1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quỷ Sai - Thập Thất (30c +3pn + phụ lục)- Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Mãi mãi bên nhau



      Tô Dục ngồi dựa vào cửa miếu nhìn nước mưa thuận theo mái hiên chảy xuống, như cảm nhận thời gian dần trôi.

      Đây là trận mưa lớn thứ ba trong mùa xuân năm nay.

      Chàng rất thích mưa. Khi còn sống, mưa rơi xuống xuyên qua nón tre, cực kỳ bất tiện. Còn giờ đây, mưa chỉ có thể thấm vào áo ngoài, chàng hề cảm thấy lạnh lẽo, nhưng ra, tiếng mưa tí tách tí tách kia mang tĩnh lặng của thế gian, xua nỗi độc trong gian này.

      Khép mắt lại, chàng tưởng tượng, tựa như ở nơi xa xôi nào đó có người thầm với chàng, gì đó?

      Tô Dục nhếch nhếch khóe miệng, vốn cho rằng người đó những lời thương ngọt ngào, nhưng mất gần mấy chục năm, chàng mới nghe , đó chính là người con sai lầm chồng chất đọc Bản thảo cương mục.

      Nàng ngốc, ngốc cả trong ký ức của chàng cho đến tận ngày nay.

      Rốt cuộc chờ bao năm rồi? Bản thân Tô Dục cũng , chỉ có điều, cứ mỗi ngày trôi qua, chàng lại khắc thêm chữ ''Hận" đất, chàng cho rằng, dẫu sao cũng chỉ là tìm việc để làm mà thôi.

      Tô Dục xoa lên mặt tấm đá, ở góc, quả nhiên tìm được chữ khác: "", góc khác còn từ “Mến”, đại diện cho thời gian năm, "Mến" đại diện cho thời gian mười năm, đến hôm nay trăm linh chín chữ "" và mười chữ "Mến". Năm này qua năm khác, ước chừng đều khắc lên hai chữ "Mến ".

      Đây mới là cục diện thực mà chàng vạch ra, vốn muốn khắc chữ "Hận" khắp nền đất, nhưng ở nhân gian phiêu đãng trăm năm, chàng tự nhiên thấy có quá nhiều hận, có kẻ hận đến khắc cốt ghi xương, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến chôn vùi cả cuộc đời. Chàng bước theo lối mòn của những tên ngốc đó, chí ít qua mỗi năm, khi chàng khắc lên hai chữ "Mến ", trong lòng cũng thấy dịu đôi chút.

      Dù chàng thực cho rằng, nàng chăm chú quan sát yếu mềm mà chàng để lộ ra ngoài.

      Tô Dục từng vô số lần tưởng tượng ra cuộc trùng phùng của họ, chỉ có điều chưa lần nào thấy tình cảm dịu dàng như nước. Năm tháng qua , nỗi oán hận trong chàng càng ngày càng sâu sắc, pháp lực cũng càng ngày càng mạnh, tuy pháp lực của nàng như thế nào, nhưng chàng phủ nhận rằng chàng cũng từng tưởng tượng đến cảnh nàng bị hồn phi phách tán.

      Hồn phi phách tán tốt... Nàng thể ở cùng chàng, chí ít cũng thể ở cùng người khác.

      Chàng có nàng ? Tô Dục bước vào màn mưa, bị tiếng mưa vờn quanh.

      , thứ chàng buông bỏ được, chính là tình ban đầu của thời niên thiếu.

      "Đói ?"

      Giọng truyền đến tai Tô Dục, khiến chàng ngẩn người cả hồi lâu.

      Sau khi thay đổi triều đại, chàng liền du đãng khắp các huyện thành, để kiếm tìm giọng thân quen kia.

      Chàng di chuyển đến phía sau người con đó, vẫn là cách ăn mặc mà chàng rất đỗi quen thuộc, dù có điểm khác: Chắc hẳn khi nàng quay đầu lại, chàng có thể nhìn được dung nhan của nàng.

      đưa bánh màn thầu trong tay cho bé kia, đứa bẻ ăn ngon lành, đến khi Tô Dục liếc mắt sang nhìn mới biết, bé này chết rồi.

      Chàng cười khổ, nàng vẫn còn trái tim yếu mềm ấy.

      Tô Dục bất giác đứng phía sau, kia nắm tay bé , đường. Chàng bước theo sau, cánh tay mấy lần chỉ muốn nâng lên. Có thể nhìn ra pháp lực của nàng mạnh, cũng phòng bị, chàng chỉ cần thi pháp cái, nàng lập tức hồn phi phách tán.

      "Cho xâu kẹo hồ lô." kia trả ngân lượng cho tiểu thương bên đường, cổ tay áo được vén lên, lộ ra những ngón tay ngọc và chiếc vòng màu trắng tinh khiết nơi cổ tay, chiếc vòng tay này chàng từng tìm kiếm nhưng vô vọng, còn bàn tay ấy, là bàn tay chàng rất đỗi thích.

      "Tỷ cho nè." đưa xâu kẹo sang, bé vui mừng, kiềm chế.

      Trọng đám đông, chẳng ai để ý thấy kỳ lạ, khi xâu kẹo hồ lô dần dần biến mất giữa trung.

      Rất nhiều năm trước đây, Tô Dục cũng từng ăn kẹo hồ lô.

      Năm đó chàng mới chạy khỏi huyện Thanh Hà, đói khổ tới mức chỉ còn tấm da bọc xương. Suốt ngày gặm vỏ cây, ăn cỏ dại, khó khăn lắm mới đến được thành lớn, khi ấy cũng chỉ có thể lén ăn cám lợn mà thôi.

      Nhìn những xâu kẹo hồ lô tay tiểu thương bên đường, chàng đói đến run bần bật, thèm nước miếng, hai mắt sáng quắc.

      Nàng làm lơ được, thế là nảy ra chủ ý,"Ta nghĩ cách giúp đệ".

      Thừa lúc chợ đông người, nàng đụng mạnh vào vị đại nương to béo, vị đại nương này va phải người tiểu thương, tay tiểu thương cầm chắc khiến kẹo hồ lô rơi đầy đất.

      Đám ăn mày thấy cảnh đó lập tức đổ xô đến, dù mặt đất vô cùng bẩn thỉu, cũng tranh nhau nhặt lấy nhặt để, chàng cũng lượm được viên kẹo, dù đó có dính đầy bụi đất vẫn lập tức cho vào miệng, đề phòng đứa trẻ khác cướp mất.

      Kẹo hồ lô trong miệng hơi chát, hơi đắng, Tô Dục chỉ ngậm nỡ nuốt, hai mắt chăm chú nhìn nàng giống như đứa trẻ mắc lỗi cúi đầu đứng đó. Sau khi đền bù cho tiểu thương, nàng mặc cho vị đại nương kia la lối om sòm, chỉ thẳng vào mũi mà mắng chửi. Mắng mỏ hồi lâu, đại nương kía mới nhận ra biết phải gì nữa, ngượng ngùng bỏ .

      Vị ngọt của kẹo chạy vào cổ họng chàng, chua ngọt đều có, chàng từ đó bao giờ ăn kẹo hồ lô nữa, lại thề rằng phải tự mình cố gắng vươn lên.

      "Muốn gặp muội muội của muội ?" Khi chàng định thần trở lại, nghe thấy đó hỏi bé .

      "Muốn."

      "Muội gặp muội ấy ngay thôi."

      Nàng cầm cây quạt, điểm lên thi thể bé , hồn phách đứa bé đó mang theo nụ cười, bám chặt thi thể của mình.

      gặp được muội ấy ngay thôi... Câu này tựa như với chàng vậy.

      Tô Dục những ra tay được, còn cảm thấy ràng bất an của mình, vội vàng hồi tưởng lại dung mạo của nam nhân chàng từng gặp, liền biến hình ngay tức khắc, trở lại dưới gốc liễu.

      kia quay lại, mặt vẫn còn mang nụ cười ấm áp khi vỗ về an ủi bé , giống như những khuôn mặt bình thường khác, nét cười đó mềm mại dịu dàng vô cùng. Nàng thấy chàng có chút kinh ngạc, nhưng lâu sau liền bình tĩnh trở lại.

      Tô Dục nhìn chằm chằm vào nàng, nghĩ đến dung nhan mà phải đợi đến hơn hai trăm năm chàng mới được thấy, rất đỗi bình thường nhưng lại trở nên vô cùng đặc biệt, " làm việc phải ?".

      "Đúng vậy." Tuy trả lời như thế, nhưng cuối trong câu có chút ngập ngừng, để lộ cảnh giác. Tô Dục quá quen thuộc với những biến đổi trong giọng điệu của nàng.

      Thế là chàng giả bộ ngại ngùng, cố ý hỏi han bằng cách theo lôi bát cổ.

      Quả nhiên nàng nghi ngờ, tự để lộ thân phận: “Cậu là Quỷ sai mới hả?".

      Quỷ sai? Từ này cứ quanh quẩn trong lòng Tô Dục, ra lại thấy quen vô cùng, tựa như sớm biết từ lâu rồi, "Tiểu sinh là Qủy sai mới nhậm chức, tên là A Bát".

      "Xin chào, ta họ Nhiếp, tên là Thất Thất."

      "Nhiếp Thất Thất, tiểu sinh nhớ rồi."

      "Ừm... Cảm ơn." Khóe miệng nàng hạ xuống, có chút ngượng ngùng.

      Hóa ra đây chính là bộ dạng của nàng khi xấu hổ.

      "Thất Thất, cái tên nghe rất hay."

      Khoảnh khắc đó, chàng kết thúc thời gian chờ đợi, và cũng hiểu ra rằng, suốt hai trăm năm này, tất cả đều do cố chấp của chàng, lòng oán hận của chàng, hoàn toàn chẳng phải lỗi ở ai.

      Chờ đợi là do chàng chọn, dẫu phải nhận đắng cay, cũng nên oán Thất Thất.

      Thất Thất nợ chàng, chỉ là mười chín năm kìa, Tô Dục giờ đây chết rồi, chàng là tử hồn A Bát, thứ chàng cần, chỉ là lý do mà thôi.

      "Có ngày, ngươi cảm kích ta khi để ngươi đợi mấy trăm năm này.”

      Kể từ khi gặp Nhiếp Thất Thất, tự nhiên Tô Dục chẳng còn nhớ câu ấy nữa. Trước đó rất lâu, chàng luôn hoài nghi phải chăng câu này là để ám chỉ chuyện của chàng, chờ đợi trăm năm, ngoài tích lũy pháp lực, nhìn thấu hồng trần, cơ bản chẳng tạo nên công tích gì.

      Cảm kích? Đúng là nực cười.

      Ngay đến Thất Thất cũng chẳng biết tại sao sau năm năm nàng trở về, còn chàng lại muốn tìm câu trả lời từ nàng mà biến thành kẻ ngốc. Chàng nhớ tới khuôn mặt đầy vẻ hối hận của nàng trong miếu Nguyệt Lão, trái tim lại se sắt, rốt cuộc thể làm như chẳng động lòng.

      Thế nhưng, khi nhìn thấy Nhiếp Thất Thất đứng trước mộ muội muội Tô Hồng, trong lòng chàng đột nhiên bừng tỉnh, hoàn toàn hiểu được dụng ý câu kia của Diêm vương.
      Anhdva thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24 - 2



      Nhiếp Thất Thất chỉ cảm thấy lòng mình nặng trĩu, từng đợt sóng vấn vít trong lòng, sao trút bỏ được. Nàng, Quỷ sai ngay đến việc rơi lệ cũng phải nhờ pháp thuật, thực thể ở cùng với người thường. Cứ đại khái rằng trong lòng vui, nhưng thực chất thứ vướng mắc nơi đó là gì? Phải chăng là nước mắt Tô Dục?

      Đôi hài vải ra trước mắt, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Dục hai ngày nay gặp.

      "Tô Dục, thiếp trở về được", nàng mở miệng, giọng khàn đặc.

      "Tại sao?" Chàng nhìn nàng, chỉ trông rặng liễu phía xa xa ngừng lay dộng.

      "Hơn hai trăm năm, địa phủ sắp xếp Quỷ sai, thiếp thể trở về, xin lỗi." có Quỷ sai, cũng cho phép bất kỳ quỷ quan nào tiến nhập, thời gian gian thu hồn hoàn toàn chỉ tồn tại trong sổ sách của thiên phủ, bị niêm phong vĩnh viễn.

      Tô Dục lặng lẽ nhìn nét bi thương mặt nàng, nhưng đáng tiếc, cái ngày chia ly đó, chàng thể thấy, khuôn mặt nàng phải chăng cũng mang vẻ nỡ giống chàng.

      "Ta biết." Nếu nàng có thể trở về, bản thân ta tại thành ra thế nào? Mọi thứ trước đây đều là gương vỡ khó lành.

      Thất Thất muốn hỏi, tại phải làm sao đây? Lẽ nào để chàng chờ đợi hơn hai trăm năm rồi lại đoạn tuyệt mối duyên tình này? Nàng vẫn còn Tô Dục, đối với nàng mà , họ mới chỉ chia cách nửa năm, vậy mà tại trở thành hai trăm năm sau. E rằng ngoài địa phủ ra, chẳng có tình nào phải đến cảnh ngộ thế này. Bước tiếp ra sao, ngay đến bản thân nàng cũng chẳng bước tiếp theo phải hướng nào.

      Tô Dục lững thững bước tới phía sau tấm bia, sờ lên những viên đá cuội được trải mộ.

      Thất Thất rất đúng, những viên đá này đúng là độc nhất vô nhị, viên nào giống viên nào, bất luận là đường vân, chất đá. Trong mười chín năm trời chàng chơi với chúng rất nhiều, nên đều nhớ . Khi trải đá xuống, chàng là người phàm, dù đá cố định ở đó hay bị nước mưa xối xuống làm cho tản mát. Sau này chàng dần dần có pháp lực, từng viên từng viên bị mất cứ từ từ tìm về, rồi chàng dùng pháp thuật cố định chúng lại như thế này.

      "Thất Thất", chàng cầm viên đá cuội. "Suốt đời người, thậm chí cho đến sau khi chết, người thân cận nhất trong lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có nàng, nàng là độc nhất vô nhị của ta." Chưa lừng tin tưởng bất cứ người nào, vì chàng vốn mang tính cách độc, hai là chàng chưa từng để người nào thân cận với mình đến thế, tất cả có thể cũng do chàng quá cố chấp.

      Chàng trao viên đá cuội cho Thất Thất, nàng sững người đón nhận thứ duy nhất của thế gian.

      "Nếu lúc này ta đầu thai, chẳng phải hai trăm năm chờ đợi là vô ích sao.” Tô Dục chàng chỉ là chết mà thôi, chàng hề trở thành kẻ ngốc.

      Những tháng ngày chờ đợi trước kia từng tồn tại, bất luận ước nguyện ban đầu là chấp niệm của chàng hay là thứ gì khác, nhưng chàng hiểu Nhiếp Thất Thất, nàng tự động đem trách nhiệm của hơn hai trăm năm này đổ lên đầu mình.

      Ý của Diêm vương chàng hiểu, bất luận là nợ hay là , sau khi họ trùng phùng lại lần nữa quấn quýt, mà lần này, ai rời trước? Nhất định người đó phải là Thất Thất, chàng cũng bị bỏ rơi lần nữa.

      Cũng có thể... nàng vĩnh viễn cách nào rời xa chàng nữa.

      Vĩnh viễn... dài lâu tới mức khiến bản thân chàng thể phấn khích.

      Thấy Thất Thất vẫn còn ngẩn ngơ, Tô Dục cười phá lên.

      "Quỷ sai Nhiếp Thất Thất, ta là tử hồn A Bát, chúng ta hãy làm lại từ đầu." Chàng dừng lại giây lát, "Lần này, nàng thể rời bỏ ta trước nữa".

      Trước kia qua lại với nhau như thế nào, đại khái chàng cũng nhớ nữa, chàng đợi mệt rồi, đợi đến phát sợ rồi, để chàng nghỉ lát, oán hận u mê mãi mãi dừng lại tại cảnh giới này, kiếp sau tính tiếp .

      Tranh thủ lúc nàng thể lùi bước, thể chạy trốn, thể nấp, hãy trước thôi, lại thử thêm lần nữa. Bao năm như thế, chàng cũng tổng kết được rất nhiều kinh nghiệm, đối với tử hồn mà , thời gian dù sao cũng thừa thãi, dù chỉ có thể làm bằng hữu thôi, được ở bên nhau phải đơn cũng là chuyện đáng mừng rồi.

      Chàng chẳng qua quá mệt mỏi, để chàng tùy tiện cảm nhận hạnh phúc lần sao nào? được hả?

      Ánh mắt Nhiếp Thất Thất dần sáng lên, nhưng vẫn chưa dám tin tưởng, trầm ngâm nửa ngày trời, mới hỏi: "Tại sao lại lấy tên là A Bát?".

      ABát?

      Chuyện trước đây rất lâu rồi, Tô Dục hồi tưởng lại.

      Khi ấy chàng mới nhận ra mình có thể di chuyển đồ vật từ xa, liền thay đổi dung mạo trà trộn vào đám người, "Tô Dục" dẫu sao cũng là cái tên được nhiều người biết đến, chàng liền đổi cái tên khác để thu hút chú ý của mọi người.

      Nhưng... A Bát là vì...

      Chàng thở ra hơi dài, "Ta vốn cho rằng nàng phát , quả nhiên trời sinh lanh lợi". Chẳng thay đổi gì cả.

      Vì nàng? Thất Thất nhớ khi đó chàng tên trước, đúng ra thể biết nàng tên Thất Thất mới phải(1).

      (1) Chữ “Thất” (七) trong tên Thất Thất có nghĩa là số Bảỵ, chữ (八) trong tên A Bát có nghĩa số Tám. Thất Thất nghĩ rằng Tô Dục lấy tên A Bát là để ứng với tên của mình.

      “Có Quỷ sai, trăm năm trước ta và nàng từng ước hẹn, nếu có kiếp sau, làm cặp vương bát cùng nhau sống ngàn năm” Tô Dục lắc đầu, "Cuối cùng cũng chỉ có ta là quá đa tình, lại tưởng rằng ai ai cũng thế”.

      Vương bát? Nhiếp Thất Thất nhớ ra rồi, đêm đó chàng còn , "Nếu có ngày ta phải chết, nàng đùng cây quạt này điểm lên cơ thể ta phải ? Được như thế cũng là hạnh phúc rồì, chí ít, khoảnh khắc trước khi ta chết, nàng còn ở bên cạnh ta...”.

      Kết quả là đến khi chàng chết, nàng lại hoàn toàn chẳng hay biết.

      "Tô Dục, nếu ngày thiếp còn nữa, chàng thể tìm được thiếp, vậy chàng hãy đầu thai nhé." Dưới địa phủ có vô số thay đổi, còn có vòng cảnh cáo, hình phạt trăm năm bị phong bế, nàng sợ, sợ ngày nàng lại biến mất, chỉ còn mình chàng ngốc nghếch chờ đợi.

      "Thiếp cũng đầu thai, chúng ta cùng đầu thai làm cặp vương bát, có được ?"

      Đeo mai cứng dày lưng, thân hình lúc nào cũng cúi rạp, thấp hèn sống qua ngày, chỉ cần có thể ở bên nhau.

      "Được.” Tô Dục ôm trọn cơ thể nàng, hôn lên đôi môi trăm năm thương nhớ kia.
      Last edited: 5/10/14
      Anhdva thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Gan to tày trời





      Trong tình luôn xảy ra những chuyện bất ngờ, nỗi nhớ mong của Tô Dục làm mặt tôi đỏ bừng, nhưng trái tim như có gì đè nặng. Muốn đem tất cả tình trao gửi cho chàng, nhưng lại nhận ra những gì mình có thể cho quá ít ỏi.

      Giống như những kẻ ngoại tộc thế gian này, chàng đơn, tôi cũng đơn, cho dù có ôm nhau cũng chỉ là những thân thể băng lạnh.

      Từ trước đến nay, mỗi lần gặp Tô Dục, tôi đều với Tiểu Thiến, dẫu sao ấy cũng là bằng hữu mà tôi tin tưởng nhất ở địa phủ này.

      "Cậu là áy náy quá mức dẫn đến thiếu tự tin đấy!", ấy đập bàn tổng kết, "Thế tốt hơn so với vị hôn phu đỏan mệnh của tớ rồi, tớ luôn tự trách mình hại tính mạng ấy, do đó liền đem áy náy dồn lên chàng thư sinh kia, chỉ cần thấy chàng được sống là yên tâm.”

      Tôi thở dài hơi, Tô Dục gần đây luôn hào hứng với niên đại mà tôi sống, vì thế tôi liền mượn cuốn sách phác họa cơ bản về cuộc sống đại cho chàng. Thấy chàng hào hứng với cuốn sách, tôi mới yên lòng rời , nếu , hễ cứ xa chàng bước, tôi lại sợ chàng phải đơn.

      "Thường trong mối quan hệ của hai người, kẻ khoan dung thoải mái hơn nhiều so với kẻ áy náy." Tiểu Thiến nắm lấy vòng cảnh cáo tay tôi, "Tại sao cho y biết? Lẽ nào cậu muốn làm Thánh mẫu?".

      "Thánh mẫu?" Ý là gì?

      ấy trợn tròn mắt, "Chính là mình hy sinh, mình uất ức, giống như Thánh mẫu tái thế vậy".

      "Tớ nên với chàng sao?" Tôi cảm thấy rất khó mở miệng, cách nào thốt ra được.

      " cho y hay cũng quan trọng, nhưng cậu nên thức tỉnh mình , cậu cũng phải trả giá đấy thôi, đâu có sung sướng gì hơn y, đừng ngốc nghếch dằn vặt mình vì những chuyện qua nữa." ấy gõ gõ lên đầu tôi, “Thất Thất, cậu bị rơi vào cục diện này, ai cũng đều biết mà".

      Tôi cười cười, tác dụng của bằng hữu chính là lúc này đây.

      "Tên sắc quỷ Tiểu Tưởng kia biết lại muốn lừa tiểu muội muội nào nữa." Tiểu Thiến đột nhiên nhìn chằm chằm điểm bên ngoài cửa sổ, lầm bầm.

      Tôi thò đầu ra thấy Tưởng phán quan ở Đông Y sương phòng thử y phục. Đông Y sương phòng là tiệm y phục ở địa phủ, có phục trang nào cả, chỉ sưu tầm tất cả bản vẽ phục trang thuộc tất cả các thời đại và gian, chủng loại cực kỳ phong phú.

      "Quỷ đầu đại ca có gửi tin nhắn cho tớ, là sau tháng nữa, giữa thiên phủ và địa phủ diễn ra cuộc gặp gỡ hữu nghị trăm năm. Tiểu Tưởng lẽ nào định tới gặp người trong mộng ở thiên phủ của ?"

      "Tó biết rồi, ấy chẳng phải là thiên quan ở thiên phủ sao, có thể dùng bộ dạng đó để xuất trước mặt ây ư?" Tiểu Thiến vẻ mặt tức giận.

      Tôi nhìn ấy, cảm thấy buồn cười, hóa ra chìm đắm trong cục diện này chỉ có mình tôi.





      "Trở về địa phủ chuyến này, tâm trạng nàng có vẻ tốt hơn nhiều." Tô Dục ngẩng đầu lên từ cuốn sách, liếc xéo tôi, ánh mắt thâm trầm, "Có tình nhân cũ ở địa phủ sao?".

      Tôi lắc đầu, ngồi lên vách đá, ngón chân đá đá những bọt nước nơi thác chảy. Sơn động này sau màn nước của con thác cực lớn, nếu phải có thể di chuyển trong chớp mắt, người phàm căn bản đủ sức để vượt qua dòng thác mà tiến vào đây. Trong động vô cùng lạnh giá, mọi thứ đều được tạo thành từ những khối băng, đây là nơi Tô Dục tu luyện trăm năm qua.

      Tiểu Thiến thích Tiểu Tưởng... Khóe môi tôi cong vút, khi bản thân chìm đắm trong tình , lại phát ra trái tím bạn mình cũng có nơi có chốn rồi, cảm thấy rất đỗi vui mừng. Hai người này đều vô cùng kỳ lạ, chành chọe nhau suốt mấy chục năm, cuối cùng mới "tu thành chính quả".

      Tô Dục vụt chạy đến bên tôi, "Mấy ngày trước vẫn còn vội vàng thương chiều chuộng ta, thế mà hôm nay chễnh mảng với ta như vậy?", ngữ khí mang vẻ bất mãn.

      Chàng chỉ tay về phía chồng sách chất cao như núi bên cạnh, tôi gần như di chuyển cả thư viện địa phủ về đây cho 1 chàng rồi.

      Ôm chặt cổ chàng, tôi nhớ đến lời của Tiểu Thiến, chàng là tử hồn trải qua trăm năm, nên tôi cũng bị liệt vào hàng trâu già gặm cỏ non, thinh thoảng làm nũng cũng chẳng có gì quá đáng, "A Bát, chúng ta ra chỗ ruộng đất ở bên ngoài thác nước này trồng ít rau quả có được ?".

      ràng chàng bị giọng điệu nũng nịu bất thường của tôi làm cho ngây người, "Trồng rau quả, tại sao lại trồng rau quả".

      Tôi vùi đầu lên vai chàng, "Nếu chúng ta có thể trở thành cặp phu thê bình thường, chàng làm đại phu, thiếp cần kiệm chăm nom gia đình, rau dưa trong nhà đều được trồng ở ngoài ruộng, còn có thể nuôi thêm gà vịt nữa". Lợn cần lắm, mùi rất khó chịu, chàng cũng thích.

      "Sao lại nghĩ đến điều này?"

      Cũng giống như bao người khác vậy, "Chàng chưa từng thành thân, thiếp cũng chưa xuất giá". đáng tiếc, những việc nên làm khi còn sống đều bị bỏ lỡ, "Dù là chết, cũng đâu có nghĩa chúng ta thể làm những việc này".

      rất lâu rất lâu trước đây, tôi từng cho rằng làm Qủy sai là công việc để bù đắp những nuối tiếc của bản thân.

      "Thất Thất, phải ta nghi ngờ nàng, nhưng nàng thực có thể trồng ra được những thứ đó?" Chàng mỉm cười, trêu đùa tôi.

      "Chẳng phải còn có thần đồng là chàng sao, năm đầu tiên được, năm sau thử lại, chúng ta có rất nhiều thời gian. "Có thời gian dần dần bù đắp từng chút ".

      Tôi suy nghĩ trước sau, việc đầu tiên tôi muốn làm chính là điều này.

      "Được, ta nấu rau. Nếu nàng trồng được, đích thân ta xuống bếp nấu cho nàng ăn."

      “Có lẽ còn có thể may được mấy bộ y thường nữa", dựa vào vóc dáng mà cắt áo chẳng biết có khó hay , "Vải màu trắng được ?".

      "Ta cứ ngỡ nữ nhi thời đại các nàng học nữ công gia chánh." Chàng cau mày, "Nàng cũng nên thư thả thôi, mọi thứ cứ phải từ từ".

      Thấy sắc mặt tôi thoải mái, chàng liền kéo tôi dậy, "Nào, ta đưa nàng xem thứ này".

      "Thứ gì?" Tôi cho rằng hang động lóng lánh được trang trí bằng những tảng băng lớn này đủ khiến mình chấn động lắm rồi.

      Chàng kéo tay tôi, lập tức nhảy vào giữa thác nước, sóng nước cuồn cuộn khiến tôi sao thở được, may mà tôi phải dựa vào hô hấp để sinh tồn, dù biết bơi, nhưng dòng nước cũng chẳng thể làm tôi mất thăng bằng được.

      đến chỗ cạn, quá nửa cơ thể tôi mặt nước, chàng chỉ vào loài vật bé đám đá cuội cho tôi xem, “Nhìn con vật này , là ta nuôi đấy".

      Quanh đầu tôi vằn đèn giăng đầy, hai con rùa?

      “Phu quân tên là A Bát, thê tử trước đây gọi là Tiểu Muội, giờ tên là Thất Thất.”

      Chàng nuôi bằng cách nào? Tại sao lại to thế này?

      "Nuôi hơn hai trăm năm rồi, mùa hạ hằng năm đều cho chúng ăn rất no."

      Cơ thể chúng đúng là béo tốt khỏe mạnh, tôi dời ánh nhìn, dù từng bừa kiếp sau làm cặp rùa sống cùng nhau, nhưng nhìn bộ dạng hai con vật kia, lòng vẫn cảm thấy, nếu phải vào bước đường cùng, bản thân nhất định chọn làm loài đó.

      Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ tới chuyện, "A Bát, đừng dùng dung mạo trước đây của Tô Dục nữa, thiếp muốn thấy bộ dạng chàng của tại", muốn thấy dáng vẻ của chàng sau khi trở thành tử hồn.

      Mặt chàng chợt xám xịt, "Ta sợ nàng nhìn quen mắt".

      "Chàng như thế này rất lãng phí pháp lực." Dù sao duy trì tướng mạo này cũng phải biện pháp tốt, nhất là tôi luôn dùng dung mạo bình thường để diện trước mặt chàng, còn chàng lại... Tôi thấy có chút công bằng.

      "Nàng cần phải lo lắng như vậy đâu." Chàng rất tự hào về pháp lực của mình.

      Nghe tử hồn tuy cũng luyện pháp lực nhưng có hạn mức tối đa, quỷ quan lại cần phải tuần tự dần dần, vì thế mà pháp lực của chàng cao hơn nhiều so với đa số quỷ quan.

      Tôi chẳng còn cách nào khác, có lẽ chàng định xuất với chân diện trước mặt tôi.

      Bên tay phải chợt xuất hai bóng người, là Cung Ly và trông rất trẻ, tầm mười bảy mười tám tuổi. Tôi quen ấy, nhưng ấy lại mỉm cười mừng rỡ nhìn tôi.

      "Thất Thất", Cung Ly trông thấy tôi như trút được gánh nặng, "Cuối cùng cũng tìm được ".

      hiếm khi thấy ấy có dáng vẻ như vậy: "Chuyện gì?".

      Cung Ly bảo kia đứng sang bên, kéo tôi đến góc khác rồi : "Quỷ sứ cấp bảo tôi đưa Quỷ sai mới này theo, là đến từ thể kỷ Hai mươi mốt. biết là tôiđến từ thời Dân Quốc, ta gì tôi hiểu, tôi ta cũng hay. Tôi chẳng còn cách nào khác, đưa ta tới giao cho , xem xem hai người có thể trao đổi với nhau được ?".

      "Quỷ sai mới?" Đây mới là tân Quỷ sai đúng chuẩn.

      "Nhân tiện hỏi câu, thế nào là 'Thanh xuyên'? Tôi nghe chẳng hiểu gì cả?"

      "Thanh xuyên?" Đối với mấy từ mạng hay sử dụng này, tôi cũng phải dựa vào kiếp trước có đọc lướt qua chút và sau này được Tiểu Thiến bổ túc mới có thể hiểu được, "Nghĩa là xuyên đến triều Thanh".

      Cung Ly nghe vẫn hiểu, lắc đầu quầy quậy, "Thôi bỏ , dù sao cũng hướng dẫn ta, lần này tôi nợ ân tình".

      " vấn đề." Sau khi Cung Ly rời , tôi mới quay trở lại.

      kia chẳng biết từ lúc nào ôm chầm lấy Tô Dục, chẳng thèm đoái hoài đến vẻ chán ghét mặt chàng, liên mồm , " là mỹ nam hàng đầu, bổn nương phải lòng rồi, chàng nhất định phải lấy ta, làm chồng của ta!".

      ràng gan to tày trời mà!

      Tôi trợn mắt trừng trừng nhìn, Tô Dục sau khi nghe lời kia liền kinh hãi, cuồng nộ, khoát tay chặn lại. lập tức như diều đứt dây, bị chàng dùng pháp thuật cho bay lơ lửng trung.

      May mà ta chết, chí ít cũng mất mạng thêm lần nữa.

      Tôi miễn cưỡng tự an ủi bản thân.
      Anhdva thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25 -2

      Chẳng biết có phải do tác dụng tâm iý hay , tôi cảm thấy Tô Dục lúc này so với khi còn sống, ngạo mạn và tùy tiện hơn rất nhiều. Dựa vào pháp lực cao cường, chàng thi triển được pháp thuật trong lòng hào hứng, phấn khởi cả ngày chẳng thèm bận tâm đến điều gì, chẳng bao giờ đặt người hay quỷ trong mắt.

      Loáng cái, Quỷ sai mới kia bay cao hai, ba mươi trượng, pháp lực của tôi chẳng thể nào theo kịp, tôi giật giật tay áo chàng, "Mau kéo ấy lại ".

      Chàng nâng tay kéo vạt áo lại, "Chỉ dùng chút sức lực thôi, ta chết rồi, vấn đề gì đâu".

      "Tô Dục, Cung Ly bảo thiếp phải để ý ấy!" Tôi đành .

      nhận ủy thác của người khác phải tận tâm, đây là lễ giáo thời cổ, chàng đương nhiên hiểu được, liền thi triển pháp thuật kéo ta từ xa trở lại.

      Khả năng thích ứng của kia cũng thực mạnh mẽ, sau khi nhìn trái ngó phải, liền hào hứng : "Vừa rồi là làm thế nào vậy? Vút cái lên tận mây xanh!".

      Phải chăng đó là khả năng nhảy cóc của tư duy, chẳng trách Cung Ly thể nào chịu được, "Xin chào, tôi là Quỷ sai Nhiếp Thất Thất, chàng là... A Bát". Tôi qua loa, tránh nhắc đến thân phận của Tô Dục. Diêm vương tuy biết vì nguyên nhân gì mà thả chàng, nhưng có thể để chàng tự do bao lâu, chẳng ai suy đoán được, ít để lộ thân phận vẫn tốt hơn.

      "Tôi là Chu Giai Kỳ, hai người có thể gọi tôi là Julian." Ánh nhìn của lại đổ dồn lên người Tô Dục.

      Tô đại tài tử hề nghiên cứu tiếng Tây, nên chỉ được đúng từ, "Trư"(1).

      (1) Julian trong tiếng Trung được đọc là Zhũ lìãn (Châu Lợi An), Tô Đục rành tiếng nước ngoài nên chỉ nghe ra từ đầu tiên, nhưng lại nhầm thành từ “Trư” có nghĩa là “Lợn” do tượng đồng .

      "Tôi đến từ đại, chàng đến từ triều Minh", tôi cười cười, phát nàng giương nanh vuốt ma quỷ về phía Tô Dục, còn Tô Dục vẻ mặt khó hiểu nhìn nanh vuốt ma quỷ đó, lập tức bổ sung, "là bạn trai của tôi".

      " hả? đáng tiếc." Nanh vuốt được lặng lẽ thu về.

      Tôi thở phào nhõm, lần đầu tiên còn qua được, lần thứ hai biết thế nào.

      Tô Dục cũng có học qua vài từ cơ bản của đại, hiểu rằng có cơ hội để tiếp tục hành vi bạo lực, liền dụ mấy con rùa nơi khác.

      " đến triều Thanh được mấy ngày rồi?" Tôi kéo ta ngồi xuống bờ đê, rồi hỏi.

      " ngày", Giai Kỳ thần thái phấn chấn, "Cung Ly đưa tôi gặp Khang Hy, thấy các A ca, còn có thê thiếp hậu cung nữa. Nam nhân coi là đẹp, nữ nhân cũng chẳng phải là xinh, nhưng đều ung dung cao quý. chung cũng thỏa mộng xuyên về triều Thanh của tôi rồi".

      ý nghĩ bất giác vụt qua đầu tôi, "Quỷ đầu tìm phải chăng là họ Ngô?".

      "Sao biết, chính là Ngô đại ca đó."

      Chiêu thức tuyển dụng theo kiểu dụ dỗ này đúng là rất giống huynh ấy.

      Xem ra địa phủ cho huynh ấy thăng thiên cũng phải là có lý, nhìn quanh tất cả Quỷ đầu, đâu có Quỷ đầu nào có khả năng tìm Quỷ sai tốt như thế, chỉ cần túm là chuẩn, hãm hại lừa đảo, chẳng nương tay bao giờ.

      "Chỉ là... lần đầu tôi định hồn lại để tử hồn chạy mất." ta rầu rĩ lúng búng , "Cho nên Cung Ly tỷ tỷ mới tới cùng tôi".

      Tôi cảm thấy việc này giống như sơ suất đơn thuần, dường như có tình gì đó, "Sao lại để nó chạy mất?".

      ta khóc lóc thảm thiết, "Vì... tôi sợ nhìn thấy máu...".

      Máu? Chỉ là sợ máu người sau khi bị lăng trì? Hay là ngay cả máu vết thương cũng sợ?

      Sau mấy ngày bị quấn lấy, kết luận tôi rút ra được chính là vế thứ hai.

      "Quỷ đầu đại ca." Tôi tỏ vẻ lên án, nhìn chằm chằm vị Ngô quỷ đầu hả hê trước mặt.

      Huynh ấy chớp chớp mắt, làm như vô tội, "Ta cũng chỉ mới biết là ấy sợ máu".

      Ai biết là hay giả? Tôi tìm tiểu nhị của Ngạ Tử tửu lâu, cũng gọi cốc rượu, khi ngẩng lên nhìn, chỉ mơ hồ thấy mắt huynh ấy ngấn lệ, chẳng phải do pháp thuật tạo nên hay sao?... Tôi vừa tức lại vừa buồn cười.

      "Thất Thất, đứa trẻ này rất đáng thương." Huynh ấy nhìn về nơi nào đó phía xa xăm, "Khi còn sống, bé mắc bệnh thận, trị mãi khỏi, thay thận rồi thêm tiền thuốc cao ngất ngưởng, cha mẹ bé trốn tránh trách nhiệm, vứt bỏ bé trong bệnh viện mình. Đáng thương cho bé chỉ có thể nhìn những đứa trẻ khác thay thận thành công, ra viện, còn mình vĩnh viễn phải tiếp máu, mãi đến khi chết, cho nên mới sợ máu như vậy".

      Tôi cau mày.

      Huynh ấy nắm tay tôi, khẩn thiết, "Khi nằm liệt giường bệnh, bé chỉ có thể lên mạng đọc tiểu thuyết, ảo tưởng tới những điều . Khó khăn lắm ta mới an ủi được bé đến triều Thanh, chính là muốn hoàn thành giấc mộng đẹp của bé, muội giúp thời gian nhé".

      Thấm thoắt tôi quen biết Quỷ đầu đại ca mười năm rồi, huynh ấy là người bạn tôi kết giao lâu nhất cả khi còn sống và sau khi chết, nếu lúc này tôi chưa hiểu tính tình của huynh ấy, đúng là chết uổng công rồi.

      "Quỷ đầu đại ca, đừng thêu dệt nữa." Giọt nước mắt lăn qua lăn lại, bộ dạng quá ư giả tạo, huynh ấy chỉ thích hợp với vẻ chế nhạo mà thôi, giống như cái ngày đầu tiên cảm khái với khói thuốc và rượu vậy.

      Cánh tay huynh ấy run rẩy hồi, miễn cưỡng lau giọt lệ; "Dễ nhận ra lắm sao?".

      Tôi gật đầu.

      "Thực ra ấy chỉ là kẻ đọc tiểu thuyết đến mê muội, tuổi còn trẻ sớm tạ thế mà thôi." Huynh ấy .

      Tuổi còn trẻ sớm tạ thế... Tôi hai mươi chín tuổi, có được tính là tuổi còn trẻ ?

      "Ta làm chuyện này thực dễ dàng chút nào, Quỷ sai khó kiếm." Huynh ấy lại bắt đầu than thở, "Khi thảm nhất, tìm được mười tử hồn cả mười đều từ chối, bọn họ ai cũng khấp khởi, chỉ muốn mau chóng được đầu thai".

      "Nhưng thành tích của huynh vẫn rất tốt." Nghe Quỷ đầu cũng có xếp hạng, đứng đầu là ai đương nhiên chẳng cần phải .

      "Điều đó đương nhiên rồi, tại ta cũng tìm người càng lúc càng chuẩn, hơn nữa ta chỉ tìm ở đại thôi." Ngay tức khắc huynh ấy mỉm cười. "Cũng là nhờ gặp muội, đầu óc ta mới được mở mang như vậy."

      Huynh ấy thần thần bí bí liếc nhìn tôi, "Vì muội khác, muội tới đây là do ý trời".

      "Ý trời?" Tôi hiểu, chẳng biết có phải dây thần kinh nào đó của huynh ấy bị rút rồi ?

      "Chuyện này ra cũng kỳ diệu, trong mấy ngày ấy, bất luận ta lật xem sổ sách thế nào, sau cùng vẫn dừng lại ở trang sơ yếu lý lịch của muội, lần nào cũng như vậy." Huynh ấy chỉ chỉ lên : "Dường như thiên ý định sẵn".

      Tôi chẳng hiểu gì, cười huynh ấy, "Thiên ý muốn muội trở thành Quỷ sai để làm gì?". Lẽ nào thiên quan trong thiên phủ cũng kiêm làm Quỷ đầu?

      "Khi đó ta cũng chưa nghĩ đến chuyện tìm muội, nhưng sau này lật xem lý lịch của muội nhiều lần, thấy có hàng chữ thiên phủ chú vào." Huynh ấy tiếp tục với luận điệu về thiên phủ của mình.

      "Ghi chú gì vậy?" Cuộc đời tôi chẳng có gì đáng cả, còn có thể nhận xét thế nào chứ?

      “Mưòi năm như ngày, trăm năm như ngày, ngàn năm như ngày." Huynh ấy cao giọng, nhấn mạnh.

      Mười năm như ngày, chỉ công việc của tôi, còn trăm năm như ngày?

      " đến trăm năm, ràng là ngầm bảo ta lôi kéo muội vào nghề Quỷ sai này, ràng quá rồi."

      "Huynh cần phải dọa muội như thế, khi ấy sao ."

      “Khi đó chẳng phải hai ta còn chưa quen biết gì sao?" Hơi rượu bốc lên, mặt huynh ấy bắt đầu đỏ lựng.

      Tôi lắc đầu, từ khi nào huynh ấy lại sử dụng pháp thuật với bản thân mình như vậy? Hèn chi huynh ấy lâng lâng rồi.

      "Thất Thất, muội phải tin." Huynh ấy giơ ngón trỏ ra lắc qua lắc lại, "Mười năm trước khi muội lần đầu gặp ta, chưa từng hỏi về chuyện mình chết".

      Mười năm trước...

      "Hà tất phải nhắc đến", tôi mỉm cười có chút phiền muộn.

      "Trong câu chuyện đó, chỉ có người chết, chỉ có mình muội." Huynh ấy nằm bò ra bàn, ánh mắt đờ đẫn, “Chuyện lớn như thế, lại chỉ có người chết, muội xem, có thể ?".

      Tôi sững người, những thứ tích tụ trong lòng chầm chậm dâng lên, duy có con tim là vẫn thoải mái, chỉ có người chết, so với cả đám người chết vẫn tốt hơn nhiều.

      Huynh ấy vẫn mơ màng cường điệu, "Muội phải do ta lựa chọn, mà là trời chọn".

      Được thiên quan lựa chọn, sao tôi có vinh hạnh đó?
      Anhdva thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Bát tiên thần toán



      Bất luận là thời gian mười năm, trăm năm hay ngàn năm, tóm lại muốn làm được Quỷ sai, nhất định phải có lòng kiên định. Khi còn sống tôi chưa từng cảm thấy như vậy, chỉ nghĩ rằng công việc là để sống tạm qua ngày. Nhưng nếu chẳng có việc gì để làm? Thế buồn chán đến mức nào? Tôi làm Quỷ sai, dù sao cũng rất yên tâm, thoải mái, ngày tốn quá mấy canh giờ, trong lòng cũng có ý gắn bó.

      Còn Tô Dục lại hoàn toàn trút bỏ y thuật của mình, chữa bệnh từ thiện nữa, Hồi Xuân đường với chàng cũng hết duyên phận, chàng giờ đây chỉ còn biết rong chơi, nhàm chán qua ngày.

      "Ai ta có việc gì để làm." Chàng nghe thấy tôi vì chàng mà cảm khái, lại mỉm cười gian xảo phản bác.

      "Còn có việc gì chứ?" Tôi cau mày nhìn khuôn mặt đầy tà ý của chàng.

      Mỗi lần chàng cười như thế, thiên hạ dù đại loạn cũng xảy ra tiểu loạn.

      Chàng chỉ cười đáp, loáng cái kéo tôi di chuyển đên góc đường.

      "Đây là huyện thành nào?" Tôi hỏi chàng.

      "Điều đó quan trọng." Chàng biết từ đâu biến ra chiếc bàn trúc, ghế trúc, kéo lên lá cờ, cờ có viết "Bát tiên thần toán", tôi bất giác nhịn được cười.

      Chàng bày bút, giấy trắng lên bàn, lại thêm món đồ chặn giấy bằng ngọc thạch rất nặng, "Bát tiên thần toán" ra mắt, khai trương kinh doanh.

      Tôi ngồi trong trà quán phía đường đối diện, tìm vị trí đẹp để xem trò vui. Sao mà giống như vậy, khoảng mười năm trước cũng có thời gian tôi từng ngồi từ xa chăm chú theo dõi, hào hứng nhìn chàng. Tính cách của Tô Dục luôn trái ngược với tôi, chàng từ trong sóng to gió lớn có thể tìm ra đường sống, giữa trời yên biển lặng cũng có thể đột nhiên làm cho nổi sóng, bao giờ cam chịu số phận.

      Mặc dù là chờ đợi, cũng đợi cách cam tâm tình nguyện; nếu khoan dung tha thứ, chẳng bao giờ nhắc đến chuyện cũ, hoàn toàn xóa bỏ. Tâm tư chàng so với nỗi buồn khó chịu của tôi thực hoàn toàn trái ngược.

      thư sinh nghèo khổ sắc mặt nhợt nhạt, quần áo rách rưới, ủ dột đến trước mặt chàng, bị chàng gọi lại: "Tại hạ là Bát, dường như công tử có nỗi sầu khổ trong lòng, Tô Bát có thể giúp công tử thoát khỏi cơn mê loạn".

      Thư sinh kia do dự giây lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống, bắt đầu câu chuyện: "Tiểu sinh muốn xem trước rồi , được, tiểu sinh dù đồng cũng trả".

      "Đương nhiên rồi," Tô Dục đưa bút cho thư sinh kia, "Hãy tùy ý viết".

      ta loáng cái viết xong, bộ dạng vô cùng đắc ý.

      "Thắng?" Khóe miệng chàng nhướng cao, vẻ châm biếm , lại : "Thiên Mưu lược trong Binh pháp Tôn Tử có viết, 'Thế nên bách chiến bách thắng cũng chưa phải cách sáng suốt nhất trong sáng suốt’. Công tử sầu khổ lại viết ra chữ này, ràng có ý nhắc tới những bậc tiền nhân trăm trận trăm thắng. Tin rằng lần tới công tử nhất định qua cơn bĩ cực đến tuần thái lai, hy vọng rạng ngời".

      Giải thích như thế sao? Nghe như bảo tên thư sinh ngốc này cần phải thử trăm lần mới hy vọng thành công vậy?

      Tên thư sinh phản bác lại, mới nghe được nửa câu cười rạng , đứng dậy bỏ .

      "Công tử!" Tô Dục gọi lại, "Vừa rồi công tử nếu xem chuẩn, trả tiền".

      Thư sinh kia quay đầu lại, ánh mắt thô bỉ, "Ông xằng bậy hồi, còn vọng tưởng muốn lừa ta hai lượng bạc? Đúng là ngu ngốc!", rồi rảo bước rời , bộ dạng cực kỳ hăm hở.

      Tô Dục cũng chẳng tức giận, sau khi khoan thai liếc nhìn tôi cái, tiếp tục túm lấy người đường, lần này là vị tiểu thư ra ngoài cùng nhũ mẫu.

      Chàng cũng biết thân biết phận, sớm biến đổi dung mạo của mình, trở thành ông lão râu tóc bạc phơ, giả trang bán tiên, tinh thần minh mẫn, nếu chẳng thể bói toán nhân duyên cho người khác được, lập tức bị kéo về làm phu quân người ta mất.

      :Bát tiên thần toán, ông xem hôn của tiểu thư nhà ta thế nào?”

      Chàng làm bộ làm tịch bấm đốt ngón tay hồi lâu, mới : “”Đó là duyên trời tác hợp, tất có thể bách niên giai lão".

      "Những lời đó là ?" Vị tiểu thư kia ôm cây đàn tỳ bà làm bộ che mặt xấu hổ, nhũ mẫu lại càng sốt ruột.

      "Đương nhiên, tiểu thư chỉ cần nghe tại hạ câu."

      "Xin cứ ."

      "Phàm chuyện gì cũng phải suy đì nghĩ lại ba lần mới làm, lui bước thấy biển rộng trời cao."

      "Đa tạ thần toán." Nhũ mẫu trả hai lượng bạc, đỡ tiểu thư rời .

      Tô Dục đùa nghịch với số tiền vừa kiếm được, làm ăn bắt đầu vào cầu rồi, lại vị lão nhân gia ngồi xuống.

      "Bát tiên thần toán, lão hủ năm nay có hạn, cơ thể xương cốt đều mỏi nhức yên, lão chỉ có căn nhà , ông xem giúp xem, nên trao cho con cả, hay đứa thứ hai?"

      "Được." Tô Dục đặt hai đồng bạc lên bàn, "Tại hạ tính ra, trao cho con thứ tốt".

      "Vậy sao?" Lão nhân gia có vẻ tin, cũng nhắc đến chuyện ngân lượng, đứng dậy bỏ .

      Tiếp theo là cảnh ế ẩm buồn tẻ, tôi đến bên cạnh chàng, "Vừa rồi là chàng quăng đồng xu quyết định phải ?". Làm vậy để lựa chọn trao sản nghiệp tổ tông nhà người ta cho con cả hay con thứ?

      Chàng gật đầu, "Lão nhân gia kia vốn vừa ý con cả, đáp án quan trọng, ông ta chỉ muốn thỉnh cầu để được yên lòng thoải mái mà thôi".

      Tôi kéo chiếc ghế trúc, ngồi xuống trước mặt chàng, "Bát tiên thần toán đại nhân, hãy xem cho tiểu nữ ".

      "Nàng?" Đáy mắt vẻ chán ngán của chàng cuối cùng cũng dậy sóng, "Xem gì đây?".

      "Thấy gì đấy."

      " nương là người an nhàn, hòa nhã, bình sinh có chí lớn, tạo dựng được công danh, chẳng ai biết đến, vì thế mà chẳng có công danh lợi lộc gì cả."

      Tôi gật đầu, "Rất chuẩn", Từng nghĩ tới có rất nhiều chuyện trong cuộc đời cứ lặp lặp lại cách đơn điệu, công việc tầm thường tẻ nhạt, cuộc sống chán ngắt vô vị, hai thứ đó cứ quanh quẩn bám dính, tôi chỉ tự an ủi mình, nếu có thể cứ như thế đến cuối đời cũng được xem là điều may mắn.

      Mãi đến khi vận mệnh bức ép, khiến tôi chạy chệch đường ray…

      "Nhân duyên của nương", sống mắt chàng lay động, "Khi còn sống phải chăng nương có phu quân?".

      Ánh mắt kia chẳng có thiện ý gì cả, tôi vội chớp mắt khẳng định, "Chưa từng". thầm chắc được tính chứ.

      "Vậy... ý trung nhân?" Khuôn mặt chàng tuy mang nét già nua, nhưng vẫn còn lộ vẻ gian xảo, chẳng tử tế chút nào.

      Cổ họng như tắc nghẹn, "Có". Nếu ngay đến tình đơn phương cũng có, vậy chẳng phải tâm lý bất bình thường sao.

      "Người đó dáng vẻ thế nào?"

      ràng là đoán mệnh, sao cứ như thẩm vấn người ta thế này? Tôi thở dài hơi, ai bảo mình tự chui đầu vào rọ chứ. "Tướng mạo đoan chính, thành tích học tập nổi trội.”

      Đây là ấn tượng duy nhất. Sau khi bước chân vào xã hội, tôi chưa từng tham gia bất cứ buổi họp mặt nào, sau này tình hình người đó ra sao, tôi cũng chẳng biết thêm gì nữa.

      Sau khi định thần lại, tôi chỉ thấy trước mắt là khuôn mặt xám xịt, hình như chàng rất tức giận.

      "Xem giờ sinh ngày mất cho thiếp ? Có xem được ?", tôl chuyển chủ đề, muốn lại giẫm lên mìn nữa.

      Chàng nắm tay tôi, trầm, u ám , "Nàng chưa từng với ta, ta làm... sao... biết... được".

      Chưa từng nhắc đến sao?

      Người qua kẻ lại đường đều nén nổi tò mò, nhìn ông già tóc bạc phơ nắm tay tiểu nương, có chút gì đó kỳ lạ.

      Tôi cố lờ những người xung quanh . "Thiếp nhớ." Thấy chàng như sắp nổi cơn thịnh nộ, tôi giải thích, "Là , thiếp nhớ".

      Ngày ấy chẳng qua cũng là ngày bận rộn như bao ngày khác, chỉ có điều ngày ấy, tôi bị sa thải. Lý do bị cho thôi việc, tôi cũng quên rồi, hình như là cắt giảm biên chế gì gì đó.

      "Thiếp đờ đẫn cả người, chẳng biết ngồi lên xe nào. Rất ít người, thiếp cứ thế ngẩn ngơ ngồi ghế." Khi ấy chỉ nghĩ đến chuyện về nhà phải thế nào với mẹ. “Bây nhớ lại, là thiếp cố ý lên nhầm xe, chỉ mong nó có thể đưa mình càng xa càng tốt, nếu rời khỏi thành phố là tốt nhất.”

      “Xe, chính là phương tiện được bọc bằng sắt, và dùng dầu để chạy?” Chàng khẽ hỏi tôi.

      “Ừm," Mọi trùng hợp đều tập trung vào ngày ấy, "Sau đó xảy ra tai nạn, chiếc xe thiếp ngồi đâm phải xe tải, lâu sau nổ tung. "Chính nó đưa thiếp khỏi thế gian, đến nơi mà dương mãi mãi chia cách.”

      "Nổ tung? Đau lắm phải ?" Chàng hỏi tôi.

      Tôi nhìn vào mắt Tô Dục, hóa ra bất luận vẻ ngoài có thay đổi thế nào, nỗi đau thương nơi ánh mắt vẫn thể khác.

      "Trước khi phát nổ, xe bị đâm cho đến mức méo mó, thiếp bị kẹt ở chỗ ghế ngồi, chạy được, mọi người xung quanh ai nấy đều tự tìm cách thoát thân qua lối thoát hiểm," Sau đó chiếc xe nổ tung, ngọn lửa hừng hực nuốt gọn tất cả.

      Chưa từng hỏi Quỷ đầu đại ca về chuyện này, chỉ là tôi dám đối diện, đối diện với cảnh tượng bản thân mình bị đám cháy vây khốn cách nào thoát khỏi.

      "Hóa ra thực chỉ có mình nàng chết trong câu chuyện đó.”

      Chớp mắt chàng đưa tôi đến huyệt động sau thác nước, nắm chặt tay tôi rồi ôm tôi an ủi, "Thất Thất, nếu ta ở đó, ta nhất định cứu nàng, cứu được nàng, ta theo nàng".

      Tôi thầm lắc đầu, đâu.

      Nếu tôi chết, gặp được chàng. Và nếu tôi gặp chàng trong tình cảnh đặc biệt ngày ấy, với cá tính hoàn toàn trái ngược của chúng tôi, có lẽ chỉ biết để tất cả vuột mất.

      Chàng là người qua đường, tôi cũng là người qua đường, chỉ thế mà thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :