1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quỷ Thần Y

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thứ hai chương

      Edit: Lạc Lạc

      Beta: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-7098" title="4c6502d3g78d90c436742690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/4c6502d3g78d90c436742690.jpg" alt="" width="471" height="545" />


      「 Ai da! Ta tưởng tên trộm nào muốn đến nơi này của ta trộm này nọ? ngờ lại là nô lệ mới đáng nhất của ta.」

      thanh mềm ở gần khuôn mặt của nàng vang lên, hơi thở lửa nóng còn lướt qua lỗ tai của nàng, làm nàng cả trái tim đều nhanh chóng sắp nhảy ra khỏi ngực.

      Chưa từng cùng nam nhân nào tới gần như vậy, trong  lòng của nàng đột nhiên dâng lên loại cảm giác lo sợ yên.

      Tiếu Điệp muốn đẩy ra, nhưng là cũng theo ý của nàng.

      Dùng sức lực rất mạnh nắm chặt lấy bả vai nhắn của nàng, đôi mắt xinh đẹp hàm chứa tia thăm dò cùng thú vị đem quần áo ít ỏi người nàng cùng đôi chân bó giầy thấy ràng, nhất là đầu ngón chân kia khéo léo đáng , cắt sửa sạch trắng noãn trong sáng.

      Về phần giầy thêu của nàng nho , lại rơi phân tán ở các góc trong phòng  .

      Chẳng lẽ có khẩu vị 「 Tốt 」như vậy, đem tiểu nương thoạt nhìn mới trưởng thành này xấu xa ăn sạch?

      Có điều đêm qua vẫn chưa thấy ràng, hôm nay ban ngày ban mặt nhìn nàng, phát nàng bộ dạng rất đáng , nhất là đôi mắt to ngập nước kia, thần sắc gần như là biết .

      Tiếu Điệp cũng thấy ràng bộ mặt chân chính của nam nhân trước mắt này, nếu đêm qua là đội mặt nạ quỷ, nay nhìn giống như mỹ nam tử có thể khiến mọi nữ nhân ngay cả hồn cũng đều bán cho .

      Nàng khỏi nhớ tới phụ thân qua nam nhân này thân thế thần bí, chỉ cứu người xấu cứu người tốt, còn nếu chọc giận , cho dù bị giết chết, vừa ra sơn cốc, cũng bị sát thủ Diêm La cung giết chết.

      Nam nhân cuồng vọng kiêu ngạo như vậy nên mang khuôn mặt vô trù tuấn mỹ như thế này, hẳn là phải đội mặt quỷ đêm qua dữ tợn kia mới phù hợp.

      「 Thích ta biến thành bộ dạng người sao? Hoặc là ngươi thích mặt quỷ của ta? Đó là tuyệt thế kiệt tác, đúng ? Đem hai  tỷ tỷ  của ngươi sợ tới mức oa oa thét lớn.」 Khẩu khí của thập phần đắc ý, giống như trêu cợt người khác, nhìn người khác run sợ thực là chuyện vui vẻ.

      Tiếu Điệp thở hốc vì kinh ngạc, đôi tay bé muốn giãy giụa khỏi kiềm chế mạnh mẽ của .

      「 Ngươi còn chưa vì sao lại ở chỗ này? Muốn đánh lén khêu gợi ta sao?」 tà ác hỏi.

      Tiếu Điệp nghe vậy ánh mắt trợn to.

      「 Thực có lỗi, cho dù ngươi đáng như vậy, hơn nữa là nữ nhân duy nhất trong cốc , nhưng mà có nghĩa là ta lấy ngươi làm đối tượng tiết dục.」 Chỉ là tại, có nghĩa là về sau . ở trong lòng thầm bổ sung .

      Tiếu Điệp chẳng những ánh mắt mở lớn hơn nữa, mặt mây đỏ càng thêm thiêu hồng.

      「 Huống hồ ta thích nữ nhân dáng người nóng bỏng, thích tiểu nương mà ngay cả trước sau đều thể xác định ràng .」

      Tiếu Điệp thở phì phì đẩy ra, xoay người muốn lập tức rời khỏi, nhưng là lại vừa cứng rắn đem nàng kéo trở về, đem khuôn mặt tuấn tú kia mê hoặc chết người đền mạng toàn bộ đưa ra, dùng ngữ khí thực khoan dung hào phóng ,「 Có điều nếu ngươi rất muốn, ta  cũng ngại làm sư phụ ngươi.」

      「 phi!」

      Lãnh Điệp khuôn mặt tươi cười trầm xuống,「 Ngươi cư nhiên dám như vậy! Tốt, cho ngươi chịu trừng phạt, ngươi sợ hãi, vậy phạt ngươi...... cho phép ở tại hoàng kim ốc hoa lệ này. Ngươi có nhìn thấy kia gian phòng rách nát ở dưới cái cây phía trước hay ? Nơi đó chính là nơi ngươi ở.」

      Kia làm sao có thể coi là phòng ở, căn bản sụp tới nửa , nhưng mà nàng vóc dáng nhắn, còn có thể ở được nửa gian phòng, hơn nữa, mơ tưởng nghĩ làm như vậy có thể khiến cho nàng thống khổ chịu nổi, tuy rằng nàng chưa từng nếm qua khổ sở, nhưng là  có nghĩa nàng hết thảy đều chỉ biết hưởng thụ.

      Hơn nữa có thể cần cùng nam nhân kỳ quái này ở cùng chỗ, chính là được trời ban ân .

      「Ở bên cạnh phòng phải có mảnh đất ruộng sao ? Đó là địa phương trồng những loại dược thảo, bắt đầu từ ngày mai, đều để cho ngươi quản, còn có, cũng phải chiếu cố đồ ăn hằng ngày của ta, biết ?」

      là đem nàng trở thành nô lệ mới 「 Phải sử dụng hết 」, lập tức liền giao lượng công việc khổng lồ bắt nàng làm.

      Nhưng nàng vẫn gật gật đầu.

      「 Tốt lắm, lui ra ! Tin tưởng ngươi có đống công việc phải làm, phải bề bộn nhiều việc .」 còn quên tăng thêm ngữ khí .

      Nàng hướng đôi mắt to ngập nước tới bắn ánh mắt sát khí, sau đó liền xoay người rất nhanh nhặt lên giầy thêu của chính mình, giống như coi phía trước là thiên đường mà bay nhanh nhằm phía phòng .

      Tiểu câm điếc này tựa hồ tuyệt hề sợ , ngay cả khi nhìn thấy khuôn mặt giống quỷ cũng sợ , khi nhìn đến khuôn mặt tuấn mỹ của cũng mặt đỏ, cá tính còn rất kỳ quặc! Trời biết chính mình có phải điên hay , mới có thể nghĩ đến muốn dùng phương pháp này tìm người làm bạn.

      Có thể là bởi vì rất quạnh ! bất đắc dĩ thở dài, bằng uống sai dược mà gặp di chứng.

      Bất quá...... Vì lý do gì quần áo của nàng lại chỉnh?

      Chẳng lẽ là đêm qua xảy ra chuyện hương diễm kích thíchgì  sao?

      Lãnh Điệp cố gắng suy nghĩ, lại nghĩ thế nào cũng nhớ ra nổi.

      「 Đáng giận! Đều do này  loại dược kỳ quái này, đem mi xử lý tốt, ta làm thần y .」 xong, cả người liền vùi sâu vào việc nghiên cứu phương thuốc.

       Khi Tiếu Điệp vội vàng thoát ly khỏi căn nhà lộng lẫy kia, mãi cho đến phòng phía trước, mới phát chính mình vừa rồi đều  quên  hô hấp .

      là bị hù chết , nàng còn tưởng rằng lại giống đêm qua đột nhiên hôn nàng như vậy.

      Vừa nghĩ đến nụ hôn đầu tiên của chính mình bị đoạt rồi, nàng liền ôm bụng hỏa có nơi phát ra, có điều mơ tưởng làm như vậy đánh bại nàng, nàng sao còn là Kim Tiếu Điệp nữa chứ!

      Nàng cẩn thận đánh giá gian phòng cũ nát trước mắt, sau đó chậm rãi tiêu sái vào, bao lâu, lại chậm rãi tiêu sái ra, ở bốn phía gian phòng xem xét lượt.

      Nàng nhịn được rùng mình cái, nếu như có thể ngủ thẳng đến nửa thời gian có ngã xuống , đúng là kỳ tích .

      Hít sâu hơi, nàng nghĩ mẫu thân mất thường câu: Gặp được khó khăn đừng coi đó là khó khăn, mà coi nó là trò chơi cần chinh phục, làm thế nào giải quyết vấn đề mới là quan trọng nhất , nhưng lại phải nhàng tháo gỡ.

      Vì thế, nàng liền xắn lên ống tay áo, quyết định trước tiên khiêu chiến cửa thứ nhất --

      Đó chính là, biến khổ hình thành việc dễ dàng.(HL: câu cuối hơi khó hiểu chút )

       
      stella2412 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Đệ tam chương


      Edit: Lạc Lạc

      Beta: Quảng Hằng


      Bảy ngày trôi qua , nam nhân kia đều tự nhốt mình vào trong phòng, biết ở trong đó bận rộn cái gì, chỉ có thời gian ăn cơm , mới mệnh lệnh nàng bưng tới cửa, sau đó đem quần áo vừa tắm rửa  ra, ngay cả tiết khố cũng đều ném cho nàng giặt, hại nàng đứng bên cạnh mặt đỏ , đương nhiên cũng quên mắng là quá làm càn , tuyệt chút thẹn thùng.

      Nàng đem phòng sửa sang lại , biến thành nơi có vẻ thích hợp ở lại, nhưng lại đến trong căn phòng xa hoa của hăn cầm rất nhiều sách dược trở về đọc.

      Làm nàng phát khi đọc những quyển sách dược này mà cư nhiên người soạn chính là xú Lãnh Điệp kia, tuy rằng đối với người đáng bình luận, nhưng là đối với tài năng của cũng là thể bội phục.

      Nhìn những chủng loại dược thảo sách, nàng cũng nghĩ muốn học loại ít, hoàn hảo những lúc đem hỏi , đều có tâm tình rất tốt, cho nên đáp ứng nàng có thể ở dược thảo viên bên cạnh sử dụng mảnh đất tự mình trồng dược thảo.

      Chỉ có điều bao lâu, chợt nghe đến lạnh lùng phát ra tiếng cười nhạo,「 Những loại dược thảo ta có đều thực trân quý , còn ngươi cũng chỉ là tiểu quỷ non nớt chậm chạp .」

      Xú nam nhân đáng giận! coi ai ra gì, khinh người quá đáng. nàng là loại chậm chạp? Nàng vẫn cố tình làm tốt hết thảy cho xem.

      Đáp lại xú Lãnh Điệp kia, Tiếu Điệp vẫn cố gắng , dùng sức lực mỗi khi bị nhục nhã bi phẫn trút lên mảnh đất trồng dược thảo của nàng .

      Cho đến khi nàng phát có chút thích hợp , thắt lưng của nàng thể cử động đứng dậy nổi .

      thể nào?

      Tiếu Điệp chậm rãi muốn duỗi thẳng thắt lưng, lại nghe đến tựa hồ như có  thanh đứt gãy nào đó, sắc mặt của nàng trắng bệch lại ngay tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Phần eo truyền đến trận đau nhức, Tiếu Điệp nghĩ rằng, chính mình thực xui xẻo, cư nhiên bị xú Lãnh Điệp kia chọc giân đến trật thắt lưng .

      Làm sao bây giờ?

      Nàng cố gắng bình phục cảm xúc bất an, muốn tìm người hỗ trợ, lại phát biết từ khi nào, bên phải tàng cây lớn xuất nam nhân tuấn, cây quạt trong tay thỉnh thoảng lại nhàng phe phẩy chút .

      là trùng hợp đến như vậy ? Cư nhiên ở lại gặp xú Lãnh Điệp ngay ở phía sau.

      「 Ai da! Ngươi làm sao vậy? cố gắng làm tốt công việc còn đứng đây nhàn hạ sao? Đừng quên lượng lớn dược thảo của ta cần phải hoàn thành đó!」 Lãnh Điệp nhàn nhã xong,  thực giống kế mẫu* (mẹ kế) xấu tính cố tình ngược đãi tiểu nương đáng thương.

      Hôm nay tâm tình tốt, phương thuốc mới điều chế thành công ,  chờ chút tìm vài người xấu đến thử nghiệm, sau đó dựa vào việc dùng thuốc mới có hiệu quả, mệnh lệnh bọn họ ra hết tiền tài bất nghĩa giấu ở nơi nào?

      À! Làm cho người khác thể dối dược là giỏi nha!

      mặt tâm trặng vui vẻ , nghĩ muốn tìm tiểu nô lệ của   chơi đùa chút, lại phát nàng chẳng những đem gian phòng cũ nát biến thành gian phòng đáng , còn dùng ít vải dệt xinh xắn che khuất vách tường mục nát, còn lại mốt ít đem ra làm khăn trải bàn.

      Số vải dệt xinh xắn này là của .

      Còn có số chén trà cùng bát đĩa cũng là của .

      Tiểu câm điếc này là hiểu được tâm tình của , lợi dụng , cũng tính là quá ngu ngốc .

      lần đầu làm chủ nhân, hào phóng chút cũng tốt lắm, cùng nàng so đo này nọ .

      「 Uy! Đừng chơi nữa, ta đói bụng , nhanh lên nấu chút cho ta ăn.」 Lãnh Điệp kiên nhẫn gào thét.

      Tiếu Điệp tức giận đến muốn lập tức rời khỏi, nhưng là chỉ cử động nhàng, khiến cho nàng cả người đau đến chịu nổi, chân mềm nhũn, cư nhiên liền té ngã nằm úp sấp mặt đất, làm thế nào cũng thể động đậy , là đau quá !

      「 Uy!」Ttrên mặt nam nhân vốn dĩ còn mang theo ý cười đùa,nhìn đến vật ngọ nguậy mặt đất, mặt trận xanh mét.

      Rốt cuộc là làm cái quỷ gì?

      「 Uy! Ngươi đừng tưởng rằng giả chết là có thể cần làm việc, đừng quên ngươi lúc trước đáp ứng hứa hẹn rồi.」 bên tuyên bố quyền lợi của chính mình, vừa về phía nàng, tới gần, mới phát mặt nàng lộ vẻ thống khổ.

      Giống như phải giả vờ .

      「 Làm sao vậy?」Khẩu khí khỏi mang theo chút ôn nhu.

      Tiếu Điệp nhắm chặt đôi mắt nghĩ mở miệng, thực tế cho dù nàng có thể , cũng đau đến mức cũng ra được.

      「 Tiểu câm điếc, ngươi thể , hay dùng điệu bộ diễn tả a!」

      Nàng thống khổ vươn ngón trỏ tay phải chỉ vào chính mình  xoay đến thắt lưng, sau đó lộ vẻ đau khổ quỳ rạp mặt đất thở, mặt dĩ nhiên  tái nhợt chút huyết sắc.

      Lãnh Điệp con ngươi đen lạnh lùng, vươn tay, mềm lại chuẩn xác ở lưng của nàng sờ tới sờ lui.

      cần sờ...... Tiếu Điệp trong lòng thống khổ hò hét , nàng muốn bị này nam nhân này đụng tới chính mình, nhưng lại ngăn cản được.

      Đột nhiên, nàng cảm giác được trận mát lạnh, làm nàng khỏi rùng mình cái, nàng nhìn lại, phát cư nhiên cởi áo của nàng !

      Làm sao có thể!

      Nàng mới muốn cử động, lại đau đến mức nước mắt đều muốn chảy xuống hết, chỉ có thể bất đắc dĩ ghé vào mặt bùn đất đau đớn thở gấp, giống như con chó , mặc cho đại sắc ma giở trò.

      Nam nhân đáng giận này nghĩ thừa dịp ở phía sau chiếm tiện nghi của nàng ?

      Ngay tại lúc nàng nghĩ tới như vậy , nàng ngửi được cỗ hương khí, tiếp theo cảm giác lạnh như băng bao trùm lên thắt lưng của nàng, tay chỉ dùng sức lực vừa phải chậm rãi theo huyết quản của nàng xoa bóp.

      「 A......」

      Cơ thể toàn bộ đều co rút lại , nàng đau muốn kêu ra tiếng, muốn cần tiếp tục xoa bóp, lại nghe đến nhàng ở bên tai  --

      「 Trước kia ở Mông Cổ có nữ nhân xinh đẹp , nàng vốn dĩ muốn vào cung làm Vương phi Mông Cổ vương, nhưng là ở  ngày trước khi thành hôn, bị Quỷ Vương biết từ nơi nào đến nhìn trúng, đem nàng bắt mang .」

      Tiếu Điệp khỏi bị chuyện xưa này làm hấp dẫn, quên đau đớn, ngoan ngoãn làm cho thay chính mình mát xa thắt lưng.

      Ngay khi cơn đau nhức bắt đầu chậm rãi biến mất, ngược lại còn có cảm giác thoải mái.

      Nhưng mà nàng càng muốn phải biết rằng chuyện xưa này kết cục như thế nào.

      Nhìn đến tiểu nữ nhân này dùng đôi mắt to ngập nước nhìn chăm chú vào , thúc giục tiếp tục tiếp, quyết định đem tàn khốc kia mặt giảm bớt , đổi thành lời của người trong lòng của Tam đệ là Na Lan .

      「 Kết quả Quỷ Vương ôn nhu đối đãi nàng, rốt cục chiếm được trái tim của nàng , vì thế nàng sinh hạ bốn kết tinh của tình , sống cuộc sống hạnh phúc tại Mông Cổ, cùng Quỷ Vương hai người từ nay về sau tràn ngập hạnh phúc cùng vui vẻ.」 Lãnh Điệp lại dùng ngón tay móc ít thuốc mỡ, tiếp tục ở da thịt mềm mại của nàng xoa bóp .

      Như vậy chuyện xưa này thực rất ngọt ngào ! Quỷ Vương kia nhất định là mặt dữ tâm thiện , bằng xinh đẹp vì lý do gì lại thích ? Tựa như vậy......

      Ý niệm trong đầu vừa mới ra , làm nàng bị dọa tới nhảy dựng.

      Nàng tại sao có thể nghĩ như vậy chứ?

      Có điều, trừ bỏ miệng lưỡi có chút xấu xa, tính tình ra cũng  tạm , có kém cỏi như vậy .

      Khi dùng thanh ôn nhu trầm thấp ra chuyện tình khi  xưa kia, loại cảm giác ấm áp cũng lan tới nội tâm vốn đơn của nàng.

      Nàng nhớ tới năm đó nương cũng đều cùng nàng kể lại thiệt nhiều chuyện xưa như vậy......

      Ngay tại lúc Tiếu Điệp đắm chìm vào những cảm xúc trong chuyện tình thần thoại xưa cùng tưởngng nhớ mẫu thân , nàng lại cảm giác được bàn tay nguyên bản ở lưng nàng tựa hồ bắt đầu có khuynh hướng hề an phận.

      Nàng muốn ngăn cản, lại bị dùng tay trái đè lại thắt lưng, như vậy nàng căn bản động đậy được thân mình, chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt .

      Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Nàng oán hận dùng thần ngữ đối với .

      Ánh sáng lui phía sau làm cho nàng nhìn hết biểu tình mặt , chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của , nhưng là từ thân hình tới gần phát ra hơi thở nguy hiểm, nàng ở trong lòng thầm kêu ổn.

      Nam nhân vừa mới ôn nhu săn sóc kia thấy , nguyên bản ác ma làm nàng đáng ghét lại trở lại.

      「 Ta phá lệ thay ngươi vừa xoa bóp lại vừa chuyện xưa để phân tán chú ý của ngươi, làm cho ngươi chẳng những còn thống khổ, có phải còn làm cho ngươi thực cảm động hay ?」 làm ra bộ dạng như rất bội phục chính mình,「 Cho nên ta tính ngươi chút tiện nghi tốt rồi.」

      Cái gì chút tiện nghi?

      Tiếu Điệp còn kịp phản ứng lại , liền cảm giác được bàn tay to an phận trượt đến cái mông của nàng, vốn dĩ bởi vì xoa bóp thắt lưng, mà bị kéo xuống đến phần ba quần của nàng , tại chỉ đơn giản phen kéo xuống dưới.

      ! Tiếu Điệp nhắm chặt ánh mắt, trong lòng than thầm tuyệt vọng , nhưng là lại dùng sức lực của nam nhân , khiến cho nàng làm thế nào cũng giãy dụa được.

      「 Ta vất vả như vậy, ngươi dùng thân thể xinh đẹp báo đáp ta chút, cần keo kiệt như vậy !」

      Việc này có hay cũng có quan hệ gì? Nàng tức giận dùng thần ngữ rống .

      Đáng giận là, xú Lãnh Điệp này cư nhiên cố ý làm như thấy, xem thần ngữ của nàng, nghĩ đến như vậy coi như nàng ngầm đồng ý .

      là rất đáng giận !

      nghĩ tới ngươi sờ lên cảm giác lại mềm mại như vậy, giống  như vuốt ve cẩn thận đóa hoa , làm cho người ta thích muốn buông tay.」Thanh của bởi vì tình dục mà có vẻ có chút khàn khàn.

      Bàn tay to say đắm vuốt ve cặp mông tuyết trắng của nàng, ngón tay tìm được đến giữa tầng vải dệt mỏng manh , nhàng vỗ về chơi đùa khe hở hẹp như như .

      Tiếu Điệp đỏ rực gò má, cắn môi dưới kiềm chế, sợ chính mình kêu ra tiếng.

      cần......

      Nam nhân sao có thể cuồng vọng bá đạo như vậy, thừa dịp nàng thể động đậy mà giở trò với nàng !

      「 Thực mẫn cảm a! Mới nhàng đụng chạm chút , cũng  ướt như vậy .」
      stella2412 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Đệ tam chương


      Edit: Lạc Lạc

      Beta: Quảng Hằng



      <img class="alignnone size-full wp-image-7277" title="a10" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/a10.jpg" alt="" width="401" height="558" />


      「 Thực mẫn cảm a! Mới nhàng đụng chạm chút , cũng  ướt như vậy .」

      Tiếu Điệp hung hăng trừng mắt , liều lĩnh muốn đẩy ra , nhưng là chỉ mới dùng sức cử động, nàng liền cảm thấy phần eo truyền đến trận đau nhức, nàng đau kêu tiếng, cả người đau ngược về .

      「 Ai ai ai! Đừng lộn xộn a! Ta vất vả giúp ngươi đem thương thế gân cốt  xử lý tốt, ngươi muốn làm cho tâm huyết của ta kiếm củi ba năm thiêu giờ sao?」 cau mày , thân thủ muốn chạm tới nàng, lại bị nàng dùng sức đánh.

      「 A! Thực đau ! Ngươi đánh đau đó!」

      Ta muốn đánh ngươi, vậy sao? Cắn ta sao? Tiếu Điệp thở phì phì trừng mắt .

      Phẫn nộ làm nàng quên chính mình tại thể động đậy, còn cần dựa vào xú nam nhân này, bằng phải nằm ở đây qua đêm .

      「 Muốn ở trong này nằm buổi tối , liền tiếp tục phản kháng ta cũng có vấn đề gì, dù sao ta có là thời gian có thể ở đây cùng ngươi.」 dùng loại ngữ khí quyết cho phép nàng tranh cãi  , cuối cùng đơn giản ngồi ở bên cạnh nàng, thảnh thơi phe phẩy cây quạt trong tay.

      Tiếu Điệp nghĩ rằng, thắt lưng của nàng bởi vì   vừa mới xoa bóp   còn nhiều đau đớn, có thể chậm rãi di động , hẳn là có thể chống đỡ trở về gian phòng , chờ ngủ giấc tỉnh dậy, có lẽ tốt lắm.

      Thân là người nam nhân nhìn đến thục nữ gặp nạn, đưa tay trợ giúp  , nhưng là nàng sớm nên biết xú Lãnh Điệp này là nam nhân tồi tệ.

      Tiếu Điệp chậm rãi bò lên , hô hấp sâu ngụm to khí, lập tức giống như kẻ uống rượu say ngã trái ngã phải chậm rãi về hướng phòng , mỗi bước đều làm nàng đau đến thực muốn khóc.

      Nhưng là nàng tuyệt đối muốn cầu cứu, cho dù chỉ còn chút sức lực, nàng cũng để cho nam nhân này đắc ý quá mức.

      Tiếp tục thêm được vài bước .

      Nàng cố gắng muốn thoát khỏi ...... Lãnh Điệp lẳng lặng nhìn bóng dáng giãy dụa của nàng, trong lòng lên loại cảm giác thực thoải mái.

      tuyệt thích ý niệm trong đầu rằng nàng chán ghét , tuy rằng hiểu được chính mình phải hàng xóm tốt, nhưng là xem vừa mới mở lòng chính nghĩa thay nàng xoa bóp thắt lưng bị thương như vậy , nàng ít nhất sắc mặt cũng nên mang chút hoà nhã  nha!

      Đừng quên ngươi mới vừa rồi còn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ăn trộm người ta, nhưng nàng cũng là tiểu nương băng thanh ngọc khiết, chưa từng bị nam nhân kiêu ngạo như vậy sờ loạn qua, nàng đao giết ngươi cũng là thực may mắn , còn hy vọng xa vời nàng cảm kích ngươi sao? thanh nho ở trong lòng vang lên.

      Hừ! Để cho nàng thống khổ ! Để cho nàng chịu tra tấn ! Trật thắt lưng, đều là bởi vì nàng ngoan ngoãn nghe lời, nên bị trời trừng phạt, trừng phạt nàng luôn muốn cùng đối nghịch.

      Lãnh Điệp chậm rãi phe phẩy quạt nan trong tay, mặt chút thay đổi giống như là lãnh huyết nhân*(Người máu lạnh) .

      ngẩng đầu, làm cho cả người phơi nắng mặt trời trọn vẹn, hưởng thụ cảm giác được ánh mặt trời ấm áp bao quanh, để ý tới người khác.

      Thẳng đến nghe được thanh giống như tiếng khóc bị cố gắng đè nén xuống , mới mở to mắt, nhìn bóng dáng bé ở phòng phía trước tựa vào cạnh cửa run run .

      phải là khóc chứ? Nàng phải luôn luôn đều thực dũng cảm sao? cau mày nghĩ.

      Đáng giận! Vẫn là có biện pháp, thắt lưng đau quá. Nàng nhịn được giọng khóc .

      Lãnh Điệp lẳng lặng nhìn nước mắt của nàng, vẻ mặt đùa giỡn cũng thu lạ chút, tới phía, vươn tay cẩn thận ôm lấy nàng, gì đem nàng ôm đến trong phòng , sau đó đặt ở giường......

      「 Chăn của ngươi đâu?」

      Tiếu Điệp vươn tay bé, chỉ vào tấm chăn mỏng manh phơi nắng bên ngoài , cũ nát lại bị giặt nhiều trở nên trắng.

      Loại vải rách này cũng được coi là chăn? cảm giác được trong lòng có cỗ lửa giận thể khống chế dần dâng lên.

      Tiếu Điệp hoang mang nhìn đột nhiên sắc mặt trở nên rất khó coi, sau đó câu cũng ra ngoài, bỏ lại nàng người mình nằm ở giường.

      thể nào? là người có lương tâm , nàng vốn bởi vì hành vi vừa rồi ôm nàng vào mà cảm động chút, kết quả là  cảm động vô ích .

      Ngay lúc nàng tiếng động mắng xú Lãnh Điệp lương tâm kia , liền nhìn thấy hé ra xú bộ mặt, ôm lấy đống chăn bông vào , tuyệt thương hương tiếc ngọc đem chăn bông đặt ở thân thể của nàng , hại nàng thiếu chút nữa thể hô hấp.

      「 Đống chăn bông này  ta tính cho người mượn tạm, được phá hỏng, bằng lấy ngươi ra dùng thân thể để bồi thường.」

      Tiếu Điệp nghe vậy tức giận đến khuôn mặt nhắn hồng toàn bộ , thoạt nhìn rất đáng .

      coi như có lương tâm giúp nàng chuẩn bị cái chăn tốt.

      Có chăn ấm áp cùng loại hương thơm dễ chịu, Tiếu Điệp cảm giác được hết thảy bất mãn cùng ủy khuất cơ hồ trong nháy mắt đều tiêu tán, chỉ còn lại có loại hạnh phúc đơn thuần.

      Nàng gắt gao kéo chăn bông lên, tham lam nhắm lại hai mắt, cái miệng khỏi phát ra tiếng thở dài thỏa mãn mà ngay cả nàng cũng hiểu được.

      Lần đầu tiên trong cuộc đời lại ghen tị với chăn bông...... nghĩ tới chính mình cư nhiên có loại ý niệm vớ vẩn này trong đầu.

      Vốn dĩ còn muốn cười nhạo nàng, nhưng là nhìn đến nàng tựa hồ lâu rồi có nằm trong ổ chăn ấm áp , ánh mắt nhìn xem ra nàng bộ dạng thực mệt mỏi……

      Cũng được! cần tiếp tục nháo nàng nữa.

      Thu hồi vẻ mặt đùa cợt, phát nàng ngủ say, vươn tay nhàng vuốt ve khuôn mặt non mịn của nàng, nàng nằm ở bên trong chăn bông giống như giống tiểu nương trong sáng thuần khiết, dường như chuyện tình xảy ra đời này đều quấy rầy được giấc ngủ của nàng.

      Nhìn tóc của nàng có chút tán loạn tản ra bên ngoài mái tóc bị nàng buộc quá chặt chẽ, ở khuôn mặt nho hình quả táo của nàng hình thành vòng cái bóng thần bí , khuôn mặt quá mức tái nhợt làm cho nàng xem rất yếu ớt, giống như chỉ vừa sờ vào nát.

      Có lẽ mọi người đều thích loại tiểu oa nhi này mỏng manh dễ vỡ này, nhưng là lại tuyệt thích, ngược lại tình nguyện nhìn đến lão kia dùng ánh mắt sát thủ trừng mắt , tiểu câm điếc này dùng miệng đào tiếng động nguyền rủa ngàn lần vạn lần.

      「 Tiểu câm điếc, dùng nhân sâm ngàn năm bồi bổ cho ngươi tốt lắm, ăn tháng hẳn là tốt hơn nhiều , như thế nào?  Chủ nhân như ta đối xử với ngươi cũng đủ tốt ?」 thào hỏi, trong con ngươi đen xinh đẹp  lóe ra tia sủng nịch .

      chậm rãi cúi đầu, ở đôi môi hồng nộn của nàng hạ xuống nụ hôn thực ôn nhu, sau đó mới đứng dậy thay nàng chuẩn bị ít thuốc điều trị thân thể.

      *****************************

         lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy, cũng nằm trong dự kiến của ta, cho nên ta cũng cảm thấy quá ngạc nhiên, ta muốn tỉnh táo lại, cũng quyết định càng thêm chán ghét .

      Tuy rằng ba ngày trước trật thắt lưng, nếu phải tức thời xử lý sau còn có thuốc trị liệu, , ta cũng hồi phục nhanh như vậy, nhưng có nghĩa là ta nên hướng lời cảm kích như vậy càng làm cho thừa cơ ăn đậu hủ!

      Chuyện dược thảo trong vườn lần trước liền quên ! Về sau tuyệt đối tiếp tục để cho tới gần chính mình nửa bước......

      [Pi-et: đây là tỷ ấy viết nhật ký nên mới  xưng là “ta” nha ^^].

      cho ta tới gần, ngươi làm như thế nào học trộm công phu của ta?」

      thanh trào phúng truyền đến, khiến Tiếu Điệp sợ tới mức vội vàng dùng hai tay vây lấy những dòng tâm vừa viết, quay đầu vừa thấy, phát xú Lãnh Điệp này biết từ khi nào đứng ở phía sau  mình , khuôn mặt tuấn mỹ vẫn như cũ lộ ra chút ý cười thản nhiên.

      Tuy rằng so với nam nhân bình thường đều mảnh khảnh thon dài hơn, nhưng vẫn là làm cho trong phòng tràn ngập cảm giác hít thở thông .

      Bình thường đều ăn vận rất đẹp, nhưng mà hôm nay trang phục tựa hồ càng thêm lộng lẫy , thay đổi là, vẫn là thân hồng bào kiêu ngạo tương xứng cùng đai lưng màu vàng, đai lưng  treo khối ngọc bội giá trị xa xỉ, tay cầm quạt nan tinh xảo, phối hợp hé ra khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ , nghiễm nhiên toát lên khí chất của mĩ công tử.

      Càng nhìn, Tiếu Điệp càng sinh khí.

      Cũng khó trách lại kiêu ngạo như thế, bởi vì ông trời cũng cấp đủ  tiền bạc khiến có thể kiêu ngạo như vậy.

      Chính là tay kia bưng cái bát,  cùng với trang phục của cũng kém .

      Tiếu Điệp vừa thấy, liền biết trong bát là cái gì  , ngày đó, nàng đều bị bắt buộc uống chén thuốc thực khủng bố này.

      Sắc mặt của nàng lập tức trở nên tái nhợt, sau đó vẫn lắc đầu.

      Lãnh Điệp lập tức nể mặt,「 Làm sao có thể uống , ngươi đừng mơ tưởng dựa vào sinh bệnh phải làm việc.」

      Cái gì? Cư nhiên nàng như vậy !

      Tiếu Điệp thở phì phì đem bát trong tay đoạt lấy , lỗ lỗ uống xong , nào biết uống quá nhanh, khổ đến cả khuôn mặt nàng đều lập tức nhăn lại .

      「 Chậm rãi uống a! Để làm chi phải uống nhanh như vậy ?」 tức giận .

      Nàng khổ sở muốn tìm nước uống, lại phát trong ấm trà còn chút nước , vừa cầm lấy ấm trà muốn lao ra lấy nước, lại bị người nhanh hơn từng bước ôm lấy, sau đó đôi mồi của nàng liền bị che lại .

      Miệng của nàng  bị đầu lưỡi bá đạo cạy mở, xâm nhập vào bên trong ngừng khiêu khích , nguyên bản cảm nhận được cay đắng ở  đầu lưỡi bởi vì hôn mà cảm giác được biến mất ít, thay vào đó là loại mùi vị tê dại mất hồn.

      góc nào đó trong đầu có chuông báo ngừng vang lại vang lên, nhắc nhở nàng nên tiếp tục tùy ý để hôn , nhưng là đầu lưỡi ướt át của , dần hóa hòa tan chén thuốc đắng.

      Nàng tự với chính mình, là vì sợ đắng, cho nên mới đáp lại , mút lấy đầu lưỡi của .

      Chính là bởi vì nàng sợ đắng......

      Khi lưu luyến muốn rời cánh môi của nàng, nàng vẫn còn trận hốt hoảng, biết ở nơi nào, làm cho hảo hảo muốn lần nữa ôm vào trong lòng tận tình hôn.

      「Phương pháp giải đắng này cũng tệ lắm ? Về sau mỗi lần uống xong thuốc liền kêu ta, ta ngại cho ngươi mượn giải trừ chút vị đắng.」 khuôn mặt tuấn mỹ của lộ vẻ như là mèo vừa  nuốt được con chuột thỏa mãn tươi cười.

      chờ thấy hy vọng được đáp lại, khẽ thở dài, dùng loại ngữ khí giống như đạo huấn đệ tử học tốt với nàng ,「 Nếu thích hãy biểu ra ngoài, như vậy khá hơn , hiểu ?」

      Hừ! Chẳng lẽ nàng thích cảm giác bị hôn, hơn nữa còn phải nhất ngũ nhất thập*( năm mười…. hay là đầu đuôi ngọn ngành ^^) với sao? Như vậy làm địch nhân đắc ý, chuyện làm chính mình mất mặt tốt nhất là cả đời đều chìm sâu xuống biển, để ai biết được mới tốt.

      「 Đúng rồi, ta thay ngươi chẩn đoán chút, ta rồi ta đem bệnh câm điếc của ngươi chữa khỏi , đừng quên, ta  là thiên hạ đệ nhất thần y, nếu chữa trị tốt , ngươi liền...... Cho ta hôn cái tốt lắm.」(^^!) vừa vừa đem ngân châm* (kim châm cứu) của mình mở ra, vẻ mặt thoải mái giống như bệnh câm điếc của nàng so với nhiễm phong hàn đều giống nhau, đơn giản.

      cần.」

      Trong phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên hai chữ, nhất thời khiến   cả người cứng lại.

       


      stella2412 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Thứ bốn chương


      Edit: Lạc Lạc

      Beta: Quảng Hăng

      「Là ngươi  vừa mới chuyện sao?」

      Tiếu Điệp vẫn như cũ mở lớn mắt trừng , có trả lời.

      Lãnh Điệp nhìn bốn phía lại nhìn xem phía , sau khi xác định có người khác, mới :「 Chẳng lẽ là ta quá mệt mỏi ? Lại có thể nghe nhầm ? Đến đây, để cho ta châm cứu chút.」

      Ngân châm * (Kim châm cứu) trong tay thoạt nhìn là khủng khiếp.

      「 Ta cần.」 Nàng liều mình cả người liền lui lại phía sau.

      Lần này nhìn thấy là ai chuyện .

      khuôn mặt tuấn mỹ của đầu tiên là trận hoang mang, sau lại là bừng tỉnh đại ngộ, sau đó liền lộ ra ý cười lạnh -- như là hàm ràng nụ cười lạnh mang theo phẫn nộ.

      「 Ta nghĩ là ta hiểu được, ngươi căn bản phải câm điếc.」

      「 Ta cho tới bây giờ đều qua ta là câm điếc.」Nàng lâu chưa xuất khẩu thanh có chút khàn khàn trầm thấp, ngay cả Tiếu Điệp chính mình cũng nghe vô, dứt khoát lại mở miệng .

      「 Ngươi tự cho là dùng đến chiêu này để chế nhạo là dùng đúng người sao?」 khiêu khích hỏi.

      Thấy nắm chặt ngân châm trong tay, Tiếu Điệp thực sợ chiêu liền đâm tới.

      「 Như thế nào? Bị ta phát bí mật của mình, từ xấu hổ liền chuyển thành giận dữ sao?」 như là cười nàng bộ dạng của chính mình đều thành thực.

      「 Ta thích chuyện, thể sao?」 Nàng bình tĩnh hỏi lại .

      「 Như vậy cũng tốt, về sau ta cần vất vả xem ngươi khoa tay múa chân như vậy.」 cũng thể toàn bộ đều trách nàng, có đôi khi làm bộ như , xác thực có thể giảm rất nhiều phiền toái.

      Hé ra bộ mặt lạnh lùng, Tiếu Điệp đem nhật kí của chính mình thu hồi lại, sau đó từ trong mặt sách lấy ra vài thẻ bài .

      Đây chính là nàng vì ứng phó mà suy nghĩ kỹ chuẩn bị 「 đại ngôn bài 」*(Thẻ bài thay cho lời )

      Lười chuyện với liền dùng thẻ này biểu đạt, loại kháng nghị cùng thị uy hơn nữa mang hành vi khinh thường, tỏ vẻ nàng đối có rất nhiều ý kiến.

      「 Đây là cái gì?」

      tò mò muốn tới gần xem cái ràng, nàng lập tức giơ lên thẻ bài trong tay, mặt viết: cho phép xem loạn.

      Lãnh Điệp nhíu mày,「 thể? Ngươi ràng biết chuyện, còn muốn dùng chiêu này?」 Miệng thoáng gợi lên chút ý tươi cười giống như là bội phục lại cảm thấy nàng thực nhàm chán.

      Chỉ thấy nàng lại rút ra thẻ bài, mặt viết: Ta thích.

      「 Như vậy cũng tốt? Ngươi là so với ta còn kỳ quái hơn!」 lần đầu cảm thấy chính mình bị đánh bại .

      Tiếu Điệp lại vẻ mặt chút thay đổi giơ lên tờ giấy thẻ bài khác, mặt viết: Đương nhiên.

      「 Như vậy cũng tốt, bằng mỗi lần đều là ta tự mình chuyện, ngươi cũng , như vậy cũng thú vị .」 còn gật gật đầu, bộ dạng thực ủy khuất.

      Nếu nàng muốn đùa giỡn như vậy , cảm thấy cũng có vấn đề.

      「 Đúng rồi, thắt lưng ngươi khá hơn chút nào ?」

      Tay muốn sờ sờ thắt lưng của nàng, lại lập tức thu được thẻ bài cảnh cáo: cho phép chạm vào ta!

      Bốn chữ lớn, mặt còn có vẽ cái mặt tiểu quỷ, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.

      「 Hừ! chạm chạm. Ta vốn muốn nếu thắt lưng tốt ngươi chút, muốn theo ta vào trong thành chơi đùa hay ? Có điều ta xem ngươi hẳn là muốn , ai bảo ngươi chán ghét ta như vậy! Ta vẫn là chính mình người mình cũng tốt lắm.」

      Vào thành?! Tiếu Điệp trong lòng liền nhanh chóng khẩn trương, trận hưng phấn cùng cảm giác chờ mong nhanh chóng nổi lên.

      Lãnh Điệp bên làm bộ thở dài đáng thương, bên  thả chậm cước bộ ra phía ngoài cửa, mới đạp đến bùn đất ngoài cửa, tay áo bị bàn tay tay bé bắt được.

      hề quay đầu.

      Bàn tay bé lại nhàng kéo chút.

      hơi hơi nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp gì nhìn chăm chú vào chủ nhân của bàn tay bé kia, chỉ thấy Tiếu Điệp vẻ mặt hồng hồng , thẻ bài trong tay viết: Ta cũng muốn .

      Lãnh Điệp hơi gợi lên ý cười, sau đó vươn tay cầm lấy bàn tay bé kia.

      Hai người cứ tay nắm tay như vậy , xuống núi dạo phố.

       *****************

      Trong thành phố đường lớn ngõ phi thường náo nhiệt, mọi người đều thực cần cù lao vất vả làm ăn buôn bán, người đường lui tới, nhìn ngó xung quanh, tiếng rao hàng vang lên, làm cho người ta thể cảm nhận được cỗ cảm giác thực hưng phấn.

      Lãnh Điệp ánh mắt sủng nịnh nhìn chăm chú vào tiểu nữ nhân bên người vẫn ra sức nhìn ngó này nọ, chỉ cần nàng thấy thích hoặc là chưa từng gặp qua , đôi mắt to kia liền lập tức phát sáng.

      Khuôn mặt nhắn đáng dưới ánh mặt trời thoạt nhìn càng thêm kiều mỵ động lòng người, vì sợ nàng muốn chạy mất, cho dù nàng muốn rút tay lại, Lãnh Điệp vẫn như cũ bá đạo nắm lấy bàn tay bé của nàng.

      Cảm giác nắm chặt bàn tay bé này lại mềm mại như vậy, trắng hồng mềm mịn , làm cho người ta luyến tiếc nỡ buông ra.

      , nàng tuyệt đối phải khẩu vị của , thích là những đại mỹ nhân tao nhã thành thục, còn có thể ngâm thơ đối họa với , mà phải tiểu câm điếc này chỉ biết khắp nơi cùng đối nghịch.

      Có điều, gần nhất phát khẩu vị của chính mình tựa hồ có thay đổi, tuy rằng nàng thích chuyện, lại hề khiến cảm thấy nàng tồn tại, ngược lại , từ lần trước ở trong phòng mình phát nàng, tại nằm ở giường, đều có thể ngửi được ở người nàng cỗ hương vị mê người, rất khó có thể chú ý đến nàng.

       Lúc trước ở trong vườn dược thảo, cũng chỉ là muốn trêu chọc nàng thôi, bởi vì ở Dược Thần cốc ngày ngày đều thực nhàm chán, mới có thể làm ra chuyện tình khiến chính cảm thấy kinh ngạc như vậy.

      Thế nhưng lại thấy nghiện, sau đó giống như được nếm qua mỹ vị,  chú ý bất cứ lúc nào nếu có thể có cơ hội lại tiếp tục trộm hương.

      Bất đắc dĩ tiểu nữ nhân này khắp nơi đều phòng bị , hại ngay cả tới gần cũng được.

      Hôm nay có thể cho nắm bàn tay bé của nàng, cũng coi như thỏa mãn .

      tại nằm ở giường, đều có thể ngửi được ở người nàng cỗ hương vị mê người, rất khó có thể chú ý đến nàng.

       Lúc trước ở trong vườn dược thảo, cũng chỉ là muốn trêu chọc nàng thôi, bởi vì ở Dược Thần cốc ngày ngày đều thực nhàm chán, mới có thể làm ra chuyện tình khiến chính cảm thấy kinh ngạc như vậy.

      Thế nhưng lại thấy nghiện, sau đó giống như được nếm qua mỹ vị,  chú ý bất cứ lúc nào nếu có thể có cơ hội lại tiếp tục trộm hương.

      Bất đắc dĩ tiểu nữ nhân này khắp nơi đều phòng bị , hại ngay cả tới gần cũng được.

      Hôm nay có thể cho nắm bàn tay bé của nàng, cũng coi như thỏa mãn .
      stella2412 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Edit: Lạc Lạc

      #ff9900;Beta: Quảng Hằng


      <img class="alignnone size-full wp-image-7437" title="4c6502d3g73c253180102690" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/4c6502d3g73c253180102690.jpg" alt="" width="496" height="666" />


      Vốn muốn mang nàng cùng tới vương phủ , nhưng là xem nàng giống như con chim được thả ra khỏi lồng sắt, cũng muốn nhẫn tâm phá hỏng hăng hái của nàng  .

      từ trong người lấy ra bao bạc nhét vào giữa bàn tay của nàng, khiến nàng vốn dĩ vẫn luôn nhìn ngó chung quanh quay đầu chuyển lại nhìn .

      Nàng vẻ mặt hoang mang hại thiếu chút nữa tưởng liều lĩnh hôn nàng, bắt buộc chính mình bình tĩnh :「Thù lao này cho ngươi dùng.」

      Tiếu Điệp lắc đầu.

      cần lo lắng, tiêu hết nó cũng sao, mua gì đó chính mình thích ăn, hoặc là mua vài bộ quần áo mới. Đúng rồi, cái yếm của ngươi cũng nên đổi , ta nhìn cũng phát chán .」

      Hai má Tiếu Điệp lập tức phình lớn, tức giận đến giống như con chuột Thiên Trúc. (Hơ…cái nì khó hỉu quớ, liệu cóa liên quan đến truyện Tây Du Kí tỷ??? &gt;”&lt;)

      cười ha ha,「 Đừng nóng giận, ngươi tại là nô lệ của ta, chủ nhân nuôi dưỡng ngươi cũng là hẳn là việc nên làm , cầm lấy !」

      Tiếu Điệp vốn nghĩ nhận , nhưng là nghe được như vậy, lấy đúng là thực có lỗi với chính mình.

      「 Đúng rồi, lát nữa , ngươi đến miếu Nguyệt Lão phía trước chờ ta, chưa chơi đủ , ta tiếp tục đưa ngươi chơi.」 được vài bước, giống như là nghĩ đến cái gì liền quay lại , biểu tình nghiêm túc với nàng :「 Nếu phát sinh tình gì, liền lớn tiếng kêu cứu mạng, cho phép giả bộ câm điếc.」

      Vẫn trừng mắt thẳng đến nàng gật đầu hứa hẹn, mới yên tâm làm chính , lưu lại nàng mình đứng ở đầu đường náo nhiệt.

      Đáng ghét! Lão xú Lãnh Điệp tự tung tự tác này.

      Nhưng mà...... biết vì cái gì, trong nháy mắt khi xoay người rời kia, Tiếu Điệp đột nhiên có cổ xúc động muốn gọi đừng bỏ lại nàng mình, nhưng vẫn là nhịn xuống .

      Đối với phản ứng của chính mình, nàng cảm thấy thực hoang mang, cũng thực biết. Ở bên người cư nhiên lại có cảm giác an toàn! vừa , nàng tựa như tiểu nương bị vứt bỏ , bất an cảm thấy sợ hãi.

      Xem ra chính mình ở bất tri bất giác muốn ỷ lại vào , điểm này phải tuyệt đối lập tức sửa . Tiếu Điệp dùng sức cho chính mình, sau đó nắm chặt túi bạc trong tay, hạ quyết định -- tiêu hết nó.

      *****************

      「 Cám ơn, cám ơn, thần y, nếu có bàn tay thần diệu của ngài, ta nghĩ, tiểu muội nhà ta tính mệnh nhất định còn cách nào cứu chữa.」

      Vương phủ, đại phú hào nhất nhì trong kinh thành, quan hệ cùng hoàng cung hề tầm thường, bất cứ người nào đều muốn cùng người nhà này đặt chút quan hệ, làm tốt còn có cơ hội có thể thăng chức rất nhanh.

      Có điều Lãnh Điệp tuyệt để ý chuyện này, để ý là nhanh chóng lấy tiền, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm tiểu câm điếc của .

      nghĩ tới mới cùng tiểu câm điếc tách ra đến cái canh giờ, lại có thể cảm thấy toàn thân được tự nhiên như vậy?

      「 Thần y ngàn dặm xa xôi tới nơi này, lại cho ta phái người đưa ngài lên núi, bằng xin mời lưu lại ở đây đêm, để cho ta làm tốt chút vai trò của người chủ nhà.」Chủ tử Vương gia mang bộ dáng người cầu an , rất có phúc khí, hơn nữa thân thiết tươi cười, thoạt nhìn tựa như  phật Di Lặc.

      Nếu phải biết trong phủ có kỳ trân dị bảo -- cỏ linh chi Long Hầu , hơn nữa nếu phải trả giá rất cao, cho dù Vương gia tiểu thư chết ở trước mặt , cũng nhất định cứu nàng.

      Tuy rằng tiểu câm điếc phải câm điếc, nhưng là lâu dài mở miệng, vẫn là có chút ảnh hưởng đến yết hầu* (cổ họng), lấy  cỏ linh chi Long Hầu này giúp nàng bồi bổ chút, hẳn là thanh chẳng khác nào chim hoàng vậy, nàng cũng có thể muốn mở miệng . Lãnh Điệp nghĩ như vậy trong lòng .

      Kỳ quái, chính mình tại sao lại đối với nàng tốt như vậy? cũng cảm thấy thực kinh ngạc, có điều liền phân loại suy nghĩ đó thành là vì nàng nấu nướng rất hợp khẩu vị của .

      Trừ lần đó ra, tuyệt đối chịu thừa nhận chính mình bất tri bất giác sinh ra hành vi sủng nịch đối với nàng .

      「 Vương lão gia, nếu tiểu thư có việc gì , ông liền đem vật ước định lúc trước mau mang cho ta ! Ta phải .」

      Lãnh Điệp thẳng thắn làm những người ở đây nghe xong đều có chút xấu hổ, còn có người ngay tại chỗ liền lộ ra vẻ mặt với ý tứ「 Ngươi là cái gì? 」, tươi cười mặt Vương lão gia cũng liền cứng lại .

      lần đầu tiên gặp được cho người ta chút mặt mũi như vậy, nhưng là thấy đem bệnh tật lâu ngày của tiểu muội cứu chữa khỏi, điểm chọc tức ấy cũng có thể đem nhịn xuống dưới.

      「 Người đâu, nhanh đến nhà kho lấy cỏ linh chi Long Hầu, còn có hòm ngân lượng.」

      「 Chờ chút, ngân lượng liệu có thể đổi được được ...... Trâm cài tóc đầu nữ tử chứ?」 vừa rồi nhìn thấy Vương gia tiểu thư ngay cả sinh bệnh nằm ở giường, vẫn có thể bày ra bộ dạng xinh đẹp như vậy .

      Tiểu câm điếc bộ dạng so với Vương gia tiểu thư cũng hề kém, chính là thân thanh lịch, theo chủ nhân tác phong hoa lệ như tuyệt phù hợp.

      cũng nên hào phóng chút ! Tặng cho nàng vài món đồ xinh xắn , chừng cũng trở nên xinh đẹp hơn chút, coi như nhìn vào cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

      「 Nữ tử dùng sao?」 Vương lão gia bỗng nhiên hiểu ra, cười đến thực ái muội :「 Là cho tôn phu nhân dùng , đúng ? Có, có, mấy ngày hôm trước Hoàng Thượng có ban cho ít châu báu trân quý.」

      Lãnh Điệp gật gật đầu, lại bổ sung câu,「 Chỉ có thể lấy vượt qua giá trị số ngân lượng ban đầu  , thể thiếu.」

      Lúc này, mọi người đều cảm thấy đầu có đàn quạ đen bay qua, hẹn mà cùng nghĩ, quả nhiên là Tiễn Điệp *(Tiễn : tiền bạc ^^) danh bất hư truyền .

      Lấy được những thứ cần lấy , Lãnh Điệp liền tuyệt để ý tới Vương lão gia ở phía sau ân cần kêu gọi lưu lại, để cho làm tốt chút vài trò người chủ nhà , thầm nghĩ nhanh chóng tới miếu Nguyệt Lão tìm tiểu câm điếc của .
      stella2412 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :