1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Thê - Mạt Hồi

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 24

      Đứng ngoài cửa là đạo bóng trắng đột nhiên xông vào tầm mắt của Tần Tiêu, còn chưa thấy là ai, bị cỗ lực đạo từ ngoài cửa đẩy mạnh vào trong phòng. "A!" Nghĩ đến chính mình rơi vào cái tô lớn nóng hổi khủng bố ,Tần Tiêu nhịn được mà kêu tiếng, nhưng mà, rất nhanh phát dưới chân là mảnh bằng phẳng, vừa rồi nhìn thấy cái tô lớn giống như là ảo giác của .

      "Chẳng lẽ Qủy chủ khi ngươi tỉnh cần tùy tiện rời phòng này hay sao?"

      bóng trắng ngòai nhàng vào trong phòng, sau đó cánh cửa mở rộng “ Ping” tiếng tự động đóng lại. Nhìn đến Bích Nhan tuyệt mĩ đứng bên ngoài, Tần Tiêu tự chủ được mà lui về phía sau vài bước.

      "Ngươi sợ ta?" Bích Nhan nhìn thấy ánh mắt Tần Tiêu đối với mình tràn ngập đề phòng, thong thả cười. Tần Tiêu lời nào, chính là nhìn chằm chằm nàng, thừa nhận cũng phủ nhận. Bích Nhan cho là đúng, mỉm cười tới bên bắt tay máng quần áo cái quầy áo .

      "Quỷ chủ vừa mới phân phó ta lấy chút quần áo sạch đưa cho ngươi, tắm rửa xong rồi thay, ngươi vẫn đều mặc bộ quần áo này, sợ là ──" Bích Nhan mắt lé nhìn về phía , ánh mắt tràn ngập đùa cợt, "Thối chết ."

      Tần Tiêu phải là người dễ tức giận, bị Bích Nhan có lòng tốt châm chọc như thế, hề nghĩ ngợi qua phải nén giận, lập tức trả lời lại cách mỉa mai ︰"Ta có thể lý giải tâm tình thất bại của ngươi, mặc kệ làm cái gì đều được chiếu cố của người , lúc này nếu làm cho mình phát tiết chút coi chừng bị nghẹn ra nội thương a~."

      Giọng Tần Tiêu xuống, Bích Nhan nhìn chòng chọc, trong ánh mắt lên tia ánh sáng lạnh làm cho người ta rét mà run, nàng tới gần Tần Tiêu từng bước, đối với nàng lòng còn sợ hãi, Tần Tiêu lại lùi về phía sau. Nhưng là mặc kệ Tần Tiêu lùi lại như thế nào, đều có thể tinh tường nhìn đến Bích Nhan! Khuôn mặt nõn nà dần dần trở nên biến hoá kỳ lạ . "Tiện nhân, nhất thời trổ tài lanh mồm lanh miệng ngươi sợ bị nát đầu lưỡi sao?"

      Bích Nhan ngoài cười nhưng trong cười, thanh lạnh đến làm người ta run lên, "Ngươi đừng quên ngươi giờ phút này bất quá là huyết nhục chi khu, ngươi sắp tới mới thành thê của Quỷ chủ, trừ Quỷ chủ ra, ta lớn nhất!" Bích Nhan vươn tay, dùng móng tay dài ước 10 cm bóp chặt cái cổ kịp trốn tránh của Tần Tiêu.

      "Tiện nhân, hảo hảo hưởng thụ cuộc sống tại của ngươi .. Ta sợ ngươi về sau ngay cả biến thành quỷ cũng vào được 18 tầng điạ ngục !"

      Ánh mắt màu đen phát ra sắc lạnh chứng tỏ Bích Nhan phải giỡn, Tần Tiêu dù có ngốc cũng biết mình kém hơn , thèm lại, cần nghĩ cũng biét nên chọc giận nữ nhân trước mắt, càng bởi vì biết Bích Nhan tuyệt đối được làm được….. Đối mặt với đối thủ có phản kháng đúng là thú vị, Bích Nhan rất nhanh liền buông ra Tần Tiêu học được cách im lặng mà chống đỡ, xoay người qua bên, vung tay lên, bồn tắm lớn tỏa nhiệt ngay trong phòng.

      "Ta là phụng mệnh tới hầu hạ ngươi tắm rửa, số chuyện khác liên quan để qua bên . Tốt lắm, Tần công tử, thỉnh ngươi hãy cởi áo nhập dục (vô tắm) ."

      Bích Nhan đột nhiên trở nên khách khí, Tần Tiêu quen thậm chí ngừng cảm thấy đáng sợ, nhưng trừ việc này ra, vấn đề tối trọng yếu trước mắt là ︰"Ngươi chẳng lẽ muốn ta ở ngay trước mặt ngươi mà tắm rửa?"

      Bích Nhan che môi cười khẽ ︰"Cùng Tần công tử lần đầu tiên gặp mặt , ngươi lúc đó chẳng phải ở trần sao? Ngày đó, cái gì đáng xem cái gì xem Bích Nhan đều nhìn qua, lúc này, ngươi lại để ý cái gì?" Nhớ lại chuyện tình ngày đó, hai gò má của Tần Tiêu khỏi thẹn , bản thân được tự nhiên đứng lên. ( Vậy là ấy ngồi dưới đất nãy giờ =.:)

      "Ngày đó là ngày đó, tại. . . . Ta cần sữ trợ giúp của ngươi, ngươi tốt nhất là ra ngoài."

      Bích Nhan hơi nghiêng đầu xuống, ý tứ hàm xúc đối với thái độ kiên quyết của Tần Tiêu ︰"Tần công tử, ngươi xác nhất định muốn ta ra ngoài sao?"

      Tần Tiêu bắt đầu nghe hiểu ý tứ của nàng, nhưng nhớ lại lâu những hình ảnh đáng sợ ở trong phòng này , trái tim bỗng nhiên buộc chặc, sau đó nhìn về phía Bích Nhan oán giận ︰"Nguyên lai là ngươi giở trò quỷ! Lần này, ngươi lại cố ý cho ta xem chút ảo giác, là muốn dọa ta chạy sao?"

      "Ha ha." nghĩ đến nghe xong, Bích Nhan phá lên cười , "Tần công tử, ngươi như thế nào liền khẳng định là do ta làm đây?"

      "Như thế nào có thể nhất định? !"

      Tần Tiêu oán hận mà trừng nàng, "Lần trước lừa ta cho ta trở về, nghĩ đến lại cho ta xem đến ít ghê tờm gì đó. Mặc dù Xích Trụ là ta nằm thấy ác mộng, nhưng mà thấy cái gì đáng sợ, ngươi lại xuất là chuyện gì xảy ra? Còn nữa, phía trước giường xuất cái gì quái lạ lâu, ngươi lại ra . Thời gian hoàn toàn giống nhau, nếu phải ngươi giở trò quỷ là ai làm."

      Bích Nhan nghe xong vẫn cứ lơ đễnh, khóe miệng nàng gợi lên, nùng (đậm) nhạt mà mỉm cười︰"Tần công tử, theo ngươi như vậy, còn có người là tình nghi phải sao? Ngươi trước nằm mộng tỉnh dậy liền thấy ai? Ai trước ta ở phòng này khi ta bước vào? Ta lâu mới vào phòng này, có đụng đồ vật này nọ, chính là ai kia cũng vào qua a, trong phòng làm gì phải so với ta giiỏi hơn sao?"

      Tần Tiêu nhìn chằm chằm Bích Nhan rơi vào im lặng. có lý do lại tin tưởng Bích Nhan từng thương tổn hoài nghi Xích Trụ vẫn ôn nhu lưu lại , nhưng mà lời của Bích Nhan cũng phải có đạo lý, chứng cứ và tín nhiệm, phải biết như thế nào mà lựa chọn?

      Tần Tiêu vẫn gì, mà Bích Nhan tựa hồ cũng hứng thú cùng chơi trò chơi im lặng, thế là Bích Nhan quá nhiêu lâu liền hướng thúc giục ︰"Ngươi muốn làm gì là chuyện của ngươi, nhiệm vụ của ta là giúp ngươi tắm rửa thay quần áo, nếu ngươi cứ kéo dài thời gian, đừng trách ra đem ngươi bỏ vào trong bồn tắm ." (đe dọa trẻ kìa)

      Nhìn thoáng qua khuôn mặt kiên nhẫn của Bích Nhan, Tần Tiêu với nàng︰"Ngươi có thể cần rời khỏi, nhưng ta cũng cần của ngươi trợ giúp, ngươi có thể quay lưng lại đợi ta tắm xong mà?"

      Bích Nhan có chút buồn cười vì hành động thừa thải của , nhưng vẫn làm theo lời Tần Tiêu. "Ta là nữ mà ta cũng để ý, ngươi đại nam nhân lại so đo từng tý, thế nào, sợ ta nhìn ít khối thịt của ngươi sao?" để ý tới lời châm chọc của nàng, Tần Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất khi nàng quay người ra phía sau mà cởi bộ đồ có mùi vị khác thường, nhảy vào bồn tắm vẫn còn nhiệt. Tựa hồ chính là đợi giờ phút này, sau lưng Bích Nhan giống như có mắt biết được tần tiêu làm cái gì liền xoay người, Tần Tiêu sợ tới mức trần truồng vào trong bồn tắm tiến cũng được mà ra cũng phải. Bích Nhan đến trước bồn tắm, áp chế thân thể chịu an phận của Tần Tiêu, cũng ghé vào lỗ tai thổi khí ──"

      Ta muốn xem, nhìn thân thể của ngươi, từ xuống dưới toàn bộ xem qua, ta muốn biết làm cho Quỷ chủ say mê là người như thế nào, rốt cuộc là làm sao mê hoặc , mê hoặc đến thần hồn điên đảo. . . . . ." (em cũng muốn nhìn *đỏ mặt*)

      "Ngươi nên quá đáng ──"

      Tần Tiêu phẫn nộ mà mắng tới, bị thái độ bất đồng và dị thường của Bích Nhan làm nổi da gà, muốn từ trong bồn tắm đứng lên phát thân thể nhúc nhích được . Bích Nhan cười, lộ ra khuôn mặt quỷ quyệt ︰"Ta , tại ở chỗ này, trừ bỏ Quỷ chủ ra, ta lớn nhất, chính là năng lực. . . . . . Ta muốn làm cái gì, người phàm như ngươi có thể ngăn cản được sao?"

      Bích Nhan nhìn tấm thân trần trụi của Tần Tiêu, màu sắc hai mắt nàng thể tưởng được cứ biến đổi màu sắc kỳ dị, nàng vươn hai bàn tay của chính mình, theo đường cong cơ thể của Tần Tiêu mà mơn trớn, tựa như muốn đem hết thảy đều lưu ở trong đầu. . . . . . "Cái tiện nhân kia sau khi rời , ta tưởng Quỷ Chủ lại chú ý ta. . . . . . Nhưng vô dụng, tiện nhân kia còn đem tâm của Quỷ chủ trộm theo, mặc kệ bao nhiêu năm, Quỷ chủ đều đối với nhớ mãi quên. . . Bao nhiêu năm qua, ngươi xuất , nguyên bản ngay từ ta muốn giết ngươi. . . . . . Nhưng mà ngươi chết quỷ chủ vẫn chú ý ta. . . . . . Sau này, ta nghĩ ra biện pháp, truất (đoạt) linh hồn của ngươi ra khỏi thân thể, ta vào trong thân thể ngươi mà khống chế nó, như vậy, quỷ chủ cũng ta . . . . . ."

      Đáy mắt Bích Nhan gần như biến hoa điên cuồng làm cho Tần Tiêu rụt rè , hai bàn tay nàng vuốt ve thân thể Tần Tiêu mỗi chỗ đều làm cho lạnh đến toàn thân run rẩy. "Ngươi sợ. . . . . ." ( bị vuốt như vậy ai chả sợ, sắc nữ a~)

      Bích Nhan giương mắt nhìn , rồi mới nhàng nâng mặt , ︰"Đúng vậy, ngươi hẳn là phải sợ. Bởi vì linh hồn sinh trưởng bị truất là thống khổ giống như vòng trong 18 tầng địa ngục. . . . . ."

      Thành công nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Tần Tiêu, Bích Nhan cười, vòng vo, "Mặc dù ta rất muốn làm như thế , nhưng đáng tiếc, ta thể. . . . . . Bởi vì, trao đổi linh hồn cần trả giá lớn, hậu quả phải ta có khả năng thừa nhận được, hơn nữa nếu thất bại, liền hồn phi phách tán. Cho nên, ta thể mạo hiểm như vậy, thể!"

      Tần Tiêu nghe được nàng như thế, khỏi thở dài hơi, ở lúc này , Bích Nhan tựa hồ chơi chán, rất nhanh rời khỏi Tần Tiêu, khi nàng rời ra phía sau, Tần Tiêu phát chính mình có thể chuyển động. "Đừng cho là ta giúp ngươi tắm rửa."

      Bích Nhan cao ngạo mà lạnh lùng nhìn về phía . Ngươi tẩy ta mới cao hứng a. Dù trong lòng thầm như thế nhưng Tần Tiêu dám ra, nhưng lại xúc động, bởi vì Bích Nhan theo dõi . "Ngươi tốt nhất tẩy nhanh lên, nếu ta liền chiêu gọi quỷ quái bên ngoài vô giúp ngươi, bọn làm như thế nào ta thể cam đoan, bất quá xương cốt của ngươi có thể lưu lại. Bị uy hiếp, Tần Tiêu mới thể cam nguyện ở trước ánh mắt nhìn chăm chú của Bích Nhan mà bắt đầu tắm rửa, nhưng chưa bắt đầu tẩy được bao lâu, Bích Nhan chuyện, làm cho động tác tay Tần Tiêu dừng lại.

      "Nguyên bản ngươi phải khóc la hét đòi phải rời khỏi Quỷ Cốc sao? Như thế nào qua bao lâu liền quyết định trở thành bạn đời của Quỷ Chủ?”

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 25

      Tần Tiêu có lập tức trả lời, ngâm mình ở trong nước ấm có nhiệt độ vừa phải, nhàng chậm rãi xoa nắn cánh tay, thoạt nhìn giống như trầm tư. suy nghĩ, làm sao trả lời Bích Nhan. "Ngươi , người bị kiếp trước ảnh hưởng sao?"

      Suy nghĩ lúc lâu, Tần Tiêu hỏi lại nàng. Bích Nhan có trả lời, tựa hồ thể hiểu được ý tứ trong câu này của . "Có lẽ, ta bị kiếp trước ảnh hưởng." "Kiếp trước của ngươi? Ngôn Hoa. . . ." Thanh của Bích Nhan lại trở nên lạnh như băng. "Đúng vậy. Ngôn Hoa rất Xích Trụ, mà có lẽ ta là chuyển sinh bị cảm tình của ảnh hưởng sâu, tự giác, cũng Xích Trụ. . . . . ."

      Thanh Tần Tiêu trầm thấp, khuôn mặt nghiêm túc trầm ngâm trong bóng đêm, nhìn tới vẻ mặt của , cũng biết được khi những lời này này mang cảm tình gì. Thanh Tần Tiêu chưa dứt, căn phòng đột nhiên có trận gió lớn thổi đến, thổi trúng y phục của Bích Nhan thất thần, nàng nhìn thẳng Tần Tiêu, trong mắt chứa đầy máu, nàng vươn hai bàn tay của mình, ngay lúc Tần Tiêu tưởng Bích Nhan tưởng nàng dùng móng tay dài đâm thủng người của , Bích Nhan lại tức tối buông hai bàn tay mạnh.

      "Phốc sa!" Nước trong bồn tắm theo động tác của Bích Nhan khống chế được rơi xuống trần nhà, nước ấm bị đập vô cùng mạnh, Tần Tiêu chỉ kịp bảo vệ đầu cảm thấy cả người đều bị nước đánh đau nhức, gió lạnh thổi tới, thân khỏi run run, tầm mắt chuyển qua dưới thân, phát trong bồn tắm còn giọt nước .

      " được ngươi . . ." Thanh của Bích Nhan giống như tthanh của gió thổi qua đống đổ nát trong bóng tối, u trầm thê linh, "Thời gian ngươi thể dài bằng ta, phân lượng ngươi cũng nặng bằng ta. . . Ngươi có biết đó là cái dạng ? Từ lúc ta mở ra hai mắt nhìn thấy , tất cả của ta đều là của , mà ngươi, ngươi lại dễ dàng đoạt như vậy. . . ."

      Thanh thê lương của Bích Nhan truyền tới nữa, khi Tần Tiêu ngẩng đầu trong phòng chỉ còn mình , Bích Nhan biết từ lúc nào có tung tích. Vô lực ngã ngồi trong bồn tắm, trong não ngừng quay về mỗi câu Bích Nhan trước khi rời , trong lòng hiểu sao từ từ trầm trọng. Bích Nhan đối Xích Trụ chấp nhất như thế, nghe lời của nàng, ai lại hoài nghi tình của nàng với Xích Trụ có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm, nhìn nàng si tình, khỏi khiến người than thở. . .

      Lời người trong thôn và Xích Trụ miêu tả Ngôn Hoa cho thấy, nam hài thiện lương sáng sủa, nam hài như vậy khi phát mình là người thứ ba, vô tình ở trong phá hoại hạnh phúc của Bích Nhan làm thế nào? Có lẽ, lúc đó Ngôn Hoa rời khỏi, có phần là tự nguyện. nhắm mắt trầm tư, trong căn phòng truyền tới tiếng cười, mới đầu như là thanh lên trong ảo giác, nhưng tiếp theo, thanh lục tục càng nhiều hơn, càng lúc càng lớn, càng lúc càng ồn ào, Tần Tiêu thể mở mắt ra, nhìn thấy đầu của tiểu hài tử phiêu nổi bên cạnh bồn tắm, giương miệng cười.

      Bên cạnh lại có đạo tiếng cười, dời ánh mắt, là gương mặt của nữ tử năm tuổi, cũng nhếch miệng cười, trong mắt lộ ra ánh sáng đen đáng sợ. . . . Tần Tiêu phát , bên cạnh , những gương mặt trong trung càng lúc càng nhiều, có nam có nữ, có lão có trẻ, bọn đều ở nhếch miệng phát ra tiếng cười bén nhọn, trong mắt lên ánh sáng quỷ quyệt, tiếng cười càng lúc càng ồn ào, Tần Tiêu bị bao vây ở trong đó, lỗ tai thậm chí bắt đầu đau, cho dù bưng kín hai tai, tiếng cười ở chỗ này vẫn ngừng truyền tới. Tưởng tượng thử cảm giác đứng ở trong xưởng lớn đầy thanh dao động xem, đó là loại thanh khiến người nổi điên, đúng, tại Tần Tiêu thừa nhận, gần như tới cự hạn thính giác của người có thể thừa nhận, thậm chí cảm thấy màng nhĩ của mình sắp thủng, bằng chính là sắp nổi điên! Nhưng những thanh này vẫn còn vang lên, những gương mặt tụ tập bên cạnh giống như có những con kiến, đôi mắt màu đen của bọn chúng giống như cái động đen, như ác mộng tra tấn . Hì hì, hì hì, hì hì, hì hì hi. . . . . . ngừng lặp lại, khắc đình chỉ, chịu nổi chịu nổi chịu nổi!

      "A ──" rốt cuộc chịu nổi, Tần Tiêu dùng hết toàn lực che hai tay rống lớn, " cần ── cút, biến mất a ──"

      Nhưng vô ích, những thanh này vẫn tồn tại, vẫn kéo dài, khiến Tần Tiêu phát cuồng. Nhưng, hoàn toàn biết phải làm sao bây giờ. . . . . . Ngôn Hoa, gọi tên ta. Bất luận khi nào, chỗ nào, chỉ cần ngươi có nguy hiểm gọi tên ta. Ta cứu ngươi. khiến ngươi bị gì thương hại.

      "Xích Trụ ──" Những vật vướng bận trong lòng được bỏ lệnh cấm, theo nước mắt lớn tiếng hô lên thanh này, bừng lên. Ai, chẳng bao lâu sau ở bên tai giọng , những câu nhu tình, mà , lại tin tưởng vững chắc lời hứa của như thế, chỉ vì, , cũng dùng sinh mệnh . Xích Trụ, Ngôn Hoa nhất định la lên tên của ngươi, ngươi, nhất định phải xuất nga.

      "Tần Tiêu?!" Tần Tiêu trong bồn tắm bị đôi tay mạnh mẽ bế lên, Tần Tiêu mở ra đôi mắt híp lại, thấy được người đến là Xích Trụ thân hắc y, bộ mặt xấu xí, vươn hai cánh tay chặt chẽ ôm lấy . Nếu xinh đẹp như Bích Nhan khiến sợ hại diện mạo xấu như Xích Trụ lại khiến an tâm dựa vào. Bề ngoài dữ nội bên trong ngược lại, tựa như trời xanh cố ý châm chọc điều gì.

      Tần Tiêu chính là dùng sức ôm lấy Xích Trụ hoàn toàn gì, khi nhìn đến toàn thân đều là nước, cảm nhận nhiệt độ cơ thể thấp hơn bình thường, Xích Trụ gì nhiều, lập tức ôm Tần Tiêu tới bên giường, đúng lúc muốn đem Tần Tiêu đặt lên giường, Tần Tiêu liền kích động chống cự.

      "Ta cần lên giường!"

      "Thân thể của ngươi phát lạnh, tốt nhất đắp chăn chút, bằng . . ."

      "Ta cần!" Cái giường này cho ấn tượng khủng bố, khiến làm sao có thể yên tâm nằm đó, nếu nằm đó lại bị thứ gì đó từ đâu đến quấn lấy biết làm sao?

      "Nhưng . . ."

      " giường này có thứ dơ bẩn, ta muốn lên!"

      "Sao lại có?" Xích Trụ lại lặng yên trận, rồi khẳng định với Tần Tiêu, "Ta vừa mới kiểm tra qua , có gì cả."

      "Tóm lại ta cự tuyệt lên giường!" Xích Trụ lại trận lặng yên, bất quá lần này tự hỏi thế nào thuyết phục Tần Tiêu tính tình kiên cường.

      Mà kết quả tự hỏi là: "Có ta ở đây này, ngươi có việc gì, Tần Tiêu." Lần này, đến phiên Tần Tiêu gì, cách nào phủ nhận, vô điều kiện tin tưởng Xích Trụ, mà cũng thể nào nhận bảo hộ của Xích Trụ. . . lúc lặng yên Xích Trụ đem Tần Tiêu nhàng đặt lên giường, rồi trước khi Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, dùng chăn bông mềm mại đắp lên thân thể trần trụi của , ngồi ở mép giường, sau đó bọc lại chăn ôm Tần Tiêu vào ngực mình.

      "Ngươi xem, có việc gì."

      Sau khi xong, Xích Trụ hôn lên trán Tần Tiêu. "Ta thấy được." nghĩ bị Xích Trụ hiểu lầm chính mình miên man suy nghĩ, Tần Tiêu rúc vào trong ngực Xích Trụ chậm rãi "Uh, ta tin tưởng ngươi." câu ngắn ngủn, liền đủ để Tần Tiêu cảm động.

      "Còn có lúc nãy ngươi lớn tiếng gào tên ta cũng là thấy được cái gì phải ?" "Uh." Xích Trụ ở trong phòng nhìn vòng, mới ︰"Tần Tiêu, trong phòng sao lại xuất bồn tắm, ngươi sao lại ngồi ở bên trong?"

      Tần Tiêu sửng sốt chút, ngẩng đầu hỏi lại︰"Ngươi phải kêu Bích Nhan đem quần áo tới cho ta sao, còn bảo nàng hầu hạ ta tắm rửa . . ."

      "Sao lại có thể?" Giọng Xích Trụ mang theo kinh ngạc, "Trừ ra cá tính Bích Nhan kiêu căng thể làm được việc này, sao ta lại có thể để người khác nhìn thân thể của ngươi. . ."

      Tần Tiêu hề chuyện, lâm vào trong suy nghĩ sâu xa. biết suy nghĩ cái gì, Xích Trụ lại ôm chặt , ︰"Căn phòng này trừ ta chỉ có Bích Nhan có thể tiến vào . . . Ta cảnh cáo nàng vài lần, tuyệt thể ra ở trước mặt ngươi, nghĩ đến nàng cư nhiên vi phạm mệnh lệnh của ta. . . ."

      Giọng Xích Trụ lạnh thấu xương, Tần Tiêu nghe được lời quyết tuyệt của , mặc dù cảm động Xích Trụ xem trọng , nhưng là có điểm thất vọng đau khổ vô tình đối với người từng là vị hôn thê của mình. Càng nghĩ, nhịn được hỏi: "Xích Trụ, ngươi có thể cho ta biết ngươi và Bích Nhan sao lại có hôn ước ?" Xích Trụ cũng Bích Nhan, vậy vì cái gì từng muốn cùng Bích Nhan thành thân đây? Xích Trụ ôm lấy yên tĩnh lâu sau, Tần Tiêu cũng thúc giục , nếu muốn , thúc giục cũng vô ích a. Nhưng đợi lát nữa, Xích Trụ lên tiếng.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 26

      Dường như trải qua thời gian dài trầm tư suy nghĩ gì , Xích Trụ mới ︰"Bích Nhan nàng ── kỳ là ta tạo nên ──"

      Tần Tiêu có lập tức phản ứng lại, đợi khi biết Xích Trụ chính là cái gì, chỉ có thể á khẩu gì mà trừng mắt nhìn Xích Trụ. Xích Trụ sờ mặt Tần Tiêu, im lặng ︰"Chuyện này ngay cả Ngôn Hoa ta cũng chưa từng qua, kỳ , là có cơ hội để ….”

      Cuối cùng, Xích Trụ thở dài, giọng từ từ xuống. "Vì cái gì?" Sau lúc gì, thanh của Tần Tiêu cuối cùng từ yết hầu phát ra, nhưng bởi vì quá khiếp sợ chí có thẻ năng lộn xộn, "Vì cái gì Bích Nhan. . . . Ngươi phải. . . Phải. . ."

      Xích Trụ tựa hồ lại thở dài tiếng nữa. "Đó là bởi vì ta chịu đủ luôn lẻ loi mình, chịu đủ . . ." tịch.

      Giờ phút này Xích Trụ lại gây cho Tần Tiêu cảm thụ sâu sắc như vậy, giống như khi ở ngôi nhà gỗ trong biển hoa, Xích Trụ vẫn luôn ngồi ở ngoài đưa lưng hướng về căn phòng, Tần Tiêu từ trong phòng nhìn bóng dáng đơn của . Tịch mịch như vậy, thê lương như thế, cũng đau xót như vậy, mỗi lần nhìn cái đều làm tâm thắt chặt lại, nhìn nhìn khỏi làm cho mắt nóng lên, ngực cũng nóng lên, ngàn vạn lần cân nhắc bản thân cần nhìn, nhưng mỗi lần chỉ nhìn đến liếc mắt cái, tâm liền bị khắc sau mà rơi vào. Làm cho người ta đành lòng dời tầm mắt .

      "Ta biết vào thời điểm nào mà bản thân xuất nơi này, đợi sau khi ta ý thức được ở trong đây, địa phương này giống như chỉ có mình ta, mặc kệ có quạnh cỡ nào cũng từng nghĩ tới rời . Ngày qua ngày năm qua năm, cảnh trí trước mắt ta biết thay đổi thành bộ dạng gì, mà ta vẫn như cũ lưu lại. Ta biết có cái gì đặc biệt hấp dẫn bản thân, trải qua ngàn vạn lần biến đổi, bên ngươi có nhiều quái bị ta hấp dẫn mà đến, lúc đầu chúng nó luôn tấn công ta, nhưng đều bị ta nhất nhất đánh bại, cuối cùng thần phục mà xưng ta làm Vương, chỗ này cũng dần dần biến thành Quỷ Cốc.

      "Quý quái ở trong Qủy Cốc càng ngày càng nhiều, tùy năm tháng mà biến đổi, ta cũng biết lực lượng của chính mình càng lúc càng mạnh, nhưng tùy theo mà đến, vẫn tịch. Ta dần dần suy nghĩ, vì cái gì chính mình lại xuất ở địa phương này, vì cái gì chỉ có mình ta là giống quỷ quái. Trời và đất lúc đó, tất cả sinh linh đều thay đổi, mà ta lại mình y như cũ."

      "Ta tuy có sức mạnh vĩ đại, nhưng ta lại thay đổi được cái gì, ta cứ trôi qua những thời gian có ngày đêm như thế, hoa trì (biển hoa) cũng thay đổi , rồi mới ta dừng lại tại nơi đó, ta tưởng nhìn thấy những chuyện biến đổi độc. Nhưng mà ta sai lầm rồi, ở trong hoa trì ta cảm nhận được đơn làm ta muốn phát điên lên. ai theo ta chuyện, có ai có thể mở rộng trái tim đơn của ta , ta cuất ở địa phương tịch mịch này, chẳng lẽ cuối cùng vĩnh viễn đơn sao?"

      "Ý niệm này thiếu chút nữa làm cho ta sụp đổ, ta cần ai đó tới làm bạn, có hình thể giống ta, sinh mệnh cùng năng lực, có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta để ta khỏi tịnh mịch. Thế là ta sáng tạo ra Bích Nhan, làm cho nàng có được ý chí giống mình, cũng chia sức mạnh của mình cho nàng. Nàng hoàn toàn là dựa theo lý tưởng của ta mà sáng tạo ra, liền giống như chờ mong của ta, Bích Nhan toàn tâm toàn ý mà ta, tiếp theo ta tự làm theo ý nghĩ của mình là làm hôn ước và chuẩn bị lập gia đình ── nhưng, vào thời điểm hôn ước, kiếp trước của ngươi, Ngôn Hoa xuất ."

      Nghe như thế, Tần Tiêu cảm thấy chính mình có chút chóng mặt hoa mắt, phát gíac mình càng lúc càng mơ hồ chuyện, tâm càng nặng nề. bắt đầu mơ hồ, tòan bộ những gì xảy ra, là sai lầm của ai? Mỗi cá nhân thoạt nhìn đều sai, mà mỗi người kỳ đều là người bị hại. “Trước khi Ngôn Hoa xuất , ta biết cái gì là ái (), càng nghĩ tới mình phàm nhân, thậm chí đến si mê như thế ── đối với Bích Nhan, ta rất là áy náy nhưng lại có biện pháp gì, chỉ có thể cùng nàng giải trừ hôn ước ──" "Đủ rồi, cần lại thêm nữa." Tần Tiêu sắc mặt khó coi, cho Xích Trụ tiếp tục nữa, chính là mệt mỏi mà rúc vào trong lòng ngực Xích Trụ, dùng sức nhắm hai mắt lại, , "Xích Trụ, ta đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, ta nghĩ nghỉ ngơi chút. Trước khi ta tỉnh, ngươi có thể bồi ở bên người ta được ?”

      Tần Tiêu cảm giác Xích Trụ càng thêm ôm chặt , cùng với trận hơi thở ấm áp (=.:), nghe Xích Trụ tiếng ︰"Hảo."

      Rồi mới liền an tâm, liền nhắm hai mắt lại, hưởng thụ an bình hiếm có này. Ngay lúc này, mong còn muốn cũng nguyện nghĩ nhiều , tương lai như thế nào biết, chỉ biết, giờ phút này ôn nhu cùng nhu tình của Xích Trụ, nhớ kỹ. Xích Trụ mực làm bạn với mình, khi mở mắt sau giấc ngủ đầy đủ nhìn thấy bóng dáng to lớn ôm mình như cũ, Tần Tiêu cảm thấy hốc mắt của mình nóng lên. lâu ngủ được an ổn như thế, trong mộng cái gì cũng có, lần đầu tiên ấm áp, thỏai mái như thế. Nhưng dù quyến luyến phần ấm áp này, cuối cùng vẫn phải buông ra.

      Biết tỉnh ngủ , Xích Trụ hôn còn có chút chuyện cần sử lý liền rời . Trước lúc Xích Trụ , Tần Tiêu nghĩ muốn giữ lại, muốn mình ở trong căn phòng này, sợ hãi những chuyện tình khủng bố nào đó lại xuất . Nhưng mà sau khi vươn tay, lại thể mở miệng giữ Xích Trụ lại, vẫn là phải nhìn bóng dáng Xích Trụ biến mất khỏi phòng. ngơ ngác mà ngồi ở giường, sau khi Xích Trụ rời khỏi lâu, Tần Tiêu ngẩn người lâu như là bị cái gì hung hăng đâm bỗng chốc dùng sức nhảy xuống giường. Bất an mà hướng giường nhìn lại, nhìn thấy cương thi tòan thân đều hư thối từ trong chăn đệm ra. ( ghê wé >.<) Lại xuất . Thế nào cũng có thể quen lọai chuyện này, Tần Tiêu từng bước lui ra phía sau, cương thi chậm rãi bò xuống giường, hướng Tần Tiêu mà tới. Nó bò tới đâu, nước từ trong thi thể xuống, cái giường vẫn ấm áp , giờ phút này bị mùi hôi của thi thủy (nước trong thi thể) làm bẩn, mảnh bừa bãi, nhìn qua liền thấy ghê tởm, làm cho người ta dám nghĩ tới nằm cái giường đó nữa.

      ra Tần Tiêu đối với cái giường này có hảo cảm nhưng là cảm thấy kinh khủng, nhưng từ khi nằm trong lòng Xích Trụ, nhìn đến cái giường bị cương thi làm bẩn, trong lòng nổi lên trận chua xót. Dưới chân truyền tới cảm giác khác thường, cúi đầu vừa nhìn, hai chân biết khi nào bị đòan tóc đen quấn lấy, đòan tóc đen này dường như có sinh mệnh chút hướng về phía trước kéo dài ra, bên trong đòan tóc đen giống như bao vây cái gì đó giống quả bóng, tròn tròn nhô ra.Tới khi Tần Tiêu chú ý, thứ được bao vây trong đòn tóc từ từ hé ra, đầu tiên là đôi mắt đen làm cho người ta tim đập nhanh , dần dần lộ ra cái mũi cùng khuôn mặt . . . ra, cái thứ tròn tròn này là cái đầu. ( >.<” )

      Tóc đen muốn quấn lên tới lưng Tần Tiêu, khối đầu tóc này mặt có biểu tình gì, chỉ dung đôi mắt đen mà nhìn trừng trừng, Tần Tiêu muốn chạy trốn, lại phát cả phòng đều chật ních đủ lọai quỷ quái, bọn chúng đều có mục tiêu lại đây. Gian phòng vừa u tối tăm vô cùng, tiếng động gì đó đều đáng sợ. ( Xoắn đọan này. Ghê wé) Tần Tiêu cảm thấy hai chân mầm nhũn, quỳ rạp xuống đất, phát chân của mình bị cắn nuốt, từng chút từng chút biến mất thấy, che kín sàn nhà là những con quỷ đên gần cắn nuốt thân thể Tần Tiêu, ăn luôn hai đùi của rồi mới đến cơ thể. . . . Cơ thể chậm rãi biến mất, nhưng cảm thấy đau đớn, tựa như hoàn toàn mất cảm giác đau. chỉ có cảm giác là cực kỳ kinh khủng, đó chính là muốn chết, lần này, có ai có thể tới cứu , muốn chết. . . . Lần này, thậm chí thể lên tiếng kêu Xích Trụ, thanh của cũng bị những con quỷ trong phòng ăn luôn rồi. tại còn hy vọng gì nữa.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 26 cont.

      "Tần Tiêu." Khi Tần Tiêu tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ đợi bản thân mình biến mất , đạo thanh quen thuộc truyền tới, trói buộc người trong khoảnh khắc ấy biến mất tiêu. Cẩn thận mở to mắt, nhìn thấy căn phòng khôi phục lại bộ dáng khi Xích Trụ rời , liền ngay cả cơ thể , cũng đều hòan hảo có mất gì, những chuyện mới vừa xảy ra tựa như chỉ là ác mộng.

      "Tần Tiêu." thanh kêu gọi lại truyền đến, lần này nghe , thanh này truyền từ ngòai phòng, mà chủ nhân thanh này, đúng là Bích Nhan.

      "Tần Tiêu, mở cửa cho ta vào, ta phụng mệnh lệnh của Quỷ chủ đem hỉ phục (áo cưới) lại đây cho ngươi mặc thử. Tần Tiêu hít sâu vài hơi tâm tình cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nghĩ đến khi nãy bản thân có thể chết làm cho thân tòan mồ hôi. từ mặt đất đứng lên, tới bên cánh cửa nhưng căn bản khôn có ý mở cửa. "Xích Trụ có phải cấm ngươi vào phòng hay ?" "Ngươi cái gì vây, nếu Qủy chủ cấm ta vào phòng kêu ta lấy. . . . . ." "Ngươi đừng lại lừa ta, Xích Trụ , chưa bao giờ kêu ngươi đưa đồ vật gì tới!"

      Bích Nhan đứng ngòai phòng im lặng, như là bị Tần Tiêu trúng. Qua lúc , nàng tiếp tục ︰"Tóm lại ngươi trước mở cửa . . . . ."

      "Mở cửa để cho ngươi hung dữ với ta phải ? Giống như lúc trước ngươi đối với Ngôn Hoa, nghĩ nhiều biện pháp giết chết ta." Đưa lưng về phía cánh cửa, Tần Tiêu cười khẩy . Bích Nhan lại là trận yên lặng, khi chuyện lại phải là giọng khuyên bảo giọng, mà là bộ mặt lạnh lùng︰" phải là ngươi nhớ tới cái gì sao, tiện nhân!"

      đoán đúng .... Lời thừa nhận này làm cho lạnh run, ngay từ đầu mơ hồ nhận ra là ai hại chết Ngôn Hoa, sở dĩ lại cùng Xích Trụ thành thân nguyên nhân chính là nghĩ muốn tìm ra thủ phạm hại chết Ngôn Hoa.

      Nếu Ngôn Hoa là bởi vì Xích Trụ mới chết, vậy hung thủ khẳng định cũng chỉ có . . . . Chẳng qua ngay từ đầu thấy kỳ quái chính là, vì cái gì Xích Trụ căn bản có hoài nghi qua Bích Nhan, ngược lại tín nhiệm nàng như thế. Sau khi biết Bích Nhan là do Xích Trụ chế tạo ra, Tần Tiêu mới hiểu được, Xích Trụ tin tưởng nàng tựa như tin tưởng bản thân (Xích Trụ), bởi vì Bích Nhan là tay chế tạo ta, chẳng những có hình thái giống nhau, cũng tin tưởng Bích Nhan là hoàn toàn đối chính mình trung thành.

      Đối xử như thế với đích Bích Nhan, Xích Trụ chỉ có áy náy, giống như là ở người nàng thấy chính mình, Bích Nhan càng như là phân thân của Xích Trụ . Nhẫn tâm từ bỏ si tình của Bích Nhan đối với mình. Bởi vì Bích Nhan là vì làm bạn với mới có thể tồn tại, sau khi rời , nàng liền giống lúc trước thừa nhận đơn vô tận, cho nên đối với Bích Nhan, áy náy, Xích Trụ giống như nhìn đến bi thương của chính mình trước kia. Thế là, Xích Trụ đối Bích Nhan có quá nhiều dễ dàng tha thứ, coi trọng cùng nghĩ bỏ nàng. . . . . .

      Nghe được Xích Trụ ra chuyện tình về Bích Nhan, Tần Tiêu hiểu rất nhiều chuyện. Nhưng rời khỏi của Ngôn Hoa vẫn mơ hồ. "Bích Nhan, ngươi cho ta biết, lần này ngươi là phải cũng tính toán dùng biện pháp giống như trước giết chết ta chứ." Rất nhiều chuyện biết rồi, nhưng vẫn có nhiều tình vẫn thể cởi bỏ câu đố, mà tại, chỉ có thể từng bước tính từng bước, để có thể nhìn đến để hiểu được tình cảnh gì.

      "Ngươi mở cửa ra ta liền cho biết ngươi." Tần Tiêu do dự. "Ngươi mở cửa ra ta có thể với ngươi rất nhiều chuyện. . . . . ."

      "Chính là chuyện về khuôn mặt của Xích Trụ?"

      ". . . . Nếu ngươi muốn biết, ta ." Bích Nhan phi thường sảng khoái, nhưng Tần Tiêu phải ngu ngốc, hiểu được nàng bất quá là hấp dẫn , rốt cuộc có thể hay lại là chuyện khác, nhưng lực hấp dẫn của những lời này cực kỳ mạnh.. Bởi vì ngay cả Xích Trụ cũng dám đối với Ngôn Hoa về bí mật này.

      Nhưng Tần Tiêu vẫn do dự có nên mở cửa hay , tựa như ngay từ đầu, Bích Nhan vẫn đều là tâm tình tốt mà tới, nếu mở cửa cho nàng tiến vào, có kết cục gì liền hoàn toàn là tự làm tự chịu .
      "Mở cửa a, Tần Tiêu." Bích Nhan vẫn ở ngòai cửa dẫn dụ, tựa như chó sói hấp dẫn con thỏ ở nhà mình, "Ngươi muốn biết cái gì ta đều cho ngưoi biết nga ── kỳ ngươi cũng nhớ nhiều tình trước kia a , Cái chết của Ngôn Hoa, kiếp trước của ngươi, chắc hẳn ngươi còn biết a? Cho biết ngươi nga, kỳ Ngôn Hoa a, bị chết thực thảm thực thảm nga ──"

      "Ha ha ha, bất quá ngươi có biết tối thảm chính là vì cái gì sao? Ta nghĩ ngươi khẳng định biết. . . Có muốn biết hay ? Ta cho biết ngươi, ta cho biết ngươi nga. . . . Mở cửa thôi, Tần Tiêu. . . . Đến, ngoan ngoãn để cửa mở ra. . . ." Tần Tiêu bị hấp dẫn , thanh Bích Nhan tựa như dẫn ma chú, làm cho ngươi ta khó có thể chống cự, hơn nữa có rất nhiều tình muốn biết, muốn nghĩ cũng có biện pháp mà cự tuyệt. Kìm lòng ko được, Tần Tiêu xoay người, lấy then cửa ra, trước ngực cảm thấy nặng nề, hợp chất bất an đơn giản cũng biến thành hợp chất phức tạp, mang tâm tình chờ chết, mở cửa ra.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 27

      Bích Nhan vào, sau đó lập tức vung tay phải lên đóng cửa lại. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi lúc cửa mở ra, Tần Tiêu cũng thấy được xoay quanh ở ngoài phòng, là chúng quỷ quái nhìn vào phòng như hổ rình mồi, cúng nó tựa như ác hổ phát ra thanh sắc bén chói tai đánh vào phòng, nhưng bị Bích Nhan cản. Cửa lớn đóng lại, chẳng những là ánh mắt hung tàn của bọn quỷ, gió lạnh thổi từ ngoài vào khiến thân thể lạnh run, và những thanh đáng sợ thi nhau vang lên của bọn quỷ cũng bị cản ở bên ngoài. Trong phòng khôi phục bình tĩnh, tựa như ngăn cách hết với tất cả bên ngoài.

      Tần Tiêu ngẩn người đứng ở chỗ cũ nhìn cánh cửa lớn bị đóng chặt, màn khó có thể tin được vừa xuất trước mắt khiến lâu thể bình phục. Ngoài cửa từ khi nào lại tụ tpậ nhiều quỷ quái đến thế, nhớ kỹ lần đầu mở cửa , bên cạnh Bích Nhan cái gì cũng có . . . "Việc có người ở trong căn phòng này, bị nhóm ma quỷ nhạy cảm phát rồi, biết có bao nhiêu năm có ăn qua thịt tươi của con người cho nên chúng nó cứ chờ ở ngoài phòng, chỉ cần ngươi hơi mở cửa chút, chúng nó liền nhào mạnh lại đây, rồi mới xé rách ngươi, đem toàn bộ xương thịt của ngươi ăn hết còn mảnh." Biết Tần Tiêu vì cái gì mà ngẩn người, Bích Nhan "có ý tốt" đứng phía sau nhắc nhở .

      Cho nên mặc kệ là ai, ngươi nhất thiết được mở cửa nga."

      "Còn ngươi?" Tần Tiêu nhíu mày lại nhìn về phía Bích Nhan cười đến khiến thoải mái..

      Bích Nhan liên tục lắc đầu: "Kỳ ngươi nên cho ta vào."

      "Ngươi tiến vào xong mới như vậy?" Tần Tiêu cười nhạt. "Bởi vì ngươi có khả năng đuổi ta rồi, trừ phi ta tự nguyện rời khỏi."

      "Nếu để ngươi tiến vào, liền đại biểu ta giác ngộ tốt." Nhìn Bích Nhan, Trong mắt Tần Tiêu chứa đầy cảnh giác.

      "Nếu ngươi lo lắng ta làm gì ngươi. . ."

      Thanh Bích Nhan tạm nghỉ chút, sau đó nàng lộ ra nụ cười mang ý tứ sâu xa, mới tiếp, "Vậy là ngươi sai rồi. Quỷ cốc giống như là thân thể của quỷ chủ, trong quỷ cốc gây ra động tĩnh gì, quỷ chủ thể bắt bẻ."

      "Vậy ngươi vì cái gì phải tiến vào?" Bích Nhan mắt lé nhìn Tần Tiêu, tàn bạo cười : "Ta tiền vào, sao có thể cho ngươi biết chân tướng?"

      Tần Tiêu lặng yên lúc lâu, mới : "Bởi vì Ngôn Hoa đoạt Xích Trụ, cho nên ngươi hận , giết , đúng ?"

      "Sách." Bích Nhan hiển nhiên đối việc này đồng ý, nhàng lắc lắc đầu, "Ngươi nha, vẫn kém kiếp trước của ngươi, ngươi suy nghĩ cái gì ta vừa xem là hiểu ngay, nhưng còn Ngôn Hoa, chính là người có tâm kế rất nặng."

      Chỉ có Bích Nhan, đối, chỉ có Bích Nhan đánh giá Ngôn Hoa giống với những người khác , Tần Tiêu đối việc này bảo trì giam mặc, bởi vì cũng thể tín nhiệm Bích Nhan. "Ngươi nhất định rất chấp nhận, đúng hay ?" Nhưng Bích Nhan hiểu được suy nghĩ cái gì, "Ngôn Hoa ở trước mặt những người khác, đều là bộ dáng chân thực trong sáng, nhưng ngươi có biết ở trước mắt ta là cái dạng gì ? Xấu xí, tự tư, thậm chí là lãnh khốc. . . ."

      Tần Tiêu vẫn gì, nhưng ánh mắt hiển lộ ra tin, dùng ánh mắt với Bích Nhan, người này là ngươi mới đúng. "Cáp!"

      Thu được ánh mắt như vậy của , Bích Nhan nở nụ cười về việc này nữa chuyển qua đề tài khác, "Vừa rồi ta sai, kỳ ngươi căn bản là có nhớ tới cái gì. Ngươi đối tất cả chuyện tình vẫn còn biết gì cả, bao gồm việc này. . . ."

      Bích Nhan nắm lên miếng ngọc trước ngực, cái này đúng là lúc trước vẫn hấp dẫn lực chú ý của Tần Tiêu, mảnh ngọc hổ phách ở giữa như có giọt máu. Lực chú ý của Tần Tiêu hoàn toàn bị miếng ngọc hấp dẫn, tự chủ được nhìn chằm chằm nó, hiểu, liền cảm thấy cái này cùng có quan hệ gì đó. Bích Nhan cười, trong tươi cười giấu thâm ý, nàng đem miếng ngọc đặt ở bên môi, hôn nhàng. Động tác cẩn thận quý của Bích Nhan hiểu sao khiến tim Tần Tiêu như bị kéo, cảm thấy phi thường khó chịu, rất muốn lập tức lấy miếng ngọc ra khỏi người Bích Nhan.

      "Ngươi thể che giấu gương mặt vì đố kỵ người khác mà vặn vẹo sao?" Bích Nhan châm biếm Tần Tiêu. Tần Tiêu vừa nghe, lập tức hoảng loạn dùng tay sờ mặt mình, lúc cúi đầu , trong miếng ngọc này phát ra ánh sáng hồng mờ ảo vừa lúc chiếu vào mắt Tần Tiêu, biết vì cái gì, đồng tử của Tần Tiêu co rụt lại, khi ngẩng đầu lên biểu tình trở nên phi thường quái dị. "Đưa nó trả lại cho ta!"

      Thanh trầm thấp u ám vang lên hoàn toàn giống như thanh của Tần Tiêu, lúc phát ra thanh đó Tần Tiêu dùng tốc độ nhanh đến khó có thể tưởng tượng được đánh về phái Bích Nhan. Bích Nhan dự đoán kịp, nhưng động tác của nàng vẫn nhanh hơn bước, tránh được nguy hiểm khi Tần Tiêu đánh về phái nàng. Đợi nàng thấy biểu tình quái dị của Tần Tiêu , hình như nhận ra, lạnh lùng mở miệng, ︰"Tiện nhân, ngươi cuối cùng trở về !"

      "Trả lại cho ta!" Tần Tiêu tựa hồ có nghe thấy, nhưng vẫn khăng khăng nhào về phái Bích Nhan, tất cả tâm đều đặt miếng ngọc kia. Lần này Bích Nhan có né tránh Tần Tiêu, mà là vươn tay túm lấy cổ Tần Tiêu, khiến thể tới gần mình hơn.

      "Tiện nhân." Bích Nhan lại ôm hận câu, "Ngươi tại năng lực gì đều có, lấy cái gì đấu với ta, nhìn ngươi lấy cái gì đấu với ta!"

      "Trả lại cho ta, trả lại cho ta, trả lại cho ta!" Nhưng mà Tần Tiêu vẫn chú ý đến miếng ngọc tay Bích Nhan, tất cả chuyện khác giống như đều nghe thấy cũng nhìn thấy, ở trong tay Bích Nhan vùng vẫy cố gắng, nhưng mặc kệ cố gắng thế nào đều chạm được miếng ngọc này, cuối cùng nổi điên gầm rú lên. "Trả cho ngươi?" Bích Nhan nguy hiểm nheo mắt lại, vung tay lên, thân thể Tần Tiêu mạnh bay ra ngoài ngã xuống đất. Tần Tiêu mặt đất vùng vẫy đứng lên, Bích Nhan bay qua chân đạp lên người , để đứng lên.

      " chỉ cài này, quỷ chủ còn có mọi thứ trong quỷ cốc đều là của ta, bằng cái gì bảo ta trả lại cho ngươi? Ngươi mơ tưởng! Ta phải để ngươi xem ta làm soa đạt được tất cả thứ này, ta phải khiến quỷ chủ hoàn toàn quên ngươi ──"

      Tần Tiêu bị dẫm mặt đất biết làm sao có được sức lực, cư nhiên có thể đẩy ra Bích Nhan khiến nàng lui lại vài bước, rồi mới đứng lên chuẩn bị đoạt miếng ngọc trong tay Bích Nhan lại bị phát ngoan Bích Nhan nảy sinh ác độc tát cái bay về mặt đất.

      "Tiện nhân, ta cho ngươi kiêu ngạo nữa!" Bích Nhan đối Tần Tiêu liên tục chưởng vài cái, kì dị chính là, những vết hồng do bị chưởng người Tần Tiêu rất nhanh liền tiêu thất ── này là Bích Nhan làm ra, nàng thể để người Tần Tiêu lưu lại vết thương gì, nếu Xích Trụ nhất định trách tội lên đầu nàng, nhưng cho dù vết thương biến mất, thống khổ cũng hề biến mát. Đợi cho Bích Nhan phát cuồng hơi chút bình ổn lại , Tần Tiêu bị đánh cho cử động được, đôi mắt cố sức mở ra khôi phục lại dáng vẻ nguyên trạng. Kỳ lúc Bích Nhan đánh ra chưởng thứ nhất khôi phục, vừa rồi thân thể của như bị ai thao túng hoàn toàn chịu chế của . Mặc dù thân thển đua đến khiến gần như hoa mắt, nhưng đôi mắt cố gắng mở ra vẫn bị miếng ngọc trước ngực Bích Nhan hấp dẫn. Vì cái gì. . . . . . Vì cái gì lại muốn như thế . . .

      Tần Tiêu vươn tay, muốn tiếp cận miếng ngọc này, nhưng cánh tay vươn ra của bị Bích Nhan lưu tình chút nào áp về, Bích Nhan túm trụ vạt áo của , đem vô lực nâng lên, ở bên tai Tần Tiêu lạnh lùng : "Ta phải khiến ngươi nếm lại cái mùi vị tử vong đó lần nữa!" Sau khi thanh Bích Nhan hạ xuống, hai mắt Tần Tiêu nhắm lại, rơi vào hôn mê. ở trong khu rừng rậm điên cuồng chạy trốn, khống chế được cước bộ của mình, tới khi thân thể đau đến giống như bị xé rách .

      Dưới chân biết đạp vào cái gì, nghênh diện té mặt đất, muốn đứng dậy , tầm mắt lơ đãng nhìn lên cánh tay của mình, lại phát cánh tay phát tảng hư thối lớn. Trong lòng cả kinh, nhưng chỉ chần chờ chút, sau khi kiểm tra cái gì đó lưng, thấy bị rớt ra, lại chạy về trước tiếp. biết chạy bao lâu, chỉ biết là hai chân đều sắp đứt ra, cuối cùng, rừng rậm hắc ám xuất điểm ánh sáng, hưng phấn nhanh hơn bước chân, cuối cùng vạch ra cây cỏ ở trước mặt, trước mắt xuất thôn trang đắm chìm trong màn đmê. . . .

      "Ngôn Hoa!" Lúc chạy đường về thôn trang, thanh gọi lại, chờ quay lại hướng phát ra thanh , nhìn đến khuôn mặt lo lắng của thiếu niên. Trong lòng vui vẻ, chạy về phía thiếu niên, cũng gọi người đó: "A Đức!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :