1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quỷ Sai - Thập Thất (30c +3pn + phụ lục)- Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7-2





      Sáng sớm từng tia nắng mặt trời mờ mờ ảo ảo chiếu rọi lên đường, tôi kéo Tô Dục bỏ chạy. mặt cậu lúc này là hòa trộn giữa thái độ kinh hãi và nỗi bi thương, làm chủ được tinh thần, chỉ đành để mặc tôi lôi .

      Đinh sư phụ bị chém chết trong lúc đấu tranh vật lộn với quan binh.

      Khi ấy, quan binh xông thẳng vào y quán muốn bắt Tô Dục, ngay đến cơ hội giải thích cũng chẳng có, ngang ngược bá đạo khiến Đinh sư phụ cảm thấy có chuyện chẳng lành xảy ra, thế rồi trong lúc phản kháng kịch liệt bị chém chết, những mong muốn kéo dài thời gian để Tô Dục bỏ chạy.

      Tôi biết liệu có phải trong lòng mình cảm thấy may mắn khi người chết phải Tô Dục, về mức độ thân thiết, chắc chắn Đinh sư phụ chẳng thể sánh được với Tô Dục, nhưng dù sao cũng là mạng người, huống hồ tôi với ông ta cũng đâu phải người xa lạ, ông ta là chân thành, chưa từng tính phí cao khi chữa bệnh cho người nghèo, chẳng biết có con nối dõi ở cố hương hay , nhưng đối với Tô Dục, ông ta coi cậu như con đẻ, toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng dạy dỗ cậu.

      Ông là trong những người tốt ít ỏi còn lại giữa xã hội mất hết nhân tính này, có lẽ trước đó sớm nghe phong thanh, với từng trải và kinh nghiệm của ông ta, đương nhiên biết được nếu Tô Dục rơi vào tay đám quan lại quyền quý, phải đối mặt với hậu quả thế nào, cho nên mới liều mình chống đối như thế.

      “Chúng ta … đâu đây?”, cậu thở ra hơi hỏi tôi, gò má vẫn còn vương hàng lệ.

      lòng tôi cũng biết. Từ trước đến nay chưa từng có kinh nghiệm bỏ chạy trối chết thế này, làm sao tôi biết được nên chạy đâu cơ chứ?

      “Có con đường bí mật nào dẫn ra ngoài thành ?”, tôi hỏi cậu.

      “Đệ nghe Đại Bảo phía Tây tường thành bị sụt lở, bọn nó thường đến chỗ đó chui ra ngoài chơi đùa.”

      Cũng nhờ vào những tháng năm nghèo khổ chiến tranh liên miên, tường thành lâu năm chẳng được tu sửa. Chui ra theo lỗ chó bé tẹo, Tô Dục trốn thoát được, chí ít tạm thời lẩn vào rừng rậm, nếu bị dã thú bắt ăn thịt, sống được thêm khoảng thời gian nữa.

      Còn có thể trốn được ở đâu bây giờ? Trong rừng rậm tôi thể xác định phương hướng, dám tiếp tục tiến vào sâu nữa, vì thế liền kéo cậu lại cùng ngồi lên tảng đá lớn nghỉ chân.

      “Tại sao họ lại bắt đệ?” Tai ương này giáng xuống quá ư bất ngờ, khiến cậu cách nào hiệu được.

      “Có lẽ là vì có tên vương gia ham thích luyến đồng.”

      Tô Dục từng nghe từ “luyến đồng” từ chính miệng của bọn trẻ hay bắt nạt cậu kia, thế là liền hỏi, “Là vì dung mạo của đệ sao?”

      Dù là khuynh quốc khuynh thành, cũng chỉ có thể gánh vận mệnh hồng nhan họa thủy.

      “Là đệ hại chết Đinh sư phụ.” Quầng mắt cậu bé đỏ au.

      Tôi lắc đầu, “Đương nhiên phải”. Cậu chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ, “Là quyền lực, dục vọng”.

      “Quyền lực của ai? Dục vọng của ai?” Cậu nghiến răng nghiến lợi.

      Biết ai với ai để làm gì chứ? “Đệ muốn báo thù?”

      Cậu trầm mặc, ánh mắt sớm trưởng thành lần đầu tiên lóe lên lạnh lùng quyết liệt.

      Tôi cười ngây thơ của cậu: “Đừng ngốc nữa, dân nào có thể đâu với quan chứ, huống hồ tại đệ còn chưa lo xong cơm ăn áo mặc nữa là.”

      E rằng lại phải trở về cuộc sống cái bang đầu đường xó chợ.

      “Lẽ nào cứ để bọn họ coi rẻ mạng người như thế sao?”

      “Mọi chuyện tùy lượng sức mình mà thôi.” nay khả năng cậu báo thù thành công còn thấp hơn cơ hội trời nắng đẹp ở địa phủ nữa là.

      “Tô Dục, đệ còn nhớ mẫu thân của mình ?” Để chuyển chủ đề câu chuyện, tôi hỏi cậu.

      “Nhớ, mẫu thân rất đẹp, rất thương đệ và muội muội.”

      “Vậy còn phụ thân của đệ?”

      “Phụ thân rất nghiêm túc, hay chuyện phiếm với bọn đệ.”

      “Họ đều qua đời rồi phải ?”

      Cậu buồn bã gật đầu: “Phụ thân sau khi thi đỗ làm quan trong triều, vì đắc tội với quyền thần nên bị tống vào đại lao. Dù ảnh hưởng lớn đến gia đình, nhưng dẫu sao gia đạo cũng dần suy vi, duy trì được bao lâu liền phân chia tài sản. Mẫu thân thuộc chi thứ ba, chẳng được phân bao nhiêu gia sản, trong khi lang bạt đây đó liền bị mắc phong hàn, rồi lìa bỏ nhân gian.

      Thời cổ đại, những chuyện kiểu như thế chẳng có gì mới mẻ, tôi nghe mà chẳng mấy đồng cảm. Dẫu sao sống trong cái xã hội ăn thịt người này, chỉ cần sống sót cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

      Thứ Tô Dục cần cũng chẳng phải là đồng cảm của tôi, đối với cậu bé mà , cuộc sống ăn mày hơn nam qua, cũng sớm khiến cậu hiểu lòng người lạnh ấm ở nhân gian, mà mọi chuyện của ngày hôm nay, càng khiến cậu thêm khát vọng quyền lực và ôm mộng báo thù.

      “Đệ phải thi đậu và thành danh.”

      Tiến nhập quan trường, chẳng phải chết càng nhanh hơn sao?” Đệ phải hành y cứu người.”

      “Hành y?” Cậu quay đầu nhìn tôi, “Tại sao?”

      Để giữ được cái mạng tép riu tốt nhất đệ càng xa quan trường càng tốt. “Đinh phụ có lẽ hy vọng đệ nối nghiệp (1) mình.”

      Cậu im lặng rằng. Nghiêm túc , so với người đại quen xem phim bom tấn Mỹ, cổ nhân còn dễ buông bỏ những ảo tưởng thực hơn nhiều, vì môi trường sinh tồn của họ từ trước đến nay cho phép tại ảo tưởng về chủ nghĩa hùng.

      “Con sâu cái kiến còn biết sống cho qua ngày đoạn tháng”, tôi dẫn dắt từng bước, sợ cậu bé tuổi còn ấu thơ lại sa chân lỡ bước vào con đường sai trái, “Huống hồ, Đinh sư phụ đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người đệ”.

      “Thế sao? Vây cánh của đệ còn chưa mọc được tẹo nào, ngay đến lớp vỏ ngoài của sư phụ còn chưa được học đến.”

      Tôi nhìn Tô Dục lúc này, chỉ e rằng đây là vực thẳm lần thứ hai trong cuộc đời cậu bé, thêm lần nữa tay trắng trắng tay.

      Cậu bé mười ba tuổi có chiều cao tương đương tôi, tính theo đơn vị của người đại, cũng được mét sáu rồi.

      Đôi vai mấy vạm vỡ lại gánh vác cuộc sống muôn vàn gian khó, cậu bé mới mười ba tuổi, mặt vẫn còn non nớt ngây thơ. Xã hội phong kiến cơ hồ vĩnh viễn luôn khiến những đứa trẻ nghèo khổ phải trưởng thành sớm, huống hồ lại gặp phải những chuyện bất công ngang trái này, cũng khó trách được cậu lòng ôm mộng báo thù.

      “Chỉ cần sống được, chắc chắn có cơ hội” Tôi vắt óc suy nghĩ cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng ra được câu an ủi này.

      “Đúng vậy, nhất định có cơ hội.” Sắc mặt cậu lần đầu tiên mang dáng vẻ của con hổ khát máu.

      “Cày đồng buổi ban trưa,

      Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày.

      Ai ơi bưng bát cơm đầy,

      Dẻo thơm hạt đắng cay muôn phần.”

      Dưới ánh nắng chói chang, bài thơ này phản ánh đầy đủ nhất tâm tình của Tô Dục.

      Khuôn mặt cậu vốn khôi ngô tuấn tú là thế, vậy mà lúc này bùn đất lem nhem, lô nhô khoảng đen khoảng trắng, trông chẳng khác nào chú mèo hoa. Đôi chân cũng vì quá nhiều mà sưng phồng lên hết cả, những chỗ phồng rộp dần vỡ ra, để lộ máu thịt đầm đìa.

      Tôi bất giác cảm thán, cổ nhân quá cực khổ, ở thời đại chẳng có phương tiện giao thông đại gì cả, đúng là muốn người ta sống sót mà, thế sao lại có người còn muốn xuyên đến thời cổ đại cơ chứ? Từ huyện Thanh Hà, băng qua Hoàng Hà rồi theo hướng Tây, men theo Đảo Nguyên, Hồng Huyện, Linh Bích, hơn nửa năm trời, mới tới được phủ Phụng Dương, đường luôn phải sống trong cảnh màn trời chiếu đất, ăn uống khổ sở, bôn ba vất vả cực nhọc khiến Tô Dục ngày càng gầy yếu, tựa như thân tre, lung lay sắp đổ.

      Nhìn dáng vẻ Tô Dục thấp hơn tôi cả cái đầu nhưng vẫn ngang bướng quật cường chịu khuất phục, tôi chỉ biết thầm lắc đầu.

      Dù sao cậu cũng còn ngang bướng lắm, vừa đủ mười bốn tuổi, sống đầu đường xó chợ như thế, chí ít cũng nên học qua cách khuất phục thực, xem bộ dạng đại gia của cậu bé, đâu có nửa điểm giống ăn mày? Nếu hồi mười tuổi, cậu lưu lạc đầu đường xó chợ còn hợp cảnh, sau bốn năm cắn văn nuốt chữ, cậu học được đầy đủ bộ dạng chảnh chọe của đám văn nhân, vẻ mặt lạnh băng, bộ dạng chẳng thèm để ý người qua đường có chịu bố thí cho mình hay .

      “Tô Dục, đệ thế này ổn đâu, tối nay đệ lại đói tiếp mất.”

      “Thế sao?” Tô Dục chẳng thèm để tâm.

      “Đệ nên cúi đầu, tạo dáng thê thảm, như thế người ta mới rủ lòng thương cho đệ tiền bạc.”

      Cậu quay đầu sang chỗ khác, trách tôi lải nhải lắm lời.

      “Chẳng lẽ, đệ còn muốn ăn vỏ cây hả?” Cái cây đáng thương đó và cái bụng đáng thương của cậu bé, chẳng biết bên nào thảm hại hơn?

      Bụng của cậu đồng thời phát ra tiếng “ục ục”, dù sao hôm qua cũng kiếm được cái bánh bao bẩn thỉu, còn hôm nay chẳng có đến hột cơm nào.

      “Chỉ cần bỏ vào miệng được là tốt rồi, tiếp tục .”

      Tiếp tục cái gì? Tôi sững người, rồi chợt nhìn xuống quyển Bộ Trùng – Bản thảo cương mục cầm tay, tiếp tục đọc xuống dưới: “Cửu Hương Trùng(2). Vị: Mặn, ấm độc. Tác dụng: Chủ trị trệ khí giữa bụng, tỷ vị suy nhược, tráng nguyên dương. Dùng lượng Cửu hương trùng (sấy sơ qua), xa tiền tử (sao qua), trần bì, kết bì mỗi thứ bốn tiền, bạch thuật(sấy qua) năm tiền, đỗ trọng(nướng cùng sữa) tám tiền. tán bột trộn với mật vo thành viên bằng hạt ngô đồng lớn, mỗi lần uống nhất tiền năm phân với bước muối hoặc rượu vào sáng sớm và tối khuya.”

      Đọc xong, tôi dừng lại hồi lâu, nhìn Tô Dục cụp mắt, nhầm đọc lượt, rồi cậu hỏi tôi: “Có hình ?”. Theo lệ cũ, sách tay tôi, cậu chỉ nhìn thấy khoảng giấy trắng tinh.

      “Có, có hai xúc tu, sáu chân, có vẻ hơi giống rùa vàng.”

      “Biết rồi, tiếp tục .”

      Tôi đành vâng theo tiếp tục đọc xuống dưới, chẳng biết bắt đầu từ khi nào tôi lại trở thành thư đồng đọc sách cho Tô Dục thế này.

      Lúc vừa mới chạy khỏi huyện Thanh Hà, Tô Dục chẳng kể sớm tối chạy ba ngày ba đêm, chân càng lúc càng to hơn. Tôi bên cạnh đứng nhìn cậu nhưng chẳng thể giúp được gì, dù sao thứ nhất tôi cũng phải là thầy lang, thứ hai là cậu cũng mấy rành bề ngoài của thảo dược. Đinh sư phụ lên núi hái thuốc đều vào thời điểm cậu đến trường, vì thế hình dạng thảo dược thực tế ra làm sao cậu hoàn toàn biết chút nào.

      Chẳng có cách nào khác, tôi đành dùng pháp thuật biến ra cuốn Bản thảo cương mục phải đến trăm năm sau mới xuất , dùng nó để so sánh nghiên cứu. Nhưng dù sao tư chất của tôi cũng có hạn, về phương diện y học chẳng mấy có năng khiếu, dần dần trở thành tôi đọc thông tin từ sách, để cậu phân biệt thảo dược.

      Sau này đường , cậu luôn vịn vào đủ loại lý do, nào là đường buồn phiền chán nản, nào là phân biệt loại thảo dược nào độc để bỏ bụng cầm hơi, lừa tôi đọc hết Bộ thảo- Bản thảo cương mục, đợi tôi định thần trở lại, phát ra mưu mình đọc đến Bộ quả - Bản thảo cương mục rồi.

      Coi như cậu ngon, lợi dụng gắt gao đồng tình của tôi.

      “Tô Dục, đệ muốn học y thuật?” đọc sách nữa à?

      “Chẳng phải tỷ luôn khuyên đệ phải hoàn thành di nguyện của Đinh phụ sao?” Cậu liếc xéo tôi, chỉ lúc đó, đôi mắt phượng của cậu mới lên vẻ thanh tú tươi đẹp vốn có.

      “Đệ trở nên đen thui và xấu xí thế này rồi sao.” là lãng phí.

      Cậu cười, đương nhiên kết quả này chính là điều mà cậu muốn.

      “Cuốn sách kia, còn bao nhiêu trang nữa chưa đọc?”

      Tôi tròn mắt nhìn, “Cũng nhiều lắm”.

      “Đợi đệ nhớ hết, đệ tìm việc làm.”

      “Đệ có thể làm gì?” thư sinh, tay chẳng thể xách, vai chẳng thể gánh, huống hồ cậu bé mới có mười bốn tuổi đầu.

      “Đệ có thể làm được rất nhiều chuyện.” Cậu chỉ về phía thảo đường bên trái, “Sách họ đọc, đệ đều đọc qua hết rồi.”

      “Đệ như thế, sao có thể làm thầy dạy học được.” Làm thầy sao, cậu tỉnh táo chút .

      Cậu bé lắc đầu: “Là làm thư đồng cho nhà giàu.”

      Vậy còn được. “Thế chẳng phải tự bán mình sao, chừng là phải bán mình đến hai ba chục năm, lúc được tự do cũng già lọ khọ rồi.”

      Tô Dục sững người, trong quan niệm phong kiến, nô tỳ bán mình được hai ba chục năm là chuyện tốt, hay nhất là bán đứt cả đời, để suốt đời còn có chỗ dựa dẫm. Cậu bé tuy tính khí kiêu căng ngạo mạn, nhưng dẫu sao cũng dày dạn trường đời, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút tư tưởng nô tài.

      Trong quan niệm của tôi, nếu bán đứt cả đời như vậy, đối với người có tư chất bình thường như tôi, có thể gọi là lựa chọn tốt, nhưng đối với Tô Dục thông minh tuyệt đỉnh, tôi lại cho đó là kiểu tự lãng phí bản thân, càng ở bên cạnh cậu lâu tôi càng cảm thấy cậu phải là thứ chịu nằm trong ao tù nước đọng, hay có lẽ vì như thế, nên tôi mới đối với cậu bé đặc biệt khoan dung. Tôi bắt đầu nghĩ, phải chăng mình kỳ vọng quá cáo vào Tô Dục?

      “Nếu làm lang trung đời này chẳng thể làm được nghề gì khác nữa.” Thời cổ đại, địa vị của thầy lang vốn chẳng cao. Luật pháp lại còn quy định, khi hành y, chẳng thể nào lựa chọn thêm nghề khác được.

      Quả nhiên là quan niệm tư tưởng khác nhau, trong mắt của người đại bọn tôi, bác sĩ là nghề béo bở.

      “Giúp đời cứu người, cũng chẳng có gì là tốt”, tích lũy nhiều công đức chút, chừng đến khi xuống địa phủ có được cất nhắc làm chức vụ gì đó, vậy khi đó chúng tôi trở thành đồng nghiệp rồi. Tôi thè lưỡi, sao mình lại nghĩ xa xôi đến chuyện sau khi Tô Dục chết, xem ra dạo gần đây lẽo đẽo theo cậu quá lâu, chịu làm chuyện đàng hoàng nên mới ra nông nỗi này.

      “Thế đạo này có gì đáng để cứu đây?” Cậu lạnh lùng trào phúng. “Chẳng phải là dùng quyền thế áp bức người sao, những người được sống tiếp đèu là quan cao hiển đạt, quý nhân cao sang”.

      Lại nữa rồi, tôi cứ cảm thấy Tô Dục nửa năm nay càng lúc càng trở nên lạnh lùng, mỗi lúc độc, lẽ nào đây chính là thời kỳ phản nghịch người ta hay đến sao?

      đời đương nhiên còn rất nhiều người tốt”. Hôm qua tôi định hồn người trẻ tuổi vì cứu lão nhân mà bị chết đuối.” Y thuật của đệ có thể tạo phúc được cho rất nhiều người, cứu được thân nhân của họ.”

      như tỷ cứ như là nhìn thấy đệ cứu người rồi vậy.” Cậu hề tự tin vào tay nghề hành y của mình như trong chuyện học hành, dù gì cậu cũng chưa từng đích thân ra tay chữa bệnh bao giờ.

      Quả là tôi chưa từng trông thấy cậu cứu người , tôi cũng chỉ hy vọng sau này phải định hồn ai bị cậu chữa nhầm mà chết là tốt rồi.

      “Đệ thông minh như thế, ngày học thành, nhất định trở thành danh y vang danh tứ phương, đến lúc đó quan cao hiển đạt, quý nhân cao sang gì gì đó, cũng phải mời đệ đến khám bệnh thôi, lúc đó đệ có thể thao túng chuyện sinh lão bệnh tử của họ rồi.”

      Lời vô tâm, nhưng người nghe lại hữu ý, Tô Dục bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về tính khả thi của vấn đề này.

      “Tô Dục, tỷ có chuyện phải trước.” Cũng đến lúc phải trở về địa phủ chuyến rồi.

      Cậu ngẩng đầu nhìn về phía tôi đứng, “Tỷ có quay lại nữa ?”

      Chính ánh mắt quật cường mà độc này khiến nửa năm trời nay tôi chẳng thể rời bỏ được cậu, đừng về địa phủ, dù là dịnh hồn cũng vội vội vàng vàng, sợ bỏ lại cậu đơn mình.

      Rôi quyết lòng dùng pháp thuật để thân, khiến cậu thể ra được lời níu giữ tôi ở lại.

      Tô Dục thấy tôi biến mất giữa trung, cũng chẳng mấy ngạc nhiên.

      Đây là lần đầu tiên tôi dùng phép thân trước mặt cậu, theo cậu mà chẳng cần phải đọc thứ này đọc thứ kia coi bộ cũng tệ. Đột nhiên tôi có chút tò mò, chẳng hiểu khi cậu ở mình có bộ dạng ra sao.

      Tôi ngồi xuống vị trí vừa rồi, chăm chú quan sát khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu.

      Đôi mắt Tô Dục có thần, đặc biệt là lông mi rất dài, xương gò má cao, sống mũi thẳng dài, môi mỏng hơi mím lại lộ vẻ vô tình, câu trong khoảng khác này thoáng chút đơn. cho cùng ở triệu đại này, cậu có người thân thích hoặc kẻ quen thân nào. Bị cách ly khỏi đám đông, cảnh giác quan sát người qua kẻ lại, tựa như con thú phòng bị, đây chính là phương diện mà cậu để tôi nhìn thấy được phải ?

      Đối với đứa bé mười bốn tuổi mà , cậu quả thực có phần quá già dặn. Dần dần tôi mới nhận ra, đây là bệnh chung của cổ nhân, trẻ con quá sức gian nan vất vả phải trưởng thành sớm, đó là chuyện đâu đâu cũng có. Huống gì cậu phải tự ra ngoài kiếm sống, phấn đấu để sinh tồn, tôi hoàn toàn tin chắc cậu dẫu tay trói gà chặt cũng biết cầm lấy vũ khí khi cần. Đây cũng chính là nguyên nhân mà tỷ lệ tội phạm thời cổ đại đặc biệt cao. Cũng như hôm nay tôi phải định năm hồn chết vì bị mưu sát.

      Tuổi thọ bình quân của cổ nhân khoảng năm mươi tuổi, rất ít người sống lâu, thực tế là bởi cuộc sống quá vất vả khổ sở, mọi thứ bất ngờ ập đến, muốn sống lâu cũng chẳng dễ dàng gì, tôi liệu có phải chứng kiến cái chết của Tô Dục ? Suy nghĩ này khiến tôi kinh hãi, khó có thể tưởng tượng được bộ dạng già nua lụn khụm, răng lợi bong chóc của cậu, nhưng được nhìn phen cũng khá là thú vị đây.

      Nhưng còn phải đợi bao nhiêu năm nữa chứ?

      hồi lâu sau, tôi thấy Tô Dục từ từ giơ bàn tay bé thon thả đầy vết chau sần lên, duỗi thẳng năm ngón tay, lẩm bẩm: “Khống chế sinh lão bệnh tử”, mép nhếch lên tạo thành nét cười.

      (1) Nguyên tác là y bát: Y bát vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ. Sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng… truyền lại cho đời sau.

      (2) Cửu hương trùng tên tiếng Việt là Bọ xít dưa, là loại côn trùng đẻ trứng, to bằng ngón tay , đầu giống như con ba ba ở nước, thân màu xanh đen. Sang tiết Đông chí nó nằm ở dưới đất, tới tiết Kinh trập bay ra ngoài, bắt nò dùng làm thuốc. Loại côn trùng này phá hoại dưa kịch liệt.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Cuộc hẹn chuẩn bệnh



      Tôi phát , tuy mình cách nào giải quyết được vấn đề cơm ăn của Tô Dục, nhưng có thể sắp xếp chuyện chỗ ở cho cậu. Thế là ngày ngày tôi dùng lượng bạc để thuê phòng hạng nhất trong khách điếm Phúc Lai, cậu nằm giường, còn tôi ngồi bên cạnh.

      Lúc đầu cậu cũng chẳng vui vẻ gì, là phải trải chăn ra nằm dưới đất, tôi phải tốn công sức lại bao nhiêu lần, giải thích ràng cặn kẽ bản thân mình vốn cần ngủ, vị tiểu đại gia bé này mới an tâm nằm ngủ giường, ngày nào ngày nấy cũng ngủ say như chết, rất yên lòng mát dạ.

      Từ đó cứ được thế lấn tới, tôi ràng vẫn chưa học khôn được sau vụ Bản thảo cương mục, vừa nuông chiều phen, cậu bé cứ được đằng chân lân đằng đầu, còn đòi sai phái tôi làm việc này việc no.

      Chuyên cậu nhờ tôi là dò hỏi xem y quán nào trong huyện Phụng Dương phù hợp nhất để xin vào học việc.

      Trong thành Phụng Dương ngoài những tiểu y quán lẻ tẻ ra, có tới năm đại y quán, tôi mất năm ngày trời, lượn đông ngó tây tìm tòi, phát ra mỗi nơi đều ngang hàng hơn kém, thẳng ra là nhà nào cũng giấu khuyết điểm riêng.

      “Y quán Trương gia ở thành đông, Trương đại phu tuổi nay quá năm mươi, còn sức để thu nhận thêm đồ đệ, ba đồ đệ tuy xuất sư nhưng chỉ học được có năm phần tài học, khách viếng ngày càng ít ỏi. Y quán Vương gia ở thành nam, Vương đại phu tuy giỏi y thuật, nhưng thu phí quá cao, lại thu nhận đồ đệ, sợ rằng măng mọc quá tre, hậu sinh khả úy. Lý gia ở trung tâm hành y nhiều đời, y thuật chỉ truyền cho con cháu Lý gia, rất lâu thu nhận đồ đệ bên ngoài. Y quán Ngô gia ở thành tây, Ngộ đại phu có thu nhận hai đứa trẻ khoảng hơn mười tuổi làm đồ đệ, ngày thường lại thấy truyền thụ y thuật, hai đứa đa phần làm việc vặt trong nhà. Y quán Vĩ gia ở thành bắc chủ yếu chữa bệnh từ thiện, Vĩ đại phu lòng cứu đời giúp người, cả ngày bận rộn thăm khám cho nhân gia nghèo khổ, có thời gian thu nhận đồ nhi.”

      tóm lại, tất cả đều thích hợp, thời cổ đại muốn kiếm công việc tốt vô cùng gian nan.

      Tô Dục chau mày, có phần phiền não, xem ra tại thành Phụng Dương này chẳng có danh y nào để cậu bái sư. Ngoại trừ đọc sách cậu chỉ biết chút y thuật. Dựa vào tình hình tài chính của cậu thời rất khó mà quay lại học tiếp để sau này thi cử đỗ đạt. Giờ chỉ còn cách cố gắng tiếp tục theo đuổi nghề y, chí ít theo tôi thấy còn tốt hơn nhiều so với làm nô tỳ hầu hạ kẻ khác.

      Tường ở khách điếm rất mỏng, cách lần tường vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ, ngay sau đó là tiếng người ồn ào náo động, tôi và Tô Dục chạy ra cửa xem sao nghe vị khách của phòng bên cạnh đột nhiên phát bệnh, tính mệnh nguy kịch. nằm vật sàn, dây thần kinh mặt co giật, tay ôm chặt lồng ngực trái, mồ hôi túa ra như mưa, có lẽ là bệnh liên quan đến tim.

      Tô Dục định chạy lại bắt mạch tôi kéo cậu lại, giọng khuyên: “ mắc bệnh tim, cứu chữa được nữa.” Vả lại, người ta cũng để đứa trẻ đến cứu người bao giờ.

      Thực ra bệnh tim có thể sử dụng thủ thuật xoa bóp ngoài lồng ngực, nhưng tôi nhìn thấy Quỷ sai đứng bên cạnh đợi, chỉ có điều ta để ý thấy tôi.

      lâu sau đó, vị khách trọ ngừng thở, Quỷ sai định hồn xong quay người rời , thê tử của khách trọ đó phủ phục bên thi thể mà than khóc thảm thiết, bộ dạng vô cùng bi thương. Phu thê họ đường qua huyện Phụng Dương, có thể vì bôn ba quá mệt mỏi, mới phát bệnh như thế.

      Nếu tiếp tục đứng đợi chắc gặp Quỷ lại, tôi tỏ ý bảo Tô Dục về phòng.

      Cửa phòng vừa đóng, cậu liền hỏi tôi: “Rại sao tỷ biết ta bị bệnh tim?”

      “Nơi mà tay ta đặt là vị trí của trái tim”, tôi thuận miệng trả lời, ngồi xuống bên bàn rót ly trà uống. Ly nước trà này, Tô Dục uống cũng như uống, vì dùng bạc của tôi mua nên cậu chẳng thể dùng được.

      “Chỗ ôm là trái tim ư?”, cậu hiếu kỳ hỏi lại.

      Tôi cảm thấy câu hỏi của cậu ngớ ngẩn, “Trái tim ở phía bên trái ngực, đệ biết sao?”

      Cậu vẫn trừng mắt nhìn về phía tôi ngồi, trừng mắt đến nỗi tôi chẳng hiểu vì sao.

      Bất giác tôi mới vỡ lẽ, tuy ở thời đại, kết cấu cơ thể người đều là kiến thức sơ đẳng, nhưng ở thời cổ đại có giải phẫu học, Tô Dục tuổi đời còn bé, làm sao biết được vị trí của trái tim.

      Tôi đúng là gảy đàn tai trâu, thảo nào cậu chẳng hiểu gì.

      “Ừm, đây là kiến thức cơ bản của thế giới bọn tỷ”. Rốt cuộc là bên nào? Tôi , nếu muốn giải thích cho ràng chẳng biết đến bao giờ mới giải thích xong.

      Tô Dục lặng im , trầm tư suy nghĩ gì đó, cậu ngồi trước cửa sổ, ánh trăng soi rọi vào lưng cậu, ánh sáng bàng bạc khiến làn da bị cậu cố tình làm đen sạm sáng hẳn lên.

      Tôi nằm bò ra bàn, tưởng tượng ly trà này là rượu. Bỗng nhớ đến bia ở địa phủ, hay là dùng pháp thuật biến ra ly?

      Trong khi tôi còn đấu tranh tư tưởng về chuyện có nên lãng phí pháp thuật hay , dưới bóng sáng, đôi mắt của Tô Dục như càng tỏa rạng ngời, thần tình mỗi lúc hưng phấn.

      Tôi lo lắng nhìn, cậu bé này chẳng lẽ uống thuốc hưng phấn, hay chocolate rồi sao.

      Cậu mấp máy môi, thốt ra câu đầu đuôi.

      “Đệ nghĩ, đệ cần phải bái sư học y thuật nữa.”

      Cái gì mà cần bái sư học y? Chẳng qua là muốn dựa hơi vào kiến thức học thế kỷ Hai mươi mốt của tôi mà tôi.

      Sau khi Tô Dục phát ra ngoài Bản thảo cương mục ra tôi còn biết nhìn kiến thức y học khác, cậu bèn nằng nặc đòi tôi dạy y thuật, ngày ngày cắm đầu vào sách vở, từ cấu túc cơ thể đến các loại kinh mạch, dù gì cậu cũng hết sức ham học, môn gì cũng muốn tinh thông.

      Sau khi tôi tìm được vài cách bắt mạch để dạy cho cậu, cậu liền bắt đầu thử tài khám bệnh cứu người, đối tượng đầu tiên chính là những tên ăn mày bị bệnh kinh niên thường sống trong miếu hoang đổ nát, từ lớn đến , chẳng kể già trẻ, cậu đều bắt mạch chẩn đoán, sau khi vọng văn vấn thiết tự mình trầm ngâm suy nghĩ.

      Tôi nhịn được hỏi: “Đệ chuẩn đoán có tìm ra manh mối gì ?”

      Cậu gật đầu: “Đáng tiếc vẫn chưa thể khẳng định. Đệ bị thiếu ngân lượng, thể mua thảo dược về điều chế cho họ uống, như thế mới có thể kiểm chứng được phán đoán của đệ có đúng hay sai.”

      Thế cũng phải, nhưng nếu đúng là cậu có thể chữa trị được cho họ, vậy đám ăn mày kia có khả năng được cứu rồi.

      “Mạch người ở ba bộ Thốn, Quan, Xích, nó chìm nổi, đập chậm rãi có lực.”

      Tô Dục đặt ngón trỏ và ngón giữa của tay mình lên cổ tay còn lại, cảm nhận mạch đập của mình.

      “Thường gặp nhất có hai mươi tám mạch.” Sau khi tôi giải thích cặn kẽ tỷ mỉ về hai mươi tám mạch tượng này, liền hỏi cậu: “Đệ là mạch gì?”

      “Khí huyết bất thuận, hẳn là hư mạch.” Ăn ít như thế, mạch có thể yếu được sao? Tôi nghi ngờ chừng cậu có ý muốn giảm béo.

      “Hèn gì sắc mặt lại xấu như thế.”

      Cậu liếc nhìn cái về phái tôi ngồi, chẳng chẳng rằng lầm lầm lì lì đặt ngón trỏ lên cổ tay, muốn thăm mạch cho tôi.

      lâu sau, sắc mặt cậu càng nhợt nhạt hơn.

      Tôi đương nhiên hiểu nguyên nhân, tôi chẳng có bất cứ kinh mạch nào hết.

      “Tại sao tỷ có mạch tượng?”

      có là có thôi.” Ngón tay cậu vẫn đặt cổ tay tôi, đừng cảm giác sờ chạm, ngay đến cảm nhận nóng ấm lạnh băng tay tôi về cơ bản cũng chẳng nhận biết được gì, tại sao có khả năng mạch đập được chứ. Từ lâu tôi là người chết rồi.

      “Dù là ma cũng là do hồ ky rắn rết biến thành, phải có mạch đập chứ, lẽ nào mạch của tỷ cổ tay?”

      Tô cố tỏ vẻ bình thản: “ có là cóo, đệ sớm biết tỷ phải là người thường mà”. Người thường, chính là người bình thường thôi.

      “Lẽ nào tỷ đúng là quỷ?”

      Tôi lắc đầu, quỷ chính là tử hồn, tôi là Quỷ sai, theo Quỷ Đầu đại ca nó có khác biệt rất lớn so với tử hồn cấp thấp đó.

      Cậu hỏi được nguyên cớ vì sao, đành bỏ mặc xoắn xuýt với chủ đề này nữa.

      Tôi hỏi ngược lại: “Đệ sợ tỷ hại đệ sao?”. Theo những câu chuyện đầu đường xó chợ, quỷ quái đều là đám hút hết tinh huyết, hồn phách của con người, ràng tôi là quái vật trong các loài quái vật, quái tinh trong đám quái tinh.

      sợ”, mắt cậu chợt lóe sáng, tựa như nét cười.

      “Hả? sao?” Cậu tin tưởng tôi như vậy sao?

      “Quên mất chúng ta quen biết nhau thế nào sao? đời ma quỷ quái nào lại ngốc nghếch, lấy bánh màn thầu cho con nít ăn.”

      Tôi tức điên: “Như thế gọi là lương thiện, có hiểu ?” Chẳng có chút liên hệ gì đến chuyện ngốc nghếch cả/

      Cậu hờ hững phẩy tay: “Huống hồ dù là quỷ quái, cũng là quỷ quái của riêng mình đệ”. Tuyên ngôn ngập tràn ý muốn chiếm hữu đột nhiên thốt ra từ miệng cậu bé, kiêu ngạo mà tự hào.

      “Của riêng mình đệ?” Trong lòng tôi chợt thấy khó hiểu, tôi có nhãn hiệu từ khi nào vậy?

      “Ông Trời phái tỷ xuống cho đệ, tỷ là quỷ quái độc nhất vô nhị, chỉ giúp đỡ mình đệ thôi.” Cậu cười toét miệng, nụ cười tuyệt mỹ vô song, khiến cho khuôn mặt xanh xao sáng rỡ lên. Lúc này cậu mới giống như cậu bé mười bốn tuổi bỏ lại u uất ở sau lưng.

      Tôi thoáng thấy lo sợ, nhiều hình dung từ như thế là để chỉ tôi sao? Tôi chẳng qua là tay Quỷ sai buồn chán mới bám riết lấy cậu. Từ khi nào tôi nhầm lẫn biến thành sứ giả do ông Trời phái xuống giúp cậu thế này? “ phải vậy đâu.”

      “Chắc chắn vậy mà”, Tô Dục nhớ lại, “Hồi mới lưu lạc đầu đường xó chợ, vì mẫu thân dung mạo tuyệt trần, nên thường xuyên gặp phải nhiều chuyện phiền phức, lâu sau, mẫu thân do lao lực quá độ mà qua đời, sau này muội muội cũng bị chết đói, chỉ còn lại mình đệ. Nhưng, đệ gặp tỷ.”

      Phụ mẫu, huynh muội, dưỡng phụ đều lần lượt bỏ cậu mà , đối với Tô Dục mà , cuộc đời này là màn đêm tăm tối, chẳng có chút công bằng nào đáng cả. trong mắt cậu hầu hết đều là đám nhi ăn mày non nớt bằng tuổi cậu, chúng hoặc chết đói, hoặc là chết rét, cậu từng cho mình cũng có số phận như thế. Nhưng cậu gặp được tôi cũng như bé lọ lem gặp được bà tiên, cậu đột nhiên cảm thấy bản thân mình và những đứa trẻ xung quanh khác nhau, vận mệnh ban cho cậu may mắn, và may mắn của cậu chính là được gặp tôi.

      Vì tôi ích kỷ làm càn, lạm dụng quyền, lợi dụng trí nhớ tốt của cậu và giọng , điểm duy nhất có thể dùng để nhận biết Quỷ sai, để tiến nhập vào cuộc đời cậu, gửi gắm cho cậu những hy vọng hoàn toàn phi thực tế.

      Trong lúc bất tri bất giác, cậu gắn chặt xuất của tôi với vận mạng của cậu, từ đó tin tưởng hề lay chuyển, những kỳ vọng của tôi và nỗi bất bình về thân thế ngừng kích thích dục vọng của cậu, kêu gào phục thù.
      B.Cat thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8 – 2


      Trong tiểu thuyết xuyên , nhân vật nữ chính nào cũng đều có thể dễ dàng nổi bật giữa đám đông, tôi cho rằng đó là tâm lý trưởng thành, thêm mười mấy năm học hành ở đại, nên tự nhiên là phải khác người rồi. Vào thời đại lạc hậu thế này, chẳng gì dễ thu hút chú ý của người khác hơn việc học rộng hiểu nhiều.

      Chẳng biết từ khi nào, đám ăn mày sống trong miếu hoang dần bắt đầu tin tưởng vào thằng nhóc kỳ cục cứ hay bắt mạch bắt mạch lại cho bọn họ. Sau khi bàn bạc, họ bèn gom góp đủ tiền, theo lời dặn của Tô Dục nhà thuốc mua gói thuốc về để chữa cho đứa bị bệnh nặng nhất trong miếu.

      Sau vài ngày, bệnh tình đứa trẻ kia chuyện biến tốt dần, cơn sốt cũng giảm, còn mê sảng nữa, đó là bệnh nhân trong đời của Tô Dục chữa trị khỏi. Đứa trẻ tám tuổi, tên gọi A Mao, có tên đầy đủ, ba tuổi bị ác đồ ức hiếp, đánh gẫy chân phải, chỉ dc9 băng bó sơ qua, phải mang tật thọt chân đến tận lúc này.

      Mấy ngày này, Tô Dục luôn ngồi bên A Mao, quan sát tình trạng bệnh của đứa trẻ. Lúc sắc mặt nó hồng hào, dần dần tỉnh lại, Tô Dục sững người giây lát mới đứng dậy, từ cao nhìn xuống bộ dạng cảm ơn rối rít của A Mao.

      Lúc này chẳng biết trong lòng cậu nghĩ gì, nhưng lại khiến tôi có cảm giác kỳ lạ khó diễn tả.

      A Mao tỉnh rồi, tôi cũng thở phào nhõm. Tôi lo lắng nếu Tô Dục sai sót hại đời con nhà người ta. May mà thiên tài kết hợp với nỗ lực kết quả đến nỗi tệ lắm, từ cổ chí kim đều vốn như vậy rồi.

      lâu sau, cậu bé trai chưa có ria mép, cao chỉ mới mét bảy ngờ trở thành thầy lang có chút danh tiếng. Ăn mày xa gần đều biết đến tiếng tăm, xin cậu đến trị bệnh. Người bệnh , cậu vài điểm cần chú ý giữ sức khỏe, để bệnh nhân tự chú ý; bệnh nặng, cậu liền kê đơn bằng miệng, để bệnh nhân dành dụm tiền mua thuốc.

      Vài ngày như vậy, tôi phát khi cậu chuẩn đoán, hề mang chút thái độ kiêu ngạo nào, bình thản gợn sóng khiến người ta khó mà đoán được đó là bệnh hay bệnh nặng sắp chết, kê đơn thuốc, dùng thuốc cũng hề do dự.

      Tôi thấy lạ: “Lẽ nào đệ sợ kê nhầm thuốc sao?”

      Cậu xoa xoa tay biểu thị ý muốn nghỉ ngơi, hôm nay chẩn bệnh nữa. “kê nhầm làm sao? Đâu có vị đại phu nào mà dám đảm bảo rằng mình kê nhầm đơn? Còn hơn là sợ đầu sợ đuôi, nếu thế chẳng thà đem tâm tư của mình mà kê đơn.”

      “Kê nhầm đơn chẳng phải là giết người sao?” Sao cậu chẳng lo lắng gì vậy?

      Ánh mắt Tô Dục băng lạnh, “Người nghèo mệnh tiện, ngoài đệ ra, họ lẽ nào còn có thể hy vọng người khác đến cứu sao?”.

      Thói đời lạnh nhạt, từ khi bản thân mình đồng da sắt, nếu chính là mắc bệnh mà chết thôi.

      “Nếu cứu sống được?” Tôi cam tâm hỏi đến cùng.

      “Vậy đó là số mệnh của họ.” Cậu bé có lòng thương người của người hành y, có thể đối với cậu, những bệnh nhân kia chẳng qua chỉ là con chuột bạch thí nghiệm của cậu mà thôi.

      Tôi vô cùng thất vọng, bắt đầu nhận ra Tô Dục thiếu phẩm chất mà tôi kỳ vọng, hay có lẽ phẩm chất đó hoàn toàn chưa hề tồn tại.

      Quả tôi kỳ vọng quá lớn vào cậu, có lẽ sâu trong thâm tâm tôi cũng là kẻ theo đuổi dự hoàn mỹ.
      AnhdvaB.Cat thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8 – 3



      “Thất Thất, gần đây tại sao thấy tỷ theo cậu bạn kia nữa?” Tiểu Thiến gặp tôi lần thứ tư trong tháng này tại Ngạ tử tửu lâu, vô cùng kinh ngạc, vốn năm đó tôi từng bỏ rơi bọn họ, suốt nửa năm khó mà gặp được bóng dáng của tôi.

      Tôi uống rượu sâmpanh do Ngạ tử tửu lâu cung cấp, thể thừa nhận, đối với Quỷ quan mà , khó mà kháng cự lại bản tính tiết kiệm pháp lực.

      “Nó gần đây tương đối bận.” Nhắc đến mới nhớ cũng hơn tháng rồi tôi chưa xuất trước mặt Tô Dục.

      Kể từ cái ngày sau khi nhận ra thái độ của cậu với bệnh nhân, tôi có phần hơi chạnh lòng, bất giác xa rời cậu, lúc trước tôi vốn tự hào vì mình dạy đỗ được đồ đệ rất thông minh, nay lại có chút băn khoăn biết mình làm đúng hay . Có lẽ tôi là Quỷ sai, thuộc vào phạm trù của người sống, nên can dự quá sâu vào cuộc sống của cậu, nên quá sớm dạy kiến thức y học cho cậu mà n6en để cậu từ từ học dần từng bước .

      Nếu nửa năm trước chúng tôi gắn bó keo sơn như hình với bóng, bây giờ trở thành lúc gần lúc xa, thi thoàng gặp nhau. Vả lại, cậu cũng rất bận.

      “Chàng thư sinh của muội tháng sau phải tham gia khoa cử rồi.” Tiểu Thiến thở dài não nề.

      “Đó chẳng phải là chuyện đáng mừng sao, công thành danh toại là mục tiêu tối thượng của bọn họ mà.”

      nàng đối với chuyện này chẳng ôm ấp nhiều hy vọng, “Chàng nhất định Danh lạc Tôn sơn (1)”.

      “Bi quan vậy sao?”

      Tiểu Thiếng nặng nề gật gật đầu, “Tài năng văn chương của chàng phải quá xuất sắc, lần này tham gia ứng thí, đều là nhờ thân thích tiến cử”.

      Vậy xem ra khó mà thi đậu được .

      có thân thích trong triều đình, cậu ta chắc có thể mua chức quan được.” Đối với chế độ quan lại triều đại này, tôi cũng biết sơ sơ.

      “Chỉ là thân thích xa, còn chuyện mua chức quan, nhà chàng còn chưa đủ thực lực đó.”

      Tôi hỏi câu là nghi vấn bấy lâu nay: “Vậy tại sao cậu lại thích ta?”. Vừa chẳng có tài năng, lại có tướng mạo.

      Tiểu Thiến lắc đầu im lặng, nếu nàng muốn , vậy tôi cũng chẳng nhiều lời.

      “Cậu bạn của tỷ bận gì vậy?”

      Tô Dục hả? “Cậu bé làm dược đồng (2) trong tiệm thuốc rồi.” Mà phải tiệm thuốc tầm thường, là tiệm lớn nhất huyện Phụng Dương. Cậu sở dĩ có thể làm dược đồng, là bởi cậu chỉ cần quét mắt nhìn qua, liền nhớ chính xác vị trí và tên thuốc trong các hộp thuốc tủ, so với tay dược đồng chân tay lóng ngóng trước đây cậu lanh lợi, cơ trí hơn nhiều.

      “Dược đồng? Xem ra cậu bé quyết định theo nghề y .”

      Tôi lắc đầu, cậu chỉ muốn hiểu dược tính của nguyên liệu làm thuốc, y thuật của cậu đều học ở chỗ tôi mà.

      “Tiểu Thiến, tớ cảm thấy để sinh tồn ở thời loạn lạc này, lẽ nào đúng là cần phải có chút mưu mẹo?”

      “Cậu muốn ai?”

      “Tô Dục.” Tôi với Tiểu Thiến, dù cậu có biệt tài nhìn qua là nhớ, nhưng thực ra lại lợi hại như thế, trước khi gặp ông chủ tiệm thuốc, cậu nhờ tôi nghe ngóng trước, kể lại tỉ mỉ chi tiết vị trí và tên thuốc tường cho cậu, để cậu có thể nắm chắc được mười phần cơ hội.

      Cơ mưu của cậu đúng là mỗi lúc thâm trầm, còn lợi dụng triệt để đặc thù thân phận của tôi. Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi bất giác trở nên nặng nề, cậu tựa hồ coi tôi là vị cứu tinh rồi.

      “Cậu nghĩ quá xa rồi.” Tiểu Thiến chẳng mấy quan tâm, “Chỉ có như thế, cậu bé mới bị người ta ức hiếp nữa.”

      “Tớ cho rằng dây là chuyện tốt.” Tôi cứ nghĩ cậu mới ở tuổi học sinh trung học, lẽ ra phải học hành chăm chỉ mới đúng.

      “Con người chẳng ai hoàn mỹ, chàng thư sinh của muội cũng có thê thiếp rồi.” Tiểu Thiến vui vẻ uống Coca, chẳng hề sợ ngọt gắt, “Người thời đại nào làm chuyện thời đại đó.”

      Tiểu Thiến là Quỷ sai duy nhất trong đám bạn của tôi biết tôi và Tô Dục có thể chuyện qua lại với nhau. Sau khi nàng lần đầu biết được điều này, còn tức tốc chạy đến tìm tên thư sinh của nàng chuyện, kết quả là bị thư sinh chẳng thèm đoái hoài còn nghĩ rằng nàng mê trai đến phát khùng.

      Sau mấy lần như vậy, tên thư sinh đó ngờ lại nạp thêm tiểu thiếp nữa, những mong thoát khỏi nữ nhân chẳng dung nhan tường diện mạo bám riết.

      khiến người ta cười ra nước mắt.

      Tôi nghĩ, sở dĩ Tô Dục có thể đón nhận được tôi nhanh như vậy, cũng phần bởi cái chết của muội muội cậu bé lưu lại trong lòng cậu quá nhiều nghi hoặc khó hiểu.

      “Tiểu Thiến, đại phu chẳng phải nên có lòng thương người hay sao?”

      Tiểu Thiến há miệng cười lớn: “Thất Thất, sao cậu lại ngây thơ như thế này chứ?”.

      Tôi nghe xong, cảm thấy vô cùng khó chịu.

      “Bác sĩ chẳng qua cũng là người bình thường, đương nhiên có tốt có xấu, có tham dục, có tạp niệm.” nàng gõ ly rượu lên đầu tôi, “Cậu thể trong chờ tất cả thầy thuốc đều cống hiến hết mình vụ lợi được, nếu vậy thế giới này trở nên tốt đẹp quá rồi.”

      Nghĩ nghĩ lại cũng đúng, là tôi quá bảo thủ, thủ cửu, lớn như thế này rồi mà lúc nào cũng thích lý tưởng hóa như thế.

      “Tô Dục chỉ cần y thuật giỏi, dù trong lòng cậu có nghĩ thế nào.” Tiểu Thiến ngẫm chút là hiểu tôi lo sầu chuyện gì, “Cậu đừng mãi coi Tô Dục là đứa trẻ, cậu bé có lầm đường lạc lối, cậu cũng đừng tự nhận trách nhiệm về mình, cho rằng mình có lỗi. Ai cũng có suy nghĩ riêng, cậu điều khiển nổi đâu, chỉ cần cậu bé hại người là thành công rồi.”

      Tôi gật đầu, cuối cùng cũng thư thái hơn nhiều.

      Đúng canh , tôi trở về khách điếm.

      Ngược lại Tô Dục hoàn toàn bị ảnh hưởng chút nào bởi đến và của tôi, nằm giường ngủ thẳng cẳng.

      Tôi ngồi bên giường, nhìn cậu nằm quay mặt vào trong, người co quắp, chỉ mới hơn tháng, cơ thể cậu dường như cũng dài hơn chút xíu, tâm trạng bực dọc trong tôi cũng bay biến đâu mất, lúc này mới phát , hóa ra mình lại có tính hễ hờn giận là trốn mất tăm ngay.

      Nhân duyên trước đây tốt, nên cũng chẳng có cơ hội hờn giận ai.

      Tôi nghĩ ngợi nửa ngày trời, lầm bầm tự , “Tô Dục, đệ cần phải làm đại phu như tỷ từng muốn, hãy là chính đệ tốt hơn.”

      Mãi hồi lâu, bên giường mới vọng lại giọng ấp a ấp úng:

      “Đệ, Tô Dục, đồng ý với tỷ, chỉ cần sống ở đời nhất định giúp đỡ người nghèo khổ chữa bệnh.”

      Sau này, đúng là cậu cũng thực nghiêm chỉnh lời hứa này lúc còn sống.

      (1) Ví việc thi trượt.


      (2) Dược đồng là cách gọi chung những người chuyên trách các kỹ thuật công nghệ làm thảo dược thời cổ đại.
      AnhdvaB.Cat thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Ngày nghỉ quy định



      “Trương đại gia, đây là lạng Thạch đình chỉ sống, lạng xuyên ô đầu sống, hai lạng Vô danh dị theo đúng đơn thuốc của ông. Về trộn cùng nhau, xay nghiền thành bột, au lại dùng nước tỏi tây giã ép rồi trộn với thuốc vê thành từng viên . Mỗi lần uông viên, nhớ phải uống khi đói bụng, lại dùng hành lá hòa cùng với trà để uống.”

      Từ khi Tô Dục đến hiệu thuốc làm dược đồng, việc làm ăn buôn bán của tiệm thuốc dần tốt lên nhiều. Cậu chỉ tay chân lấy thuốc nhanh nhẹn, chưa từng nhầm thuốc, cậu còn dặn dò tỉ mỉ những vấn đề cần lưu ý mà rất nhiều đại phu mấy để tâm. Đương nhiên cậu làm như thế cũng là có ý đồ, mỗi lần có người bệnh đến mua thuốc, cậu đều nhan cơ hội đó bắt mạch, để từ đó nghiên cứu y thuật của tất cả đại phu tại các y quán trong thành.

      Dù sao những kiến thức ghi lại trong sách đều là những thứ sơ cứng, đời còn vô số chứng bệnh khó lý giải, vì thế thứ gọi là kinh nghiệm vô cùng quan trọng, chứng bệnh như thế nào ứng với thể chất ra sao, nên kết hợp lượng thuốc thế nào, đều cần xem xét tình hình cụ thể mà xử lý. tại Tô Dục ngoan ngoãn ở lại tiệm thuốc, chính là để mưu tính nước cờ này.

      Tôi bất giac cảm thán, tiểu tử này còn gian trá xảo quyệt hơn cả người đại như tôi.

      Mấy ngày gần đây tôi cơ bản ở lì tại tiệm thuốc này, tiệm thuốc mở cửa làm ăn, tự nhiên là tiện đuổi khách ra ngoài, hơn nữa tôi cũng chỉ chiếm có chỗ ngồi, quản mắt nhắm mắt mở bỏ qua để ý.

      Tô Dục cũng chẳng mấy đoái hoài đến tôi, tôi thấy cậu hết sức vui sướng khi tiếp xúc với đám bệnh nhân nối đuôi nhau tiến vào tiệm thuốc, chẳng khác nào “chuột sa chĩnh gạo”. Đặc biệt là sau khi cậu bắt mạch, rồi nhận ra đơn thuốc và tính toán của cậu khác biệt là mấy, lại càng thêm đắc ý vài phần.

      Cái loại người gì thế này? Tôi cảm thấy như cậu hào hứng chơi trò thử thách trí tuệ, càng vào sâu cậu càng tin tưởng vào bản thân. Tại sao lại đào tạo ra kẻ tinh quái thế này, ngày rộng tháng dài, tâm cơ của cậu càng thêm sâu sắc, khi đó chẳng lẽ người khác chỉ là trò khỉ trước mặy cậu thôi hay sao?

      Ví dụ điển hình nhất là ông chủ tiệm thuốc, lão coi Tô Dục như báu vật trong tay, tiền lương, chỗ ăn ở và phụ cấp của cậu cao hơn những kẻ làm thuê khác rất nhiều, bọn họ đương nhiên là hận cậu đến nghiến răng, nhất là cái tên bị Tô Dục chiếm chỗ, nhưng cũng chẳng làm được gì. Còn Tô Dục ngờ cũng có thái độ miệt thị, khinh thị, vô thị bọn họ, hề có chút tôn trọng người trước, trong khi họ đều là “người lớn” cách cậu đến bảy tám tuổi.

      Tôi dám chắc rằng, vì thái độ này nhất định có ngày cậu chết mất xác.

      Tô Dục cảm nhận được ánh nhìn của tôi, tôi liền quét mắt về phía tôi, nhếch mép cười chế giễu. Cậu lấy vội tờ giấy, viết đơn thuốc rồi đưa cho tôi.

      “Hai lạng cam thảo, trộn mật ong, lại thêm hai thăng nước, đun nóng bốc hơi còn lít rưỡi. Mỗi lần uống năm đấu (1), ngày uống hai lần.”

      Tôi tìm hiểu dược tính của cam thảo, nước cam thảo? để dập bỏ lửa nóng trong người tôi sao?


      (1) đâu = 1/10 thăng.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :