1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Thê - Mạt Hồi

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 28

      Chạy tới gần thiếu niên, vội vàng lấy ra bó thực vật màu xanh biếc từ cái túi thuốc bên hông đưa về phía thiếu niên︰"A Đức, cái này , là thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho mọi người. Có nó, ông nội ngươi có thể được cứu . . . . ."

      Thiếu niên chỉ nhìn thoáng qua bó dược thảo, liền gạc bàn tay cầm dược thảo của , tiếp theo liền nắm chặt bàn tay kia của , hướng phía ngược lại của thôn trang mà chạy. "A Đức, ngươi đây là đâu a? Chúng ta cần phải vội vã trở về cứu mọi người a. . . . . ."

      khó hiểu mà giữ chặt thiếu niên, mà khi A Đức quay đầu lại đối mặt với làm cho thấy hoang mang, vì cái gì khuôn mặt của A Đức tràn ngập bi thương? "A Đức, ông nội ngươi, có phải hay ..”

      lẽ vẫn chậm bước như cũ? "!" A đức dùng sức lắc đầu, "Gia gia ta hoàn toàn có việc gì . . . . . ."

      "Cái gì?"

      "Hai ngày trước , trong thôn xuất người có bộ dáng rất giống tiên nữ, nàng trị bệnh cho ông nội của ta , rồi mới cho biết thôn chúng ta biết vì sao lại có ôn dịch. . . . . Nàng , nàng . . . . . ."



      " cái gì?" biểu của A Đức làm cho tâm bất an. "Nàng là ngươi đem ôn dịch mà truyền nhiễm cho mọi người!" A Đức bỗng dưng ngẩng đầu, bi thương mà nhìn .

      ngây ngẩn cả người. ". . . Sao lại có thể . . . Sao lại như vậy. . . ."

      "Ta cũng tin tưởng là ngươi làm. . . . . ."

      Khoé mắt A Đức chợt trở nên lờ mờ, "Nhưng là nàng cho người trong thôn biết, ngươi kỳ sớm phải là người, khi ngươi xông vào trong Quỷ Cốc chết, còn hóa thành quỷ trở về thôn lây bệnh cho mọi người. Người và quỷ ở cùng chỗ liền bị truyền nhiễm, liền chết. . . . . ."

      Đầu của trống rỗng, qua lúc đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lo lắng mà chất vấn A đức︰"Nữ nhân kia có phải kêu Bích Nhan hay ? Là nàng sao, nhất định là nàng! Cư nhiên. . . Cư nhiên. . . ."

      "Ta biết nàng gọi là cái gì, nàng phủ thân áo trắng xuất , nhìn xinh đẹp như tiên nữ. . . . Trong thôn đều kêu nàng tiên nữ. . . . nữa, Ngôn Hoa, ngươi nhanh ."

      A Đức lại kéo tay , "Người trong thôn bây giờ hòan toàn tin tưởng nàng, nàng chỉ cần chờ ngươi xuất liền dùng hỏa thiêu chết ngươi, bệnh của mọi người mới có thể hoàn toàn chữa khỏi, cho nên ngươi tại tuyệt đối thể trở lại trong thôn. . . . . ."

      "Cái gì?" Hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa chống đỡ nổi mà ngã xuống đất. " mau, Ngôn Hoa!"

      Đúng lúc này, trong thôn đột nhiên lên ánh lửa, cách đó xa truyền đến tiếng kêu la của người trong thôn. "Ngôn Hoa trở lại ! Mọi người tuyệt đối đừng cho rời , giết mới có thể chữa khỏi bệnh cho mọi người!"

      Khi Ngôn Hoa xoay nguời lại nghe những lời này, làm cho trái tim như ở trong khối băng lạnh. Sao lại như vậy, tại sao có thể, vì cái gì, vì cái gì. . . . . . "Ngôn Hoa, ngươi cần sững sờ như thế, nhanh , chạy mau a!"

      A Đức gần như muốn khóc mà liều mạng kéo Ngôn Hoa về phía trước, vất vã lấy lại tinh thần, nhưng người đằng sau bướng bỉnh ở lại. ", ta phải cùng mọi người ràng. Ta, Ngôn Hoa, là mang dược thảo trở về để trị bệnh cho mọi người, ta có khả năng hại người trong thôn!"

      "Ta tin tưởng ngươi!"

      A Đức gấp đến độ muốn khóc vẫn chưa từ bỏ ý định kéo Ngôn Hoa về phía trước, "Nhưng người trong thôn tin ngươi a! Bọn muốn ngươi chết a!"

      Mặc kệ A Đức khuyên thế nào kéo thế nào, cũng chịu rời khỏi, đợi cho tới khi người trong thôn cuối cùng vây quanh bọn , A Đức khóc mà quỳ rạp xuống đất , mà thắt lưng Ngôn Hoa lại thẳng như cán, sợ hãi mà nhìn mọi người.

      "Ngôn Hoa, người trong thôn đối xử với ngươi như thế nào chẳng lẽ ngươi biết, vì cái gì ngươi lại đem căn bệnh quái ác về lây bệnh cho người trong thôn?" Thôn trưởng đứng đầu đối diện với oán hận chỉ trích.

      "Ta có. Ta chưa từng có làm qua chuyện như vậy, ta là lấy dược cấp mọi người chữa bệnh."

      lấy dược thảo trong tay ra. Nhưng mà có ai tin tưởng , sau 1 khoảng thời gian im lặng, có người tiếng lớn hô. "Dược thảo kia nhất định là thuốc hại người, lại muốn hạ độc chúng ta. Thứ người vong ân phụ nghĩa này, thiệt uổng công chúng ta vẫn chiếu cố sau khi cha mẹ qua đời!"

      " phải, ta có làm như thế, thuốc này, thuốc này là để chữa bệnh!" Nhưng là, mặc kệ giải thích thế nào, thôn dân cũng chịu tin tưởng , lúc sau thậm chí có người biết lấy đá ở đâu ra mà ném về hướng , thấy vậy, dần dần nản lòng, nghĩ đến cùng người trong thôn làm bạn với nhau gần 20 năm nhưng lại đánh lại hai câu xúi giục của 1 người xa lạ . . .

      Thân thể bị hạ chú khong ngừng phát sinh thống khổ bị xé rách, làm cho cơ hồ đứng vững. Đây là cùng Bích Nhan đánh cược, chỉ cần có thể dùng thân thể hư thối mà cố gắng trở về Qủy Cốc , Bích Nhan liền đem cái dồ vật kia trả lại cho , luôn tin tưởng bản thân có thể thuận lợi trở về, nguyên bản phải như vậy. . . .

      Đột nhiên trong đám người có 1 tên lao ra hung hăng mà đem , muốn đứng vẫn nữa, đánh ngã mặt đất. "Ngươi cái tên xấu xa này, trả lại mẹ cho ta, ngươi làm cho nàng chết thảm như vậy, ngươi tên hỗn đản này. . ."

      Lao tới là nam hài mới chỉ 12 tuổi, ngồi ở người Ngôn Hoa mà xé quần áo , nắm tay ngừng đánh người Ngôn Hoa, nhưng lại như người mất hồn, ngơ ngác để cho nam hài tùy ý đánh chửi ngừng nghỉ. Nhưng đột nhiên, nam hài dừng lại động tác, ngồi dưới đất như là tháy quỷ như ngừng di chuyển về phía sau, dùng ngón tay run rẩy của mình mà chỉ Ngôn Hoa nằm mặt đất, thanh run run ︰". . . . . . Các ngươi nhìn cơ thể của . . ."

      Ánh lửa hạ xuống, ánh mắt mọi người chuyển qua người Ngôn Hoa, vạt áo vì bị nam hài đánh mà lộ ra khuôn ngực, muốn hư thối biến thành màu đen, làm cho người khác nhìn thấy mà giật mình___ "A a a, quả nhiên là , là đem ôn dịch truyền cho người trong thôn ──"

      " quả nhiên biến thành quỷ !"

      "Thiêu chết !"

      "Chỉ cần thiêu chết , mới có thể cứu vớt người trong thôn!" tức giận của mọi người làm cho Ngôn Hoa sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng hai chân lại đứng nổi, cầu cứu mà nhìn phía A Đức, lại phát người bạn thanh mai trúc mã của mình dùng ánh mắt sợ hãi mà nhìn , hướng A Đức vươn tay, A Đức lại run rấy chút chút mà rời xa . . . . ". . . ."

      phát tâm của mình cũng bắt đầu bị xé rách . thể như vậy được. bất quá chỉ là người kia mà thôi a . . . Chẳng qua là con quỷ đơn ngàn vạn năm thôi a… cái gì đều có, có thể cái gì cũng phải, chỉ cần ở lại bên cạnh con người đơn kia, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh thôi a.

      Thân thể thống khổ của biết bị ai lôi , bị thôn dân cột vào cây cọc gỗ, bọn họ ở dưới chân mà gom củi lại đốt, rồi mới ở mặt đổ dầu lên. cứ khóc và cầu xin, hy vọng bọn họ có thể bỏ qua cho mạng, nhưng tất cả ánh mắt của thôn dân nhìn chỉ có cừu hận, bọn họ đem thống khổ vì mất tất cả người thân mà phát tiết người . Chính là, kia phải làm a, kia phải làm . . . . . .

      Nhưng ai tin tưởng , có. Mặc cho kêu đến khan giọng như thế nào. Lửa được đốt lên , từ dưới thân đến người, thống khổ dần dần tràn ra, trong hỏa diễm (ngọn lửa), nhìn thấy ánh mắt căm hận của thôn dân. Ngôn Hoa, gọi tên ta, mặc kệ ở đâu, ta tìm ngươi.

      "Xích Trụ ──" Ngôn Hoa, gọi tên ta, mặc kệ ở đâu, ta tìm ngươi. "Xích Trụ ──" dùng hết lực khí, cả linh hồn đều gọi tên của ngươi a, vì cái gì ngươi vẫn xuất ?

      "A a a ──" Hoàn toàn bị đại hỏa cắn nuốt, tựa hồ ở trong đám người thấy được bóng dáng áo trắng chói mắt. Bích Nhan, quả nhiên là ngươi. . . . . . "Ngươi muốn miếng ngọc này sao? Có thể a, chúng ta đánh cược . Chỉ cần ngươi có thể thuận lợi trở về Quỷ Cốc, ta liền đưa nó cho ngươi, thế nào? Ta biết ngươi tin ta, nhưng chúng ta có thể đối lẫn nhau hạ chú, làm cho người chúng ta đều là chú thuật làm hư thối cơ thể, ngược lại người thua chẳng những lấy được miếng ngọc, còn có thể chết, như thế nào?"

      Gió thổi tới, nhìn thấy bản thân hóa thành tro bụi bay khắp nơi, là ảo giác của mình sao, vì cái gì thân thể còn nhưng sao vẫn có thể nhìn thấy tòan bộ? biết mình khóc, tuyệt vọng mà khóc, nhưng hai mắt lại có rơi lệ. Thân thể theo gió mà phân tán xung quanh, dần dần , liền cái gì đều cảm giác được . . Nguyên lai này chính là chết . Mang theo phản bội, thống khổ cùng tuyệt vọng. . . . . . Xích Trụ, vì cái gì ngươi có tới? Vì cái gì vì cái gì vì cái gì. . . . . . Liền ngay cả linh hồn cũng phải tan biến, câu chú ngữ chất vấn vẫn vang vọng bốn bề. Tần Tiêu nằm sàn nhà lạnh băng, nước mắt thể kiềm chế mà chảy xuống mặt đất. tỉnh, từ trong ác mộng mà tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, vẫn là có cảm giác bản thân còn trong mộng. Bích Nhan quỷ quyệt đứng ở phía mà cười, miếng ngọc trước ngực nàng vẫn phát ra ánh sáng màu đỏ mỏng manh. . . . . .

      "Trả lại cho ta. . . . Đem nó trả lại cho ta. . . ." Tần Tiêu gian nan mà vuơn tay phải , nghĩ muốn cầm lại nó, tựa như hồi đó, liều lĩnh cũng vì muốn cầm lại nó. . . Bởi vì ở trong miếng ngọc này chính là của Xích Trụ, là bộ phận khác của Xích Trụ.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 29

      Ngươi biết đạy là cái gì ?

      Ngươi phải muốn biết quỷ chủ vì cái gì trở nên xấu như thế sao?

      Là ta làm nga!

      Quỷ chủ giải trừ hôn ước với ta, chỉ cần ta đồng ý bất luận ta muốn cái gì đều cho, thế là ta liền với , ta muốn dung mạo của ngươi.

      Cho nên ta có được miếng ngọc này, ở bên trong chính là diện mạo chân chính của quỷ chủ. Như vậy, có giống như là ta lấy được thân thể của quỷ chủ, mà ngươi lấy được tim hay ?

      Ha ha ha!

      Ngôn Hoa, ngươi làm sao cũng nghĩ đến, quỷ chủ cũng thực để ý ta nga, bởi vì nguyện ý đem nửa của mình giao cho ta! Ta cho với ngươi việc này, cũng đáp ứng ! Ngôn Hoa, ngươi xác định sao? Xác định quỷ chủ là toàn tâm toàn ý ngươi sao? Ngươi tin tưởng ngày nào đó ngươi chết, đến cứu ngươi sao?

      Ngôn Hoa, , tuyệt đối , ngươi nhất định bị phản bội, bị mọi người lập, cuối cùng bi thảm mà chết! ái Xích Trụ, cần Xích Trụ là đẹp hay xấu, nhưng thể dễ dàng tha thứ tất cả của Xích Trụ rơi vào trong tay người khác -- độc chiếm của rất mạnh, muốn, toàn bộ của Xích Trụ.

      Cho nên, miếng ngọc này, bất luận như thế nào cũng muốn lấy được, cũng muốn đoạt trở về! Đúng vậy, ở trước mặt Bích Nhan là ích kỷ, bởi vì có khả năng đem Xích Trụ phân ra gì phần cho nàng, cũng tàn nhẫn, vì đoạt miếng ngọc về, tiếc lấy sinh mạng của Bích Nhan và mình để đánh cược, kiên trì tin tưởng mình cuối cùng nhất định có thể thắng, Bích Nhan bị thua vì vậy mà chết . . . .

      chính là như vậy dùng sinh mệnh để Xích Trụ. Chính là a, Xích Trụ. . . . . .

      Ngươi là ta sao? dùng hết hết thảy lực lượng gọi, vì cái gì ngươi đến? Vì cái gì? " tại, ta có thể cho ngươi biết chuyện." Bích Nhan đến trước mặt Tần Tiêu, từ cao nhìn xuống thân thể lạnh lẽo vô cùng nặng nề, khó có thể động đậy chỉ có thể nằm sàn nhà lạnh như băng của Tần Tiêu.

      "Là ta đem ôn dịch đến thôn trang ngươi từng ở, cũng là ta cố ý cứu hai tên thôn dân lấy được tín nhiệm của bọn , sau đó thiêu dệt bọn phóng hỏa thiêu ngươi. Đây chính là nhân loại, ngu muội, vô tri, cực dễ bị quấy nhiễu, chỉ cần cho bọn giả dối liền có thể dễ dàng đạt được tín nhiệm của bọn --"

      Tần Tiêu gì, nhưng nằm mặt đất yên lặng rơi lệ, nước mắt của như mất khống chế, làm sao cũng dừng lại được. . . . Là bị ảo giác sao? Thống khổ Ngôn Hoa lưu lại trước khi chết vẫn dày xéo lòng , giống như ác mộng vẫn kéo dài.

      "Đúng ..., trước khi ngươi bị lửa lớn thiêu chết, ta có nghe được ngươi la lên tên của quỷ chủ -- nhưng, quỷ chủ cuối cùng đều xuất ." Bích Nhan nhàng ngồi xổm xuống, hai bàn tay trắng như ngọc chế trụ cổ của Tần Tiêu.

      "Biết là vì cái gì ? Hoặc là bởi vì, quỷ chủ , căn bản là ngươi. . . ." Tim lại bị xé rách, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, nhưng mà cũng chỉ có thể mở to đôi mắt rơi lệ, nhìn Bích Nhan cười đến quỷ quyệt mà thôi.

      Thân thể động, ngay cả di chuyển ngón tay cũng cực kì gian nan, thân thể giống như cất giấu quái thú, mạnh áp ở người khiến thể động đậy, rồi mới từ từ từng chút gặm nhắm thân thể , từ trong ra ngoài, đau nổi. "Đúng vậy, ngươi, cho nên đến cứu ngươi. . . . Mặc kệ ngươi kêu thảm thế nào, cũng xuất , quỷ chủ . . . ngươi. . ."

      Câu này để ai nghe? Vì cái gì mắt Bích Nhan cũng tiềm đau thương, ngừng lặp lại câu này như bị thôi miên, với Tần Tiêu, cũng với chính mình.

      Tay Bích Nhan bóp cổ Tần Tiêu, nhưng nàng có dùng sức bóp, mà là chậm rãi nâng lên thân thể nặng nề của Tần Tiêu. "Mặc dù ngươi có biết rất nhiều chuyện, nhưng ta để ngươi đem những việc này cho quỷ chủ viết, ngươi chết lần nữa , Ngôn Hoa. . . . . ."

      Bích Nhan mỉm cười, trong tươi cười chỉ có máu, Tần Tiêu ở trong tay nàng, có lực chống đỡ. đạo tia sáng chói mắt phá ra phía trước, ánh mắt Tần Tiêu dừng miếng ngọc phát ra ánh sáng màu hồng nhạt trước ngực Bích Nhan -- Bích Nhan đứng lên, sàn nhà, thân thể Tần Tiêu biến mất vô tung vô ảnh. Trở lại thành hỉ phòng như trước, Bích Nhan chuyển hướng có nửa điểm quyến luyến biến khỏi phòng.

      Mộng tưởng của nàng trước đây chính là vào ở căn phòng này, trở thành chủ nhân của phòng này, Nhưng tại, gian phòng này triệt để nhiệm hơi thở của người khác. Nàng hận, cũng cam, căn phòng từng thuộc về người khác nàng tuyệt đối tiến vào nữa -- Nhưng nàng vẫn muốn trở thành vợ của Xích Trụ, ai có thể lấy vị trí vợ Quỷ vương của nàng, sau lúc đó, nàng phải tiến vào ở trong căn phòng khoan khoái hấp dẫn hơn. Mà gian phòng này, tổng có ngày, nàng phải thiêu nó.

      Bóng dáng Bích Nhan xuyên qua những lầu các đắm chìm trong bóng tối vô hạn, đường những ma quỷ quái thấy nàng đều né tránh, nàng gặp trở ngại gì cuối cùng đến cánh cửa lớn có hình mặt người dài ở chỗ sâu nhất. Trước khi nàng đến, khuôn mặt dài ở cánh cửa nhắm mắt, khi Bích Nhan đứng ở trước cửa, cửa lớn mở ra hai con mắt to như cái chậu của nó.

      "Quỷ chủ còn mấy canh giờ nữa mới ra?" Nhìn cánh cửa lớn có khuôn mặt dài biết lớn hơn mình biết bao nhiêu lần, Bích Nhan tia sợ hãi, mà là bình tĩnh dò hỏi nó. "Còn gần nửa giờ. . . ."

      Cửa lớn phát ra thanh trầm thấp lại khàn khàn chậm chạp giống như tiếng đá bị nghiền ra. Nửa canh giờ, ở nhân gian cũng là nửa ngày, thời gian tuyệt đối đủ! Nàng hoàn toàn có thể ở trong thời gian này khiến Tần Tiêu chết bỏ mạng, sau khi Xích Trụ ra, nàng liền cho biết, là Tam đầu khuyển mang Tần Tiêu rồi.

      Dù sao nàng sớm xem thuận mắt cái con Tam đầu khuyển chưa bao giờ nghe lời nàng, chỉ nghe mệnh lệnh của Xích Trụ và Ngôn Hoa, như vậy vừa lúc có thể đá chọi hai chim, giết Tần Tiêu đồng thời thuận miệng cũng khiến cho Tam đầu khuyển chôn cùng. Mắt Bích Nhan lên mạt ánh sáng lạnh tàn nhẫn, sau khi được câu trả lời, nàng lập tức xoay người, trước khi rời khỏi nhìn thoáng qua phiến cửa lớn kia nhắm lại hai mắt.

      Ánh mắt Bích Nhan có đơn, thê thương, càng nhiều là cam lòng. Bởi vì nàng biết, quỷ chủ Xích Trụ mỗi lần tiến đến nơi này đều là làm cái gì. luyện thuốc, nắm chặt thời gian làm ra loại thuốc có hai thế giới, phải chế ra kịp trước khi và người đó đại hôn, khi người đó chính thức trở thành vợ , liền cho người đó ăn vào. Để người đó trở thành giống như , cũng có pháp lực vô hạn, là thần, có thể thông thần dưới có thể phục ma. Đây là chuyện ngay cả Xích Trụ cũng .

      Mặc dù Xích Trụ vẫn tò mò chính mình vì cái gì xuất ở nơi này, nhưng chưa từng muốn tìm nguyên nhân. Nhưng Bích Nhan tìm, bởi vì , cho nên muốn biết tất cả chuyện của , sau khi trải qua phen cố gắng, nàng mới hiểu được nguyên thân của Xích Trụ rốt cuộc là cái gì, vì cái gì chưa từng muốn phải rời khỏi nơi này. Đó là bởi vì, Xích Trụ , chính là ngọn núi này, chính là phiến núi rừng này. là tinh hoa của núi và rừng trải qua ngàn vạn năm dựng dục mà sinh ra, là tinh hoa của hàng vạn hàng nghìn sinh linh trong núi rừng này tập hợp lại, là thần.

      Thời gian chồng chất làm cho năng lực Xích Trụ càng ngày càng mạnh chính là chứng minh, ở trong núi rừng diện tích vô tận này, mỗi sinh linh mới sinh ra đều gia tăng thêm phần lực lượng cho Xích Trụ. Xích Trụ chính là trung tâm của núi rừng này, chúng quỷ quái đều bị lực lượng mạnh mẽ của hấp dẫn, tụ tập ở bên cạnh , thần phục vu , xưng thành vương. Trải qua thời gian dài tích lũy, bên cạnh luôn có lực lượng tà ác vây quanh, năng lực của Xích Trụ càng lúc càng hắc ám, cũng dần dần khiến lầm tưởng cùng nhóm quỷ quái này, đều là quỷ, đều là chết.

      Nhưng cho dù như thế, bản chất của Xích Trụ là hoàn toàn thể thay đổi, đó chính là đích thực là thần, đích thực có sức mạnh cường đại mà nhóm ma thể có được. Mà nàng, là sáng tạo, tính là phân thân của , mặc dù sức mạnh bằng phần của , nhưng giấu Xích Trụ làm số việc trong núi rừng này, hoàn toàn có thể làm được.

      Huống hồ, chỉ cần Xích Trụ tiến vào bên trong cánh cửa này, cảm ứng của đối với quỷ cốc này rơi vào trạng thái đoạn tuyệt, bởi vì bên trong là hoàn toàn phong bế, bởi vì luyện thuốc cần tập trung sức lực cao độ, cũng cần tiêu phí nhiều tinh lực cực lớn. Xích Trụ nguyên bản là độc, xem hết thảy, xem hết thảy như có cũng cũng để ý bất luận kẻ nào, trước khi người đó xuất , liền ngay cả bọn họ cũng nghĩ được Xích Trụ có thể vì người khác làm được như thế Xích Trụ để ý người đó như thế, nàng liếc mắt cái có thể nhìn ra, cũng khiến nàng càng hận càng oán. . . . .

      ràng, là thời gian nàng ở bên cạnh dài hơn, ràng, nàng sinh ra chính là vì ở bên cạnh . . . Bích Nhan hàm oán rời khỏi phiến cửa lớn đóng chặt kia, khi xoay lưng về phía cửa lớn, biểu tình của nàng là lãnh khốc tàn nhẫn. Nàng còn có việc phải làm, trước khi Xích Trụ ra, nhanh chóng kết thúc.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 30.1

      Giang Nham mặt mang khẩu trang sau khi chấm dứt công việc ngày, dẫn thân mệt mỏi thừa dịp đêm về tới trước nhà trọ đơn độc của mình. Còn có tiếp cận đến trước cửa , Giang Nham liền thấy được có bóng người như là ngã vào ngoài nhà mình, hoang mang đến gần nhìn cái, khi thấy người này là ai , Giang Nham lập tức lên ngồi xỗm trước mặt người này.

      "Tần Tiêu?" Người ngã vào cửa nhà hôn mê bất tỉnh, sau khi Giang Nham tháo xuống khẩu trang liền thử đẩy thân thể Tần Tiêu, nhìn thấy vẫn đóng chặt hai mắt như cũ, Giang Nham lo lắng nâng dậy, vừa lớn tiếng kêu gọi vừa lay động thân thể .

      Tần Tiêu vẫn có phản ứng gì, ngay khi Giang Nham càng lúc càng bất an Tần Tiêu sắc mặt tái nhợt mới từ từ mở hai mắt ra, khi ánh mắt mơ hồ nhìn thấy người trước mặt , xác định dùng thanh khàn khàn thử gọi: "Giang Nham?"

      Giang Nham dùng sức gật đầu: "Là ta!"

      "Ta phải nằm mơ?" Tần Tiêu phí lựcvươn tay kéo lấy vạt áo Giang Nham, khuôn mặt khó có thể tin.

      "Ngươi cái gì, đây đương nhiên phải mộng, sao có thể là mộng được." Sau khi trả lời xong, Giang Nham mới tử tế nhìn tử tế từ đầu đến chân Tần Tiêu lần, xong mới hỏi: "Tần Tiêu, ngươi rốt cuộc thế nào? năm nay ngươi đâu? phát sinh chuyện gì, vì cái gì ta dẫn người vào rừng rậm tìm ngươi , lại như thế nào cũng tìm thấy con đường mòn lúc trước chúng ta vào, càng tìm được nơi đến của ngươi? Ngươi có biết ta đều sắp vội muốn chết hay , tất cả mọi người ngươi khẳng định xảy ra chuyện, chỉ có ta tin ngươi biến mất như thế, vẫn, vẫn có bỏ cuộc kiên trì tìm. . . ."

      Giang Nham lo âu lẫn vui sướng đem gương mặt Tần Tiêu xem vào trong mắt, nhưng Tần Tiêu còn nhiều tinh lực để cảm động, bởi vì có việc càng khiến để ý. " năm. . . . . ." Vô lực nằm ở trong lòng Giang Nham, mắt Tần Tiêu mở càng lớn hơn.

      "Đúng vậy, là năm." Giang Nham nặng nề gật đầu, "Đoạn thời gian này ngươi rốt cục biến đâu? Còn có, ngươi thế nào, sắc mặt sao lại khó coi như thế?"

      Tần Tiêu trầm trọng lắc lắc đầu ︰"Ta cũng biết. . . Ta cảm thấy rất mệt mỏi, thân thể rất nặng nề, rất khó chịu. . ."
      Trạng huống của Tần Tiêu thoạt nhìn thực xong, nghĩ đến bọn còn đứng ở ngoài nhà, Giang Nham rất nhanh liền nâng thân thể nặng nề của Tần Tiêu dậy, vừa cố sức khiêng đứng lên, vừa lấy ra chìa khoá mở cửa.

      "Tần Tiêu, ngươi nhịn chút, ta đỡ ngươi vào nhà trước."

      "Ân. . . . . ." Tần Tiêu nặng nề chậm chạp gật đầu, tầm mắt của thoạt nhìn rất nặng nề, mắt gần như là mở ra. Khi Giang Nham rốt cuộc đem Tần Tiêu đặt lên giường , Giang Nham mới phát Tần Tiêu lại lâm vào hôn mê. Tần Tiêu sắc mặt trắng bệch, toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, tình hình thoạt nhìn thực xong, thực lo lắng, nhưng lại muốn đem Tần Tiêu vào bệnh viện hoặc gọi bác sĩ đến đây.

      gấp đến độ biết như thế nào cho phải cứ qua lại cạnh giường, sau đó mới hoảng loạn tìm ít thuốc có thể chữa bệnh, kịp, cầm đống lớn bình thuốc, thuốc mỡ và những viên thuốc biết là trị bệnh gì. Khi đem đống thuốc này đặt ở bên giường, sau khi tử tế xem qua mỗi loại thuốc , chọn ra ít thuốc có thể trị cảm. Nhưng ngay lúc tìm đến nước để cho Tần Tiêu hôn mê uống thuốc chú ý tới người Tần Tiêu ngừng toát ra mồ hôi lạnh làm ướt cả quần áo của , nghĩ cứ để tiếp tục như vậy có thể khiến trạng huống của tiếp tục xong , Giang Nham nghĩ cũng nghĩ liền thoát quần áo của Tần Tiêu ra. . .

      Sau khi thoát quần áo ra, xuất ở trước mặt Giang Nham chính là cái gì, kinh ngạc đứng ở tại chỗ, lâu sau, chân lại mềm ra liên tục lui về sau mấy bước, đến khi lưng đũng vách tường, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng thân thể Tần Tiêu, tựa như thấy được cái gì vừa khủng bố vừa khó tin. Giang Nham nhìn đến, thân thể Tần Tiêu xuất tảng lớn tảng lớn lỗ đen, giống như là bị cái gì ăn mòn, bên cạnh miệng vết thương, da thịt chuyển từ tím sang đen thậm chí còn chảy ra mủ vàng, thoạt nhìn cực kì kinh tởm cũng cực kì khủng bố.

      Trong não Giang Nham trống rỗng dựa vào tường, lâu thể khôi phục -- cuối cùng khiến kinh tỉnh, phải gì khác, là tiếng chuông cử, chợt vang lên trong ban đêm yên tĩnh cơ hồ chấn vỡ màng nhĩ của . Tiếng chuông cửa liên tục vang lên, Giang Nham sau khi bị kinh tỉnh biết ý thức tới rồi cái gì, đầu tiên là dùng chăn che lại thân thể Tần Tiêu, mới chạy tới mở cửa. Có lẽ là tiếng chuông quá lớn , nguyên bản Tần Tiêu hôn mê cũng thong thả mở mắt ra, nhìn đến bóng dáng Giang Nham chạy ra mở cửa, lâu sau, nghe được tiếng chuyện của Giang Nham cùng người khác -- "Ngươi là Giang Nham tiên sinh phải ?"

      "Đúng vậy, là ta. Các ngươi muốn làm gì?"

      "Cảnh sát nhận được báo án, ngươi chứa chấp người bị nhiễm bệnh nặng có thể lây nhiễm, chúng ta hy vọng trước khi người bệnh này có thể lây nhiễm cho người khác, ngươi ngay lập tức giao người này ra."

      "Các ngươi sai rồi, chỗ này của ta có người như ngươi !"

      "Vậy, Giang tiên sinh, ngươi có thể để chúng ta vào nhìn cái, xác nhận chút ?" "Các ngươi có quyền lợi này --"

      "Đây là lệnh điều tra, chúng ta có quyền lợi này."

      "Ai, uy, các ngươi thể tiến vào, các ngươi ra ngoài cho ta --"

      "Ngăn lại!"

      "Thả ta ra, ta chỗ này có người bệnh nào!"

      "Trước ngăn lại, cũng có có thể tiếp xúc người bệnh truyền nhiễm, phải đưa bệnh viện làm kiểm tra sẵn cách ly!"

      "Thả ta ra! Các ngươi thả ta ra. . . ." Thanh lo lắng của Giang Nham ngừng truyền tới, Tần Tiêu rất muốn biết rốt cuộc thế nào, nhưng cử động được, thân thể đau quá, rất nặng nề. chỉ có thể nằm ở giường, cố gắng mở mắt ra, nhìn mấy người mang nón chống độc cùng với y phục cách ly tiếng vào phòng.

      Bọn họ lấy ra cái chăn người , phát ra thanh kinh hoảng, tiếp theo bọn họ dùng ít dụng cụ tiến hành điều tra ở người , rồi sau đó nghe được bọn họ : "Người này bị bệnh rất nặng, tại chính là nguyên nhân gây bệnh, htất cả người đều có thể trở thành nguyên nhân lây bệnh. Vì phòng ngừa bệnh tình phát tán tiếp. tại lập tức tiêm thuốc cho , khiến an nhàn chết ngay sau đó cách ly đem hoả táng (thiêu xác)!"

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp theo chương 30.1

      Cái gì. . . . . .

      Tần Tiêu tưởng chính mình nghe nhầm, nhưng lâu sau, ánh mắt mơ hồ của , nhìn đến người bắt đầu dùng tiêm lấy thuốc --

      Tần Tiêu nhớ tới câu cuối cùng Bích Nhan với , nàng , phải khiến chết lại lần. tại rốt cuộc hiểu được ý tứ của nàng, nàng là muốn chết giống phương thức Ngôn Hoa chết lúc trước. Lần khó khăn này, cũng chỉ có thể như vậy sao? Hiểu được tất cả hết thảy, kết quả lại phải . . . !

      Chân tướng có hoàn toàn mở ra, đúng vậy, có. hoàn biết vì cái gì khi Ngôn Hoa chết, Xích Trụ có xuất . . . hiểu được. . . . Người đứng trước mặt Tần Tiêu cầm cây tiêm đến gần , thấy vậy, khoé mắt của TẦN tiêu triệt để bất lực rơi ra giọt lệ tinh oánh. như vậy, nếu chết, nhất định chết nhắm mắt -- "Ping" Ngay tại lúc Tần Tiêu sắp tuyệt vọng, bên tai truyền đến thanh kịch liệt của cái gì bị đánh, người cầm cây tiêm phốc tiếng mạnh ngã vào người , mở mắt nhìn lại, thấy được Giang Nham cầm cây gậy lớn thở hổn hển, bên cạnh , người ngã xuống.

      "Tần Tiêu, ta để ngươi chết như thế." Nhìn Tần Tiêu nằm ở giường, Giang Nham lộ ra cái tươi cười, thấy thế hốc mắt Tần Tiêu phát nóng -- đây chính là bằng hữu tốt nhất của ! Bởi vì dưới lầu còn có đồng bọn của những người này, vì phòng ngừa bọn phát dị dạng liền đến xem xét, Giang Nham có nhiều lời, rất nhanh liền cõng Tần Tiêu, an toàn rời khỏi.

      Trước khi ra khỏi phòng, Tần Tiêu còn thấy được người khác mặc y phục cách ly ngã bên cạnh cửa, đây đại khái chính là người lúc nãy ngăn chặn Giang Nham. Tần Tiêu mặc dù vạn phần thống khổ, nhưng thấy vậy, cái miệng của vẫn hơi hơi giương lên. nhớ kỹ Giang Nham học qua thủ đạo (võ Nhật Bnả), cũng là cao thủ, để cho người ngăn chặn , sao lại có thể thành công đây?

      Giang Nham rất nhanh liền đem Tần Tiêu vào trong xe, trước khi bị phát , nhanh chóng chạy xa khỏi, chạy được đoạn, Giang Nham biết nên đâu mới tốt. cho Tần Tiêu, dựa vào tình huống tại của , bị người phát chỉ có kết cục, hẳn phải chết nghi ngờ.

      Tần Tiêu hỏi vì cái gì lại như vậy, trả lời: "Khoảng ba tháng trước, căn bệnh truyền nhiễm nhanh chóng lan tràn trong thành phố. Tốc độ truyền nhiễm cực nhanh, bệnh tình lây nhiễm tàn nhẫn khiến tất cả mọi người vừa nghe sợ mất mật, gần ba tháng, chết hơn hai trăm người. Hơn nữa đến nay đều có phương thức hữu hiệu trị liệu, người bị lây nhiễm chỉ có thể đưa đến khu cách ly chờ chết, sau khi chết thi thể phải hoả tán. ít người bị bệnh nặng, chỉ có thể an nhạc ( đau) chết ngay rồi đưa hoả táng. . . tại, cả thành phố đều chìm đắm trong khủng hoảng, giống như là đêm trước khi tận thế . . ."

      Sau khi Giang Nham xong việc này, sắc mặt trầm trọng, ánh mắt nhìn phía trước tràn ngập có đường lựa chọn.

      Tần Tiêu nhìn , qua lâu mới : "Giang Nham, ngươi vì cái gì phải cứu ta? Ngươi sợ bị ta lây bệnh sao . . ."

      "Ta thể sợ. Nhưng ta càng thể mở to mắt nhìn bằng hữu của ta chết trước mặt ta. . . ."

      Giang Nham xoay người nhìn , trong mắt đích thực biểu lộ chân thành nghi ngờ. Tần Tiêu lâu gì, chỉ biết là thân thân thể mặc dù đau, nhưng trong lòng ấm áp. Bích Nhan muốn khiến chết như Ngôn Hoa, nhưng nàng lường được phải ? Giang Nham có như A Đức vì hoảng sợ quá mức mà bỏ mặc bằng hữu chết . "Tạ cám ơn ngươi, Giang Nham."

      Tần Tiêu nghẹn ngào . "Cám ơn cái gì!"

      Giang Nham lại nhìn phía phía trước, lúc này, bắt đầu lộ ra hoang mang︰"Tần Tiêu, ngươi chúng ta nên nơi nào?"

      tại ở thành phố có đầy nguy cơ, bọn có chỗ có thể , cung 4không có đường để chạy... Ánh mắt Tần Tiêu rời khỏi người Giang Nham, khuôn mặt tái nhợt sâu với Giang Nham: "Giang Nham, đưa ta quay về nơi ta từng biến mất. . . Trong rừng rậm." "Cái gì?" Giang Nham thiếu chút nữa lái xe lệch đường, "Vì cái gì phải về, khu rừng rậm kia rất quỷ dị? Hơn nữa ngươi cũng vừa mới trở về."

      ", nhất định phải trở về."

      Chi dù thần thái mệt mỏi chịu nổi, trong mắt Tần Tiêu vẫn tràn đầy kiên định, "Muốn giải trừ tất cả chỉ có trở về."

      Trầm mặc trận, Giang Nham mới : "Tần Tiêu, có thể cho ta biết đoạn thời gian ngươi biến mất, rốt cuộc phát sinh cái gì ?"

      ". . . . Ta nằm tràng mộgn." Tần Tiêu thong thả trả lời, ánh mắt mê li, suy nghĩ về phương xa, " tràng mộng rất dài rất dài. . . Nơi đó có người mực chờ ta. . . Giang Nham, đưa ta trở về , trở về. . . ."

      Giang Nham chú ý tới từ Tần Tiêu dùng là trở về, phải , mà là trở về. . . Tựa như đó vốn là chỗ của , chính là từ chỗ đó tới. Giang Nham trầm mặc, lại đem ô tô quay đầu, khi lòng việc này , trong lòng bỗng nhiên có chút trống vắng, tựa hồ lần này, Tần Tiêu liền trở về nữa. Nhưng chỉ có thể tuyển chọn làm như thế, bởi vì đây là hy vọng của Tần Tiêu. "Ngươi tưởng ta để ngươi thuận lợi trở về?"

      Từ trong kính nhìn thấy tất cả việc con mắt sáng của Bích Nhan liền trợn lên, tức tối vung tay chút, nàng chuẩn bị xuyên qua trong kính đến nơi của Tần Tiêu, tính toán ngăn cản trở lại quỷ cốc. Nhưng, ngay lúc nàng chuẩn bị hoá thân xuyên qua kính , cỗ lực lượng cường đại đánh vào thân thể của nàng, nàng bất ngờ kịp phòng vệ, bị đánh mạnh ngã mặt đất. Thân thể giống như rời rạc giống như thống khổ, nàng ở mặt đất vùng vẫy lâu đều thể đứng dậy, máu từ trong miệng nàng chảy ra, chảy bãi mặt đất.

      Bích Nhan nhìn đến bóng dáng màu đen đứng trước kính, nàng dám tin lắc đầu: "Quỷ chủ. . . Vì cái gì? Ngài tại phải . . . Luyện dược sao . . ."

      Xích Trụ xoay người lạnh lùng nhìn nàng: "Dược từ năm trăm năm trước khi Ngôn Hoa rời được luyện xong."

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 30.2

      "Kia vì cái gì ngài. . . Ngài. . ."

      Bích Nhan mặt đất giãy dụa, lâu sau, nàng hiểu được cái gì, ngơ ngác mà nhìn về phía Xích Trụ, "Nguyên lai. . . Những chuyện này đều là kế hoạch của ngài. . ."

      Xích Trụ thu hồi ánh mắt nhìn Bích Nhan, đưa lưng về phía nàng mà ︰"Trước ta là quá tín nhiệm ngươi, khi luyện dược đem toàn quyền phụ trách Quỷ cốc giao cho ngươi. Ta cứ tưởng đáp ứng cầu của người mà hủy dung người cam tâm mà buông tha cho ta, khó xử cho Ngôn Hoa, nghĩ đến lại làm Ngôn Hoa bị chết thảm như vậy – này là sai lầm của ta."

      Nước mắt của Bích Nhan chảy xuống ︰"Ngài phát ra chuyện này khi nào?"

      "—Sau khi Ngôn Hoa chết được khoảng thời gian, ta loáng thoáng biết được chút . Nhưng mà khi Ngôn Hoa rời làm cho ta căm hận thể bình tĩnh mà suy nghĩ. Thêm vào ngươi khi đó cứ ở bên người ta mà giật dây, cho biết Ngôn Hoa chính là lợi dụng ta, rồi vì sau khi khuôn mặt ta bị hủy dung nên Ngôn Hoa kô tiếp nhận được hủy hôn lễ mà rời , làm cho ta tin tưởng Ngôn Hoa lợi dụng ta, cho nên liền có tỉ mỉ mà suy nghĩ. Nhưng sau này, khi Tần Tiêu xuất , ta ý thức đến này chuyện này. . . . Nếu lúc đó Ngôn Hoa là bởi vì tiếp nhận được ta mới rời khỏi, vậy khi chuyển thế (đầu thai), vì cái gì mà muốn trở về đây?”

      Việc đến nước này, Bích Nhan biết biện giải cũng vô dụng, nàng chính là yên lặng rơi lệ, thê lương : "Quỷ chủ, Bích Nhan chính là ngài, như thế ngài, so với Ngôn Hoa còn ngài nhiều hơn . . ."

      "Nhưng mà Bích Nhan, ta ngươi."

      "Vậy vì cái gì lại tạo ra Bích Nhan . . . ."

      ". . . . Thực xin lỗi." câu xin lỗi này, Xích Trụ xong , biết phải cái gì hơn. Ngay từ đầu là bởi vì muốn có người bồi (ở cùng), nhưng có nghĩ tới bản thân còn có thể người khác, người nhiều như thế.

      câu xin lỗi, làm cho Bích Nhan nghẹn ngào nức nở. Nàng rốt cuộc hiểu được, dù nàng có thế nào, cũng mình, bởi vì tất cả tình cảm của đều dành cho người khác, muốn dành lại được. "Vậy, Quỷ chủ, ngài phải xử trí Bích Nhan như thế nào đây?" Bích Nhan quỳ rạp mặt đất, mở to đôi mắt đẫm lệ mà mơ hồ nhìn bóng dáng to lớn của người mà bản thân vẫn luôn khát khao có thể theo bấy lâu nay. Xích Trụ thở dài tiếng: "Bích Nhan, đem ngươi chế tạo ra, là lỗi lầm của ta. . . ."

      Nghe được này câu này, Bích Nhan biết được kết cục của mình như thế nào, nhưng là chỉ có thể quỳ rạp mặt đất mà bất lực khóc lóc. "Bích Nhan, cuối cùng, ngươi muốn cái gì liền . . . "

      Bích Nhan chính là khóc, sau đó nàng hiểu được khóc cũng thay đổi được kết quả, nàng giãy dụa ngồi xuống, đối với Xích Trụ vươn tay: "Quỷ chủ, ngài có thể đến bên cạch Bích Nhan ? Bích Nhan cầu ngài. . . ."

      Xích Trụ vô thanh (kô tiếng động) mà tới trước mặt nàng, cũng ngồi xổm xuống, cho nàng tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt xấu xí của mình.

      "Quỷ chủ, ngài cấp Bích Nhan sinh mệnh, Bích Nhan khó có thể tự kềm chế mà ngài, mà quyết định cả đời làm bạn ngài, trừ bỏ ngài ra, Bích Nhan cái gì cũng dám xa cầu. Nhưng vì cái gì cuối cùng ngài lựa chọn người khác?"

      Bích Nhan thê lương mà nhìn Xích Trụ ngay trước mắt, nhưng mà vẫnn gì, nàng giác ngộ mà nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, "Bích Nhan rất muốn hận ngươi. . . . Nhưng mà cuối cùng, Bích Nhan chỉ có thể là, ta người."

      (I luv U) Bắt đầu từ chân, thân thể Bích Nhan giống như cát mà trôi mất, cuối cùng, còn lại chính là đòan sa y trắng như tuyết, nàng cuối cùng chảy xuống giọt lệ rơi mặt đất, cũng hóa thành hư vô. Xích Trụ vẫn ngồi xổm mặt đất, như là ngẩn người, lâu sau, vươn tay, dừng lại ở miếng ngọc bị sa mầu bao trùm mà loáng thoáng phát ra ánh sang mỏnh manh. Xích Trụ vươn tay, sa y có sinh mệnh mà tuột ra, miếng ngọc rốt cuộc hoàn tòan ra ở , nhưng khi tay của Xích Trụ đụng tới miếng ngọc, đoàn ánh sang màu đỏ bao vây thân thể .

      Hồng quang từ từ thấm vào bên trong, Xích Trụ đứng lên, hướng cái gương có thể nhìn mọi thứ ở trần gian mà tới. Hồng quang thắm vào bên trong, thanh trầm trầm của Xích Trụ vang vọng trong phòng. "Kêu tên của ta , Ngôn Hoa, lần này, ta nhất định xuất . . . Kêu tên ta. . ."

      Giang Nham đem xe chạy tới con đường phía trước, từ đèn xe chiếu xuống đường, con đường mòn vẫn kéo dài, cuối cùng là được bao phủ bởi rừng cây u ám. "Tần Tiêu, chúng ta phải vào sao?” Cảnh sắc quỷ dị như vậy làm cho Giang Nhan bất an nuốt nuốt nước miếng, rồi thanh của giống như bị đêm tối cắn nuốt mà xuống, có gì đáp lại.

      Giang Nham chậm rãi xem Tần Tiêu ngồi phía sau, nhờ ánh đèn xe chiếu vào, thấy được Tần Tiêu hé ra khuôn mặt có sức sống mà ngủ. "Tần Tiêu?" Đầu tiên là táo bạo ráng gọi khẽ tiếng, nhưng được đáp lại, Giang Nham lập tức cởi dây an toàn, mở cửa xe chạy vào đỡ lấy Tần Tiêu nằm im, rồi mới dùng sức vẫy .

      "Tần Tiêu! Tần Tiêu! Ngươi tỉnh tỉnh, ngươi tỉnh tỉnh lại cho ta a, chúng ta tới rồi, ngươi phải muốn tới nơi này sao? Ngươi phải tỉnh lại cho ta biết phải làm gì tiếp theo a, Tần Tiêu?!"

      biết qua bao lâu, ngay lúc hy vọng của Giang Nham từng chút từng chút dần, Tần Tiêu Rốt cuộc yếu ớt tỉnh lại, cố sức mở ra đôi mắt, đôi mắt mê manh nhìn về phía Giang Nham, gian nan mà lên tiếng hỏi: "Ta làm sao vậy ?" Giang Nham nhìn như vậy, tâm đau xót, kém xém chút nữa là nước mắt chảy xuống.

      "Tần Tiêu, ngươi lại ngủ. . . Ngủ ngon an tĩnh, xém hù chết ta. . ."

      "Thực xin lỗi . . . . ."

      " cần hướng ta giải thích. . . Tần Tiêu, chúng ta tới rồi, ngươi xác định phải vào sao?"

      "Tới rồi?" ánh mắt Tần Tiêu chậm rãi chuyển qua bên, nhìn về phía rừng cây đắm chìm trong bóng tối , ánh mắt Giang Nham nhìn tràn ngập tìm cảnh phức tạp, "Giang Nham. . . Ta nhúc nhích được. . . Ngươi cõng ta vào, được ?"

      "Ân!"

      Giang Nham dùng sức gật đầu, "Chỉ cần ngươi có việc gì, mặc kệ là ở đâu ta đều mang ngươi !" Ánh mắt chuyển về, Tần Tiêu lộ ra nụ cười yếu ớt. "Giang Nham, ngươi . . . Bạn tốt. . . . Ngô. . . ."

      Tần Tiêu còn chưa dứt lời, đột nhiên trong miệng trào ra ngụm lớn máu tươi. Giang Nham thấy tình trạng đó, lại biết làm sao, giúp đỡ Tần Tiêu, lo lắng mà dùng ống tay áo vì Tần Tiêu lau máu ở khóe miệng.

      "Tần Tiêu, ngươi thế nào ? Đừng dọa nạt ta a ." Tần Tiêu nên lời, mực nôn ra máu, giống như là muốn đem tất cả máu trong cơ thể mà phun ra.

      "Tần Tiêu?!" Thấy tình trạng của Tần Tiêu càng ngày càng nghiêm trọng, biết nếu còn phun máu ra như thế nhất định chết, Giang Nham gấp đến độ sứt đầu mẻ tráng, ngẩng đầu nhìn bốn phía, tại bọn ở vùng ngoại ô, đừng là người , ngay cả quỷ cũng thấy, phải cầu cứu như thế nào đây?

      "Tần Tiêu, ngươi nhất định phải ráng thêm a! Chúng ta tới rồi, ngươi phải muốn vào bên trong sao? Ngươi nhất định phải chịu đựng a, ta, ta này liền mang ngươi vào."

      chỉ quần áo của Tần Tiêu, ngay cả quần áo của Giang Nham cũng bị máu của Tầu Tiêu làm cho nhiễm hồng . Giang Nham nhìn Tần Tiêu thống khổ như thế, hốc mắt đều ở nóng lên, nghĩ muốn đem Tần Tiêu cõng ở người mà dẫn vào trong rừng rậm, nhưng Tần Tiêu lại nắm lấy áo , mở miệng như muốn cái gì. "Tần Tiêu, ngươi muốn gì?"

      Giang Nham nhàng buông người Tần Tiêu, đem lỗ tai tiến gần tới miệng Tần Tiêu, muốn nghe tiếng gì. . .

      ". . . Giang, nham. . . Ta có thể. . . Có thể chịu nổi nữa. . . . Ngươi đến bên trong, kêu, gọi tên . . . Xích Trụ. . . xuất . . .. . Nếu. . . Ta khi đó được, ngươi nhất định phải cho biết. . . . Tần Tiêu, Tần Tiêu . . . ."

      Trong lòng Giang Nham đột nhiên trầm xuống, nguyên bản bàn tay nắm áo cũng buông lòng ra, Giang Nham ngơ ngác mà nhìn mặt Tần Tiêu, rồi mới vươn tay run rẩy đặt ở trước mũi Tần Tiêu, cuối cùng, xác nhận việc, đó chính là, Tần Tiêu . . . . . . "."

      Giang Nham khó có thể nhận mà lắc đầu. tin bằng hữu của liền như thế rồi, tin! "Tần Tiêu! Tần Tiêu!" phát cuồng kêu tên Tần Tiêu, cũng giống như trước mà lắc lư cơ thể Tần Tiêu, Giang Nham tưởng làm như vậy Tần Tiêu có thể tỉnh dậy lần thứ 2, nhưng lần này, Tần Tiêu lại có mở mắt ra.

      ". . . . Thế nào lại như vậy. . ." Giang Nham ôm thân thể Tần Tiêu, ngẩng đầu bất lực mà nhìn bốn phía, sau đó, thấy được trong bóng đêm ở sâu trong rừng rậm có đường mòn. nhớ tới, trước kia Tần Tiêu từng qua, Tần Tiêu phải về đây, bởi vì chỗ này có người chờ , nhất định phải trở về. . . . . .

      Giang Nham rưng rưng cõng thân thể Tần Tiêu, mang con đường bọn họ từng qua. Lần đầu tiên cùng Tần Tiêu tới đây, bọn họ ở cuối con đường thấy 1 ngõ rẽ, sau đó bọn vào trong thôn trang quỷ dị, tiếp theo bắt đầu lạc nhau. Khi mang theo người lại tìm Tần Tiêu, rốt cuộc thể tìm thấy ngõ rẽ mà họ từng qua, cũng tìm thấy Tần Tiêu. tựa như khí mà biến mất, liền như thế thấy .

      Sau này Tần Tiêu trở về , sau khi biến mất 1 năm, dẫn theo thân bí trở về , nghĩ muốn hỏi cho rang hết thảy, nhung lại có dịp để hỏi, bởi vì tình trạng thân thể của Tần Tiêu cho phép, cũng bởi vì bọn có nhiều thời gian cho lắm. . . . . Mặc dù cái gì cũng ràng, nhưng là, hiểu được việc, trái tim Tần Tiêu bị mất , mất địa phương , cũng biết mất cho ai. Khi Tần Tiêu về người kia, cái nơi kia, trong ánh mắt lấp lánh làm cho người ta khó có thể chú ý.

      Dù trải qua thống khổ như vậy, lại vẫn muốn trở về, có phải hay , cho dù phải chết cũng muốn chết ở bên người kia ư? Giang Nham cõng thân thể càng ngày càng lạnh của Tần Tiêu, yên lặng mà rơi lệ , lần mò vào sâu trong rừng, biết được bao lâu rồi, khi nhìn tới phía trước, tựa như trước kia tìm Tần Tiêu, có đường , dừng bước chậm rãi buông Tần Tiêu, để cho nằm mặt đất. Giang Nham thấy khuôn mặt an tĩnh của Tần Tiêu, lẩm bẩm : "Tần Tiêu, có đường, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tần Tiêu, ngươi tỉnh lại đây trả lời ta a. . ."

      Tần Tiêu có mở mắt ra, cũng có trả lời, Giang Nham dùng ống tay áo lau lệ ở khó mắt, ngẩng đầu nhìn mảnh đích rừng rậm tối đen, nhớ lại trước khi Tần Tiêu chết có lưu lại cho câu, đối mặt với bóng tối trong rừng sâu, gọi tên người ︰"Xích Trụ. . . ."

      tiếng, thanh biến mất ở rừng rậm vực thẩm, am thanh lại lớn hơn nữa, kêu lần thứ hai︰"Xích Trụ!"

      "Người ở trong lời mau ra, ra gặp Tần Tiêu lần, Xích Trụ --" Ngay khi Giang Nham tuyệt vọng mà cuối đầu rơi lệ, trước mắt đột nhiên mảnh ánh sáng, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn, bóng người được mảnh hồng quang bao vây từ trong bóng tối sâu thẳm ra. Khi người này xuất bên cạnh họ, hồng quang biến thành màu trắng, chói mắt mà sang ra, tựa như ánh sang dịu dàng.

      Giang Nham nhìn diện mạo người này, liền ngây dại, sững sờ mà nhìn , thậm chí quên bản thân ở nơi nào. Người tới như là nhìn tới Giang Nham, trong mắt có người nằm yên tỉnh mặt đất, Tần Tiêu, nhàng đem Tần Tiêu ôm vào lòng, nguyên bản ánh sáng bao quanh cũng bao quanh luôn Tần Tiêu. Thấy tình trạng đó, Giang Nham bình tĩnh lại, lập tức : "Ngươi chính là Xích Trụ đúng ?"

      Nam nhân ôm lấy Tần Tiêu ngó ngàng gì đến Giang Nham, chỉ im lặng mà cởi bỏ quần áo của Tần Tiêu, sau đó tay rờ qua chỗ nào, những chỗ hư thối làn da của Tần Tiêu liền khôi phục y như cũ. Động tác này của nam nhân làm cho Giang Nham kinh nhạc mà há hốc mồm, mặc dù cảm thấy thể tưởng tượng, nhưng thấy dung mạo kinh động tiên nhân, lại cảm thấy đương nhiên là được . . . Chẳng lẽ, đây là Xích Trụ? Người mà làm cho Tần Tiêu ái mộ hay sao? -- lấy cách thức xuất hiên này, dùng cái phương pháp trị vết thương người Tần Tiêu, nhất định phải nhân loại , vậy -- Giang Nham nhịn được mà si ngốc nhìn nam nhân diện mạo tuyệt mỹ, khí chất xuất trần, tóc dài phiêu dật trước mặt, cảm thấy người này nhất định là vị thần trị vì ngọn núi này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :