1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hoàng phi - Sương Hoa (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 6: "Hòa thượng" bắt quỷ?


      Lại nhắc đến chuyện Diệp Cẩn Huyên bị dọa cho sợ hãi mà bất tỉnh nhân , sau khi tỉnh lại, nghe hạ nhân mới biết được ác quỷ máu me đầy mặt đó lại là Diệp Lâm Lang giả trang. chỉ có thế, Diệp Lâm Lang còn điên điên khùng khùng nữa rồi. Ngày thường, vốn đều là nàng đem Diệp Lâm Lang ra làm trò tiêu khiển, tùy ý đánh chửi, bao giờ phải chịu qua uất ức như lần này! Tin tức kia khác nào là cú đả kích to lớn giáng tiếp vào tinh thần của Diệp Cẩn Huyên, nàng lập tức trở nên kích động, Phương Huyên các náo loạn cả đêm, cho tới khi trời gần sáng, Diệp Cẩn Huyên mới chịu ngủ.

      Tô phu nhân nhìn bộ dáng tiều tụy của nữ nhi bảo bối, càng thêm hận Diệp Lâm Lang thấu xương. Đại nha hoàn Ngọc Châu đứng bên cạnh dò xét tâm trạng của chủ tử giờ, thấy trong mắt Tô phu nhân như lóe ra tia tàn độc, biết đây chính là thời điểm cần phải bỏ thêm ít lửa, liền : "Phu nhân, ngài lòng dạ quá mềm yếu, lại luôn có tấm lòng Bồ Tát, nhưng cũng phải xem là đối với người nào. Hai mẹ con kia ở Bách Thảo viên nếu giữ lại sớm hay muộn cũng gây họa. Ít ngày nữa đại tiểu thư được sắc phong làm hoàng hậu, bây giờ lại bị hù dọa thành bộ dạng này, sao có thể cứ thế bỏ qua chuyện này được."

      Tô phu nhân nhìn Ngọc Châu cái, lời này của Ngọc Châu thẳng tâm tư trong lòng bà: "Vậy theo ngươi, ta nên làm gì bây giờ?"

      Ngọc Châu giọng: "Chi bằng. . . . . . tối nay nô tỳ lẻn vào Bách Thảo viên giết hai mẹ con họ, sau đó phóng hỏa thiêu rụi, như vậy thần biết quỷ hay. . . . . ."

      Tô phu nhân tức giận liếc nàng cái, chỉ tiếc rèn sắt thành thép : "Làm việc gì cũng phải sử dụng đầu óc!"

      Ngọc Châu dâng chén trà, cúi đầu : "Nô tỳ ngu dốt, nghĩ ra biện pháp tốt hơn!"

      Tô phu nhân nhận chén trà, uống ngụm : "Sau khi trời sáng phái người đến Phật Quang tự, tìm vị đại sư, rằng có quỷ ở Bách Thảo viên, nha đầu kia bị quỷ nhập rồi. . . . . . tiếp theo nên làm cái gì, cần ta phải dạy ngươi chứ?!"

      Ngọc Châu vội : "Phu nhân yên tâm, nô tỳ nhất định chuẩn bị thỏa đáng!"

      Tô phu nhân đứng dậy ngáp cái , " ! Mời được đại sư gọi ta!"

      Ngọc Châu dĩ nhiên biết hành động lần này của Tô phu nhân là muốn mượn cớ Diệp Lâm Lang bị quỷ nhập hồn để đuổi ra khỏi phủ. Nàng ra phía cửa sau tìm Trương Sơn, là tâm phúc của Tô phu nhân, giao cho túi bạc, dặn dò phân phó hồi mới quay trở về.

      Trương Sơn sau khi nhận được mệnh lệnh, lập tức cưỡi ngựa chạy ra ngoại ô đến Phật Quang tự.

      Lúc này, Thanh Y đến trước cửa Phật Quang tự, nàng thử vào mấy lần, lần nào cũng bị Phật quang đánh ra. Bất chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, nàng nghĩ nhiều, lắc thân thể liền biến thành lão hòa thượng, lấy nhánh cây biến thành cây chổi, ở trước cửa tự chậm rãi quét lá cây.

      Trương Sơn đến trước cửa tự liền xuống ngựa, bước tới cúi đầu hành lễ với lão hòa thượng do Thanh Y biến thành, : "Đại sư, phu nhân nhà chúng ta phái tiểu nhân tới gặp Huyền đại sư, ngài có thể dẫn tiểu nhân gặp Huyền đại sư ?"

      Thanh Y làm bộ vuốt vuốt chòm râu trắng như tuyết: "Ngươi tới Huyền sư đệ?! ra ngoài vân du vẫn chưa về, biết phu nhân nhà ngươi có việc gấp gì?" Thanh Y vừa , vừa hứng thú sâu xa nhìn Trương Sơn.

      " ra cũng nhất định phải là Huyền đại sư. . . . . ." Trương Sơn kéo Thanh Y lại gần, ghé sát vào tai nàng ra việc.

      Thanh Y ra vẻ tức giận : "Người xuất gia thể dối, càng thể tùy tiện sát sinh, thí chủ làm khó lão nạp rồi !"

      "Xin đại sư đừng tức giận!" Trương Sơn nhìn lão hòa thượng trực tiếp cự tuyệt, cười cười lấy ra hai đĩnh bạc từ ống tay áo, ở trước mắt Thanh Y quay vòng, "Dạ, mời đại sư xem!"

      Trương Sơn nhìn ánh mắt lão hòa thượng sau khi thấy đĩnh bạc lập tức sáng lên, trực giác cho biết còn có hy vọng, liền : "Đặt cọc trước trăm lượng bạc, sau khi chuyện thành công, giao thêm trăm lượng nữa."

      Thanh Y suy nghĩ chút, ngay khi Trương Sơn dương dương tự đắc chờ nàng đồng ý đột nhiên lại xoay người tiếp tục chậm rãi quét lá cây trước cửa tự. Trương Sơn nhất thời sốt ruột, tiến lên phía trước : "Đại sư, ngài làm gì vậy?" ràng vừa rồi hai con mắt còn tỏa ánh sáng lấp lánh cơ mà! Sao bây giờ lại. . . . . . lại như vậy? con lừa già ngu ngốc!

      "Tiền đặt cọc?" Thanh Y cười lạnh tiếng, cầm cây chổi hất hất đuổi Trương Sơn : "Sư môn có lệnh, nếu muốn chúng ta ra tay, ít nhất phải là ba trăm lượng. Vả lại cho tới bây giờ đều được trả trước toàn bộ, nhận được tiền mới tới làm, chưa từng phải nhận trước tiền đặt cọc. Nếu ngươi tin lão nạp, còn tới đây làm gì? , !"

      Thanh Y xong, trong lòng cũng đổ mồ hôi lạnh, mặc dù nàng là quỷ nhưng cũng biết lừa gạt bịp bợm như vậy có chút độc địa, nhưng tiểu thư phân phó, nàng cũng hết cách rồi, ai bảo bọn họ hãm hại tiểu thư làm gì?

      Trương Sơn nhảy lên tránh thoát cây chổi của lão hòa thượng: "Chuyện này. . . . . . chuyện này. . . . . ." Ngọc Châu chỉ giao cho ba trăm lượng bạc, vốn muốn giấu vài đồng cho mình, ngờ con lừa già ngốc này lại khó đối phó như vậy, "Ta. . . . . . ta tìm người khác!"

      Thanh Y hừ lạnh tiếng: " có lão nạp ra lệnh, để xem bọn họ ai dám nhận việc này!" Đây chính là dặn dò đầu tiên của tiểu thư, tuyệt đối thể bỏ qua!

      Trương Sơn nghe thấy vậy, bước chân vào cửa liền dừng lại, tiến cũng được, lùi cũng xong, đành buông xuôi mà : "Thôi! Lão tử tùy tiện tìm người ở đường, chỉ cần năm mươi lượng là xong!"

      Ánh mắt Thanh Y đảo qua đảo lại hai vòng, tiểu thư là dự liệu như thần, cái này mà cũng dự đoán trước được?

      "Ngươi chắc chắn chứ?"

      "Phải!" Trương Sơn hung hăng gật đầu.

      "Thân thể tóc da nhận được từ cha mẹ, nên làm tổn hại."

      "Ta. . . . . . ta tìm người đầu trọc!"

      "Đầu trọc có giới ba (mấy cái chấm ở đầu hòa thượng ấy)!"

      "Ta ta. . . . . ." Trương Sơn gấp tới độ muốn khóc, xoay người lấy ra hết toàn bộ bạc cất trong ngực, "Đây, tất cả là ba trăm lượng, như vậy được chưa?!"

      Thanh Y lập tức cười híp mắt, vuốt râu : "Nếu sớm lấy ra cũng đâu có nhiều chuyện như vậy!" Nàng cầm lấy bạc, ném cái chổi , xoay người lên ngựa, hai chân thúc mạnh, ngựa chồm lên, lao nhanh chạy !

      Trương Sơn ngơ ngác nhìn Thanh Y cưỡi ngựa chạy mất, mới vội vội vàng vàng đuổi theo: "Ngựa của ta. . . . . ."

      Thanh Y ở phía trước cưỡi ngựa lúc nhanh lúc chậm, cứ nhằm lúc Trương Sơn đuổi kịp tới nơi lại thúc ngựa chạy trước đoạn xa, cứ như vậy cho đến khi tới tận cửa Diệp phủ. Trương Sơn thở dốc phì phò đuổi theo: "Ta. . . . . . ta. . . . . . Ngựa của ta. . . . . ." Lời còn chưa xong, mệt nhũn cả chân, vô lực té xuống đất, hồng hộc thở gấp.

      lúc sau, Trương Sơn vội vàng dẫn Thanh Y vào trong sân viện của Tô phu nhân. Tô phu nhân sớm ngồi chờ. Bởi vì bà vốn lén lút làm việc ám muội, nên mặc dù thấy người đến phải là Huyền đại sư nhưng cũng chỉ tùy tiện hỏi vài câu, chỉ nếu có thể đem hai mẹ con tiện nhân kia giết chết là tốt rồi! Hai bên vừa ngồi xuống, Tô phu nhân gấp gáp dẫn Thanh Y ngay tới Bách Thảo viên.
      miu901, minhminhle, honglak2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 7: Tẩy rửa “uế vật”


      Tô phu nhân vừa ra khỏi cửa viện, Lâm Lang cũng được Tử Y thông báo ngay lập tức. Nàng sợ mẫu thân bị kích thích, tốt cho thân thể, Thiển Ngữ lại quá om sòm. Suy nghĩ lát, liền lẩm nhẩm đọc Mê Man chú, khiến mẫu thân cùng Thiển Ngữ đều ngủ, còn mình nàng qua lại trong sân.

      giờ là đầu thu, ánh mặt trời vào giờ Thìn (7h-9h sáng) sáng rực rỡ nhưng quá gắt. trận gió thổi qua, bãi cỏ dại rậm rạp ở Bách Thảo viên bị gió thổi cuồn cuộn nối tiếp nhau, trông giống như có từng đợt sóng lớn.

      Lâm Lang vừa mới dừng bước chân, thấy cánh cổng xiêu xiêu vẹo vẹo của Bách Thảo viên bị người ta cước đạp mở ra.

      đằng trước là vị phụ nhân thân váy màu xanh ngọc điểm hoa được nha hoàn đỡ tay vào, nếu nhìn thoáng qua cũng có nét đoan trang, nhưng khi nhìn kỹ phát ra xương gò má của bà hơi cao, cặp mắt toát ra ánh sáng thông minh, lại chứa cay nghiệt vô cùng. Còn nha hoàn kia, thân màu xanh lá cây, tư thái uyển chuyển, gương mặt lanh lợi, bước vào cửa liền hô lớn: "Người trong viện đâu? thấy phu nhân tới cửa sao, còn ra nghênh tiếp?"

      Lâm Lang nghe vậy, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía nha hoàn kia: "Chủ tử còn chưa lên tiếng, lại đến lượt nha đầu ngươi chen miệng vào hay sao?"

      Mọi người nghe được giọng này, đồng loạt nhìn qua, chỉ thấy thiếu nữ thân bố y (1) nhưng cũng che giấu được khí chất thanh nhã như ngọc, lông mày thanh tú, đôi mắt sáng trong suốt. Lúc này, nàng đứng giữa biển cỏ xanh biếc, tay áo bị gió thổi bay lên, trông giống như tiên tử hạ phàm, nhất thời đều khiến mọi người nhìn đến ngây ngẩn cả người.

      (1) bố y: quần áo bằng vải thô

      Tô phu nhân nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, húng hắng ho khan hai tiếng : "Ngươi là Lâm Lang?" Mặc dù vẫn là dung mạo này, nhưng ý vị người dường như thay đổi, giống như biến thành người khác. Nếu cùng đứng chung chỗ với nữ nhi bảo bối của mình, chắc hẳn cũng thua kém chút nào. . . . . . Giật mình phát ra ý nghĩ lên trong đầu, bà sợ hết hồn, tuyệt đối thể quên nữ tử thanh nhã vô song trước mắt này là nữ nhi của tiện nhân kia được!

      "Thị lực của phu nhân kém như vậy rồi sao? phải ta là ai?" Lâm Lang nhàng cười tiếng, "Hôm nay bầu trời đầy gió, biết ngọn gió nào thổi phu nhân tôn quý tới nơi này vậy?!"

      Tô phu nhân hừ lạnh tiếng, : "Là ngọn gió nào thổi tới, ngươi biết ngay thôi!"

      Lâm Lang lơ đễnh, trong mắt chứa nụ cười, bước tới gần Tô phu nhân, tiếng chỉ đủ cho hai người có thể nghe được: "Có phải phu nhân mời hòa thượng đến muốn trừ quỷ người Lâm Lang hay ?"

      Tô phu nhân nghe xong, bỗng nhiên cặp mắt trợn lên lớn, kinh ngạc đưa tay chỉ Lâm Lang : "Ngươi. . . . . ." Chuyện này chỉ có bà và Ngọc Châu cùng Trương Sơn biết, sao nàng có thể biết được?

      Lâm Lang nhàng đẩy ngón tay bà hạ xuống, giọng : "Phu nhân rất kinh ngạc sao? Phu nhân có muốn biết vì sao ta biết được chuyện này hay ?"

      Nhìn Tô phu nhân tròng mắt trừng to gật đầu cái, nàng khẽ cười tiếng, : "Bởi vì, Diệp Lâm Lang lúc này còn là Diệp Lâm lang trước kia nữa. . . . . . Nếu ta là quái, cũng sai! nhà các ngươi thiếu nợ Tạ gia ta, hôm nay. . . . . . Tạ gia phái bản tiểu thư tới đòi các ngươi khoản nợ này. . . . . ."

      Tô phu nhân nghe nàng vậy, trong lòng lộp bộp trận. Bà biết ân oán giữa Diệp Cẩn Huyên và Tạ Hoằng Thanh, nhưng bà từng nghe Diệp thượng thư nhắc qua mối quan hệ giữa Lăng phu nhân cùng Tạ gia. Chỉ là nhiều năm như vậy, Tạ gia sớm lụi bại, sau khi Tề vương phi Tạ Hoằng Thanh chết lại càng có ai nhắc tới Tạ gia nữa.

      Bà nghĩ, chắc hẳn do Lăng phu nhân qua việc này với Diệp Lâm Lang, cho nên Diệp Lâm Lang mới những lời này để lừa gạt bà! Nghĩ vậy, trong nháy mắt bà đè ép lại lo lắng, ánh mắt bén nhọn nhìn Diệp Lâm Lang, tức giận : "Mặc kệ ngươi là hay quỷ, hôm nay bản phu nhân mời đại sư, ngươi đừng mơ mình còn sống mà ra ngoài cửa viện này!"

      Lâm Lang để ý tới tức giận của bà, trong mắt cười nhàng nhìn Tô phu nhân, vẫn như cũ giọng chỉ đủ cho hai người nghe được : "Phu nhân chắc chắn chứ? Chỉ sợ hòa thượng ngài mời làm được việc này đâu!"

      Tô phu nhân nghe xong, lại nhìn thấy nụ cười thấp thoáng trong ánh mắt Lâm Lang, đột nhiên có cảm giác toàn thân rét lạnh!

      Lâm Lang để ý bộ dáng ngu ngơ của Tô phu nhân, lui xuống bước, nhếch môi cười : "Vậy, Lâm Lang mỏi mắt mong chờ!"

      Nhìn bộ dạng Lâm Lang cười nhàng, trong lòng Tô phu nhân chợt cảm thấy có chút sợ hãi, đôi môi run run hồi lâu cũng ra lời. Mọi người hiểu là xảy ra chuyện gì, hết nhìn Tô phu nhân cái, lại nhìn qua Diệp Lâm Lang cái.

      Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, Diệp Lâm Lang vẻ mặt vô tội, chớp chớp đôi mắt trong suốt.

      Chỉ trong nháy mắt, Lâm Lang nhanh nhẹn búng ngón tay, viên thuốc bắn thẳng vào miệng của Tô phu nhân, viên thuốc vừa tiếp xúc với cổ họng, ngay lập tức xâm nhập vào làn da.

      Cả quá trình hành động lưu loát, ai phát !

      Lâm Lang cười cười, đối với kỹ thuật của mình vô cùng hài lòng.

      Tô phu nhân ngẩn ra, cảm thấy cổ họng nóng như lửa đốt, nên lời, chỉ chốc lát sau lại có cảm giác cả thân thể bốc cháy đau rát. Tô phu nhân uất nghẹn, bà muốn kêu mà kêu được, muốn khóc cũng khóc ra, chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt cổ mình, bất lực dậm chân.

      Đám nha hoàn biết phải làm sao, lại nghe thấy ai đó hô to tiếng “Phu nhân trúng tà”. Mọi người lập tức quay đầu lại tìm lão hòa thượng do Thanh Y biến thành, nhưng ai ngờ, lão hòa thượng cùng bọn họ vào biến mất thấy bóng dáng, tình cảnh hỗn loạn, có người nhát gan sớm bị dọa đến phát khóc.

      Tô phu nhân đau đớn quằn quại nằm mặt đất, lăn lộn khắp sân, chỉ thiếu mỗi điều nhảy lên nóc nhà nữa thôi. nha hoàn bước tới muốn dìu bà đứng dậy, lại bị Tô phu nhân túm được, hung hăng cắn xé, khiến cho nha hoàn kia gào khóc thảm thiết. Tô phu nhân ngoan độc cắn mạnh vào cổ người đó, làm rách cả mảng da mới chịu nhả ra, trong miệng đầy máu tươi.

      Lần này tất cả mọi người ai dám bước tới nữa, Tô phu nhân giống như ác quỷ nghiến răng kèn kẹt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc xung quanh, thấy người nào liền nhào vào người đó.

      Nha hoàn Ngọc Châu mặt mũi xanh mét, đầy hoảng sợ, nhưng vẫn trấn định hơn những người khác chút, kêu lớn: "Chạy lên ôm lấy phu nhân nhanh lên. . . . . . Đừng để phu nhân cắn người nữa. . . . . . Mau mời đại phu. . . . . ."

      Lâm Lang cảm thấy Tô phu nhân bị giày vò cũng đủ, nhân cơ hội này hô: "Đại phu cũng vô dụng thôi!"

      Ngọc Châu thở hổn hển quay đầu lại: "Vậy cái gì mới có tác dụng?"

      Lâm Lang : "Phu nhân bị vật bẩn xâm nhập vào thân thể, nhanh lên, phải mau chóng tìm uế vật khác ở bên ngoài dội lên người! Máu chó đen cũng được. . . . . ." Ngọc Châu nghe vậy, hét lớn tiếng: "Làm càn. . . . . ." nàng có mười lá gan cũng dám dội những thứ uế vật đó lên người phu nhân đâu!

      "Phương pháp ta rồi, tin hay là tùy các ngươi!" Lâm Lang vô tội , "Lát nữa mà phu nhân muốn ăn thịt người , ngươi cứ ở đó mà lo liệu !"

      Mọi người rối rít khuyên Ngọc Châu cứ làm phu nhân tỉnh lại trước rồi sau, nếu có bị trách tội, mọi người cùng nhau gánh chịu.

      Trong khi Ngọc Châu vẫn còn lưỡng lự, Tô phu nhân giống như con cọp mẹ, lập tức nhào tới, há miệng gặm chặt cổ của Ngọc Châu. Tiếng Ngọc Châu thảm thiết vang lên khắp Bách Thảo viên: "Nhanh lên, mau tìm. . . . . ."

      Nghe Ngọc Châu vừa mở miệng, các loại uế vật nhanh chóng được người nào đó xách tới sân viện. tiếng mở ra, mùi hôi kinh thiên động địa cùng với máu me dầm dề, từng thùng từng thùng hắt lên đầy đầu đầy mặt Tô phu nhân, ngay cả Ngọc Châu bị bà lôi lôi kéo kéo cũng dính uế vật khắp người.

      Quả nhiên, Tô phu nhân hề chạy loạn bắt người nữa, lập tức buông Ngọc Châu ra, ngồi sững ở mặt đất. người uế vật chảy xuống từng giọt, tóc tai rối bời, cặp mắt đỏ như máu trừng lớn trông rất đáng sợ, như thể muốn giết người !

      Ngọc Châu ngã xuống đất, lật người nôn mửa liên tục, mọi người bịt mũi mà chạy, đứng cách xa hai người này.

      Lâm Lang quay lưng về phía mọi người, dùng khẩu hình miệng : "Như thế nào, phu nhân? Mùi vị này dễ chịu chứ?"

      Tô phu nhân vừa thấy, trong lòng giận dữ ngút trời, con mắt đỏ ngầu ác độc nhìn chằm chằm Lâm Lang, tuy nhiên chữ cũng thể phun ra, bà lập tức đứng lên nhào về phía Lâm Lang.

      Lâm Lang nhanh chóng lùi về phía sau bước, Tô phu nhân chụp hụt, ngã lăn quay mặt đất, nàng thấy vậy liền hỏi "Phu nhân, ngài vẫn thể được, có phải ?"

      Tô phu nhân nghe xong, trong mắt chợt lóe lên hoảng sợ, nhìn chòng chọc Lâm Lang như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Lâm Lang nghiêng người, với đám nha hoàn sau lưng: "Trong phủ có hồ nước hay ?"

      "Có, có!" Mọi người rối rít trả lời.

      Lâm Lang : "Để phu nhân ngâm trong hồ nước nửa canh giờ, sau đó ổn thôi!"

      Mọi người nghe vậy, xé rách y phục bịt kín miệng mũi, biết từ nơi nào tìm được tấm vải rách đem Tô phu nhân bọc lại, ba chân bốn cẳng đưa Tô phu nhân dìu ra ngoài, sau đó mấy người khác chạy tới đỡ Ngọc Châu ngừng nôn mửa cùng theo sau.

      Từ xa truyền tới thanh vật nặng bị ném xuống nước, Lâm Lang nhếch miệng cười , khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn dưới ánh mặt trời giống như muôn vàn đóa hoa nở rực rỡ, thực mê hoặc động lòng người.

      "Cũng chỉ là chút tiểu xảo mà thôi!"

      giọng nam trầm thấp bất chợt truyền đến, Lâm Lang sợ hết hồn, quay đầu lại, liền thấy ngay đôi mắt đen thâm trầm sâu thấy đáy, lại như thấp thoáng tia lạnh lẽo, nhưng hiểu sao lại khiến nàng nhịn được trầm luân vào đôi mắt đó. Nàng cảm thấy linh hồn của mình bị hút vào bên trong, tự chủ được thăng trầm quay cuồng, từ trong đáy lòng dần dần tràn đầy thỏa mãn vui vẻ.

      "Hừ!"

      Lâm Lang nghe thấy người đối diện hừ lạnh, giật mình hoàn hồn, gương mặt lập tức đỏ bừng giống như bốc cháy: "Ta. . . . . . ta. . . . . ."

      Nam tử trước mặt đeo mặt nạ bằng bạc, toàn thân y phục màu đen, cả người toát ra khí lạnh, giống như ra từ địa ngục, trong con ngươi lại mang theo nụ cười chế nhạo nhìn nàng.

      "Đồ ngốc!"

      Nam tử xong, để ý tới Lâm Lang sững sờ ngay tại chỗ, thoắt cái, liền biến mất ngay trước mắt nàng. Lâm Lang chỉ biết tâm của mình lập tức bị nhéo chặt, hiểu sao bỗng cảm thấy uất ức cùng đau lòng.

      Biển cỏ trước mắt gợn sóng trong gió lớn, ánh nắng mùa thu tươi sáng, nàng lại cảm thấy trong mắt có chút chua xót.

      "Ta. . . . . . ta làm sao vậy?"
      miu901, honglak, linhdiep172 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 8: Cửa hàng quần áo của Tạ gia


      Lâm Lang đứng yên lặng hồi, bỏ qua cảm xúc khác thường trong lòng, bước vào nhà đánh thức Thiển Ngữ cùng mẫu thân. Dặn dò Thiển Ngữ chăm sóc tốt cho mẫu thân, mình muốn ra ngoài chút. ngờ mẫu thân nghe xong lại kiên quyết ngăn cản, Lâm Lang có như thế nào bà cũng chịu để nàng .

      Nàng biết mẫu thân lo lắng cho mình trước kia chưa từng ra khỏi nhà, liền dối chỉ muốn dạo trong hoa viên của Diệp phủ. Lại liên tục bảo đảm trước bữa trưa quay trở về, lúc này nàng mới được ra khỏi cửa trong ánh mắt lo lắng của Lăng phu nhân.

      Lâm Lang mang theo người ba trăm lượng bạc, thân bố y đứng đường cái đông đúc, suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể hoàn toàn cải thiện cuộc sống giờ.

      Nàng phải là đại tiểu thư chưa từng biết đến những khó khăn trong nhân gian. Trước khi gả cho Triệu Tễ, tay nàng lo liệu gia nghiệp rộng lớn của Tạ gia, trải qua vô vàn gian khổ, cũng từng bị người khác cướp đoạt, cũng biết bao nhiêu lần bị uy hiếp cùng ám sát.

      Ba trăm lượng bạc này nếu là gia đình bình dân dùng để chi tiêu cũng đủ trong hai năm, nhưng chưa tới hai năm sau nên như thế nào, tại nàng có dự tính khác cần tới món tiền này.

      Tạ gia lụi bại trong tay nàng, ở kiếp này —— hay có thể giờ linh hồn nàng sống trong thân thể mới, nàng nhất định phải gây dựng lại gia nghiệp rộng lớn trước kia của Tạ gia.

      tới lui, nàng ngẩng đầu, thấy phía trước có đền thờ bỏ hoang, trong mắt chợt thoáng qua tia chán nản.

      Con phố nằm trước đền thờ kia, nàng thể quen thuộc hơn. Đây là con đường tụ tập các đại thương hào trong kinh thành; bao gồm quán trà, quán rượu, nhà trọ, hiệu may, hiệu cầm đồ, thậm chí có cả thanh lâu, mà trong đó các cửa hàng của Tạ gia là nhiều nhất, chiếm gần nửa con phố, cho nên mọi người trong kinh thành gọi là Tạ gia phố.

      Từ khi nàng lên năm tuổi, mỗi năm đều đến đây lần. Ban đầu là cùng với phụ thân, về sau phụ thân qua đời, nàng tự đều tới đó mình.

      Lâm Lang lững thững tới, chỉ thấy hai bên cửa hàng vắng vẻ tiêu điều, trước cửa chăng đầy mạng nhện, còn chút bóng dáng nào của phồn hoa ngày xưa. Tất cả những cửa hàng từng là của Tạ gia toàn bộ đều đóng cửa, nội tâm nàng chấn động.

      Năm đó, người kia thỏa thuận mua toàn bộ cửa hàng của nàng con phố này. phải là người trả giá cao nhất, nhưng nàng vẫn bán cho bởi vì giữ lại toàn bộ người làm có trong các cửa hàng, cũng đảm bảo làm ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ.

      Tính từ thời điểm ấy tới bây giờ mới có ba năm, cả chuỗi cửa hàng đều dừng hoạt động, có bao nhiêu người mất kế sinh nhai đây? Cuộc sống giờ của bọn họ như thế nào?

      Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy ở ngay trước cửa hàng Chức Ngọc Phường có mấy người đàn ông thân thể cường tráng vây quanh ông lão mà ra sức đấm đá. Ông lão cả người co quắp, hai tay bịt đầu ngã ở trong góc. Dù có bị đánh chửi thế nào trong miệng cũng ngừng cái gì đó.

      Chức Ngọc Phường này nàng vô cùng quen thuộc, đây là cửa hàng cắt may trong kinh thành của Tạ gia, y phục làm ra rất nổi danh ở Đại Dận. Phần lớn y phục của mọi người trong Tạ gia cũng đều được làm ra từ nơi này.

      Lâm Lang nhanh chóng tiến lên vài bước, nghe được những lời trong miệng ông lão: "Các ngươi có đánh chết ta, ta cũng . . . . . . Ta chết cũng phải chết ở trong cửa hàng này. . . . . . Đây là cửa hàng của Tạ gia! Các ngươi đánh ta cũng vậy thôi. . . . . ."

      Trong lòng Lâm Lang lộp bộp cái, tiếng kia thực rất quen thuộc. . . . . . Trịnh Tam thúc!

      Lâm Lang kinh hãi, vội vàng chạy tới vài cước đá văng mấy tên côn đồ kia, đỡ ông lão đứng dậy. Nàng vừa thay ông lão phủi bụi đất bám y phục, vừa gấp gáp hỏi "Tam thúc, tam thúc. . . . . . thúc sao chứ?"

      Trịnh Tam thúc được coi như nguyên lão ba đời của Tạ gia, là quản của Chức Ngọc Phường. Ông có tay nghề may vô cùng lão luyện, làm ra y phục ngàn vàng khó mua. Quý nhân trong Cung cũng từng đặt may y phục do Trịnh Tam thúc tự tay may, làm tiếng tăm của Chức Ngọc Phường trong kinh thành càng thêm vang dội.

      Ba năm trước tại thời điểm bán cửa hàng, nàng có gặp Trịnh Tam thúc lần. Ông khổ sở khuyên nàng nên bán, nhưng khi đó nàng khư khư cố chấp, cũng nghe theo lời khuyên bảo của ông.

      Trong lòng Lâm Lang chua xót, bây giờ nghĩ lại, lúc đó mình tùy hứng tới cỡ nào. Vì mộng tưởng hão huyền cái gọi là tình mà làm tổn thương đến những người thực quan tâm suy nghĩ cho nàng, bọn họ. . . . . . có hận nàng hay ?

      Trịnh Tam thúc nghe được giọng lo lắng hỏi han của Lâm Lang, kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại nhìn đến gương mặt nàng, đột nhiên ngây ngẩn cả người. Ông bỗng chốc trở nên kinh hỉ, kéo tay Lâm Lang lại, vui mừng mà khóc: "Thanh tiểu thư, Thanh tiểu thư. . . . . .Thanh tiểu thư trở lại. . . . . . Thanh tiểu thư trở lại. . . . . ."

      Lâm Lang nghe xong, bỗng nhiên sửng sốt, đôi môi mấp máy, nhưng biết nên cái gì cho phải!

      Nàng đành rút tay về: "Tam thúc. . . . . . Ta phải Thanh tiểu thư!" Hôm nay, nàng xuất với thân phận là Diệp Lâm Lang. đời này. . . . . . còn người gọi là Tạ Hoằng Thanh nữa rồi !

      "Sao có thể như vậy? đời này có người giống ngài sao?" Trịnh Tam thúc tin quát lớn, "Bọn họ đều Thanh tiểu thư chết rồi. . . . . . Là ngã chết, ta tin, ta tin. Thanh tiểu thư là người đại phúc đại quý, luôn gặp may mắn, sao có thể chết được chứ? Ta tin. . . . . . Ngài chính là Thanh tiểu thư, Thanh tiểu thư của ta trở về. . . . . . trở về. . . . . . Ô ô ô. . . . . ."

      Ông xong liền ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu khóc rống lên.

      Lâm Lang cảm thấy cổ họng nàng nghẹn lại, nội tâm co rút, khổ sở hết sức, nhưng đôi mắt lại chảy xuống giọt nước mắt nào!

      Nàng ngồi xuống bên cạnh Trịnh Tam thúc, đỡ lưng của ông: "Tam thúc. . . . . . Ta phải là Thanh tỷ tỷ. . . . . . Ta là biểu muội của nàng. . . . . . Ta. . . . . ."

      Lời của nàng còn chưa dứt, bị người khác cắt đứt. người y phục sang trọng từ trong cửa hàng ra, thân hình mập mạp, mặt trắng nhẵn nhụi, mỡ thừa bụng nảy lên nảy xuống theo từng bước . cầm cây quạt gõ trong tay, tới trước mặt hai người: "Cằn nhằn cái gì? Chủ nhà rồi, cửa hàng này sắp tới phải bán , ngươi được ở lại đây chỉ để trông coi mà thôi! Để đỡ bị người ta đánh, sao sớm cầm lấy tiền mà rời khỏi đây"

      Diệp Lâm Lang nhìn người kia, chân mày nghi hoặc nhíu lại —— sao nàng có cảm giác người này nhìn rất quen mắt?

      Chẳng lẽ trước kia nàng từng gặp ông ta sao? Nhưng nhớ lại ba năm trước đây, người giao dịch cùng với nàng là phú thương phương Bắc, tên là Vương Nhân Viễn, còn người đàn ông này. . . . . . hình như chưa từng gặp qua.

      Lâm Lang chưa mở miệng, Trịnh Tam thúc nhảy lên: "Ta rồi, ta có chết cũng phải chết ở chỗ này, có bản lĩnh các ngươi đánh chết ta !"

      Tên mập mạp nhếch miệng "hắc" tiếng: "Đừng tưởng ta dám, nếu ngươi ngoan cố chịu rời , phải đánh chết ngươi ta cũng làm!"

      Lâm Lang hừ lạnh: "Là ai khẩu khí lớn như vậy? Giữa ban ngày ban mặt, còn có vương pháp hay ?"

      Tên mập mạp cười hắc hắc : "Vương pháp? Chủ tử của lão tử ta chính là vương pháp, lời của ngài chính là thánh chỉ, giờ sao? Các ngươi phục?"

      Lâm Lang hừ : "Chủ tử của ngươi là ai ? Dù có là Vương chưởng quỹ, khẩu khí cũng lớn như vậy!"

      Tên mập mạp còn chưa lên tiếng, tên tay chân bên cạnh cướp lời: "Vương chưởng quỹ? Vương chưởng quỹ có là gì, chủ tử của chúng ta mang họ của Hoàng tộc, ra cũng chỉ sợ hù dọa các ngươi. Tiểu nương, chớ xen vào việc của người khác, cẩn thận mang họa vào thân."

      Lâm Lang trong lòng cả kinh, họ Hoàng tộc phải là họ Triệu sao? Chẳng lẽ Vương Nhân Viễn bán cửa hàng này?

      Lâm Lang quay đầu lại với Trịnh Tam thúc: "Tam thúc, thúc vẫn trông coi cửa hàng này sao? Khi nào nơi này ngừng buôn bán?"

      "Ba năm trước, Thanh tiểu thư bán cửa hàng này . . . . . . Sau đó liền đóng cửa, lấy được tiền công, mọi người đều bỏ hết rồi!" Trịnh Tam thúc xong, ôm đầu khóc nức nở, "Từ khi còn niên thiếu, ta trông coi cửa hàng này, là. . . . . ."

      Lâm Lang kinh hãi, sao có thể? Chẳng lẽ Vương Nhân Viễn mua những cửa hàng này căn bản tiếp tục mở cửa làm ăn mà trực tiếp bán cho người khác sao?

      Hai mắt tên mập mạp kia quan sát đánh giá Lâm Lang, mặt thoáng qua chút hoảng sợ rồi biến mất. tiến lên phía trước : "Nếu ngươi chịu rời tạm thời có thể ở lại! Chờ cửa hàng được bán , nếu chủ nhân mới muốn giữ ngươi lại ngươi mới có thể ở lại. Nhưng nếu họ đồng ý chúng ta cũng còn cách nào."
      miu901, honglak, linhdiep172 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 9: Vị hôn phu từ trời rơi xuống


      "Đây là ngân phiếu hai vạn lượng, cửa hàng này ta mua."

      giọng lạnh lẽo giống như từ trời giáng xuống làm mọi người nhao nhao nhìn qua, chỉ thấy hắc y nam tử đeo mặt nạ bạc sải bước tới bên này. Toàn thân toát ra lạnh lùng, dáng người cao lớn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn mọi người ở trước mặt giống như vị thần từ cao nhìn xuống.

      Tuy là cùng với tên mập mạp kia nhưng ánh mắt lại dời khỏi đôi mắt sáng trong suốt của bố y nữ tử đứng ở bên này.

      "Là ngươi?" Lâm Lang cả kinh, người này trước đó hiểu sao lại xuất tại Bách Thảo viên. Càng hiểu sao lại mắng nàng là đồ ngốc, và cũng sao lý giải được đột nhiên biến mất ngay trước mắt nàng.

      Lâm Lang cau mày, người này khiến cho người khác có cảm giác u lạnh lẽo, dường như có hơi thở, nhưng ràng là con người mà. . . . . . Trừ phi, quỷ có đạo hạnh sâu lường được!

      Lâm Lang nghĩ vậy, ánh mắt lại rơi vào đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch của , khỏi rùng mình cái: hình như người này để mắt tới nàng!

      Tên mập mạp kinh ngạc hô lên: "Ngài trả giá hai vạn lượng?" Trị giá cửa hàng này cùng lắm cũng chỉ được vạn ba, vậy mà người này vừa mở miệng trả ngay hai vạn lượng, cũng quá rộng rãi rồi.

      Lâm Lang nghe tên mập mạp kêu lên, ánh mắt có chút kỳ dị nhìn nam tử đeo mặt nạ kia. Vừa trả giá là hai vạn lượng, người này biết giá cả thị trường sao? Hay nhiều tiền quá có chỗ nào để tiêu?

      "Thế nào? đủ? Vậy ba vạn lượng!"

      Nam tử mặt đổi sắc lại vứt xuống vạn lượng nữa. Lâm Lang nhìn , trong thoáng chốc ánh mắt nàng tràn đầy thương hại. Coi tiền như rác a coi tiền như rác, ngờ đời này cũng có người coi tiền như rác như vậy!

      "Ba. . . . . . Ba vạn lượng?" Tên mập mạp đưa ra ba đầu ngón tay.

      Lâm Lang nhìn , nhịn được muốn mở miệng. Dù sao cũng có duyên gặp mặt lần, đành lòng nhìn có hành động coi tiền như rác thế này, nàng tay kéo lại gần: "Ngươi có tiền như vậy, sao dùng để sai ma khiến quỷ ?"

      Nam tử đeo mặt nạ ánh mắt cổ quái liếc Lâm Lang cái, con ngươi băng lãnh dường như mềm mại vài phần: "Sao nàng biết ta có thể sai ma khiến quỷ?"

      Rất lâu về sau, tại thời điểm khi Lâm Lang biết được chẳng những sai ma khiến quỷ mà còn bắt quỷ nấu cơm pha trà bỗng nhớ lại câu hỏi lúc đó. Nàng vô cùng bội phục khả năng tiên tri của mình.

      Nhưng lúc này, Lâm Lang có tâm tình cùng dây dưa cái vấn đề kỳ quái kia. Nàng nghe trả lời xong chỉ cảm thấy giống như trẻ con thể dạy vậy. là muốn cạy đầu của ra xem bên trong chứa những cái gì?

      Nàng giọng: "Cửa hàng này chỉ cần vạn ba lượng là đủ rồi."

      đợi nam tử đeo mặt nạ trả lời nàng, tên mập mạp chen lấn lên: "Đồng ý, đồng ý, ba vạn lượng, ba vạn lượng. Làm ăn cần phải giữ chữ tín, lời ra thể thay đổi được. Bây giờ chúng ta làm thủ tục mua bán luôn , tay giao tiền, tay giao khế ước nhà đất."

      Tên mập mạp xong, đoạt lấy ngân phiếu, đếm lại cẩn thận liền cất hết vào trong túi. lấy ra hai tờ khế ước giao cho nam tử đeo mặt nạ: "Đây là khế ước mua bán cùng khế ước nhà đất, ngài cất kỹ !"

      Đây là ba vạn lượng, ba vạn lượng đó! Trừ vạn ba mà chủ tử giao phó bán cửa hàng, thu về được vạn bảy lượng bạc! Chuyện tốt như vậy, đúng là chiếc bánh thịt từ trời rơi xuống mà!

      Tên mập mạp xong, mang theo thủ hạ chạy nhanh như gió, thoáng cái thấy tăm hơi. Lâm Lang giật mình nhìn bọn chúng biến mất ở góc đường, khỏi cảm thán, thân thể béo tốt như vậy, ngờ có thể chạy nhanh như thế.

      Nàng quay đầu lại liền thấy nam tử kia sải bước vào trong cửa hàng, vội vàng đuổi theo: " đời Trịnh Tam thúc trông coi cửa hàng này rồi, tay nghề của ông rất nổi tiếng trong kinh thành. tại còn chiến loạn, cần người tài, nếu công tử muốn buôn bán hiệu may, có thể giữ ông ở lại đây ? Cũng coi như cứu mạng người."

      Trịnh Tam thúc nghe thấy Lâm Lang nhắc tới mình, luống cuống theo sau : "Thôi, thôi, biểu tiểu thư, lão nô thẹn với Tạ gia! Lão nô. . . . . . vẫn nên rời hơn!"

      Biểu tiểu thư ở trước mặt ông có dáng dấp giống với Thanh tiểu thư, ngay cả cử chỉ hành động cũng tương tự tới bảy phần. Trịnh Tam thúc đành lòng nhìn nàng vì ông mà phải cầu khẩn người khác.

      Lâm Lang khẩn thiết nhìn nam đeo mặt nạ, lạnh lùng phun ra câu: "Trông ta giống như người tùy tiện mà cứu mạng người khác sao?"

      "Ngươi. . . . . ."

      với tay lấy xuống bộ y phục treo bên vách tường xuống quan sát đánh giá, giọng bình thản đều đều, hề có chút điệu: "Trịnh Tam, thần may của Tạ gia, làm ra y phục ngàn vàng khó mua, được xưng tụng là dây vàng áo ngọc, nếu như. . . . . ."

      Lâm Lang vội hỏi: "Nếu như cái gì?"

      " giấu gì Trịnh Tam thúc, tháng sau ta thành thân. Nếu như Trịnh Tam thúc có thể may ra bộ giá y (1) có hai ở đời cửa hàng này ta giao cho thúc kinh doanh. Lợi nhuận chia ba – bảy, Trịnh Tam thúc thấy thế nào?"

      (1) giá y: áo cưới

      "Chuyện này. . . . . ." Trịnh Tam thúc có chút do dự, ông là nô bộc trung thành của Tạ gia, trong lòng nhớ mình chịu ân huệ của ba đời Tạ gia. Kể cả khi Thanh tiểu thư bán cửa hàng, cho dù phải chịu khổ cực ông vẫn kiên quyết chịu rời , ở lại trông coi nơi này. Bây giờ đồng ý làm như vậy, chẳng phải ông còn là người làm của Tạ gia nữa hay sao?

      Lâm Lang nhìn Trịnh Tam thúc do dự, trong lòng cũng biết nguyên nhân là vì Tạ gia. Nàng là người rời bỏ bọn họ trước, ngờ Trịnh Tam thúc vẫn. . . . . .

      Lâm Lang thấy vậy, càng cảm thấy khổ sở vì hành động ngày trước của mình. Cái nàng gọi là tình lại khiến nàng chết có chỗ chôn, đến khi quay về, người bị nàng vứt bỏ vẫn chạy theo để bảo vệ nàng.

      Nàng sợ Trịnh Tam thúc từ chối, vội vàng tiến lên : "Ta thay Tam thúc đồng ý."

      Nàng xoay người nhìn Trịnh Tam thúc khích lệ , "Tam thúc, thúc hãy tận lực làm ! Ta tin tưởng thúc!"

      "Biểu tiểu thư. . . . . ." Trịnh Tam thúc nhìn thiếu nữ trước mắt, có cảm giác như Thanh tiểu thư của ông trở lại.

      "Tam thúc, tâm ý của thúc, ta thay mặt Thanh tỷ tỷ nhận. Thanh tỷ tỷ trời có linh, cũng trách thúc. . . . . . Tam thúc, đồng ý ! Thúc phải sống tốt. . . . . . Có thể tại Tạ gia còn, nhưng phải vĩnh viễn vực lại được!"

      Trịnh Tam thúc đôi mắt đẫm lệ: "Được. . . . . . được, ta nghe biểu tiểu thư . . . . . ."

      Trịnh Tam thúc quệt nước mắt, hỏi nam tử đeo mặt nạ: " biết công tử xưng hô như thế nào?"

      Nam tử có hơi sửng sốt chút liền : "Ta họ Quân, tên chỉ có chữ Thương."

      "Vậy công tử có thể cho biết kích thước làm giá y hay ?. . . . . . Hoặc lão nô tự tới đo cũng được."

      "Cứ làm theo số đo của nàng ." Quân Thương nghe Trịnh Tam thúc hỏi kích thước làm giá y, liền chỉ ngón tay vào Lâm Lang.

      Lâm Lang cả kinh, nếu muốn may bộ y phục mặc vừa người và phải tôn lên được vẻ đẹp của người mặc điều quan trọng là phải biết kích thước để làm. những vậy, phù hợp giữa y phục và khí chất diện mạo của người mặc cũng vô cùng trọng yếu. Đặc biệt là khi Trịnh Tam thúc thiết kế y phục, trước hết là phải phù hợp, sau đó mới là kích thước. Nhưng người mặc bộ giá y này còn chưa được gặp mặt, nếu thiết kế xong rồi chẳng may nếu như. . . . .

      Nàng bật thốt lên: "Nếu như thích hợp sao?"

      Quân Thương cổ quái nhìn nàng cái: "Dựa theo số đo của nàng để làm, chẳng lẽ nàng mặc còn thích hợp sao?" xoay người với Trịnh Tam thúc: " Ta phái người đem vải vóc tới đây, nếu còn cần thứ gì cứ với người đó là được."

      xong, Quân Thương để lại tấm ngân phiếu ngàn lượng cho cửa hàng dùng để chi tiêu trong tháng này rồi xoay người ra ngoài.

      "Ta mặc thích hợp, có nghĩa là quý phu nhân cũng như vậy đâu!" Lâm Lang càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, vội vàng đuổi theo.

      "Phong cách của mỗi người là giống nhau. bộ y phục đẹp phải chỉ lấy kích thước làm tiêu chuẩn, quan trọng là nó có thể làm nổi bật ưu điểm, che giấu khuyết điểm của người mặc. Ta nghĩ ngươi nên để cho Trịnh Tam thúc gặp mặt quý phu nhân lần !" Tam thúc lớn tuổi rồi, trong lòng nàng vô cùng hi vọng Tam thúc có thể được ở lại trông giữ cửa hàng này.

      Quân Thương quay đầu lại nhìn nàng: " phải vừa mới gặp rồi sao?"

      "Vừa mới gặp rồi?" Lâm Lang hiểu nhìn , vừa rồi chỉ có hai người bọn họ, có người nào khác, gặp khi nào chứ? Suy nghĩ lát, Lâm Lang rùng mình, "Vị hôn thê của ngươi phải là. . . . . . cái đó chứ?" Chẳng lẽ đời này vẫn còn loại "quỷ" mà nàng nhìn thấy được sao?

      "Trong đầu nàng nghĩ cái gì thế?" Quân Thương từ cao nhìn xuống Lâm Lang, bình tĩnh phun ra câu như sấm bên tai nàng, "Vị hôn thê của ta chính là nàng, Trịnh Tam thúc chẳng lẽ lại nhìn thấy?"

      Lâm Lang bị câu đó của làm cho thất điên bát đảo, cảm thấy trong đầu trống rỗng, hồi lâu sau mới gian nan nặn ra chữ: "Ta?"

      Làm sao có thể là nàng? Vị hôn thê của là nàng ư? Từ khi nào vậy? Sao nàng lại biết?

      Lâm Lang giật giật mắt ngừng, lông mi dài run lên từng đợt, vẻ mặt tràn đầy hoang mang khiếp sợ. Quân Thương nhìn Lâm Lang cái, giơ tay lên vò rối tóc của nàng, vừa như cưng chiều lại vừa như thương tiếc phun ra câu nữa: " nhiều năm như vậy, sao mà vẫn còn ngốc như thế chứ?"

      "Có ngốc hơn nữa cũng ngốc bằng ngươi, coi tiền như rác á." Lâm Lang bật thốt lên.

      Khóe miệng Quân Thương khẽ nhếch, tựa hồ như nở nụ cười: "Hôm nay ta còn có việc, nàng cũng mau trở về nhà ! Mẹ nàng đợi rất sốt ruột đấy." xong, thân hình chợt lóe lên rồi lập tức biến mất, cho dù Lâm Lang phải người thường cũng thể nhìn ra rời như thế nào.

      "Aiz. . . . . ." Khi nàng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra trở thành vị hôn thê của rồi, ngay cả việc là ai nàng cũng còn chưa biết mà!
      miu901, honglak, linhdiep172 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 10: Bất ngờ được tứ hôn


      Nhớ tới mẫu thân, Lâm Lang thầm nghĩ thôi xong rồi. Nàng trước bữa trưa trở về, ngờ việc phát sinh ở Chức Ngọc Phường lại mất thời gian lâu như vậy. Nàng vội vã tới tiệm thuốc bắc mua cho mẫu thân vài thang thuốc bổ, vội vàng mua chút thức ăn rồi trở về nhà.

      Lặng lẽ chạy về Bách Thảo viên, quả nhiên trông thấy Thiển Ngữ ngừng ngó nghiêng ở cửa ra vào. Nhìn thấy Lâm Lang, Thiển Ngữ vội vàng chạy tới oán trách: "Tiểu thư, cuối cùng ngài cũng trở về, chờ thêm lúc nữa, chắc phu nhân liều mạng tự mình ra ngoài tìm ngài mất."

      Mặc dù lời của Thiển Ngữ đầy oán giận, nhưng Lâm Lang nghe vào tai lại cảm thấy trong nội tâm thực ấm áp. Kiếp trước, cha mẹ nàng chết sớm, nàng lại là con , đám nha hoàn bên cạnh tuy tốt, nhưng lại e dè thân phận của nàng, đều đối với nàng hết mực cung kính. tại, nàng có mẫu thân quan tâm, còn có thêm nha hoàn giống như muội muội ở bên cạnh, nàng có muốn uất ức cũng được.

      Lâm Lang đem bọc giấy tay giao cho Thiển Ngữ, nhàng đáp: " phải ta trở về rồi sao?"

      Thiển Ngữ à lên tiếng, vội vàng mở bọc giấy ra xem, ngoài mấy thang thuốc bổ còn có túi giấy tỏa nhiệt nóng hổi. Nhanh tay mở ra, Thiển Ngữ kinh ngạc hô: "Bánh bao? Là bánh bao!" Cũng chỉ là mấy cái bánh bao, ngờ Thiển Ngữ lại kích động đến nỗi hai mắt đỏ hoe.

      Lâm Lang nhìn nàng, cảm thấy trong lòng có chút chua xót: "Còn chưa ăn cơm phải ? Mau vào thôi! Ăn trưa xong còn sắc thuốc cho mẫu thân nữa."

      Vốn dĩ nàng muốn mua vài món ăn ngon, nhưng có cách nào mang đồ ăn được rang xào trở về. Mà kiếp trước, hằng ngày nàng đều được cơm đưa nước rót tới tận nơi, thực biết nấu ăn. Nhìn mẫu thân bị bệnh nặng như vậy, có muốn làm chút gì để ăn cũng làm nổi! Nhìn bộ dạng tiểu nha đầu Thiển Ngữ này có lẽ là cũng biết nấu cơm rồi, nên nàng chỉ mua vài cái bánh bao, nghĩ rằng mới có vậy khiến cho tiểu nha đầu kia kích động tới phát khóc.

      Lăng phu nhân thấy Lâm Lang trở về, nhịn được càu nhàu vài câu, lại liên tục hỏi Lâm Lang lấy bạc từ đâu ra. Lâm Lang còn cách nào khác đành phải dối là đường vô tình gặp xe nhập hàng của tiệm thuốc bắc bị đổ xuống đường, nàng dọn dẹp dược liệu giúp người ta tay được họ cho bạc.

      Lăng phu nhân cũng suy nghĩ nhiều, chỉ thầm mấy câu người tốt được báo đáp, lại dặn dò Lâm Lang về sau có ra khỏi nhà phải mang theo Thiển Ngữ cùng , được mình chạy ra ngoài nữa.

      Cơm nước xong xuôi, Thiển Ngữ mang bát thuốc sắc tới, Lâm Lang hầu hạ Lăng phu nhân uống thuốc. Chờ cho bà ngủ say, nàng dặn dò Thiển Ngữ ở lại trông nom, sau đó mới trở về gian phòng của mình.

      Vừa vào cửa, thấy Thanh Y Tử Y ở trong phòng chờ nàng, nàng khép cửa hỏi: "Điều tra ra được chuyện gì?"

      Hôm nay nghe được tên mập mạp kia chủ nhân cửa hàng là người mang họ Hoàng tộc, Trịnh Tam thúc còn cửa hàng này đóng cửa từ ba năm trước. Trong lòng Lâm Lang cảm thấy đằng sau chuyện này nhất định giấu điều gì đó, sau khi về liền phái Thanh Y Tử Y lập tức điều tra.

      "Tiểu thư, tên mập mạp kia gọi là Lý Viên Cổn, mới được phong là Hoàng thương (1). Lý gia cách đây ít lâu dán ra bố cáo muốn bán tất cả các cửa hàng của Lý gia nằm Tạ gia phố. Chỉ là. . . . . . nô tỳ có chuyện ."

      (1): Hoàng thương: thương nhân của triều đình

      " ta nghe thử!" Trong lòng Lâm Lang dâng lên chút lạnh lẽo, Hoàng thương, tên mập mạp kia lại là Hoàng thương, ta chính là thủ hạ của Triệu Tễ. Vậy chủ tử trong miệng của phải là. . . . . . Hi vọng phải như nàng nghĩ!

      "Những cửa hàng của Lý gia Tạ gia phố trước kia đều là cửa hàng của Tạ gia ở Giang Nam. Nghe chính thê của Hoàng thượng lúc trước Tề vương phi Tạ Hoằng Thanh chính là Tạ tiểu thư, đồng thời cũng là người đứng đầu Tạ gia. Ba năm trước, sau khi Tạ tiểu thư bán toàn bộ cửa hàng , gả cho Tề vương liền an phận thủ thường ở trong phủ, còn lộ diện ở bên ngoài nữa. Mà ngày trước khi Hoàng thượng đăng cơ chợt truyền ra tin tức, Tề vương phi bị ngã chết ở Lạc Hoa lâu. . . . . . Vương phi mới hạ táng được mấy ngày, Lý Viên Cổn liền dán bố cáo bắt đầu bán những cửa hàng kia. Chuyện này e rằng phải đơn giản như vậy."

      Lâm Lang nhìn Thanh Y cái, thấy nàng muốn lại thôi, liền hỏi: "Ngươi cảm thấy đơn giản ở chỗ nào?"

      "Nô tỳ cũng biết thế nào, chỉ cảm thấy cái chết của Tạ tiểu thư sợ rằng cũng phải là cái chết đơn thuần!"

      Trong lòng Lâm Lang trào dâng từng trận bi thương, chỉ cảm thấy trải qua nhiều năm như vậy, bản thân mình sống thê thảm, nàng lạnh nhạt : "Mấy ngày tới ngươi theo Lý Viên Cổn, chú ý xem những người nào tiếp xúc với , tùy lúc trở lại bẩm báo!"

      "Dạ!"

      "Còn nữa, hôm nay bỗng nhiên xuất người đeo mặt nạ, các ngươi tra ra lai lịch của chưa?" chút do dự đập ra ba vạn lượng bạc mua cửa hàng, đúng là coi tiền như rác, chả hiểu sao lại còn nàng là vị hôn thê của . . . . . . Nhưng người này nhìn thế nào cũng thấy giống kẻ đầu óc có vấn đề.

      Tử Y nghe nàng hỏi, liền : "Tiểu thư, người này hình như là tự nhiên xuất , ít nhất ở kinh thành tra ra được bất kỳ tin tức gì của . Nhưng có thể khẳng định người này đơn giản, có thể phải là người."

      "Ngươi hơn xem."

      Tử Y trầm tư : " trả cho Lý Viên Cổn ba vạn lượng bạc nhưng toàn bộ là tiền phủ. Sau khi trở về, Lý Viên Cổn mới phát ra, sợ đến nỗi nằm núp ở trong chăn dám ra ngoài. Nếu là người thường, ai cầm tiền phủ mua bán chứ? Mà dù có cầm tiền phủ mua, cũng rất dễ dàng bị người khác nhận ra."

      Lâm Lang trong nội tâm cả kinh: "Vậy là quỷ sao?"

      "Cũng giống, mặc dù người có vẻ toát ra hơi lạnh chết chóc, nhưng. . . . . . giống quỷ. Nô tỳ và Thanh Y căn bản thể đến gần trong vòng trượng. Nếu là quỷ, có chuyện này."

      Lâm Lang trầm ngâm : "Tử Y, ngươi theo người này, cần phải tra ra lai lịch của ."

      Tử Y đồng ý : "Dạ!"

      Ở bên trong chủ tớ ba người chuyện, ngoài viện chợt truyền đến trận ồn ào, nghe giống như giọng của Diệp Cẩn Huyên: "Diệp Lâm Lang, còn mau ra tiếp chỉ?"

      Theo sau đó là tiếng Thiển Ngữ vội vội vàng vàng la lên: "Tiểu thư, tiểu thư, có thánh chỉ tới, có thánh chỉ tới."

      Thanh Y Tử Y liếc mắt nhìn nhau: "Giữa trưa hôm nay Tô phu nhân được khiêng trở về lập tức đổ bệnh. Đại tiểu thư nghe hạ nhân tới chuyện phát sinh tại Bách Thảo viên nổi giận đùng đùng tìm Diệp thượng thư, sau đó cùng Diệp thượng thư vào hoàng cung."

      Lâm Lang gật đầu tỏ vẻ biết, mở cửa ra ngoài, liền thấy Thiển Ngữ vội vàng chạy tới, đỡ lấy nàng, : "Đại tiểu thư hoàng thượng ban thánh chỉ tứ hôn cho ngài, tiểu thư, làm thế nào bây giờ?"

      Lâm Lang nhếch miệng cười tiếng: "Binh đến tướng chặn!"

      Người bình thường sợ người ngang ngược, người ngang ngược lại sợ kẻ liều mạng, hôm nay, nàng ngay cả mạng cũng từng mất lần còn sợ cái gì nữa?

      Lâm Lang dẫn theo Thiển Ngữ từ trong viện ra. Vừa ra ngoài thấy ngay Diệp Cẩn Huyên thân y phục bằng gấm màu vàng nhạt thêu kim tuyến, ngay cả cổ áo và ống tay áo cũng được khảm hạt lưu ly sáng long lanh, đầu chải búi tóc Lăng Vân cao, cắm vài cây trâm Phượng Vĩ bằng vàng lấp lánh.

      Diệp Cẩn Huyên nâng thánh chỉ trong tay đứng ở ngoài sân, thấy chủ tớ hai người tới, nàng hừ lạnh tiếng: "Muội muội có phúc, lại được Hoàng thượng đích thân tứ hôn! Còn mau tiếp chỉ?"

      Lâm Lang nghĩ mình quỳ xuống, mặc dù là thánh chỉ trang nghiêm tôn quý, nhưng cũng phải xem là người nào hạ chỉ! Nếu là thánh chỉ của Triệu Tễ, trong mắt của nàng cũng chỉ là đống thối hoắc đó mà thôi (là người văn minh, thể chữ thô tục – lời của tác giả).

      Nhưng tại, là, nàng đứng dưới mái hiên của người khác. Hai là, dù nàng có miệt thị khiêu khích hoàng quyền, dù sao cũng nửa chết nửa sống rồi, cùng lắm bị chém đầu cũng có gì đáng ngại, nhưng nàng thể để Lăng phu nhân cùng Thiển Ngữ bị liên lụy được.........! Mặt khác, nàng còn có việc vẫn chưa xử lý xong, cứ như vậy nhanh chóng chết thêm lần nữa quả là đáng buồn.

      Lâm Lang suy nghĩ lát: Nàng là đại tiểu thư co được dãn được, vậy trước tiên cứ chịu phục chút !

      Diệp Cẩn Huyên hài lòng nhìn Diệp Lâm Lang quỳ xuống, cười lạnh tiếng, cao giọng đọc thánh chỉ: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Nhị tiểu thư Diệp Lâm Lang của Binh bộ Thượng thư Diệp Văn Trung, dung mạo xinh đẹp, đoan trang hiền thục. . . . . . Nay gả cho Vãng sinh Thành chủ. Khâm thử!"

      Lâm Lang nhận thánh chỉ, lạnh nhạt : "Ngô Hoàng Vạn tuế Vạn tuế Vạn Vạn tuế."

      Thánh chỉ này cũng chỉ là ra sức khen ngợi tán dương nàng, sau đó lấy cớ để nàng gả cho Vãng sinh Thành chủ. Thực ra cũng có gì mới mẻ, chỉ là Vãng sinh Thành chủ này, Lâm Lang từng nghe qua.

      Nghe bên ngoài đồn đại, uống máu tươi ăn thịt người, mặt xanh nanh vàng; gả cho , chắc chắn phải là chuyện tốt đẹp gì. Cũng phải thôi, thánh chỉ do Diệp Cẩn Huyên đưa tới mà là chuyện tốt ngày mai mặt trời cũng mọc nữa rồi.

      Lâm Lang nhìn biển cỏ xanh biếc trong sân viện, suy nghĩ chút, nàng và Vãng sinh Thành chủ, người ra người, quỷ ra quỷ, quả là tuyệt phối!

      Diệp Cẩn Huyên thấy nàng nhận chỉ, tiến lên bước, giọng : "Muội muội có phải là người hay tỷ tỷ biết, nhưng nghe Vãng sinh Thành chủ này được xưng là Quỷ kiến sầu, mặt xanh nanh vàng, ăn thịt uống máu người. Tỷ tỷ hi vọng muội muội tự giải quyết cho tốt!"

      Diệp Cẩn Huyên xong cười ha ha hai tiếng, vỗ tay cái, nhìn mấy nha hoàn nâng khay đứng đằng sau : "Ngày mai Vãng sinh Thành chủ tới kinh thành, buổi tối Hoàng thượng tổ chức yến tiệc tại Hàm Nguyên điện, ngươi cũng được mời tới đó tham gia. Đây là trang sức và y phục chuẩn bị cho ngươi. Đến lúc đó, đừng làm cho Diệp gia mất mặt."

      Diệp Cẩn Huyên xong, đầu cũng quay lại liền nhanh chóng rời khỏi Bách Thảo viên. ra Diệp Cẩn Huyên cũng muốn diễu võ dương oai phen, nhưng kể từ tối hôm qua nàng bị hù dọa, hôm nay lại xảy ra chuyện của mẫu thân, nàng đối với Diệp Lâm Lang thực cũng có chút sợ hãi.
      miu901, minhminhle, honglak3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :