1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quỷ Sai - Thập Thất (30c +3pn + phụ lục)- Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Hồng nhan họa thủy



      Vốn tưởng rằng bản thân và Tô Dục chẳng qua chỉ cùng trong gian mà thôi, ngờ tới rằng, thời gian gian vốn luôn song hành, y từng sống tại triều Minh, đền triều Thanh, đương nhiên dấu vết của y vẫn còn tồn tại, huống hồ dấu tích đó lại xuất mọi lúc mọi nơi thế này.

      A Bát dẫn tôi đến đầu đường, lấy tất cả đơn thuốc được dán cửa từng nhà cho tôi xem, đơn thuốc này vừa như mang bút tích của Tô Dục, lại vừa như phải, nét cũ chữ mới cũng gần như nhau, ấn chương giống nhau y hệt, nhìn ra đâu là , đâu là giả.

      "Dán cái này lên cửa làm gì?"

      " dò hỏi biết thôi." A Bát kéo tôi đến bên cạnh lão thái thái ngồi bên đường, bà lão đó bị lãng tai, nhưng A Bát gào lên hết cỡ, nên đương nhiên bà lão vẫn nghe được.

      "Hai người... hỏi Tô y tiên hả?” Bà lão lim dim mắt, tiếp tục : “Ông ấy là đại phu sống ở thời hơn hai trăm năm về trước, y thuật cao thâm, chỉ diệu thủ hồi xuân, còn có thể cải tử hồi sinh. Tương truyền ông ấy là thần tiên chuyển thế, cho nên những lão nhân trong nghề đều đem đơn thuốc dán lên cửa, để mong gia trạch bình an, già trẻ khang thái".

      "Hơn nữa cả đời ông ấy nghị chẩn vô số, hai trăm năm trước, rất nhiều người nghèo khổ đói rách đều cất giữ cẩn thận đơn thuốc của ông ấy, nếu gặp được hoạn quan phú quý thu mua bút tích thực, họ liền bán ngay. Tổ tiên nhà ta ở tại trạch viện này, tiền tài thu được chính là nhờ bán đơn thuốc đó. Đại lão gia cảm động ghi tạc ân đức của ông ấy, đặc biệt phỏng lại đơn thuốc cũ mà dán lên cửa. Người nhà khác đoạn đường này cũng đều làm vậy, nếu phải cầu mong Tô y tiên che chở bảo vệ, chính là muốn cảm tạ ân tình của ông ấy, rách rồi hỏng rồi, đến năm mới lại đổi đơn thuốc mới, cứ thế kéo dài mãi cho đến nay."

      Bàn tay tôi sờ lên tờ giấy cũ nát dán cửa gỗ, nghĩ đến ngày đó y chỉ như chú kiến mà cảm thấy bùi ngùi. Cái ân dẫu như khe suối cũng phải báo đáp gấp bội, dù là đám người ngu muội dưới đáy xã hội cũng vẫn hiểu được điều này.

      Giọng A Bát vang bên tai tôi, có chút chói tai, "Bà lão này ngợi khen ông ta là độc nhất vô nhị giữa trời đất, chẳng khác nào thánh nhân hạ phàm, phổ độ chúng sinh". Cánh tay y vươn tới, tay giữ góc của tờ giấy kia, tay xé, tờ giấy lập tức bị xé toang, ấn chương kia cũng chẳng còn nguyên vẹn.

      Bà lão kia đôi mắt kèm nhèm, thấy động tác của y.

      "Cậu làm gì thế hả?" Tôi quay đầu trừng trộ nhìn y.

      "Muốn xem xem nếu xé rách rồi, có thực tạo nên ác quả hay ?" Y làm bộ liếc ngang ngó dọc, "Chẳng xảy ra bất cứ chuyện gì, Tô Dục này chẳng qua cũng chỉ là đám phàm phu tục tử mà thôi".

      "Ông ấy đương nhiên là người phàm." có ai hiểu được niềm vui nỗi buồn của y hơn tôi.

      A Bát thấy tôi nổi trận lôi đình, liền mỉm cười giả lả: " là người phàm, chính là người phàm, chớ có tức giận".

      Bà lão kia đột nhiên thở dài hơi, "Người tốt như thế, nhưng được thiện báo, thực là ông trời chẳng có mắt. Nghĩ đến ta cả đời dệt vải may áo cho người, khi già rồi cũng chỉ có thể giữ lại được căn trạch viện cũ kỹ trống vắng thế này, con cháu đều chết cả... trong tay người Thát Đát ". lại, vẫn quay về với chính bản thân mình.

      "Bà Vương!" nương đối diện giọng điệu sắc bén gọi bà lão, "Bà sống đủ rồi sao? những lời đại nghịch bất đạo này, bản thân bà muốn chết, cũng đừng làm liên lụy đến người khác đấy".

      được thiện báo?

      "Bà lão! Tô Dục, ông ta..." Tôi muốn hỏi chuyện, lại thấy bà lão chau mặt đầy vẻ thê lương, trở vào trong nhà.
      Anhdva thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21- 2

      Tìm trà quán, tôi và A Bát vào trong ngồi nghỉ ngơi.

      "Vòng bạch ngọc tay sao lại biến thành màu đỏ vậy?" Y chỉ chỉ vào cổ tay tôi, hỏi.

      Tôi đưa tay lên nhìn, vừa nãy kiềm chế được, gọi bà lão kia tiếng, dù rằng tiếng gọi ấy có chút thê lương.

      “Chỉ là… dưới địa phủ có người tìm ta." Tôi luống cuống trả lời, chẳng muốn giải thích gì nhiều, cũng muốn dây dưa lôi Tô Dục ra nữa.

      ngờ ông trời lại ưu ái với người biết dối là tôi như thế, tôi và Tiểu Thiến vẫn thường dùng điện thoại di động liên lạc với nhau, đúng lúc đó có tiếng chuông vang lên.

      Tôi cầm điện thoại lên nghe, "Tiểu Thiến à?".

      "Chẳng phải tớ là ai?"

      Chỗ ấy rất ầm ĩ, cứ như là vũ trường vậy, vũ trường của thế kỷ Hai mươi tư? "Cậu ở đâu?"

      " ở party của thiên kim nhà Thị trưởng, đêm nay ta uống thuốc chết."

      Đối với mấy chuyện này tôi cũng chẳng ý kiến gì, "Có chuyện gì vậy?".

      "Chỉ muốn hẹn cậu hôm nào đó đến Hạc Quy Lai tửu lâu ăn cơm uống rượu thôi" Cơ hồ có thể thấy bộ dạng thèm nước miếng của ấy, "Lão Ngô đáng ghét cứ ba hoa khoác lác, làm tớ tức muốn chết. Thất Thất, cậu nhất định phải cùng tớ". Tôi chỉ còn cách đồng ý với ấy.

      Sau khi cúp máy, tôi lại thấy A Bát nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại tay tôi.

      "Đây là cái gì?"

      "Điện thoại di động, cậu chưa từng thấy người nào dưới địa phủ dùng sao?"

      "Đương nhiên là thấy rồi", y so vai, giọng : "Nhưng ta sợ họ cười ta quê, nên dám hỏi".

      Tên này giống Quỷ đầu đại ca. Nhưng tôi càng lúc càng thấy nghi ngờ thân phận của y.

      " biết Tô Dục sao?"

      Y bất thình lình hỏi tôi câu như thế, làm tôi lúng túng biết phải trả lời ra sao. "Biết, ta từng làm việc ở niên hiệu Vĩnh Lạc triều Minh".

      "Ông ta thực người lương thiện à?"

      Tôi lắc đầu, nhưng rồi lại gật đầu.

      A Bát bối rối, "Rốt cuộc có phải hay ?".

      "Suy nghĩ trong lòng lương thiện, còn hành động lương thiện."

      "Như thế so với những người lòng nghĩ việc thiện, miệng lời thiện, nhưng chưa từng có hành động thiện, cũng tốt hơn rồi."

      Tôi gật đầu, uống hớp trà rồi buông chén xuống.

      "Đây là trà quán, có rượu. Nơi này hoang vu vắng vẻ, có nhiều tửu lâu." Y thoải mái tự nhiên cầm chén trà của tôi, trả lại cho tiểu nhị của trà quán.

      Tôi sững người lát, nắm lấy cổ tay y, "Tại sao cậu biết ta thích uống rượu".

      Y chợt bối rối, biết xử trí ra sao, nhưng rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, "Trước khi gặp , tiểu sinh từng theo cả nửa ngày, thấy vào tửu lâu uống rượu, mà còn uống rất nhiều nữa. Xin lỗi, ta cố ý", vẻ mặt lại như muốn khóc.

      Tôi chẳng biết mình nên tức giận hay nên cười nữa, "A Bát, ta biết cậu thực ra hề xấu hổ, da mặt càng dày lắm, bám theo ta bảo bám theo ta, cần làm ra cái bộ dạng đáng ghét đó đâu".

      Y lập tức chỉnh đốn lại dung nhan, "Chẳng phải ta khuấy động bầu khí này sao?".

      Tính cách này của y học được từ đâu vậy? "Tại sao phải làm thế?"

      "Có khoảng thời gian dài, ta đều ở mình, có tri kỷ, người thân bên cạnh, nên phải học cách tự tiêu khiển, tự giải trí." Y đại khái.

      Tôi hiểu tình huống này, chỉ có thể dùng từ để hình dung: " đơn".

      "Trong lòng chất chứa đầy tâm , chẳng biết phải san sẻ cùng ai." Y so vai, "Mỗi khi quay đầu, lại tìm được người để dốc bầu tâm ".

      Tôi lại nhớ Tô Dục phải mình ở lại triều Minh, y phải tập sống khi có tôi bên cạnh, hay lúc này ngồi cao chễm chệ, làm mưa làm gió rồi?

      được thiện báo...

      Mỗi lần nhớ tới chuyện này, tôi đều thấy dự cảm lành. tại tôi chờ đợi để nhìn thấy kết cục của Tô Dục, mà kết cục này, phải chăng cũng chính là kết cục của tôi?

      Hồi đầu lựa chọn triều Thanh, trong tiềm thức, tôi cũng từng nghĩ đến điểm này. Nhưng... Tôi nhìn chiếc vòng cổ tay mình từ từ nhạt dần sắc đỏ. Nếu Tô Dục thực vì tranh đấu quyền lực mà chết, mà hình phạt ở triều Minh lại đáng sợ như vậy, đến lúc đó, có lẽ tôi bất chấp mọi thứ, kết thúc sinh mạng của y sớm hơn bước.

      Tôi cố nhắc nhở mình nên suy nghĩ mấy thứ linh tinh đó thêm nữa...

      " xem, Tô Dục tại sao lại chết?"

      suy nghĩ mông lung, đột nhiên lại bị A Bát hỏi câu, tim tôi giật thót, kinh hoàng nhìn y, phản ứng theo trực giác, "Đừng cho ta, ta muốn biết!".

      Y bị phản ứng của tôi làm cho sững người, hồi lâu sau mới , " sợ gì chứ, bất luận ông ta chết như thê' nào, ông ta cũng chết rồi, thành người thiên cổ rồi".

      Tôi chợt thấy hối hận, đáng ra hồi đầu nên lựa chọn triều Thanh.

      Tôi đơn sầu não, trong khi A Bát tại nhàn nhã uống trà, "Trông thấy ấn chương đơn thuốc được dán cổng khắp huyện khắp thành, dù sao cũng chỉ như nhắc nhở người ta về tồn tại của ông ta, nhắc nhở rằng có người sống mãi bao giờ chết.”

      Tôi vốn quá thận trọng đề phòng người khác, nên có ai đó rắp tâm sắp xếp mọi chuyện để lừa tôi, hẳn là tôi chẳng thể nào biết được. Nhưng mang thân con , tôi vốn cũng có vài phần trực giác. A Bát luôn mang đến cho tôi cảm giác kỳ quái, mới nghe tên thấy lạ rồi, từ trước tới nay chưa từng nghe cái tên nào quái như vậy. Tôi cũng từng gặp quỷ quan bị người khác bắt nạt, nhưng chưa từng gặp quỷ quan nào lại hiểu nhiều quy định của địa phủ đến thế.

      "Thất Thất khi còn sống ở triều đại nào?"

      " ở triều đại nào”, nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được tính vào triều nào đại nào chứ? "Là khoảng thời gian cách tại bốn trăm năm".

      "Xa vậy sao?" Y kinh ngạc, "Là như thế nào?".

      "Kỹ thuật tiên tiến, con người rất tùy tiện." Phá rừng, chiếm đât, cực kỳ ngang ngược tìm mọi cách tàn hại tự nhiên.

      " hiểu lắm, thêm chút nữa." Y bắt đầu hào hứng.

      "Người ngày càng đông, rừng cây ngày ít, chim thú bị tuyệt chủng rất nhiều."

      Chẳng cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng líu lưỡi nên lời lúc này của y.

      "Cũng có mặt tốt, nam nữ bình đẳng, được học tập, được thi cử."

      "Là thi giành công danh?"

      " phải, chỉ để mưu sinh trong tương lai mà thôi. Nếu có tài học, dù người xuất thân nghèo khổ cũng có thể trở thành nhân vật nổi tiếng."

      Phải thôi hồi mới giải thích ràng được, thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của y, tôi liền tiếp: "Năm năm lần, Quỷ sai được thay đổi thời gian và gian định hồn, dưới mấy nghìn năm, tùy ý lựa chọn, nếu cậu hài lòng với triều Thanh, lần sau hãy đổi đến triều Minh hoặc là thời gian gian của bốn trăm năm về sau cũng được, phải nóng ruột làm gì".

      Câu này khiến y thể giấu nỗi kinh ngạc, "Mấy trăm năm đều có thể tùy ý đến được sao?".

      “Đương nhiên…” Phàm là từng qua địa phủ, ai lại hiểu điều này chứ.

      Trừ phi, y vốn chưa từng đến đó.

      Suy nghĩ này khiến tôi kinh hãi, vội kín đáo gọi Cung Ly làm việc cùng triều đại, tay của vị Quỷ sai đó cũng đeo vòng cảnh cáo giống tôi, thời gian làm việc của ấy dài hơn tôi, đương nhiên hiểu biết cũng nhiều hơn tôi.

      Sau nửa ngày trời, Cung Ly mới đến.

      ấy chỉ lặng lẽ quét mắt sang A Bát bên cạnh, liền : “Tử hồn từ đâu đến?”.

      ấy… tại sao lại nhìn ra? Sao tôi nhìn y vẫn thấy y chang quỷ quan khác vậy?

      A Bát ngờ còn bình tĩnh hơn tôi, “Làm thế nào nhận ra ta?”.

      “Đúng vậy, sao lại nhìn ra được cơ chứ?”. Tôi cũng hỏi.

      Cung Ly chỉ vào A Bát, "Mặt. Khuôn mặt này, tôi mới nhìn thấy khi định hồn ở Triều Thanh, dù người này cũng hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn có thể hình dung được tướng mạo khi còn trẻ. Cũng chẳng phải tuấn gì, nhưng lại có thể dụ dỗ được lòng tin và ái mộ của nữ nhân. Tử hồn đây hẳn cũng từng thấy dung mạo của , nên mới mượn để dùng, có phải ”.

      Thấy bị lộ, y lập tức thừa nhận, "Đúng vậy, ta luôn nghĩ, thông, sao tên nam nhân mặt người dạ thú như thế, lại có thể dụ dỗ rất nhiều hoa khôi ngốc ngếch trong thanh lâu dốc túi tương trợ?”. Ngón tay y lướt má mình, “Sau này nghĩ lại, có lẽ có liên quan đến dung mạo.” Nhãn thần yếu đuối, mi mày gọn ghẽ, ánh nhìn ấp áp dịu dàng, nhất định có thể làm động lòng bao nữ nhân mang số phận éo le lại giàu tình của người mẹ.

      "Tìm chỗ nào chuyện , đứng đây hay lắm." Cung Ly kéo tôi, "Trong thành có tửu lâu, chúng ta tới nếm thử xem".

      Tôi vẫn còn bị đám mây mờ che phủ, " chuyện? chuyện gì?". tại phát ra tử hồn lưu lạc ở bên ngoài, trong lòng tôi rất do dự, muốn báo với cấp chuyện của A Bát

      “Thất Thất, tử hổn bị định hồn, là lỗi của Quỷ sai phụ trách định hồn , liên quan gì đến chúng ta", Cung Ly quay đầu với tôi, "Hơn nữa, chỉ cần tác họa nhân gian, địa phủ cũng tốn công mất sức bắt đâu, dù sao đầu thai sớm mấy chục năm hay muộn mấy chục năm cũng chẳng có gì khác biệt. Tử hồn địa phủ nhiều như thế, chỉ cần đủ số là được".

      Là như vậy sao?

      Đợi khi định thần trở lại, tôi thấy mình ở trong phòng của thiên phủ tửu lâu.

      "Tình huống này rất hiếm khi xảy ra, gây hại đến con người, lại muốn rời , tử hồn phải gian nan chịu đựng hàng trăm năm độc." Cung Ly hỏi y, "Cậu tên là gì?”

      "A Bát." Y vẫn giữ khuôn mặt ngượng ngùng xấu hổ.

      "Tên giả? Để bao che cho Quỷ sai thả cậu ?” Cung Ly lại hỏi.

      A Bát đáp, liền phản vấn: " cũng là Quỷ sai? tên gì?”.

      “Cung Ly.” ấy xong liền quay sang bảo tôi, "Thất Thất, chớ lo chuyện vượt quá điều quy, hơn nữa, vòng tay cũng chưa từng đỏ".

      Đây chẳng phải rằng Quỷ sai được phép giao lưu với tử hồn sao? Sau khi phát điều này tôi chợt nhận ra mình giao lưu với tử hồn mấy ngày nay rồi.

      “Vòng tay biến thành màu đỏ? Nghĩa là gì?" A Bát ngồi bên cạnh chen vào.

      Tôi rà Cung ly đưa mắt nhìn nhau, quyết định thèm đếm xỉa đến y, tôi liền hỏi điều mình muốn, "Quỷ sai kia tại sao lại thả cậu, có phải còn che giấu giúp cậu điều gì?".

      A Bát chậm rãi quay đầu ném cho tôi ánh nhìn quyến rũ, "Tiểu sanh khi còn sống là tuyệt thế mỹ nam".

      Là nguyên nhân này sao? Dùng sắc đẹp dụ dỗ người? , dụ dỗ Quỷ sai?

      Tôi nhớ đến Tiểu Thiến, chuyện này đúng là có thể xảy ra, nếu có ngày cho ấy định hồn Tô Dục, chừng cũng phấn khích mà thả y .

      Hồng nhan họa thủy, mà họa thủy xưa nay đều gieo hại vạn năm…




      (1) Thát Đát hay là Tarta, là tên chỉ chung các bộ tộc gốc Thổ sống ở miền Trung và Nam nước Nga, Ukraina, Thổ Nhĩ Lỳ, TQ, Belarus…
      Anhdva thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21 -3

      "A Bát, cậu chết được bao nhiêu năm rồi?"

      Ngồi mái hiên ngắm sao trời, chắc chỉ có Quỷ sai và tử hồn mới có thể làm chuyện như thế, phàm là người sống, nếu lo ngã chết cũng sợ bị kẻ khác cho là thần kinh.

      "Rất nhiều năm rồi, nhớ nữa."

      “Làm tử hồn có thích ?”

      "Trước , ta chưa từng gặp Quỷ sai hoặc tử hồn nào khác, giữa trời đất này chỉ có mình ta, xem có thú vị ?"

      ", rất khổ." Rất đơn.

      "Lúc ban đầu thấy nhàn rỗi, ta thường tự chuyện với mình, mình ra, mình phản bác, mình ra đề, mình trả lời. Lâu dần như thế, cảm thấy vô cùng nhàm chán, vô cùng..."

      "Vô cùng cái gì?" Tôi quay sang nhìn y, nửa bên mặt y được ánh trăng chiếu sáng rạng ngời, nửa bên kia, lại khuất trong bóng tối, tôi nhìn thấy.

      "Sau khi có chút pháp lực, ta liền đùa giỡn người phàm, cải trang thành lão nhân, mỹ nữ, tuấn nam, nhiễu loạn tâm can họ... Nhưng ngày nối ngày trôi qua, càng ngày càng còn hứng thú gì nữa." Y giơ tay ra, tạo thành quả cầu lửa chiếu sáng khuôn mặt mình, nhưng lời lại cực kỳ độc, mặt bỗng thoáng nét cười, "Sau này ta mới nhận ta, hóa ra người phàm trần rất khác với tử hổn, họ có thể hít thở, có thể ngủ, còn ta mãi mãi thể. Từ đó về sau, ta liền dùng pháp thuật làm mình mệt mỏi, để bản thân được ngủ giấc dài".

      "Tại sao đầu thai?" Ngày nào cũng như vậy chẳng phải khổ cực lắm sao?

      Y trầm mặc hồi lâu, đáp.

      Trong chớp mắt tôi nghĩ, mình thay phiên quan tâm A Bát và Tô Dục, nhưng ngay tức khắc bị chính bản thân phản đối.

      Tô Dục phải là A Bát, dù khi Tô Dục chết đích thân tôi định hồn, tôi cũng thể bỏ mặc y trở thành tử hồn mang tàn niệm chạy mãi trăm năm như A Bát được, điều đó quá tàn nhẫn.

      "Thất Thất, niên đại trước định hồn là niên đại nào?"

      "Từ năm thứ mười lăm đến năm thứ hai mươi niên hiệu Vĩnh Lạc."

      "Lần tiếp nữa?"

      "Vẫn là ở triều Minh."

      "À..."

      Tôi từng cho rằng sau năm năm, tôi có thể được trở về bên cạnh Tô Dục, nhưng tại tôi lại nhận ra rằng, dù chỉ năm năm thôi, cũng dài đằng đẵng. Thảo nào tôi chỉ có thể lúc nào cũng dìm mình vào biển nghi hoặc, ngày nào cũng lo lắng mãi thôi?

      Tô Dục được yên lành sống đến cuối đời là tại sao?

      Nếu ở triều Thanh này mà thể biết , lẽ nào phải quay lại triều Minh tìm hiểu?

      "A Bát?"

      "Sao?" Y giọng hỏi, kết hợp với sắc mặt lúc này, đúng là hiệu quả ngờ.

      "Cậu biết... Tô Dục được chôn ở đâu ?"

      Y lắc đầu, "Làm sao ta biết được?".
      Anhdva thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Mối hận trăm năm





      Bách tính trong thành Phụng Dương ngoài kiểu tóc và trang phục, trang sức ra, chẳng có gì khác hai trăm năm về trước, cuộc sống bận rộn hằng ngày vẫn diễn ra, ban ngày làm, ban đêm về nghỉ. Hồi Xuân đường so với lúc tôi rời được xây dựng thêm rất nhiều, từ hai cửa như trước đây, đến giờ xây thành tám cửa, bên phải là để chẩn bệnh, bên trái là để bốc thuốc.

      Trong sảnh đường đồ đạc lộn xộn, ràng vì quá bận nên có thời gian sắp xếp. Cứ theo cách người dưới xưng hô với đại phu, y quán này được giao cho Âu Dương gia nối đời coi sóc. Bệnh nhân của Hồi Xuân đường đông nghịt, đương nhiên cũng chẳng ai để ý tới người chẳng liên quan như tôi, huống hồ người liên quan cũng đâu chỉ có mình tôi.

      Chỗ trang trọng, bắt mắt nhất trong sảnh đường có treo hai bức họa, rất đông người vây lại để xem. Người trong bức họa vô cùng thân thuộc, từng đường nét của y từ khi còn cho tới lúc trưởng thành, trở nên nổi trội, tuyệt thế đời, tôi đều quên.

      Bên cạnh treo bức họa nữ nhân, nhưng người này tôi quen biết.

      “Tại sao Tô đại phu và Tô tiểu muội lớn lên lại khác nhau như vậy?” nương đứng trước hai bức họa hỏi a hoàn của mình.

      “Tiểu thư, rất nhiều người trong thành đều thế, có thể Tô tiểu muội là nghĩa muội do Tô đại phu nhận về. Với lòng dạ thiện lương như Tô đại phu, việc đó cũng phải thể.”

      “Tại sao bản triều lại có đại phu nào tuấn kiệt như thế chứ?”.

      Cả đám người cùng gật đầu đồng ý.

      Hóa ra trong bức họa này chính là tôi, chợt nhớ đến trước đây tôi từng miêu tả cho Tô Dục:

      “Tô Dục… mắt ta lớn… là mắt mí… sống mũi hơi gẫy… môi căng mọng… nhưng cũng chẳng mỏng…”

      “Ta xinh đẹp… cũng nổi bật giữa đám đông… thích mặc y sam màu xanh… hài màu trắng… tóc dài quá vai chút cắt… chỉ để vừa đủ buộc lại như đuôi ngựa…”

      đời vô số người có ngũ quan tương tự như vậy, y vẽ ra được là vì thế, thảo nào tôi nhìn kiểu gì cũng thấy giống, chỉ riêng nỗi đơn trong ánh mắt kia ngược lại, xuất thần. Y cũng chẳng biết thế nào là tóc đuôi ngựa, nên vẽ tóc chổng hết lên đỉnh đầu, trông rất kỳ quái, rất giống đứa bé , lẽ nào mọi người đều nghĩ rằng tôi là được y thu nuôi?

      vị nương muốn giơ tay lên chạm vào bức họa của Tô Dục, người làm trong Hồi Xuân đường vội vã chạy tới ngăn lại, “Tiểu thư, bức họa này treo hơn hai trăm năm rồi, ban ngày treo lên, đêm đến gỡ xuống, mới giữ gìn được tốt như vậy, mới đứng từ xa nhìn, chớ chạm vào.”

      Vị tiểu thư kia liền ngượng ngùng rụt tay lại, mặt đỏ bừng.

      “Nếu tiểu thư muốn bức họa của Tô đại phu, ra khỏi phủ, rẽ trái, ở phía cuối đường có vị sư phụ vẽ rất nhiều, có thể đến đó mua về.”

      “Ai tiểu thư nhà ta muốn bức họa của Tô đại phu, tiểu thư băng thanh ngọc khiết, rất giỏi thư họa, chỉ là muốn xem tài họa chân dung của bức họa này mà thôi.” A hoàn lớn tiếng bảo vệ chủ nhân.

      Người làm trong Hồi Xuân đường đáp: “Bức họa này là bút tích thực của Tô đại phu. Thuở ấy, ngài từng bỏ ra hai năm học vẽ, cuối cùng chỉ vẽ đúng hai bức họa này để lưu truyền hậu thế, cũng đủ để giới hội họa vô số, người mua phỏng họa của Tô đại phu, đa phần cũng là để gia trạch bình an.”

      Học họa hai năm? Hèn gì y có thể lột tả hoàn toàn dung mạo khôi ngô tuấn tú của mình như thế. Còn bức họa của tôi được treo ở bên cạnh, tuy tôi cảm giác đó là người lạ, nhưng trong lòng y, e rằng đó chính là bản thân tôi.

      Đây là tôi trong mắt Tô Dục, bức họa này biết làm bạn cùng y bao nhiêu năm tháng rồi.
      Last edited: 5/10/14
      Anhdva thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22 – 2


      Hơn hai trăm năm gặp, Tử Cấm Thành được xây dựng ngày nguy nga tráng lệ, tứ hợp viện của Thái y viện mà Tô Dục từng ở giờ chẳng biết đâu rồi, bị phá hủy hay được xây dựng lại, hay là do hỏa lực tiêu hủy, chẳng thế nào suy đoán được.

      Sau hơn hai trăm năm, tôi lại quay về nơi này. Kinh thành đối với tôi mà , nếu có Tô Dục, chẳng qua cũng chỉ là trạm dừng chân, nghỉ ngơi đủ rồi lại tiếp tục hành trình.

      Quỷ sai cứ như con thoi xoay qua xoay lại thế gian, trải qua bể dâu, mãi đến ngày, khi ngay bản thân cũng trở nên vô cảm vô dục lặng lẽ rời . Đây là điều Quỷ đầu đại ca từng với tôi, cũng là lời Quỷ sai quyết định đầu thai với huynh ấy. Ví von chức phận của Quỷ sai với công việc của người sống là cách hình dung gần gũi nhất, nhưng lại tầm thường nhất, sau mấy trăm năm ngoảnh mặt làm ngơ, rồi cuối cùng con tim cũng hóa băng.

      Nay thử ngẫm kỹ, làm tử hồn được nếm trải những gì? Kể từ ngày đó, A Bát cũng biến đâu mất dạng.

      Vốn tưởng mộ phần của Tô Dục ở bên thành Phụng Dương, nhưng tôi khắp vòng lại chẳng thu được kết quả gì. May mà nghe được người trong tửu lâu nhắc đến, mới biết mộ phần của Tô Dục nằm tại kinh sư.

      Tại sao lại ở kinh sư?

      Quan viện bình thường dù là quan cực cao dưới chân thiên tử, cuối cùng cũng được mai táng ở quê hương cùng mộ phần tổ tiên, Tổ tịch của Tô Dục chẳng biết ở nơi nào, nhưng chắc chắn phải là kinh sư, năm đó y làm Viện phán, là lần đầu đặt chân đến nơi này.

      Chẳng biết sau khi tôi , kinh sư xảy ra chuyện gì. Ở kinh thành này nếu thực có chỗ nào đáng để tôi tưởng nhớ nhất, tại chỉ có nơi.

      Tôi bước từng bước những bậc thềm đá, sơn lộ sớm được sửa sang rồi, trải qua thời gian, thềm đá cũng trở nên bóng loáng, người sơn lộ rất đông, cầm theo nhang đèn, trong lòng thành khẩn, giống như tôi và Tô Dục của hai trăm năm trước.

      Trước miếu Nguyệt Lão có dọn ra khoảng đất rất rộng, bao quạnh là tường gạch đỏ, ngói lưu ly. Hoàng đế tiền triều ngự ban tấm bia khen ngợi dựng ngay trước cửa, bên trong chỉ là ngôi mộ cực kỳ đơn sơ.

      Tô Dục chi mộ.

      Y được mai táng ở chỗ này sao? Tôi sờ lên tấm bia đá.

      khó tưởng tượng được dưới tay tôi lúc này là bia mộ của Tô Dục, khi tôi , y mới chỉ là chàng thanh niên.

      Bài minh ca ngợi bia mộ, tôi đọc hiểu, là bài cổ văn dài, chỉ có ngày mất là tôi thấy rất , y chết vào năm ba mươi chín tuổi.

      Ba mươi chín tuổi vẫn còn phong nhã hào hoa.

      Ba mươi chín tuổi, tôi còn có thể được ở bên cạnh y mười bốn năm nữa.

      quanh vòng, ngoại trừ ngày giờ sinh, mất đơn giản tấm bia, còn bất kỳ manh mối nào khác.

      Khi định trở ra tôi mới phát , mặt sau tấm bia ca ngợi công lao kia có khắc chữ, vả lại còn rất đơn giản.

      "Miếu Nguyệt Lão, chỗ đệm quỳ."

      Đây là manh mối mà Tô Dục để lại?

      Miếu Nguyệt Lão từng nhiều lần được sửa sang, xây thêm lầu hai, có thể thấy hương hỏa đinh thịnh đúng là rất tốt đẹp.

      Lúc tôi vào, chỉ thấy duy nhất chiếc đệm quỳ đơn giản, cạnh đó còn có rất nhiều văn nhân mặc khách, có lẽ cũng lưu lại để phỏng đoán về câu đố mặt sau tấm bia.

      "Chiếc đệm quỳ ràng có chữ gì, tại sao chỗ mộ của Tô Dục lại chỉ , bên trong có huyền cơ gì đây?"

      " đúng đúng, miếu Nguyệt Lão đâu phải chỉ có ở đây, thiên hạ bao nhiêu là miếu Nguyệt Lão, Tô Dục chẳng qua chỉ cố làm ra vẻ huyền bí để lừa bịp mà thôi."

      "Chẳng lẽ phải đến từng nơi để tìm sao?"

      "Làm gì có ai rỗi việc như thế."

      "Nghe triều Minh cũng có si tinh từng đặt chân qua khắp các miếu Nguyệt Lão trong thiên hạ, chỉ để tìm được chân nghĩa lời của Tô Dục."

      "Kết quả thế nào?"

      "Ai biết được."

      Đám thư sinh này chẳng biết đến cầu nhân duyên hay ngứa mồm ngứa miệng tào lao cả nửa ngày trời, cuối cùng mới theo các vị hương khách rời , miếu lớn như thế này lại có đến ni hay hòa thượng để coi sóc.

      Tôi sờ tay lên hương án, ngày qua ngày lại như thế, vậy mà ngay hạt bụi cũng có, ắt Ià dùng pháp thuật. Tôi ngồi xổm xuống, di chuyển chiếc đệm quỳ, phía dưới đúng chỉ có tấm đá phẳng, tim được bất kỳ dấu tích nào. Nhưng nếu ai đó có thể tùy ý sử dụng pháp thuật trong miếu, tấm đá phẳng này, chưa biết chừng cũng bị làm phép để che mắt rồi.

      Ngầm dùng pháp thuật khôi phục tấm đá trở lại trạng thái ban đầu, tấm đá dưới tay tôi lồi lõm, lần sờ kỹ càng, tôi thở ra hơi khí lạnh.

      “Tìm được rồi?” Giọng A Bát phía sau chợt vang lên, mang chút giận dỗi, “Cục diện này ta sắp đặt hơn hai trăn năm rồi, giờ nàng mới đến, làm ta đợi muốn chết.”

      Giọng của người sống và sau khi chết thường có đôi chút khác nhau, tôi nhớ tới giọng trước đây của Tô Dục, đây hẳn là giọng y sau khi chết.

      “Thực ra chỉ dưới đệm quỳ này, toàn bộ nền đất trong miếu đều như vậy, nàng thử sờ xem.” Giọng dần trở nên băng lạnh, sắc bén.

      Tôi quay đầu gọi y, “Tô Dục.”

      Tô Dục vẫn mang dung mạo mê người như xưa, nhưng khóe mắt lại còn vẻ ấm áp khi nhìn tôi nữa.

      Trải khắp đất, chỉ có chữ "Hận".

      "Chàng hơn đợi hai trăm năm rồi, lại chỉ muốn với thiếp, chàng hận thiếp?”
      Last edited: 5/10/14
      Anhdva thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :