1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hoàng phi - Sương Hoa (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 44:
      Editor: tiểu an nhi



      Lăng phu nhân nghe thấy lời của Tô phu nhân ánh mắt nhất thời căng thẳng, theo bản năng ôm chặt cái hộp vào trong lòng: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người, đây là của hồi môn mà nhà mẹ đẻ cho ta. Nó thành đồ của ngươi từ khi nào vậy?"

      Bộ trang sức này chứa đựng tất cả những kỷ niệm cùng tiếc nuối thời thiếu nữ; là thứ để tưởng nhớ tới gia đình của bà. Nếu phải vạn bất đắc dĩ, bà vĩnh viễn lấy ra. Hơn nữa, cuộc sống sinh tồn sau này của hai mẹ con bà còn phải dựa hết vào nó!

      Mặc kệ , cũng thể để cho Tô phu nhân đoạt được!

      Tô phu nhân hừ mũi coi thường, ánh mắt nhìn Lăng phu nhân tràn ngập khinh bỉ: "Ngươi chính thức xuất giá sao? Lấy đâu ra của hồi môn chứ?"

      Năm đó, Lăng phu nhân và Diệp thượng thư coi như là cùng nhau bỏ trốn, có hôn lễ, đây là nỗi muộn phiền của cả đời bà. Lúc này bị Tô phu nhân khinh thường ra, bà chợt cảm thấy mất mát, bi thương, hối hận, áy náy cùng đồng loạt dâng lên trong lòng; sắc mặt thoáng trắng bệch, trong mắt tích tụ đau đớn: "Ngươi. . . . . ."

      Bà muốn vì bản thân mà cãi lại mấy câu, nhưng thể được điều gì, chỉ có thể thốt lên yếu ớt, "Đây là đồ của Lăng gia ta, ta nhất định phải mang nó theo!"

      Lâm Lang bình thản nhìn Lăng phu nhân cái, lúc đưa mắt qua nhìn Tô phu nhân mặt còn tia dao động, chỉ nhàn nhạt hỏi "Bà xác định đó là đồ của bà?"

      "Đồ của bản phu nhân ta chẳng lẽ ta còn nhận ra?"

      Lâm Lang nhìn Tô phu nhân khí thế hùng hồn, mặt đỏ khí suyễn mà dối trong lòng khẽ cảm thán, trình độ dối của bà ta đạt đến cảnh giới cao nhất rồi. Bộ trang sức này mà cũng dám chiếm đoạt sao?

      Ngọc có tinh phách, chỉ sợ bộ trang sức Phỉ Thúy cực phẩm này người như Tô phu nhân kham nổi đâu!

      Lâm Lang có chút thương hại nhìn Tô phu nhân, rồi quay sang Lăng phu nhân : "Nương, nương đưa cho bà ta !"

      "Lâm Lang. . . . . ." Lăng phu nhân sững sờ, dám tin nhìn Lâm Lang, lắc đầu kịch liệt ôm chặt cái hộp trong ngực, " được, tuyệt đối được! Lâm Lang, đây là sinh mạng của chúng ta ngày sau đó!"

      Lâm Lang vỗ lưng Lăng phu nhân vài cái, khẽ ôm bà rồi : "Nương, tin tưởng nữ nhi, nữ nhi tuyệt đối để cho người khác công mà hưởng lợi. Cuộc sống sau này người cũng cần phải lo lắng, chỉ tốt hơn thời điểm nương còn là tiểu thư Lăng gia trước kia thôi!"

      Ánh mắt Lâm Lang kiên định dường như cho Lăng phu nhân ăn viên thuốc định tâm, bà kinh ngạc nhìn nàng, cánh tay ôm chặt cái hộp từ từ buông lỏng ra

      Tô phu nhân hả hê nhìn Lăng phu nhân cái, lớn tiếng với Ngọc Châu đứng phía sau: "Còn mau lấy đồ về!"

      Ngọc Châu tiến lên vươn tay ra giằng lấy cái hộp, hừ lạnh tiếng đem hộp đưa cho Tô phu nhân. Tô phu nhân cầm được vào tay ôm chặt, mặt mày hớn hở:

      "Nếu các ngươi tự giác đem đồ trả lại, bản phu nhân cũng cần truy cứu nữa! Các ngươi muốn lưu lại cũng được, Diệp phủ của chúng ta thêm ba miệng cơm cũng chẳng đáng kể gì. Dù sao, bản phu nhân nỡ nhìn mẹ con các ngươi sống ở ngoài đầu đường xó chợ. Hơn nữa, Lâm Lang vẫn mang thân phận là nhị tiểu thư của Diệp gia, ra ngoài làm mất thể diện cũng chính là làm mất mặt mũi của phủ Thượng Thư chúng ta rồi."

      Thái độ của Tô phu nhân thay đổi quá lớn, Lâm Lang khó hiểu, ánh mắt chợt lóe. Bà ta xướng tuồng gì đây? Khi ánh mắt nàng dời đến cái hộp trong lòng Tô phu nhân mây mù nghi hoặc trong lòng Lâm Lang nháy mắt tản , hoàn toàn hiểu —— Hóa ra câu “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm” quả thực lúc nào cũng có thể áp dụng!

      Nhưng có vẻ như Tô phu nhân mất bà ta tới đây là để đòi lại công bằng cho nữ nhi của mình rồi!

      Đáy mắt Lâm Lang sắc lạnh, phản chiếu ánh mặt trời lại phát ra ánh sáng lung linh, khiến Tô phu nhân nhìn thấy mà thoáng rùng mình: “Ngươi….. Ngươi trừng ta làm cái gì? “

      Lâm Lang dời ánh mắt ra chỗ khác: “Bộ đồ trang sức đó cứ tạm để ở chỗ của bà cũng được, ta chờ bà tới tận cửa cầu xin ta nhận lại. Vậy nên bà cần phải ra vẻ cảm động, tình nghĩa thế đâu, để dành sức mà về xem nữ nhi bảo bối của hà !”

      Lâm Lang xong, cùng Thiển Ngữ đỡ Lăng phu nhân ra ngoài. Trước khi bước qua cửa, nàng dừng chân, khẽ nghiêng đầu : “À, đúng rồi. Nhắc bà thêm câu, muốn giữ mạng giữ đồ cho tốt đấy.”

      Tô phu nhân cúi đầu kiểm tra, ngắm nghía trang sức trong hộp, nghe Lâm Lang mới nhớ tới Diệp Cẩn Huyên vẫn còn hôn mê bất tỉnh ở trong viện, nhìn theo bóng lưng ba người mà mắng: “Đồ là của bản phu nhân, tốt bụng muốn giữ các ngươi ở lại mà còn “rượu mừng uống, muốn uống ruợu phạt”. ra khỏi cái cửa này rồi có đói chết ở đầu đường xó chợ cũng liên quan gì đến Diệp phủ chúng ta hết!” Mắng xong lại lo lắng cho Diệp Cẩn Huyên mà than thở, vuốt ngực kêu đau.

      Ngọc Châu thấy Tô phu nhân như thế hết sức lo sợ, vội vàng tiến tới trấn an, “Phu nhân chớ buồn bực, phải thái y tiểu thư chỉ là nhất thời quá tức giận mà tụ máu ở ngực hay sao? Chỉ cần máu tan ra là tốt rồi, phu nhân nhất định phải bảo trọng thân thể. Nếu chẳng phải để cho kẻ thù đắc ý, người thân đau lòng ư?”

      Tô phu nhân hùng hổ gạt tay Ngọc Châu ra: “Yên tâm , bản phu nhân còn chưa chết!”

      Ngọc Châu vội vàng vâng vâng dạ dạ đồng ý, thời gian này Tô phu nhân vì thái độ thay đổi của Diệp thượng thư đối với nhị tiểu thư cùng Lăng phu nhân mà tâm tình được tốt. Mới ngày hôm qua còn náo loạn với Diệp thượng thư trận vì chuyện tu sửa lại Bách Thảo viên; cho nên, Ngọc Châu cũng chú ý hành động hết sức cẩn thận, chỉ sợ tự rước họa vào thân.

      lát sau, thấy tâm tình của Tô phu nhân dần dần bình ổn, nàng ta mới đỡ Tô phu nhân trở về Tiền viện.

      Mới được nửa đường, chợt thấy nha hoàn áo xanh vội vàng chạy tới, là nha hoàn nhị đẳng trong viện của Tô phu nhân. Bà ta thấy nàng ta hớt hơ hớt hải khó chịu mắng: “Chạy cái gì? Có tiểu quỷ đuổi theo đằng sau bắt đầu thai hả?”

      Nha đầu hoảng sợ quỳ sụp xuống : “Phu nhân, lão gia ở trong viện đợi phu nhân lâu, thấy phu nhân trở về, mới sai nô tỳ tìm phu nhân.”

      Tô phu nhân ngẩn ra: “Có chuyện gì ?”

      Nha hoàn kia : “Nô tỳ biết, nhìn bộ dạng của lão gia hình như là có việc gấp!”

      Tô phu nhân : “Ngươi quay về trước ! Ta về ngay đây!”

      Nha hoàn kia tuân lệnh rời , lúc này Ngọc Châu có chút lo lắng hỏi: “ Phu nhân, có phải lão gla biết chuyện chúng ta đuổi hai ả tiện nhân kia rồi ?"

      Tô phu nhân trừng mắt nhìn nàng ta : “Chuyện mới xảy ra khi nãy, ông ấy có thần báo bên tai hay sao? Mà thực có biết làm sao chứ?”

      Ngọc Châu cau mày, có chút tán thành: “Nếu là ngày thường, đuổi đuổi , đánh chết cũng dám gì, nhưng bây giờ lão gia xem trọng tiện nhân này, lại còn liên tục dặn dò phu nhân phải đối xử tốt với hai người bọn họ…..”

      Tô phu nhân nghe vậy mới bắt đầu cảm thấy thấp thỏm yên, Dù sao Vãng sinh Thành chủ cũng coo trọng con điên khùng kia, lão gia cũng liên tục dặn dò muốn và đối xử tử tế với hai mẹ con tiện nhân đó. Vào lúc này lại ép người đuổi , nếu…..có thể hay ……

      Tô phu nhân nghĩ nghĩ lại, tự an ủi chính mình. Cẩn Huyên lên ngôi Hoàng hậu, mình chính là mẹ ruột của Hoàng hậu rồi; tiện nhân làm hại Hoàng hậu tương lai đến hôn mê bất tỉnh, phạm phải tội lớn Thiên tử phạm pháp cũng xử phạt như thứ dân, kể cả Vãng sinh Thành chủ cũng thể bao che nàng ta quá mức được!

      Hơn nữa, chỉ cần Cẩn Huyên cố gắng hành động, chừng Thành chủ chẳng thèm ngó ngàng gì đến tiện nhân kia nữa, có cái gì mà phải sợ?

      Nghĩ như vậy, Tô phu nhân mạnh miệng quát to: “Sợ cái gì, đuổi cũng đuổi rồi. Lão gia có thể vì chuyện này mà làm khó bản thu nhân hay sao ?”

      Tô phu nhân ngoài miệng vậy nhưng được hai bước, trong lòng vẫn cứ cảm thấy yên tâm, liền quay sang Ngọc Châu phân phó: “Ngươi nhanh sai người lén theo hai mẹ con kia, xem các nàng đến nơi nào rồi!”

      Ngọc Châu lĩnh mệnh rời , còn Tô phu nhân ôm bụng bất an trở về Tiền viện.
      miu901, minhminhleChris thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      <3
      Last edited: 28/9/14
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 45

      Edit+beta: Thủy Bách Nhật




      Về phần Lâm Lang dẫn theo Lăng phu nhân và Thiển Ngữ ra cửa thuê chiếc xe ngựa thẳng đến Ngọc Lâm uyển. Người giữ cửa Ngọc Lâm uyển nhận được lệnh của Triệu Tễ, biết Lâm Lang chính là chủ nhân mới của bọn họ, đón ba người rất nhiệt tình!

      Khi Thiển Ngữ biết hoàng thượng đem Ngọc Lâm uyển ban cho tiểu thư nhà nàng, về sau nơi này chính là nhà của các nàng rất vui vẻ, vừa xuống xe ngựa liền chạy như bay vào bắt đầu dọn dẹp.

      Men theo hành lang trở về, mái hiên cao cao, trận gió thổi qua, lá rụng xoay tròn rồi bay xuống.. Buổi chiều thu ở khu vườn có chút lạnh lẽo, Lâm Lang đỡ Lăng phu nhân vừa vừa cẩn thận quan sát tất cả xung quanh. Lần đầu tiên nàng tới đây là dùng thân phận Tề vương phi. Lúc đó lá rụng nhiều như vậy, gió, cũng lạnh lẽo như vậy, cả vườn đều tấp nập người, tầng tầng cảnh vệ chỉnh tề canh phòng Tề Vương phủ.

      Cũng chỉ hơn mười ngày, người và vật còn!

      Lăng phu nhân yên lặng bước , ánh mắt nhìn Lâm Lang tràn ngập áy náy và đau lòng. Đợi Lâm Lang đỡ nàng vào trong nhà ngồi vào chỗ của mình, nàng mới thở dài tiếng hỏi: "Lâm Lang, vô công bất thụ lộc, con cho mẫu thân biết, tại sao hoàng thượng lại vô duyên vô cớ thưởng tòa nhà này cho con?" Nhất định là Hoàng thượng chủ ý khó đoán, Lâm Lang vừa được Vãng Sinh Thành chủ xem trọng, khó đảm bảo Triệu Tễ có có ý định gì. Mà nàng, hy vọng hôn nhân của nữ nhi trộn lẫn bất cứ điều gì thuộc về hạnh phúc.

      Lâm Lang biết nếu mình , Lăng phu nhân chắc chắn an tâm, biết suy nghĩ lung tung như thế nào, liền : "Mẫu thân, nữ nhi giúp hoàng thượng làm việc. Đây là hoàng thượng ban thưởng, đây chỉ là phần mà thôi, lát nữa còn có bạc, vài cửa hàng của Tạ gia trước kia phốTạ gia về sau cũng là của chúng ta. Cho nên, bây giờ người làm lão phu nhân chỉ hưởng phúc được rồi!"

      Lăng phu nhân cau mày : "Mẫu thân muốn làm cái gì lão phu nhân, cũng cần hưởng phúc. Con cho ta biết, con giúp Hoàng thượng làm chuyện gì hả? Sao lại ban thưởng nhiều như vậy? Còn nữa, mẫu thân muốn hỏi con, hôm nay ở tiệc sinh thần của Diệp Cẩn Huyên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Lâm Lang nghe vậy, biết mình giải thích ràng được rồi. Nhưng chuyện quỷ thần từ trước đến giờ giả giả , nếu phải tự bản thân trải qua khó có thể làm người ta tin tưởng. Lúc này Lâm Lang bất kể Lăng phu nhân có tin hay , chỉ có thể mượn chuyện Tạ Hoàng Thanh báo mộng, mình nảy ra nghi ngờ mà thăm dò Triệu Tễ ở Ngọc Lâm uyển ra.

      Lăng phu nhân cũng có nghi ngờ gì, khi nàng vừa nghe chuyện Tạ Hoàng Thanh chết, báo mộng kể oan, vô cùng đau lòng khổ sở, nhịn được nức nở : "Đệ nhất thương Đại Dận, Gia chủ Tạ gia, Tạ Hoàng Thanh, đích xác là biểu tỷ của con. . . . . . Thanh Nhi là đứa con duy nhất của dì Tạ con. Lúc mẫu thân theo cha con rời mới hơn hai tuổi chút, là phấn điêu ngọc mài, đáng lại hiểu chuyện. . . . . . Con lúc còn bé giống đứa bé kia như từ khuông mẫu khắc ra, chỉ là sau khi lớn lên. . . . . . Mẫu thân cũng chưa từng thấy qua mặt bé lần nào nữa, ngờ. . . . . . ngờ lần này nghe được tin tức của bé lại là. . . . . . Lại là. . . . . . Lại là như vậy! Dì Tạ gia của con? tại như thế nào?"

      "Tỷ ấy đối với đứa Hoằng Thanh này hết mực thương. Chuyện như vậy, phải là chuyện , tỷ ấy. . . . . . Tỷ ấy sao có thể chịu được?" Lăng phu nhân nhớ tới tỷ tỷ của mình, cầm tay Lâm Lang chặt vội vàng hỏi, "Dì Tạ của con tại như thế nào?"

      Lúc còn trẻ, Lăng phu nhân cảm thấy người thân đáng quý đến cỡ nào, thậm chí vì họ phản đối mà ghi hận trong lòng, thậm chí vì tình từ bỏ họ. Nhưng, nhiều năm trôi qua, nếm đủ cảm giác ngọt bùi cay đắng, trong lòng nàng nhớ nhung càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm. Buổi tối nhắm mắt lại, nhìn thấy đầu tiên chính là lão gia đứng trước cửa nhà bên cạnh con sư tử bằng đá. . . . . .

      Lâm Lang nhìn lo âu và ân cần trong đôi mắt Lăng phu nhân, ánh mắt buồn bã. Nàng từ từ cúi đầu, mím môi chặt, biết mở miệng như thế nào.

      ra , khi thấy Lăng phu nhân đối với việc Tạ Hoằng Thanh chết toát ra đau lòng khổ sở, lòng nàng liền cảm giác thỏa mãn. Nàng biết, mặc dù mình lấy thân phận của Diệp Lâm Lang nhận được toàn bộ tình thương của Lăng phu nhân. Nhưng dù sao nàng cũng phải là Diệp Lâm Lang, có lúc nàng muốn biết nếu Lăng phu nhân biết linh hồn của mình phải là con ruột thịt, mà chỉ là cháu ngoại của bà, còn đối với mình tốt như vậy hay ? tại nàng biết, nhưng chỉ thỏa mãn trong chốc lát đó, sau lại vui mừng nổi.

      Lúc này Lâm Lang có chút oán hận mình, oán hận mình cho Lăng phu nhân biết những chuyện này! Vốn dĩ những chuyện này Lăng phu nhân có thể vĩnh viễn biết. Nếu phải mình, Lăng phu nhân có thể vĩnh viễn biết người thân rời , vậy vĩnh viễn cảm giác được cái loại đau khổ sở đến tận tâm can này, nhưng. . . . . .

      "Mẫu thân. . . . . ." Lâm Lang muốn khóc, nhưng giọt nước mắt cũng chảy ra được, thống khổ nồng đậm giữa lông mày cùng khóe mắt chỉ có thể chảy ngược vào lòng, chỉ có thể khiến những đau đớn kia, những oán giận kia, những hận thù kia, những cảm giác bất lực và bối rối kia toàn bộ đều chảy xuôi vào lòng, lan tràn, tổn thương trái tim của mình.

      Lăng phu nhân mở to mắt, nháy cái nhìn nàng chằm chằm, giống như chớp mắt cái bỏ qua những gì Lâm Lang , nàng thấy Lâm Lang như thế, thận trọng hỏi "Con ! Lâm Lang, dì con như thế nào? Con ."

      "Mẫu thân. . . . . . Dì. . . . . ." Lâm Lang nhìn đôi mắt tràn ngập chờ mong của Lăng phu nhân, đành lòng mở miệng!

      Lăng phu nhân nén lệ trong mắt, đôi môi run lên, rốt cuộc cũng phát ra thanh rất : "Có phải hay . . . . . . có?"

      Lâm Lang nghe vậy, hơi gật đầu.

      Nước mắt Lăng phu nhân lã chã rơi xuống, giống như đê vỡ chảy xuống tới: "Chuyện khi nào?"

      Lâm Lang cảm giác cổ họng mình bị chặn lại, muốn mở miệng cũng vô cùng khó khăn, chỉ nặn ra mấy chữ từ khóe môi: "Khi Biểu tỷ tám tuổi. . . . . ."

      Khi đó, nàng tám tuổi, trong năm liên tiếp mất phụ thân và mẫu thân. Mặc dù nô bộc trung thành của Tạ gia nhiều, nhưng cũng thiếu đầu cơ trục lợi, đều là những người càng già càng lão luyện, làm sao sợ tám tuổi? Đối mặt số người cố ý gây khó khăn, bé bái từng lười biếng hoạt động, vô ưu vô lo, trong mùa đông khắc nghiệt đứng ghế đẩu từng chút từng chút kiểm tra sổ sách, thề muốn chống đỡ cả Tạ gia. Khi đó, nàng cắn chặt răng chống đỡ, bởi vì nàng biết sau lưng nàng ai có thể thay nàng gánh chịu, nếu nàng buông lỏng, đó là chữ "chết". Những người kia chắc chắn để cho nàng sống! Sau này, hơn nhiều năm trôi qua, nàng quay đầu nhìn lại đoạn đường mình qua, chợt cảm thán, người ở đường cùng, vì muốn sống, ra có thể thay đổi nhiều như vậy!
      Tạ gia bắt đầu huy hoàng trở lại. Nếu như Tạ gia là tòa Kim Sơn, nàng chính là cái người độc đứng đỉnh Kim Sơn đó, có người thân chia sẻ niềm vui, cũng có người thân chia sẻ nỗi khổ. Cho nên khi gặp Triệu Tễ, nàng mới có thể vì chút ấm áp của mà cố chấp theo đuổi đến cùng nha vậy. Lẽ nào, nàng chưa từng cảm giác được Triệu Tễ lợi dụng nàng sao?

      Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là nàng muốn thừa nhận, biết là lao đầu vào lửa nhưng vẫn cho phép mình chùn bước, đó là bởi vì nàng sợ người. . . . . .

      Lâm Lang cảm giác nước mắt của Lăng phu nhân rơi vào tim nàng, ấm áp, mặn mặn, rồi lại ngọt ngào.

      Hai mắt Lăng phu nhân đẫm lệ mơ hồ nhìn Lâm Lang, gian nan mở miệng lần nữa: "Ông ngoại, bà ngoại con sao?" Lâm Lang nhìn đôi mắt Lăng phu nhân tràn đầy bi thống, nhìn đôi mắt đẫm lệ: "Ông ngoại và bà ngoại khỏe lắm!" Chiến tranh vừa bắt đầu, nàng theo Triệu Tễ lăn lôn khắp nơi. Trong thời điểm chiến tranh Lăng gia nhanh chóng lụn bại, tin tức của ông ngoại và bà ngoại, nàng chưa từng nghe qua lần nào nữa.[DĐLQĐ]

      Lăng phu nhân nghe thế, lúc này mới khóc ra tiếng.

      Lâm Lang cũng biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể giang hai cánh tay ôm lấy Lăng phu nhân, ôm chặt Lăng phu nhân. ra nàng cũng muốn khóc, nhưng nước mắt thể chảy.

      Nàng ôm Lăng phu nhân, cho đến khi Lăng phu nhân chỉ còn tiếng khóc thút thít, mới dùng khăn tay thay Lăng phu nhân lau nước mắt. Hai mắt Lăng phu nhân hồng hồng nhìn Lâm Lang, nghẹn ngào hỏi "Vậy chuyện con đồng ý với hoàng thượng phải làm sao bây giờ?" Lâm Lang đồng ý hoàng thượng muốn làm Thanh Nhi hồn phi phách tán, đến lúc hoàng thượng hỏi đến, làm sao trả lời được.

      Lâm Lang khẽ ngẩng đầu, nghiêm mặt : "Lần này con hoàn toàn tỉnh táo, còn điên nữa liền có chuyện biểu tỷ báo mộng. Hành động lần này của con chỉ vì thăm dò hoàng thượng có liên qua đến việc biểu tỷ chết hay . Những lễ vật ban thưởng này là ngoài ý muốn nhận được, hôm nay nếu xác định được việc biểu tỷ chết có liên quan đến hoàng thượng, đương nhiên muốn vì biểu tỷ chủ trì công đạo."

      Lăng phu nhân khẽ trầm ngâm lát, hỏi "Vậy con định làm như thế nào?" Theo như Lâm Lang , , lúc trước vì ủng hộ Triệu Tễ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà bán cửa hàng Tạ gia. Chỗ khác , chỉ những cửa hàng ở kinh thành đều nằm trong tay Triệu Tễ đủ để thấy Thanh Nhi chết oan. Nếu có năng lực tất nhiên phải đòi lại công đạo cho Thanh nhi, nhưng điều kiện tiên quyết là Lâm Lang phải an toàn!

      Lâm Lang sao có thể biết suy nghĩ trong nội tâm của Lăng phu nhân, an ủi Lăng phu nhân : "Mẫu thân, người hãy yên tâm! Chúng ta đấu trí đấu khí, Thiên Đạo Luân Hồi, thiện ác có báo. Người xấu cuối cùng nhận được trừng phạt."

      Lăng phu nhân nghe vậy cũng yên tâm, dặn dò: "Lâm Lang, về sau muốn làm chuyện gì nhớ phải trước cho mẫu thân chút."

      Lâm Lang đồng ý, thay Lăng phu nhân lau nước mắt còn đọng lại ở khóe mắt.

      Mặt trời ngoài cửa sổ lặng xuống, lộ ra tia nắng ấm áp, Lâm Lang bỗng nhiên có cảm giác mình rất muốn còn sống. . . . . .

      Thiển Ngữ từ bên ngoài vội vã chạy vào: "Tiểu thư, Nạp Lan Tiểu Thư tới. . . . . ."
      Last edited: 28/9/14
      miu901, minhminhleChris thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 46

      Edit+beta: Thủy Bách Nhật




      Lâm Lang hơi ngẩn ra, liền vội vàng cúi chào Lăng phu nhân rồi vào trong sân, xa xa liền nhìn thấy Nạp Lan Sơ Thần đứng trong đình chỉ huy người quét dọn lá rụng, thấy Thiển Ngữ và Lâm Lang tới, vội vàng tiến lên đón.

      Lâm Lang thấy vậy, bước nhanh vài bước: "Nạp Lan Tiểu Thư vì sao lại tới đây?"

      "Tiểu thư chuyển đến nhà mới, Sơ Thần có gì hơn, chỉ có mấy người giúp tay quét dọn chút!" Nạp Lan Sơ Thần cung kính xong, giọng tiếp:"Những người này có thể tin được, tiểu thư có chuyện gì có thể phân phó!"

      Lâm Lang thấy Nạp Lan Sơ Thần nghiễm nhiên đem chính mình xem làm chủ tử, khỏi có chút lúng túng, chỉ đành phải dẫn nàng vào trong phòng vừa mới được dọn dẹp ngồi xuống, cho Thiển Ngữ xuống châm trà, lúc này mới : "Nạp Lan Tiểu Thư, thân phận , Lâm Lang dám nhận lễ ngộ của ngươi!"

      Nạp Lan Sơ Thần hơi ngẩn ra, trong đôi mắt chứa đựng buồn bã, lại hơi mỉm cười : "Phượng chủ chỉ là quên mất chuyện trước kia, ngày người nhớ tới, thân phận Phượng chủ tôn quý, Sơ Thần dám vượt quá!" Nàng vốn cũng thích cung kính xa cách như vậy. Chỉ là tối hôm qua khi tổ mẫu biết chuyện này, đưa nàng đến Từ Đường xin chỉ thị của liệt tổ liệt tông, xác nhận thân phận Phượng chủ, dưới kích động lôi kéo nàng quỳ ở Từ Đường đến nửa đêm. Sáng sớm hôm nay lại liên tục dặn dò nhất định phải trung thành, cung kính với Phượng chủ, chỉ còn kém đem Lâm Lang đưa lên bàn thờ cúng thôi, làm cho nàng biết chung sống cùng với Lâm Lang như thế nào.

      Mà Lâm Lang vốn có ấn tượng rất tốt với Nạp Lan Sơ Thần, theo bản năng muốn thân cận với nàng chút, nhưng nghĩ tới tác phong làm việc của Nạp Lan Sơ Thần hôm nay lại khác ngày hôm qua rất lớn, khiến nàng khó có thể thân cận.

      vất vả mới tìm được người để kết bạn, lại vì vậy mà xa cách. Trong mắt Lâm Lang thoáng qua mất mát, cau mày : "Cứ coi ta là Phượng chủ gì đó trong miệng ngươi gọi, nhưng tại chẳng qua cũng chỉ là người phàm, hơn nữa kiếp trước Lâm Lang hoàn toàn nhớ. Chẳng lẽ Nạp Lan Tiểu thư còn nhớ kiếp trước? Tại sao phải phân chia tôn ti cấp bậc ràng như thế? Nạp Lan Tiểu Thư, ngươi , quê hương của chúng ta phải nơi này, vậy chúng ta ở nơi này nên là người thân cận nhất, là tỷ muội mới đúng, làm cái gì phải nhất định phân ra cấp bậc? Nạp Lan Tiểu thư như thế này làm Lâm Lang cảm thấy xa lạ. Nếu như thế, Lâm Lang cũng dám thân cận Nạp Lan Tiểu Thư."

      Nạp Lan Sơ Thần hạ mắt trầm tư chút, mi gian từ từ nhuộm nụ cười, xem ra rất thích, lời cũng hoạt bát dí dỏm hơn: "Là Sơ Thần ngu muội, vậy sau này, Sơ Thần liền vượt khuôn, chỉ hy vọng sau khi Phượng chủ nhớ lại kiếp trước trách tội!"

      Lâm Lang thấy bộ dạng hoạt bát của nàng, còn cung kính xa cách, liền cười : "Tốt! Còn dám trêu ghẹo ta! Vậy ngươi phải cố gắng lấy lòng ta chút!" Lâm Lang xong, tiếp: "Sơ Thần tiểu thư cùng ta cũng xa lạ gì, ta hơn ngươi hai tuổi, về sau ngươi gọi tên ta là được, ta gọi ngươi là Nạp Lan tỷ tỷ!"

      xong, Lâm Lang thở dài : " muốn có tỷ tỷ thương từ rất lâu, bây giờ rốt cuộc được như nguyện rồi!" Trong chốc lát hai người giống như bằng hữu cười cười . Nạp Lan Sơ Thần hỏi Lâm Lang việc mấy cửa hàng phải làm thế nào, Lâm Lang nghe hỏi, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng tự tin rực rỡ, : "Mấy cửa hàng sao cả, muội lại thấy năm mươi vạn lượng bạc trắng có chút vấn đề! tại trong các cửa hàng đều chỉ , nguyên nhân chính là mỗi địa phương sản xuất đồ bất đồng, giống như Tùng Giang gấm vóc, Nam Hải trân châu, Tây Sơn Lưu Ly, Bắc Lĩnh ngọc khí các loại. Những cửa hàng này mỗi lần ra ngoài mua hàng đều hao phí lượng nhân lực vật lực khổng lồ. cửa hàng trong chịu nổi mấy lần năm. Cho nên muội muốn tổ chức thương đội đặc biệt ra ngoài mua hàng. Mỗi cửa tiệm muốn mua gì, số lượng bao nhiêu chỉ cần lên danh sách, đợi gom đủ số lượng nhất định, chỉ cần bọn họ trả nửa tiền hàng cần phải mua hàng hóa. Chúng ta thuận lợi tổ chức thương đội mua hàng, lúc rảnh rỗi giao hàng cho các cửa hàng ."

      Nạp Lan Sơ Thần vừa nghe xong, đôi mắt sáng lên, : "Biện pháp của Lâm Lang tốt, làm sao muội có thể nghĩ ra vậy? Ta cũng đau dầu về nguồn cung cấp cho cửa hàng!"

      Lâm Lang lại hỏi cửa hàng của Nạp Lan Sơ Thần làm cái gì, buôn bán như thế nào. Nạp Lan Sơ Thần kĩ càng ra, Lâm Lang liền giúp nàng chỉ ra thiếu sót, ra những biện pháp sửa chữa. Nạp Lan Sơ Thần càng phục sát đất Lâm Lang, lại nghĩ tới mình theo thương nghiệp luôn bị người khác xem thường, cùng Lâm lang đàm luận việc thương nhân bị kỳ thị. Hai người thổn thức dứt, lòng lại căm phẫn tràn đầy xúc động muốn phát triển thương nghiệp phen.

      Lâm Lang và Nạp Lan Sơ Thần cười ở trong phòng, bên ngoài cũng chỉ là hai canh giờ, Đông Uyển Ngọc Lâm uyển quét dọn xong toàn bộ. Mọi người dùng cơm đơn giản, lâu sau, Triệu Tễ phái tâm phúc Lý Nguyên Dịch áp tải bạc tới. Lý Nguyên Dịch là ca ca của Lý Nguyên Cổn, lại bất đồng với bộ dáng mập mạp của Lý Nguyên Cổn, dáng dấp vô cùng gầy, đôi mắt ưng vô cùng sắc bén. Lý Nguyên Dịch mặc dù có chức quan thực tế, nhưng Triệu Tễ lại rất tin cậy , trong triều đều ngầm gọi là Lý thừa tướng. Bọn họ còn có đệ đệ gọi là Lý Nguyên Lập, bây giờ là Đô Úy điều khiển binh mã toàn Kinh Thành, trông coi binh quyền. Ba huynh đệ Lý gia này đều là tâm phúc của Triệu Tễ!

      Đôi mắt Lý Nguyên Dịch lóe sáng quan sát Lâm Lang, trừ ánh sáng long lanh này, lại nhìn ra tia cảm xúc. đợi Lâm Lang xem kĩ rồi, đem bạc khóa vào trong kho hàng, liền cáo từ. Trước khi cáo từ, cười cười với Lâm Lang, sâu xa câu: "Dung mạo Nhị tiểu thư quả nhiên rất giống vương phi, nhất là đôi mắt kia. Nếu phải ngày đó chính mắt thấy vương phi được chôn cất, Nguyên Dịch nhận tiểu thư thành vương phi rồi."

      Lâm Lang cũng sâu xa cười cười: "Cảm ơn khen ngợi! Lâm Lang làm sao có phong tư giống biểu tỷ Tạ gia được đây? Hơn nữa, bản tiểu thư đổi họ Tạ, Lý đại nhân có phải hay nên gọi Tạ tiểu thư?"

      Lý Nguyên Dịch cười "Ha ha" hai tiếng : "Được, là Tạ tiểu thư, Tạ tiểu thư, tại hạ cáo từ!"

      Nạp Lan Sơ Thần thấy tất cả chuyện đều sắp xếp xong xuôi, chợt nhớ tới còn chưa kính thăm qua Lăng phu nhân. Lâm Lang liền dẫn nàng vào trong nhà vài lời với Lăng phu nhân. Nạp Lan Sơ Thần cáo từ trở về, Lâm Lang đưa nàng rời , tới chỗ hẻo lánh, gọi Thanh Y Tử Y ra. Nạp Lan Sơ Thần liếc cái liền nhìn thấu thân phận của hai người, Lâm Lang chưa mở miệng, nàng cười : "Có phải có chuyện cần tỷ giúp hay ?"

      Đôi mắt trong suốt của Lâm Lang lóe sáng, vẻ mặt tươi cười : "Nạp Lan tỷ tỷ đoán thử xem là chuyện gì?"

      Nạp Lan Sơ Thần cũng là người thông minh, nhìn thấy Thanh Y Tử Y có thể dùng thực thể xuất dưới ánh mặt trời, sao có thể hiểu? Tức : "Lâm Lang muốn cho họ lấy thể để bầu bạn?"

      Lâm Lang gật đầu, cười : "Đúng vậy! Chỉ sợ giải thích cùng mẫu thân phiền toái, muốn mượn danh Nạp Lan tỷ tỷ, chỉ là nha đầu Nạp Lan tỷ tỷ đưa đến!"

      Nạp Lan Sơ Thần nghe thấy thế cười tủm tỉm : "Tỷ có cần làm chuyện gì đâu, điều này cũng đáng giá sao? Nếu tên tuổi của tỷ dùng được, muội cứ dùng. Chỉ cần nhớ sau khi phát đạt nhớ cho tỷ mượn danh hiệu của muội dùng chút là được!"

      Vừa vừa đưa Nạp Lan Sơ Thần ra cửa, sau khi nhìn nàng lên xe. Lâm Lang liền dẫn hai người Thanh Y Tử Y vào, thấy Lăng phu nhân cùng Thiển Ngữ, chỉ là nha hoàn Nạp Lan Sơ Thần lưu lại. Lăng phu nhân cũng suy nghĩ nhiều, Lâm Lang liền để Thiển Ngữ đặc biệt chăm sóc cho Lăng phu nhân, mình dẫn theo Thanh Y Tử Y ra ngoài.
      Last edited: 28/9/14
      minhminhleChris thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Nam cường, nữ cường, ôi ta thích, thanks nàng @wjuliet43 :yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      wjuliet43 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :