Chương 91 Ngủ lại hoàng cung
Editor : Pé_nấm_xì_tai
Lý Nguyên Dịch tạm thời an bài, nhưng cũng thỏa đáng. an bài Lâm Lang ở Vân Tiêu điện, còn Quân Thương nghỉ ngơi ở Thừa Càn cung. Mặt ngoài đều bình thường, cung điện hai nơi này quy chế khá cao, đủ để biểu lộ thái độ tôn trọng Quân Thương cùng Hòa Lâm lang, nhưng ngẫm nghĩ liền phát mấu chốt trong đó, vị trí Vân Tiêu điện gần với Cam Lộ điện của hoàng hậu, chuyện này , Thừa Càn cung cùng Vân Tiêu điện trống đánh xuôi, kèn thổi ngược ; vừa khéo bên đông bên tây, lỡ như xảy ra chuyện gì, tin tức thông truyền tất nhiên chậm hơn nhiều !
Lâm Lang nghe an bài của , sau đó tầm mắt chuyển về phía Lý Nguyên Dịch ánh mắt chợt lóe lên, trong mắt sáng lóa tràn ra nụ cười cợt nhã, xoay người chu mỏ kéo ống tay áo Quân Thương chịu buông tay : "Ta muốn ở cùng chàng !"
Nàng vừa xong câu đó, sau lưng bọn cung nữ thái giám lại nhịn được phát ra hồi than , toàn bộ đều mở to mắt vốn có chút buồn ngủ nhất loạt nhìn về phía nữ tử trước mắt —— nghe vị nữ tử này trước kia là nhị tiểu thư phủ Diệp thượng thư , nghĩ đến cũng là tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa , tại sao có thể trước mặt người lôi kéo ống tay áo nam tử còn muốn ở cùng nhau ? Đây cũng quá kinh thế hãi tục rồi .
Bất quá, chờ mọi người từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, trong mắt vài cung nữ dần ra hâm mộ ghen ghét đố kị đan nhau, nhìn qua buồn cười !
Trong lòng Lý Nguyên Dịch là bảy ngoặt mười tám cong , ánh mắt rét lạnh quét qua đám người sau lưng, tươi cười hướng Lâm Lang : "Tạ tiểu thư dù sao cùng Thành chủ nam chưa cưới nữ chưa gả, nếu ở cùng chỗ, sợ là hợp thích ! Vì suy nghĩ cho danh dự tiểu thư, hạ quan an bài thế này cũng là muốn tốt cho người !"
Lâm Lang nghe vậy, thân thể tựa tại trong ngực Quân Thương, cười khẩy nhìn về phía : "Bản tiểu thư còn để ý danh dự, ngươi quan tâm quá làm gì ? Chỉ là. . . . . . . . . . . . . Bản tiểu thư cũng phải khăng khăng muốn ở cùng Thành chủ , kỳ . . . . . . Cũng có thể chọn cách khác !"
Lý Nguyên Dịch vốn nghe Lâm Lang nàng thèm để ý, trong lòng sốt ruột, nếu là khiến hai người này ở cùng chỗ, phá hỏng chuyện của hoàng thượng, quả gánh nổi, lúc này lại nghe Lâm Lang chọn cách khác , mặt khỏi cười tươi như hoa: "Hạ quan ! Tiểu thư là người tuân thủ lễ nghĩa , làm sao . . . . . . . . . . . . . . Ha ha, tiểu thư mời !"
Lâm Lang cười híp mắt nhìn : " Biết hay biết giữ lễ nghĩa bản tiểu thư quan tâm ! Ngươi cần phải nghe cho kỹ ! Nghe chốc lát nữa cũng đừng oán trách bản tiểu thư chưa ràng !"
Quân Thương thấy đáy mắt Lâm Lang lộ ra giảo hoạt, ánh mắt hàm chứa cưng chìu mỉm cười, đưa tay ôm thắt lưng nàng , con ngươi nhíu lại, hàn khí nguy hiểm trong nháy mắt chiếm lấy cả đáy mắt !
Bàn tính của Triệu Tễ đánh rất vang, thời thời khắc khắc đều quên đánh chủ ý lên người Lâm Lang; chỉ là, Triệu Tễ lá gan , cho là bản thân có hai núi dựa U Minh cùng Thái Tố liền sợ trời sợ đất rồi sao ?
Mâu quang Quân Thương cũng có trực tiếp nhìn về phía Lý Nguyên Dịch, Lý Nguyên Dịch đánh rùng mình cái , chỉ cảm thấy từ sau lưng dâng lên cỗ ớn lạnh rét mà run, gượng cười : "Tiểu thư mời , mời !"
Lâm Lang nhìn , cười vẻ mặt vô tội, đáy mắt cũng là thể khinh thường kiên định: "Ta cùng Thành chủ là phu thê, dĩ nhiên là muốn làm bạn tùy tướng. là ta ở cùng phòng Thành chủ ; hai là Thành chủ ở cùng phòng ta. Người xem cái nào thích hợp, chọn !"
Quân thương nghe được lời Lâm Lang, cả người bỗng nhiên run lên, trong con ngươi tĩnh mịch lộ ra vui mừng vô hạn, cúi đầu nhìn về phía Lâm Lang, vừa đúng chống lại ánh mắt sáng long lanh của Lâm Lang, bất giác hé ra nụ cười dịu dàng—— đời này kiếp này đây là lần đầu tiên Lâm Lang ở trước mặt người khác thừa nhận quan hệ hai người !
"Chuyện này. . . . . . . . . . . . . sợ là cả hai đều thích hợp ! Người phải còn chưa cùng Thành chủ bái đường sao ?" Lý Nguyên Dịch nghe xong lời Lâm Lang, chỉ cảm thấy trán toát đầy mồ hôi ; hoàng thượng mặc dù muốn xử trí nử tử trước mắt thế nào, nhưng tâm tư của hoàng thượng cũng đoán được chút ——hoàng hậu nương nương tương lai tự xưng là phu thê cùng nam thân khác , như thế sao được ? Hơn nữa , còn là nam quả nữ ở chung phòng cả đêm !
Nếu hoàng thượng chỉ muốn vui đùa cho qua, để nàng ở trong lòng cũng thôi, nhưng trải qua mấy ngày nay , thấy hoàng thượng nóng lòng lo lắng, biểu này chứng thực người động tâm , lại Diệp nhị tiểu thư vốn chính là. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Hoàng thượng đối với nàng luôn hổ thẹn, vị trí hoàng hậu là tuyệt đối thiếu được, chỉ sợ chuyện này đến tai hoàng thượng, người rất tức giận, tất nhiên giận chó đánh mèo lên mình !
Trong lòng Lý Nguyên Dịch hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng để Lâm Lang cùng Quân Thương ở chung phòng : " Tuy rằng quá quan trọng việc lễ giáo bị là văn nhân cổ hủ, nhưng Đại Dận hướng đến việc siết chặt pháp lễ , tiểu thư ngây thơ thuần lương có lẽ chỉ là nhất thời bướng bỉnh nhưng trong mắt thế nhân lại phải vậy, việc này mong tiểu thư suy xét cẩn thận !"
Lý Nguyên Dịch xong, len lén xem xét sắc mặt Quân Thương mặc dù trầm cũng có nổi giận, rồi mới hướng Lâm Lang lộ ra nụ cười ranh mãnh : "Nếu tiểu thư muốn cách Thành chủ quá xa, có thể chuyển đến ở Tử Hà cung sát vách Thừa Càn cung !"
Lâm Lang nghe mực ngăn cản nàng và Quân Thương ở cùng chỗ, cười lạnh : "Trong cung này quy củ quá nhiều, bản tiểu thư sợ là tiếp thu nổi!" Xoay người hướng Quân Thương : " Chúng ta xuất cung ! Ta muốn ở lại nơi này !"
Quân Thương nghe vậy, đáy mắt thoáng qua tia tối tăm, trầm giọng trấn an nàng : "Thương thế của nàng còn chưa khỏe, bôn ba cả đêm, cứ ở lại nghỉ ngơi đêm ! Tóm lại chỉ có tường ngăn cách !"
Lâm Lang nghe lời Quân Thương tựa hồ có chút giật mình, mở to đôi con ngươi sáng trong nhìn Quân Thương, trong lúc nhất thời quên cả chuyện.
Ở trong ấn tượng của nàng, Quân Thương luôn là hai, kiên định cường thế, thế nào lần này lại thỏa hiệp trước Lý Nguyên Dịch ?
Quân Thương bị Lâm Lang nhìn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm xúc thể giãi bày, ở giữa quấn quanh chua xót khó nhịn, đáy mắt nhất thời nửa sáng nửa tối lần lượt thay đổi, cuối cùng vẫn kiên định, xoay người nhìn Lâm Lang, hướng về phía Lý Nguyên Dịch cất tiếng: “ an bài !” Triệu Tễ nếu cũng muốn đem Lâm Lang liên lụy vào chốn hiểm nguy, sao lại để nàng lâm vào nguy hiểm chứ!
Nếu như thể xác định mình có thể bảo vệ nàng vạn vô nhất thất ( sơ hở), trước tiên phải bài trừ hết thảy mối nguy cơ xung quanh nàng!
Lâm Lang cứ như vậy nhìn Quân Thương, thấy ánh mắt kiến định của Quân Thương, bên trong con ngươi trong suốt che giấu chút nào hàm ý nghi hoặc cùng khó hiểu khiến nét mặt Quân Thương cơ hồ có chút chật vật!
Cuối cùng, Lâm Lang thở dài hơi, bướng bỉnh khoác lên cánh tay Quân Thương, giọng dịu dàng mang theo ý làm nũng: “Ngực ta đau quá, được, chàng ôm ta!” Nếu cho rằng, lễ nghi thế tục chẳng là gì? Nàng tất nhiên chẳng để ý, mà Quân Thương cũng phải là người quan tâm những thứ này, nhưng thái độ tại của Quân Thương là thế nào?
Trong lòng nàng cười khổ, cách làm của Quân Thương làm lòng nàng có hơi chua chát, khó chịu! Nhưng mà, nàng biết nguyên nhân tuyệt đối đơn giản như vậy.... Quân Thương, ra là chuyện gì mà thể thẳng thắn cùng nhau đối mặt
Lý Nguyên Dịch nghe Quân Thương lên tiếng, phảng phất như được đại xá, lập tức hướng về đám thái giám cung nữ sau lưng : “Còn mau dẫn đường cho Thành chủ cùng tiểu thư!”
Quân Thương nhìn thiếu nữ quật cường bướng bỉnh, cánh tay dài duỗi ra ôm ngang nàng nâng lên, Lý Nguyên Dịch thấy cảnh này, thể làm gì hơn là nhắm hai mắt!
Quân Thương ôm Lâm Lang, sau lưng Lý Nguyên Dịch mang chúng cung nữ thái giám theo.
Ánh trăng như nước chảy rải xuống hàng đá xanh mặt đất, phát ra hào quang màu bạc lạnh lẽo, Lâm Lang nằm ở trong ngực Quân Thương, tâm tình hờn giận cắn lên ngực !
Thân thể Quân Thương cứng đờ, giơ tay lên ở mông nàng vỗ , Lâm Lang tựa như con thỏ sợ hãi, lập tức ngừng cắn, sau đó mặt vọt lên vẻ đỏ ửng khác thường!
Quân Thương nhạy cảm phát giác Lâm Lang xấu hổ, tâm tình lập tức thoải mái hơn nhiều, bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn!
Những người khác cõ lẽ thấy, nhưng Lý Nguyên Dịch cũng lại đem động tác quấn quýt Quân Thương cùng Hòa Lâm Lang thu vào trong mắt, cách áo choàng thân mật có lẽ sao, nhưng trong lòng đối với chủ tử mình dâng lê tia đồng tình. Mặc kệ Vương phi Tạ Hoắng Thanh trước kia hay vẫn là Diệp Lâm Lang, tại gọi là Tạ tiểu thư, hoàng thượng có lẽ chưa bao giờ lưu ý qua, cũng chưa từng phát , nhưng vẫn thấy ràng người thiếu nữ này tỏa ra khí thế kiệt ngạo bất tuân, người như thế, bất luận đúng sai, chỉ cần trong lòng nhận định thậm chí biết trả giá tất cả cũng hề do dự, ngược lại nếu phải mong muốn trong lòng, nhất định để bản thân chịu ủy khuất!
Rất ràng, mặc kệ thiếu nữ trước mắt này cùng trước kia ra sao, từng là người nào, tại nàng nhận định Vãng Sinh Thành chủ, nếu , Thành chủ quyết định rời cung nàng liền nghe theo!
Hơn nữa, còn điều thể , hoàng thượng cùng Quân Thương, căn bản thể so sánh. Người sáng suốt đều biết lựa chọn thế nào! Hoàng thượng muốn ôm được mỹ nhân về, chỉ sợ là phí công vô ích rồi!
tới Tử Hà cung, Lâm Lang có lời muốn với Quân Thương, khiến Lý Nguyên Dịch đành dẫn người hầu chờ ngoài điện, Lý Nguyên Dịch muốn cùng tiến vào, lại bị Quân Thương lạnh lùng ngăn trở!
Quân Thương ôm Lâm Lang vào trong điện, Lâm Lang rất phối hợp buông lỏng cánh tay choàng cổ , sau đó hai tay ôm đầu vài Quân Thương mở to hai mắt nhìn , trong mắt bình thản che giấu chút nào vẻ tìm tòi nghiên cứu khiến nội tâm Quân Thương căng thẳng.
Quân Thương duỗi cánh tay dài ra ôm nàng đến giường, tự tay đắp chăn cho nàng, trịnh trọng nhìn Lâm Lang, thanh trầm thấp đầy từ tính, mang theo trấn an làm tâm Lâm Lang xao động: “Lang nhi! Nàng tin tưởng ta ?”
Lâm Lang gật đầu: “Ta tin chàng, nhưng ta muốn chàng có chuyện gạt ta! Lấy tính tình của chàng, làm sao lại thỏa hiệp với cầu của Lý Nguyên Dịch? Ta muốn biết lý do!”
Quân Thương nghe vậy, nét mặt thâm thúy như cái đầm cổ tỉnh nước hề gợn sóng, vỗ vào lưng Lâm Lang: “Lang nhi! Ngoan!”
Lâm Lang cho là kế tiếp Quân Thương với mình lý do làm vậy, nhưng đợi nửa buổi, Quân Thương lại phảng phất như chẳng có gì!
Lâm Lang rất nghi hoặc nhìn Quân Thương, lại cái gì cũng hỏi, trần thuật giống như kể chuyện xưa: “Ngày đó ở lãnh cung, ta thấy chàng, U Minh chàng tự phế pháp lực, tập kích sau lưng muốn giết chàng, là A Tử cứ chàng, sau đó chàng mang theo..... Diệp Cẩn Huyên cùng A Tử, ba người các ngươi cùng nhau!”
“Ta chưa bao giờ tin lời U Minh chàng bỏ thân pháp lực, thế nhưng ngày đó, U Minh dẫn ta trở về Ngọc Lâm uyển, ta gặp được chàng..... Ta đứng ở đại môn Vân Đình quán, chàng gặp Diệp Cẩn Huyên.... Chứng ta cơ hồ gặp thoáng qua, chàng tựa như.... quen biết ta!”
Lời Lâm Lang đứt quãng giống như dùng hết hơi sức cả đời, giọng tuy bình thản, nhưng trong đó lại tràn ngập cảm giác đau lòng cùng bất lực!
Nàng vẫn cho là chỉ cần mình kiên định tin Quân Thương phế bỏ pháp lực, Quân Thương chắc chắn đến cứu nàng, tâm dàn tĩnh lại, nhưng biết, ra sâu trong nội tâm của nàng đều tràn ngập lo lắng cùng bất an!
Quân Thương đêm nay nếu có thể tới Cấm Cung, dĩ nhiên là pháp lực hề bị phế bỏ, phần tâm tư tính toán này là sáng suốt, thế nhưng, từ trong đáy lòng Lâm Lang cảm thấy có chuyện gạt nàng, cảm giác đó hề dễ chịu chút nào!
Biển người mênh mông, gặp thoáng qua mà quen biết, hơn nhiều năm trước kia, nàng luân hồi chuyển thế, có phải cũng từng cùng Quân Thương gặp thoáng qua như thế?
Đối mặt trước tình , nàng cũng chỉ là nữ tử yếu đuối!
Quân Thương đem thần sắc Lâm Lang tràn ngập hoang mang bất lực thu vào trong mắt, tâm thần khẽ động, nắm tay của nàng: “Ta biết!” đứng dậy ngồi vào giường, dịu dàng đem Lâm Lang ôm vào trong ngực, “Ngày đó ta thấy được nàng!”
Quân Thương muốn giải thích với Lâm Lang, lại phát giác như đánh mất ngôn ngữ; Lang nhi của ..... muốn thấy mình thể bảo vệ nàng, muốn giống lâu trước kia trở thành trói buộc của nàng, nghĩ phải bảo vệ nàng, đem những thứ tốt nhất dành cho nàng!
“Chàng thấy được ta.....” Cổ họng Lâm Lang như bị ngăn lại, nàng muốn hỏi Quân Thương nếu thấy nàng, tại sao ra tay cứu nàng thoát khỏi U Minh, lưu lại nàng, tại sao giả vờ như biết, thấy nàng đây? có biết rằng, tầm mắt lướt qua nhau như người xa lạ, trong nháy mắt lòng của nàng giống như chia năm xẻ bảy, cái loại đau đớn thấu xương ấy nàng thể chịu được!
Thế nhưng, cuối cùng nàng cái gì cũng hỏi, chỉ lẩm bẩm lặp lại này!
“Ngươi thấy được ta.....” Nhìn thấy ta sao! tốt....
Trong con ngươi của nàng hàm chứa mất mát lừa được ánh mắt của Quân Thương, Quân Thương trầm giọng ở bên tai nàng : “Lúc ấy ta cùng với U Minh đấu pháp, bị thương rất nặng, mà lúc gặp nàng pháp lực mới chỉ khôi phục nửa, căn bản phải đối thủ của U Minh, mà nàng ở lại chỗ U Minh dưỡng thương, ra cũng phải là chuyện xấu!”
thanh Quân Thương trầm thấp, ngữ khí thong thả, giống như đến vấn đề bình thường!
Lâm Lang nghe xong, chỉ cảm thấy tâm thần hoảng hốt, nàng cảm thấy Quân Thương có chuyện gạt nàng, nhưng nàng lại thể tin tưởng Quân Thương, nàng nỗ lực khuyên mình, Quân Thương đều là , là mình quá đa tâm mà thôi!
Nàng ngẩng đầu nhìn Quân Thương, khóe môi giương lên nụ cười nhàn nhạt: “Hóa ra là như vậy!” xong, nàng nhanh chóng cúi đầu, muốn che giấu tia buồn bã nơi đáy mắt!
Quân Thương chạm đến ánh mắt ảm đạm của Lâm Lang, trong lòng dâng lên tia đau lòng, đáy lòng vang lên giọng : Lang nhi, ta hy vọng nàng khôi phục thân phận vốn có, trôi qua vinh hoa bình an, mong rằng ta có thể bảo vệ nàng đời vô lo! Ta thỏa hiệp với bất kỳ người nào, có thể để ta thỏa hiệp, chỉ có mình nàng....
Lúc này, ngoài điện truyền đến thanh của Lý Nguyên Dịch: “Thành chủ, thời gian còn sớm, hạ quan mang ngài qua Thừa Càn cung!”
Quân Thương nghe vậy cau mày, từ trong mũi hừ lạnh ra tiếng!
Lâm Lang thở dài hơi, xoay người chui vào trong chăn: “Được rồi được rồi, chàng mau !” Nếu Quân Thương , tự nàng tìm đáp án vậy!
Lâm Lang dự cảm đêm nay đáp án nàng tìm rất nhanh được công bố!
Quân Thương đáp ứng tiếng, thay Lâm Lang kéo chăn, lúc này mới sải bước ra ngoài!
Chương 92 Thanh Tiêu bảo kiếm lúc mấu chốt phát huy tác dụng
Editor : Pé_nấm_xì_tai
Đưa mắt nhìn Quân Thương rời , ở trong đêm tối nàng chậm rãi ngồi dậy, tròng mắt trong suốt tản ra ánh sáng kiên định.
Ánh nến chập chờn, tiếng nước giọt trong đồng hồ nước trong màn đêm yên tĩnh phá lệ ràng, từng giọt từng giọt, giống như đánh sâu vào nội tâm nàng, chuyện cũ trước kia cũng hóa thành từng gợn sóng lăn tăn, phiêu tán mở ra, kích thích dòng suy nghĩ của nàng.
Trừ bỏ nhân gian luân hồi mấy đời, kiếp trước, nàng thể bảo vệ được , kiếp này, nàng quyết cho phép chuyện như vậy tái diễn lần nữa ! Tối nay, thái độ kỳ quái của Quân Thương làm lòng nàng treo cao, trong lúc suy tư nội tâm nhịn được dâng lên nồng đậm sầu lo , có cảm giác như sắp rời xa nàng vậy !
Nhân thế luân hồi trăm ngàn năm, chữ tình, nàng vẫn như cũ nhìn ra. sớm biết, mình có tuệ căn, nếu buông bỏ được bốn chữ, chính là thiên quân trọng thạch [ 1 ], nàng muốn nỗ lực làm được, vẫn như cũ bị ép tới thở nổi !
[ 1 ] Nhất quân = Tam thập cân, thiên quân = 3 vạn cân, thiên quân trọng thạch thường để dùng chỉ vật gì đó rất nặng hoặc chỉ lực lượng lớn.
Sát vách mọi thứ đều yên tĩnh, bóng tối trầm làm nổi thanh kêu huyên náo của côn trùng, giống như hô hoán ban đêm rét lạnh trôi qua nhanh chút .
Trong màn đêm thanh lệ gió mát , Tử Hà cung rộng lớn lại im ắng tiếng động, chỉ còn tiếng nước giọt trong đồng hồ nước vọng ở bên tai !
Nàng ngồi yên được nữa, sờ sờ Thanh Tiêu bảo kiếm cất giấu trong vạt áo, đứng dậy tới gian phòng phía ngoài.
Mặc dù Thanh Tiêu bảo kiếm là bội kiếm của nàng, nhưng pháp lực còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên chưa thể dùng được, nhưng cầm trong tay có thể tiếp thêm sức mạnh cho nàng, hơn nữa Thanh Tiêu bảo kiếm mặc dù phản ứng hơi chậm chút, nhưng lúc mấu chốt chừng có thể cứu mạng !
Cung nữ thái giám gác đêm thấy nàng ra ngoài, lập tức tiến lên đón: "Tiểu thư! Người muốn đâu ?"
Lâm Lang ngước mắt nhìn lên cung nữ trung niên dẫn đầu, thân y phục thêu hoa màu xanh lam, tay đeo dải lụa bằng gấm màu thêu trăm hoa trắng giống như đám mây bay, đầu cài trâm ngọc trong đêm tối lóe ra ánh sáng, nàng có mặt trong vườn ngự uyển chứng tỏ phải cung nữ thân phận tầm thường, mặt nàng tròn trịa, hề có chút nếp nhăn nào, ánh sáng trong mắt nhu hòa như nước, chỉ là thỉnh thoảng lóe lên tia sắc bén lại làm cho người ta dám khinh thường !
Tầm mắt Lâm Lang chạm đến huyệt thái dương hơi nhô ra của nàng, gật đầu cái —— cũng là người có võ công !
Lâm Lang hướng về phía cung nữ trung niên cười : " ngủ được, ta muốn dạo chút, các ngươi nên làm gì làm cái đó ! cần để ý tới ta !" Lý Nguyên Dịch lại phái cung nữ biết võ công tới coi chừng mình , là ngoài dự liệu của nàng !
Ngay tại lúc đó, lo lắng cho an nguy của Quân Thương ngày càng nồng đậm !
Cung nữ nghe Lâm Lang thế, xoay người lại hướng mọi người sau lưng : "Các ngươi c1o bổn phận gì làm cái đó !" Tiếp đó lại cười hướng Lâm Lang tự giới thiệu, "Nô tỳ họ Hàn, trong cung mọi người gọi nô tỳ Hàn ma ma. Bên ngoài tiết trời giá rét, thương thế tiểu thư chưa lành, đừng nên ra ngoài, ở trong điện là tốt nhất !"
"Nếu như . . . . . . . . . . . . . Tiểu thư ngủ được, nô tỳ có thể bồi tiểu thư chuyện đánh cờ tiêu khiển lát ?" Nàng cười nhu hòa đề nghị, thân thể như bàn thạch ngăn ở trước mặt Lâm Lang chịu dời !
Lâm Lang cười như cười nhìn về phía nàng, trong con ngươi bắn ra ý lạnh thấu xương, trong lúc lơ đãng tản ra khí thế uy nghi làm nội tâm Hàn ma ma hết sức chấn động. . . . . . . . . . . . .
"Hàn ma ma, bản tiểu thư cũng chỉ đáp ứng lời mời hoàng thượng cùng Lý đại nhân ở trong cung đêm, chắc hẳn đạo đãi khách trong cung còn chưa đến mức quản tự do khách nhân chứ !" thanh Lâm Lang trong trẻo như châu ngọc, lọt vào trong tai người nghe lại thoáng ánh lên thể trái nghịch khí độ, " tại ta c1o tâm tình chơi cờ, càng muốn hàn huyên với ngươi , nhưng nhắc đến tâm , nếu như đổi lại là người khác, có lẽ bản tiểu thư có chút hứng thú !"
Hàn ma ma nghe vậy, kính cẩn nghe theo cúi thấp đầu, hướng về phía đám người sau lưng duỗi tay ra, hỏi "Có thể bồi tiểu thư chuyện phiếm là phúc khí của các nàng , biết tiểu thư nhìn trúng ai trong số họ ?"
Lâm Lang hừ lạnh tiếng: " Bọn họ ?"
Hàn ma ma nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Lang, trong lòng dâng lên dự cảm xấu: "Nếu các nàng hợp ý tiểu thư, nô tỳ có thể. . . . . . . . . . . . . . . " Lý đại nhân giao phó, đối với vị tiểu thư này phải nâng cao tinh thần, lại càng thêm thể đắc tội, nếu phải như thế, nàng sớm để ý tới !
Lâm Lang cắt đứt lời của nàng…………., thanh hòa hoãn lộ ra vẻ ủy khuất rành việc đời , lại mang theo ý tứ thỉnh cầu , lại làm cho người ta nghe xong trong lòng sợ hãi: "Ta muốn cùng Thành chủ tâm , ngươi có thể mời tới được ?"
"Chuyện này. . . . . . này. . . . . ." Hàn ma ma tự chủ cúi đầu.
Lâm Lang cười lạnh, thanh vẫn như cũ ôn hòa nhàng : "Hàn ma ma, rốt cuộc vẫn thể sao ? Ngươi cho ta lời chắc chắn, nếu như được , ta ra khỏi phòng, thương thế của ta dù sao cũng chưa khỏi , phải sao ?"
Lâm Lang xong, giả vờ thở dài : " ra làm khách ở trong cung chẳng được chút tự do nào cả, sớm biết ta cùng Thành chủ bàn bạc, trực tiếp xuất cung cho rồi !"
Hàn ma ma nhất thời biết trả lời thế nào, nếu được, Lý đại nhân nhất định tức giận, được ! Trước mắt bộ dáng tiểu tổ tông này, nếu mình mực quản chế tự do của nàng, nàng có thể chụp tội danh bất kính lên đầu mình ?
Hàn ma ma suy nghĩ vòng vo hồi, cười : "Nhìn tiểu thư kìa, nô tỳ thấy sắc trời tối, chừng Thành chủ ngủ rồi, tiểu thư lúc này qua, phải quấy rầy Thành chủ sao ? bằng. . . . . . tiểu thư ngày mai hẳn hàn huyên với Thành chủ ?"
Lâm Lang chẳng thèm để ý tới nàng, nắm chặt khoác người nhấc chân cất bước ra ngoài.
Hàn ma ma thấy vậy, gấp rút theo: "Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . . . . . . . . "
"Ma ma ở trong điện chờ ! Ta chỉ dạo bên ngoài lát, lập tức quay về !" trong mắt Lâm Lang đông lạnh, "Tất nhiên dám làm nghịch ý ma ma!"
Hàn ma ma nghe vậy, lập tức hô lên: "Người đứng vậy nô tỳ giảm thọ mất. . . . . . . . . . . . . . " Lại dám ngăn trở Lâm Lang!
Bọn họ sống trong cung lâu, mỗi người đều thành tinh, thế nào nhìn ra Lý Nguyên Dịch đối nữ tử này khác biệt ? Thái độ Lý Nguyên Dịch chính là đại biểu thái độ của hoàng thượng, nữ tử này. . . . . . . . . . . . . . đơn giản ! Nếu đắc tội nàng, chỉ sợ ngày sau nàng trả thù , họ đều gặp đại nạn !
Sau đó Lâm Lang tự do ra ngoài phòng, Hàn ma ma hướng về phía các cung nữ nháy mắt, những người này liền ra ngoài chánh điện, ở dưới mái hiên đứng thành hàng !
Lâm Lang biết những thái giám cung nữ cũng chỉ là chấp hành mệnh lệnh bề , coi như Hàn ma ma biết võ công cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử, nàng cũng lười để ý tới họ!
Nàng chậm rãi dạo trong sân, hồi, thoải mái tới vách tường ngăn cách Tử Hà cung cùng Thừa Càn cung , nghiêng tai lắng nghe động tĩnh sát vách, biết là vì bức tường dầy cộm che chắn hay do người có pháp thuật cao thâm thi triển phép, bên kia mảnh yên tĩnh, trừ tiếng gió thổi xào xạc, ngoài ra có tiếng vang nào!
Lâm Lang ở chân tường đứng hồi, trong lòng càng phát ra lo lắng. Tay của nàng tự chủ đưa vào trong vạt áo, nắm chuôi kiếm của Thanh Tiêu bảo kiếm, Thanh Tiêu bảo kiếm hình như cảm nhận được lo lắng của nàng, rung rung hai cái !
Tâm thần Lâm Lang hơi chấn động, chỉ cảm thấy trái tim bắt đầu vận khởi dòng nước ấm, thanh nam đồng non nớt ở bên tai vang lên: "Chủ nhân lo lắng cho Thành chủ sao?"
Lâm Lang sững sờ, vô ý thức siết chặt chuôi kiếm trong tay, vui mừng ập vào lòng: "Là ngươi chuyện sao?"
thanh của nàng rất thấp, khẽ run, sau khi xong lập tức trở đầu nhìn các cung nữ đứng thành hàng dưới mái vòm cong, phát họ bị kinh động, tâm thần mới thả lỏng !
" Là ta !"
thanh non nớt lại vang lên bên tai: "Triệu Tễ cùng Thái Tố công chúa thông đồng làm bậy, muốn lấy chân nguyên Thành chủ, tiêu diệt Thành chủ, tình cảnh Thành chủ rất nguy hiểm, tại, chỉ có chủ nhân mới có thể cứu Thành chủ !"
Lâm Lang nghe xong, lo lắng hỏi : " tại pháp lực của ta hoàn toàn có, bên cạnh lại nhiều người canh chừng, làm sao mới cứu được ?"
"Chủ nhân quên rồi sao? Ta dung với máu của người , nếu ta giúp người nhớ lại toàn bộ ký ức, cũng có thể làm người khôi phục pháp lực trước kia !"
Lâm Lang vui vẻ : "Có ?" Nếu khôi phục pháp lực, những người này đều còn là trở ngại, cũng có thể giúp Quân Thương tay !
Nàng muốn ở cạnh Quân Thương cùng đối mặt với nguy hiểm !
Lâm Lang bởi vì vui mừng tột độ, thanh khẽ cao hơn chút, lời vừa ra miệng, mới phát giác, Hàn ma ma hướng bên này tới: "Mới vừa nghe được tiếng la tiểu thư, có chuyện gì ?"
Lâm Lang vội : " có gì ! Vừa nãy chân bị trẹo , giờ sao!"
Hàn ma ma thấy có gì khả nghi , nhân tiện : "À, có việc gì là tốt ! Chỉ là góc tường nấm mốc ẩm ướt, tiểu thư chớ đứng quá lâu !"
Lâm Lang đáp lời tiếng, để ý tới Hàn ma ma nữa, xoay người sang nơi khác!
Nếu sớm biết Thanh Tiêu bảo kiếm có thể giúp mình khôi phục pháp lực, nàng tất nhiên cần ngồi đứng ở góc tường trái lo phải nghĩ !
Lâm Lang ra mấy bước, rời xa chánh điện đứng ở trong sân, thấp giọng khẽ với Thanh Tiêu bảo kiếm : "Việc này nên chậm trễ, mau giúp ta khôi phục pháp lực!"
Thanh Tiêu bảo kiếm trầm mặc hồi, ở trong lòng Lâm Lang tản ra luồng sóng lo lắng, thanh non nớt lại vang lên bên tai nàng, chỉ là lần này mang theo chút dè dặt : " ra. . . . . . Ta mặc dù có thể trợ giúp chủ nhân khôi phục pháp lực, còn phải ly khai khỏi thân thể phàm nhân này mới được, hơn nữa. . . . . . . . . . . . . Hơn nữa cũng chỉ có thể khiến chủ nhân khôi phục ba phần pháp lực cường thịnh nhất . . . . . . . . . . . . . ."
Lâm Lang nghe xong lời Thanh Tiêu bảo kiếm , trái tim khó tránh khỏi mất mát. Chỉ có ba phần pháp lực sao?
Ba phần pháp lực chống lại Thái Tố công chúa, vậy có phần thắng sao ?
Chỉ là, trong ấn tượng của mình pháp lực cường thịnh nhất hình như thấp, lại , chung quy có ba phần pháp lực tốt hơn so với có phần nào !
Ba phần ba phần vậy ! Trong lòng Lâm Lang hạ quyết định, xoay người muốn bước vào trong điện, đột nhiên phát trong khí yên tĩnh bắt đầu khởi động luồng khí lo lắng cùng nóng vội, trong lòng nàng vừa động, lập tức vào trong điện !
Hàn ma ma theo kịp: "Tiểu thư buồn ngủ sao ?"
Nàng ngăn lại cảm giác bất an cuồn cuộn trong lòng, tận lực khiến thanh bình thản: "Ta cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi ! Các ngươi lui xuống hết !"
Hàn ma ma đồng ý tiếng, tiến lên hầu hạ Lâm Lang lên giường, thổi tắt đèn, chỉ chừa lại đèn trường minh [ 2 ] đầu giường, sau đó dẫn người lui xuống!
[ 2 ] đèn thắp sáng hoài phân biệt ngày đêm, còn gọi là trường minh đăng hoặc đèn vô tận đăng, chủ yếu dùng cho việc thờ cúng.
Lâm Lang thấy các nàng lui xuống , lập tức ngồi dậy, từ trong hoa phục lấy ra Thanh Tiêu bảo kiếm: " Nhanh lên !"
Thanh Tiêu bảo kiếm chợt lóe hào quang , hướng Lâm Lang : "Chủ nhân nằm xuống, giả vờ ngủ là được !"
Lâm Lang vừa mới nằm xuống, chỉ thấy vầng sáng Thanh Tiêu bảo kiếm càng sáng rực, lưu quang màu xanh đậm hướng mình bao vây, nàng cảm thấy hồn phách mình cùng thể xác tựa hồ tiến hành giằng co, hồn phách nỗ lực muốn ly khai thân thể, mà thể xác dùng sức trói buộc hồn phách !
trong trạng thái kịch liệt giằng co, vầng sáng màu xanh trong nháy mắt bao vây hồn phách rời thân thể nửa, nàng chỉ cảm thấy có lực kéo mạnh, cũng đứng ở trước giường !
Chương 93 U Minh sử dụng tuyệt sát thuật
Editor : Pé_nấm_xì_tai
Vầng sáng màu xanh dần dần tiêu tán, còn dư lại tầng hơi nước xanh nhạt mông lung lượn lờ trong phòng, ánh nước bốc lên vầng sáng nhàn nhạt, Lâm Lang chỉ cảm thấy thân thể chợt bẫng, quay đầu lại thấy thân xác nàng nằm giường, hai mắt nhắm nghiền, mặt mũi an tường, giống như ngủ thiếp .
Nàng nhìn người nằm giường, theo bản năng giơ tay muốn vén màn sa mỏng , nơi bàn tay tiếp xúc , lại giống như chạm vào hư —— màn lụa xuyên thấu qua cánh tay nàng, nhàng lung lay !
Nàng cả kinh, nâng lên ống tay áo, nhìn khối thân thể trước mắt —— áo yếm màu trắng thêu những bông hoa lượn sóng, hoa phục màu ngọc bích rộng thùng thình , bên hông quấn dải lụa trắng , dưới vạt áo thêu đủ loại sắc hoa xanh biếc, hai thước tơ lụa y hệt suối tóc đen mượt từ sau thùy tai rủ xuống trước ngực, làm nàng có chút xa lạ đồng thời lại cảm thấy khỏi quen thuộc, tựa như, nàng vốn có dáng vẻ như vậy !
"Đây là bộ y phục mà lúc trước chủ nhân thích nhất , Thanh Tiêu bảo tồn tốt! Chủ nhân mau !"
Thanh Tiêu bảo kiếm mang theo ý tứ lấy lòng xong, thân thể lắc lư cái, thanh quang chợt lóe, liền rơi vào trong tay Lâm Lang !
Lâm Lang nhìn thanh bảo kiếm thượng cổ trong tay , kịp truy hỏi thân thể mình sao lại biến thành hư ảo , gật đầu cái, nhàng nhảy cái liền bay ra ngoài điện !
Trong sân viện Thừa Càn cung, bên dưới bầu khí yên tĩnh chứa sóng ngầm bắt đầu khởi động, cũng nghe thấy tiếng vang nào, vào chánh điện, nghe thanh gào thét, nguy hiểm nặng nề !
Nếu là người am hiểu thuật pháp, nhất định có thể nhìn ra tòa cung điện nguy nga được cao nhân dùng thuật pháp kết thành kết giới hư ảo , đem thanh trong điện cùng ngoại giới ngăn cách !
Lúc này, trong chánh điện Thừa Càn cung bao trùm vùng tăm tối, cuồng phong tàn sát bừa bãi, trong bóng tối ánh sáng màu vàng đột phá giao thoa với ánh sáng đen trắng bắt đầu khởi động, hơi thở trong nháy mắt biến ảo khôn lường !
Hai tia sáng đen trắng cùng tia sáng màu vàng va chạm bắn ra lưu quang nhàn nhạt mơ hồ có thể nhìn thấy , nữ tử áo đen đứng ở trung tâm cuồng phong, lúc tay áo tung bay bàn tay vươn lên trước, hai luồng lưu quang đen trắng giao triền tán loạn ùn ùn kéo đến cuốn lấy cả tòa đại điện, mang theo cơn lốc tàn phá bừa bãi, giữa trận thế bén nhọn tạo thành thanh bảo kiếm hắc bạch, thẳng tắp đâm về nam tử áo đen cách đó xa !
Nam tử hắc y tóc đen tung bay, gương mặt góc cạnh ràng khí phách lẫm liệt mang theo khí thế thể kháng cự, trong con ngươi hàn khí ngập trời như muốn đóng băng mọi thứ, ràng như sát tinh lâm thế, rồi lại làm người ta ở trong đó cảm nhận được bất khuất cứng cỏi cùng oai phong !
Thời điểm nghìn cân treo sợi tóc ngàn quân nguy kịch, quanh người vầng sáng vàng trong suốt đột nhiên xuất , lao vào cuốn tới kiếm quang hắc bạch ngăn trở vòng sáng ở ngoài !
Bị trở ngại bởi kiếm quang hắc bạch lửa giận ngập trời, nhanh chóng xoay tròn muốn đâm thủng màn che màu vàng , hai công kích chạm vào nhau, tia lửa văng khắp nơi, giống như ánh sáng huyến lệ rực rỡ trong nháy mắt chiếu sáng màn đêm phủ khắp đại điện !
Bất chợt, vầng sáng vàng quanh thân Quân Thương càng sáng rực , kiếm quang hắc bạch cơ hồ nổi áp lực của nó, khó khăn lắm lui về sau hai bước, mới miễn cưỡng chống đỡ !
Khăn che mặt của Thái Tố công chúa bị gió thổi phất lên, lộ ra dung nhan tái nhợt—— nàng cắn môi, bởi vì dùng hết toàn lực, da thịt trắng như sứ mạch máu khởi động, liếc mắt nhìn qua giống như vô số nhuyễn trùng ngọ nguậy , làm cho người ta nhìn mà kinh tâm sợ hãi !
thanh Quân thương trầm thấp vang lên trong đại điện: "Bổn tọa nể tình Lang Nhi muốn làm khó Điện hạ, Điện hạ nếu còn biết hối cải, bổn tọa. . . . . . . . . . . . nhân từ nương tay !"
Trong tươi cười Thái Tố công chúa lạnh nhạt phiếm chút u tối bất đắc dĩ, thanh cũng vô cùng kiên định: "Ít nhảm ! Kẻ địch của U Minh chính là đối địch với Bổn cung !" xong, Thái Tố công chúa cắn răng cái, lưu quang hắc bạch trong nháy mắt oành phát ra vô số hào quang chói lọi chưa từng có !
"U Minh nghịch thiên hành , Thiên Đình ngồi yên nhìn, đừng quên thân phận của phụ thân ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn phụ tử tương tàn ?"
thanh Quân thương trầm thấp nhàng, nghe vào trong tai Thái Tố công chúa cũng là lãnh khốc vô tình như gai nhọn dựng ngược , bén nhọn sắc sảo, làm lòng nàng đau đớn như bị dao cứa !
Phụ tử tương tàn ? Phụ tử tương tàn. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bốn chữ này như đạo ma chú quanh quẩn ở bên tai nàng !
"Ha ha ha. . . . . . . . . . . ." Thái Tố công chúa ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười thống khổ mang theo ngoan lệ quyết tuyệt, "Ta lựa chọn đứng bên U Minh, cũng nghĩ đến ngày phụ tử tương tàn, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. . . . . . . . . . . . . . Người kia, ta chưa bao giờ quan tâm . . . . . . . . . . . . . ."
Tiếng gió gào thét trong nháy mắt át thanh gào thét khàn khàn của nàng, chung quanh tia sáng văng khắp nơi bung ra nhiều đóa hoa diễm lệ thê lương !
Thái Tố công chúa tựa như hóa điên mãnh liệt tấn công Quân Thương, khí tức chân nguyên ngừng khởi động, sắc mặt nàng trong nháy mắt khô héo !
Quân Thương đối mặt trạng thái điên cuồng của Thái Tố công chúa, bỗng nhiên cau mày, kim quang đột nhiên mạnh hơn, lưu quang hắc bạch chợt hướng ra sau cuốn lấy, thân thể Thái Tố công chúa bị lực lượng cực lớn ném ra ngoài, tay áo phiêu diêu, khăn che mặt rơi xuống, sống lưng mảnh khảnh thẳng tắp ra dáng vẻ nhếch nhác!
Nàng như chiếc lá cách nào khống chế bị hất tung ra xa tựa như con thuyền bé chao đảo trôi lênh đênh biển khơi, cấp tốc hướng tường cao trong điện đụng vào _____
Bất chợt, trận gió từ ngoài điện lao vụt vào, giống như mang theo sinh mạng quấn quanh thăt lưng Thái Tố công chúa, sau đó, nam tử bạch y đeo mặt nạ đầu lâu nhàng rơi xuống cửa điện, đưa tay lôi kéo, Thái Tố công chúa liền rơi vào trong ngực !
“Khụ khụ....” Thái Tố công chúa phun ra búng máu, ngẩng đầu nhìn người đỉnh đầu, dung nhan trắng như tờ giấy nhất thời tràn ra vui mừng sáng ngời, “Ngươi rốt cục đến.....”
U Minh ứng lời tiếng, thân hình xoay, khiến Thái Tố công chúa đứng mặt đất, cánh tay vẫn như cũ nắm ở bên eo nàng: “Ngươi bị thương? Thương thế sao rồi?”
Thái Tố công chúa nằm ở trong ngực U Minh, nghe được lời mang theo ân cần hỏi thăm của , khuôn mặt tái nhợ vui vẻ càng sâu, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn U Minh, khẽ mỉm cười, công chúa Huyền Vũ thuộc dòng họ tôn quý thiên đình lại lộ ra bộ dáng thẹn thùng của tiểu nhi nữ: “ sao! Ta cho là ngươi trách ta tự chủ trương!”
U Minh có trả lời, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Quân Thương, mơ hồ lộ ra tia nhìn lãnh: “ ngờ thi hành Huyết Chú nghịch thiên, ngươi vẫn còn có năng lực bực này, là làm cho bản tôn kinh ngạc!”
Lúc này trong đại điện, tiếng đánh nhau ngừng, hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng gió gào thét xuyên qua khe hở cửa sổ, ào ạt thổi bay màn che, trong lúc vũ động khiến hô hấp bên trong phòng ngưng thở!
Quân Thương nghe được lời U Minh, mặt mày khí lạnh bốn phía, thân hình cao lớn cường ngạnh giống như thanh bảo kiếm sắc bén, lạnh nhạt thốt ra bốn chữ: “ nhọc ngươi quan tâm!”
“Ngươi cần mạng, tất nhiên bản tôn rảnh để tâm!” Hai măt U Minh chợt lóe, ánh mắt bắn về phía Quân Thương, “Lần trước bản tôn tha cho ngươi, lần này ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát!”
Trong mắt Quân Thương chợt lóe khinh miệt, khiến U Minh thẹn quá thành giận!
“Tiếp chiêu!” U Minh hét lớn tiếng, đem Thái Tố công chúa ôm trong ngực đẩy ra, quanh thân hắc vụ lượn quanh, luồng khí đen đậm y hệt đá sỏi hướng Quân Thương tập kích!
Lần trước, biết phải đối thủ của Quân Thương cho nên mới dùng mưu kế, bắt lấy nhược điểm uy hiếp Quân Thương để tự phế pháp lực, nhưng có ai lại biết tâm tư của ? cũng chỉ là..... Chỉ là muốn cho Lâm Lang biết chân tình Quân Thương đối với nàng...... Cũng chẳng sâu đậm như nàng nghĩ!
làm Quân Thương rơi vào con đường tiến thoái lưỡng nan, nếu như Quân Thương ngày đó chịu tự phế pháp lực, làm Lâm Lang trở nên tâm lạnh với , nếu như Quân Thương tự phế pháp lực, lại mang Diệp Cẩn Huyên...... ở trong lòng Lâm Lang vì Quân Thương nhận lầm người mà cảm thấy bi thương chua xót!
Thế nhưng, nghĩ đến bị Quân Thương nhìn thấu tư tâm, còn nhân cơ hội vì Lâm Lang làm ra hành động nghịch thiên như thế.... Điều này sao U Minh có thể chịu nổi?
Phấn vụn màu đen rơi tán loạn mặt đất, các đồ đựng vật phẩm bằng vàng bạc trong phòng, cửa sổ, trong nháy mắt những đồ vật tinh mỹ quý giá tinh xảo đều biến thành từng cục đen xì cháy sém giống như than, mà mặt đá cẩm thạch cũng trở nên lồi lõm bể vụn.
Theo tiếng rít gào của gió đêm, những mảnh phấn vụn này lấp lánh ánh sáng màu đen, tung bay khắp cả đại điện. Hủ cốt tiêu thịt (**) đem mọi thứ nguy nga lộng lẫy trong điện kéo vào địa ngục đen ngòm!
(**) giống thịt nát xương tan.
Thái Tố công chúa vung tay ngăn trở lui lại, trong mắt hàm chứa bi thương nhìn nam tử bạch y giao chiến trong vòng trung tâm, nhất thời muôn vàn suy nghĩ xông lên, trong lòng dâng lên đau đớn khó nhịn!
, quả nhiên chưa từng quan tâm nàng chút nào......
Vừa nhìn thấy U Minh thi triển ra vô số phấn vụn màu đen, trong con ngươi Quân Thương hàn quang chợt lóe, trong nháy mắt nhiều hơn tia nặng nề, vầng sáng vàng kim huyền quanh người nhất thời sáng rực lên, tạm thời ngăn trở phấn vụn màu đen tiến công, thế nhưng những nơi nó chạm qua, thanh ầm ĩ chói tai “Xùy xùy” vang lên, vầng sáng màu vàng bị phấn vụn màu đen bao vây vỡ tan từng chút , thể tích vầng sáng càng ngày càng !
Phấn vụn màu đen giống như từng đám đầu lâu người chết đáng sợ, kêu gào hướng Quân Thương xông tới, nhìn như tùy ý phiêu đãng, thế công từ tốn chậm chạp do U Minh cố ý lấy pháp thuật thúc đẩy, cũng so với đao phong bén nhọn nhất nhanh hơn mạnh hơn; lực sát thương cao hơn!
Lấy bộ xương người chết để vào nơi hàn, dùng vô số hài cốt của những người sau đó làm chất dinh dưỡng, ở Khô Lâu (ở đây Khô Lâu lại là danh từ chỉ bộ xương biết ) tạo ra hoa Bỉ ngạn màu đen, cũng tự lấy máu tươi chủ nhân, đợi đóa hoa nở tới thời kỳ toàn thịnh hái xuống, phụ trợ thuật pháp hắc ám cấm chú thuật chế thành độc dược chú thuật hủ cốt tiêu thịt.
Độc dược cùng chú thuật cùng gắn bó tồn tại, có thể nương theo ý chí chủ nhân hái lấy sinh mệnh lực hỗ trợ nguyên thần chủ nhân tăng lên pháp lực, cho dù đụng phải Đại La Thần Tiên, cũng khó mà chạy trốn!
Thấy thiên địa tràn ngập phấn vụn màu đen, Quân Thương hiểu U Minh hoàn toàn bỏ qua quang minh, đầu nhập hắc ám!
Trong lúc luồng khí màu đen cùng màu vàng giao đấu, thân thể bỗng nhiên bay lên khỏi mặt đất, xoay tròn vóng, hỏa diễm màu vàng bắn tán loạn, đốt sạch phấn vụn màu đen, còn chưa đợi rơi xuống đất, vô số phấn vụn màu đen lại nữa tụ họp, mang theo hơi thở hắc ám lãnh bao trùm thiên địa xông đến!
Thần sắc Quân Thương lộ ra lệ khí lạnh băng, hề chớp mắt tìm kiếm cơ hội chạy thoát __________ kích kia, là thử dò xét công lực sâu cạn của U Minh, nào ngờ, U Minh liền tung ra chiêu độc cũng chẳng buồn dò xét pháp lực Quân Thương.
Nghịch thiên Huyêt Chú tổn hao phần lớn pháp lực của Quân Thương, vốn đêm nay nếu chỉ mình Thái Tố công chúa để trong lòng, cộng thêm cả U Minh..... Nếu pháp lực U Minh vẫn như mấy ngày trước cũng chẳng có gì đáng sợ! Nào ngờ, ngắn ngủi vài ngày, U Minh luyện thành chiêu thuật độc chí cực bực này!
thể chết ở đây được, Lang nhi chờ !
Quân Thương trong lúc suy tư kim quang quanh thân như cương châm (kim thép) hướng về phía mặt nạ đầu lâu đen nhánh đâm tới, nhanh chuẩn vô cùng!
Last edited by a moderator: 1/10/15