1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quỷ Sai - Thập Thất (30c +3pn + phụ lục)- Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 4 - 4

      Tuy thi thoảng cũng phải định những tử hồn máu tươi trào ra như dòng suối, thi thể ngang dọc vết dao đâm, nhưng tôi lại muốn tìm tên Tiểu Tưởng kia để cãi lý.

      Hừ, dám lấy tôi ra để cá cược tôi nhất quyết thèm tìm , để thua tơi bời luôn.

      Thậm chí dạo dần dây tôi còn lười chẳng muốn về địa phủ, cứ chạy chạy lại cũng thấy phiền phức, phần vì đến tửu lâu của địa phủ phải tiêu tốn pháp lực, chẳng lấy lượng bạc, ngày ngày nghỉ ngơi ở tửu khách điếm, nhân tiện cũng giành thời gian tu luyện pháp thuật.

      Tô Dục cần mẫn chăm chỉ học hành, rất có thể là vì khích lệ động viên của thầy dành cho cậu rất lớn, đếm mức tôi đứng bên cạnh mà cậu cũng chẳng them đếm xìa gì, lúc nào cũng ngập ngụa trong cái mớ “chi hồ giã dã(1), ngày ngày đọc sách chẳng phải cũng vui sao. Tuy thi thoảng cũng bị đánh trận tơi bời nhưng vì cậu cảm thấy trình độ học vấn của mình cao hơn cấp so với mọi người, ngược lại có khi nhìn mấy đứa nhóc lít nhít đánh mình với vẻ coi thường, và đương nhiên thế còn bị đánh thêm trận.

      Cậu bé ngốc nghếch, tôi thầm cảm than, tiếp tục ườn người lầu trà quán nhìn xuống quan sát cuộc chiến.

      Tiểu Thiến chán nản ủ rủ trong thời gian này của tôi là giai đoạn chán việc, vì đối công việc mới, thời khắc mới mẻ lúc mới vào làm cũng qua rồi, ngày qua ngày lại, cảm giác chán chường cứ ùn ùn kéo đến là việc đương nhiên.

      Tôi nghĩ, lần này đúng là gay go to rồi, vẫn còn chín mươi chín năm phải làm công việc này, chẳng lẽ cứ mãi chán chường thế này sao?

      Vì để tôi lấy lại tinh thần, Tiểu Thiến hôm nay đến tìm là muốn đưa tôi đến nơi rất tuyệt.

      “Nơi nào thế?”, tôi hỏi.

      “Tớ bảo cậu này, Thất Thất à, cậu sao chẳng có lòng hiếu kỳ gì cả thế, Quỷ sai khác kho đến đều muốn đến đó tham quan”, vẻ mặt nàng thần bí.

      “Ở đâu cơ?” gì mà bí hiểm thế?

      nàng nắm tay tôi di chuyển trong chớp mắt, tôi mơ mơ màng màng cùng nàng đến bên bức tường cao. Tường cao sắc đỏ, phiến ngói màu vàng, còn có khí thế vô cùng nguy nga tráng lệ.

      Đột nhiên tôi nhận ra chỗ mà Tiếu Thiến là chỗ nào?

      Đây chẳng phải mấy lần tôi đến kinh thành để định hồn bị chặt đầu, bị lăng trì, nhưng đều là đứng xa nhìn vào, chẳng hề có ý định vào trong… Hoàng cung đại nội!

      (1) Chi hồ giả dã là những trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời ràng.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Thái giám Khang Hy





      Mấy lần đến kinh thành, tức Nam Kinh, chưa bao giờ tôi muốn dạo trong hoàng thành, phải là có hứng thú, chỉ là mỗi lần nhìn thấy cánh cổng thành to lớn nặng nề được bảo vệ phong tỏa nghiêm ngặt, nó cũng khiến tôi cảm thấy đó là nơi thần thánh, phải những nhân vật bé có thể bước vào trong được.

      thực đúng là như vậy, binh lính tuần trong hoàng hoàng nhiều kể xiết, tôi và Tiểu Thiến trốn đông núp tây ngừng thoắt thoắt di chuyển mau lẹ: “Hôm nay sao đâu cũng gặp đám thái giám chết tiệt này chứ?”

      “Nếu để dau khi trời tối chúng ta hãy vào, khi ấy cũng dễ nấp hơn.” Thực ra chẳng phải sợ điều khác, chỉ e pháp lực bị cạn kiệt, kết quả bị tóm được, như thế chẳng khác nào trò cười, chẳng biết đến lúc đó có vị quỷ quan nào đến cướp ngục cứu chúng tôi ?

      “Hoàng thành đương nhiên phải ban ngày mới thấy được nguy nga tráng lệ chứ, tối đến đêm đen như mực nhìn thấy cái gì?” xong, lại lập tức di chuyển trong chớp mắt, lén la lén lút đến được ngự hoa viên mà phi tần trong cung hay chơi đùa.

      Cảnh sắc của Ngự hoa viên đúng là tuyệt trần, chung quy lại vẫn là hơi , được gần hai vòng là hết.

      “hay là đến Ngự Thiện phòng , tớ muốn ăn đồ ăn của hoàng cung”, tôi vốn ham ăn ham uống, đây cơ hồ cũng là lạc thú của hầu hết các Quỷ sai.

      “Cũng được, chỗ đó khá lộn xộn, trước đây tớ cũng đến rồi”, kéo tay tôi, nháy mắt đến Ngự Thiện phòng.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5 -1





      Trộm chút điểm tâm, tôi và Tiểu Thiến ngồi nóc Ngự thiện phòng, cùng nhau đánh chén.

      “Món bánh xốp giòn nhân táo và hạch đào này tuyệt”, Tiểu Thiến tán dương.

      “Sao cậu biết tên của món này?” Vừa nãy đều để ở trong khay, có thấy thứ nào giống tấm thẻ viết tên món ăn đâu nhỉ.

      “Tớ đoán, có vị táo đỏ, cả vị hạch đào nữa”, nàng lại cầm miếng khác, “cái này giống bánh đậu phộng mật ong”.

      “Chẳng biết tay tớ là món gì nữa, ngon vô cùng”. Hoàng đế đúng là sướng , trong Ngự thiện phòng có nhiều người như thế, hầu hết chỉ phục vụ cho mình người ham ăn ham uống là ông ta, cả ngày bận rộn tối mắt tối mũi. “Cách chế biến món ăn đều bảo vệ môi trường hơn đại rất nhiều, vả lại mỗi công cụ chế biến đều được sắp xếp có thứ tự cẩn thận, được vệ sinh rất mực chu toàn”.

      “Đương nhiên rồi, chuyện này liên quan đến cái đầu mà, rơi đầu như chơi đấy”, Tiểu Thiến vẫn còn thòm thèm, “Hôm khác chúng ta lại đến nhé”.

      “Nếu các ngươi đến thường xuyên nhà bếp của Ngự thiện phòng phải khóc chết rồi”, giọng đứa bên phải tôi vọng lại, dọa tôi giật thót mình, vì bên trái tôi và Tiểu Thiến, bên phải chẳng có người nào.

      Quay đầu lại nhìn, là đứa trẻ mặc y phục thái giám, chẳng biết ngồi đỉnh Ngự thiện phòng này từ khi nào.

      “Dựa vào cái gì mà cậu có thể ăn, còn bọn ta lại chứ?” Hình như Tiểu Thiến có quen đứa trẻ này, khiến tôi thở phào nhõm, chắc cũng cùng là Quỷ sai.

      “Ta cũng chỉ ăn miếng thôi, còn trông các ngươi ăn trộm tâm huyết của nhà bếp đều bị các ngươi chén sạch rồi còn đâu”, cậu bé cầm chiếc đùi gà tay, chẳng để ý trước sau, coi người bên cạnh ra gì mà cứ nhồm nhoàm gặm đùi gà.

      Tôi chợt thấy ngượng ngùng, cảm thấy gần đây làm Quỷ sai càng lúc càng có khuynh hướng phát triển làm tên trộm, đều bị Tiểu Thiến lôi kéo.

      “Này tiểu quỷ, đây là Nhiếp Thất Thất, Quỷ sai mới đến được hơn nửa năm rồi, Thất Thất, đây là Quỷ sai Tiểu thái giám thường trú ngụ trong hoàng cung, nhất định tỷ đoán được khi còn sống tên tiểu quỷ kia là ai đâu?”, Tiểu Thiến cười xảo quyệt.

      Tôi lắc đầu, thể đoán được, nghĩ cũng đúng ngày có nhiều người chết như thế, tôi mà đoán được chắc hóa thần tiên rồi. “Ai?”

      “Hoàng đế Khang Hy tiếng tăm lừng lẫy, Huyền Diệp!”, Tiểu Thiến long trọng giới thiệu, “Có điều đám quỷ quan đều gọi cậu bé này là Huyền Diệp, mà thường gọi là Tiểu quỷ hoặc Tiểu Huyền Tử.”

      Tôi buột miệng thốt ra câu hỏi vô cùng ngu xuẩn, điều đó chứng minh trí thông minh của tôi cực thấp: “Đệ quen Tiểu Quế Tử ?”.

      Cậu bé cười phá lên, nghiêm chỉnh hồi đáp: “Quen, ở chỗ Đức phi(1) có tiểu thái giam tên Tiểu Quế Tử, nhưng là tên vô cùng ngu ngốc, có gian ngoan xảo trá như Tiểu Quế Tử trong sách Kim Dung() đâu”.

      Trời ơi, Khang Hy còn đọc cả Kim Dung nữa á?

      “Thất Thất, tỷ đừng thấy Tiểu quỷ này tuổi mà xem thường nhé, nó làm loạn ở triều Minh này mười năm rồi đấy, định đợi Minh Thành tổ Chu Lệ rời đô đến Tử Chu Cấm Thành dừng lại, mà chỉ ở cung đình định hồn”, Tiểu Thiến lại bổ sung, “Đó là vì nể mặt thân phận của Hoàng đế đấy, kết quả là nó mượn thân hình trẻ , lại cải trang thái giám để trà trộn quậy phá tưng bừng”.

      Tôi thở than dứt, cảm thấy nhân vật tầm cỡ thế này cũng làm Quỷ sai, dễ dàng gì, quả nhiên là cách giấu mình tốt nhất là trốn ở chốn phồn hoa.

      Chu Cẩn Vũậu bé bị tôi nhìn đến xấu hổ: “Ngươi đừng nghĩ ta lợi hại gì, kỳ thực ta phải hoàng đế tốt”.

      Tôi càng thấy thích cậu bé này hơn rồi đấy, khiêm tốn quá.

      Tiểu Thiến ngồi bên cười phì: “Thất Thất, nó quả thực phải là hoàng đế tốt mà”.

      “Tại sao?” Tuy tôi giỏi môn lịch sử cho lắm, nhưng cũng từng đắm mình vào rất nhiều bộ phim lịch sử, nên cũng hiểu được địa vị quan trọng của Hoàng đế Khang Hy đối với triều Thanh, huống hồ tôi cũng được đọc Lộc Đỉnh ký(3) nên khi được đối diện với Huyền Diệp như người thế này cũng vô cùng thích thú.

      “”Khang Hy này phải là Khang Hy kia”, Tiểu Thiến tỏ ý giải thích giúp Huyền Diệp.

      “vào năm thứ tám niên hiệu Khang Hy, vì Ngao Bái phạm thượng làm loạn nên ta bị bức ép thoái vị, sau mười ngày bị giam cầm trong đại lao được ban tặng phải thắt cổ chết”, thần sắc Huyền Diệp vô cùng bình thản, “Cho nên, ta và vị hoàng đế Khang Hy trong lịch sử của các ngươi, cùng người.”

      “Tại sao lại như thế?”

      đơn giản xem nào? Tức là có mấy gian được tiến hành song song.”

      Huyền Diệp tiếp lời: “Ta đến từ gian khác, lịch sử và gian của các người có tương giao, cũng có điểm bất đồng, ví dụ là ta, chính là ngoại lệ”.

      phải chứ?”

      “Tức là mấy gian cùng song hành, chỉ cần chút xíu hiệu ứng bươm bướm là có thể chia cắt gian, hình thành hai gian khác nhau và hoàn toàn độc lập”, Tiểu Thiến hất vụn bánh điểm tâm tay xuống đất, “Nguyên lý đó rất khó hiểu, may mà phải do chúng ta quản, giải quyết giao thoa của mấy gian kia, chính là công việc của Diêm Vương.”

      Tôi hoàn toàn cứng họng trước phức tạp rối rắm đó.

      “Tất cả đều nằm trong mớ hồ sơ tài liệu của Diêm Vương đấy.”

      Đúng là mở mang kiến thức, chẳng trách mỗi ngày phải xử lý bao nhiêu tử hồn như thế.

      Huyền Diệp mắt hướng về phương Bắc, ý đến Tử Cấm Thành: “Đó là nơi trước đây ta từng ở, ta luôn cho rằng mình bị giam cầm cho đến chết trong Tử Cấm Thành, ngờ có ngày ta lại chỉ có thể tự do ra vào hoàng cung, còn có thể muốn làm gì làm, vĩnh viễn dừng lại ở đứa trẻ tám tuổi.”

      “Thất Thất, cậu biết đấy thôi, tên nhóc này sống thoải mái lắm, vì người chết trong hoàng cung dẫu sao cũng rất ít, đa số là bị giam cầm ở đại lao, hoặc bị kéo ra Ngọ Môn, có thể coi tên nhóc này là Quỷ sai thanh nhàn nhất trong giới quỷ quan”, Tiểu Thiến nổi giận đùng đùng tỏ vẻ bất bình, “Mấy năm gần đây, fan Khang Hy ít, nhóc này đến đâu cũng được ưu đãi.”

      “Ta hề thanh nhàn chút nào”, Huyền Diệp phản bác, “Ta dù sao cũng là thái giám tam đẳng của Ngự thư phòng, hằng ngày đều phải dọn dẹp quét tước, công việc chất thành núi đều đợi ta đến làm mà.”

      Tiếu Thiến trừng mắt : “Đó cũng là tự ngươi muốn mà thôi”.

      Tôi cười ngốc, đúng là vụ hoàng đế thân với dân.

      “Ta còn phải đọc đủ loại kinh thư”, xong, Huyền Diệp nghiêm nghị rút quyển sách ra từ trong ống tay áo, lật ra xem chẳng thèm để tâm đến ai.

      Tôi thấy tên sách là :Sở Lưu Hương truyền kỳ.

      “Chôm từ chỗ của mấy Quỷ sai đại phải ?”, Tiểu Thiến tỏ vẻ hết sức khinh thường, “Thất Thất, tên tiểu tử này đọc xong Kim Dung, lại chuyển sang Chu Cổ Long rồi đấy. tóm lại, cả ngày chẳng lo làm ăn đàng hoàng gì cả.”

      Tôi lại thấy ngược lại, những thứ mà cậu bé làm đều là những điều mà những đứa trẻ cùng tuổi nên làm, đúng là vô cùng đáng .

      (1) Đức phi là chỉ Hiếu Cung Nhân hoàng hậu (1660-1723), là vợ của vua Khang Hy và là mẹ ruột của hoàng đế Ung Chính nhà Thanh.


      (2) Ám chỉ nhân vật Tiểu Quế Tử trong tiểu thuyết Lộc Đỉnh Ký của nhà văn Kim Dung.


      (3) Lộc đỉnh ký là cuốn tiểu thuyết cuối cùng của Kim Dung.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5 – 3



      Hoàng thành về đêm tĩnh lặng, vô cùng tĩnh lặng, tựa như tòa thành chết. huyền Diệp làm công việc thái giám của cậu, việc đêm nay của cậu chính là dong đèn cả đêm. Tiểu Thiến thấy chán, cũng nhanh chóng chuồn .

      mình tôi lặng lẽ ngồi đỉnh của cung điện nguy nga, nghĩ đến cảnh tượng ngàn năm sau tòa cung điện này chẳng còn tồn tại nữa, bất giác cảm thán vận mệnh gặp ghềnh của cố đô sáu triều đại. sau khi gặp được Huyền Diệp, khiến tôi càng lúc càng bùi ngùi về cái nghề Quỷ sai này. Đối với Huyền Diệp mà , vĩnh viễn tám tuổi, mãi mãi là đứa trẻ, chẳng phải có thể coi là bù đắp? Cậu bé mãi mãi chẳng thế quên được hoàng cung, vì thế mà ở lại nơi này, nhưng càng thêm tự do. Nếu có thể bù đắp được niềm tiếc nuối khi còn sống như thế, làm Quỷ sai đúng là công việc tốt.

      Chỉ có điều, tiếc nuối của Tiểu Thiến là tình , của Nhàn Thục là hôn nhân, của Lâm Thành là chính nghĩa, của Huyền Diệp là tuổi thơ ấu, vậy niềm tiếc nuối của tôi là cái gì đây?

      Tôi, con người cực kỳ bình thường, trong hai mươi chín năm ngắn ngủi dương thế, ngoài việc lo lắng cho mẹ già ra, đối với bản thân mình tôi hoàn toàn có bất cứ cầu gì, nhưng khi ấy, khi thời khắc bụi trần bay sương mù tán thất, vào giây phút cuối cùng trước khi chết, mơ hồ có thứ gì đó phiêu qua đầu tôi, rốt cuộc là ước nguyện gì đây?

      Tôi thể nào nhớ lại được…
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5 - 4



      Kể từ sau khi làm Quỷ sai, tôi càng lúc càng chẳng quan tâm đến bộ dạng của mình thay đổi ra sao nữa, bởi là dù sao người sống cũng chẳng thể nhìn được mà, hai là tướng mạo của các Quỷ sai đều bình thường là được rồi, bản thân tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ xem làm cách nào để mình nổi trội cả. muốn giữ bó đũa chọn cột cờ chỉ tìm được hàng xấu thôi, chỉ e khó mà càng lúc càng xinh đẹp được.

      Mãi đến khi Tiểu Thiến hét lên kinh ngạc khi nhìn thấy Tô Dục “Đây mới chính là mỹ nam thường gặp trong các câu chuyện xuyên !”, tôi mới nhận ra rằng, Tô Dục hoàn toàn khác hẳn với đám bạn bè chơi cùng với tôi, bất kẻ là khi còn sống hay khi chết.

      Người bên cạnh hầu hết đều giống tôi, phải quá xuất sắc, phải quá thông minh, đều tự biết thân phận ngu si đần độn của mình, tìm kiếm cơ hội mưu cầu sinh tồn trong xã hội tàn khốc này, vĩnh viễn phải là đại nhân vật trước ánh đèn sân khấu.

      Nhưng Tô Dục lại khác, cậu bé có vẻ ngoài thuần khiết ôn hòa, vừa giống nam vừa giống nữ, đẹp đẽ khác thường, huống hồ nay cậu bé có thể xuất khẩu thành thơ, giỏi văn thạo y, mới cố gắng trong vòng hai năm nay trở thành nhân vật đình đám trong huyện thành này, đồng tử bên cạnh Bồ Tát Quan trong miếu hội, là thần đồng được công nhận tại học đường.

      Tiểu Thiến biết nhân vật Tô Dục này cũng được khá lâu rồi, thi thoảng khi nàng hỏi tôi mất tích ở phương trời nào, tôi chút do dự mà đáp lời ngay: “ thăm người bạn của tớ, Tô Dục.”

      Ngay cả Quỷ Đầu đại ca cũng nghe danh Tô Dục, biết cậu bé là ca ca của bé chết đói kia, huynh ấy nghĩ rằng tôi cảm thấy áy náy, nên cũng bỏ mặc hỏi tới.

      ngờ khi Tiểu Thiến lần đầu gặp Tô Dục, lại sững sờ kinh ngạc hết cỡ.

      Tôi khỏi cười chế nhạo Tiểu Thiến, chớp mắt quên ngay chảng thư sinh, rồi lại trông sang bộ dạng e lệ thẹn thùng của Nhàn Thục bên cạnh, khỏi nín thinh, đều là Quỷ sai gì thế này, định lực đủ.

      Riêng Lâm Thành sắc mặt rất xấu, từ lúc tôi kể chuyện của huynh ấy cho Tiểu Thiến và Nhàn Thục, rồi giới thiệu họ với nhau, huynh ấy vừa thấy Nhàn Thục bị sét đánh trúng, gần đây lại tương đối gần, huynh ấy thích bộ dạng thục nữ của Nhàn Thục, quả thực là hiếm thấy trong giới nữ Quỷ sai.

      Tôi từng hỏi Quỷ Đầu đại ca: “Quỷ sai và Quỷ sai có thể nhau ?”

      Quỷ Đầu đại ca hồi đáp: “Cũng chẳng vấn đề gì, dù sao cũng chẳng đẻ đái gì được”. Vì Quỷ sai tuy dung mạo và cơ thể có phân biệt nam nữ, nhưng lại có khả năng tạo ra đời sau.

      Tôi phỉ nhổ, đúng là thô tục.

      Quỷ Đầu đại ca vội bổ sung: “Nhưng việc tu hành pháp thuật của họ có khả năng gặp chướng ngại”. Tu luyện pháp thuật quan trọng nhất là tĩnh tâm, nếu nóng nảy vội vàng tĩnh tâm, nếu nóng nảy vội vàng tĩnh tâm được dương nhiên việc tu luyện càng thêm khó khăn.

      Chuyện đó sau này kỹ hơn, quay trở lại chuyện Tiểu Thiến gặp Tô Dục, đúng là cứ như uống thuốc kích thích, nằm nhoài ra bàn lâu hai trà quán nhìn như đóng đinh lên người Tô Dục học bài.

      Tô Dục từ lớp học “vỡ lòng” ban đầu, chuyển lên học lớp “trung cấp”, rời khỏi lớp lúc đầu, cùng đồng thời tạm biệt đám bạn đồng môn từng thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cậu, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn bị chặn đánh trận tơi bời.

      Nhưng chẳng ai có thể ngăn nổi cách đọc sách như thế của cậu, chỉ cần nghe vài ba lần có thể đọc thuộc ngay, bài học thầy giảng lớp tối về cậu khẽ nhẩm lại lượt giường, để hiểu thêm, buổi chiều hết đọc sách lại luyện chữ.

      Cậu bé quyết tâm phải vượt lên người khác.

      Mấy ngày trước, vào giờ Ngọ, Tô Dục ra khỏi lớp học, được hai góc đường bị kéo vào con hẻm , bị đánh cho tơi bời. Tôi ngồi đếm sơ sơ, chỉ riêng khuôn mặt đáng kia cũng bị đánh cho ít nhất mười hai quyền cước, chỉ mấy phút sau về cơ bản khuôn mặt hoàn toàn biến dạng, may mà cậu cũng chẳng mấy để tâm đến vẻ ngoài của mình, ngược lại tôi lại thấy lo lắng đầu của cậu bị chấn động, trở nên đần độn mất.

      May thay ngày thường bị đánh thường xuyên, cho nên khả năng chịu đựng của tên tiểu tử này cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Nhưng lần này chỉ bị đánh, mà còn bị kéo đến căn phòng chứa củi phía cuối đường mà khóa trái cửa lại, để cậu thể ra bên ngoài được. Đúng là càng lúc càng sáng tạo.

      Tôi dùng phép di chuyển đến phòng gỗ, nhìn thấy Tô Dục nằm chỏng chơ đống củi gỗ, mặt bầm tím, khóe miệng bị rách, tia máu tươi ứa ra, dưới lớp quần áo vải thô chẳng biết có bao nhiêu vết thương khác nữa.

      lớp đệ dập tắt niềm tin của họ, vì thế đương nhiên họ chà đạp cơ thể đệ”, chẳng biết nên nào chiếm ưu thế hơn.

      Cậu cố gắng nhếch mép : “Đợi đệ ra ngoài, nhất định họ thảm rồi.”

      Dựa vào cái gì? Dựa vào cậu là môn sinh mà thầy Chu hài lòng nhất từ trước đến nay, là bảo bối nâng niu tay của thầy giáo.

      “Có gì đắc ý chư? Chẳng phải là vòng luẩn quẩn càng lúc càng tệ hại sao?”

      Việc này mà cậu cũng hiểu được, chỉ có điều cậu bé tuổi mà tính tình quật cường, chỉ biết lấy cứng chọi cứng, vẫn chưa mài giũa trở nên mềm mại khéo kéo được.

      “Làm người phải biết khéo léo.” Hay khéo miệng nhỉ?

      Cậu bé kiểm tra tình trạng vết thương của mình, “Chỉ là ngoại thương thôi”. Đúng là trẻ con, còn mơ hồ hiểu thế . Cũng may nhờ những tháng ngày từng làm ăn mày kia khiến cậu hiểu được thế gian lạnh nhạt ấm nồng, mới có thể chuyên tâm đọc sách, nắm bắt cơ hội học hành tiếp cận tri thức như thế.

      “Đệ phải nội trội hơn họ.” Từ này cậu được nghe từ chính miệng của Đinh đại phu.

      “Nổi trội hơn người có tác dụng gì?”

      “Tác dụng gì ư?” ràng cậu cảm thấy việc phấn đấu xuất sắc hơn người là mục tiêu tất yếu của cuộc đời, cần phải có nguyên nhân.

      “Thi đỗ thành tài, giành được lợi lộc?”

      .” Cậu bất giác để lộ vẻ mềm yếu của mình vụt qua trong chớp mắt, “Chỉ cần bị lạnh, bị đói, bị… đánh nữa”. Cậu bé nghèo khổ mới mười hai tuổi.

      Song bất luận thế nào, chỉ cần có mục tiêu trong đời cũng là điều tốt. “Thất Thất, cậu bạn của cậu, có phần quá trắng trẻo đẹp trai đó à nghen.” Tiểu Thiến cam lòng quay đầu trừng mắt nhìn tôi, “Chàng thư sinh của tớ sao có được tiềm lực này cơ chứ?”.

      “Chẳng phải vẫn còn là trẻ con sao, tớ đối với cậu bé này có tà niệm như cậu đối với chàng thư sinh kia”, Tôi trêu chọc nàng, hai năm nay bọn tôi cũng thân thiết với nhau nhiều rồi.

      “Sao lại là tà niệm chứ? Đó là đầu tư những ước mơ tươi đẹp của tớ lên người chàng ta đấy chứ.”

      Còn ước mơ ước mộng nữa chứ! Lần này Nhàn Thục cũng phải phá lên cười, “Thất Thất, Tô Dục bề ngoài đẹp trai , ta sống đời lâu như vậy mà chưa từng thấy cậu bé nào đẹp trai được thế.”

      Tôi sững người, nghe họ như thế, cảm thấy chẳng khác nào cậu bé là nghiệt chuyển thế?

      Lâm Thành sinh lòng đố kỵ, dọa dẫm đầy ác ý: “Cẩn thận lại biến thành luyến đồng của vị vương gia kia, dù gì nam nhi cũng cần xinh xẻo đến thế làm gì.”

      đến luyến đồng, bất giác tôi lại nhớ đến đám thi thể lõa lồ trong căn nhà gỗ lại vương phủ trước đây, tôi muốn lộn mửa.

      ràng trong long Tiểu Thiến vẫn còn sợ hãi, lườm Lâm Thành cái, rồi quay đầu tiếp tục ngắm tiểu mỹ nam, miệng cứ tấm tắc ngợi khen: “Đây mới chính là mỹ nam bắt gặp trong lúc xuyên ,ôn hòa nho nhã như thế, thiện lương đáng quý như thế, thiên tài trời phú như thế, …”

      Tôi cứ nghe mấy từ “như thế” mà chỉ muốn phì cười, Tô Dục là đứa trẻ ngang bướng nhất, kiêu ngạo nhất, kế mưu thâm trầm nhất mà tôi từng gặp, cậu trá hình đả kích đám học trò kia lớp phải là hai lần, cả ngày cứ như chú gà trống vênh váo, ngày có ai khen ngợi, cả người cậu thấy thoải mái, phải tìm trò sửa trị người khác.

      Hết hãm hại đám bạn đồng môn từng đánh cậu, rồi lại giả bộ vô tình mách lẻo với thầy dạy, tệ hơn còn đánh thuốc sổ lấy từ y quán, chịu ngồi yên. Điều đáng sợ nhất chính là, bề ngoài cậu vẫn giả vờ mình chỉ là đứa bé mười hai tuổi nho nhã yếu ớt.

      Quan sát cậu hơn hai năm trời, tôi cũng thấy mồn rồi, đứa trẻ này bị thông mình trời phú làm hỏng, làm xấu rồi. Về sau khi lớn lên, giết người phóng hỏa là chuyện đương nhiên, lòng thù dai càng nặng hơn bình thường.

      “TiểuThiến, thế nào gọi là ‘xuyên ’ vậy? Đối với Nhàn Thục mà danh từ thời thượng này đúng là vô cùng lạ lẫm.

      “’Xuyên ’ chính là từ thế kỷ hai mươi mớt thời điểm mà ta chết, thông qua các phương thức xuyên qua gian thời gian, đến thời cổ đại”, tôi giải thích, “Từ góc độ của mà nhìn nhận, nghĩa là chính từ thời của , đột nhiên trở về đến thời Đường vậy”.

      “Thế có gì hay chứ? Các chẳng phải , ở thế kỷ hai mươi mốt cái gì cũng có sao?” Nhàn Thục thường xuyên nghe chúng tôi kể kể về thế kỷ hai mươi mốt, nên từ lâu muốn đến đó để định hồn.

      Tiểu Thiến đau xót : “Cái gì cũng có, chỉ có điều có trai đẹp. Có sách làm chứng, chỉ cần xuyên đến cổ đại, trai đẹp tự nhiên xuất ào ạt như măng mọc sau mưa.”

      Nhàn Thục hiểu: “Chỉ thời cổ đại mới có trai đẹp sao?”

      “Trai đẹp của đại, vừa mới ra đời bị người có lòng thu gom hết cả, cho nên chỉ có thể đến thời cổ đại mà phát triển, vả lại trai đẹp thời cổ đại còn rất dễ lừa, chỉ cần bắn ra hai bài thơ của thi nhân nổi tiếng thời đại là có thể bị cắn câu ngay”, nước miếng của Tiểu Thiến sắp tong tỏng xuống lầu rồi.

      Tôi tham gia bàn luận những chuyện ngớ ngẩn trời dưới biển với nàng làm gì, đến thời cổ đại mới biết được, tìm kiếm trai đẹp cũng chẳng dễ dàng, vượt qua năm châu bốn biển, cũng chỉ gặp được mỗi mình Tô Dục. Huống hồ, tôi đến triều Minh cũng đâu phải xuyên chơi bời già mà là công tác làm việc.

      Đột nhiên Tiểu Thiến hưng phấn kéo tay tôi: “Thất Thất, cậu nhìn xem, cậu bé đó chẳng phải nhìn tớ sao?”.

      Tôi quay đầu nhìn Tô Dục phía đối diện, trưa nay hình như được tan học sớm, những đứa trẻ khác nối đuôi nhau rời , nhưng cậu bé lại đứng bên cửa sổ, nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thiến, hay chính xác hơn là đưa mắt nhìn tôi lại nhìn sang Tiểu Thiến.

      Ánh nắng chói chang giữa trưa chiếu lên khuôn mặt trắng bóc của cậu bé, tỏa ánh hào quang dịu . Hai năm nay, cậu cũng cao lên ít, người cũng tự tin hơn nhiều, hoàn toàn khác so với đứa trẻ tôi từng gặp ở Diêm thành. Khoảng cách xa như thế nên cậu bé nghe được tiếng chúng tôi, cũng chẳng thể phân biệt ai mới là “ quái” vẫn hay bám lấy cậu.

      Lúc đó mới chợt nhớ ra, từ trước đến nay tôi chưa từng kể với bất kỳ Quỷ sai nào về “tài năng thiên bẩm” chân chính của Tô Dục. Chuyện đó có nên ra hay , tôi vẫn còn chút do dự. May mà cậu bé chỉ nhìn lát rồi cũng mau chóng rời , bọn Tiểu Thiến cũng bận tâm đến chuyện này lắm, chỉ cho rằng cậu ngẩng đầu xem sắc trời lát thôi.

      Tôi thở phào nhõm, tuy biết Quỷ sai bị người phàm nhớ được có phạm lỗi gì , nhưng hẳn là phải biểu của “hết lòng vì công việc rồi.”

      Thêm chuyện chẳng bằng bớt chuyện.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :