1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ Thê - Mạt Hồi

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 6:

      Tần Tiêu bị trói ở ghế, đầu đội khăn voan đỏ bị người nâng ra khỏi phòng, thiếu chút nữa bị bóp cho nghẹt thở, giờ phút này còn tia khí lực nào để phản kháng tiếp, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn chính mình bị nâng .

      ". . . Giang Nham. . . Bằng hữu của ta. . . Các ngươi giải quyết thế nào . . ."

      Tần Tiêu hơi thở mỏng manh đứt quãng hỏi. Mà tầm mắt của , từ khoăn voan nhìn ra bên ngoài. Da mặt sớm bị tróc ra, chỉ còn cơ thể rối rắm của lão nhân chuyển động trong khí nhưng mất đôi mắt, hắc hắc nở nụ cười.

      "Ngươi thấy sao?" Tần Tiêu chỉ nhàng chuyển động mí mắt, trong ánh mắt u ám chứa đầy tuyệt vọng càng ra ràng. . .

      ". . . như thế nào . . " đường, rất nhiều người đều yên lặng vây lai, ánh mắt hắc ám ánh sáng đều nhìn thẳng Tần Tiêu bị trói gô. Khi ánh mắt của Tần Tiêu dừng lại ở người đứa rúc vào người lớn bên cạnh, nhìn đến bộ mặt đồng dạng vô biểu tình của đứa , thân thể lộ ra xương cốt trắng phếu nhắm mắt lại, đành lòng nhìn tiếp.

      Tần Tiêu trong miệng , chính là chúa tể của tất cả người trong thôn. (câu này dịch ra thế nhưng mình thiệt hiểu là gì =.=")

      " là quỷ. . ." Thanh lão nhân khàn khàn, hỗn loạn cùng sợ hãi, "Cường đại vô cùng, lớn vô cùng, xấu vô cùng, tàn nhẫn vô cùng. . ."

      Bên tai, khúc nhạc mừng càng lúc càng lớn, nhưng Tần Tiêu nghe vào, tựa như khúc chiêu hồn đáng sợ ── Chậm rãi mở mắt ra, tiến vào mắt của chính là những người được lão nhân mô tả ── áo bào trắng từ xuống dưới, mặt bị cái mũ dày che lại, im lặng, im lặng đứng ở kế cỗ kiệu được mở lên. . . Chờ đợi xuất phát. . .

      Trước khi bị đưa vào kiệu, Tần Tiêu đột nhiên nổi điên kêu to ︰", ta muốn vào, ta phải thiếu niên các ngươi tìm. . . Tha ta ! Tha ta! Ta phải! phải. . . . . ."

      Nhưng là, mặc cho kêu thế nào, đều ai ngó ngàng tới , vẫn bị bỏ vào trong kiệu, mà chỉ có thể ở lúc màn buông xuống, nhìn thấy khuôn mặt hề có huyết sắc hay tức giận của những thôn dân vẫn theo . .

      "A ──"

      Màn kiệu cuối cùng buông xuống, trong kiệu truyền tới tiếng hô to tuyệt vọng thê thảm của Tần Tiêu. Kiệu tử được nâng lên vững vàng, sau khi thay đổi phương hướng, dần dần vào bóng tối. Những người mặc đồ trắng lúc này vẫn thổi nhạc càng giống như khúc chiêu hồn. Bọn càng chạy càng xa, thanh cũng càng lúc càng xa, khi người áo trắng cuối cùng được bao phủ sâu trong bóng đêm, thanh cũng hoàn toàn biến mất ở trong rừng rậm. Rừng rậm lại khôi phục yên tĩnh, tựa như chưa có cái gì xảy ra.

      Chỉ còn lại gió thổi lạnh lẽo trong bóng tối, trận lại trận thổi qua. Khúc nhạc sáo và trống vẫn được tiếp tục, nhưng đối với Tần Tiêu bị nhốt ở trong kiệu mà , thanh này tựa như ngăn cách cái gì, hề giống . ánh mắt ngốc trệ nhớ tới khi vừa tới chỗ này, lòng tràn đầy chờ mong mình có thể có thu hoạch. Rơi vào kết quả nay là ngay lúc đó thể nào nghĩ đến, nếu thời gian có thể trở lại, hy vọng có nhận được cái điện thoại. . . Cái điện thoại chỉ dẫn đến chỗ này.

      Nhớ lại đến đây, Tần Tiêu vẫn thất thần mí mắt có chút rung động. Đúng vậy, cái đêm đó đột nhiên đánh tiến vào phòng , điện thoại thần bí chính là thứ bắt đầu hết thảy. vị trí thôn trang, cho biết chỗ này có chuyện tình nhất định làm kinh ngạc, hết tất thảy đều thực tường tận, chỉ là có lưu lại danh tính. Mới đầu tưởng là người tốt chỉ cho , nhưng tại mới phát , cuộc điện thoại kia có rất nhiều điều kỳ quái.

      Thanh lạnh lùng, trong trẻo nhưng lại mơ hồ nghe , giống như truyền từ nơi sấu nhất dưới lòng đất đến, sâu kín trong ban đêm khiến khỏi lạnh run cả người. Đáng tiếc, khi ấy chỉ chú ý tới "chuyện tình thần bí", những từ này khiến hưng phấn, những điều khác đều có nghĩ đến. Vậy, nếu khi ấy cảm thấy phù hợp, có thể tới sao? Nghĩ đến chỗ này, Tần Tiêu mặt huyết sắc khỏi cười tự giễu. Lấy tính cách của , vẫn đến. Nếu như phát điện thoại tầm thường, lại gia tăng tò mò của ── tựa hồ chính là người thấy quan tài để lệ "Ping..."

      "Cỗ kiệu đột nhiên bị thả xuống nặng nề, cũng khiến cho Tần Tiêu cao cả người đều nhảy dựng lên. Tới nơi rồi sao? Vẫn bị đưa đến địa phương đáng sợ? Tưởng tượng như thế, Tần Tiêu liền nghĩ đến những lời của lão nhân ──

      "Ngày hôm sau. . . ở cửa thôn thấy được nội tạng của bị móc khỏi cơ thể ── nàng bị chết thực thảm, trước khi chết nhất định thấy được thứ gì đáng sợ, cả mặt vặn vẹo hình dạng ──"

      Tần Tiêu biết, cả thân đều run rẩy, khó có thể khống chế. . . Nghênh đón là cái gì? Bên ngoài, khúc nhạc ngừng được thổi lúc trước đột nhiên đình chỉ, bốn phía trầm tịch như thường. Tần Tiêu sợ hãi đến ngừng thở, tầm mắt gắt gao nhìn màn kiệu. . . Giờ phút này, màn kiệu cũng hề nhúc nhích. . . Hết thảy, đều trầm tĩnh như thường.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp theo chương 6

      biết mình ở nơi nào, biết lát nữa xảy ra chuyện gì. Cái gì cũng biết, giống yên tĩnh chờ đợi phán quyết tử vong, làm trán ngừng toát ra mồ hôi lạnh, giọt lại giọt rơi xuống quần áo. khẩn trương đến sắp ngất xỉu. giờ phút hy vọng mình có thể ngất xỉu, như vậy có thể ở trong vô tri mà đối mặt với những chuyện đáng sợ bi thảm sắp xảy ra.

      "Kẽo kẹt, kẽo kẹt. . ." Bốn phía tĩnh mịch, bắt đầu nổi lên quỷ dị thanh , bắt đầu là tiếng, tiếp theo là hai tiếng, cuối cùng liền biến thành rất nhiều, đánh vào linh hồn! Thanh này hướng tiến lại, hàm răng Tần Tiêu đánh vào nhau, thậm chí cắn bị thương khoang miệng của , khiến máu tươi tanh chát chảy vào trong miệng.

      Mồ hôi trán đổ nhanh hơn, rất nhanh liền khiến gương mặt xanh xao của bị ướt hết. . . vẫn cứng đờ nhìn thẳng màn kiệu, có thể cảm giác có cái gì đó tiến đến ── Đột nhiên, tấm màn vẫn nhúc nhích lại nhúc nhích, sợ đến hồn bay phách tán nhưng vẫn chưa kịp kêu cánh tay trắng bạch "Ba" tiếng tiến vào trong kiệu!

      Từ lúc cánh tay này chui qua kẽ hở, Tần Tiêu kinh hãi nhìn đến cỗ kiệu ngồi ở nơi đầy bùn đất đen, mà rậm rạp, mắt thấy được rất nhiều cương thi từ dưới lòng đất chui lên, như là những con giun, con con chui từ dưới đất ra, rồi như bị cái gì chỉ dẫn hướng xông đến. . . Dưới chân đột nhiên truyền đến hơi lạnh, mắt vừa nhìn xuống liền thấy cánh tay lúc đầu tiến vào trong kiệu nắm chặt chân của ! Thậm chí có cho thời gian vùng vẫy kêu lên, cánh tay trắng bắt lấy xoát ra móng tay dài nhọn, hung hăng quát, liền đem thịt chân quát xuống dưới.

      "A ── a ──" Bị mất khối thịt lộ ra đoạn xương cốt, Tần Tiêu đau đến thất thanh thét chói tai. Mà cương thi quát khối thịt của lập tức bắt lấy nó đưa vào miệng, liền nhai nuốt như rất ngon! Mà những cương thi khác tựa hồ có thể cảm giác được đến thịt người thơm ngon, bắt đầu kích động cuồng loạn, nhanh chóng hướng Tần Tiêu đến ── Từ chân truyền đến cơn đau lớn, mồ hôi trán chảy nhanh hơn, nhìn đến những cương thi đem từng phần kiệu gỡ ra, quần áo người cũng bị kéo, biết chính mình nhất định chết, Tần Tiêu bị cột ở trong kiệu mặt xám như tro tàn. . .

      Ngay tại Tần Tiêu hoàn toàn hy vọng sinh tồn, bên tai truyền đến thanh nỉ non của ai đó, liên tục lặp lại, niệm trứ. . . Tựa như từng nghe được thanh này khiến Tần Tiêu ngây người chút. . . Khi cương thi đem cỗ kiệu mở ra hết chuẩn bị xé thân thể tự chủ theo thanh lặp lặp lại bên tai "Quay về hồn thiên. . . Vô huyết đêm. . . Thượng thần hạ quỷ trợ ta . . . Chiêu phách hướng. . . Quỷ quái đến. . . Vong tới thân quy phi lai (Quay về chỗ nào đến). . ." Hoàn toàn chính mình vì cái gì niệm ra những câu này, nhưng khi vừa đọc xong, nhóm cương thi điên cuồng giống như bị cái gì khống chế, ngoan ngoãn lục tục trở về dưới nền đất. Bất quá hồi, lúc trước có rất nhiều cương thi đều còn, mặt đất chỉ còn lại mình Tần Tiêu, trận gió lạnh thổi tới, Tần Tiêu thân mồ hôi lạnh càng cảm thấy cả thân lạnh giá, cũng khiến bị đua đến sắp mất ý thức cũng thanh tỉnh nhiều.

      Chiếc kiệu bị nhóm cương thi phá nát, khoăn voan biết từ lúc nào cũng bị lật ra, khiến Tần Tiêu có thể nhìn bốn phía tối đen của cánh rừng và mảnh đất bằng phẳng xung quanh, tim đập nhanh, biết tiếp theo phát sinh cái gì, chỉ biết nay muốn rời khỏi chỗ này. Dùng đầu gỗ nhọn lao lực lúc, cuối cùng cũng cắt được dây trói phía sau tay, rồi mới đem dây thừng người cũng tháo ra. Nhìn đến dưới chân bị mất khối thịt, chỉ có thể cắn răng nhịn đau đem quần áo người xé ra cột vào chỗ bị thương chân, tạm thời cầm máu.

      Sau khi làm xong hết thảy, Tần Tiêu chỉ có thể bỏ qua cái chân bị thương khập khiễng mà . Bốn bề mảnh tối như mực, biết là ở đâu cũng biết nên hướng nào, sợ hãi những cương thi lại đến, bằng trực giác tuyển phương hướng, bằng tốc độ nhanh nhất vào. biết có phải hay cho đoán đúng cái gì... lâu sau đó liền tìm được con đường mòn, liền theo con đường này tiến về phía trước, dần dần lại đến rừng cây có giới hạn. Nhưng Tần Tiêu còn chưa kịp cao hứng, đột nhiên từ trong bóng tối ra quái vật lớn, lập tức liền đem Tần Tiêu chân khập khiễng xô té mặt đất, Tần Tiêu té mặt đất kịp có thời gian kêu lên, cơn gió tanh hôi liền thổi tới, ngẩng đầu lên thấy màn trước mắt khiến hồn phách đều bay mất.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 7

      Xuất ở trước mặt Tần Tiêu, là giống loại lớn vô cùng cứ như toà núi , con quái vật giống như con chó ba đầu, nó từ từ tiến đến Tần Tiêu mặt đát, nhếch miệng lộ ra hàm răng răng nanh sắc bén như dao , mỗi bước đều khiến mặt đất rung .

      Quái vật gần trong gang tấc, muốn chạy có khả năng, huống gì lực đứng lên cũng còn, nghĩ đến lúc nãy vừa gặp cương thi bây giờ lại nhìn thấy quái vật to lớn, Tần Tiêu nghĩ chính mình là khó tránh tai kiếp, nhất định chết. "Tê ──" Ba đầu của quá vật đột nhiên mở mồm to nhắm hướng Tần Tiêu lao đến, Tần Tiêu chỉ có thể làm việc duy nhất chính là nhắm mắt chặt, chuẩn bị tốt.

      Nhưng là qua lúc, trừ bỏ có mùi tanh hôi và những tiếng tê tê từ miệng dã thú phát ra, cái chết thống khổ mà Tần Tiêu tưởng tượng hề phát sinh. Tần Tiêu nơm nớp lo sợ mở mắt ra, lại bị sợ đến thở hốc vì kinh ngạc. Quaí vật to lớn cư nhiên lại đem ba cái đầu của nó để trước mặt , con mắt đen tuyển của nó cũng to bằng cái nắm tay, cái mũi to như ống thông gió ngừng ngửi ngửi, tựa như con chó xác định vật phẩm trước mắt. Tần Tiêu thở mạnh cũng dám, tâm như nổi trống để mặc cho quái vật ngửi mình. Qua hồi lâu, quái vật dường như xác định được cái g gì, chỉ thấy nó há miệng lớn, Tần Tiêu cứ tưởng bị quái vật cắn ra làm mấy khúc như nó lại cắn vào quần áo của rồi thảy lên lưng mình. Tần Tiêu mới vừa ngồi ổn lưng quái vật, con quái vật đột nhiên hăng hái chạy như điên vào trong bóng tối, tốc độ nhanh như ngựa khiến Tần Tiêu vì muốn bị rơi xuống đất, vội vàng dùng sức nắm lấy lông dài lưng quái vật rồi nằm sấp xuống.

      cũng biết quái vật muốn đem mình nơi nào, chỉ biết là trong tâm bị sợ hãi vẫn chưa hết. Tiếp theo còn cái gì chờ ? Tử vong và sợ hãi cái nào khủng khiếp hơn? Dù sao việc đến nước này, đối với sinh tồn còn ôm quá nhiều hy vọng. Bởi vì gió thổi lại khiến mắt bị đau đớn, Tần Tiêu liền liền nhắm hai mắt, ngồi yên lặng, lúc nãy tâm tình vừa sợ hãi vừa khẩn trương, lại còn lưng quái vật, nhưng vẫn bất tri bất giác rơi vào trong mộng. giấc mộng rất kỳ quái, trong gian tối tăm, ngồi rất im lặng, trước mặt cũng có người, nhưng thấy mặt người này, chỉ nghe đến thanh nức nở của đối phương.

      biết nghe được bao lâu, đợi cho mơ mắt ra lần nữa sáng ngời, ngửi được trong gian chung quanh tràn ngập mùi hoa, bên người chỗ nào cũng là hoa, tất cả địa phương có thể nhìn đến đều có hoa đủ màu sắc. tưởng đây cũng là mộng, nhưng khi nhìn đến con quái vật ngay từ đầu doạ sợ chết khiếp, mới biết được đây phải mộng, là con quái vật đem tới nơi này. Quái vật nhìn đáng sợ, nhưng nó clại tỏ vẻ nhu thuận, tựa như con con chó lăng 3 lặng nằm sấp ở chỗ, tựa như canh giữ , cũng như là nghỉ ngơi. Tần Tiêu mới bắt đầu dám động, nhưng trải qua lúc, xác định quái vật tập kích mình, mới cẩn thận, lo lắng đề phòng đứng lên, rồi mới từ từ lui về sau, đến khi lui lại đến khoảng cách nhất định so với quái vật, mới hơi yên lòng, bởi vì quái vật thoạt nhìn có tính toán thương hại .

      Tần Tiêu bắt đầu xoay người hướng phía trước đến, ở dưới chân là những đoá hoa biết tên hết sức xinh đẹp, đóa hoa ở trong gió lây , ở trung bốn bề phảng phất. Hết thảy trước mắt đều trắng xoá, trung giống như bị bao phủ bởi tần sương mù trắng rất dày, thấy được màu xanh, tựa như căn bản là chỗ này trung.

      Tần Tiêu ở tại cái nơi đầy hoa có giới hạn cứ thế mà loạn, biết nên hướng nào cũng biết mình ở nơi nào, nhưng muốn dừng lại bước chân, biết là có cái gì kéo thân thể hẳn, khống chế mỗi phương hướng đến. cứ như thế, mãi cho đến nhìn thấy người mặc quần áo màu đen, tóc dài phiêu dật, bóng dáng to lớn đưa lưng về phía , bước chân mới tự giác dừng lại. Người đưa lưng về phía cứ yên lặng đứng thẳng, nhưng phát Tần TIÊU đến. Thanh than thở trầm thấp, nam tử xoay người︰"Ngôn Hoa, ngươi cuối cùng cũng gặp lại ta." Tần Tiêu nhìn xoay người, nhìn đến hình dạng của trừng lớn hai mắt lui từng bước về sau, tiếp theo hai mắt nhắm chặt, ngã người xuống đám hoa. Ngôn Hoa, hình dạng này của ta, ngươi có thể nhận ra ko? Ngươi , mặc kệ ngươi biến thành cái dạng gì, ta đều ở lại bên cạnh ngươi, Xích Trụ. . .

      Người đưa lưng về phía Tần Tiêu chậm rãi xoay người lại, lộ ra khuôn mặt có vết sẹo màu đen xấu xí như bị bỏng, khủng bố nhất chính là, đôi mắt của giống như bị người móc ra, chỉ còn lại có đôi lỗ thủng tối như mực! "A a ──" Tần Tiêu bị kinh tỉnh thét chói tai từ giường ngồi dậy, qua lúc lâu mới đưa mắt nhìn nơi mình ở, là gian phòng cổ tương đối nhàng khoan khoái, ngăn nắp, vẫn còn sợ hãi đưa tay lau mồ hôi lạnh trán. lâu sau, Tần Tiêu phát cái chân bị thương đau đón hoàn hảo như lúc ban đầu, hoang mang nhưng nghĩ ra vì cái gì. Tiếp theo ngẩng đầu, định tìm hiểu mình ở chỗ nào , Tần Tiêu nghe được thanh trầm thấp mà có cảm giác quen thuộc. "Ngươi tỉnh. . . . . ."

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Tiếp theo chương 7

      Nhìn ra ngoài cửa nơi phát ra thanh , bởi vì người đứng ở cửa lưng che ánh sáng, Tần Tiêu thấy hình dạng của , chỉ biết người này cao to, khí chất thanh nhã, mái tóc dài mềm mại phát phơ phiêu dật trong gió, sau khi đánh giá xong cảm thấy người này chắc là quân tử, diện mạo tự nhiên tầm thường. Nhưng mà, khi người này vừa vào trong, cả người đều trầm tẩm ở ánh sáng trong phòng Tần Tiêu liền thấy hình dạng của , nhịn được lại lần nữa kinh hô, cả người cũng ý thức lui vào trong giường.

      "Ngươi ── cần lại đây ──!" Tần Tiêu kinh kêu tiếng khiến nam tử dừng bước, nhưng lại tỏ ra thê lương, yên lặng đối diện . Tần Tiêu biết hắc y nam tử có thể nhìn được hay ko, mắt chỉ còn lại có hai cái lỗ thủng đen, khiến Tần Tiêu sợ hãi. "Ngươi sợ ta?" Nam tử lại phát ra tiếng than thở trầm thấp, từ từ truyền tới.

      "Ngươi. . . Hình dáng ngươi như vậy. . . Này, này là đương nhiên . . . . . . Cùng quỷ căn bản giống nhau!" sợ hãi, Tần Tiêu gần như là suy nghĩ bày tỏ ra ý nghĩ của mình, nhưng sau khi xong, nam tử thoạt nhìn càng tỏ vẻ bi thương mới cảm thấy chính mình có điểm quá đáng .

      "Chính là, Ngôn Hoa, mặc dù ngươi sợ ta, ta cũng để cho ngươi lần nữa . . ." Thanh nam tử từ từ truyền tới, bên trong lượng trầm thấp lộ ra chấp nhất.

      "Ngôn Hoa?" Tần Tiêu hơi hơi sửng sốt chút, lập tức , "Ngươi xem thấy sao? Ngươi nhận lầm người! Ta phải Ngôn Hoa, ta có danh có họ, ta họ Tần danh Tiêu, năm nay hai mươi bảy tuổi, là gã kí giả!"

      Nam tử trận lặng yên, rồi lại ︰"Ngươi là Ngôn Hoa, mặc dù ta xem thấy, nhưng ta có thể cảm nhận được cũng có thể ngửi được hương vị người ngươi. Cho dù hình dạng của ngươi trở thành thế nào , nhưng ngươi đích xác là Ngôn Hoa. . ."

      "Ngươi cái quỷ gì, hình dạng giống như thế nào có thể là cùng người. . . Ách. . ."

      Tần Tiêu đến chỗ này tạm nghỉ chút, nhớ tới kỹ thuật trang điểm ở đại, đích xác có thể khiến người biến thành người hoàn toàn khác, "Được rồi, tại đích xác có thể trang điểm dung nhan, nhưng là chiều cao. . . Chiều cao là thể giả ? Lại còn cái gì hương vị . . ."

      Tần Tiêu cúi đầu ngửi thân mình, mới tiếp︰" người ta có xức nước hoa, có phải hay ngươi phán đoán sai lầm ?" Nam tử tựa hồ cười, cười lạnh. Chính là mặt vết thương rất đáng sợ, khiến người khác nhìn ra, nhưng Tần Tiêu có thể biết biểu tình của giờ phút này. Nam tử hướng Tần Tiêu tới từng bước, Tần Tiêu sợ đến lập tức hét lớn ︰"Chờ chút ──"

      Thanh Tần Tiêu điểm che lấp sợ hãi khiến lãnh ý người nam tử lại cường thịnh, rồi dùng tốc độ như sét đánh kịp che tai, xuất ở trước mặt Tần Tiêu. Gương mặt đáng sợ nhanh chóng xuất ở trước mắt, Tần Tiêu sợ hãi đến cả dạ dày đều run rẩy,vừa mở miệng muốn cái gì, lại bị thanh lạnh như băng của nam tử khiến phải nuốt lại vào trong bụng.

      "Ngươi sợ ta, Ngôn Hoa, ngươi sợ ta như thế vì cái gì phải về lại chỗ này? Ngươi vẫn có thể trốn ta! ── vẫn, ngươi lại muốn từ ta trộm cái gì? Lòng, lòng bị ngươi trộm còn đủ sao? Hoặc là, ngươi nghĩ muốn trở về nhìn cái nam nhân xấu xí vì ngươi thà ... hi sinh hết thảy? !"

      Nam tử tức tối rống lên khiến Tần Tiêu ngây người, trong lòng có cỗ khí lưu u khổ sáp từ từ di chuyển. Ai. . . . . . Ai ở bên tai than thở? Dẫn theo bi thương cùng đau khổ, khiến muốn rơi lệ. "Ngươi là Ngôn Hoa, mặc dù ngươi bởi vì luân hồi biến thành hình dạng này. . . Nhưng ta có phải ? Bất luận ngươi biến thành hình dạng gì, ta đều có thể nhận ra ngươi." Nam tử như bị áp lực gì toàn thân trở nên run rẩy, ngay sau đó, ngẩng đầu mặt đối Tần Tiêu, vẫn là bộ mặt xấu xí khủng bộ đó, giờ phút này bởi vì hận ý, lại càng vặn vẹo hơn. Tiếp theo đó, quần áo người Tần Tiêu hóa thành mảnh , kịp trốn, cũng có đường trốn.

      "Ngôn Hoa! Ta tính đến chuyện ngươi phản bội ta, bất luận ngươi trở về chỗ này vì cái gì, lần này, ta cho phép ngươi có dịp rời khỏi nơi này ──" Tứ chi bị lực lượng vô hình trói buộc, nhìn nam tử dần dần hướng tới mình, Tần Tiêu muốn kêu nhưng lại phát ra thanh được, bởi vì đoán được sắp có chuyện gì xảy ra, từ tứ chi liền truyền đến cỗ khí lạnh như băng lan ra toàn thân.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 8:

      Tần Tiêu nằm mơ đều nghĩ đến chính mình la 2 đại nam nhân có ngày bị nam tử biết người hay quỷ cường thượng. Nam tử đưa ra bộ mặt ghê người khiến ngay cả dũng khí liếc mắt nhìn xem cái cũng có, hơi thở trêu chọc phun vào chỗ mẫn cảm khiến Tần Tiêu toàn thân nổi da gà, khỏi rùng mình.

      "Ngôn Hoa. . ." Ta phải Ngôn Hoa! Nam tử lần lại lần thở làm cho Tần Tiêun nhịn được muốn la lên, nhưng thanh lại thể phát ra, đây là chuyện mới vừa xảy ra, khỏi nghĩ đến nam tử có phải hay làm gì mình.

      Vừa nghĩ đến việc có thể mất mạng tại nơi này, thân thể vốn vẫn nhúc nhích được đột nhiên có thể cử động, Tần Tiêu trận kinh hỉ, lập tức đẩy nam tử ra xoay người xuống giường muốn thoát . Nhưng là mới đem nam nhân đẩy ra chút, lại nhanh chóng bị áp trở lại giường, bởi vì khiếp sợ mà trợn to mắt, lại nhìn đến gương mặt đáng sợ, sợ đến nhắm chặt hai mắt.

      Hành vi của nam tử bởi vì hành động này của mà tạm dừng chút, nhưng rất nhanh, người dần dần toát ra cỗ lãnh ý, lấy tay bóp lấy cổ Tần Tiêu.

      Tần Tiêu nhắm hai mắt tưởng bóp chết mình, nhưng lại thở dài ︰"Ngôn Hoa, ngươi rốt cuộc muốn thương hại ta đến khi nào?"

      câu bi thương cực độ, khiến Tần Tiêu hiểu sao lại căng thẳng, giống như có cái gì đó vào lòng , rồi mới dần dần tràn ra, vừa khổ lại chát. . . Nam tử buông tay ở cổ , rồi mới dùng tay trượt dần thân thể , cuối cùng đưa tay vào giữa háng , chưởng bao phủ nơi mẫn cảm yếu ớt.

      Tần Tiêu lại là trận rùng mình, hai bàn tay khỏi nắm cổ tay , nghĩ muốn đẩy ra cái tay đem lại cảm giác kì dị cho . Trừ bỏ hàn ý mất , cảm giác này giống như dòng điện từng chút lưu chuyển khắp người . Nhưng là nam tử vẫn như cũ để tay ở chỗ đó của , thân đè lên người Tần Tiêu khiến thể động đậy, bị Tần Tiêu đẩy ra vốn là có ảnh hưởng gì đến , động tác âu yếm như trước liên tục. Hô hấp của Tần Tiêu dần dần loạn, tựa hồ nam tử mực chú ý hơi chút cúi đầu, chút chút nhàng lau mồ hôi ở mặt Tần Tiêu.

      Thời điểm dục vọng bị khiêu khích người thể che giấu được nữa, từ đáy lòng Tần Tiêu kêu lên tiếng. cư nhiên bị người nam nhân dùng tay làm cho sắp nhịn được, phải vì tích lâu lắm mới đòi hỏi như vậy chứ! Nghĩ đến đây, Tần Tiêu nắm chặt tay nam tử, kèm theo trận thở dốc, rốt cuộc kiềm chế được bắn ở tay nam tử. Phát tiết xong nhất thời vô lực và mệt mỏi, mắt biết từ lúc nào mờ , biết là mồ hôi hay là nước mắt, tại lúc mông lung hoa mắt, bóng dáng phiêu dật của nam tử khiến nhìn ngây ngốc.

      "Ngôn Hoa. . . . . ." Bên tai truyền tới chính là thanh trầm thấp quen thuộc, đặc biệt có từ tính, có tạp niệm gì, như thế tuyệt vời tuyệt hưởng. Bởi vì phát tiết qua lần, Tần Tiêu tinh thần khỏi lơi lỏng, đến khi chỗ thông đạo ở thân dưới bị ngoại vật xâm chiếm, liền hoảng sợ mở to mắt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :