1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Thê - Mạt Hồi

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp theo chương 8

      Lại lần nữa, thấy gương mặt đáng sợ của nam tử, dạ dày lại khỏi trừu khẩn. Muốn lên tiếng chuyện, nhưng lại phát ra thanh, ngón tay cường ngạnh tiếp nhập hai đùi Tần Tiêu khép chặt, cường liệt tỏ vẻ kháng cự. Nhưng lần này cũng vậy, tất cả hành vi của , đều bị nam tử chế trụ, kTần Tiêu thể loạn động, chỉ có thể nín thở mà cảm giác ngón tay từ từ từng chút tiến nhập thân mình, lại có cảm giác kì dị. Tuy là đau, nnhưng lại có cảm giác gì đó rất cường liệt tiến nhập, biết nơi đó của bao lấy chặt chẽ ngón tay của nam tử.

      Có cảm giác ngây ngốc, tựa như cảm thụ cái gì đó, nhưng khi ngón tay vào hết , cổ họng như có tiếng rên rỉ mãnh liệt nhưng lại phun ra được. muốn gọi nam tử rời khỏi mình, nhưng lại được cho nên vẫn như cũ thanh nào, chỉ có thể cắn răng chịu đựng ngón tay của nam tử ở dưới thân mình loạn động, khiến cho của mở ra thêm chút gian. ngón tay rồi lại thêm ngón tay, trong quá trình gian nan chịu đựng lâu dài, khiến cho dũng đạo của biến thành nơi ẩm ướt mềm mại, nam tử cuối cùng cũng đem tay của rút hết ra ngoài.

      Nhưng Tần Tiêu còn chưa kịp thả lỏng, cái to lớn cứng rắn khác so với nhiệt độ thân thể còn nóng hơn nhiều có ý đồ muốn tiến nhập thân thể ... Cả người Tần Tiêu cứng ngắc, gần như là trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cái trướng (to) đến cực điểm, cái chứa dịch thể của nam nhân khác để ở dưới thân mình. Nam tử cường ngạnh khiêu mở tiến vào, hai bàn tay đem hai chân của Tần Tiêu mở lớn ra, tiếp theo liền tiến nhập, nhưng khi vừa vào chút người Tần Tiêu truyền đến dị dàng khiến khỏi dừng lại, mặt cũng ngẩng lên.

      Tần Tiêu lấy tay cánh tay che mặt lại, nhưng người của ngừng run rẩy, đợi cho nam tử cường ngạnh lấy ra tay của mới nhìn thấy lệ ở khoé mắt . Lời cự tuyệt ra, nhưng trong lòng cự tuyệt dù thế nào cũng khôgn biến mất được. nam nhân bình thường, bị nam nhân khác cường ngạnh xâm phạm, chính là chuyện sỉ nhục thể chịu được. thể cũng có thể nhận. Nam nhi có lệ khinh đạn (lệ của nam nhi dễ rơi).

      Nhưng từ khi tới cái quỷ thôn này phát sinh đủ loại việc, hơn nữa giờ phút này chuyện thể chịu được lại phát sinh người , thể ngăn lại bi phẫn, nước mắt tự nhiên từ hốc mắt chảy ra. Nam tử trận lặng yên, lúc sau, tiếng động đứng dậy xuống giường, phất tay, áo khoác nằm mặt đất của lại trở về thân . cứ như vậy lời mà rời khỏi phòng, bỏ lại Tần Tiêu yên lặng rơi lệ. Sau khi nam tử , cửa phòng mở rộng như có sinh mệnh tự động đóng lại, che lại ánh sáng bên ngoài Tần Tiêu đem thân thể trần trụi của mình chui vào trong chăn. Rồi mới bất tri bất giác ngủ say.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 9:

      liều mạng chạy, nhưng mặc kệ chạy mấy lần, luôn trở lại căn phòng này. biết chạy bao lâu, gian phòng kia lại quỷ dị xuất trước mắt Tần Tiêu vô lực ngã ngồi mặt đất.

      "Ta ở phụ cận làm phép, ngươi vĩnh viễn cũng khôn chạy ra được, hết hy vọng , Ngôn Hoa." Nam tử thân hắc y biết từ khi nào xuất ở đằng sau, dùng thanh trầm tịch giống như phải phát ra từ miệng .

      "Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?" Tần Tiêu ngơ ngác nhìn nhà gỗ xa, đột nhiên hỏi.

      "Ngươi phải ràng sao?"

      "Ta ta phải Ngôn Hoa!" Tần Tiêu dùng hết tực lượng toàn thân phẫn hận địa rống lên , "Ta cái gì cũng biết!"

      Nam tử gì, lát sau mới lặng lẽ ︰"Ta là quỷ. . . . Là vong hồn thể luân hồi trong thiên địa..."

      Nếu như bình thường có người với mình như vậy, chắc chắn Tần Tiêu cười, bởi vì tin tưởng lời này. Nhưng nay, cái thế giới lúc trước khắc sâu trong lòng , ngược lại càng tin là . . .

      "Vì cái gì là ta. . . . . ." Tần Tiêu dùng sức ôm lấy đầu, thấp thanh khóc thảm.

      "Ngôn Hoa. . . . . ." Nam tử từng bước tới gần . "Ta phải Ngôn Hoa, phải Ngôn Hoa, phải a! Please!! Ngươi xem ràng lắm mà? , ngươi là người mù ── cho nên ngươi mới nhận sai! Nhưng ta phải Ngôn Hoa a, ngươi rốt cuộc muốn ta làm thế nào mới tin tưởng!"

      ". . . . .Ngươi sai, mặc dù ta có mắt, nhưng ta vẫn có thể thấy hết thảy. Ngươi đúng là biến thành dáng vẻ khác, nhưng ngươi có biết , Tam đầu khuyển chỉ nguyện trung thành với ta và Ngôn Hoa, là nó đem ngươi đến đây, việc này thể chứng tỏ điều gì sao? Huống chi ngươi phải bình an thông qua trận cương thi sao?

      Năm ấy, Ngôn Hoa chính là vô tình xông vào cương thi trận, và là người đầu tiên thoát ra bình an, rồi lại vô tình vào chỗ đó gặp ta . . ."

      "Nhưng ta phải Ngôn Hoa, Ngôn Hoa của ngươi sớm chết . ."

      "Năm ấy. . . ." Thanh nam tử trở nên u viễn, tựa hồ hồi tưởng điều gì, "Ngôn Hoa chỉ cần trở về trị bệnh cho người nhà của liền quay lại thành thân với ta, rồi biến thành quỷ như ta. . . rời khỏi vẫn người bình thường, trải qua mùa trăng, nhất định đầu thai chuyển thế. . . ."

      Tần Tiêu cảm giác nam tử ngồi xổm xuống phía sau mình, rồi nhàng đặt tay lên vai ︰"Ngươi chính là Ngôn Hoa chuyển thế, bằng ngươi đến chỗ này, trừ bỏ Ngôn Hoa cùng ta, Tam đầu khuyển thần phục bất luận kẻ nào."

      "Quay về trong phòng nghỉ ngơi , Ngôn Hoa." Nam tử muốn đỡ Tần Tiêu dậy, lại bị cường ngạnh đẩy ra, thấy tình trạng đó, nam tử hề bứt , yên lặng đứng lên, vào bên trong nhà gỗ. Tần Tiêu vẫn ngồi ở ngoài phòng, tự hỏi rất nhiều vấn đề, nam tử khiến cảm thấy có cái gì đó chạy trong người . Khi bắt đầu, đến thôn trang quỷ dị đó là ai an bài, vừa thông qua điện thoại . . .

      , có phải có người gọi điện cho hay ? Bởi vì, khi bắt đầu hồi tưởng lại chuyện đó, liền cảm thấy mơ hồ đúng , có đoạn thanh , tựa như từ nơi nào đó quay về, khàn khàn trầm thấp, cũng có chút giống như từng nghe. A. . . . . . Đúng rồi, là khi bị đám cương thi tập kích, thanh đó vang lên bên tai . . . Ở bên tai. Là thanh của ai? Vì cái gì lại ở bên tai ? Còn có, có hỏi về thiếu niên được lão đại gia biến thành quỷ đến, bởi vậy thể xác định có phải là nam tử tên Ngôn Hoa hay , nhưng cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy người mà hai người này miêu tả lại có nhiều điểm ăn khớp. như thế, Ngôn Hoa chết?

      Sau khi chết lại chuyển sinh ? Sau khi chuyển sinh, bởi vì còn có tiếc nuối nên lại trở về. . . . Muốn suy nghĩ tiếp, nhưng quá mệt mỏi , Tần Tiêu lại bất tri bất giác ngủ . Trong mộng, mơ thấy mình chạy như điên trong khu rừng tối như mực, phía sau giống như có mãnh thú truy đuổi , chân rất mỏi nhưng vẫn liều mạng chạy. Đột nhiên, biết cái gì đá cái, mặt đất khó coi, chậm rãi bò dậy phát tất cả mũi miệng đều là bùn, lấy tay chùi , lại phát tay mình xuất dị dàng.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp theo chương 9

      Vén lên ống tay áo nhìn vào, thấy được cánh tay như bị tằm ăn, lộ ra dấu vết hư thối, hơn nữa vết thối càng lúc càng lớn. . . Nhanh chóng dùng ống tay áo chặn lại dấu vết đó, đứng lên lại, dùng hết toàn lực chạy trốn về phía trước.

      Khi Tần Tiêu tỉnh lại, phát chính mình nằm ở giường, cần suy nghĩ cũng có thể biết là ai đem đưa vào trong phòng, khi xem xét trong phòng có bóng dáng của nam tử mới chú ý tới tiếng cầm du dương truyền từ ngoài vào. Tần Tiêu mở chăn xoay người xuống giường, tới phía trước cửa sổ chạm rỗng, thấy được hắc y nam tử đưa lưng về phía ở nhà gỗ kia đánh đàn. Chỉ xem bóng dáng, Tần Tiêu thể phủ nhận ánh mắt dễ dàng bị hấp dẫn. Tiếng đàn êm ái dễ nghe quanh quẩn bên tai, tóc đen dài đến thắt lưng rũ xuống bụi hoa thơm, trận gió mát thổi đến, sợi tóc rung , bóng dáng nam tử ở trong đám hoa cứ như đoá hoa sen thanh khiết nhưng tịch, duy mỹ (duyên dán) xuất trần. Chỉ ở chung đoạn thời gian ngắn, nhưng Tần Tiêu có thể nhận ra nam tử đối với Ngôn Hoa mà nhắc đến si tình, vì người, đau lòng mấy trăm năm, cần loại tâm tình nào mới có thể chống đỡ được như thế?

      Tần Tiêu yên lặng nhìn, yên lặng nghe tiếng đàn. biết ở cái địa phương ra được như thế này bao lâu, Tần Tiêu cuối cùng phát kiện, ban ngày ở chỗ này rất là dài. Đây là nơi có đêm tối và ánh mặt trời. Nam tử như thế trả lời . Tên của nam tử là Xích Trụ, kỳ Tần Tiêu từ lúc loáng thoáng, biết tên của ── Làm sao biết được? Trong mộng, trong lcú vô ý.

      Nhưng Tần Tiêu bướng bỉnh chịu gọi tên này, có loại dự cảm hiểu, khi gọi ra tên này, liền thể rời khỏi địa phương này. Mỗi phân mỗi khắc ở chỗ này, Tần Tiêu đều suy nghĩ biện pháp trốn ra ngoài, nhưng kết quả luôn chỉ có , cuối cùng đều trở lại nhà gỗ trước mặt. cầu nam tử kia, nhưng lúc nào cũng như lời từ đầu của , để Tần Tiêu rời khỏi. Mặc kệ Tần Tiêu giải thích chính mình phải Ngôn Hoa như thế nào, nam tử căn bản thay đổi. Bởi vì chỉ có ban ngày có đêm tối, thể tuân thủ mặt trời mọc mà chỉ có mặt trời lặn, Tần Tiêu chỉ có thể ngủ lúc mệt mỏi, tự dưỡng tinh thần, mới có khí lực tiếp tục tìm cách trốn thoát chỗ này.

      Kỳ , sau thời gian ở đây, Tần Tiêu lúc nào cũng mơ thấy giấc mộng, trong mộng sinh hoạt ở thôn trang yên lặng, người trong thôn trang khiến cảm thấy từng quen biết. Trong mộng, người xuất làm cho bừng tỉnh. thiếu niên. thấy thiếu niên này, đúng là trước lục bị ép lên kiệu hoa, người ép buộc thay trang phục - thiếu niên mặt lạnh. . . Chính là trong mộng, thiếu niên giống lúc trước gặp, trong mộng khuôn mặt tươi cười, cùng Tần Tiêu chạy tốrn lại sang sảng gọi ︰"Ngôn Hoa!" Thế là bừng tỉnh, lấy tay lau trán, tay đầy mồ hôi, hô hấp của hỗn loạn, tất cả trong mộng đều như thế chân , cũng như thế kinh hãi. Ngẩng đầu nhìn phía trước, phát chính mình lại nằm ở giường trong phòng.

      Mỗi lần đều là ở mặt đất ngoài phòng nằm ngủ, rồi lại tỉnh giường, cần suy nghĩ đều có thể biết là ai đem đưa vào. Ở nơi mỹ lệ yên tĩnh này, ngoại trừ , cũng chỉ còn có hắc y nam tử thân tịch . Ngôn Hoa. . . Ngôn Hoa. . . Hai bàn tay để ở sau người chống đỡ thân thể, Tần Tiêu nhắm chặt mắt nhưng trong lòng ngừng nhắc cái tên này.

      biết niệm bao lâu, vốn chỉ là mảnh tối đen lại dần dần lên bóng dáng người, khi khuôn mặt này xuất ràng trong trí óc Tần Tiêu kinh hãi mở to hai mắt. thiếu niên, dùng đôi mắt đau thương, thống khổ nhìn . Nhưng, khiến chấn kinh là, khi nhìn đến thiếu niên này, trong lòng đột nhiên co rút, cảm giác như là đứng trước gương nhìn chính mình rồi lại phát người trong gương đột nhiên u sầu. Ngươi chính là Ngôn Hoa chuyển thế. . . Lời của nam tử lại quanh quẩn bên tai, Tần Tiêu dùng sức lắc đầu, đem tư tưởng ở trong đầu đẩy ra ngoài. Cảm thấy chính mình còn chưa đủ tĩnh táo, xoay người xuống giường, muốn hóng gió. Ra ngoài phòng, Tần Tiêu phát tất cả đều như cũ, chỉ thấy nam tử đánh đàn nữa, Tần Tiêu tò mò nhìn lượt phòng vẫn thấy, liền bỏ cuộc tìm nữa. Nếu tại có nam tử . .

      Tần Tiêu cúi đầu ngửi mùi của mình, rồi nhíu mày. Lúc trước cùng Giang Nham ở trong khu rừng vòng vo cả ngày, toàn thân đều đổ đyầ mồ hôi, sau này lại bị các chuyện tình khủng bố liên tiếp doạ nạt khiến cả thân đều toát mồ hôi lạnh, mùi người sớm khiến chịu nổi. Bởi vì tìm đường ra, lâu sau, ngoài ý muốn tìm được dòng suối cách nàh gỗ chừng 1 km, nhìn đến nước suối torng suốt, chỉ hận thể lập tức cởi hết quần áo nhảy xuống suối tắm rửa thoải mái, tẩy sạch thân dơ bẩn, chính là nghĩ đến nam tử kia đối với có ý xằng bậy, liền cố nhịn xuống ý muốn tắm rửa. nên trách lòng dạ hẹp hòi, bất luận ai trải qua chuyện đó, xém bị. .

      Sau đó, mặc kệ đối phương là nam hay là nữ, trong tâm khẳng định cảnh giác. tại, biết nam tử ở đây, Tần Tiêu lập tức bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến suối, khi nhìn đến nước suối trong suốt chảy róc rách hưng phấn, rất nhanh cởi ra quần áo người, chạy vào suối, tha hồ rửa thân thể. . . Đúng lúc tắm khoan khoái, bóng người màu trắng từng bước xuất bờ phía hau , đợi cho Tần Tiêu chú ý tới ánh mắt mãnh liệt tập trung người àm quay lại hìn , lập tức trợn mắt há hốc mồm, thân thể xích loã cũng quên che lại, chính là thất thần nhìn người đứng ở bờ.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 10:

      "Ha hả!" cái hắt xì đánh thức Tần Tiêu thất thần, lúc này mới nhớ tới mình trần truồng, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, hận thể tìm cái lỗ chui xuống trốn. Bằng tốc độ nhanh nhất lên bờ, cũng lau khô thân thể mặc quần áo vào, Tần Tiêu cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, cố gắng mặc quần vào nhanh phát bóng trắng đứng ở bên cạnh . "Ngươi là ai?"

      Thanh êm tai phát ra từ miệng người này, Tần Tiêu hơi ngẩng đầu nhìn, lại bởi vì hoa mắt mà bừng tỉnh. Người đứng trước mặt , đẹp đến nhìn thấy khói lửa. Da thịt trắng nõn nà, ngũ quan xinh xắn hoàn mỹ, còn có quần áo màu trắng mềm mại, hết thảy giống như từ trời tạo thành, xinh đẹp đến câu hồn người. Nữ tử áo trắng khuôn mặt bình tĩnh, tựa hồ nàng từng xem qua nam nhân loã thể, cũng tựa hồ như quan tâm đến thân thể của nam nhân xa lạ mình thấy được, chính là im lặng đứng trước mặt Tần Tiêu, giống pho tượng tiên nữ động dung vì trần thế.

      Nữ tử áo trắng trước ngực đeo miếng ngọc hổ phách trong suốt bóng láng, bên trong viên ngọc có vệt sáng hồng mỏng manh. Nữ tử khiến Tần Tiêu xem ngây ngốc, quên quần mới chỉ kéo tới đùi, quên trả lời vấn đề của nàng. Khi nhìn thấy khuôn mặt ngây ngốc của , đợi lúc lâu vẫn thấy hồn quay về, nữ tử hơi nhíu mày.

      "Ngươi là ai?" Nàng lại hỏi, thanh lộ ra chút hờn giận, cũng khiến hồn Tần Tiêu quay về, cúi đầu nhìn đến y phục chỉnh tề của mình, mặt lại đỏ! Địa tiếng mặc quần vào cũng kéo lại khoá.

      Sửa sang xong quần áo, khiến chính mình thoạt nhìn tương đối chỉnh tề, gương mặt xấu hổ của Tần Tiêu lại càng đỏ, vừa gãi gãi đầu vừa ︰"Cái. . . Nhĩ hảo. . . Ta gọi là Tần Tiêu. . . Ngô. . ."

      Bỗng nhiên, cỗ khí lạnh lẽo ấp tới, tiếp theo Tần Tiêu bị lcự lượng biết từ đâu tới đẩy ngã mặt đất, đến khi bị đâm đau mới mở to mắt phát chính mình cổ chính mình có năm cái sắc bén như đao ── móng tay?!

      Nguyên bản còn chưa để cổ mình là gì, nhìn theo đồ vật dài đó, mới phát nguyên lai là nữ tử trong nháy mắt làm móng tay dài ra cả thước! Tần Tiêu thở hốc vì kinh ngạc, tướng mạo của nữ tử vẫn chưa từng thay đổi, nhưng móng tay lạnh lùng của nàng để cổ mình sau giây có thể đâm thủng cổ khiến nhận ra được, nữ tử này phải người thường ── "Ngươi ──" khuôn mặt lạnh như băng, thanh nữ tử cũng lạnh như băng, thậm chí còn dẫn theo cỗ hận ý, " người ngươi có hương vị của tiện nhân kia ──" Tần Tiêu hơi trừng lớn mắt, người nàng là ai.

      "Tiện nhân kia sớm chết, có khả năng trở về ── ngươi cùng có quan hệ gì? Hả?"

      Nữ tử nghiêng mặt lạnh nhìn thẳng Tần Tiêu, suy nghĩ hồi, đột nhiên ánh mắt biến đổi, nàng nhớ tới cái gì, "Có thể nào ngươi là tiện nhân kia chuyển thế?!"

      "Đáng giận?!" Nữ tử thấp giọng mắng, giơ lên móng tay dài bên tay trái, "Ta tuyệt để cho ngươi trở về phá hoại chuyện tốt của ta, ngươi chết cho ta!"

      Tiếng vừa dứt, móng tay dừng ở trước mặt Tần Tiêu, ngay cả thờ gian nhắm chặt mắt cũng có, chỉ có thể trợn mắt há mồm mà nhìn móng tay dài từ từ hạ xuống người mình ── "Dừng tay!"

      "A!" Sau tiếng đó, móng tay của nữ tử áo trắng biết là bị cái gì đánh tới, nàng kinh hô tiếng, móng tay dài trong nháy mắt được thu về, khôi phục thành dáng vẻ bình thường. Tưởng chính mình lần này skhó trốn cái chết, Tần Tiêu trong lòng sợ hãi thở ra hơi, rồi mới nhìn lại người ra tay cứu , mới biết được người kia đúng là hắc y nam tử vừa rồi tung tích.

      Áo trắng nữ tử vừa thấy đến hắc y nam tử, biểu tình khuôn mặt lại trở nên ai oán, và tăng thêm vài phần trìu mến, so với dáng vẻ phía trước như hai người khác nhau. "Quỷ chủ. . . " "Bích Nhan, ta phải với ngươi cần đến hoa trì sao?"

      So với giọng điệu thống khổ khi chuyện cùng TẦN tiêu hoàn toàn bất đồng, nam tử khi chuyện với áo trắng nữ tử hoàn toàn có tình cảm, thậm chí khiến nhân cảm giác được vô tình.

      "Quỷ chủ." Bị gọi là Bích Nhan - áo trắng nữ tử nghe vậy, nhất thời vẻ mặt buồn bã, nàng ,

      "Ngài thời gian rất dài rời khỏi chỗ này, ta quan tâm người, cho nên lại nhìn xem. . ."

      "Ta có gì, ngươi có thể rồi."

      "Ta. . . . . ." Lệnh đuổi khách ra, lưu lại được, nữ tử trong lòng muốn, nhưng chỉ có thể xoay người rời khỏi, nhưng nhìn đến Tần Tiêu như cũ nằm mặt đất dừng bước.

      Nàng quay lại , "Quỷ chủ, chỗ này là cấm địa, lại tiến vào, đáng chết vạn lần, liền đem giao cho Bích Nhan xử trí ." Hắc y nam tử từng bước đến trước mặt Tần Tiêu, cản ánh nhìn của Bích Nhan, giọng điệu nghiêm túc lại lãnh khốc ︰"Người trong quỷ cốc ngươi muốn thế nào đều có thể, nhưng là , ta cho ngươi đụng đến cọng tóc, nếu , đừng trách ta lưu tình."

      "Quỷ chủ. . ." Bích Nhan trường thở dài gọi , rồi mang theo khuôn mặt ưu thương xoay người, "Ta biết." Nhưng khi nàng đưa lưng về phía hai người bọn , huyết quang (ánh đỏ như máu) trong mắt nàng khiến cho người thấy được đều rét mà run. Bích Nhan vài bước bóng dáng màu trắng cũng hoàn toàn biến mất, Tần Tiêu ngơ ngác nhìn phương hướng nàng biến mất, thân đột nhiên thấy lạnh run.

      "Ngôn Hoa, ngươi thế nào?" Phát đến có dị dạng, hắc y nam tử lập tức ngồi xỗm trước mặt , lo lắng hỏi. Ánh mắt Tần Tiêu dừng lại vạt áo của nam tử, sợ hãi có dũng khí ngẩng đầu nhìn mặt nam tử, biết nghĩ đến cái gì, Tần Tiêu rên tiếng từ mặt đấtt đứng lên, cũng cự tuyệt nam tử đỡ dậy. trong lòng có chút thoải mái, hơn nữa chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy nam tử đứng cạnh Bích Nhan thân hoàn mỹ, liền cảm thấy rất thống khoái. Chỉ là nhìn bóng dáng, cảm thấy bọn họ giống như là đôi do trời đất tạo ra, đứng chung chỗ cảm giác hợp, nhưng là càng như vậy, lại càng cảm thấy ngực mình như bị tắt nghẽn, rầu rĩ, ê ẩm, khó chịu . Bởi vì nguyên nhân, ngay cả khí lực chuyện đều có, chỉ yên lặng vào bên trong nhà gỗ, mà nam tử lẳng lặnng nhìn theo bóng dáng của , vẫn như cũ tịch và bi thương.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 11

      Tần Tiêu mực ở trong phòng ra ngoài qua, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hắc y nam tử vẫn ngồi ngay ngắn bên ngoài, nhắm mắt suy nghĩ. Tần Tiêu biết mình thiếp lúc nào, đợi cho tiếng mở cửa vang lên, mới bị kinh tỉnh, mở ra mắt, thấy được nam tử bưng theo đồ ăn vẫn còn bốc hơi tới. Tóc nam tử rất dài, có lẽ muốn làm cho Tần Tiêu kinh hãi lần nữa, dùng tóc mình che khuất mặt, nhưng như vậy ngược lại khiến Tần Tiêu càng thêm kinh hãi. Tóc dài đến thắt lưng cộng với thân thể cao to cường hãn, mặt trầm tẩm ở trong bóng râm, xem xác thực, hướng Tần Tiêu từng bước tới, khiến cảm giác nam tử cực giống đại hào "Trinh tử" .

      Tần Tiêu trừng lớn mắt ngơ ngác nhìn tới, nhưng nam tử sau khi bỏ thức ăn xuống, câu ăn cơm liền xoay người rời . Nhìn đến bóng dáng rời , thái độ đạm mạc khiến Tần Tiêu cảm thấy đúng. "Nữ nhân áo trắng hôm nay là ai?"

      Thanh lịch như thế tự nhiên thoát ra khỏi cổ họng, Tần Tiêu là người lên tiếng cũng bị doạ nhảy dựng, câu kia giấu được giọng điệu nén giận khiến chấn kinh, như vậy ràng giống chính mình . Nam tử dừng lại bước chân, tựa hồ thể xác định lời này có phải Tần Tiêu hay bởi vậy chần chờ thoáng mới xoay người, đưa ra khuôn mặt Tần Tiêu nhìn thấy, mà lại có năng lực nhìn được Tần Tiêu.

      "Ngươi phải biết biết nàng là ai. . ."

      "Ta cái gì ta cũng biết!"

      Mỗi lần nam tử như vậy, liền giận. Nam tử lặng yên, ở khắc này, Tần Tiêu có thể cảm giác được lộ ra bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn trả lời︰"Nàng gọi là Bích Nhan."

      "Ân."

      "Là ta. . . Từng là vị hôn thê . . ."

      "Cái gì?" Tần Tiêu kinh ngạc từ giường đứng lên. Nam tử tựa hồ lâm vào trong hồi ức, thanh trở nên mờ ảo xác định.

      "Nguyên bản ta muốn cưới Bích Nhan làm vợ, nhưng sau này ta gặp gỡ Ngôn Hoa ── cũng chính là ngươi. Cho nên ──"

      " cách khách, ngươi vì Ngôn Hoa liền hủy hôn ước với Bích Nhan?"

      "Có thể như thế. . ." Tần Tiêu đột nhiên sáng tỏ áo trắng nữ tử vì cái gì lại hận như thế ── đúng, là hận Ngôn Hoa!

      "Ngôn Hoa, tính ra là người thứ ba. . ."

      " phải!" Ngôn ngữ nam tử đột nhiên trở nên kịch liệt, "Ta và Bích Nhan ngoại trừ hôn ước có gì khác, sau khi ta Ngôn Hoa, cùng Bích Nhan quan hệ.

      Mặc dù lúc đầu Bích Nhan đồng ý giải trừ hôn ước, nhưng cuối cùng nàng chúc phúc chúng ta..." như thế, nhưng từ thái độ hôm nay của nữ tử áo trắng đối với , tựa hồ kết quả cũng như nam tử .

      "Vậy sau này Ngôn Hoa rời khỏi , ngươi vì cái gì cùng Bích Nhan kết hôn?" Bọn đứng chung thoạt nhìn rất xứng đôi, liền giống như là trời sinh đôi, khiến người thể ca ngợi. . .

      "Ngôn Hoa. . ." Nam tử cuối cùng nhìn thẳng Tần Tiêu, thanh trầm thảm, ức chế tình cảm.

      "Ngươi hy vọng ta cưới Bích Nhan làm vợ?" Tần Tiêu hiểu sao nghẹn họng, nhưng cuối cùng vẫn quật cường ︰"Đương... Đương nhiên. . . Các ngươi thoạt nhìn giống như là đôi do trời sinh. . . Với lại. . . Các ngươi đều là quỷ. . ."

      Mặc dù chỉ thấy qua lần, áo trắng nữ tử dù giống như thiên tiên, nhưng nàng mười phần cũng là quỷ như nam tử. . . Bởi vì nàng có thể ở trong nháy mắt làm móng tay dài ra. . . Tựa như quỷ quái trong truyền thuyết. trận gió thổi tới, Tần Tiêu ngẩng đầu, mới thấy nam tử biến mất, chỉ có đồ ăn còn nằm bàn chứng tỏ ở đây. Tần Tiêu chạy ra tìm, vẫn như cũ thấy bóng dáng của nam tử. Vì sao? Mờ mịt bên trong vườn hoa, chỉ còn lại mình đơn trong căn nhà gỗ trong lòng nảy lên chua sót.

      Sợ hãi bên ngoài khủng bố của nam tử, nhưng là từ khi nào, bóng dáng của nam tử làm cho thấy an tâm? thấy , kìm lòng được tìm, xuất , ánh mắt luôn dừng lại người . . . Tìm tìm, vẫn tìm thấy, mệt mỏi đứng ở tại chỗ, ánh mắt hơi rát, đầu mũi ê ẩm, thanh muốn thoát ra khỏi miệng nhưng lại bị nuốt vào trong bụng. . . thể kêu. . . Tuyệt thể gọi tên . . . Tựa như giải khai mật ngữ, chỉ cần kêu ra tên của nam tử, liền thể ly khai. Nhưng là trong lòng, vẫn lặp lại tên đó, cái tên tự nhiên mà biết. Xích Trụ. Bụng đói, liền đem đồ ăn lạnh ăn vào. biết qua bao lâu, lại đói , nhưng là nam tử vẫn có xuất , dĩ vãng, luôn ở lúc cảm giác đói hay mệt nam tử đều đem đồ ăn ngon đến, tựa như là con trùng torng bụng , biết nghĩ gì.

      Nhưng tại, đói đến môi đều khô ráo, nam tử vẫn chưa xuất . Kể từ thời khắc nam tử biến mất, Tần Tiêu có mở miệng tìm kiếm, mà vẫn ngồi ở ngoài phòng, ở vị trí nam tử từng dừng lại để chờ đợi. . . Chờ đợi cái gì biết nhưng vẫn cường ngạnh chịu thừa nhận. Bụng trống trơn kêu ngừng, cố gắng phân tán lực chú ý để mình cảm thấy đói khoé mặt đột nhiên thấy cái gì, kinh hỉ ngẩng đầu︰"Ngươi trở về. . ." Thanh cuối cùng của trôi khi nhìn thấy người tới. Xuất ở trước mặt , phải thẩn ảnh màu đen, mà là nữ tử áo trắng xuất lúc nãy. Lần này, nàng vẫn như cũ mặc áo trắng, xinh đẹp nhiễm bụi trần, mỹ đến động lòng người. Nàng mang theo nụ cười mỉm tuyệt diễm, từng bước đến gần . 1 thành viên gởi lời cảm

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :