1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hoàng phi - Sương Hoa (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 16: Chúng ta là thể nào


      Nghĩ tới cảnh tượng trong giấc mộng vừa rồi, Lâm Lang cũng ngủ được nữa. nhàng rời khỏi cánh tay của Quân Thương, nàng ngồi dậy dựa vào đầu giường, cẩn thận tỉ mỉ suy tư.

      Giấc mộng kia quả quá chân thực, chân thực tới mức doạ người, còn có những từ niệm đó. . . . . . Nàng nghe vào trong tai chỉ cảm thấy đau đớn khổ sở. Hơn nữa, từng câu từng chữ tựa như miêu tả kiếp trước đầy thống khổ của nàng: “Nước mắt đổ xuống rửa phấn đào, thân lụa hoa xám vì bụi, năm rồi lại năm.”

      Khi đó, nàng bỏ ra tất cả, dốc hết sức lực theo Triệu Tễ bôn ba. Khi tin tưởng ban đầu của nàng dành cho bị tiêu phí sạch , nàng còn là Tạ tiểu thư tươi đẹp rực rỡ nữa. Hàng đêm, ngồi mình ở trong phòng đợi , lặng lẽ thầm rơi lệ, đó chính là lúc cảm giác sống ngày mà như năm, ‘ năm rồi lại năm’!

      Nàng khẽ thở dài hơi, suy nghĩ đến chuyện cũ nữa!

      Đúng rồi, Quân Thương cũng xuất ở trong mộng của nàng, , việc đó là. . . . . . Ly hồn?

      Là Ly hồn sao? Mặc dù hồn phách của nàng chỉ là mượn thân thể này để trú ngụ, bản thân cũng có chút pháp lực coi là quá kém cỏi, nhưng nếu muốn chiêu hồn động phách, tự mình thực Ly Hồn thuật, cũng đâu phải là việc đơn giản!

      Lâm Lang suy nghĩ hồi lâu mà vẫn hiểu, lắc đầu cái, quay lại liền thấy Quân Thương tỉnh dậy. Lúc này, tựa lưng gối, ánh mắt chăm chú nhìn nàng. Có lẽ là do vừa mới tỉnh ngủ nên sắc mặt có chút tái nhợt, vài sợi tóc rối buông xuống, cả người tuấn uy vũ nhưng lại có vẻ. . . . . . rất mệt mỏi?

      Lâm Lang giật mình, mệt mỏi?

      "Tối hôm qua ngươi ngủ ngon sao?" Lời vừa ra, Lâm Lang chợt phát : bản thân mình vậy mà lại nghĩ rằng hỏi chuyện đó là điều đương nhiên, hề mất tự nhiên chút nào.

      Quân Thương nghe nàng hỏi, giọng mang theo chút trách cứ nhàn nhạt nhưng lại vô cùng thỏa mãn: "Cánh tay bị nàng đè đến tê rần, có thể ngủ ngon được ?" duỗi lưng cái, nhanh nhẹn rời giường, sửa sang lại y phục.

      Ánh mắt Lâm Lang khẽ chuyển, theo xuống giường, bước ra mở cửa chuẩn bị múc nước tới rửa mặt. Cửa vừa mở ra, lại "Rầm" tiếng vang lên —— Thiển Ngữ cả người bọc chăn bông ngã nhào vào trong phòng.

      "Hơ. . . . . . Chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì xảy ra?" Thiển Ngữ mắt nhắm mắt mở, từ dưới đất đứng dậy, kinh hoảng hô to, "Động đất, động đất rồi. . . . . . tiểu thư. . . . . . phu nhân. . . . . ."

      Lâm Lang hít sâu hơi, vỗ nhè vào gò má của Thiển Ngữ: "Trời sáng rồi, mau tỉnh lại!" Chẳng lẽ Thiển Ngữ canh giữ ở cửa suốt đêm sao?

      Lúc này, Thiển Ngữ mới hoàn toàn tỉnh táo, nhìn vẻ mặt Lâm Lang vui, vội : "Tiểu thư, phu nhân lo lắng cho ngài. . . . . . nên mới để Thiển Ngữ canh giữ ở cạnh cửa. Nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần ngài kêu lên tiếng, Thiển Ngữ lập tức vọt vào."

      Lâm Lang sững sờ, đây là chủ ý của mẫu thân sao? Lấy tính tình của mẫu thân, có thể đồng ý để Quân Thương ngủ ở lại đây là khiến người khác cảm thấy kinh ngạc!

      Thiển Ngữ nhìn Lâm Lang lời nào, ngập ngừng : " ra , phu nhân vốn là bảo Thiển Ngữ sang ngủ cùng với tiểu thư, nhưng. . . . . . nhưng Thành chủ Đại nhân ra ngoài. . . . . . Thiển Ngữ, Thiển Ngữ sợ nên. . . . . . thể làm gì khác hơn là ngủ ở ngoài cửa!"

      Lâm Lang nghe xong, cười như cười nhìn Quân Thương cái: "Được rồi, mau múc nước, hầu hạ Thành chủ Đại nhân rửa mặt !" Trời vẫn còn sớm, nàng chỉ cầu mong rửa mặt xong rồi mau chóng rời khỏi nơi này.

      Thiển Ngữ như được đại xá, giống như làn khói chạy nhanh ra khỏi phòng. Chỉ là lúc sau trở lại, cũng mang theo thứ gì cả mà lại có thêm mấy tỳ nữ lạ mặt cùng. Chậu nước, xà phòng, nước muối súc miệng, ly trà, khăn lông, ống nhổ được chia ra mỗi người bưng lên thứ.

      Lâm Lang nhìn sang Thiển Ngữ hỏi: "Thế này là sao?"

      Thiển Ngữ còn chưa trả lời tỳ nữ y phục màu hồng đào ở phía trước tiến lên : "Bẩm nhị tiểu thư, lão gia sai chúng nô tỳ tới hầu hạ Thành chủ cùng tiểu thư."

      Lâm Lang nhìn tỳ nữ này, mặt mày xinh đẹp, toàn thân toát ra kiều mỵ, ngoại bào màu hồng đào, chiếc yếm màu xanh lục, bên hông lại có đai lưng bằng gấm hoa bảy màu. Nổi bật là vòng eo nhắn kia, mềm mại yếu ớt. Bộ dạng của nàng ta xem ra còn giống tiểu thư hơn so với nàng.

      Lâm Lang đồng ý tiếng: "Ta có Thiển Ngữ là được rồi, các ngươi hầu hạ Thành chủ !"

      Chắc hẳn là tối hôm qua khi hai người trở về phủ, Diệp Thượng thư cũng biết Vãng sinh Thành chủ lưu lại ở nơi này, cho nên tại rốt cuộc Diệp Thượng thư suy tính điều gì, cũng chỉ có ông ta là biết nhất.

      Tỳ nữ y phục màu hồng đào bước tới, hướng Quân Thương nhàng hành lễ, miệng hầu hạ Quân Thương rửa mặt. Nhìn mặt đen như đáy nồi, Lâm Lang thầm buồn cười. Nàng nhếch miệng, nhíu mày khiêu khích nhìn , thấy sắc mặt của đen nay càng đen hơn, lúc đó mới vừa lòng quay vào trong bình phong để Thiển Ngữ hầu hạ rửa mặt!

      Trong này Lâm Lang vừa mới rửa mặt xong, bỗng nghe thấy "Leng keng" tiếng, sau đó là thanh ào ào của nước bị đổ mặt đất cùng với tiếng rống giận của Quân Thương: "Ra ngoài!"

      Lâm Lang vội vàng vòng qua bình phong, bên ngoài chậu nước bị té xuống đất, nước bên trong vung vãi khắp nơi. Y phục của Quân Thương có chút xốc xếch, bộ mặt sa sầm. Mấy tỳ nữ nơm nớp lo sợ đồng loạt quỳ xuống, còn tỳ nữ y phục màu hồng đào kia cả người run lẩy bẩy ngã ở mặt đất, trong tay vẫn còn cầm bộ y phục mới, nhìn dáng vẻ có lẽ là muốn hầu hạ Quân Thương thay quần áo.

      Lâm Lang mặt biến sắc hỏi "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

      Tất cả tỳ nữ gương mặt đều trắng bệch lo sợ, ai dám thở mạnh, Quân Thương lạnh nhạt : " nghe thấy sao? hết ra ngoài!"

      Chúng tỳ nữ hốt hoảng đứng dậy, đỡ tỳ nữ y phục màu hồng đào cùng nhau vội vã chạy ra ngoài. Thiển Ngữ cũng cùng theo bọn họ, trước khi còn đóng cửa phòng lại.

      Thấy giờ trong phòng còn ai khác, Quân Thương nhìn qua Lâm Lang cái, đứng lên vừa di chuyển ra phía sau bình phong vừa hô lên: "Tới đây, giúp ta thay quần áo!"

      Lâm Lang nghe vậy liền vào theo, lúc này mới thấy giường ngủ đặt sẵn bộ quần áo sạch . ràng khi nãy nàng ở trong này thấy có gì, vậy mà chớp mắt cái lại xuất ra bộ y phục. Chắc hẳn là người nào đó đem vào để ở đây, nhưng sao nàng chút cũng phát ra?

      Quân Thương thấy Lâm Lang sững sờ động, liền : "Nhìn cái gì? Là ta gọi Tiểu Bạch đưa tới."

      Lâm Lang vội xoay người lại, thấy Quân Thương cởi áo khoác ra, bên trong chỉ còn lại áo mỏng bằng lụa màu trắng, dường như hơi thở bớt vài phần lạnh lẽo, toàn thân toát ra tuấn lãng tiêu sái, giống như chi lan ngọc thụ. Lâm Lang ngẩn ngơ, sau đó lại nhanh chóng lườm cái: "Tay ngươi đủ dài hay sao còn cần người khác hầu hạ thay y phục?"

      Quân Thương nghe vậy cũng gì nữa, chỉ cười cười, tự mình cầm y phục lên mặc vào.

      Lâm Lang cảm thấy rất khó hiểu, liếc mắt ngó , Quân Thương y phục chỉnh tề tiến lên ôm lấy bả vai của nàng, giọng thỏa mãn : "Chuyện xảy ra đêm qua cùng với chuyện phát sinh khi nãy, cũng đủ để tất cả mọi người biết được quan hệ giữa chúng ta. Dù bây giờ ta phải rời , cũng có thể yên tâm chút."

      Lâm Lang sửng sốt, người này tối hôm qua còn mặt dày mày dạn đòi ngủ ở lại đây. Sáng sớm nay lại còn cố ý cho mọi người thấy chẳng kiêng dè gì mà để cho nàng hầu hạ thay y phục, ra là có chủ ý này, ngấm ngầm mưu tính cẩn thận như vậy, là. . . . . . có thể cảm nhận được tình ý nồng đậm của . Trong nhất thời, Lâm Lang cũng biết là nên cười hay nên khóc nữa!

      Chỉ là, biết thân thế của nàng sao?

      Lâm Lang có cảm giác hình như Quân Thương biết điều gì đó, nhưng nàng lại đoán ra được!

      Lâm Lang hỏi: "Ngươi phải đâu?"

      Quân Thương nhàng vuốt tóc của nàng, : "Vãng sinh Thành xảy ra chút chuyện, ta trở về xử lý chút, nhanh chóng quay lại thôi. Sao vậy? nỡ rời xa ta sao?"

      Lâm Lang xoay người hừ lạnh tiếng, từ chối cho ý kiến.

      Quân Thương có để ý, chỉ dặn dò: "Hôm nay Triệu Tễ cho triệu nàng vào cung, ta biết dung mạo của nàng và Tề vương phi Tạ Hoằng Thanh. . . . . . rất giống nhau. Nàng phải cẩn thận ứng phó chút."

      Quân Thương xong, nhìn nàng lúc, sau đó ra phía cửa.

      Ngay tại lúc sắp bước ra khỏi cửa, Lâm Lang chợt tiến lên phía trước : "Quân Thương, chúng ta. . . . . . là thể nào đấy! Ngươi cần uổng phí công sức đâu."

      Bước chân của Quân Thương ngừng lại chút, khẽ quay đầu: "Lang Nhi, chưa đến cuối cùng, sao nàng biết chúng ta là thể nào?"

      xong, cũng quay đầu lại, tiêu sái rời khỏi Bách Thảo viên. Lâm Lang nghe được câu trả lời của , trong lòng ê ẩm, nhưng lại như có chút vui vẻ, thỏa mãn. . . . . .

      Hình như, cái nàng muốn chính là đáp án này!
      miu901, minhminhle, linhdiep172 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 17:


      Thiển Ngữ vào giúp Lâm Lang dọn dẹp mớ lộn xộn trong phòng xong, muốn qua bên phòng của Lăng phu nhân để hầu hạ bà. Để tránh cho Lăng phu nhân lo lắng, nàng cùng Thiển Ngữ bàn bạc trước để thống nhất nội dung câu chuyện xảy ra tối ngày hôm qua. Cuối cùng, quyết định chỉ là hai người bọn họ ngủ cùng nhau, còn Quân Thương ngủ trong phòng của Thiển Ngữ, sáng sớm nay mới qua bên này.

      Lâm Lang lại ngồi ngây người lúc, cảm thấy thời gian cũng sai biệt lắm, liền đứng dậy qua phòng của mẫu thân. Lúc này trời sáng , Lăng phu nhân cũng rửa mặt xong, hai ma ma của Tiền Viện đưa đồ ăn sáng tới. đĩa bánh bao hấp, đĩa sủi cảo nhân tôm, cùng chút thức ăn với hai chén cháo gạo tẻ, mặc dù vẫn là những món thường ngày, nhưng mùi vị so với trước kia ngon hơn hẳn.

      Vẻ mặt của hai ma ma đưa cơm tới tràn đầy tươi cười, cùng bước tới hầu hạ Lăng phu nhân dùng bữa, trong miệng ngừng Như Ý Cát Tường gì gì đó.

      Thiển Ngữ thấy vậy bĩu môi, trái lại bộ dạng Lăng phu nhân lại vô cùng bình thản, nghe hai ma ma ca ngợi Lâm Lang có được mối hôn tốt, chỉ hừ lạnh tiếng: "Nếu biết trước Vãng sinh Thành chủ là nam nhân ưu tú như vậy còn có thể tới lượt Lâm Lang của chúng tôi sao?"

      Hai ma ma trở nên lúng túng, đáp lời: "Lời đồn đại sao có thể tin được chứ? Nhân duyên đều là được định trước qua ba đời ba kiếp, nhị tiểu thư thực là có phúc." Lại tán dương Lâm Lang hồi, nhưng thấy vẻ mặt Lăng phu nhân nhàn nhạt cũng nhiều lời nữa.

      Vừa dùng xong bữa sáng, Diệp Toàn – tâm phúc của Diệp Thượng thư chạy tới truyền lời, hoàng thượng muốn mời nhị tiểu thư hôm nay vào cung chuyến, xe ngựa chờ bên ngoài rồi.

      Lâm Lang đáp ứng, lúc này Diệp Toàn tỏ ra rất cung kính lui xuống. Ra tới bên ngoài, khỏi cảm thán hồi, nhị tiểu thư toàn thân lộ ra tôn quý, chỉ cái giơ tay nhấc chân cũng toát ra uy nghiêm, so với đại tiểu thư, nhị tiểu thư này lại càng giống người sinh ra để làm mẫu nghi thiên hạ hơn.

      Nhớ tới Diệp Thượng thư còn ở trong thư phòng chờ quay lại bẩm báo, Diệp Toàn liền vội vã chạy trở về.

      Lúc này, trong lòng Diệp Thượng thư vô cùng bất ổn, thấp thỏm yên. Chẳng ai có thể ngờ được nữ tử điên điên khùng khùng kia lại được Vãng sinh thành chủ coi trọng. Hơn nữa, Vãng sinh Thành chủ còn là nam tử tuấn phi phàm như vậy. Nghe đêm qua còn ngủ lại ở Bách Thảo viên, chuyện này. . . . . . nếu nha đầu kia ở bên tai Vãng sinh Thành chủ vài lời bất lợi, vậy ông. . . . . . Aiz!

      Còn có Bách Thảo Viên đơn sơ cũ rách như vậy. . . . . . Aiz!

      Diệp Thượng thư tới lui, bước chân càng lúc càng nhanh, trán toát ra tầng mồ hôi lạnh.

      Diệp Toàn vừa vào cửa, muốn hành lễ, liền bị Diệp Thượng thư tay kéo lên, vội vàng hỏi: "Bên kia như thế nào?"

      Diệp Toàn khom người cái, dường như muốn lại thôi: "Vãng sinh Thành chủ rồi, khi nô tài tới đó nhị tiểu thư cùng Lăng phu nhân dùng bữa!"

      "Như thế nào?" Diệp Thượng thư càng thêm khẩn trương hỏi, "Có phải Tô phu nhân lại ăn bớt của các nàng rồi ?"

      "Lão gia, chuyện lúc trước chúng ta còn cách nào để thay đổi nữa, nhưng nhị tiểu thư và Lăng phu nhân cũng là những người thấu tình đạt lý. Huống hồ, dù thế nào chăng nữa, ngài vẫn là phụ thân của nhị tiểu thư, nhị tiểu thư sau này gả rồi, phải Lăng phu nhân vẫn phải dựa vào ngài để sống qua ngày hay sao?! Còn có hôm nay Vãng sinh Thành chủ rời cũng điều gì. Cái này phải là chứng minh nhị tiểu thư vẫn còn nghĩ tới lão gia ngài?" Diệp Toàn chậc lưỡi tiếp, "Theo nô tài thấy, cần phải đưa nhị tiểu thư cùng Lăng phu nhân nhanh chóng dọn ra khỏi Bách Thảo viên, tất cả ưu đãi làm theo quy định trong phủ. Nếu có người nào hỏi tới, có thể là nhị tiểu thư trước kia bị bệnh điên, gần đây mới có chuyển biến tốt, đối với người bên ngoài giải thích qua loa lấy lệ là được."

      Diệp Thượng thư quay đầu lại suy nghĩ chút, : "Chuyện ngày hôm qua thực là khiến ta ứng phó kịp, ai có thể nghĩ tới Vãng sinh Thành chủ lại coi trọng nha đầu kia, còn theo nó về đây? Những chuyện này, ngươi làm , nhất định phải sắp xếp cho thỏa đáng."

      "Đúng rồi, còn có chuyện Vãng sinh Thành chủ ngủ lại đêm ở Bách Thảo viên, việc này có liên quan đến thanh danh của Diệp gia nhị tiểu thư, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?!"

      Diệp Toàn lưu loát trả lời " biết, lão gia". lại nhìn Diệp Thượng thư chút, : "Lão gia, nô tài còn có chuyện, biết có nên hay ?"

      Diệp Thượng thư nhìn : "Chuyện gì?"

      "Sáng sớm hôm nay, đại tiểu thư phái vài tỳ nữ tới Bách Thảo viên để hầu hạ Vãng sinh Thành chủ rửa mặt, tất cả đều duyên dáng mị hoặc, thực ra điều này cũng có gì, nhưng biết thế nào lại đắc tội với Thành chủ, người trong số đó đến bây giờ vẫn còn sợ hãi xuống được giường!"

      Diệp Thượng thư nghe xong, thở dài : "Cẩn Huyên sắp được sắc phong, bổn quan sau này cũng phải dựa vào nàng, tại thể quản quá mức được. . . . . . , bổn quan cảm thấy sau khi Lâm Lang khỏi bệnh điên lại thay đổi liên tục như thời tiết, đó phải là điều mà ngươi hay ta có thể khống chế được. Bổn quan nghĩ, nếu có thể gả nàng cho Vãng sinh Thành chủ, tốt!"

      Diệp Toàn dám nhiều lời, chỉ gật đầu phải, Diệp Thượng thư vuốt râu trầm tư : "Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn! Trước tiên cứ đem mấy chuyện kia giải quyết cho xong !"

      Diệp Toàn lĩnh mệnh ra ngoài, Diệp Thượng thư ngây ngẩn hồi, rồi đứng dậy về hướng Lưu Ly các của Tô phu nhân.

      Lâm Lang ra tới bên ngoài, xe ngựa từ trong cung phái tới đợi sẵn ở trước cửa, Diệp Thượng thư phân phó ma ma cùng nha hoàn theo hầu hạ nàng. Người tới đón là hoàng thượng chỉ mời mình nhị tiểu thư vào cung, liền đuổi hai người kia về. Vốn dĩ, Lâm Lang cũng muốn để bọn họ theo, nếu mình còn được tự do chút, liền lưu loát bước lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy về hướng hoàng cung. Khi dừng lại ở trước cửa cung, Lâm Lang vừa xuống xe thấy có tiểu thái giám chờ sẵn ở đó, dẫn nàng đường thẳng tới Cam Lộ điện.

      Bên ngoài Cam Lộ điện, đại thái giám tùy thân hầu hạ Triệu Tễ - An công công chạy ra đón, mời nàng vào trong điện.

      Khi Lâm Lang vào, Triệu Tễ sớm ngồi chờ, nàng vừa định hành lễ, Triệu Tễ bước lên bước giữ chặt cánh tay của nàng: "Nhị tiểu thư cần đa lễ!"

      Lâm Lang dấu vết rút tay về, lui về phía sau hai bước hỏi: " biết hoàng thượng tuyên triệu thần nữ vào cung có gì dặn dò?"

      Triệu Tễ xoay người vài bước, giọng trầm thấp hỏi Lâm Lang: "Nhị tiểu thư biết Cam Lộ điện chứ?"

      Lâm Lang khẽ mỉm cười, mặt biến sắc đáp: "Cam Lộ điện là tẩm điện của hoàng hậu." Nàng kiếp trước, thiếu chút nữa chắc cũng ở Cam Lộ điện ! Chỉ là ông trời trêu ngươi. Tâm tình của Lâm Lang lúc này hoàn toàn giống như trong giấc mơ hôm qua tràn ngập thống khổ cùng phẫn hận nữa. Nàng giờ, đôi mắt trong suốt, yên tĩnh động, khóe miệng mang theo tươi cười đúng mực nhìn nam tử mị tà khí trước mặt —— người này từng là phu quân của nàng, từng là người mà nàng thích nhất, nhưng cũng chính là người đẩy nàng vào chỗ chết.

      Triệu Tễ chợt quay đầu lại nhìn về phía Lâm Lang, từ từ gần về phía nàng, ánh mắt lưu luyến, hình như mang theo chút khổ sở hoài niệm, : "Nhị tiểu thư cùng với nàng, thực rất giống nhau! chỉ có diện mạo mà. . . . . . hành động cử chỉ, thậm chí là thần thái, cũng rất giống!"

      Lâm Lang giả bộ hiểu hỏi: "Hoàng thượng tới người nào? Thần nữ rất giống ai vậy?"

      Triệu Tễ giống như chợt hoàn hồn, thở dài, cau mày khổ sở , "Trẫm từng có vị thê tử, là đại tiểu thư của Tạ gia ở Giang Nam. Nàng cùng trẫm trải qua hoạn nạn ba năm, đúng vào trước ngày trẫm đăng cơ, lại bất hạnh ngã từ Lạc Hoa lâu xuống mà chết." vừa , vừa đến trước điện thờ trong Cam Lộ điện, Lâm Lang theo vào. Nàng thấy phía sau tầng tầng màn che của điện thờ mơ hồ có bức tranh mỹ nữ. Triệu Tễ đưa tay vén ra, bảy lớp màn che nhất loạt rơi xuống, lộ ra dung nhan rực rỡ quen thuộc —— Tạ Hoằng Thanh!

      Đôi mắt Lâm Lang mở lớn, nhìn chằm chằm vào bức họa!

      Trong bức họa kia, đích thực là dung mạo kiếp trước của nàng!
      CHƯƠNG 18:


      Ngay lập tức, Lâm Lang cảm thấy tim của nàng như bị ai đó bóp chặt; khổ sở, phẫn uất cùng hối hận giống như thủy triều ào ạt dâng lên. Nàng nhìn nụ cười xinh đẹp của nữ tử trong tranh, hận ý tràn ngập trong mắt.

      Đột nhiên, Lâm Lang trông thấy Triệu Tễ nhàng nâng tay lên tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt của nữ tử trong bức họa. Tức giận trong lòng Lâm Lang bộc phát, tự chủ được giơ tay đánh "chát" cái, hất tay của ra ngoài.

      Triệu Tễ quay ngoắt lại nhìn nàng, ánh mắt toát ra ngoan mãnh liệt, trầm giọng hỏi: "Diệp Lâm Lang, ngươi làm gì vậy?"

      Lâm Lang đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới giật mình nhận ra hành động mất khống chế của bản thân vừa rồi, trong lòng trầm xuống, vội : "Vừa nãy, tay Hoàng thượng có con ruồi, thần nữ thay ngài đánh đuổi nó rồi!"

      Ánh mắt Triệu Tễ khẽ chuyển, lạnh lùng hỏi "Con ruồi? Mùa thu còn có ruồi sao?" Huống chi, nơi đây là Cam Lộ điện, mặc dù còn chưa có chủ nhân, nhưng ngày nào mà chả được quét dọn hai ba lần?

      Lâm Lang thầm nghĩ tiếng " ổn", nàng lại quên mất thời tiết phương Bắc thường trở lạnh sớm, bắt đầu vào mùa thu còn trông thấy ruồi muỗi gì nữa. Nàng giật giật khóe miệng, nhưng mặt vẫn đổi sắc nhàn nhạt trả lời: "Có lẽ là do thần nữ nhìn lầm, nhưng thực là có con côn trùng màu đen! Hoàng thượng đại nhân đại lượng, thần nữ sợ con côn trùng ấy quấy rầy thánh giá, cho nên ra tay hơi nặng chút. Kính xin hoàng thượng thứ tội!"

      Triệu Tễ nhìn nàng, cũng truy hỏi tới cùng nữa, nhưng xem ra tâm tình bi thương vừa mới nổi lên chút khi nãy nhất thời tìm về được nữa rồi. tự tay phủ lại tấm lụa lên bức họa vẽ Tạ Hoằng Thanh, sau đó phiền não thu tay lại, có chút cau mày.

      Lâm Lang thầm nghĩ: cũng chỉ là diễn trò mà thôi, kỹ thuật biểu diễn của nàng cũng đâu thua kém gì Triệu Tễ. Mà lúc này, nếu nàng diễn cùng , bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, Triệu Tễ diễn trò chừng mất hứng lại dừng lại diễn nữa nàng sao có thể biết được rốt cục có mục đích gì?

      Lâm Lang nghĩ xong, liền nhàng tiến lên phía trước hỏi: "Người trong bức họa này là ai vậy? Chẳng lẽ chính là. . . . . ."

      Triệu Tễ thấy Lâm Lang tiếp, chân mày nhíu chặt lại giãn ra chút, giọng mang theo hồi ức cùng với vẻ mặt khổ sở: "Đây chính là thê tử bất hạnh qua đời của trẫm —— Thanh Nhi. Nếu phải ngày đó gặp chuyện may ở Lạc Hoa lâu có lẽ nàng trở thành hoàng hậu của trẫm rồi. Cam Lộ điện này hôm nay cũng có chủ nhân. . . . . ."

      Triệu Tễ còn muốn tiếp, lại bị Lâm Lang ngắt lời: "Hoàng thượng phải là định sắc phong tỷ tỷ làm hoàng hậu sao? Cam Lộ điện này cũng sớm có chủ nhân thôi!"

      Triệu Tễ nghe vậy, liếc nàng cái, đáy mắt dường như lóe ra tức giận. Lâm Lang làm bộ như hiểu, kỳ trong lòng cũng cảm thấy bản thân mình có chút đáng ghét, người ta diễn trò hăng say như thế lại nhiều lần bị nàng cắt ngang, thực ra cũng có chút “ngượng ngùng”!

      Lâm Lang lúng túng cúi thấp đầu: "Thần nữ nghĩ gì liền thẳng, nếu có mạo phạm tới Hoàng thượng, mong Hoàng thượng lượng thứ!"

      Triệu Tễ khẽ thở dài tiếng, chậm rãi ngâm ra câu thơ: "Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông , khôn vờn qua núi phải mây." Sau đó xoay người nhìn về phía Lâm Lang, : "Trẫm cũng quanh co lòng vòng nữa, hôm nay trẫm mời nàng tới đây, là có chuyện muốn nhờ nàng giúp trẫm!"

      Theo nhận định của , Lâm Lang căn bản chỉ là nữ tử chưa biết cái gì gọi là nhân gian thế tục, cho nên chỉ cần giả bộ sầu não thêm chút nữa nha đầu này sớm hay muộn cũng phải mềm lòng thôi. So với các vị quan công đại thần suốt ngày chỉ biết nịnh hót tâng bốc kia nha đầu này trái lại, lại hết sức đơn thuần đáng .

      Lâm Lang thầm bĩu môi cái, rốt cuộc cũng vào vấn đề chính rồi đây: "Hoàng thượng có chuyện muốn nhờ thần nữ dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng quyết chối từ. Chỉ là biết Hoàng thượng muốn nhờ thần nữa giúp việc gì? Thần nữ lo biết mình có thể giúp được Hoàng thượng hay ?"

      Triệu Tễ khẽ ngẩng đầu, về phía trước bước, chắp hai tay ra sau lưng, dáng vẻ độc, thở dài : "Kể từ sau khi Thanh Nhi qua đời, trẫm ăn ngon, ngủ yên. Nàng theo trẫm chịu nhiều cực khổ như vậy, nhưng lại chưa từng được sống để hưởng thụ ngày. Trẫm. . . . . . thực rất nhớ nàng! Trước đây vài ngày, trẫm dựa theo trí nhớ về nàng mà vẽ ra bức họa kia. Sau đó, lại được vị đại sư am hiểu Chiêu Hồn thuật hứa rằng có thể vì trẫm mà triệu hồi hồn phách của Thanh Nhi, nhưng cần phải có giọt máu tươi của người thân thấm vào trong bức họa mới được. Tạ gia nay suy tàn, những người còn sót lại đều là họ hàng xa. . . . . ."

      Bất chợt, Triệu Tễ quay đầu lại nhìn Lâm Lang, ánh mắt sắc bén bức người: "Tại bữa tiệc tối hôm qua, ngay khi trẫm nhìn thấy nàng, liền cảm giác như mình nhìn thấy Thanh Nhi. Sau đó trẫm phái người điều tra thân thế của nàng, mẫu thân của nàng là chị em ruột với mẫu thân Lăng Vân của Thanh Nhi. Năm ấy, sau khi cùng phụ thân nàng bỏ trốn bị trừ tông tịch. Những năm gần đây, cuộc sống của hai người hết sức khó khăn, còn bị Tô phu nhân ra sức chèn ép!"

      "Nếu như nàng có thể giúp trẫm gặp lại Thanh Nhi lần, chỉ cần nàng đồng ý cho trẫm giọt máu tươi, trẫm thực vô cùng cảm kích, nhất định quên món nợ ân tình này!"

      Trong lòng Lâm Lang cười nhạo, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Gặp lại được thế nào? Chuyện cũ qua, huống chi người chết hồn phách hóa thành nhị khí dương đầu thai chuyển sang kiếp khác. Nếu phải trong lòng còn có cố chấp, cũng thể lưu lại cõi đời này. Cho dù có là Đại la thần tiên cũng thể tìm hồn phách của bọn họ quay về. Hoàng thượng thực chắc chắn vị đại sư kia am hiểu Chiêu Hồn thuật sao?"

      Triệu Tễ lạnh lùng: "Dù đại sư đó có am hiểu hay chẳng phải cũng chỉ là giọt máu tươi thôi sao? lẽ nhị tiểu thư lại hẹp hòi tới vậy?"

      Lâm Lang giễu cợt cười tiếng, cả người toát ra lạnh lẽo: "Nếu chỉ là giọt máu tươi của người bình thường quả thực cũng chả đáng gì. Nhưng giấu gì ngài, bản tiểu thư chính là quỷ y trong truyền thuyết. Máu tươi của quỷ y là vật hiếm có của thế gian, có khả năng cải tử hoàn sinh, hoán đổi dương. Nếu rơi vào trong tay của người có tà tâm, nó có thể phá vỡ càn khôn, làm rung chuyển nhân gian!"

      Lâm Lang nhìn về phía Triệu Tễ: "Huống chi, theo ta được biết, hồn phách của biểu tỷ sớm đầu thai chuyển sang kiếp khác rồi. . . . . . À, mà biểu tỷ có để lại cho ngài câu này ——"

      Triệu Tễ nghe vậy, vội vàng hỏi "Là câu gì?"

      " trời dưới đất, hận ý khó tan!"

      Toàn thân Triệu Tễ chấn động như bị sét đánh trúng, ánh mắt của đột nhiên trở nên ngoan, sắc bén: "Ngươi biết được những gì?"

      Lâm Lang cười khẽ: "Cái gì ta cũng biết. Nhưng nếu Hoàng thượng quyết định sắc lập tân hậu, cũng nên dành quan tâm cho những người còn sống . Trời đất luân hồi, thiện ác có báo, Hoàng thượng chỉ cần chờ đợi là được!"

      "Trẫm chưa từng muốn sắc lập tân hậu!" Triệu Tễ trợn mắt hung tợn .

      "Vậy Diệp Cẩn Huyên là sao đây?" Lâm Lang khẽ hừ tiếng, "Còn chưa tới ngài cùng tỷ tỷ lưỡng tình tương duyệt, mà trong hoàng thất cũng từng có bí truyền, phải là nữ nhi của Diệp gia mới có được thiên hạ. Trong tay Diệp thượng thư còn có ba vạn quân tinh nhuệ, ngài sắc lập nàng là hoàng hậu, sao có thể yên ổn ngồi ngôi vị này?"

      Kiếp trước, nàng thua chính là bởi lời đồn đại kia cùng ba vạn quân trong tay của Diệp Thượng thư! Triệu Tễ, ngươi chưa bao giờ ta, cũng được thôi! Nhưng hoàng hậu là thê tử của ngươi, là người bầu bạn với ngươi cả đời, mà giá trị còn bằng ngôi vị lạnh lẽo này sao?

      Lâm Lang biết, người đời vì cái địa vị này, đừng là sắc lập hoàng hậu có giá trị lợi dụng, mà ngay cả hy sinh tính mạng của mình, bán rẻ người thân, cốt nhục tương tàn cũng phải đổ xô vào đấu đá, giành giật lẫn nhau. Có lẽ là nàng và người đời có cùng suy nghĩ ! Nàng cảm thấy, người như vậy, cuối cùng rồi cũng bán đứng chính mình. Những người như thế căn bản xứng đáng để làm người!

      Triệu Tễ nhìn nàng, trong mắt chợt thoáng qua ánh sáng mị hoặc, diện mạo vốn thiên về nhu, lúc này lại càng trở nên tà mị. từng bước đến gần Lâm Lang, Lâm Lang còn cách nào, chỉ có thể dần dần lùi lại. dồn nàng vào trong góc, đưa tay lên nâng cằm của nàng: "Hoàng thất có bí truyền này từ rất lâu, phải là nữ nhi của Diệp gia mới có được thiên hạ. Diệp gia chỉ có hai nữ nhi, trong đó người suốt ngày điên điên khùng khùng, mọi người đều cho rằng nữ nhi của Diệp gia được nhắc đến trong bí truyền tất nhiên phải là đại tiểu thư kinh tài tuyệt diễm. Nhưng. . . . . . bây giờ trẫm lại có suy nghĩ khác. . . . . ."

      Lâm Lang tựa lưng vào bức tường đằng sau, hơi thở của Triệu Tễ phả vào gương mặt của nàng. Lâm Lang cố gắng chịu đựng, kìm nén kích động muốn đánh cho chưởng bay ra ngoài, chỉ có thể cúi mặt xuống tránh né ánh mắt của Triệu Tễ.

      Trong lòng tràn ngập phẫn hận cùng kìm nén, hai hàng lông mi của nàng khẽ run rẩy. Hình ảnh này lọt vào mắt Triệu Tễ lại vô cùng diễm lệ động lòng người.

      Triệu Tễ vừa hơi cúi người xuống cửa lớn của Cam Lộ điện đột nhiên bị đẩy ra. Diệp Cẩn Huyên bộ dạng lã chã chực khóc chạy xông vào.
      miu901, minhminhle, linhdiep172 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 19:


      Diệp Cẩn Huyên đứng sững tại chỗ, hổn hà hổn hển, nàng dám tin nhìn Triệu Tễ cùng Diệp Lâm Lang.

      Chỉ thấy Lâm Lang cúi đầu xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn ưu nhã, Triệu Tễ lại khẽ cúi người. Hô hấp của hai người quấn quít, giống như đôi uyên ương quấn lấy nhau vậy, phải là vô cùng mập mờ.

      Diệp Cẩn Huyên lắc lắc đầu, cúi xuống khóc ra thành tiếng: "Hoàng thượng, ngài. . . . . . Tại sao ngài có thể đối xử với Cẩn Huyên như vậy?"

      Triệu Tễ đứng thẳng dậy, sắc mặt thoáng có chút lúng túng. sửa sang lại y phục chỉnh tề, sau đó coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, trực tiếp lướt qua Lâm Lang về phía Diệp Cẩn Huyên: "Huyên Nhi, nàng hiểu lầm trẫm rồi, vừa rồi chỉ là trẫm chuyện muốn với nhị tiểu thư thôi."

      Trong lòng Diệp Cẩn Huyên phẫn nộ muốn chết, nhưng cũng dám phát tiết ra trước mặt Triệu Tễ. Nàng biết, thỉnh thoảng kiêu kỳ mọn chút khiến Triệu Tễ thích nàng hơn, nhưng nếu biết điều mà làm quá có khi hiệu quả lại ngược lại.

      Nàng chịu đựng kích động muốn xông lên xé Diệp Lâm Lang ra làm hai mảnh, làm bộ uất ức khóc nức nở, nhào vào trong ngực Triệu Tễ: "Hoàng thượng thích muội muội như vậy, sao phải gạt Huyên Nhi chứ? Huyên Nhi cũng phải là nữ tử mọn hẹp hòi, nếu Hoàng Thượng muốn tặng Cam Lộ điện này cho muội muội, Huyên Nhi cũng oán trách nửa lời. Huyên Nhi dù chỉ có thể ở bên cạnh hầu hạ Hoàng thượng cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi. . . . . ."

      Triệu Tễ nghe vậy, trong lòng khỏi tán thưởng Diệp Cẩn Huyên thực hiền lương rộng lượng, đây là việc mà Tạ Hoằng Thanh trước kia làm được. Nghĩ như thế, lại càng ra sức dỗ dành nàng.

      Diệp Cẩn Huyên vùi ở trong ngực Triệu Tễ khóc đến hoa lê đái vũ, trong lúc đó vẫn quên khẽ nâng đầu lên, hung hăng nhìn chằm chằm vào Lâm Lang, ánh mắt toát ra vô số khoe khoang đắc ý cùng uy hiếp ngoan.

      Hôm nay hí kịch phải xem quá nhiều, Diệp Lâm Lang cảm thấy rất nhàm chán, liền thừa dịp hai người kia khanh khanh ta ta, nhàng nhấc váy lên, từ từ vòng ra phía ngoài cửa điện. Nàng vừa mới nhấc chân lên định bước ra chợt nghe thấy tiếng của Diệp Cẩn Huyên hô lớn: "Muội muội!"

      Lâm Lang quay đầu lại, khẽ mỉm cười: "Tỷ tỷ có chuyện gì sao?" Nàng nhìn Diệp Cẩn Huyên ngẩng đầu lên từ trong ngực Triệu Tễ, ưu nhã lau nước mắt từ từ về phía nàng. Lúc này, chân của nàng vẫn còn đặt ở bậc cửa, cũng biết là nên tiến hay lùi mới tốt nữa.

      "Muội muội hiếm khi được vào cung chuyến như thế này, gấp như vậy làm gì? Sao ở lại dạo thăm quan chút? Để lát nữa, tỷ tỷ dẫn muội nha!" Diệp Cẩn Huyên dịu dàng cười, đôi mắt vẫn còn đọng nước sáng long lanh giống như băng lạnh mùa đông, khiến cho Lâm Lang bất giác rùng mình.

      Lâm Lang thu chân về, khẽ mỉm cười từ chối : "Đa tạ ý tốt của tỷ tỷ, nhưng Lâm Lang ra ngoài cũng lâu, nên trở về rồi! Muội dám làm phiền khiến tỷ tỷ mất thời gian."

      Diệp Cẩn Huyên ra vào hoàng cung như ra vào chỗ người, dáng vẻ nghiễm nhiên như trở thành mẫu nghi thiên hạ. Chỉ cần nhìn ngay vào việc khi nãy nàng ta chạy thẳng vào Cam Lộ điện cũng có thể biết, hậu cung này hiển nhiên sớm là địa bàn của nàng ta rồi.

      Nếu lúc này nàng cùng Diệp Cẩn Huyên ra ngoài, nàng ta chỉ cần tùy tiện đổ lên đầu nàng tội danh nào đó hoặc là tìm nơi kín đáo nhằm vào nàng mà phát tiết, sau đó lại do cẩn thận khiến nàng gặp chuyện may ai thay nàng câu công đạo đây? Chẳng lẽ còn trông cậy vào Triệu Tễ tới cứu nàng sao? Nếu thế thà nàng gặp chuyện may còn cảm thấy thoải mái hơn.

      Đương nhiên, cũng chẳng phải Lâm Lang sợ gì nàng ta. Nếu là ở bên ngoài, Diệp Cẩn Huyên thích nơi nào, nàng liền nơi đó. Nhưng giờ lại ở trong Đại nội Hoàng cung, khắp nơi đều có bố trí bùa chú, pháp lực của Lâm Lang căn bản thể thi triển, mà Diệp Cẩn Huyên lại biết chút võ công. Nhiều thêm chuyện bằng bớt chuyện, cứ tránh phiền toái hơn!

      Diệp Cẩn Huyên lại bước tới, nắm lấy cánh tay của nàng: "Chúng ta đều là tỷ muội, muội đâu cần phải khách khí như vậy?" Vừa , nàng ta vừa quay lưng về phía Triệu Tễ, gương mặt lúc này mới lộ ra hung ác độc địa nhìn Lâm Lang, móng tay dài bấm chặt vào cánh tay của nàng.

      Mặc dù Lâm Lang cảm thấy đau đớn gì, nhưng nhìn Diệp Cẩn Huyên hung hăng cấu véo cánh tay mình, dường như dùng toàn bộ sức lực mà phát tiết; nàng lại có chút buồn bực. Nàng nhìn Diệp Cẩn Huyên chút, định từ chối lần nữa Triệu Tễ chợt lên tiếng: "Trẫm phái người đưa nhị tiểu thư trở về, Cẩn Huyên lâu cũng chưa cùng trẫm dùng cơm rồi, nàng ở lại đây !"

      Diệp Cẩn Huyên nghe vậy, liền buông cánh tay của Lâm Lang ra, dịu dàng khéo léo cười tiếng, trong mắt lộ ra tia đắc ý cùng thị uy: " ngại quá, muội muội. Hoàng thượng giữ tỷ tỷ ở lại! Để hôm khác tỷ tỷ đích thân dẫn muội vào cung chơi chuyến nhé!"

      Lâm Lang khẽ mỉm cười đồng ý: "Được", sau đó nhanh chóng xoay người. Ngay lúc bước qua ngưỡng cửa, nàng bất ngờ vấp cái, liền ngã nhào xuống bậc thềm. Lâm Lang kinh hoảng hét lên tiếng, nằm ở mặt đất, ôm lấy cánh tay la lớn: "Máu. . . . . . Chảy. . . . . . chảy máu. . . . . ."

      Lời vừa ra khỏi miệng, khóe mắt nàng chợt lóe, quả nhiên thấy sắc mặt Triệu Tễ thay đổi, đôi mắt tràn đầy vui mừng hả hê.

      khắc trước vẫn còn giọng lấy lòng Diệp Cẩn Huyên, khắc sau chạy ngay tới trước mặt nàng, bộ dạng lo lắng vội vàng hỏi "Sao cẩn thận như vậy chứ? Để trẫm xem bị thương ở chỗ nào?"

      Triệu Tễ xong tiến lên định tới đỡ Lâm Lang, ánh mắt Lâm Lang khẽ động, mặt biến sắc né tránh khỏi đôi tay đưa ra của Triệu Tễ. Nàng tự nhiên đem ống tay áo vén lên, lộ ra những vết đỏ hồng bị Diệp Cẩn Huyên bấm vào cánh tay. Lâm Lang nhìn cười cười, làm bộ áy náy : "Thực xin lỗi quấy nhiễu đến Hoàng thượng! Chỉ là do thần nữ nhìn lầm mà thôi, có chảy máu gì cả."

      Nàng xong, liếc nhìn Diệp Cẩn Huyên cái, hai mắt của nàng ta phóng hỏa bừng bừng, tràn ngập hận ý, dường như phải đem nàng ra rút gân lột da mới hả dạ.

      Nàng đột nhiên cảm thấy bộ dạng kia của Diệp Cẩn Huyên khiến lòng người rất là phấn chấn. Lâm Lang chớp chớp mắt, làm như vô tình liếc qua đó cái. Diệp Cẩn Huyên thấy vậy, vốn là phẫn uất khi bị Triệu Tễ vứt sang bên, bây giờ lại bị Lâm Lang như có như liếc qua cái. Diệp Cẩn Huyên có cảm giác như Lâm Lang cười nhạo mình, thiếu chút nữa hai mắt trợn ngược lên ngất luôn rồi.

      Triệu Tễ thấy những dấu hồng hồng đỏ đỏ cánh tay trắng nõn của Lâm Lang, cau mày : "Mấy vết đỏ này là sao vậy?"

      "Chuyện này. . . . . ." Lâm Lang muốn lại thôi, khóe mắt chợt lóe, hài lòng thấy sắc mặt của Diệp Cẩn Huyên bỗng trở nên trắng bệch, nàng cúi đầu xuống , "Có lẽ là do vừa rồi tỷ tỷ nhìn thấy Lâm Lang, tâm tình vui vẻ khó nén kích động, nên khống chế được sức lực thôi!"

      Diệp Cẩn Huyên nghe nàng vậy, hoang mang tiến lên, lập tức bày ra bộ dạng nhu nhược uyển chuyển, gương mặt tỏ vẻ chịu oan ức, lã chã chực khóc: " phải như vậy đâu, Hoàng thượng, Cẩn Huyên, Cẩn Huyên. . . . . . Cẩn Huyên sao có thể có khí lực lớn như vậy?" Tâm của Hoàng thượng bắt đầu nghiêng về phía tiện nhân kia rồi, bây giờ nàng lại bị nàng ta cắn cho cái, ngôi vị hoàng hậu của nàng liệu có giữ được hay đây? Trong lòng Diệp Cẩn Huyên thấp thỏm yên, cảm giác bị dày vò giống như nằm trong chảo dầu nóng vậy.

      Lâm Lang thầm nghĩ, thực là suy nghĩ trước khi rồi, ở làn da bấm mấy vết đỏ như vậy mà có thể có khí lực sao? biết Diệp đại tiểu thư nàng được làm từ cái gì đây? Từ giấy chắc?

      Triệu Tễ nghe xong, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Cẩn Huyên cái, cũng tiếp tục truy cứu nữa, nhưng hình ảnh Diệp Cẩn Huyên hiền lương rộng lượng trong lòng bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt.

      quay sang Lâm Lang : "Nhị tiểu thư cứ về phủ trước ! Trẫm lập tức phái ngự y qua đó." Sau đó, liền kêu An công công tới, dẫn Lâm Lang xuất cung.

      Diệp Cẩn Huyên nghe thấy Triệu Tễ kêu người đưa Lâm Lang xuất cung, biết chuyện này được cho qua rồi, hòn đá ở trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống. Trong nháy mắt, lại như con chim công xòe đuôi nhìn về phía Lâm Lang, trong ánh mắt hề che giấu hài lòng cùng đắc ý, dường như ám chỉ ...... Xem , Hoàng thượng vẫn là bênh vực ta đấy!

      Lâm Lang thèm để ý, hành lễ chút, liền theo An công công cáo lui ra ngoài.

      An công công đưa Lâm Lang ra đến ngoài cửa cung, nàng liền nhìn thấy ngay Tiểu Bạch toàn thân sáng chói mắt, tay cầm roi ngựa, đứng ở bên cạnh chiếc xe đính đầy châu ngọc lóng lánh. Màn che xe ngựa tựa như mây bay nhàng theo gió phiêu lãng. Ba con tuấn mã màu đen giống như ba võ sĩ hùng dũng, hộ vệ ở trước xe ngựa.

      Tiểu Bạch thấy Lâm Lang tiến ra ngoài, vội vàng chạy tới đón, đối với Lâm Lang hành lễ cái: "Thành chủ phân phó Tiểu Bạch tới đón phu nhân."

      Lâm Lang cũng muốn ngồi xe ngựa của Hoàng cung, liền quay lại với An công công: "Thành chủ phái người tới đón Lâm Lang rồi, làm phiền công công nữa."

      An công công vừa nhìn thấy ký hiệu của Vãng sinh Thành chiếc xe ngựa kia hai chân mềm ra như bún. Thấy Lâm Lang cự tuyệt xe ngựa của Hoàng cung ngay lập tức đồng ý, vội vàng cáo từ, xoay người vào bên trong chạy mất hút.
      miu901, minhminhle, linhdiep172 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 20:


      Lâm Lang lên xe ngựa, đường trở về Thượng thư Phủ. Xe ngựa dừng lại ở trước cửa lớn, Tiểu Bạch nhìn thủ vệ giữ cửa cung kính đón nàng vào bên trong phủ rồi mới rời .

      Sau khi thủ vệ giữ cửa đón Lâm Lang vào, lại nhất định đòi theo nàng. Lâm Lang khéo léo từ chối hai lần nhưng có tác dụng gì, đành phải để mặc cho theo. được lúc, nàng liền phát ra có gì đó ổn, ánh mắt của tất cả các nha hoàn dọc theo đường đều rất kỳ quái, có chút khó hiểu cùng hoang mang.

      Nàng nhìn lại tên thủ vệ giữ cửa này, cho dù là phía sau cách nàng đoạn, nhưng bộ dạng lại nơm nớp lo sợ, chân tay run lẩy bẩy, chẳng khác nào giống như bị nàng ức hiếp. Lâm Lang nghi ngờ hỏi: "Ngươi sợ cái gì?"

      Vừa mới được câu này, “ầm” tiếng quỳ sụp xuống mặt đất: ", , . . . . . . có!"

      Lần này ánh mắt của mọi người đồng loạt tập trung nhìn hết về phía nàng, Lâm Lang chỉ hận thể chui xuống đất ngay lập tức. Nàng cũng còn tâm tình để dò hỏi thêm cái gì nữa, vội vàng trấn an tên thủ vệ mấy câu, sau đó vòng qua tường viện tới cửa sau. định tiến vào con đường yên tĩnh quen thuộc mọc đầy cỏ dại về Bách Thảo viên nàng bỗng dưng sửng sốt, đứng sững tại chỗ.

      Con đường này ngày thường ngay cả bóng quỷ cũng thấy, nay lại có dòng người đông đúc qua lại hối hả, tấp nập —— nàng dụi mắt cẩn thận nhìn lại lần nữa, rốt cuộc xác định những người này phải là động kinh tập thể mà là sửa đường.

      Lâm Lang sâu vào chút, quả nhiên thấy cỏ dại hai bên đường được dọn sạch , thay vào đó là các loại hoa cỏ đẹp đẽ hiếm có. Nàng có chút buồn bực, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao, cái nơi tồi tàn mấy trăm năm ai thèm đoái hoài tới này mà nay lại được huy động nhân lực tới tu sửa ầm ĩ, biết là có chuyện gì đây?

      Lâm Lang hỏi người trồng hoa xem có biết chuyện gì xảy ra hay , nhưng , người trong phủ thuê bọn tới đây dọn dẹp làm vườn, bọn chỉ biết hoàn thành công việc mà thôi.

      Nàng càng tiến sâu vào bên trong càng thấy có nhiều người hơn, vừa bước chân vào Bách Thảo viên, khung cảnh các thợ thủ công xây dựng rầm rộ đập ngay vào mắt. Cỏ dại trong sân cũng còn cọng, vài túp lều ở phía trước được dựng móng nhà, còn có rất nhiều ván gỗ thông, gỗ sam thượng hạng được vận chuyển vào trong, xem ra là muốn xây dựng phòng ở rồi!

      Thiển Ngữ đỡ Lăng phu nhân ngồi phơi nắng ở túp lều cách đó xa, vẻ mặt giấu nổi tâm tình vui sướng, thấy nàng tới, Thiển Ngữ kích động vội vàng ngoắc ngoắc tay: "Tiểu thư! Ở bên này."

      Lâm Lang đến bên cạnh Lăng phu nhân, vẻ mặt nghi hoặc hỏi bà: "Nương, chuyện gì xảy ra vậy?"

      Lăng phu nhân mặt đổi sắc, khẽ cau mày, giọng bình thản: "Lâm Lang, trưa hôm nay phụ thân của con tới đây, Bách Thảo viên của chúng ta quá tồi tàn rồi, là do lỗi của ông ấy quan tâm tới cuộc sống của chúng ta. Sau đó liền phái những người này tới, bảo là muốn tu sửa lại nơi này."

      Lâm Lang còn chưa gì, Thiển Ngữ cau mày oán giận: "Vốn là lão gia để cho chúng ta rời sang biệt viện khác, nhưng phu nhân lại cố tình muốn . Lão gia thể làm gì khác hơn là phái người tới tu sửa lại!"

      Lâm Lang quay qua hỏi Lăng phu nhân "Sao nương đồng ý?"

      Bà cười khổ : "Ta có đồng ý hay có gì khác nhau sao?"

      Lâm Lang khẽ trầm mặc rồi : "Con tìm ông ấy!"

      Nàng vừa mới dứt lời bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gọi gấp gáp: "Chi Nhi!" Mọi người quay lại nhìn thấy Diệp Thượng thư hối hả tới chỗ này.

      Lâm Lang nhìn Diệp Thượng thư, phong thái giờ khác hẳn so với hôm đó nàng gặp ở thư phòng. Ngày đó, cả người ông đều toát ra khí thế hết sức khinh người, căn bản để hai mẹ con nàng vào trong mắt. Nhưng hôm nay, Diệp Thượng thư chỉ mặc bộ y phục màu xanh bình thường, làm nổi bật lên thân hình cao gầy, búi tóc đầu cũng chỉ quấn tấm vải xanh, thoạt nhìn rất giống như thư sinh nho nhã, ánh mắt thông minh trở nên nhu hòa, bộ dạng này quả thực vô cùng bình dị gần gũi.

      Chỉ là ông cố ý ăn mặc như vậy là có mục đích gì?

      Lâm Lang ung dung thản nhiên nhìn Diệp Thượng thư tiến lên nắm chặt lấy tay của Lăng phu nhân. Ông để ý đến Lăng phu nhân nhíu chặt mày cùng ánh mắt dò xét của bà, vội vàng : "Chi Nhi, mau mau sửa soạn chuẩn bị nhanh chút, chúng ta tới Từ Đường!"

      Lâm Lang nghe xong, sửng sốt nhìn về phía Lăng phu nhân, cũng thấy bà kinh ngạc nhìn Diệp Thượng thư, trong nháy mắt ánh mắt toát ra vui mừng, nhưng lại đột nhiên tối sầm xuống: " Từ Đường làm cái gì?"

      Tế Tự của Hoàng thất Đại Dận chỉ có phi tần mới có tư cách tham gia, Từ Đường của các gia tộc cũng giống như vậy, chỉ có là thê thiếp mới có thể vào. Lâm Lang nhìn phản ứng giờ của Lăng phu nhân, chẳng lẽ. . . . . . bà chưa từng được nhập vào gia phả của Diệp gia?

      Xem ra, bọn hạ nhân chỉ kêu Tô phu nhân, Lăng phu nhân mà cần phân biệt lớn cũng là vì thế, ngay từ đầu bà phải là thê thiếp chính thức trong Diệp gia này rồi.

      Lâm Lang suy nghĩ, nhíu mày chặt.

      Diệp Thượng thư lúc này mới nhìn thấy Lâm Lang đứng ở bên, vẻ mặt vui mừng cười : "Lâm Lang cũng lớn rồi, thể có thân phận chính thức được. Trước tiên chúng ta đến chỗ Bích Như kính trà, sau đó tới Từ Đường bái lạy tổ tông hai mẹ con nàng chính thức được ghi vào gia phả của Diệp gia rồi."

      Lăng phu nhân nghe vậy chỉ trầm mặc cúi đầu.

      Diệp Thượng thư nhìn bà, mềm giọng : "Trước kia là do ta sai, Lăng Chi, những năm qua ta thực xin lỗi nàng cùng Lâm lang. Nàng hãy cho ta cơ hội, để ta bồi thường tốt cho hai mẹ con nàng, có được hay ?!"

      Diệp Thượng thư nhủ thầm trong bụng: Lăng Chi trước kia, cho dù là mình phạm phải lỗi gì, cũng chỉ cần giọng dụ dỗ như vậy, nàng ngay lập tức nhào vào trong lòng mình. Mà việc vào được Từ Đường vẫn luôn là tâm nguyện bao lâu nay của Lăng Chi, chắc chắn chiêu này thể thất bại.

      Kế sách trước mắt giờ, là chỉ có dụ dỗ được Lăng Chi trước Lâm Lang dù có để ý đến tình phụ tử với ông nhưng cũng thể nghe lời mẫu thân được, hẳn là ông gặp trở ngại gì đâu!

      Diệp Thượng thư suy nghĩ kỹ, nhưng lại ngờ được trước kia Lăng phu nhân luôn tâm tâm niệm niệm muốn vào Từ Đường của Diệp gia là vì có tình cảm đối với ông, dù phải làm thiếp cũng tình nguyện vào. Sau đó lại bởi vì muốn cho Lâm Lang có được thân phận chính thức, tương lai còn dễ dàng tìm được mối lương duyên tốt. Nhưng bây giờ, bà còn ôm thứ tình cảm sâu đậm dành cho Diệp Thượng thư như trước kia nữa, mà. . . . . .

      Tối hôm qua, bà gặp Vãng sinh Thành chủ, thấy ánh mắt của khi nhìn Lâm Lang, bà sao có thể hiểu? Lăng phu nhân có cảm giác như tảng đá lớn trong lòng mình được thả xuống. Lại nhớ tới hành động tuyệt tình của Diệp Thượng thư ở thư phòng ngày đó, sớm khiến cho tâm tư của bà trở nên lạnh lẽo.

      Lâm Lang thấy Lăng phu nhân gì, tiến lên lay đầu vai của bà, hỏi: "Nương, Bích Như là ai? Tại sao chúng ta phải kính trà?"

      Diệp Thượng thư đợi Lăng phu nhân trả lời, giành trước: "Bích Như là đại nương của con, lát nữa hai người đến chỗ đại nương của con kính trà, tức là có được đồng ý của chủ mẫu Diệp gia. Sau đó, chúng ta tới Từ Đường bái lạy tổ tông có thể lập tức được ghi danh vào gia phả rồi."

      Lâm Lang nghe xong, vẻ mặt giống như đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, nhưng ngược lại chỉ cười khẩy: "Đại nương? Người sinh ra cùng nuôi dưỡng ta, cũng chỉ có người mà thôi, lấy đâu ra đại nương nữa chứ?"

      Diệp Thượng thư nghe giọng mỉa mai của nàng, gân xanh trán nổi lên, muốn phát tác, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức hít sâu hai cái, cười cười: "Con biết ta cũng trách, nhưng Diệp Cẩn Huyên là tỷ tỷ của con, con biết phải ? Đại nương chính là mẫu thân của nàng, là thê tử của ta!"

      Ánh mắt Lâm Lang lên tia giễu cợt châm biếm, nàng nhìn Diệp Thượng thư, khẽ nhếch miệng chậm rãi : " ra là vậy! Nhưng mẫu thân của ta xuất thân từ Lăng gia của Giang Nam. Lăng gia vốn là gia tộc theo dòng dõi thư hương, nữ nhi của Lăng gia cũng vô cùng danh giá, sao có thể có đạo lý mà làm thiếp của người khác được? Nếu phụ thân có thể thuyết phục Tô phu nhân tới đây để cho mẫu thân ta kính trà, mọi chuyện dễ bàn rồi!"

      Càng nghe lửa giận của Diệp Thượng thư càng bốc lên cao, nhưng cũng dám phát tác, chỉ đành phải cười theo: "Lâm Lang, chuyện của người lớn, con chớ xen vào, dù sao việc vào Từ Đường cũng là mong muốn của nương con!"

      Lâm Lang giật mình "A" tiếng, quay sang Lăng phu nhân: "Nương, người đồng ý khi nào vậy?"

      Lăng phu nhân oán trách trợn mắt nhìn Lâm Lang cái, lại nhìn sang Diệp Thượng thư : "Ý của Lâm Lang cũng chính là ý của ta!"

      Vốn dĩ trong lòng bà cũng có chút dao động, nhưng nghe thấy lời của Lâm Lang, bà đột nhiên lại có quyết định khác. Đúng vậy! Lăng gia chính là gia tộc thanh quý, nữ nhi của Lăng gia sao có thể có đạo lý mà làm thiếp của người khác được. Năm đó, bà quá mê muội rồi, hôm nay, chính là lúc để sửa chữa lại sai lầm này!

      Diệp Thượng thư nghe Lăng phu nhân như vậy, nhất thời sắc mặt biến đổi liên tục, xanh đỏ trắng đen vô cùng đặc sắc, cuối cùng đành : "Nàng nghĩ lại cho kỹ ! Khi nào nghĩ thông suốt tới tìm ta!"

      xong, liền xoay người nhanh chóng rời .
      _____________

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 21:


      Sau khi Diệp Thượng thư rời , Lâm Lang nhìn liếc qua sân viện náo loạn vì thi công chút, đỡ mẫu thân vào trong nhà. Ngồi xuống cùng bà chuyện lát tới buổi trưa rồi. Tiền Viện phái người đưa thức ăn tới, bốn món mặn và món canh, cùng nồi móng heo hầm củ cải và vài thứ đồ ăn vặt. Lâm Lang cùng Lăng phu nhân dùng bữa, sau đó nàng dặn dò Thiển Ngữ chăm sóc bà, rồi xin phép trở về phòng mình nghỉ trưa.

      Đem cửa đóng lại cẩn thận, Lâm Lang ra lệnh triệu hồi gọi Thanh Y cùng Tử Y ra hỏi "Hôm nay lúc ta quay trở về, thái độ của tên thủ vệ giữ cửa là sao vậy? có chuyện gì xảy ra?" Nếu sợ nàng như thế, tại sao còn sống chết đòi theo nàng?

      Tử Y nhìn Lâm Lang chút, thở dài : "Tên thủ vệ giữ cửa đó cũng là người đáng thương, mẫu thân của bị bệnh nặng, có tiền chữa bệnh. Mấy tên hạ nhân trong phủ đánh cuộc với nhau xem ai dám đến gần nhị tiểu thư, nếu có thể đến gần nhị tiểu thư thắng cược được năm lượng bạc. vì muốn có tiền chữa bệnh cho mẫu thân, nên thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đòi theo ngài rồi."

      Lâm Lang cảm thấy những lời này kỳ lạ, tại sao ai dám đến gần nàng? Trông nàng giống mãnh thú lắm sao? Lâm Lang khó hiểu hỏi lại "Tại sao ai dám đến gần ta? Còn nữa, năm lượng bạc cũng phải là số tiền , ta nhớ tiền lương hàng tháng của hạ nhân trong phủ cùng lắm cũng chỉ có xâu tiền mà thôi."

      Tử Y đáp lời: "Từ trước tới nay, mọi người đều cảm thấy sợ hãi khi nhắc tới Vãng sinh Thành chủ. Từng có lời đồn đại rằng: người gả cho Vãng sinh Thành chủ đều là người chết. Tối hôm qua tiểu thư và Vãng sinh Thành chủ cùng nhau trở về, mọi người sớm ngừng bàn luận phỏng đoán. Sáng sớm hôm nay, đại nha hoàn Ngọc Châu bên cạnh Tô phu nhân tới dãy phòng ở của bọn hạ nhân, lâu sau khắp phủ liền truyền ra lời đồn, là tiểu thư. . . . . . chết rồi. Tiểu thư bây giờ chỉ là cái xác hồn mà thôi. . . . . . Còn về phần năm lượng bạc cá cược kia, e là có người cố ý làm như vậy!"

      Lâm Lang sững sờ, còn có lời đồn đại này nữa sao? Người gả cho Vãng sinh Thành chủ đều là người chết. . . . . . Quân Thương này, có phải hay . . . . . . Nàng bật thốt lên: "Quân Thương thành thân với rất nhiều người rồi à?" Lâm Lang lại phát ra, đáng lẽ bây giờ điều nàng nên chú ý là Tô phu nhân có chủ ý gì chứ phải là vấn đề Quân Thương cưới bao nhiêu thê tử này.

      Tử Y nghe nàng hỏi, vội vàng giải thích: " phải, Thành chủ chưa từng thành thân, trong Vãng sinh thành cũng chưa nghe tới có nữ tử nào cả. Chỉ là rất nhiều quan viên vì muốn nịnh bợ Thành chủ mà đưa đến đó rất nhiều mỹ nữ. Nhưng những mỹ nữ này vừa vào Vãng sinh thành đều biến mất thấy bóng dáng. Mọi người cũng chưa từng nhìn thấy bên cạnh Thành chủ xuất nữ tử nào, dần dần càng đồn đại lại càng thái quá, mới những nữ tử kia ra vẫn luôn ở bên cạnh Thành chủ, chỉ là biến thành Quỷ Hồn, người bình thường nhìn thấy mà thôi!"

      Tâm tư của Vãng sinh Thành chủ đối với tiểu thư Tử Y vừa nhìn biết, nàng thấy cũng chỉ có nam tử như Vãng sinh Thành chủ mới có thể xứng với tiểu thư mà thôi. Nếu để tiểu thư cùng Thành chủ có hiềm khích gì nàng có lỗi với tiểu thư rồi!

      Thanh Y nhìn Lâm Lang chút, nháy nháy mắt : "Tiểu thư hình như. . . . . . rất quan tâm tới việc thành thân của Thành chủ phải?"

      Lâm Lang giật mình, đột nhiên hoàn hồn, vẻ mặt u, vội : "Ta chỉ là có chút hiếu kỳ, các ngươi đừng suy diễn lung tung!"

      Ánh mắt Thanh Y chợt lóe, cũng tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa, ngược lại đăm chiêu suy tư hỏi nàng: "Tiểu thư, nô tỳ có thể hỏi ngài điều này được ?"

      Lâm Lang khẽ mỉm cười: "Là điều gì?"

      "Tiểu thư, nô tỳ biết ngài là ai, nhưng nô tỳ có cảm giác ngài tuyệt đối phải là Diệp nhị tiểu thư. . . . . . Chúng nô tỳ muốn biết rốt cuộc ngài là ai?" Có thể khiến Vãng sinh Thành chủ coi trọng tất nhiên phải người phàm rồi, nhưng nếu người trước mắt là ác linh tội ác tày trời hay là ma, sợ rằng kết cục của họ là hồn bay phách tán, bao giờ có thể được siêu sinh nữa. Cho nên suy tính lại, vẫn cần xác định thân phận của tiểu thư hơn.

      "A?" Lâm Lang khẽ mỉm cười, "Tại sao ta phải là Diệp nhị tiểu thư?"

      "Xin thứ lỗi cho nô tỳ cả gan!" Tử Y cẩn thận nhìn sắc mặt Lâm Lang chút, thấy có gì bất thường, mới tiếp, "Mọi người đều biết, con người có ba hồn bảy phách. Ba hồn theo thứ tự là Thiên hồn, Địa Hồn và Mệnh hồn. Bảy phách bao gồm: là thiên trùng, hai là linh tuệ, ba là vi khí, bốn là vi lực, năm là trung xu, sáu là vi tinh và bảy là vi . Vốn dĩ nhị tiểu thư thiếu mất Thiên hồn cùng hai phách là linh tuệ và trung xu. Theo lý mà , nếu thiếu Thiên hồn, hồn phách được giữ thành khối mà bị tản , người này tuyệt đối thể sống nổi. Nhưng nhị tiểu thư vẫn chỉ là ngây ngốc, điên điên khùng khùng, chứ ngã bệnh hay mất mạng gì cả. Chúng nô tỳ cảm thấy rất kỳ lạ, nên quanh quẩn chú ý bên cạnh nhị tiểu thư. lúc đó mới phát ra, hình như người nhị tiểu thư bị hạ loại chú thuật nào đó, giúp giữ cho hồn phách bị tiêu tan. Nhưng sau đó. . . . . . tiểu thư ngài, ngài lại tỉnh táo lại. Chú thuật người cũng biến mất, hơn nữa, hồn phách của ngài căn bản thiếu thứ gì cả!"

      Lâm Lang cười : "Chẳng lẽ ta thể tìm hồn hai phách kia trở về hay sao?" như vậy, hóa ra Diệp Lâm Lang vốn phải sớm chết rồi, những năm qua nàng ấy điên điên khùng khùng cũng chỉ là do có người dùng chú thuật để giữ hồn phách ở lại thân thể này mà thôi. . . . . . Tổng hợp lại tất cả, có vẻ như thân thể này là đặc biệt vì nàng mà chuẩn bị!

      Người hạ chú thuật đó là ai? Sao người đó lại làm như vậy?

      Thanh Y bước tới thêm: "Khi hồn phách tản , lập tức hóa thành khí, căn bản thể tìm trở về được."

      Lâm Lang cười như cười nhìn chăm chú vào bọn họ; Thanh Y, Tử Y bỗng cảm thấy có cỗ áp lực lớn đánh úp lại, khó khăn thở dốc. Các nàng nhìn ánh mắt của Lâm Lang, hiểu sao lại dần dần có chút sợ hãi.

      Rốt cuộc, hai người nhịn được nữa "ầm" tiếng liền quỳ sụp xuống xin lượng thứ: "Tiểu thư thứ tội, là chúng nô tỳ nhiều lời! Xin tiểu thư thứ tội. . . . . ." Bọn họ cũng chỉ là muốn biết thân phận của tiểu thư mà thôi! . . . . . . Chẳng lẽ điều này cũng có lỗi hay sao?

      Lâm Lang sao có thể biết lo lắng của các nàng, giọng cũng trở nên nhàng: "Các ngươi cần phải lo lắng, bản tiểu thư cũng để các ngươi thể đầu thai, hoặc là nếu các ngươi cảm thấy bản tiểu thư là ác linh tội ác tày trời, tại có thể lập tức rời khỏi đây!"

      Thanh Y Tử Y nghe nàng vậy, quay sang nhìn nhau, cùng đồng thanh : "Chúng nô tỳ nguyện ý theo tiểu thư, dốc sức làm việc cho ngài!"

      Nhìn những ngày vừa rồi, tiểu thư hầu hạ mẫu thân quá cẩn thận, tác phong làm việc tự nhiên cũng toát ra thanh ngạo quý khí, bọn họ suy nghĩ quá nhiều rồi. . . . . . Hơn nữa, nếu chưa hết hạn hai năm mà bọn họ rời , tức là thực được lời hứa. Việc này khiến bọn họ phải vào Luyện Ngục ba năm, như vậy mất quá nhiều thứ rồi!

      Lâm Lang nhìn hai người hết sức cung kính, lạnh nhạt : "Đứng lên !"

      Thanh Y Tử Y đứng dậy, sắc mặt Lâm Lang khôi phục lại bình thường, phân phó bọn họ: "Mấy ngày tới các ngươi tìm các bộ sách về thuật pháp chú thuật về cho ta, còn có tất cả các sử sách về thần tiên ma nữa, ta muốn tìm hiểu chút!"

      Thanh Y Tử Y vội vàng lĩnh mệnh, Tử Y nhìn sắc mặt Lâm Lang thoáng ra nghi hoặc, đánh bạo hỏi: "Nô tỳ cả gan, nhưng hôm nay tiểu thư vào cung gặp chuyện gì vậy?"

      Lâm Lang suy nghĩ chút, cảm thấy Thanh Y Tử Y trở thành quỷ rất lâu rồi, chừng biết ít chuyện, liền : "Hôm nay Hoàng thượng mời ta tiến cung cho ta xem bức họa, đó là thê tử của , người này là Tạ Hoằng Thanh – đại tiểu thư của Tạ gia ở Giang Nam; còn ta là biểu muội của nàng, có họ hàng gần, cho nên muốn ta giọt máu tươi vào bức họa để chiêu hồn của nàng."

      Lúc nàng ra ngoài cửa điện giả vờ bị ngã rồi hô lên "Chảy máu", lúc thốt ra hai tiếng này nàng chú ý đến vẻ mặt của Triệu Tễ, mặc dù làm ra vẻ lo lắng, nhưng lại thể che giấu được vui mừng nơi đáy mắt.

      Lâm Lang cho là Triệu Tễ nhớ tới nàng, mục đích muốn triệu hồi hồn phách của nàng là gì?

      Tử Y nhíu mày suy tư : "Thời gian chúng nô tỳ trở thành Quỷ Hồn cũng lâu, coi như qua lại giữa dương trong nhiều năm, hiếm khi nghe thấy có phương pháp nào dùng tới máu người, chứ chưa đến dùng máu tươi của người thân lên bức họa để tìm hồn phách của người chết trở về….."

      Lâm Lang vừa muốn mở miệng, Thanh Y lại đột nhiên : "Nhưng trăm năm trước lại rất thịnh hành phương pháp có sử dụng tới máu người, sau đó bởi vì phương pháp này làm tổn hại đến đức nên bị Minh hoàng cấm dùng. Loại thuật pháp này bị liệt vào hàng cấm chú, còn được dùng nữa. . . . . . Nếu là dùng máu người để chiêu hồn. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . ."

      Tử Y nghe Thanh Y , sắc mặt đại biến.

      Lâm Lang nhìn bộ dáng giật mình của Tử Y, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

      Tử Y nhìn phía Lâm Lang, vẻ mặt nghiêm túc : "Trừ phi. . . . . . hồn phách muốn triệu hồi chính là của tiểu thư!"

      Lâm Lang sững sờ, trong lòng rúng động, Triệu Tễ triệu hồi hồn phách của nàng để làm gì? Chẳng lẽ. . . . . . biết Diệp Lâm Lang giờ chính là Tạ Hoằng Thanh sao?

      Nhưng. . . . . . Triệu Tễ. . . . . . Lâm Lang càng nghĩ càng cảm thấy khả năng biết là rất lớn, chân mày khỏi nhíu lại chặt.

      Tử Y còn muốn thêm điều gì đó, lại bị Thanh Y kéo cái, hai người cùng nhau hành lễ xin cáo lui. Lâm Lang mải suy nghĩ, cũng quá chú ý đến động tác mờ ám của bọn họ, liền gật đầu đồng ý.

      Sau khi bọn họ lui ra ngoài, Lâm Lang tựa ở bên giường nghĩ tới đủ các loại linh hồn trọng sinh từ trước tới nay, nghĩ qua nghĩ lại bất giác nhắm mắt ngủ thiếp .

      biết qua bao lâu, Thiển Ngữ vội vã chạy tới đánh thức nàng, là đại tiểu thư dẫn theo người trong cung đến, chờ ở trong phòng của phu nhân. Lâm Lang có hơi sửng sốt, lúc sau mới nhớ tới chuyện Triệu Tễ phái ngự y qua đây, chắc là Diệp Cẩn Huyên dẫn ngự y tới rồi.

      Lâm Lang bảo Thiển Ngữ giúp mình chuẩn bị y phục chỉnh tề, rồi sau đó cùng nhau sang phòng của Lăng phu nhân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :