1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Thê - Mạt Hồi

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp theo chương 15

      Nhà gỗ lấy ánh sáng tốt lắm, mặc dù ngoài phòng có ánh mặt trời nhưng vẫn rất nắng, bởi vậy cho dù đốt đèn cũng cái gì ảnh hưởng, Tần Tiêu từ đầu thậm chí có chú ý tới trong phòng có đốt đèn. Đến khi mỗi ngày nhàm chán đến cực điểm nơi nơi dạo mới chú ý đến ngọn đèn lẳng lặng cháy này.

      Mới đầu kỳ quái phòng ở sáng ngời như thế sao còn đốt nến, sau này mới phát đèn cầy lúc cháy lúc tắt, mới cảm thấy cây đèn này chỉ đơn thuần dùng để thắp sáng. Được rồi, có lẽ nhàm chán có việc gì làm, sau khi phát kiện này, Tần Tiêu phát huy trái tim của ký giả, bắt đầu chuyên chú tìm hiểu ngọn nến này, muốn tìm ra vì cái gì cây đèn cầy này lúc lại tắt lúc lại sáng.

      Nhưng đợi thành công phát , ngày đó Xích Trụ mang thức ăn tới nhà gỗ , chú ý tới mắt nhìn chằm chằm ngọn nến, tựa hồ hiểu được làm cái gì, liền hướng giải thích : "Ngọn nến này chỉ dùng để tính toàn ngày, mỗi lần dập tắt sáu canh giờ nghĩa là ban ngày, mà sáng lên sáu canh giờ đến tối. Mỗi lần tắt rồi sáng lên liền chứng tỏ ngày trôi qua." Nghe được Xích Trụ , Tần Tiêu ngồi ở ghế nghiêng người chăm chú nhìn Xích TRỤ, ánh mắt để lộ ra bất mãn.

      "Thế nào ?" Buông thức ăn xuống, Xích Trụ hỏi. "Ta vất vả mới tìm được chuyện có thể đuổi nhàm chán, ngươi lại dễ dàng tước đoạt như thế!"

      Ở chỗ này phải ăn chính là ngủ, nếu chính là nhìn bóng dáng ngẩn người của ai đó. Nhưng dần dần cảm giác như vậy rất tốt, có lúc thiếu chút thể khống chế chính mình muốn chạy đến bên người Xích Trụ, nghĩ muốn ở cạnh Xích Trụ, khiến đơn nữa. . .

      vất vả cuối cùng tìm được chuyện khác chuyển chú ý, nghĩ tới nhanh như vậy có. Có thể là thanh oán giận của Tần Tiêu hàm chứa làm nũng, Xích Trụ nghe đến sau trận yên lặng đột nhiên ức chế được được cười . Lần đầu tiên nghe thấy tiếng cười của Xích Trụ, Tần Tiêu có cảm giác nên lời.

      Tuy là nhìn thấy mặt Xích Trụ, nhưng có thể nhìn đến Xích Trụ bởi vì cười mà run rẩy thân thể, nghe được tiếng cười trầm thấp khiến người khác thấy an tâm của , trong thân có cái gì ấm áp chảy xuôi, lòng giống như rơi vào hồ nước màu xuân. Lần đầu tiên a, nhìn đến bởi vì tưởng niệm chờ đợi mà đơn u buồn nữa, lần đầu tiên a, phải bởi vì ai đó mà cười, mà là chính mình, chính mình ảnh hưởng , khiến mà cười. . .

      "A, ta biết lỗi, lần sau. . . Lần sau ta hỏi ngươi trước rồi mới trả lời. . ." Xích Trụ vẫn như cũ có đối mặt Tần Tiêu, nhưng trong thanh dấu sủng nịch đối với .

      "Nếu nhàm chán, liền với ta, ta tìm đồ chơi tốt hơn cho ngươi. . ." Mặc dù nghe được như thế, nhưng Tần Tiêu cảm thấy mặc kệ là cái gì đều có được như người trước mắt này ── , phải nên là quỷ càng khiến để ý. Phải biết chỗ này sớm chiều ở chung, nhưng đối với , Xích Trụ trước mắt thân đều là mê, có rất nhiều tình muốn hỏi , cũng rất muốn biết hết thảy của và Ngôn Hoa, biết, nếu hỏi , Xích Trụ nhất định . . . Nhưng, đúng là ra miệng.

      "Ngôn Hoa?" Tần Tiêu đột nhiên trầm tư, Xích Trụ thấy khỏi gọi tiếng. Nghe được tiếng gọi này, Tần Tiêu bình tĩnh trở lại sắc mặt nhất thời trầm xuống. . . cách nào phủ nhận, càng lúc càng để ý Xích Trụ, nhưng Xích Trụ xem trọng như thế là bởi vì. . . quan hệ với Ngôn Hoa. . . "Ngôn Hoa. . ." Tần Tiêu khác thường khiến Xích Trụ khỏi hướng tiến thêm bước.

      Tần Tiêu dùng sức che thanh , tên này giống như kim châm, mỗi lần Xích Trụ gọi là mỗi lần lòng bị đâm. Chẳng bao lâu, Xích Trụ trong lòng trọng yếu như thế? lẽ ở trong biển hoa, lần đầu tiên thấy bóng dáng tịch đánh đàn của Xích Trụ, bị bắt lấy sao? Hay là trong thân tồn tại linh hồn của Ngôn Hoa, chịu ảnh hưởng của linh hồn Xích Trụ tha thiết, mới đối Xích Trụ kìm lòng được?

      Đau khổ quá, vì gọi phải là mình mà thống khổ, vì tha thiết là người khác mà bi thương . . . "Ngôn. . . ." Cái lổ tai bị dùng sức bưng kín, vì sao thanh vẫn có thể nghe thấy?

      " thể gọi tên này được sao?" Tần Tiêu cuối cùng nhịn nổi nữa, cúi đầu, vẫn như cũ bịt chặt lỗ tai, dám ngẩng đầu nhìn Xích Trụ, phải bởi vì sợ hãi thấy mặt , mà vì sợ hãi bị cự tuyệt. . .

      "Ta ở trước mặt ngươi. . . phải Ngôn Hoa. . . Ít nhất tại ta phải Ngôn Hoa. . . Thỉnh gọi ta, Tần Tiêu được ?" Xích Trụ , Tần Tiêu vô vọng chờ đợi, tựa như Xích Trụ từ đầu nhận định là Ngôn Hoa, kiên trì bắt ở lại chỗ này, nghĩ Xích Trụ đổi giọng gọi tên . "Tốt."

      Nhưng lại ra ngoài dự kiến của , Xích Trụ cư nhiên đồng ý. Tưởng chính mình nghe nhầm, ngẩng đầu lên nhìn về phía Xích Trụ Tần Tiêu chỉ nhìn thấy đưa lưng về phía mình. "Nếu gọi ngươi Tần Tiêu, khiến ngươi vui vẻ chút, ta liền gọi ngươi như thế, Tần Tiêu." Chỉ là thanh , nghe ra biến hóa trong câu , vì cái gì khiến kích động như thế? Ngơ ngác nhìn bóng dáng Xích Trụ, Tần Tiêu nên lời, nhưng cái mũi lại bị chua, dùng sức khống chế, mới ngăn lại dục vọng muốn ôm Xích Trụ. . . Dần dần, tựa hồ hiểu được vì sao Ngôn Hoa lại nam nhân trước mặt như thế. phải quỷ khiến người khác sợ hãi, mà là u hồn trôi giạt phía chân trời chờ đợi được thương, người thấy đều nghị muốn ở bên người , quý trọng , khiến tịch mịch đơn, khiến trong mắt chỉ chứa mỗi mình.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 16

      nơi giống như có giới hạn, bất luận thế nào cũng thể rời địa phương đẹp như bức tranh này, trừ bỏ chính mình, chỉ có người luôn im lặng suy nghĩ sâu xa. Tần Tiêu nghĩ ra nguyên nhân đích xác Xích Trụ sở dĩ vây ở chỗ này là gì, nhưng có điểm thể thừa nhận chính là, Tần Tiêu phát càng lúc càng để ý Xích Trụ. . . Có lẽ là ngoại trừ Xích Trụ, ở ngoài còn ai khác có thể để chú ý, mỗi lần ngủ rồi thức dậy, đều chú ý Xích Trụ luôn ngồi ở ngoài phòng. Ngay từ đầu nhìn chằm chằm thân hắc y ở trong vườn hoa ngũ sắc ra bóng dáng tịch, còn có thể khắc chế bước chân đến bên người Xích Trụ, nhưng đến sau này, đợi cho phát giác , đứng ở phía sau Xích Trụ.

      "Thế nào ?" cần quay đầu cũng biết Tần Tiêu đứng ở phía sau, Xích Trụ phát ra thanh thản nhiên vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi dưới đất. Tần Tiêu trận do dự, nhưng cuối cùng vẫn tới bên người , học dáng vẻ của , vòng chân ngồi xuống.

      "Lại nhàm chán?" Thanh Xích Trụ đích thanh hơi hơi thay đổi, theo gió truyền tới, Tần Tiêu vẫn nghe ra biến hoá rất này, là ngữ điệu ôn nhu mang theo chút ý cười. Chẳng qua là như thế, gần như thể phát thay đổi, nhưng biết vì sao, sau khi nghe được lại cảm thấy những cơn gió thổi vào mặt đều rất ôn nhu

      . "Là rất nhàm chán." Tần Tiêu trung thực thừa nhận. Là nhàm chán tới cực điểm, mới kìm lòng được tới bên người Xích Trụ? "Ta đây gọi Tam đầu khuyển (chó ba đầu) về cùng ngươi chơi đùa." Xích Trụ , vươn tay thản nhiên ở trung vẩy vẩy. Tam đầu khuyển?! Mặc dù chỉ thấy qua lần, nhưng con quái vật thân hình khổng lồ, giống như toà núi , với ba cái đầu dài lè ra ba cái lưỡi dính chất nhờn và hàm răng dài sắc bén vẫn khiến Tần Tiêu khắc sâu trong ký ức. Hồi tưởng lại khiến toàn thân nổi lên da gà, lại càng muốn vì đơn mà phải chơi với con quái vật này, cho dù nó thực nghe lời dùng cái mồm to lớn nuốt tươi vào, nhưng nếu đùa, cái con quái vật thân hình to như chiếc xe tải lớn cẩn thận đè lên . . .

      Vậy phải thảm sao? Trong lúc Tần Tiêu hồi hộp , từ xa dần dần truyền đến tiếng bước chân loạn xạ, chạm xuống đất giống như là động đất lay động, bóng dáng khổng lồ màu xám dần dần tiếp cận, mà Tần Tiêu có thể lờ mờ nhìn thấy ba cái lưỡi dài màu đỏ sậm của quái cẩu. "Oa a!" Mặt đất run lợi hại, khi Tam đầu khuyển đến gần đứng ở trước mặt Tần Tiêu ở sợ đến trốn phía sau Xích Trụ, chặt chẽ túm lấy áo của . "Tần Tiêu?" Khi thanh hoang mang của Xích Trụ vang lên đồng thời Tam đầu khuyển nhìn đến Tần Tiêu lập tức vươn đầu lưỡi dài liếm ngụm.

      "Oa ── cần ──" Tưởng chính mình bị ăn luôn, Tần Tiêu số chết ôm lấy người của Xích Trụ.

      "Kêu nó a!"

      "Chính là. . . ."

      "Xích Trụ!" Nghe được thanh khẩu cầu của Tần Tiêu tránh ở phía sau mình, Xích Trụ gì nữa, tay lại vẫy , Tam đầu khuyển tức khắc lui lại, nhưng dùng ánh mắy ủy khuất nhìn thẳng Xích Trụ, còn phát ra thanh Ô ô ai oán, tựa hồ phi thường muốn rời khỏi. Tần Tiêu tránh ở phía sau Xích Trụ nghe được nên nhìn lại, vừa vặn thấy được ánh mắt tha của Tam đầu khuyển khi nhìn về phía mình.

      khắc này, Tần Tiêu hiểu sao cảm thấy mềm lòng, thiếu chút muốn lên tiếng kêu Xích Trụ bảo nó lưu lại, nhưng trước khi Tần Tiêu nhịn được lên tiếng, Tam đầu khuyển sau nhìn cái cuối cùng xoay người nhanh chóng biến mất. Nơi nó chạy qua, những cánh hoa rơi xuống như mưa, đẹp đến khiến Tần Tiêu nhìn ngây ngốc.

      "Ngươi sợ hãi Tam đầu khuyển?" Trong lúc Tần Tiêu còn ngây ngốc, thanh của Xích Trụ thản nhiên truyền tới, "Trước kia ngươi hoan hỷ nhất chính là lúc cùng Tam đầu khuyển chơi đùa chung. Ngươi luôn vui vẻ kêu nó cõng ngươi đến nơi nào đó trong quỷ cốc, còn vui vẻ dùng thức ăn nó thích dẫn dụ nó, khiến ba cái đầu của nó đánh nhau, rồi ngươi ở bên cạnh cười ngừng. . ."

      Thanh của Xích Trụ càng càng mờ ảo, rơi vào trong ký ức xa xôi, thanh bởi vì nhắc tới người mà trở nên ấm áp thương. . . . . . Tần Tiêu yên lặng từ mặt đất đứng lên, trầm giọng với Xích Trụ: "Nếu ngày nào đó ngươi phát ta căn bản phải Ngôn Hoa chuyển thế, mà là người hoàn toàn liên can gì, ngươi làm thế nào?"

      " , bởi vì. . . ." "Ta nếu. Ngươi phải trả lời ta, được ?" Tần Tiêu cúi đầu nhìn Xích đầu tóc đen dài, trong đôi mắt trong veo, đều là bóng dáng của . Xích Trụ im lặng gì, lâu mới ︰"Ta giết ngươi. . . . Nhưng việc này là có khả năng, bởi vì ngươi chính là Ngôn Hoa ── Tần Tiêu? !"

      Tần Tiêu có để Xích Trụ tiếp, bỗng dưng đến trước mặt Xích Trụ, rồi quỳ xuống nhìn thẳng khuôn mặt đáng sợ của Xích Trụ, khiến Xích Trụ dự liệu được kịp tránh né, khi nghĩ đến né ra , mặt bị Tần Tiêu sờ. Tần Tiêu sờ lên gương mặt chỉ có vết sẹo hề có da của Xích Trụ, nhìn thẳng hai lỗ thủng như cái động đen, yên lặng cảm thụ cảm giác gập ghềnh từ tay truyền tới, chút bất tri bất giác, hai mắt lại đỏ lên. ngừng đau lòng vì Xích Trụ như vậy, ngừng là vì Xích Trụ tuyệt tình, còn có Xích Trụ si tình Ngôn Hoa, cùng với vì Ngôn Hoa mà triệt để phủ nhận tồn tại của . phải Ngôn Hoa liền giết ngươi. . . phải Ngôn Hoa liền giết ngươi. . .

      ràng là phải hỏi, phải biết để chuẩn bị tốt trước, vì cái gì thực nghe được , vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng? "Ngươi thấy được sao?"

      Tần Tiêu đối diện Xích Trụ từng câu từng chữ nặng nề hỏi, "Ngươi thấy được ta sao?"

      "Tần Tiêu. . ." Tần Tiêu đắm chìm trong ai thương khiến Xích Trụ hoang mang .

      "Nếu ngươi thấy được ta, vậy thỉnh ngươi nhớ hình dạng của ta, ta là Tần Tiêu, là Tần Tiêu, Tần Tiêu!" Dùng sức rung thân thể của Xích Trụ, như là phát tiết cái gì lớn tiếng lặp lại.

      "Ngươi xem thấy ta sao? Ngươi nhớ ta ? Xích Trụ, trả lời ta, nhớ Tần Tiêu ?" Xích Trụ nhìn Tần Tiêu kích động, hình như hiểu ra liền nhàng ôm Tần Tiêu vào lòng, với :

      "Đúng vậy, ta nhớ, xem thấy ngươi, Tần Tiêu." Lần đầu tiên hề chống cự khi bị cầm giữ trong lòng, Tần Tiêu trước khi rơi lệ liền kịp thời lau . với Xích Trụ: "Nếu ngươi khẳng định ta là Ngôn Hoa chuyển thế, vậy, ngươi nghĩ biện pháp đem kí ức của khôi phục trở về , rồi mới, khiến Tần Tiêu biến mất hết. . ."

      "Tần Tiêu?!" Tần Tiêu bị Xích Trụ kéo từ trong lòng ra. Tần Tiêu lại nhìn thẳng mặt Xích Trụ, bất đồng chính là, lần này bình tĩnh giống như nhìn kỹ người quen, vươn hai bàn tay, đặt ở mặt Xích Trụ, thào tiếng: "Ta là Tần Tiêu, Tần Tiêu là kí giả tiến nhầm vào địa phương này, Xích Trụ, đúng vậy, căn bản . muốn rời khỏi, thầm nghĩ trở về đến địa phương của mình. . . Xích Trụ Ngôn Hoa, mà Ngôn Hoa cũng Xích Trụ.

      Tần Tiêu, là nên trở về, là nên rời khỏi, cho nên liền để biến mất . . ." Tự lẩm bẩm giống như là thôi miên, Tần Tiêu chỉ là cho Xích Trụ biết, còn là cho mình biết. Đúng vậy, có khả năng Xích Trụ, người Xích Trụ là Ngôn Hoa, làm người dư thừa, nên rời khỏi. . . Biến mất. . . "Cho nên, Xích Trụ, để Ngôn Hoa trở về ."

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 17

      Tiếp tục như thế, nhất định mình đầy thương tích, người Xích Trụ để ý là Ngôn Hoa, cho dù tên gọi chính là Tần Tiêu, nhưng cũng chính là để xuyên thấu qua tưởng niệm người khác thôi. Còn bằng sớm làm, trước khi chính mình càng lún càng sâu, dứt trở ra.

      ". . . . Tần Tiêu, ngươi tức giận sao?" Ngu thế nào cũng có thể phát Tần Tiêu dị dàng, Xích Trụ sau trận lặng yên, đè thấp thanh cẩn thận dò hỏi

      "Ngươi giận cái gì vậy? Giận ta vừa mới câu đó? Kỳ . . ."

      "Đủ, cần lại ." muốn nghe lần nữa, Tần Tiêu muốn đứng dậy rời khỏi, cánh tay lại bị kéo.

      "Nghe ta xong , kỳ , khi bắt đầu ta từng tính toán chỉ cần Ngôn Hoa trở lại, ta nhất định phải giết . . . . . ." Tần Tiêu kinh ngạc nhìn Xích Trụ cúi đầu, nghĩ đến Xích Trụ thế nhưng tỏ ra tuyệt tình như vậy, phải, rất Ngôn Hoa sao?

      "Ta ái Ngôn Hoa, trước khi xuất ta căn bản nghĩ đến mình có thể để ý người như thế, nhất cử nhất động của đều có thể lôi kéo lòng ta. Trước khi Ngôn Hoa xuất , ta căm hận nhân loại, bọn họ có năng lực gì nhưng lại xảo quyệt, ác độc, vì được đến thứ mình muốn có thể tiếc hết thảy.

      Trong quỷ cốc có giấu cây thuốc mà mọi người cầu mong lấy được, bọn họ thậm chí truyền nhau nơi này có rất nhiều châu báu, thế là có đoạn thời gian, loài người thường uyên xông vào quỷ cốc vì muốn lấy được những thứ đó. Lúc bắt đầu ta đều bắt lại những người này, bọn nghĩ ta giết bọn , tất cả đều khóc lóc quỳ xuống cầu xin ta, cái gì trong nhà còn có cha mẹ thê tử v.v... phải chiếu cố thể chết được v.v... Ta nhất thời mềm lòng thả bọn , nghĩ đến sau này bọn lấy oán báo ân, tìm đạo sĩ trừ quỷ đến tiêu diệt ta, rồi mới đoạt mọi thứ ở quỷ cốc. Ta bị chọc giận triệt để, tức giận lên đều biến bọn thành cương thi thể chết, cũng có linh hồn, chỉ ăn thịt người. Rồi mới để bọn ở lại ngoài quỷ cốc, ăn luôn mỗi người tiến vào."

      " biết qua bao lâu, Ngôn Hoa xuất , là người thứ nhấtxông vào cương thi trận có bị cắn chết, càng kỳ diệu khiến cho Tam đầu khuyển canh giữ ở ngoài quỷ cốc chỉ nghe mình ta lại nghe lời , vừa thấy ta, câu thứ nhất liền . . ."

      Ngươi thực đơn a. Tần Tiêu nhắm hai mắt, trong não tựa hồ nhớ lại thanh của người này, trong mộng của , từng xem qua mặt người này. Bên cạnh thiếu niên có Tam đầu khuyển ngoan ngoãn đứng, hắc y nam tử vừa thấy liền giận tím mặt mắt thấy giết chết , nhưng thiếu niên vẫn sợ, ôn nhu tươi cười đối nam tử tnói: "Ngươi thực đơn a. . ."

      Nam tử dừng động tác tay, giống như ngẩn người đứng ở chỗ cũ. Là lần gặp thứ nhất, lần gặp thứ nhất Ngôn Hoa liền lấy được lòng Xích Trụ. Trong mộng, Tần Tiêu vẫn nhìn tới mặt của Xích Trụ, bởi vậy biết khi ấy mặt Xích Trụ đích có phải giống như vậy hay , nếu đúng vậy, vậy. . . thực ghen tị Ngôn Hoa, ghen tị tấm lòng khoan dung, ngay từ đầu có thể chấp nhấn khuôn mặt của Xích Trụ. Có lẽ, nguyên nhân chính là như vậy, Xích Trụ mới bị hấp dẫn . Tần Tiêu nắm chặt hai tay thành quyền rủ xuống bên người, thể thừa nhận, Ngôn Hoa là người đáng được ...

      Xích Trụ hiểu Tần Tiêu trong lòng phức tạp, tiếp theo hờn giận khẽ kể: "Ngôn Hoa là người thực sáng sủa, vui vẻ cười vui vẻ ngoạn, quỷ cốc đối với người thường mà là nơi thực khủng bố tuyệt sợ hãi. tựa như nước suối, chậm rãi liền chảy vào lòng, lại giống gió , dễ dàng dắt hết thảy của ta, đối ta mà , là tồn tại đặc biệt. là người duy nhất có thể khiến ta chấp nhận, chỉ như thế, ở trong lòng ta càng lúc càng nặng, ta muốn làm cho ở bên cạnh ta, ta nghĩ đến với ta, ta nguyện ý."

      ". . . Vì Ngôn Hoa, ta hủy bỏ hôn ước với Bích Nhan. Cho dù chúng ta đều là nam tử, nhưng vì có thể cùng ở chung lâu dài, cũng cấp đối phương cái danh phận ràng buộc, chúng ta tính toán tuân theo nghi thức từ xưa - thành thân. Chúng ta tính tốt lắm, sau khi thành thân, liền để Ngôn Hoa biến thành quỷ có sinh mệnh vĩnh hằng như ta, vĩnh viễn vĩnh viễn cùng chỗ."

      "Thành thân từng ngày từng ngày tiếp cận, ta vì Ngôn Hoa chuẩn bị xiêm y đẹp nhất tốt nhất, chờ mong có thể mặc vào ngày nào đó. Mà Ngôn Hoa lại càng ngày càng... trở nên lo âu, trước khi thành thân lâu, đột nhiên cho biết gười nhà của mắc bệnh nan y có thuốc chữa, khẩn cầu ta giúp , cứu người trong thôn của . Ta muốn đáp ứng, trừ bỏ Ngôn Hoa, sống chết của những người khác ta căn bản muốn quản, nhưng vẫn cầu ta, cuối cùng còn hướng ta khóc lóc quỳ xuống, ta muốn thấy như vậy, đồng ý để mang cây thuốc có thể trị bệnh rời khỏi, nhưng ta cầu nhất định phải ở ngày trước hôn lễ trở về. đồng ý , rồi mới rời khỏi . . . Tiếp theo, cũng thấy quay. . . ."

      "Ta vẫn chờ, đợi rất lâu, đợi cho ta bắt đầu hiểu được chính mình bị phản bội . . . So với lúc trước những người đó lấy oán trả ơn còn làm cho ta phẫn nộ hơn, ta hận thể lập tức bắt lấy Ngôn Hoa xé thành mảnh khiến hồn phi phách tán, ta phải khiến chịu thống khổ hơn so với chết! Ta bị phản bội, bị người ta nhất phản bội ! như vậy, chỉ mang theo cây thuốc trân quý, còn mang theo trái tim của ta!!"

      "Chỗ này của ta. . ." Xích Trụ lấy tay che ngực, trầm trọng bi thương , "Sau khi bị trộm liền trống rỗng. Bị lấy ra cường ngạnh như vậy, vẫn cách nào khép lại, thống khổ. Ta nghĩ giết người dám can đảm phản bội ta, nhưng là. . . Ta tìm thấy . . . giống như là biến mất thế gian, bất luận ta tìm thế nào, cũng tìm được. . . ."

      "Khi bắt đầu, ta hận, hận đến ở trong não nghĩ ra mọi biện pháp tàn nhẫn nhất tra tấn người làm ta bị thương rất sau này, nhưng dần dần, ta phát , còn hơn hận, ta càng muốn thấy . . . Thời gian biến mất càng lâu, ta lại càng nghĩ muốn thấy . . . Sở dĩ thống hận như vậy, nguyên nhân chính là vì ta như thế. . ."

      "Khi ngươi chân chính đứng ở trước mặt ta , tất cả thù hận lập tức hoà thành hư vô, ta có thể làm, chỉ là ôm chặt ngươi, để ngươi rời khỏi nữa mà thôi, Ngôn Hoa." Đối mặt Xích Trụ si tình, chân Tần Tiêu mềm ra lui lại từng bước, nhưng bị Xích Trụ kéo cánh tay.

      Xích Trụ từ trong bụi hoa đứng lên, lần này, chạm vào mặt Tần Tiêu, thanh ôn nhu : "Cho nên, ngươi cần tức giận, Ngôn Hoa, có lẽ ta ngay cả chính mình cũng có thể sát hại, chỉ duy nhất thể thương tổn ngươi mảy may. Ngươi chính là tạm thời nghĩ ra mà thôi, nhưng ngươi đích xác là Ngôn Hoa. Ta đợi như thế lâu, ta ngại chờ đợi tiếp, chỉ cần có ngày ngươi nhớ tới hết thảy lúc đó, nhớ tình của ta đối với ngươi."

      phải Tần Tiêu, gọi phải Tần Tiêu, mà là Ngôn Hoa. Tần Tiêu cúi đầu, cảm giác trong lòng có vết sẹo chậm rãi nứt ra, chỗ bị Xích Trụ giữ lấy nóng như bị lửa thiêu, đau đến biết phải nên cái gì. Đủ, chịu đủ hết thảy, muốn nghe tiếp những lời tàn nhẫn này, nếu Tần Tiêu ở chỗ này là người được cần thậm chí có thể nhàng bị thay thế, cần gì phải lưu lại ở đây tiếp.

      Nghe xong phen bộc bạch của Xích Trụ, Tần Tiêu càng kiên định ý nghĩ trong lòng. Ngẩng đầu, nhìn như bình tĩnh với Xích Trụ: "Chờ đợi tiếp ta cũng biết khi nào mới nhớ lại, Xích Trụ, ngươi có biện pháp gì có thể khiến ta mau nhớ tới chuyện kiếp trước ?"

      ". . . Chuyện lấy hồn phách người khác ta quen thuộc, nhưng khiến người ta nhớ lại chuyện kiếp trước, tại là lĩnh vực ta biết đến. Trừ bỏ chờ, ta biết phải làm sao bây giờ?" Cho nên Xích Trụ mới bắt ở chỗ này, cả ngày cùng mình làm bạn, chính là chờ đợi mình ngày kia có thể nhớ tới chuyện kiếp trước sao? Tần Tiêu phẩy phẩy khóe môi, cười tự giễu.

      Quả nhiên, Xích Trụ làm hết thảy, cũng là vì Ngôn Hoa. . . . "Nhưng ta thể đợi nữa. . ." chịu đủ bị nhốt ở đây, nghe Xích Trụ gọi tên người khác, nếu là Ngôn Hoa, liền làm cho hoàn toàn hồi phục trở thành Ngôn Hoa, hoặc nhớ tới chuyện của Ngôn Hoa , có thể khó chịu thế này nữa, "Mặc kệ như thế nào, ta chỉ nghĩ muốn mau nhất nhớ tới hết thảy của Ngôn Hoa!"

      "Chính là. . ."

      "Có thể dùng phương pháp kích thích ?"

      Tần Tiêu nghĩ nghĩ, đề nghị , "Tựa như kích thích não của người bị mất trí nhớ, khiến ta nhận ít kích thích có thể nhớ tới vài chuyện."

      "Này. . . Ta có thử qua. . . ."

      "Cái gì?" Thanh Xích Trụ khá , Tần Tiêu nghe .

      " có gì, chính là ta cảm thấy có hiệu quả gì."

      "Vậy còn có thể có biện pháp gì?" Tần Tiêu cam lòng bỏ cuộc như thế. Xích Trụ đứng ở trước mặt , mặt hơi hơi cúi, biết là trầm tư hay nhìn kỹ Tần Tiêu: ". . . . Ngươi, muốn nhớ lại như vậy sao?"

      "Đúng vậy." Tần Tiêu đáp nhanh.

      "Vậy. . . Muốn thử lần phương pháp này hay ?"

      "Phương pháp gì?"

      "Trọng phục (lặp lại). . . Lặp lại hết thảy trước khi Ngôn Hoa rời ."

      Tần Tiêu phát ngốc nhìn Xích Trụ, dần dần, mới lên tiếng: "Phải . . . Là lúc các ngươi chuẩn bị thành thân ...?"

      "Phải" Trả lời xong, Xích Trụ lại : "Đây là biện pháp duy nhất trước mắt, nếu ngươi muốn mau chút nhớ lại, có thể thử . . ."

      Nghe xong lời của Xích Trụ, Tần Tiêu cúi đầu biết suy nghĩ cái gì, lâu ngẩng đầu kiên định : "Ta nguyện ý thử lần, lặp lại chuyện tình của Ngôn Hoa trước khi rời khỏi."

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 18

      Lặp lại chuyện tình trước khi Ngôn Hoa rời , lặp lại thấy được cái gì đây? Tần Tiêu đối việc này thập phần mê mang. Huống hồ hoàn toàn biết, phải lặp lại quá khứ của Ngôn Hoa như thế nào, lại từ nơi nào bắt đầu lặp lại đây? Nhưng việc này căn bản cần nghĩ nhiều, Xích Trụ sớm nghĩ tốt đối sách.

      Xích Trụ nâng mặt Tần Tiêu lên, với : "Mặc dù chuyện tình trước khi gặp Ngôn Hoa ta thể nào biết đượctừ , nhưlúc ng tiến nhập quỷ cốc, ta gần như mỗi giờ mỗi khắc đều ở cạnh , cho nên, đoạn ký ức này ta cũng có, chỉ cần bắt nó nhập vào ký ức của ngươi là được. . Đến, trước nhắm mắt lại." Ở thanh trầm thấp êm tai của Xích Trụ, Tần Tiêu nhắm lại hai mắt.

      cảm giác được Xích Trụ tiếp cận chính mình, ở gần có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của , cái trán của Xích Trụ chạm vào cái trán của mình, phút chốc, trong đầu lên những hình ảnh lưu chuyển rất nhanh giống như truyền phát phim, khi màn cuối cùng dừng ở trước mắt , chấn kinh mở ra hai mắt, nhưng mà hết thảy trước mắt hoàn toàn trở nên. . .

      liền đứng ở bên trong biển hoa, Tam đâừ khuyển ngoang ngoãn dựa sát vào bên cạnh, nhưng kì dị, giờ phút này hoàn toàn sợ hãi Tam đầu khuyển có ba cái đầu. Trước mắt xa, hắc y nam tử nguyên bản quay lưng về phía nhanh chóng xoay người. Tần Tiêu nín thở chờ đợi xoay người, mái tóc đen dài bị gió thổi lộn xộn, nghiêng người , mái tóc dài che hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt ngăm đen sắc bén, lạnh lùng của nam tử. . . .

      Chính là ánh mắt, chính là ánh mắt mà thôi, giống như dẫn cỗ ma lực, nhàng đoạt hô hấp của , khi gió hơi thổi, tóc đen mềm mại cuối cùng khoác lên bên người,gương mặt kia xuất ở trước mắt, khiến hô hấp trở về, nhưng mà lòng lại trống rỗng, hồn phách thấy, chỉ để lại cái xác trống . Quỷ đáng sợ nhất. . . Đẹp đến mức đoạt hồn người. . . (#Ami: Xích Trụ caca mà đẹp ai đẹp)

      "Nương, vì cái gì thể lên núi vậy?"

      "Ngôn Hoa ngốc, bởi vì núi có quỷ a."

      "Quỷ? Thực đáng sợ sao?"

      ". . . , truyền thuyết con quỷ núi kia rất đẹp."

      "Vậy phải sợ mà? Vì cái gì tất cả mọi người sợ đây?"

      ". . . . Ngôn Hoa, ngươi phải nhớ , quỷ đáng sợ nhất, đẹp đến mức đoạt hồn người, tất cả người gặp , đều có trở về. . ."

      "Nương, Ngôn Hoa hiểu."

      "Tóm lại, Ngôn Hoa, nghe nương , tuyệt thể lên núi."

      ". . . Nhưng, nương, quỷ vẫn đứng ở ngọn núi ai chơi với , có thể đơn hay a?"

      "Đứa ngốc, quỷ sao lại đơn được?"

      Lời của mẫu thân mơ hồ quanh quẩn bên tai, nhưng giờ phút này, thầm nghĩ : Nương, ngươi sai, quỷ cũng đơn. . . Phi thường phi thường đơn. . . Có được đôi mắt còn sáng hơn cả sao, đáy mắt lại chồng chất độc, u lạnh như băng, gắt gao ngậm chặt môi, là bởi vì có ai có thể khiến cho nó mở ra sao?

      "Ngươi thực đơn a."

      Kìm lòng được mỉm cười với , nhớ kỹ có ai từng với cười có thể lây truyện, vậy cười xong rồi, có thể thấy tươi cười hay ? đẹp đến mức cả hoa cũng đều ảm đạm phai màu, cười lên, nhất định đẹp hơn. . .

      Hắc y nam tử tóc bị gió thổi loạn vẫn sững sờ tại chỗ, dự đoán được lại như vậy, hơn nữa lời liền thuyết kích trúng thứ ở sâu trong nội tâm . Bọn vẫn nhìn nhau gì, nam tử dần dần sát ý. "Ngươi bất quá là người phàm, làm sao có thể qua được trận cương thi?"

      cười, đáp: "Vì có thể tiến vào, ta tìm vô số phương pháp, phá giải cái trận cương thi đáng kể." "Hừ, bừa, cho dù trận cương thi có thể bằng sức lực mình ngươi phá được, Tam đầu khuyển chỉ nghe lời ta tại sao lại thần phục ngươi?"

      "Ta cũng kỳ quái a. . . . Nhưng khi đến, ta mang theo quyết tâm hẳn phải chết cho nên gặp gỡ Tam đầu khuyển cũng có trốn tránh, nhưng nghĩ đến nó ăn ta lại còn nghe lời.. . Hoặc là bởi vì, Tam đầu khuyển có thể cảm nhận được, ta là muốn gặp quỷ ở ngọn núi này. . ."

      "Gặp? Hừ, ngươi phải muốn lấy bảo vật ở ngọn núi này sao?"

      ", phải. chỉ là muốn gặp ngươi. . . Muốn biết quỷ ở tại ngọn núi này có phải rất đáng sợ hay , có phải đơn hay . . ."

      "Cho dù ta giết ngươi?"

      vừa cười, ôn nhu giống như vừa rồi: "Sau khi gặp mặt, uổng công lần này, nếu ngươi muốn lấy mạng của ta, ta vô oán vô hối. . . . . ."

      Ngôn Hoa cười nhắm lại hai mắt, cho đến khi thấy đến, mở mắt ra lần nữa , hắc y nam tử còn ở đó.

      đứng tại chỗ ngây ngô cười ngừng, Tam đầu khuyển bên cạnh khó hiểu Ô ô hai tiếng, liền với nó: "Tam đầu khuyển, chủ nhân của ngươi thoạt nhìn rất tịch mịch a, chúng ta bồi ."

      ngồi lưng Tam đầu khuyển, khiến nó chạy vào trong biển hoa vô biên vô hạn, cuối cùng trước căn nhà gỗ thấy được bóng dáng của . "Ta giết ngươi, vì cái gì ngươi ?" "Ta , bởi vì ta là tìm được ngươi rồi.

      Ta phải ở lại đây, ta phải cùng ngươi. . ."

      "Ngươi sợ ta giết ngươi sao?"

      "Tốt lắm a, sau khi chết linh hồn của ta có thể ở cạnh ngươi."

      "Hừ, ta khiến ngươi hồn phi phách tán." . . . Kia, ngươi nhớ kỹ ta sao? Sẻ sao? Nếu ngươi nhớ kỹ ta... Vậy cũng đủ. . . . Như vậy, Ngôn Hoa căn bản sợ hãi hắc y nam tử luôn quấn lấy , nếu bị phiền đến chịu nổi biến mất Ngôn Hoa liền cưỡi Tam đầu khuyển đến nơi nào đó trong quỷ cốc tìm . Vô số quỷ quái tụ tập bên trong quỷ cốc, mình Ngôn Hoa hề sợ hãi xông vào mọi nơi, sợ, có Tam đầu khuyển ở đây quỷ quái nào đều làm gì được , cho dù thỉnh thoảng bị lệ quỷ cắn thương, nhưng vì có thể tìm được hắc y nam tử, có thể để ý. . . Cái người mặt biểu tình đến cuối cùng đều bị tìm được, mỗi lần đều lạnh lùng muốn giết , nhưng chưa từng động thủ qua. Có lần, Tam đầu khuyển ở, tất cả pháp thuật dùng hết cũng tiêu diệt được đám quỷ trước mắt, khi sắp bị nuốt vào bụng người vẫn chịu để ý đến kịp thời cứu . Vì cái gì ngươi còn rời khỏi, ngươi muốn chết vậy sao?

      Ngôn Hoa thân đầy thương tích bị ôm ở trong lòng, nhìn đến lần đầu tiên biến đổi sắc mặt, tức giận lớn tiếng với . Nằm trong lòng , Ngôn Hoa cố sức trả lời: "Ta phải ở lại bên cạnh ngươi. . . Khiến ngươi đơn. . ."

      Sau khi xong, thể lực chống đỡ hết nổi rơi vào hôn mê, kịp ── lần đuầ tiên gặp, ngươi liền đoạt hồn của ta, rời khỏi ngươi chỉ có chết, ta lại vì sao phải rời khỏi?

      Cuối cùng, cuối cùng, trải qua vô số cố gắng, Ngôn Hoa cuối cùng biết tên của ── "Ta gọi là Ngôn Hoa, còn ngươi, ngươi gọi là gì?" ". . . . Xích Trụ."

      "Ta nhớ kỹ, Xích Trụ, ta vĩnh viễn vĩnh viễn đều nhớ kỹ tên của ngươi, luôn gọi ngươi." Xích Trụ, để ta lưu lại, ta phải cùng ngươi. . . Cha chết, nương cũng chết. . . . Ta biết nên đâu, ta phải lưu lại, ở lại cạnh ngươi. . . Cho dù trước khi tắ hơi thở cuối cùng có thể nhìn thấy ngươi, vậy cũng đủ .

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 19

      Có lẽ bởi vì cái liếc mắt của Ngôn Hoa liền nhìn ra tâm của , hoặc bởi vì Ngôn Hoa có được tấm lòng thuần khiết, Xích Trụ phát dần dần bị thiếu niên ôn nhu này hấp dẫn. Càng ngày càng muốn ly khai , càng ngày càng bị hấp dẫn, theo thời gian trôi qua, chưa bao giờ từng để lộ ra chút tâm tình lắng đọng trong lòng, cuối cùng chỉ cần mình Ngôn Hoa, chúng bắt đầu tàn phá bừa bãi, điên cuồn ăn mòn thân thể , đó là loại so với chịu đựng của ngàn vạn năm chậm rãi trầm tích (lắng đọng) buồn chán còn khó chịu hơn. Ý nghĩ muốn gặp Ngôn Hoa càng mãnh liệt trong đầu, mỗi lần xuất đều hận thể đem ôm chặt lấy, muốn cho rời ...

      Nhưng mà, mỗi khoảng thời gian, Ngôn Hoa vẫn phải rời , phải trở về thôn trang nơi mà lớn lên. Mặc dù cha mẹ mất, nhưng ở trong lòng Ngôn Hoa, thôn trang vẫn còn những người đồng hương cùng lớn lên và luôn luôn chiếu cố . Cho nên Ngôn Hoa vẫn phải trở về, nhưng được bao lâu lại trở về Quỷ Cốc, còn mang ít thức ăn ngon từ thôn trang về để thưởng thức....

      "Xích trụ, ngươi lần sau có muốn cùng ta về thôn ko? Ta nghĩ giới thiệu ngươi với nhóm bằng hữu của ta để làm quen, ta còn đem chuyện của nguơi kể cho A Đức... A, đúng rồi, A Đức a, là bằng hữu từ tới lớn của ta nha! Lúc trước ta muốn tới ngọn núi tìm ngươi, còn mực ngăn cản ta... Còn may là ta tới được đây..."

      , căn bản muốn nghe việc này. Nghe được Ngôn Hoa kể về người bên ngoài, Xích Trụ liền cảm thấy được trong tâm mảnh hắc ám (đen tối). , mới nơi đó... Thầm nghĩ, thầm nghĩ ôm ngươi vào trong ngực, cho trong mắt và trong lòng ngươi đều chỉ có mặt của ta....

      "Xích Trụ, sao sắc mặt ngươi khó coi như vậy.... Có phải cơ thể thỏai mái hay ...?"

      " có khả năng thỏai mái!" Giọng của Xích Trụ khỏi ngạnh (cứng rắn) lên,

      "Ta chính là qủy, thiên tài giống phàm nhân sinh bệnh như thế!"

      "Vậy, ngươi là tức giận phải ?" Ngôn Hoa mở to đôi mắt sáng ngời, thẳng tắp nhìn Xích Trụ. Hai tròng mắt trong veo như vậy làm cho Xích Trụ dám nhìn thẳng, ngoảnh mặt , thèm lại. Ngôn Hoa buông trong tay chuồn chuồn bằng trúc mang từ thôn ra, mỉm cười nhàng ôm lấy cơ thể của Xích Trụ, ngây ngô cuời mà : Ta từng nghe thân thể của quỷ rất lạnh, nhưng mà Xích Trụ giống, nhiệt nhiệt (nóng nóng), rất là ấm áp .... thoải mái.... Ta nhớ lần đầu tiên khi tiếp xúc với ngươi, thân thể của ngươi lạnh như là băng, giống như nước sông vào mùa đông... Ta hoảng sợ bị đông lạnh, ngươi giờ nhận ra , cơ thể ngươi lúc sau liền trở nên ấm áp như vậy ....."

      "----- Hừ, thay đổi nhiệt độ cơ thể đối với ta mà như đồ ăn trong cái đĩa."

      Xích Trụ có thể ngang ngược dùng giọng điệu lãnh ngạnh trả lời, nhưng Ngôn Hoa lại cười càng nhu hoà càng thanh khiết , còn mang theo chút bi thương.
      "Xích Trụ.... Ta nghĩ ở lại bên cạnh ngươi...." thào . "Ta lại chưa phải đuổi ngươi ..."

      Ngược lại mỗi lần ngươi , tâm tựa như bị lấy khoảng, bình thường.

      "Ta có thể vẫn ở lại bên cạnh ngươi ?"

      "Tùy ngươi."

      ".....Nhưng mà, Xích Trụ, ta có thể ở cùng ngươi bao lâu?"

      thanh của Ngôn Hoa đột nhiên trở nên nghẹn ngào, "Ngươi là quỷ, có được sinh mệnh (mạng sống) vĩnh hằng, ta chỉ là phàm nhân, ta có lẽ còn trong trí nhớ của ngươi chưa lưu lại cái gì, cũng tan biến ..."

      Ngôn Hoa vẫn tươi cười bỗng nhiên trở nên bi thương lên, làm Xích Trụ có chút trở tay kịp, nhành nâng khuôn mặt của Ngôn Hoa, nhìn đến khuôn mặt trơn mịn có giọt nước mắt lướt qua, khiến khỏi tim đập mạnh và loạn nhịp. Ở dưới ánh sáng phản chiếu, so với bảo thạch còn chói mắt hơn, cũng duy nhất làm cho lo lắng..... "Xích Trụ, ta nghĩ rời ngươi... Nhưng ta có thể làm sao bây giờ ......"

      Rưng rưng chăm chú nhìn , nước mắt của Ngôn Hoa càng rớt nhiều hơn. "Xích Trụ, nếu ta thực chết , ngươi ở lại đây phải ? Có thể hay khổ sở.... Có thể hay thỉnh thoảng nhớ tới ta.... hy vọng , hy vọng trước khi ta chết, có thể để lại cho ngươi gì đó." Xích Trụ chạm vào giọt lệ mặt Ngôn Hoa, nhàng để vào miệng, nếm được là vị mặn mặn và ít hương vị chát.

      "Ngươi vì cái gì ta để ý?" Xích Trụ lấy tay lau giọt lệ mặt Ngôn Hoa, "Nếu cần ngươi, ta vì sao phải vô duyên vô cớ tức giận? Nghĩ đến ngươi cuời vui vẻ với người khác mà phải là ta, tức giận rồi... Nếu cần ngươi, ta cố ý thay đổi nhiệt độ cơ thể sao? Nhìn ngươi thoải mái rúc vào trong lòng ngực ta, liền cảm thấy được cái gì đều đáng giá...."

      "Ngôn Hoa, nghĩ rời phải chỉ có mình ngươi. Mỗi lần người trở về thôn , ta lại bắt đầu chờ đợi, lo lắng, phiền não.... ngừng đoán ngươi chừng nào có thể trở về hay xảy ra chuyện gì, hoặc là ngươi có lẽ trở lại .... Nghĩ muốn đem ngươi nhốt lại bên người, cứ như vậy cho ngươi chỉ có thể chỉ nhìn ta và chỉ cười với ta... rất muốn, rất muốn ....."

      "Ngôn Hoa, ngươi là đối tượng duy nhất khiến ta để ý như thế, trước kia có xuất , vầ sau cũng xuất nữa... Bởi vì ta chỉ có phần tình cảm cùng lòng, cho người, sau có nữa."

      Ngôn Hoa rưng rưng si ngốc nghe xong, cuối cùng vưà khóc vừa cười dùng sức bổ nhào vào trong lòng ngực , lâu lời. "...Ta nghĩ đến, nghĩ đến chắc chắn được ngươi đáp ứng... Ta là nam, bộ dạng lại bình thường.... Nguyên bản ta hòan toàn dám hy vọng xa vời.... nghĩ tới, nghĩ tới ......"

      Càng , thanh nghẹn ngào càng quá nặng, lại bị Xích Trụ nâng đầu lên , nước mắt mơ hồ đọng mặt. "Vẫn đều nhìn ngươi cười.... Hóa ra ngươi khóc lại đáng như vậy...."

      Lần này, Xích Trụ cúi đầu, dùng đầu lưỡi lau lệ mặt Ngôn Hoa. "Đều tại ngươi làm hại...."

      "Như vậy để ta bồi thường ngươi ." Liếm vào bên má lời cuối cùng vào trong môi của Ngôn Hoa, đau khổ quấn vào nhau, nụ hôn thứ nhất lưu luyến bọn họ, cực nóng và kích tình. Ngôn Hoa có 1 tia kháng cự, dùng hành động lưu loát đem chính mình hoàn toàn giao phó cho người nam nhân . Tại nơi xinh đẹp bên trong biển hoa, ở trong thế giới hoa rực rỡ, trong đáy mắt của họ chỉ có nhau. Cứ việc ngượng ngùng, cứ việc kìm nén nước mắt, nhưng là thống khổ vui sướng. có gì đáng giá vui sướng bằng việc có được người nhất. Thế là bọn họ vẫn dây dưa, tham lam cầu đối phương. Tại đây nơi này, có thời gian, chỉ có nhớ mặt đối phương, còn có da thịt kề sát truyền nhiệt độ cơ thể cho nhau.

      "Ngôn Hoa, ngươi nguyện ý luôn ở cùng nhau sao?"

      "Ta nguyện ý."

      "Cho dù ngươi có biến thành quỷ giống ta ."

      "Có thể cùng ngươi làm bạn, ta hối hận."

      "Ngôn Hoa, chúng ta thành thân , làm thê tử của ta, chúng ta vĩnh viễn cùng chỗ."

      "Ta nguyện ý, nguyện ý làm thê tử của ngươi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :