Trạch Vũ Nhi nở nụ cười. Nghe Phượng Thương này mắc bệnh khiết phích*, Mộ Dung Thất Thất như vậy, có thể giết nàng sao? (*bệnh sạch quá mức)

      Nguyên bản ánh mắt mọi người chú ý đến Minh Nguyệt Hinh, tại lại hướng về phía Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương. Trong lúc nhất thời, khí so với vừa rồi càng thêm quỷ dị, nhiều người thầm mặc niệm trong lòng cầu nguyện Mộ Dung Thất Thất. Chọc phải Quỷ Vương, ngươi tự cầu phúc !

      Phượng Thương tựa hồ cũng nhận thấy khác thường của người khác, ngược lại hưởng thụ “Hầu hạ” của Mộ Dung Thất Thất. Tay nàng quả nhiên thực mềm, lại còn tản ra mùi thơm ngát tự nhiên. Cỗ mùi này bất đồng với vị son phấn người nữ tử, ngược lại mang theo cỗ hương vị tự nhiên ngọt ngào, có vị táo thanh tao.

      Đúng, chính là mùi táo! Nghĩ như vậy, ánh mắt Phượng Thương bắt đầu nhìn qua đôi môi đỏ mọng của Mộ Dung Thất Thất. biết hương vị nơi đó có phải hay cũng là mùi táo! Ngây ngô, mang theo vị ngọt dìu dịu…

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 47: Vị mẫu thân đáng khinh.
      Nếu Mộ Dung Thất Thất tại trong đầu óc Phượng Thương tràn ngập ý nghĩ muốn nhấm nháp hương vị đôi môi của nàng, nhất định thẳng thừng giáng bạt tai, dùng đôi tay nhắn mà Phượng Thương thích để “hỏi thăm” khuôn mặt của .

      “Vương gia, hay là ngài hãy thay y phục—-” Tuy rằng Mộ Dung Thất Thất lau hết thức ăn mặt Phượng Thương, nhưng bạch y tuyết trắng vẫn rất bẩn, thể nào lại tiếp tục mặc.

      Mộ Dung Thất Thất sau hồi lau chùi, cuối cùng đành từ bỏ ý định, vẻ mặt áy náy, tựa như tiểu hài tử làm sai chuyện, nghiêm túc nhận lời răn dạy của “người lớn”.

      Bộ dáng kia, muốn bao nhiêu nhu thuận có bao nhiêu nhu thuận, muốn bao nhiêu đáng có bao nhiêu đáng , Phượng Thương thấy vậy, trong lòng cười đến nở hoa, xem ra, nữ nhân của mình cũng biết cách chọc người cười. Lại nhìn đến người, đích thực quá bẩn, bộ dáng chẳng ra gì.

      Nếu là trước đây, Phượng Thương sớm thay y phục, nhưng mà hôm nay lại khác, nếu , vậy phải để Mộ Dung Thất Thất ở đây mình, còn nữa, chưa chắc đám người xung quanh gây phiền toái…. Nghĩ vậy, Phượng Thương giọng hỏi Mộ Dung Thất Thất: “Khanh khanh, ta nhanh thôi, có thể chứ?”

      “Có thể chứ?” Nếu Mộ Dung Thất Thất , hẳn rời , nhưng nếu nàng bảo , vậy nàng có thể ứng phó với chuyện sau đó a.

      Thấy Phượng Thương quan tâm đến mình như vậy, Mộ Dung Thất Thất rốt cuộc nở ra nụ cười chân thành đầu tiên trong ngày:”Vương gia cũng phải luôn trở về, ta ở chỗ này chờ ngươi.”

      câu “Ta chờ ngươi”, khiến tim của Phượng Thương kích động nhảy lên, nguyên lai cảm giác có người đợi mình, là tư vị tốt đẹp như thế này.

      “Chờ ta!” Phượng Thương chạm vào tay Mộ Dung Thất Thất, đứng dậy, quét mắt liếc chung quanh vòng, đặc biệt trừng mắt nhìn Long Trạch Vũ Nhi trận, nhìn đến mức khiến nàng ta run run.

      Biết Phượng Thương lo lắng khi ở đây, Long Trạch Vũ Nhi gây với mình, cho nên mới uy hiếp nàng ta như vậy, trong lòng Mộ Dung Thất Thất có chút chút cảm động. Ít nhất, cho đến tại, biểu quan tâm của nam nhân này đối với mình hề giả dối, nếu điều đó là giả, vậy nam nhân kia rất xứng để nhận giải nam diễn viên xuất sắc nhất trong lễ Oscar.

      “Ta nhanh chóng trở lại—” Phượng Thương được cung nhân dẫn đến Thiên điện để thay quần áo, điện Thái Hòa bởi vì rời , khí trở nên thoáng hơn rất nhiều.

      hề nhìn thấy Phượng Thương tức giận mắng Mộ Dung Thất Thất, lại đối với nàng hoàn toàn ngược với dự đoán của mình, khiến nhiều người thầm tiếc nuối trong lòng. Chỉ trong chốc lát, ca vũ tiến lên, cả điện lại tiếp tục náo nhiệt.

      Ánh mắt của Long Trạch Cảnh Thiên dường như vẫn dừng ở người Minh Nguyệt Hinh- công chúa của Nam Phương quốc, khiến cho Mộ Dung Tâm Liên bên cạnh ngừng ăn dấm chua, càng thêm khẳng định rằng Long Trạch Cảnh Thiên coi trọng Minh Nguyệt Hinh, cũng càng thêm bất an, lo lắng cho tương lai của mình.

      Suy nghĩ trong chốc lát, Mộ Dung Tâm Liên rốt cuộc đứng lên, nàng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, tài nghệ cũng vô tình xuất chúng, thể cứ để Minh Nguyệt Hinh chèn ép như vậy, nàng cũng muốn phô bày kỹ thuật múa của mình cho mọi người xem, cũng muốn chiếm lấy tâm của Long Trạch Cảnh Thiên.

      Mộ Dung Tâm Liên chủ động “xin giết giặc”, khiến Long Trạch Vũ cao hứng, kỹ thuật múa của Minh Nguyệt Hinh rất xuất sắc, Tây Kỳ quốc ta thể nào lại chịu thua kém Nam Phượng quốc a: “Trẫm cho phép!”

      Thấy Mộ Dung Tâm Liên định khiêu vũ, mặt Đoan Mộc Tình cùng Mộ Dung Tuyết Liên ra nụ cười thần bí khó lường, hai mắt nhìn chằm chằm về phía bụng của Mộ Dung Tâm Liên, hề chớp mắt.

      Tuy rằng biết được mình mang thai, cần tĩnh dưỡng, nhưng tại ở trong cuộc đấu tranh sinh tồn, Mộ Dung Tâm Liên nghĩ cứ như vậy buông tha cho vị trí Vương phi. Nàng quyết định đánh cược lần, lấy đứa trong bụng để cược. Nếu có đứa , nhưng có thể có thể chiếm được tình của Long Trạch Cảnh Thiên, chiếm được vị trí Vương phi, như vậy vẫn tốt a! Nếu đứa có việc gì, mà nàng có thể làm Vương phi, chuyện tốt song hành như vậy càng tốt hơn!

      Đứa , tương lai của mẫu thân phụ thuộc vào giờ phút này, ngươi nhất định phải cố gắng tranh đấu a! Khi lên sân khấu, Mộ Dung Tâm Liên nhàng sờ sờ cái bụng của mình.

      Động tác này dừng lại trong mắt của Long Trạch Cảnh Thiên, khiến lạnh lùng cười trận. Nữ nhân này thực muốn uy quyền đến điên rồi! Vì đuổi theo danh lợi, nàng dám đem tánh mạng của con mình ra đánh cược, đứa bé kia có mẫu thân như vậy, quả thực là chuyện đáng buồn…..

      Nhìn thấy Mộ Dung Tâm Liên như vậy, Long Trạch Cảnh Thiên nhịn được nhớ đến mẫu thân của mình, Hiền phi Hà Hân Nhi.

      Hà Hân Nhi dù qua đời nhiều năm, nhưng giọng , dáng điệu, nụ cười của nàng vẫn luôn được Long Trạch Cảnh Thiên cẩn thận gìn giữ trong lòng. Trước kia, Thái y rằng thân mình của nàng quá yếu ớt, nên sinh con, nhưng khi nàng hoài thai, nàng vẫn kiên trì muốn sinh hạ đứa bé, cho nên mới có Long Trạch Cảnh Thiên đời.

      Tuy rằng năm năm sau đó, Hà Hân Nhi luôn sống giường bệnh, cũng bởi vì thân thể yếu đuối mà mất sủng ái của Long Trạch Vũ, nhưng nàng vẫn luôn thương che chở Long Trạch Cảnh Thiên, mong gì hơn, chỉ muốn hạnh phúc. Thậm chí đến phút cuối khi nàng sắp rời nhân thế, Hà Hân Nhi cũng quên thỉnh cầu Long Trạch Vũ chiếu cố Long Trạch Cảnh Thiên.

      So sánh với Hà Hân Nhi, Mộ Dung Tâm Liên hoàn toàn có tư cách để làm mẹ! Cũng xứng để làm mẹ! Long Trạch Cảnh Thiên hừ lạnh tiếng, trong lòng thầm phán tội chết cho Mộ Dung Tâm Liên.

      Trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên nghi gì, Mộ Dung Tâm Liên chẳng thể nào biết được. Thân thể nàng dần lắc lư theo nhạc, vũ điệu này là vũ điệu đặc sắc của người dân Tây Kỳ quốc- Thải Trà vũ*.(điệu nhảy hái trà)

      Y phục của Mộ Dung Tâm Liên quá mức hoa lệ, hoàn toàn hợp với ý nghĩa của điệu nhảy, nhưng khả năng khiêu vũ của nàng thực vô cùng tốt. Dù sao để giành được vị trí đệ nhất mỹ nhân, nàng bỏ ra biết bao nhiêu sức lực, vô luận cầm kỳ hay thi họa, nàng đều luyện đến mức tốt nhất có thể.

      Đám hồ li ở nơi này đều biết chuyện Minh Nguyệt Hinh lần này đến đây vì muốn kết duyên với Long Trạch Cảnh Thiên, nên sau khi nhìn thấy vị Trắc Phi của Tĩnh vương biểu diễn xong, trong lòng liền hiểu tất cả. Hóa ra vị Trắc phi này vì muốn lòng Tĩnh vương bị nữ nhân khác chiếm lấy, cho nên có ý muốn phân cao thấp với công chúa Nam Phượng quốc.

      Xem ra lại có trò hay! Đám “khán giả” lúc nãy bởi Mộ Dung Thất Thất mà mất hứng, bây giờ lại hăng hái ngó lên. biết trong trận đấu sặc mùi thuốc súng này, ai là người chiến thắng, rất nhiều kẻ thầm suy đoán trong lòng.

      Mà đương - Minh Nguyệt Hinh, lúc này lại đặt tâm người Mộ Dung Thất Thất. So với Long Trạch Cảnh Thiên, tại người khiến nàng sinh ra hứng thú chính là Phượng Thương, mà Vương phi của Phượng Thương chính là Mộ Dung Thất Thất, ắt trở thành đối thủ cạnh tranh của nàng.

      Chỉ trong chốc lát, Minh Nguyệt Hinh liền biết được “quá khứ huy hoàng” của Mộ Dung Thất Thất.

      Hừ! Bất quá chỉ là phế vật bị đẩy làm ” kẻ chết thay” thôi, Mộ Dung Thất Thất có tư cách gì tranh đấu với nàng?!

      Minh Nguyệt Hinh tin Phượng Thương tình nguyện chọn cái phế vật làm Vương phi mà lại động tâm với nàng- công chúa của nước! Nam nhân, giang sơn cũng thích thể diện. Mộ Dung Thất Thất xinh đẹp bằng nàng, bối cảnh phía sau nàng ta cũng chẳng thể bì kịp với nàng. Trận này, nàng thắng chắc rôi!

      Bất quá, Minh Nguyệt Hinh cẩn thận hơn Long Trạch Vũ Nhi nhiều. Vừa rồi Phượng Thương rất quan tâm Mộ Dung Thất Thất, những người để ý đều thấy vậy, nên nàng thể hành động lỗ mãng, để tránh lại giống như Long Trạch Vũ Nhi ngu ngốc, còn chưa tranh đấu, liền thua ngay trước khi bắt đầu!

      tại, trong đầu Minh Nguyệt Hinh đều là những ý nghĩ làm cách nào mới khiến Phượng Thương chú ý, như thế nào mới được ưu ái, nàng căn bản thèm để ý đến Mộ Dung Tâm Liên, cũng đem toàn bộ những lời dặn dò của Hạ Lan Mẫn trước lúc rời vứt hết sau đầu.

      Đợi đến lúc Mộ Dung Tâm Liên thở hồng hộc dừng lại, Long Trạch Vũ liền mở miệng: “Khen thưởng!” Long Trạch Vũ tựa hồ cao hứng.

      tiếng “Khen thưởng” kia khiến Mộ Dung Tâm Liên cảm thấy như mình thắng được nửa, nửa còn lại phải dựa vào vận khí! Nàng nhịn được nhìn Long Trạch Cảnh Thiên, nghĩ muốn xem biểu của đối với mình có hài lòng hay .

      ♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫

      TC: tại tình trạng của ta rất rất rồi loạn…..cầu trời cho nó sớm kết thúc…….@@

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 48: Vương gia, bọn họ khi dễ ta!
      Editor: Sylvia
      Beta: Chiryka

      Long Trạch Cảnh Thiên hướng Mộ Dung Tâm Liên mỉm cười, nụ cười này khiến cho tâm trạng bất an của Mộ Dung Tâm Liên dần bình tĩnh lại. Tới bây giờ, đều lạnh lùng như băng, tại lại hướng nàng mà nở nụ cười, chứng tỏ rằng chú ý đến màn vũ đạo của nàng, thích! Mộ Dung Tâm Liên rất vui vẻ, nhàng bước về bên người Long Trạch Cảnh Thiên ngồi xuống.

      “Trắc Vương phi, đây là hoàng hậu nương nương ban thưởng cho người.” cung nữ tới trước mặt Mộ Dung Tâm Liên, đặt cái đĩa điểm tâm cùng ly rượu ngon xuống, rồi lặng lẽ lui .

      Mộ Dung Tâm Liên ngẩng đầu, nhìn thấy Long Trạch Vũ gật đầu với mình, nàng biết vừa rồi nàng biểu tệ, được Hoàng Thượng khen ngợi, chắc chắn khiến an tâm. Nghĩ như vậy, Mộ Dung Tâm Liên lại thêm cao hứng, sẵn có chút nóng và khát nước, trực tiếp ăn điểm tâm, nâng cốc uống hết.

      “Hoàng đế bá bá, Hinh nhi ở Nam Phượng có nghe qua, Hoàng quý phi Tây Kì quốc cùng Trắc phi của Tĩnh vương là tỷ muội, hai người đều là đệ nhất mỹ nhân, hơn nữa tài nghệ song tuyệt. Vừa rồi nhìn kỹ thuật nhảy của Trắc phi nương nương, đáy lòng Hinh nhi khỏi bội phục, xem ra Mộ Dung phủ tiểu thư nhà bọn họ đều tài giỏi, cũng biết Mộ Dung Tam tiểu thư có phải hay cũng xuất chúng giống như hai vị tỷ tỷ của nàng –”

      Lời của Minh Nguyệt Hinh đem ánh mắt mọi người hấp dẫn lên người Mộ Dung Thất Thất, biết tâm tư đối phương, Mộ Dung Thất Thất chỉ cúi đầu, coi ai ra gì, đùa nghịch ngón tay chính mình, giống như nghe được lời Minh Nguyệt Hinh , lại giống như hề biết rằng nàng ta cố ý khiến nàng xấu mặt.

      “Này –” Long Trạch Vũ nhìn đến bộ dáng Mộ Dung Thất Thất, có chút khó xử.

      Tuy rằng Mộ Dung Thất Thất là Mộ Dung quý phủ Tam tiểu thư, nhưng bây giờ nàng còn có thêm thân phận khác, là Vương phi của Nam Lân vương Bắc Chu. Hơn nữa vừa rồi mọi người đều thấy Phượng Thương thực rất chăm lo, bảo vệ Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch Vũ cho dù có hồ đồ, cũng tìm Mộ Dung Thất Thất mà gây chuyện.

      Lúc này người vui vẻ nhất chính là Long Trạch Vũ Nhi, có Minh Nguyệt Hinh ra tay trước, nàng chỉ cần thêm dầu vào lửa sau, tin ngọn lửa này bùng cháy.

      “Tam tiểu thư, đây là cung yến, mọi người đều vui vẻ với nhau, Hinh công chúa và Tâm Liên hoàng tẩu đều nhảy khúc, bằng ngươi cũng để cho chúng ta mở rộng tầm mắt được ?”

      Long Trạch Vũ Nhi tham gia, làm cho chuyện này càng trở nên thêm thú vị , Mộ Dung Thất Thất rốt cục cũng ngẩng đầu, lộ ra cái mỉm cười hồn nhiên.

      “ Chiếu thư Hoàng Thượng chiếu cáo thiên hạ là giả hay sao? Vì sao mọi người đều biết bản cung là Chiêu Dương công chúa? Hay là, vị công chúa được Hoàng thượng sắc phong này thể so với công chúa hoàng thất tôn quý, cho nên mới muốn nàng ta như kỹ nữ lầu xanh mà nhảy điệu lấy lòng người ta, mua vui cho người?”

      Lòi Mộ Dung Thất Thất ra làm cho sắc mặt Minh Nguyệt Hinh cùng Mộ Dung Tâm Liên đại biến, lời này có ý tứ gì? Là châm chọc hành vi các nàng vừa rồi giống như nghệ kĩ sao? Cả hai người đều hung tợn trừng mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất, nhưng đối phương vẫn bày ra biểu tình “Ta thực vô tội”, nhất thời làm cho lửa giận trong lòng hai người càng hừng hực thêm.

      “A, phế vật chính là phế vật, cho dù có đội mũ công chúa, cũng bất quá vẫn chỉ là phế vật.” Thừa dịp Phượng Thương có ở đây, Long Trạch Vũ Nhi tiếp tục dùng ngôn ngữ ác độc công kích Mộ Dung Thất Thất.

      Dù sao nhược điểm của đối phương vẫn ở trong tay nàng, cùng lắm đem chuyện gièm pha của Mộ Dung Thất Thất công bố cho mọi người. Như vậy Phượng Thương cũng muốn thú Vương phi làm đầy việc xấu, huống chi nàng còn hoàn bích đâu! Chuyện tối mật này của Mộ Dung Thất Thất, khẳng định Phượng Thương còn chưa biết!

      Đối với lời của Long Trạch Vũ Nhi, có người nào lên tiếng phản đối, Long Trạch Vũ, Đoan Mộc Tình cùng với Mộ Dung Tuyết Liên cho dù có nghe nhưng cũng có người nào ngăn cản.

      Nhìn bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt của những người này, trong lòng Mộ Dung Thất Thất cười lạnh. Vừa rồi Phượng Thương còn ở đây, bọn họ giống như chuột thấy mèo, thở cũng dám thở mạnh, lúc này lại thực bất đồng, chuyện độc ác, đám chó chỉ biết nhìn mặt chủ!

      chuyện gì vậy?” Khi Mộ Dung Thất Thất chuẩn bị phản kích, đạo thanh ôn nhu vang lên bên tai nàng, Phượng Thương sau khi thay đổi quần áo sạch trở lại đây.

      Nhìn thấy Phượng Thương, sắc mặt Long Trạch Vũ Nhi đại biến, biết những lời móc châm chọc vừa rồi của nàng có bị Phượng Thương nghe thấy ……

      “Vương gia, ngươi trở lại!” Mộ Dung Thất Thất ngẩng mặt, khuôn mặt nhắn trông ủy khuất, đôi mắt long lanh đầy hơi nước thoáng chốc rơi lệ, chảy xuống hai má đỏ hồng, rơi ở mu bàn tay của Phượng Thương.

      “Sao lại thế này!”

      Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất rơi lệ, Phượng Thương cảm thấy tâm của mình đau , lệ khí người cũng bùng nổ theo,“Khanh khanh, ai dám khi dễ ngươi ? , bổn vương làm chủ cho ngươi!”

      Lời của Phượng Thương rơi đến tai Long Trạch Vũ, khiến lòng nàng ta run lên.

      Phượng Thương được làm được, cho dù tại ở Tây Kì quốc, nhưng nếu muốn giết người, cho dù hoàng đế Long Trạch Vũ cũng ngăn được . Tuy rằng Phượng Thương chỉ dẫn theo ngàn ưng vệ tới đây, nhưng đám ưng vệ kia đều là đội quân tinh nhuệ nhất, vạn nhất Phượng Thương muốn lật hoàng cung của , cũng phải có khả năng .

      “Bọn họ!” Ngón tay Mộ Dung Thất Thất chỉ vòng toàn bộ người ở trong yến hội, đem tất cả mọi người xem kịch đều chỉ trọn, khiến cho tâm của Long Trạch Vũ cũng run run theo.

      “Đừng sợ!” Phượng Thương đem Mộ Dung Thất Thất ôm vào trong ngực, nhàng thay nàng lau nước mắt,“Xem ra vết sẹo của Tây Kì quốc vào mười lăm năm trước tốt lắm, cho nên ở trong mắt chư vị, Bắc Chu là cái gì, Phượng Thương cũng là cái gì, cho nên, các ngươi mới dám có ý sỉ nhục ái phi của bổn vương……”

      Lời Phượng Thương ra rất chậm, nhưng cũng cực kỳ mềm , giống như miêu tả việc gì đó, tựa hồ có lực sát thương gì, nhưng khiến đám người nghe vậy lại đứng ngồi yên.

      Ai cũng đều biết Bắc Chu là quốc gia mạnh nhất ở trong tứ quốc , lực lượng quân cũng cường thịnh nhất, hơn nữa hoàng đế Bắc Chu, Hoàn Nhan Liệt dã tâm bừng bừng, phi thường thích chiến đấu, Phượng Thương lại kỳ tài trăm năm khó gặp, hơn nữa vị Nam Lân vương này tính tình quái đản, nếu muốn lấy cớ này phát động chiến tranh, hậu quả thực chịu nổi!

      “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm!” Long Trạch Vũ xua tay giải thích, nhìn Mộ Dung Thất Thất cầu tình, nhờ nàng cấp cho lời giải thích.

      Vừa rồi bày bộ dáng chuyện liên quan tới mình, lúc này đây lại cầu tình nàng? Chẳng lẽ Mộ Dung Thất Thất nàng là người dễ dây vào như vậy sao? Mộ Dung Thất Thất cắn khóe miệng, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, Phượng Thương hoảng hốt liên tục lau lệ mặt nàng, hàn khí người phát ra càng lúc càng dày đặc hơn.

      “Vương gia, bọn họ ta là phế vật, cười ta vì cái gì cũng biết. Ta giải thích, cũng có người tin tưởng, mọi người đều Hinh công chúa và Bình Dương công chúa đúng, có ai tin tưởng ta……” Mộ Dung Thất Thất ôn nhu , đầy vẻ vô tội cùng ủy khuất, thanh làm cho người ta nghe liền muốn đem tiểu đáng thương này ôm vào trong ngực mà che chở.

      Nghe xong lời Mộ Dung Thất Thất , Long Trạch Vũ chỉ muốn phun huyết. Cái gì gọi là thêm mắm thêm muối, cái gì gọi là lửa cháy đổ thêm dầu? Những lời này Mộ Dung Thất Thất sao có thể ra ? Lại trôi chảy như vậy? Chẳng những mỗi Long Trạch Vũ giật mình, những người khác nghe xong lời này cũng thiếu chút nữa liền hôn mê.

      Xem ra vị Chiêu Dương công chúa này hoàn toàn có thể đổi trắng thay đen! Minh Nguyệt Thịnh ngồi bên lộ ra mỉm cười đầy ý tứ hàm xúc, vừa rồi còn lo lắng rằng nàng bị người trêu đùa, xem ra, lo lắng của là dư thừa. Nữ nhân này là cao thủ cả cao thủ!

      Mà nhìn thấy bộ dáng Mộ Dung Thất Thất “làm nũng” đối với Phượng Thương, trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên lại có cảm giác là lạ . Nếu lúc trước kiên trì, tại người ôm nàng có phải là hay ?

      “Vương gia, ta phải là phế vật, nếu tin, ta có thể cùng so tài với các nàng! , ta để cho ngươi mất mặt!”

      ♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫

      TC: Chiều mai duyệt văn nghệ mà chiều hôm qua mới quyết định đổi bài hát….rốt cuộc bắt ta lông nhông cả ngày ở ngoài đường…..pi h mới về nhà được……hôm nào rãnh rỗi làm chục chương rồi lên lịch luôn cho đảm bảo cho rùi

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 49: Cược mạng sống của các ngươi!
      “Kẻ nào dám khanh khanh là phế vật? Khanh khanh so với các nàng càng hoàn hảo hơn! Khanh khanh muốn so tài gì với họ? Bọn họ tin nàng, ta tin, ta cược mười vạn lượng vàng, cược khanh khanh thắng!”

      Mười vạn lượng vàng! Đám người xung quanh nhịn được kinh hô! Nghe bộ “Kim Lũ Y” người Mộ Dung Thất Thất trị giá vạn lượng vàng, vị Nam Lân vương này cũng chịu chơi!

      Lúc này, mọi người đều nhìn Mộ Dung Thất Thất chằm chằm, muốn tìm chút ưu việt người nàng. Nhìn tới nhìn lui, bất quá cũng chỉ là giai nhân thanh tú, thanh thuần đáng , cũng chẳng có chút khí chất mị của hồ ly, nhưng sao lại có thể mê hoặc vị Nam Lân vương này, bắt tâm xoay quanh nàng, khiến ra mặt bảo vệ nàng, làm chỗ dựa cho nàng a? Thực biết sao nữa…..

      “Vương gia, chuyện bằng tiền, rất dung tục, như thế nào xứng với thân phận của Vương gia chứ!”

      lúc khiến người người hít khí lạnh, Mộ Dung Thất Thất ôn nhu mở miệng :”Vả lại, ngài bảo vệ ta như vậy, sợ lại dọa hai vị tỷ tỷ, khiến các nàng dám lộ mặt gặp người nữa a? Nếu vậy, tựa hồ công bằng với hai vị công chúa tỷ tỷ…. “

      công bằng? Phượng Thương nhếch miệng mỉm cười, xem ra vị tiểu vương phi của tìm được niềm vui rồi:”Khanh khanh, nàng muốn thế nào?”Trong ngực, tiểu nhân nhi* toát ra hương thơm ngát, khiến cho rất mê luyến. Thôi, tùy nàng nháo , nháo chán rồi, giúp nàng dọn tàn cuộc, như vậy —-

      “Chỉ là trò chơi của đám nữ nhân bọn ta thôi, liên quan đến những người khác!”

      Mộ Dung Thất Thất đứng lên, đến giữa đại điện, cười cười nhìn Long Trạch Vũ Nhi cùng Minh Nguyệt Hinh, khuôn mặt trơn bóng như ngọc, căn bản hề nhìn thấy vệt nước mắt lúc nãy.

      “Ba ta hãy vui đùa chút, thấy được chứ? Đừng đem danh phận công chúa khoe ra, cũng đừng lấy chức vị Vương gia, Hoàng thượng, vân vân ra hù dọa người, chúng ta cược bằng chính mình, thế nào?”

      Bị phế vật khiêu khích, Long Trạch Vũ Nhi sao có tể chịu được, lập tức đứng lên, đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất: “Được, muốn cá sao, ta cá với ngươi!”

      Mặt khác, ở phía kia, Minh Nguyệt Hinh cũng thoải mái bước tới, nàng mà sợ sao! Vị trí Vương phi Nam Lân vương kia, nàng muốn, cũng đoạt được: “Được thôi, cược bằng gì?”

      bằng, cược bằng những thứ chúng ta có a. Tỷ như trâm cài của bổn cung, tỷ như vị trí Vương phi của bổn cung, tỷ như….mạng của các ngươi!”

      câu “mạng của các ngươi” cuối cùng kia, theo thanh ôn nhu của Mộ Dung Thất Thất phát ra nên lực sát thương cũng giảm rất nhiều. Đến tai Long Trạch Vũ Nhi cùng Minh Nguyệt Hinh, tựa như lời đùa.

      “Cược mạng? Khẩu khí lớn! Nhưng mà, ngươi dám cược sao?” mặt Minh Nguyệt Hinh lên vẻ bỡn cợt thấy .

      cái phế vật, thế nhưng xuất khẩu cuồng ngôn, nàng ta có năng lực gì đâu chứ? Huống chi vừa rồi, Mộ Dung Thất Thất ngăn cản cho Phượng Thương ra tay, vứt chỗ dựa của mình, bây giờ, bất quá, nàng ta chỉ là đồ vô dụng—-

      Lời của Minh Nguyệt Hinh, khiến Long Trạch Vũ Nhi toát mồ hôi hột thay nàng ta, nhưng mà nhìn thấy Phượng Thương vẫn ngồi ngay ngắn, hề có ý muốn ra mặt giúp Mộ Dung Thất Thất, Long Trạch Vũ Nhi thả lỏng, xem ra, Phượng Thương hề định nhúng tay vào, vậy nên lá gan của nàng cũng dần lớn lên.

      “Đúng vậy a, ngươi dám cược sao?”

      “Ha ha….” Thấy mọi chuyện xảy ra theo đúng mong muốn của mình, Mộ Dung Thất Thất che miệng mỉm cười:”Nếu hai vị tỷ tỷ lo lắng, chúng ta có thể lập chứng từ a!Với lại, hôm nay, đại biểu của ba nước đều đến, chúng ta có thể thỉnh bọn họ làm giám khảo, phải sao? “

      “Lập chứng từ? Ý này tồi!” Long Trạch Vũ Nhi rất là vui vẻ, mới vừa rồi còn lo lắng Mộ Dung Thất Thất cáo mượn oai hùm, lấy Phượng Thương ra làm bia đỡ, nghĩ đến nàng ta lại đưa ra lời cầu như thế, như vậy phải thực hợp ý mình sao?

      Với lại, Mộ Dung Thất Thất nếu thua, phải nộp mạng cho các nàng, Phượng Thương cũng dám kiêng nể gì mà vi phạm luật cược. Dù sao, vì nữ nhân mà đắc tội với hai nước khác, là chuyện có chút lợi nào!

      “Hoàng Thượng, nếu vậy, bằng hãy thỉnh Nam Lân vương, Thái tử Nam Phượng quốc cùng Tĩnh Vương làm người làm chứng!” đài cao, bàn tay ngọc ngà của Mộ Dung Tuyết Liên cọ cọ lấy mu bàn tay của Long Trạch Vũ. Dù sao, chuyện hôm nay hề liên quan đến nàng, mặc kệ kết quả cuối cùng là như thế nào, nàng cũng vui vẻ,cho nên vị Hoàng quý phi này rất thích ý giúp chuyện này thuận buồm xuôi gió tiến hành!

      “Được!” Long Trạch Vũ gật đầu, chí ít nếu ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì, Phượng Thương cũng thể truy cứu: “Nhưng mà, các ngươi định so cái gì chứ?”

      “Hoàng Thượng, bằng ngài hãy quyết định!” Mộ Dung Thất Thất lanh trí đem vấn đề này vứt cho Long Trạch Vũ.

      “Này….” Long Trạch Vũ híp mắt trầm tư.

      Biểu lúc nãy của Mộ Dung Thất Thất khiến cho Long Trạch Vũ rất bất mãn, bất quá chỉ là công chúa được sắc phong, thế mà lại tự cao tự đại! Còn chưa gả ra ngoài, quên mất mình chính là con dân Tây Kỳ quốc, suýt chút nữa úp sọt lên nó, còn châm chọc bảo dám nhắm mắt làm ngơ, bây giờ nên để nàng chịu chút đau khổ, để nàng biết mình có bao nhiêu cân lượng.

      Long Trạch Vũ nhìn nhìn Minh Nguyệt Hinh cùng Long Trạch Vũ Nhi, Minh Nguyệt Hinh ở Nam Phượng quốc nổi tiếng về thư họa, còn nữ nhi của mình tuy bình thường hay hồ nháo chút, phương diện này cũng thể bại bởi Mộ Dung Thất Thất. Nghĩ vậy, Long Trạch Vũ hắng giọng cái: “Dạo này, vừa lúc là mùa cúc nở, bằng hãy thi vẽ! Lấy hoa cúc làm chủ đề, cộng thêm thơ kèm theo!”

      “Được!”Minh Nguyệt Hinh mở miệng đồng ý đầu tiên, phương diện này vốn là chuyên môm của nàng, nàng tin Mộ Dung Thất Thất có thể thắng được. Minh Nguyệt Hinh khiêu khích liếc mắt nhìn Mộ Dung Thất Thất cái, giống như là “Ngươi nhất định phải chết”.

      Đáp lại ánh mắt khiêu khích của Minh Nguyệt Hinh là nụ cười mỉm của Mộ Dung Thất Thất: “Nếu nội dung thi đấu có, vậy giờ, chúng ta hãy đến vật cược!”

      “Ta muốn vị trí Nam Lân Vương phi!” để Mộ Dung Thất Thất kịp gì, Long Trạch Vũ Nhi liền cướp lời:”Nếu ngươi thua, vị trí Nam Lân Vương phi là của bổn cung!”

      “Vũ nhi!”

      Nghe được lời của nhi nữ, hoàng hậu Đoan Mộc Tình chấn động, nàng trăm triệu lần nghĩ tới, Long Trạch Vũ Nhi lại động tâm với Phượng Thương. Người nọ tuy rất tuấn mỹ, nhưng cũng phải là vị phu quân tốt a! Ngay cả Long Trạch Vũ cũng nhịn được nhíu mày.

      Kẻ lúc trước khóc nháo chịu gả cho Nam Lân vương chính là nàng, tại người đòi cướp vị trí kia cũng là nàng, đứa này, rốt cuộc cũng tại mình làm hư nàng— Long Trạch Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

      “Còn ngươi?” Mộ Dung Thất Thất nhìn về phía Minh Nguyệt Hinh.

      “Bổn cung muốn mạng của ngươi!” Khóe miệng Minh Nguyệt Hinh nhếch lên, cười độc, nàng mới ngu ngốc giống Long Trạch Vũ Nhi vậy.

      Vạn nhất Phượng Thương có ý với Mộ Dung Thất Thất, nàng ta làm Nam Lân Vương phi, nhưng vẫn có thể làm Trắc phi a? Cho nên nàng muốn nàng ta chết! Chỉ cần Mộ Dung Thất Thất chết , bằng vào tài hoa cùng dung mạo, còn có thân phận cao quý của mình, Minh Nguyệt Hinh tin Phượng Thương động tâm!

      “Tốt—-nếu các ngươi thắng, ta nhất định để các ngươi toại nguyện.” Mộ Dung Thất Thất cười đến như mộng như ảo.

      “Về phần bổn cung, bình thường thích nhất chính là sưu tầm những vật đẹp. Đôi tay của hai vị công chúa rất mĩ lệ, nếu các ngươi thua, phiền toái lưu đôi tay lại….”

      Lưu lại đôi tay? Long Trạch Vũ Nhi vừa nghĩ tới bộ dáng hai tay bị cắt xuống, nhịn được rùng mình cái, nghĩ muốn lùi bước, lại nhìn thấy trong đôi mắt to xinh đẹp của Mộ Dung Thất Thất toàn ý trào phúng, Long Trạch Vũ Nhi khẽ cắn môi, đồng ý.

      “Được! thành vấn đề! Liền xem ngươi có bản lãnh hay !”

      “Bổn cung cũng thành vấn đề!” Minh Nguyệt Hinh tràn đầy tự tin, đối phó với Mộ Dung Thất Thất, chỉ cần dùng ngón út là đủ rồi, căn bản cần lo lắng.

      ♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫

      TC: Hồi chiều múa nhầm còn hát quên lời….thiệt xấu hổ a…..may mắn là xong rồi….cái thân tàn của ta còn chống đỡ được nữa a….bệnh nặng ùi…..Ak, tin vui cho các nàng, mai là chủ nhật, là ngày duy nhất có 2c QV trog tuần a……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :