1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quỷ Sai - Thập Thất (30c +3pn + phụ lục)- Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Giờ Hợi ngày nọ năm thứ hai niên hiệu Tuyên Đức triều Minh.

      Trước khi đến giờ Tý, Tô Dục chuẩn bị bàn đầy thức ăn.

      Rượu này tuy phải là Nữ nhi hồng thượng hạng, nhưng cũng được cất giữ năm năm rồi, là tặng phẩm rất tốt.

      Chàng muốn với nàng, nếu nhờ lời cảnh báo trong ngục của nàng năm năm trước, chàng thể kịp thời báo tin Minh Nhân Tông băng hà ra xa ngàn dặm để Thái tử ở Nam Kinh được biết, chậm bước, thế cục khác.

      Chàng muốn với nàng rằng, quyền thế triều đình phong vân biến ảo, nhưng chàng rời xa chức vị Viện sử trong khi có đến tám chín phần mười khả năng chàng trở thành Viện sử Thái y viện khai triều trẻ tuổi nhất.

      Chàng muốn với nàng rằng, ở kinh thành vàng thau lẫn lộn, chàng sớm vì nàng mà xây dựng hai đình viện, nơi ấy rất thanh tịnh.

      Chàng muốn với nàng rằng, năm năm này, chàng rất nhớ nàng.

      Giờ lý đến.



      Nàng vẫn chưa xuất .

      "Thường Khánh!"

      "Dạ, Sư phụ."

      "Hâm nóng thức ăn."

      "Vâng."

      Xem ra đêm nay chàng chẳng thể ngủ được rồi, Thường Khánh chạy lên chạy xuống, loáng cái thức ăn nóng trở lại

      Tô Dục ngồi dựa vào chiếc đệm mềm, thi thoảng lại phát ra tiếng thở dài não nề.

      Nàng đến, có lẽ chỉ muộn mấy canh giờ mà thôi.





      Ở địa phủ đều biết, sau khi Tô Dục nắm quyền cai quản, mỗi trăm mười năm, địa phủ đều có thêm ngày nghỉ, tổ chức lễ hội thường niên quy mô lớn.

      Tại sao phải là trăm năm? Vì Tổng quản lý hành chính địa phủ rất ghét con số chẵn " trăm".

      Từ lễ hội "Hoạt hình và truyện tranh" năm thứ trăm mười , cho tới lễ hội gần nhất "Trở lại địa ngục A tỳ chân thực" năm thứ bảy trăm bảy mươi bảy, tất cả quỷ quan đương nhiệm tại địa phủ đều phải tham gia, bị cưỡng chế tham gia.

      Như nay là năm thứ tám trăm tám mươi tám, chủ đề lễ hội là: "Thời gian như nước chảy bèo trôi".

      Là để nhớ đến niên đại nào?

      Thành Phụng Dương năm thứ hai niên hiệu Tuyên Đức triều Minh.

      Chính là cái ngày ấy, của mùa ấy, trong thành này, theo lý phải trùng phùng.

      Tô Dục khi còn sống từng mong mỏi chờ đợi suốt mười hai canh giờ.

      Chín nghìn sáu trăm mười chín vị quỷ quan, ngoài ra còn thêm thiên quan "tình nguyện viên", sắm đủ các vai lớn trong thành Phụng Dương, hoặc là đóng vai phụ, hoặc là đối thoại hai câu với nam nhân vật chính.

      Tiêu tốn pháp lực nhân lực của cả địa phủ, mới tái được thành Phụng Dương chân thực.

      Thành Phụng Dương lưu giữ trong ký ức Tô Dục.



      Khi Nhiếp Thất Thất đặt chân vào thành Phụng Dương so với dự tính muộn mất mấy canh giờ.

      Toàn bộ quỷ quan của địa phủ đều ở trong thành, điều nàng cần làm, chính là xuất vào thời gian quy định tại địa điểm định sẵn, đơn giản thế thôi mà còn xảy ra cố.

      Sau khi nàng đến vào giờ Tý, phát toàn bộ quỷ quan trong thành Phụng Dương đều được khai mở toàn bộ năm giác quan và bị cấm pháp thuật, chiếu theo nguyên tắc, thành đóng vào giờ Thìn, vậy là nàng bị bỏ ở ngoài.

      "Làm ơn mở cửa ."

      "Cổng thành phải sáng mai mới được mở, để tránh đám tạp nham đêm khuya tiến nhập vào thành."

      "Ta là quỷ quan Nhiếp Thất Thất, mở cửa ra."

      "Đây là phận , thể làm khác."

      Cái này... gọi là quá nhập vai.

      Nhiếp Thất Thất khóc được, cười cũng chẳng xong.

      Nếu tới vị Quỷ quan nhập vai nhất, nghiêm túc nhất địa phủ, thể nhắc đến Quỷ quan có biệt hiệu "Bánh nướng cỡ lớn".

      Để đảm bảo rằng mình làm tốt vai diễn người nướng bánh với câu thoại hết sức quan trọng cậu ta phải luyện nướng bánh từ mười năm trước.

      Khẩu hiệu của cậu ta chính là "Diễn phải bắt nguồn từ cuộc sống, tất cả từ cuộc sống mà ra". Quen tay hay việc, sau khi nướng được trăm vạn chiếc bánh, cậu ta nhắm mắt cũng có thể diễn tốt vai này.

      Nhiếp Thất Thất biết cậu ta trình diễn thế nào, nhưng bánh cậu ta nướng cực kỳ nổi danh tại địa phủ, đồ ngon giá rẻ, số lượng có hạn, quỷ quan tranh nhau xếp hàng để mua, làm ăn buôn bán đắt khách vô cùng.

      Sau này khẩu hiệu của cậu ta được đổi là "Nghiêm túc nướng bánh, nhờ bánh nướng cũng có thể làm giàu!".

      Khi đến trước Hồi Xuân đường Nhiếp Thất Thất nhìn thấy tờ giấy đỏ với hàng chữ đen "Chủ nhân có hỷ", cảm xúc như bị xáo trộn.

      Chủ nhân có hỷ... Hỷ ở đâu?

      Mấy trăm năm đằng đẵng trôi qua, còn đối với Tô Dục, thậm chí hơn ngàn năm rồi.

      Dù là Thất Thất, cũng chẳng còn để ý đến lần thất hứa đó nữa.

      Đến năm thứ tám trăm tám mươi tám, tất cả chỉ còn là hoài cổ, chỉ là trò chơi, về vòng tròn trở về điểm ban đầu, cảm nhận chút dư vị.

      ngờ, bốn chữ đơn giản này, lại khiến Tô Dục buồn thương đến vậy.

      Nghĩ lại , bốn chữ này chỉ có duy nhất cơ hội để được xuất trong cuộc đời vẻn vẹn mấy chục năm ngắn ngủi của Tô Dục mà thôi.



      Bước lên bậc thềm, chuông gió ngân vang, mở cửa gian phòng xép, Nhiếp Thất Thất xuất trước mặt Tô Dục.

      “Nàng đến rồi?“

      “Thiếp đến rồi.“

      Tô Dục vòng tay ôm eo Nhiếp Thất Thất, đầu cúi thấp, lông mi rủ xuống.

      Hơi thở nóng bỏng dồn thấp, phảng phất bờ môi, còn cả hương rượu Nữ nhi hồng vấn vít gian.

      Chàng say rồi.

      “Nàng lại muộn rồi."

      Chàng hôn lên mặt nàng, thào bên tai nàng những lời oán trách ngọt ngào.

      Trong lòng Thất Thất thầm than, nam tử mà cũng giận dỗi như vậy, bảo nữ nhân là nàng phải làm thế nào đây?

      “Cổng thành đóng, thủ thành nhất định mở."



      Dù thông minh đến mấy cũng có lúc tính nhầm.

      "Ha ha..."

      Sau phút sửng sốt, Tô Dục phá lên cười, rồi cưỡng chế Thất Thất nhuyễn tháp, y phục xộc xệch, tay chàng ngừng luồn vào trong, lòng bàn tay chạm đến làn da mịn màng nơi ngực nàng, kích thích khiến cơ thể nàng mềm nhũn.

      Rồi chàng chậm rãi tiến vào bên trong nàng, cánh tay đỡ sau hông, nàng cảm nhận được vi diệu ngừng.

      “Tô Dục, ở đây được!"

      Quỷ quan khắp tòa thành đều ở đây, còn cả Dao Thận ở ngoài cửa nữa.

      thèm đếm xỉa, chàng vẫn tiếp tục.

      “Tô Dục!"

      "Haizzz... Cụt cả hứng, cho nàng nợ, lần sau phải trả gấp ba."

      Tô Dục dừng lại, cơn kích động dần lắng xuống.

      "Tô Dục, thiếp nhớ chàng."

      Vốn cho rằng trăm năm sớm sớm chiều chiều bên nhau khiến cho người ta chán ngán, nhưng chia tay rồi mới phát , bên nhau trở thành thói quen.

      “Tô Dục, lần này thiếp lỡ hẹn nữa."

      Tô Dục im lặng , vòng tay ôm chặt eo nàng, khóe môi khẽ nhướng cao.

      Giấc mộng kê vàng (2), hẳn đẹp.

      (2) Đại ý của câu này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.



      "Cũng phải đến năm thứ tám trăm tám mươi tám này mới chứa chấp được hành động càn quấy của các ngươi!"

      Thiên quan Dao Thận thiếu chút nữa bắt gặp trường mô phỏng Xuân cung đồ(3), trừng trộ nhìn hai người từ trong gian phòng xép bước ra.

      (3) Xuân cung đồ: Loại sách chuyên miêu tả các tư thế phòng the của thời cổ.

      "Càn quấy? Ta còn chưa kỹ thuật diễn của ngài quá kém đâu đấy?"

      Tô Dục tinh thần rất tốt, chàng biết mình sai, nhưng cũng có ý tha cho người khác, "Vì thấy ngài là thiên quan, nên mới để ngài diễn vai phụ quan trọng A Mao, kết quả thành ra thế nào đây?".

      Chàng cau mày, " chút tư tưởng của A Mao cũng lột tả được".

      Dao Thận sững người, "Tư tưởng của là gì?".

      "Sùng bái tới mức có thể thịt nát xương tan vì ta."

      Có quỷ mới diễn được như thế, vị thiên quan nào đó hận đến nỗi phải nghiến răng nghiến lợi.



      "Năm nay hoành tráng thế này, đến năm thứ chín trăm chín mươi chín làm thế nào?"

      Thấy đám quỷ quan trong thành vẫn còn vương vấn dư vị ngày hội, Nhiếp Thất Thất bất giác chờ đợi đến lễ hội cuối cùng.

      "Đơn giản, đại náo thiên phủ."

      Thiên phủ? Là thiên phủ kia hả?

      "Dao Thận liệu có đồng ý ?"

      Chàng cau mày, "Từ khi nào phải cần ngài ấy đồng ý vậy?". Nàng im lặng.

      Tô Dục dắt tay Thất Thất

      "Thất Thất, nếu ngày nào đó muốn đầu thai, cứ nhé." Cứ sau trăm mười năm, chàng lại như thế. "Ừm, được."

      Và nàng trả lời như vậy.

      Chớp mắt, ngàn năm qua.
      trthuy thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Phụ lục



      “Danh sách giải thưởng lễ hội năm thứ tám trăm tám mươi tám"

      Giải thưởng diễn viên tiềm năng: A Mao Thiên quan Dao Thận thủ vai (Lần đầu phối hợp diễn nam phụ trọng yếu)

      Giải thưởng cống hiến: Tô Dục (Tiêu tốn rất nhiều pháp lực, tạo nên cả thành Phụng Dương)

      Giải thưởng danh giá: Quách đại nhân ( hề tranh luận, nhân vật có lời thoại dài nhất)

      Giải thưởng bộ đôi nam nữ diễn viên ăn ý nhất: Tô Dục Nhiếp Thất Thất (Hoàn toàn trong sáng, có cảnh hot)

      Giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất: Bánh nướng cỡ lớn (Có khả năng lôi kéo mọi chú ý rời xa nam nữ diễn viên chính)

      Giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất: Âu Dương Lan (Vai diễn kẻ hy sinh, toàn tâm toàn ý Tô Dục nhưng lại thể , khiến người ta có cảm giác về tồn tại của mình)

      Giải thưởng diễn viên nhập vai nhất: Thủ thành đêm khuya (Tận tụy với chức vụ)

      Nhân vật lướt qua: Tổng cộng có hai ngàn ba trăm mười quỷ quan (Là đội xếp hàng mua bánh nướng, kỷ lục dài nhất, xếp hàng mười hai giờ đồng hồ)

      Giải thường cho nhà tài trợ: Thất Thất ức phường (Cung cấp miễn phí toàn bộ ký ức được gởi hằng năm)

      HẾT
      trthuy thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :