1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hoàng phi - Sương Hoa (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 22:


      Lâm Lang còn chưa bước vào, thấy DiệpCẩn Huyên tay cầm tấm lụa bịt chặt mũi đứng ở cạnh cửa, đám nha hoàn theo dáng vẻcung kính đứng ở hai bên, còn có vị ngự y dáng người mập mạp đứng phía sau nàng ta nữa. Gương mặt của vị ngự y này trơn nhẵn, bóng loáng, cánh tay xách theo hòm thuốc lộ ra chút da thịt trắng nộn mềm mại, giống nhưmóng heo được cạo sạch lông vậy.

      Lâm Lang bước thẳng vào, cười như khôngcười nhìn bọn họ, trừ vị ngự y kia cùng DiệpCẩn Huyên bọn nha hoàn ở ngoài phòng đều nhất loạt rùng mình.

      Diệp Cẩn Huyên thấy Lâm Lang đến, thânthiện tiến lên đón: "Muội muội tới rồi sao?Chuyện hôm nay xảy ra ở Cam Lộ điện, tỷ tỷthật có lỗi với muội!" xong xoay người chỉ vào vị ngự y ở đằng sau: "Đây là Chu ngự y được Hoàng thượng phái tới, lát nữa để cho kiểm tra vết thương cho muội chút !"

      Lâm Lang bị vẻ mặt thân thiện nhiệt tình của Diệp Cẩn Huyên làm cho giật mình, vội : "Đatạ ý tốt của tỷ tỷ, nhưng Lâm Lang vốn da dàythịt béo nên có việc gì đâu, sao có thểlàm phiền tới ngự y được chứ?" Vị Chu ngự y này tai to mặt lớn, làn da trơn nhẵn bóng loáng, lỗ mũi thỉnh thoảng lại phì phò thở ra vài tiếng, càng nhìn càng thấy giống con heo mẹ.

      Diệp Cẩn Huyên khẽ cúi thấp đầu, Lâm Langkhông thấy được nét mặt của nàng ta, nhưngvẫn có thể thoáng nhìn thấy khóe môi nàng ta che giấu nổi ý cười. Ngón tay trắng ngầnmảnh khảnh của Diệp Cẩn Huyên lướt qua cánh tay Lâm Lang, móng tay đỏ tươi cào vàovải dệt phát ra những tiếng sột soạt, nàng ta : "Sao có thể có việc gì được? Muội cứ để cho ngự y xem chút hơn, nếu để lại sẹothì tốt đâu. Nơi này được thuận tiện cho lắm, hay chúng ta sang phòng của muộiđi!"

      Lâm Lang chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, định từ chối lần nữa nghe thấy tiếngcủa Lăng phu nhân từ bên trong truyền đến, "Lâm Lang, sao con lại mời khách ngồixuống vậy?"

      Lâm Lang quay sang nhìn Diệp Cẩn Huyên, lêntiếng mời nàng ta ngồi xuống. Nhưng có gìthì Diệp Cẩn Huyên vẫn kiên quyết chịu ngồi. Lâm Lang nhìn vẻ mặt rối rắm của nàng ta, lại quay qua nhìn chiếc bàn bị cụt chân ởtrong phòng, nháy mắt liền sáng tỏ, bỗng nhiên nàng nổi lên ý định trêu đùa Diệp Cẩn Huyên phen, mặt ra vẻ mời ngồi, mặt xô xô đẩy đẩy nàng ta tới cái bàn đó.

      Diệp Cẩn Huyên bị Lâm Lang xô đẩy có chúttức giận, nhưng nghĩ đến Triệu Tễ chỉ cầnlấy được máu tươi của Lâm Lang có thểluyện được thuốc Trường Sinh Bất Lão, tới lúc đó bọn họ có thể làm đôi uyên ương bênnhau thiên trường địa cửu rồi, lại dám phát tiết trước mặt Lâm Lang, tránh để mọi việc trở nên rắc rối thêm.

      Nhưng hỏa khí trong lòng Diệp Cẩn Huyên thựcsự nén nổi, liền quay sang khinh bỉ nhìnLăng phu nhân cái, giận chó đánh mèo quátlớn: “Muội là nhị tiểu thư của Diệp gia, cũngphải nên có dáng vẻ của chủ tử, sao có thểnghe nô tài gì làm nấy như vậy? Đây chẳng phải là tự hạ thấp thân phận của mình hay sao?”

      Lâm Lang thấy Diệp Cẩn Huyên nhìn Lăng phunhân bằng ánh mắt khinh thường, trong lòng nổi giận, nhưng ngoài mặt vẫn ha ha cười, nhàn nhạthỏi "Đại tiểu thư, phải ta là nhị tiểuthư của Diệp gia sao? Vậy mẹ ruột của ta từ khi nào trở thành nô tài rồi?"

      Diệp Cẩn Huyên dường như ngờ Lâm Lang phản bác mình, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lâm Lang, bỗng sững sờ, hỏa khí trong lòng cũng giảm ít.

      Diệp Cẩn Huyên cho là Lâm Lang còn chưa biếtchuyện Diệp Thượng thư đồng ý cho mẹ concác nàng bước vào Từ Đường, liền : "Phụthân đồng ý hai người vào Từ Đường, muội chính là nhị tiểu thư danh chính ngôn thuận của Diệp gia, nhưng mẹ của muội cũng chỉ là di nương, tất nhiên là nô tài. Tiểu thư phải có dáng vẻ của tiểu thư, về sau muội cũng khôngđược gọi là nương nữa, mà phải gọi là di nươngrồi."

      Lâm Lang nghe nàng ta vậy, sắc mặt lạnhlẽo. Cả Diệp gia đúng là đám người mắt cao hơn đầu, bọn họ cho là để mẹ con các nàng bước vào Từ Đường là ân đức trời ban hay sao? Diệp Cẩn Huyên như thế, nàng khôngsao, chỉ sợ là Lăng phu nhân khó chịu. LâmLang vội xem Lăng phu nhân thế nào, quả nhiên thấy bà cúi đầu, mặc dù thấy nét mặt của bà, nhưng bộ dạng đơn thê lương kialại làm trái tim Lâm Lang chấn động.

      Lâm Lang lạnh nhạt : "Ông ta cho phép chúng ta phải đồng ý hay sao?"

      "Chẳng lẽ các ngươi còn có thể đồng ý?"Diệp Cẩn Huyên kiêu ngạo hỏi ngược lại, ngẩng đầu nhìn căn nhà đơn sơ bé, cười , "Chẳng lẽ còn có người bày đặt ăn ngon mặcđẹp cần, lại muốn bữa đói bữa no qua ngày, sống ở cái nơi rách nát này sao? Cũng chỉcó kẻ ngu mới như vậy thôi."

      Lâm Lang để ý đến lời của Diệp Cẩn Huyên, bước tới bên giường ngồi xuống, nắm lấy tay Lăng phu nhân: "Tỷ tỷ, bỗng nhiên tacảm thấy cánh tay này rất đau, chi bằng, chúngta sang phòng của ta , làm phiền ngự y xemvết thương giúp ta chút vậy?"

      Lăng phu nhân lập tức ngẩng đầu lên muốn ngăn cản nàng: "Lâm Lang. . . . . ." Diệp Cẩn Huyên đến đây tất nhiên có chuyện tốt đẹp gì.Nếu có xảy ra chuyện ở chỗ này bà còn cóthể giúp đỡ chút; nhưng nếu sang phòng củaLâm Lang quả thực bà thấy yên tâmchút nào.

      Lâm Lang nhìn ánh mắt tràn đầy lo lắng của Lăng phu nhân, cảm thấy hết sức ấm áp. Nàng biết mẫu thân sợ nàng bị người ta ức hiếp, liền nở nụ cười trấn an bà, đôi mắt trấn định tựnhiên. Lăng phu nhân thấy vậy, cũng an tâmkhông ít, khẽ cười cười.

      Bà biết nữ nhi để bản thân phải chịu thiệt thòi, cũng biết nữ nhi là bảo vệ bà. Cuối cùng mấy năm nay bà kiên trì, nhẫnnhịn chịu bao uất ức cũng đáng giá rồi!

      Diệp Cẩn Huyên nghe thấy Lâm Lang cảmthấy cánh tay bị đau, muốn nhờ ngự y xem chút ngay lập tức đem khó chịu vừa rồi quăng lên chín tầng mây, vội vàng cười :"Vậy mau lên! Mau để cho ngự y khám vếtthương cho muội ."

      Lâm Lang khẽ mỉm cười, đứng dậy nhìn Lăngphu nhân trấn an cái rồi mới cùng Diệp Cẩn Huyên rời khỏi phòng của bà. Thiển Ngữ vốncũng theo ra ngoài, nhưng Lâm Lang thấykhông yên tâm về mẫu thân nên lấy lý do đểThiển Ngữ quay trở lại.

      Như vậy, sang phòng của Lâm Lang chỉ còn có Diệp Cẩn Huyên và nha hoàn Thải Diên của nàng ta, cùng với vị ngự y trắng như móng heo cạo lông kia nữa thôi.

      Lâm Lang đẩy cửa vào, Diệp Cẩn Huyênđứng ở cửa ra vào quan sát bốn phía trong phòng, lộ ra vẻ mặt chán ghét, đưa tay phủi phủi bụi bặm trước mặt rồi mới nhấc chân bước vào phòng.

      Thải Diên đứng ở bên cửa, chờ Chu ngự y tiếnvào mới đóng cửa vào theo.

      Diệp Cẩn Huyên thấy Lâm Lang nhìn Thải Diênđang đóng cửa, liền cười : "Lát nữa muộiphải vén tay áo lên, để lộ ra cánh tay. Ngộnhỡ có người qua vô tình nhìn thấy làmthế nào? Vẫn nên cẩn thận chút tốthơn!"

      Lâm Lang từ chối cho ý kiến, bước qua bình phong ngồi xuống giường. Chu ngự y làm bộđưa ngón tay ấn cổ tay nàng chẩn mạch,sau lát nhíu mày lên tiếng: "Khí trệ thông, thất tình tích tụ, dạ dày tốt, trướng đầy khó tiêu. . . . . ."

      Lâm Lang ngược lại rất bình thản, chỉ nhíu mày cúi đầu, Diệp Cẩn Huyên nghe vị Chu ngự y này phun ra tràng dài bệnh tật, vẻ mặt phiền não vội hỏi: "Những điều ngươi vừa là sao? Bảntiểu thư nghe thấy rất nhức đầu, tóm lại là có chữa được ?!"

      Chu ngự y vội vàng đứng dậy tạ lỗi: "Đại tiểu thư thứ tội, bệnh của nhị tiểu thư. . . . . . rấtnghiêm trọng, nhưng may mà phát ra sớm, lại gặp được hạ quan, tất nhiên có gì nguy hiểm. Như vậy hôm nay, cứ dùng phươngpháp châm cứu trước , phối hợp với dùng daocắt để lấy được máu bầm ra. . . . . ."

      Diệp Cẩn Huyên nghe Chu ngự y dùng dao cắt để lấy máu bầm, trong lòng khỏi thở phào nhõm cái, đồng thời đáy mắt cũng lâng lâng ra vui mừng, nhưng mặt lạicố làm ra vẻ bi thương, quả thực trông rất nực cười.

      Diệp Cẩn Huyên xoay người lớn tiếng vớiChu ngự y: "Vậy còn mau làm nhanh chút, nếu nhị tiểu thư có xảy ra chuyện gì, nhấtđịnh ta hỏi tội ngươi!"

      Nàng ta vừa dứt lời, biết từ nơi nào Chu ngự y rút ngay ra con dao sắc sáng choang, nhằm vào Lâm Lang nhào tới ——

      Lâm Lang sớm đoán được vị Chu ngự y này đến đây là để thực mệnh lệnh của Triệu Tễ,phải lấy bằng được máu tươi của nàng. Nhưng lúc này thấy Chu ngự y hề do dự cầm dao nhào tới, nàng cũng khỏi giật mình, khẽkêu lên tiếng, vội vàng né tránh, ra vẻ kinhhoảng sợ hãi hô to: "Ngươi muốn làm gì? Ta cần. . . . . . cần. . . . . . Ta có bệnh, ta có bệnh gì hết!" Trong nội tâm cũng tránh khỏi đổ chút mồ hôi lạnh,người này rốt cuộc là ngự y hay là tên đồ tể giếtheo đây?
      miu901, minhminhle, honglak2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 23:


      Trong phòng, Lâm Lang cùng vị ngự y kia chơitrò ‘ngươi đuổi ta chạy’, khiến khí bụi mù bụi mịt.

      Thân hình vị ngự y này vốn mập mạp, sao có thể đuổi kịp Lâm Lang nhanh nhẹn chứ. Lần nàocũng có cảm giác sắp bắt được rồi Lâm Lang lại né được. bao lâu sau, thở hồng hộc ra hơi, Lâm Lang lại như con bướm vui vẻ, ưu nhã hoạt bát.

      chống tay vào hai đầu gối, ánh mắt chứađựng ý cười khinh thường nhìn Lâm Lang. Thởhổn hển hô lớn: "Đại. . . . . . Đại tiểu thư. . . . . . Giúp nô tài giữ chặt nhị tiểu thư lại !"

      Diệp Cẩn Huyên nóng lòng sốt ruột, chợtthấy hai người ngừng lại, muốn quát lớn, lại nghe thấy cầu của Chu ngự y, liền quay phắt sang giục Thải Diên: "Mau lên, giữ chặtnhị tiểu thư, nhất định phải giúp nhị tiểu thưchữa khỏi bệnh mới được!" Phải giữ chặtnha! Lát nữa nàng tranh thủ cắt qua mấy dao,phá hủy khuôn mặt nhắn kiều diễm kia, đểxem còn có ai thích nàng ta nữa đây?

      Thải Diên nhìn Chu ngự y vụng về bị Lâm Lang đùa giỡn xoay như chong chóng, nóng lòngmuốn lao ra giúp sức. Ngày đó nàng bị nhị tiểuthư dọa đến tè cả ra quần, trả được nỗinhục đó quyết thể bỏ qua! Lúc nàynghe thấy Diệp Cẩn Huyên ra lệnh, Thải Diên bổ nhào lên phía trước ngay lập tức. Nhưng chỉ suýt chút nữa vồ được Lâm Lang lại bất ngờtránh thoát, Thải Diên thuận đà đập mạnh đầu vào tấm bình phong phía trước. Tấm bình phong cũ kỹ này dùng lâu năm, bị Thải Diên laomạnh vào như vậy, rung lắc hồi rồi rầm rầm đổ xuống, khiến cả Thải Diên cùng Chu ngự y đều ngã xuống đất, nằm bẹp bên dưới tấm bìnhphong.

      Hai người bọn họ nằm chết dí dưới đất, nhúc nhích nổi. Diệp Cẩn Huyên tức điên liếcmắt nhìn Lâm Lang đứng xem trò vui ở bên, mắng to câu: "Phế vật!" Sau đó, lập tức chạy tới đoạt lấy cây đao trong tay Chu ngựy, hăm hở xắn tay áo, ánh mắt dữ tợn, cườinham hiểm nhào về phía Lâm Lang.

      Mặc dù biết Diệp Cẩn Huyên chẳng bao giờ tỏ ra ôn nhu hiền lành với mình, nhưng Lâm Langvẫn bất ngờ khi nhìn thấy bộ dạng của nàng ta lúc này . . . . . . Lâm Lang nhìn Diệp Cẩn Huyênchanh chua, độc ác xách đao lao tới đến ngây ngẩn cả người, chỉ khi mũi đao dừng ngaytrước mắt mới có phản ứng, nàng né ngườisang bên, lưỡi đao gào rít xẹt qua bên tai,suýt chút nữa gặp nguy hiểm.

      ngờ Diệp Cẩn Huyên lại dùng tớinội lực, có thể tưởng tượng được đao kia chém xuống nàng giữ được mạng nhỏnày nữa rồi, nàng ta ràng có chủ tâm giếtngười a!

      Ánh mắt Lâm Lang trầm xuống, gió lạnh chợtnổi lên, ngón tay vê bí quyết, hô to: "Thanh Y Tử Y, ra ngoài!"

      Diệp Cẩn Huyên nghe tiếng hô của Lâm Lang,nhất thời ngây người, chỉ cảm thấy trận giólạnh quét qua, hai đạo ánh sáng tím xanh xoay tròn nhanh chóng rơi xuống đất, vầngsáng rút , lại xuất hai nữ tử ngườimặc áo xanh, người mặc áo tím!

      Diệp Cẩn Huyên nhìn cách hai người bọn họxuất , trong lòng sợ sệt, cảm giác sau lưnglạnh lẽo dựng cả tóc gáy, nhưng vẫn mạnh miệng quát to: "Các ngươi là ai?"

      Thanh Y Tử Y nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh : "Chúng ta phải là người!"

      "Các ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . ." phải là người, vậy là cái gì? Chẳng lẽ là quỷ sao?

      Diệp Cẩn Huyên run run nửa ngày ra được câu hoàn chỉnh.

      Thanh Y Tử Y nhìn thấy ám chỉ của Lâm Lang,vô cùng ăn ý tiến lên, nhanh như cắt, vươn đôibàn tay mảnh khảnh đáng sợ hướng về phíaDiệp Cẩn Huyên nhào qua. Diệp Cẩn Huyênhoảng sợ cực điểm, nhưng vẫn có thể giữ vữnglý trí, đưa tay kéo Thải Diên sớm bị dọa sợnằm xụi lơ dưới mặt đất ngăn ở trước mặt mình, suy nghĩ nhiều thốt lên: "Các ngươi. . . . . . Các ngươi đừng có nghe nàng. . . . . . Bản tiểuthư có tiền, bản tiểu thư cho các ngươi tiền, các ngươi muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần các ngươi giết nàng cho bản tiểu thư!" phảingười ta vẫn , có tiền có thể sai ma khiếnquỷ sao? Diệp Lâm Lang nghèo rớt như vậy, chắc chắn trả được bao nhiêu thù lao chobọn họ, nhưng nàng có rất nhiều tiền, có mộtđống tiền a!

      Lâm Lang nghe vậy, hừ khẽ tiếng, ra hiệu cho Thanh Y Tử Y tạm ngừng, tiến lên đối mặtvới Diệp Cẩn Huyên : "Diệp Cẩn Huyên,Thanh Y Tử Y là quỷ sai, nhưng việc có tiền có thể sai ma khiến quỷ phải lúc nào cũng dùng được đâu. đời này, có ngườikhông hám của cũng có quỷ tham tiền!"

      " Những việc trái với lương tâm ngươi cũng làm quá nhiều rồi, nếu gặp quỷ lần phải có lỗi với trời đất hay sao?"Lâm Lang lùi xuống hai bước, quay sang vớiThanh Y Tử Y: " cần dùng pháp lực, cho nàng ta chút dạy dỗ là được!"

      Diệp Cẩn Huyên nghe vậy, oán hận nhìn chằmchằm Lâm Lang : "Diệp Lâm Lang, ngươi dám động thủ với ta sao? Ta chính là ThiênMệnh Hoàng hậu, có long khí của thiên tử bảohộ, thân thể tôn quý, ngươi muốn sống nữa hả?" Diệp Cẩn Huyên liếc mắt, ngoan độc nhìn Thanh Y Tử Y uy hiếp, "Còn có các ngươi,chỉ là hai con tiểu quỷ mà dám mạo phạm longkhí thiên tử, mưu toan tổn thương bổn cung, chẳng lẽ sợ bị hồn bay phách tán hay sao?"

      Thanh Y lạnh nhạt : "Nếu quả thực ngươi làmệnh thiên tử, là phượng nữ lâm triều chúng ta sao dám mạo phạm? Nhưng mà đối với nhữngkẻ chuyên làm những việc ác độc bọn quỷchúng ta thích khi dễ nhất đấy!"

      Tử Y nhìn Thanh Y cái : " cần phải nhiều lời với nàng ta! Lên!"

      Tử Y tiến tới tay giữ chặt Diệp Cẩn Huyên, tay kia cào roàn roạt vào người nàng ta. ThanhY cũng nhàn rỗi, giơ lên quả đấm, quyền lại quyền nện như mưa ngườiDiệp Cẩn Huyên.

      bao lâu sau, Diệp Cẩn Huyên bị Thanh Y Tử Y đánh cho đầu óc choáng váng, trong đầunhư có cái trống đánh bùm bùm, thân thể lắc lư treo ngược ở tay Tử Y, trâm hoàntrên đầu rơi rụng tán loạn, khuôn mặt sưng đỏkhông thể tả. Quần áo người rách nát te tua,bộ dạng trông còn giống con quỷ hơn so vớiThanh Y Tử Y!

      Lâm Lang thấy nàng ta bị đánh cũng đủ rồi,đánh nữa chắc giữ được mạng, liền ra lệnh cho Thanh Y Tử Y dừng lại. Thanh Y Tử Y trước khi dừng hẳn còn cố hết sức nện thêm mộtquyền nữa cho bõ tức, sau đó, Tử Y tay ném Diệp Cẩn Huyên xuống đất. Hai mắt Diệp Cẩn Huyên trợn ngược, lăn ra hôn mê bất tỉnh.

      Thanh Y Tử Y xoay người nhìn về phía Thải Diên té ngã mặt đất, với Lâm Lang: "Tiểu thư, tiện tỳ này cũng nên giáo huấnmột chút!"

      Thải Diên sớm bị dọa tới mức chân tay run lẩy bẩy, đứng dậy nổi, lúc này lại nhìn thấy Thanh Y Tử Y hăm hở nhìn mình, nằm vật ra hoàn toàn bất động, ở phía dưới từ từtràn ra vũng nước. . . . . .

      Thanh Y Tử Y thấy vậy vội vàng lui về phía sau hai bước, quỷ thần cũng thích sạch nha, vậynên mới uế vật có thể trị tà bệnh. Thải Diêntè cả ra quần như thế, các nàng cũng muốn động tới nàng ta làm gì, hai người liền quay qua tìm vị Chu ngự y kia, nhưng khôngthấy bóng dáng của ta đâu nữa.

      Hai người kinh ngạc, cùng nhau nhìn về phíaLâm Lang: "Tiểu thư, phải còn có mộttên nữa sao?"

      Lâm Lang cười cười, nhìn về phía gầm giường:"Bên kia!"

      Thanh Y Tử Y nghe nàng vậy, lập tức bướclên những mảnh vụn của tấm bình phong về hướng chiếc giường. Hai người với tay quờ quạng dưới gầm giường hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm thấy vật gì đó, ánh mắt toát ra vẻ hưngphấn. Hai người cắn răng dùng sức lôi vật đó ra ngoài.

      Lâm Lang nhìn thấy hành động trẻ con của các nàng, bất đắc dĩ lắc đầu cái, bình thường tác phong luôn chững chạc, ngờ lại có khuynh hướng bạo lực như thế này!

      Lâm Lang nhìn dáng vẻ Thanh Y Tử Y tận lựcdùng sức, có chút khó hiểu, chỉ là tên đầu heo, có cần phải mất nhiều công sức như vậy ? Rốt cuộc, vật dưới gầm giường cũng từtừ bị hai người lôi ra ngoài, chỉ là. . . . . . Tiểu Bạch sao?

      Tiểu Bạch cả người sáng choang dần dần bị lôi ra, phía sau còn kéo con heo —— đó chínhlà nguyên thân của Chu ngự y kia.

      Trong nháy mắt, Thanh Y Tử Y bỗng hóa đá, vẻmặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đứng dậy, các nàng lập tức hóa thành hai tia ánh sáng xanh tím biến mất ở trong phòng!

      Lâm Lang bước tới: "Tiểu Bạch, sao ngươi lại ở chỗ này?"
      miu901, minhminhle, honglak2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 24:


      Tiểu Bạch đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lâm Lang cái, hừ tiếng quay đầu , ra vẻ thèm để ý tới nàng.

      Lâm Lang hiểu hỏi: "Tiểu Bạch, xảy ra chuyện gì? Ngươi sao chớ?" Nàng đâu có chọc nha! Sao phải sưng xỉa với nàng như vậy chứ?

      Tiểu Bạch quay đầu nhìn thấy vẻ mặt vô tội cùng bộ dạng khó hiểu của Lâm Lang lại càng thêm tức giận, chỉ hận rèn sắt thành thép, hậm hực : "Cũng may là ta ở trong này, nếu chẳng phải là phu nhân. . . . . ." Tiểu Bạch muốn lại thôi, quay phắt sang hỏi, "Phu nhân thực biết mình sai ở đâu sao?"

      "Ta. . . . . ." Rốt cuộc ta làm sai cái gì? Lại khiến cho đứa này tức giận như vậy?

      Lâm Lang nhìn Tiểu Bạch, vô tội lắc đầu: "Ta có làm cái gì mà!" Chỉ là dạy dỗ Diệp Cẩn Huyên chút thôi, có làm cái gì đâu chứ? Chẳng lẽ. . . . . .

      Lâm Lang nhìn Diệp Cẩn Huyên đầu tóc rối bời, mặt mũi sưng đỏ như đầu heo, váy áo rách nát dơ bẩn chịu nổi nằm mặt đất cái, lại ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch cái, rùng mình trận —— có lẽ nào! Tiểu Bạch nhìn trúng nàng ta sao?

      Lâm Lang vừa muốn mở miệng an ủi Tiểu Bạch vài câu, nhưng còn chưa lên tiếng, Tiểu Bạch cả giận : "Tốt nhất ngài nên suy nghĩ kỹ chút! Có gan làm sai phải có gan nhận tội, chính ngài dạy chúng ta như vậy. Thế nhưng chính phu nhân cũng làm được! Hừ!"

      Lâm Lang nhìn bộ dạng tức giận của Tiểu Bạch, thầm nghĩ: Aiz, củ cải rau xanh ai cũng có sở thích riêng, kiếp trước mình còn mắt bị mù coi trọng Triệu Tễ cơ mà! Nếu Tiểu Bạch thích Diệp Cẩn Huyên về tình cũng có thể tha thứ.

      Lâm Lang nhìn lại bộ dạng đầu heo chật vật của Diệp Cẩn Huyên, càng nghĩ càng thấy có lẽ nàng làm hơi quá. Là ai chăng nữa khi nhìn thấy người trong lòng bị đánh thành ra như vậy cũng đều tức giận thôi!

      "Tiểu Bạch, xin lỗi. . . . . . Ta biết ngươi ở nơi này, nếu biết, ta tuyệt đối . . . . . ."

      Lâm Lang còn chưa xong, Tiểu Bạch rống lên cắt đứt: "Chẳng lẽ ta ở nơi này ngài làm sao? Phu nhân ngài. . . . . . Sao ngài có thể làm như vậy? Ngài làm cho Tiểu Bạch quá thất vọng rồi!"

      "Tiểu Bạch. . . . . ." Lâm Lang khó xử cắn môi, mặc dù vừa lòng đối với cách của Tiểu Bạch, nhưng dù sao cũng có thể hiểu được tâm trạng của khi thấy người mình thích bị đánh, nên nỡ cùng so đo, chỉ thở dài , "Ngươi xem như thế này liệu có được hay ?" Nàng đưa tay vê lên bí quyết, đầu ngón tay xuất tia sáng trắng, bắn thẳng về phía Diệp Cẩn Huyên. Trong nháy mắt, bộ dạng đầu heo của Diệp Cẩn Huyên biến mất, lại trở thành thành mỹ nhân yếu đuối nằm ngủ khiến người ta thương tiếc.

      Lâm Lang nhìn dáng vẻ mỏng manh của Diệp Cẩn Huyên giờ, thầm nghĩ đúng là mỹ nhân! Ánh mắt Tiểu Bạch cũng tệ, nhưng nhìn người thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cũng cần phải hiểu bản chất bên trong nữa. Lâm Lang thở dài trong lòng, thôi về sau từ từ cho Tiểu Bạch hiểu !

      Lần này lại tới lượt Tiểu Bạch cảm thấy khó hiểu, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Lâm Lang, đưa ngón tay chỉ vào Diệp Cẩn Huyên: "Phu nhân làm cái gì vậy?"

      Lâm Lang thấy ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Bạch, cho là vẫn còn chưa hài lòng, nhưng pháp lực của nàng cũng chỉ có thể che giấu vết thương người của Diệp Cẩn Huyên thôi. Đây cũng chính là lý do vì sao nàng lại dám để cho Thanh Y Tử Y mặc sức đánh người. Sau đó thi triển chút pháp thuật, khiến vết thương biến mất còn chút dấu vết nào, ai có thể biết được.

      Nhưng những vết thương kia vẫn nằm ở người Diệp Cẩn Huyên, chỉ là có ai thấy mà thôi!

      Lâm Lang thấy Tiểu Bạch vẫn trừng mắt nhìn nàng, cũng trở nên mất kiên nhẫn, tức giận : "Tiểu Bạch, pháp lực của ta chỉ có thể làm được như vậy thôi. Dù ngươi có thích nàng, nhưng cũng đâu phải biết những việc mà nàng ta làm. Chẳng lẽ ta giáo huấn nàng ta chút cũng là sai sao?"

      Kiếp trước nàng bị Diệp Cẩn Huyên đẩy xuống từ Lạc Hoa lâu; kiếp này, thân thể này cũng nhận hết ức hiếp của Diệp Cẩn Huyên, lại còn trực tiếp bỏ mạng dưới lệnh của nàng ta. tại Diệp Cẩn Huyên cùng Tô phu nhân còn nhiều lần muốn giết nàng, nàng chỉ khiến nàng ta bị đánh trận, mà còn được sao?

      Tiểu Bạch nghe Lâm Lang vậy, vẻ mặt đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, mắt chớp cái, lại nghĩ tới cái gì đó, trong mắt tràn đầy hoảng sợ: "Phu nhân, lẽ ngài nghĩ rằng Tiểu Bạch. . . . . ." Nghĩ đến chuyện Lâm Lang đem cùng Diệp Cẩn Huyên kia ghép thành đôi, uất ức vỗ ngực liên tục, "Ông trời chứng giám, ở trong lòng Tiểu Bạch phu nhân là người quan trọng thứ hai, sao Tiểu Bạch có thể vì nàng ta giận lây sang phu nhân được chứ?"

      "Tiểu Bạch ở trong suy nghĩ của phu nhân thực kém cỏi như vậy?"

      Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Lâm Lang, ánh mắt tràn đầy tố cáo cùng ai oán. Lâm Lang chỉ cảm thấy đau hết cả đầu: " phải ngươi vừa xuất chỉ trích ta làm sai chuyện gì sao?" Hôm nay, nàng chỉ là vào cung chuyến, sau đó quay về đánh Diệp Cẩn Huyên, còn có chuyện gì nữa đâu?

      Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi, thể tin : "Phu nhân, ngài còn biết lỗi. . . . . . Tới lúc này rồi mà vẫn còn biết lỗi hay sao?"

      Lâm Lang gật đầu cái, vẻ mặt khó hiểu!

      Tới nước này, Tiểu Bạch còn giữ nổi bình tĩnh nữa, giậm chân rống to: "Ngài vào cung để cho Triệu Tễ nhìn cánh tay của ngài chớ, vừa rồi lại còn để tên đầu heo kia sờ vào tay của ngài. Ngài làm vậy thấy có lỗi với Thành chủ sao? Sao ngài có thể làm như vậy sau lưng Thành chủ được cơ chứ? Ngài ngài ngài. . . . . ."

      Lúc này, Lâm Lang rốt cuộc mới hiểu là xảy ra chuyện gì, nàng cười như cười nhìn Tiểu Bạch, chờ bình tĩnh lại.

      "Tiểu Bạch, ta làm vậy sao? Ta cùng Quân Thương đâu có quan hệ gì!" Chẳng lẽ Tiểu Bạch giám sát nàng? Đây là chủ ý của Quân Thương?

      Trong lòng Lâm Lang dâng lên cỗ tức giận cùng uất ức khó hiểu.

      "Phu nhân, sao ngài lại có quan hệ gì với Thành chủ được?" Tiểu Bạch trợn to mắt nhìn Lâm Lang, "Ngài làm như vậy, là bất trung đối với Thành chủ đó!"

      Lâm Lang cười lạnh: " cần gọi ta là phu nhân nữa, ta cùng Quân Thương có bất cứ quan hệ gì. Ta cũng phải là phu nhân của các ngươi, cho nên ta làm chuyện gì, làm như thế nào, hoàn toàn liên quan gì tới hết!" Ngay cả ‘bất trung’ cũng quy chụp lên đầu nàng, nàng và có thể coi là còn quan hệ gì được chứ?

      Tiểu Bạch nhìn Lâm Lang, tức giận tăng vọt lên ba cấp, đỉnh đầu có khói xanh lượn lờ, đôi mắt đỏ ngầu, quát: "Ngài….... ngài thực tim phổi mà. Thành chủ chỉ vì ngài mà dùng Tam Muội chân hỏa khiến bản thân bị thương. tại Thành chủ chỉ là phàm thể, cũng bị phản phệ. phải chữa trị vết thương mà ngài lại. . . . . ."

      "Ngươi cái gì?" Lâm Lang sững sờ, " vì ta dùng Tam Muội chân hỏa?" Tam Muội chân hỏa là ngọn lửa tinh khiết trong tam giới, có thể đốt sạch tất cả tà ma ngoại đạo, phá hủy toàn bộ tà thuật. Nhưng Quân Thương sử dụng Tam Muội chân hỏa khi nào ?

      Trong mộng. . . . . . Ly hồn? Lâm Lang nhớ lại giấc mộng kia, nàng tới trước Lạc Hoa lâu, sau đó suýt chút nữa bị hút vào miệng hố đen lớn, đúng lúc đó Quân Thương xuất , dùng ngọn lửa đốt Lạc Hoa lâu cứu nàng.

      Chẳng lẽ tất cả đều là ?

      "Thành chủ sợ ngài lo lắng nên muốn để cho ngài biết. Lại sợ ngài bị người ta ức hiếp còn phái Tiểu Bạch tới bảo vệ ngài, nhưng ngài lại. . . . . . ngài lại làm những chuyện có lỗi với Thành chủ như vậy. . . . . ."

      "Nếu phải có Thành chủ hồn phách của ngài bị ma quỷ bắt nhập vào tam giới Thần Đỉnh, sớm hồn bay phách tán rồi. . . . . ."

      Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng, giọng thống hận của văng vảng ở bên tai nàng. Lâm Lang chỉ cảm thấy vô cùng nhức đầu —— nếu chuyện đêm đó thực xảy ra, vậy đúng là có người sử dụng Ly hồn thuật với nàng. ra là Quân Thương cứu nàng, cũng phải phái Tiểu Bạch tới giám sát nàng!

      Lâm Lang đợi Tiểu Bạch xong, vội vàng hỏi: "Quân thương đâu? Bây giờ ở đâu?"

      "Thành chủ giờ còn ở trong động Hàn Băng chịu khổ, ngài. . . . . ."

      Tiểu Bạch chưa dứt câu, chỉ thấy lóe lên cái, thấy bóng dáng của Lâm Lang đâu, còn nghe thấy tiếng vang vọng của nàng từ xa: "Móc tim của tên đầu heo kia ra thiêu cháy, còn Diệp Cẩn Huyên cùng nha hoàn kia làm cho các nàng quên tất cả xảy ra ngày hôm nay. . . . . ."

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 25:


      Người đời mỡ heo làm đầu óc mê muội đúng là có đạo lý, dùng tim gan của con heo tinh này hoàn toàn bảo đảm khiến cho Diệp Cẩn Huyên cùng nha hoàn của nàng ta coi tất cả những việc xảy ra vừa rồi chỉ là giấc mộng mà thôi.

      Động Hàn Băng ở núi Vô Ảnh, khi Lâm Lang tới dưới chân núi trăng treo giữa trời rồi. Nàng xuyên qua bóng tối, trong đầu ngừng lên bản đồ bí mật của núi Vô Ảnh thuộc về giới thần tiên ma.

      Nàng ở trong bóng đêm biết mất bao lâu, nhánh cây cào qua y phục, làn da trắng nõn lộ ra những vết trầy xước ửng đỏ. Bây giờ là mùa thu, gió đêm lạnh lẽo mà trán nàng lại mồ hôi đầm đìa.

      Lâm Lang còn chưa kịp lau mồ hôi nghe thấy tiếng gió từ bên tai xẹt qua, thổi loạn những sợi tóc đen thả sau lưng của nàng. Bất chợt, có những tiếng tụng kinh đứt quãng mơ hồ theo cơn gió truyền tới. Lâm Lang cả kinh dừng bước, trầm ngâm yên lặng lắng nghe. Ánh mắt bỗng trở nên thâm trầm, nàng dựa theo phương hướng thanh truyền tới mà chạy nhanh về phía đó!

      "Úm ma ni bá mễ hồng, úm ma ni bá mễ hồng. . . úm ma ni bá mễ hồng. . . . . ."

      thanh tụng kinh càng ngày càng ràng, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh, Lâm Lang thầm nghĩ ổn. Bước chân nhanh nhẹn xẹt qua mấy nhánh cây, thân hình chuyển cái, ở trước cửa hang đá bị cây khô che khuất nhàng đáp xuống đất!

      khoảng đất trống phía trước, bốn phía có cây đuốc cháy sáng rực. Bảy hòa thượng mặc áo cà sa ngồi ngay ngắn ở giữa, trong miệng ngừng lẩm bẩm. Bọn họ chia thành Thiên Khu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang; sắp xếp thành Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp; ngồi theo ba hướng Bắc, Tây, Nam vây quanh cửa động. Trong nháy mắt khi Lâm Lang đáp xuống đất, cửa động bằng đá bất chợt nổ tung, khói đen ngất trời, nam tử áo đen từ trong làn khói đó bay ra ngoài!

      tiếng "cấp" vang lên, lão hòa thượng ngồi ở vị trí Thiên Khu tay cầm bình bát (chén ăn của sư) nhảy lên. Áo cà sa kim quang lấp lánh trong nháy mắt trở nên rực rỡ chói lọi, chiếu sáng cả bầu trời đêm. Ánh sáng vàng từ trong bình bát ngừng đổ ra, tạo thành cột sáng vàng to lớn, thẳng tắp chiếu vào nam tử áo đen!

      Bị ánh sáng vàng chiếu tới, nam tử áo đen giống như rơi vào trong dòng nước xoáy, thân thể tự chủ nhanh chóng hướng về phía bình bát kia.

      Lâm Lang kinh hãi, mũi chân điểm , hình thể thon gầy giống như thanh kiếm lột ra khỏi vỏ, bay thẳng lên trung. Tay nàng vân vê bí quyết, ánh sáng trắng xuất nhằm thẳng vào cột sáng vàng của bình bát, nàng hô lớn tiếng: "PHÁ...!"

      Trong nháy mắt, cột sáng kia bị đánh thẳng vào vỡ vụn, gió thổi qua liền tiêu tán trong gian, trời đất lại khôi phục u tối như cũ!

      Lão hòa thượng bị bất ngờ lập tức bay ra ngoài, trượt mặt đất đoạn dài, tới khi đụng vào thân cây mới có thể đứng vững.

      Thấy tình hình trước mắt, vị hòa thượng ở vị trí Thiên Tuyền phía sau nhảy vọt lên, pháp khí trong tay bay ra, bắn về phía Lâm Lang, nhưng lại bị lão hòa thượng nhảy ra chắn ngang, tay cản lại!

      "Sư phụ?"

      Lâm Lang đứng ở dưới ánh trăng, sợi tóc bị gió thổi tung lên, tay áo phiêu diêu, dung mạo rực rỡ tôn quý vô song.

      Lão hòa thượng nhìn bóng dáng quật cường độc lập của nàng dưới ánh trăng, vỗ tay : "A di đà Phật, mạo phạm, kính xin thí chủ thứ lỗi!"

      Lâm Lang đối với thái độ chuyển biến nhanh chóng của lão hòa thượng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng các vị hòa thượng phía sau là đồ nhi của lão hòa thượng này còn cảm thấy kỳ quái hơn. Bọn họ rối rít đứng dậy phản đối hành động của sư phụ.

      "Sư phụ, bắt lại nữ này. . . . . ."

      "Sư phụ, tại sao đối với nữ này khách khí như vậy?"

      "Sư phụ. . . . . ."

      Lão hòa thượng khẽ lắc đầu, miệng niệm pháp danh: "A di đà Phật, nhân duyên sinh mọi thứ, ta là bởi vì duyên; nhân duyên hết diệt, ta mới làm như vậy!"

      Lão hòa thượng vừa dứt lời, hòa thượng vẫn thấy cam lòng : "Nhưng sư phụ, chúng ta nhận tiền. . . . . ."

      lời của thốt ra, liền rước lấy xem thường của sư phụ cùng năm vị sư huynh đệ còn lại.

      Lâm Lang nhìn mấy người này đối đáp, mới đầu còn cảm thấy lão hòa thượng kia ít nhiều cũng còn có tu vi; nhưng lúc này nghe, lại thiếu chút nữa mắc nghẹn. chỉ vậy, lão hòa thượng còn quay sang nhìn Lâm Lang với vẻ mặt xấu hổ: "A di đà Phật, a di đà Phật, để thí chủ chê cười, chê cười. . . . . ."

      Lâm Lang quả cười cười, : "Là ai cho các ngươi tiền? Người nào mời các ngươi tới? ra , ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu . . . . . ."

      Lâm Lang cảm thấy lão hòa thượng có vẻ rất kiêng kỵ đối với nàng, cho nên mới uy hiếp như thế. Quả nhiên, lão hòa thượng lộ ra vẻ mặt khó xử, nhìn với Lâm Lang : "Người xuất gia thể dối, chúng ta đồng ý với người kia là ra. Nếu việc này dừng ở đây mong thí chủ cũng nên so đo làm gì!"

      "Các ngươi diệt trừ ma, vốn chính là hành động chính nghĩa thay trời đất. Chưa đến hai chữ chính nghĩa này, vậy cũng nên xứng đáng với danh xưng diệt trừ ma chứ?"

      Lão hòa thượng nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, vỗ tay nhắm mắt : "A di đà Phật, đệ tử hổ thẹn với phật môn, chuyện hôm nay, lão nạp tự gánh chịu. Nếu thí chủ chấp nhận truy cứu nữa lão nạp tình nguyện bế quan tu hành, vì thí chủ mà cầu phúc, để ý đến thế tục!"

      Lâm Lang thấy lão hòa thượng này kể ra cũng có chút phẩm hạnh, suy tư : "Bản tiểu thư cũng muốn khiến người khác khó xử, cũng may hôm nay xảy ra chuyện gì, các ngươi !"

      Lấy tiền của người khác, giúp họ trừ tai họa, những hòa thượng này cũng thể coi là xấu được. Mà Quân Thương dĩ nhiên phải biết là người nào muốn lấy tính mạng của , nếu còn làm Vãng sinh Thành chủ làm gì!

      Lão hòa thượng cung kính thi lễ đối với Lâm Lang, sau đó xoay người mang theo sáu đệ tử hướng xuống núi, chỉ chốc lát thấy bóng dáng đâu.

      Gió đêm thổi qua tàng cây, xào xạc ngừng, tiếng côn trùng kêu râm ran. Núi rừng dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt tĩnh mịch.

      Lâm Lang đưa mắt nhìn hướng đoàn người của lão hòa thượng xa, chợt nhớ tới Quân Thương bây giờ sống chết còn chưa , trong lòng căng thẳng, nàng xoay người chạy nhanh về phía cửa động.

      Lúc này sắc mặt Quân Thương trắng bệch như tờ giấy, tóc đen tùy ý thả xuống rối tung, hai mắt nhắm chặt, tứ chi cứng ngắc, nằm ngang khoảng đất bằng cách cửa động xa.

      Lâm Lang quýnh lên, nhanh chóng chạy tới: "Quân Thương. . . . . . Ngươi sao chứ?" vốn trọng thương do bị phản phệ, giờ lại bị những hòa thượng kia dùng Bắc Đấu Thất Tinh trận pháp gây thêm thương tích. . . . . .

      Trong lòng Lâm Lang chợt tràn ngập loại cảm xúc nên lời, vướng mắc ở trong tim. Nàng gắng sức muốn đỡ dậy, nhưng đôi tay lại bắt đầu run rẩy, nàng gần như sắp khóc tới nơi: "Quân Thương. . . . . . Ngươi đừng chết mà. . . . . ."

      "Ha ha ha. . . . . ."

      Bất chợt, vòm ngực Quân Thương chấn động, tiếng cười trầm thấp truyền tới, Lâm Lang đột nhiên sững sờ, mở to đôi mắt đọng nước vẫn còn mờ mịt nhìn —— sau đó, nàng nghiến răng nghiến lợi hung hăng buông tay, Quân Thương lại nặng nề ngã bịch xuống dưới mặt đất!

      "Hí. . . . . ." Quân thương mở đôi mắt chứa ý cười nhìn về phía Lâm Lang, cau mày hỏi, "Nàng muốn mưu sát phu quân hả?"

      "Đừng có bậy!" Lâm Lang tức giận đứng dậy, xoay người muốn rời . Quân Thương vội vàng đứng lên, tay kéo nàng lại, Lâm Lang phòng bị, thuận đà ngã nhào vào trong ngực của , lại nghe thấy than tiếng.

      Ánh mắt Quân Thương tia tức giận, nhưng giọng điệu lại mang theo lạnh lẽo chất vấn: "Nếu ta chết rồi tháng sau nàng thành thân với ai đây?" Nha đầu này, khẩu thị tâm phi!

      Lâm Lang nghe , bất đắc dĩ cười ha ha hai tiếng, còn cố lý : "Ngươi cứu ta mạng, hôm nay ta cũng cứu ngươi mạng, cho nên hai chúng ta còn nợ nần gì nữa rồi. Về sau, chúng ta có bất cứ quan hệ gì, đường lớn của ngươi ngươi , cầu độc mộc của ta ta !" Nàng ràng là đầu óc có vấn đề mới chạy tới đây tìm !

      Lâm Lang phát ra, chỉ cần những chuyện tình liên quan đến Quân Thương ngay cả nàng cũng ra hồn. chỉ có ra đâu vào đâu mà mấu chốt là dù có nhiều bao nhiêu đều tự động coi như nghe thấy gì!

      Quân Thương nhìn từ xuống dưới đánh giá nàng hai lượt, lạnh nhạt : "Bộ dạng ngốc nghếch này của nàng, cầu độc mộc té xuống sông mới là lạ, tốt nhất vẫn nên cùng ta đường lớn hơn!"

      Lâm Lang nhìn chằm chằm Quân Thương, tức giận rống lên: "Chúng ta thanh toán xong nợ nần rồi, bộ dạng ta có ngốc hay , cầu độc mộc có rơi xuống sông hay , mà dù có chết đuối cũng liên quan gì tới ngươi!"

      "Ai thanh toán xong rồi hả? Ta cứu nàng mạng sai, nhưng nàng cứu ta mạng, có quá lên ? Nàng cho rằng chỉ dựa vào mấy tên hòa thượng kia có thể làm ta bị thương tổn sao?" Quân Thương chợt nhíu mày, "Cho nên, nàng vẫn còn nợ ta mạng. Nếu nàng gặp chuyện may phải ta bị thua thiệt à?"

      Lâm Lang nhìn bộ dạng ‘đó là chuyện đương nhiên’ của Quân Thương, uất ức đè nén, vừa định rống lên phát tiết, lại bị dùng tay bịt miệng, cơ thể đột nhiên bay lên . Tới lúc nàng kịp phản ứng Quân Thương đem nàng núp ở phía sau tảng đá lớn rồi!
      miu901, minhminhle, honglak2 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 26:


      Có tiếng vó ngựa từ phía xa truyền đến, tuy hỗn loạn nhưng lại có quy luật nhất định, giống như nhịp trống dồn dập vang vọng trong bầu trời đêm tĩnh mịch.

      Hai người núp ở phía sau tảng đá, Lâm Lang đưa lưng về phía Quân Thương, thân thể nhắn bị ôm trọn bên trong vòm ngực ấm áp. Hơi thở của phả đều đặn lên vành tai nàng, có chút ngưa ngứa. Lâm Lang cảm thấy nhiệt độ mặt mình từ từ tăng cao, trái tim vốn bình lặng hiểu sao lại cứ chực từ trong cổ họng nhảy ra ngoài —— Lâm Lang phát , cứ mỗi lần ở cùng chỗ với Quân Thương, nàng loại ảo giác khó có thể hình dung!

      Ví dụ như nhịp tim hay nhiệt độ cơ thể thay đổi, còn có lúc nào cũng bị chọc tức tới dở khóc dở cười. . . . . . Những chuyện kỳ quái đó chỉ có những khi nàng ở cạnh mới xảy ra, mà những lúc khác, nàng chỉ là biết phân biệt đúng sai rồi lựa chọn hành động; biết lúc nào nên cười cười; biết khi nào cần tức giận phát tiết. Nhưng những cảm xúc đó chưa từng xuất phát từ sâu trong nội tâm, nàng chưa từng có cảm giác chân thực như lúc này, giống như. . . . . . khi nàng còn sống vậy.

      Lâm Lang nghe thấy tim mình đập "thùng thùng", cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của Quân Thương bao vây lấy nàng, mà nàng lại chỉ có thể đắm chìm ở trong đó, chút phản kháng cũng làm được.

      Trong bóng tối, ánh mắt của Quân Thương lóe lên, thâm trầm sâu kín. nhìn chằm chằm cần cổ mềm mại lộ ra của Lâm Lang, gian nan nuốt nước miếng; chóp mũi phảng phất như có như hương thơm nhàn nhạt, người nàng vẫn luôn có mùi hương thanh nhã như vậy. Hai mươi năm qua, sau khi nàng rời , tìm khắp nơi trong tam giới, cũng chưa từng thấy ở bất kỳ đâu hay bất luận người nào sở hữu hương thơm như nàng. Hương thơm này, thấm vào lòng người, ấm áp bình an, khiến cho trái tim vạn năm đơn của cũng có thể cảm nhận được ấm áp mềm mại.

      Quân Thương trong lòng vui vẻ, cánh tay ôm Lâm Lang lặng lẽ siết chặt hơn chút.

      Lang nhi của là trân bảo tốt nhất thế gian! Ba đời ba kiếp luân hồi, sao có thể đợi được cơ chứ? Nhưng nhìn thấy nàng ở trần thế lao đao, chịu mọi khổ sở, thậm chí. . . . . . còn nằm trong vòng tay của tên nam nhân khác, muốn điên rồi!

      Nghịch thiên thành ma có làm sao? Lang nhi của chịu quá nhiều thống khổ, là do tới chậm. Sau này, nhất định . . . . . . nhất định bỏ nàng lại mình nữa!

      Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, quả nhiên lâu sau, hơn mười con ngựa to lớn lần lượt tiến vào khoảng đất trống trước cửa động. Tiếng ngựa dừng lại hí vang dội cả bầu trời đêm!

      Mấy người đó xuống ngựa, người dẫn đầu về phía cửa động.

      Quân Thương nhìn người tới, ánh mắt chợt lóe. Lâm Lang còn chưa kịp phản ứng, ôm nàng xuất ở trước mặt mọi người.

      Lâm Lang định ngẩng đầu lại bị Quân Thương đem đầu ôm chặt ở trong ngực, cố gắng vài lần đều bị ép xuống, nàng chỉ có thể ở trong nội tâm vẽ vòng tròn nguyền rủa !

      Lâm Lang nghe thấy người tới nhanh chóng tiến lại gần, ân cần hỏi han: "Thành chủ sao chứ?"

      Lâm Lang thầm nghĩ, chủ nhân giọng này có lẽ cũng là nam nhân nho nhã tuấn lãng. Nàng lại nỗ lực hơi ngẩng đầu nhưng vẫn bị Quân Thương mạnh mẽ đè xuống, mất hứng, nàng đành yên vị chui đầu bên trong ngực Quân Thương, vểnh tay chú ý lắng nghe bên ngoài chuyện.

      Quân Thương tay giữ chặt cái đầu trong ngực ngừng náo loạn, ánh mắt lẫm liệt nhìn mọi người, lạnh lùng : "Vì sao Tần vương lại tới?"

      "Bổn vương nhận được tin tức, người kia ở trong cung mời hòa thượng gây bất lợi đối với Thành chủ!"

      "Cũng chỉ là mấy lão hòa thượng thôi, bây giờ sao, mời Vương gia trở về!" Khí lạnh trong mắt Quân Thương toát ra vô cùng mãnh liệt. nhìn về phía Tần vương Triệu Sưởng tuấn lãng nho nhã trước mặt, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt. Bất chợt, thân thể trong ngực nháy mắt trở nên cứng ngắc, lạnh lẽo trong mắt càng sâu, trong nội tâm ngừng lặp lặp lại —— tuyệt đối thể để Lang nhi cùng Triệu Sưởng gặp nhau, tuyệt đối tuyệt đối thể!

      Lâm Lang bị đè ở trong ngực, nghe thấy biết được người tới là Tần vương, nàng khỏi có chút sửng sốt. Tần vương Triệu Sưởng trời sinh bản tính thông minh, hành động quả quyết, thủ đoạn sắc bén, được tiên đế hết sức tán thưởng. Vốn là người có khả năng được lập làm thái tử nhất, nhưng ai ngờ lão hoàng đế đột nhiên băng hà, chưa kịp lưu lại di chiếu, từ đó mới dẫn tới cục diện "Loạn Ngũ vương" tranh giành quyền lực.

      Bởi vì lập thái tử nên năm vị hoàng tử trưởng thành của tiên đế, gồm Tề vương Triệu Tễ, Tần vương Triệu Sưởng, Sở vương Triệu Lâm, Yến vương Triệu Lôi và Tấn vương Triệu Vân, chỉ sau tháng hạ táng tiên đế vì muốn tranh đoạt đế vị mà phát khởi chiến tranh.

      Sở vương cùng Yến vương bỏ mạng trong chiến loạn, Tấn vương bị bắt sống, Tề vương phải chạy tới Giang Nam lánh nạn, lương thảo còn. Ngay lúc Tần vương sắp giành được thắng lợi Tạ Hoằng Thanh lại đem toàn bộ gia sản của Tạ gia cho Tề vương, sau đó Tần vương cùng Tề vương đối đầu tranh đoạt nhau ba năm.

      Nếu cứ giằng co như vậy, Tần vương cũng có thể chắc chắn nắm thắng lợi trong tay, nhưng ngờ Diệp Thượng thư trấn thủ ở Kinh thành lại đột nhiên làm phản. Đại quân của Tần vương mắc kế điệu hổ ly sơn, di chuyển gần hết ra khỏi Kinh thành. Nước ở xa cứu được lửa gần, Tần vương bị đánh trở tay kịp, vì thế nên Tề vương mới có thể thuận lợi tiến vào Kinh, đánh bại !

      Nhưng nghe , Tần vương chết ở trong đám loạn binh, sao bây giờ lại xuất ở đây? Quân Thương cùng có quan hệ gì?

      Lâm Lang nghe thấy giọng nho nhã trong trẻo kia chợt rất muốn trông thấy nam nhân khiến Triệu Tễ phải e ngại ba phần này.

      "Quân Thương, ngươi buông ta ra. . . . . ." Nàng gần như là dùng toàn bộ sức lực để ngẩng đầu lên, nhưng bàn tay giữ đầu nàng của Quân Thương vẫn hề nhúc nhích.

      Triệu Sưởng cùng đám thị vệ áo đen phía sau nghe thấy tiếng đồng loạt nhìn vào trong ngực Quân Thương —— ngờ trong ngực Vãng sinh Thành chủ lại có người, nhìn dáng vẻ dường như còn là nữ tử nữa.

      Mọi người đều biết, bên cạnh Vãng sinh Thành chủ chưa từng xuất nữ tử nào. Tất cả đều nhịn được nhìn chằm chằm, vẻ mặt nghiêm túc thường ngày chợt lóe lên hưng phấn —— đúng là người đời ai cũng có tố chất bát quái mà!

      Sắc mặt Quân Thương tối sầm, ánh mắt quét qua, khí lạnh người từ từ tỏa ra ngoài, lạnh lùng : "Còn !"

      Triệu Sưởng lập tức phản ứng lại: "Vậy bản vương cáo từ!" Sau đó lập tức xoay người định mang theo thủ vệ của rời khỏi.

      hiểu rất điều, Vãng sinh Thành chủ tức giận phải là việc có thể chống đỡ được!

      Lâm Lang nghe thấy Triệu Sưởng muốn rời rất bất mãn, nàng còn chưa nhìn thấy mặt của vị Tần vương trong truyền thuyết này mà! Quân Thương quả khinh người quá đáng, hôm nay nàng quyết bỏ qua. Lâm Lang nén hơi lấy sức, hung hăng cắn vào ngực cái. Quân Thương hít ngụm khí lạnh, bàn tay chợt buông lỏng!

      Lâm Lang thừa dịp trong nháy mắt đề phòng hô lớn: "Tần vương Điện hạ cứu mạng. . . . . ."

      Nàng định tiếp, nếu ngươi cứu ta ta cho Triệu Tễ biết người chưa chết. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Quân Thương bịt miệng nàng lại. Đầu của nàng rốt cuộc cũng được tự do, quay mặt ra ngoài, hồng hộc thở hổn hển mấy cái; còn cố tình liếc mắt hả hê nhìn gương mặt tràn đầy tức giận của Quân Thương. Lâm Lang mặt mày hớn hở nhìn Triệu Sưởng, chút cũng thèm để ý đến ánh mắt thịnh nộ tóe khói của Quân Thương: "Tạ ơn Điện hạ. . . . . . Ta sắp ngạt chết rồi. . . . . ."

      Lâm Lang xong, ánh mắt trong suốt nhìn chằm chằm nam tử trước mắt quan sát: áo choàng xanh đậm màu lá trúc, cẩm bào bằng gấm hoa văn trang nhã, khí chất ôn nhuận, dung mạo tuấn. Thần thái lại toát ra sắc bén, tựa như có thể nhìn thấu lòng người —— Tần vương Triệu Sưởng, quả nhiên danh bất hư truyền!

      " sao, sao. . . . . ." Triệu Sưởng vừa vừa để ý đến tầm mắt lạnh lẽo của Quân Thương. nhìn trộm Quân Thương cái, thấy hàn băng trong đôi mắt kia trong nháy mắt ngưng kết tới ngàn dặm, khỏi rùng mình trận. Nhìn lại Lâm Lang, có cảm giác nữ tử này kỳ lạ, vùi ở trong ngực Quân Thương còn có thể cười tự nhiên như vậy; nhưng quả thực là nữ tử xinh đẹp thanh nhã. Bất chợt cả kinh, đây phải là. . . . . .

      Triệu Sưởng đột nhiên trợn to hai mắt, thử gọi: "Lâm Lang?" Diệp Lâm Lang? Nữ tử trong ngực Vãng sinh Thành chủ là Diệp Lâm Lang sao?

      Lâm Lang sững sờ chút rồi nhanh chóng hoàn hồn: "Ngươi biết ta?" Triệu Sưởng vậy mà lại biết Diệp Lâm Lang?

      Triệu Sưởng như lấy được xác nhận, trong mắt lóe lên tia kích động, : "Dĩ nhiên là biết, ta là Sưởng ca ca của nàng mà! Chỉ là khi đó nàng bị bệnh, có lẽ còn nhớ rồi!"

      Lâm Lang là nữ nhi của Diệp thượng thư, cũng là người suốt ngày điên điên khùng khùng, vị trí ở trong phủ Thượng thư còn bằng hạ nhân. Khi còn bé tình cờ nhìn thấy, có chút thương hại, liền nhiều lần thầm giúp đỡ nàng. ngờ bé ngốc đó biết phân biệt tốt xấu, lúc nào cũng chạy theo gọi là Sưởng ca ca. . . . . . Khi đó hết sức khinh thường, nhưng hôm nay. . . . . . nghĩ tới nàng còn điên khùng nữa, chừng còn có chỗ hữu dụng!

      Chỉ là sao nàng có thể cùng Quân Thương dây dưa ở chỗ? Xem ra lời đồn đại của mọi người đều là rồi, dám vùi đầu ở trong ngực Vãng sinh Thành chủ, xem ra Quân Thương cũng thực cưng chiều nàng !

      Lâm Lang còn chưa trả lời, gương mặt Quân Thương xám xịt, trầm giọng tức giận: "Còn mau cút !"

      Quân Thương vừa hô tiếng, mọi người đều cảm thấy trận gió lạnh mãnh liệt đánh tới, trong lòng bất chợt run rẩy. Triệu Sưởng nhận thấy dấu hiệu sắp nổi bão của Quân Thương liền vội vàng cáo từ tiếng, lập tức mang theo thủ hạ rời .
      miu901, minhminhle, honglak2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :