1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hoàng phi - Sương Hoa (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      nhiều tiền quá :yoyo43::yoyo43::yoyo43::yoyo43::yoyo43::yoyo43::yoyo43:.
      Cố lên nàng nhé!!!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41

      Edit+beta: Thủy Bách Nhật



      Lâm Lang cười ôn hòa, con ngươi lóe sáng: "Sao lại là biết buôn bán? Lâm Lang chỉ là quỷ y thu tiền làm việc mà thôi. Hoàng thượng có thể tự do lựa chọn, có thể đưa tiền giữ mạng! Hoàng thượng ra giá gấp hai, là trăm vạn lượng, ra Lâm Lang vốn nghĩ nhiều hơn năm mươi vạn lượng chút là được, nghĩ tới hoàng thượng khí phách!"

      Lâm Lang xong, chớp chớp đôi mắt trong suốt vô tội, làm Triệu Tễ tức giận cười ha ha hai tiếng.. Tuy đè nén được tức giận trong đôi mắt đen, nhưng giọng điệu vẫn khách khí: "Trẫm có nhiều tiền như vậy, nhị tiểu thư có thể giảm bớt chút được ?" Đưa tiền giữ mạng? được chọn sao?

      tại quốc khố thiếu thốn, trăm vạn lượng bạc trắng phải là con số , bỏ ra được!

      vừa dứt lời, liền nghe thấy Lâm Lang kinh hãi : "Cái gì? Hoàng thượng bỏ ra nổi trăm vạn lượng vàng? Biểu tỷ các cửa hàng ở phố Tạ gia đều nằm trong tay hoàng thượng, hàng năm những cửa hàng này chỉ thu được trăm vạn lượng vàng!"

      Năm đó, nàng giao cho Triệu Tễ toàn bộ gia sản Tạ gia dưới ngàn vạn lượng vàng, Triệu Tễ nhìn cũng thèm nhìn. Bây giờ, chỉ có trăm vạn lượng vàng làm Triệu Tễ giật mình thành ra như vậy rồi. Lâm Lang nhớ lại, nội tâm khỏi cảm thán, mình là dư tiền.

      Triệu Tễ biết là tức giận hay là bị dọa sợ, chỉ thấy toàn thân phát run, dám tin nhìn chằm chằm Lâm Lang: "Vàng?" Sao lại là vàng? Cho dù công phu sư tử ngoạm cũng nhiều như vậy.

      căm hận nhìn Lâm Lang: "Sao ngươi cướp ?"

      Dường như Lâm Lang rất tức giận, con ngươi bỗng chốc trở nên tối tăm tĩnh mịch: "Quỷ y phải là trộm cướp. Hoàng thượng, chẳng lẽ mạng của người rẻ mạt đến vậy sao? đáng trăm vạn lượng vàng sao? Vậy cái mạng rẻ mạt!"

      Lâm Lang cố ý nhấn mạnh từ "Rẻ mạt" làm Triệu Tễ tức giận đến bốc khói, hận thể ăn thịt uống máu nữ tử trước mắt, nhưng nghĩ tới tiếng kêu la cùng cái tay chỉ còn xương trắng của Tạ Hoằng Thanh, hơi sức cả người như bị rút cạn, cả người mệt mỏi.

      " trẫm có phần cửa hàng Tạ gia trong tay. Nhưng trẫm vừa mới lên ngôi, Đại Dận lại vừa kết thúc chiến loạn lâu, trẫm có nhiều tiền như vậy. . . . . . Trẫm giao năm mươi vạn lượng bạc trắng trước, số còn lại, có thể lấy cửa hàng của Tạ gia ở kinh đô thế vào hay ?"

      Đôi mắt tĩnh mịch của Lâm Lang nhìn Triệu Tễ, lời, nhìn đến khi trán Triệu Tễ toát ra mồ hôi hột, nàng mới cười khẽ tiếng, : "Cửa hàng Tạ gia ở kinh đô? Hoàng thượng mới là biết buôn bán, Lâm Lang so với hoàng thượng, có thể là theo kịp."

      Nàng vỗ tay cái, cười híp mắt nhìn Triệu Tễ. Triệu Tễ nhìn nụ cười kia lại cảm thấy cả người rét run: "Ngươi. . . . . . Bản thân ngươi là quỷ y, bắt mấy con quỷ phải chuyện sao?"

      "Ồ! ra hoàng thượng biết cửa hàng Tạ gia có ma quỷ lộng hành!" Đáy mắt Lâm Lang giống như sáng tỏ, châm chọc : " Lâm Lang còn tưởng rằng hoàng thượng biết! vậy là hoàng thượng muốn Lâm Lang giúp tay bắt quỷ miễn phí sao?"

      Lâm Lang đợi Triệu Tễ mở miệng, tiếp: "Phố Tạ gia phải chỉ có con đường, thông bốn phương, ở trung tâm Kinh Thành, từng là nơi phồn vinh nhất kinh đô. Nếu cứ bỏ mặc cho những cửa hàng kia tiếp tục xuống, đến lúc đó lời đồn đãi có ma quỷ lộng hành ngày càng nghiêm trọng. Trung tâm kinh tế của kinh đô suy sụp, chỉ sợ cả Kinh Thành cũng bị hủy trong chốc lát. . . . . . Hoàng thượng tính toán xuất sắc!"

      " bằng như vậy ! Lâm Lang phải là người thông tình đạt lý, nếu hoàng thượng có thành ý, Lâm Lang chịu thiệt chút cũng sao!" Lâm Lang xong, quét mắt vòng xung quanh cái vườn này: "Tòa vườn này ta nhìn cũng tồi, bằng cả tòa vườn này cùng mấy cửa hàng phố Tạ gia ! Tòa vườn tương đương mười mấy vạn lượng bạc trắng, thêm mấy gian hàng này, xem như là hai mươi vạn lượng bạc trắng, hoàng thượng trả năm mươi vạn lượng bạc trắng, tổng cộng là bảy mươi vạn lượng bạc trắng, còn lại liền viết giấy vay nợ !"

      Lâm Lang xong, duỗi bàn tay ra, đất liền xuất cái bàn , bên có đủ giấy và bút mực, nàng : "Nếu Hoàng thượng thấy thích hợp, hãy viết giấy nợ. Nếu cho là thích hợp, Lâm Lang tự nhiên cũng ép huộc!"

      Triệu Tễ giận dữ nhìn nàng, hồi lâu, hừ lạnh tiếng, vung bút lên: "Như vậy được chưa!"

      Lâm Lang cầm lên nhìn chút, hài lòng gật đầu cái, cất xong rồi đứng lên: "Tốt lắm!"

      Triệu Tễ hung hăng lườm nàng cái: "Trẫm có thể rời chưa?"

      " thong thả, tiễn!"

      Triệu Tễ hừ lạnh tiếng, cất bước , trong lòng Lâm Lang vui vẻ, ở phía sau hô to: "Hoàng thượng đừng quên năm mươi vạn lượng bạc trắng. Buổi chiều nay nhất định phải đưa đến Ngọc Lâm uyển. Nếu , quá hạn ước định trở thành phế thải!"

      Triệu Tễ căm hận dừng lại, sau đó bước nhanh rời !
      miu901, minhminhleChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 42:

      Sau khi Triệu Tễ rời , Lâm Lang cũng ở lại thêm nữa mà cất bước quay về Tây Uyển. Chuyện rối lên như vậy, bữa tiệc ở Tây Uyển cũng mau chóng giải tán, cả khu vườn trở nên vắng vẻ, lại càng làm nổi bật lên hình ảnh mây trắng bầu trời xanh mênh mông. Lâm Lang nghĩ tới việc ngày mai có năm mươi vạn lượng bạc trắng, đúng lúc có thể xử lý số việc khó khăn thiếu bạc mà phiền não. Hơn nữa lại còn được sở hữu khu vườn này, sau này có thể rời khỏi Diệp phủ, tự mình làm chủ được rồi. Dự tính này khiến tâm tình nàng khỏi vui sướng, nhõm.

      Lâm Lang tới nơi dành cho các nha hoàn nghỉ ngơi tìm Thiển Ngữ, nhưng chỉ thấy hai tiểu nha hoàn thu dọn bàn ghế mà thấy Thiển Ngữ đâu. Lúc này mới nhớ ra, vừa nãy khi Nạp Lan Sơ Thần ôm lấy Lâm Lang, muốn nàng "khóc lên", nàng dặn dò Nạp Lan Sơ Thần khi nào ra với Thiển Ngữ rằng cần phải đợi nàng, cứ về luôn Diệp phủ là được. Vậy nên bây giờ Lâm Lang cũng cần vội vàng, vừa thong thả vừa thưởng thức cảnh sắc trong viện.

      Thiếu nữ y phục màu xanh nhạt, thanh thoát xinh đẹp, hoa sen tao nhã nở rộ trước ngực, từng bước từng bước uyển chuyển, giống như tiên tử du ngoạn trong vườn.

      lâu sau, Lâm Lang tới trước cửa lớn, từ xa nhìn thấy Nạp Lan Sơ Thần cùng Thiển Ngữ chờ ở cửa. Nàng vội nhanh lại gần, có chút xấu hổ : "Nạp Lan tiểu thư vẫn chưa sao?"

      Thiển Ngữ chu cái miệng nhắn, đợi Nạp Lan Sơ Thần mở miệng bước tới giận dỗi ai oán: "Tiểu thư, ngài đâu vậy? Có xảy ra chuyện gì ? Sao lại với nô tỳ tiếng?"

      Lâm Lang vội vàng an ủi Thiển Ngữ mấy câu, rồi quay sang cảm tạ Nạp Lan Sơ Thần. Nạp Lan Sơ Thần cũng gì thêm, chỉ cười cười : "Lên xe ! Ta đưa các ngươi trở về!"

      Khi Lâm Lang tới đây là ngồi xe ngựa của Diệp gia, cũng biết là cố ý hay vô ý, lúc này chiếc xe ngựa kia sớm thấy bóng dáng. Nếu ngồi xe của Nạp Lan Sơ Thần chỉ còn cách là bộ mà về.

      Hơn nữa, ấn tượng của Lâm Lang về Nạp Lan Sơ Thần rất tốt, Nạp Lan Sơ Thần cũng theo con đường buôn bán, xem như là người cùng nghề với nàng. Vậy nên, Lâm Lang có ý muốn kết giao với nàng ấy.

      Với tình hình giờ Lâm Lang cũng khách khí nữa, nhấc làn váy bước lên xe, ngoái đầu lại nhìn Nạp Lan Sơ Thần cười tiếng: "Nạp Lan tiểu thư, đại ân lời nào cảm tạ hết được!" xong liền khom người vén mành tiến vào.

      Sau đó, Nạp Lan Sơ Thần cũng theo vào ngồi xuống, khẽ mỉm cười: "Thực ra ta rất hi vọng ngươi cảm tạ ta! Ngươi cũng được lắm, núp ở trong người ta cười đến cả người phát run, cùng ngươi diễn trò như vậy, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của những người xung quanh là. . . . . ." Nạp Lan Sơ Thần bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại cười híp mắt , "Ngươi còn thành thực khai báo?"

      Lâm Lang nghe xong cười : "Nạp Lan tiểu thư sao có thể là người hẹp hòi được. Vậy nên mới , đại ân lời nào có thể cảm tạ hết!"

      Nạp Lan gia có thể đời đời kế thừa chức vị Quốc sư của Đại Dận tất nhiên là có năng lực hơn người. Tuy Nạp Lan Sơ Thần cố ý che giấu linh lực tản ra quanh thân, nhưng Lâm Lang vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh bất phàm của nàng ấy, vậy nên Lâm Lang cũng chưa từng có ý định giấu giếm điều gì, chỉ trừ rằng nàng vốn là Tạ Hoằng Thanh. Lâm Lang giả vờ rằng chuyện kiếp trước là do biểu tỷ báo mộng, nàng chỉ dùng thân phận của Diệp Lâm Lang mà kể tất cả mọi chuyện cho Nạp Lan Sơ Thần nghe.

      Quả nhiên, Nạp Lan Sơ Thần nghe xong mà hề tỏ ra kinh ngạc chút nào, chỉ có ánh mắt là trở nên nặng nề: " như vậy, cái chết của Tề vương phi Tạ Hoằng Thanh có liên quan tới Hoàng thượng?"

      Lâm Lang thấy ánh mắt Nạp Lan Sơ Thần thực nghiêm trọng khẽ mỉm cười: "Ta cũng chỉ thấy việc đó qua những giấc mơ, có chứng cớ xác thực. Có lẽ cảnh tượng hôm nay khiến Hoàng thượng sợ hãi chỉ là trùng hợp mà thôi!"

      Sắc mặt Nạp Lan Sơ Thần thâm trầm nhìn Lâm Lang hồi lâu, sau mới quay đầu : " đời sao có thể có nhiều trùng hợp như vậy? Ngươi khỏi bệnh là trùng hợp, nằm mơ là trùng hợp, hôm nay chỉ vì câu muốn kế tục huyết mạch nhất tộc Tạ gia của ngươi mà Hoàng thượng liền theo ngươi tới Đông Uyển cũng là trùng hợp, còn cả chuyện xảy ra ở Đông Uyển nữa? Tại sao khi ngươi tái lại cảnh tượng Tạ Hoằng Thanh gặp nạn mà Hoàng thượng lại thất kinh, sợ hãi hốt hoảng? Tại sao kinh ngạc khi Tạ Hoằng Thanh tìm người giết , mà còn muốn cho Tạ Hoằng Thanh hồn bay phách tán?"

      đến đây, Nạp Lan Sơ Thần bỗng nở nụ cười, nhìn Lâm Lang giống như mẫu thân nhìn đứa con nghịch ngợm của mình, giọng điệu đơn tịch mịch: " ra trong lòng ngươi sớm có đáp án rồi, nếu kể cho ta nghe cần gì phải gạt ta như vậy? Những người như chúng ta, kỳ thực rất đơn. Khi vừa mới gặp ngươi, taliếc mắt qua phát ra ngươi cũng giống như ta. Khi người bình thường thấy được có thể nhàng vê ngón tay, thầm mà thay đổi vài thứ, thậm chí có thể giết người trong vô hình. Nhưng chúng ta lại bị quy định kìm hãm, thể lạm sát kẻ vô tội, thậm chí ngay cả người sắp chết. có đáng ghét có đáng chết, nhưng ngươi lại thể giết – Vậy nên đối mặt với kẻ thù, ngươi chỉ có thể dùng phương pháp vu hồi quanh co này, để khiến cho khổ sở, đau lòng. Ở ngay trước khi tuyệt mệnh mà cảm nhận được tuyệt vọng đến thấu xương!”

      “Chúng ta ở tại nhân gian, nhưng ngăn được độc tịch mịch trong lòng. Chúng ta bị phép tắc của thế giới này hạn chế, mà cũng thể dung nhập vào hẳn trong đó. Chúng ta học được cách sinh tồn ở nơi này vĩnh viễn bị lập – nhưng, ngươi từng nghĩ tới điều này hay chưa? Nơi này phải là quê hương thực của chúng ta.”

      Lâm Lang nhìn ánh mắt có ý cười ấm áp giấu tịch phía sau của Nạp Lan Sơ Thần, nàng biết, nữ tử trước mắt biết tất cả mọi chuyện của mình, cả kiếp trước lẫn kiếp này. Nàng bỗng nhiên cũng cảm thấy có chút nặng nề, lên tiếng hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

      Nạp Lan Sơ Thần rất đúng, nàng học được cách sinh tồn của thế giới này…

      Nàng nhìn Nạp Lan Sơ Thần khẽ cúi đầu, giọng: “ phải là ta biết, mà là phụ thân của ta. Người của gia tộc Nạp Lan chúng ta từ có pháp lực, cho nên mới có thể đời đời đảm nhiệm vị trí Quốc sư của Đại Dận. Chúng ta gọi loại pháp lực này là linh lực, nghe , Nạp Lan gia bị trục xuất ra khỏi Thần tộc, vốn dĩ là tiên quan của Huyền Vũ cung Thiên Đình. Nạp Lan gia tộc bị đày xuống nhân gian là để tìm chủ nhân của mình, chỉ có tìm được vị chủ nhân đó, Nạp Lan gia tộc mới có thể trở lại Thiên cung. Nếu chỉ có thể vĩnh viễn ở lại trong Luân Hồi.”

      Ánh mắt Lâm Lang chợt lóe: “Ngươi có tin ?”

      Huyền Vũ cung? Tiên quan? Nạp Lan… Trong thoáng ngắn ngủi, Lâm Lang cảm thấy những cái tên này rất quen thuộc, nhưng rồi lại chợt thấy buồn cười. Nếu nàng đoán sai Huyền Vũ cung là cung điện của Phục Ma Đại Đế Huyền Vũ, vậy chủ nhân của Nạp Lan gia tộc phải là Huyền Vũ đại đế hay sao? Nhưng Huyền Vũ đại đế lại là Ngọc Kinh tôn thần tiếng tăm lừng lẫy, sao có thể ở trong nhân gian? Còn cần phải tìm kiếm nữa?

      Lâm Lang trầm tư suy nghĩ, cứ có cảm giác ra tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến nhau, chỉ có điều giờ nàng chưa nhìn thấy ràng mà thôi!

      “Ta tin!” Nạp Lan Sơ Thần trịnh trọng gật đầu, tĩnh mịch trong ánh mắt ra chút vui sướng, nàng nhìn Lâm Lang : “Bởi vì ta tìm thấy ngài!”

      Lâm Lang kinh ngạc hỏi: “Tìm thấy rồi?”

      “Đúng vậy! ra phụ thân ta sớm xác định được vị trí của chủ nhân, nhưng thời cơ vẫn chưa tới, chủ nhân vẫn chưa ngự vào linh thể của ngài. Sau khi phụ thân qua đời, ta luôn cẩn thận quan sát kỹ, rốt cuộc vào đêm trước ngày Tề vương lên ngôi, sao Chủ Phượng bỗng nhiên ảm đạm rồi rơi xuống, vài ngày sau, sao Phó Phượng bầu trời Kinh thành phát sáng rực rỡ.

      Nạp Lan Sơ Thần nhìn Lâm Lang, tròng mắt hơn phiếm hồng: “Ngày sao Chủ Phượng rơi xuống chính là ngày Tề vương phi Tạ Hoằng Thanh rơi xuống khỏi Lạc Hoa lâu. Mà thời điểm sao Phó Phượng sáng lên chính là lúc Diệp Lâm Lang tỉnh lại!”

      “Trước đó, phụ thân đoán ra thân thể của Diệp Lâm Lang chính là linh thể của chủ nhân, cho nên chúng ta chú ý rất cẩn thận!”

      Nạp Lan Sơ Thần xong, chợt đứng lên, trịnh trọng quỳ gối dưới chân Lâm Lang: “Phượng chủ, có lẽ bây giờ ngài chưa thể nhớ lại điều gì, nhưng Nạp Lan gia vì Phượng chủ cống hiến tất cả lực lượng, vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng chối từ!”

      “Hí hi hi hí… hí…!” hồi ngựa hí truyền đến, xe ngựa dừng lại. Lâm Lang vẫn còn chìm trong kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn về phía màn che của xe ngựa, trong đầu ngừng nghĩ lại những lời của Nạp Lan Sơ Thần. Đột nhiên cảm thấy cỗ trống trải đơn dâng lên trong lòng, Lâm Lang bình tĩnh : “Ta phải là Phượng chủ gì cả, ngay cả bản thân mình là ai ta cũng biết… Ta thể giúp Nạp Lan gia tộc quay về Thiên cung rồi.”

      Bởi vì đến ta cũng biết chắc được mình tới đâu…

      Lâm Lang đứng lên, bước ra khỏi xe, Nạp Lan Sơ Thần kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng: “Phượng chủ, cho dù Phượng chủ thể đưa Nạp Lan gia tộc trở về Thiên cung, nhưng từ ngày mai trở , Nạp Lan Sơ Thần đảm nhiệm việc hầu hạ cho Phượng chủ.”

      Nghe được điều này, Lâm Lang dùng bước, trầm mặc hồi rồi : “Ngươi cứ quay về trước !”
      Last edited: 23/9/14
      miu901, minhminhleChris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43.

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Lâm Lang vào cửa, gia đinh giữ cửa rất cung kính với nàng, nha hoàn sai vặt dọc đường gặp nàng cũng đều rất cung kính hành lễ, chỉ có điều dưới tròng mắt cung kính kia lại dấu sợ hãi tìm tòi.

      Ánh mắt những người này nhìn nàng khiến nàng cảm thấy rất khổ sở, đơn trong lòng dần lan tỏa, thanh đâu đây cứ phát ra, nơi này dành cho ngươi, phải ngươi......

      Đúng, nàng thể hòa nhập vào thế giới này, chính là cảm giác đó, khi mọi người mặc quần áo sặc sỡ tươi vui đón ngày thu về, mỉm cười hay ngốc nghếch, buồn khổ hay đau đớn, nàng chỉ như người ngoài cuộc lạnh lùng nhìn vào, những con người kia như bị vây trong màn ánh sáng khổng lồ, còn nàng ở bên ngoài, cố gắng muốn dựa vào họ, cảm nhận niềm vui nỗi buồn của họ lại bị họ lập!

      Chạy thẳng vào Bách Thảo Viên, cuối cùng cũng có thể dừng lại nhưng nàng lại phát bây giờ Bách Thảo Viên trở thành hữu danh vô thực, cây lim Đại Lương thượng hạng chuyển vào trong vườn, cát đá chất đống mặt đất, đông đống, tây đống, giống như từng cục thuốc cao bôi da chó, những thứ cỏ biếc trước kia sớm bị nhổ bỏ vứt dưới chân tường phía nam, khô héo dưới ánh mặt trời.

      Thiển Ngữ theo sau nàng, nhìn nàng bước chân hồi nhanh, hồi chậm, lát lại có bộ mặt mất mát giải thích được liền kêu lên: "Tiểu thư......"

      Lâm Lang bỗng nhiên hoàn hồn, thấy Thiển Ngữ sững sờ theo nàng, trong mắt đều là nghi ngờ liền cười cười, trái tim dâng lên tia ấm áp: " thôi, ngày rồi, xem mẫu thân chút!"

      Thiển Ngũ thấy nàng trở lại bình thường, rất vui mừng đồng ý, hai người cùng nhau tới chỗ Lăng phu nhân, vừa đến bên cửa nghe thấy có giọng bên trong, Lâm Lang thầm nghĩ được, nàng quên mất sau khi Diệp Cẩn Huyên trở về, Tô phu nhân đến gây , nàng bước nhanh vài bước vào cửa, quả nhiên trông thấy Tô phu nhân được đại nha hoàn Ngọc Châu khóc lóc chất vấn: "Ngươi nuôi con tốt, rốt cuộc hôm nay làm gì với Cẩn Huyên, hại nó hôn mê bất tỉnh hả? Nếu hôm nay ngươi cho , chúng ta xong đâu!"

      Lăng phu nhân khẽ cau mày nhìn Tô phu nhân, nhàn nhạt giống như đếm xỉa đến : "Mấy năm nay Lâm Lang là đứa bé thế nào ngươi còn biết sao? Đánh đánh lại, mắng lại, nó có thể làm gì đại tiểu thư?"

      Trong mắt Tô phu ngấn nước, dữ tợn quát: "Ngươi tưởng ta biết ư? Cây trâm mười mấy vạn lạng ở đâu ra? Tại sao lại có quan hệ với Diệp gia? Cùng hoàng thượng bắn đại bác sao? Ta cho ngươi biết Lăng Chi, đừng tưởng rằng lão gia tốt với chút mà ngươi lên mặt, chỉ cần có Bích Như ta ở đây, ngươi đừng mong vào được tộc phổ Diệp gia, phải muốn dọn à? Có giỏi dọn ra ngoài , dọn rồi đừng bao giờ trở lại nữa....."

      Lăng phu nhân vốn ở trong phòng thiêu thùa may vá, lo lắng biết Lâm Lang có gặp phải chuyện gì , tiệc yến cũng qua rồi, nhất định là có việc gì, lát lại nghĩ biết Diệp Cẩn Huyên có làm khó Lâm Lang hay , bất ổn yên nghĩ thấy Tô phu nhân dẫn theo Ngọc Châu xông vào vỗ bàn chất vấn Lâm Lang của bà làm gì Diệp Cẩn Huyên, khiến nàng ta đến giờ vẫn hôn mê?

      Lâm Lang còn chưa trở lại, sao bà biết Lâm Lang làm gì Diệp Cẩn Huyên chứ? Tô phu nhân tìm được đáp án liền tự phát hỏa, lầm bầm hét lên giận giữ, bà càng nghe càng mơ hồ, cây trâm chắc là chiếc mà sáng nay bà đưa cho Lâm Lang, nhưng chuyện với hoàng thượng là có quan hệ gì và cả chuyện dọn ra ngoài.... Bà đều hiểu.

      Lăng phu nhân còn chưa kịp đáp lời nghe thấy thanh lạnh nhạt trong trẻo: "Chiều nay chúng ta dọn !"

      Thiển Ngữ cũng biết giao dịch của Lâm Lang và Triệu Tễ, nghe thấy vậy liền sửng sốt: "Tiểu...... Tiểu thư......"

      Lăng phu nhân nghe thế cũng sợ hết hồn, chỉ cho đó là tính tình xốc nổi của Lâm Lang, chịu nổi kích thích mà thốt ra, vội trách cứ lườm nàng cái, hỏi: "Lâm Lang, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Họ nhi quả mẫu đều là những yếu đuối, dọn có thể đâu? câu nệ sao, ở Diệp phủ còn có nơi an thân.

      Lâm Lang an ủi nhìn Lăng phu nhân cái, trong nụ cười là ngây thơ khó có được: "Mẹ, dọn tốt sao? Hôm nay con được toà nhà lớn, thua kém gì phủ Thượng Thư đâu."

      Tô phu nhân nghe thế trong lòng khẽ động, hôm nay khi Diệp Cẩn Huyên té xỉu bị người đưa về, bà ta nghe nha hoàn nha đầu hồ đồ xui xẻo Diệp Lâm Lang đoạt tuyệt quan hệ với Diệp gia trước mặt mọi người, còn muốn dọn ra ngoài, đại tiểu thư chính là bị chọc tức đến hôn mê, bà ta biết nữ nhi của mình, nếu Diệp Lâm Lang muốn dọn ra ngoài, cắt đứt quan hệ với Diệp gia, nó mặc dù đến nỗi vui mừng khôn xiết, nhưng cũng nhất định tức đến xỉu! Hỏi kỹ nha hoàn kia hơn mới biết nàng ta phục vụ trước mặt, chỉ nghe người ta lại thôi!

      Nàng đau lòng nữ nhi mới để ý đến lời dặn dò của Diệp thượng thư mà tới Bách Thảo Viên, bây giờ bà ta nghe Lâm Lang nhắc đến toà nhà lớn liền trừng nàng, hỏi: "Tòa nhà lớn gì?"

      Tòa nhà lớn? Đoạt tuyệt quan hệ với Diệp gia có toà nhà lớn rồi hả? Bà ta thấy con này muốn tòa nhà lớn đến điên rồi.

      Lâm Lang để ý đến Tô phu nhân, với Lăng phu nhân: "Con muốn còn muốn dọn dẹp chút rồi ngày mai dời , có người chờ kịp muốn chúng ta ngay như vậy thôi, dù sao sớm muộn cũng đều là , đồ cũng dọn dẹp xong rồi, chúng ta chỉ cần dọn dẹp thêm chút thôi!"

      Lâm Lang vừa dứt lời, Tô phu nhân liền cắn răng : "Được! Ta nhìn các ngươi dọn , phàm là đồ của Diệp gia, cây kim sợi chỉ cũng được mang , ngay bây giờ cho ta!" Diệp thượng thư liên tục dặn dò bà ta nhất định phải đối xử với hai mẹ con ở Bách Thảo Viên này tốt, nhất là Diệp Lâm lang, vạn lần thể đắc tội, nếu nàng dọn rồi, liệu Diệp thượng thư có trách tội bà ta ?

      Trong lòng Tô phu nhân nhớ tới lời dặn dò của Diệp thượng thư, khỏi có chút chứng uể oải, nhưng bà ta cũng nhất định nhường, cuối cùng chỉ có thể cắn răng mạnh miệng!

      Con mắt tĩnh mịch của Lâm Lang nhìn Tô phu nhân, quét mắt bên trong phòng vòng rồi hừ lạnh tiếng, tiến lên đỡ lấy Lăng phu nhân sững sờ.

      Lăng phu nhân phản ứng kịp, biết nữ nhi quyết tâm muốn rời khỏi Diệp phủ rồi, qua nhiều năm như vậy, bà cũng nhìn thấu Diệp thượng thư, hôm nay còn lưu luyến gì với Diệp gia nữa, với lại bà càng muốn Tô phu nhân đè đầu cưỡi cổ, nghĩ thầm nếu có chỗ nào để dựa vào bộ trang sức hồi môn kia cũng có thể sống cả đời, nghĩ thế liền vội vàng lấy cái hộp từ dưới giường ra ôm vào lòng, ai ngờ Ngọc Châu nhìn thấy cái hộp gỗ từ đàn tinh sảo liền kêu lên: "Cái gì đây? Còn để xuống? Phu nhân rồi, cây kim sợi chỉ của Diệp gia các ngươi cũng thể mang ."

      Lâm Lang cười như cười nhìn Tô phu nhân, đưa tay mở ra hộp: "Đây là đồ của Diệp gia ư? Ngươi phải nhận cho !"

      Tô phu nhân nhìn mấy món đồ trang sức phỉ thuý cực phẩm, dám tin trừng mắt: "Cái này......" Bà cũng biết những món đồ này đều là phỉ thuý Đế Vương cực phẩm màu xanh lá, bộ trang sức này là vô giá, chẳng trách hai mẹ con nhà này sợ.... Chỉ có điều tại sao họ lại có những vật phẩm chân quý đến thế?

      bộ như vậy, bán cả phủ Thượng Thư cũng mua nổi!

      Chốc lát, trong mắt Tô phu nhân chỉ còn lại ánh sáng hiền hòa trong trẻo của bộ trang sức phỉ thúy kia, lòng tham dâng lên....

      "Được lắm! Các ngươi lại dám trộm đồ trang sức của bản phu nhân, chẳng trách bản phu nhân thể tìm thấy bộ trang sức phỉ thuý này đâu...... Các ngươi còn gì để ?"



      ------------------------------
      miu901, minhminhleChris thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thanks nàng @banglangtrang123 , mà sao lâu mới có 1 chương vậy nàng? truyện hay quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :