1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quỷ Sai - Thập Thất (30c +3pn + phụ lục)- Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10 – 3



      “Tô đại ca!”, đường, nữ nhân vui mừng khôn xiết lớn tiếng gọi chàng trai vừa ngang qua.

      Tô Dục mười bảy tuổi, thân khoác trường sam trắng muốt, giày ống vải đen, tuy đơn sơ mộc mạc nhưng lại vô cùng nổi bật giữa đám đông, hoàn toàn còn vẻ mặt ẻo lả mê người như mấy năm trước nữa. mặt vì lớn thêm mấy tuổi, chiều cao vượt trội hơn so với trước, mặt khác là làn da rám nắng, còn vẻ tuấn tú mấy nam tính như trước kia nữa.

      Tuy bị gọi giật lại, nhưng y cũng chỉ thư thái quay nửa người, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.

      Sắc mặt nữ nhân kia e thẹn đỏ hồng, “Chả là… Tô đại ca, tối mai huynh có rảnh ?”.

      Nữ nhân đó là Cố Phương, con của Cố đại nương bán rau ngoài chợ, nhà ngay sát vách, tuổi mười sáu, con trẻ nhà nghèo chẳng thể sánh được tiểu thư nhà phú hộ, ngay từ khi còn cùng mẹ bán rau, đối với đó mà , dược đồng Tô Dục làm việc ở tiệm thuốc là nhân tài, lại tinh thông y thuật, chính là đức lang quân lý tưởng nhất trong tầng lớp dưới đáy xã hội này.

      Đúng rồi, mai là Thất Tịch(1), mời đêm Thất Tịch, “ám thị” quá ràng rồi.

      Tô Dục giả vờ khó xử, “Đêm nay sư phụ sắp xếp đến lượt ta trải trực đêm, e là có thời gian rảnh”. Trong tiệm thuốc có rất nhiều dược liệu quý hiếm, đám dược đồng phải thay phiên trông đêm, và ngủ luôn tại cửa tiệm.

      Sắc mặt Cố Phương vụt chốc trở nên ảm đạm, chỉ thất vọng vì đêm nay hẹn được Tô Dục, hơn thế cảm thấy bản thân mình e rằng có dũng khí để hẹn y lần thứ hai nữa, vì thế đành lặng lẽ rời .

      là vô tình, lại cự tuyệt trái tim của thiếu nữ”. Tôi rảo bước đuổi theo Tô Dục.

      Y nhìn thẳng về phía trước, “ tại ta để tâm đến chuyện tình cảm nam nữ.”

      “Kiêu ngạo”, cứ mãi hỏi điều kiện chọn bạn trăm năm của tôi, nhưng mở mồm ra là lại bảo bản thân mình để tâm đến chuyện tình cảm nam nữ, đúng là kẻ hai mặt! Có lẽ y cũng phải đến ba mươi mấy tuổi mới suy nghĩ đến “chuyện nam nữ” này cũng nên.

      Cùng y vào gian phòng ở lầu hai tửu lâu nọ, bên trong có ông chủ tiệm thuốc Trâu Đại Xung ngồi.

      Ông chủ Trâu hoàn toàn hề thắc mắc gì về xuất của tôi, trong mắt ông ta, tôi chẳng khác gì người qua đường, chẳng hiểu vì sao thường hay xuất nơi hiệu thuốc, phải tỷ tỷ cũng là muội muội của Tô Dục, chẳng cần để ý đến làm gì.

      “Ông chủ Trâu”, Tô Dục vịn bàn ngồi xuống, tôi cũng tự động ngồi sang bên cạnh, hôm nay thời gian định hồn đều vào lúc sáng sớm, tôi hoàn thành xong nhiệm vụ, nghe Tô Dục có “Kế hoạch lớn”, nên theo nghe thử.

      , cậu tìm ta bàn chuyện gì?”

      “Ông chủ Trâu dù là ông chủ của tiệm thuốc, nhưng thực ra cũng chỉ có kinh nghiệm với dược liệu, còn về y thuật hoàn toàn chẳng biết gì, ông ta cũng mấy coi trọng đám đại phu.

      “Ra là vậy, dù cậu là người làm thuê đắc lực nhất ở chỗ ta, nhưng nếu cậu quyết định rời , ta cũng giữ làm gì.” Ông chủ Trâu nhấp ngụm trà, cho rằng Tô Dục làm bộ làm tịch, lấy việc từ chức để uy hiếp mình.

      “Ông chủ Trâu, ta cần ông giữ lại, mà là muốn hợp tác với ông.”

      “Hợp tác?” Miệng ông chủ Trâu há hốc, thể tưởng tượng được thủ hạ làm thuê của mình lại muốn hợp tác làm ăn với mình.

      “Đúng vậy, ta muốn mở y quán, như thế tất cả đơn thuốc của bệnh nhân tại y quán đều được chỉ định đến mua ở tiệm thuốc của ông.”

      “Như thế quá tốt rồi.” Việc làm ăn càng phát đạt càng tốt.

      “Nhưng cũng như thế, ta hy vọng tiệm thuốc của ngài cũng chỉ bốc cho đơn thuốc của ta.”

      Tôi nhìn y, nhất định y điên rồi…

      Quả nhiên, ông chủ Trâu cũng cảm thấy thể chấp nhận được. “Chỉ bốc thuốc cho y quán của ngươi? Ngươi muốn ta đóng cửa nghỉ khỏe phải ?”

      “Tất nhiên là phải, thời gian đầu có thể y quán phải dựa vào tiếng tăm trăm năm của tiệm thuốc, nhưng nếu y quán làm ăn phát đạt, có thể khiến tiệm thuốc càng nổi danh, hùng bá phương.”

      “Tên ngốc nhà ngươi nằm mơ đấy hả?” Tay của ông chủ Trâu cẩn thận đụng phải ly trà, khiến nước trà đổ hết ra bàn.

      Tô Dục lắc đầu, “Hôm nay ông chủ Trâu chưa cần quyết định vội, ngày này hai tháng sau, chúng ta hẹn gặp tại đây, đến khi đó, ông chủ Trâu trả lời ta vẫn chưa muộn. Chỉ có điều trong vòng hai tháng tới, y quán của ta kê đơn cho khách đến bốc thuốc ở tiệm thuốc nhà ông, Tô Dục kính mong ông chủ thứ lỗi trước.”

      Tôi cũng im lặng , lại nằm bò ra trước cửa sổ theo thói quen, nhìn màn đêm buông xuống, thấy đám tiểu thương thu dọn đồ đạc về nhà, có vẻ hết sức chật vật bận rộn, nhưng tôi thích cảnh chân thực thế này, cuộc sống hằng ngày đều được ghi chép trong hồ sơ tại địa phủ.

      hỏi gì sao?” Y lại châm thêm bình trà khác, bình trà trước đó nguội lạnh.

      Hỏi gì đây? Khoảng thời gian tôi chỉ dẫn dạy dỗ Tô Dục trở lại, giờ tôi chỉ ở bên cạnh nhìn y hết làm chuyện này lại lo chuyện kia, như xem bộ phim truyền hình, còn y lớn lên bề ngoài đâu vào đó, nhìn rất vui vẻ thích mắt.

      hỏi, là vì luôn ở bên cạnh ta, nên có thể chứng kiến kết cục?” Tô Dục quả nhiên vẫn là Tô Dục, tôi dung nhan đổi, ở lì bên y bảy năm trời, đương nhiên cũng hiểu vài phần.

      Thực ra suy cho cùng, thứ tôi có nhiều nhất chính là thời gian.

      “Con trai duy nhất của Quách phủ doãn ở thành đông bị bệnh năm nay, tất cả đại phu trong ngoài thành đều đến thăm bệnh, nhưng có chút khởi sắc nào.” Y rót ly trà vừa pha xong đưa cho tôi.

      “Chính là người mà tối hôm trước ngươi bảo ta xem đó hả?” Xem sắc mặt trở nên nhợt nhạt vàng sạm, móng tay tựa như màu tro.

      “Đúng vậy.”

      “Lẽ nào họ lại nhờ ngươi đến thăm bệnh?” Y chỉ là dược đồng, phải đại phu.

      “Ta chỉ đoán thôi, chó vội ắt vượt tường.”

      Chó nhà người ta cũng có danh dự, chớ có lấy bừa bãi ra làm ví dụ. Tôi đặt cốc trà xuống, cảm thấy trà này đủ hương vị, dù sao vẫn là rượu ngon nhất.

      Tô Dục liếc nhìn cốc trà cái, gọi tiểu nhị, “Mang bình rượu Nhị Oa đầu lên đây.”

      Vẫn là y hiểu tôi.

      “Ngươi có chắc là chữa được ?” Hỏi xong tôi tự khinh bỉ chính mình, tại sao lại hỏi câu ngốc nghếch đến như thế, ràng biết y bao giờ từ bỏ bất cứ cơ hội nào, chắc chắn phải chuẩn bị chu toàn rồi.

      “Chỉ cần nhất định sắc mặt của màu vàng xám, ta có bảy phần chắc chắn.”

      Sau khi vầng dương hoàn toàn khuất bóng, tôi và Tô Dục cùng rời khỏi tửu lâu.

      “Hôm nay chẳng có món gì, ta ăn màn thầu, đến chỗ trưởng quỹ gọi món .” Kể từ khi y chuẩn bị tích tiền lập tiệm, thường ăn màn thầu qua ngày, nhưng muốn tích lũy nhiều tiền như thế thưc hề dễ dàng, y thi thoảng cũng được thân thích hoặc nô bộc của gia đình phú hộ mời đến thăm bệnh, thu được chút đỉnh tiền.

      Nhưng quan lại nhà giàu chân chính, dẫu sao cũng chẳng mời dược đồng nhoi đến thăm bệnh, trừ phi thực vạn bất đắc dĩ.

      Vừa mới ra ngoài chưa lậu, liền thấy mấy tên ăn mặc kiểu nô bộc chạy tới từ phía cuối đường, tay xách đèn lồng bộ dạng gấp gáp.

      “Xin hỏi có phải đây là Tô Dục công tử phải ?” Tên gia đinh đứng đầu cung kính hỏi.

      Tô Dục xoay người nhìn mấy người đến, mặt lộ nét cười. “Tại hạ Tô Dục, xin hỏi có chuyện gì?”

      “Công tử nhà ta bị bệnh nặng, Quách đại nhân phái tiểu nhân đến, phiền Tô công tử qua phủ thăm bệnh cho công tử nhà ta.” xong, cúi người hành lễ.

      “Tô Dục bất tài, chỉ là dược đồng nhoi, e rằng khó đảm trọng trách.” Y năng tự nhiên như , khiến tôi đứng bên nghe mà muốn ói, giả tạo, giả tạo, quá giả tạo…

      “Tô công tử tuy là dược đồng, nhưng từ trước đến nay đều trượng nghĩa chẩn bệnh cho già trẻ nghèo khó trong thành Phụng Dương, chữa khỏi rất nhiều chứng bệnh nan y, y thuật chắc chắn còn gì phải . Mong Tô công tử nể mặt đại nhân nhà chúng ta, mà đến trị bệnh cho công tử.”

      “Nhờ Quách đại nhân hậu ái, vậy phiền mấy vị đại ca dẫn đường.”

      “Vị này là?” Tên gia đinh kia vừa phát ra tồn tại của tôi, nhất thời xác định được tôi là ai.

      Tô Dục kéo tay tôi, “Đây là xá muội, biết qua y thuật, nếu thấy phiền, hãy để ấy cùng giúp tại hạ tay?”.

      Điều gia đình sợ là còn đại phu nào để mời, tại dẫu tôi có biết y thuật hay , thêm người càng tốt, cần hỏi nhiều, liền bước lên trước dẫn đường.

      “Vậy là đúng ý ngươi rồi chứ gì?” Tôi hạ giọng hỏi, tất cả đều nằm trong dự liệu của y.

      Y đáp, khóe miệng lại ngầm cong lên.

      (1) Ngày Thất Tịch theo vănn hóa phương Đông, là ngày lễ tình được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 lịch, đôi khi được người phương Tây gọi là Ngày Calentine châu Á. Lịch sử về ngày này gắn bó với cậu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản. Đây là ngày hội truyền thống ở TQ để các trẻ tung bày các vật dụng nghệ thuật tự tạo và để cầu mong lấy được ông chồng tốt.
      Anhdva, trthuyB.Cat thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Bán tiên tác pháp



      Phủ đệ của Quách đại nhân phải lớn nhất thành đông này, nhưng khí thế cũng đủ bất phàm rồi.

      Tôi theo Tô Dục, đường thuận lợi tiến nhập cửa phủ, đến trước tòa nhà, theo lời gia bộ đây chính là nơi ở của thiếu gia.

      Vừa đặt chân vào vườn, chẳng biết có thứ gì bắn tới, Tô Dục sải bước chặn ngay trước mặt tôi, cũng để cản người vừa đến.

      “Thiên linh linh, địa linh linh, ma quỷ quái đều tiêu tán.” nữ nhân ăn mặc quái dị, tay cầm theo bát, vừa nhảy múa kỳ quái, vừa vẩy vẩy máu đen chẳng biết là loại gì.

      Đây chẳng phải là “đại tiên” đuổi tà bắt ma sao…

      Tôi cảm thấy mồ hôi vô hình chảy ra từng giọt từng giọt từ đầu xuống chân, đúng là cái gì cũng gặp phải. Đứa bé này nếu bị chữa bệnh bằng cách “nhảy dây” thế này e là mất mạng như chơi.

      Tô Dục đột nhiên xoay người đẩy tôi ra ngoài, sắc mặt có phần nhợt nhạt kinh hãi.

      Tôi lấy làm lạ. “Tại sao lại đẩy ta?”

      Gia bộc bên cạnh cũng chẳng hiểu gì, “Tô công tử, còn chưa bắt mạch cho công tử nhà ta mà”.

      “Ta đột nhiên cảm thấy được khỏe, hôm nay tiện cho lắm. Thế này , ngày mai nhất định ta đích thân đến tận cửa, bắt mạch cho công tử nhà ngươi.” Tô Dục miệng khỏe nhưng lực đẩy lại rất mạnh, tôi bị đẩy ra ngoài cửa rồi.

      “Nhưng Tô công tử, công tử nhà tiểu nhân phát bệnh từ đêm qua, đau cả ngày đêm, tất cả đại phu đều bó tay ai có đối sách, chỉ đợi công tử đến chữa trị, nếu sáng mai mới chữa trị, e rằng…” Sợ sớm về miền cực lạc rồi.

      “Đúng vậy, Tô công tử xin dừng bước.” giọng hồn hậu vọng lại từ phía sau, nghe ra giống có vẻ là đại nhân vật, quả nhiên là Quách đại nhân.” Tô công tử đến tới phủ đệ, mong vì khuyển tử của ta mà vào bắt mạch.

      Tô Dục còn cách nào khác, đành quay sang nhìn người đến. Người này tuổi ngoại ngũ tuần, thân thể béo tốt, chỉ có điều có thể dạo gần đây phải chịu quá nhiều phiền não, lông mày nhăn tít, xem ra tình trạng con trai độc nhất của ông ta cũng được tốt lắm.

      “Quách đại nhân dặn dò, tiểu nhân dám theo.” Y cúi đầu với ta đứng bên cạnh, “Tiểu muội, ở đây có chuyện gì của muội nữa, muội mau về .”

      Tôi? Chẳng phải tôi đến đây để xem trò vui sao? hiểu ý của y, chỉ cảm thấy bộ dạng y như thế này có chút kỳ lạ quái gị, chẳng hiểu vì lý do gì, trường sam trắng muốt của y, vẫn còn vương vết máu bị bắn vào khi nãy.

      Đợi chút… vết máu? Máu chó đen? Bắt quỷ?

      phải y cho rằng, “đại tiên” gì gì đó, đến bắt tôi sao?

      Tuy tôi là Quỷ sai, nhưng cũng tính là quan sai tép riu của địa phủ, chí ít cũng là bán tiên. Tôi quả cũng chẳng cần phải sợ máu chó hay những thứ tương tự.

      Tôi bèn thò ngón tay vuốt vuốt vết máu chó đen áo chẳng thèm đếm xỉa đến tiếng thở gấp của y. Ừm, tay thấy đau, có bất kỳ phản ứng nào, ta quên mất lần đau đớn gần nhất của ta là khi nào rồi.

      “Đại ca, huynh hãy để muội ở lại giúp đỡ huynh ”, ta giơ ngón tay, ý . “Muội sợ… mệt.”

      Y thầm thở phào, vẻ mặt trở lại ung dung thản nhiên: “ như thế, tiểu nhân thay lệnh công tử bắt mạch.”

      Chúng tôi rảo mấy bước qua khu vườn, tiến vào căn phòng. Trong phòng rất hỗn loạn, a hoàn, gia bộc chen chúc, ra ra vào vào lau mồ hôi cho vị ôcng tử đau đớn quằn quại.

      Tô Dục ngồi bên mép giường bắt mạch hồi lâu, đoán được vài phần, lại quan sát biểu bệnh bên ngoài của tiểu công tử, liền nắm chắc được chín phần, sau đó đứng lên bắt đầu viết đơn thuốc.

      Tôi chuẩn bị chu toàn giấy bút, mài mực cẩn thận đợi y.

      Tô Dục đem đơn thuốc giao cho Quách đại nhân, rồi lại kéo ông ta đến góc để dặn dò cẩn thận. Tôi bước ra khỏi phòng, đầy hứng thú quan sát vị “đại tiên” và cách thức bày binh bố trận của bà ta, cũng có vài phần khí thế đây. Người ta ra ngoài làm ăn, cũng phải có chút tài lẻ chứ?

      Lát sai, Quách đại nhân và Tô Dục cũng ra, Tô Dục phát thấy tôi nghiên cứu “đại tiên”, bèn trừng mắt hằm hằm nhìn về phía tôi.

      Trừng mắt nhìn tôi làm gì? Tôi vốn sợ đám người vô lại giả thần giả quỷ chỉ giỏi trò lừa gạt này, chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh chói tai của nữ nhân vang lên: “Quách đại nhân, khi nãy ta phát giác ra trong vườn có tia khí”.

      khí?

      khí?” Sắc mặt Quách đại nhân sầm xuống, “Là khí gì, xin đại tiên chỉ giúp?”.

      Vị “đại tiên” đảo mắt, đôi mắt láo liên quét qua Tô Dục, Quách đại nhân rồi dừng lại người tôi,” người vị nương này, tựa hồ như có khí quấn thân.”

      Tôi? phải chứ? Tôi tính ra cũng chỉ là quỷ thôi, sao còn cái gì mà khí ở đây?

      Tô Dục cau mày, “Phải chẳng đại tiên nhầm rồi, tiểu muội của tại hạ từ bên cạnh tại hạ, sao lại có khí bám quanh được.” xong, y lập tức muốn kéo tôi ngay.

      “Vị công tử này xin dừng bước.” “Đại tiên” kia thu thế múa may quái dị nữa, nhón từng bước tiến lại, “Lệnh muội tuy là thân thể phàm trần, nhưng ấn đường nổi đen, ràng là bị quỷ quái nghiệt bám lấy, hôm nay nếu ta nhìn thấy thôi, nhưng giờ lỡ gặp phải, vì lòng từ bi của người tiên bọn ta, thể khuyên công tử, nếu có thể sớm trừ tà diệt , lệnh muội mới có thể bào toàn được tính mệnh.”

      Ấn đường nổi đen? Lời bà ta làm tôi đen mặt có, bộ dạng của Tô Dục cũng vô cùng kỳ quái, ngờ là còn có kẻ có thể nhìn thấy ràng ấn đường ám đen của tôi.

      Huống hồ bà ta ăn mặc rách rưới, xem ra còn giống nghiệt hơn cả tôi.

      Quách đại nhân thấy chẳng liên quan gì đến nhi tử của mình, vì thế liền dặn dò Tô Dục, được coi thường lời của “đại tiên”, rồi lập tức cầm đơn thuốc mua thuốc.

      “Ý của đại tiên là…” Tô Dục kiên nhẫn hỏi tôi.

      “Hay là thế này, công tử hãy cho nô gia biết nơi ở tại, nô gia chọn ngay2 tốt đến nhà để trừ tà cho công tử và lệnh muội”. Tự xưng nô gia õng a õng ẹo, lẽ nào ả ta lại có ý gì khác với Tô Dục?

      Tôi cảm thấy oan uổng, vô duyên vô cớ bị người ta bảo “ khí bám quanh”, đúng là hoang đường.

      “Sao dám phiền đến đại tiên như thế.” Tô Dục vẫn giả vờ khiêm nhường lễ phép, tu dưỡng thực hơn đứt tôi, có điều hành động bất ngờ tiếp đó của y, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi.

      Y lấy chén đầy máu chó đen bàn gỗ làm phép, tiếng nào đổ hết lên y phục của tôi, bộ quần áo thấm đầy máu chó, cũng may tôi ngửi được mùi hôi thối. “Thế này chắc nghiệt dù lợi hại đến đâu cũng dám lại gần rồi.” y ra hiệu cáo từ “đại tiên” sững người đứng đó, kéo tôi rời .

      Đáng thương của vị “đại tiên” kia, chẳng biết tiếc nuối bát máu chò đen hay đau lòng vì vô tình của y, nghe đồn ả ta đứng sững sờ rất lâu giữa trời gió lạnh căm căm, đến hôm sau lăn ra ốm.

      tắm sao?” Tô Dục nhìn thấy tôi định mặc luôn bộ quần áo đẫm máu ngủ, nhịn được mở miệng hỏi.

      Tôi vốn ngửi thấy mùi tanh hôi, da thịt cũng cảm thấy rin rít, chẳng cần tắm làm gì, thử hỏi ngươi làm gì được ta đây? Tôi giận y vô duyên vô cớ hắt máu chó đen lên người, người khác hất cũng coi như xong , nhưng tôi dù gì cũng nhìn y từ đến lớn, cũng là trưởng bối của y, lại còn có ơn với y.

      lớn bé, bát máu chó lớn như thếm, bẩn hết sức.” Lại dám hắt thẳng vào tôi như thế, có phải là tết tát nước đâu.

      “Lớn? ?” Y cười giễu, “ là muội muội của ta, người nhà ta, đương nhiên là hơn ta.”

      “Đó chẳng qua là lừa người thôi.”

      “Ta lại coi đó là …” Y lắc đầu cười khổ, “Dẫu cần ta bảo vệ.”

      Bảo vệ?

      Tôi đột nhiên nhớ Bạch xà truyện, Hứa Tiên sau khi biết Bạch nương tử là xà tinh kinh hoàng thất sắc, lo lắng suốt ngày, sớm quên tình cảm ân ái ngọt ngào sâu nặng giữa hai người trước đây, đúng là bi ai biết bao. Còn Tô Dục lại có thể đứng chắn trước mặt ta, ngăn cản bát máu chó, y thực cho rằng ta bị “đại tiên” bắt mất.

      Đây phải là Bạch xà truyện, tôi bị Pháp Hải bắt , nhưng ít ra tôi cũng biết, Tô Dục vĩnh viễn phải là Hứa Tiên.

      thực thay y phục?” Tô Dục dùng tay che mũi chờ đợi tôi.

      Thay cái gì? Tôi vẫn đắm mình trong cảm động kịp phản ứng.

      Thế là y liền kéo tôi lại, cởi bỏ y phục người tôi, tôi và y đều sững người. tại là mùa hạ, sau lớp áo mỏng tang chỉ có chiếc yếm với quần dài, sợi dây yếm buộc chặt đằng sau, đánh dấu đường cong nơi eo, còn phần của tôi lại phẳng lì hệt như con trai vậy.

      Tôi cứ thế đứng trước mặt Tô Dục, hoàn toàn mang dáng vẻ của nữ nhân trưởng thành, nhìn dung nhan của tôi mọi người chỉ nghĩ rằng tôi chỉ là mười ba mười bốn tuổi. Tôi trong lòng có chút khó chịu, ràng tuổi đời ba mươi mấy, thế mà thân hình lại chẳng khác nào đứa trẻ .

      Nhưng ở địa phủ thân hình của nữ quỷ quan đều hệt như con trai, ba vòng tồn tại.

      Tô Dục sững người nhìn cơ thể phẳng lỳ của tôi, đột nhiên cười phá lên, “ đâu có tướng tinh mê hoặc dụ dỗ chứ, ràng chỉ là đứa trẻ, ta lại còn lo lắng bị bà đại tiên kia…” Bị “đại tiên” bắt .

      “Ta chưa từng qua ta là tinh, chỉ là ngươi tưởng tượng ra thế mà thôi.”

      Y dạng chân, kéo tôi ngồi lên đùi trái, khoác áo ngoài của y, “ có biết , để cho ta nhìn thấy thân thể thế này, phải gả cho ta đấy.”

      Gả? Tôi chợt thấy bất an, cơ thể thoáng run lên, nhưng lại cảm thấy ngón tay y vô tình lướt qua tấm lưng trần của tôi, móc vào dây yếm vai. Nếu phải y sam lay động, dựa vào nghĩ cảm chậm chạp của tôi, e rằng tôi vẫn chưa phát ra.

      “Tô Dục… chuyện đó… ta chẳng thấy có gì quan trọng, ngươi cần quan tâm…” Chết cũng chết rồi, còn coi trọng danh tiết gì chứ.

      Y thoáng sững người, sau đó phá lên cười, “ thực cho rằng ta coi trọng thân thể héo quắt này của sao?”.

      “Biết ngay là ngươi chỉ trêu ta thôi.” Tôi khép lại vạt áo.

      “Ta vừa phát ra, dẫu làm gì cũng được nhưng cũng chỉ là đứa bé .” Y tựa đầu lên cánh tay bên kia, “Chẳng khác gì mấy con nhóc chặn đường hẹn ta chơi hôm Thất Tịch cả.”

      phải chứ, ta đâu phải thiếu nữ hay mơ mộng giống họ, y kéo tay tôi. “Ngày mai họ sắc xong thuốc, ta phải qua phủ tận mắt chứng kiến tình hỉnh tiến triển bệnh tình của Quách tiểu công tử, e rằng có thời gian tham dự tiết Thất Tịch. Hôm nay chúng ta chơi sớm được ?”

      “Tiết Thất Tịch chẳng phải chỉ dành riêng cho con hay sao?” Kho khắm lắm mới có chút khí khái nam tử, tại sao lại lằng nhà lằng nhằng như đàn bà con thế này.

      Y đáp lời tôi, chỉ hỏi tới: “ được sao?”.

      “Được chứ.” Tôi chỉ mới thấy người ta chơi Thất Tịch lúc ở đại, giờ tôi cũng chẳng biết chơi thế nào, “Chơi thế nào?”.

      “Ta có cầu”, y lại .

      .”

      “Ta muốn thấy .”

      Thấy? Tôi ngẩn ra, “Thấy thế nào? Làm sao ngươi có thể nhìn thấy ta?”

      Tô Dục áp sát lại gần khuôn mặt tôi, hai tay vuốt ve cổ tôi rồi dần lên, dẫu hoàn toàn có cảm giác, nhưng tôi cư nghi ngờ rằng toàn thân mình hẳn ớn lạnh nổi da gà, cảm giác bàn tay y giống như cơ thể tôi lành lạnh lành lạnh.

      Tay y dừng lại gò má tôi, tôi nhìn bàn tay phóng dại của y lướt mũi, lên môi, lên đôi mắt tôi.

      “Nhìn thế này.”

      Lần đầu tiên tôi cảm giác thấy bầu khí có gì đó rất kỳ lạ, thứ đó gọi là ám muội.
      Anhdva, trthuyB.Cat thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11 – 2



      “Lẽ nào đây chính là quấy rối tình dục mà người ta hay tới sao?” Mấy ngày nay tôi cứ suy nghĩ nghĩ lại chuyện xảy ra vào đêm đó, dần dần ý thức được coi bộ mình bị lợi dụng rồi.

      “Quấy rối tình dục!” Tiểu Thiến kinh ngạc kêu lên.

      Tôi bị nàng dọa cho giật bắn mình, mới phát mình bất tri bất giác buột miệng ra.

      “Ai? Ai quấy rối cậu” Tiểu Thiến nhanh chóng điểm mặt của nam quỷ quan mà tôi quen biết, đầu tiên quét mắt sang phía Lâm Thành ngồi bên cạnh Nhàn Thục, “Chắc chắn phải huynh”.

      Sắc mặt Lâm Thành lập tức sầm xuống, tức điên trước phản ứng của Tiểu Thiến.

      “Thế nào là quấy rối tình dục?” Nhàn Thục ngơ ngác hỏi Lâm Thành.

      Lâm Thành an ủi nàng, “Nàng cần biết, là chuyện hay. Chẳng phải nàng phải định hồn sao? Mau .”

      Sau khi Nhàn Thục ngoan ngoãn nghe lời Lâm Thành rời , mới nghiêm mặt hỏi tôi: “ cho ta biết, là quỷ quan nào, ở thành chết oan ta cũng có mấy bằng hữu, có thể xử được .”

      Tiểu Thiến chỉ sợ thiên hạ loạn, cứ ngồi đoán già đoán non: “Thất Thất quen à, cũng chỉ có mấy nam quỷ quan thôi, Quỷ Đầu đại ca? chắc chắn phải, huynh ấy già quá”.

      Đương nhiên phải, tôi vội giải thích: “ phải…”.

      “Lẽ nào là Tiểu Tưởng!” Tiểu Thiến lại kêu lên lấn át cả giọng tôi, khiến các quỷ quan khác trong Ngạ tửu lâu ngoái lại nhìn với vẻ bất mãn vô cùng.

      Lâm Thành đập bàn đứng dậy, “Thế chẳng phải là quấy rối tình dục nơi làm việc sao?”. Tiểu Tưởng là Quỷ sứ của chúng tôi ở niên đại này, nghiêm túc mà , là cấp của tôi.

      “Trời ơi, địa phủ cũng có thể xảy ra chuyện này sao?” Tiểu Thiến ôm chặt lấy tôi khiến tôi ra hơi, “Thất Thất, cậu phải cam chịu bao lâu rồi?”

      “Trước đây khi Tiểu Tưởng tham gia cá cược, ta thấy bản tính của tốt rồi”, Lâm Thành cầm quyển sổ ghi chép ra bắt đầu lấy khẩu cung, “Thất Thất, cho ta biết, chuyện xảy ra từ khi nào? Ở đâu? Ngoài lời khai của ra, còn vật chứng, nhân chứng cụ thể nào , lượt cho ta biết.”

      Sau đó sao? Để dẫn quỷ quan đến bắt giữ Tiểu Tưởng chẳng hiểu đầu cua tai nheo, rồi cho gã biết, ngươi có quyền giữ im lặng, bởi mỗi lời ngươi ra đều có thể trở thành bằng chứng trước tòa?

      Tôi ra sức đẩy Tiểu Thiến ra, với Lâm Thành: “ phải, Tiểu Tưởng đâu có quấy rối ta”. Quay đầu lại với Tiểu Thiến, “Cũng có quỷ quan nào quấy rối tớ cả.”

      Quấy rối tôi là người sống kia kìa, còn ở bên tôi những bảy năm rồi, tuổi thực của Tô Dục so với tôi còn kém những hai mươi tuổi đấy. Nhưng lời này tôi dám ra miệng, lại nghĩ đến bàn tay y từng lướt gò má tôi, cho đến lúc này vẫn cảm giác hai má nóng bừng.

      “Vậy là ở nhân gian rồi.” Tiểu Thiến bình tĩnh lại, kéo Lâm Thành ngồi xuống. “Haiz… Thất Thất, chuyện này tớ cũng gặp qua rồi, khi đến nhân gian định hồn, thường bị đám du côn vô lại ở nhân gian vỗ mông sàm sỡ.”

      sao?” Còn có cả chuyện này à? Lần đầu tiên tôi nghe nàng đấy.

      “Nhưng nữ Quỷ sai có ngực, hai là có vóc dàng, ba là có tri giac, cho nên cứ coi như là tiếp xúc thân mật với bức tường thôi.”

      Nếu như thế… có thể ta cũng bị sàm sỡ, nhưng vì cảm giác trì độn, cho nên chẳng phát ra.

      “Thường xảy ra chuyện này ?” Lâm Thành ngược lại rất quan tâm, “Nhàn Thục cũng thường gặ phải ư?”.

      Tiểu Thiến liếc xéo , “Đàn ông là…”. nàng lắc đầu, “, huynh cũng biết Nhàn Thục tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo phong kiến, nang sao có thể đến gần đàn ông để chúng có cơ hội sờ mó chứ?”.

      Lâm Thành thở phào. “Nhưng có lẽ cũng nên đề xuất vấn về này với cấp , đưa vào chương trình nghị , lựa chọn cách thức để cải thiện môi trường làm việc của nữ Quỷ sai mới được.”

      Tôi ngờ chuyện này lại được đưa lên tầm cao như thế.

      “Thất Thất, Tiểu Thiến.” Lâm Thành vỗ vaài bọn tôi trước khi rời , “Hai yên tâm, ta về nhất định gửi email vào ‘hòm thư Diêm Vương’.”

      Tôi chẳng biết gì, Lâm Thành làm việc lúc nào cũng dứt khoát như sấm rền gió cuốn.

      Ba ngày sau, địa phủ ban bố pháp lệnh mới, nếu nữ Quỷ sai ở nhân gian gặp chuyện hay, có thể ghi tên tuổi ngày sinh của kẻ quấy rối và đầu đuôi câu chuyện giao nộp cho trung ương địa phủ. Trung ương địa phủ ghi chép vào hồ sơ, để đợi sau khi người này chết giao cho phán quan tương ứng trong thành chết oan, trở thành trong những căn cứ để xét xử.

      Chẳng qua cũng chỉ là sờ mông thôi mà, có nhất thiết phải đến mức đó ? Địa phủ này thực quá quân tâm đến công nhân viên chức mà...
      Anhdva, trthuyB.Cat thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Đôi bên chấp thuận



      Y quán của Tô Dục được khai trương, lấy tên là “Hồi Xuân đường”. Cái tên chút sáng tạo này, đương nhiên là do tôi chọn, lấy từ câu “Diệu thủ hồi xuân(1).”

      Từ khi bệnh tình của công tử nhà Quách đại nhân ngày càng cải thiện, việc làm ăn của y quán cũng ngày tốt lên, đến mức đông như trẩy hội. Ba tháng sau, y quán chính thức hợp tác cùng tiệm thuốc của ông chủ Trâu, cơ hồ lũng đoạn tất cả việc làm ăn buôn bán của tiệm thuốc và y quán khác trong thành Phụng Dương.

      “Nếu thời đại này mà có cái gọi là ‘ Luật chống lũng đoạn’, Tô Dục chắc chắn là người đầu tiên bị đưa ra tòa.” Tôi mua gói hạt dưa bên đường, nhàn nhã ngồi chơi ở gian phòng xép tại lầu hai Hồi Xuân đường. Gian phòng này, vốn là được dành riêng cho tôi, dẫu sao trong y quán cũng có nhiều bệnh nhân nam tôi cứ ngồi rung đùi bên cạnh cũng tiện cho lắm.

      “Là cậu dạy y sao?” Tiểu Thiến nằm dài nhuyễn tháp(2) ở bên, đó vốn là cái tổ của tôi.

      phải.” Tôi làm gì có kế mưu vòng vo phức tạp mà dạy cho y, thôi được… Tôi thừa nhận, “Trước đây có lần, cậu ta có hỏi tớ về mấy chuyện liên quan đến kinh doanh, tớ liền lấy cuốn sách kinh tế của thời đại, đọc cho cậu ta nghe.”

      Đó là chuyện của mấy thàng trước rồi.

      Ấy là khi khế ước bán thân của Tô Dục sắp đến kỳ hạn, y bắt đầu xem xét các cửa tiệm lớn trong thành. Tôi sợ lần đầu tiên kinh doanh buôn bán y lỗ nặng, liền nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, chỉ bảo cho y vài kiến thức phổ thông về việc chú ý lượng người qua lại, khách hàng mục tiêu vân vân. Y liền sáng mắt, quấn lấy tôi cả đêm, bảo tôi phải dạy y nhiều nhiều.

      Thực ra tôi cũng chẳng có gì nhiều nhặn để dạy y cả, chỉ có thể giở lại trò cũ, xem tài liệu rồi đọc lại cho y nghe, bổ túc cho y ít mánh khóe chốn thương trường.

      Tiểu Thiến thở dài lắc đầu: “Tiểu Thiến à, Tô Dục này tuy phải là người xuyên , nhưng hơn hẳn người xuyên , lại trông cái đầu của chỉ số thông minh hơn hai trăm, làm sao có thể làm đâu thuận đấy cho được?”.

      Làm đâu thuận đấy? Cả đối với tôi sao?

      Sờ sờ lên mặt mình, tôi lại nhớ đến cái đêm chẳng hiểu vì sao y lại “nhìn” tôi. Có lẽ vì kiếp trước chẳng mấy may mắn đường tình duyên, tôi cứ cho rằng những chuyện mờ ám vĩnh viễn bao giờ xảy đến với mình. Dẫu thỉnh thoảng tôi có sững sờ trước khuôn mặt tuấn tú khôi ngô của Tô Dục, nhưng cũng có nghĩa là có thể tưởng bở rằng y có tình cảm nam nữ với tôi.

      Nhưng mà đêm đó, ánh mắt sáng ngời chăm chú dịu dàng của Tô Dục, thực rất mờ ám. Y thích tôi rồi sao?

      Suy nghĩ này khiến con tim tôi dấy lên cảm giác mơ mơ hồ hồ thành lời, có chút xấu hổ vừa mang chút vui mừng hân hoan, là tình hay là hư vinh? Nhưng nhiều hơn cả, vẫn là hoang mang bối rối.

      Cánh cửa gian buồng xép bị đẩy ra, tôi nhìn thấy Tô Dục bước vào, y vươn vai, hiếm lắm mới than thở như con nít, “Mệt chết mất”. Nũng nịu nửa nửa giả, khiến tim tôi như nhũn ra.

      Tiểu Thiến rời từ lâu, y phát nhuyễn tháp trống , tôi lại đứng dựa vào tường, bèn mắng: “Có phúc mà biết hưởng.”

      xong, y kéo tôi ngồi xuống nhuyễn tháp, đón hạt dưa tay tôi, rồi cắn hạt dưa cho tôi ăn.

      Dạo gần đây, tranh thủ những lúc rãnh rỗi thế này y thường quấn quýt bên cạnh tôi, giúp tôi làm những việc vun vặt, hệt như lúc chưa mở y quán vậy, ví như ngồi cắn hạt dưa, ví như tự tay may chiếc đệm dựa lưng nhuyễn tháp.

      Đàn ông đàn ang mà khéo tay thế, tôi thở dài.

      “Sao vậy?” Y phát ra tiếng thở dài của tôi, “ vui à?”.

      “Tô Dục, ta hiểu ngươi.” Có phải trưởng thành rồi thay đổi ? Y nghĩ điều gì? Tôi dám chắc nữa.

      “Rất đơn giản”. Y đưa nhân hạt dưa đến trước mặt tôi, “Thử cần là lòng dạ, cả đời cả kiếp, ta có thể cho ”.

      “Tại sao? Ta chẳng thể cho ngươi được thứ gì. Ngươi phải thành thân, phải có con nối dõi, ta đều làm được.” Y mười bảy tuổi, rốt cuộc biết tương lai là cái gì vậy?

      “Những thứ đó ta vốn cần.” Sợ tôi tin, y giải thích, “Thành thân sao, phụ thân ta chẳng phải lấy hết người này đến người khác sao, nhưng cũng chẳng thấy cuộc sống vui vẻ nhiều hơn. Nối dõi tông đường? Để chi trưởng tự lo , ta tin họ có nhiều con nhiều cháu lắm, còn ta, cần.”

      “Vậy ngươi cần gì?”

      Y lại trưng ra bộ dạng chỉ cần có mình nàng thôi để dụ dỗ tôi, “ muốn lòng dạ, cả đời cả kiếp, ta muốn mãi mãi ở bên cạnh ta, hai chúng ta giao dịch công bằng.”

      Đầu tôi chợt trở nên trống rỗng, sống hai mươi chín năm, lại làm Quỷ sai bảy năm trời, lần đầu tiên được tỏ tình, tôi biết phải làm thế nào nữa.

      “Vĩnh viễn bên ta, được ?” Y làm sao nhìn thẳng vào mắt tôi, chỉ có thể nắm bàn tay tôi, khẽ khàng đặt lên môi.

      “Đừng .”

      (1) Câu thành ngữ này ý người thầy thuốc giỏi, chữa khỏi mọi loại bệnh tật.


      (2) Loại giường hẹp dài, có đệm mềm.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12 – 2


      Hồi Xuân đường của Tô Dục, mở cửa hai ngày, đóng cửa ngày, vào ngày đóng cửa đó chính là ngày y ra ngoài chẩn bệnh miễn phí.

      Chẩn bệnh miễn phí có địa điểm cố định, đa phần là đến thăm vài gian nhà cỏ của nông dân, xem xem liệu có bệnh nhân cần khám bệnh ? Tiền thuốc cũng thương lượng xong xuôi với ông chủ Trâu, phàm tiền thuốc khi chẩn bệnh miễn phí đều giảm giá phân nữa, tổn thất tiệm thuốc do Tô Dục bồi thường.

      Vì lũng đoạn thành công, nên mấy dược quán trong thành phải đóng cửa, càng tiện cho Tô Dục nâng cao phí chẩn bệnh. Danh tiếng chẩn bệnh miễn phí của y cũng che lấp chuyện thu phí chẩn bệnh quá cao, cũng thu hút chú ý của những nhà có tiền.

      Tôi tuy biết nội tình bên trong, nhưng vốn cho rằng đó là “lấy của nhà giàu cho nhà nghèo”, thấy có gì phải, mãi đến ngày Tô Dục thăm khám trở về, bị lão nhân tâm tuổi trung niên giữ lại ngay trước cửa.

      “Tô Dục!” Lão nhân bc lên trước mấy bước, nắm lấy vạt áo Tô Dục. Phía sau lão nhân còn có nữ nhi mười mấy tuổi, cố gắng kéo lại lão nhân, sợ lão ta quá kích động.

      “Chính là tại hạ.” Tô Dục nhìn người mới tới, tủm tỉm cười, “Đây chẳng phải là Âu Dương đại phu nổi danh khảng khái chính nghĩa, thường thu tiền chữa bệnh, tại hạ vạn phần bái phục.”

      Vi Âu Dương đại phu ràng vốn chuẩn bị xông đến mắng mỏ, nhưng lại bị Tô Dục lật ngược tình thế, ngờ Tô Dục sớm nhận ra mình là ai, còn biết cụ thể tường tận nữa.

      “Vị này hẳn là Âu Dương tiểu thư, mời hai vị vào trong chuyện.” Tô Dục khéo léo dẫn họ vào trong, tránh khỏi đám người tự tập bên ngoài.

      Tôi rụt đầu lại khỏi cửa sổ, ra khỏi gian buồng xép, ngồi cầu thanh hiếu kỳ nhìn vào nội đường, xem Tô Dục diễn trò ra sao.

      Sau khi rót trà cho hai người họ, Tô Dục chậm rãi từ tốn hỏi, “Xin hỏi Âu Dương đại phu vì sao lại đến đây?”.

      “Tô Dục…” Lão nhân ngập ngừng giây lát, cuối cùng dịu giọng, “Tô đại phu, tại hạ có nhiều nghi vấn về việc hợp tác giữa quý y quán và tiệm thuốc Trâu gia.”

      “Vậy sao?” Y nhấp ngụm trà, “Mong hơn.”

      “Đơn thuốc của quý y quán, đều đến bốc thuốc tại tiệm thuốc Trâu gia, vốn là lựa chọn riêng Tô đại phu, gì đáng trách, nhưng Tô đại phu lại xúi giục ông chủ Trâu chỉ bốc thuốc cho đơn của Tô đại phu kê, như thế chẳng phải là nghĩ cho chúng dân.”

      Tô Dục vui vẻ mỉm cười, ra hiệu ông ta tiếp tục.

      “Tiệm thuốc Trâu gia là tiệm thuốc lớn nhất trong thành, có đầy đủ các loại thuốc nhất, số lượng lưu trữ cũng nhiều nhất, rất nhiều dược liệu trong đơn thuốc, chỉ ở đây mới có, nay lại bị hạn chế như vậy, có rất nhiều người, chẳng thể mua được thuốc tốt mà họ cần.”

      Tôi ngồi góc lắc đầu, đồ ngốc, lão còn chưa nhận thấy được tình hỉnh còn tệ hơn nhiều. Cứ mãi như thế, đến ngày đa số các tiệm thuốc trong thành phải đóng cửa, sớm muộn gì tiệm thuốc Trâu gia tăng giá thuốc. Chính Tô Dục bàn ông chủ Trâu mọi chi tiết liên quan.

      Tô Dục đặt chén trà xuống. “Âu Dương đại phu cảm thấy Hồi Xuân đường của tiểu đệ thế nào?” Y bình tĩnh hỏi câu chẳng ăn nhập gì với chù đề.

      Âu Dương đại phu sững người, đáp hờ: “Nghe láng giềng , Tô đại phu diệu thủ hồi xuân, người đến trị bệnh tại y quán nhiều vô số.”

      “Vậy nếu Âu Dương đại phu đến gia nhập Hồi xuân đường của tiểu đệ, như thế cần lo lắng chuyện người bệnh nếu cầm đơn thuốc của Hồi Xuân đường, chẳng thể mua được thuốc của tiệm thuốc Trâu gia.” Đuôi hồ ly cuối cùng cũng chịu lòi ra.

      “Thế… Thế được sao?” Âu Dương đại phu kinh ngạc nhìn Tô Dục, “Vậy còn y quán Đắc Thiện của nhà ta phải làm thế nào?”.

      “Âu Dương đại phu, thứ lỗi tiểu đệ thẳng, y quán Đắc Thiện mấy tháng nay rồi đều thu đủ chi.”

      Mặt Âu Dương đại phu chợt lộ vẻ xấu hổ.

      mình khổ sở phương, bằng gia nhập Hồi Xuân đường, tin rằng với y thuật và đức hạnh của Âu Dương đại phy, tất cả giúp được tiểu đệ chuẩn bệnh miễn phí, trị bệnh cứu người.” Y có thời gian hơn hai năm đọc hết đơn thuốc của mọi đại phu trong thành, đương nhiên hiểu năng lực của từng vị đại phu.

      hồi lâu, Âu Dương đại phu trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, bị dẫn dắt còn biết trời nam đất bắc gì nữa, lập cập lùi lại mấy bước, “Ta muốn về nhà suy nghĩ, ta cần suy nghĩ, cáo từ.” xong, chẳng quan tâm đến con , lão lập tức lao thẳng ra cửa.

      Âu Dương tiểu thư yểu điệu đứng đó, hai mắt chăm chăm nhìn Tô Dục, có chút kinh hoàng bất an.

      Tô Dục tiến lên mấy bước, giữ đúng khoảng cách lễ nghi. “Tại hạ ngưỡng mộ y thuật cứu người của Âu Dương đại phu lâu. Huống hồ sớm nghe danh Âu Dương thế gia bao đời thư hương, Âu Dương tiểu thư thông minh hiểu lễ. Tô Dục thấy vinh hạnh vô cùng.”

      Y tràng khiến Âu Dương tiểu thư mặt mày đỏ bừng, lộ vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.

      “Chắc hẳn tình hình của quý phủ, tiểu thư cũng hiểu vài phần, hy vọng sau khi tiểu thư trở về khuyên nhủ lệnh tôn.”

      “Ta… ta se.” Âu Dương tiểu thư giọng xong, lập tức quay người vội vã rời , trông thần sắc, chỉ e ở lại khắc nữa thôi, mặt bốc cháy ngay tức khắc.

      Tô Dục đến bên cầu thang, chẳng chút bất ngờ phát tôi ngồi ở đó, cất tiếng trêu ghẹo: “Trò hay xem đủ chưa?”.

      Tôi hồi đáp, từ từ biến mất trong góc tối.

      Tôi ngờ Tô Dục vừa lạnh lùng vừa kiêu căng ngạo mạn, lại có thể lộ ra vẻ dịu dàng trìu mến với khác như thế, ánh mắt ấy, giọng ấy, dịu dàng đến chảy ra nước.

      diễn trò sao? Vì y cần y thuật của Âu Dương đại phu, để mở rộng Hồi Xuân đường của y?

      Vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.

      Bên tai vẫn còn vang vọng những lời y hôm đó, cũng là ánh mắt như thế, giọng như vậy, tựa như âu yếm đặt tôi trong lòng bàn tay, nâng niu sủng ái.

      Cũng là diễn trò sao? Y cần tôi làm gì?

      mới thử vị ái tình dẫu tuổi tâm lý ba mươi sáu, chưa tận hưởng được cảm giác ngọt ngào, thấy đắng chát nơi đầu lưỡi.

      Sau tuần suy nghĩ, hai cha con Âu Dương quyết định cùng nhau gia nhập Hồi Xuân đường. Thực ra, nếu phải số bệnh nhân sót lại của y quán Đắc Thiện bị Hồi Xuân đường cuỗm mất, cha con họ cũng đến nỗi phải chấp nhận cảnh sống gửi nhà người.

      Tô Dục xem trọng, chỉ là y thuật của Âu Dương đại phu, y càng xem trọng hơn chính là nữ y Âu Dương tiểu thư kia, “Ta tuổi đời còn trẻ, thê thiếp của quan thân phú hào, nếu muốn mời ta chẩn bệnh, đều phải kiêng kỵ rất nhiều thứ”.

      Nữ y thời cổ đại chẳng có nhiều, đa số đều có xuất thân từ y sư thế gia, chỉ khám bệnh cho vài thê thiếp của quan lại thân sĩ. So với nam đại phu, nam lang trung, bất luận là quan lại thân sĩ hay là thê thiếp của họ, đều hy vọng có nữ y đến để chẩn bệnh, để tránh hiềm nghi, càng thể trinh tiết.

      Còn Âu Dương tiểu thư, chính là trong mấy nữ y ít ỏi của Phụng Dương. Bởi người đến cầu chẩn bệnh nhiều, cho nên y cũng chẳng được nâng cao bao nhiêu. Tôi nghĩ, ngoài Tô Dục ra, rất ít người có thể trong thời gian ngắn, lại có bước tiến triển về y thuật nhanh như thế. Và vị thiên tài y học này, cũng bắt đầu thu nạp học đồ, đầu tiên chính là nữ học đồ Âu Dương Lan.

      Tô Dục tuổi trẻ, tướng mạo lại tuấn tú khôi ngô, khiến bệnh nhân nữ đến Hồi Xuân đường nhiều, có rất ít người dám tới nơi mời y đến chẩn bệnh cho nữ gia quyến, sợ thực mang tiếng xấu hồng hạnh xuất tường(1).

      “Dưới chỉ bào của ta, y thuật của Âu Dương Lan nếu có thể tiến bộ, hoặc công phu vọng văn vấn thiết tịnh tiến đôi chút, thuật lại bệnh tình cho ta, chẳng khác gì ta đích thân trị bệnh cho họ. Như thế càng nâng cao thanh danh của Hồi Xuân đường.”

      Mục tiêu của Tô Dục rất lớn, khiến kẻ có tính vừa lòng với tại như tôi chẳng thể tưởng tượng nổi. Tôi rất muốn hỏi y, đối với y, Hồi Xuân đường chỉ là điểm khởi đầu, vậy điểm cuối ở đâu? Hay là dã tâm của y có điểm cuối?

      Đối với Âu Dương Lan, đương nhiên tôi cũng khá để tâm.

      Chẳng biết trong lòng nghĩ gì, mơ hồ tôi cảm thấy, so với chuyện ghen ghét đố kỵ giữa nam nữ, tôi lại càng để bụng, phải chăng Tô Dục thực lòng đối tốt với tôi, quan tâm tôi. Y đối với tất cả mọi người đều miệng nam mô bụng bồ dao găm sao? Hay là đối với tôi, y những điều tâm?

      Vì thế, mấy ngay nay tôi luôn chăm chú quan sát thầm đánh giá cách cử xử giữa y và Âu Dương Lan.

      Âu Dương Lan là nữ tử cổ đại đơn thuần, chiếu theo lệ mà nữ nhi thể xuất đầu lộ diện ra ngoài, nhưng gia đạo suy vi, nàng lại biết y thuật, đương nhiên phải ra ngoài mưu sinh. Y thuật của Tô Dục cao hơn Âu Dương đại phu, nàng tại theo y thuật, cũng chẳng cảm thấy có điều gì bất thường, chỉ là có chút thẹn thùng.

      Dáng mạo của nàng có thể gọi là đoan chính tú lệ, tuy mấy thông tuệ, nhưng cũng cần cù chăm học. Tô Dục dựa vào trình dộ của nàng mà từ từ dẫn dắt, khiến nàng càng lúc càng bái phục Tô Dục, rồi dần dần mấy năm sau trở thành niềm sùng bái như với thần linh.

      Còn Tô Dục sao? Ánh mắt y ấm áp dịu dàng, nhẫn nại kiên trì, ân cần dạy bảo, nhưng hề xuất vẻ quyến rũ như hôm đó tôi nhìn thấy từ cầu thang.

      đạt được mục đích rồi, cần tiếp tục nữa sao?

      (1) Hồng hạnh xuất tường dùng để ám chỉ người phụ nữ trèo tường ngoại tình.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :