1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Quỷ Sai - Thập Thất (30c +3pn + phụ lục)- Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 19 – 2



      ngày trước khi tôi bị điều chuyển, là ngày nghỉ phép của Tô Dục.

      Mới sáng sớm, tôi lời nào, đánh thức rồi lôi y ra cửa. “Hôm nay chẳng phải nghị chẩn sao”, y nghĩ tôi muốn cùng nghị chẩn, nhưng lại nhận ra bị tôi kéo tới cổng thành.

      Tôi xua xua tay, đặt ngón tay lên môi y, ý bảo đừng hỏi nhiều.

      Đường dài đằng đẵng, sơn lộ khó khăn, người qua lại càng ít ỏi, hai chúng tôi chầm chậm lê từng bước não nề.

      Đột nhiên y nghĩ ra điều gì đó, nhếch mép cười, vui vẻ : “Nàng còn nhớ cái đêm chạy khỏi huyện Thanh Hà, chúng ta cũng từng con đường thế này ?”.

      “Nàng kéo ra di vòng quanh mấy ngọn núi, ràng là bị lạc đường, còn cãi bướng. Đáng tiếc khi ấy ta còn , chỉ biết lặng lẽ qua lại theo chỉ dẫn của nàng mà dám than trách.” Y tránh hòn đá lớn sơn lộ.

      “Cũng chính vì như thế, mấy lần quan binh truy đuổi đến, đều tìm được chúng ta, họ luôn cho rằng chúng ta ở phía trước, chăng hiểu thể thế nào, chúng ta lại vòng trở lại huyện thành.”

      Y ngừng lại giây lát, “Lúc mới đến kinh sư, ta từng tìm kiếm tung tích của Cốc vương mưu bắt ta năm đó.”

      Tôi biết nội tình của vị Cốc vương Chu Huệ kia, mưu cấu kết với Thục vương Chu Xuân kéo bè kéo đảng tảo phản, bị Chu Đệ phát , đến năm Vĩnh Lạc thứ mười lăm bị quần thần phát giác. Tới sau vụ phế người hoàng tộc, tôi biết số phận ông ta ra sao nữa. Dù gì Lâm Thành cũng đợi sẵn ông ta ở thành Chết Oan, chắc chắn sau khi chết, ông ta phải trả giá cho những hành vi tàn ác khi còn sống.

      Tôi kéo Tô Dục , đến miếu Nguyệt Lão ở nơi cách xa kinh thành nhất.

      Do miếu này hoang vu hẻo lánh nên hương hỏa được đỉnh thịnh, nhưng cũng bởi nó ở nơi xa xôi như thế, đường xá lại hiểm trở, lại lại mất tới hơn sáu canh giờ, nên lại được truyền tụng là miếu linh thiêng nhất, chỉ cần thành tâm ắt linh nghiệm.

      Đương nhiên tôi tin vào mấy chuyện cầu nhân duyên, chỉ là hy vọng trước khi rời khỏi nơi này có thể được ở bên Tô Dục, làm những việc mà các cặp tình nhân bình thường nhất hay làm, đây cũng là cuộc hẹn đầu tiên và duy nhất.

      Miếu Nguyệt Lão đúng là khá hoang tàn, nó có lẽ cũng chỉ được tính là miếu đường nho , nhện giăng kết mạng, bụi bặm bám đầy, tôi tìm mấy cành cây khô, buộc lại thành chiếc chổi đơn giản, quét qua lượt.

      Tô Dục thấy tôi thành tâm như thế, cũng cảm thấy thú vị, nên liền bắt chước, cùng tôi bận rộn. Có điều, độ sạch y đòi hỏi cao hơn tôi rất nhiều, quét mà sạch, y lại dùng vạt áo chà lên cho sạch tinh mới thôi.

      Bận rộn đúng canh giờ, mới miễn cưỡng khiến miếu Nguyệt Lão bé này có thể coi vừa mắt.

      “Nàng đến để cầu duyên ư?” Thấy tôi chắp hai tay, quỳ trước tượng thần, y cười châm chọc.

      Tôi chỉ thành tâm thành ý tụng niệm: “Nguyệt Hạ lão nhân, con phải tín nữ, khi còn sống chưa từng bước vào miếu lớn miếu , hôm nay quét dọn miếu đường này, mong chút công lao khiến ngài lưu tâm.”

      Tô Dục nhếch môi cười, ngồi xuống bên cạnh nghe kỹ từng lời, hình như mấy tháng nay y được nghe giọng tôi.

      “Chín năm trước có cậu bé, thân thế thảm hại, được thương chăm sóc, chưa trưởng thành bị đuổi ra khỏi nhà, nương thân và muội muội trong cơn phiêu bạt đây đó lìa xa cậu, cậu được vị lang trung giang hồ nuôi dưỡng, nhưng rồi vị lang trung đó cũng vì cậu mà chết.”

      “Nhưng cậu vô cùng kiên cường, mưu cầu sinh tồn giữa khe hẹp nhoi của cuộc sống, tâm can cậu xấu, đúng là cứu rất nhiều người.” Tôi thở dài hơi, “Con muốn với cậu ấy rằng, trong vòng năm năm tới, bắt đầu từ ngày mai, con thể ở bên cậu ấy được nữa.” Chiếc vòng cảnh cáo cổ tay vẫn đổi sắc.

      Hóa ra “tạm thời ôm chân Phật” lại thực hiệu quả như vậy.

      “Ngày mai của năm năm sau, con ở tại gian phòng xép ở Hồi Xuân đường thành Phụng Dương đợi cậu ấy, nếu như… duyên phận chưa tận.”

      Nguyệt Hạ lão nhân, sau năm năm nữa, con nguyện có thể được cùng Tô Dục bước con đường, hoặc bắt đầu lại tất cả.

      Tô Dục trầm mặc hồi lâu, cho đến khi ánh mặt trời khuất sau ngọn núi, y mới nghẹn ngào : “Nàng nhất định phải trở về, ta đợi nàng, năm năm… mười năm… ta vẫn đợi nàng.”
      Anhdva thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 19 – 3



      Ngày điều chuyển công tác cuối cùng cũng đến.

      Tôi chẳng còn mang tâm trạng lo lắng như năm năm trước nữa, ngược lại, Tiểu Thiến vẫn còn do dự, rốt cuộc nên đến triều Thanh, hay là thế kỷ Hai mươi tư?

      “Hóa ra từ giữa triều Minh đến cuối triều Thanh là khoảng thời gian năm trăm năm, giữa gian mơ hồ kỳ diệu đó nứt ra cánh cửa, là quãng thời gian thịnh trị đời Khang Hy, tớ rất muốn xem.” Tiểu Thiến xem tờ giới thiệu, ”Nhưng thế kỷ Hai mươi tư là khoảng thời gian gian mới, haiz… Đọc giới thiệu, có vẻ cũng rất ổn”.

      Tôi thấy nàng còn muốn nghiên cứu thêm lát nữa, nên tiện làm phiền.

      Quỷ quan xung quanh tới lui, kiềm chế được ngoái đầu nhìn lại tôi. Tôi đâu có nhiều mũi, lắm mắt hơn họ đâu, duy chỉ có điểm khác, đó chính là cổ tay còn đeo vòng cảnh cáo.

      Điều đó chứng tỏ tôi vượt quá điều quy, vượt quá phạm vi trức trách, và bị trách tội theo quy định của địa phủ.

      “Thất Thất, tớ đăng ký trước, tớ vẫn muốn đến thế kỷ Hai mươi tư.” Tiểu Thiến sợ số người đăng ký đến thế kỷ Hai mươi tư quá đông, nên quyết định phải hạ thủ nhanh gọn.

      “Tớ và cậu cùng .” Tôi tiến lên lấy đơn cùng ấy.

      “Cậu cũng quyết định đến thế kỷ Hai mươi tư sao?”

      Tôi cười, “Yên tâm, tớ tranh giành với cậu đâu, tớ muốn đến thời Khang HY”. Dùng pháp lực biến ra cây bút, tôi điền vào chỗ trống ký hiệu gian tương đồng với gian của Tô Dục, nhưng thời gian là sau hai trăm năm.

      “Thất Thất… cậu điền là triều Minh sao? Chẳng phải là đánh cược còn cơ hội sao?” Tiểu Thiến lo lắng nhìn về phía tôi.

      Tôi lắc đầu, “Sáu năm trước, tớ từng cầu Tô Dục nghị chẩn, y đồng ý, ba năm sau, tớ bảo y được mê hoặc nữ nhân khác, y cũng đồng ý; nhưng tớ cầu y lần thứ ba nữa.”

      Tôi nhún vai, cố tỏ ra thoải mái, “Để Tô Dục tự do phát triển trong năm năm, tớ cũng nên chờ đợi, có lẽ cuộc sống của y nhiều màu sắc hơn.” Dù sau năm năm nữa y đứng đỉnh cao của quyền lực, đó cũng là điều thực tâm y muốn.

      Xin lỗi, Tô Dục, thiếp từ bỏ canh bạc này mà lựa chọn rời .

      Khi Tô Dục gặp nàng, chàng mới mười tuổi.

      Chàng thực ấn tượng về cách thức xuất của nàng, nó quá mơ hồ thần bí. xuất đó tựa như thần tiên giáng thế, vô cùng khó hiểu, thế nhưng chỉ sau chốc lát, tất cả lại bình lặng như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nàng dẫu phải thần tiên, nàng cũng chẳng cứu được muội muội của chàng. Cho dù như thế, trong buồn đau vô hạn, chàng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được nỗi bi ai của nàng khi nàng quỳ trước mặt họ.

      Trực giác của chàng mách bảo, con tim nàng rất đỗi yếu mềm.

      Ở huyện Thanh Hà rất nhiều lần chàng gặp nàng, đối với Tô Dục mà lịch trình đó cực kỳ thú vị, chàng cùng Đinh sư phụ khắp đây đó nghị chẩn, còn nàng lại luôn xuất trong đám bạn bè thân hữu của những người vừa qua đời.

      Tô Dục bắt đầu chú ý đến nàng. Trong đám tang chỉ riêng nàng khóc, phát ra bất cứ thanh nào, điều đó ngay tức khắc thu hút chú ý của chàng. Nàng và chàng với nhau mấy câu, chàng nghĩ nàng là quái hẳn pháp lực rất thấp, chẳng thể cứu người được?

      Chàng cảm thấy nàng rất thần bí, chàng nàng có phải người sống hay , thậm chí chàng còn thấy khuôn mặt nàng, chẳng thể nhớ nỗi tên nàng.

      Dần dần, nàng bắt đầu xuất bên giường chàng hằng đêm, đương nhiên tấm phản gỡ cũng có thể coi là giường.

      Nửa năm đầu Tô Dục cảm thấy nàng thực vô cùng cổ quái, hành động chẳng phát ra bất cứ thanh nào, lại hề ngủ nghỉ bao giờ. Chàng muốn người khác phát ra mình cũng phải lao tâm khổ tứ, chàng thích được người thầy trưởng làng ca ngợi là thần đồng. Còn nàng lặng lẽ quan sát chàng thầm học hành luyện tập từ rất lâu rồi, điều đó khiến chàng vô cùng khó chịu. Dù như thế, chàng cũng muốn đuổi nàng.

      Chàng phát , bóng hình luôn lặng lẽ thu mình trong góc kia khiến chàng thể mở miệng.

      Cái đêm năm mười ba tuổi là cơn ác mộng.

      Tô Dục bị nàng kéo chạy trốn khỏi thành Phụng Dương, người vẫn còn nhuốm đỏ, giọt máu tươi vẫn còn vương cổ, chàng cảm thấy máu này như hừng hực cháy. Vô số lần chàng đối diện với thi thể, của nương thân, của muội muội, của bệnh nhân, còn cả của rất nhiều ăn mày nữa, nhưng lần này, lại là Đinh sư phụ vì chàng mà chết. Chàng cực kỳ phẫn nộ, nhưng chẳng cách nào phát tiết ra được, nếu cái tên quyền thế kia đứng trước mặt, và trong tay chàng có sẵn con dao, chàng hề lưỡng lự mà đâm thẳng vào ngực đối phương.

      Suy nghĩ như thế, chàng chẳng dám với kẻ lương thiên như nàng, chỉ e khiến nàng sợ hãi.

      Khống chế chàng từ từ nhìn xuống, thấy cứu sống được A Mao, chàng cảm giác, bản thân mình và nàng dường như vừa gần hơn bước.

      Chàng chưa từng với nàng, khi chàng nhận ra nàng có rất nhiều tri thức, đứng trước mặt nàng, chàng thấy mình hèn mọn tầm thường biết bao. Đúng vậy, hèn mọn. Hóa ra, đúng là đời này có người thể làm được, có người mang khả năng ghi nhớ tuyệt vời, nhìn qua tường tận, khổ công nghiên cứu liền có thể giành được bất cứ tri thức nào.

      Tri thức, trong thời đại của chàng, từ trước đến nay tri thức điều thuộc về người giàu, người nghèo định sẵn phải ôm ấp sư vô tri ngu muội, sinh ra là phải sống nhờ người khác.

      Tuổi mười bảy mãi mãi là khoảng thời gian khó xử nhất, Tô Dục mười bảy tuổi, lần đầu tiên “vẽ địa đồ” ngay giường ngủ.

      Sau chuyện đó, chàng dùng bộ não cấp thần đồng của mình, dùng lý tính để phân tích, dù thế nào cũng sao hiểu được, ràng cơ thể rất bình thường, rốt cuộc là chàng khao khát gì?

      Đột nhiên chàng nghe được đám dược đồng ở cùng dược phòng thảo luận về chuyện phòng the giữa nam và nữ, nhưng từ trước đến nay chàng chưa từng tổn hao tâm sức liên tưởng đến mấy chuyện đó. Chàng từng thấy hai loại nữ nhân, loại muốn mau mau lấy chồng, nhưng lại chưa từng đọc qua tứ thư ngũ kinh, ra những lời nông cạn hời hợt, loại từng đọc qua tứ thư ngũ kinh, nhưng tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, bó chần hình gót sen trở thành khuê nữ.

      Còn nàng rất đặc biệt, nàng biết lý, lại có học thức, thâm chí còn có chút kinh nghiệm buôn bán, nàng nhìn có vẻ hiền lành nhút nhát, kỳ thực rất biệt tự kiếm tìm niềm vui, hoạt bát của nàng phải quan sát tỉ mỉ kỹ càng mới nhận ra được, ràng mang chút dị thường đáng .

      Nàng là người của Tô Dục, người bên cạnh biết đến tồn tại của nàng, chẳng theo kịp nàng, cảm giác sở hữu như thế, khiến chàng ngập tràn kiêu ngạo của nam nhân.

      Chàng phải giữ nàng bên cạnh.

      Tô Dục thích đùa giỡn với bàn tay lạnh băng của nàng, từng có cổ nhân hình dung người con đẹp làn sa như băng, cốt xương như ngọc, toàn bộ cơ thể nàng dưới quả là danh xứng với thực. Giữa những ngày hè, chàng bắt đầu chú ý đến cơ thể băng ngọc kia.

      Tô Dục hiểu rất dung mạo tuyệt mỹ của mình. Mặc dù chàng luôn cố ý che giấu, nhưng cũng nhiều lúc lợi dụng nó để đạt được mục đích. Còn nàng cũng giống như tất cả nữ nhân trong thiên hạ, ai ai cũng xiêu lòng trước dung mạo đẹp đẽ. Có khi trong đêm nàng nhìn chàng đến ngây người, Tô Dục kéo nàng vào lòng, dù thế nào cũng nhất quyết chịu buông tay.

      Cả đêm, nàng nằm giường, căng thẳng bất động, Tô Dục mỉm cười chìm vào giấc ngủ, vô cùng thoải mái.

      Kể từ khi rời khỏi huyện Phụng Dương, nàng và chàng còn thân thiết như trước nữa, giữa họ như xuất bức tường ngăn cách. Những lúc bình thường chẳng cảm nhận được, chỉ khi họ muốn đưa tay về phía nhau, mới thấy được tồn tại của bức tường ấy.

      Tranh đấu danh lợi triều đường, Tô Dục chẳng tài nào buông bỏ, chàng sắm cho mình cái vẻ “Nhân chi sợ, tính bản thiện”, tùy tiện tin tưởng người khác, hoặc hành động theo cảm tính. Chàng lúc nào cũng đứng ở góc độ của người ngoài cuộc mà nhìn nhận, để dễ dàng thấy bản chất của mọi việc. Thứ duy nhất chàng hiểu, là nàng; người duy nhất khiến chàng phải cẩn thận dè dặt cũng là nàng.

      Lần nào ôm nàng trong lòng, má kề má cũng vậy, nương ngốc nghếch là nnag2 lúc vùng vẫy đòi ra, khi có chuyện đột xuất phải .

      Tô Dục rất muốn thẳng, nhưng lại thấy ngượng ngùng, chàng thể thấy dung mạo nàng, và thực tế chàng luôn phải nhè lướt tay mặt nàng, là muốn tìm đến vị trí của… đôi môi…

      Dù là kẻ thâm trầm, cơ mưu, nhưng trong tình cảm, Tô Dục cũng chỉ là chàng trai hai mươi tuổi lần đầu biết mà thôi.

      Khi Tô Dục biết nàng có thể thông tỏ tương lai, chàng chấn động rất lâu. Nếu thực phải là thần tiên, sao có thể nắm được việc sinh tử của nhân gian? Hay còn có nguyên do nào khác? Chàng muốn hỏi nàng, nhưng nàng lại càng im lặng, cạnh bên nhau mà chẳng với nhau lời, trong lòng Tô Dục chợt thất buồn bã, chàng sốt ruột muốn nhưng nàng lại chẳng đếm xỉa gì đến chuyện đó.

      Tháng ngày trong đại lao, là bước ngoặt cực kỳ quan trọng. Khi Tô Dục ngồi chiếu cỏ, thấy nàng bước tới, chàng thậm chí cảm thấy tâm dồn nén cả tháng nay như vừa được trút hết. Chàng thích trông thấy nàng lo lắng cho chàng, vội vã vì chàng, điều đó chứng tỏ trong lòng nàng chỉ có chàng.

      Về việc thừa kế ngai vị diễn ra cụ thể thế nào, thực Tô Dục muốn hiểu đến chân tơ kẽ tóc, nhưng ràng đáp án của nàng khiến chàng sợ hãi, khoảng khắc ấy, chàng muốn gì đó, nhưng lại bị tên cai ngục gõ cửa cắt ngang.

      Cái ngày bỏ nghị chẩn ấy, cho đến tạn cuối cuộc đời Tô Dục cũng chẳng thể quên được.

      Nàng đưa chàng ra ngoài thành từ rất sớm, đường xá xa xôi, mấy lần ép nàng chuyện, nhưng nàng vẫn chẳng hồi đáp. Chàng thầm nhẩm tính, nàng năm tháng tám ngày chưa lên tiếng chuyện với chàng. Hôm nay chàng có dự cảm rằng nàng , nên tâm trạng rất tốt, dù là quét dọn miếu đường, cũng tâm tận lực.

      Quỳ trước mặt Nguyệt Lão, cuối cùng nàng cũng mở miệng…

      Tô Dục ngồi thẫn thờ cho đến khi ánh mặt trời ngả về tây, cơn đói cồn cào trong bụng nhắc nhở nàng, mọi thứ hóa ra đều là .

      Thần tiên chẳng thể ở mãi trần gian. Bất luận thành tựu của chàng có lớn đến mức nào, cũng là người phàm. Nàng có thể cảm thấy đói, bị già , còn chàng định sẵn phải trải qua sinh lão bệnh tử chốn nhân gian.

      Năm năm… sau năm năm, liệu nàng có trở về?

      Tô Dục nghĩ đến lần đầu tiên họ gặp nhau, và chàng với nàng rằng: “Nàng nhất định phải trở về, ta đợi nàng, năm năm… mười năm… ta vẫn đợi nàng”.

      Kể từ lần đầu gặp mặt, chàng biết, con tim nàng rất yếu mềm.

      Đêm đó, Tô Dục chẳng thể nào chợp mắt.

      Sau khi nàng , chàng quỳ cả đêm trong miếu Nguyệt Lão, nhưng rốt cuộc chàng muốn cầu điều gì, chàng chẳng thể lên thành lời.
      Anhdva thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 20: Tên ngốc A Bát



      Vừa mới đặt chân đến triều Thanh, tôi liền cảm thấy bầu trời nơi đây trong xanh như triều Minh, những ngôi sao đêm trời cũng quá nhiều. Nhưng sau mấy ngày, tôi lập tức nhận ra đó có lẽ là do tác dụng tâm lý. Môi trường thời này sao có thể bị ô nhiễm như thế, ngay đến thế kỷ Hai mươi cũng ô nhiễm nghiêm trọng đến vậy.

      Tôi rất ít giao thiệp với các Quỷ sai khác, lần này phải tự tôi muốn thu mình, mà là vì chiếc vòng cảnh cáo cổ tay.

      Những quỷ quan ở địa phủ cực kỳ thẳng thắn bộc trực, thích là thích, thích tụ tập cùng chỗ, hoàn toàn có bát kỳ xung đột nào về lợi ích, quyền thế, mọi thứ đều vô cùng đơn giản. Duy có điều đặc biệt, đó là chuyện phá hoại giới luật hoàn toàn bị cấm kỵ, mà trong khi đó, chính tôi bị dán cái mac “Phần tử gây rối.”

      Khi còn sống, tôi chưa từng trải qua cảm giác được làm người nổi tiếng, đương nhiên chẳng thể ngông nghênh khệnh khạng, biết kiêng dè như Tô Dục. Nghe sống ở địa phủ này rất lâu rồi, đa phần đám quỷ quan đều quen thân, do vậy ngày phải đeo vòng cảnh cáo, cũng chẳng ai tẩy chay cả.

      Trong lần có mặt tại buổi hành hình quy mô lớn đối với tù nhân mang án văn tự(1), tôi mới nhận ra mình bị lập. Đám Quỷ sai gặp gỡ thi nhau chào hỏi, số là những quỷ quan khi ở niên đại khác từng có giao tình, số là lần đầu gặp mặt, duy chỉ có tôi là lặng lẽ đứng bên.

      Sau đó tôi thầm lặng tiến vào Vân Lai tửu lâu, gọi bình mỹ tửu, ăn ăn uống uống hết trọn ngày trời.

      “Có ngon ?” giọng nữ từ phía sau vọng lại.

      Đúng khoảng khắc tôi quay đầu nhìn, ấy vòng qua ngồi trước mặt, nhìn thẳng vào mắt tôi, cũng là Quỷ sai.

      “Tôi nghe bách tính trong thành Lạc Dương khen ngợi tửu lâu này hết lời, nên muốn đến ăn thử xem.” Tôi gọi tiểu nhị, bảo mang chiếc bát và đôi đũa đến, dọn dẹp mấy đĩa ăn xong, và mang lên những đĩa đồ ăn mới.

      Sắc mặt tiểu nhị trong tửu điếm vô cùng cổ quái, đại khái có vẻ rất ngạc nhiên trước sức ăn của những vị khách này.

      “Làm Quỷ sai được mấy năm rồi?” kia hỏi tôi.

      “Chín năm.”

      “Lâu ”, ấy hờ hững đáp, “Tôi cũng hơn năm mươi năm rồi.”

      Hơn năm mươi năm…

      Còn chưa kịp tỏ vẻ kinh ngạc, tiểu nhị bê đồ ăn lên.

      Sau khi tiểu nhị sắp xếp xong xuôi, kia gắp đũa rau xào, nếm xong liền thán thưởng: “Đúng là rất ngon, chúng ta vừa đến, còn bách tính từng sống ở đây rất lâu, căn cứ vào những lời khen của họ, dù sao cũng là đúng đắn nhất”.

      Cổ tay trắng ngần mảnh khảnh của ấy cũng đeo chiếc vòng bạch ngọc, nó khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc.

      “Vòng cảnh cáo”. ấy xoay xoay chiếc vòng. “Tính ra nó cùng theo tôi hơn ba mươi năm rồi”.

      Ngẩn người nhìn chiếc vòng kia, tôi chợt thấy lo lắng: “Đâu cần phải mất nhiều thời gian như vậy vòng mới biến mất phải ?”. Hơn ba mươi năm? Năm năm nữa, dù tôi trở về cũng chỉ có thể lặng lẽ thầm ở bên Tô Dục thôi sao?

      ấy cười : “Đương nhiên là phải, thông thường, hai năm phạm quy, nó biến mất”.

      “Thế sao …” Tôi đanh định hỏi, nhưng lại nhớ đến bản thân, chợt lóe lên ý nghĩ, lẽ nào nguyên nhân ấy bị phạt cũng giống mình?

      “Có phải bận tâm về người nào đó?” ấy hỏi tôi.

      “Đúng vậy”. Có người, ở nơi thời gian và gian cách nay hai trăm năm, là người mà những lúc rảnh rỗi buồn chán tôi đều nhớ đến, luôn thắc mắc y làm gì, liệu thăng quan hay phát tài chưa?

      ở thời đại này?”

      Tôi lắc đầu, “ ở đây”.

      ấy nâng chén mời tôi, “Người mà tôi vướng bận cũng ở đây, nào, nâng chén chúc mừng việc cưới cùng chúng ta cũng có thể phóng thích cho bản thân năm năm!”.

      Vướng bận nhiều năm như thế, chẳng khác nào gông cùm xiềng xích, tuy rằng thấy có nghĩa là nghĩ tới người ấy, nhưng khi còn gần gũi như vậy nữa, con tim chắc chắn cũng bớt đau hơn nhiều.

      Tôi thích vị nữ Quỷ sai này, “Ừm, hy vọng vòng cảnh cáo của sớm biến mất.”

      ấy chớp mắt ranh mãnh: “ thực lòng, tôi cũng có cảm tình với nó, để nó biến mất, đúng là có chút nỡ.”

      Tôi kìm được, bật cười.

      (1) Cụm từ “án văn tự” hay “ngục văn tự” là để chỉ những vụ án do chữ nghĩa là ra.
      Anhdva thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 20 -2



      Lại là bé… vẫn bị chết đói, tôi chợt thấy buồn chán.

      Cảnh tượng chẳng có gì khác biệt, chỉ tiếc bé này có được quan tâm của ca ca, sau khi nó chết, cũng chẳng có người nào khóc thương tiễn biệt. Nó nằm liệt ở góc tường, toàn thân ngừng run rẩy, xung quanh còn có mấy con chuột màu xám, chúng cứ bò bò lại gặm gặm đôi bàn chân nhắn của nó.

      Tôi bước về phía trước xua đuổi đám chuột, chỉ lát nữa thôi, gắng gượng của đến giới hạn, nó sắp được giải thoát rồi.

      Hồn phách trắng phau của bé phiêu ra khỏi thi thể, tôi định hồn ngay, cứ để hồn phách từ khối sắc trắng trong suốt dần dần biến thành tử hồn mang hình người, dung mạo cũng còn như trước nữa.

      Trước khi bị định phải hết, có lẽ bé này rất muốn trưởng thành, trở thành thiếu nữ, vì thế dáng vẻ lúc này của nó là nương mười sáu tuổi.

      “Tỷ tỷ”. Nó nhìn tôi.

      “Đói ?” Tôi lấy màn thầu ra đưa cho nó ăn. Bánh này là trước khi nhìn thấy bé, tôi mua ở quán bên đường.

      Khoảng khắc này đột nhiên tôi nghĩ, Quỷ sai thể ban tặng cho tử hồn sống, nhưng chí ít có thể cho tử hồn ăn, vả lại bé cũng lệ quỷ, nên cũng bỏ trốn ngay tức khắc.

      Nó đưa tay ra nhận lấy, bộ dạng cực kỳ mãn nguyện, cắn từng miếng , ăn rất lâu mới xong: “Hóa ra màn thầu là có mùi vị như thế này, so với ngọn cỏ, vò cây ngon hơn nhiều.”

      Nó đưa tay ra nhận lấy, bộ dạng cực kỳ mãn nguyện, cắn từng miếng , ăn rất lâu mới xong: “Hóa ra màn thầy là có mùi vị như thế này, so với ngọn cỏ, vò cây ngon hơn nhiều.”

      bé ngốc, tuy trông cao hơn tôi hẳn cái đầu, nhưng bộ dạng lại vô cùng ngây thơ.

      Tôi đưa bé ra đường lớn, lại mua xâu kẹo hồ lô, nó vô cùng mừng rỡ, tươi cười vui vẻ. Đáng tiếc những người xung quanh nhìn thấy được, nó lại có pháp lực để làm lên thân thể dung mạo trước mặt mọi người.

      Sau khi dạo vòng, chúng tôi mới trở về bên cạnh thi thể của bé, ánh mắt nó đổ xuống thi thể kia, có chút hoang mang, “Đây là ai? Là muội phải ?”.

      “Đúng vậy, muội vừa mới chết”.

      Nó nghĩ cả nửa ngày trời, vẫn hiểu chết là cái gì, chỉ chợt thấy đau lòng, lầm bầm : “Sớm biết chết được ăn ngon thế này, muội chết sớm cho xong, còn có thể mang đồ ăn đến cho muội muội nữa”.

      “Muội muội của muội?”

      bé chỉ về đống rác phía xa xa, “Mấy ngày trước muội muội ngủ rồi, bà đưa muội ấy đến chỗ kia, là ở đó, muội muội ngủ ngon hơn”.

      Tôi khẽ : “Muốn gặp muội muội của muội ?”

      “Muốn.” bé muốn cầu xin tôi nhưng đanh định lại thôi, “Bà cho muội gặp muội muội đâu, muội ở gần chỗ đó, bị bà đánh, muội thực có thể gặp muội muội sao?”.

      Tôi đưa tử hồn của bé về thi thể, “Muội lập tức có thể nhìn thấy muội muội của muội”, được đoàn tụ bên cầu Nại Hà dưới địa phủ.

      Đầu quạt của tôi điểm lên thi thể, bé liền vui vẻ trở lại để đợi gặp muội muội của mình.

      Chết rồi dẫu sao còn vui vẻ hạnh phúc hơn nhiều so với sống? Nghĩ nghĩ lại, cũng chỉ có những người nghèo khổ bạc mệnh mới cho rằng như thế mà thôi.

      Lúc quay đầu định bước , tôi lại bị dọa cho giật thót mình, dưới gốc cây liễu cách đó xa, hình như có bóng hình đứng đó từ khi nào. Bộ bạch y mình mảy may dính bụi, nhưng trái lại, ngũ quan người đó hết sức bình thường, ánh mắt sâu thẳm, y chăm chú nhìn tôi.

      Y là Quỷ sai sao?

      làm việc phải ?”

      Tôi sững người, bởi trước nay có rất ít người hỏi như thế, đành gật đầu , “Đúng vậy”. Bất giác, ý nghĩ lóe lên trong đầu, y phải tử hồn đấy chứ?

      “Y cười, dè dặt hỏi tôi:”Tiểu sinh lần đầu hành , hy vọng có thể theo nương học tập, liệu có được chăng?”.

      Hóa ra, y chính là Quỷ sai ngốc nghếch đến từ thời cổ đại.

      Lúc này mới nhớ ra, tôi dù sao cũng là người có thâm niên trong nghề, nhiệm kỳ của Quỷ sai thông thường là năm năm, mà tôi làm đến chín năm rồi.

      “Cậu là Quỷ sai mới hả?” Tôi nở nụ cười hòa nhã để tự nhận mình là tiền bối, “Được thôi, ta dạy cậu.”

      Ánh mắt y lập tức sáng bừng, thần sắc cực kỳ cảm kích, “Đa tạ, tiểu sinh là Quỷ sai mới nhận chức, tên là A Bát.”

      A Bát? Đây có phải là tên của chó vậy? Thôi kệ, tên ở địa phủ thiên kỳ bách quái, rất ít người sử dụng tên như tôi mà.

      “Xin chào, ta họ Nhiếp, tên là Thất Thất”.

      “Nhiếp Thất Thất.” Y đọc lại từng chữ từng chữ, nụ cười tán thưởng chẳng khác nào chú cún trung thành, “Tiểu sinh nhớ rồi.”

      Tôi trông thấy nụ cười của y mà thấy có chút gượng gạo, đáp lấy lệ: “Ừm… cảm ơn.”

      “Thất Thất.”

      “Ừ.” Y quen thân nhanh, mói đó lược bỏ họ của tôi rồi.

      “Thất Thất, cái tên nghe rất hay.”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 20 – 3



      A Bát chỉ mang họ tên như cẩu, y thực cũng rất “quấn người”.

      Kể từ hôm gặp nhau, y luôn chăm chỉ kiên nhẫn theo tôi, dù luôn giữ gìn khoảng cách nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng y cứ nhìn như bức người thế, cũng khiến tôi thấy có chút khó chịu.

      Tôi cứ hễ ra hiệu chi y tránh xa mình ra, là y lại khóc lóc thảm thiếu như nhà có tang, “Tiểu sinh mới đến nơi này, thấy rất sợ.”

      “Vậy tại sao cậu chọn làm Quỷ sai?”

      Miệng y méo xệch: “Đó là bị tiểu nhân gian ngoan lừa gạt.”

      Trong đầu tôi vụt ra hình ảnh của Quỷ Đầu đại ca, thế là lập tức có cảm giác đồng tình, dù sao cũng đều là người bị hại, “Kẻ tiểu nhân đó lừa cậu thế nào?”.

      khi tiểu sinh làm Quỷ sai có thể gặp được người mình muốn gặp, vả lại tiểu sinh lúc nào cũng có thể tách hồn, phiêu linh đó đây.” Trông y lúc này có vẻ vô cùng đau khổ, “Đợi đến khi tiểu sinh muốn làm Quỷ sai nữa, lại phát bị vùi sâu xuống bùn lầy, thể thoát ra được.”

      là rất giống mà, để hôm nào đó hỏi Quỷ Đầu đại ca xem, gần đây có phải lại lừa gạt những tử hồn vô tri hay ?

      ”Vậy, tại cậu có dự định gì ?”

      đến rồi đành yên phận thôi, tranh thủ lấy chút bổng lộc, làm Quỷ sai tốt.”

      Oạch! “Quỷ sai có bổng lộc”, tôi khẽ nhắc nhở.

      Y trợn tròn hai mắt, nhả từng chữ : “, có, bổng, lộc?”.

      Nếu có thể khóc, chắc y mặt mày đẫm lệ rồi.

      Tôi vội vàng bổ sung, “ hẳn như thế, hẳn như thế, chẳng phải cậu còn có thể tu luyện pháp thuật sao, vả lại, ngân lượng đối với chúng ta cũng chẳng có tác dụng nhiều lắm đâu.” Tôi xong liền lôi túi của mình ra, dốc vào tay lượng bạc.

      “Cậu xem, đây chẳng phải là ngân lượng à?” xong liền đặt lượng bạc đó lên bàn, rồi lại dốc trong túi ra thêm lượng nữa. “Dùng mãi hết như thế này, chẳng phải còn tốt hơn cả bổng lộc sao?”.

      Y đón lấy chiếc túi của tôi, nghiên cứu kỹ càng lượt, rồi lấy người ra cái khác màu xanh, “Hóa ra trong túi có bạc à.”

      “Quỷ sứ quản lý cậu gì sao?”.

      Y liếc xéo tôi cái, buồn bực đáp, “.”

      Có lẽ nào y những gặp được vị Quỷ Đầu đại ca tồi nhất, còn gặp phải Quỷ sứ ác ngang với Tiểu Tưởng?

      Cậu nhóc này đáng thương.

      “Quạt của câu đâu?”

      Y lấy quạt của mình ra, còn ngại ngùng dám mở, thế là tôi liền giành lấy mở ra, mặt là tranh sơn thủy, mặt là giấy trắng, y vội : “Hôm nay tiểu sinh phải định hồn, vậy nên mới trống thế đấy.”

      “Chớ vội.” Tôi giải thích, “Dù phải trống , ta cũng chẳng thể nhìn thấy, nhiệm vụ định hồn của mỗi Quỷ sai, chỉ có Quỷ sai đó thấy và tự mình giải quyết mà thôi”.

      Mặt A Bát lộ nét cười, “Hóa ra là thế.”

      ngờ hằng ngày, mặt trống hiển thị nhiệm vụ”. Tôi nhìn vào mặt quạt của mình, “Đợi đến khi ta phải định hồn, nếu cậu có rảnh, có thể cùng xem xem?”.

      Đôi mắt y càng lộ vẻ hiếu kỳ, lập tức đầu đánh rụp.

      Địa điểm định hồn ở Lạc Dương, người chết là phú hào trong vùng, ông ta có thê hai thiếp, hai ba thê thiếp như thế vào thời kỳ này được coi là nhiều, nhưng càng như thế, việc tranh đấu càng thêm kịch liệt, nhất là trước tình trạng ba người cùng nhau mang thai.

      “Thất Thất, xac định người chết hôm nay là ông ta?” A Bát quay đầu hỏi tôi. Vị phú hào này cơ thể tráng kiện, bước như bay, giống với người chết vào giờ Tý ba khắc.

      mặt quạt có ghi, đường nhiên nhầm lẫn được, huống hồ nguyên nhân chết là ‘trung độc’”. Độc dược chẳng bao giờ phân biệt, dù đối phương có là người như thế nào.

      “Hả, hóa ra mặt quạt còn ghi cả nguyên nhân chết nữa.”

      Tôi xoay đầu lại khi nhận ra suy nghĩ của y, “Rốt cuộc cậu từng định hồn chưa?”. Sao chẳng biết gì hết vậy?

      Y tỏ vẻ vô tội: “Khi đến đây chẳng có ai đưa ta cùng, ai cũng bảo ta rời sau này hiểu, vả lại mặt quạt của ta hai ngày nay đều trống , nên chưa từng đích thân định hồn.”

      “Dù có người cùng, cũng phải có khóa huấn luyện chứ, sao chăm chỉ nghe.”

      “Gần đây Quỷ sai rất thiếu, cho nên ta được học qua lớp nào cả.”

      Dạo này địa phủ thực loạn rồi sao? Tôi lắc đầu.

      Y đột nhiên kéo tôi, hình như thấy động tĩnh gì đó, “Lần này thú vị rồi.”

      Tôi thuận thế xoay người dõi mắt theo hướng tay y chỉ, hai gian sương phòng, gian nào cũng có chủ tớ cho thuốc vào chén rượu. Chúng tôi vốn chẳng muốn nhìn trộm, đây là… Đám đàn bà này thực có kinh nghiệm gì cả, dù sao cũng phải biết đóng cửa sổ chứ.

      xem, vị lão gia kia, uống rượu của người thiếp thứ hai hay của người thiếp thứ ba?” A Bát hỏi tôi.

      “Sao cậu biết chính thất phu nhân hạ độc?”

      Y lắc đầu, “Chính thất phu nhân thể bị bức đến mức phải làm vậy.”

      Hai cặp chủ tớ kia bưng rượu tới hoa viên, sau khi kính kính với nhau hồi cùng chúc rượu cho đối phương.

      “Án hung sát thời cổ đại quá đơn giản.” Lại diễn ra giữa ban ngày ban mặt thế này.

      “Nhìn thấy giếng nước bên cạnh ?” Y , “Giờ Ngọ, đám gia quyến đều ngủ trưa, hạ nhân được phép tiến vào khu vực này. Sau khi chết, nạn nhân bị ném xuống giếng để rửa sạch dấu vết.”

      Xem xét kỹ lại nước trong giếng kia vốn vô cùng hôi hám khó chịu, “Tại sao cậu hiểu như vậy.”

      Y mỉm cười gian xảo, “Phụ thân ta trước đây từng có vô số thê thiếp, nương thân ta chẳng bao giờ uống nước trong giếng cả.”

      Vào thời khắc quyết định, đột nhiên lão gia xuất , hai bên đều luốn cuống tay chân, bưng rượu của mình định rút lui. Nhưng vị lão gia này, lại là người thích rượu, chẳng cần biết chuyện gì uống hết cả hai…

      Hai chúng tôi đều thấy , hóa ra người ta chết bất đắc kỳ tử là thế này.

      Tôi bật cười, “Hóa ra cả hai đều có phần”. Chuyện này thực quá mới mẻ.

      “Chẳng phải tới định hồn sao?” Y đẩy đẩy tôi, “Mau thị phạm cho ta xem, muộn rồi, muộn rồi, họ phải ném xác lão gia xuống giếng nữa, chẳng lẽ muốn đuổi theo ông ta xuống giếng sao?”.

      Tôi cảm thấy những lời của y rất cổ quái, nhưng vẫn tiến đến điểm quạt lên thi thể rồi quay lại.

      Sau khi kinh ngạc thảng thốt hồi, chủ tớ hai vị tiểu thiếp bình tâm lại, rồi bắt đầu thương lượng, quả nhiên là quyết định ném lão gia xuống giếng.

      “Đây gọi là chưa diệt cỏ tận gốc chưa ăn no ngủ kỹ được.”

      Tôi quay đầu lại suy nghĩ giây lát, tự nhiên hiểu được nguyên do trong đó, chỉ là khoảnh khắc này, vẫn chưa thể hoàn toàn thông suốt được tất cả mà thôi. “A Bát, đầu của cậu sao mà suy tính nhanh đến vậy? phải cậu giả dạng lợn để ăn thịt hổ đấy chứ?”.

      Y bật cười: “ phải, tiểu sinh… tiểu sinh khi còn sống phải lang bạt mưu sinh, cũng từng đọc qua những loại tiểu thuyết truyền kỳ, trong đó có những tình tiết tương tự.”

      Tôi nhận ra y có thói quen, mỗi lần muốn tỏ vẻ đáng thương là lại tự xưng “tiểu sinh”,”tiểu sinh”, ý đồ là muốn tôi phải sởn da gà.

      “Vả lại, nhàng ấm áp như vậy, sao có thể là hổ được cơ chứ?”

      theo cách khác, chẳng phải bảo tôi thể cùng đẳng cấp với hổ hay sao? Y tốt nhất đừng nên có ý đó. Thú thực, việc bóng gió, thách đố bộ não là điều trước nay tôi chưa từng làm, “Định hồn xong rồi, chúng ta thôi”.

      “Đợi chút.” A Bát tiên phong chạy vào trong hoa viên, tiến thẳng đến gần bàn đá, bàn con lưu giọt rượu, y dùng ngón tay quệt quệt rồi đưa vào miệng, “Chỉ là thuốc phá thai thông thường thôi.”

      “Cậu cũng hiểu dược lý hả?”

      phải vì mưu sinh sao, đương nhiên mỗi thứ đều phải học qua chút.” Y đau khổ quét mắt nhìn tôi, “ được ở trong cảnh hạnh phúc quá lâu rồi”.

      So với cổ nhân, về cơ bản cuộc sống của tôi cũng gọi là đầy đủ hơn. “Thuốc phá thai sao có thể làm chết người được.”

      còn có sử dụng thuốc gì khác , nếu trong thời gian ngắn mà dẫn đến tử vong, dược tính nhất định phải rất mạnh, và xung khắc.”

      Tôi nghĩ đến nam nhân khác rất có hứng thú nghiên cứu y thuật, y có biết người này ?

      “Thất Thất, về dược lý, biết vị danh y tiếng tăm lừng lẫy từng sống trong gian này ?” A Bát tỏ vẻ thần bí, “Khi ta dạo chơi ở nơi này, thường thấy tên của người đó được dán cửa khắp các nhà, cứ như môn thần hộ vệ vậy.”

      Môn thần? Chưa từng thấy danh y làm môn thần.

      “Danh y nào?” Lý Thời Trân(1) sao?

      “Người đó họ Tô, tên Dục, đến đâu cũng thấy dán đơn thuốc của ông ta, mà còn là từ cả trăm năm trước, vừa rách vừa nát.”

      “Cạch!”, chiếc quạt của tôi rơi xuống đất, “Cậu ai?”.

      “Tô Dục.” A Bát như cười như hỏi, “Vừa rồi nghe sao?”.

      phải, tôi nghe rất .

      (1) Lý Thời Trân (1518 -1593), tự là Đông Bích, lúc già có hiệu là Tần Hồ sơn nhân, là danh y và nhà dược học nổi tiếng của TQ thời Minh.
      Anhdva thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :