1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quỷ Sai - Thập Thất (30c +3pn + phụ lục)- Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Căn nguyên của nghiệt duyên

      Tôi được bố trí thực tập vào khoảng thời gian những năm Vĩnh Lạc triều Minh, khi ấy cuộc tranh giành ngai vị kết thúc, là quãng thời gian tương đối thái bình. Quỷ Đầu đại ca bảo địa điểm thực tập thanh nhàn như vậy, tôi phải công tác trong vòng năm năm tại triều đại này, sau năm năm tôi có thể bất cứ nơi đâu, tùy ý lựa chọn.

      Thời gian thực tập là ba tháng, Quỷ sứ mở đường cho tôi tới triều Minh và con đường này được mở riêng cho tôi trong khoảng thời gian năm năm đó.

      Vị Quỷ sứ này mang họ Đinh, đây là lần đầu tiên tôi có vinh hạnh được gặp Quỷ sứ nhưng lại có ấn tượng vô cùng sâu đậm. Tôi cảm thấy đời này có lẽ chẳng có vị quỷ quan nào lại chán ngán công việc của mình hơn huynh ấy. Bộ dạng làm cho có của huynh ấy ràng là nêu gương xấu cho tôi mà. Mãi đến sau này khi nghe Quỷ Đầu đại ca , lâu nữa Đinh Quỷ sứ đầu thai, và lại còn hối lộ phán quan để được đầu thai vào đường súc sinh làm con lười, tôi thầm cảm thấy rất thích hợp với huynh ấy.

      Phương tiện sử dụng để định hồn vào triều Minh là quạt giấy, dựa vào “Những việc cần chú ý khi định hồn” phương tiện sử dụng để định hồn tùy vào triều đại khác nhau mà thay đổi cho phù hợp, triều Hán là thẻ tre, triều Đường là khăn lụa, triều Tống là quyển sách, triều Minh là quạt giấy, nhưng có lẽ quạt giấy là hữu dụng nhất, vì thế các đời sau đều theo đó mà dùng, mãi đến thời đại đơn giản hơn nhiều, người người đều dùng điện thoại, thế là xong.

      Quạt giấy có mặt trắng tinh, mặt vẽ hình sông núi. Mặt trắng tinh vào giờ Tý mỗi ngày hiển thị bốn mục là tên họ, thời gian tử vong, địa điểm từ trần và nguyên nhân cái chết của tử hồn ngày hôm sau cần phải định. Nếu tử hồn của nhân loại cần định quá nhiều, chữ mặt trắng tinh thu lại, khoảng cách giữa hai hàng chữ cũng hẹp hơn. Có lần tôi còn phải đặc biệt trở về địa phủ tìm chiếc kính lúp để soi cho đấy viết những gì. Hôm đó, tôi phải định đến năm mươi bảy tử hồn.

      Ai bảo triều Minh là thanh nhàn cơ chứ?

      Trong “Những việc cần chú ý khi định hồn” có rất nhiều quy định cứng nhắc, nhưng sau khi được Bạch Hiểu Tiểu tổng kết lại toàn bộ có mấy điểm quan trọng sau:

      1. Quỷ sai trong mắt con người hay sinh linh vốn chẳng tên họ, dung nhan, chính vì thế có cách nào khiến bất kỳ ai nhớ được tên họ hoặc dung nhan của ấy( ấy), cũng chẳng thể nào ban tặng cho người phàm bất cứ thứ gì.
      2. Công việc của Quỷ sai có lương, lúc nào cũng mang theo bên mình túi bách bảo(1), trong túi có tiền của triều đại đó để tiêu (Đơn vị tiền tệ của triều Minh là lượng bạc, nên trong túi lúc nào cũng chỉ có lượng bạc, đủ dùng cho ăn uống lại, hơn nữa dùng mãi chẳng bao giờ hết)
      3. Nếu định hồn thất bại, cần phải thông báo cho Quỷ lại ở địa phủ, để liệt tử hồn đó vào danh sách truy nã.
      Tử hồn đầu tiên mà tôi cần định là viên ngoại chết già, bụng phệ đầy mỡ. Khi tử hồn của lão nhân đó chuẩn bị xuất ra khỏi xác, tôi liền dùng đầu quạt giấy điểm cái, hồn phách lập tức được an định cơ thể, lặng lẽ chờ đợi Quỷ lại đến câu hồn.

      Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy linh hồn lìa khỏi thân xác. Linh hồn sắc trắng trong suốt khiến tôi có cảm giác cái chết cơ hồ biến thành thứ gì đó rất lãng mạn. Cha qua đời năm tôi mới tám tuổi, ở linh đường, ngón tay tôi lặng lẽ sờ vào thân thể cứng ngắc của cha, giống tảng đá băng lạnh, còn chút ấm áp hay đẹp đẽ nào. Vì thế, trong khoảng thời gian rất dài, trong mắt tôi cái chết trở thành thứ gì đó vô cùng đáng sợ, thậm chí còn đáng tởm nữa, cảm thấy cái chết là mục rữa xấu xa cực kỳ ngang ngược và bá đạo.

      Hồn phách phiêu động trong suốt kia lại khiến tôi ngộ ra điều rằng, dù khi còn sống có rượu thịt đầy bụng, xấu xí khó coi đến mức nào sau khi chết có thể hóa thành làn khói mỏng manh nhàng trong suốt như thế đó cũng hẳn là phải là giải thoát đẹp đẽ gì cho cam.

      Tôi của tại, chẳng qua cũng chỉ là dải u hồn, nhưng lại có thể được chạm đến hoa cỏ nhân gian, được thưởng thức cảnh đẹp tuyệt trần, núi xanh bát ngát, song dài uốn lượn đây cũng có thể coi là cách trùng sinh.

      Nếu Quỷ Đầu đại ca biết được trong khi định hồn tôi lại có những ảo tưởng lãng mạn như thế liệu rằng huynh ấy có cảm thấy được an ủi rất nhiều hay ?

      Lúc đó tôi nghĩ rằng, đây là toàn bộ công việc của Quỷ sai.

      (1) Túi Bách bảo là túi mà các võ sĩ thời cổ đại dùng để đựng các nhu yếu phẩm cần thiết.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2

      Nghiêm túc mà , Quỷ sai chỉ được xem là người chứng kiến cái chết, chứng kiến ra của sinh mệnh, vỗ về an ủi linh hồn huynh ta, lão ta(ả ta, bà ta), mà có bất kỳ liên quan gì đến việc người đó chết giờ nào, tại sao chết. Nhưng cũng có khi ra của sinh mệnh lại khiến tôi khó mà chấp nhận được.

      Vào đúng giờ Thìn được chỉ định trước, tôi dùng pháp thuật trong nháy mắt di chuyển đến đường Hoài An, đây là loại pháp thuật nhập môn phải có của Quỷ sai mà tôi mới được học. Bách tính lại đường đương nhiên là thấy tôi từ trời giáng xuống, lập tức coi đó là chuyện thần kỳ, nhưng họ nhớ mặt mũi của tôi, rú lên tiếng dạt ra hai ba bước, lập tức là quên ngay.

      Thứ mà mỗi người sống đời để lại ấn tượng cho người khác chẳng qua chỉ là tên họ và dung nhan của họ, thêm vào chút pháp thuật che mắt là lập tức quên ngay, ngẫm nghĩ kỹ lại thấy cũng là tẻ nhạt.

      Sau khi quan sát tỉ mỉ người kẻ lại đường, cuối cùng tôi bất ngờ phát ra đối tượng định hồn lần này, là .

      Tô Hồng, giờ ngọ ba khắc ngày mồng tám tháng Sáu năm thứ mười niên hiệu Vĩnh Lạc, phía Nam đường Đông Đại, Diêm Thành, phủ Hoài An, chết đói.

      Đó là năm tuổi nằm cuộn tròn ở góc đường, tóc tai rối bù, mặt mày đen xạm, y phục tả tơi, nghiêng người dựa vào bé trai gầy nhom khoảng mười tuổi. Ăn mày đường nhiều vô số nhưng chỉ có bé đó là thảm thương nhất, hai má hóp lại, cặp mắt lòi ra, con ngươi đờ đẫn mơ hồ, chân tay gầy như que củi. Nếu có cậu bé trai ôm trong lòng đó sớm nằm cong queo nền đất, ràng nó đến lúc hấp hối.

      Tôi bước về phía đó, quỳ xuống trước mặt hai đứa trẻ. quạt hiển thị ràng, hôm nay tôi phải định ba tử hồn chết đói ở Hoài Dương, bé gài này là tử hồn thứ hai. Trước đó là lão nhân như ngọn đèn trước gió, cũng xem như là gần đất xa trời. Nhưng bé này vẫn còn là đứa trẻ, tuổi ăn tuổi chơi, vậy mà hôm nay lại trở thành ngày giỗ của nó.

      Bất giác cánh tay nhắn nắm lấy váy tôi giật giật, là bé trai kia. Nó ngẩng đầu, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt vô hồn tuyệt vọng, nhưng lại lấp lóe tia hy vọng nhoi, “Làm ơn hãy bố thí cho tiểu muội của đệ chút đồ ăn gì đó, nó… nó sắp chết đói rồi”.

      Thằng bé là người phàm, đương nhiên thấy dung nhan của tôi, nhưng lúc này dù tướng mạo ra sao đối với thằng bé lại hề quan trọng. Nó chỉ cố chấp muốn tìm người có thể cứu được tiểu muội của nó, người đó chỉ cần có mảy may từ bi, nhất định cứu được mạng người, nó tin rằng nhất định có người như thế, kiên trì đến cùng, quyết từ bỏ, có thể đó chính là nguyên nhân mà nó gắng gượng hơn tiểu muội lâu đến vậy.

      Mọi thứ trong đầu tôi bỗng trở nên trống rỗng, trong thoáng xúc động kiềm chế được, tôi liền quay người tìm đến tiệm bánh màn thầu, lấy trong túi bách bảo ra lượng bạc để mua mười chiếc màn thầu và bát nước, chẳng kịp lấy lại tiền thối, tôi vội vàng quay lại để đưa cho bé trai kia, giúp nó đỡ bé dậy rồi đút màn thầu cho tiểu muội nó ăn.

      rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, còn của nó lại cố cạy đôi môi khô khốc ra, dốc chút nước vào miệng rồi véo màn thầu thành từng miếng , chẳng thèm để tâm đến bộ dạng đói khát thảm hại của bản thân mà cố gắng đút từng miếng màn thầu cho vào miệng của tiểu muội. Bé đó cơ hồ cũng hồi dương, tỉnh lại đôi chút, biết nuốt lấy màn thầu trong miệng, cố dùng chút sức lực cuối cùng để tự cứu sinh mạng mình. người đút, người nuốt, trong chớp mắt, ăn hết bốn chiếc bánh.

      Sắc mặt bé trai theo đó cũng nhõm hơn chút, dây thần kinh căng cứng hồi nãy cơ hồ cũng được giãn ra, ôm chặt tiểu muội trong lòng, khóe miệng bất giác nhoẻn nụ cười.

      Tôi cũng thở phào nhõm. Tôi vốn là người có trái tim mềm yếu, trước đây mỗi lần gặp ăn mày đường, đều cầm lòng được mà cho họ ít tiền, nhưng khác với ăn mày thời đại, ăn mày thời cổ đại có chuyện khóc gió than mưa, mà thực chết đói, đối với họ mà , chỉ tia suy nghĩ của người đời cũng có thể quyết định đến sinh tử của họ.

      Sau khoảng khắc đó tôi như bừng tỉnh, chợt nhận ra bản thân mình làm Quỷ sai mà lại cứu người bị liệt tên vào sổ sinh tử của Diêm Vương. Tôi thầm nghĩ, có lẽ mình nhậm chức Quỷ sai này cũng chẳng được lâu, có khi ba ngày sau bị cách chức rồi cũng nên, tôi sợ mình chẳng thể xác lập được kỷ lục người tại vị lâu nhất, mà ngược lại giành được kỷ lục tử hồn giữ chức Quỷ sai trong khoảng thời gian ngắn nhất, đến lúc đó chắc chắn sắc mặt của Quỷ Đầu đại ca vô cùng hài hước cho xem.

      Tôi bất giác cười khổ, bên tai khi ấy lại văng vẳng thanh yếu ớt: “Đại ca, muội đói.”
      B.Cattrthuy thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2 - 3


      “Đại ca, muội đói”, giọng bi thương phát ra từ miệng của bé kia, hai má hóp lại khô queo như cũ, hề mang chút huyết sắc, đồng tử dường như càng thêm tán loạn rời rạc, môi còn vương chút vụn bánh màn thầu.

      Đằng sau đôi mắt của bé trai kia chợt ánh lên chút nghi ngại, nhưng vẫn tiếp tục đưa bánh cho tiểu muội của mình, trông bộ dạng cố gắng nuốt, cơ hồ như dùng toàn bộ sức lực của bản thân bé. Chợt tia suy nghĩ mơ hồ lóe qua đầu tôi, hình như người bị đói lâu ngày thể ăn quá nhiều, nhưng cũng lại thấy, nguyên nhân chính có vẻ như phải ở đó.

      Đến khi bé ăn hết chín chiếc màn thầu, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, chợt khựng lại, sâu thẳm trong con tim trào lên nỗi đau khó thành lời, thẫn thờ hồi lâu nhìn bé ăn chiếc màn thầu thứ mười. Sau rồi trước ánh mắt chăm chú của tôi và bé trai kia, hơi thở của bé càng lúc càng yếu dần, cho đến khi ngừng hẳn.

      Đồng hồ cổ tay hiển thị giờ Ngọ hai khắc, vậy là chết sớm hơn khắc so với thời gian quy định, chút sức lực cố nuốt màn thầu rút hết luồng năng lượng cuối cùng cơ thể nó.

      Cậu bé trai hoàn toàn sững sờ, nó vẫn ôm tiểu muội trong lòng, có thể nó vẫn chưa hiểu tại sao tiểu muội của mình lại chết như vậy, hoặc là cảm thấy mọi thứ quá ư hoang đường, tại sao lại chết như thế? Chẳng phải nó cố gắng bón cho tiểu muội ăn rồi sao? Tại sao lại chết như thế?

      Đợi sau khi phản ứng lại nó mới ôm chặt thi thể bé mà gào khóc thất thanh.

      Mọi tiếp xúc giữa Quỷ sai và người hoặc sinh linh dù sao cũng chỉ dừng lại có lúc định hồn, tôi sớm phải biết được, bất luận bé đó ăn bao nhiêu màn thầu và uống bao nhiêu nước, đều vô tác dụng, mọi thứ trở về con số . Màn thầu đó, thực chưa hề trôi vào bụng bé, nó vẫn đói, mặc dù sau khi ăn mười chiếc màn thầu, nó vẫn chết đói.

      Đột nhiên tôi cảm thấy bản thân mình vớ vẩn, quá bất lực, tôi cho rằng mình có lòng từ bi bao la, nhưng ra tay cứu người chẳng qua là chỉ khiến lương tâm đỡ cắn rứt, rốt cuộc lại còn làm chuyện vô ích liên lụy bé đó phải qua đời sớm hơn hạn định. bé ấy vốn có thể dùng thời gian khắc này để nhìn ngắm lại thế giới, nhìn lần cuối khuôn mặt của đại ca, thời gian khắc đó, đối với người sống mà , nó có ý nghĩa vô cùng, tôi hiểu được điều ấy.

      Tôi quỳ nền đất, mặt chút biểu cảm, muốn khóc mà lệ chẳng tuôn rơi.

      Quỷ sai ở dương thế, hóa ra đều là người ngoài cuộc, kẻ bàng quan, chưa từng và cũng thể can dự mảy may nào.

      Tử hồn của bé thoát khỏi thân xác, đau thương nhìn đại ca của mình, bé đó là ác quỷ, nó chỉ mới năm tuổi có thể làm được chuyện xấu gì chứ, bé nên lặng lẽ bước lên cầu Nại Hà(1), uống canh Mạnh Bà, đầu thai kiếp sau, chứ phải ở lại đây để nhìn người thân của mình buồn thương.

      Sau khi tôi dùng đầu quạt điểm định hồn thi thể, bé khẽ mỉm cười, lặng lẽ phiêu hồn trở lại.

      Tôi giúp bé trai kia tìm chỗ để mai táng tiểu muội của nó, dưới gốc liễu bên suối. Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất tôi mai táng bản thân đối tượng định hồn. Cũng trong khoảng khắc ấy, cũng lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng của Quỷ lại, vẻ mặt thảm hại, ngũ quan bình thường, mặc áo gai sắc vàng, gã câu hồn phách của bé , đẩy vào chuỗi tử hồn chen chúc hỗn độn sau lưng rồi điềm nhiên rời , chẳng thèm nhìn tôi lấy cái.

      Bé trai kia khóc nữa, nó cũng chẳng thừa nước có thể chảy ra ngoài cơ thể như thế, nó đói lả ra rồi, đáng tiếc, tôi muốn tìm cách để cứu nó nữa, bởi tôi muốn mình tiếp tục phải chấp nhận thêm lần thất bại.

      Trước khi rời để định hồn khác, tôi dặn dò đứa bé câu.

      “Nếu đệ muốn chết, hãy đến bên suối uống chút nước, tắm rửa qua, rồi tìm gia đình lương thiện, mà bán thân .”

      Chẳng biết liệu rằng có uổng công nữa hay , nhưng tôi nhìn sắc mặt quật cường của thằng bé nữa mà lặng lẽ rời .


      (1) Trong quan niệm của Đạo giáo TQ, cầu Nại Hà là nơi hồn ma nhất định phải qua sau khi vượt qua hành trình của Thập điện Diêm Vương, chuẩn bị đầu thai. Nại Hà là từ có nguồn gốc từ tiếng Phạn, nghĩa là Địa ngục.
      B.Cattrthuy thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2-4

      “Quỷ Đầu đại ca, nếu… ý muội là nếu lúc đó, muội cho người qua đường tí tiền mua màn thầu cho bé kia ăn, nó có chết đói ?”, sau lần định hồn đó, tôi có hai ngày “nghỉ ngơi”, tức là nhiệm vụ định hồn trong hai ngày đó của tôi rất ít, vì thế kìm lòng được liền chạy về địa phủ hỏi Quỷ Đầu đại ca.

      bé vẫn chết, chỉ cần dính dáng đến tiền của muội cho hoàn toàn có tác dụng gì hết”, huống hồ bố thí này lại trực tiếp khiến số mệnh thay đổi, điều này là cấm kỵ.

      Tôi vô cùng chán nản.

      “Đừng nghĩ nhiều đến những chuyện có , được mất, kỳ thực tập của muội mới trôi qua mấy ngày thôi, muội nên thư giãn chút ”, Quỷ Đầu đại ca hờ hững giở sổ tử hồn của ngày mai ra xem, lựa chọn những tử hồn có tố chất trở thành Quỷ sai. Chỉ huynh ấy mới xem được danh sách đó, trong mắt tôi cuốn sổ ấy vốn là tờ giấy trắng phau, đây chính la phân chia công việc nghiêm ngặt ở địa phủ, thuộc phạm vi công việc của mình có quyền được biết.

      bé có được chọn làm Quỷ sai hả huynh?”, tôi vẫn chẳng thể quên được bé kia.

      , phải ai cũng được lựa chọn để vào địa phủ”, Quỷ Đầu đại ca giải thích cho tôi, “ bé đó mới năm tuổi, chưa từng trải đời, chẳng khác nào tờ giấy trắng, chỉ có thể đón tiếp sinh mệnh mới.”

      Thường những tử hồn được vào địa phủ để làm quan, đều có điểm gì đó đặc biệt, ví dụ như “an phận thủ thường” của tôi, “vô cùng hiếu kỳ” của Bạch Hiểu Tiểu, “ham muốn làm quan” của Thang Kỳ, “chán đời” của Chu Tuấn, đều thuộc loại đứng đầu trong đám người cùng tính cách. Còn vài chức quan khác, ví dụ như Phán quan, phải lựa chọn người giỏi tài suy luận phán đoán lại từng làm quan ở nhân gian, ví dụ như Bao Chửng(1), Địch Nhân Kiệt(2). Quỷ lại có thể lựa chọn những người khi còn sống lạnh nhạt vô tình, lòng gan dạ sắt. Chỉ còn sống Quỷ Đầu đại ca làm ở công ty tuyển dụng, cho nên dù sao khi xuống địa ngục cũng được làm đúng nghề.

      “Trước đây huynh lựa chọn Quỷ sai đều là những người có năng lực siêu cường, những phần tử tinh xuất chúng hơn người, để giành được những phần tử tinh này, huynh phải cạnh tranh với các Quỷ đầu khác đến mức đầu rơi máu chảy. Kết quả là, liên tục mấy năm thành tích đều như ý muốn, những tử hồn này phải chịu làm Quỷ sai, mà chỉ là làm được mấy năm liền bị cám dỗ làm Trưởng kế gì gì đó, hoặc đầu thai”, huynh ấy với vẻ mặt tiếc nuối, “Lần này huynh cũng nhìn lầm rồi, ngờ lão Chu lại nhát gan như thế, mới ba hôm đòi đầu thai.”

      “Lão Chu” là chỉ Chu Tuấn, lão nhân đó qua đời năm tám mươi tuổi, chiếu theo đạo lý mọi người đều nên gọi ông ta là “lão Chu”, nhìn tướng mạo bên ngoài, ông ta vẫn mang dáng vẻ của người hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Quỷ Đầu đại ca tuổi của tử hồn có quy định, thường là số tuổi mà khi còn sống tử hồn hy vọng dừng lại nhất, cho nên bộ dạng khi dưới địa ngục khác với khi còn sống là vì thế. Bất luận là khi sống xấu hay đẹp sau khi chết đều bình thường như nhau. Tôi có dáng vẻ của thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, là năm tốt nghiệp trung học, vẫn còn tràn đầy mộng tưởng và ước mơ.

      “Nhát gan thế nào?”

      “Ông ta được đều đến thực tập ở thế kỷ hai mươi, đúng lúc gặp phải cuộc đại cách mạng văn hóa, chưa đến ba ngày hiểu, chịu nổi, đầu thai thôi.”

      Tôi im lặng. Có lẽ lão Chu được nhào nặn từ tư tưởng văn hóa Nho gia, cho nên tiếp thu được những điều đó, cũng khó.

      Tính tính lại, trong khoảng trăm năm trước sau khi tôi chết bao gồm cuộc đại cách mạng văn hóa, có cả hai cuộc chiến tranh thế giới, coi như cũng đáng, những quãng thời gian bận rộn nhất, đều thuộc phận của tôi.

      “Đừng huynh nhắc nhở muội, tuy lần này muội cứu người thành công, nhưng cũng có khi, Quỷ sai chính thức can dự vào có thể cải tử hoàn sinh, đặc biệt là hoãn lại thời gian chết”, huynh ấy liếc mắt vẻ khinh thường về phía tôi, “Nếu muội cứu người đáng chết, đối với muội và tử hồn đều tốt đẹp gì.”

      “Lẽ nào có hình phạt sao?”, chết rồi, đương nhiên là thể chết lần nữa, chỉ có thể đợi chờ hình phạt giáng xuống.

      “Ruốt cuộc muội chăm chú đọc kỹ ‘Những việc cần chú ý khi định hồn’ chưa?”, huynh ấy trừng mắt, “Đến lúc đó, muội cứ mà đến thành Chết oan để đợi tuyên án , mà ngay cả người được muội cứu, cũng chỉ qua mấy canh giờ sau, cũng chết tiếp, mà chết rất thảm.”

      Tôi sờ sờ sống mũi, sau đó quyết định hỏi bất cứ việc gì nữa, an phận làm Quỷ sai lương thiện.

      Khi ấy tôi hoàn toàn biết, Quỷ Đầu đại ca phải là từ điển bách khoa, thể thuộc hết tất cả những quy định ở địa phủ, thực ra vận mạng của con người có thể được Quỷ sai thay đổi, trong ngày thực tập thứ ba của mình, tôi làm được điều đó.

      Mặt quạt hôm đó vào giờ Tý vốn phải thị bốn cái tên:

      Trương Thanh, giờ Sửu nhất khắc, ngày mồng Tám tháng Sáu năm thứ mười niên hiệu Vĩnh Lạc, phía Nam đường Đông Đại, Diêm Thành, phủ Hoài An, chết đói.

      Cố Triết Trúc, giờ Tuất năm khắc, ngày mồng Tám tháng Sáu năm thứ mười niên hiệu Vĩnh Lạc, ngoài cửa thành Lục Hợp, phủ Ứng Thiên, chết đói.

      Tô Dục, giờ Hợi, ngày mồng Tám tháng Sáu năm thứ mười niên hiệu Vĩnh Lạc, phía Nam đường Đông Đại, Diêm Thành, phủ Hoài An, chết đói

      Nhưng đến tay tôi còn lại ba người, vì Quỷ sai hôm đó là tôi, tôi gặp Tô Dục vào giờ Ngọ và chỉ câu của tôi cứu được mạng của cậu bé. Hành động này phải là cố ý, cho nên đương nhiên cũng bị định tội. Nếu thực phải tìm nguyên nhân cho việc này chỉ có thể hoặc là duyên nợ kiếp trước hoặc là số mệnh định.

      Nếu nơi thiên phủ thực có thần minh ta nhất định hứng khởi chờ xem kịch vui: đứa Quỷ sai tép riu như tôi, từ đó với Tô Dục…

      Quấn, quýt, chẳng rời.

      (1) Bao chửng thường gọi là Bao công (999-1062), tự là Hy Nhân. Ông nổi tiếng là vị quan thanh liêm, chấp pháp nghiêm minh, sợ quyền uy hay vị nể tư tình, sống dưới thời hoàng đế Tống Nhân Tông (1022-1063).

      (2) Địch Nhân Kiệt(630 -700), tự Hoài , còn gọi là Lương Văn Huệ Công, là quan lại của nhà Đường cũng như của triều đại Võ Chu do Võ Tắc Thiên lập ra. Ông từng giữ chức tể tướng thời kỳ Võ Tắc Thiên trị vì. Ông là người làm quan có tiếng là liêm minh.
      Anhdva, B.Cattrthuy thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Tiểu Thiến và Nhàn Thục

      Làm cái nghề Quỷ sai vô cùng nhàm chán, cứ đúng giờ đúng khắc xuất ở địa điểm được báo trước, để nghênh tiếp tử hồn được chỉ định, thỉnh thoảng, tử hồn được chỉ định cũng có thể biến thành hai.

      Tôi chán nản nhìn hai thi thể trước mắt, nếu phải trước đó nhìn thấy hai người cãi nhau ỏm tỏi, gầm gào lớn tiếng với đối phương tôi cứ ngỡ rằng, hai người này ôm nhau tuẫn tình, bởi họ đều bị trúng độc mà chết, dù độc là do đối phương hạ thủ.

      “Tại sao lại hạ độc cho đối phương chết như vậy, sao viết giấy ly hôn cho hai bên thoải mái?”. Tôi hỏi Tiểu Thiến bên cạnh. nàng đến để định hồn người chồng.

      “Vì ả đàn bà này lăng loàn ngoại tình, còn gã đàn ông muốn thầm mọc sừng, rồi lại trả tự do cho ả”, Tiểu Thiến vô cùng chán nản dùng quạt điểm lên thi thể của gã đàn ông kia.

      “Vậy sao?”

      “Tớ đoán vậy”, nàng cười ranh mãnh.

      Tiểu Thiến vốn phải tên là Tiểu Thiến, nhưng kể từ sau khi làm Quỷ sai, nàng lựa chọn cái tên Nhiếp Tiểu Thiến, với hy vọng có thể gặp được chàng thư sinh cùng chơi trò tình da diết giữa người và quỷ. Đương nhiên cách nghĩ này hoàn toàn được Quỷ Đầu đại ca đánh giá cao, thậm chí có khi bị huynh ấy khơi ra mà châm chọc.

      Sau khi biết tôi và nàng có họ giống nhau, tình cảm giữa hai chúng tôi càng lúc càng thân thiết, mỗi lần trở về địa phủ đều cùng nhau, thậm chí bây giờ định hồn cũng như có hẹn trước vậy, ở cùng địa điểm. Khi còn sống, tôi hẳn sao tưởng nổi rằng trong thời gian ngắn ngủi thân cận với người như vậy, à , phải là đồng nghiệp mới đúng, tôi thậm chí còn chưa hoàn thành kỳ thực tập nữa là.

      Tiểu Thiến đúng là mẫu người bốc đồng, tốc độ tìm kiếm đối tượng cũng khiến người ta kinh ngạc, nàng ở triều Minh, thầm người ba năm nay, mà người bị thầm kia, vừa tròn mười bảy tuổi. nàng hoàn toàn hề để tâm đến chuyện đó, “Dù gì muội xác định mãi dừng lại ở tuổi hai mươi lăm, tại sao thể tìm tay trẻ tuổi, dần dần đợi chàng trưởng thành cũng được mà.”

      Khi còn sống, năm hai mươi lăm tuổi Tiểu Thiến kết hôn với chàng trai sâu đậm, nhưng hạnh phúc cũng chỉ dừng lại ở tuổi đó, máy bay chở bọn họ nghỉ tuần trăng mật bất ngờ nổ tung giữa trung, chỉ lưu lại đám khói lửa rực rỡ chói sang và vô cùng diễm lệ. Để nàng vĩnh viễn ở lại tuổi hai mươi lăm, đối với bản thân cũng chính là nỗi đau gì sánh được.

      Cơ hồ mỗi tử hồn đều có câu chuyện rung động lòng người hoặc là nỗi nuối tiếc tươi đẹp mỹ lệ, chỉ có tôi là khác hẳn, lúc nào cũng bình bình thản thản, chút sóng gió, thậm chí cũng chưa từng động lòng sâu sắc với bất kỳ ai, cho nên tôi khó mà thấu hiểu nổi niềm hứng trí hừng hực của nàng Tiểu Thiến.

      Hôm đó, nàng đưa tôi thăm đối tượng mà ấy thầm. Tôi, ấy và Quỷ sai khác là Nhàn Thục, cả ba ngồi ở lầu hai của Đông Thăng tửu lâu, đợi ý trung nhân của Tiểu Thiến qua.

      Nhàn Thục là tử hồn từ thời Tống, so với tôi và Tiểu Thiến bảo thủ hơn nhiều, giơ tay nhấc chân đều giữ vẻ tao nhã của đại gia khuê tú, thậm chí còn bó cả chân nữa. Tôi hoàn toàn tỏ ý kiến về tư tưởng phong kiến cổ hủ này của ta, dù gì Quỷ sai cảm thấy đau đớn, thấy đẹp cứ bó thôi. Nhưng Tiểu Thiến lại cho rằng đó là loại biến tướng tự giày vò tâm linh của mình mà thôi, nhất định ngày nào đó phải giải phóng cho ta mới được. vậy nhưng Tiểu Thiến nỗ lực suốt cả năm trời mà vẫn chưa thành công.

      Bọn tôi gọi bàn đầy thức ăn, ba Quỷ sai góp lại có ba lượng bạc, đương nhiên là đủ dùng. May mà trong ngũ cảm của Quỷ sai vẫn còn tồn tại vị giác, nếu Quỷ sai sống đời còn có lạc thú gì nữa, tỷ lệ nhảy việc chắc phải tăng hai trăm phần trăm.

      Tôi thấp ngụm rượu cao lương, cay nồng: “Tiểu Thiến, tại sao cậu biết là thư sinh đó nhất định ở đây?”.

      “Chàng là thư sinh, vào giữa tháng và đầu tháng hẹn các thư sinh khác đến đây để thưởng lãm thi từ ca phú, vô cùng tao nhã.”

      Tôi tủm tỉm cười, chẳng cảm thấy có gì tao nhã ở đây cả, mà còn chợt nghĩ đến những quyển tiểu thuyết xuyên trước đây từng đọc, nếu đây là bối cảnh xuyên , bây giờ đến lúc nữ chính trổ tài đọc thuộc lòng thi từ rồi đây.

      “Thư sinh toàn là loại bất tài vô dụng”, Nhàn Thục điềm đạm , giọng khẽ khàng, mỗi tháng hai lần nàng đều bị Tiểu Thiến lôi đến đây để ngắm “trai đẹp”, đương nhiên chẳng ưa nổi gã thư sinh này.

      Tiểu Thiến lườm bạn, rồi lại tiếp tục trông ra ngoài cửa sổ.

      lâu sau, liền thấy ở phía đầu đường có thư sinh mặc bạch y lững thững tới, ngoài mặt mày trắng trẻo ra tôi chẳng thấy tên đó có điểm đặc biệt gì khác, gây cho người khác cảm giác chấn động choáng váng như các “trai đẹp” trong các thể loại truyện xuyên việt, hơn nữa trong con mắt người đại, gã ta còn khá lùn, chưa đến mét bảy, mặc y phục vải gai sắc trắng, vừa cũ kỹ lại còn điểm thêm mấy miếng vá, xem ra nhà cũng chẳng thuộc loại giàu sang phú quý gì.

      Tiểu Thiến hai mắt dán chặt và gã thư sinh, tôi cười thầm, may mà gã thư sinh đó nhìn thấy nàng, chứ nếu bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hết lần này sang lần khác chắc bị ám ảnh tâm lý mất.

      Gã thư sinh đó tiến vào tửu lâu, hội họp với mấy thư sinh khác. Bọn họ chỉ gọi trà suông nhưng lại ngồi ba hoa khoác lác đến cả nửa ngày trời, Tiểu nhị và chưởng quỹ hết sức coi thường đám thư sinh nghèo này nhưng cũng chẳng làm sao đuổi bọn họ được.

      Tôi lắng nghe bọn họ ngâm nga thi từ ca phú cách hứng thú, vốn rành cổ văn nên mấy bài thơ con cóc của bọn họ lại khá hợp với trình độ thưởng thức của tôi. Đây là trò tiêu khiển của cổ nhân, chẳng khác gì người đại hát karaoke cả, đám người chuyên bon chen làm công việc chuyên nghiệp.

      “Thất Thất, tại sao tên của lại là Thất Thất?”, Nhàn Thục đột nhiên hỏi tôi, với nàng mà tên của con nếu có thị này thị nọ cũng là nhàn này thục kia, chứ dùng chữ số để đặt tên quả thực quá mức đặc biệt.

      “Liệu có phải vì cậu có dây mơ rễ má gì đó với Thẩm Lãng(1) trong Võ lâm ngoại truyện ?”, Tiểu Thiến cũng hỏi. Trời khuya, nên gã thư sinh của nàng cũng rời khá lâu rồi.

      “Tất nhiên là phải”, tôi đáp, “Vì tớ sinh đúng vào ngày mồng Bảy tháng Bảy”.

      Nhàn Thục nghe thấy vậy tròn mắt kinh ngạc, Tiểu Thiến dù gì cũng khá là hiểu nàng, bèn giải thích, “Nhàn Thục, ngày mồng Bảy tháng Bảy của thời đại bọn tớ giống ngày mồng Bảy tháng Bảy của Ngưu Lang Chức Nữ đâu”, lịch và dương lịch có khác nhau mà.

      Thất Thất, cái tên này nghe rất lanh lợi, chẳng giống ấn tượng của mọi người về tôi, lâu dần, mọi người đều quen gọi tôi là “Tiểu Nhiếp”, mà phải là “Thất Thất”.

      “Đến giờ rồi, ta phải định hồn thôi”, Nhàn Thục đứng dậy, phủi phủi váy theo thói quen, Tiểu Thiến giả bộ nhìn thấy, rồi lén làm mặt quỷ với tôi.

      Hôm nay tôi có hồn phải định, nên vẫn muốn ngồi nán lại chút nữa, người qua kẻ lại đường, trông vô cùng thú vị. Bất chợt tôi có cảm giác xa cách với nơi này, vì tôi cần phải tất bật vì cuộc sống như bọn họ nữa…

      Tiểu Thiến vẫy vẫy tay chào, rồi cũng rời trước. Đối tượng định hồn hôm nay của nàng là cừu sát(2), nên muốn đến sớm để xem trò vui.

      Nhàn Thục ngập ngừng giây lát, quay đầu lại nhìn tôi: “Thất Thất, hôm nay có thể định hồn cùng ta được ?”.

      Tôi sững người, liền vội đồng ý, trong chớp mắt, tôi vật đổi sao dời, di chuyển đến nơi khác.

      Tôi nhìn xung quanh, cười phá lên.

      Thảo nào phải kéo tôi cùng, địa điểm định hồn là kỹ viện, đúng là làm khó Nhàn Thục mà.

      Tôi nắm chặt tay Nhàn Thục, nàng sử dụng pháp thuật thay bộ nam trang cho bọn tôi, pháp lực của tôi yếu ớt đến mức đáng thương, chẳng biết năm nào tháng nào mới đạt tới trình độ như vậy.

      Tú bà trong kỹ viện bước lên chào mời, bà ta muốn nhìn mặt bắt hình dong xem bọn tôi có bao nhiêu tiền, nhưng nhìn thẳng trông nghiêng gì cũng chẳng thấy , chỉ có thể từ y phục mà đoán chừng bọn tôi cũng thuộc vào hàng thương nhân bình thường, nên tùy tuện mời bọn tôi ngồi vào trong góc.

      Nhàn Thục mở quạt che trước mặt, cơ hồ dùng quạt để xua sắc hồng hề tồn tại mặt. Tôi cố nhịn cười, quan sát kỹ viện này, có chút bừa bộn cũng có chút dung tục, phô trương như những kỹ viện mà tôi thường thấy phim truyền hình, có điều cũng khá được, rất có ý vị phong trần.

      Từ chối khéo hai vị nương mà tú bà đưa đến, hai bọn tôi chỉ ngoan ngoãn ngồi góc uống hoa tửu, tôi hỏi: “Hồn mà phải định, ở phòng nào? Tại sao chết?”, ở kỹ viện, lẽ nào là chết vì tình?

      Nhàn Thục dùng quạt chỉ chỉ về gian phòng phía sau: “Chính là phòng kia, đó có viết ‘Yến hồng’, nguyên nhân chết ta đọc hiểu.”

      Tôi theo thói quen liếc nhìn mặt quạt của nàng, nhưng lên trước mắt tôi chỉ là khoảng trắng tinh.

      nàng xoay mặt quạt lại, đọc từng câu từng chữ cho tôi nghe:

      “Phạm Trung, giờ Tuất khắc, ngày Mười lăm tháng Bảy năm thứ mười niên hiệu Vĩnh Lạc, phòng Yến hồng, lầu Thúy Vân, Giang Đô, phủ Dương Châu, mã thượng phong(3)”.

      Mã thượng phong? Ngụm hoa tửu trong miệng bất ngờ phun phùn phụt.

      Haizzz

      Tôi nên giải thích thế nào với Nhàn Thục đây, thế nào gọi là “Mã thượng phong”?

      Chuyện của Nhàn Thục tôi từng nghe Tiểu Thiến nhắc qua, nàng xuất thân trong gia đình phú hộ giàu có, là con của vợ bé, từ phải chịu đựng ít coi thường, nhất cử nhất động nếu lỡ mắc phải sai lầm phải chịu đay nghiến mắng mỏ. Năm mười sáu tuổi được hứa gả cho nhà chồng chẳng mấy khá giả, chưa đến năm mười bảy tuổi xuất giá mắc bệnh mà qua đời. Vì thế sau khi chết, nàng chọn dừng lại ở tuổi mười bảy, theo tôi được biết đây là trường hợp duy nhất lựa chọn tuổi ở địa phủ lớn hơn tuổi khi chết của mình. Cũng từ đó đến nay nàng vẫn chưa thể thoát khỏi được tâm trạng mong chờ xuất giá, bộ dạng thấp thỏm yên, lo lắng sợ hãi, chỉ vì tư tưởng thâm căn cố đế làm người vợ hoàn mỹ ở nhà chồng.

      Tôi bức bối gãi gãi đầu, chợt bắt gặp ánh mắt chê trách của Nhàn Thục, có lẽ nàng nghĩ rằng người phụ nữ đàng hoàng nên có những hành động như vậy, xem ra tôi thể giải thích tường tận cái gọi là “Mã thượng phong” cho nàng được, rất có khả năng nàng bị dọa cho ngất ngay tại chỗ, quay đầu bỏ chạy đầu thai ngay tức khắc.

      Trong căn phòng phía sau chợt phát ra tiếng hét thất thanh của nữ nhân, áng chừng gã nam nhân kia chết, tôi dặn dò nàng: “Nhàn Thục, đợi lát nữa tôi giúp định hồn, chỉ cần nhắm mắt lại, ta cầm tay , chỉ cần nắm chặt quạt của mình là được. Nhớ là nhất định được mở mắt.”

      Tôi kéo Nhàn Thục lách qua đám người nhòm ngó xung quanh, vội vàng cầm lấy tay nàng, dùng đầu quạt gõ lên thân hình phục phịch trắng phếu của gã nam nhân. Tuy cách làm có chút gian trá, nhưng tôi nghĩ làm vậy cũng chẳng vi phạm quy tắc gì. Đâu có ai quy định là Quỷ sai nhất định phải nhìn thi thể hoặc tử hồn mới được đâu.

      (1) Thẩm Lãng và Thất Thất trong Võ Lâm ngoại truyện là cặp đôi.


      (2) Giết nhau vì thù hận.


      (3) Mã Thượng Phong là chỉ khi giao hoan bất ngờ tắt thở mà chết.
      Anhdvatrthuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :