1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quỷ Sai - Thập Thất (30c +3pn + phụ lục)- Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9 – 2



      Cùng ở Ngạ tửu lâu, cùng uống rượu với Tiểu Thiến, lần này lại có người thứ ba cực kỳ hứng thú gia nhập.

      chuyện gì vậy?”, có người ngồi xuống chỗ bên cạnh.

      Tôi vừa nghe giọng liền biết là ai.

      “Xin chào, ta là Tịch Đức.” khuôn mặt vô cùng bình thường, nếu phải vì giọng quá đặc biệt, tôi còn thực cho đó chẳg qua cũng chỉ là Quỷ sai tầm thường. Từ khi nào mà tôi lại giống Tô Dục, nhạy cảm với thanh vậy?

      Tiểu Thiến ngọn ngành, cứ ngỡ Tịch Đức là Quỷ sai mà tôi mới quen, mỉm cười chào hỏi, “Xin chào, ta tên Nhiếp Tiểu Thiến.”

      Tịch Đức chẳng có phản ứng gì khi nghe thấy cái tên này, ràng phải là người thuộc thế hệ 9x của thế kỷ hai mươi.

      “Chúng ta bàn đến quy tắc sinh tồn ở triều Minh.” Tiểu Thiến tiếp lời.

      “Hả?” Y mỉm cười, gương mặt bình thường ngờ cũng có thể toát ra khí chất hiền hòa và thân thiết , “Quy tắc gì?”.

      “Tầm thường được chăng hay chớ, nước chảy bèo trôi”, Tiểu Thiến hồi đáp.

      “Người chẳng vì mình, trời tru đất diệt”, tôi bổ sung.

      “Nghe ra mấy lạc quan nhỉ”.

      “Nắm chắc lợi dụng mọi cơ hội, giẫm đạp leo lên lưng người khác, dựa vào tài năng thiên phú mà xem thường người phàm, đó là thần hay là ma?”, tôi tự hỏi tự đáp, “Ấy là ma.”

      Đương nhiên là tôi có phần qáu, tại Tô Dục vẫn chưa đến bước đường này. Nhưng những người quyền cao chức trọng ở triều đại này sao? Chẳng phải đều đạp lên người khác để bò lên cao sao?

      “Đương nhiên, xã hội phong kiến chính là xã hội ăn thịt người mà.”

      Tịch Đức hơi chút trầm tư, “Thế giới mà các người sinh tồn phải là xã hội ăn thịt người sao?”.

      “Đương nhiên phải”, Tiểu Thiến thao thao bất tuyệt, hết lời ca ngợi xã hội xã hội chủ nghĩa, “Khi còn sống vẫn chưa cảm nhận được, đảng của chúng ta rực rỡ chói lọi chiếu rọi ánh sáng đến từng lão bách tính, ai nấy như được tắm mình trong gió xuân.”

      Tôi có ấn tượng sâu sắc đến vậy, “Ta thấy so với bách tính của triều Minh, chúng ta vẫn vô cùng may mắn, dù vẫn chỉ là nước phát triển.”

      Xã hội bình đẳng hết sức biến thái, mạng người như cỏ rác.

      Trong quá trình định hồn, tôi gặp phải vô số án oan, xử sai chém nhầm, tồn vong của mạng người nằm trong tay những kẻ có quyền có thế. Huyện Bình Lạc có gia đình thân sĩ, ba con trai đều là công tử quyền quý, ngày ngày thay nhau chòng ghẹo con nhà lành, quan phủ địa phương chẳng thèm ngó ngàng, bị bắt lên công đường toàn là đám chịu tội thay bị xử chết. Lân Thành đại ca cực kỳ căm hận bọn họ, từ sáng sớm đến tối khuya cứ phải chứng kiến những việc làm mất hết nhân tính của chúng, đợi dài cổ mới đợi đến lúc tên đại công tử chết vì bệnh lao, đánh tử hồn của trận tơi bời nơi địa phủ mới hả được cơn giận tích chứa trong lòng.

      Khi ấy tôi có hỏi: “Lẽ nào khi làm cảnh sát Hồng Kông, huynh cũng lợi dụng tư hình với phạm nhân sao?”.

      Y tỏ vẻ tiếc nuối lắc đầu phủ nhận, “Ở Hồng Kông, nếu cảnh sát động tay chân chắc chắn bị dân chúng khiếu kiện.” Rồi liền tiếp: “Cũng nhờ ở địa phủ mới được đánh trận hả hê.”

      Đương nhiên là cực kỳ hả hê rồi, tiêu tốn pháp lực khiến tử hồn đó đau đến sống dở chết dở, nhưng lại hề để lại dấu vết thương tích cơ thể, càng khiến y hạ thủ chẳng quan tâm đến nặng , xử lý trong tròn hai canh giờ, tiếng kêu khóc ai oán vọng đến tận thành chết oan.

      Nhàn Thục cũng vào hùa, tát cho thêm hai cái bạt tai, thứ đàn ông hạ lưu làm ô nhục danh dự phụ nữ là hạng người mà hận nhất.

      Từ đó hai người đưa mắt gợi tình, càng thêm vui vẻ mỹ mãn.

      “Khi còn sống ta sống trong xã hội nô lệ, người thời đó khổ cực lắm mới có thể sống sót”, Y nhớ lại những chuyện trước kia, “Dậy sớm, săn bán, xử lý vật săn, nấu chín, sau đó liền nghỉ ngơi, ngày qua ngày lại đều như thế.”

      ngờ còn có cả Quỷ quan đến từ xã hội nộ lệ, Tiểu Thiến cực kỳ kinh ngạc trước đủ loại kỳ nhân dị sĩ ở địa phủ. “Vậy đến đại của bọn ta, nhất định phát khùng mất.”

      Tôi cũng lần đầu tiên có may mắn gặp được tử hồn đến từ thời viễn cổ thế này, hổ là Diêm Vương có nhiệm kỳ ngàn năm, kinh nghiệm hơn hẳn chúng tôi.

      Tịch Đức bị khoa trương của Tiểu Thiến chọc cười, “Đúng vậy, cho đến nay ta cũng chỉ có thể chấp nhận được triều Đường.”

      Cho nên địa phủ này từ xuống dưới đều ăn mặc trang hoàng theo kiểu đời Đường sao?

      “Nghe Lâm Thành muốn nhảy việc làm Phán quan”, Quỷ Đầu đại ca mấy hôm trước còn kêu than ai oán, vô duyên vô cớ lại mất Quỷ sai tận tâm.

      “Chuyện này còn xét duyệt, mấy ngày nữa phỏng vấn xem có đạt hay ”, người phỏng vấn là Quỷ đầu cao cấp.

      “Vậy chẳng phải Nhàn Thục đơn lẻ loi định hồn nhân gian sao?”

      Tiểu Thiến đáp lời, “Chuyện này là nàng đề nghị, nàng cảm thấy nam nhân đại trượng phu cũng nên cần phải có nghiệp riêng của mình, nếu ở địa phủ nhất định phải làm quan, nàng chừng cũng chẳng thèm làm Quỷ sai, ở nhà chăm chồng dạy con.”

      Ở địa phủ cũng có gia đình có nghiệp, tôi cảm thấy chuyện này đúng là cực kỳ quái dị.

      Tịch Đức cũng thấy hứng thú, liền hỏi thăm: “ vị Quỷ sai muốn làm phán quan đó tên là gì?”

      “Lâm Thành”, tôi hồi đáp. Chẳng lẽ muốn tiến cử người này cửa sau sao?

      Y hiểu nghi vấn trong lòng tôi, lắc đầu giải thích, “Việc này thuộc phạm vi chức trách của ta, ta chỉ hiếu kỳ chút xíu thôi.”

      Tuy tôi kinh ngạc vô cùng, nhưng kỳ thực tình trạng như thế rất thường xuất ở địa phủ, ở bên cạnh phòng tôi ở, là gia đình ba người, nam chủ nhân Chu Tinh là người đại, nữ chủ nhân Cố Nặc Ngôn là người triều Thanh, con là Mạc Mặc mười ba tuổi, khi còn sống từng là thẩm phán, ba quỷ quan sống cùng mái nhà, thương chăm sóc, đùm bọc lẫn nhau.

      Tiểu Thiến rất tò mò về tay Mạc Mặc kia, từng bà tám chạy sang dò hỏi, nhưng cuối cùng lại cụp đuôi thất bại chạy về, ra tay thẩm phán đó giỏi tài mồm mép hùng biện, lúc còn sống vốn khó chơi, chết rồi lại biến thành đứa nhóc chuyện ngang ngạnh như cua bò vào bậc nhất trong lịch sử, thế mà còn cảm thấy vui sướng tự hào nữa.

      Ở địa phủ, Quỷ quan đều là vì vui mà vui, ít người quan tâm đến ánh mắt của thế tục.

      Tôi tin rằng lâu sau, Lâm Thành và Nhàn Thục thành thân, khi ấy tôi có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng hôn lễ tranh nhã mà cổ điển chốn địa phủ.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9 – 3



      “Hôm nay được nghỉ ngày”.

      Sáng sớm xòe quạt ra, tôi liền nhìn thấy dòng chữ này, lập tức có chút hoang mang, hề cảm thấy vui mừng khi được nghỉ ngơi, ngươc lại còn cảm thấy thương cho thế đạo, càng ngày càng khó sống, ngay đến công việc Quỷ sai nhàn nhã như thế mà cũng có ngày nghỉ, đúng là còn gì để nữa. Hơn nữa, rốt cuộc có bao nhiêu chế độ phúc lợi và những thứ kỳ quái khác mà tôi còn chưa biết? Hôm nào đó phải tìm Quỷ Đầu đại ca chém gió tìm kiếm thông tin mới được.

      Tôi nhìn sang Tô Dục bên cạnh, cậu bị pháp thuật tối cao vô thượng ở địa phủ làm cho đông cứng, coi bộ chắc phải nằm dài như vậy suốt ngày. Do đó, tôi bắt đầu thầm đoán chắc là ngày nghỉ này phải chỉ Quỷ sai mới có, mà toàn bộ địa phủ thiên phủ ai cũng được nghỉ hết cả, vậy có bao nhiêu người bị đông cứng đây, lẽ nào đây chính là… ngày nghỉ pháp định trong truyền thuyết sao?

      Đợi đến bốn năm trời mới có được ngày nghỉ pháp định thế này, cứ như là thế vận hội Olympic vậy, chẳng biết nên vui hay nên buồn đây.

      Giữa màn đên đen mờ ảo thấp thoáng xuất ba bóng người, là Tiểu Thiến, Nhàn Thục và Lâm Thành, “Thất Thất, biết ngay là ngẩn ngơ ở đây mà, hôm nay có rất nhiều việc phải làm, nên lãng phí thời gian như thế.”

      Làm việc? Chẳng phải là ngày nghỉ sao?

      Trong lúc tôi nghi ngờ muốn hỏi cho , Tiểu Thiến hoan hô tiếng rồi chồm tới Tô Dục nằm đờ ra, vừa xoa nắn vừa sờ mó, tiến hành chà đạp giày vò khuôn mặt đẹp trai của cậu cách hết sức vô nhân đạo, khiến tôi nỡ nhìn.

      “Tiểu Thiến, mau xuống , còn ra thể thống gì nữa!”, Nhàn Thục khẽ trách, bước lên kéo nàng ra.

      “Đồ mê trai!!”, Lâm Thành khinh bỉ.

      Tôi cũng thấy ổn, giúp Nhàn Thục kéo Tiểu Thiến ra, người tách ra rồi nhưng bàn tay vẫn như dính vào khuôn mặt của Tô Dục.

      “Thiệt tình… Tiểu Thiến, chẳng phải cậu phải gấp sao?”, hết thuốc chữa rồi, tôi vội giục nàng mê trai đến quên cả trời đất.

      nàng quay đầu, sững người hồi lâu mới định thần lại được, “Đúng vậy, hôm nay là ngày nghỉ phép mà.”

      Mồ hôi túa khắp người.

      đâu vậy?” đường từ triều Minh đến địa phủ, tôi hỏi họ.

      “Đến trung tâm điều khiển địa phủ”. Lâm Thành cạnh Nhàn Thục, “Chúng ta cần phải lựa chọn thời gian và địa điểm công tác cho nhiệm kỳ tới của mình”.

      “Nhiệm kỳ tới?” Có phải lúc học lớp bồi dưỡng trở thành Quỷ sai tôi nghe sót điều gì ?

      Vẫn là Nhàn Thục tốt bụng, quay sang tôi giải thích cặn kẽ, “Năm nam lần, Quỷ sai phải lựa chọn thời gian và địa điểm công tác cho nhiệm kỳ sau. Vị Quỷ sai tiền nhiệm của mới làm có năm lập tức đầu thai, cho nên tiếp nhận vị trí của người đó, tại cũng làm được bốn năm rồi, công thêm năm của người tiền nhiệm, vì vậy thời hạn năm năm đến, phải thay đổi thời gian và địa điểm công tác”.

      Đổi? Tại sao phải đổi? Tôi chợt hoang mang, vậy còn Tô Dục?

      “Năm năm có lần nghỉ, hầu hết điều động địa điểm công tác, thay đổi thời gian làm việc đều diễn ra vào thời điểm này”, Tiểu Thiến bổ sung.

      Tôi ngập ngừng hỏi hỏ, “Vậy ta có thể lựa chọn tiếp tục ở lại ở triều Minh năm năm nữa ?” “Đương nhiên là được”, Tiểu Thiến ôm lấy tôi, thân thiết vô cùng, “Quá tốt rồi, cậu có thể tiếp tục chơi chung với tớ”. Còn nàng có thể tiếp tục theo chàng thư sinh của mình.

      Tôi quay sang phía Nhàn Thục: “Nhàn Thục, tiếp tục ở lại triều Minh sao?”

      Nhàn Thục lắc đầu, “Thành ca triều Minh phong kiến bảo thủ lắm, huynh ấy hy vọng ta có thể đến gian đại khác để định hồn, ta cũng muốn đến Hồng Kông, xem xem nơi Thành ca từng làm việc như thế nào”.

      Quả nhiên chưa thành thân coi chồng là trời rồi, tôi và Tiểu Thiến hiểu ý nhau cười thầm, nàng đến thời đại định hồn, nhìn thấy cảnh sinh hoạt của phụ nữ thời đại, chẳng biết bị dọa sợ đến mức thế nào nữa.

      Bất giác nhìn thấy nam nhân mặc long bào bên đường mỉm cười gật đầu với mình, dường như quen biết nhau vậy, tôi mới thầm hỏi Tiểu Thiến bên cạnh.

      là ai?”

      “Quỷ sứ Tiểu Tưởng cai quản đám Quỷ sai chúng ta đó, chẳng lẽ chưa gặp lần nào sao?”, Nhàn Thục trừng mắt nhìn tôi.

      Lúc ấy tôi mới bật ngửa ra, hóa ra chính là tay Quỷ sứ đánh cược với Quỷ Đầu đại ca, mỗi lần gặp tôi ngang qua đều lấn ngay vào tòa lầu kế bên, đợi tôi đến tìm. đầu hoẵng mắt chuột, dù diện mạo bình thường nhưng chẳng hiểu sao vẫn khiến người ta chán ghét. là con ma cờ bạc đầu tiên mà tôi biết ở địa phủ này, và Quỷ Đầu đại ca chính là con bạc thứ hai.

      Quỷ sứ Tiểu Tưởng tiến về trước hai bước, khom người phẩy tay áo, làm bộ khiêm tốn hỏi. “Trăm nghe bằng thấy, chính là Quỷ sai Thất Thất”.

      “Người là Quỷ sứ Tiểu Tưởng?” Tôi bật lại , hai bên đúng là oan gia gặp lại.

      “Tệ nhân chính là Tưởng Giới Thạch.” Kỳ thực bộ dạng vung tay áo khiến tôi nghĩ ngay đến tên thái giám.

      Tôi mới là Tôn Trung Sơn đây, người ở địa phủ đều thích lấy tên họ ra đùa giỡn, vì ở đây, tên biến thành biệt hiệu trong các biệt hiệu, hoàn toàn có ý nghĩa gì cả.

      Quả nhiên liền bật cười, “Đùa đấy, thực ra ta là Tưởng Tưởng”.

      Tôi nghiến răng, lòng khỏi hoài nghi muốn ám chỉ lời nào mới là đùa, người này đúng là chẳng đàng hoàng chút nào, ánh mắt liếc xéo tôi, phối hợp với chiếc long bào kia, bộ dạng vênh vênh váo váo, quả thực có chút phong thái hống hách kiêu ngạo của hoàng gia.

      “Thất Thất, đừng để ý đến , cứ gọi là Tiểu Tưởng”. Tiểu Thiến và quen biết nhau khá lâu, giơ chân đá cái buộc nguyên hình, còn đá trúng vào chỗ hiểm nữa. đương nhiên chẳng cảm thấy đau đớn gì hết, nhưng vẫn giả bộ ôm lấy chỗ ấy nhảy tưng tưng, khiến tôi và Tiểu Thiến phá lên cười, còn sắc mặt Nhàn Thục chợt đỏ lựng.

      “Tiểu Thiến u hồn, tại sao có thể lấy tên Nhiếp Tiểu Thiến còn tệ nhân ta lại thể là Tưởng Giới Thạch?”

      Tiểu Thiến chẳng thèm đoái hoài đến , tiếp tục kéo tôi xuống địa phủ, “Đừng để tâm đến , chúng ta còn phải gặp trong vòng năm năm nữa, điều quan trọng lúc này là phải đến trung tâm điều khiển, tớ sợ muộn, xin kịp.”

      “Xin kịp ư?” Trước đó cũng từng xảy ra chuyện như thế sao?

      “Triều Minh tuy là hàng họt như thời Thịnh Đường hay thời đại, nhưng thời Minh sơ vẫn được coi là chỗ làm tốt, ở đây chế độ đến trước được trước, nếu Quỷ sai trong năm năm này quá đông có phần của chúng ta.” Thần sắc Tiểu Thiến trở nên nghiêm túc.

      Tôi cũng thầm rảo bước nhanh hơn, tính toàn xem cuối cùng Tiểu Thiến gắn bó với tay thư sinh ấy nhiều hơn, hay tôi quyến luyến Tô Dục sâu sắc hơn? Hay là khi có liên quan đến người nhân thế chẳng cách nào buông bỏ được?

      Quỷ Đầu đại ca từng nhắc nhở tôi, trước đây có Quỷ sai, tình mẹ bao la, đứa trẻ, thầm theo bảo vệ đứa đó, cho đến khi đứa đó già rồi chết, lại tiếp tục theo cậu đầu thai, lại dùng toàn bộ pháp thuật của mình khẩn cầu thiên phủ xin được gặp lại cậu bé đó thêm lần nhân thế vào kiếp sau. Còn cuối cùng thiên phủ có chấp thuận lời khẩn cầu đó , Quỷ Đầu đại ca cũng . Những chuyện liên quan đến sắp đặt số mệnh, từ trước đến nay đều phải là chuyện mà địa phủ coi sóc.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9 – 4



      Quả nhiên có rất đông Quỷ sai tập trung ở trung tâm điều khiển, tất nhiên là có cả những chức nghiệp khác, ví như chức Phán quan của Lâm Thành, đề xuất chỉ có hứng thú với xã hội đen hoặc tiếp quản những chuyện tham ô hối lộ, gian dâm, bắt người cướp của. Quỷ Đầu đại ca cũng lần thứ ba nộp đơn xin thăng chức, chỉ vì chức nghiệp Quỷ sai có tỷ lệ nhảy việc quá cao, khiến người quản lý đâm ra chán nản, ảnh hưởng đến lòng tự tin.

      Tôi cẩn thận điền đầy đủ vào mẫu đơn, lại kiểm tra kỹ càng niên hiệu và số liệu gian, riêng đến cột “lý do xin”, tôi do dự hồi lâu rồi mới điền hai chữ vào đó “Tô Dục”, đây là lý do duy nhất cũng là lý do thành thực nhất của tôi.

      Tiểu Thiến viết vào mục lý do cũng là tên của chàng thư sinh kia, nghe nàng , Quỷ quan xét duyệt đơn từ trước đến nay đều nhìn lý do, chỉ nhìn thời gian và địa điểm xin đến, ai đến trước được trước.

      Nghe đến đó, tôi vội vã đem nộo tờ đơn, sợ ở những ô nhận đơn khác có Quỷ sai nào đó nhanh hơn mình mấy giây. Làm ơn , tôi muốn tận mắt chứng kiến Tô Dục lớn hơn.

      Vào bốn giờ chiều có kết quả, Quỷ sai nào nộp đơn hoặc đơn được phê chuẩn, liền căn cứ theo nguyên tắc ở đâu còn trống bổ sung Quỷ sai vào đó, phân phối ngẫu nhiên.

      Ba Quỷ sai chúng tôi cùng Phán quan chuẩn bị đến Ngạ tử tửu lâu chờ đợi kết quả, đến tửu lâu mới thấy biển người đông nghìn nghịt, có muốn chen cũng chen vào được. Tiểu nhị của tửu lâu quen biết tôi, liền chui vào xin lỗi: “Thất Thất, may, hôm nay đông khách quá, ông chủ quy định, chỉ có thực là tử hồn chết đói, mới được vào”.

      ràng tôi chẳng dính dáng gì đến chết đói, cả đám chúng tôi cũng vậy nên đàng gãi đầu xoa mũi rút lui, tìm quảng trường ngồi chơi mạt chược.

      biết bắt đầu từ khi nào, địa phủ bắt đầu thịnh hành chơi trò mạt chược, càng lúc càng sôi nổi, về cơ bản tôi phải đến lần thứ ba tham gia xóa nạn mù mạt chược mới thành công, sau này nghĩ nghĩ lại, bốn năm sống ở địa phủ dù sao cũng học được vài kỹ năng, lòng cũng được an ủi phần nào, nhưng cho dù biết chơi, tài chơi của tôi cũng chỉ thường thường. Vì vậy, tôi ít khi trực tiếp chơi mà chỉ ở bên thi hành pháp thuật.

      Để tránh người cùng chơi mạt chược sử dụng pháp thuật để ăn gian, mỗi khi chơi bài mạt chược cần mời bên thứ ba thi triển pháp thuật để cấm chỉ sử dụng pháp thuật. Tôi chính là người đảm trách công việc đó. Tôi vừa lặng lẽ thi triển pháp thuật xong bắt ngay được Quỷ Đầu đại ca phạm quy. Thời gian huynh ấy ở địa phủ tuy khá dài, nhưng luyện tập pháp thuật mấy chăm chỉ, lại còn ngừng tiêu phí pháp lực nữa.

      Nhàn Thục cũng vì thua nhiều thắng ít nên mấy thích trò chơi này, bèn ngồi kế bên chơi chung tụ với Lâm Thành. Vì thế bàn mạt chược lại có thêm Thang Kỳ. Kể từ khi trải qua mấy năm trong cuộc đại cách mạng văn hóa, Thang Kỳ hoàn toàn biến thành người khác, khi tự cao tự đại, khi lại cẩn thận dè dặt, trạng thái tâm lý thay đổi liên tục, ngay đến việc từng nước mạt chược cũng phiêu nhiên bất định, khiến Quỷ Đầu đại ca là nhà của y chẳng biết đánh sao mới phải.

      “Hiểu Tiểu, lần này xin vào thời đại nào?” Tôi hỏi Bạch Hiểu Tiểu ngồi cạnh Quỷ Đầu đại ca.

      “Ta vẫn tiếp tục chỗ cũ, tạm thời chưa muốn thay đến thời đại khác.”

      Thang Kỳ chẳng cần hỏi, đương nhiên là Trung Quốc đầu những năm bảy mươi của thế kỷ hai mươi.

      Chơi được nửa ván mạt chược, mặt quạt của tôi hiển thị “Đơn xin được chấp thuận”, khóe miệng nhướng cáo, xem ra lại có thể tiếp tục ở bên bạn Tô Dục năm năm nữa rồi.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Tự lập môn hộ



      Năm Vĩnh Lạc triều Minh.

      Trong thành Phụng Dương xuất dược đồng trẻ tuổi, khác hẳn với các dược đồng tầm thường khác, y hốt thuốc nhanh, cũng biết cách chẩn bệnh, lúc rảnh thường hay đến chỗ miếu hoang chữa bệnh miễn phí cho người nghèo. Càng kỳ lạ hơn đó là, y tuy ăn mặc mộc mạc giản dị, tiền lương ít ỏi túng thiếu, nhưng ngày nào cũng nghỉ trọ ở phòng hạng nhất ở khách điếm Phúc Lai, ở đó suốt bốn năm trời. Điều này khiến cho người ngoài cho rằng y có quan hệ thân thích gì đó với ông chủ khách điếm nên được ông ta đặc biệt chiếu cố.

      Còn lão Tiền, ông chủ khách điếm chỉ cười cười híp mí, lắc lắc đầu, tỏ vẻ muốn tiết lộ bí mật. Phật bảo rằng: được .

      Tôi cũng chỉ biết cười khổ, nếu phải trước đây từng có Quỷ sai ở mấy năm ròng trong khách sạn năm sao tôi cũng chẳng dám táo tợn lưu lại huyện thành này lâu đến như vậy, lâu đến mức ngay cả ông chủ cũng cho rằng Tô Dục chính là con cháu thế gia mai danh tích.

      “Tiểu tô, lại đưa muội muội đến mua rau hả?”, Trương đại nương bán rau ở chợ mời gọi Tô Dục, “Rau hôm nay tươi lắm, đại nương để riêng cho cậu ba bó đây này”, xong liền cầm hai mớ rau đưa cho y.

      “Cám ơn, thím Trương”, y đón lấy bó rau, bỏ vào chiếc giỏ tay tôi, rồi lấy đồng tiền trong túi ra thanh toán.

      Tiền này đều là y kiếm được khi làm dược đồng, chẳng có liên quan gì đến tôi cả.

      định rời , ngờ tôi lại bị Trương đại nương kéo lại, “Tiểu muội Tô gia à, bao nhiêu tuổi rồi?”. Trương đại nương cười híp mắt, quay ngang quay ngửa khuôn mặt tôi để nhìn cho kỹ nhưng vẫn thấy mơ hồ, đến khi kiềm chế được nữa căng mắt ra nhìn, tôi của tôi bị Tô Dục kéo ra thoát khỏi móng vuốt của vị Trương đại nương kia.

      “Tiểu muội nhà tôi mười lăm tuổi”, y đáp thay tôi.

      “Mười lăm tuổi!”, mấy vị đại thẩm xung quanh xúm lại, “Vậy coi bộ phải kiếm chỗ gả chồng rồi.”

      “Đúng vậy! Nay hai huynh muội nhà cậu nương tựa nhau mà sống, cả cũng như cha, cậu là cũng nên lo tìm việc hôn nhân cho em , chớ để muộn quá.”

      “Ta thấy Nhị Ngưu bên cạnh nhà ta cũng tốt lắm, là người thành thực, lại có sức làm ruộng, có thể khiến em cậu cả đời phải chịu khổ, lấy chồng đó được hưởng phúc đấy.”

      “Bà lại vớ vẩn, Tô gia người ta là mộn đệ thư hương, ca ca ấy tài giỏi, làm sao lại gả em mình cho nhà làm ruộng cơ chứ? Ta thấy nhị công tử của Hồ viên ngoại là hợp nhất, nghe họ muốn nạp thiếp, đó đúng là gia đình phú quý giàu sang.”

      Gả cho nông dân? Làm thiếp? Tôi nhịn được phải bật cười, dù sao người xunh quanh cũng nhìn thấy. ngờ bản thân còn có vinh hạnh để người khác làm mai mối cho thế này, tựa nhự lại trở về thời kỷ coi mắt khi còn sống vậy.

      Tô Dục cau mày, nhưng vẫn khéo lời từ chối, “Tiểu muội nhà ta còn chưa tính đến chuyện này, đa tạ mọi người quan tâm.

      “Vậy sao được!”, các bà thím kêu lên, “Phận nữ nhi nên dây dưa kéo dài, nêu dây dưa kéo dài quá muộn, tuổi đời ngày cao, còn có hy vọng gì nữa đây?”.

      Tôi cười ngậm miệng lại được, giật giật vạt áo Tô Dục, thầm : “Cứ là tỷ khó tính, muốn chọn gia đình tốt.” vậy chắc là ổn, là do tôi quá kén cá chọn canh, gả được cũng đáng đời.

      Tô Dục thuận thế lắc đầu, than rằng: “ giấu gì các vị, tiểu muội nhà ta quá khó tính, phải gia đình phú hộ giàu sang quyết gả, phải thuộc hàng chính thất quyết đếm xỉa, ta cũng chẳng còn cách nào khác.”

      “Hóa ra là thế”. Mọi người mất hứng rời , còn có người lén chế giễu, “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”.

      Cóc ghẻ?

      Tô Dục mặt đổi sắc kéo tôi được mấy bước, sau đó lập tức trêu tôi: “Cóc ghẻ, tối nay muốn ăn gì?”. lời mang hai ý.

      Tôi giả bộ nghe thấy lời châm chọc của y, chỉ đáp lời: “Gì cũng được”.

      Dù tôi cũng chẳng cảm nhận được ấm no gì hết, ăn gì cũng chẳng thành vấn đề.

      “Vậy chọn loại chồng nào cũng được hay sao?”, y hỏi thẳng, cơ hồ ghé sát mặt tôi, “Hay là, chẳng có ai lấy?”.

      Tại sao lại cũng quay lại chủ đề này?

      “Đương nhiên phải là ai lấy, chỗ bọn ta củng có thể thành thân.” Ví dụ như Lâm Thành và Nhàn Thục.

      “Vậy có được ?”, y chợt dừng bước, “Thành thân, ?”.

      Y đột nhiên hỏi như thế khiến tôi bất giác trở tay kịp, kết hôn ở địa phủ? Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến, cũng chưa gặp được quỷ quan thích hợp.

      “Có lẽ, nhưng cũng phải đợi ngươi thành thân trước .” Quỷ quan thành thân dù sao cũng có thể từ từ cần gấp, khác với nhân gian, thời gian như bóng câu qua cửa, chưa đến mấy năm tay ôm lưng cõng đến hai ba mặt con.

      “Ta thành thân trước sao?”, y ném chiếc giỏ mây tay sang cho tôi rồi tiến về trước, “Vậy cứ từ từ đợi .”
      AnhdvaB.Cat thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10 – 2



      Hai năm trôi qua trong chớp mắt, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, y dần dần giới thiệu ta là muội muội của y với người xung quanh, có tên, chỉ có mối quan hệ hư cấu “muội muội”. Dẫu y kiên nhẫn giới thiệu giới thiệu lại, mọi người cũng chỉ mơ mơ hồ hồ có chút ấn tượng về “Tiểu muội Tô gia” mà thôi.

      Tô Dục dọn bát đũa đồ ăn lên bàn, món rau món canh đơn giản, nhưng lại chuẩn bị hai chiếc bát và hai đôi đũa, tựa như ba người ngồi bàn cùng ăn vậy, đúng là người nhà, cùng gốc rễ.

      Tôi thích cảm giác này.

      Hồi Tô Dục ở cùng Đinh sư phụ, có học qua cách xào nấu vài món ăn, sau khi chuyển đến khách điếm lại mượn phòng bếp ở đây để nấu nướng, nhưng cũng đều chỉ là cháo trắng hoặc những món ăn đơn giản, chỉ để sống tạm qua ngày mà thôi. Có lần tôi nhìn thấy mình y ăn cơm, buồn bã chẳng vui, thế là tôi bèn cố ý giành đồ ăn với y, cứ như vậy, bàn ăn lại có thêm con quỷ tham gia.

      Tôi nếm thứ chút, “Nhạt quá”. cho muối hả?

      “Chẳng phải bảo muối tốt cho cơ thể sao, nên chỉ bỏ chút thôi, y giải thích, đối với chuyện ăn uống, từ trước đến nay y hề có cầu gì đặc biệt, chỉ cần ngon hơn vỏ cây là được rồi.

      Tuổi đời còn mà chăm sóc bản thân như thế, biết nên coi là biết trân trọng cuộc sống, hay là quá sức tỉ mỉ chi ly, thưởng thức được đồ ăn ngon lành. “Vậy ngươi ăn nhiều chút .”

      Y quét mắt về phía tôi, đưa cho lọ dưa muối biết lấy từ đâu, “Muốn có mùi có vị ăn cái này ”, rồi đưa lọ dưa muối về phía tôi với vẻ mặt chán ghét.

      “Món này đắt lắm”, muối thời cổ đại hết sức quý hiếm, vì thế dưa muối cũng hề rẻ.

      “Đúng vậy, tốn tháng tiền lương của ta.”

      “Lãng phí”. ràng tôi có thể tự bỏ tiền ra mua, dù gì chỉ mình tôi thích ăn dưa muối.

      Khóe miệng y nhướng cao, mỉm cười đắc ý, “Tuy là ta ở nhờ phòng thuê, nhưng lại ăn đồ ăn của ta, như thể gọi là chẳng ai thiếu ai”.

      Ai nuôi ai? Hóa ra trong lòng y vẫn hay lấn cấn vấn đề này.

      Tôi thẫn thờ ngồi cắn đầu đũa, nửa năm nay mỗi khi y lôi tôi chợ mua rau, lúc nào cũng chú ý bảo hộ tôi, thêm vào chiều cao của y, khiến tôi có cảm giác như mình được bảo vệ, thấm chí mơ hồ tôi còn cảm nhận được mọi ánh mắt đố kỵ của mọi người.

      ràng chính tôi bảo vệ y, từng chút từng chút nhìn y trưởng thành, dù mấy năm trước y sớm cao hơn tôi, trí tuệ cũng trưởng thành hơn tôi. Có lẽ vì khi còn sống tôi chưa thực tiếp xúc với xã hội, vì thế càng lúc càng cảm thấy mình rành đời bằng Tô Dục.

      ”, y ăn xong buông đũa, bắt đầu thu dọn, “Phu quân tương lai của cần có điều kiện gì?”.

      Hỏi câu này làm gì? Ở cùng y nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên y hỏi tôi vấn đề này.

      “Xem xem có phải cần là hoàng thân quốc thích, hay là quý nhân hiển đạt? Hay là hổ tinh, long quái, xà gì gì đó.”

      Làm gì đến mức đáng sợ như thế! khoa trương.

      Chồng tương lai hả? Khi còn sống tôi từng rất nhiều lần suy nghĩ đến vấn đề này, còn kể từ sau khi chết lại chưa từng nghĩ tới. “Khi còn sống ta… từng nghĩ đến”, chính xác là phải từ rất lâu trước đây, “Lúc ấy cũng có ông chú bà giới thiệu người cho ta làm quen, cũng như mấy bà thím bán rau hôm nay vậy.”

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó khi ta từ chối, họ tuổi ta lớn, nếu tiếp tục có nguy cơ trở thành ế.”

      ế?” Y hiểu.

      “Nghĩa là gả chồng được, trở thành bà già.”

      Y mỉm cười, đặt bát đũa xuống bên, chuyên tâm nghe tôi .

      Biết bắt đầu từ đâu đây? Lúc còn sống, cuộc đời tôi cũng chỉ có mấy chuyện đơn giản như thế, làm, kết hôn, sinh con, còn có thực hạnh phúc hay , từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến. Biển người rộng lớn, khoảng cách giữa người với người càng xa cách, bởi đan xen rất nhiều nhân tố như danh lợi, tiền bạc, tướng mạo, phải là nam nữ đơn thuần, những điều này với y, nhất định y cũng hiểu, chỉ riêng chế độ vợ chồng mà phải giải thích cả nửa ngày trời.

      tóm lại, cầu của ta rất đơn giản, lòng dạ, trọn đời trọn kiếp”. Đến địa phủ, tôi mới nhận ra, hạnh phúc nhất thiết phải theo lối mòn định trước.

      xong, tôi chợt phát , từ khi nào mà chủ đều câu chuyện lại trở nên quá riêng tư thế này? Tôi trừng mắt hướng về phía kẻ đầu têu, nhưng chẳng biết tâm thái của y phiêu lãng lên đến tầng trời nào nữa.

      Hôm sau, tin đồn lan rộng.

      Trong thành Phụng Dương có tiểu muội Tô gia, khác với những khác, chăm chỉ cần mẫn nhưng xấu xí vô cùng, mười lăm tuổi mà vẫn chưa nghĩ đến chuyên hôn thú. Điều càng kỳ quái hơn chính là, ca ca tuấn tú vô song, ngày ngày bên cạnh, vì mà rửa tay làm bếp, bất giác khiến người ngoài cảm thấy họ rất có thể chẳng có quan hệ huyết thống, mà chỉ sống nương tựa vào nhau, khiến người ta phải ghen tỵ.

      Mấy tháng sau, tin đồn lan đến chỗ tôi, tôi như bừng tỉnh, hèn chi lâu rồi ai mai mối giúp mình. Còn kẻ đầu têu lan truyền lời đồn này lặn mất còn tăm tích.
      AnhdvaB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :