1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Thê - Mạt Hồi

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 20

      Ngôn Hoa lệ rơi đầy mặt ta nguyện ý, Tần Tiêu lệ cũng rơi đầy mặt, nhớ lại quá khứ trước kia của Xích Trụ cùng Ngôn Hoa, chìm đắm vào tình nóng bỏng của bọn họ, Ngôn Hoa là vui sướng mà khóc, nhưng Tần Tiêu là lòng chua xót. . . . . .

      Lại nhớ tới hình ảnh trước kia, tại dừng lại trước mặt, là vẻ mặt dữ tợn của Xích Trụ, yên lặng lau những giọt lệ lẳng lặng tràn ra khỏi hốc mắt của Tần Tiêu để vào miệng, nếm vị mặn nho kia. "Ngươi có biết ? Ta chính là muốn ngươi khóc . . . . . ."

      Nghe được Xích Trụ như thế mới phát chính mình rơi lệ, Tần Tiêu lập tức bối rối mà dùng ống tay áo lau nước mắt mặt, đến lúc tay áo bị nước mắt thấm uớt, mặt bị gió truyền đến cảm giác khô khốc, mới dừng hành vi thô bạo của mình, lâu dám nhìn thẳng mặt Xích Trụ. hẳn là phải quen với đối đãi của Xích Trụ mới đúng, nhưng là ở về ký ức của Ngôn Hoa nhìn thấy Xích Trụ dung mạo xinh đẹp có ngôn ngữ nào để biểu đạt, Tần Tiêu thế nào cũng cân bằng được khác biệt cực đoan này. mặt đẹp đến gì sánh bằng, mặt xấu đến dám nhìn thẳng, mà hai mặt này lại cố tình xuất cùng người.......Này rốt cuộc là vì cái gì ?

      "Xích Trụ. . . . Vì cái gì khuôn mặt của ngươi. . . . Trong ký ức của Ngôn Hoa, ngươi ràng giống bây giờ . . . . ." Đợi cho Tần Tiêu ý thức đến chính mình cái gì , lời theo gió phảng phất ở trung.

      "Ngươi để ý sao? Để ý ta biến thành hình dạng bây giờ sao?" Xích Trụ lộ ra có chút kích động, tay bắt lấy hai cánh tay của Tần Tiêu, nắm có chút nhanh.

      "Ta phải ý tứ này . . . . Ta chỉ là tò mò. . . . Vì cái gì ngươi lại biến thành như bây giờ, là vì Ngôn Hoa sao?" Cuối cùng lại thẳng vào mắt Xích Trụ, lần này, phải hỏi cẩn thận, ngực có cái gì đó chua xót tràn ra yết hầu (cổ họng ). . . . . . Xích Trụ lặng yên.

      " thể sao?" vẫn gì, Tần Tiêu liền khỏi lên tiếng. Xích Trụ chậm rãi gật gật đầu ︰"Đúng vậy, ta thể . Ta lúc đó cũng có cho Ngôn Hoa biết. . . . Cho nên, cũng biết. . . . . ."

      Tần Tiêu nhìn , hảo nghĩ muốn hỏi vì cái gì, nhưng nếu lúc đó cả Ngôn Hoa đều duy trì im miệng như thế, vậy nay Xích Trụ ra ư, cho nên ngốc để mở miệng hỏi. Vì che lấp đáy mắt đau thương, Tần Tiêu cúi đầu, suy nghĩ lúc sau, mới giọng hỏi: "Kí ức vừa rồi, chính là quá trình gặp nhau của ngươi và Ngôn Hoa?”

      "Đúng vậy."

      "Vì cái gì kí ức của Ngôn Hoa ngươi lại nhớ tỉ mỉ như thế?"

      "Việc này, đều có cho ta biết qua . . . . . Nhưng là. . . . . ."

      "Nhưng là?"

      "Chuyện tình sau đó, mọi thứ về Ngôn Hoa ta cũng ràng ."

      "Sau khi? Chính là sau khi đáp ứng thành thân với ngươi sao?"

      "Phải"

      "Sau đó rốt cuộc phát sinh cái gì?"

      Tần Tiêu khỏi bắt lấy vạt áo của Xích Trụ, cấp bách hỏi. Xích Trụ hồi, mới ︰"Sau chuyện đó, ta có kí ức của Ngôn Hoa nữa, ngươi cũng muốn biết sao?"

      "Phải." Giống như lúc nãy, Tần Tiêu khẳng định trả lời. Thế là Xích Trụ lại kêu Tần Tiêu nhắm mắt lại, dẫn quay về kí ức cũ, lặp lại từng đoạn tới lui. Tại kí ức này , Tần Tiêu thấy Ngôn Hoa ngay từ đầu dào dạt chờ mong hôn lễ của và Xích Trụ về sau lại hay lo âu bất an.

      Xích Trụ phải ngu ngốc nhìn ra biến hoá của Ngôn Hoa, hỏi có phải xảy ra chuyện gì hay , Ngôn Hoa lúc đầu còn qua loa trả lời hoặc tránh né, đến sau này trực tiếp ôm lấy thắt lưng của Xích Trụ đem mặt vùi trước ngực , làm gì cũng chịu chuyện. Vào ngày kết hôn, Xích Trụ quyến luyến ở trong hỉ phòng của cùng Ngôn Hoa, Ngôn Hoa! Đẩy cửa bùm tiếng, đến trước mặt Xích Trụ mà quỳ xuống. Bờỉ vì hành động này làm Xích Trụ khiếp sợ, nghĩ muốn đem vội vàng kéo lên, nhưng thế nào cũng chịu đáp ứng, đứt quãng giải thích nguyên do khiến đến đây.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 21

      ". . . . Xích Trụ, ta nguyên bản nghĩ rất nhanh qua. . . Nhưng ta nghĩ đến trong người bệnh trong thôn lại bị nặng như thế. . . . Rất nhiều người chết. . . . Xích Trụ, ta mực do dự, ta nguyên lai tính toán lấy cái gì của ngươi, ta muốn khiến ngươi thấy ta giống những người trước rắp tăp tìm bảo vật nên mới đến đây. . . Nhưng là. . . Nhưng là người trong thôn. . . Bệnh rất nặng, rất nhiều người bệnh chết. . . , tại, cả A Đức cũng nhiễm căn bệnh kỳ quái này, trị phải chết . . . Xích Trụ, van cầu ngươi giúp bọn , ta van cầu ngươi. . ." , liền khóc. Xích Trụ cho dù là ý chí sắt đá nhưng nhìn đến người mình thương nhất khóc bi thương như vậy cũng đành lòng, cho nên từ lúc đầu kiên quyết cự tuyệt đến cuối cùng cũng bất đắc dĩ đồng ý. Bởi vì ngày thành thân gần tới, để bỏ lở thời gian, Xích Trụ lấy ra dược thảo có thể trị được tất cả bệnh tật vẫn luôn trân quý đưa cho Ngôn hoa.

      "Ngôn Hoa, ngươi cần ta cùng ngươi . . ."

      ", Xích Trụ, ngươi có thể cấp dược cho ta, ta rất vui vẻ." Ngôn Hoa cảm kích ôm chặt , ". . . Ta có việc gì, đợi chữa bệnh cho người trong thôn xong ta trở về. . . ."

      "Ngốc Ngôn Hoa." Xích Trụ thương tiếc khẽ vuốt tấm lưng có tí thịt của Ngôn Hoa (ý là rất ốm).

      "Ngôn Hoa, ngươi đáp ứng ta, phải về sớm."

      "Ta đáp ứng ngươi, Xích Trụ."

      Ngôn Hoa lấy dược rồi, Xích Trụ vẫn đứng trước nhà gỗ bên trong biển hoa, vẫn, vẫn... Thẳng đến cuối cùng tin tưởng Ngôn Hoa trở về nữa. Tần Tiêu sâu nhìn Xích Trụ trước mắt, Xích Trụ vẫn luôn nhìn liền nhận thấy có gì hợp lý. "Làm sao vậy, Tần Tiêu?"

      lâu gì, rồi Tần Tiêu mới ︰"Ở trong đoạn ký ức này của ngươi, ta xem được mặt của ngươi, nhưng từ những gì ngươi vừa , ta biết Ngôn Hoa là có xem qua bộ dáng tại của ngươi, vậy ngươi khẳng định phải sau khi Ngôn Hoa rời khỏi mới biến thành như vậy. Ta có thể hỏi ngươi vào lúc nào mà mặt của ngươi biến thành như vậy ?" Thân là kí giả, tư duy của Tần Tiêu khá phát triển, rất nhanh tìm ra điểm mấu chốt. "Vì cái gì ngươi đối với mặt ta để ý vậy?"

      ◎◎◎ Xích Trụ cúi đầu, phát ra thanh như than thở, "Ngươi quả nhiên là để ý hình dạng này của ta sao?" Ánh mắt của Tần Tiêu dừng ở mái tóc dài màu đen phảng phất theo gió của Xích Trụ.

      "Cho là vậy ." lần đầu tiên hế lập trường của mình, chỉ vì vi hiểu được ý nghĩ của mình cũng quan trọng, chính là linh hồn này của có trí nhớ của Ngôn Hoa, cứ như là vừa có vừa , "Dù sao, Ngôn Hoa để ý diện mạo của ngươi, người khác nhớ ngươi như thế nào căn bản cần chú ý."

      "Tần Tiêu, vì cái gì ngươi vẫn phủ nhận ngươi chính là Ngôn Hoa? Chẳng lẽ những điều vừa nãy vẫn như cũ thể khiến ngươi nhớ tới cái gì?"

      " có lỗi, đích xác nhớ đucợ cái gì." Tần Tiêu cong môi lên, có lỗi cười cười, khách sáo giống như là phỏng vấn người khác. ở trong lòng mình tự xây dựng lên bức tường cao vây quanh, đem linh hồn đầy thương tích của mình nhốt vào bên trong. Khi lặp lại những gì Xích Trụ và Ngôn Hoa trải qua , lần lại lần hiểu được giữa bọn thể có ai tham gia vào được, cũng lần lại lần ràng hơn, , Tần Tiêu chính là tồn tại dư thừa.

      "Xích Trụ, cho ta biết được ? Hay là, kiện này thể ?"

      ". . ."

      Thanh của Xích Trụ khôi phục bình tĩnh, ". . . Là ba ngày sau khi Ngôn Hoa đáp ứng thành thân với ta." "Ngôn Hoa tiếp nhận hình dạng này của ngươi rồi?"

      "Đúng vậy."

      " có thể chấn kinh hoặc kỳ quái sao?"

      " có hỏi. . Vẫn hỏi vì cái gì ta biến thành như vậy. Ta cho biết nguyên nhân. Ta hỏi ta biến thành như vậy còn có thể nhận ta sao? . . . gật đầu tia do dự."

      Tần Tiêu cười cười, nhưng sâu trong đáy mắt giấu đau thương: "Ngôn Hoa , là người thực đặc biệt. . . . ."

      Sau khi xong, Tần Tiêu quay người về nhà gỗ, chỉ để Xích Trụ lưu lại bóng dáng kiên cường của mình. Tần Tiêu biết chính mình ngủ bao lâu, càng ngủ càng an ổn, có cái gì trói buộc người , thể động, thậm chí bắt đầu hô hấp khó khăn. thể tỉnh lại, mở mắt ra, gương mặt trắng như quỷ trước mắt , Tần Tiêu vừa mới tỉnh bị doạ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh. Sau khi mở mắt ra, gương mặt này cũng cách xa ra, ánh mắt của Tần Tiêu tự chủ được cũng nhìn theo, khi nhìn đến toàn cảnh của người nọ, mới nhận ra người này là Bích Nhan gặp qua hai lần. có tốn tâm tư để ý Bích Nhan vì cái gì lại xuất ở đây, bởi vì Tần Tiêu chú ý tới chỗ của , nơi này phải là gian nhà gỗ vẫn luôn ở thời gian qua, mà là gian phòng cổ xưa bố trí chỉnh tề, nơi nơi dán chữ hỉ màu đỏ thẫm và treo những tấm màn đỏ tươi đẹp, liền ngay cả tim của ngọn nến cũng là màu đỏ. Chậm rãi thu hồi ánh mắt lại, nhìn đến màn giường và tấm trải giường cũng là màu đỏ, mà cái gối còn được thêu hình uyên ương.

      Tựa hồ là biết Tần Tiêu xem xong hết thảy trong phòng này, Bích Nhan cười với : "Vừa lòng căn phòng này ? Hết thảy chỗ này, đều là ta dùng tâm bố trí." Ánh mắt Tần Tiêu thâm trầm nhìn nàng cười diễm lệ nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác nên lời, cũng có phát biểu cảm tưởng của mình.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 22: Phần 1

      Bích Nhan ở trong căn phòng nhàng xoay vòng vòng, cười đến run rẩy hết cả người. "Ngươi có biết ? Chỗ này ra thuộc về ta, ta mỗi ngày mỗi khắc đều chờ mong ngày nào đó ta có thể ở lại nơi này. Ta cũng cho rằng trừ bỏ ta, có ai lại có tư cách vào ở chỗ này. . . . . ."

      Bích Nhan liễm (thu lại) chút tươi cười, cười nhịu nhàng mà hướng Tần Tiêu nằm giường mà tới, tới bên giường, nàng khom người, tay trắng như ngọc tỉ mỉ mơn trớn áo phượng (áo tân nương) đỏ thẫm Tần Tiêu mặc người, trong ánh mắt có loé ra cái gì đó, làm cho người ta trong chốc lát thấy phức tạp.

      "Cái này, tất cả đều là ta dốc lòng thêu thành, bên trong chứa đựng rất nhiều kỳ vọng của ta . . . . . Thêu rất tốt, trông rất sống động, đó là bởi vì ta mỗi châm(kim) tuyến(đường), đều dụng tâm để may. . . . . . Mỗi châm mỗi tuyến a. . . . . ."

      Tay Bích Nhan nhàng chuyển đến chăn, Tần Tiêu nhìn đến đôi mắt sâu sắc của nàng lúc này nhưng lại hắc ám đến tia sáng, thậm chí cảm giác ra tia sinh khí (tức giận). Khi Bích Nhan bắt lấy góc chăn , Tần Tiêu chưa kịp tự hỏi nàng muốn làm gì cổ bị nàng bắt lấy, miếng ngọc rũ xuống trước ngực nàng hấp dẫn ánh mắt .

      Là lần đầu tiên nhìn thấy, miếng ngọc hổ phách trong suốt và sáng long lanh cùng máu giống nhau màu hồng chói mắt , có cái gì đó nhoi lóe lên. Miếng ngọc này có cỗ khí thể tin được, mạc danh kỳ diệu mà hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Tần Tiêu. Nhưng mà để suy nghĩ lâu, tay của Bích Nhan nâng góc chăn lên, lực chú ý của Tần Tiêu bây giờ mới chuyển đến người mình, mới hiểu được tại sao mình thể nhúc nhích.

      Vô số cánh tay như những con rắn màu trắng từ cái giường vương ra mạnh mẽ quấn chặt , đem trói lại, đừng tới động đậy, hô hấp đều bởi như thế mà trở nên khó khăn.

      "Ngươi đừng tưởng ta làm gì mà để cho ngươi trở thành người của Quỷ Chủ! Ta cho ngươi sống khá giả, ngươi là tên trộm đáng xấu hổ !" Bích Nhan sắc mặt biến đổi, ánh mắt cư nhiên phát ra màu xanh đậm ánh sáng , cánh tay vẫn được sau tay áo dài liền ra bộ móng dài sắt bén như dao.

      "Ta muốn ngươi phải chết!" Bích Nhan cánh tay duỗi ra, cả người hướng Tần Tiêu đồng thời tấn công, mắt thấy móng tay đâm vào cổ mình Tần Tiêu theo bản năng nhắm mắt lại.

      Nhưng là Bích Nhan lại chậm chạp chịu động thủ, Tần Tiêu chậm rãi mở mắt ra, mới phát nàng chính là ngồi ở bên giường (=.:), thái độ làm cho người ta khỏi cảm thấy sởn tóc gáy , mỉm cười với ︰"Ngôn Hoa, ngươi yên tâm, ta để ngươi khinh địch như thế mà chết. . . . . . . . . . . ." (chứ muốn làm sao =.:)

      "Đầu tiên ta cho ngươi biết việc, việc rất quan trọng . . . " Bích Nhan chậm rãi cúi thấp về phía trước, môi gần sát bên tai Tấn Tiêu, miệng lúc mở lúc đóng, nhưng Tần Tiêu lại nghe được của nàng thanh . . . . . . Tựa như đột nhiên thất thần, cái gì đều nghe được . Mặc kệ cố gắng nghe thế nào, đều nghe được.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 22

      Khi Tần Tiêu tỉnh lại, thân đều là mồ hôi. Cố gắng mở to đôi mắt bị mồ hôi làm uớt mà nhìn ngôi nhà gỗ sớm quen thuộc mọi thứ, phát chính mình lại bị vây trong giấc mộng . biết trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, biết chính mình rốt cuộc tỉnh hay vẫn ở trong mộng, sắp phân nào là mộng nào là , hoặc có thể vẫn nằm mơ cũng chừng. Nghĩ đến việc này, Tần Tiêu cười cười tự giễu. Nếu là mộng, mộng của cũng là lâu lắm ? Nếu mỗi giấc mộng đều có ý nghĩa, vậy giấc mộng vừa rồi có ý gì?

      Trong mộng, Bích Nhan kêu tên Ngôn Hoa, chẳng lẽ này là phần kí ức của Ngôn Hoa ? Lúc trước, khi Xích Trụ lặp lại chuyện tình phát sinh trước kia, trong trí nhớ của Ngôn Hoa và Xích Trụ, Bích Nhan cơ hồ có xuất qua, làm tạm thời cũng quên người này. Nhưng là ở giấc mộng kia, thái độ của Bích Nhan chứng tỏ giữa nàng và Xích Trụ cùng Ngôn Hoa có liên hệ bình thường. Huống chi trước khi Ngôn Hoa đến, nàng vẫn là vị hôn thê của Xích Trụ, vai diễn trọng yếu như thế, sao lại vẫn chưa xuất ?

      Tần Tiêu chậm rãi ngẩng đầu, thông qua cửa sổ trống rỗng, thấy được bóng dáng của Xích Trụ vẫn ngồi ở bên ngoài, trải qua phen trầm tư, nghĩ đến 1 kiện. Kí ức của Ngôn Hoa có Bích Nhan xuất , có phải hay lúc đầu Ngôn Hoa đến Quỷ Cốc, cũng biết Bích Nhan, hơn nữa bọn có gặp dịp cùng gặp, mà Xích Trụ gần như đều đứng ở Hoa Trì Lý cũng có dịp đến gặp nàng, cho nên ngay từ đầu Bích Nhan cũng xuất . Nhưng là thời gian sau sao? Sau cùng Ngôn Hoa có hôn ước, Xích Trụ nhất định phải hướng Bích Nhan giải trừ chuyện hôn ước, vậy Bích Nhan có thể xuất sao, nhưng mà trong ký ức của Xích Trụ, cũng có thấy qua nàng. . . .

      Có thể hay việc Xích Trụ gặp qua Bích Nhan là chuyện thể ? Nghĩ đến đây, Tần Tiêu linh quang chợt loé, tựa hồ nghĩ tới cái gì, cả người ngồi giường nhảy xuống. Vả lại, chuyện tình sau này của Ngôn Hoa , Xích Trụ cũng ràng, vậy chuyện Ngôn Hoa có gặp Bích Nhan hay cũng thể kết luận! Như thế Bích Nhan cũng có thể trong đó, can dự qua chuyện tình giữa Ngôn Hoa và Xích Trụ? !

      Tần Tiêu để chân trần đứng mặt đất lạnh băng, mặc dù phải cố ý làm như vậy, nhưng hơi lạnh từ bàn chân truyền tới não làm có thể thanh tỉnh suy nghĩ của mình chút. Cuối cùng, biết trong lòng tính tóan cái gì , trong mắt Tần Tiêu biểu lộ kiên định, sau đó chạy đến bên cạnh Xích Trụ, chạy nhanh như thế, có lẽ sợ chính mình đổi ý quyết định ngay từ đầu .

      tới phía sau Xích Trụ, giữ chặt Xích Trụ trước mặt mình , đối với lớn tiếng : “Xích Trụ, nếu ngươi thực cho rằng ta là Ngôn Hoa, như vậy thành thân với ta như ngươi , ngươi cũng có thể chứ?”

      Nhìn ra biểu tình của Xích Trụ, nhưng thời gian dài giống như bị Tần Tiêu chấn trụ. Gió biết là lần thứ mấy thổi tới, Tần Tiêu cũng cảm thấy nhiệt độ cơ thể giảm xuống, Xích Trụ cuối cùng mới chuyện . ". . . Ngươi. . . Ngươi có biết chính mình cái gì ?"

      "Ta đương nhiên biết!" Tần Tiêu giọng lớn hơn.

      "Chính là. . . . . ." "Chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta thành thân?"

      "Đương nhiên là . Chính là. . . . Lúc trước ngươi ràng thực chán ghét. . . ."

      Đúng vậy, lúc trước nhìn thấy bộ dáng Xích như vậy sợ muốn chết, bởi vì Xích Trụ nhốt ở nơi này càng khiến hận muốn chết... Nhưng là... Nhưng là... tại đối với tâm tình để ý Xích Trụ như thế nên dùng từ gì để hình dung? "Đó là chuyện tình trước kia, ta, đúng. . . tại , tại giống với . . . . . ."

      "Vậy, ngươi quyết định , Tần Tiêu?" Nghe được cái tên làm bạn với mình hơn hai mươi năm, Tần Tiêu bỗng ngẩn đầu nhìn Xích Trụ, ở sâu trong đáy mắt lóe lên điểm hào quang.

      "Phải" tiếng này, cam tâm tình nguyện mà trả lời. Xích Trụ hề cái gì, mà chậm rãi vươn tay ôm lấy . Cảm giác ấm áp truyền lại, Tần Tiêu cũng nhắm mắt lại, muốn đem phần ấm áp này nhớ kĩ, vĩnh viễn nghi tạc ở trong đầu.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 23

      Nơi Tần Tiêu ở, chính là căn phòng được bố trí như hỉ phòng mà mơ thấy, , xác thực mà nó đích xác là căn hỉ phòng. Tần Tiêu đứng ở trong phòng nhìn bốn phía, hết thảy chỗ này giống với trong mộng của như đúc, nhìn đến việc này, có chút hiểu ra. Khi đưa ra đề nghị muốn cùng Xích Trụ tổ chức hôn lễ ngay tức khắc Xích Trụ do dự chút cuối cùng nắm tay dẫn vào trong biển hoa, khi hoang mang biết Xích Trụ muốn đâu trong nháy mắt, bọn tựa như chuyển đổi gian đến căn phòng này.

      "Chỗ này chính là. . . Tân phòng của chúng ta." Tần Tiêu có phản ứng chỉ đưa lưng về phía Xích Trụ, ở trước mặt chính là chăn giường và màn trướng màu đỏ, mắt chuyển qua xem hình thêu long phượng tinh xảo tuyệt mỹ đệm giường. Như là có động cơ gì, tự chủ được về phía giường, ngay lúc tiếp cận thanh của Xích Trụ lại truyền đến lần thứ hai.

      "Có cái gì đúng?" Bị bừng tỉnh vì thanh của Xích Trụ, Tần Tiêu bình tĩnh trở lại về phía Xích Trụ, cố ý chuyển qua đề tài khác: "Chỗ này là ở bên ngoài ao hoa phải ?"

      Vùa đến việc này Tần Tiêu vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, gian bên ngoài khác với vào ban ngày ở ao hoa, bên ngoài ra đều hoàn toàn tương phản với đủ để cho lòng người mảnh tối tăm sợ hãi.

      "Chỗ này là quỷ cốc."

      "Ta vẫn tưởng chính mình ở trong quỷ cốc."

      Mặc dù từng lần thắc mắc vì cái gì quỷ cốc có cái tên nghe ghê rợn như vậy nhưng lại đẹp tựa tiên cảnh, nghĩ đến nguyên lai phải là ở bên trong quỷ cốc. "Ao hoa là nơi ta tạo ra ở ngoài quỷ cốc."

      "Nga." Quỷ cốc. Từ đáy lòng nhàng niệm cái tên này, Tần Tiêu từng bước đến của lớn. Có lẽ là do công việc tác động, Tần Tiêu sinh ra tam tình mãnh liệt muốn đối với cái nơi thể ra này tiến hành điều tra tử tế nơi phen, đáy lòng có tầng sâu, kỳ thể thừa nhận có nguyên nhân khác tồn tại, tò mò về quỷ cốc như thế, là bởi vì cấp bách muốn biết chỗ mà Ngôn Hoa từng hề sợ hãi xông vào mọi nơi là như thế nào. " cần ra ngoài!"

      Ngay lúc Tần Tiêu chuẩn bị mở cửa ra Xích Trụ kịp thời ngăn lại, kéo rời khỏi cửa phòng. "Ngươi nay chỉ là người phàm có năng lực gì, mà ở bên ngoài dạng quái nào cũng có, ngươi ra ngoài chắc chắn phải chết nghi ngờ."

      "Vậy vì cái gì lúc Ngôn Hoa ở quỷ cốc gặp qua chuyện gì may?"

      "Trước khi Ngôn Hoa vào quỷ cốc từng học qua pháp thuật cao thâm, ở chỗ này có năng lực nhất định tự bảo về mình, còn nữa, ngay lúc đó Ngôn Hoa còn có Tam đầu khuyển bên cạnh, đại bộ phận quỷ quái sợ hãi sức mạnh của Tam đầu khuyển nên tấn công Ngôn Hoa.

      " Tần Tiêu hơi hơi chau mày: "Vậy ý tứ là sau này ta chỉ có thể ở trong căn phòng này?"

      ". . . . Tần Tiêu, chẳng lẽ trước khi ngươi quý định thành thân, có nghĩ đến kiện này sao?" Thanh Xích Trụ trở nên... trở nên có chút lạnh.

      "Cái gì?"

      "Thành thân với ta chính là vợ của ta, ngươi vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, ta khiến ngươi biến thành giống như ta . . . Đến lúc đó, trong quỷ cốc trừ bỏ ta ngươi chính là người có quyền lực nhất, đến lúc đó ai có thể thương hại ngươi. . ."

      Mới bắt đầu chính là xung động quyết định, Tần Tiêu đích xác nghĩ đến kiện này liền lâm vào trong yên lặng. Thấy yên lặng, Xích Trụ lại : "Nếu ngươi đổi ý ta có thể xem việc này chưa từng phát sinh, nhưng khi chờ ngươi nhớ tới chuyện tình kiếp trước , ta để ngươi có dịp hối hận."

      Kiếp trước. . . . . . Đối với chuyện này vẫn như cũ có cảm giác gì chân Tần Tiêu chậm rãi buông ánh mắt xuống.

      "Cho dù ta là Ngôn Hoa chuyển thế, vì cái gì ngươi khẳng định ta nhất định nhớ tới chuyện tình kiếp trước? Có thể con người thực có kiếp trước, nhưng là có ai có thể nhớ được chuyện tình của kiếp trước, phải ?"

      ", đích xác có số người có thể nhớ được ít nhiều chuyện tình kiếp trước. Mà ta sở dĩ khẳng định ngươi nhớ tới chuyện tình trước đây, là bởi vì ngươi xuất ở tại quỷ cốc, hơn nữa bình yên vô thông qua trận cương thi, những tình này đủ để chứng tỏ ngươi quên chuyện tình kiếp trước, hơn nữa hoàn toàn có thể khôi phục kí ức kiếp trước."

      Nghe những lời này, Tần Tiêu tựa hồ nhớ tới cái gì liền lâm vào trong trầm tư. Xích Trụ đợi lát, mới tiếp: "Nếu ngươi đổi ý, ta có thể lập tức đem ngươi khỏi chỗ này. . ."

      "." Tần Tiêu kiên định ngẩng đầu lên, "Ta đổi ý, từ khắc quyết định cùng ngươi thành thân, ta chuẩn bị tốt cả, cho nên, ta hối hận."

      Ánh sáng kiên định trong mắt Tần Tiêu bị Xích Trụ thấy được, sau lúc lâu vươn tay, tựa hồ muốn chạm vào má Tần Tiêu, nhưng sắp tiếp cận thu hồi lại, rồi phất tay áo xoay người, đưa lưng về Tần Tiêu : "Bây giờ ta phải chuẩn bị chuyện thành thân, ngươi ở đây nghỉ ngơi , lát sau ta quay lại. Nhớ kỹ, bất luận như thế nào cũng thể rời khỏi căn phòng này."

      Sau khi xong Xích Trụ có lập tức rời khỏi, mãi cho đến khi Tần Tiêu gật đầu uh, mới khỏi phòng, trực tiếp ra, có mở cửa, người cứ như vậy xuyên qua cửa lớn. . . . Nhìn đến việc này, Tần Tiêu có đặc biệt giật mình, có lẽ sớm ràng nơi này chính là chỗ tràn ngập những chuyện thể tưởng tượng nổi. Sau khi Xích Trụ rời khỏi Tần Tiêu lại cẩn thận quan sát căn phòng này, tính những thứ quỷ dị hắc ám ngoài phòng, căn phòng này bố trí khá ngọt ngào ấm áp, hơn nữa còn cắm hoa tươi nơi nơi.

      Hết thảy trong phòng đều khiến Tần Tiêu tò mò, nhưng, cuối cùng, toàn bộ lực chú ý của Tần Tiêu vẫn dừng chiếc giường lớn để ở giữa phòng. Lần này, có do dự gì đến giường lớn, chạm vào hình long phượng thêu đệm giường, cảm giác thủ công thêu mang đến cảm xúc độc đáo. Hoặc là thêu rất giống , dần dần, Tần Tiêu loáng tháng đụng đến vảy ngoài của con rồng. . . Nhưng vuốt vuốt tiếp, ánh mắt Tần Tiêu lại biến đổi, bỗng dưng đưa tay bắt lấy góc chăn kéo mạnh chăn ra, khi chăn rơi xuống ra thứ ở trong đó Tần Tiêu bị sợ đến lùi lại đằng sau vài bước. Giường cư nhiên biến thành cái chảo lớn, trong nồi dùng máu nấu những khối thịt người, bên trong có đầu lâu, cánh tay, và đùi. . . .

      Máu đỏ do được đun nóng nổi lên những bọt khí, những khối thịt bị nấu đến biến sắc ngừng quay cuồng bên trong. Nhìn đến hình ảnh khủng bố trước mắt này, cái mũi ngửi tới mùi vị tanh hôi kinh tởm, Tần Tiêu rất nhanh liền xanh cả mặt chạy đến bên ói ra. Qua bao lâu, phát máu trong cái chảo lớn dần dần tràn ra, chảy xuôi đến mặt đất, từ từ hướng bốn phía tràn ra. Khi máu sắp tràn tới trước mặt Tần Tiêu sợ hãi lùi ra phía sau, mực thối lui đến đường thối lui, mắt thấy thứ màu đỏ đáng sợ kia sắp chạm đến chân, biết như thế nào cho phải lập tức chú ý đến cái cửa đóng chặt phía sau lưng.

      Trong lòng vui vẻ muốn mở cửa ra chạy , liền nhớ tới Xích Trụ dặn thể rời nơi này. Chần chờ chút , cúi đầu nhìn đến thấy máu tràn ra khắp phòng biến thành cái bát, mà đứng ở bên cạnh miệng của cái bát chứa đầy những khối thịt! Trong tô toát ra trận khói dày đặc tanh tưởi khiến dạ dày Tần Tiêu lại quặng lên, tại là tiến thoái lưỡng nan, đứng ở bên cạnh cái tô này bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào và bị nấu chín, nhưng nếu ra ngoài. . . . . .

      lúc biết làm sao mới tốt , trong cái tô lớn đột nhiên vươn ra cánh tay bắt lấy chân , liều mạng kéo vào bên trong. Tần Tiêu kinh khủng hoảng loạn vô ý đẩy ra cánh cửa, nhất thời, trận gió lạnh từ bên ngoài thổi vào ──

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :