1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Thê - Mạt Hồi

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 12

      Bởi vì trải qua lần giáo huấn, Tần Tiêu hiểu được nữ tử trước mắt cho dù có đẹp cũng có móng tay rất bén nhọn. Bởi vậy khi nhìn đến nàng, vẫn tự chủ được bị nụ cười tuyệt mỹ của nàng mê hoặc, nhưng thân thể vẫn theo ý thức cứng rắn lên. "Ngươi ngồi ở chỗ này làm gì?" Nữ nhân mỉm cười ôn nhu đứng ở trước mặt Tần Tiêu, sau phen đánh giá Tần Tiêu sắc mặc khó coi, toàn thân cứng ngắc, mới trêu chọc.

      "Xem phong cảnh sao? Chính là chỉ xem mình, đơn sao?" Hai chữ đơn hiểu sao khiến Tần tiêu nhớ tới cái bóng dáng màu đen vẫn ngồi đay đây. . . Ngực như bị đè nặng, cúi đầu, nhìn nữ tử trước mắt nữa.

      "Vì cái gì chuyện? Có phải hành động lúc nãy của ta doạ ngươi ? Cáp, nghĩ đến ngươi sau khi chuyển thế lại nhát gan như vậy, ngẫm lại ngươi trước đây, chính là lá gan lớn đến nơi nào ở quỷ cốc cũng dám ."

      "Ta trước đây. . ." Tần Tiêu cúi đầu, phát ra thanh như cười nhạo, "Ngươi cho ta biết, ta trước đây là cái dạng gì?"

      "Cái dạng gì a?" Nữ tử có chút đăm chiêu, ở bên người Tần Tiêu di chuyển, "Tràn đầy lòng hiếu kỳ, can đảm rất lớn, người bình thường căn bản tiến vào quỷ cốc được, nhưng có thể vào mà bị rơi cọng tóc nào, cũng là người duy nhất sau khi tiến vào quỷ cốc có thể sống sót ra ngoài. . . thế nào đây, nha, dễ dàng có được thứ mà người khác tha thiết mơ ước. . . Là người đáng giận. . ."

      "Vì cái gì cần ngươi mà lại cần ?" Tần Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân. Khoé miệng nữ nhân nổi lên ý cười thích thú, đứng ở trước mặt Tần Tiêu, nàng hơi hơi cúi người, rồi mới ︰"Sau khi chuyển thế, thế nào cũng là người khác thôi. Thế nào, ngươi muốn trở thành , rồi thay thế trở thành thê tử của quỷ chủ, vĩnh viễn ở chổ ──"

      "Ta cần!" Tần Tiêu lấy lại ý thức rống lên. Khi phủ quyết lời này trong lòng lại thấy chát, trong ký ức ra bóng dáng tịch kia, bên tai biết từ nơi nào tuyền đến tiếng ai thán, phủ quyết hết thảy.

      "Ta phải Ngôn Hoa, ta là Tần Tiêu! Ta muốn ở chỗ này, ta phải về, trở về!" Tần Tiêu nhìn nữ tử, ánh mắt trong trẻo giờ phút này nhiễm đạo tơ máu, nhưng giấu được kiên quyết và nghĩa vô phản cố ( lùi bước) trong mắt. Vì cái gì phải ở lại đây? phải Ngôn Hoa, là Tần Tiêu! Ở lại chỗ này, bất quá chỉ là vật phẩm thay thế người khác, còn trở về, lại là . . .

      Ánh mắt nữ tử lên ánh sáng cho người khác đường lui, nàng cười cách rực rỡ, ︰"Ngươi lựa chọn trở về?"

      "Phải" Tần Tiêu dùng sức gật đầu.

      "Vậy. . ." Nữ tử hướng vươn tay, "Ta cho ngươi trở về." Nàng xong câu này, Tần Tiêu lại do dự . phải bởi vì muốn trở về, mà là biết có nên tin tưởng người trước mặt hay , dù sao nàng từng thiếu chút là giết . "Ngươi tin ta?" Nữ tử lại .

      "Ta bằng cái gì tin tưởng ngươi?" Tần Tiêu trừng nàng. Nữ tử sâu liếc cái, bỗng nhiên che miệng cười ra tiếng︰"A, mới ngươi giống tiện nhân kia, nhưng hai mắt của ngươi lại làm ta muốn móc nó ra. . ."

      Tần Tiêu vừa nghe, khỏi chuyển hướng khác. Mặc dù nữ tử cười, nhưng lời của nàng giống giỡn. "Ngươi sợ sao?" Nữ tử từng bước tới gần , "Nhưng ta làm thế đâu, bởi vì ta biết ngươi phải tiện nhân kia. . . Ta người quan trọng làm bẩn tay."

      Nàng có đáng tin tưởng ? Nữ tử vẫn như cũ mỉm cười, nhưng giờ phút này Tần Tiêu hề cảm thấy nụ cười của nàng tốt đẹp như bề ngoài, sau khi nhìn thấui, Tần Tiêu cảm thấy nàng khiến toàn thân mình phát run.

      "Ngươi có muốn trở về hay ?" Thấy ngừng lui về sau, nữ tử cuối cùng có chút mất kiên nhẫn nhướng mày, hơn nữa dừng bước chân lại. Nghe được câu này, Tần Tiêu cũng ngừng lui về phía sau. muốn trở về, đương nhiên phải về! Thấy như vậy, nữ tử lại lộ ra nụ cười kiều mỵ, vươn cánh tay trắng như ngọc của mình về phía .

      "Ngươi nghĩ về nơi ngươi muốn về, rồi đưa tay chạm vào tay ta, là có thể về." Nữ tử cười dẫn dụ , Tần Tiêu nhìn thẳng nàng, vẫn còn nghĩ có nên tin tưởng nàng hay .

      "Nếu ngươi muốn trở về, ngươi có thể thử lần. Ta biết làm thế nào mới tiêu trừ được nghi kỵ của ngươi, ta có thể cho ngươi biết chính là, trừ bỏ ta, ai có thể giúp ngươi rời khỏi chỗ này , quỷ chủ . . . Căn bản có khả năng cho ngươi , trễ dịp này, ngươi liền vĩnh viễn chỉ có thể ở lại chỗ này. . ."

      Lời của nàng có tác dụng, ánh mắt của TẦN tiêu chuyển từ mặt của nàng sang cánh tay giơ ra ở giữa trung của nàng.

      "Ngươi có thể đổ lần. . ." Biết do dự, nữ tử giọng trầm thấp, tiếp theo thanh ôn nhu dẫn dụ, "Hoặc tin tưởng ta, hoặc vĩnh viễn ở lại nơi này. . ."

      Cuối cùng, Tần Tiêu vươn tay của mình, nhưng kkhi sắp chạm vào tay của nữ tử liền dừng lại, hỏi︰"Vì cái gì ngươi phải giúp ta?" Vẻ ngoài của nữ tử trở nên quỷ dị. "Bởi vì. . . Ta muốn ngươi rời khỏi. . ." Tần Tiêu nhìn nàng lâu, cuối cùng ánh mắt rũ xuống, bày tay liền rơi xuống trong tay của nữ tử ── khắc đó, Tần Tiêu cảm thấy trời đất quay cuồng, cỗ khí lưu thổi tới khiến thể mở mắt, tiếp theo đó dưới chân như có khoảng , cả thân thể của thể khống chế thẳng đứng rơi xuống, sợ đến phát ra được tiếng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình càng lúc càng rơi nhanh, càng lúc càng xâm nhập vào cái nơi tối đen kia. . . Xong rồi.

      nghĩ như thế, bính tiếng, lưng đụng vào mặt đất, mở mắt, kinh ngạc khi thấy cái trần nhà quen thuộc! Trong nội tâm kinh ngạc nghi ngờ, cố định thần chậm rãi đứng lên, thấy được cái giường bừa bộn của mình, nằm ở dưới sàng, còn mặc áo ngủ, giống như là nằm mộn , vô ý rơi xuống đất. Tần Tiêu khỏi sờ trán mình, đụng đến toàn là mồ hôi, đứng lên sờ cái chăn, cái chăn vẫn ấm áp... Khó có thể tin ngồi ở giường, trong căn phòng tối đen, tiếng tí tách của chững cái ly va chạm nhau vang lên ràng, nhìn xem giờ, là 4 giờ sáng, mà ngày. . .

      Đúng là sáng sớm cái hôm mà và Giang Nham tính toán đến cái thôn trang quỷ. . . Mộng. . . . . . Ý tưởng này khiến Tần Tiêu dùng sức ôm lấy đầu. Tất cả khó khăn lúc trước gặp chỉ là giấc mộng? Sau khi rớt xuống giường tỉnh lại, mới từ trong mộng tỉnh lại. "Cáp. . ." biết quá bao lâu, Tần Tiêu ôm đầu phát ra tiếng cười , sau tiếng, những tiếng cười to lại thi nhau đến. "Ha ha ── ha ha ha ──" Là mộng a, là mộng a! tốt quá, là quá tốt, chính là giấc mộng! Cười đến ngã lên giường, vẫn cười tiếp, cuốn chăn lại cười, tiếng cười hàm chứa nước mắt, tiếng cười tràn ngập cả gian phòng.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 13:

      Cười đến mệt mỏi liền nằm ở giường nghỉ ngơi, tại chỉ mới 4 giờ sáng, nhưng buồn ngủ chút nào. Nằm ở giường lúc, Tần Tiêu liền xuống giường vào trong phòng tắm, muốn tắm nước ấm sảng khoái, tẩy thân mệt mỏi. Trước, cởi ra áo ngủ người, khi Tần Tiêu mở vòi sen ra mới phát cả giọt nước cũng có, kiểm tra công tắc cũng phát vấn đề gì, hoang mang, liền quấn cái khăn tắm ngang hông rồi về phòng ngủ, nguyên bản muốn gọi điện thoại cho quản lý nhà trọ hỏi nguyên nhân, nhưng nghĩ đến bây giờ mới chỉ bốn giờ sáng, quấy nhiễu nghỉ ngơi của người ta nên buông điện thoại xuống. Mà khi bỏ điện thoại lại chỗ cũ , mới nhớ đến kiện, đó là, giờ phút này Giang Nham rốt cuộc thế nào ?

      Cho dù tỉnh lại, hết thảy lúc trước đều là mộng, nhưng giấc mộng này rất chân , chân đến khiến khó có thể an tâm. Sau khi bị bắt về thôn, Giang Nham biết thế nào, cuối cùng là bình yên trở về, hay vẫn. . . Nghĩ như thế, Tần Tiêu càng kinh hoảng, thậm chí hoài nghi tất cả hết thảy có phải hay chỉ là giấc mộng của . Vì cầu chứng, nhanh chóng bấm số điện thoại di động của Giang Nham, điện thoại reng lúc lâu, Giang Nham mới bắt. ". . . . . . Ai?"

      Bên kia điện thoại truyền đến thanh trầm thấp khàn khàn nghe dị dạng cấp khiến Tần Tiêu có cảm giác kỳ quái, nhưng vẫn nghe ra đó là thanh của Giang Nham, có lẽ là Giang Nham vừa mới tỉnh ngủ nên mới phát ra thanh như vậy, Tần Tiêu nghĩ như thế. "Giang Nham, là ta, Tần Tiêu."

      Tần Tiêu vừa nghe đến thanh đối phương, lập tức với . ". . . . . . Tần. . . . . . Tiêu. . . . . ." Giang Nham phát ra thanh khàn khàn càng thêm hoang mang, lần này, Tần Tiêu tự chủ nhíu mày, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng thêm mãnh liệt.

      "Giang Nham, ngươi thế nào? Có phải bị bệnh hay ? Sao thanh lại khàn như thế? ── đúng rồi..., ta muốn hỏi ngươi tại ở đâu? Chúng ta phải hẹn trước cái thôn trang kia lấy tin tức sao? Có phải hôm nay hay . . .?"

      Tần Tiêu sau khi xong, Giang Nham biết vì cái gì, lặng yên lâu. "Giang Nham?" Tần Tiêu càng nhíu chặt mày, "Ngươi thế nào. . ."

      Sau câu hỏi đó, đầu dây bên kia có trận thanh của dòng điện truyền đến, thanh khàn khàn dị thường của Giang Nham hoà trong tiếng xẹt điện truyền vào tai .

      "Chi ── đến. . . . . . Toà soạn. . . . . . Chờ. . . . . . Xèo xèo ── ngươi. . . . . . Chi ──" Điện thoại bị quăng rớt, Tần Tiêu khó hiểu nhìn ống nghe, khi muốn gọi điện cho Giang Nham lần nữa để hỏi phát điện thoại gọi thế nào cũng phản ứng. Cho rằng đường dây điện thoại có vấn đề, liền kéo dây điện thoại, muốn tìm nguyên nhân, kéo được đoạn dây, Tần Tiêu nhìn thấy đầu dây điện thoại bị cắt đứt. ngây ngẩn cả người. Mới vừa rồi còn có thể gọi điện thoại cho Giang Nham, nếu dây điện thoại bị đứt, sao có thể gọi cho Giang Nham được? Suy nghĩ lát, Tần Tiêu lập tức tìm di động của mình, khi tìm được di động phát di động tuy còn pin nhưng dù có gọi ở đâu cũng thể gọi được. Sau khi trải qua loạt chuyện tình, trong lòng Tần Tiêu từ từ có cảm giác mầu nhiệm, nhưng lại được đó là cái gì. Nhớ lại giấc mộng lúc trước, Tần Tiêu đột nhiên cảm thấy nó có cna hệ đến chuyện tình quỷ dị này, chẳng lẽ. . .

      Tần Tiêu biết nhớ tới cái gì, băng tốc độ nhanh nhất mặc vào bộ quần áo, rời khỏi nhà trọ. muốn tìm Giang Nham, phải xác nhận kiện. Tần Tiêu rất nhanh liền rời khỏi phòng mình, ở trong phòng ngủ của , những cái tách đặt ở đầu giường vẫn còn tí tách chuyển động, nhưng thời gian vẫn là bốn giờ sáng như cũ. Vẫn bàng hoàng, là bởi vì tìm thấy người có thể dựa vào. Tần Tiêu vừa ra khỏi phòng liền ngây ngẩn cả người, rạng sáng bốn giờ trời vẫn còn rất tối và yên tĩnh, thế giới tối như mực, sương mù dày đặc che phủ hết thảy trước mắt, toà cao ốc cách nhà trọ của đến mười thước hoàn toàn bị bao trùm trong sương mù, mập mờ thấy . Đèn đường ở trong sương mù để lộ ra ánh sáng ảm đạm. Nhìn thấy mưa, nghe được thanh gì, khí tràn ngập cái lạnh, hàng rào ẩm ướt, hành lang cũng ướt, sương mù nồng đậm hơn so với mưa, nó dừng lại ở mỗi nơi mà gió thổi qua, tẩm ướt những nơi mưa thể rơi vào. Chưa từng gặp qua thời tiết hắc ám quỷ dị như vậy, phút chốc làm mất ý định ra ngoài của Tần Tiêu, nhưng khi chuẩn bị trở về trong phòng cửa phòng phía sua vang lên tiếng, đóng lại. kinh hoảng vội vàng mở cửa ra, phát cửa khoá vội vàng lấy ra chìa khoá, nhưng càng khiến biết làm sao chính là, chìa khoá tra vào được, tưởng là tra nhầm chìa khoá liền đổi cái khác, kết quả mỗi cái chìa khoá đều dùng được. cuối cùng hổn hển dùng sức kéo cửa, nhưng cửa khẩu vẫn như cũ nhúc nhích, trải qua mấy lần thử, Tần Tiêu cuối cùng bỏ cuộc . Đứng ở ngoài cửa suy nghĩ trận, quyết định tìm quản lý viên.

      Căn phòng quản lý viên ở lầu , ở tại lầu mười hai rất nhanh liền đến trước thang máy, lúc này, thang máy dừng ở lầu , khi ất nút, số tự của thang máy bắt đầu sáng lên từ 1, dừng lại vài giây,con số 2 mới sáng, cũng lại dùng mấy giây, mới đến số 3. . . Khi thang máy lên đến số 4 , Tần Tiêu cảm giác được phù hợp . Thang máy thể chậm như vậy, hơn nữa mỗi khi đến lầu liền dừng lại, giống như mỗi tầng lầu đều có người vào thang máy. Thang máy cứ mỗi tầng đều dừng lại như vậy, thời gian cũng mất thêm vài giây, bầu khí yên tĩnh đến mức hít thở thông, Tần Tiêu hiểu tại sao cảm thấy lưng phát lạnh, giống như có ai ở trong bóng tối nhìn trộm . Thang máy càng đến, cảm giác sởn gai ốc càng thêm mãnh liệt. Khi thang máy cuối cùng dừng lại ở lầu mười Tần Tiêu cảm thấy hô hấp của mình như dừng lại, dùng sức nuốt hạ nước miếng, phát trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Đèn số 12 ── đột nhiên sáng. Lòng Tần Tiêu mãnh liệt co rút, hai chân mặt đất như thể động đậy, mắt tự chủ được gắt gao nhìn thẳng cửa thang máy. Khi tiếng mở cửa vang lên "đinh", cảm giác kinh khủng khiến Tần Tiêu sắc mặt trắng bệch dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng cầu thang, phóng xuống lầu. Mới chạy đến tầng ba, đèn trong cầu thang bỗng nhiên loé lên, Tần Tiêu dừng lại, trong lòng phát hoảng ngẩng đầu nhìn bóng đèn nhấp nháy. . . "! !"

      Đột nhiên, bóng đèn cầu thang tắt mất, tức khắc, cầu thang mảnh hắc ám. Nhìn thấy phía trước, trong lòng Tần Tiêu càng khẩn trương, đúng lúc do dự nên trở lên lầu hay tiếp tục mò mẫm xuống lầu, nghe được cầu thang phía truyền đến tiếng bước chân nặng. Lạc, lạc, lạc. . . . . .

      Là thanh giày da gẫm lên mặt đất, tiếng tiếng, trong bóng tối vô cùng ràng quỷ dị truyền tới. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Tần Tiêu hô hấp cũng càng lúc càng loạn. Khi tiếng bước chân vào cầu thang phía đầu thậm chí toàn thân sợ hãi. Chìa năm ngón tay thấy được, ngẩng đầu cũng nhìn thấy người đến là ai, nhưng biết, có người nhìn trộm , dùng ánh mắt khiến người kinh hoảng nhìn .

      "Lạc!" Tiếng bước chân gần ở sau người, Tần Tiêu ràng cảm giác được cỗ sợ hãi khiến người khác toàn thân cứng ngắc từng chút cắn nuốt ý chí của . "Lạc, lạc. . . . . ." Từng bước , gần, càng gần. . . . . . "Ba ba ba ──" Tần Tiêu chuyển động, dùng tốc độ chính mình cũng dám tưởng tượng xuống cầu thang. hoàn toàn để ý đến nguy hiểm có thể té ngã, phát cuồng chạy xuống lầu, biết, thể bị đuổi theo, tuyệt đối thể bị đuổi theo. Có lẽ là vận khí tốt, Tần Tiêu mặc dù chạy trong bóng tối cũng gặp nguy hiểm gì, cuối cùng bình an chạy tới lầu . Khi nhìn thấy ánh đèn màu trắng ở lầu , khỏi thở ra hơi. Bóng tối lúc nãy khiến hít thở thông, nghĩ đến tiếng bước chân lúc nãy vẫn còn sợ hãi. rất nhanh liền tới phòng quản lý viên.

      Từ cửa sổ phòng nhìn vào, nhìn thấy bên trong có ánh sáng, nhưng gọi mấy tiếng cũng có người trả lời, khi đứng trước cửa sổ ngó vào nhìn đến cái bóng theo cảnh cửa khác trong phòng quản lý viên xuất . Là quản lý viên sao? Khi nghĩ như thế, cái bóng mặt đất dừng lại, rồi mới chậm rãi từ mặt đất nẩy lên, chậm rãi trở thành hình dạng người. Bóng người chậm rãi hướng đến chỗ Tần Tiêu, từ chỗ cái bóng xuất , Tần Tiêu dựa vào ngọn đèn hướng tới gần đó nhìn kỹ, thấy được đôi mắt dài ở người bóng đen. Hai mắt này vẫn nhìn thẳng Tần Tiêu, rồi hướng về phía từ từ dài ra, dài ra. . .

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 14:

      Ngã tư đường tối mịt, mặt đường thường thường xuất hai vũng nước tiểu ẩm ướt, phía trước mơ mơ màng màng thấy lắm, hai chân ngừng chạy tốrn vô tình giẫm lên những vũng nước đó, bất tri bất giác dính vào ống quần. Nhưng mà còn để ý những việc này, phía sau tối mịt giống như bị quái vật đáng sợ truy đuổi, đường chạy như điên, bị mệt cũng muốn dừng lại. chạy trốn, lúc nãy ở phòng quản lý viên, hai con mắt kia sau khi tiếp cận liền nhanh chóng biến mất, trở thành cái mồm to đầy máu lớn mở ra đủ để nuốt vào người ta vào, kinh hoảng lúng túng, thiếu chút nữa bị quái vật đáng sợ kia nuốt vào bụng.

      Dưới tình thế cấp bách lui lại đường, quái vật cũng đuổi theo, mắt thấy bị nuốt vào bụng quái vật, lúc chỉ mành treo chuông, giật lấy bình chữa lửa treo tường quăng vào miệng quái vật. Trong lúc quái vật dừng lại, liền chạy thoát. Lúc này, hết thảy trước mắt là ngã tư đường vừa quen lại vừa xa lạ. Đường phố quỷ dị, ngọn đèn lờ mờ, hơi nước dày đặc, trong ấn tượng ngắn ngủi, con đường tại bất luận chạy như thế nào cũng tới được cuối đường. Chạy chạy, Tần Tiêu cuối cùng chạy tới giao lộ, chậm rãi buông bước chân, bởi vì dưới ánh đèn đường của giao lộ trước mắt xuất vài bóng người.

      Lúc trước bị doạ qua lần, cho nên lúc này liền bảo trì cảnh giác, nhưng do lâu thấy người nào, sớm nghĩ muốn tìm người sống hỏi cho ràng, từng bước cẩn thận về phía trước. Đến gần mới nhìn những người này vây xem, biết bọn vây xem cái gì, những người đứng sau cố gắng chen chúc lên trước, vài người ở bên trong ngồi chồm hổm đào cái gì đó. Có thể là do ảnh hưởng của công việc, tò mò cũng dần xâm chiếm lòng , Tần Tiêu liền lập tức quên mất sợ hãi bước chân tiến nhanh hơn về phía trước, nhưng còn chưa đến gần, trong sáng sớm yên tĩnh, tiếng bước chân của khiến cho những người này chú ý.

      Từng người bọn chậm rãi xoay người lại... Lai, Tần Tiêu nhất thời dừng lại bước chân. Những người quay đầu lại, khuôn mặt xuất những chỗ hư thối khác nhau, mà người bị hư thối nhiều nhất, khuôn mặt dĩ nhiên thấy được xương đầu, hàm răng trắng bạch loã lồ trong khí. . . Tần Tiêu như hiểu được cái gì, chân mềm , từng bước lui về phía sau, khi đàn cương thi về phía , muốn xoay người chạy trốn nhìn thấy được thứ mà lúc nãy đám cương thi vây quanh. Là khối thi thể của nữ nhân, nội tạng bị lấy ra, thịt ở đùi và bụng bị ăn rất nhiều, thịt trước ngực cũng bị ăn rất nhiều, chỉ còn lại có cặp vú bị gặm mất nữa nhiễm máu đỏ thẫm, cùng với ít tóc dài rơi rụng mặt đất chứng minh giới tính của nàng. Gió lạnh hiu hiu thổi dến, mang đến khí hôi thối tanh tuoi, dả dày Tần Tiêu trận quay cuồng, thiếu chút là ói ra.

      Mắt thấy đám cương thi sắp vây lấy , nghĩ có kết cục giống như khối nữ thi phía trước, Tần Tiêu che miệng, nhịn xuống cảm giác muốn ói, xoay người chạy trốn, cương thi chạy mau, rất nhanh liền bỏ lại đám cương thi này ở phía sau, nhưng trong lòng hoảng sợ và mụ mị càng lúc càng mãnh liệt. Chỗ này là nơi từng ở sao? Nếu vậy, hết thảy trước mắt là cái gì?

      Nếu phải, vậy nơi đến là chỗ nào? Rốt cuộc tại là mộng, tất cả phía trước nhận là mộng mới là ? Lúc trước tỉnh lại, nụ cười cuối cùng của nữ tử áo trắng tựa hồ che giấu điều gì. Là quá ngây thơ rồi? Cư nhiên tin nàng. . . Hết thảy đều là mê, ngay lúc này, tìm được phía trước dữ thông qua điện thoại đích Giang Nham duy nhất đích hy vọng. Bất tri bất giác, Tần Tiêu cuối cùng tới toà soạn công tác.

      Ngẩng đầu nhìn lên lầu hai nơi làm việc, ánh sáng đèn huỳnh quang toả ra dưới lầu, bên trong tựa hồ có người, ý nghĩ này khiến nội tâm Tần Tiêu vô cùng phức tạp. gặp chuyện kỳ lạ vài lần khiến lo sợ gặp nữa, nhưng lại hy vọng Giang Nham ở bên trong. Mặc kệ là ai đều tốt, nếu là Giang Nham, đồng kiêm bạn bè của quá tốt, thầm nghĩ gặp người sống, có thể giảng cho những việc vừa gặp, khiến còn ở mình trong thế giới hắc ám quỷ dị này. Ở dươi lầu hít sâu hơi, Tần Tiêu cuối cùng hạ quyết tâm lên lầu hai, cái nơi có ánh sáng như ban ngày. đường tới lầu hai có xuất bóng dáng người nào, đến đầu hành lang, từ cánh cửa mở rộng nhìn lại, Tần Tiêu liếc mắt cái liền thấy được Giang Nham ngồi ở đối diện bàn làm việc của mình biết nghiên cứu cái gì. Thấy vậy, trước mắt Tần Tiêu sáng ngời, lập tức kinh hỉ vạn phần hướng Giang Nham đến, khi đến Giang Nham phía sau , hô to tiếng Giang Nham rồi đưa tay chụp lấy bả vai .

      Nhưng mà, chuyện tình khiến khiếp đảm lại xảy ra, sau khi vỗ, cái đầu của Giang Nham như là bị mất chỗ dựa từ cổ lăn xuống, lộc cộc tiếng rơi vào chân của rồi lăn dô góc tường. . . Hai chân Tần Tiêu mềm nhũn ngã ngồi mặt đất, ánh mắt như bị cố định, chớp cũng chớp, lăng lăng nhìn cái đầu của Giang Nham lăn đến ở góc tường. Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, có cái gì đánh đến chỗ , Tần Tiêu theo bản năng né tránh, lại tập trung nhìn vào, nguyên lai là thân thể có đầu của Giang Nham ngã lăn mắt đất. Trong phòng làm việc ánh đèn sáng ngời, cái thi thể cách Tần Tiêu đến thước, có thể nhìn thấy mạch máu bên trong cổ, cổ họng và khớp xương trắng.

      Nhưng lại quỷ dị giọt máu chảy ra, cái cổ trống tựa như mồm máu to, khiến Tần Tiêu nhịn được rùng mình, muốn lập tức rời khỏi nơi đáng sợ tàn nhẫn này, nhưng hai chân lại nghe sai bảo, hoàn toàn vô lực đứng dậy nổi. Ngay lúc Tần Tiêu gần như tuyệt vọng cùng thân thể của mình đấu tranh nghe được tiếng hô hoán quen thuộc︰". . .Tần Tiêu. . ."

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp theo chương 14

      Tiếng hô hoán quen thuộc khiến Tần Tiêu ngẩng đầu nhìn, liền thấy cái đầu nằm ở góc tường biết từ lúc nào mở to hai mắt, quỷ dị nhìn , khoé miệng lộ ra nụ cười khiến người khác nhìn thấy phải kinh sợ. chỉ như vậy, Tần Tiêu rất nhanh liền phát thi thể đầu ngã mặt đất cũng bắt đầu chuyển động, tay của thi thể sờ soạng mặt đất, giống như động vật bò sát về phía Tần Tiêu. ". . ."

      Hết thảy trước mắt hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của , hình ảnh này người bình thường căn bản là thể nhận, khiến Tần Tiêu mặt trắng như sáp, khi thi thể về phía mình, liều mạng lui lại phía sau.

      "Ngươi vì cái gì muốn chạy. . . Tần Tiêu. . . . . ." Cái đầu nhìn về phía , vặn vẹo biểu tình, dưới ngọn đèn trắng bệch nhìn thấy khủ bố. "Tần Tiêu, ngươi vì cái gì đến cứu ta. . . Ta chết thảm a. . . Vì cái gì ngươi đến. . ."

      Nghe được lời này, Tần Tiêu ngây dại. ". . . Ta có. . . cứu ngươi. . ." Khuôn mặt Tần Tiêu khuôn mặt thống khổ.

      "Chính là ta chết . . . Ngươi có tới. . ." "Ta phải cố ý, ta biết. . ." Tần Tiêu chỉ có thể thong thả lắc đầu.

      "Ta hận ngươi!" Hai mắt của cái đầu bỗng dưng phun ra sát ý, thi thể đầu tiến nhanh hơn.

      "Ta phải cho ngươi chết bi thảm giống ta, ta chết thê thảm như vậy, ngươi thể tiếp tục khoái hạt sống ở đời này. . . Ta bắt ngươi chết, ta bắt ngươi chết!" Lời nguyền rủa quanh quẩn cả phòng làm việc, biết từ khi nào, trong phòng xuất vô số cương thi, bọn tựa hồ là ngửi được hương vị thịt người, chậm rãi tụ tập trong này, theo hơi thở, từ từ tụ họp xung quanh Tần Tiêu. Tần Tiêu che hai tai, thanh từ cái đầu phát ra khiến thống khổ chịu nổi, ánh sáng trước mắt dần dần bị bao trùm, ngẩng đầu nhìn chính mình bị vô số cương thi vây quanh, trong con mắt trắng bạch của cương thi lên ánh sáng tham lam, nhìn đến điều này, hiểu được mình còn đường trốn. . .

      "Tần Tiêu, theo ta chết . . . . Ngươi đáng sống tiếp đời. . . Chỗ này chỉ còn lại có ngươi, ngươi cũng chết . . . Chết thống khổ giống như ta. . ."

      Thi thể đầu bắt được người Tần Tiêu, thanh nguyền rủa vẫn như cũ quay về bên tai, trong cái cổ đầu dài ra cái gì đó như là cành cây chứa đầy mùi máu tươi, từ từ quấy lấy cổ Tần Tiêu, cho hô hấp tiếp. Cổ càng ngày càng bị quấn chặt, hai má Tần Tiêu trướng lên đỏ hồng, hai bàn tay liều mạng kéo ra thứ gì đó quấn cổ, nhưng hoàn toàn được. khí rời càng ngày càng xa, mắt cũng mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đám cương thi ăn thịt người vậy chặt mình. cảm giác được thân thể mình bị xé ra, nhóm cương thi bắt đầu ăn thịt , cảm giác được tia đau đớn, bởi vì ý thức từ từ rời xa . Nhưng ngay tại dần dần lâm vào trong bóng tối, tựa hồ thấy được bóng dáng người, ngay tại địa phươgn xa, tịch đứng lặng . . .

      " ──" Tần Tiêu phút chốc mở to hai mắt, đau đớn đồng thời ập đến, biết chính mình khó tránh cái chết, cắn cắn răng cái, dùng hết khí lực toàn thân đẩy ra cái thứ quấn cổ mình, khí tiến vào, nhưng phải thừa dịp hô hấp, mà là lớn tiếng la lên︰"Xích Trụ ──"

      Ngươi bảo hộ ta. Ngươi mặc kệ ta ở đâu, chỉ cần hô tên ngươi, ngươi liền xuất . Ngươi đích. . . Nhưng ngươi lại nuốt lời . Xích Trụ. Tần Tiêu vô lực nhắm lại hai mắt, khóe mắt, giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi ra. . cánh tay khoẻ mạnh tiếp được thân thể rơi xuống của Tần Tiêu, khi Xích Trụ nhàng nâng dậy Tần Tiêu bị hôn mê để dựa vào trong lòng mình Bích Nhan đứng ở bên trong mắt chợt loé lên hắc ám, nhưng ở mặt ngoài, nàng vẫn bất động thanh sắc

      . Xích Trụ khẽ vuột gương mặt tái nhợt của Tần Tiêu, yên tỉnh hồi lâu, thấp giọng với Bích Nhan︰"Vất vả cho ngươi."

      "Chỉ cần là vì quỷ chủ cống hiến, Bích Nhan sợ vất vả." Bích Nhan si ngốc nhìn khuôn mặt đáng sợ của Xích Trụ.

      "Chính là Bích Nhan , quỷ chủ vì sao phải kêu Bích Nhan chế tạo ra ảo cảnh, khiến vị công tử này nhìn thấy cảnh tượng kia . . ."

      Xích Trụ lại trận lặng yên, khi Bích Nhan tưởng trả lời , sâu kín đáp︰". . . vừa mới kêu tên của ta. . ." xong, Xích Trụ ôm lấy Tần Tiêu hôn mê quay người về nhà gỗ . Nhìn bóng dáng rời của , thanh Bích Nhan dần dần trôi trong gió.

      "Chỉ bất quá là vì nghe được gọi tên của ngài. . . thôi... sao?" phải chỉ bất quá. . . . . . bao nhiêu năm, có bao nhiêu năm có kêu tên mình? Xích Trụ lời nào cũng quay đầu lại tiến vào trong nhà gỗ. Bích Nhan vẫn đứng ở bên trong vườn hoa, y phục mỏng màu trắng giống như hồn thuần khiết nhưng cao ngạo, si ngốc chờ đợi người vĩnh viễn cũng quay đầu nhìn mình.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 15

      Còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, Tần Tiêu ngờ ngợ cảm thấy tay của mình bị ai đó cầm nhàng, ấm áp bao quanh tay phải khiến cảm thấy an tâm, những chuyện kinh hải phía trước khiến gần như tuyệt vọng cũng dần dần rời xa. Sau đó liền vội mở mắt ra, nhìn xem người này là ai. Mở to mắt Tần Tiêu đầu tiên nhìn thấy chính là bóng dáng mà từ từ quen thuộc nghiêng người ngồi ở bên giường.

      biết vì cái gì, khi nhìn đến bóng dáng màu đen này , giống như là thấy được người khiến an tâm dựa vào. Bởi vì mặt bị tóc dài che nên thấy, gương mặt xấu xí lúc trước khiến kinh hãi thôi thậm chí muốn nhìn thấy, tại xem thấy lại làm lòng sinh chua xót. . . . . . Hoặc là cuối cùng cũng hiểu được chân chính đáng sợ phải bề ngoài, mà là ở trong? Bề ngoài mặc dù xấu xí đáng sợ, nhưng ràng thương hại mình dần dần cũng còn cảm thấy đáng sợ, thậm chí vì có khuôn mặt như vậy mà cảm thấy đau lòng. . . . . .

      Đúng vậy, đau lòng. có ai bắt đầu có hình dạng này, người trước mắt này chắc chắn trải qua khổ nạn gì đó mới trở nên như vậy, nghĩ thế, Tần Tiêu liền cảm thấy khổ sở. Cảm thụ ấm áp từ cánh tay bị cầm chặt truyền lại, Tần Tiêu kìm lòng dược9 cũng nắm lại đôi bàn tay ấm áp này ── Cảnh thấy tỉnh lại, Xích Trụ trầm tư lập tức rút tay đứng dậy rời khỏi. Tay vẫn được ấm áp bao quanh nhưng khi Xích Trụ rút tay ra lại đột nhiên hạ nhiệt độ, Tần Tiêu ý thức đứng dậy đưa tay kéo lại vạt áo Xích Trụ.

      " cần ──" nghĩ mình đối mặt đơn lần nữa, còn có mộng cảnh đáng sợ chân kia, thậm chí là màn đó khiến tuyệt vọng. Ở nơi này có những người khác, chỉ có thể dựa vào nam nhân luôn thân đơn này.

      Tựa hồ là hiểu được Tần Tiêu sợ hãi cái gì, Xích Trụ đầu cũng quay về, dùng thanh trầm ổn khiến người khác an tâm với : "Ngươi tựa hồ vừa mới nằm giấc mộng, cho nên ta mới ngồi ở bên cạnh an ủi ngươi. . . Tỉnh là tốt rồi, chính là giấc mộng mà thôi. . ."

      xong, lại muốn , nhưng Tần Tiêu vẫn có bỏ tay ra, ngược lại nắm càng chặt hơn ── "Xích Trụ." nhàng, tựa hồ trải qua phen vùng vẫy cuối cùng cũng thốt ra tên liền khiến Xích Trụ dừng lại bước chân. "Ngươi. . ." "Ta cầu ngươi kiện." Tần Tiêu cúi đầu chậm rãi . "Ta tuyệt đối cho ngươi rời khỏi." Xích Trụ nghiêng người, như đinh đóng cột. "Ta cầu ngươi phải kiện này." Tần Tiêu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Xích Trụ thân hắc y đắm chìm trong bóng tối, cầu xin , "Ta muốn biết tình huống của đồng Giang Nham. và ta cùng nhau tới thôn trang trong rừng rậm, rồi bời vì những tình kia thể phân ly, chưa biết sống hay chêt, ta muốn biết tình trạng của . . ." Tỉnh lại nhìn thấy những thứ này quả cái kia chỉ là mộng, vậy Giang Nham nhất định có chuyện gì, nhưng là sau khi chia ra trải qua rất nhiều kiện đáng sợ thiếu chút nữa chết , có lẽ Giang Nham giờ phút này cũng gặp phải nguy cơ gì.

      Lúc trước vẫn nóng lòng rời khỏi nơi này, trong những nguyên nhân là vì Giang Nham, nhưng tại biết mình khó có thể rời nơi này, vậy chỉ có hướng Xích Trụ dò hỏi . Mặc dù biết Xích Trụ có thể trợ giúp hay , nhưng ở chỗ này, trừ bỏ Xích Trụ ra có thể xin ai giúp đỡ đây? Nữ tử áo trắng từng gặp qua biết có còn xuất nữa , cho dù xuất ── nhớ lại khi gặp nàng, từ biểu tình oán giận của nàng, Tần Tiêu biết chắc chắn nàng giúp đỡ mình.

      Xích Trụ nghe xong liền lặng yên trận, Tần Tiêu tưởng chịu trả lời thất vọng , Xích Trụ lên tiếng: "Giang Nham, chính là nam nhân cùng ngươi đến khu rừng này àh?" "Đúng vậy." Nghe được Xích Trụ , cõi lòng Tần Tiêu rất mong nghe được câu trả lời. " rời khỏi rừng rậm, trở lại nơi cũ." " sao?"

      "Ta cần thiết lừa ngươi." Tưởng Tần Tiêu tin mình, Xích Trụ bực mình khẽ hừ tiếng. Nghe được Xích Trụ như thế, Tần Tiêu thở dài nhõm hơi: " tốt quá, có việc gì là tốt rồi."

      Lúc đó là đề nghị muốn tới chỗ này làm phóng , nếu liên luỵ đến Giang Nham, ăn năn. "Ngươi thực quan tâm ?" Mặc dù thanh Xích Trụ nghe vẫn như cũ có gì thay đổi, nhưng ước bên trong tựa hồ hơn cái gì. . . "
      Ta cùng có gì, chúng ta chính là bằng hữu bình thường." Tần Tiêu sau khi xong mới kỳ quái mình vì cái gì phải cố ý giải thích cho Xích Trụ nghe.

      "Ta mặc kệ các ngươi phía trước là quan hệ gì, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ttừ nay về sau ngươi chỉ có thể ở lại nơi này, chỉ có thể làm vợ của ta, vợ của Quỷ Vương Xích Trụ!" Từng câu của Xích Trụ đều có khí phách, sau khi xong, bỏ lại Tần Tiêu vẫn ngây ngốc phất tay áo rời khỏi. Tần Tiêu nhìn bỏ , nghe được , đây là lần đầu tiên có phản bác cũng biểu lộ chống lại, chính là khi bóng dáng Xích Trụ biến mất ở ngoài cửa, thấp đầu, tay trái nhàng để lên tay phải, cái tay lúc nãy Xích Trụ nắm, cảm thụ hơi ấm mặt do Xích Trụ để lại. . .

      trải qua giấc mộng như trong Quỷ vực, sau khi tỉnh lại, trong đầu cứ như là phóng điện, rất nhiều cảnh tượng đều lục tục lên. Trong chuyện xưa, thiếu niên tên là Ngôn Hoa luôn xuất . Thiếu niên này, tha thiết nam nhân tên là Xích Trụ. Vì nam nhân này, thiếu niên thà... chọc giận người nhà của , thậm chí nguyện ý biến thành quỷ cùng vĩnh viễn ở chung chỗ. Tựa hồ là chịu ảnh hưởng bởi tình mãnh liệt của thiếu niên kia, Tần Tiêu phát chính mình đối Xích Trụ, tựa hồ. . . . Cũng sinh sản tình cảm nào đó. . .

      Có cái gì ấm áp, lặng yên nhập vào. Tần Tiêu biết chính mình đến tột cùng ở trong nhà gỗ giữa rừng hoa này bao nhiêu ngày rồi, ở nơi cảm giác được thời gian trôi qua, trừ bỏ mình dần dần quen ở nơi này, phát điều gì hơn. Có lẽ là quá có việc gì làm , Tần Tiêu phát cây nến cháy trong nhà gỗ đến đoạn thời gian tự nhiên tắt, rồi biết qua bao lâu, lại tự động bốc, liền vòng vòng lại như vậy, đèn cầy trước sau có giảm ít .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :