1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quỷ Sai - Thập Thất (30c +3pn + phụ lục)- Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5 - 5



      Tiểu y quán của Đinh sư phụ cũng lớn lắm, trước sau cũng chỉ có hai gian, vì giường chiếu hẹp nên chỉ có thể để mình Đinh sư phụ ngủ gian trong, còn Tô Dục ngủ chiếc phàn ở gian nhà ngoài, chiếc phản đó ban ngày là để cho bệnh nhân nằm. Tôi cảm thấy được sạch cho lắm, nhưng cổ nhân đâu chú trọng đến vệ sinh chứ, có chỗ ngủ là tốt lắm rồi.

      Mỗi khi tối đến để giảm tiền đèn dầu nên chẳng dám châm đèn, Tô Dục có thói quen ngủ sớm, chỉ mặc chiếc ảo mỏng ngồi khoanh chân phản, tiết trời hôm nay khá nóng, tay phải phe phẩy quạt hương bồ, nhắm mắt hồi tưởng lại những điều học được ban ngày. Đinh sư phụ lòng mong mỏi cậu thi đậu làm quan, nên trước nay hề dạy cậu đứng bên, cứ lâu dần, cũng học được vài tri thức trong “vọng văn vấn thiết”(1), chì trừ “thiết” ra. Đinh sư phụ cũng chẳng có cách nào đành chịu vậy, tuy chủ động dạy nhưng nếu cậu có nghi vấn, cũng tận lòng dốc sức giải đáp, tình nghĩa thầy trò còn thân thiết hơn cả cha con.

      Tôi lặng lẽ lò dò đến ngồi bên cạnh, chuẩn bị dọa cho cậu vố.

      ngờ đột nhiên câu khẽ giọng mở miệng: “Hôm nay ngồi lầu hai của trà quán Phú Quý, ai là tỷ?”.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Câu chuyện cơm nắm



      Nghe Tô Dục hỏi thế, tôi biết quả nhiên cậu bé chẳng phân biệt được trong đám Quỷ sai ai là tôi. Việc này tuy nằm trong dự liệu nhưng tôi vẫn thoáng thấy thất vọng, dẫu sao tôi cũng bám lấy cậu ròng rã hai năm trời.

      là bám cũng hẳn.

      Chỉ là giống như người quan sát, ở bên chăm chú dõi theo từng cử chỉ hành động của cậu, tuy nhiên cách quan sát của tôi cũng có phần quá đáng, nên cậu sớm cảm nhận được.

      Thấy cách cậu trưởng thành, sinh hoạt xuất sắc ưu việt, cuộc sống đầy ý nghịa. Mà dẫu cuộc sống có mấy sôi động chăng nữa, chỉ cần được sống, biết thở, biết đau, biết buồn, cũng tốt rồi, hơn nữa, cậu sống cuộc sống gian trá xảo quyệt như thế, tự cao tự đại như thế cơ mà.

      Lần đầu tiên xuất vào ban đêm là năm rưỡi về trước, khi đó mới rời khỏi hoàng cung được mấy ngày, tôi cứ mãi ngẫm nghĩ, rốt cuộc điều tiếc nuối nhất của mình là gì, sau này tôi cũng nghĩ thông suốt, điều tiếc nuối của tôi chính là đơn.

      Trong hai mươi chín năm sống dương thế, ngoài việc dựa dẫm vào mẹ già, tôi luô đơn lạnh lẽo, vô cùng đơn. Đó là đơn bất đắc dĩ, bởi tôi đủ hấp dẫn để thu hút người khác tiếp cận mình, cũng chẳng có dũng khí để đến tiếp cận người khác. Dẫu có như vậy, khi còn sống tôi cũng chẳng bao giờ cố gắng dốc sức để thay đổi bản thân, cứ lặng lẽ để mình trôi vô định theo dòng đời, để rồi uổng phí cả đời người.

      Giây phút cuối cùng trước khi chết, có thể là tôi hối hận, hối hận bản thân mình sao lại như nhược, sao lại thấp hèn như thế.

      Do vậy tôi cũng chỉ muốn giống như những Quỷ sai khác, thông qua nghề nghiệp này, để bổ khuyết cho tiếc nuối của mình, đây mới là lý do cuối cùng để tôi lựa chọn làm Quỷ sai.

      Tô Dục là người phàm, cậu có cách nào di chuyển trong chớp mắt, thể biến mất trong tích tắc trước mắt tôi, cậu bé cũng chẳng bao giờ ủ rũ lờ đờ, để thời gian trôi qua vô ích mà luôn sống cuộc sống rất ngoan cường. Vì thế tôi mặt dày tiếp cận cậu, xuất bên cạnh cậu vào những lúc có người. Cậu bị bức ép phải chấp nhận tồn tại của tôi, tuy cũng chẳng nhất thiết phải đếm xỉa đến tôi.

      Sau này, những khi bị đánh cậu lại chuyện với tôi, muốn nhờ đó mà quên cơn đau, tôi cũng vui vẻ mà dây cà dây muống với cậu, nào là góc độ cú đánh của đám trẻ, đến những hành động vô thức của thầy giáo khi dạy học, kể lẽ những chuyện vụn vặt chẳng đáng gì, cho đến khi cậu chìm vào giấc mộng, tôi mới rời .

      Có lần, tôi trêu chọc cậu hay bị ăn đòn, rất giống “bao cát”, sau khi giải thích với cậu thế nào gọi là “bao cát”, cậu tức giận, lòng tự tô bị tổn thương nghiêm trọng, ngày hôm sau vòng vèo quanh co cáo trạng lên thầy, từ đó bước chân lên con đường “trở thành ác ma” chẳng bao giờ quay đầu lại nữa.

      Tiếp đó, cậu kể cách cậu định xử trị người khác vào ngày hôm sau cho tôi nghe, tôi và cậu cùng phân tích tính khả thi của nó, rồi suy diễn ra kế hoạch hoàn mỹ nhất, sau đó cậu còn dặn dò tôi, phải nhớ xem cậu diễn trò.

      Dần dần, giữa tôi và Tô Dục có mối liên hệ thần bí, trong ba mươi mốt năm tồn tại của tôi, cậu là người bạn duy nhất liên tục ngày ngày gặp mặt suốt hơn năm ròng, tôi cũng là “người” duy nhất biết được mặt xấu xa của cậu.

      Nhưng, cậu vẫn biết dáng vẻ và họ tên của tôi, trong đông đảo chúng sinh, nếu tôi mở miệng , chừng cậu cũng chẳng nhận ra tôi.

      Việc này khiến tôi thấy có chút đau buồn.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6 – 2



      “Rốt cuộc ai là tỷ?” Tô Dục hỏi lại lần nữ, lần này cậu mở mắt lớn nhìn tôi.

      Tôi cũng ngồi xếp bằng phản, “Đệ đoán ?”.

      “ Dù sao chắc chắn cũng phải là người cứ chằm chằm nhìn thẳng vào đệ”, cậu dẩu môi.

      Hóa ra cậu có thể cảm nhận được ánh nhìn của Tiểu Thiến, quả nhiên ánh mắt đỏ hừng hực lửa .

      Mặt tôi thoáng nét cười, tuy cậu bé nhìn thấy được: “Ừm, tỷ ngồi đối diện với ấy”.

      “’ quái’ các tỷ cũng kèo bè kết đảng để huyênh hoang khoác lác sao?”

      Bởi tôi để sơ hở bất cứ thông tin nào liên quan đến Quỷ sai, cho nên cậu bạn Tô Dục vẫn dùng cách thức đơn giản nhất đó là “ quái” theo cách hiểu của cậu để dịnh nghĩa về tôi.

      Từ trước đến nay tôi cũng mặc kệ chẳng thèm cải chính. “Thỉnh thoảng cùng ngồi uống trà thôi.”

      “Rốt cuộc các tỷ là người đây?”, cậu bé kiềm chế đc tiếp tục hỏi tới.

      Tôi trầm lặng, giả bộ như nghe thấy câu hỏi đó.

      Cậu cũng chẳng hỏi thêm, chỉ thấy nét mặt thoáng lộ vẻ vui.

      “Bạn của tỷ khen đệ rất xinh đẹp”, đúng ra phải là vô cùng xinh đẹp khiến nàng mê đứ đừ.

      Sắc mặt cậu càng đen hơn.

      Con trai vẻ ngoài xinh đẹp, cũng có thể được xem là hông nhan họa thủy (kẻ hồng nhan dễ gây họa lớn), dẫn đến cậu thường xuyên bị đồng môn trêu đùa. Mà điểm này khiến cậu vừa thích vừa hận, vì thi thoảng dung mạo tươi đẹp cũng có thể khiến cậu tránh bị trách phạt, dù cậu vẫn còn nhưng biết rất cách phát huy ưu thế trời cho này.

      Tuy nhiên cậu vẫn chưa ý thức được dung mạo này có thể mang đến cho cậu uy hiếp thực .

      “Cẩn thận chút, có chuyện gì có thể lấy bùn bôi lên mặt, đừng khoe bộ mặt rạng ngời như thế huyênh hoang khắp nơi”, tôi tốt bụng nhắc nhở.

      Cậu bé hỏi lại tôi: “Còn tỷ sao, rốt cuộc dáng vẻ của tỷ như thế nào?”.

      cho đệ biết, dù sao đệ cũng chẳng nhìn thấy được đâu.”

      “Là vì bộ dạng của tỷ giống ma lem lắm phải , cho nên mới dám để người khác nhìn .”

      “Hứ”. Nếu tôi lại trúng kế kích tướng của cậu vậy hai năm qua coi như xôi hỏng bỏng rồi.

      Tôi vẫn ngồi co ro phản, ngước mắt từ phía nhìn khắp ngôi nhà xíu này. Đêm khuya thời cổ đại tĩnh lặng vô cùng, hầu hết mọi người đều ngủ rất sớm, ngoài đường cũng tối om, chỉ còn lại mấy người tuần tra ban đêm mà thôi. Tiểu Thiến chịu đựng được thời điểm này, lần nào cũng trốn về địa phủ, thà rằng nhìn bầu trời tối om nhờ nhờ vẫn còn dễ chịu hơn tĩnh lặng thế này.

      Nhưng tôi lại rất thích, cảm thấy rất lâu rất lâu rồi mình bĩnh tĩnh như thế.

      “Tô Dục.”

      “Có chuyện gì?”

      “Trước đây có lần, tỷ học thuộc bài, bị thầy giáo… chỉnh là tiên sinh phạt đứng ở hành lang.”

      “Quả nhiên là người ngu dốt, có học thôi mà cũng thuộc được.”

      Tôi tức nghẹn, dù sao cậu bé cũng mới mười hai tuổi, nhiều lắm cũng là tiểu quỷ học lớp năm tiểu học mà thôi.

      “Là chữ nước ngoài, rất khó học!”, tôi nhấn mạnh.

      “Chữ nước ngoài là cái gì?”, cậu bé chợt hào hứng, chỉ cần có điều cậu chưa hiểu, nhất định cậu phải hỏi cho bằng hiểu mới thôi.

      “Đó phải là điểm quan trọng”, lại bắt đầu lan man rồi. “Điểm quan trọng là, mình tỷ đứng ngoài hành lang, chẳng có người nào chuyện, đến khi những bạn khác tan học, cũng chỉ qua lại bên cạnh tỷ.”

      Cậu bé nghiêng đầu, biểu thị chăm chú lắng nghe.

      Từ lúc cậu phát mình mãi mãi cách nào nhìn được khuôn mặt tôi dứt khoát bao giờ đối diện với tôi nữa.

      “Giống như chẳng ai nhìn thấy tỷ, chẳng ai phát ra tỷ vậy”, tôi hít sâu hơi, “Tỷ bị cách ly”.

      Tôi mơ hồ lại nhìn thấy bóng dáng nữ sinh tiểu học lớp năm thấp bé da ngăm đen, hoang mang lo sợ đứng ngoài hàng lanh, chỉ muốn nhận được cái nhìn của bạn, nhưng lại đau đớn phát ra chẳng ai để ý đến bé, bé bị bỏ quên hành lang kia, bị phạt đứng đến lúc tan học, cuối cùng thầy giáo mới nhớ ra, bảo bé thu dọn sách vở về nhà.

      “Trước đây tỷ từng đọc cuốn sách, trong sách mấy đứa trẻ chơi trò chơi gọi là ‘Giỏ trái cây’. Trong trò chơi này, mỗi đứa trẻ đều có tên hiệu là loại trái cây, có táo và quýt, nhưng có đứa trẻ mọi người đều gọi bé là ‘Cơm nắm’. Lúc đầu ‘Cơm nắm’ rất vui, vì cho rằng mình cũng có tên, có thể tham gia trò chơi. Nhưng sau khi bắt đầu chơi, bé mới phát , mình chính là ‘Cơm nắm’, phải hoa quả, trong trò chơi này, phải ai gọi tên bé”. bé ngồi băng ghế dài, ngốc nghếch ngờ nghệch đợi rất lâu, giống như tỷ đứng ở hàng lang vậy.

      “Tỷ chính là ‘Cơm nắm’ kia?” Cậu bé phỏng đoán ý mà tôi muốn ám chỉ.

      Tôi gật đầu, “Ừm, tỷ chính là ‘Cơm nắm’ kia.” Chi trông thấy quyển truyện tranh đó, tôi khóc rất lâu.Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn là ‘Cơm nắm’ kia, trong mắt của người phàm trần, tôi hoàn toàn xa vời, giống như vô hình bị cách lý vậy.

      Tôi nghiêm túc với Tô Dục, tuy cậu bé còn , có thể chẳng hiểu được nỗi bi ai mà tôi hồi mười hai tuổi phải chịu đựng.

      “Cảm ơn đệ, phát ra ‘Cơm nắm’ là tỷ.”

      cần khách sáo, đệ rất vinh hạnh”.

      Trong sắc đêm đen như mực, vào giây phút ấy ánh mắt của Tô Dục mười hai tuổi lóe sáng lấp lánh.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6-3

      Quỷ quan tại địa phủ ngày nào cũng vội vội vàng vàng, công việc quá nặng nề mà trái lại là quá ngăn nắp thứ tự, khiếm khuyết hàm lượng kỹ thuật lại chẳng có nhiều lạc thú, vì vậy địa phủ cứ định kỳ lại tổ chức vài hoạt động, ví dụ như thi đấu cờ, vũ hội hữu nghị, để mong thay đổi cuộc sống của “công nhân viên chức”. Cờ tôi biết chơi, trò này hoàn toàn dựa vào trí tuệ, xem lý lịch khi còn sống đỉ biết tôi đại bại là chắc chắn. Còn vũ hội, tôi cũng chẳng mấy hào hứng tham gia, theo Quỷ Đầu đại ca miêu tả, đây là hoạt động tốn rất nhiều pháp lực.

      Vũ hội ở địa phủ được tổ chức tháng lần, mỗi lần đều mang chủ đề khác nhau, lần này tôi bị Bạch Hiểu Tiểu “mê vũ hội” bám riết, thôi dù sao cũng nen xả thân vì nàng lần, và cũng vì thế tôi mới hiểu tại sao đến vũ hội lại tiêu tốn pháp lực như thế.

      Chủ đề tháng này là vụ hội mặt nạ, các loại đạo cũ trang sức đều tùy vào pháp thuật của từng quỷ quan mà thay đổi, vũ hội được thiết lập ở quảng trường trung tâm địa phủ, lúc mua vé vào trong, tấm vé cũng hấp thu lượng pháp lực nhất định. Nhưng tiêu tốn pháp lực nhất, vẫn là pháp lực để thay đổi dung mạo. Biến đổi hình dáng trong thời gian dài là pháp thuật cần tiêu tốn rất nhiều pháp lực, nhưng biến đổi trong thời gian giới hạn cũng chẳng vấn đề gì, nhất là phải trả giá đắt mới có thể tham dự vũ hội, hỏi có ai mà muốn mình trở nên xinh đẹp chứ.

      Trong đám Quỷ quan cũng có người khôi phục lại tướng mạo khi còn sống, nhưng số đó nhiều, chủ yếu nhất vẫn là mượn dung mạo của trai đẹp xinh mà mình từng gặp qua, Bạch Hiểu Tiểu thấy đến tám Trương Mạn Ngọc, sáu Củng Lợi và mười Lâm Thanh Hà trong cùng vũ hội, có thể thấy tầm ảnh hưởng của mỹ nữ thế kỷ hai mươi mạnh đến mức nào. Sức ảnh hưởng của tứ đại mỹ nhân thời cổ đại cũng bất phàm chẳng kém, đáng tiếc là tôi nhìn thấy nhưng cũng chẳng nhận ra ai với ai hết.

      Vũ hội chia làm hai giai đoạn. Giai đoạn đàu là đám Quỷ quan trang điểm lộng lẫy, đeo mặt nạ tự do nhảy múa, giai đoạn sai căn cứ vào số ghi vé vào cửa, để tìm đối phương khác mà ghép thành đôi, tháo mặt nạ ra, đối phương nhất định phải là khác giới, tôn chỉ của vũ hội chỉ là để các Quỷ quan tăng thêm hiểu biết nhau, tăng thêm tình bằng hữu mà thôi.

      Pháp thuật của Bạch Hiểu Tiểu tu hành ở mức thông thường, do đó nó cũng trực tiếp hạn chế số lần nàng tham gia vũ hội, vì thế tôi cũng thấy mình rất may mắn. Nhắc đến tu luyện pháp thuật mới nhớ, pháp lực của tôi dạo này tiến bộ vượt bậc, đều là nhờ vào công lao hằng đêm ngồi bên cạnh Tô Dục, so với đám đồng liêu là Bạch Hiểu Tiểu, Thang Kỳ thi pháp lực của tôi vượt trội hơn hẳn.

      Từ đống tạp chí thời trang của Bạch Hiểu Tiểu, chúng tôi lựa chọn mỗi người lễ phục, nàng mặc chiếc váy cổ trễ lộ vai màu đỏ, mặt nạ có gắn lông vũ màu vàng, cơ thể biến đổi ngực căng mông nở, tôi mặc chiếc váy eo cao bó ngực, bọc lấy cơ thể phẳng lì chẳng chút thay đổi gì, mang mặt nạ nhưng gắn lông thiên nga trắng.

      Sau khi đeo mặt nạ chúng tôi tiến vào vũ hội, tôi mới phát hóa ra địa phủ lại có nhiều Quý quan đến vậy, đa số đều có cơ thể hoàn mỹ, cần chiều cao có chiều cao, muốn phong độ có phong độ. Tôi lại chẳng biết khiêu vũ, nhưng có thể nguyên nhân là vì đeo chiếc mặt nạ này nên cảm thấy phần nào được bảo vệ che chở.

      ràng Bạch Hiểu Tiểu quá quen thuộc với loại vũ hội thế này, nên chẳng bao lâu sau vớ được nam nhân cao mét chín khiêu vũ cùng. Còn tôi tự vui với mình ngồi uống nước hoa quả, thưởng thức nam thanh nữ tú đong đưa sàn nhảy.

      “Xin chào”. Giọng trầm thấp khẽ lọt vào tai, tôi quay đầu lại nhìn Quỷ quan vừa tới.

      Chiếc mặt nạ màu bạc, bộ âu phục hiệu Armani(1) màu trắng.

      “Xin chào”. Bạch Hiểu Tiểu từng bình luận rằng Armani vốn là lựa chọn đầu tiên của các quý ông tham gia các kỳ vũ hội, vừa rẻ tiền vừa tầm thường.

      “Lần đầu tiên đến vũ hội?” Y hỏi.

      “Ừm, nhận ra sao?”

      “Thấy có chút lo lắng”. Nhận ra tôi hơi gượng gạo, y tiếp tục , “Đây cũng là lần đầu của ta”.

      Tôi đoán y cũng như mình, mới đến địa phủ chưa lâu, bởi vì vũ hội vốn rất thịnh hành, nếu chưa từng tham gia ắt hẳn là người mới. Tôi đáp: “Tôi cũng mới làm Quỷ sai được ba năm”.

      “Ba năm cũng ngắn, khi còn sống chắc chắn phải là người thích náo nhiệt”

      phải thích náo nhiệt, chỉ là náo nhiệt mấy ưa tôi thôi.”

      Y suy nghĩ lát, liền mở lời mời: “Chi bằng khiêu vũ cùng nhau, chúng ta cũng nên náo nhiệt chút?”.

      Tôi phì cười, “Được rồi”. Y nắm tay tôi, bước đến sàn nhảy.

      Hai chúng tôi nhảy khác hoàn toàn với các tư thế hoa lệ mắt xung quanh, chỉ đơn giản là bước chậm ba bước.

      “Đến đây mới biết, hóa ra Armani với đồng phục làm việc của dân lao động cũng chẳng khác nhau là mấy”, y tự cười .

      Tôi lại nghĩ thế, “Dân lao động đâu có đại diện cho rẻ hay tầm thường, họ cả đời cần cù chăm chỉ”. So với dân văn phòng lờ đờ uể oải mồ hôi của họ quả thực có tạo ra giá trị.

      “Xin lỗi, ta lỡ lời.” Giọng y nghiêm túc hẳn lên.

      Tôi nhận ra bệnh cũ của mình lại tái phát rồi, “ thất lễ, là tôi quá mẫn cảm thôi.”

      “Công việc Quỷ sai của thuận lợi chứ?”

      “Đến giờ cũng quen rồi, so với loại công việc nhàm chán để mưu sinh lúc còn sống, công việc của Quỷ sai nhàn nhã như nghỉ mát vậy”, tôi đùa.

      “Khi còn sống làm gì?”

      “dán nhãn lên sản phẩm tại nhà máy”, tôi kể, “Chính là dán nhãn hiệu của sản phẩm lên lọ thuốc, phải làm sao cho nghiêm trang ngay ngắn.”

      “Nghe công việc có vẻ đày tính kỹ thuật.”

      Tôi cho rằng y đùa, “đúng vậy, người bình thường chắc chắn làm nổi đâu.”

      Y bật cười khẽ tiếng, tràng cười đúng là dễ nghe vô cùng, cứ như tiếng đàn vậy.

      “Còn , trước đây làm gì?” Tôi cũng có chút hiếu kỳ về y.

      “Chính khách”, y hồi đáp.

      Ngưỡng mộ, là chính khách lươn lẹo phải trái đúng sai sao? “ lợi hại”.

      “Thường thôi thường thôi, khua môi múa mép kiếm cơm mà.”

      Tôi cũng cười.

      Có thể nhờ đeo chiếc mặt nạ kia mà tôi có thể năng thoải mái, hèn gì vũ hội giấu mặt này hay được tổ chức, đúng là hữu dụng.

      Nhảy lúc, lại ngồi giây lát, y đột nhiên hỏi tôi: “Số vé của là bao nhiêu?”.

      Tôi rút ra nhìn, “Tám mươi hai.”

      trùng hợp”, y cũng rút vé của y ra, “Của ta cũng là tám mươi hai.”

      Trùng hợp đến thế sao, tôi lớn từng này rồi mà chưa bao giờ có duyên với người khác như thế, ngờ khi xuống địa phủ lại có thể thỏa mãn nguyện ước của ngày xưa.

      nhạc ngừng vang, mọi người bắt đầu sử dụng pháp thuật để tìm kiếm số vé giống mình.

      Bạch Hiểu Tiểu mặt mày hằm hằm lôi đứa trẻ đến, tức giận than thở với tôi: “Năm nay là năm gì mà ngay đến trẻ con cũng được tham gia vũ hội”. ràng người có duyên với nàng là đứa bé này.

      Tất cả Quỷ quan bắt đầu tháo mặt nạ, tôi nhìn chiếc mặt nạ màu bạc trước mặt rồi cũng hăng hái gỡ chiếc mặt nạ của mình xuống.

      Khi y nhìn thấy dung mạo của tôi ràng thoáng chút ngập ngừng, ràng ngờ dung mạo đằng sau chiếc mặt nạ của tôi lại như thế.

      Trong lòng thầm làm bộ mặt quỷ, tôi với y: “Đây là bộ dạng khi tôi còn sống, nghĩ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy dùng mặt của mình vẫn cảm thấy thoải mái hơn”. Dù dung mạo này có sức bình thường hay , chí ít nó cũng là độc nhất vô nhị đời, tôi hoàn toàn thấy lo lắng khi gỡ mặt nạ xuống, chợt nhận ra mọi người xung quanh đều có khuôn mặt giống tôi.

      Tôi tin chắc rằng cảm giác ấy chẳng mấy dễ chịu gì cho cam.

      ngờ chúng ta lại có suy nghĩ giống nhau đến vậy”, y gỡ mặt nạ xuống, ra nổi bật nụ cười rạng rỡ khuôn mặt, lông mày lưỡi mác mắt tựa sao trời, khuôn mặt nam tính đầy cuốn hút.

      Tôi chợt ủ dột, kiềm chế được thầm oán trách, dựa vào cái gì mà người ta khi còn sống lại rạng ngời tuấn tú thế chứ, khiên cho hành động thay đổi dung mạo của tôi chẳng khác nào vờ thanh cao, làm phật lòng người xem.

      Thôi được, tôi thầm thừa nhận, mình đúng là có thói vờ thanh cao .

      Bạch Hiểu Tiểu dùng khuôn mặt của minh tinh mà nàng định hồn trong thời đại đó, vô cùng thuần khiết, khoảng khắc này nàng e ấp rụt rè dán sát vào tôi, ràng mục tiêu là người đeo mặt nạ màu bạc.

      “Trai dẹp, huynh tên là gì?”, nàng chõ miệng vào.

      “Tôi sững người, quên béng mất phải hỏi tên của y.

      Y hồi đáp: “Tịch Đức, còn hai ?” Rồi đưa mắt nhìn chúng tôi.

      nàng là Thất Thất, Nhiếp Thất Thất, còn em họ Bạch tên là Bạch Hiểu Tiểu, bọn em đều là Quỷ sai”. Bà chị tính trẻ con này nổi hứng lên, liến thoắng: “Còn , Tịch đại ca, làm quỷ quan gì?”.

      “Ta à”, khóe miệng nhướng cao, đột nhiên có vẻ hết sức thần bí, “Ta làm ở trung ương địa phủ, Chủ tịch quản lý địa phủ hành chính.”

      Danh hiệu dài quá, nghe ra chí ít cũng có quyền cao chức trọng hơn Quỷ sai của tôi. “Đó là chức vụ gì?”.

      Bạch Hiểu Tiểu đờ người ra, “ lẽ nào là…”.

      Y giải thích: “ cách đơn giản chính là Diêm Vương.”

      (1) Armani: hãng thời trang nổi tiếng thế giới của Ý.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Bản thảo cương mục(1)



      Nếu gặp Diêm Vương khiến tôi há mồm kinh ngạc khuôn mặt của Huyền Diệp càng khiến tôi chẳng nên lời. Vốn đứa trẻ cặp đôi với Bạch Hiểu Tiểu chính là Huyền Diệp, mà khuôn mặt của cậu ta, mày mắt, dung mạo kia ràng giống Tô Dục như khuôn đúc.

      Định giở trò gì đây?

      Đợi đến khi tôi định thần lại bốn phía xung quanh chật ních Quỷ quan.

      Hầu hết đều tò mò về Tịch Đức, muốn tận mắt chứng kiến khuôn mặt thực của y.

      Tôi từng nghe Quỷ Đầu đại ca kể rằng, tám chín phần mười Quỷ quan của Địa phủ chưa từng gặp Diêm Vương, thực ra nhiệm kỳ của Diêm Vương vô cùng lâu, lâu đến mức các Quỷ quan tham gia lễ nhậm chức của ông ta đều đầu thai hết rồi.

      Trong đó cũng có ít những người tình mẹ bao la mê tít dung mạo của Huyền Diệp, cách chính xác hơn là dung mạo của Tô Dục tuổi mười ba.

      “Huyền Diệp, đệ từng thấy Tô Dục rồi à?” Tuy hỏi như thế nhưng tôi nghĩ nhất định là gặp qua rồi.

      “Gặp rồi, chính là cậu bé đọc sách ở tiểu huyện thành”, bộ dạng của Huyền Diệp tràn đầy vẻ đắc ý, ràng là sớm dự liệu được phản ứng của mọi người.

      “Tại sao đệ lại biết?” Tiểu huyện thành phía Đông kia lại nổi tiếng như thế sao?
      “Đương nhiên rồi”, cậu bé gạt bàn tay mập ú định sờ lên mặt mình, “Đệ ở kinh thành, nơi tin tức linh thông lắm mà.”

      “Kinh thành?” Tôi hiểu Tô Dục có quan hệ gì với những người ở đây, dẫu hoàng thượng cũng đến mức chuyện gì cũng cần phải biết chứ.

      “Lúc đầu đệ chỉ nghe ở triều Đường thôi”, cậu bé chau mày rồi lách người chui khỏi đám đông, coi bộ chịu nổi cạnh bị mọi người nhìn chằm chằm nữa.

      “Phủ doãn phủ Hoài An báo cáo lên Khâm sai đại thần. Khâm sai lại tâu bẩm lên hoàng đế, rằng ở huyện Thanh Hà xuất thần đồng.”

      “Thần đồng?”

      “Nghe có tài đọc đến đâu nhớ tới đó, đích thân Hoàng đế hạ lệnh cho Khâm sai đại thần dò hỏi chốn dân gian, và xác định đó chính là thực.

      Khả năng ghi nhớ siêu phàm là thực. “Thế nên đệ mới xem thử hả?”

      chỉ như vậy, đệ còn nghe vị thái giàm quản lén báo tin cho tay Cốc Vương mê trai nữa, đứa trẻ này giống như thiên tiên hạ phàm, khác nhau trời vực với luyến đồng bình thường.”

      Cốc Vương? Luyến đồng? Là gã vương gia đó.

      Chẳng hề phát ra thần sắc kinh ngạc của tôi, cậu bé khuya khuya tay: “Đệ bay qua ngắm phen, nhân thể mượn mặt của nó xài đỡ.”

      Trăm mối tơ vò trong đầu ngừng chuyển động, hoàn toàn có dự cảm tốt lành nào, tôi vội vàng từ biệt mọi người, liếc qua bên kia thấy Tịch Đức nhìn mình, chẳng kịp quan tâm nghĩ ngợi nhiều, tôi quay gót nhanh chóng rời khỏi vũ hội.

      Về dung mạo của Tô Dục, lúc nào trong lòng tôi cũng mơ hồ dấy lên cảm giác bất an. Hoàn toàn phải là do chưa từng nhìn thấy ai tuấn tú như thế, ở thời đại, các minh tinh tròn béo xấu gầy loại nào cũng có cả. Nhưng thể đem thời cổ đại so sánh với đại được, ở xã hội nhân quyền, có tài sắc nhưng lại có tiền bạc thế lực, chỉ có thể chịu cảnh bị áp bức, bị bốc lột, bị cưỡng đoạt, nếu từ đâu mà có cái gọi là hồng nhan bạc mệnh đây? Hoàn cảnh như thế, đối với thiếu niên mười ba tuổi mà , là điềm bảo cực kỳ lành. Nhưng mối phiền phưc1 họa hại này đến nhanh như thế, thực cũng nằm ngoài dự liệu của tôi.

      Khi ở địa phủ các Quỷ quan bị cấm sử dụng di chuyển chớp mắt, nên tôi mất ít thời gian, từ quảng trường trung ương đến nơi giao giới giữa nhân gian và địa phủ.

      đợi qua bất chợt giọng trầm trầm như tiếng đàn contrebasse vang lên phía sau lưng.

      “Nhiếp Thất Thất, ta đứng ở lập trường của Diêm Vương mà nhắc nhở , chớ có ngông cuồng làm bất cứ chuyện gì trái với quy củ.”

      Tôi quay đầu lại, ngước mắt khó hiểu nhìn Tịch Đức, y cho rằng tôi định làm gì?

      Ngữ khí hòa dịu hơn, y tiếp: “ vội như thế, lại chạy thẳng đến nhân gian, ta cũng có thể đoán ra đôi chút. Ta lấy thân phận bằng hữu để cảnh cáo , đối với chuyện ở nhân gian, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi mọi chuyện diễn ra thôi.”

      Lời cảnh cáo của y càng khiến tôi thêm phần hoảng loạn, khi tôi dùng tốc độ nhanh nhất để trở về triều Minh, đợi tôi phải là cảnh tượng hoang tàn đổ nát mà là vẻ bình lặng trước cơn bão.

      Bên cạnh Tô Dục ngủ say tôi nhìn thầy Nhàn Thục, tay nàng cầm cây quạt, ngước ánh mắt muôn phần xin lỗi về phái tôi.

      Con tim tôi bất giác trùng xuống, nhất định nàng đến định hồn.



      (1) Bản thảo cương mục là từ điển bách khoa của TQ về dược vật học được thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16 đầu thời nhà Minh.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :