1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quỷ Sai - Thập Thất (30c +3pn + phụ lục)- Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: lướt qua nhau



      trăm năm có biết bao thay đổi, huống hồ Tổng quản lý hành chính địa phủ cũng là người mới.

      Người đứng đầu địa phủ nay mang phong cách đại hóa, đặc biệt ưa chuộng phong cách thế kỷ Hai mươi mốt. Những tòa cao ốc khổng lồ với đèn điện lấp lánh mọc lên san sát hai bên đường, lại thêm những rạp chiếu phim, quán cà phê, công viên... khiến tình nảy sinh tại địa phủ tăng vọt.

      Còn các quỷ quan cũng rất hào hứng đón nhận trào lưu mới, khắp nơi trăm hoa đua nở. Đầu tiên, ai nấy đều cởi bỏ y phục triều Đường, thay vào đó là quần bò, áo sơ mi. Cá biệt, sau này còn có nữ quỷ quan bất ngờ mặc bikini trước mặt mọi người, khiến hầu hết quỷ quan thời cổ đại mới vào địa phủ bị dọa cho chết khiếp, kéo nhau đầu thai nườm nượp.

      Tại sao lại thành ra thế này? Chẳng phải vì Diêm vương mới nhậm chức nhất mực lả lơi, cả ngày mang khuôn mặt hại nước hại dân thị sát khắp nơi, khiến các nữ quỷ quan xuân tình ngùn ngụt, phóng đãng vô cùng hay sao.

      “Diêm vương đẹp trai thế này, thỏa con mắt.” Bàn bên cạnh lại là đám "fan cuồng" của Diêm vương.

      Mỗi tửu lâu đều tập trung rất nhiều người hâm mộ chàng, tôi quá quen rồi, chẳng có cảm giác gì đặc biệt.

      Quỷ quan địa phủ vốn đều dự định chỉ làm ở đây mười, hai mươi năm, nhưng nhờ phúc của chàng, địa phủ như có cục nam châm thu hút, khiến số lượng quỷ quan làm việc ổn định tăng cao, hầu hết nữ quỷ quan đều chờ đợi đến năm, sáu mươi năm.

      “Xem ra ngày đó cậu kiên trì công bố rộng rãi mối quan hệ của cậu và Tô Dục là hoàn toàn đúng đắn." Tiểu Thiến gặp rất nhiều loại nữ quỷ quan, "Nếu sớm bị họ ăn tươi nuốt sống rồi".

      Cũng đến nỗi như vậy, tôi chẳng qua chỉ sợ bị mọi người chú ý mà thôi.

      "Thất Thất, làm Quỷ sai chẳng phải đủ trăm năm rồi sao?" Bên cạnh tôi lúc này là quỷ quan Yến Hân đến địa phủ từ ba mươi năm trước, tính cách xuề xòa của ấy rất hợp với tôi và Tiểu Thiến.

      Tôi gật đầu, trăm năm tưởng rằng chỉ như cái chớp mắt, nhưng trải qua rồi mới hiểu được đằng đẵng của thời gian.

      Đáng tiếc Quỷ đầu đại ca sớm chịu nổi đơn, từ bảy mươi năm trước tiến vào vòng luân hồi chuyển thế. Lúc ra , huynh ấy gửi lại ký ức cho tôi, "Nếu ngày nào đó muội làm đủ trăm năm, nhất định khi luân hồi chuyển thế phải báo cho ta. Đương nhiên, tất nhiên, phải khôi phục ký ức cho ta trước để ta có thể nắm được mọi chuyện".

      Huynh ấy đầu thai rồi mà vẫn còn muốn biết kết quả, tâm phàm trần đúng là chưa dứt.

      nhân vật khác là Thang Kỳ, y cũng gửi ký ức lại cho tôi, “ ngàn năm sau, đệ còn phải trở lại tranh cử chức Diên vương, chớ có quên đệ đấy.”

      Tô Dục ở bên canh cực kỳ vui mừng, "Những nhân tài như ngươi nhất định trở thành rường cột của địa phủ". Tôi dám đánh cược, chàng vì Thang Kỳ chuẩn bị chu toàn mọi việc cho nhiệm kỳ kế tiếp. Cực phẩm như thế này, mất đáng tiếc.

      Thang Kỳ nhận được đồng tình, cảm kích đến rơi lệ, khi đặt chân lên cầu Nại Hà, còn cứ được ba bước lại ngoảnh lại nhìn, vương vấn mãi thôi.

      Lâm Thành và Nhàn Thục cũng tay trong tay cùng nhau chuyển thế luân hồi lâu sau đó. Hai ngươi họ tình sâu nghĩa nặng, mong muốn ngày nào đó, nếu có thể kết duyên trần gian, sinh ra những đứa trẻ đáng . Đó là điều họ thể có được khi còn làm quỷ quan. Nhàn Thục rất trẻ con, chắc chắn người mẹ tốt.

      Ở địa phủ này, chỉ còn có Tiểu Thiến và Tiểu Tưởng.

      “Tôi nhớ hôm nay Tiểu Tưởng hẹn cậu xem phim phải.” Tôi nhắc nhở Tiểu Thiến.

      Tiểu Thiến chuyển lên làm Trưởng kế, đó là quỷ quan chuyên lo chuyện bút sách, ghi chép số liệu, thời gian cũng thoải mái hơn rất nhiều.

      "Huynh ấy hẹn tớ phải sao?" Cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn "Huynh ấy lúc nào cũng thích phim kinh dị, tớ muốn .”

      Tôi chẳng tin lắm những lời ấy , vì cuối cùng ấy vẫn , đến lúc này rồi mà còn bướng bỉnh.

      Chuyện lớn nhất trong trăm năm qua, chính là hiểu được thân thế của Tiểu Tưởng.

      Tô Dục với tôi, Tiểu Tưởng là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của nữ quỷ quan ngàn năm trước. Bà ấv sau khi vào địa phủ lựa chọn độ tuổi, để dừng lại là mười tháng mang thai. Sau bao năm tu hành, ngược lẽ trời, sử dụng pháp thuật để sinh con ra. Tiểu Tưởng được sinh ra tại địa phủ, có chút nào sinh khí của nhân gian, nên được định sẵn là tử hồn, thể đầu thai.

      Tiểu Thiến sau khi nghe xong, càng thêm thương Tiểu Tưởng.

      "Tô Dục đâu rồi?" Yến Hân hỏi tôi.

      "Có lẽ là đến gian khác thị sát rồi." Chắc lại kiếm trò mới để tiêu khiển đây mà. Có lần chàng mang cả mấy chiếc SM(1) về, tôi vừa trông thấy liền chán ghét đến mức bảy ngày trời thèm đếm xỉa đến chàng. Mãi đến khi nghe Tiểu Thiến , tôi mới vui vẻ mà vứt bỏ chuyện đó ra khỏi đầu. ấy bảo có ngày dùng những thứ đó với Tiểu Tưởng, khiến cho Tiểu Tưởng phải ra sức van xin.

      (1)SM là viết tắt của từ Sado – Masochism, nghĩa là ác dâm, thông dâm. Đây về dụng cụ để phục vụ cho việc bạo dâm, ác dâm.

      "Phía cuối phố mới khai trương cửa hàng game, hôm nào chơi ?" Thông tin của Yến Hân và Tiểu Thiến nhanh nhạy.

      Tôi cau mày, "Diêm vương lại mới thông qua cho khai trương hả?". Cứ tiếp tục thế này, mấy phường cờ bạc sắp tới chắc cũng hợp pháp hóa, vậy giữa nhân gian và địa phủ còn có gì khác biệt nữa chứ?

      " gì đến ta thế?" Tô Dục vận bộ đồ thể thao bình thường, đáp xuống bên cạnh tôi. Chàng dùng thuật che mắt này để đám quân hậu viện thể phát được.

      " đến cửa hàng game của ngài."

      "Mới khai trương ba ngày trước, kích thích tiêu dùng sung quỹ quốc gia. Dù sao cũng là sản nghiệp mang danh địa phủ, pháp lực thu được đều quy cả về địa phủ." khác , chính là chui vào hầu bao của chàng.

      "Chàng cần pháp lực thâm hậu như thế làm gì?"

      "Là để..." Chớp mắt cái, chẳng biết từ đâu, chàng biến ra bó hoa hồng cực lớn: "Để lấy lòng bà xã đại nhân".

      Xảo quyệt! Tôi quay mặt chỗ khác, thèm đếm xỉa tới chàng nữa.

      "Đừng xem thường ta như thế”, chàng tiến sát lại gần, giọng hờn giận, "Mọi người học theo đấy".

      "Trời ơi, buồn nôn quá." Lời Tiểu Thiến vừa thốt lên, bị vòng tay lập tức ôm vào lòng.

      "Chúng ta cùng nôn ." xong, Tiểu Tưởng ngay lập tức ghé mặt tới, nhưng lại hôn phải sống đao, "Muội lại mang theo vũ khí bên mình!".

      "Đây chính là cách nôn của muội!" Đao vừa vung ra, Tiểu Thiến cắt Tiểu Tưởng thành hai nửa, trông rất bạo lực, nhưng nửa giọt máu cũng rớt xuống.

      Lẽ nào bọn họ ngày diễn cảnh bạo lực buồn chán đến chết?

      Yến Hân lại lui vào trong góc, ủ rũ ngồi vẽ vòng tròn đất, “Mọi người mải mê ân ái, tôi cũng phải tìm nửa của mình đây".

      Ân ái? Trong lúc ân ân ái ái, Tiểu Tưởng bị phanh thây.
      Anhdva thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30 -2

      Sáng sớm ngày hôm sau, tôi nhận được lời chiêu gọi của thiên quan.

      Sắc mặt thiên quan cực kỳ khó coi.

      Trong lòng tôi chợt nghi hoặc, nhớ lại khi gặp ông ta vào trăm năm trước, thần sắc rất tốt, lẽ nào vì để chúc mừng tôi làm đủ trăm năm Quỷ sai, mà ông ta phải lao tâm khổ tứ thành ra thế này.

      "Nhiếp Thất Thất, hôm nay làm Quỷ sai đủ nhiệm kỳ trăm năm. Chiếu theo quy định của thiên phủ, có hai phương thức để được thăng lên làm thiên quan", ông ta ngập ngừng giây lát, "Đó là làm Diêm vương đủ ngàn năm, hoặc làm Quỷ sai đủ trăm năm. Mấy trăm năm nay chưa có Quỷ sai nào làm đủ nhiệm kỳ trăm năm, vì thế quỷ quan biết được quy định này cũng nhiều".

      "Tại sao Quỷ sai có thể được làm thiên quan?" Diêm vương là quỷ quan lớn nhất địa phủ, nhập tịch thiên quan là điều có gì phải bàn cãi. Nhưng Quỷ sai chỉ là chức quan nhất tại địa phủ, chỉ tốn trăm năm có thể được thăng lên làm thiên quan là sao?

      "Nhiếp Thất Thất, thời gian đảm nhiệm chức Quỷ sai, từng thấy bao cảnh sinh ly tử biệt?"

      Sinh ly từ biệt? Công việc của Quỷ sai vốn là chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt, từng thấy bao nhiêu, chẳng thể nào nắm được con số nữa rồi.

      Sáu mươi năm trước, cảm xúc bị kìm nén lâu ngày cuối cùng khiến tôi gần như sụp đổ, tiếng ai oán tuyệt vọng của người chết ngừng vang vọng trong đầu. Những ngày đó, đều là Tô Dục che mắt, nắm chặt tay tôi, thay tôi định hồn.

      "Tôi đếm xuể."

      "Ta cho biết, là 1045906." Ông ta tiếp, "Vốn có chức vụ Quỷ sai này, lập ra chức này chỉ là muốn tìm xem người nào có thể bình thản trước cảnh sinh ly tử biệt của thế gian mà thôi".

      "Đây là yếu tố cơ bản nhất để đảm nhiệm chức vụ của thiên quan."

      Tôi nhìn vị nữ quỷ quan lần đầu gặp mặt đứng bên cạnh ông ta, hóa ra ngàn năm trước, cũng từng có phụ nữ ở vị trí của tôi lúc này, ấy làm thiên quan, Tịch Đức lại vì ấy mà cố chấp chín trăm năm.

      "Sau khi trở thành thiên quan, dù thể hoàn toàn thay đổi vận mệnh của người phàm, cũng có thể trao cho họ cơ hội thay đổi, muốn giúp họ ?"

      Giúp những người chết đói, chết oan, chết vì nghèo khổ, tuyệt vọng? Cho họ cơ hội hiếm hoi, đúng như tôi vô tình trao cơ hội cho Tô Dục?

      "Thất Thất ... Trái tim yếu mềm...", là ai từng với tôi?

      nhớ nữa, quá nhiều người đều nhận xét tôi như thế.

      "Nhiếp Thất Thất, cho ta biết lựa chọn của ."

      Vị thiên quan nghiêm túc, thánh thiện, ngời ngời dáng vẻ tiên nhân.

      Tôi lắc đầu, ", tôi làm".

      Trái tim tôi rất yếu mềm, nhưng vẫn tồn tại chút tư lợi, Tô Dục chính là ích kỷ của tôi. Người chết khi tuyệt vọng ai cứu giúp, tôi đều chứng kiến, nhưng nếu phải buông tay Tô Dục? Tôi thể làm được.

      Thiên quan thở dài, "Vậy có thể ra nguyện vọng của mình".

      "Tôi tiếp tục làm quỷ quan, còn nguyện vọng?" Tôi nghĩ ngợi lát, "Giờ tôi vẫn chưa nghĩ đến, có thể bảo lưu ?".

      Thiên quan sững người, "Về nguyên tắc phải là thể".

      Tôi nở nụ cười.

      Ở bên Tô Dục mấy chục năm này, thu hoạch lớn nhất của tôi là, những thứ tốt đẹp, nhất định phải hiểu cho tường tận rồi mới sử dụng, thể tùy tiện lãng phí nữa.
      Anhdva thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30 - 3


      đường từ thiên phủ trở về địa phủ, tôi cùng nữ thiên quan Triều Vân kia đồng hành, ấy từ chức thiên quan chuẩn bị đầu thai, còn tôi lại trở về địa phủ của mình.

      "Quả nhiên là đồng ý." Giọng ấy nhàng bình thản, cao vút cũng chẳng trầm buồn, "Ta đợi hơn trăm năm, là vì chuyện này".

      Tôi nhớ Quỷ đầu đại ca khi mời gọi tôi làm Quỷ sai từng , ưu điểm lớn nhất của tôi chính là "an phận thủ thường". Nghĩ nghĩ lại đúng là như thế.

      "Nếu tôi định đồng ý sao?" ngăn tôi ư?

      "Vậy tại sao đồng ý?" ấy quay lại nhìn tôi.

      "Tôi sợ mình hối hận." lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

      phải hối hận lần, luôn cực kỳ cảnh giác. Ngày ấy trong miếu thờ Nguyệt Lão, đối diện với mặt đất đầy những vết tích, lòng tôi sớm khắc khắc lại chữ "Hối", cho đến nay vẫn day dứt khổ tâm.

      Tôi hỏi ấy, "Hồi đầu tại sao lại làm thiên quan?". Tuy thời gian qua mấy tháng, tôi vẫn có chút vương vấn về Tịch Đức.

      "Chín trăm năm trước, Tưởng Giang , huynh ấy thích ta." ấy mỉm cười lắc đầu, "Huynh ấy từ lớn lên ở địa phủ, là tử hồn duy nhất do quỷ quan sinh ra, luôn tuân thủ phép tắc, cũng chẳng hiểu luân thường thế . Miệng thích ta, nhưng ngay đến chuyện nam nữ là thứ gì, huynh ấy cũng chẳng biết".

      "Nhưng mà..." ấy mỉm cười, nụ cười mang chua chát đắng cay, "Ta lại nhận ra tim mình rung động, dù chỉ chút như thế thôi, chỉ ngọn lửa cũng đủ để thiêu rụi thảo nguyên... và ta hoảng loạn bỏ chạy".

      Tiểu Tưởng? Đây được tính là người thứ ba?

      Tưởng Giang bị thiên phủ định sẵn là được trải qua luân hồi, vì thế chỉ có thể mãi mãi đứng bên, ngưỡng mộ duyên tình bảy kiếp.

      '" ngàn năm dài đằng đẵng", ấy thở dài, "Dù , cũng vẫn có thể trở thành bạn tốt, đáng tiếc rằng khi ấy ta nghĩ tới ngày hôm nay, hối hận tích tụ từng chút lại tạo thành tai ương".

      (1) Hai câu này do Trần Trọng San dịch từ bài thơ Thường Nga của Lý Thương Án

      “Thường Nga hối trộm thuốc tiên. Trời xanh biển biếc đêm đêm tỏ lòng(1)." Ngày ngày đêm đêm, giờ phút nào thôi hối hận, chỉ day dứt mãi nỗi lòng.

      ấy lấy ra quả cầu ký ức sắc màu lộng lẫy, "Đây là ký ức của trăm năm trước nhờ ta cất giữ".

      Tôi nhận lấy, hóa ra trăm năm trước tôi từng lưu lại ký ức ở nơi này, tôi nhớ đến ký ức của Tô Dục là mang màu ngũ sắc, ký ức của Quỷ đầu đại ca là màu đỏ nhiệt tình, ký ức của Thang Kỳ là màu xanh của quân phục, còn của tôi lại là màu trắng, lấp lóa phát ra những tia sáng xanh tịch mịch.

      Kiếp trước là kiếp trước, tôi mở ra, nhưng cất giữ cẩn thận.

      “Ta vốn hy vọng có thể làm Diêm vương." ấy bước nhanh, tiến về phía trước, "Chính ta ghi chú trong hồ sơ của , "trăm năm" ám chỉ thời gian Ngô Quỷ đầu giữ lại địa phủ, "nghìn năm" là muốn nhờ Tiểu Tưởng nhắc nhở Tịch Đức tồn tại của ".

      "Dù sao tôi cũng muốn làm Diêm vương."

      Là Tịch Đức, chàng lao tâm khổ tứ để nếm thử hối hận, và để Tô Dục nếm thử những gì quý báu sau khi đợi chờ." ấy thở dài, đứng trước, quay đầu lại nhìn tôi, ánh nhìn ấm áp vẻ mong đợi.

      "Tịch Đức gửi gắm nguyện vọng lên các người, chàng muốn các người có thể bên nhau ngàn năm."

      Để lại câu này, rồi ấy biến mất.

      Còn giao giới giữa thiên phủ và địa phủ phía sau ấy, vẫn đợi bóng hình.



      “Tô Dục!"

      Chàng ngẩng đầu đối diện với tôi, nở nụ cười tuyệt mỹ, "Về rồi à?".

      "Ừm." Tôi thoáng phiền muộn, " ấy đầu thai, cũng chỉ có thể gặp được Tịch Đức trong lốt động vật mà thôi". Rất đáng tiếc, duyên tình bảy kiếp lại lãng phí như vậy, nếu đầu thai làm côn trùng tuổi thọ cực ngắn, luân hồi bảy kiếp trong mấy năm cũng chẳng được bao lâu.

      "Nếu ta là ấy, ta đầu thai vào động vật máu lạnh tuổi thọ cực dài, kiên nhẫn chờ đợi ngàn năm của Tịch Đức trôi qua, rồi lại luân hồi chuyển thế, còn có thể lưu giữ được tình duyên của sáu kiếp luân hồi."

      Tuổi thọ cực dài? Tôi cau mày nhìn Tô Dục, chàng quay lại nhìn tôi, xác nhận loài động vật hai bên cùng nghĩ tới, loài động vật máu lạnh chậm chạp đó đúng là được ngưỡng mộ vô cùng.

      "Nàng quyết định ở lại địa phủ chứ?"

      "Giờ mới hỏi thiếp?" Tôi nhìn vẻ mặt bình thản của chàng, nhất định là biết hôm nay tôi bị triệu vời lên thiên phủ, " lo lắng chút nào sao?". Nhớ lại năm N trước đây, có người từng thua ván mạt chược, lại chỉ vì sẩy tay.

      "Ta tin nàng, hơn nữa..." Chàng có trù tính, "Những năm này ta cố gắng tích lũy pháp lực, chính là để đề phòng vạn nhất, phải chuẩn bị cuộc tranh đấu".

      Chàng chỉ thẳng ngón tay lên thiên phủ, "Ta phải Tịch Đức, nếu họ lôi kéo nàng, ta giống như con khỉ sinh ra từ tảng đá kia, náo loạn cho họ ngày nào được yên ổn".

      Mới làm được có phân mười nhiệm kỳ của Diêm vương thế mà chàng dám thọc gậy lên tận thiên phủ? Chẳng trách đám thiên quan kia thấy tôi đồng ý, lại thở phào hơi, mọi người ai cũng e sợ chàng.

      "Chàng học được cái kiểu thâm hiểm đó từ khi nào vậy?"

      "Thế còn nàng, học được kiểu càn quấy đó từ khi nào hả?" Chàng chỉ về phía đám "người hâm mộ" thập thò phía sau tôi.

      Tôi đành xuống nước, muôn trở thành trung tâm kích của mọi người.





      Khi tất cả những yếu tố bên ngoài đều bị loại bỏ, hết thảy ngăn trở đều rớt lại phía sau, cửa ải khó khăn nhất để được ngàn năm bên nhau cuối cùng cũng dừng lại trước tôi và Tô Dục. Tình là khởi nguồn tất cả, hay là chướng ngại, còn chưa biết được.

      "Tô Dục, chàng xem, sau chín trăm năm nữa, hai ta xin thực nguyện vọng gì?"

      "Nàng xem?" Giảo hoạt như chàng, đương nhiên ném trả vấn đề lại cho tôi.

      "Có lẽ chàng xin kiếp sau, kiếp sau nữa của chàng rơi vào tay thiếp, bình thường nữa. Còn thiếp đời đời kiếp kiếp bình lặng yên ả làm người."

      Hai tính cách đối lập sống ngàn năm bên nhau, kết quả khiến hai bên chán ghét nhau.

      "Sai rồi, nàng nhất định mỗi lần luân hồi đều có thể gặp lại ta, làm sao quên được chàng trai tuấn tú tài năng vượt trội như ta chứ, còn ta nhìn nàng cái vẻ coi thường, khua khua tay đuổi nàng ."

      Tôi phục, đâu có chuyện như thế chứ?

      " chừng là chàng vác khuôn mặt biết xấu hổ, trơ tráo khẩn cầu thiên quan, bắt sắp xếp cho duyên tình bảy kiếp…" xong, tôi nhịn được cười, khó tưởng tượng được đến cảnh ngày nào đó Tô Dục khẩn cầu người khác.

      Bất luận là thế nào, Quỷ sai Nhiếp Thất Thất và Diêm vương Tô Dục được vận mệnh an bài bên nhau ngàn năm.

      "Thất Thất." Chàng cười nữa, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi, "Ta xin thiên quan để cho ta sau khi đầu thai, mỗi kiếp đều được may mắn lướt qua nàng".

      " lướt qua? Chỉ thế thôi?"

      Chàng thào bên tai tôi, "Vì có thể lướt qua nàng, là may mắn lớn nhất của đời ta rồi".

      "Tô Dục... Thiếp cũng như thế."

      Nguyện vọng của chúng tôi, ra đều là .

      thế gian, bất luận là sinh linh nào, mỗi giờ mỗi khắc đều phải trải qua vô số lần " lướt qua nhau", chừng trong số đó, lại có thứ vô cùng quý giá mà kiếp trước bạn phải tốn cả ngàn năm mới có thể cầu được, chính là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời.
      Anhdva thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Ngoại truyện 1: Diêm vương trời sinh


      …Ngày nọ, tháng nọ, năm nọ Duyên khởi…

      Bên cầu Nại Hà, Diêm vương Tô Dục mới khai mở mảnh đất mới, phá lệ cho phép quỷ quan nọ mở cửa hàng, tên tiệm là Thất Thất ức phường.

      Trong phường lưu giữ vô số ký ức của hàng ngàn vạn tử hồn, quỷ quan gửi lại trong vòng trăm năm qua. Quỷ quan và tử hồn lại đường chỉ cần có nhu cầu, đều có thể gửi ký ức kiếp trước của mình tại đây, lưu giữ chút dư vị cuộc đời, trong đó có những ký ức khó quên nhất, cũng có những ký ức thể nào quên được.

      Cứ như thế, danh tiếng của cửa tiệm vang khắp địa phủ, khách hàng ùn ùn kéo đến tới.

      Nơi kín đáo nhất của cửa tiệm, có cất giữ hai quả cầu ký ức, quả tỏa sắc màu lấp lánh, quả mang sắc trắng mênh mang. Trong vòng trăm năm nay, hai quả nàv chưa từng được mở ra, nhưng vẫn luôn thu hút tiểu tặc.

      Tịểu tặc đó có họ Tô tên Dục, ngoài miệng chàng hai quả cầu nhàm chán chẳng có gì, nhưng lúc nào cũng rình mò tìm kiếm chúng.

      Nên xem cái nào trước đây?

      Ánh mắt Tô Dục lướt qua hai quả cầu, đương nhiên muốn xem quả màu trắng trước, đó là ký ức kiếp trước của Thất Thất. Nhưng như thế lại lộ liễu quá, vẫn nên tốn chút công phu để che mắt tốt hơn, tay chàng từ từ di chuyển về phía quả cẩu nhiều màu sắc lung linh bên cạnh.

      Nếu nàng trách, chàng rằng, chàng chẳng qua muốn xem của mình trước, sau đó vì "tiện thể" nên mới xem của nàng mà thôi.

      Khoảnh khắc chạm vào quả cầu ký ức, chàng thi triển pháp lực, ký ức quá khứ chạy thẳng vào não, đưa chàng rất xa rất xa, vượt qua cả dự liệu của chàng...



      ... Hai ngàn trăm năm trước Dụ dỗ...

      Vinh hoa phú quý? Chàng có tất cả.

      Đỉnh cao quyền lực? Chàng cũng đạt được.

      Vậy còn cần gì? Chàng cảm thấy cuộc đời này còn thú vị nữa.

      "Hao tổn biết bao tâm cơ, hương vị từng bước từng bước đặt chân lên đỉnh cao danh vọng thế nào?" Có giọng nam nhân từ phía sau vọng lại.

      Chàng quay đầu nhìn, là người xa lạ.

      "Ngươi làm thế nào mà vào được đây?" Chỗ này được phòng bị nghiêm ngặt, dù là chim sẻ cũng chẳng thể đặt chân vào.

      Nam nhân kia lắc đầu, "Ta phải người phàm, ta đến từ địa phủ".

      "Hả?" Chàng thầm nghĩ, người này nếu phải kẻ đầu óc tỉnh táo, cũng là thích khách, sát thủ gì đó.

      "Tiền bạc? Danh lợi?" Đầu ngón tay của nam nhân kia Ịướt qua đồ trang sức bằng vàng óng ánh, " hề thú vị như trong tưởng tượng, đúng ?".

      Chàng nhún vai, "Đúng vậy, có lẽ là như thế”.

      A dua nịnh nọt nghe nhàm tai lắm rồi. Kẻ có lòng mưu phản thủ đoạn lại ngốc nghếch đến nỗi khiến người ta chán nản, sống đời mà có đối thủ, quá đơn điệu.

      "Nếu có thể để ngươi tiến nhập vào địa phủ làm quỷ quan? Ngươi có vừa lòng ?"

      "Quỷ quan?" Chàng suy nghĩ hồi, từ rất mới lạ, “Làm Quỷ quan cấp nào?".

      "Cấp cao nhất."

      Chàng nhìn nam nhân trước mặt, tướng mạo bình thường, nhưng giữa đôi lông mày thoáng lộ vẻ quỷ dị. Bản thân chàng cũng cảm nhận được mùi vị của mưu, nhưng chẳng quản là " mưu" hay "dương mưu", hứng khởi của chàng bao trùm tất cả.

      "Chức này có nhiệm kỳ ngàn năm, cai quản tất cả quỷ quan.”

      Nhiệm kỳ ngàn năm? Chàng cau mày.

      Nam nhân kia mỉm cười, tung ra mồi nhử, chờ đợi thu lưới, “ được hối hận, thể từ nhiệm".

      Chàng cũng cười, "Được đấy", thay đổi môi trường cũng tốt, chàng chán ngán còn hứng thú khi lúc nào cũng đứng ngôi cao, gánh vác vận mệnh ngàn vạn người rồi. Giọng đầỵ thâm ý, chàng , "Chỉ cần ngươi hối hận là được". Dám trù tính đối phó với chàng, từ trước tới nay chưa kẻ nào có kết cục tốt đẹp.

      Nam nhân kia bật cười, cười chàng ngây thơ, tìm được người kế nhiệm, sao có thể hối hận cơ chứ? ngàn năm làm Diêm vương, quãng thời gian dài đằng đẵng, cực kỳ đơn, lại là thứ khiến người ta phải tiếc nuôi sao?



      ngàn sáu trăm năm trước Trói buộc...

      Hối hận? Sao có thể hối hận?

      Diêm vương khi ấy, thiên quan Dao Thận của tại, hối hận đến mức ruột gan đều sắp xanh hết cả. Nghĩ đến năm đó tự cho mình thông minh dẫn chàng tiến nhập vào địa phủ, nghĩ rằng mình vì nhân gian trừ bỏ mối họa, nhưng hề biết lại mang về cho địa phủ khối u ác tính.

      Năm trăm năm nay, Diêm vương tân nhiệm đổi mới hết thứ này đến thứ khác tại địa phủ, khiến thiên phủ chỉ còn biết đứng nhìn trân trối.

      Ví dụ như năm trăm năm này chưa từng đếm xỉa đến công vụ ngày nào, toàn bộ đều ném cho Dao Thận làm thiên quan xử lý, Diêm vương tân nhiệm được mệnh danh là kẻ hỏng chức năng giao tiếp, cách xử lý vụ của địa phủ, chàng làm được, mà học cùng chẳng xong.

      Năm trăm năm phong cách kiến trúc vốn có của địa phủ mới thay đổi lần, giờ trở thành ba năm lần, rồi lại nửa năm lần.

      Đồng thời chàng còn buộc các quỷ quan tại địa phủ phải bắt kịp xu hướng thời trang của mình, từ phong cách thoải mái đến phong cách cải trang, khiến người người tại địa phủ đều sợ hãi, trước khi ra cửa đều phải dỏng tai nghe ngóng, xem hôm nay nên mặc theo phong cách nào.

      Thêm vào đó, chàng còn thường xuyên đến nhân gian gây rối, tạo ra những tình huống rối ren để thách thức năng lực làm việc của thiên phủ.

      Đây chính là Tổng quản lý hành chính địa phủ xứng đáng với chức vụ nhất từ trước đến nay, thiên phủ Iại thể sa thải, đuổi chàng được, chỉ có thể để mặc chàng làm loạn tùy thích. Rốt cuộc kẻ bị hợp đồng giữ chức ngàn năm này trói buộc là ai chứ?! Thiên quan Dao Thận đều phải làm lơ, cảm nhận sâu sắc cảm giác đắng cay của người câm phải nhắm mắt uống Hoàng liên(1).

      (1) Hoàng liên: vị thuốc rất đắng

      Dao Thận thầm thề rằng, Diêm vương kế nhiệm lần kế tiếp, nhất định phải là tử hồn biết tuân thủ điều quy.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      ... ngàn năm trăm năm trước Lần gặp đầu tiên...

      Tuân thủ điều quy?

      Từ này trước nay chưa từng có duyên với chàng. Ngay từ khi kế nhiệm, chàng vứt bỏ tên họ gốc của mình, thuận theo cách gọi lưu truyền trong dân gian, họ Diêm tên Vương.

      Chàng nhếch mép, nhìn những nét chữ nguệch ngoạc vô cùng kỳ quái tường, dạo gần đây chàng luôn chìm đắm trong thứ văn hóa Graffiti(2) đó, tốn ít thời gian vào nó, cuối cùng tất cả bức tường tại địa phủ đều được gắn thêm kiệt tác của chàng.

      (2) Graffiti bắt nguồn từ tiếng Latin: Graffito, có nghĩa là “hình vẽ tường”, là tên gọi chỉ chung về những hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nghệch ngoạc các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng.

      "Đẹp ?" Chàng thuận miệng hỏi nam quỷ quan đứng bên cạnh.

      Nam quỷ quan gật gật đầu, có chút miễn cưỡng.

      Diêm vương quay sang nhìn , dáng người dong dỏng, mặt mũi bình thường, có gì đặc biệt, “Phong cách Punk(3) được lưu hành nhất dạo gần đây”, chàng quét mắt nhìn kiểu tóc của , "Ngươi lạc hậu quá rồi".

      (3) Phong cách Punk: Punk Style là trào lưu bắt đầu thịnh hành và lưu hành tại Châu Âu từ thập niên 70 thế kỷ trước. Với lối ăn mặc và phục sức mang nặng tính lập dị và nổi loạn.

      Nam quỷ quan kia chán nản thầm thở dài, từng nghe Diêm vương cổ quái, nhưng cũng đến mức chỉ vì ăn mặc mà phạt đứng ở góc tường chứ, lãng phí thời gian, "Diêm vương đại nhân, hạ quan phải có việc.”

      "Có việc? Làm việc ở chức vụ nào?"

      "Trưởng kế."

      "Trưởng kế?" Diêm vương tiện tay biến ra cuốn sổ, đọc lát, "Ngươi chính là vị Trưởng kế chăm chỉ nhất trong lịch sử?” Trưởng kế chẳng qua chỉ là ghi chép số liệu, rất nhanh chán việc, nhưng gần đây nghe vị Trưởng kế rất nổi tiếng, mới nhậm chức được hai năm, mà có thể hoàn thành khối lượng công việc Trưởng kế khác phải làm trong mấy chục năm.

      Thần sắc nam quỷ quan kia có chút gượng gạo, " dám tự coi là chăm chỉ, hạ quan chỉ dốc lòng làm đúng chức phận mà thôi".

      Da mặt mỏng, khoe khoang, rất tốt, trong lòng chàng thầm nghĩ, sau đó ghé sát dung mạo tuyệt đẹp do pháp thuật biến ra vào mặt nam quỷ quan: "Ta có lời khen ngợi ngươi, hãy đến làm Trưởng thư ký cho ta , ta thiếu chân",

      Nam quỷ quan kia chau mày nhìn khuôn mặt phóng đại phía trước, cứ quanh quẩn lại làm việc bên cạnh Diêm vương, chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.

      Diêm vương lại cho rằng đồng ý, "Đúng rồị, tên ngươi là gì?".

      sững người, "Tên?". Ở Nhân gian? Hay ở địa phủ?

      "Thôi, ta cho ngươi cái tên, Lưu Hồn, gọi cho thuận miệng." Tử hồn được lưu lại.

      Thiên quan Dao Thận sớm sắp xếp để chàng tìm được người kế nhiệm biết quy củ, trước tiên ngài tìm về quỷ quan có nề nếp, gán luôn vào cạnh chàng, để tránh phải nghe chàng lảm nhảm.

      Từ đó, bên cạnh Diêm vương có thêm quỷ quan, hai người bọn họ hợp thành cặp đôi cực kỳ quái dị. người suốt ngày ăn vận thời thượng, dung nhan tuyệt thế, còn người quanh năm mặc trường bào sắc trắng, mặt chút biểu cảm.



      ... ngàn bốn trăm năm trước Kinh động...

      "Lưu Hồn, giờ Thìn đến rồi, xem trò hay thôi." Diêm vương vội vội vàng vàng chạy vào phòng làm việc, kéo Lưu Hồn ra ngoài.

      Giãy giụa thoát khỏi bàn tay lôi lôi kéo kéo của Diêm Vương, Lưu Hồn từ từ, chậm rãi, cực kỳ cẩn thận thu dọn văn kiện. Trăm năm này ở đây, khiến nhiệt huyết của đối với cấp thay đổi rất nhiều.

      Diêm vương cũng chẳng bận lòng, chỉ đẩy , "Đừng chậm chạp như thế, trò hay chờ quỷ quan đâu". Ở gian nọ bắt đầu buổi ca nhạc, đoàn nhạc rất được họ hâm mộ.

      "Dù đích thân đến trường, ngài cũng có thể xem qua CD, hà tất phải vội vã như thế?" Lưu Hồn cảm thấy khó hiểu, tại sao mỗi kiện đều khiến Diêm vương hứng trí đến vậy.

      "Cảm giác xem ‘live show' đương nhiên là khác rồi." Thấy thu dọn gần xong, Diêm vương liền đưa tới buổi biểu diễn ca nhạc. Hai quỷ quan hình, ngồi thoải mái sân khấu, chiếm cứ vị trí tốt nhất, được bao vây trong tiếng nhạc du dương cùng những tiếng reo hò chói tai.

      Ban nhạc bắt đầu biểu diễn chưa lâu, Diêm vương hoàn toàn nhập cuộc, nhún nhảy say sưa, cảm thấy rất vui sướng trong điệu thoát y vũ, sử dụng pháp thuật khiến chiếc áo da người bung ra từng mảnh, như những tờ giấy bay bay phiêu bồng.

      "Làm thư ký chính là phải nhắm mắt theo(4) ta, ta đâu, ngươi phải đến đó."

      (4) Nguyên văn là nhắm mắt theo đuôi, rập khuôn theo kẻ khác. Có nghĩa là: muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác.

      Là như thế sao? Lần đó, khi cùng chàng tới Ma Cao đánh bạc, chàng dõng dạc hạ lệnh, cưỡng ép, lôi vào thế giới của chàng tính ra cũng đến trăm năm rồi.

      Lưu Hồn cứ ngồi im tại đó, nhìn Diêm vương chìm đắm trong mớ hỗn độn. Đối với Diêm vương mà , vui hết mình chính là vui hết mình, náo nhiệt chính là náo nhiệt, nhưng đối với tính cách trầm lặng ít của , nhiệt huyết sục sôi đó chỉ khiến cảm thấy bản thân mình bé , thấp hèn như bụi trần, bị những cơn sống khủng khiếp cuốn .

      "Đến đây", chàng giơ tay tới trước mặt , "đứng lên nhảy , đừng ngồi như thế". Chẳng biết tại sao, chàng thể ưa nổi cái tịch, lúc nào cũng lặng lẽ tránh xa thế tục của Lưu Hồn.

      Lắc eo giống như Diêm vương sao? Lưu Hồn lắc đầu từ chối, đột nhiên bị chàng kéo đứng lên, cứ như dắt chó dắt mèo vậy.

      "Thế này này, gần giống nhảy đôi ấy." xong, chàng còn muốn đặt bàn tay ma quái của mình lên vai Lưu Hồn, đích thân thị phạm.

      thực chứng minh, tính khí có cực tốt cũng chịu nổi mấy trò náo loạn của Diêm vương, Lưu Hồn đanh mặt lại, ngay tức khắc muốn rời , nhưng lại bị chàng giữ lại.

      "Ngươi đâu đấy?"

      "Địa phủ. Bẩm Diêm vương đại nhân, hạ quan còn rất nhiều việc phải làm." Kể từ sau khi đảm nhiệm chức vụ Trưởng thư ký hành chính địa phủ, liền "tiện thể" tiếp nhận những công việc mà đáng ra Diêm vương phải làm, bận đến đầu tắt mặt tôi.

      Diêm vương mặt dày nhếch mép, " được , ta nhận sai, được chưa? Ngươi rồi, chỉ còn lại mình ta".

      Lưu Hồn khép mắt hít thở sâu, cố gắng kiềm chế cuối cùng cũng thỏa hiệp, "Được, hạ quan nữa".

      Diêm vương mỉm cười rạng rỡ, vung tay trái lên, "Bước sang bên này trước".

      ngốc nghếch, tại sao ngài ấy có thể làm những chuyện ngốc nghếch này cách nghiêm túc và vui vẻ như vậy? Lưu Hồn hiểu, chỉ làm theo Diêm vương, nhưng càng cảm thấy chuyện này vô cùng ngốc nghếch.

      " thông minh, vừa học làm được!" Chàng lại khoát tay phải, "Tiếp tục sang bên này".

      Lần này, Lưu Hồn thực kiềm chế được nữa, phá lên cười, cuối cùng cũng vui vẻ rồi, nhướn mắt lên, thấy Diêm vương cười tới mức cực kỳ khoa trương.



      ... ngàn ba trăm năm trước Trầm luân...

      "Nghe ở thế kỷ Hai mươi tư của gian thứ ba mươi ba mới xuất nhà tắm cực kỳ xa hoa lộng lẫy, chúng ta đến đó tắm ." hồn Diêm vương bất tán bám riết liền ba ngày, Lưu Hồn chẳng hồi đáp.

      Lý do rất đơn giản, Tử hồn trời sinh vốn chẳng mảy may vương bụi trần, căn bản cần phải tắm.

      ''Ngươi biết bao nhiêu năm rồi ngươi chưa tắm ?" Nài nỉ được, Diêm vương thay đổi chiến thuật, "Tám mươi bảy năm rồi, quá bẩn!". Lần tắm trước của là ở nhân gian, khi bị chàng đẩy xuống ao.

      Lưu Hồn lạnh nhạt đáp lại, "Cho dù năm trăm năm tắm nữa cũng chẳng có gì quan trọng". Lời ra, bản thân cũng tự chủ được. Tám mươi bảy năm chưa tắm gội, nếu là khi còn sống đúng là đồ bẩn thỉu, thực ra cũng khó mà tin được, chứ chưa đến năm trăm năm.

      Cuối cùng Diêm vương giảo hoạt vẫn thành công. Chàng kéo Lưu Hồn vào phòng thay đồ của nhà tắm cao cấp.

      Hai người đàn ông thoải mái thay đồ, cùng vào bồn nước nóng. So với cơ thể hoàn mỹ của vài chàng trai thời cổ đại, Lưu Hồn lại là mẫu hình thư sinh yếu đuối gầy gò, vầng ngực trắng toát bằng phẳng.

      Hơi nước bốc lên vấn vít xung quanh, mông lung mờ ảo, mang vài phần ý vị.

      "Lưu", Diêm vương vừa mở miệng gọi kẻ nô dịch của mình: "Đến kỳ lưng cho ta".

      Lưu Hồn quyết cự tuyệt, "Hạ quan phải nữ nhân, làm được việc ấy".

      Kỳ lưng thôi mà, cứng nhắc, "Vậy để ta kỳ lưng giúp ngươi". Diêm vương với tay túm lấy chiếc khăn định thực hành ngay lập tức.

      "Sợ ngài quá", Lưu Hồn né chàng, "Ta giúp ngài kỳ lưng vậy.” cầm lấy khăn, đến kỳ lưng cho Diêm vương, chẳng quan tâm tới hình tượng của mình nữa.

      "Tại sao ngươi luôn giữ dung mạo này, sao thử thay đổi lần xem?" Diêm vương cảm thấy rất thiệt thòi với khuôn mặt đeo đuổi hơn hai trăm năm nay, hẳn là nên thay đổi.

      "Thay đổi? Thay đổi như thế nào?" Giống như Diêm vương, mấy tháng lại thay đổi dung mạo lần sao?

      "Thay đổi trở nên tuấn tú hơn." Diêm vương phủ định, " được... ngươi thích phô trương". Còn thay đổi trở nên bình thường? nay rất đỗi bình thường rồi. Lưu Hồn mạnh tay kỳ lưng, dung mạo của có ảnh hưởng gì tới Diêm vương cơ chứ?

      "Thay đổi..." Chàng vẫn chưa hình dung ra, chỉ cảm thấy kẻ luôn trầm mặc như Lưu Hồn, dáng vẻ nên tao nhã chút, điềm đạm chút, và cũng đặc biệt hơn chút.

      làm bạn hơn hai trăm năm, cực kỳ hiểu nhau, thiếu , chàng làm việc gì cũng thấy tròn vẹn.

      " thay đổi được sao?" Trăm năm đời người, chẳng qua cũng chỉ khuôn mặt. oán trách, nhưng cấp cứ thay đổi dung mạo liên tục để kiểm nghiệm năng lực của , cũng khiến cảm thấy mệt mỏi.

      Diêm vương quay đầu thầm đánh giá Lưu Hồn, bỗng nhiên bông đùa thốt ra câu, "May mà dáng người cũng phải quá khó coi".

      Lưu Hồn tốt bụng lại mỉm cười, biết rằng bản thân nên đến nơi này cùng chàng. bình thản nằm xuống, để làn nước ấm ngập qua tai, mắt, mũi, nghe tâm rối bời.

      "Làm qủy cũng có điểm tốt." Lưu Hồn nhàn nhã ngắm nhìn từng gợn sóng sắc xanh mặt nước, từ dưới nước có thể nhìn thấy khuôn mặt của Diêm vương, méo mó còn tuấn tú đẹp đẽ nửa.

      “Lưu", giọng của Diêm vương truyền qua làn nước, chàng thích gọi tên , chỉ tiếng là "Lưu": "Mọi người đều Diêm vương muốn người nào chết canh ba, người đó chẳng thể sống tới canh năm".

      “Hồn phách của ngươi do ta giữ lại, ngươi phải ở bên ta trăm năm nửa." Diêm vương sợ đến quán gửi ký ức để đầu thai, nếu như thế, chàng mất rất nhiều lạc thú.

      Lưu Hồn đáp, chỉ lặng lẽ trầm mình xuống nước, càng xuống, càng sâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :