1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quỷ Sai - Thập Thất (30c +3pn + phụ lục)- Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26 -2


      "Thất Thất, tại sao lại quen lão bói toán bên kia đường?" Chu Giai Kỳ buồn bực hỏi.

      Còn chưa đợi tôi trả lời, Cung Ly nhanh nhảu : "Vị mỹ nam đó chính là người mà thương thương nhớ nhớ đấy".

      " phải chứ." Hai mắt Giai Kỳ tròn xoe.

      “Dạy chuyện này, khi còn sống người ta thể có tướng mạo, sau khi chết cũng như vậy." Trong lúc , Cung Ly cũng biến đổi khuôn mặt, "Dung mạo là thứ nên dựa vào nhất".

      "Đây là pháp thuật gì? Tôi muốn học." nàng Gia Kỳ càng lúc càng hứng trí.

      Tôi liền hỏi ta: " muốn biến thành dung mạo của ai?".

      ta ra mấy cái tên mà tôi chưa từng nghe, hình như là mấy nữ minh tinh sau khi tôi chết mới xuất .

      "Với pháp lực của , biến đổi dung mạo cũng chỉ có thể duy trì được hơn mười ngày." Cung Ly biến trở lại tướng mạo ban đầu rồi ngay tức khắc dập tắt hào hứng của Giai Kỳ.

      "Vậy cũng tức là , pháp lực của A Bát đại ca rất cao cường?"

      A Bát đại ca, tôi nghe cách gọi này mà nhịn được cười, "Ừm, phải hề tầm thường". Vì thế mà cho đến tận lúc này, tôi cũng chưa được thấy khuôn mặt của chàng sau khi chết.

      chuyện hồi, Tô Dục cũng thu dọn quán rồi đến, cùng ngồi xuống.

      Người đường chiều tà ngày hạ càng lúc càng thưa thớt, việc làm ăn theo đó cũng chẳng ăn thua.

      "Vậy còn thiên cung? Các thiên quan đều trông giống chúng ta chứ?" Sau mấy ngày vừa rồi, cơ hồ nàng Chu Giai Kỳ có vẻ rất hứng thú đến quan hệ hữu nghị giữa thiên phủ và địa phủ, hình như hôm nào là nhắc đến chủ đề đó đôi ba lần.

      Về chuyện này tôi cũng chỉ có thể lắc đầu, "Ta chưa từng gặp qua".

      Cung Ly chỉ vào Tô Dục hoán đổi tướng mạo, : "Trông cũng như dung mạo , thiên quan đều là thiên tư tuyệt sắc.”

      "Hả?" Tô Dục nghe thấy liền quay sang nhìn tôi, "Hóa ra sau mấy ngày nữa nàng gặp, chính là đám thiên quan đó".

      Tôi giả ngốc, có thể đoán được chàng nhất định cho tôi thấy dung mạo tử hồn thực của mình trong khoảng thời gian dài nữa.

      "Trời ơi, tuấn nam mỹ nữ." Tiếng nuốt nước bọt ừng ực ừng ực nghe mồn .

      "Kính râm này dùng ổn ?" Tôi hỏi Chu Gia Kỳ đắm mình trong mộng tưởng.

      Để giải quyết được chứng sợ máu của ta, tôi chợt nảy ra chủ ý chính là đeo kính râm.

      "Rất có tác dụng." Nhìn thấy mọi thứ đều biến sắc.

      " Vậy tốt rồi." Cuối cùng vấn đề này cũng được giải quyết.

      Tô Dục mang tới cốc rượu, là chàng thi triển pháp thuật mà có được, mùi rượu đúng là thơm nồng.

      "Buổi gặp hữu nghị này, quỷ quan có thể tham gia ?" Chàng hỏi tôi, quay sang Cung Ly, mỉm cười, lơ đãng hỏi.

      Cung Ly có vẻ buồn cười, liếc nhìn tôi cái, sau rồi dùng bộ mặt nghiêm túc đáp lời chàng, "Quy định của địa phủ là quỷ quan phải tham dự".

      Có quy định này sao?

      Hóa ra xét vẻ bề ngoài, chỉ có biểu cảm hoảng hốt mới thực đáng tin, Tô Dục lại ngờ mình vừa để lộ cảm xúc, tôi thầm cười.

      "Thất Thất", Cung Ly nhắc nhở tôi, "Giờ Thìn đến rồi, phải định hồn thôi". Hôm nay ấy và tôi đều định hồn vào giờ Thìn, địa điểm cũng giống nhau, xem ra là vụ thảm sát.

      "Ừm. Thiếp đây." Tôi đứng lên với Tô Dục, nhưng lại thấy chàng thoáng vẻ âu sầu. Chợt rung động, tôi kiềm chế được, cúi đầu hôn lên môi chàng.

      Chàng là cổ nhân, chẳng bao giờ dám thể tình cảm như vậy giữa đám đông. Tôi lại có chút ngượng ngùng, chỉ sợ thân quá lại thành ra xa lạ. Chàng tuy trải qua cả trăm năm, nhưng trước mặt tôi vẫn thể giấu được tâm trạng, bất kể là hỷ nộ hay ái ố, giờ phút này tính trẻ con càng bộc lộ, khiến tôi cảm thấy đáng vô cùng. Khi tình nồng cháy, những chuyện ngốc nghếch ngày thường chẳng bao giờ nghĩ tới người ta đều có thế làm.

      Cung Ly trêu tôi, "Thế nào, lúc này mới đỏ mặt hả?".

      Hai chúng tôi chớp mắt ngồi bên địa điểm định hồn, tôi lắc đầu cười, "Đâu có, chỉ là cảm thấy vui thôi".

      "Vui sướng là loại cảm giác đê mê, nếu quá say đắm cảm giác này, kìm được mà dùng mọi thủ đoạn để giành lấy.” ấy thở dài, " nhìn những người này xem, họ đều cố chấp điều gì? Như thế họ sống có vui vẻ ?".

      " hiểu được." Tôi chẳng thể hiểu được cái gọi là "mối thù dân tộc", danh từ "Thiên Địa hội" cũng chỉ mới thấy trong sách của Kim Dung(1) mà thôi, chưa từng tiếp cận vấn đề này, "Đợi chút nữa có quan binh đến vây quét?".

      (1) Kim Dung: tác giả nổi tiếng của TQ.

      "Chắc là vậy." ấy chợt nghẹn ngào, "Họ đều rất trẻ".

      Đám người trước mặt dồn hết thanh hô lên những câu khẩu hiệu, đứng đầu là mấy thư sinh yếu ớt, tất cả có khoảng mười hai người, bộ dạng đều cực kỳ nghiêm tức, phảng phất như quyết sống chết cùng nghiệp thần thánh quang vinh nhất.

      Tôi tiếc thương cho kết cục của họ, quạt của tôi có bốn người, quạt của Cung Ly có ba người, những người còn lại sao? Dù là bị bắt, cũng chẳng có kết cục tốt đẹp, hình phạt thời cổ đại nổi tiếng vô nhân đạo, chừng cuối cùng họ vẫn do tôi định hồn.

      "Con người lúc nào cũng cần có mục tiêu hướng tới," Cung Ly nhìn đám quan binh ngang ngược xông vào căn nhà, lưỡi đao vung ra, bảy mạng người lập tức ra . Người nào bị bắt cũng máu chảy đầm đìa, chỉ thở dài hơi mà thôi.

      Sau khi chúng tôi định xong những tử hồn của mình, trong nhà sớm tan hoang tiêu điều.

      "Thất Thất, có từng nghĩ mình và A Bát sau này như thế nào ?" Cung Ly đột nhiên mở miệng hỏi tôi.

      Tôi sững người, ánh mặt đổ dồn về phía đôi giày vải trắng giẫm vũng máu tươi nhức mắt của ấy.

      "Tôi chắc có liên quan tới vòng cảnh cáo tay , nhưng sau này liệu có ý rời xa ?"

      " chia ly." Đây chính là lời hứa với Tô Dục, "Sau bốn năm, tôi tiếp tục ở lại, cho đến khi thể gần nhau nữa chúng tôi cùng đầu thai".

      Ngón tay ấy vuốt ve ánh nến, khiến căn nhà lúc sáng lúc tối, "Cứ mỗi lần trải qua năm năm, lòng lại thấy kinh hãi, chỉ sợ phải chia lìa. Những tháng ngày ấy tôi từng trải qua rồi, rất vô vọng".

      "Còn đầu thai?" ấy mỉm cười hờ hửng, "Có biết bao sinh linh trong thiên hạ như vậy, lại có ngăn cách về thời gian, gian, muốn được ở bên nhau, vô cùng khó khăn, đầu thai cũng đâu khác gì bị chia lìa".

      "Thất Thất, tôi từng thương xót đứa trẻ bị bỏ rơi, bảo vệ y trưởng thành, lấy vợ, sinh con. Tròn bốn mươi năm, trong tám lần làm đơn xin ở lại, dù cố gắng nộp đơn sớm, tôi vẫn hai lần bị bức phải chia ly. Địa phủ chưa từng có trường hợp nào như vậy."

      Hóa ra ấy chính là Quỷ sai có mẫu tính mãnh liệt mà Quỷ đầu đại ca từng nhắc. " cầu khẩn thiên phủ, để kiếp sau đầu thai được gặp lại cậu ta, thành công sao?"

      "Cứ có thời gian rảnh là tôi lại đến giao giới của thiên phủ và địa phủ, quỳ gối khẩn cầu, nhưng chưa lần nào gặp được thiên quan." sắc mặt ấy ảm đạm, "Tôi chẳng qua là muốn gặp y lần, năm đó y chết, tôi ở đây, và tôi cách nào buông bỏ y được".

      Thế nếu có được kết cục hoàn mỹ, chẳng cần tiếc nuối hối hận làm gì. Giống như hồi đầu, nếu tôi có thể với Tô Dục rằng mình thể trở về, chàng cũng đến mức phải chờ đợi suốt thời gian dài như thế. Chỉ câu sai mà tương tai lại trở nên thế này.

      "... phải chăng khi còn sống cũng có người con?”

      ấy có chút kinh ngạc, cười khổ, "Đúng vậy, khi còn sống, con trai tôi bị bắt cóc, tôi cho đến tận lúc chết vẫn tìm lại được".

      Mất tích... so với cái chết, đối với người mẹ mà , là nỗi đau gì sánh nổi.

      "Ở giao giới, tôi từng gặp Tưởng quỷ sứ, với tôi hội nghị ba ngày sau là thời cơ thích hợp nhất" ấy nắm chặt tay tôi, "Thất Thất, tôi muốn thấy ngày kia gặp cảnh ngộ giống như tôi. Để làm quỷ quan cũng được, để hai người cùng đầu thai cũng được, đây là cơ hội tốt nhất!”.

      "Cơ hội?"

      Trong mắt ấy ánh lên quyết tâm thắng lợi.

      "Cơ hội được gặp thiên quan."



      " nghĩ gì vậy?" đôi tay choàng lên vai tôi, "Đừng với ta là nhớ đến Quỷ sai Tiểu Trư kia”.

      " phải, ấy bám lấy thiếp là vì sợ máu, nhưng giờ như vậy nữa."

      "Hay để ta thi pháp khiến toàn thân ta nhuốm máu, lấy độc trị độc, chữa trị tận gốc nhé."

      "Chàng chớ dọa ấy!"

      Tô Dục nhớ đến điều gì đó, cúi đầu lén cười, "Thất Thất giữa thanh thiên bạch nhật, ngờ nàng có thể lỗ mãng như thế. Trước nay hẳn là ta xem thường nàng rồi.”

      "Ừm, đúng là chàng xem thường thiếp." Tôi gật đầu, vùi mình trong lòng chàng, "Thực thiếp rất tham lam, rất tham lam".

      "Tham lam đến mức nào?" Chàng trêu đùa.

      "Nếu có thể được gần nhau ngàn năm tốt."

      "Quả nhiên là tham lam." Chàng cúi người xuống.

      Khoảnh khắc này, tâm can tôi rối bời, vì nụ hôn sâu của chàng, cũng là vì số phận chưa biết ra sao sau ba ngày nữa.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Nửa nửa giả



      Sau khi phát chết rồi vẫn cố luân hồi, ai cũng cho rằng sinh mạng kết thúc ước vọng ký thác cho đến kiếp sau. Nhưng sau khi uống canh Mạnh Bà cầu Nại Hà, ai còn nhớ được trùng trùng những chuyện rối ren của kiếp trước nữa. Tôi cúi đầu chăm chú nhìn các tử hồn trắng phau phiêu bồng xếp thành hàng dài cầu, cái gọi là canh Mạnh Bà chẳng qua là bức bình phong che chắn cho pháp thuật, bước qua bức bình phong này, những hành trình trong cuộc đời cũ đều chẳng còn quan trọng nữa.

      Mà nơi ấy, ngày nào đó, tôi và Tô Dục cũng nhất định phải qua.

      "Thất Thất, mau, kịp bây giờ.” Tiểu Thiến vội vã kéo tôi chạy .

      kiện này được tổ chức tại thiên phủ, nghe thiên phủ vô biên vô hạn, có thể chứa được hàng vạn quan viên, nhưng đường chỉ có thể do thiên quan mà thiên phủ ủy thác dẫn lối, để đề phòng quỷ quan tự ý xông vào. Mỗi nhóm có trăm vị quỷ quan. Tôi, Tiểu Thiến, Lâm Thành, Nhàn Thục, Quỷ đầu đại ca và Tiểu Tưởng đều cùng đường.

      Tiểu Tưởng , "Thiên phủ có sắc trời màu xanh mướt, có cung điện thủy tinh, và hoàn toàn giống với miêu tả trong thần thoại.” là người duy nhất trong nhóm từng trải qua mấy lần gặp gỡ, Tiểu Thiến sớm từng nghe vô số lần kể lể về tình hình của thiên phủ.

      " sao?" Đối với những lời Tiểu Tưởng , tôi luôn dè chừng, thầm nhẩm tính phải trừ bao nhiêu phần trăm mới có thể tin được.

      "Đương nhiên là rồi, tất cả đều rất thanh khiết, thanh khiết đến mức mảy may mùi nhân thế, số lượng thiên quan quá hai mươi ba, thứ họ nắm trong tay là vận mệnh của tất cả con người giữa chốn đất trời này." Tiểu Tưởng nhanh miệng đáp.

      Hai mươi ba thiên quan? Nghe ra mục tiêu rất ràng.

      "Mới có hai mươi ba, hiểu lúc đầu phải tuyển chọn như thế nào." Mấy ngày trước Tiểu Thiến còn dè bỉu chê bai thế mà lúc này lại tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ, tâm trạng ấy thay đổi chóng mặt đến mức vô cùng đáng .

      Tiểu Tưởng cực kỳ đắc ý: "Ta biết".

      "Huynh biết gì?" Tiểu Thiến vô cùng ngưỡng mộ trước những hiểu biết của Tiểu Tưởng, hai mắt lóe sáng: " cho ta, cho ta".

      "Nhất định cho ." Tiểu Tưởng cười gian trá, "Huống hồ mấy trăm năm nay chưa có quỷ quan nào đủ điều kiện cả. á, chắc chắn có hy vọng đâu".

      "Tiểu Tưởng chết tiệt!" Tiểu Thiến liền cho Thiết sa chưởng.

      Tôi ở bên cạnh lắc đầu, hành động này trông chẳng khác nào của học sinh tiểu học.

      "Thất Thất, nghe ở thời đại các muội làm có Quỷ sai tên là Cung Ly, hôm nay vì chuyện đầu thai mà đến tìm thiên quan để cầu xin." Bên tai vọng lại tiếng thầm của Quỷ đầu đại ca.

      Tôi cảm thán, địa phủ này có chuyện gì có thể qua được tai mắt của Quỷ đầu đại ca chứ?

      "Muội cũng biết chuyện này."

      "Muội chớ có thấy gì học nấy đấy. Tô Dục đầu thai nửa năm rồi, biết trở thành loài động vật nào, muội còn phải làm Quỷ sai chín mươi năm nữa, chớ có bỏ dở giữa chừng." Ánh mắt huynh ấy hung hãn như cừu địch.

      Tôi còn chưa với Quỷ đầu đại ca, Tô Dục vẫn chưa đầu thai. Nếu huynh ấy biết tôi và tử hồn qua lại mật thiết, e rằng thần kinh bị kéo căng mất, "Quỷ đầu đại ca, theo lý mà muội làm đủ trăm năm vẫn là chức Quỷ sai, cũng chẳng liên quan hay ảnh hưởng gì tới huynh phải ?".

      "Thất Thất, chúng ta giao tình lâu, chuyện của muội chính là chuyện của ta, ta chỉ lo lắng cho muội mà thôi." Lại thế rồi, giây trước huynh ấy còn làm bộ oan ức chảy nước mắt, giây sau lập tức vẻ thần bí, "Tiểu Tưởng nếu muội có thể làm đủ trăm năm, Quỷ đầu là ta trở thành Quỷ đầu hàng đầu ở địa phủ, lúc đó được lên thiên phủ làm thiên quan".

      Tôi suýt nữa chết ngất, nếu có thể tin những lời của Tiểu Tưởng thiên quan chắc đều phải trải qua sinh lão bệnh tử.

      Cuối cùng, huynh ấy còn câu, "Tất cả đều dựa vào muội, muội chớ nên tranh đấu làm gì".

      Cách diễn của tên ngốc này cuối cùng cũng làm tôi bật cười, bao lo lắng của ba ngày vừa rồi phút chốc như được giải phóng.

      Bầu trời của thiên phủ quả nhiên trong veo như biển cả, thiên cung cũng sáng trong lung linh như thủy tinh, mang chút mùi hồng trần. Nơi đây vô cùng xa hoa lộng lẫy, lại thêm các thiên quan mặt biểu cảm nhưng tư sắc bất phầm, khiến các quỷ quan ở địa phủ cũng theo đó mà tỏ vẻ bình thản lãnh đạm.

      là cuộc gặp hữu nghị giữa thiên phủ và địa phủ, thực tế các thiên quan đều tụ tập chỗ, chỉ có quỷ quan gan to da dày mới dám tiến lên bắt chuyện, ví dụ như Tiểu Tưởng, ràng là quen biết nữ thiên quan trong đó.

      Thiên quan và quỷ quan xưa nay chưa từng qua lại, tôi cũng chưa từng nghe họ có thể thành thân. Tiểu Tưởng này trăm năm như , nhưng để được giống với Ngưu Lang Chức Nữ, chắc còn phải chờ lâu nữa.

      "Vị thiên quan kia đẹp." Tiểu Thiến ngây người .

      “Ừm."

      Tôi giở sách đọc , "Từ xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban mai; Tới gần mà xem, tươi như đóa phù dung dòng biếc. To vừa tầm, ngắn dài hợp độ. Vai tựa vót thành, eo như được bó. Cổ gáy thon dài, da ngần hé lộ. Sáp thơm dùng, phấn màu chẳng ngự. Tóc búi mây hồng, mày uốn thon cong..."(1)

      (1) Trích trong bài Lạc Thần Phú của Tào Thực, Điệp luyến hoa dịch.

      “Cậu đọc cái gì thế?" ấy quay đầu lại, hiếu kỳ hỏi tôi

      “Lạc Thần Phú.” Vừa dùng pháp thuật biến ra.

      "Thất Thất." ấy bật cười, "Cậu cũng có thể làm chuyện khiến người khác buồn nôn như thế này sao?".

      "Thần là để chiêm ngưỡng mà."

      Tôi nhìn thấy Cung Ly, ấy chuyện với nam thiên quan, vị thiên quan đó thần tình lãnh đạm, chẳng biết liệu ấy có thể thành công hay ?

      Tôi hít hơi dài, từ từ về phía họ.

      "Khi y đầu thai, chẳng còn nhớ gì những chuyện cũ. Dù kiếp sau biết y ở đâu, thuật lại mọi chuyện với y, y cũng chẳng hiểu gì cả. Hà tất phải như thế." xong thiên quan đó xoay người bỏ , chẳng thèm thương cảm đến Cung Ly tuyệt vọng.

      ấy thất bại, tôi lại có thể thành công sao?

      Tôi do dự bị Tiểu Thiến đẩy cái, cả người tôi lao ra, chắn ngay trước mặt vị thiên quan.

      " là quỷ quan nào?"

      May mà tôi từng nhiều năm đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Tô Dục, nên với những dung nhan kiểu như thế cũng có khả năng chống đỡ, nếu bị dọa cho hoang mang lúng túng rồi, "Tôi... Tôi là Quỷ sai Nhiếp Thất Thất, tôi có chuyện muốn cầu xin thiên quan".

      "Chuyện gì?" Ông ta thâm sâu khó dò, trừng mắt nhìn, khiến sống lưng tôi lạnh toát.

      "Có tử hồn tên Tô Dục, khi còn sống chàng cứu rất nhiều người, sau khi chết thành tử hồn trăm năm cũng chưa từng làm hại ai, liệu có thể để chàng được làm quỷ quan ?"

      "Tô Dục, nên chết mà vẫn chưa chết, tử hồn có y thuật trác tuyệt?"

      "Đúng là chàng."

      Ông ta vẫn giữ bộ mặt băng lạnh, "Là kẻ khiến chúng thiên quan hao tổn bốn mươi ngày, mới đưa được mệnh số trăm năm của vào đúng quy luật?".

      Tôi chẳng nghe ra ngữ khí lên xuống của ông ta là có ý gì, biết có nên đáp "Vâng" hay .

      " muốn trở thành quỷ quan?" Ánh mắt ông ta quét lượt người tôi.

      Tôi gật đầu, "Đúng vậy".

      "Làm quỷ quan gì?"

      Quỷ quan gì?

      Trước nay tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này, luôn cảm thấy chỉ cần để chàng làm quỷ quan, dù là chức vụ thấp nhất, cũng tốt rồi.

      "Làm Quỷ sai có được ?"

      Ông ta nở nụ cười tươi rói, nhưng lại khẽ lắc đầu, "Đáng tiếc vận mệnh được xác định. hỏi thiên phủ cũng vô dụng, giờ thuộc quyền quản lý của Diêm vương".

      "Tại sao?" Chẳng phải mọi việc thế gian đều nằm trong lòng bàn tay của thiên phủ sao?

      "Diêm vương trở thành người đứng đầu, quản lý công việc hành chính ở địa phủ, nghìn năm mới thay đổi vận mệnh cho người. Diêm vương lựa chọn Tô Dục, Tô Dục vì thế còn chịu quản lý của thiên phủ nữa."

      Kết quả là quanh vòng lớn, cuối cùng vẫn trở về với Tịch Đức.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27 - 2



      " Tiểu Tưởng, huynh có thấy Diêm vương đâu ?" Hàng ngàn vạn quỷ quan ngồi quây vào chỗ, tôi qua lại mấy lượt vẫn thấy Tịch Đức đâu, lúc này chỉ có thể tới hỏi Tiểu Tưởng chẳng biết ngồi trong góc từ khi nào.

      lắc đầu, "Đừng tìm nữa, Tịch Đức mấy trăm năm rối tham gia cuộc họp mặt nào".

      Tôi chán nản ngồi bên cạnh , xem ra phải trở về trung ương địa phủ mới có thể gặp được Tịch Đức.

      "Nhiếp Thất Thất, biết 'Thường Nga bôn nguyệt' ?" đột nhiên hỏi tôi.

      Thường Nga bôn nguyệt?

      "Tôi biết" Câu chuyện thần thoại này học sinh tiểu học đều biết, "Hậu Nghệ vì bắn rơi mặt trời nên bị Thiên đế trách phạt, phải sống khổ cực tại nhân gian. Thê tử của Hậu Nghệ mưu toan quay trở về thiên đình, vì thế trộm lấy toàn bộ thuốc trường sinh bất lão của Tây vương mẫu đưa cho Hậu Nghệ mà hay lên mặt trăng thành tiên".

      Tôi biết nhắc đến chuyện này làm gì.

      "Nửa đầu câu chuyện đó là hư cấu, nhưng nửa sau thực từng xảy ra." còn cười toe toét nữa, khôi phục lại vẻ tang thương như trải qua mấy ngàn năm trời, “Thê tử Triều Vân của Tịch Đức, hạnh phúc nhân duyên lại đạt đủ điều kiện để trở thành thiên quan, ngày ấy chớp mắt chín trăm năm trôi qua".

      " tại ấy là thiên quan?" Muốn rời khỏi địa phủ chỉ có hai khả năng, đầu thai hoặc được thăng lên làm thiên quan, ai có thể đoán được tình huống của ấy năm đó là vế sau chứ.

      "Đúng vậy, nhưng các thiên quan khác đều hôm nay ấy đến, ta và đều có cơ hội gặp ấy rồi." Thần sắc vô cùng ảm đạm, "Còn chín trăm năm nay, Tịch Đức cũng chưa từng đặt chân đến thiên cung".

      "Vì ấy trở thành thiên quan sao?" Phu thê có thể ngày ngày gặp gỡ vậy mà đột nhiên lại trở thành trăm năm mới gặp lần.

      Tiểu Tưởng lắc đầu, "Vì Triều Vân khi ấy giống như Thường Nga bôn nguyệt từ mà biệt, chưa từng lưu lại dù chỉ chữ cho Tịch Đức".

      Trong thần thoại, Hậu Nghệ ngày đêm hỏi trời cao, thê tử ở chốn nào? Giọng điệu vô cùng thê lương.

      Tịch Đức, tân nương chín trăm năm trước của ngài, ngài có thể kiềm chế lòng mình gặp ấy sao?

      hề, dù chỉ lần.

      Cung Ly vì bị bức ép " từ mà biệt", nên mới day dứt mà quỳ gối mãi chốn thiên cung này.

      Tô Dục cũng vì tôi trong lúc vô tình " từ mà biệt", chờ đợi hơn hai trăm năm, chỉ muốn biết nguyên do.

      Còn Tịch Đức?

      Hóa ra y mới thực là bị người ta quay lưng ruồng bỏ lời ly biệt.

      "Tôi muốn đầu thai." Giọng Cung Ly tựa mây bay gió thoảng.

      "Khi nào ?" Kể từ sau buổi họp mặt đó, tôi mơ hồ cảm thấy ấy ở địa phủ này lâu nữa.

      "Qua tết lịch này." ấy làm ra vẻ vui mừng quét ánh nhìn lên từng ngôi nhà, từng cửa tiệm, "Sau khi tái thế, tôi được sống như họ, vô cùng náo nhiệt, sôi động".

      Tiếng pháo nổ đùng đoàng, năm qua , khó khăn lắm bách tính mới có được mấy ngày vui vẻ, ngày tháng trôi qua đều là khổ ải, thời khắc nào cũng âu lo chuyện họa phúc, sinh lão bệnh tử.

      Tôi cũng nhìn về phía những căn nhà, cửa tiệm, " ngưỡng mộ cuộc sống của họ ư?".

      "Có lẽ thiên quan đúng, qua cầu Nại Hà, quên hết kiếp trước kỳ thực là phúc, bị ràng buộc vướng bận, bắt đầu lại tất cả." miếng vải trắng tại sao chỉ có thể bị dính vết ố, mà thể là những ráng màu ngũ sắc, "Tôi cũng nghĩ thông suốt rồi".

      ấy quay đầu lại hỏi tôi, "Tô Dục vẫn là tử hồn phải ?".

      Tôi gật đầu.

      Tô Dục vẫn chưa trở thành quỷ quan, tôi chưa gặp được Tịch Đức, đến trung ương địa phủ, nhưng ở đó lại chỉ cho khách ăn chè bế môn(2) mà thôi.

      (2) Chè bế môn: Ý từ chối cho khách vào nhà.



      "Cứ trăm năm lần, khi cuộc họp giữa địa phủ và thiên phủ diễn ra, Diêm vương đều được nghỉ và đến nhân gian, có thể tìm thấy ngài ở đó." Trưởng thư ký hành chính ở địa phủ là nữ quỷ quan, nhàn nhã mà uể oải.

      "Nhân gian? Nhân gian ở đâu?" Có phải triều Thanh ?

      ta liếc xéo tôi "Nơi sinh ly tử biệt".

      Tôi hỏi quá nhiều, khiến ta cũng tiện tiết lộ, tôi chỉ còn biết lặng lẽ ra về.

      "Diêm vương làm khó hai người đâu", Cung Ly an ủi tôi, "Hầu hết quỷ quan đều bảo rằng ngài ấy là người giơ cao đánh khẽ".

      Tôi cũng nghĩ xem chuyện này nên hỏi Tô Dục như thế nào, ngày đó khi thiên quan hỏi tôi là Tô Dục nên làm quỷ quan gì, tôi chỉ nghĩ đến chức vụ Quỷ sai mà thôi. Nghĩ lại, đây là lựa chọn của chàng, tôi có nên mượn cuốn "Giải thích tường tận về quan viên địa phủ" cho chàng tham khảo nhỉ? Suy cho cùng, hầu hết nghề nghiệp ở địa phủ này đều cần phải động não.

      "Nếu tôi đủ pháp lực để liên lạc với Diêm vương tốt biết mấy," Trái tim cứ thấp thỏm lo âu, chỉ muốn làm xong tất cả để được an lòng.

      Cung Ly mỉm cười nhìn tôi, "Dù ở địa phủ, cũng cần có chút bản chất phái nữ, thi thoảng nên dựa vào người đàn ông của mình. có đủ pháp lực, có thể bảo thử liên hệ với Diêm vương".

      Người đàn ông của mình? Tô Dục sao?

      "Lâu rồi gặp Tiểu Kỳ, ấy bận rộn gì vậy?" Tôi hỏi Cung Ly.

      Cung Ly vẻ chán nản, "Con nhóc đó hình như ai, cứ lơ ma lơ mơ".

      "Có tình nhân? Ai?”

      “Tôi hỏi ấy rồi, ấy nhất quyết ."

      Dạo gần đây mọi thứ đều thần bí.

      Tô Dục cũng rất bận, bảo là phải lựa chọn giống cây trồng gì đó, rồi cả ngày thấy bóng dáng đâu.

      Tôi nhìn mảnh giấy được lưu lại, "Muốn tìm ta, đến chỗ này".

      Tôi lần theo địa điểm viết giấy, là vạt rừng u rậm rạp, hoa mai trắng xóa điểm khắp đầu cành, phau phau như tuyết, óng ánh tựa thủy tinh.

      "Tô Dục, chàng ở đâu?"

      Hai cánh tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau, giọng quen thuộc vang lên, "Đẹp ?".

      "Đẹp lắm, đây là đâu?"

      "Đây là ‘Phường rượu họ Tô (2)'." Chàng dắt tôi tới trước ngôi nhà trong khu rừng rậm rạp.

      (2) Phường: Tổ chức nghề nghiệp của những người làm cùng nghề.

      "Phường rượu họ Tô vốn ở thành Phụng Dương, nhưng chiến tranh tàn phá, ta mang hết mỹ tửu chuyển đến vùng thâm sơn cùng cốc này. Dù có ai đó vô tình đến đây, cũng bị tử hồn A Bát dùng phép thuật loại bỏ ký ức." Chàng liếc mắt tinh quái nhìn tôi.

      Ngôi nhà lớn bị khóa chặt, Tô Dục dẫn tôi xuyên qua cửa mà vào. Nhà có cửa sổ, bên trong là khoảng tối đen. Chàng liền châm ngọn đèn, ánh lửa tỏa sáng khắp nhà treo đầy chuông gió.

      Khi chuông gió reo lên, toàn bộ ngôi nhà tiếng chuông lanh lảnh.

      Chàng cầm bình rượu giá, "Phía bên này là rượu ngon ta mới kiếm được, ngoài ra có vài bình được chôn dưới đất, bình này là rượu do ta đích thân nấu khi còn sống", xong, liền đưa bình rượu cho tôi.

      Tôi cần nhìn kỹ, cũng biết trong này có rất nhiều loại rượu, bình kiểu nào cũng có.

      Mở nắp bình rượu, tôi thử ngụm, vị rượu cay chạy xuống cổ họng, "Rượu ngon, chỉ ngửi thôi có cảm nhận được ?".

      Chàng cực kỳ đắc ý, "Rượu này có mùi đậm, khiến mọi người nghĩ rượu , nhưng uống rồi mới biết nó rất mạnh".

      Người nào nấu ra rượu nấy, rượu này cũng như chàng, trong ngoài bất nhất.

      Chàng đột nhiên cau mày, dẫn tôi trở lại giữa khu rừng, "Nàng uống rượu ở đây, ta lát về ngay". Ngay sau đó chàng biến mất tâm, xuất quỷ nhập thần, vô cùng khó đoán.

      Tôi biến ra chiếc nhuyễn tháp, vừa nằm đợi chàng vừa khoan thai thưởng thức rượu ngon. Rượu ngon được chôn trăm năm mang chút đắng chát, lại thoáng ngọt lành.

      "Ngon ?" Lại là giọng Tô Dục, quả nhiên chàng chỉ lát rồi quay lại.

      "Ngon lắm, thiếp rất thích", dùng trái tim để nấu thành, đương nhiên giống những loại rượu khác, "Nhân tiện thiếp muốn hỏi chàng, chàng muốn làm quỷ quan ?".

      "Quỷ quan?"

      "Làm quỷ quan rồi, có thể bước vào địa phủ, dù chỉ là Quỷ sai thôi, chúng ta cũng có thể..." Tôi dừng lại, bởi lúc này mắt tôi mở trừng trừng trước dung nhan của Tô Dục.

      Mắt mày giống hệt miệng môi giống hệt giống đến kỳ lạ.

      “Cũng có thể gì?" Khuôn mặt chàng tiến sát, cơ hồ mũi chạm mũi, "Nàng , ta nghe".

      "Mãi mãi bên nhau." Tôi nhìn thẳng, nghiêm túc .

      "Vậy tốt quá." Giọng điệu của chàng chứa thâm tình, "Ta cũng muốn ở bên nàng".

      Tôi cười gượng.

      "Thất Thất, ta muốn làm Quỷ sai"

      "Được", tôi lập tức trả lời, tay nhanh như chớp thi triển pháp thuật, khống chế chàng.

      Tô Dục trở tay kịp, hung hãn trừng mắt nhìn. “Tại sao nàng lại tấn công ta?".

      "Ngươi là ai? Ngươi phải chàng." Tôi hiểu rất chàng.

      phải Tô Dục, ánh mắt chàng mãi mãi thay đổi, thể là ánh mắt này.

      "Lẽ nào bại lộ rồi?" đột nhiên cười gian xảo, thi triển pháp thuật chiêu gọi trợ thủ.

      Tôi vốn nghĩ kẻ được gọi đến lệ quỷ nào khác, nhưng vừa nhìn, lập tức nhận ra, kẻ đó chính là Chu Giai Kỷ.

      Kẻ kia quay sang Chu Giai Kỳ, thu lại vẻ tàn ác, làm bộ bất đắc dĩ: "Tiểu Kỳ, ta tất cả với ấy, nhưng ấy chịu thông cảm cho chúng ta, muốn ép ta phải chết".

      lòng? Thông cảm? Chết? Tôi chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn vẻ áy náy khuôn mặt Chu Giai Kỳ.

      "Thất Thất, tôi A Bát ca ca mất rồi, chàng cũng tôi, có thể tác thành cho hai chúng tôi được ?"

      Đối tượng mà Tiểu Kỳ chính là chàng?

      Nếu tôi nhớ lầm, triều Thanh chỉ để thoát lệ quỷ, chính là lệ quỷ do Tiểu Kỳ thả , ra từ khi đó, lệ quỷ này theo ta?

      "Tiểu Kỳ, chàng phải Quỷ sai..."

      "Tôi biết A Bát ca ca là tử hồn, Cung Ly tỷ tỷ cũng từng qua, nhưng tôi chàng." ta ngắt lời tôi, đứng trước lệ quỷ kia, vô cùng oai phong.

      Dặn dò ta biết bao nhiêu lần rồi, được nhìn vẻ ngoài, lệ quỷ xảo quyệt, ta đâu phải đối thủ chứ?

      Tôi thở dài, để ý tới họ nữa, chớp mắt trở lại ngôi nhà kia, rung chuông gió, gọi nhân sĩ pháp lực cao cường đến bắt lệ quỷ.
      Anhdva thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27 -3

      "Lệ quỷ này do thu phục?" Quỷ tốt thoáng nghi ngờ, thầm đánh giá tôi.

      "Đúng vậy." Tôi đáp vẻ mấy tự tin. Tô Dục tiện ra mặt, tại nấp tránh đám Quỷ tốt.

      " phải mấy câu chú bắt trói bình thường, pháp lực rất cao, có hứng làm Quỷ tốt ?" bắt đầu lôi kéo, dụ dỗ: "Quỷ tốt thoải mái hơn so với Quỷ sai, phải ngày nào cũng có nhiệm vụ, rất nhiều ngày nghỉ".

      Đây chẳng phải là cảnh quay lặp lại sao, có lần đường xuống địa phủ gặp Quỷ sứ tìm người, Bạch Hiểu Tiểu cũng bị mời như vậy. Chả trách tỷ lệ Quỷ sai ở địa phủ nhảy việc lại cao đến thế, ai có thể vượt qua được biết bao cám dỗ lúc nào là tồn tại chứ?

      ", tôi làm Quỷ sai cũng ổn rồi."

      " ta sao vậy?" chỉ vào Tiểu Kỳ trốn trong góc nức nở lau nước mắt: "Pháp lực quá cao, cho nên muốn tiêu xài chút?".

      thể đồng tình.

      " ấy thất tình", dùng pháp thuật giải phóng nước mắt, giải phóng bi thương.

      "Ồ..." cũng chẳng biết đồng cảm gì cả, liền cuốn theo đám mây sắc trắng, rời .

      "Đừng khóc nữa." Tôi tiến đến xoa đầu Giai Kỳ, "Nước mắt quỷ quan giống như nước mắt người phàm, khóc nhiều cũng chỉ làm tổn hao pháp lực mà thôi".

      Giai Kỳ ngẩng đầu, lệ dâng ầng ậng, nhưng hốc mắt lại chẳng đỏ chút nào, "Đây là lần thất tình thứ bốn mươi mốt rồi, mới kéo dài được mười bốn ngày".

      "Mối tình ngắn nhất của là mấy ngày?"

      ta nghĩ ngợi lát, "Ba ngày".

      "Hay là... có thể coi đây là lần thất tình đầu tiên, cứ tính từ khi tới địa phủ thôi." Bỏ những lần thất tình khi còn sống.

      "Lần đầu tiên..." ấy lại càng khóc lớn hơn, "Vậy là tong mối tình đầu của tôi rồi!".

      Tôi bật cười, đúng là con nít.



      "Chàng ở đây phải ?"

      Tô Dục ôm tôi dựa vào nhuyễn tháp, mỉm cười đắc ý, tay giương cao để từng cánh mai ngừng rơi xuống phủ khắp cơ thể hai chúng tôi, "Pháp thuật của khá thấp, chỉ có thể thay đổi dung nhan để lừa Tiểu Trư, còn chưa thể làm hại nàng được".

      "Chuyện này là để thử thách thiếp phải ?"

      " phải." Chàng tự phụ bổ sung, "Là ta cho nàng cơ hội, để ta có thể tự hào về nàng".

      Tự hào? Hóa ra kẻ tầm thường như tôi, cũng có thể khiến chàng tự hào.

      "May mà làm chàng thất vọng. Giờ nghĩ lại, nếu nhận ra, thiếp chắc chắn tiêu rồi."

      "Có thể như vậy sao?" Chàng thu lại nụ cười, khuôn mặt tái vẻ vô tội của chú nai BamBi.

      Trong phim Hàn Quốc thường có những lời thoại kiểu như "Mày chết chắc rồi!", nghe mà thấy cực kỳ nực cười. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi thực cảm thấy, đối với Tô Dục mà , nếu đến tận giờ tôi còn nhận lầm chàng, chính là phụ tấm thâm tình của chàng, trong lòng chàng chắc cũng "chết rồi".

      Biển người mênh mông, từ trước đến nay chàng đều tự tin mình là duy nhất, tôi thể lầm chàng với bất kỳ ai được.

      "Tô Dục, chàng có hứng thú với chức vụ Quỷ tốt ?" Chàng vung tay cái liền có thể chế ngự lệ quỷ, tôi liền nảy ra ý: Chàng chỉ có khả năng giữ những chức vụ quan tới chữ nghĩa, mà còn có thể làm Quỷ tốt vây bắt lệ quỷ, dù sao, có vẻ Quỷ tốt cũng thiếu.

      Bộ dạng của chàng rất cổ quái: "Quỷ tốt?".

      Ngày đó, khi tôi với thiên quan muốn để Tô Dục làm Quỷ sai, bộ dạng của ông ta cũng kỳ lạ giống như vậy.

      "Là thi thoảng bắt lệ quỷ, đối với chàng mà dễ như trở bàn tay. Đợi Diêm vương nghỉ ngơi trở về, thiếp tìm y để nhắc." Tôi càng càng cảm thấy việc này nắm chắc trong tầm tay.

      Chàng chỉ đơn giản đồng ý, nhưng vẻ mặt lại rất thờ ơ.
      Anhdva thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Canh bạc ngàn năm



      Nhiệm vụ định hồn của ngày hôm nay hầu hết đều diễn ra ở kinh thành, lại là cuộc tàn sát đẫm máu.

      Nếu phải tới thứ khác biệt lớn nhất giữa cổ và kim, đó chính là cách thức giết chóc. Ở thời cổ đại người ta hoàn toàn có thể bị lấy mạng mà chẳng được quyền phân trần. Chỉ người phạm tội, có thể liên lụy đến tất cả già trẻ trai trong nhà và vô số những người khác. Già bị kéo đến pháp trường xử trảm, còn thậm chí chưa kịp nhìn thấy nhân gian, phải đầu thai kiếp khác ngay trong bụng mẹ. Tính mạng con người bị coi thường xem chẳng khác nào những con vật vô tri.

      Tồi đến miếu Nguyệt Lão ở bên ngoài thành, sau lễ Trừ tịch, rất đông người tới đây thăm viếng. Da phần bọn họ đều quỳ trước mộ Tô Dục, muốn cầu cho thân thể an thái, nhân duyên thêm phần thuận lợi, đương nhiên cầu tuổi thọ dài lâu là quan trọng nhất. Tôi buồn bực đến góc của miếu đường, co mình ngồi xuống, tay phải dùng pháp thuật khẽ viết lên mặt đất, tâm trạng bình ổn lại đôi chút.

      Đột nhiên tiếng than khóc thấu trời vang lên, máu huyết phun trào, ngay đến tôi nhiều lần chứng kiến cũng thể lợm giọng. nàng Tiểu Kỳ nãy giờ cứ ngừng than thở "Mối tình đầu" cũng khiếp sợ mà im bặt khi phải đối diện với thực thảm khốc.

      Triều đại như thế này sao thích hợp với những điều phong hoa tuyết nguyệt, nhi nữ tình trường?

      Đột nhiên tôi sờ được chữ khắc, ngờ vực cúi đầu nhìn, là chữ "". Nó lọt giữa rừng chữ "Hận", rất khó phát .

      ?

      Tôi khẽ cười, hóa ra đây mới là cục diện của hơn hai trăm năm. Trong chữ "Hận" sao có thể thiếu được chữ ""? Nhưng bao nhiêu người có thể nhìn thấu bản thân mình, và có bao nhiêu người có thể như Tô Dục, trong khoảnh khắc đó lại chút e dè khắc ra chữ ấy?

      Trong mắt người thường, đó vĩnh viễn là biểu của mềm yếu. Bởi vì họ đều tin rằng, khi tình thay đổi, những ước nguyện ban đầu dần dần bị lãng quên.

      Đột nhiên tôi muốn được nhìn thây Tô Dục, nên lập tức trở lại hang động sau thác nước kia, trong hang động bóng người.

      phiền não thấy Tiểu Thiến gọi, "Thắt Thất!”.

      "Chuyện gì vậy?"

      "Cậu mau quay lại địa phủ, tớ nghe Tiểu Tưởng Diêm vương về rồi."

      “Về rồi sao?”

      “Ừm.”

      “Tớ lập tức trở về.”

      Tôi nhìn ngó khắp nơi, lúc muốn tâm với chàng, vậy mà buồn thay, chàng lại ở đây, tôi càng thêm sầu muộn, lòng trĩu nặng.



      Trưởng thư ký hành chính địa phủ đưa tôi đến gặp Tịch Đức, y ngồi trước bàn làm việc, ngược lại ngồi ở góc ghế sô pha, cực kỳ thoải mái, trông y có vẻ rất mãn nguyện với chiếc sô pha của thời đại.

      Bên bàn làm việc còn có quỷ quan lạ mặt chuyên tâm đọc công văn, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên.

      “Nhiếp Thất Thất, biết chuyện gì ? lâu lắm rồi chưa có quỷ quan cấp thấp nào trong năm mà ra vào phòng làm việc này nhiều lần như cả.” Khóe miệng y nhướng cao. “Nếu quỷ quan nào cũng học theo , chẳng phải chỗ này rất đông vui sao?”.

      Vừa mới bước vào bị phê bình, sau khi bình tĩnh trở lại, tôi mới mở miệng : “Liên quan đến Tô Dục, tôi muốn chuyện với ngài.”

      chuyện? chuyện gì?”

      “Chàng… có thể làm quỷ quan ?” Tôi nhìn thẳng vào hai mắt y, kiên định rời.

      “Sao? làm tử hồn thấy thoải mái sao?” Y quay đầu nhìn chỗ khác, tựa như suy nghĩ gì đó, “ thể nào đâu. rong chơi suốt ngày, từng giả trang đạo sĩ, từng trà trộn doanh trại, còn diễn trò xướng ca... Trò quỷ quyệt gian xảo nhất của là gì, có đoán được ?".

      Tô Dục... thực có thể làm ra chuyện gì, tôi tự thấy mình chẳng thể đoán được, nhẫn nại hỏi: "Chuyện gì?".

      " còn từng làm hoa khôi đầu bảng của kỹ viện."

      Cái gì? "Sao có thể như vậy?"

      "Hiếm lắm mới có năm các kỹ viện tại Dương Châu tuyển lựa hoa khôi, trả trộn vào trong đó và giành ngôi hoa khôi, sau đó lại mai danh tích, tiếng tăm mất dạng trở thành đại truyền thuyết." Y bắt chéo chân, "Gây nhiễu loạn khắp nơi, chẳng thèm để tâm đến bất cứ chuyện gì. xem, lẽ nào tại còn vui vẻ sung sướng?".

      Đúng là vui vẻ... nhưng còn chữ "Hận" kia? Tôi thể vì thấy chàng vui vẻ lúc này mà quên mọi thứ được.

      "Tôi muốn mãi mãi ở bên chàng." Tôi chợt to tiếng, làm kinh động đến cả đám quỷ quan bên cạnh.

      "Mãi mãi là bao lâu?" Tịch Đức tựa lưng lên sô pha, khẽ , "Từng có cũng với ta những điều này, 'mãi mãi' của ấy chẳng qua chỉ được trăm năm".

      "Chỉ cần có thể, tôi vẫn ở bên chàng."

      " là tử hồn, cũng có thể ở bên , tại sao nhất định muốn phải làm quỷ quan?"

      Bị ép, tôi cuối cùng cũng phải thừa nhận, " liên quan đến chuyện Tô Dục là tử hồn hay gì khác, chỉ do tôi".

      "Tôi biết, nếu năm năm sau mình được ở lại triều Thanh làm việc nữa, chàng vẫn rất ổn, có thể đầu thai cũng có thể tiếp tục du hí nhân gian. Chàng hoàn toàn có thể tiêu khiển với thời gian để buồn chán."

      "Nhưng tôi muốn, tôi muốn bỏ rơi chàng, muốn rời xa chàng..." Tôi cúi đầu…"Chàng ở bên cạnh, tôi rất nhớ chàng rất đơn. Trước giờ tôi giỏi mấy trò tiêu khiển để vui vẻ qua ngày, chỉ giống như rất nhiều người, bình dị, lặng lẽ chờ từng ngày trôi". Dù tới đâu cũng chỉ biết mình buồn bã nhìn thinh .

      Đương nhiên làm Quỷ sai cũng phải công việc thú vị sôi nổi gì, ngày ngày phải đối diện với biết bao nhiêu cảnh sinh ly tử biệt. Mọi người trước khi chết ai ai cũng gian ngoan, thù ghét, căm phẫn, bất bình, cam tâm, dù ánh mắt họ trừng trừng nhìn bạn, nhưng ánh nhìn đó cũng đủ khiến người khác kinh hồn bạt vía.

      Quỷ sai vẫn còn mang trái tim của người phàm, làm việc lâu dài, thầm cảm thấy chịu đựng thêm được nữa. Chẳng trách tỷ lệ Quỷ sai từ bỏ chức vụ lại cao đến vậy, thấy nhiều rồi nếu phải trơ trơ như gỗ đá mà đầu thai, cũng hoảng hốt bỏ chạy, nhanh nhanh đổi nghề khác.

      "Tôi hy vọng Tô Dục có thể làm quỷ quan, như thế tôi mới được ở bên cạnh chàng, mãi mãi." Đới với tôi, chàng là nơi tránh gió ấm áp, nếu đầu thai, chắc có thể gặp lại.

      Tịch Đức trầm mặc hồi lâu chẳng chẳng rằng.

      Tôi thử đánh tiếng, "Có được ?".

      Y chậm rãi mở miệng, "Vậy… muốn để làm quỷ quan gì?".

      Quỷ quan gì? Tại sao đến đâu cũng hỏi tôi câu này thế?

      Quỷ quan gì? Quỷ lại? Quỷ sứ? Hay là quỷ quan khác? Dường như những đáp án này đều thỏa đáng.

      "Tôi hiểu."

      "Thất Thất, Tô Dục là người phàm duy nhất mà ngàn năm ta mới thay đổi vận mệnh, có biết tại sao ngàn năm lần Diêm vương có thể thay đổi vận mệnh người ?"

      Tôi hiểu y nhắc đến chuyện này là có dụng ý gì, chỉ biết lắc đầu.

      "Vì người đứng đầu vụ của địa phủ, cũng chính là Diêm vương, chức vụ mà cũng như Quỷ sai các , ai nấy đều phải kiêng nể", y nhếch mép cười, "phải ký hợp đồng ngàn năm, quy định phải làm đủ ngàn năm, nếu bị hồn phi phách tán".

      "Ngàn năm?" Quỷ sai có thể nhảy việc khiến cho thiếu hụt nhân , còn Diêm vương lại phải làm đủ cả ngàn năm?

      "Trong quỷ quan tại địa phủ, ngoài Tiểu Tưởng ra, tất cả đều ai biết điều này." Y tự giễu, " ngàn năm, nếu tìm được người kế nhiệm, phải tiếp tục ngàn năm nữa. Ai có thể tùy tiện bán thời gian ngàn năm của mình chứ?".

      Sâu thẳm tim tôi thấp thoáng dự cảm lành.

      "Vi vậy mỗi nhiệm kỳ ngàn năm của Diêm vương đều có cơ hội được thay đổi vận mệnh cho người, để đạt được mục đích là tìm người thay thế." Y khép mắt lại, “ ngàn năm trước, Diêm vương tiền nhiệm dùng vận mệnh thê tử của ta để uy hiếp, ép ta phải tiến vào địa phủ làm Diêm vương, trải qua đủ ngàn năm".

      "Tô Dục ở đâu?" Tôi chợt nhận ra dụng ý của y, lập tức hỏi.

      Y đáp, "Đại khái ta cũng như vậy, dùng Tô Dục để trao đổi, để phải ký hợp đồng ngàn năm. Với tính cách của , đương nhiên mà làm tất cả, giống như ta của ngàn năm trước vậy".

      Tịch Đức vụt đứng dậy, "May mà có tên ngốc tự nguyện ký hợp đồng này, giam cầm chính mình".

      Tôi nhìn chằm chằm vào Tịch Đức tiến về phía mình, "Hy vọng may mắn hơn ta, thực có thể ở bên mãi mãi".



      Còn mong điều gì nữa?

      Nếu có thể yên ổn bên nhau ngàn năm tốt quá rồi.



      Trước nay tôi chưa từng nghĩ đến có ngày chúng tôi thực có thể ở bên nhau ngàn năm, hơn nữa còn trong tình huống thế này.

      ngàn năm, ta cuối cùng cũng có thể hoàn thành mà đầu thai rồi." Tịch Đức vòng qua tôi tiến ra ngoài cửa, càng càng xa, thanh bẫng, "Tô Dục, Nhiếp Thất Thất hai người chớ làm ta thất vọng".

      Qủy quan nãy giờ ngồi bên cạnh đọc công văn lặng lẽ đến đứng bên cạnh tôi, "Đây là cơ hội duy nhất để nàng thấy dung mạo tử hồn của ta, nàng thực muốn ngẩng lên nhìn thử sao?".

      “Tô Dục!" Tôi ngẩng đầu, mà lao bổ vào lòng chàng, ôm chặt.

      “Thôi nào", chàng thở dài, "Dù sao ta cũng thực muốn để nàng nhìn thấy".

      Tịch Đức bay lượn trung, chăm chú nhìn xuống đôi nam nữ cố sức bỏ chạy giữa rừng cây rậm rạp, phía sau họ là đám người cầm đuốc sáng truy lùng. Tình tiết vô cùng đơn giản, tình bị cấm đoán giữa hai người thuộc hai bộ tộc khác nhau, họ buộc phải trốn chạy, bỏ mạng chốn chân trời.

      Y từng cho rằng dưới trời này, mối tình của mình là thê lương nhất, giờ mới nhận ra, chuyện như thế xuất thiếu ở các thời đại khác nhau, gian khác nhau.

      Sau khi bị bao vây, chàng trai ôm trong lòng mình, cánh tay quấn chặt lấy cơ thể chàng trai, nước mắt tuôn dài. Cuối cùng, họ vẫn bị người trong hai bộ tộc cưỡng ép chia ly. Khoảnh khắc bị chia cắt, hai người đều tuyệt vọng, thứ chờ đợi họ phải là cái chết, mà là hình phạt tàn khốc nhất.

      Đây là ký ức mà cứ trăm năm lần lại trở về với Tịch Đức, ký ức sinh ly tử biệt ấy nhắc nhở y rằng, phụ lòng y cũng từng lòng ôm chặt y, dựa dẫm vào y, tình của họ phải là ảo giác của riêng người.

      Hành vi tự làm khổ bản thân của y, gần đây được Tô Dục vạch nguyên do chỉ trong câu . Hóa ra y cũng chỉ là con bạc, và y thua trong chính ván cược duy nhất của mình. Điều y thể chắc chắn, chẳng phải người con ấy, mà chính là bản thân y. Y đúng là cách nào chắc chắn được.

      ngàn năm trước, y vốn là thủ lĩnh của bộ tộc, lại dám phá luật, tội tăng cấp, bị người trong tộc đày đọa đến chết, còn người trong lòng y lại phải đối mặt với hình phạt tàn khốc khoét mắt chặt chân.

      "Ngươi muốn cứu ta ?" Dung nhan của Diêm vương nhiệm kỳ trước mang chút cổ quái, tóc mai bảy màu tựa như cỏ rác đỉnh đầu, buông râu, “Ta họ Diêm, tên Vương, ta có thể cho ngươi cơ hội này".

      Tịch Đức khi ấy, thậm chí còn chẳng biết Diêm vương là cái gì.
      Anhdva thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :