1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hoàng phi - Sương Hoa (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 36:


      Người vừa lên tiếng là nữ tử thân váy dài màu xanh lam, nước da bóng nhuận, diện mạo tinh xảo, dáng người yểu điệu kết hợp với xiêm y thướt tha lại càng toát ra khí chất xuất trần!

      Ngay từ khi nãy, Lâm Lang chú ý đến nàng, bởi vì trong khi các thiên kim tiểu thư khác bàn luận xôn xao chỉ có nàng là mở miệng.

      "Ồ! Vậy xin chỉ giáo!"

      Nữ tử y phục đỏ rực gọi là Nhược Nhiên tiến lên bước, ánh mắt hàm chứa khinh thường nhìn nữ tử áo lam kia!

      "Bộ y phục này của nhị tiểu thư tuy rằng chỉ là chất vải bình thường, nhưng là sản phẩm được tạo ra từ Chức Ngọc Phường, lại còn do đích thân Trịnh lão sư phụ thiết kế. Các ngươi nhìn đường viền hoa này xem. . . . . . tại ai có thể mua được y phục do chính tay Trịnh lão sư phụ làm nữa chứ? Mà nếu có thể mua được, cũng chỉ e bộ y phục đó dưới ngàn lượng bạc đâu!"

      Nữ tử áo lam vừa vừa tới, phảng phất mang theo hương thơm nhàng. Nàng nhìn Lâm Lang, trong mắt có chút ý cười, "Còn cả cây trâm này nữa, là phỉ thúy Đế vương màu xanh. Có câu “Vàng bạc có giá, ngọc vô giá”. Đừng thấy cây trâm mà xem thường, ước chừng giá trị cũng phải vạn lượng bạc trắng !"

      Các vị tiểu thư ai cũng xuất thân phú quý, Nhược Nhiên vừa rồi nghe theo lời dặn dò của Diệp Cẩn Huyên vài câu chỉ trích cách ăn mặc của Lâm Lang, lúc này nghe xong cũng chú ý tới y phục cùng trâm cài của Lâm Lang quả thực giá trị . Hơn nữa, mọi người đều nhớ tới ngày đón tiếp Vãng sinh Thành chủ, đúng là Diệp Cẩn Huyên có mặc bộ váy dài bằng gấm Tô Châu màu đỏ thẫm thêu hoa Mẫu Đơn. Bây giờ nhìn lại Lâm Lang, trong ánh mắt ít nhiều cũng có tia đồng tình cùng hâm mộ!

      đồng tình này tất nhiên là đồng tình Lâm Lang bị Diệp Cẩn Huyên ức hiếp; còn hâm mộ chính là hâm mộ nàng có thể có y phục cùng trang sức quý giá như thế kia!

      Trong nhất thời, khí trong đình có chút quỷ dị. Tuy rằng, ánh mắt các vị tiểu thư nhìn Diệp Cẩn Huyên tối tăm khó hiểu, nhưng cũng dám bàn luận ầm ĩ như đối với Lâm Lang —— chuyện ngày hôm nay, cho dù Diệp Cẩn Huyên có đúng, nhưng người ta đăng cơ làm Hoàng hậu, ngày sau còn phải nhờ cậy để kiếm lợi lộc, ai dám đắc tội chứ?

      Từ trước đến nay, Diệp Cẩn Huyên vẫn luôn tự xưng là tôn quý, hiền lương thục đức; vốn dĩ muốn mượn tay Nhược Nhiên để khiến Lâm Lang mất mặt, nhưng nghĩ tới nữ tử áo lam kia lại phá hỏng dự định của nàng ta. Trong lòng tức giận nhưng cũng thể phát tác, Diệp Cẩn Huyên chỉ hừ lạnh tiếng, xoay người trở về chỗ ngồi!

      Nhược Nhiên muốn thêm gì đó để lấy lòng Diệp Cẩn Huyên, nhưng lúc này lại thấy Diệp Cẩn Huyên tức giận mặt thoáng đỏ lên quay sang với nữ tử áo lam:

      "Ngươi cũng đừng bừa, ngươi biết cái gì chứ. . . . . . Ngươi chỉ là đứa mồ côi lại vụng trộm lo liệu tiện nghiệp. Ngươi nghĩ mọi người biết điều đó hay sao?"

      Nhược Nhiên rất nhưng vẫn đủ để vài người xung quanh nghe thấy. Nàng ta vừa thốt lên, sắc mặt của nữ tử áo lam lập tức thay đổi, lúc đỏ lúc trắng, toát ra bi thương tức giận: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."

      "Chẳng lẽ ta sai sao?"

      Nhược Nhiên nhìn phản ứng của nữ tử áo lam, trong lòng có chút đắc ý, "Ngươi cho rằng mình là thiên kim tiểu thư à? Cũng chỉ là thứ dân đen hèn kém làm tiện nghiệp mà thôi!"

      Lần này nàng ta hề , mọi người đều nghe thấy ràng. Có kẻ hả hê, cũng có người kín đáo đồng tình, có cả những tiếng thở dài thương tiếc, nhưng lại có bất kỳ người nào tiến lên thay nàng câu.

      Lâm Lang nhìn bóng dáng đơn của nữ tử áo lam, trái tim nhất thời có vô vàn cảm xúc đan xen!

      Tiện nghiệp chính là buôn bán, sĩ – nông – công - thương, xưa nay thương nhân vẫn luôn bị xem thường nhất. Tuy rằng Đại Dận có quy định làm quan thể buôn bán, nhưng nếu có trong vòng ba đời, người nhà thể tham gia khoa cử để làm quan. Cũng giống như Tạ gia trước kia, mặc dù sản nghiệp phú quý nhưng bị rất nhiều quan lại quyền quý khinh thường, chỉ là họ thể ra mà thôi!

      Nữ tử này nhìn qua xuất thân cũng thấp, vậy tại sao phải lén lo liệu tiện nghiệp chứ? Chẳng lẽ cũng có hoàn cảnh giống nàng, trong nhà có đường sống nên buộc phải theo con đường làm thương nhân?

      Nếu quả như vậy thực đáng trân trọng!

      Lâm Lang nhớ lại kiếp trước khi nàng vừa tiếp quản Tạ gia cũng bị người ta xem thường, giờ nhìn lại nữ tử bi thương tịch lại kiên cường này đứng giữa đám người kia, khỏi có cảm giác đồng bệnh tương liên!

      Lâm Lang bước tới, nắm lấy tay nữ tử áo lam, khẽ mỉm cười, rồi nhìn về phía mọi người :

      "Tiện nghiệp thế nào? Những thứ nhặt như các vật dụng các người dùng để ăn mặc ngủ nghỉ, hay những vấn đề lớn của quốc gia như bổng lộc cho quan viên, quốc khố thừa hay thiếu, chẳng phải tất cả đều phải dựa vào tiện nghiệp hay sao?"

      "Nếu có tiện nghiệp trao đổi mua bán vật liệu các vị tiểu thư ở đây dù có bạc cũng đâu thể mua được gấm vóc từ Tùng Giang để may y phục, hay có thể dùng trâm hoa Đông Châu thượng hạng . . . . . ."

      Ánh mắt Lâm Lang di chuyển từ y phục người của Nhược Nhiên lên đến trâm hoa cài đầu của nàng ta, sau đó lại dời sang trái cây bày bàn, "Còn có quả vải này nữa, vốn chỉ có thể trồng ở phía nam, nếu phải có người làm tiện nghiệp mọi người nghĩ mình có cơ hội được thưởng thức à?"

      "Các nơi sản xuất vật liệu khác nhau, cần thiết dùng trong sinh hoạt, phải được vận chuyển trao đổi mới có thể thỏa mãn nhu cầu sử dụng hằng ngày. Mà quốc gia muốn ngày càng cường thịnh thể có “quân khỏe ngựa mạnh” cùng hệ thống quan lại hoàn thiện. Mà muốn đạt được những điều đó phải dựa hoàn toàn vào số thuế thu được. Mọi người đều biết, thuế mà Đại Dận thu, đại khái như nông dân chừng năm phải nộp nửa lượng bạc, các nghệ nhân cao hơn chút, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có hai lượng. Bộ phận dân chúng này chiếm hơn bảy phần mười nhân khẩu của Đại Dận, nhưng số thuế thu được tới phần ba tổng thuế, số còn lại đều do đám người là thương nhân làm tiện nghiệp cung cấp. Nếu có những người này ủng hộ tiền bạc đừng tới “quân khỏe ngựa mạnh” mà ngay cả chính vị tiểu thư ở đây cũng thể có cuộc sống như ngày hôm nay. Vì vậy mà tiện nghiệp này. . . . . . có vai trò hết sức quan trọng!"

      "Cho nên mới , quốc gia muốn phát triển hùng mạnh, tuyệt đối thể tách khỏi thương nhân. Đưa buôn bán xếp vào nghề thấp hèn, đem thương nhân xếp vào tầng lớp dân đen là bất hạnh của đất nước, là bất hạnh của chúng ta!"

      Ngày mùa thu ánh nắng rực rỡ, trận gió thổi qua, lá cây rời cành. Lâm Lang đứng giữa đám người đó, giọng trầm bổng du dương, con ngươi trong suốt phản chiếu hình ảnh bầu trời xanh thẳm, tay áo bay phiêu diêu trong gió.

      Khi nàng vừa xong, trong nhất thời xung quanh yên lặng như tờ. Những ánh mắt nhìn vào nàng giờ đều lộ ra kinh hoàng cùng xem thường, thậm chí còn có người từ từ lùi về phía sau mấy bước.

      Diệp Cẩn Huyên run run chỉ ngón trỏ về phía nàng: "Muội. . . . . . muội. . . . . . Muội muốn sống nữa hả? Đúng là đại nghịch bất đạo!"

      Lâm Lang thoáng sửng sốt, sau đó mới giật mình. Lúc này mới phát ra bản thân quá kích động nên mới hành động bộc phát như vậy, hơi quá lời. Những lời này nếu bị truyền ra ngoài khác nào khiêu khích Luật pháp của Đại Dận, quả thực có thể là đại nghịch bất đạo!

      "Pháp luật do tổ tông đặt ra cũng phải là thể thay đổi, ta cảm thấy Nhị tiểu thư rất đúng. . . . . . Nếu xảy ra chuyện gì, Hộ quốc công phủ cùng Nhị tiểu thư gánh vác!"

      giọng kiên định từ bên cạnh truyền đến, Lâm Lang theo bản năng quay đầu sang, thấy nữ tử áo xanh khẽ ngẩng đầu, hề sợ hãi nhìn thẳng vào mọi người!

      "Hộ quốc công phủ, vị tỷ tỷ này là?" Đáy mắt Lâm Lang thoáng lên tia kinh ngạc. Từ khi lập quốc tới nay, các đại quốc sư đều có xuất thân từ huyết mạch chính thống trong Hộ quốc công phủ, kế thừa hàng trăm năm. Đó là điểm tựa tinh thần lớn nhất của Đại Dận. Nhưng vị Hộ quốc công của thế hệ này chết trận khi Triệu Tễ xông vào đánh chiếm thành, chỉ để lại nữ nhi mười tám tuổi. Như vậy nữ tử này chính là. . . . . .

      "Nạp Lan Sơ Thần."

      "Là Nạp Lan tiểu thư! Ngưỡng mộ lâu!" Lâm Lang lộ ra vẻ mặt thân thiện. Hộ quốc công chết trận là kẻ địch của Triệu Tễ, nhưng chưa từng truy cứu mà còn tăng thêm bổng lộc ra vẻ mình là vị Hoàng đế nhân nghĩa rộng lượng. Nhất là nay Hộ quốc công phủ chỉ còn lại lão bà bà hơn bảy mươi tuổi cùng thiếu nữ chưa xuất giá, có gì đáng để mọi người kiêng kỵ. Mà mất chỗ dựa, kế sinh nhai của cả phủ lại là vấn đề nan giải. Với thân phận Nạp Lan tiểu thư của Hộ quốc công phủ việc nàng ấy lén lút lo liệu buôn bán cũng chẳng có gì là lạ.

      Lâm Lang vừa dứt lời, bất chợt vang lên mấy tiếng vỗ tay thanh thúy. Triệu Tễ thân long bào hoàng kim, sau lưng mang theo vài vị quan lại trẻ tuổi qua dãy hành lang, hướng về đình này tới!
      _____________

      P/s: Mình rất xin lỗi những bạn vẫn còn theo dõi truyện vì để truyện ngâm lâu như thế này :thanks:

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 37:

      Edit: Thủy Bách Nhật
      Beta: tiểu an nhi




      "Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      Sau khi các vị tiểu thư thoáng sững sờ kinh ngạc rối rít đứng dậy hành lễ, tiếng hô thiên kiều bá mị đồng thanh vang lên trong Ngọc Lâm uyển. Triệu Tễ cười cười ha ha :

      "Bình thân! Hôm nay là sinh thần của Cẩn Huyên, mọi người cứ tùy ý vui đùa, cần quá đa lễ!"

      Diệp Cẩn Huyên đứng dậy, đến bên cạnh Triệu Tễ uyển chuyển thi lễ, cười đỡ nàng. Trong mắt các vị thiên kim tiểu thư ở phía sau tránh khỏi ghen tỵ cùng hâm mộ!

      Các vị quan lại sau lưng Triệu Tễ cũng thi nhau chúc mừng Diệp Cẩn Huyên, nàng ta cười rụt rè cảm tạ từng người , sau đó quay sang với Triệu Tễ:

      "Hoàng Thượng vào trong đình ngồi chút !"

      Trong khi mọi người náo nhiệt chúc mừng Diệp Cẩn Huyên Lâm Lang và tiểu thư Sơ Thần sớm từ từ lùi xuống phía sau. thời gian dài ở cùng nhau, Lâm Lang thừa biết mặc dù vẻ mặt Triệu Tễ luôn tỏ ra khoan dung nhân nghĩa, nhưng kỳ thực lại tà độc ác, lại còn thù dai. Khi nãy vừa bị nàng như vậy, chỉ e gây phiền toái cho nàng. Tuy rằng nàng sợ, nhưng làm liên lụy tới Nạp Lan Sơ Thần hay chút nào!

      Quả nhiên, mới vừa lùi bước xuống, Lâm Lang cảm thấy có ánh mắt u lạnh lẽo bao phủ người mình. Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, đúng lúc chạm phải đôi mắt đen thâm trầm của Triệu Tễ!

      Trong lòng Lâm Lang căng thẳng, nhưng vẫn khẽ mỉm cười, người hơi cúi xuống chào, xoay lại dời ánh mắt .

      Triệu Tễ nhìn đôi mắt dưới ánh mặt trời càng ra ánh sáng lung linh của Lâm Lang, trong nhất thời có chút mất hồn. Đôi mắt như vậy trong ký ức, mơ hồ trùng hợp với khuôn mặt. ra , chỉ có đôi mắt trong suốt kia, còn cảm thấy cả người Lâm Lang mang đến cho cảm giác quen thuộc. Chẳng những thế còn là loại quen thuộc rất lâu rồi, dường như giống người trong trí nhớ của , cũng lạnh nhạt lại bướng bỉnh, khiêm tốn lại tự tin như thế này.

      Là Tạ Hoằng Thanh, trong đầu đột nhiên thoáng qua cái tên đó, nhưng lại tự giễu lắc đầu cái. Sao có thể là Tạ Hoằng Thanh được? Nữ nhân kia nhàm chán thú vị, chỉ biết núp ở trong phủ. . . . . . Thôi muốn đến nữa!

      ra Triệu Tễ lại quên mất, Tạ Hoằng Thanh từng phải là nữ nhân chỉ biết ở nhà giúp chồng dạy con, chút chủ kiến nào như trong suy nghĩ của . Mà thực ra cho đến giây phút cuối cùng, Tạ Hoằng Thanh cũng phải là người như vậy. Chỉ bởi vì nàng thương , cho nên mới giấu ánh sáng của chính mình, cố gắng làm giống như nữ tử phù hợp với cầu thế tục trong con mắt người đời.

      Diệp Cẩn Huyên nhận lấy đĩa trái cây do thị nữ dâng lên, cười : "Hoàng Thượng, ăn trái cây !"

      Suy nghĩ của Triệu Tễ bị Diệp Cẩn Huyên cắt đứt, nhất thời quên mất bản thân định cái gì, nhưng ánh mắt vẫn rời khỏi Lâm Lang, mở miệng : "Lúc trẫm vừa tiến vào, người chuyện là Nhị tiểu thư phải ?"

      đợi Lâm Lang trả lời, Diệp Cẩn Huyên cau mày, đáy mắt lên khinh thường: "Hoàng Thượng đừng chấp nhặt muội ấy, muội ấy bị bệnh nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi hành động lỗ mãng."

      Triệu Tễ vân vê quả nho: "Cũng chưa chắc, những lời vừa rồi trẫm mới nghe thấy rất có đạo lý!" nhìn về phía Lâm Lang:

      "Trẫm cũng phải là hôn quân phân biệt được tốt xấu . . . . . ."

      Triệu Tễ thở dài, nhìn quả nho trong tay : "Từ khi Đại Dận dựng nước tới nay, quốc khố vẫn dư dả gì. Hôm nay lại nghe được lời của Nhị tiểu thư, cuối cùng trẫm cũng hiểu ra!"

      " quốc gia muốn cường thịnh, tuyệt đối thể bỏ qua thương nhân. Đưa buôn bán xếp vào nghề thấp hèn, đem thương nhân xếp vào tầng lớp dân đen là bất hạnh của đất nước, là bất hạnh của chúng ta! rất hay!"

      Triệu Tễ lặp lại lời của Lâm Lang, đầy hàm ý sâu xa, giống như rất xúc động vậy —— dĩ nhiên đó là nếu như chú ý đến tia khinh bỉ khó nhận ra lóe lên trong mắt !

      Lâm Lang nhìn Triệu Tễ như vậy, trong lòng cười khổ. Trước kia, nàng chỉ nghĩ Triệu Tễ chưa bao giờ nàng. Nhưng bây giờ, có vẻ như Triệu Tễ căn bản là xem thường nàng từ tận đáy lòng, xem thường —— thương nhân!

      Quả nhiên, bên môi Triệu Tễ chứa nụ cười lạnh bạc : "Nhưng theo như lời của Nhị tiểu thư hai phần ba quốc khố là dựa vào số thuế thu được từ buôn bán, có phải quá rồi ?"

      quét mắt nhìn qua mọi người lượt: " giấu gì mọi người, trong khoản thuế năm nay thu được, buôn bán chiếm tới ba phần mười."

      Các vị quan lại rối rít phụ họa theo, ai cũng lộ ra khinh bỉ đối với thương nhân!

      Sắc mặt Lâm Lang đổi, : "Quả năm nay thể trông cậy vào buôn bán kiếm tiền. Trước đó vài ngày, tiểu nữ dạo phố Tạ gia trước kia chút, phát ra phần lớn cửa hàng ở đó đóng cửa, như vậy có thuế để thu sao? Nếu là năm trước, khoản thuế mà chỉ riêng con phố này nộp, chắc hẳn trong lòng mọi người ai cũng biết !"

      Nhắc tới phố Tạ gia, đáy mắt Triệu Tễ đột nhiên trầm, nhưng mở miệng!

      Năm đó, Tạ Hoằng Thanh chung tình với , nghe theo sắp xếp của mà bán những cửa hàng này, nhưng lại biết phái người đóng giả làm người mua để mua với giá thấp. Lúc ấy, làm như thế cũng vì nhìn ra được cửa hàng Tạ gia mang lại rất nhiều lợi nhuận, muốn thầm điều khiển thu lợi riêng. Chẳng qua đến hôm nay, những cửa hàng này chẳng những bỏ hoang lâu mà giao cho thuộc hạ xử lý cũng chỉ thu được về ít bạc. Do vậy mà liền nảy ra ý muốn bán để tạm thời bổ sung vào phần thiếu hụt của quốc khố. Ai ngờ, những cửa hàng ở chỗ khác còn tàm tạm, nhưng cửa hàng ở phố Tạ gia lại giống như có quỷ tới náo động, căn bản có người nào mua, cầm trong tay lại trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay.

      vị quan trẻ tuổi mặc áo xanh nhịn được tiến lên : "Điều này nếu có buôn bán, mọi người vẫn có thể sống, nhất định phải buôn bán, nó cũng quan trọng như lời Nhị tiểu thư !"

      " sao?" Lâm Lang nhàng cười tiếng, "Cửa hàng phố Tạ gia rất đặc sắc, đều là cửa hàng, hiệu buôn trăm năm của Tạ gia. Nếu như tất cả các cửa hàng phố Tạ gia đều mở dân chạy nạn đến ngoại ô Kinh thành có thể giảm bớt nửa!"

      Kinh thành tụ tập rất nhiều dân chạy nạn có nhà, trong số họ có rất nhiều người vốn làm thuê cho các cửa hàng. Trước khi xảy ra nội chiến, kinh tế Đại Dận tốt hơn rất nhiều so với tại, tuy rằng có những thời điểm khó khăn nhưng quá đáng lo ngại. Sau khi Triệu Tễ vào thành, dưới ảnh hưởng của chiến tranh loạn lạc, phần lớn những cửa hàng này đều đóng cửa. Bọn họ có việc làm, chỉ có thể tụ tập ở ngoại ô, dựa vào chút lương thực do triều đình cứu tế mà sống qua ngày. Trong những số đó thiếu những người từng làm công trong các cửa hàng của Tạ gia.

      Cho nên khi Lâm Lang biết được chuyện này, nàng rất hối hận vì hành động ngày ấy của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy. Từ đó lại càng muốn chấn hưng gia nghiệp Tạ gia hơn, mới phái Thanh Y, Tử Y thầm điều tra cuộc sống của nhóm Lão Sư Phụ có tiếng trong cửa hàng Tạ gia năm đó!

      Vị quan kia lại tiếp: "Cửa hàng phố Tạ gia nếu có thể mở sớm. . . . . ."

      Lời của còn chưa dứt, Triệu Tễ giơ tay lên ngăn lại, ý vị sâu xa với Lâm Lang: "Nhị tiểu thư rất sùng bái thương nhân phải!"

      Lâm Lang nhìn Triệu Tễ, lặng lẽ : "Có lẽ mọi người ở đây biết, bên ngoại Lăng gia của ta là gia tộc nổi danh tôn quý ở Giang Nam. Biểu tỷ của ta – gia chủ của Tạ gia trước kia là Đệ nhất thương nhân của Đại Dận. tới vị biểu tỷ này, Tạ Hoằng Thanh biểu tỷ và Hoàng Thượng lại có mối giao tình rất sâu sắc đấy. . . . . . đáng tiếc biểu tỷ của ta bạc mệnh, vừa vào thành gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy ta lại mắc bệnh, thể gặp mặt được lần. . . . . ."
      miu901, minhminhleChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38

      Edit: Thủy Bách Nhật
      Beta: tiểu an nhi




      Lâm Lang còn chưa dứt lời, Diệp Cẩn Huyên vội vàng cắt ngang:

      "Lâm Lang, muội nên bậy. Mặc dù mẫu thân của muội họ Lăng, nhưng có quan hệ gì với Lăng gia ở Giang Nam hết. Nếu muội cho rằng mẫu thân của muội chịu làm thiếp của phụ thân sao? Đừng vì sở thích buôn bán của muội mà lôi kéo quan hệ với Đệ nhất thương gia Tạ gia của Đại Dận, đừng khiến mọi người chê cười.”

      Tuy Diệp Cẩn Huyên “cố ý” hạ thấp giọng nhưng những lời này lại lọt vào tai mọi người sót chữ. Lời vừa dứt, mọi người xung quanh đều lộ ra khinh bỉ.

      Thê thiếp ở Đại Dận hoàn toàn khác biệt, thứ nữ cũng thể gọi thiếp là mẫu thân, chỉ có thể gọi mẹ cả là mẫu thân, mà nương trong sạch bình thường làm thiếp cho người ta. Diệp Cẩn Huyên Lăng phu nhân là thiếp, Lâm Lang lại gọi là mẫu thân, bọn họ cảm thấy Lâm Lang hiểu quy củ, càng cảm thấy chuyện Lâm Lang mẫu thân mình xuất thân từ Lăng gia ở Giang Nam là hành động “thấy người sang bắt quàng làm họ”.

      Lúc này, bỗng nhiên truyền đên giọng khinh bỉ, giễu cợt từ trong đám người: "Mặc dù Lăng gia ở Giang Nam những năm gần đây sa sút ít, nhưng vẫn là thư hương môn đệ, làm sao có thể để cho nữ nhi làm thiếp? Nhị tiểu thư, chuyện này. . . . . . Ha ha. . . . . ."

      Lâm Lang làm bộ như nghe thấy, quét mắt qua người đó cái, sau đó nhìn về phía Diệp Cẩn Huyên, "A. . . . . . Mẫu thân của muội làm thiếp cho ai vậy?" Vẫn bộ dáng hiểu.

      Diệp Cẩn Huyên bị nàng hỏi như vậy, vẻ mặt khó xử, dáng vẻ hối hận, đưa ngón tay mảnh khảnh kéo kéo ống tay áo của Lâm Lang: "Tỷ tỷ là Lăng di nương, thường ngày muội đều gọi Lăng di nương là mẫu thân. Tỷ tỷ vội quá nên thuận miệng ra. Tỷ tỷ phải cố ý, xin lỗi. . . . . ."

      Theo lý, Lâm Lang phải gọi mẫu thân của nàng ta, Tô phu nhân là mẫu thân. Lúc này nàng ta để cho Lâm Lang gọi Lăng phu nhân là mẫu thân, mặc dù là lời , nhưng thực chất khiến Lâm Lang lưu lại ấn tượng tốt trong mắt mọi người. Có cái ấn tượng này, đừng đến xuất thân thứ nữ của Lâm Lang, mà cho dù sau này Triệu Tễ có thích Lâm Lang chăng nữa cũng dễ dàng giải quyết.

      Đồ của Diệp Cẩn Huyên nàng, dù có bỏ cũng nhất định để cho Diệp Lâm Lang có được.

      Diệp Cẩn Huyên xong, hốt hoảng ngẩng đầu nhìn bốn phía, ánh mắt lóe lên sợ hãi, ngừng xin lỗi Lâm Lang.

      Mọi người thấy vậy, liền khẳng định ở nhà Lâm Lang là người ngang ngược. Chẳng những gọi mẹ kế là mẫu thân mà còn áp bức trưởng tỷ. Nếu tại sao lại khiến Diệp Cẩn Huyên sợ hãi như vậy?

      Lâm Lang mở to hai mắt nhìn Diệp Cẩn Huyên, lộ ra vẻ mặt mờ mịt. Suy nghĩ hồi lâu, lại cả giận : " biết Lăng di nương tỷ tỷ là ai? Ta có mẫu thân, sao lại là nhận di nương nào đấy làm mẫu thân?"

      Bọn họ thích diễn trò như vậy, kỹ xảo diễn trò của nàng kém đâu.

      Diệp Cẩn Huyên bị Lâm Lang vậy có chút choáng váng, tiếp lời của Lâm Lang : "Lăng di nương là mẹ đẻ của muội, phải muội luôn gọi là mẫu thân hay sao?"

      Trong lòng Diệp Cẩn Huyên vẫn cho rằng Diệp gia chịu chính thức thừa nhận mẹ con Diệp Lâm Lang, là ban ơn cho các nàng. Các nàng cự tuyệt, chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi, biết ở trong lòng vui mừng thành cái dạng gì rồi.

      Lâm Lang nghe xong, liền bừng tỉnh hiểu ra. Nước mắt tụ lại, con ngươi tràn đầy tức giận, nhìn thẳng Diệp Cẩn Huyên, tố cáo: "Tỷ tỷ, ta gọi ngươi tiếng tỷ tỷ, chẳng qua là tôn trọng ngươi, phải để cho ngươi làm nhục người. Ngươi đánh chửi ta như thế nào cũng được, nhưng thể vũ nhục mẫu thân của ta. Mẫu thân ta là người trong sạch, làm thiếp cho người ta khi nào hả? Lăng gia cũng là thư hương môn đệ, làm sao có chuyện để nữ nhi làm thiếp cơ chứ."

      Diệp Cẩn Huyên bị ánh mắt tố cáo của Lâm Lang nhìn chằm chằm, cảm thấy luồng hơi thở lạnh lẽo đập vào mặt. Nàng ta sợ run cả người, đầu óc có chút thông, nhìn chằm chằm Lâm Lang : "Ngươi ngươi. . . . . . Mẹ ngươi là thiếp thất của cha, chẳng lẽ ta sai sao?"

      Lâm Lang nghe vậy, như bị đả kích rất lớn, từng bước đến chỗ nàng ta. Diệp Cẩn Huyên bị ép lui từng bước , Lâm Lang thê lương cười lạnh: "Phụ thân? Ta gọi là để giữ thể diện cho ông ta, gọi cũng là chuyện đương nhiên! Hôm nay, trước mặt Hoàng thượng cùng các vị đây, Lâm Lang đành phải làm kẻ ác lần!" Luật lệ trong Tộc Phổ cho phép nàng có thể nhận Diệp thượng thư .

      Lâm Lang quay đầu nhìn về phía mọi người, vạt áo bay theo gió, bóng dáng mảnh khảnh giống như trận gió có thể thổi ngã, sắc mặt bi thương mang theo tia cố chấp, kiên định, thẳng vào lòng người.

      "Năm đó, Diệp thượng thư thân mình ở Giang Nam. Ngoại tổ thấy Diệp thượng thư mặc dù nghèo túng nhưng lại có cỗ ngạo khí của văn nhân, nên mới đem mẫu thân hứa gả cho Diệp thượng thư. Nhưng ai ngờ sau khi hồi kinh lại xảy ra tình như thế? Những năm gần đây, Phủ Thượng Thư chưa bao giờ thừa nhận mẹ con chúng ta, tin mọi người có thể đến Từ Đường Diệp gia hỏi xem, Tộc Phổ có chỗ nào cho mẹ con chúng ta ? Năm đó, khi Diệp thượng thư làm việc này mẫu thân sớm còn tình cảm đối với ông ta. Cho nên tại mẫu thân và Diệp thượng thư bất kỳ quan hệ gì, lại càng phải như người nào là thiếp thất của Diệp thượng thư. Mẫu thân là người đáng thương, nếu phải vì ta, mẫu thân sớm rời khỏi đây! Những năm này Mẫu thân thậm chí còn dám liên lạc về nhà mẹ đẻ. . . . . . tình trong này rất khó với mọi người, mọi người chỉ cần biết trong thời gian qua mẹ con chúng ta chỉ ở nhờ trong Phủ Thượng Thư như người ngoài mà thôi."

      "Nếu các vị tin, có thể đến Phủ Thượng Thư xem chút. . . . . . Lâm Lang cùng mẫu thân sống qua ngày như thế nào. . . . . ."

      Tuy lời của Lâm Lang rất mờ mịt nhưng lại vô cùng ràng. Sau khi khiếp sợ, mặt mọi người lộ ra vẻ sáng tỏ: ràng là năm đó Diệp thượng thư đa che giấu chuyện mình có phu nhân, Lăng gia biết chuyện này nên mới hứa hôn. Sau khi tiểu thư Lăng gia biết chuyện, liền cắt đứt quan hệ, muốn tự vẫn. Nhưng nhẫn tâm vứt bỏ đứa con, chỉ có thể nhịn nhục chịu đựng. Thử nghĩ, yếu đuối lại có phu quân che chở, dám liên lạc với nhà mẹ đẻ, ngày tháng trôi qua khó khăn như thế nào . . . . . . Đây quả nữ tử kiên cường lại có tình có nghĩa!

      Lúc này, bỗng nhiên có người thở dài : "Chịu khổ, Lăng phu nhân quả là nữ trung hào kiệt!"

      Lại có người cảm thán: " ngờ Diệp Thượng Thư lại là người như vậy. . . . . ."

      Nghe mọi người chỉ trỏ, Diệp Cẩn Huyên kinh hãi, nội tâm dâng lên khủng hoảng, chuyện này làm nàng quá bất ngờ đến năng lộn xộn: "Diệp Lâm Lang, ngươi sống qua ngày như thế nào, còn bảo mọi người phải đến Phủ Thượng Thư xem sao? Ngươi nhìn , cây trâm của ngươi, quần áo của ngươi. . . . . . Thứ nào phải là tốt nhất hả?"

      "Đại tiểu thư, cây trâm này là của hồi môn của mẫu thân ta, nữ nhi của Lăng gia đều có bộ trang sức ngọc Đế Vương hồi môn đầy đủ, ta có lôi kéo quan hệ, đây là , về phần quần áo này, ta cũng ngại . Trịnh lão sư phó vốn là nô bộc nhiều đời của Tạ gia, trung thành và tận tâm với Tạ gia, ông ấy thấy dáng dấp của ta giống với biểu tỷ, tìm hiểu và biết được thân phận của ta, bộ quần áo này là ông ấy tặng. Những chuyện này rất dễ dàng tra , Lâm Lang cũng cần phải dối. . . . . . Nếu phải chuyện . . . . . . ầm ĩ đến mức độ này, ra có lợi gì đối với Lâm Lang ?"

      "Chẳng lẽ Lâm Lang trời sinh thích làm chủ tử, bày đặt có phòng tốt ở lại thích ngủ đống cỏ trong Bách Thảo viên?"

      Lâm Lang xong, thân thể khẽ run, giống như nén được thê lương trong lòng.

      Sắc mặt các vị tiểu thư phức tạp, nghị luận ầm ĩ. Chỉ có Nạp Lan Sơ Thần vẫn đứng im lặng suốt từ nãy giờ, lúc này nàng mới tiến lên ôm lấy Lâm Lang, vuốt lưng nàng an ủi: "Khóc lên !"

      Khi nàng vừa dứt lời, đầu vai mảnh khảnh của Lâm Lang rung lên, như khóc nức nở, nhưng lại nghe thấy chút tiếng động nào, mọi người thấy vậy càng thêm lo lắng!

      Cả người Nạp Lan Sơ Thần cũng run lên, đáy mắt chợt lóe lên chút khó hiểu, bàn tay vuốt lưng nàng ngừng lại chút dò xét.

      Diệp Cẩn Huyên thấy mọi người nghiêng về phía Lâm Lang, khí huyết dâng trào, trong mắt chỉ còn lại bộ dáng Lâm Lang tức giận trách móc nàng cùng đáy mắt giễu cợt của Nạp Lan Sơ Thần. Nàng đưa tay lên muốn tát Lâm Lang, nhưng chưa rơi xuống bị Nạp Lan Sơ Thần nắm chặt cổ tay.

      Nàng chỉ cảm giác cổ tay đau đớn giống như bẻ gãy, muốn giãy tránh ra lại được, có khi nào nàng ăn nhiều thiệt thòi như vậy chứ? Tức giận công tâm, nàng mắng xối xả: "Kẻ điên kia, ngươi cần phải giả bộ đáng thương, ngươi ăn ở tại Diệp phủ chúng ta. Bây giờ lại quay đầu phủi tay sạch , ngươi là Bạch Nhãn Lang. . . . . . Ta hối hận vì ngày đó ở trong rừng cây đánh chết ngươi cho xong việc. . . . . ."

      Cổ tay truyền đến đau đớn kịch liệt, nàng trừng mắt nhìn Nạp Lan Sơ Thần: "Tiện nhân, còn buông tay, coi chừng bản tiểu thư khiến hoàng thượng tru di cửu tộc nhà ngươi. . . . . ."

      Nếu vừa rồi còn có người hoài nghi đây chỉ là lời từ phía của Lâm Lang, lúc bọn họ nhìn dáng vẻ người đàn bà chanh chua hung ác của Diệp Cẩn Huyên liền bỏ hoài nghi, lớn tiếng chỉ trích!

      Thậm chí còn có người cao giọng : "Nữ tử có giáo dưỡng như vậy làm sao có thể là mẫu nghi thiên hạ? Xin Hoàng thượng minh xét. . . . . ."

      Có người dẫn đầu, thanh của mọi người cũng lớn hơn : "Nữ tử thô bỉ độc ác, tâm địa rắn rết như thế sao có thể làm hoàng hậu? Hoàng thượng nhất định thận trọng!"

      Có tiểu thư hoảng sợ : "Cha ta còn muốn đưa ta tiến cung ! Nếu Diệp đại tiểu thư là hoàng hậu như vậy, ta phải tìm chết. . . . . ."

      "Đúng, đúng vậy. . . . . ."

      "Tuyệt đối thể để Diệp Đại tiểu thư làm hoàng hậu. . . . . ."

      Diệp Cẩn Huyên bị lời nghị luận ầm ĩ của mọi người trấn áp, mới phản ứng kịp vừa rồi mình làm cái gì, thấy mình bị vây khốn tứ phía, mặt đầy kinh hoảng. Nàng nhìn về phía Triệu Tễ tìm kiếm trợ giúp, lại thấy Triệu Tễ đứng sững, giống như mọi thứ chung quanh đều tồn tại, mi tâm mang theo chút suy nghĩ sâu xa, trong mắt đều là bóng dáng của Lâm Lang.

      Nàng thấy vậy, như muốn điên cuồng: "Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Nàng làm Hoàng hậu là chuyện, được làm lại là chuyện khác.

      Triệu Tễ hoàn hồn, lạnh lùng nhìn nàng cái, nàng liền run rẩy được câu.

      Lâm Lang lui khỏi ngực của Nạp Lan Sơ Thần, cúi đầu, thút thít : "Mặc dù chúng ta cùng Phủ Thượng Thư có quan hệ, nhưng người ngoài nhìn vào chúng ta vẫn là người nhà. Có câu chuyện trong nhà nên đóng cửa bảo nhau, ta cũng muốn , nhưng Đại tiểu thư, là do các ngươi nhiều lần bức bách, các ngươi khi dễ Lâm Lang thế nào đều được. Nhưng các ngươi thể khi dễ mẫu thân, lúc còn trẻ mẫu thân sai ly, dặm. Đến hôm nay, ở cái tuổi này, các ngươi vẫn buông tha. . . . . . Dạ, chúng ta vốn có quan hệ gì với Phủ Thượng Thư, là chúng ta ở công nhiều năm, nhưng các ngươi cũng thể làm hỏng danh tiếng của mẫu thân ta như vậy?"

      Lâm Lang xong, như hạ quyết tâm lớn, ngẩng đầu lên, mím môi chặt, mặt mày trong ánh lấp lánh mang theo cỗ bi thương vẻ u sầu, hốc mắt hồng hồng, để lộ ra cỗ bi thương cố kìm nén. Tâm tính vô cùng bền bỉ , càng nhìn làm cho người ta phải quan tâm, quả là điềm đạm đáng , đóa hoa mềm mại chịu nổi mưa gió gian khổ.

      "Hôm nay, nếu mọi chuyện đề ràng, chúng ta sợ rằng ở Phủ Thượng Thư được nữa. Khi trở về mẹ con chúng ta chuyển ra ngoài, dù ăn xin dọc đường, cũng tốt hơn bị người ta khi dễ. . . . . . Về phần những năm này chúng ta ở công tại Diệp gia, chúng ta trả bạc là được!"

      Lâm Lang xong, móc ba trăm lượng ngân phiếu ra ném dưới chân Diệp Cẩn Huyên: " gian nhà lá, mười lăm năm, năm hai mươi lượng bạc tiền mướn, như vậy đủ chứ? Nếu đủ, Đại tiểu thư có thể viết giấy nợ cho Lâm Lang. Sau này Lâm Lang đủ kiếm tiền, mang cả tiền lời trả lại."

      Diệp Cẩn Huyên kinh ngạc ngẩn ngơ tại chỗ, nhìn ngân phiếu nhàng rơi xuống đất, nhanh chóng đưa tay nhặt lên. Mọi người thấy vậy, ánh mắt liền lộ ra khinh bỉ. Nàng cảm thấy ánh mắt khinh bỉ khắp nơi nhìn mình, muốn buông tay ra, nhưng lại cảm thấy ngân phiếu như mọc rể tay.

      Lâm Lang quay đầu gằng từng chữ từng câu rất khí phách: "Từ nay về sau. . . . . . Lâm Lang ta cùng Diệp gia còn bất kỳ quan hệ gì, Lâm Lang sửa họ —— Tạ, kế tục huyết mạch nhất tộc Tạ gia ở Giang Nam!"
      miu901, minhminhleChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39:

      Editor: Diệp Thanh Trúc.

      Tiếng gió tinh tế xuyên qua giữa Ngọc Lâm uyển, ánh mặt trời tĩnh lặng chiếu xuống thiếu nữ dũng cảm đứng bên trong, vạt váy Phù Dung dài màu xanh nhạt bị gió thổi bay, ngọc trâm lục bích tóc đen phát ra ánh sáng, gương mặt tươi đẹp quật cường lại như Câu Hồn Nhiếp Phách khiến người ta thể rời mắt.

      Lâm Lang nhu hoà quét qua mọi người, vẻ mặt lạnh nhạt, nhàng : "Nếu sao, vậy Lâm Lang xin cáo từ trước." xong, nàng khẽ xoay người, ánh mắt ngừng lại người Triệu Tễ, nhàng cúi người: "Dân nữ cáo lui!"

      "Chậm !" Triệu Tễ từ từ đứng lên, con mắt sắc nặng nề mang theo tìm tòi nghiên cứu: Diệp Lâm Lang tại sao lại muốn làm con nuôi gia tộc Tạ thị? Nàng tự xưng quỷ y, có thể liên thông Dương giới, rốt cuộc nàng biết cái gì? Rốt cuộc nàng muốn làm gì?

      Lâm Lang dừng bước, khép mi buông mắt: "Hoàng thượng có gì phân phó?"

      Triệu Tễ giấu cảm xúc trong mắt xuống, đứng dậy tới bên cạnh Lâm Lang, : "Trẫm có mấy vấn đề muốn hỏi nhị tiểu thư, cùng !"

      Lâm Lang phản đối, cúi đầu đáp tiếng, mới vừa ra được mấy bước phía sau truyền đến từng tiếng kinh hô, Diệp Cẩn Huyên thế nhưng lại té xỉu.

      Lâm Lang ngừng bước nhưng quay đầu lại, trong tròng mắt đen lạnh đến tận cùng, nhàn nhạt hỏi: "Hoàng thượng trở về xem chút ư?"

      Chân mày của Triệu Tễ cau lại, đáy mắt tràn ngập chán ghét: " cần, tự có hạ nhân tới chăm sóc nàng, sao đâu!"

      Lâm Lang khẽ xì tiếng, gì, trong tròng mắt nhàn nhạt giễu cợt biết là vì mình hay là vì Diệp Cẩn Huyên.

      Nàng nâng bước , Triệu Tễ theo sát bên người, hai người cũng chuyện, dọc theo con đường của Ngọc Lâm uyển lát, tới đến góc cửa rồi ngẩng đầu, lúc này mới phát qua cửa hông này chính là Đông Uyển rồi, cách tường viện cao hai trượng là có thể nhìn thấy ngói đỏ và hoa lưu ly thấp thoáng dưới ánh mặt trời lấp lánh.

      Lâm Lang nhìn hồi lâu, chợt mở miệng : "Nghe biểu tỷ Tạ gia chính là ngã lầu ở Lạc Hoa Lâu mà chết, dân nữ muốn xem, ý hoàng thượng thế nào?"

      Triệu Tễ nhìn về phía Lâm Lang, muốn nhìn ra cái gì đó từ mắt nàng, chỉ có điều cặp mắt kia trong veo như hồ nước sâu thấy đáy, chứa tia tạp chất.

      Triệu Tễ kêu người đến mở cửa, đưa tay ra hiệu mời: "Trẫm cũng lâu tới, cùng vào !"

      Tiến vào Đông Uyển, cây cối tịnh mịch,hoa lá điêu tàn, lá khô đầy đất, bước chân lên lại phát từng tiếng xào xạc.

      Thấy Lâm Lang cúi đầu nhìn là cây dưới đất, Triệu Tễ giải thích: “Sauk hi biểu tỷ của ngươi chết, trẫm cũng đến ở trong hoàng cung, nơi này liền bỏ hoang.”

      Lâm Lang tới chỗ lan can của Lạc Hoa lâu, đứng yên lâu, đây là chỗ nàng ngã xuống, mặt đất còn nhìn ra dấu vết nào nữa, nàng ngẩng đầu, ngược ánh mặt trời, dường như nhìn thấy bóng dáng như chim bay nhanh chóng rơi xuống đất, sắc máu chậm rãi tràn ra, nữ tử thầm vô cùng hối hận: “Triệu Tễ,….”

      Đó là kiếp trước hoang đường chịu nổi của nàng, khi đó --- tại sao nàng lại có thể người đến thế.

      Lâm Lang đứng ở đây, dùng thuật pháp huyễn hóa quang cảnh trong đầu ra ngoài, đứng bên cạnh thưởng thức --- cái chết kiếp trước của mình.

      Nàng qua đầu lại nhưng vẫn biết Triệu Tễ đứng phía sau lưng nàng từ từ trợn to mắt hoảng sợ.

      Khi Triệu Tễ theo Lâm Lang vào vườn lại cảm thấy ánh nắng trong nháy mắt ảm đạm xuống, hơi thở lạnh lẽo tràn ngập trong gian khiến người ta rợn tóc gáy, nhưng Lâm Lang mở miệng, cũng thể yếu thế trước mặt nữ tử yếu đuối. Lúc này đứng trước Lạc Hoa lâu, ràng cảm nhận được khí từ mặt đấy bay lên vòng quanh thân , lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên lại thấy bong dáng rơi từ lầu xuống, váy áo bị gió thổi tung bay, tầng tầng lớp lớp như đóa hoa nở rộ. Sau đó “Rầm” tiếng nặng nề rơi mặt đất, loại thanh như thở dài ngừng truyền vào tai : “Triệu Tễ, Triệu Tễ….Triệu Tễ…”

      nhìn gương mặt phóng đại của nữ tử mặt đất, đôi mắt đen nhánh vô hồn nhìn về phía , duỗi tay về phía , cánh tay trắng bệt đó quấn lên tay , trong nháy mắt biến thành xương trắng u cắm vào trong máu thịt, cảm thấy đau đớn, nhưng lại thấy vòi máu phun ra ---“Thanh nhi… phải ta, phải là ta giết ngươi….Ngươi tìm Diệp Cẩn Huyên , là nàng hại chết ngươi….” Triệu Tễ như tên điên bịt lỗ tai, lắc đầu hô to: “Đừng tới tìm ta, đừng tới tìm ta…Ta chưa từng muốn ngươi chết, ta chưa từng..... Buông ta ra, xin ngươi,….Xin ngươi”.

      Lâm Lang lạnh lùng nhìn như con thú bị vậy khốn mà giẫy giụa, khốn khổ van xin, nàng khẽ nghiêng đầu suy tư, xem lời của có mấy phần chân .

      phải là giết nàng? chưa bao giờ muốn nàng chết? Đúng là phải đẩy nàng xuống lầu, nhưng còn rượu độc?

      Triệu Tễ, đối mặt với quỷ mà ngươi vẫn còn có thể giữ vững suy nghĩ như thế ư? Vẫn còn có thể láo?

      Quả đơn giản, đơn giản…

      Cuối cùng, nàng vỗ ra vòng sáng, túm Triệu Tễ từ trong mộng ra ngoài, ném xuống đất, lạnh nhạt : “Nếu phải là ngươi giết nàng, ngươi sợ cái gì?”

      Bóng dáng co lớn của Triệu Tễ nằm đất ngừng thở dốc, mồ hôi thấm ướt tóc, áo quần cũng có chút xộc xệch khiến người ta nhìn vào chỉ cảm thấy hèn nhát, khuôn mặt chút tà khí xinh đẹp mị hoặc của ngày thường.

      Lâm Lang nhìn bộ dạng của như vậy chỉ cảm thấy ghê tởm, khỏi cau mày lui ra hai bước.

      Gió thổi qua, cảnh tượng trước mắt tản , ánh mặt trời ảm đạm chiếu xuống, thanh lành lạnh của nữ tử ràng truyền tới lại khiến cho Triệu Tễ cảm thấy cả người lạnh lẽo, nằm đất mất hồn trong chốc lát rồi mới bò dậy, lảo đảo cái rồi lại thiếu chút nữa ngã xuống.

      thở hổn hển đứng lên, cố gắng che đậy hốt hoảng trong mắt nhưng thanh run rẩy lại vạch trần sợ hãi của : “Vừa rồi, chuyện gì xảy ra?”

      cảm thấy người Diệp Lâm Lang có vô số bí mật nhưng nàng lại chỉ nhìn về nơi Tạ Hoằng Thanh chết, chẳng lẽ nàng muốn báo thù thay Tạ Hoằng Thanh.

      “Quỷ y cũng cần phải ăn cơm, sinh hoạt” Lâm Lang cười nhạt, nhìn Triệu Tễ mà trong mắt lại có chút u ám: “Bọn ta liên thông hai giới dương, nhận ủy thác từ hai giới người hoặc quỷ, thay bọn họ diệt trừ kẻ thù, sau đó thu tiền thù lao, rất khéo, có khách chỉ định muốn mạng của hoàng thượng.”

      Triệu Tễ nghe nàng , bật thốt lên: “Ngươi là Tạ Hoằng Thanh mua ngươi tới giết trẫm?”

      “Ừ hừ!” Đôi mắt Lâm Lang mang theo ý cười, chăm chú nhìn : “Mua cái gì? Đừng khó nghe như thế chứ, lấy người tiền tài, thay người làm việc mà thôi.”

      Triệu Tễ hít sâu hai cái, con mắt tối sầm, : “ ngờ Thanh nhi lại hận ta như vậy, ngày đó…. ngờ lại xảy ra chuyện như thế.”

      Triệu Tễ vậy mà bắt đầu hối hận thôi – chuyện xưa?

      Lâm Lang sửng sờ, nàng cũng phải là tới để nghe kể chuyện xưa, nàng là người chuyện giữ lời, phải lập tức chuyển ra khỏi phủ Thượng Thư, bây giờ chỗ ở còn chưa có! Chẳng lẽ Triệu Tễ cống hiến chút sức lực?
      Last edited: 15/9/14
      miu901, minhminhleChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40:
      Edit+beta: Thủy Bách Nhật




      "Hoàng thượng, ngài cần phải giải thích với dân nữ. Dân nữ muốn biết giữa người và biểu tỷ có ân oán gì. Dân nữ làm vậy chỉ vì muốn để hoàng thượng chết ràng, vội vội vàng vàng. Hoàng thượng dù sao cũng là vua nước, thân phận bất phàm, nếu hoàng thượng sau qua đời, đầu thai loạn, là đại lỗi của Lâm Lang rồi!" Lâm Lang cười khẽ tiếng, sóng mắt lưu chuyển dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ.

      Lúc này Triệu Tễ nhìn xung quanh, đè nén tức giận trong tròng mắt đen, : "Ngươi phải giết trẫm sao? Ngươi dẫn trẫm tới nơi này chỉ vì những thứ này!"

      Lâm Lang hứng thú cười cười, khẽ ngửa đầu, nhìn ra tia dao động trong con ngươi: "Lâm Lang qua, hoàng thượng là vua nước, thân phận bất phàm. Huống chi, hoàng thượng còn chưa có con cháu, nếu chết rồi, chỉ sợ nổi lên chiến loạn. . . . . ." Nàng làm loại chuyện "Lường gạt" này rất thuận tay, cẩn thận cân nhắc từ ngữ, biết phải từ ngữ như thế nào để uyển chuyển lên chuyện nàng muốn bạc. Ánh mắt Lâm Lang nhìn Triệu Tễ có chút tức giận, đầu óc củaTriệu Tễ này dùng được nữa sao? Nhất định bắt nàng phải ràng như thế sao?

      Triệu Tễ nghe vậy, cắn răng nghiến lợi : "Ngươi muốn trẫm chuẩn bị trở về tìm chết?"

      Nhìn bộ dạng khó hiểu của Triệu Tễ, Lâm Lang bất đắc dĩ đảo mắt, nhắm mắt lại, quyết tâm hung ác : "Lấy tiền tài của người trừ tai hoạ cho người, nếu ngươi muốn chết, ta có thể giúp ngươi. Nhưng, điều kiện tiên quyết là ngươi phải ra giá cao hơn biểu tỷ, ta cũng là người làm ăn!"

      ràng như thế, Triệu Tễ hiểu chưa!

      Triệu Tễ nghe , bỗng nhiên sửng sốt chút, con ngươi giễu cợt nhìn về phía Lâm Lang, tức giận hừ tiếng: "Trẫm là thiên tử, có long khí hộ thể, quỷ quái nho làm sao có thể thương tổn được trẫm? Đây là Nhị tiểu thư lường gạt ——" chợt chỉ về phía Lâm Lang, ánh mắt sắc bén như kiếm bắn tới "Dùng Tà thuyết mê hoặc người khác, ngươi sợ trẫm chặt đầu ngươi?"

      Ánh mắt Lâm Lang nhìn lộ ra thương xót, chỉ tiếc rèn sắt thành thép lắc đầu : "Nếu hoàng thượng cho là như thế, vậy hiểu lầm ý tốt của dân nữ rồi. Dân nữ cũng thể gì hơn, chỉ là ——" Ánh mắt Lâm Lang bỗng nhiên sắc bén, cánh tay nhanh chóng duỗi ra nắm cổ của Triệu Tễ" tại Hoàng thượng phải để mạng lại!"

      Ánh mặt trời ảm đạm. Trong vườn, trận gió thổi qua, lá cây rơi lả tả, cỗ hơi thở lãnh từ bốn phương tám hướng tuôn ra.

      cổ truyền tới áp lực khiến cho Triệu Tễ trừng mắt nhìn Lâm Lang. dùng sức muốn tách cánh tay Lâm Lang ra, nhưng lại cảm giác ngón tay mảnh khảnh này giống như kìm sắt kẹp chặt cổ . Từ từ, khuôn mặt Tạ Hoằng Thanh kiếp trước giống với Lâm Lang, cả người rét run hô lên: "Dừng tay. . . . . . Dừng tay. . . . . . Trẫm cho ngươi tiền, trẫm cho ngươi tiền. . . . . ."

      Lâm Lang buông lỏng tay chút, Triệu Tễ mở to miệng thở hổn hển, ánh mắt nhìn Lâm Lang trừ sợ hãi còn có chút tìm tòi nghiên cứu: "Quỷ quái bình thường thể tổn thương trẫm, ngươi rốt cuộc là loại gì?"

      Tròng mắt đen trong suốt của Lâm Lang mang theo nụ cười, hỏi "Hoàng thượng cảm thấy ta là loại gì?" đợi Triệu Tễ trả lời, Lâm Lang hứng thú hỏi, "Hoàng thượng coi mình có long khí nên sợ sao?"

      Lâm Lang cười nhạt coi thường. đúng là đôi với Diệp Cẩn Huyên. tự nhận là phượng thể, ma bất xâm, tự cho là đúng Hoàng đế liền có thể hoành hành bừa bãi, sợ quỷ thần?

      Lâm Lang xong, tay lại tăng thêm lực, Triệu Tễ lập tức kinh hoảng hô: "Tạ Hoằng Thanh trả ngươi bao nhiêu tiền, trẫm trả gấp đôi!"

      Lâm Lang nghe vậy, thoải mái cười tiếng, ném Triệu Tễ mặt đất, vỗ tay cái: "Được, hổ là Hoàng thượng, có khí phách!" Nàng xong, đưa năm ngón tay ra quơ quơ trước mặt Triệu Tễ, "Tạ Hoằng Thanh là biểu tỷ của ta, thu lệ phí nhiều lắm đâu. . . . . ."

      Triệu Tễ suy đoán : "Năm mươi lượng?"

      Lâm Lang trừng mắt, Triệu Tễ lập tức : "Năm trăm lượng?"

      Con ngươi Lâm Lang trầm xuống, Triệu Tễ lại vội : "Năm ngàn lượng!"

      Lâm Lang ngoài cười trong cười, tiến lên hai bước: "Chẳng lẽ Quỷ y đáng giá như vậy sao?"

      Triệu Tễ nghe hỏi, lúng túng : "Nhị tiểu thư là người sảng khoái, xin cho giá !"

      Lâm Lang nhàn nhạt mở miệng: "Năm mươi vạn lượng!"

      Triệu Tễ nghe xong, con ngươi lập tức trừng lớn gấp hai, tràn đầy tức giận, cuối cùng cũng chỉ có thể cố nén bất mãn : "Nhị tiểu thư biết làm ăn!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :