1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hành thiên hạ - Nhĩ Nhã

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 20: Y Thủy Hà đích bí mật (bí mật trong sông Y Thủy)


      Bạch Ngọc Đường bước tới bước, Triển Chiêu nghe thấy tới, liền đưa tay mở cửa, thấy Triển Chiêu lầm tìm ngạch cửa, Bạch Ngọc Đường bước nhanh bước tới bên cạnh, muốn giúp mở cửa.


      Con người có đôi lúc rất kì lạ, ràng là muốn mở cửa, thế nhưng lúc xuất thủ, lại hướng về phía tay Triển Chiêu. Triển Chiêu cũng kì lạ, ràng mình có thể nghe tiếng để tránh, vậy mà lại quên phản ứng, thế nên tay hai người hẹn mà gặp tại ngạch cửa.


      Ngón tay Bạch Ngọc Đường, nhàng lướt qua mu bàn tay Triển Chiêu, động tác của hai người cũng dừng lại, coi như chỉ là vô ý chạm trúng, cho nên cũng nghĩ nhiều tới nguyên do.


      tay vẫn còn lưu giữ lại ấm áp của đối phương, Triển Chiêu thu tay về phía sau, Bạch Ngọc Đường thành công chạm đến nắm cửa, nhàng đẩy… Két tiếng, đại môn mở.


      .


      .


      Trong viện khí trời sáng , thời tiết rất tốt.


      Hai người ra cửa, gió mát buổi sán thổi tan luồng khí ám muội trong phòng, hai người bỗng có chút thất lạc hiểu vì sao.


      Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, thấy mọi người đều ở trong viện, liền chấn chỉnh tinh thần tới, Triển Chiêu bên cạnh.


      Triệu Phổ và Tiêu Lương luyện đao, Tiêu Lương dù sao cũng còn , công phu còn chưa ổn định, cho nên mỗi ngày đều phải luyện tập được lười biếng.


      Mà tương đối thú vị là Công Tôn và Tiểu Tứ Tử.


      Tiểu Tứ Tử ngồi ghế, ngưỡng mặt nghiêng đầu, Công Tôn vừa giữa đầu nhìn vào trong tai bảo bối, vừa hỏi: “Có đau chỗ nào a?”


      có.” Tiểu Tứ Tử lắc đầu.


      “Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đến gần, ngồi xuống bên cạnh.


      “Dường như tối qua Tiểu Tứ Tử bị ù tai.” Công Tôn thổi thổi vào trong tai Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vội vàng che lại.


      “Tiểu Tứ Tử, có phải thanh u u ? Vang vang rất khó chịu, từ ngoài cửa sổ truyền đến?” Triển Chiêu hỏi.


      “Đúng vậy!” Tiểu Tứ Tử lập tức gật đầu: “Miêu Miêu cũng nghe thấy?” Vừa vừa bĩu môi với Công Tôn: “Cha, phải con ù tai.”


      Công Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhíu mày gật đầu.


      Công Tôn giải thích được: “Triển huynh cũng nghe được?”


      “n, hơn nữa rất ràng.” Triển Chiêu đưa tay sờ sờ tai: “Trước đó cũng hoàn toàn có gì khỏe.”


      “Miêu Miêu, vậy tối qua làm sao ngủ vậy a?” Tiểu Tứ Tử gặm bánh bao hỏi Triển Chiêu: “Tối qua, Tiểu Lương Tử giúp Tiểu Tứ Tử che tai cả đêm, kì quái nga, chỉ có Tiểu Lương Tử che mới nghe, cha che tác dụng.”


      “Khụ…” Triển Chiêu uống trà, suýt nữa là sặc: “ sao?”


      “n phải.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, ngưỡng mặt nhìn Triển Chiêu, dường như vẫn chờ trả lời tối qua ngủ thế nào.


      “Chỉ có hai ngươi nghe được sao?” Bạch Ngọc Đường vội vàng chuyển đề tài để tránh cảnh xấu hổ: “Vì sao chứ?”


      “Triển huynh cũng nghe được?” Triệu Phổ và Tiêu Lương tới cùng ngồi xuống, mọi người đều nhìn vào Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử, muốn tìm điểm giống nhau giữa Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử, sao chỉ có hai người bọn họ mới nghe được?


      Thế nhưng…


      Tiểu Tứ Tử tròn vo, Triển Chiêu gầy gầy. khả ái tuấn tú, quan trọng nhất là ngơ ngác khôn khéo… Cả hai hoàn toàn có điểm tương tự. Nếu mắt Triển Chiêu bị thương tạm thời nhìn thấy, hai mắt Tiểu Tứ Tử sáng rất khỏe mạnh.


      “Nhưng kì quái nhất là, vì sao chỉ có Tiểu Lương Tử che cho Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử mới nghe nữa, người khác che lại vô dụng?” Công Tôn lẩm bẩm, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất ăn ý cúi đầu chăm chú ăn, lời… Cái này xấu hổ biết bao nhiêu, Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử là thanh mai trúc mã hai trẻ vô tư, ôm đêm cũng chẳng sao, hai người bọn họ lại rất xấu hổ nga.


      .


      .


      “Đúng rồi.” Triển Chiêu hỏi Giả Ảnh và Tử Ảnh: “Tối qua thám thính thế nào rồi?”


      Giả Ảnh qua lượt những chuyện nghe được.


      “Tiếng nổ?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc: “Là đê sụp trước, sau đó nước chảy người lên bờ sông, hay vì nước sông đột nhiên dâng cao, tràn qua bờ sông khiến đê sụp?”


      thể chắc chắn, bất quá có tiếng nổ, ta nghĩ có thể là đê sụp trước!” Giả Ảnh trả lời.


      “Ta thử tra xét vị tri.” Tử Ảnh lắc đầu: “Các ngươi xem có phải trùng hợp , vừa khéo ngập hết toàn bộ khu nhà của Tiểu Hầu Tử!”


      Bạch Ngọc Đường cau mày, nhìn Triển Chiêu, liền thấy cũng nhíu chặt hai hàng lông mày: “Xem ra… Có người muốn chúng ta tới gần căn nhà đó.”


      “Địa huyệt cũng sập sao?” Công Tôn cảm thấy rất đáng tiếc, vốn vẫn muốn xem thử nhân ngư lớn bằng hai người thường mà Bạch Ngọc Đường .


      “Hừ hừ.”


      Lúc này, Thạch Đầu nằm dưới bàn ngậm bánh bao quay về phía cửa viện hừ hừ hai tiếng, tựa hồ có người sắp vào.


      Quả nhiên, bao lâu nghe tiếng bước chân. Liền thấy Lương Báo dẫn theo Tiểu Hầu Tử và nãi nãi nó đến.


      Thạch Đầu chạy đến vẫy đuôi với Tiểu Hầu Tử, Tiểu Hầu Tử thấy Thạch Đầu có vẻ rất vui, đưa tay xoa xoa đầu nó.


      “Đại nhân, ta đưa bọn họ đến rồi, may mà hôm qua bọn họ mua cá khô, cho nên có việc gì.” Lương Báo cười ha hả .


      Bạch Ngọc Đường bất động thanh sắc, Triệu Phổ gật đầu,khoát tay với Lương Báo, ý bảo có thể rồi, còn chuyện của nữa.


      Lương Báo liếc mắt nhìn nãi nãi của Tiểu Hầu Tử lần rồi mới rời , nhãn thần hai người chỉ xẹt qua trong chốc cũng bị Công Tôn nhìn ràng, Lương Báo dường như có ý uy hiếp, mà nãi nãi của Tiểu Hầu Tử, có vẻ hơi lo sợ.


      .


      .


      Chờ Lương Báo rồi, Giả Ảnh và Tử Ảnh đỡ lão thái thái đến bên bàn ngồi xuống, cùng nhau dùng điểm tâm.


      Triệu Phổ dùng mắt ra hiệu với Tiêu Lương, Tiêu Lương ngầm hiểu, đứng xuống kéo kéo Tiểu Tứ Tử, : “Cẩn Nhi, chúng ta vào trong vừa ăn vừa chơi cùng Tiểu Hầu Tử nga?”


      Tiểu Tứ Tử đương nhiên nguyện ý rồi, ngoan ngoãn để Tiêu Lương kéo , vừa vẫy tay với Tiểu Hầu Tử và Thạch Đầu: “Thạch Đầu Tiểu Hầu Tử, chúng ta cùng chơi?”


      Thạch Đầu đương nhiên là vui vẻ chạy , Tiểu Hầu Tử nhì nãi nãi chút, nãi nãi gật đầu, nó cũng theo. Mấy tiểu hài nhi vào phòng đóng cửa, vừa cho Thạch Đầu ăn, vừa thầm chuyện. Tiêu Lương hiểu ý Triệu Phổ, đại nhân chuyện với đại nhân, còn tiểu hài tử, chuyện với nhau thuận tiện hơn, nó cũng muốn hỏi Tiểu Hầu Tử chút chuyện, về chuyện của “Tiểu Hồng”.


      .


      .


      “Lão nhân gia, uống trà.” Công Tôn rót cho nãi nãi Tiểu Hầu Tử ly trà.


      “Nga, cảm tạ vị đại nhân này.” Lão nãi nãi rất khách khí, dù bà cố sức che giấu, khiến bản thân nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra, bà rất căng thẳng, cũng rất lo lắng.


      Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên có ám muội, liền hỏi: “Lão nhân gia, hôm qua có bị sợ hãi?”


      “Nga, cũng có gì, lúc ta và Tiểu Hầu Tử trở lại, nhà sập, đê cũng sụp, toàn bộ bờ sông đều ngập nước, ai…” Lão bà tử vỗ vỗ ngực, cảm thấy đáng tiếc mà biết làm sao, thái độ thế này được đúng lắm, theo lý mà , phải nên cảm thấy may mắn cùng sợ hãi sao?


      Khi nãy Công Tôn thấy đuôi của Tiểu Hầu Tử, cảm thấy bầu khí tại rất căng thẳng hợp hỏi chuyện, liền đổi ngữ khí nhàng chút, với lão thái thái: “Đuôi của Tiểu Hầu Tử dường như chỉ là đoạn thịt thừa, thể cử động được đúng ?”


      động được.” Lão thái thái lắc đầu.


      “Bệnh chứng như vậy ta từng gặp qua, có thể cắt xuống được, dùng ma dược[thuốc tê] đau, sau đó dưỡng thêm nửa tháng là tốt rồi.” Công Tôn xong, lão bà tử kinh ngạc giương mắt nhìn : “Tiên sinh có thể xóa đuôi cho Tiểu Hầu Tử? Vậy là cảm tạ trời đất, nhưng ta nghe nếu tự ý bỏ đuôi chọc giận thần linh, tính mệnh của Tiểu Hầu Tử khó giữ được.”


      !” Công Tôn lắc đầu đảm bảo: “Tiểu Hầu Tử chắc chắn hoàn hảo có gì bất trắc.”


      “Gắn cho tiểu hài tử cái đuôi.” Triển Chiêu nửa nửa đùa nửa : “ ra thần tiên thích đùa như vậy.”


      Lão bà tử cũng an tâm: “Ai, nơi oan nghiệt tụ họp, có chút tượng kì quái, cũng là thông thường… Chỉ có thể trách mệnh Tiểu Hầu Tử tốt!”


      Triển Chiêu gì, lời lão bà tử còn có ý khác.


      Bạch Ngọc Đường hỏi: “Lão nhân gia, nhà của ngươi sập, vậy còn địa cung bên dưới sao? Thế nào rồi?”


      “Có lẽ toàn bộ đều bị nước sông dâng ngập rồi.” Lão bà tử cau mày lầm rầm niệm phật: “Người thời này a, biết trời cao đất rộng a… Làm việc quá tuyệt tình, gặp trời phạt.”


      “Ý của lão nhân gia là, địa huyệt là bị người phá sụp?” Triệu Phổ chớp thời cơ hỏi.


      Lão bà tử lập tức im lặng , chỉ cười cười: “Ai, thiên ý a, tất cả đều là thiên ý, để tâm tới cũng sao.”


      “Trước đây lão nhân gia cảnh báo chúng ta tránh xa sông Y Thủy, đừng hỏi đến án tử ở huyện Cừ Sơn, là có nội tình gì?” Triển Chiêu hỏi: “Hay là , lần đê sụp này, là phiền phức chúng ta mang đến cho ngài?”


      Lão nãi nãi , nhìn quanh lát, nghĩ nghĩ, đột nhiên đưa tay muốn nắm tay áo Triển Chiêu.


      Bạch Ngọc Đường vô thức đưa tay ngăn, tay lại bị Triển Chiêu nắm lại.


      Triệu Phổ nhìn nhìn tay áo mình chút, để lão bà tử nắm lấy, thấy dường như bà có chuyện muốn , liền : “Lão nhân gia, có chuyện xin cứ .”


      Ánh mắt lão bà tử băn khoăn phen, cúi sát vào : “Ta thấy mấy người các ngươi đều phải người thường, hẳn đều là đại phú đại quý lại trạch tâm nhân hậu, phải loại giang hồ tiểu tốt. Ta gần đất xa trời mệnh còn bao lâu, thứ các ngươi muốn biết ta đều biết, có thể giúp các ngươi, thế nhưng… Các ngươi phải đáp ứng cầu của ta!”


      Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lão thái thái dường như bị chuyện tình hôm qua kích thích, hôm nay đổi giọng muốn giúp, đương nhiên đều gật đầu đáp ứng.


      “Lão nhân gia cứ , nếu có thể làm được đương nhiên chúng ta đáp ứng ngươi.” Triệu Phổ vỗ vỗ bàn tay già nua của bà.


      “Hảo!” Lão bà tử hít sâu hơi: “ cầu của ta là… Các ngươi phải bảo đảm sau khi ta rồi, Tiểu Hầu Tử bị thương tổn. Đến khi các ngươi phá được án rồi, phải mang Tiểu Hầu Tử khỏi đây tuyệt đối được trở lại, cắt đuôi cho nó, để nó được sống yên lành, phải chịu đói, được đọc sách, có người thương , tương lai còn phải có sinh kế có thể tự nuôi sống bản thân.”


      Triệu Phổ nhướng mày cái: “ thành vấn đề.”


      Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, chuyện này cũng khó.


      Lão bà tử thở phào nhõm, an tâm cười: “Hảo, ta … Chỉ có điều, việc này khác thường, các ngươi phải tin tưởng, thứ các ngươi nghe được đều là ! phải lão bà tử ta bừa.”


      Mọi người sắp chờ được nữa, chăm chú lắng nghe.


      “Đê căn bản phải tự sụp, mà địa cung, các ngươi cũng cần lo lắng, tuyệt đối bị ảnh hưởng gì.” Hai tay lão bà tử đặt đầu gối, ngữ điệu khi rất chậm, rành mạch từng câu, dường như là nhớ lại. “Trước khi lão nhân nhà ta chết, cũng từng làm thợ đắp đê, từng cùng ta, nếu ngày đó có xảy ra nhiễu loạn cứ trốn vào địa cung, địa cung đó là nơi kiên cố nhất cả huyện Cừ Sơn này!”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, chuyện ấy tin tưởng, chỉ cần nhìn kết cấu và thạch chất bên trong là đủ khẳng định.


      “Hơn nữa, địa cung có cấu tạo đặt thù, các ngươi có thấy tơ lụa bạch sắc bên trong ?”


      Lão bà tử vừa hỏi, Bạch Ngọc Đường lập tức gật đầu: “Lụa trắng đó là vật bồi táng sao?”


      “Mấy thứ đó cũng phải vật bồi táng.” Lão bà tử lắc đầu: “Ban đầu chúng ta cũng biết nó là thứ gì, vào năm kia phát lũ lụt, nước cũng ngập hết cả bờ sông. Hôm đó Tiểu Hầu Tử xuống địa cung chơi lên kịp, chúng ta đều cho rằng nó chết đuối rồi, thế nhưng lúc nước rút xuống tìm, Tiểu Hầu Tử lại tự mình trèo lên. Nó lụa trắng trong địa cung nối liền với túi nước lớn, nước tràn vào, giọt cũng chảy vào trong mộ thất, đều chảy thẳng vào túi nước đó, dẫn tới trong sông Y Thủy!”


      Mọi người nghe xong, kinh ngạc tới cực điểm, ra công dụng là thế này a.


      “Thế nhưng bí mật này, ngoại trừ ta và Tiểu Hầu Tử ai biết!” Lão bà tử hạ giọng : “Lần này, là có người phá sụp đê, khiến nước sông tràn khỏi bờ, mục đích rất đơn giản, có lẽ là vì muốn làm ngập địa cung để các ngươi vào… Chắc chắn bọn họ khẳng định thành công rồi, nhưng lại biết địa cung vẫn còn hoàn hảo tổn hại gì!”


      Mọi người đều vì kiến trúc xảo diệu của địa cung mà tán thán thôi, đồng thời cũng khỏi nghi ngờ, là người của thời đại nào lại có thể kiến tạo ra công trình tinh vi nhưng vậy, hơn nữa… Là ai muốn phá hủy?!


      “Ai là người phá đê?” Triển Chiêu hỏi.


      Lão bà tử do dự lúc lâu, thở dài: “Còn có thể là ai, quanh đê đều có người của quan phủ gác.”


      “Là người của quan phủ động thủ?” Triệu Phổ hiểu được.


      “Lão nhân gia, người trong nha môn huyện Cừ Sơn này rốt cuộc che giấu thứ gì?” Công Tôn nhịn được hỏi: “Vì sao phải làm những chuyện này?”


      “Ngươi cũng bọn họ che giấu, chuyện tốt cần che giấu sao? Bọn họ a… Muốn che giấu đoạn quá khứ đáng làm người!” Lão bà tử cười khà khà: “Cái này gọi là tự tác nghiệt sống yên, năm đó làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy, hôm nay muốn che giấu, đâu phải chuyện dễ dàng như vậy!”


      “Táng tận lương tâm?!” Bốn người trăm miệng lời.


      “Ha hả.” Lão bà tử cười lạnh tiếng: “Hậu sinh ở huyện Cừ Sơn tại, nhắc tới Mã Phúc lập tức sợ tới run rẩy… ngờ tới, Mã Phúc đại tiên vốn dĩ tồn tại, chỉ là do quan phủ bịa ra dọa người! Mục đích để cho mọi người tránh xa bờ sông Y Thủy.”


      “Bịa ra?” Triển Chiêu hiểu, bịa thần thánh ra để làm gì?


      “Sông Y Thủy rốt cuộc có bí mật gì?” Bạch Ngọc Đường nghĩ ra, thế nhưng con sông này có quỷ dị.


      Lão bà tử đột nhiên cười hắc hắc mấy tiếng: “Ta cho các ngươi, trong sông Y Thủy có thần minh, chỉ có oan hồn! Có hơn trăm oan hồn vô tội bị dìm nơi đáy nước, chúng nó đời đời kiếp kiếp nguyền rủa người trong huyện Cừ Sơn, tai họa liên tục, được chết tử tế!”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 21: Nhân ngư chi thương (nỗi đau của nhân ngư)


      Bọn Triển Chiêu nghe lời nguyền rủa ác ý của lão phụ nhân, đều nhịn được giật mình cái, ý thức được bản án cũ năm đó, là bó mật xúc mục kinh tâm.[nghe(nhìn) thấy mà giật mình]


      “Trong sông Y Thủy, có hơn trăm oan hồn?” Bạch Ngọc Đường giải thích được: “Có ý gì?”


      “Chuyện này… Xảy ra vào ba mươi năm trước.” Lão bà tử bắt đầu chậm rãi kể lại chuyện xảy ra: “Khi đó, huyện Cừ Sơn rất nghèo, Huyện thái gia, là tri phủ Lạc Châu, Lương đại nhân.”


      “Cái gì? Tri phủ Lạc Châu trước đây là huyện thái gia của huyện Cừ Sơn?” Mọi người sửng sốt: “Vậy có chút vấn đề rồi.”


      “Lương Báo kỳ cũng phải ngoại nhân, là thân thích của Lương Văn Hành đại nhân, có lẽ là cháu trai.” Lão phụ nhàng thở dài: “Nếu ngươi xem người vùng khác như , làm sao lại hiểu phong tục bản địa đến vậy?”


      Mọi người xoay mặt nhìn nhau ——- quả nhiên Lương Báo có vấn đề!


      “Có thể hơn chút ?”


      Lão bà tử suy nghĩ lát, lấy mảnh khăn gấm từ trong tay áo ra, để lên bàn.


      Mọi người liếc mắt nhìn mảnh khăn, bên trong là cuộn da dê cũ, bên có rất nhiều hình vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo.


      “Đây là thứ gì?” Triệu Phổ hiểu.


      “Nga.” Bạch Ngọc Đường chợt nghĩ tới: “Hôm đó trong từ đường Mã Phúc, ta cũng từng thấy qua, còn sao chép lại.” Vừa vừa lấy bản vẽ từ trong tay áo ra, so sánh với hình vẽ mảnh da dê, khác lắm.


      “Đúng rồi, thiếu chút nữa quên.” Triển Chiêu cũng nghĩ tới: “ định sớm cho Công Tôn xem thử.”


      Công Tôn cầm bản vẽ so sánh với mảnh da dê lúc, hiểu sao cảm thấy rất quen mắt.


      “Ta nhận ra!” Lúc này, Tử Ảnh đột nhiên lao từ nóc nhà xuống.


      “Ngươi nhận ra?” Mọi người khó hiểu nhìn .


      “Đây là hình vẽ của các gánh hát!” Tử Ảnh cười tủm tỉm : “Ta thích xem cái đó, quen biết với rất nhiều chủ gánh hát. phải lần trước doanh trại có gọi mấy gánh hát đến, biểu diễn giải buồn cho các tướng sĩ sao? Ta theo bọn họ, bọn họ vẽ ít hình như thế này cho chúng ta xem, đây là loại ám hiệu của những người biểu diễn trong gánh hát.”


      “Ám hiệu?” Triệu Phổ lắm, tâm cả gánh hát mà cũng dùng ám hiệu?


      “n… Ta cũng từng nghe qua.” Công Tôn gật đầu: “Cá hát tạp kỹ nguyên bản xuất xứ từ tạp kĩ trong dân gian, tiền triều có năm quốc tang, Hoàng đế hạ lệnh trong vòng năm được vui đùa ca múa. Gánh hát mưu sinh nhờ vào mua tiếng cười cho thiên hạ, cứ như vậy còn đường sống! Vì vậy đa số các gánh hát chuyển vào vùng núi ít người biết, bí mật đến các nơi, thư từ thường dùng loại hình vẽ kì lạ này thay cho hán tự, để tránh bị người bắt được, tuy rằng sau này lệnh cấm giải trừ, nhưng loại văn tự này rất thuận tiện, vẫn sử dụng đến ngày nay.”


      “Vị tiên sinh này, kiến thức uyên bác a.” Lão phụ nhân cười cười, gật đầu với mọi người: “ sai, đây là văn tự dùng để liên lạc của các gánh hát trước đây.”


      “Vậy mấy tiểu khất cái kia, chẳng lẽ vì nhìn thấy những văn tự này mà chết sao?” Triển Chiêu suy đoán.


      “Tiểu khất cái chết thế nào, lão bà tử ta biết, bất quá ta có thể cho các ngươi… Năm đó, có gánh hát đến huyện Cừ Sơn, biểu diễn ở đây, trong đó tiết mục nổi bật nhất, là giao nhân vũ.”


      “Giao nhân?” Công Tôn nhíu mày: “Hải nhân ngư sao?”


      “Phú hộ ở huyện Cừ Sơn, có cả Huyện lệnh, thấy giao nhân xinh đẹp động lòng người, cái đuôi cá trông rất sống động, liền hỏi chủ gánh hát, làm thế nào có được. Chủ gánh hát cho phương pháp, làm thế nào có hải nhân ngư.”


      Mọi nghe đến đây đều nhịn được hít hơi… Lại nghĩ tới ngày đó Công Tôn , thứ phương pháp làm thương tổn tiểu hài nhi để có hải nhân ngư.


      “Khi nãy ta , năm đó huyện Cừ Sơn rất nghèo, nữ oa nhi đều bị vứt bỏ vì nuôi nổi. Vì vậy Lương Huyện lệnh nghĩ ra kế sách ác độc.” Lão bà tử đến đây, sắc mặt hơi thay đổi: “Bọn chúng vây khúc sông Y Thủy lại, bắt các nữ hài giải làm hải nhân ngư, nuôi trong nước. Vì sợ bách tính ven bờ phát , liền đem câu chuyện Mã Phúc thời cổ thêu dệt thêm lan truyền, hù dọa bách tính địa phương, cái gì nam bắc bất đồng, cái gì khi dễ kẻ yếu chết… Đều là gạt người.”


      “Mã Phúc, chỉ là con cá lớn vằn hổ chết bên bờ trước đây các ngươi nhìn thấy mà thôi, thỉnh thoảng cắn người, nhưng nó là thần minh gì đó, căn bản đều là gạt người.” Lão bà tử càng càng kích động.


      Mọi người trợn mắt há miệng từ lâu, thực tưởng tượng được có kẻ nhẫn tâm như vậy.


      “Bọn họ nuôi hải nhân ngư làm gì?” lúc lâu sau Triển Chiêu mới hỏi ra miệng.


      “Còn có thể làm gì?! Bán cho các đại quan quý tộc danh lưu hiển quý a!” Lão phụ lắc đầu thở dài: “Hải nhân ngư dễ nuôi, phải sinh sống trong nước, nữ oa nhi có bao nhiêu đứa chịu được?! Nuôi sống hải nhân ngư, ít nhất chết hơn mười nữ oa vô tội… Bọn họ vì muốn hải nhân ngư hoàn toàn giống , còn ép các nữ oa nhi này uống dược, để bọn nó chỉ có thể phát ra thanh cao cao u u, giống như hải nhân ngư hát.”


      Mọi người nghe xong, chỉ cảm thấy cực kì kinh hãi, quả táng tận thiên lương!


      “Lương Huyện lệnh rất nhanh bán hết hoặc tặng hải nhân ngư cho các cao quan phú hộ, thăng chức rất nhanh, thăng làm tri phủ. ý thức được, cứ tiếp tục như vậy, việc này sớm muộn gì cũng có người biết, ảnh hưởng đến tiền đồ của . Vì vậy liền sai người giết hết hải nhân ngư, phá sập đê tại nơi nuôi hải nhân ngư, xóa sạch chứng cứ. Nhưng trời cao có mắt, ngày bọn họ đại khai sát giới, đúng vào ngày lũ lớn trăm năm khó gặp, nước từ núi trút xuống đẩy sập đê, cũng hủy hết chứng cứ.”


      Mọi người đều cảm thấy tim đạp mạnh, quá thuận tiện cho lũ ác tặc!


      “Phải rồi, có ngươi có từng gặp qua lão đầu điên thọt chân?” Lão phụ đột nhiên hỏi: “Là bộ khoái nha môn.”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức nhớ ra.


      “Năm đó chính là chủ gánh hát kia.” Lão phụ .


      “Nga!” Triển Chiêu lập tức bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào kích động như vậy…


      “Năm đó làm gì?” Triệu Phổ hỏi.


      “Người này vẫn luôn hối hận, cho Lương Huyện lệnh phương pháp nuôi nhân ngư, vốn dĩ chỉ là tham tiền, cho rằng nếu Lương Huyện lệnh thích, làm con cũng sao, ngờ tới những người đó nhân tính như vậy a, hại chết nhiều nữ oa ở huyện Cừ Sơn như vậy. Bọn họ còn bức phải giáo dục hải nhân ngư, nơi nuôi hải nhân kia căn bản là địa ngục, người sống làm sao có ai chịu đựng được a…” Lão phụ đến đây, nhịn được tuôn lệ, “Chủ gánh hát đó nhiều lần muốn bỏ trốn, sau lại bị bắt được chặt chân, ở lại trong nha môn huyện Cừ Sơn, phải giả ngây giả dại mới sống được đến ngày nay. Mà mấy thứ này… Chính là năm đó viết, dám quang mình chính đại viết hán tự, sợ bị người khác nhận ra, cho nên lén lút viết thành loại ám hiệu này.”


      Mọi người đều cực kì tức giận, Công Tôn thầm may bảo Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử vào phòng, để tiểu hài tử nghe mấy thứ đáng sợ như thế.


      Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy, có lẽ mấy hôm sau mình cần phải ăn nữa.


      “Việc này vốn cũng yên ắng rồi, qua rất nhiều năm, mãi đến hôm đó, Tiểu Hầu Tử chạy đến cho ta biết, nó gặp hảo bằng hữu trong địa cung, tên Tiểu Hồng.” Lão phụ nhân , cười hòa ái hơn: “Ta theo Tiểu Hầu Tử xuống xem, lúc đó thực làm ta sợ chết, ta cứ tưởng là hồn phách của hải nhân ngư, bởi vì hình thể Tiểu Hồng quá lớn!”


      Bạch Ngọc Đường thoáng cái hiểu được, gật đầu: “Đúng vậy, lớn bằng hai người thường!”


      “Lúc ta thấy, nàng lớn bằng bốn năm người thường.”


      Mọi người sửng sốt, ngơ ngác ——- hải nhân ngư còn có hể biến to biến sao?


      “Đó là vì bà đến gần, thứ bà nhìn thấy vốn dĩ phải Tiểu Hồng , mà là hình phản chiếu qua mặt đá đá lưu ly.”


      Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, ra là như vậy, cứ tưởng rằng gặp quỷ rồi.


      “Tiểu Hồng là trong các nhân ngư năm đó, nàng còn sống, hơn nữa vẫn luôn sống trong sông Y Thủy, vào cổ mộ qua cửa động, có thể là vì nhiều năm gặp ánh mặt trời, hoặc nhiều năm sống trong nước, nàng già .”


      “Có loại chuyện này?” Công Tôn kinh ngạc ngớt.


      “Vậy tên khất cái và Huyện thái gia, rốt cuộc chết thế nào?” Triển Chiêu nhịn được hỏi.


      Lão phụ lắc đầu: “Việc này ta biết, ta chỉ biết, Huyện thái gia tại sinh ra trong gánh hát, hẳn phải hiểu được các văn tự này. Còn các tiểu khất cái, bên ngày là bọn lưu manh từ nơi khác tới, ban đêm ở trong từ đường, có lúc giả dạng thành khất cái, có lúc lại tham gia trộm cướp. Ngày đó, bọn tiểu khất cái đột nhiên chết, mà qua ngày hôm sau Huyện thái gia cũng chết, Lương Huyện lệnh liền phái bộ khoái Lương báo đến, điều tra chuyện này.”


      Mọi người vừa nghe, trong lòng thầm giật mình.


      Triệu Phổ nhíu mày: “Là do lúc bọn tiểu khất cái trộm cắp, trộm cuộn da dê của lão bộ khoái, sau đó vẽ lại văn tự lên tường từ đường. Huyện thái gia sinh ra trong gánh hát đọc hiểu những ám hiệu đó, biết được tình bên trong, cảm thấy sợ hãi. cũng xem như nắm giữ được bí mật của tri phủ Lạc Châu! Sau đó chẳng lẽ để lộ chuyện? Vì vậy chỉ trong đêm các khất cái đều chết, người trong nha môn cũng chết… Hơn nữa chuyện Mã Phúc lại bắt đầu lan truyền, rất có thể chỉ là biện pháp diệt khẩu của Lương Huyện lệnh năm đó mà thôi.”


      “Còn chuyện thủy thử xuất hà…” Lão phụ xen vào: “ ra là hôm đó, có người rải vào sông rất nhiều dược phấn, cho nên mới có nhiều chuột điên chạy lên bờ như vậy, sau lại va vào tường cột bị thương mới chạy về trong sông Y Thủy, cả đàn thất khiếu chảy máu mà chết.”


      “Bọn họ rải dược phấn vào sông, là vì muốn đối phó Tiểu Hồng sao?” Triển Chiêu giật mình: “Muốn độc chết Tiểu Hồng?”


      “Phải, may mà Tiểu Hồng mạng lớn, ta và Tiểu Hầu Tử cứu nàng, tạm thời để nàng trong thủy đầm, cho đến khi độc tan hết. Cuộn da dê này là Tiểu Hồng cho ta, nàng là tìm được ở sau từ đường Mã Phúc.”


      Trong lòng Bạch Ngọc Đường hiểu , ngày ấy có lẽ chính là nàng trong ao sau từ đường, người thấy là Tiểu Hồng, còn trăng tròn ——- có thể nào là có quan hệ với ngọc lưu ly lão phụ vừa nhắc tới ?


      Lão phụ lại suy nghĩ chút: “Sơ lược chỉ có vậy thôi, sau đó các ngươi đến rồi, chạng vạng hôm qua, đê cũng hơi yếu, Tiểu Hồng ở trong địa cung, chắc là có việc gì.”


      Mọi người nghe lão phụ xong, đều im lặng , trong chuyện này còn có nhiều điểm đáng ngờ, cần phải suy xét lại.


      .


      .


      “Thế nhưng…” Triển Chiêu vẫn cảm thấy có chút chỗ được đúng lắm: “Dường như Tiểu Hầu Tử rất tin vào Mã Phúc đại tiên?”


      “Là Tiểu Hồng với nó.” Lão phụ nghiêm túc : “ hiểu sao giọng của Tiểu Hồng lại trở lại, có thể chút, chỉ là tiếng rất khàn khó nghe . Nàng ta , trong sông Y Thủy có thần minh, vị thần minh đó bảo vệ nàng!”


      “Vậy vì sao người chết trong cổ họng đều có xác chuột?” Bạch Ngọc Đường hề đến xác chuột là giả, đưa mắt nhìn Công Tôn và Triệu Phổ.


      Trong lòng hai người đều hiểu được, gì.


      Lão bà tử lắc đầu: “Chuyện này ta biết, ta hết những gì ta biết rồi.”


      Mọi người gật đầu, lúc này, Giả Ảnh tới cạnh Triệu Phổ: “Vương gia, Lương Báo trở lại, còn dẫn theo vị quan.”


      “Quan.”


      “Mặc thân áo lam, lục phẩm, có chút niên kỉ rồi.”


      “Là Lương tri phủ!” Lão phụ thốt ra, mặt cũng ra vẻ sợ hãi.


      Triệu Phổ cười : “Ai, lão nhân gia sợ cái gì, cùng lắm chỉ là quan lục phẩm, Triển đại nhân của chúng ta tứ phẩm!”


      Mọi người vô lực nhìn —— ngươi hình như là nhất phẩm!


      Triệu Phổ nghĩ nghĩ chút, vẫy tay gọi Giả Ảnh, kề vào tai phân phó vài câu, Giả Ảnh gật đầu cùng Tử Ảnh .


      Triển Chiêu nghe những gì phân phó hai người, hỏi Triệu Phổ: “Ngươi muốn…”


      “Người để tự bảo vệ mình mà cả quan viên thủ hạ cũng dám giết, lần này chừng thấy tình sắp bại lộ, nên đến xoay chuyển tình thế?” Triệu Phổ cười cười: “Vừa lúc xem thử diện mạo của , thử xem là người hay họa bì biến thành.”


      Triển Chiêu khẽ thở dài: “Lần đầu ta tiên ta nghĩ, giết người, là quá dễ dàng cho .”


      Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên đứng lên.


      “Bạch huynh?” Triển Chiêu nghe thấy thanh , có chút khó hiểu.


      “Đột nhiên ta nghĩ đến biện pháp thú vị.” Bạch Ngọc Đường mở miệng, nhàng vẫy tay với Công Tôn: “Công Tôn, đến giúp ta chút.”


      Công Tôn đảo mắt: “Nga… Chẳng lẽ Bạch ngũ gia muốn lấy kế của người đánh lại người?”


      Bạch Ngọc Đường nhếch nhếch khóe miệng: “Giống như con mèo đó , để bọn chúng chết là quá dễ dàng rồi!” xong, cùng Công Tôn đến hậu viện, Triệu Phổ bảo lão phụ vào nhà cùng Tiểu Tứ Tử và Tiểu Hầu Tử tránh chút.


      Triển Chiêu chống cằm suy nghĩ, từ lúc nào Bạch Ngọc Đường gọi mình là mèo rồi? Mới hôm qua phải vẫn còn là Triển huynh sao?[từ sau đêm qua ngươi nằm trong lòng ngủ như mèo]


      Rất nhanh, nghe thấy tiếng bước chân, Lương Báo dẫn Lương tri phủ vào.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 22: Tình nhân thiên (tiếng gọi thiêng liêng của tình nhân :)) )


      Lương tri phủ thoạt nhìn có vẻ niên kỉ , rất lão luyện, có lẽ là vì con nhà ngư dân từ sinh sống sông, nhìn qua, có chút tàn nhẫn thù hận ít thấy ở văn nhân.


      Bạch Ngọc Đường tinh tế quan sát chút, phát người này đáy mắt phát xanh, nếp nhăn tập trung ở mi gian, trán lại trơn bóng, có thể biết được là người quanh năm âu lo ít được thư thái.


      “Đại nhân, vị này là Triển đại nhân của Khai Phong Phủ.” Lương Báo dẫn kiến[giới thiệu]: “Vị này là Vương Triều, vị này là…”


      Triệu Phổ nhướng mày: “Triệu Hổ.”


      Công Tôn thiếu chút nữa cười ra tiếng, là, Triệu Hổ Triệu Phổ, đúng là khác nhau bao nhiêu.


      “… Nga.” Lương tri phủ tiếp xúc với quan trường nhiều, quan sát qua loa chút, trong lòng hiểu , có tình!


      Bạch Ngọc Đường giống quan lại, phải là người giang hồ, mặt khác, đúng là chưa từng nghe qua vị quan nào như vậy, trong tuấn mĩ lộ ra chút tà khí, người như vậy trong quan trường rất khiến người khác chú ý, là tối kị.


      Mà Triệu Phổ lại quá quý khí, loại quý khí này phải vị quan bình thường có thể có, càng phải bách tính thường dân có thể có, cho nên, người này phi phú tức quý!


      Lại nhìn Công Tôn và Triển Chiêu.


      Công Tôn nhã nhặn, xem khí độ thần vận, nhất định là đại tài! Hoàn toàn phải phàm phu tục tử.


      Đường nhìn của Lương tri phủ cuối cùng dừng lại người Triển Chiêu, nhăn mày, có chút suy nghĩ.


      “Lương tri phủ, đến đây chẳng hay có chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường thấy quan sát Triển Chiêu, sợ nhìn ra kẽ hở gì bất lợi với Triển Chiêu, mở miệng cắt ngang.


      “Nga, Lương đại nhân …” Lương Báo vừa định mấy câu, thấy Lương tri phủ đột nhiên khoát tay ngăn lại, cười cười: “Ta cũng chẳng có chuyện gì, nghe Triển đại nhân đến đây, cho nên đến gặp lần. Ngưỡng mộ đại danh Triển đại nhân lâu a, đối với Bao đại nhân càng là cửu ngưỡng đại danh, chỉ tiếc quan chức thấp, vẫn vô duyên được tiếp kiến.”


      Công Tôn và Triển Chiêu tinh tế suy xét, Lương tri phủ tuy rằng sinh ra trong nơi quyền quý, thế nhưng rất hiểu rất cặn kẽ chuyện của chốn quan trường, năng đều mang theo ý vị chu đáo của quan lại.


      Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Lương tri phủ này hổ là cáo già, dường như nhìn ra điểm hợp lí, cho nên khi rất uyển chuyển, xem ra là muốn nhàng rút lui.


      tại bọn Triển Chiêu có hai lựa chọn, hoặc vạch trần , bất quá có khả năng đả thảo kinh xà, hoặc… Tĩnh quan kì biến.[yên lặng chờ tiến triển]


      Mọi người ngay lập tức ngầm đồng ý —– tĩnh quan kì biến, tại chưa phải lúc!


      Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Lương đại nhân khách khí.”


      Ngữ điệu này là học từ Triển Chiêu, chỉ là Bạch Ngọc Đường kiệt ngạo bất tuân, Triển Chiêu ôn nhuận như ngọc, học theo, là lạ…


      Triển Chiêu cố nén cười, Bạch Ngọc Đường xấu hổ gì sánh được.


      Sau đó Lương tri phủ ngồi xuống cùng mọi người hàn huyên, thế nhưng khi nhắc đến án tử, lại lập tức sang chuyện khác, khôn khéo hơn Lương Báo rất nhiều, khó đối phó.


      Thời điểm ăn trưa, Lương tri phủ cáo từ, Lương Báo tiễn ra ngoài.


      Đến cửa, Lương tri phủ thấp giọng phân phó: “Tiêu hủy chứng cứ, người biết chuyện cũng đừng để bọn họ lên tiếng được nữa, người đến lần này dễ giải quyết, biết ?!”


      “Vâng!” Lương Báo nghe lệnh rời , tất cả những thứ này, đều bị ảnh vệ thầm theo dõi nghe được, liền thầm đuổi theo.


      .





      .


      “Thấy thế nào?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.


      “Lão hồ ly.” câu vô cùng đơn giản của Bạch Ngọc Đường, ra hết ấn tượng của mọi người về Lương tri phủ.


      “Tiếp theo làm thế nào?” Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.


      Bạch Ngọc Đường nhún vai, nhìn Triển Chiêu và Công Tôn, hai người bọn họ tương đối nhiều chủ ý.


      Công Tôn cười cười: “Chờ thôi!”


      “Chờ?”


      Triển Chiêu nhíu mày: “Có thể bị bọn họ giành tiên cơ, tiên hạ thủ vi cường ?” Thế nhưng hỏi xong, lại nghĩ nghĩ: “Nếu vậy, có đầu mối rồi!”


      sai!” Công Tôn đứng lên: “Chúng ta nhất định có người theo dõi, tốt nhất là án binh bất động, nếu có chuyện gì cứ để các ảnh vệ làm.”


      Triệu Phổ cảm thấy rất đúng, chạy đến mở cửa, để bọn Tiểu Tứ Tử ra, phóng quả tên lệnh, là phóng pháo hoa cho các hài tử xem.


      Mấy tiểu hài nhi nào biết gì a, thấy Triệu Phổ phóng tên lệnh lên trời, bao lâu liền nổ tung, tỏa ra rất nhiều tia lửa, tuy rằng đẹp bằng lúc trời đêm, thế nhưng vẫn vui vẻ vỗ tay.


      Chỉ khoảnh khắc, các ảnh vệ đều xông ra, hình tiếng thầm vào phòng chờ Triệu Phổ an bài. Các ảnh vệ rồi, Công Tôn tiếp tục khám nghiệm tử thi, Triệu Phổ bồi Công Tôn.


      Tiêu Lương, Tiểu Tứ Tử, còn có Tiểu Hầu Tử và nãi nãi nó đều ở yên trong phòng, bọn nữ ảnh vệ Phi Ảnh tiếp khách, trong viện, chỉ còn lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.


      .


      .


      “Làm sao bây giờ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Có đói bụng ? Hay là ra ngoài ăn bữa?”


      “n.” Triển Chiêu nghĩ lát, : “Hôm đó… Hoa văn đại ca ta lưu lại ván giường, và hoa văn da dê, giống nhau sao?”


      Bạch Ngọc Đường lấy ra so sánh chút: “Hoa văn như nhau, chỉ là trình tự hoàn toàn khác nhau.”


      “Nga.” Triển Chiêu gật đầu, dường như có tâm .


      “Miêu?” Bạch Ngọc Đường gọi tiếng.


      Triển Chiêu vung tay qua, giống mèo giương móng vuốt muốn cào qua.


      Bạch Ngọc Đường nhanh tay lẹ mắt nắm lấy tay mới bị cào, hơi kinh hãi hỏi: “Ngươi làm gì?”


      phải ngươi gọi miêu sao?” Triển Chiêu trả lời có thêm mấy phần bất mãn: “ cào người đâu phải miêu.”


      Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Ý ngươi là, thừa nhận mình là miêu rồi?”


      Triển Chiêu rút tay lại: “ được gọi miêu!”


      “Dễ nghe cũng dễ gọi.” Bạch Ngọc Đường muốn châm trà, nhưng phát trong bình còn nước, liền nhìn nha hoàn đứng ngoài cửa chỉ chỉ vào bình trà, ung dung ứng đối với Triển Chiêu: “Nghe hay hơn cả Triển Chiêu lẫn Triển huynh!”


      “Vậy ta gọi ngươi là thử có được ?” Triển Chiêu hỏi lại.


      “Ta ngại ngươi gọi ta là thúc!”Bạch Ngọc Đường để lộ nụ cười giảo hoạt hiếm thấy của những khi thực được mưu.


      Triển Chiêu vô cùng chán nản, chiến đấu về tên gọi ở thế yếu, suy nghĩ chút, cắn răng: “Tiểu Ngọc!”


      “Khụ khụ…”


      Bạch Ngọc Đường sặc nước: “Ngươi cái gì?”


      Triển Chiêu nhướng mày, hơi có chút khiêu khích: “Tiểu Ngọc!”


      Hai người giằng co dứt, lúc này, nha hoàn đến châm trà mới, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường: “Ngươi gọi Miêu, ta gọi Tiểu Ngọc, nếu …”


      “Đại nhân.”


      Tiểu nha hoàn kia đột nhiên nhìn chăm chăm vào Triển Chiêu hỏi: “Sao ngươi biết ta là Tiểu Ngọc?”


      “Ách…” Triển Chiêu ngẩn người, há hốc, Bạch Ngọc Đường cố nhịn cười lắc đầu, với nha đầu kia: “ nương đừng để ý đến , tên lãng tử, rất khinh bạc.”


      Tiểu Ngọc nghe xong, giật mình liếc mắt nhìn Triển Chiêu, tâm , ai nha, ra là kẻ khinh bạc, còn tưởng là quân tử, liền bưng khay trà, hơi thất vọng bỏ .


      Triển Chiêu bực bội, đạp Bạch Ngọc Đường cước.


      vạt áo trắng như tuyết của Bạch Ngọc Đường xuất dấu chân đen như mực, đưa tay phủi phủi, dấu chân biến mất thấy đâu nữa…


      Sau đó, Bạch Ngọc Đường đứng lên kéo tay Triển Chiêu: “, ra ngoài ăn, muốn ăn cái gì?”


      Triển Chiêu bỗng dưng cảm thấy hơi chút tự nhiên, mình cũng vẫn luôn kéo tay Tiểu Tứ Tử, dùng cùng loại ngữ điệu hỏi: “, ra ngoài ăn, muốn ăn cái gì…”


      Bất quá cuối cùng, hai người vẫn ra ngoài.


      .


      .


      Tiểu Tứ Tử ngồi thềm cửa, vẫn liên tục quan sát Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.


      “Tiểu Tứ Tử.” Phi Ảnh lột quả lựu đưa sang: “Ăn ?”


      Tiểu Tứ Tử nhận quả lựu ngẩng mặt: “Phi Ảnh tỷ tỷ các tỷ đến đây lúc nào?”


      “Khi trước chúng ta ở Phủ Khai Phong giúp Bao đại nhân, sau đó Nhị Gia Tam Gia Tứ Gia của Hãm Đảo đến hỗ trợ, cho nên chúng ta đuổi theo đến đây, Hắc Ảnh Bạch Ảnh người xung quanh tìm tung tích Triển Hạo.”


      “Triển Hạo là ca ca của Miêu Miêu sao?” Tiểu Tứ Tử ăn lựu: “Sao thương Miêu Miêu?”


      Phi Ảnh ôm Tiểu Tứ Tử lên xoa xoa đầu nó: “Ai, nếu phải có chuyện lần này, ta cũng biết có Triển Hạo tồnt ại, có lẽ vì danh tiếng Triển Chiêu quá lớn.”


      “Ca ca của Miêu Miêu ghen tị với Miêu Miêu sao?” Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi.


      Vừa khéo, Công Tôn quên mang công cụ khám nghiệm tử thi, cùng Triệu Phổ trở lại, đến cửa vừa lúc nghe được, Công Tôn khẽ nhíu mày, qua ngồi xuống hỏi: “Tiểu Tứ Tử, con vừa … Đại ca của Triển Chiêu ghen tị với ?”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Nếu sao lại chán ghét Miêu Miêu, Miêu Miêu tốt như vậy! Cả Bạch Bạch cũng thích Miêu Miêu!”


      “Làm sao vậy được…” Triệu Phổ xoa xoa đầu Tiểu Tứ Tử, trong lòng lại thấy buồn cười: “Đúng là cũng có chuyện như vậy… Mấy ai có thể khiến Bạch Ngọc Đường để mắt a? Quả nhiên tầm nhìn của tiểu hài tử là sáng nhất.”


      Hai người trở lại phòng khám nghiệm tử thi, Công Tôn hỏi Triệu Phổ: “Ngươi thấy thế nào?”


      “Ngươi đại ca của Triển Chiêu?” Triệu Phổ có chút thoải mái cười nhạt tiếng: “ vì muốn kéo Triển Chiêu đến huyện Cừ Sơn, mà làm mù mắt . Đến rồi còn thần thần bí bí để lại nhiều manh mối như vậy, tại lại đột nhiên phải dừng… Nếu phải có lý do đặc biệt vậy tuyệt đối là hận Triển Chiêu đến chết, dày vò như vậy!”


      chừng có nỗi khổ riêng…”


      “Nỗi khổ riêng gì đó, chỉ có thể giúp Triển Chiêu tự đánh lừa bản thân thôi.” Triệu Phổ thở dài: “Nếu ngươi có huynh đệ thân thiết, ngươi có dày vò như thế ?”


      Công Tôn lập tức nghẹn lời được nữa.


      “Nếu làm Triển Chiêu mù, là có mục đích đặc biệt… Thế nhưng, tại xem ra ngoại trừ tạo điều kiện thuận lợi cho Bạch Ngọc Đường cũng chẳng còn gì đáng .” Triệu Phổ bĩu môi: “Then chốt là câu truyền lời kia, cái gì hận nhất là , cay nghiệt như vậy! Ai chịu nổi a.”


      .


      .


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng lên phố, lần này, bọn họ vội đến tửu lâu trước, mà là đến bờ sông Y Thủy, nhìn sang bờ bên kia.


      Quả nhiên, bến đò hai bên bờ đều sụp, nước dâng đến mặt đất, tràn vào đồng ruộng.


      “Ngươi đoán, Tiểu Hồng có việc gì ?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi: “Có Tứ ca của ngươi tốt rồi, chừng có thể xuống nước tìm Tiểu Hồng.”


      “Tứ ca ta chừng còn bơi giỏi như nàng.” Bạch Ngọc Đường nửa nửa đùa.


      “Hôm nay ngươi rất vui sao?” Triển Chiêu thắc mắc.[chuyện, vừa ôm nhau ngủ cả đêm mà, trì độn]


      “Sao lại hỏi vậy?”


      “Vì ngươi cứ đùa mãi.” Triển Chiêu trả lời: “Trước đây ngươi đâu có đùa nhiều vậy.”


      Bạch Ngọc Đường ngẩn người, bất quá hôm nay quả tâm trạng rất là vui vẻ.


      “Ai nha..”


      Bạch Ngọc Đường còn chưa gì, Triển Chiêu đột nhiên che tai: “Lại nữa rồi!”


      “Lại thanh ấy nữa?!” Bạch Ngọc Đường cả kinh, cùng lúc, chợt nghe từ xa xa truyền đến tiếng kêu của mọi người.


      Ngẩng đầu nhìn sang, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, bến đò có ít người xây dựng bến đò, bọn họ dường như có rất nhiều người cũng nghe được thanh , che tai chạy tới bên đường. Hành động sau đó rất khó hiểu, chỉ thấy bọn họ chạy qua chạy lại, sau đó nhảy, chà mặt liên tục.


      Bạch Ngọc Đường thấy hành vi bọn họ cảm thấy rất kì lạ, tâm như vậy để làm gì? Mà càng kì lạ hơn là, những người đó bận rộn hồi, dường như lại sao nữa, trở lại tiếp tục làm việc, hoàn toàn chịu ảnh hưởng thanh kia hơn nữa.


      Trước mắt Bạch Ngọc Đường sáng ngời, bảo Triển Chiêu cố nhịn lúc, mình thả người nhảy đến bờ đê, hỏi hỏa kế: “Huynh đài, bằng hữu của ta đột nhiên nghe được thanh lạ, rất khó chịu, biết các ngươi có nghe thấy ?”


      “Nga!” Hỏa kế kia trả lời: “Công tử là người vùng khác sao, ngươi bảo bằng hữu của ngươi cử động chút, mạch máu giãn ra mặt đỏ tim đập, nghe thấy nữa!”


      Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Mặt đỏ tim đập… Là có thể nghe nữa?”


      “n, đây là thiên từ trong sông truyền đến, cũng có người là hải nhân hát, người địa phương chúng ta đều gọi là tình nhân thiên .” Hỏa kế giải thích cho Bạch Ngọc Đường.


      “Tình nhân thiên ? Vì sao có người nghe được, có người nghe được?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy thể giải thích được.


      “Thiên này a, chỉ có tác dụng với người thể hàn thôi!” Hỏa kế : “Có những người sợ lạnh có người , những người sợ lạnh, đa số bẩm sinh tim đập tương đối chậm, đều có thể nghe được hưởng.”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử đúng là thể hàn, thế nhưng còn Công Tôn. “Thế nhưng… Ta có bằng hữu cũng thể hàn, nghe thấy.”


      “Nga, vậy bằng hữu của ngươi thành thân chưa?!” Hỏa kế cười ha ha : “Người thành thân rồi nghe được.”


      Bạch Ngọc Đường bừng tỉnh đại ngộ, ra là thế, nhịn được hỏi: “Mặt đỏ tim đập là được sao?”


      “n, biện pháp này vốn là do đôi tiểu nhân nghĩ ra!” Hỏa kế cười: “Khi đó có nương bị thanh này phiền đến đau đầu, tình nhân của nàng che tai được, người khác che cũng tác dụng. Tình lang của nàng là người thông minh, hôm ấy che, hôn nương đó cái, vậy mà lại nghe nữa! Cho nên a… Ai, công tử?”


      Hỏa kế còn chưa xong, Bạch Ngọc Đường trở về, rất bình tĩnh đến cạnh chỗ Triển Chiêu.


      “Ồn quá .” Triển Chiêu rất là khó chịu.


      Đột nhiên nghe Bạch Ngọc Đường : “Miêu Nhi… Ta muốn hôn ngươi!” [trẫm ân chuẩn XD]


      “Hả?” Triển Chiêu kinh hãi, tuy rằng nhìn thấy nhưng hai mắt vẫn mở to, hai bên tai ửng đỏ.


      Bạch Ngọc Đường im lặng lát, hỏi: “Còn nghe thấy ?”


      Triển Chiêu chớp chớp mắt, ngoáy ngoáy tai: “Ô? Sao lại…”


      Bạch Ngọc Đường cười, đưa tay, ngón tay thon dài nhàng điểm điểm vào ngực Triển Chiêu: “Nếu còn nghe thấy, nhớ lại câu vừa nãy, để chỗ này đập nhanh chút, tốt rồi.”


      Triển Chiêu hai má đỏ thẫm, Bạch Ngọc Đường lại là tiếu ý dạt dào nhịn được tràn ra bên khóe môi.


      Mà trong phủ nha, Tiểu Tứ Tử hoan hoan hỉ hỉ chui trong lòng Tiêu Lương, để Tiểu Lương Tử che tai cho. Ngô, trong lòng Tiểu Lương Tử thoải mái nga… Tim đập nhanh nga.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 23: Hải nhân ngư (người cá)


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lòng vòng ở bến đò lúc, cũng tra ra được manh mối hữu dụng nào, trong sông càng phát tung tích Tiểu Hồng, liềm tạm thời ly khai, đến tửu lâu dùng bữa.


      Đến tòa tửu lâu gần cửa thành, Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất sạch thanh nhã, liền cùng Triển Chiêu vào trong.


      Vừa lên lầu, thấy có chút chuyện đúng… Vì tiểu lâu rất mới, dường như chỉ vừa khai trương được ngày.


      “Mùi sơn nồng a.” Triển Chiêu nhịn được .


      “Nhị vị công tử, mời lên lầu, hai vị dùng gì?”


      Bạch Ngọc Đường nghĩ chút, nhanh vài bước lên tửu lâu nhìn quanh, chân mày nhíu chặt, quay lại hỏi: “Chưởng quỹ, các ngươi vừa khai trương sao?”


      “Hắc hắc, dối ngài, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta khai trương buôn bán!” Hỏa kế cười ha hả trả lời: “Có điều trước đây cũng là khách điếm, cho nên sửa lại rất nhanh.”


      Triển Chiêu nghe xong, trong lòng khẽ động: “Tên trước khi đổi là gì?”


      “Nga, là Triêu Huy Lâu a.”


      Hỏa kế câu như sấm rền, đánh cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sững sờ tại chỗ ——- Triêu Huy Lâu! Là khách điếm trước đây Triển Hạo từng thuê phòng, sau đó để lại chứng cứ, tại sao chỉ trong đêm đổi chủ?!


      “Chưởng quỹ và hỏa kế trước kia đâu?” Triển Chiêu hỏi.


      “Ta cũng biết, nơi này là do vị công tử bán cho ta.” Hỏa kế nghĩ lát: “Bán cho ta nửa tháng trước.”


      “Nửa tháng…” Triển Chiêu mờ mịt, hỏa kế Triêu Huy Lâu trước kia hề nhắc đến, chẳng lẽ…


      “Vị công tử bán nơi này, hình dáng thế nào?”


      “Nga, vị công tử đó rất uy phong, vóc dáng cao, người béo, mặc thanh sam đơn giản, giống thương gia, chỉ là có vẻ nghiêm minh hơn chút.”


      “Khóe mắt trái của , có phải có nốt ruồi ?!” Triển Chiêu hỏi dồn.


      “Nga…” Hỏa kế vỗ đầu: “Đúng vậy! Nút ruồi đó rất a, chung là, người đó tạo cảm giác rất u.”


      Bạch Ngọc Đường cảm giác được khí tức Triển Chiêu bắt đầu bất ổn, nhíu mày, liền hỏi hỏa kế: “Ở nơi này có khách phòng ?”


      “Đương nhiên là có a.”


      phòng chữ thiên.”


      “Nga… Hảo!” Hỏa kế hỏi: “Khách quan ở bao lâu?”


      Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ lát, đột nhiên hỏi: “Tửu lâu này ngươi mua hết bao nhiêu ngân lượng?” , lấy tờ ngân phiếu ra đưa cho : “Thế này có đủ ?”


      “Ách… Đủ, đủ rồi!” Chưởng quỹ vội vàng cất ngân phiếu, chạy vào lấy khế đất giao cho Bạch Ngọc Đường: “Gia… Lần đầu tiên gặp được những người kì lạ như các ngươi…”


      Hỏa kế chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường khoát tay ngắt ngang: “Những thứ trong điếm trước đây dọn ra, ngươi để ở đâu?”


      “Đều ở trong sân, còn chưa kịp thay…” Hỏa kế chỉ chỉ hậu viện, Bạch Ngọc Đường gật đầu, bảo và các hỏa kế trù tử đều tay , đừng mang thứ gì theo!


      Hỏa kế chưởng quỹ vội vàng chạy, khách điếm chỉ còn lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.


      .


      .


      lúc lâu, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi dùng bao nhiêu bạc…”


      “Trước tiên khoan cái này.” Bạch Ngọc Đường kéo tay : “Lên lầu xem.”


      Dựa theo trí nhớ, Bạch Ngọc Đường dẫn Triển Chiêu đến trước cửa phòng chữ thiên, miệng hỏi: “Ngươi nghĩ người nọ là ca ca ngươi?”


      “Hẳn là , cảm giác về đại ca ta giống như thế.” Triển Chiêu thành trả lời.


      “Cảm giác u?!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.


      ra rất ôn hòa.” Triển Chiêu nhăn mày, trong ấn tượng đại ca tuy rằng đối nhân rất lãnh đạm, thế nhưng với thân nhân rất thương chiếu cố, hoàn toàn phải loại người lãnh khốc vô tình.


      Bạch Ngọc Đường vừa định đẩy cửa vào, đột nhiên, nghe được từ bên trong truyền ra tiếng “xoạt” rất .


      Hai người đều sửng sốt ——- bên trong có người!


      Vô thức kề sát tường, hai người nghiêng tai nghe động tĩnh bên trong. Khi nãy xoạt tiếng… biết là tiếng nước hay tiếng gió thổi làm màn vải bay. Khả năng trong phòng có nước lớn, cho nên có lẽ là tiếng vải.


      Bạch Ngọc Đường đưa tay, đẩy cửa, trong phòng cài then, có thể nhận ra trong phòng có người.


      Triển Chiêu rút tay về, lấy cây ám tiễn từ trong tay áo ra đưa cho Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường ngầm hiểu, dùng ám tiễn nhàng nhấc then cửa, sau đó đẩy cửa… Ngay trước khi then cửa rơi xuống, Bạch Ngọc Đường lách người vào, đón được, nhàng thả xuống mặt đất, đưa mắt nhìn quanh, trong phòng trống trơn, có điều cửa sổ đóng chặt, hẳn là có ai ra ngoài.


      Triển Chiêu chỉ chỉ về hướng, ý bảo —— thanh từ nơi đó.


      Bạch Ngọc Đường cũng nhận ra trong phòng có khí tức người khác, nhìn về hướng ngón tay Triển Chiêu, là tấm bình phong lớn, chậm rãi đến gần, Bạch Ngọc Đường lướt nhanh qua tấm bình phong nhìn vào trong.


      Bên trong có bồn nước cực lớn, bên cạnh có cái đài cao, đài còn vài bồn nước .


      khó hiếu, chợt nghe thấy tiếng nước rào rạt vang lên, từ trong bồn nước nhô lên cái đầu người, tóc dài đen bóng, ướt sũng, là nương rất dễ nhìn, cổ và vai đều để trần…


      Bạch Ngọc Đường vội vàng xoay mặt , tâm sao lại có nữ tử tắm ở đây?!


      Triển Chiêu cũng tới, nhìn thấy, đương nhiên xấu hổ, liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ai vậy?”


      Bạch Ngọc Đường còn chưa mở miệng, nghe có thanh cực thấp cực khàn vang lên: “Tiểu Hầu Tử… Bằng hữu?”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ tới, sao lại là cái bồn nước lớn như vậy?! Nghĩ xong chậm rãi quay đầu lại, nương kia vẫn nhìn chằm chằm mình và Triển Chiêu, phía sau đột nhiên rào tiếng… cái đuôi cá lớn vẫy lên.


      Bạch Ngọc Đường trước nay gặp biến bất kinh, nhưng lúc này cũng là hơi há hốc kinh hãi chằm chằm phía trước… Trong bồn phải nương, mà là nhân ngư.


      “Ngươi là…” Bạch Ngọc Đường ngây người, Triển Chiêu sốt ruột sắp chết, tay lần mò sang nắm tay áo Bạch Ngọc Đường: “Ai a?”


      “Tiểu Hồng?” Bạch Ngọc Đường hỏi.


      Hải nhân ngư kia gật đầu, trả lời: “n.”


      “Tiểu Hồng nào?” Lúc này đến lượt Triển Chiêu há hốc. hận a, mặc kệ đại ca vì cái gì mà làm mình mù, lần sau gặp lại, hung hăng đánh trận được, làm mình nhìn được hải nhân ngư, ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng kinh hãi như vậy… đáng tiếc nhìn thấy a.


      Bạch Ngọc Đường muốn đến, nhưng dù sao nương ta cũng mặc y phục, liền đưa tay cầm tấm chăn mỏng giường đưa đến, muốn nàngười ta choàng lên, thế nhưng Tiểu Hồng lại ngơ ngác nghiêng đầu nhìn .


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nương này thân thể trắng xanh, ngâm trong nước lạnh, lạnh sao?


      Triển Chiêu tuy rằng nhìn thấy, thế nhưng cũng đại khái nghe ra được cử động của Bạch Ngọc Đường, trong lòng than , hạ giọng hỏi Tiểu Hồng: “Sao ngươi lại ở đây?”


      “Rầm rầm tiếng, sau đó lũ tới.” Tiểu Hồng khàn giọng : “ đưa ta ra.”


      là ai?” Triển Chiêu hỏi.


      là người tốt… Bảo ta ở đây chờ người, có thức ăn.” Tiểu Hồng trả lời.


      Bạch Ngọc Đường đến nhìn qua bồn , bên trong có mươi mười con cá sống, nhịn được nhíu mày… Ăn cá sống sao? Hít sâu hơi, nhìn lại Tiểu Hồng, nghĩ bọn người Lương tri phủ biến nàng ta thành dáng dấp người ra người quỷ ra quỷ thế này, thực là chết chưa hết tội.


      “Miêu Nhi, ngươi ngồi xuống trò chuyện với nàng ta lát, ta tìm người thông tri bọn Triệu Phổ đến.”


      “n.” Triển Chiêu gật đầu, được Bạch Ngọc Đường dẫn đến cạnh bồn nước ngồi xuống, Tiểu Hồng nhìn Triển Chiêu lát, lặng lẽ bơi đến cạnh, mở to mắt nhìn : “Ta từng thấy các ngươi.”


      Triển Chiêu nghe ngữ điệu của nàng, cảm giác rất tinh nghịch, liền cười hỏi: “Ngày đó sau từ đường Mã Phúc, là ngươi sao?”


      “n.” Tiểu Hồng gật đầu: “Bạch rất đẹp, ta nhìn thấy.”


      Triển Chiêu biết là nàng Bạch Ngọc Đường, chỉ là biết nàng là y phục trắng của Bạch Ngọc Đường đẹp, hay Bạch Ngọc Đường rất đẹp. Phát giác mình lại như trôi bồng bềnh vào cõi thần tiên, Triển Chiêu vội vàng vẫy đầu khôi phục tinh thần, hỏi: “Ngươi ở trong nước, có lạnh ?”


      Tiểu Hồng lắc đầu: “ tại lạnh, mùa đông lạnh.”


      “Nếu lạnh phải làm sao?”


      “Vào địa lăng, trong đó lạnh.” Tiểu Hồng thản nhiên .


      “Người kia cũng ở trong địa lăng sao?” Triển Chiêu thăm dò hỏi: “Sao lại trùng hợp cứu được ngươi?”


      vẫn luôn ở đó a.” Tiểu Hồng trả lời: “Vật còn chưa tìm được, ngày hôm qua sập, lại tìm được.”


      Bạch Ngọc Đường quay lại, vừa lúc nghe được, cùng Triển Chiêu đồng thanh hỏi: “Tìm cái gì?”


      Tiểu Hồng dường như rất thích Bạch Ngọc Đường, bơi đến gần chút: “Tìm hạt châu.”


      “Hạt châu?” Triển Chiêu nghe thanh Tiểu Hồng, phán đoán vị trí tại của nàng ta, dường như tương đối gần Bạch Ngọc Đường… hiểu sao lại nghĩ tới giấc mộng kia.


      “Hạt châu của Hà Thần gia gia.” Tiểu Hồng , đưa tay bắt con cá từ bồn lên, đưa cho Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Triển Chiêu giải thích hộ: “Nàng ta mời ăn cá.”


      Bạch Ngọc Đường ho tiếng, thấy dáng vẻ ngây thơ của Tiểu Hồng cũng nỡ cự tuyệt, liền : “Ta ăn no rồi, ngươi giữ lại ăn.”


      Tiểu Hồng cười gật đầu, cầm con cá lại ăn, Bạch Ngọc Đường nhịn được lại nhíu mày… ăn cá sống a.


      Triển Chiêu nghe được động tĩnh, lại bắt đầu mâu thuẫn, có đôi khi nhìn thấy, cũng phải là chuyện xấu.


      .


      .


      “Tiểu Hồng.”


      “n?”


      “Hạt châu của Hà Thần gia gia là thế nào?”


      “Hạt châu rất sáng rất sáng.” Tiểu Hồng : “Ở dưới giường của Hà Thần gia gia.”


      “Giường…” Bạch Ngọc Đường chưa dứt lời, nghe ngoài cửa có tiếng người đến, là bọn Công Tôn.


      Công Tôn và Triệu Phổ ở trong nha môn, tiểu lưu manh chạy tới, đưa thư của Bạch Ngọc Đường, bên trong viết chỗ của Tiểu Hồng, Công Tôn ngay cả tay cũng kịp rửa liền chạy vọt đến, đương nhiên, phía sau là Triệu Phổ Tiểu Tứ Tử Thạch Đầu to to kéo thành cái đuôi kì dị.


      Tiểu Hồng thấy bỗng dưng có nhiều người như vậy, sợ chui vào trong nước trốn.


      “Tiểu Hồng.” Tiểu Hầu Tử chạy đến, Tiểu Hồng lúc này mới chịu ngoi lên, rất thân thiết trò chuyện với Tiểu Hầu Tử.


      Triệu Phổ thấy nương mặc y phục, tống hết đám ảnh vệ tò mò theo vào ra ngoài, đến gần chút, thấy được phần đuôi cá, kinh hoảng: “Thư ngốc, cái đó giống đồ giả a!”


      Công Tôn vừa nhìn qua cũng biết được đuôi cá kia là , thế nhưng dời có hải nhân ngư, đánh chết cũng tin! Vì vậy đơn giản tới cạnh bồn nước, cúi đầu nhìn phần đuôi Tiểu Hồng tẩm trong nước.


      Vừa nhìn, lập tức nhìn ra được sơ hở, tuy rằng chế tác cực kì tinh xảo khéo léo… Vừa nghĩ đến từ này Công Tôn lập tức lắc đầu, thiếu chút nữa tự vả miệng mình, làm sao có thể người ta như vậy! Tinh xảo khéo léo phải người, là đồ vật.


      Tiểu Tứ Tử cũng chạy đến xem, lòng kinh ngạc tán thán: “Đuôi đẹp nga.”


      Tiểu Hồng dường như nghe hiểu, cười nhìn Tiểu Tứ Tử.


      Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử qua bên, Triệu Phổ gãi gãi đầu cảm thấy tình cảnh này có chút quỷ dị, biết nên vui hay buồn, chỉ đành hỏi: “Hay là, để nàng ta mặc y phục ra ngoài rồi ?”


      Phi Ảnh và Đại Ảnh hai vị nương tiến đến, choàng chăn lên cho Tiểu Hồng, nhàng bế nàng lên giường, trùm chăn lên.


      Công Tôn qua nhìn đuôi nàng ta, sờ sờ chút: “Ha? Chân bên trong vẫn khỏe mạnh, có thể cắt bỏ lớp da cá, để nàng ta ra khỏi nước sinh sống.”


      Mọi người thở phào nhõm.


      Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đứng bên cúi đầu đờ ra, liền đến hỏi: “Làm sao vậy Miêu Nhi?”


      Triển Chiêu ngẩng mặt: “Sao sau chữ Miêu lại thêm chữ Nhi?”


      Bạch Ngọc Đường bật cười: “Gọi nghe thuận tai hơn. nghĩ chuyện gì?”


      Triển Chiêu nhíu mày: “Hạt châu của Hà Thần gia gia… Là vật gì?”


      Bạch Ngọc Đường nhớ ra, khi nãy Tiểu Hồng chưa ràng, liền qua hỏi lại.


      Tiểu Hồng : “Trong địa cung, có giường của Hà Thần gia gia, Hà Thần gia gia nằm bên trong, còn dùng đá lớn che lên, đẩy ra được… đỉnh đầu Hà Thần gia gia, có hạt châu.”


      “Nàng ta , có vẻ như là bên trong địa cung có quan tài, trong quan tài có thi thể của lão đầu, thi thể có hạt châu.” Công Tôn phân tích như thế, bọn Triển Chiêu nghe xong đều thầm gật đầu ——- có thể có chuyện này.


      “Thứ đại ca trăm phương nghìn kế muốn có là hạt châu này sao?” Triển Chiêu nhíu mày, Bạch Ngọc Đường đột nhiên : “Đê lớn sập tối qua… Tửu lâu khai trương sáng nay, cách khác, Miêu, đại ca ngươi vẫn còn ở huyện Cừ Sơn?!”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 24: Đại ca


      Đại ca của Triển Chiêu ở tại huyện Cừ Sơn, mục đích chính là hạt châu ấy! lấy được rồi , phải làm sao? Là phải chặn lại.


      Triệu Phổ phân phó các ảnh vệ dựa theo miêu tả của Triển Chiêu, tỏa ra tứ phía tìm Triển Hạo.


      Triển Chiêu cũng muốn tìm, Công Tôn ngăn lại.


      “Ta cũng muốn …” Triển Chiêu ngập ngừng.


      “Ngươi muốn chuyện, nhưng có chuyện còn quan trọng hơn phải làm!” Công Tôn đến đây, cười cười: “Dược được rồi, có thể thoa lên rồi.”


      “Có ?” Mọi người đều giật mình nhìn chằm chằm Công Tôn.


      phải ngươi cần nửa tháng sao?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc: “ dưỡng được rồi?”


      Công Tôn gật đầu: “Hôm qua ta xem qua, rất kì lạ, phát triển nhanh hơn khi ở Khai Phong, có lẽ là liên quan đến khí hậu hai nơi khác nhau.”


      Tiêu Lương rất là hiếu kì hỏi Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, dưỡng dược thế nào a?”


      Tiểu Tứ Tử : “Là dùng dược dưỡng dược, dược để trị mắt cho Miêu Miêu, thể trực tiếp dùng, phải dưỡng trong loại thảo dược khác, sau đó mới ghiền nát dùng. Cho dược vật vào gốc thảo dược khác để nó lớn lên, gọi là dưỡng dược.”


      Triển Chiêu vui mừng: “Vậy lập tức thoa lên, cần bao nhiêu thời gian được?”


      Công Tôn bắt mạch cho Triển Chiêu: “Ngươi nội lực thâm hậu, thoa dược rồi vận nội lực đả thông huyết mạch vòng, vài lần như vậy, ta nghĩ chắc chắn trong vòng năm ngày khỏi, còn về chính xác là bao nhiêu ngày, phải xem tình hình thực tế.”


      tốt quá!” Triển Chiêu thở phào cái


      Bạch Ngọc Đường tuy rằng cũng vui cho Triển Chiêu, thế nhưng hiểu sao lại cảm thấy dường như thiếu gì đó, cảm giác có chút mất mát.


      Còn miên man suy nghĩ, chợt cảm giác có người kéo kéo vạt áo mình, Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, liền thấy Tiểu Tứ Tử ngửa mặt sốt ruột nhìn —— phải nhanh nhanh lên nga!


      Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn tiểu bại hoại, nhanh cái gì?


      .


      .


      Buổi chiều, Công Tôn dẫn Triển Chiêu vào phòng, tỉ mỉ thoa dược cho , bảo ngồi trong phòng tập trung điều tức, mình đến gian phòng trống khác, dẫn Tiểu Tứ Tử vào, giúp Tiểu Hồng lột bỏ lớp da cá chân.


      Triệu Phổ vốn muốn vào xem thử, nhưng Công Tôn lại nhiều lần hỏi lại “Ngươi chắc chắn?” Sau đó lại tỉ mỉ miêu tả toàn bộ quá trình lột da, Triệu Phổ lập tức đầu hàng.


      Vì vậy, Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường ngồi trong sân, mắt to trừng mắt .


      Triệu Phổ mở miệng: “Nhàn rỗi phải chuyện hay.”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu: “ địa cung, hay là tìm Triển Hạo?”


      “Ngươi từng gặp qua Triển Hạo chưa?”


      Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Nhưng từng nghe Triển Chiêu miêu tả , tương đối dễ nhận ra.”


      “Vậy thôi.” Triệu Phổ đứng dậy, để lại vài ảnh vệ thủ vệ nha môn, mình cùng Bạch Ngọc Đường ra ngoài.


      .


      .


      Lại , Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ cũng coi như quen biết lâu, người được Triệu Phổ nhìn vào mắt rất ít, đương nhiên là tính Công Tôn nhà , Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem như là hai người coi trọng nhất.


      ra, lần đầu tiên thấy Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ còn trộm muốn lừa đến quân doanh làm tướng quân, cái này cần hỏi, chắc chắn vị dũng tướng a!


      Nhưng quen biết lâu ngày, Triệu Phổ cũng còn ý nghĩ đó nữa… Dũng tướng là giả, chỉ là Bạch Ngọc Đường quá tùy tính, thích hợp làm quan tướng, so ra, Triển Chiêu lại rất có tư chất, làm hộ vệ phủ Khai Phong quá khuất tài rồi.


      Nhưng mỗi người đều có chí hướng riêng, chiến tranh dù sao cũng là giết chóc, Triển Chiêu trạch tâm nhân hậu, hành hiệp trượng nghĩa cứu nhân độ thế hợp với hơn.


      Hai người này cũng thích nhiều, đừng thấy Triệu Phổ mỗi khi ở cùng Công Tôn huyên huyên náo náo, đổi thành bên cạnh Bạch Ngọc Đường, hai người trái phải đen trắng, bước đều đều, nếu phải thỉnh thoảng cũng vài ba câu, đúng là nhìn ra bọn họ quen biết nhau.


      “Đúng rồi.” Triệu Phổ đột nhiên hỏi: “Ngươi và Triển Chiêu còn chưa thành sao?”


      Bạch Ngọc Đường xấu hổ… Nghẹn giọng trả lời được nhìn Triệu Phổ.


      Triệu Phổ nhìn thần sắc , gật đầu: “Nga… Xem ra còn thiếu chút, ta còn tưởng thành rồi.”


      “Có thành được hay cũng phải do ta định đoạt.” lúc lâu sau Bạch Ngọc Đường mới đáp lại câu.


      “Nga, vậy ngươi có cảm giác rồi, Triển Chiêu vẫn tương đối trì độn?” biết từ đâu mà Triệu Phổ nghe ra điểm quan trọng.


      Bạch Ngọc Đường có chút xúc động muốn đỡ trán, cứ cảm thấy cùng Triệu Phổ mấy loại chuyện này rất kì quái.


      .


      .


      Hai người loanh quanh vô đích đường, cũng tìm được manh mối gì, lại về bến đò, đứng bên bờ sông nhìn vào trong nước.


      Bến đò được sửa chữa gần hoàn tất, có người chèo thuyền đưa người qua sông, từng lượt từng lượt sang bờ kia.


      Bạch Ngọc Đường bất giác nghĩ đến ánh trăng nhìn thấy tại từ đường Mã Phúc đêm đó, liền hỏi Triệu Phổ: “ trời là trăng khuyết, phản chiếu trong nước lại là trăng tròn, việc này ngươi từng nghe qua chưa?”


      Triệu Phổ suy nghĩ hồi lâu, quả nhớ ra chút chuyện: “Nghe ngươi ta nhớ được quả lần, khi ta đánh trận ở tây bắc, từng thấy Nguyệt Nha Tuyền, buổi tối đại mạc yên, trong nước có bóng trăng. Khi đó rất nhiều tướng sĩ thấy kì quan, bầu trời là trăng non, trong nước là trăng tròn.”


      “Tại sao lại như vậy?” Bạch Ngọc Đường hiếu kì.


      “Ta hỏi kĩ, sau đó nghe lão nông địa phương , đó là đầu nguồn suối, có lẽ giữa nơi đó và mạch nước ngầm có hốc trống, ánh sáng chiếu vào, vì vậy chiếu loan ra bên ngoài.” Triệu Phổ nghĩ nghĩ lát: “Vùng Tây Bắc có rất nhiều mạch nước ngầm, đa số đều có hốc trống bên trong.”


      “Tiểu Hồng quả từng qua, từ đường Mã Phúc và địa cung thông với nhau.” Bạch Ngọc Đường gật đầu… Ngẩng đầu lên nhìn về phía bờ bên kia, bỗng dưng thấy có bóng người lướt qua… Theo đoàn người lên thuyền.


      Người nọ có vẻ rất u ám, mặc thanh sam có vẻ giống thương nhân, lưng đeo bao hành lý .


      “Uy.” Bạch Ngọc Đường gọi Triệu Phổ tiếng, ý bảo nhìn.


      Lúc Triệu Phổ nhìn sang, chỉ còn lại bóng lưng, người nọ chen vào đoàn người lên thuyền, có vẻ rất vội vã.


      “Là ?” Triệu Phổ hỏi.


      “Có chút giống… Triển Chiêu khóe mắt có nốt ruồi.”


      .” Triệu Phổ chỉ chỉ đuôi thuyền: “Ta phía sau ngươi phía trước, chúng ta chặn lại.”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng Triệu Phổ chia hai phía lên thuyền.


      .


      .


      Người thuyền rất nhiều, đa phần là lão nhược phụ nhụ.[ông già bà cả phụ nữ trẻ em =.=]


      Triệu Phổ lên thuyền, thấy phía trước có người thanh sam lưng đeo hành lí, chuẩn bị ngồi xuống, liền mở miệng hô tiếng: “Triển huynh biệt lai vô dạng.”


      Người nọ quay đầu lại, thấy Triệu Phổ ngẩn người, Triệu Phổ thấy ràng,khóe mắt người nọ quả có nốt ruồi, nhướng mày: “Triển Hạo?”


      Vừa dứt lời, người nọ lập tức xoay người đến đầu thuyền.


      Chưa ra khỏi khoang thuyền, bị Bạch Ngọc Đường ngăn lại, Triệu Phổ cũng đuổi tới, ngăn lại.


      Bạch Ngọc Đường quan sát lúc, hỏi: “Ngươi là Triển Hạo?”


      Người này có vẻ chưa đến ba mươi, khí chất u lạnh lùng, vóc người rất cao, vóc dáng cũng rất khôi ngô, nhưng khá gầy, cả người toát ra cảm giác trầm, khiến người khác mấy muốn đến gần.


      Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều cảm giác ngoài sức tưởng tượng, người như vậy lại là đại ca của Triển Chiêu tính cách vui vẻ thoải mái.


      “Theo chúng ta chuyến .” Triệu Phổ tiến lên vỗ vai Triển Hạo, Triển Hạo bỗng nhiên lách người…


      Chỉ thấy cả người co thấp xuống, công phu rất kì lạ, gân cốt như bỗng dưng rời lỏng ra, huỵch tiếng thoát khỏi tay Triệu Phổ.


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày ——- nhớ Triển Chiêu từng , đại ca phải người giang hồ, biết công phu a.


      Nhưng Triệu Phổ cũng phải ngọn đèn hết dầu, thấy công phu người kia quái lạ, cũng đến bắt, đứng ngăn trước lối của , Bạch Ngọc Đường cũng chỉ đứng phía chặn phía trước, quan sát công phu người nọ, càng nhìn càng thấy lạ…


      Thứ người này luyện căn bản là tà công Tây Vực! Tuyệt đối phải theo lối thường, Bạch Ngọc Đường trước sau vẫn tin người như vậy lại là đại ca của Triển Chiêu, chẳng lẽ chặn lầm rồi, chỉ là người giống người?


      Công phu người nọ thua xa Triệu Phổ, đến hai ba lượt chống nổi nữa, mà thuyền phu và khách ngồi thuyền thấy có người đánh nhau, sớm chạy, cả chiếc thuyền, chỉ còn lại ba người.


      Sau ba mươi chiêu, người nọ bị Triệu Phổ điểm huyệt.


      Triệu Phổ bĩu môi: “Ngươi khá a tiểu tử, trốn đông trốn tây vậy mà cũng tiếp được ba mươi chiêu của lão tử.”


      Người nọ lời nào, u nhìn Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ.


      “Ngươi là Triển Hạo?” Bạch Ngọc Đường lại hỏi lại lần.


      Người nọ nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Đường lúc, đột nhiên nhếch miệng cười, hai môi khép vào, huýt lên thanh kì lạ lại rất vang…


      Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều chau mày, tâm chẳng lẽ là gọi viện binh? Vừa nghĩ đến đây, liền cảm giác thân thuyền bỗng dưng lay động, cùng lúc đó, từ bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô của người qua đường.


      Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đều bơi mấy tốt, cảm giác thuyền sắp lật, vô thức nắm lấy thành thuyền… Nghe từ trong nước phía sau tiếng nước rào rạt, quay đầu lại nhìn…


      Liền thấy mặt nước lớ cuồn cuộn, nhìn kĩ, mấy con cá lớn vằn hổ, đảo mình trong nước.


      Hai người bị mấy con cá lớn thu hút chú ý, người nọ đột nhiên lánh người đến cạnh thuyền, “Ùm” tiếng… Nhảy xuống nước, thấy tung tích.


      Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ còn muốn đuổi theo, nhưng người thấy còn thấy bóng, mà dù có thấy được, với khả năng bơi của bọn họ có nhảy xuống cũng bắt được gì.


      Nhìn lại bầy cá, vẫy đuôi vài cái, cũng lặn xuống nước thấy tung tích.


      Mặt nước rất nhanh lại tĩnh lặng, Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường vẫn còn trợn tròn mắt, hai bên nhìn nhau lát, đều cảm thấy rất là mất mặt, có người trốn được ngay dưới mắt bọn họ.


      ràng ta điểm huyệt .” Triệu Phổ khó hiểu,


      “Triển Chiêu hiểu nhất là dời huyệt.” Bạch Ngọc Đường nhướng mày cái: “Dường như có thể khống chế mấy con cá đó!”


      “n.”


      Lại im lặng lúc, Triệu Phổ xoa xoa mũi: “Chuyện nay, bằng …”


      “n.” Bạch Ngọc Đường đợi xong gật đầu: “ nhắc đến nữa, dù sao người cũng chạy rồi.”


      “Ngươi tin đó là đại ca của Triển Chiêu?”


      Bạch Ngọc Đường cười lạnh tiếng, lắc đầu: “Ta tin!”


      .





      .


      Bỏ chuyện Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường bắt người tới nỗi bực bội qua bên tới, lại chuyện trong nha môn.


      Công Tôn và Tiểu Tứ Tử vẫn giúp Tiểu Hồng tách chân, việc này cần rất cẩn thận, may mà thực rất thuận lợi.


      Triển Chiêu điều tức xong lần, cảm thấy chỗ được thoa dược mắt hơi có chút sưng, bất quá Công Tôn , đó là biểu dược vật có hiệu quả.


      Đột nhiên, Triển Chiêu nghe được từ mái truyền đến tiếng “rắc” . Khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là nhóm ảnh vệ? có khả năng, nghĩ ngợi, chợt nghe từ cửa truyền đến tiếng “kẹt” khẽ… Có người lách vào.


      “Ai?” Triển Chiêu lạnh giọng hỏi.


      Người nọ người nào, nhưng có khí tức đến dần, Triển Chiêu nhíu mày, chuẩn bị sẵn tinh thần phản kích, bỗng nghe thanh quen thuộc : “Chiêu.”


      “… Đại ca?” Triển Chiêu lập tức kinh hỉ, nhưng đương nhiên cũng sinh nghi: “Đại ca, là ngươi?”


      “n.” Người đến cạnh Triển Chiêu: “Là ta.”


      Triển Chiêu tại nhìn thấy, nhưng cảm giác là đại ca sai, thanh cũng giống, tiếng “Chiêu” đó là gọi từ đến lớn, phải người nào cũng có thể mô phỏng theo.


      “Ngươi sao chứ?” Triển Chiêu hỏi.


      sao.” Triển Hạo đến gần, Triển Chiêu vừa định đưa tay nắm tay , lại ỗng dưng cảm thấy cả người căng cứng ——- Triển Hạo điểm huyệt .


      “Đại ca?” Triển Chiêu ngơ ngác.


      Triển Hạo đến bên tai , dùng thanh trầm thấp : “Có chuyện này, ta vẫn muốn cho ngươi.”


      Triển Chiêu lời nào, vì sao Triển Hạo phải điểm huyệt , chỉ đành phải yên lặng nghe.


      “Trong hầm ngầm dưới căn nhà cũ của chúng ta, khi chúng ta từng chôn ít đồ, ngươi còn nhớ ?”


      Triển Chiêu sửng sốt: “Cái hộp kia?”


      “Ngươi đào lên, tìm nơi giấu kĩ, thứ bên trong, cho ngươi tất cả.” Triển Hạo , đưa tay giúp Triển Chiêu chỉnh lại y phục chút: “Ta , ngươi đừng tìm ta, ta tìm ngươi.”


      “Đại ca, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?!” Triển Chiêu sốt ruột, nhưng Triển Hạo vẫn cho .


      Triển Hạo thoáng do dự chút, thấp giọng mấy câu bên tai Triển Chiêu: “Trăng mờ ảo, người mờ ảo, ánh trăng sáng, chiếu trung đình, tây phải tây, đông phải đông, người phải ta, ta phải người.” xong, vỗ lên vai Triển Chiêu: “Bảo trọng.”


      “Đại ca!” Triển Chiêu gọi tiếng.


      Lúc này Bạch Ngọc Đường tới ngoài cửa, đứng trong viện do dự xem có nên vào , biết Triển Chiêu điều tức xong chưa, chợt nghe trong phòng có tiếng động lớn.


      Khi nhảy vào cửa, Triển Hạo chạy từ đường cửa sổ.


      “Xảy ra chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường đến cạnh Triển Chiêu, thấy bị người khác điểm huyệt, liền giải huyệt cho , nhưng giải lúc vẫn chưa thấy có phản ứng.


      “Ha?” Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này: “Miêu… Ngươi…”


      Triển Chiêu có chút vô lực: “Ta dời huyệt rồi, nhưng mà hình như đại ca của ta nhìn ra, điểm huyệt ta, tại tìm được huyệt đạo nữa.”


      “Đại ca ngươi tới? Khi nào? phải biết công phu sao?” Bạch Ngọc Đường có chút mơ hồ.


      “Ta cũng biết, ngươi nhìn giúp ta, đại ca mới vừa !” Triển Chiêu cũng có chút luống cuống.


      Bạch Ngọc Đường phi thân ra cửa sổ, đứng mái nhìn ra xung quanh, hề thấy tung tích Triển Hạo, gọi hai ảnh vệ phụ trách thủ vệ đến hỏi, hai người cũng ngơ ngác, thấy có người đến a.


      Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ trở về phòng, với Triển Chiêu: “ có ai a.”


      Triển Chiêu than , đầu óc có chút rối rắm: “Ngươi giúp ta giải huyệt trước .”


      “Người dời đến đâu rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi, dời huyệt có lợi có hại, khi dời rồi, huyệt vị chỗ ban đầu dùng được nữa,


      biết…” lúc lâu sau Triển Chiêu trả lời.


      Bạch Ngọc Đường bị chọc cho bật cười: “Miêu… biết, vậy ngươi bảo ta làm thế nào giúp ngươi giải?”


      “Hay là ngươi tìm thử xem?” Triển Chiêu hỏi.


      Bạch Ngọc Đường xấu hổ, tìm thử xem ——- là sờ hết lượt sao?


      “Nhanh lên chút a, khó chịu.” Triển Chiêu đứng cứng chỗ sốt ruột.


      Bạch Ngọc Đường thể làm gì hơn là đưa tay, lần mò quanh huyệt vị ban đầu của Triển Chiêu, huyệt vị bị dời đều có khí khổng, dùng nội lực sờ có thể nhận ra, chỉ là sờ sờ như thế… Cũng phải biện pháp.


      Hai tai Triển Chiêu hồng hồng, Bạch Ngọc Đường vùi đầu tìm.


      Còn sờ, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân bạch bạch bạch, chỉ chốc lát sau, Tiểu Tứ Tử chạy ào vào: “Miêu Miêu, chân của Tiểu Hồng được rồi…”


      Giương mắt, thấy Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu (tìm huyệt đạo). [cái này của chị Nhã, bạn vô can]


      “A!” Tiểu Tứ Tử vội vàng đưa tay đóng cửa, xoay người chạy, miệng còn ồn ào: “Đừng có ngừng!”


      Bạch Ngọc Đường đỡ trán, lúc này, tìm ra được vị trí huyệt đạo của Triển Chiêu, nhàng vỗ cái.


      “Ha…” Triển Chiêu thở phào nhõm.


      sao chứ?” Bạch Ngọc Đường dìu đến bên giường ngồi xuống.


      …” Triển Chiêu cúi đầu suy nghĩ lúc lâu, hỏi: “Trăng mờ ảo, người mờ ảo, ánh trăng sáng, chiếu trung đình, tây phải tây, đông phải đông, người phải ta, ta phải người… Những lời này ngươi từng nghe qua chưa?”


      Bạch Ngọc Đường nghe thấy như lọt vào giữa sương mù, nhìn chằm chằm Triển Chiêu hỏi: “Cái gì?!”


      “Khi này đại ca với ta.” Triển Chiêu xong, lại đem những thứ Triển Hạo lại lần.


      Bạch Ngọc Đường nghe xong, tuy rằng ý nghĩ câu kia, thế nhưng lại cười.


      “Cười cái gì?” Triển Chiêu hỏi, mình sốt ruột còn kịp.


      “Nga…” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ chút, thấp giọng : “Đại ca ngươi bảo ngươi bảo trọng có đúng ?”


      “n.”


      cách khác, quan tâm ngươi, hề chán ghét ngươi?”


      câu này của Bạch Ngọc Đường, cho Triển Chiêu thông suốt minh bạch, khó chịu lẩn quẩn trong lòng lập tức tiêu tán, gật đầu: “n.”


      “Mắt thế nào rồi?”


      “Cũng tạm.”


      “Có đau ?”


      đau.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :