1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hành thiên hạ - Nhĩ Nhã

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 15: Địa huyệt kinh hồn


      Ánh lửa lay động, là vì mấy thứ treo đỉnh huyệt động lay động… Mấy thứ kia bay nhè , dường như là lụa trắng, chỉ là dường như khá lâu rồi, cho nên rách nát.


      Cho nên khi bọn người Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn qua, giống như đỉnh treo rất nhiều vải trắng, chúng nó lay động khiến cho ánh lửa mặt đấy cũng lập lòe.


      “Đó là cái gì?” Tiểu Tứ Tử cảm thấy có chút đáng sợ, kề gần lại Tiêu Lương chút, Triển Chiêu nhìn thấy, liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Cái gì vậy?”


      “Dường như là lụa trắng, lâu, ngả vàng, còn có chút rách nát.”


      “Lụa trắng?” Triển Chiêu nhíu mày: “Treo đỉnh sao? Hình cuộn sóng?”


      “n.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, thấy thần sắc Triển Chiêu có chút đúng, liền hỏi: “Làm sao vậy?”


      “Nga… Ta từng nghe nương ta kể lại, thời cổ, nếu như có tiểu thư nhà quý tộc chết oan, lúc hạ táng phải chôn cùng lụa trắng Tam tự bội, nếu kiếp sau bị lụa trắng siết chết.”


      “Tam tự bội?” Tiêu Lương hiểu lắm.


      “Là ba thốn, ba thước, ba trượng…” Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt, nhìn đỉnh động được chiếu sáng, chỉ thấy kéo dài mãi ra xa gần như thấy giới hạn.


      “Ở đây xem ra có tới ba nghìn trượng.” Bạch Ngọc Đường hơi lắc đầu: “Ai lại treo nhiều lụa trắng như vậy lên đỉnh động… Làm sao treo lên được?”


      Mọi người lắc đầu, cách nào giải thích được vì sao lại trang hoàng như vậy, chẳng lẽ đây là mộ huyệt của công chúa tiểu thư vương công quý tộc?


      .


      .


      “A!”


      Mọi người còn buồn bực suy nghĩ, bỗng thấy Tiểu Tứ Tử chỉ ngón tay ra hướng xa xa… Bạch Ngọc Đường nhìn xuống, liền thấy thân ảnh hài nhi vội vàng chạy qua trước mặt.


      “Nga… ra nó chạy trốn!” Tiểu Lương Tử nhìn ra là Tiểu Hầu Tử, vừa mới dứt lời, Bạch Ngọc Đường phi thân dùng tốc độ cực nhanh phóng xuống phía dưới.


      Sau đó, mọi người chợt nghe thấy tiếng tiểu hài tử kêu sợ hãi.


      Phía dưới, Bạch Ngọc Đường bắt được vặt áo sau của Tiểu Hầu Tử.


      Tiểu hài nhi càng ngừng thét lớn giãy dụa, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, thấp giọng : “Ngươi sợ cái gì, chúng ta muốn hỏi ngươi vài vấn đề.”


      Tiểu Hầu Tử giãy dụa yếu dần, nơm nớp lo sợ quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường nhìn kĩ mặt Tiểu Hầu Tử, nương theo ánh lửa, tiểu hài nhi này ngoại trừ gầy chút, ngoài ra có gì bất thường, đương nhiên, kì quái nhất vẫn là cái đuôi phía sau.


      .


      .


      Lúc này, bọn Triển Chiêu bước xuống quãng thang dài, đến cạnh Bạch Ngọc Đường.


      Tiểu Tứ Tử nhô đầu ra từ sau thân Bạch Ngọc Đường, nhìn Tiểu Hầu Tử: “Ngươi phải sợ nga, chúng ta phải người xấu, chỉ muốn hỏi ngươi chút chuyện.”


      Tiểu Hầu Tử nhìn chăm chăm vào Tiểu Tứ Tử lúc lâu, gì nhưng cũng dừng giãy dụa, ôm tay đáng thương tha thiết nhìn Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường đương nhiên túm nó thêm nữa, Tiểu Hầu Tử thấy Bạch Ngọc Đường buông lỏng tay, bỏ chạy, nhưng đụng vào đoàn gì đó mềm mềm văng trở về, ngẩng đầu nhìn… Liền thấy là Thạch Đầu chặn đường nó.


      Tiểu Hầu Tử kinh hoảng nhìn Thạch Đầu, hiển nhiên là chưa từng gặp qua con gì giống thế này.


      “Tiểu Hầu Tử.” Lúc này, Triển Chiêu thấp giọng : “Ngươi đừng chạy, chúng ta hỏi ngươi vài vấn đề rồi .”


      Tiểu Hầu Tử ngồi tại chỗ động đậy, thế nhưng ánh mắt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có mấy tin tưởng.


      Ngay lúc này, Thạch Đầu tiến đến gần, ngửi ngửi Tiểu Hầu Tử.


      Tiểu Hầu Tử chăm chăm nhìn Thạch Đầu lát, Thạch Đầu đột nhiên vươn lưỡi liếm liếm mấy cái lên mặt nó.


      “Hắc hắc.” Tiểu Hầu Tử ban đầu còn sợ, sau lại cảm thấy ngứa ngứa, cười rộ lên.


      Thạch Đầu lại cọ cọ, lắc lắc đuôi tựa hồ rất vui vẻ. Biểu tình mặt Tiểu Hầu Tử cũng dần thả lỏng, xoa xoa lớp lông dài lưng Thạch Đầu.


      Tiểu Tứ Tử cảm giác Tiêu Lương đẩy mình cái, quay đầu lại, thấy Tiêu Lương nháy mắt với mình.


      Tiểu Tứ Tử hiểu được, ngồi xuống với Tiểu Hầu Tử: “Nó tên Thạch Đầu nga, hai tuổi rồi, khả ái đúng ?”


      “… Thạch Đầu a.” Tiểu Hầu Tử mở miệng , xoa xoa tai Thạch Đầu: “ khả ái a.”


      Thạch Đầu thích nhất được người ta xoa tai, vừa sờ mềm người ra, chi chi hừ hừ bám dính Tiểu Hầu Tử làm nũng.


      Tiểu Hầu Tử lại bị nó chọc cười vài lần, Tiểu Tứ Tử lập tức bắt chuyện: “Tiểu Hầu Tử nga, ta là Tiểu Tứ Tử, ngươi bao nhiêu tuổi a?”


      .


      .


      Trong khi hai tiểu hài nhi líu ríu làm quen, Bạch Ngọc Đường bắt đầu quan sát xung quanh… Địa huyệt này tương đối trống trải, bốn phía có gì, mà dựa vào độ rộng cùng độ dốc, hẳn là có phần kéo dài tới đáy sông Y Thủy.


      Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường vô thức nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu dường như cảm giác được nhìn mình, liền đưa tay, nhàng chỉ chỉ vào tai mình, ý bảo Bạch Ngọc Đường ——— nghe!


      Bạch Ngọc Đường nghiêng tai nghe, dường như có tiếng nước.


      “Hức hức ~”


      chăm chú nghe, chợt từ trong động truyền ra tiếng nức nở mờ ảo u, như là có người thấp giọng ngâm nga, lại như có người khóc.


      Tiểu Tứ Tử cả kinh, ôm Tiêu Lương: “Quỷ quỷ?”


      phải.”


      Tiểu Hầu Tử mở miệng: “Là Tiểu Hồng hát.”


      “Tiểu Hồng?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hiểu.


      “Các ngươi… được đến đây.” Tiểu Hầu Tử lầm bầm câu: “Muốn hỏi cái gì?”


      Triển Chiêu ngồi xổm xuống, lần mò tìm được Tiểu Hầu Tử, tay đặt vai nó vỗ nhè : “Tiểu Hầu Tử, ta muốn hỏi, hôm đó khi Lưu chân nhân chết, vì sao lại câu “ chết ” kia?”


      Tiểu Hầu Tử dường như quên, chớp mắt mấy cái: “Có sao?”


      “Có a.” Triển Chiêu gật đầu.


      “Nga.” Tiểu Hầu Tử tỏ ra có gì: “ là người xấu, luôn luôn gạt người, chúng ta vẫn thường nguyền rủa .”


      “Các ngươi? Sao lại gạt người?”


      chuyện Mã Phúc đại tiên, biết cái gì.” Tiểu Hầu Tử có chút kinh thường .


      “Vậy ngươi từng gặp?” Tiểu Tứ Tử hiếu kì hỏi.


      “Từng gặp a!” Tiểu Hầu Tử đắc ý : “Mã Phúc đại tiên rất lợi hại!”


      “Lợi hại bao nhiêu?”


      “Lợi hại tới mức khiến người xấu đều chết hết, khiến những người đó dám khi dễ chúng ta nga!” Tiểu Hầu Tử nghiêm trang .


      “Tiểu Hầu Tử.” Triển Chiêu hỏi nó: “Có thể cụ thể chút ?”


      “n, là…”


      “Đồng ngôn vô kỵ.” [lời trẻ con biết kiêng dè]


      Khi bọn Triển Chiêu chăm chú nghe Tiểu Hầu Tử , bỗng nghe từ động khẩu truyền đến thanh già nua: “Tiểu hài tử, cái gì cũng nên tin.”


      “Nãi nãi!” Tiểu Hầu Tử kêu tiếng chạy tới, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đều khẽ nhíu mày… Vốn dĩ sắp hỏi ra, thế nhưng bị quấy rầy rồi.


      Tuy rằng rất muốn xem đến cuối cùng địa huyệt này, còn có Tiểu Hồng khóc kia là ai, thế nhưng mọi người vẫn phải quay lại, lên .


      .


      .


      Song song, Bạch Ngọc Đường dường như nghe được tiếng “rào”, đứng lại, thanh và thanh nghe được trong ao sau Mã Phúc từ đường… có chút giống.


      “Làm sao vậy?”Triển Chiêu thấp giọng hỏi .


      “Dường như ta nghe được…”


      “Ngươi nghe lầm.” Triển Chiêu đợi hết : “Ta cũng nghe được.”


      Bạch Ngọc Đường thở dài — quả nhiên!


      “Miêu Nhi… Ta có ý nghĩ.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng .


      được.” Triển Chiêu lắc đầu.


      trở lại sớm, ngươi ổn định bọn họ trước.” xong, Bạch Ngọc Đường vụt qua, về phía sau.


      Thạch Đầu thấy Bạch Ngọc Đường chạy, cũng chạy theo.[mê zai =.=]


      Triển Chiêu sốt ruột, có chút giận bản thân mình nhìn thấy.


      Tiểu Tứ Tử đưa tay kéo kéo vạt áo : “Miêu Miêu, đừng lo, Bạch Bạch lợi hại như vậy còn có Thạch Đầu theo, có việc gì đâu.”


      “Các vị khách quý, mời lên uống chén trà?” Lúc này, nãi nãi của Tiểu Hầu Tử đứng phía gọi, pha sẵn trà chờ.


      Triển Chiêu thể làm gì khác hơn là nắm tay Tiểu Tứ Tử, dẫn theo Tiêu Lương cùng lên, nhưng vẫn yên lòng, hiểu sao bỗng nghĩ tới giấc mộng kia, nên để Bạch Ngọc Đường mình.


      .


      .


      Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường sâu vào bóng tối phía xa, nơi khác, chỉ hướng thẳng đến nơi phát ra tiếng nước mà … Thạch Đầu theo bên cạnh, thỉnh thoảng lại ngửi ngửi mặt đất, nhìn động tác của Bạch Ngọc Đường.


      Dần dần, đến chỗ sâu trong địa huyệt hắc ám, Bạch Ngọc Đường càng lúc càng nghe thanh nức nở thút thít, phía trước lại xuất bậc thang, phía dưới, ở bậc cuối cùng có thể thấy được mép nước sâu đen… Mạch nước ngầm!


      Mơ hồ, Bạch Ngọc Đường thấy có gì đó di động trong nước, dường như là cá lớn.


      Bạch Ngọc Đường đến trước, nhưng lại cảm giác ống quần bị kéo, nhìn lại, Thạch Đầu cắn ống quần kéo về phía sau… cho .


      Bạch Ngọc Đường giải thích được, nhưng cũng phải người lỗ mãng, Thạch Đầu có linh tính hơn nữa thiên phú dị bẩm, bản năng am hiểu về huyệt động các loại, ngăn cản tất nhiên là có lý do.


      Bạch Ngọc Đường ngừng bước, quay đầu lại nhìn nó: “Làm sao vậy?”


      “Chi chi.” Thạch Đầu dùng móng vuốt hất viên sỏi xuống bên dưới bậc thang…


      Viên sỏi lăn xuống, mới hơn nửa, đột nhiên rơi vào vũng bùn… Lún xuống.


      Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, ngồi xuống nhìn kỹ, mới phát bậc thang là giả, bên là bậc thang bình thường, phân nửa bên dưới là ảnh phản chiếu, hơn nữa ảnh phản chiếu vũng bùn đầm lầy, phải mặt nước, khi nãy nếu bước thêm bước, rơi vào đó rồi.


      “Grừ grừ…” Thạch Đầu nhe răng về phía thủy đàm kêu hai tiếng, sau đó cắn chặt vạt áo Bạch Ngọc Đường nhất định kéo về phía sau, như là muốn quay lại.


      Bạch Ngọc Đường hơi do dự, bỗng nhiên cảm thấy sau đầu gió thổi qua, lập tức hạ người xuống… chuỗi tiếng kêu chói tai, đàn dơi từ sau đỉnh đầu bay qua.


      Song song với lúc ngồi xuống, Bạch Ngọc Đường thấy được cảnh quỷ dị, cảnh tượng trước nay chưa từng thấy.


      Đàn dơi lớn bay qua, Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, lại thấy trong thủy đàm phía sau, có thứ gì đó bơi qua… Dường như là đầu người, còn kéo theo dải tóc dài.


      Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ, đầu người nọ đột nhiên chìm xuống… Lặn vào trong nước, sau đó mặt nước gợn dập dềnh, cái đuôi cá cực lớn từ trong nước đánh lên, chìm vào trong nước.


      Lại chuỗi thanh nước gợn quen thuộc, sau đó dần dần tiêu thất…


      Bạch Ngọc Đường cũng phục hồi tinh thần lại, đầu người, thân cá… Lần này tuyệt đối nhìn lầm.


      “Chi chi.” Thạch Đầu cắn tay áo Bạch Ngọc Đường, gọi trở lại.


      Bạch Ngọc Đường xoay người trả về, cùng Thạch Đầu nhanh chóng rời khỏi huyệt động, lên bậc thang trở lại nhà Tiểu Hầu Tử, liền thấy Triển Chiêu thấp thỏm ngồi bên bàn.


      Triển Chiêu cũng biết vì sao, thần tình rất hốt hoảng, nghe được Bạch Ngọc Đường dã trở về mới yên lòng, thở dài ra hơi.


      “Ha hả.”


      Lúc này, nãi nãi của Tiểu Hầu Tử nhìn Bạch Ngọc Đường: “Các hạ may mắn, trước đây những người hiếu kì, muốn xuống địa huyệt, đều chết toàn thây, các ngươi nếu muốn nhìn như vậy a, lần bảo Tiểu Hầu Tử dẫn bọn ngươi .


      Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, vốn còn tưởng rằng bọn họ được nhìn, sao lại hào phóng như vậy?


      “Địa động đó là nơi nào a?” Tiêu Lương hỏi.


      “Đó là ngôi mộ lớn dưới lòng đất mà thôi, lâu lắm rồi.” Lão thái thái cười trả lời.


      “Là mộ người nào?”


      “Ha hả.” Lão bà bà xoa đầu Tiểu Hầu Tử, hạ thấp giọng : “Ta chỉ là mộ lớn, nhưng chưa từng , đây là mộ người a!”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 16: Tâm bất dữ tha nhân thuyết (nỗi lòng cùng người khác)


      phải mộ người? Vậy là cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mơ hồ cảm giác có quỷ dị.


      “Ai, năm đó a, khi lão công của ta phát địa huyệt này, cùng mấy người huynh đệ của xuống.” Lão bà tử yếu ớt mở miệng, thanh vừa khàn vừa chậm, quỷ dị nên lời: “Tìm được rất nhiều tài bảo, cứ nghĩ rằng phát tài rồi, nhưng ngờ có mệnh phú quý, đều chết bất đắc kì tử. Lúc đó ta chỉ biết đây là nơi chẳng lành, sợ người khác phát , cho nên xây dựng gian nhà ở đây, canh giữ địa huyệt này. Khi đó gặp vị đạo sĩ vân du, là người tài, này là địa huyệt của ma, dù bên trong có tài bảo, nhưng tài bảo đó phải để cho thế nhân hưởng thụ, cho nên châu báu trong đó được phép lấy, hơn nữa, cần cá trong sông Y Thủy trấn trạch.


      Mọi người lúc này minh bạch, vì sao trong nhà phải treo nhiều cá khô như vậy, ra dùng để trấn trạch, điều này quả rất lạ.


      “Ai… Làm người ai chống nổi chữ tham, thiên hạ cũng có bức tường nào lùa gió, về sau có người nghe được dưới nhà ta có bảo bối, cho nên thường lẻn vào, thế nhưng càng ngày càng tà tính, vào rồi thể ra được.” Lão bà tử cầm quải trượng đập đập lên mặt đất: “Mấy đạo sĩ hòa thượng đều nhà chúng ta là người thủ mộ mấy đời gì đó… Sau khi sinh Tiểu Hầu Tử, càng khiến người khác dị nghị.”


      , lão bà tử ôm Tiểu Hầu Tử lên, thương xoa xoa đầu nó: “Ai, khổ tới khổ lui, chỉ khổ bảo bối tôn tử của ta.”


      Trong lòng Triển Chiêu hiểu , thảo nào Tiểu Hầu Tử hận Lưu chân nhân đó như vậy, chừng trước đây từng khi dễ Tiểu Hầu Tử.


      “Vậy Tiểu Hồng là ai?” Bạch Ngọc Đường trước sau vẫn rất lưu tâm chuyện nhân ngư.


      Lão bà tử khẽ nhíu mày, cúi đầu lời nào, xoa đầu Tiểu Hầu Tử, lúc lâu mới : “Hài tử tùy tiện đặt tên cho con cá lớn mà thôi.”


      “Cá lớn?” Trong lòng Bạch Ngọc Đường vẫn còn nghi vấn, Triển Chiêu đương nhiên cũng tin, lão thái thái này chỉ cho có lệ.


      “Hai vị khách quý, bằng nghe lão bà tử ta khuyên lời.” Lão thái bà đột nhiên hạ giọng : “Huyện Cừ Sơn này a, từ xưa nơi ma tụ tập, mà trong sông Y Thủy, cũng là tà thần… Mấy thứ này tuy thể lộ diện dưới ánh mặt trời, nhưng cũng lạm sát người vô tội, bất quá chỉ là trừng trị ác nhân vì dân trừ hại mà thôi, mấy người các ngươi, cái gì cần quản cũng đừng quản.”


      Triển Chiêu ngầm hiểu được, lão thái thái ngụ ý, bảo bọn bớt lo chuyện người.


      “Tiểu Hầu Tử a, tiễn các vị đại ca ra về.” Lão bà tử đấm đấm vai, đến bên giường nằm xuống nghỉ ngơi, miệng : “Ai, hậu sinh phải nghe lời lão nhân, đừng biết trời cao đất rộng, người dù là giỏi mấy, cũng chỉ là người, đấu được thần ma.”


      Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong những lời này cũng biết phải cảm nhận thế nào, cảm thấy trong lời lão thái thái còn có hàm ý khác, hơn nữa dường như cũng khác mấy với lời đại ca của Triển Chiêu .


      Bất đắc dĩ người ta hạ lệnh tiễn khách, đối phương lại là nhi quả phụ, hai người cũng thể kiên quyết lưu lại, thể làm gì hơn là được “tiễn” ra.


      .


      .


      Tiểu Hầu Tử tiễn mọi người, đưa tay nhàng vuốt đầu Thạch Đầu, dường như rất luyến tiếc.


      “Tiểu Hầu Tử, ngươi đến chỗ ta chơi ?” Tiểu Tứ Tử nắm tay Tiểu Hầu Tử hỏi.


      Hai mắt Tiểu Hầu Tử lóe lóe, dường như cũng có chút động tâm, rồi lại quay đầu lại nhìn lướt qua gian phòng: “ nữa, ta ở nhà ăn, sau này các ngươi cũng đừng đến nữa, đắc tội thần sông Y Thủy, người lợi hại mấy cũng chết.”


      “Thần sông Y Thủy là chỉ Mã Phúc sao?” Triển Chiêu hỏi nó.


      “n…” Tiểu Hầu Tử vừa định mở miệng, nghe nãi nãi bên trong gọi: “Tiểu Hầu Tử, ăn cơm.”


      “Nga.” Tiểu Hầu Tử nhìn nhìn mọi người, vào đóng cửa.


      Bạch Ngọc Đường nhàng thở dài, dẫn theo bọn Triển Chiêu về nha môn.[vịt mẹ và 3 chú vịt con]


      .


      .


      Bốn đường đường im lặng trở về, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút mất hứng.


      “Nghĩ chuyện gì?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường đột nhiên dừng bước, lúc này chỗ bọn họ đứng cách bờ sông Y Thủy xa, cách bến đò hơi xa chút.


      Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, lấy khối ngọc đen Phi Hoàng Thạch ra, vẫy tay gọi Thạch Đầu.


      Thạch Đầu chạy đến, Bạch Ngọc Đường để nó ngửi vài cái, sau đó chôn khối đá xuống, vỗ vỗ đầu Thạch Đầu: “Nhớ kỹ vị trí chưa?”


      Thạch Đầu nháy mắt mấy cái, ngồi xuống… Cọ cọ bụng xuống mặt đất, sau đo ngửi ngửi, lắc lắc đuôi với Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ đầu Thạch Đầu mấy cái, dường như là khen ngợi.


      Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi muốn…”


      “Ngươi tin có quái sao?” đợi Triển Chiêu hỏi xong, Bạch Ngọc Đường hỏi lại.


      Triển Chiêu lắc đầu: “Ta tin có những thứ kì lạ biết tên, nhưng mà quái tin.”


      “Vậy cho nên, buổi tối chúng ta trở lại.” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ bụi tay: “Thứ tên Tiểu Hồng kia, khi nãy ta thoáng nhìn thấy, ta hoài nghi nó là hải nhân ngư.”


      Triển Chiêu nhíu mày, : “Vậy buổi tối ngươi đừng , tránh để bị nó bắt mất.”


      Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn Triển Chiêu: “Sao ngươi biết hải nhân ngư là nữ lưu manh?”


      Triển Chiêu lập tức nhận ra mình lỡ miệng, lập tức ho khan tiếng: “Tùy tiện đoán vậy, chúng ta thôi.”


      Bạch Ngọc Đường còn muốn hỏi, Triển Chiêu đưa tay bế Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử a, bữa tối muốn ăn cái gì?”


      .





      .


      Bốn người ngồi thuyền trở về, chuẩn bị vào phòng nghỉ ngơi chút, buổi tối lại hành động.


      Vừa đến phố, chợt nghe có người đại náo nha môn.


      Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tâm nha môn huyện Cừ Sơn này cũng nhiều tai họa a, ai có lá gan lớn như vậy đại náo nha môn. Lúc này, bốn người đến trước cửa nha môn.


      Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy hai người trước cửa rất quen mắt, khoanh tay đứng bên.


      “A!” Tiểu Tứ Tử hô tiếng: “Ảnh Ảnh!” Lập tức nhảy lưng tưng từ lưng Thạch Đầu xuống, nhào đến.


      Bạch Ngọc Đường cũng thấy được, với Triển Chiêu: “Là Giả Ảnh và Tử Ảnh.”


      “Nga?” Triển Chiêu vui vẻ: “Vậy, Công Tôn và Triệu Phổ cũng tới?”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu: “ vậy, người đại náo nha môn hẳn là…”


      “Triệu Phổ a!” Triển Chiêu bước nhanh qua.


      Bạch Ngọc Đường theo phía sau, trong lòng cũng thoáng có chút khó chịu, lúc Triển Chiêu gặp mình, cũng đâu có vui như vậy. Thà rằng nhớ Công Tôn và Triệu Phổ giúp đỡ, cũng muốn cầu mình giúp sao?


      .


      .


      Trong biệt viện nha môn, nha dịch ngã la liệt đầy đất, Triệu Phổ đứng bên giẫm lên Lương Báo trải dài đất, Công Tôn đứng bên cạnh hỏi : “Ngươi , con ta đâu! Các ngươi giấu con ta ở đâu rồi?!”


      “Cha!”


      Công Tôn vừa hỏi xong, bỗng nghe từ sau lưng truyền đến tiếng gọi quen thuộc, quay đầu lại, Tiểu Tứ Tử nhào đến.


      Công Tôn lâu ngày mới gặp lại bảo bối kinh hỉ vô cùng, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, hung hăng hôn cái, tuy rằng chỉ gặp vài ngày, nhưng mà cũng làm sắp chết mất.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng vào cửa, Lương Báo bị Triệu Phổ giẫm dưới chân, hướng về phía Bạch Ngọc Đường hô to: “Triển đại nhân, cứu mạng a!”


      Bạch Ngọc Đường khoát tay với Triệu Phổ: “Hiểu lầm.”


      Triệu Phổ thả Lương Báo ra, thấy Tiểu Tứ Tử có việc gì, mới tới : “Chúng ta vừa vào thành, nghe cái gì Mã Phúc sát nhân, còn có cái gì mà hung thủ là tiểu hài tử cưỡi gấu, bị giải đến nha môn rồi, ta và thư ngốc đến đây hỏi, tiểu tử này lại .”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong lòng minh bạch, xem ra là người đường thêm mắm thêm muối gì đó tiểu hài tử khả ái bao nhiêu, bị khi dễ rồi, mới chọc cho Triệu Phổ trở mặt, động đến Tiểu Tứ Tử còn phải lấy mạng và Công Tôn sao.


      “Ách… Là người phe mình a?” Lương Báo đứng lên, xoa xoa vết thương người với Bạch Ngọc Đường: “Triển đại nhân, ta thấy hung thần ác sát chạy vào hỏi cái gì tiểu hài nhi bạch y nhân, tưởng rằng đến gây phiền phức, phải ngươi bảo ta giữ kín thân phận của ngươi sao, cho nên .”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, bảo mau đại phu.


      Lương Báo lúc này lại bắt đầu hứng thú với thân phận của Triệu Phổ, từ nãy đến giờ xem ra, rất có quý khí a.


      Triển Chiêu mò tìm được Công Tôn rồi, hỏi: “Ai, Công Tôn, giải dược xong chưa?”


      Công Tôn gật đầu, vỗ vỗ túi gấm bên hông: “n, dưỡng, còn phải thêm vài ngày, dưỡng được rồi cho ngươi dùng, ngoài thoa trong uống, khoảng mười ngày là có thể nhìn .”


      “Lâu như vậy a!” Triển Chiêu sốt ruột.


      Vừa nghe bọn Công Tôn tới, Triển Chiêu đặc biệt cao hứng, thứ nhất, có thể trị hai mắt, nhìn thấy như vậy quá khó chịu. Quan trọng nhất là cứ như phế nhân chuyện gì cũng phải dựa vào Bạch Ngọc Đường.


      Thứ hai là… Công Tôn tới, tiểu bại hoại Tiểu Tứ Tử có người quản rồi, đỡ bị tiểu quỷ suốt ngày tác hợp, khiến và Bạch Ngọc Đường rất khó xử.[sai lầm rồi cưng, cả Công Tôn Triệu Phổ bảo bối cũng tác hợp được cơ mà]


      Thế nhưng hôm nay vừa nghe, trước sau còn phải gần nửa tháng mới có thể khỏi, Triển Chiêu tâm , có khi nào hai phụ tử nhà Công Tôn thỏa thuận trước rồi .


      “Tìm được người ?” Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường, sau cau mày : “Ta nghe cái gì, Mã Phúc đại tiên… Còn cái Nhị Nguyệt Cung, chuột chết, hại chết rất nhiều người, xảy ra chuyện gì?”


      Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Tiêu Lương bên cạnh, mọi người vào nhà, Tiêu Lương đem tình kể ràng từ đầu tới cuối lần. Tiêu Lương giống Tiểu Tứ Tử, đầu óc trí nhớ rất trật tự ràng, bọn Công Tôn nghe được sửng sốt ngừng.


      “Mã Phúc?” Công Tôn tri thức uyên bác, nghe chuyện cũng cảm thấy được điểm lạ, “Thủy thử xuất hà, Thử Mao chi kiếp, có rất nhiều đều là gạt người… Đa phần là chiêu thức các thuật sĩ tha phương dùng để gạt người, chưa hẳn là có tai họa.”


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gật đầu, Công Tôn đến là hay nhất rồi, có hai thứ muốn cho xem thử, thứ nhất là thi thể người chết đến lúc này, thứ khác ——— là tử thi hải nhân ngư.


      Vừa nghe hải nhân ngư, Công Tôn và Triệu Phổ cũng là sợ hãi than ngớt.


      “Có thứ này sao? Triển Chiêu hỏi Công Tôn.


      “Từ thời cổ xưa có ghi chép về thú nhân, chẳng hạn như lang nhân, báo nhân các loại… Nhưng đa phần đều là tiểu hài nhi bị dã thú mang nuôi lớn cùng dã thú, bọn họ vẫn là nhân hình.”


      “Hải nhân ngư? Chắc có khả năng là người bị cá nuôi lớn chứ.” Triệu Phổ ngáp cái: “Còn có a, xác chuột nghẹn trong cổ họng… Còn ngay trước mặt hai người các ngươi?” Vừa hỏi vừa nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.


      Hai người đều gật đầu —– thiên chân vạn xác.


      “Ta muốn biết ai có bản lĩnh lớn như vậy dám giả thần giả quỷ trước mặt hai người các ngươi.”


      “Ta xem thi cốt hải nhân ngư rồi tiếp.” Công Tôn đứng lên, vẻ mặt hưng phấn cùng Triệu Phổ xem thi cốt.


      .


      .


      Toàn bộ các gian phòng trong hậu viện nha môn, bên trong đều là thi thể, còn có gian phòng đầy xác chuột, khí dày đặc ai dám tới gần.


      Triệu Phổ và Công Tôn trước tiên là chạy đến quan tài nhân ngư, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương theo phía sau, Bạch Ngọc Đường cũng muốn , thấy Triển Chiêu ngồi mình góc, mặt mày ỉu xìu.


      Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, tới bên cạnh : “Làm sao vậy?”


      “n?” Triển Chiêu phục hồi tinh thần lại, lắc đầu.


      Bạch Ngọc Đường khi nãy cũng nghe được hỏi Công Tôn chuyện giải dược, mấy ngày gần đây lại xảy ra ít chuyện, đối với Triển Chiêu quả rất đáng giận. Đầu tiên là bị đại ca hạ độc, còn nghe người Xích Long Môn khiêu khích như vậy, tuy rằng thể hoàn toàn tin, thế nhưng trong lòng đương nhiên có chút ảnh hưởng.


      Bạch Ngọc Đường cũng có đại ca tình cảm thâm hậu, nếu như nghe người khác người hận nhất chính là mình, tất nhiên nổi giận, dù là tin, cũng tránh khỏi đau lòng.


      Khe khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhìn .


      Triển Chiêu cúi đầu, nhìn nghiêng từ bên, mi mắt buông xuống, Bạch Ngọc Đường vô thức chú ý tới lông mi Triển Chiêu… Đôi mắt quả có chút giống mèo…


      “Khụ khụ.” Ho hai tiếng, Bạch Ngọc Đường tự kiềm chế chút, biết cách khuyên người khác, lúc lâu mới nghẹn ra được câu: “Ngươi đừng để trong lòng, tin vào cảm giác của mình là được rồi.”


      “n.” Triển Chiêu chậm rãi ngẩng đầu : “Ta cảm giác…”


      Bạch Ngọc Đường nhìn .


      .


      .


      Đợi lúc lâu, Triển Chiêu rốt cuộc ra chữ: “Đói.”


      Bạch Ngọc Đường sửng sốt, liền thấy Triển Chiêu bật cười: “ thôi, đến phòng ngỗ tác xem thử Công Tôn có phát , sau đó chúng ta ăn.”


      Bạch Ngọc Đường gì, đứng lên, liền thấy bàn có bao Tiểu Tứ Tử vẫn thường đeo, bên trong có chút điểm tâm. Đưa tay cầm lên, lấy khối hạnh nhân tô ra.


      “Mở miệng.” Bạch Ngọc Đường .[chi? hun hả? ừ, hun !]


      Triển Chiêu sửng sốt, còn chưa biết là gì, ngửi được hương vị thơm ngọt, mở miệng, bị nhét khối hạnh nhân tô vào.


      Triển Chiêu nhai mấy cái, đưa tay, Bạch Ngọc Đường lại bỏ thêm hai khối vào tay , Triển Chiêu đứng lên, vừa ăn hạnh nhân tô vừa mò mẫm ra cửa, thần tình buồn bã khi nãy cũng tiêu thất gần như còn, trở lại ung dung dĩ vãng như khi thường.


      Bạch Ngọc Đường theo phía sau, đến bậc cửa nhàng dìu cái, trong lòng có chút vui —– con mèo này, miễn cưỡng vui cười mà thôi, tính cách ngang bướng này khiến biết làm sao.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 17: Tri kỷ phi hồng nhan (tri kỷ phải hồng nhan)


      Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng tới phòng ngỗ tác, Công Tôn và Triệu Phổ dã mở quan tài rồi, cỗ thi cốt nhân ngư bên trong khiến cho hai người kinh hoảng ngớt: “Là hải nhân ngư a!”


      “Là tự nhiên, hay là có người ghép lại?” Bạch Ngọc Đường bước còn vung vẩy tay áo tạo tiếng gió, Triển Chiêu nghe tiếng nhận phương hướng, thuận lợi tới cạnh quan tài, hỏi.


      “Là ghép lại.” Công Tôn thuận miệng đáp câu: “Làm sao có khả năng người có đuôi… Nhưng mà có chút chỗ tương đối khả nghi.” xong, Công Tôn chỉ vào xương bàn tay nhân ngư, : “Có cảm thấy kì quái ?”


      “Tay nàng lớn nga!”


      Tiểu Tứ Tử được Triệu Phổ ôm lên cao nhìn vào quan tài, trước đây Tiểu Tứ Tử cũng cảm thấy thích hợp, tay nương sao lại lớn như vậy.


      “Thường xuyên phải dụng lực hoặc… Thường xuyên quạt nước?” Triển Chiêu hỏi.


      Mọi người ai gì, cách lý giải này khá hợp lý, mà số các cách lý giải hợp lý, đúng là nhiều lắm.


      Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn: “Có phải là hải nhân ngư , ta từng nhìn thấy, con cá đó là thân người đuôi cá, còn sống, bơi rất nhanh.”


      “Loại này có rất nhiều là giả.” Công Tôn thở dài, lắc đầu : “Vùng duyên hải có rất nhiều tên lừa đảo, bắt cóc nữ hài tử, dùng phần da đuôi cá lớn bao chặt phần chân các nàng, khâu lại, bắt các nàng cùng sinh trưởng với nó, có vài tiểu hài nhi từ sống trong nước… Dần dần …”


      “Nha!” Tiểu Tứ Tử che tai: “ đáng thương nga!”


      Mọi người cũng đều có chút chịu nổi.


      Công Tôn thở dài, cũng hiểu được mấy thứ này nghe dễ chịu, lắc đầu: “ cái này, ngươi thấy được tướng mạo nhân ngư kia sao?”


      Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chút, : “Công Tôn… Nàng ta lớn gần bằng hai người thường.”


      “Hả?!”


      Triển Chiêu cũng kinh hãi.


      Triệu Phổ quan sát Bạch Ngọc Đường chút, với Công Tôn: “Hai người… Vậy nữ hài nhi đó cũng khôi ngô.”


      “Chẳng lẽ có hải nhân ngư?” Công Tôn chậm rãi tới lui.


      “Cha, vậy còn cái kia?” Tiểu Tứ Tử chỉ vào cỗ thi cốt hình người trong quan tà hỏi: “Trong bụng còn có oa oa nữa.”


      “Oa oa này là được đặt vào, hải nhân ngư này vốn dĩ mang thai, nhìn vào xương chậu của nàng biết. Hơn nữa chính xác, hài tử được đặt vào là người thường, tay chân thành hình mắt cũng sắp mở, ít nhất cũng sáu tháng rồi. Hài tử sáu tháng trong bụng mẹ đầu hướng xuống, ở đâu có thai nhi giống như ngồi trong bụng mẹ như vậy? Hơn nữa, vị trí tiểu hài nhi cũng thể cao như vậy, lẽ ra phải thấp hơn rất nhiều. Đây tuyệt đối là người có ý đồ khác, dùng hai cỗ nhân cốt và cái đuôi cá làm thành xác nhân ngư mang thai này.”


      Công Tôn hết, liền nghe thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều trăm miệng lời hỏi: “Đầu hướng xuống mệt biết bao nhiêu?”


      Công Tôn vẻ mặt bất đắc dĩ trừng ba người: “Các ngươi đều là từ trong bụng mẹ chui ra, chuyện này cũng quên rồi!”


      Ba người đều xấu hổ cúi đầu ho khan tiếng, Công Tôn đưa tay bế lấy Tiểu Tứ Tử từ trong lòng Triệu Phổ vỗ vỗ: “Tiểu Tứ Tử là ta đích thân đỡ ra! Ta từng gặp qua nhiều dựng phụ[phụ nữ có thai], khi hài tử ở trong bụng mẫu thân, thường thay đổi vị trí, thời điểm khác nhau, vị trí cũng tuyệt đối khác nhau, cái này gọi là thai vị! Thai vị đúng khó sinh!”


      Mọi người nghe được đều mơ mơ màng màng, Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm ôm Công Tôn cọ cọ.


      “Sao phải làm xác nhân ngư mang thai giả?” Tiêu Lương hỏi Công Tôn: “Đuôi cũng có thể nhìn ra là ghép vào sao?”


      Công Tôn gật đầu: “Tuyệt đối là giả.”


      Mọi người im lặng chờ giảng giải, dù sao ở phương diện này có độ đáng tin tương đối cao.


      Công Tôn : “Cá các ngươi từng thấy, xương sống hình gì?”


      Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chút: “Thẳng.


      “Vậy cột sống người sao?”


      Triển Chiêu trả lời: “Hình chữ cung.” [弓]


      “n.” Công Tôn tiếp: “Sinh linh có cột sống đời, hình dạng cột sống luôn là nhất định, xương sống cá nếu thẳng, bơi được. Nếu cột sống người phải hình chữ cung, thể đứng được. Nhân ngư này, nếu có nửa cột sống người, nửa còn lại là xương sống cá, vậy đừng là bơi, chỉ cần nàng quẫy đuôi cái, thắt lưng gãy.”


      Mọi người sửng sốt.


      “Gãy?” Triệu Phổ buồn bực.


      Công Tôn bật cười: “Các ngươi từng thấy cá có thắt lưng chưa?!”


      Mọi người suy nghĩ chút đều cảm thấy rất đúng, cá có thắt lưng!


      “Các ngươi cảm thấy, người và hầu tử có chút giống nhau sao?” Công Tôn hỏi tiếp: “Sinh linh cần đứng thẳng bước xương cốt mới phát triển thành hình dạng tương tự chúng ta. Cũng như vậy, miêu cẩu các loại bằng bốn chân xương cốt cũng khác nhau lắm, cho nên các loại cá dù hình dạng có khác nhau, nhưng xương cốt chống đỡ bên trong nhất định giống nhau. Bởi vì chúng nó vốn dĩ cần phải phát triển thành hình dạng thân người đuôi cá! Những thứ này tồn tại là hợp với tự nhiên, các ngươi có phải ?”


      Triển Chiêu xoa xoa cằm, gật đầu: “Đúng vậy… Công Tôn, suy nghĩ của ngươi thú vị. Bởi vậy, những thứ lừa người nhiều như vậy lại đều có thẻ bị vạch trần! Cái gì mà đầu người thân rắn, nếu như là thân rắn, vậy đâu cần đầu người, thuận tiện!”


      “Đúng vậy!” Công Tôn gật đầu, thỏa mãn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng minh bạch rồi, cuối cùng Công Tôn nhìn Triệu Phổ.


      Triệu Phổ nhún vai cái: “Vậy, con nhân ngư to bằng hai Bạch Ngọc Đường kia giải thích thế nào… Ai nha.”


      còn chưa dứt lời, bị Công Tôn nhéo cái, bởi vì cái này Công Tôn cũng giải thích được! Hoặc là, nữ hài nhi khôi ngô? Công Tôn nghĩ sao cũng cảm thấy thỏa.


      “Vậy nếu đây phải nhân ngư, tay lớn như vậy, vậy là nữ hài nhi từ bị nuôi như nhân ngư sao?” Tiêu Lương đột nhiên hỏi tiếng.


      Tiểu Tứ Tử bám bên thành quan tài nhìn, thở dài: “ rất đáng thương a.”


      Công Tôn xoa xoa đầu hai tiểu hài tử.


      “Ai, bằng , trước tiên tìm chỗ ăn cơm , ăn xong rồi lại nghiệm xác chuột, nếu chắc chắn ăn vào.” Triệu Phổ chiến trường thấy ít người chết, người cơ khổ cũng thấy nhiều, thích bầu khí lúc này lắm, kéo Công Tôn : “, hai ta tắm trước rồi ăn!’


      “Tắm cái gì a?” Công Tôn muốn ta sắp chết đói.


      Nhưng Triệu Phổ cứ lôi kéo , tay bế Tiểu Tứ Tử chạy về sau viện: “Tắm rửa xong lập tức ăn, Tiểu Lương Tử, theo!”


      “Nga.” Tiêu Lương biết chuyện gì xảy ra, vội vàng dẫn Thạch Đầu chạy theo, chợt nghe Triệu Phổ từ xa xa quay lại phía Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu hô: “Hai ngươi ăn trước .”


      Bạch Ngọc Đường hơi nhếch nhếch khóe miệng, Triển Chiêu cũng có chút muốn cười, Triệu Phổ này… Thô trung hữu tế.[giữa bản tính thô kệch có tinh tế]


      thôi, ta muốn ăn thịt, ăn cá.” Triển Chiêu đề nghị.


      “Ta cũng vậy.” Bạch Ngọc Đường lúc bước vẫn đong đưa tay áo tạo tiếng gió như trước, làm chỉ dẫn. ra, nếu hai mắt Triển Chiêu có vấn đề, Bạch Ngọc Đường lúc kéo tay , Triển Chiêu cũng chạy đến khoát vai Bạch Ngọc Đường. Chỉ là hôm nay, Bạch Ngọc Đường cẩn thận giúp . Bởi vì biết Triển Chiêu ra Triển Chiêu cái gì cũng nhàn nhạt để tâm, duy độc ngạo khí là bỏ được, thích nhận người khác giúp đỡ, quá chăm sóc so với hoàn toàn mặc kệ còn khiến khó chịu hơn.


      Hai người sóng vai ra khỏi nha môn, đến tửu lâu.


      .





      .


      “Cửu Cửu, Tiểu Tứ Tử muốn tắm, đói quá a.” Tiểu Tứ Tử kéo kéo Triệu Phổ.


      Triệu Phổ nấp sau tường viện thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường , quay lại: “Được rồi, lập tức ăn a.”


      “Chúng ta đuổi theo bọn Miêu Miêu.” Tiểu Tứ Tử muốn chạy, bị Triệu Phổ nắm cổ áo xách lại: “Tiểu ngu ngốc a, gây thêm trở ngại sao?”


      Tiểu Tứ Tử dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn : “Cái gì a?”


      phải là suốt đường con đều dốc sức tác hợp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chứ?”


      Tiểu Tứ Tử vò vò vạt áo: “n…”


      “Ách…” Triệu Phổ lắc đầu, đưa tay chọc chọc cái bụng của Tiểu Tứ Tử: “Làm sao có thể lấy chiêu thức tác hợp Cửu Cửu và cha dùng cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chứ?”


      Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên hỏi: “Vì sao thể a?”


      “Cửu Cửu là lưu manh a, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cộng lại nhân đôi, cũng được nửa lưu manh của Cửu Cửu.”


      Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, bắt đầu giơ ngón tay đếm.


      Công Tôn đứng cạnh giếng nước rửa tay, bị Triệu Phổ chọc cười: “Ngươi cũng hiểu bản thân a.”


      Triệu Phổ dày mặt cười cười, ngồi xuống với Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, nếu muốn tác hợp hai người đó, phải thay đổi sách lược!”


      “Sách lược gì?” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc hỏi.


      “Lấy lui làm tiến!”


      “Nga?” Tiểu Tứ Tử cảm thấy rất có lý, Cửu Cửu dùng đến cả binh pháp đánh trận rồi a!


      “Nhớ kỹ.” Triệu Phổ kề sát vào tai Tiểu Tứ Tử thấp giọng : “Phải dùng hết các biện pháp có thể, để hai người bọn họ ở cùng chỗ.”


      Tiểu Tứ Tử xoa xoa cằm, mình có để hai người họ ở chung chỗ a: “Con còn để bọn họ cùng tắm, nhưng mà bọn họ chịu.”


      “Chậc, quá nôn nóng rồi.” Triệu Phổ : “Giai đoạn tại, trước tiên phải để bọn họ cùng ăn cơm, cùng , cùng ngủ chỗ là được rồi.”


      Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, tuy chưa hiểu lắm, nhưng nghĩ lại, gật đầu: “n! Tiểu Tứ Tử nghe lời Cửu Cửu!”


      ngoan.” Triệu Phổ vui hớn hở đứng lên, thấy Công Tôn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, cười nhạt: “Ngươi dạy nhi tử cái gì?”


      “Khụ khụ…” Triệu Phổ ho khan tiếng, túm lấy hai tiểu hài nhi: “Chạy mau!”


      Công Tôn lập tức đuổi theo, nghĩ quá xấu xa, hảo hảo giáo huấn Triệu Phổ được!


      .


      .


      Gác hai lớn hai nháo cho hỗn loạn qua tới, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến tửu lâu, gọi món ăn, ngồi trong nhã phòng ở tầng bắt đầu ăn rồi.


      Bạch Ngọc Đường lơ đãng như mà gắp thức ăn cho Triển Chiêu, đều là các loại dễ ăn, canh trứng món nước các loại dùng muôi múc cái là uống được, thịt cá Bạch Ngọc Đường đều bảo tiểu nhị cắm nha thiêm[cây tăm], Triển Chiêu chỉ cần đưa tay là có thể lấy được.


      Hôm nay rốt cuộc cũng được trải nghiệm bản tính cẩn thận cho đáo của Bạch Ngũ gia, khỏi thầm cảm khái, nhớ lại Bạch Ngọc Đường bình thường lạnh như băng, nhưng khi ôn nhu đối đãi, quả ai động tâm, thảo nào là phong lưu thiên hạ.


      Nghĩ tới đây, Triển Chiêu đột nhiên hỏi: “Bạch huynh có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ?”


      “Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường suốt nữa nuốt luôn nha thiêm, vội vàng lấy ra, giật mình nhìn Triển Chiêu: “Sao lại hỏi cái này?”


      “Nga… Hiếu kì a.” Triển Chiêu trả lời.


      “Làm sao ngươi biết ta có hồng nhan tri kỷ?” Bạch Ngọc Đường cười như .


      “Ai cũng ngươi phong lưu thiên hạ a, với điều kiện của Bạch Ngũ gia ngươi, lý nào có hồng nhan tri kỷ a,”


      “Triển đại nhân ngươi điều kiện cũng kém, vậy ngươi có mấy hồng nhan tri kỷ?”


      “Ta có a.” Triển Chiêu nhún nhún vai: “Ta cả ngày đều bề bộn công việc.”


      “Ý ngươi là ta cả ngày lúc nào cũng rỗi rãi?”


      Triển Chiêu đưa tay cầm cây nha thiêm bỏ vào miệng, phát là ghim món lưỡi vịt, nhai nhai, suy nghĩ chút, hỏi: “ phải , ngươi và Giang Nam danh kỹ Dao Cầm nương có danh xưng đệ nhất mỹ nhân rất thân thiết sao? Khắp thiên hạ người có thể vào Dao Cầm Các nghe đàn chỉ có mình ngươi.”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đúng vậy, ta từng cứu mệnh nàng ta.”


      “Vậy có tính là hồng nhan tri kỷ?”


      Bạch Ngọc Đường cười: “Ngươi cũng vừa là chỉ nghe đàn.”


      “Nga.” Triển Chiêu gật đầu.


      “Vậy Cổ Độc Nương Nương Quý Hiểu Yến sao?” Triển Chiêu lại hỏi.


      Bạch Ngọc Đường cười hỏi: “Ngươi nghe được mấy thứ này từ chỗ nào?”


      “Tiểu Tứ Tử cho ta biết đó.” Triển Chiêu trả lời: “Suốt đường đến huyện Cừ Sơn, mỗi ngày tiểu bại hoại đó đều bám bên tai ta mấy thứ này, còn hỏi ta có phải , hình như là cố ý đến hỏi Giả Ảnh.”


      Bạch Ngọc Đường mở miệng dở khóc dở cười, tiểu ngốc tử này đúng là rất để tâm. Giả Ảnh là mật thám, việc quân cớ đại còn có thể dò ra, chút việc đồn đãi giang hồ này đương nhiên làm khó được , có khi cả gốc gác quê quán của nương người ta đều tra ra nhất thanh nhị sở rồi, vậy cũng cần nhất nhất giải thích nữa. Lại nghĩ nghĩ, sao mình phải giải thích? Hồng nhan tri kỷ sao, Bạch Ngọc Đường trước nay sợ người khác hiểu lầm những chuyện này.


      “n?” Triển Chiêu hỏi .


      Bạch Ngọc Đường nghiêng mặt, vốn dĩ nghĩ có thể thuận miệng câu, thế nhưng liếc mắt thấy hai mắt Triển Chiêu… Lời tới bên mép, lại bất giác thay đổi.


      Bạch Ngọc Đường chỉ nhớ dường như mình rất nghiêm túc : “Đó đều chỉ là bằng hữu, ta quả tri kỷ, đáng tiếc phải hồng nhan.”


      Triển Chiêu nghe xong ngẩn người, rất muốn hỏi thử xem tri kỉ đó là ai, nhưng lại có dũng khí mở miệng, hai tai nóng nóng, đưa tay bắt cây nha thiêm, bỏ vào miệng, là ngó sen nấu mật ong, rất ngọt.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 18: Dạ bán quỷ (tiếng quỷ lúc nửa đêm)


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ăn cơm lúc lâu sau, chờ trái chờ phải, trời tối, bọn người Triệu Phổ vẫn chưa thấy đến.


      “Sao lại thế này?” Bạch Ngọc Đường nghĩ nên đợi nữa, cùng Triển Chiêu quay về huyện nha.


      Vừa qua cổng, nghe thấy tiếng cười từ bên trong truyền ra.


      vào trong viện, liền thấy bàn bày rất nhiều thức ăn, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử chơi trong sân, Triệu Phổ Công Tôn còn có cả Tử Ảnh Giả Ảnh bốn đại nhân ngồi bên bàn, thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tới, đều : “Về rồi a, bữa cơm này ăn lâu.”


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trong chốc lát có chút xúc động muốn lật bàn, khi nãy ai bảo bọn họ trước? trước phải nghĩa là sau đó bọn sao?


      .


      .


      Hai người vào sân, Triệu Phổ hỏi: “Buổi tối các ngươi thăm dò địa huyệt a?”


      “Sau nửa đêm.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gật đầu.


      “Vậy chúng ta nghiệm thi trước nửa đêm?” Công Tôn kích động đứng lên, tay còn cầm nửa cái bánh ngọt, chạy đến phía sau, Tiểu Tứ Tử cũng ngậm bánh ngọt chạy theo.


      Mí mắt Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ vô thức run rẩy.


      Triệu Phổ làm mặt quỷ với Tiêu Lương giương mắt há mồm: “ phương diện nào đó, rất là lợi hại, đúng ?”


      “n.” Tiêu Lương cảm khái gật đầu, kỳ Cẩn Nhi nhà rất là dũng nga!


      Bạch Ngọc Đường lắc đầu, lại phải nhìn đám chuột chết đó, bao nhiêu đó ngày rồi, biết biến thành thứ gì rồi, hy vọng còn chưa sinh giòi.


      .


      .


      Đến sân sau, may mà Lương Báo mỗi ngày đều gọi người đến đổi băng và quét dọn, giữ gìn sạch cho phòng thi thể, mà đến cũng kì quái, những thi thể này sinh giòi cũng có ruồi, thậm chí ngay cả thi ban xanh tím cũng rất ít, giống như là được xử lý chống phân hủy.


      “Nga…” Công Tôn gật đầu: “Trúng độc thạch tín mà chết.”


      “Thạch tín?” Triển Chiêu kinh ngạc: “ là trúng độc chết?”


      “Đúng vậy!” Công Tôn cầm que trúc ấn vào da thịt thi thể, rất có co dãn, “Người trúng lượng thạch tín lớn, sau khi chết thi thể hư thối, trái lại sắc mặt hồng nhuận, người chết vì bệnh lao cũng dễ có loại bệnh trạng này.”


      “Vậy sao lại có xác chuột trong cổ họng?” Bạch Ngọc Đường hỏi.


      “n…” Công Tôn đột nhiên cầm kẹp cắp cái xác chuột lên nhìn chằm chằm lát, còn đưa tới trước mũi ngửi ngửi.


      Triển Chiêu cảm giác Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh hít sâu hơi, xoay người ra, Triệu Phổ cũng cau mày, tâm thư ngốc nhà ngươi ngàn vạn lần đừng để dính vào miệng a, nếu lát nữa phải kéo bồn nước cho ngươi hảo hảo rửa, buổi tối ta còn phải hôn nữa!


      Công Tôn chớp chớp mắt, với Tử Ảnh đứng ngoài cửa: “Tử Ảnh, lấy cho ta thùng nước.”


      “Nga!” Tử Ảnh xoay người ra, bao lâu xách hai thùng nước giếng đến.


      Công Tôn bảo Tiểu Tứ Tử ngửi thử nước: “Có mùi ?”


      Tiểu Tứ Tử qua ngửi, lắc đầu: “ có.”


      Công Tôn bỏ xác chuột vào nước nhúng nhúng vài cái, lại đưa lên mũi ngửi, đưa cho Tiểu Tứ Tử, hỏi: “Tiểu Tứ Tử, ngửi thử, có mùi gì?”


      Tiểu Tứ Tử ngửi ngửi, mắt to chớp a chớp, ngạc nhiên: “A? Sao có mùi a?”


      mùi sao?” Triệu Phổ hiểu.


      “Chuột chết nhiều ngày như vậy, nhất định phải có mùi thối! Hơn nữa nó bị kẹt trong cổ họng, nước bọt trong cổ họng người, tính ăn mòn rất mạnh…”


      Công Tôn mới đến đây, Bạch Ngọc Đường vừa lúc quay lại, nghe được câu này… Xoay người quay trở ra.


      “Lông chuột chết, bên lớp dầu, lớp dầu này bị nước bọt ăn mòn, như vậy, trực tiếp ăn đến lớp da chuột, cự ly giữa da chuột và nội tạng rất mỏng…”


      “Khụ khụ.”


      Công Tôn chưa xong, Triệu Phổ ho khan tiếng : “Thư ngốc, hay là chúng ta trực tiếp vào trọng điểm , ngươi thấy thế nào a?”


      “Nga…” Công Tôn suy nghĩ chút, : “ cách khác, nếu đây thực là chuột phải thối rữa rồi mới đúng!”


      Triển Chiêu và Triệu Phổ đều sửng sốt.


      Tiểu Tứ Tử đứng bên cạnh ngoắc ngoắc Bạch Ngọc Đường đứng ngoài cửa: “Bạch Bạch, vào , cha mấy thứ buồn nôn nữa rồi…” Vừa dứt lời liền bị Công Tôn đánh mông.


      “Nếu phải chuột, là gì?” Triệu Phổ cúi sát vào nhìn, vừa nghe Công Tôn , đúng là cảm thấy con chuột này càng lúc càng giống con chuột nữa.


      “Đợi ta xem thử a.” Công Tôn gắp con chuột ra, để lên mặt bàn, lấy dao rạch bụng chuột. Nhưng kì quái là, con chuột bị rạch ra, trong bụng cũng có huyết nhục hay nội tạng, nhìn qua lại giống cục bột bị cắt ra.


      “Nga!” Công Tôn bừng tỉnh đại ngộ: “Là dùng bột làm a!”


      “Bột?” Triển Chiêu hiểu.


      Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Bột vào nước phải bị vữa ra sao?”


      Mọi người kinh ngạc nhìn , như là —— ngươi cũng biết bột vào nước vữa?


      Bạch Ngọc Đường gì.


      “Có thể là còn được thêm vào vài thứ.” Công Tôn : “Có vài nghệ nhân, bọn họ dùng bột mì tinh tẩy trắng thêm vào chút thuốc bột làm diện nhân[người bằng bột]. Đúng rồi Tiểu Tứ Tử, có nhớ chúng ta từng mua con oa oa bằng bột, bỏ vào trong nước, nó liền lớn lên?”


      Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ lát, vỗ hai bàn tay : “Đúng nga! cái rất rất , chỉ to bằng hạt đậu, sau đó bỏ vào trong nước, bùm cái biến thành oa oa mập mạp.”


      “Thần kì như thế?” Triệu Phổ nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.


      “Nếu là như vậy, vậy có thể thông suốt rồi, suy cho cùng, nhét thứ bằng hạt đậu vào cổ họng, so với nhét con chuột vào dễ hơn nhiều.” Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Thế nhưng, mấy hạt đậu này làm sao vào trong đó được?”


      “Quả rất kì lạ.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Xác chuột ở đây đều là giả sao?”


      phải.” Công Tôn vừa đến cửa phòng đặt xác cá lớn bị buồn nôn phải ra.


      Mọi người đều cười, khó thấy được người này cũng có lúc bị làm buồn nôn: “Ai, thối muốn chết!” Công Tôn bịt mũi: “Mau, gọi người đốt căn phòng này, nếu có dịch bệnh!”


      Còn chưa kịp gọi người, thấy Lương Báo vội vã chạy vào, chỉ quen biết với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu. tiến đến gọi ta: “Triển đại nhân, khó lường rồi, khó lường rồi!”


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày, người này sao mà lúc nào cũng hoảng hoảng hốt hốt: “Làm sao vậy?”


      “Hai bờ sông Y Thủy đột nhiên sụp mất mảng lớn, dường như là bị nước sông cuốn sụp, ngay cả bến đò cũng bị cuốn trôi.” Lương Báo giậm chân : “ ít nhà cửa bên bờ sông cũng bị cuốn !”


      “Cái gì?” Mọi người nghe xong đều kinh hoảng.


      “Người sao?” Triển Chiêu hỏi: “Tử thương hẳn là rất nghiêm trọng.”


      “Nga, cái này lại có, vì mấy ngày trước có thủy thử xuất hà, cho nên mọi người đều có chuẩn bị phòng lũ, người sống bên bờ sông đều chuyển , cho nên có việc gì!”


      “Vậy nhà Tiểu Hầu Tử sao?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi: “Bọn họ có được ai thông báo ?”


      “Tiểu Hầu Tử…” Lương Báo suy nghĩ lát, vỗ chân: “Nga, khẳng định có việc gì!”


      “Sao lại khẳng định như vậy?” Bạch Ngọc Đường có chút nghi hoặc.


      “Thời điểm này hằng ngày, Tiểu Hầu Tử và nãi nãi nó đều đến chợ bán cá, người trong vùng ai cũng biết.” Lương Báo ra cũng cảm thấy bọn họ may.


      …”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, liếc mắt nhìn mọi người: “ cách khác, lần này xảy ra nạn lớn, lại chết người nào.”


      “Đúng đúng!” Lương Báo gật đầu.


      “Vậy Lương đại nhân, là khiến ngài hao tâm tổn trí rồi, cũng may mà huyện Cừ Sơn có chuẩn bị từ trước a.” Công Tôn cười . Có thể là vì ngữ khí của quá khách khí, khiến cho Lương Báo vô thức run rẩy chút, lắp bắp : “Cái đó, tiên sinh quá khen rồi.”


      Triển Chiêu cũng mỉm cười: “Như vậy phiền Lương đại nhân rồi, giúp chúng ta tìm Tiểu Hầu Tử và nãi nãi nó đến đây, chúng ta muốn gặp lần.”


      “Ách… Ở bên bờ kia, chờ tu sửa xong bến đò, là có thể thông truyền đến bờ bên kia…”


      “Tu sửa bến đò cần bao lâu?” Triệu Phổ hỏi .


      “Ách, ba bốn canh giờ là ít nhất…”


      “Hảo.” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Bây giờ ngươi tu sửa, trước sáng sớm ngày mai, ta muốn gặp Tiểu Hầu Tử và nãi nãi nó.”


      “Ách… Sáng mai a.” Lương Báo lau mồ hôi: “Thế nhưng, vạn nhất…”


      có vạn nhất.” Triệu Phổ cười lạnh tiếng: “Vạn nhất sáng mai hai người họ xảy ra chuyện gì, ngươi tự xách đầu đến đây.”


      Lương Báo há hốc, nhìn Triệu Phổ, nuốt mấy ngụm nước bọt: “Cái đó, này đại nhân này, cái đó, tiểu nhân vẫn chưa làm sai…”


      “Ngươi làm sai hay .” Triển Chiêu nhắc nhở : “Trời biết đất biết, ngươi biết, ta biết!”


      “Ách…”


      “Còn mau !” Giả Ảnh liếc mắt trừng , sắc mặt Lương Báo trắng bệch, gật đầu lập tức xoay người chạy.


      .


      .


      Chờ người rồi, mọi người đứng tại chỗ, Công Tôn hỏi: “Thế nào?”


      Mọi người cười lạnh tiếng, chợt nghe Tiểu Tứ Tử : “ gạt người.”


      “Tiểu Tứ Tử cũng nhìn ra?” Triệu Phổ có chút ngạc nhiên.


      “Đúng vậy.” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy được!”


      “Ngươi đoán xem, bọn họ có mục đích gì?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.


      “Theo lời , địa huyệt kia cũng sụp.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Ta xem qua, kết cấu địa huyệt đó cực kì kiên cố, trừ khi phá sập những thanh trụ lớn, nếu thế nào cũng sập.”


      “Đúng vậy.” Triệu Phổ cũng tán thành: “Cổ mộ đó được kiến tạo lâu như vậy, lý nào chỉ đêm sập, chỉ là trăm tính vạn tính, cũng tính tới người trong nha môn có quan hệ với án tử.”


      “Người trong nha môn, chưa chắc là có quan hệ với án tử này.” Triển Chiêu đột nhiên : “Có lẽ là vụ án khác…”


      “Ngươi nghĩ đến nhân ngư án lão bá kia ngày đó?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.


      “n.” Triển Chiêu gật đầu: “Rất ràng, khi bàn về vụ án Mã Phúc với Lương Báo, rất nghiêm túc phối hợp với chúng ta, thế nhưng đến nhân ngư án, lại ra sức quanh co ấp ấp úng úng.”


      “Vậy… Bây giờ chúng ta làm thế nào?” Công Tôn nhìn mọi người. Tiểu Tứ Tử ngáp cái, kéo kéo Công Tôn: “Cha, con mệt, chúng ta ngủ trước được ?”


      “Nga!” Công Tôn vội vàng bảo Tử Ảnh dẫn Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử vào phòng ngủ, bốn người ở lại thương nghị.


      “Nếu bọn họ có chuyện giấu chúng ta, tại có tra cũng vô dụng.” Triệu Phổ với Bạch Ngọc Đường: “Còn bằng giả ngốc.”


      Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chút, cũng cảm thấy có lý, lại hỏi Triển Chiêu.


      Triển Chiêu cũng gật đầu, đích xác!


      “Vậy cứ về phòng nghỉ ngơi trước .” Công Tôn vỗ vỗ Triển Chiêu: “Ngươi phải nghỉ ngơi nhiều mới được, đừng quá hao tâm tổn sức!”


      Triển Chiêu gật đầu, cùng Bạch Ngọc Đường về phòng.


      Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, Triệu Phổ hỏi: “Bằng ngươi đốt chút trầm hương gì đó, thúc đẩy bọn chút?”


      “Ngươi muốn chết a, chỉ biết nghĩ ra mấy thứ ôi thiu!” Công Tôn liếc mắt trừng.


      Triệu Phổ nhún vai cái, ôm vai : “Ai nha, chỉ đùa chút thôi!”


      Giả Ảnh đến: “Vương gia, ta ra ngoài thăm dò xung quanh, xem thử tình hình.”


      Triệu Phổ gật đầu: “n, gọi Tử Ảnh cùng , hai ngươi đều phải cẩn thận chút.”


      “Vâng!”


      .





      .


      Về phòng, Triển Chiêu ngồi bên giường cảm thấy có chút mệt mỏi, có thể vì mắt nhìn thấy, toàn bộ đều nhờ vào thính lực, cần tập trung rất nhiều, cho nên đầu có chút choáng váng.


      Bạch Ngọc Đường chuẩn bị nước sấu tẩy.


      Triển Chiêu tựa bên giường suy nghĩ.


      Lúc này, bỗng nhiên nghe được thanh kì quái.


      Triển Chiêu hơi nghiêng đầu, cẩn thận nghe, dường như là tiếng thổi tiêu hay sáo gì đó.


      “Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường đến, thấy Triển Chiêu nhíu mày nghiêng tai, liền gọi tiếng.


      “Ngươi nghe thấy ?”


      Bạch Ngọc Đường hiểu: “Cái gì?”


      “Tiếng tiêu, hay là… chung là thanh u u?” Triển Chiêu nghiêm túc chỉ chỉ vào tai mình, ý bảo Bạch Ngọc Đường nghe.


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày tập trung nghe, lắc đầu: “ có a…”


      “Nhưng mà ràng ta nghe được.” Triển Chiêu nghi hoặc, chẳng lẽ mình bị ù tai? Lắc lắc đầu, thanh đó vẫn còn.


      .





      .


      Phòng bên cạnh, phòng của bọn Công Tôn, Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử ngủ giường , đột nhiên thấy Tiểu Tứ Tử che tai chui chui: “Ai nha, ồn quá nga.”


      “Cẩn Nhi, làm sao vậy?” Tiêu Lương hiểu.


      ồn ào, u u u!”


      “Cái gì u u u?” Công Tôn đến, ôm Tiểu Tứ Tử lên nhìn vào tai bảo bối.


      “Cha nghe ? Bên ngoài truyền đến.” Tiểu Tứ Tử chỉ tay ra ngoài cửa sổ.


      Công Tôn mờ mịt, nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhún nhún vai —— cũng nghe thấy.


      có a!” Tiểu Tứ Tử ị làm cho ngủ được, liên tục chui chui vào lòng Công Tôn.


      .





      .


      Mà trong phòng Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng nhíu mày lắc đầu, thanh kia rất ồn!


      “Ngươi sao chứ?” Bạch Ngọc Đường đến đỡ . “…” Triển Chiêu lăn lăn, liền cảm giác bên tai nóng lên, ngẩn người.


      Bạch Ngọc Đường đưa hai tay che lên tai , hỏi: “Còn nghe được .”


      Triển Chiêu lập tức phục hồi tinh thần, chợt lại nghe Bạch Ngọc Đường hỏi: “Hai tai ngươi nóng vậy?”


      …” Triển Chiêu vội vàng giãy giãy.


      “Đừng nhúc nhích, che lại rồi vẫn nghe thấy sao?” Bạch Ngọc Đường nghi ngờ gò, chỉ nghiêm túc hỏi.


      nghe thấy nữa.” Triển Chiêu lại nghe nghe chút, thanh đó còn.


      Bạch Ngọc Đường nhàng buông tay ra.


      Triển Chiêu nhíu mày: “Lại có nữa!”


      Tự mình che tai, Triển Chiêu vẫn lắc đầu: “Vẫn nghe được.”


      Bạch Ngọc Đường nhìn trời, có phải con mèo này trêu ghẹo mình a? Đưa tay che lên tai , Triển Chiêu thở phào nhõm ——- nghe thấy nữa!


      .





      .


      Phòng bên cạnh.


      Tiêu Lương che tai Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử hạnh phúc ngủ, Tiêu Lương có chút ngơ ngác nhìn Triệu Phổ và Công Tôn.


      Triệu Phổ nhún vai, cười dùng khẩu hình với Tiêu Lương ——– làm nũng đó, hảo hảo ôm .


      Tiêu Lương gật đầu, nhìn gương mặt ngủ say của Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm cũng nằm xuống, nó ôm Cẩn Nhi ngủ đêm nga.


      Mà bên kia lại xấu hổ rồi, Bạch Ngọc Đường hai tay cứng đờ ôm lấy tai Triển Chiêu, hỏi: “Vậy lát nữa phải thế nào?”


      “n?” Triển Chiêu còn suy nghĩ biết từng nghe qua thanh kia ở đâu, hiểu lầm bầm tiếng.


      “Ta là …” Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn nhìn tay mình cùng gương mặt Triển Chiêu: “Như vậy, ngủ thế nào?”

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 19: Lánh loại tạ ý ( loại cảm kích khác)


      Sau khoảng trầm mặc xấu hổ, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường: “Hay là, ngươi buông tay ra thử xem?”


      Bạch Ngọc Đường buông lỏng tay, Triển Chiêu lại nghe thấy thanh đáng ghét kia, vội vàng đưa tay kéo tay Bạch Ngọc Đường: “Che lại , thanh đó càng lúc càng vang rồi.”


      Bạch Ngọc Đường thể làm gì khác hơn là tiếp tục che cho , vẫn chưa là chuyện gì.


      “Bằng …” lúc lâu, Bạch Ngọc Đường mở miệng: “Chúng ta nằm xuống trước, sau đó ta lại che cho ngươi?”


      Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường buông tay ra, Triển Chiêu nhíu mày chịu đựng tạp , cùng nằm xuống, hai người mặt đối mặt, dù sao Triển Chiêu cũng nhìn thấy, xấu hổ, Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu nhìn thấy, cho nên cũng xấu hổ.


      Trong vạn phần xấu hổ giữa hai người hỗn loạn vạn lần xấu hổ, nằm xuống rồi, Bạch Ngọc Đường đưa tay, nhàng che lên tai Triển Chiêu.


      “Như vậy tay có mỏi ?” Triển Chiêu vẫn rất chu đáo.


      Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai: “Coi như luyện công .”


      Triển Chiêu cũng liền yên tâm thoải mái bắt đầu ngủ, chỉ là hai tai có chút nóng nóng, mắt thấy tâm tưởng tượng, lần đầu tiên nghĩ mắt nhìn thấy cũng có điểm tốt.


      Bạch Ngọc Đường lại là mở to hai mắt tỉ mỉ nhìn mặt Triển Chiêu, hai tay phải che tai , đương nhiên phải dựa vào rất gần, có thể thấy ràng từng chi tiết gương mặt Triển Chiêu, con mèo này rất là tuấn tú nga.


      “Ngươi ngủ?” Triển Chiêu hỏi.


      “… n.” lúc lâu sau, Bạch Ngọc Đường mới ân tiếng, dáng vẻ dường như ngủ, Triển Chiêu cũng liền an tâm ngủ.


      Qua hồi lâu, Triển Chiêu đột nhiên : “Ngươi vốn dĩ ngủ!”


      Bạch Ngọc Đường ngẩn người, cười: “ bậy bạ gì đó, ngủ.”


      “Ngủ ngươi còn chớp mắt?”


      .





      .


      Bị Triển Chiêu chọc trúng tim đen, Bạch Ngọc Đường đáp gì, dối, thấy Triển Chiêu hỏi rất nghiêm túc, thể làm gì hơn là : “Ngủ được, rất nhiều chuyện kì lạ.”


      “Ngươi lại buông tay thử chút, xem còn nghe thấy thanh đó .”


      “n.” Bạch Ngọc Đường buông tay, Triển Chiêu lại kéo lên: “Vẫn còn.”


      “Thanh gì vật, chẳng lẽ vang cả đêm?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tâm có khi nào là Triển Chiêu ù tai? Nhưng như vậy cũng đâu cần mình che mới nghe nữa a.


      biết, cứ u u… Đúng rồi, ngươi nghĩ bọn Công Tôn Triệu Phổ có nghe được ? Hay là chúng ta hỏi bọn ?”


      Bạch Ngọc Đường im lặng lát, : “Quên , ngủ .”


      hỏi?”


      “Dù bọn họ có nghe được, ta cũng chỉ có hai tay.”


      .





      .


      Triển Chiêu nghĩ nghĩ lát cũng muốn cười, lại nhích nhích người, nghiêng cổ rất mệt nga, “Vai mỏi.”


      “Nhịn chút , tay ta còn mỏi hơn.” Bạch Ngọc Đường vô lực .


      “Đổi tư thế khác có đỡ hơn ?” Triển Chiêu nghĩ cứ chịu như vậy cả đêm phỏng chừng sáng sớm ngày mai tay Bạch Ngọc Đường cứng luôn.


      “Muốn đổi thành thế nào, hai lỗ tai của ngươi đâu thể dời qua bên.”


      Triển Chiêu suy nghĩ chút: “Hay là, ta xoay người chút… Bằng , ta nằm sấp xuống có khi ngươi thoải mái hơn chút…”


      “Ai, thôi đừng!” Bạch Ngọc Đường vội vàng ngăn Triển Chiêu muốn nằm úp lên người mình lại, tâm mắng con mèo điên này!


      Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “… Bằng ngươi nằm lên người ta?”


      Bạch Ngọc Đường ra là do dự, còn chưa mở miệng, Triển Chiêu tự mình phản đối: “ được, cổ cổ quái quái.”


      “Quên , ngủ , còn nháo nữa trời sáng.” Bạch Ngọc Đường có chút vô lực, mấy ngày nay bị Triển Chiêu lăn qua lăn lại đến tinh bì lực tận, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, còn thứ bị thiếu rốt cuộc là gì, lại lên được.


      “Hay là như vậy?” Triển Chiêu đưa hai tay che lên tay Bạch Ngọc Đường, như vậy có thể giúp tay Bạch Ngọc Đường dùng ít sức chút, chỉ là lúc này cự ly giữa hai người gần như là mũi đụng mũi rồi.


      Triển Chiêu nhìn thấy cho nên có gì đáng kể, Bạch Ngọc Đường nhìn cái, cự y như vậy chỉ cần vô ý chút là chạm đến.


      .


      .


      “Bạch huynh.”


      Lúc Bạch Ngọc Đường còn chăm chăm nhìn mặt Triển Chiêu phát ngốc, chợt nghe Triển Chiêu gọi tiếng, Bạch Ngọc Đường giật mình cái, ngẩng đầu: “n?”


      “Ngươi có thấy hơi nóng ?”


      “n…” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Mặc y phục đắp chăn, còn dựa sát vào như vậy có thể nóng sao.”


      “Khi nãy lẽ ra phải cởi y phục ngủ, sao lại nằm xuống rồi? Ngươi buông tay ra chút, ta cởi y phục.”


      “Ngươi…” Bạch Ngọc Đường lúc này biết nên làm thế nào cho phải, kỳ cởi áo ngoài ngủ rất bình thường, ai lại mặc y phục ngủ, chỉ là…


      Triển Chiêu tay chân nhanh nhẹn đứng lên cởi áo ngoài, còn lại tầng áo trong, cau mày: “Nhanh lên chút a!”


      Bạch Ngọc Đường bỗng dưng có chút xúc động muốn tông tường ——- Triển Chiêu bảo mau mau cởi y phục!


      Mặt khác, Bạch Ngọc Đường cũng có chút oán giận, rốt cuộc mình suy nghĩ cái gì, đây phải điều rất bình thường sao!


      Nghĩ xong, cũng quản nhiều thứ vậy nữa, rất nhanh cởi áo ngoài, chỉ còn lớp áo trong, nằm vào trong chăn, đưa tay lên che tai Triển Chiêu, Triển Chiêu vừa định vươn tay, Bạch Ngọc Đường : “Ngươi ngủ .”


      Triển Chiêu hơi sửng sốt.


      “Mau ngủ.” Bạch Ngọc Đường ngắn gọn, “Đừng nhúc nhích nữa.”


      Triển Chiêu có chút mặc cảm tội lỗi, bắt Bạch Ngọc Đường chịu như vậy đêm.


      Song song đó, Triển Chiêu trong lòng vì Bạch Ngọc Đường mà bất bình, sao người giang hồ cứ luôn bảo Bạch Ngọc Đường tốt? ràng là người rất ôn nhu hiền hòa, Triển Chiêu biết, ôn nhu cùng hiền hòa của cả đời Bạch Ngọc Đường đều dùng hết người rồi.


      .


      .


      Trong phòng bên cạnh, Triệu Phổ như thường lệ ôm Công Tôn muốn động tay động chân, Công Tôn nhéo mũi : “ được manh động, ngủ!”


      “Vẫn còn sớm.” Triệu Phổ chịu, Công Tôn ra sức bĩu môi về phía Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ngủ giường bên cạnh, vỗ vỗ vai Triệu Phổ: “Ngủ , có hài tử ở đây.”


      Triệu Phổ bực bội, chậc, để tạo cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cơ hội lần này, đành phải tha hai tiểu tử kia đến chỗ mình, đây phải tự đem đá ném xuống chân mình sao!


      Đêm đó, mọi người cứ như vậy mang đủ loại tâm bất thường mà ngủ.


      .


      .


      Đến nửa đêm, Triển Chiêu cảm giác Bạch Ngọc Đường hẳn là ngủ, đưa tay sờ lên tai, xoa lên mu bàn tay Bạch Ngọc Đường, tay rất lạnh.


      Triển Chiêu nhíu mày, cũng phải a, đêm lạnh như nước, tay lại lộ ra bên ngoài che tai mình, như vậy sao được! Triển Chiêu muốn kéo tay xuống nhét vào chăn, thuận tiện nghe thử xem hết chưa, để Bạch Ngọc Đường an tâm ngủ.


      Thế nhưng hai tay Bạch Ngọc Đường ôm chặt tai , giống như luyện công, nếu cứ cố kéo, chừng làm Bạch Ngọc Đường thức giấc.


      Triển Chiêu lại sợ lạnh, muốn kéo cao chăn đắp lên tay … Chỉ là thế này có chút bất tiện, động đậy được.


      Cuối cùng bất đắc dĩ, Triển Chiêu đơn giản lấy tay mình che lên tay , dùng lòng bàn tay ấm áp của mình áp lên mu bàn tay lạnh lẽo của Bạch Ngọc Đường, sưởi ấm cho .


      Động tác này đương nhiên đánh thức Bạch Ngọc Đường, vốn cũng sợ chút lạnh lẽo như thế, chỉ là ấm áp từ trong lòng bàn tay Triển Chiêu thanh thanh sở sở truyền đến.


      Trước sau vẫn động thanh sắc, Bạch Ngọc Đường toàn tâm cảm thụ ấm áp từ bàn tay Triển Chiêu, như vậy dù có phải chịu đến hừng đông, cũng sao cả.


      .





      .


      Sáng sớm ngày hôm sau.


      Tiểu Tứ Tử cảm giác mông bị vỗ mấy cái, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Công Tôn cúi đầu hỏi: “Tiểu Tứ Tử, còn nghe thấy ? Tay Tiểu Lương Tử sắp cứng đờ rồi.”


      Tiểu Tứ Tử sửng sốt, mở to mắt nhìn, liền thấy Tiêu Lương ngủ trước mắt, hai tay còn che tai mình gần như nhúc nhích. Sờ sờ thử, rất lạnh, Tiểu Tứ Tử đau lòng cực kì, vội vàng giúp Tiêu Lương che tay.


      Tiêu Lương đương nhiên cũng bị động tác này đánh thức, vội mở mắt, vẫn còn chưa tỉnh hẳn hỏi: “Cẩn Nhi, còn nghe ?”


      Tiểu Tứ Tử thấy Tiểu Lương Tử hai mắt vẫn còn mơ màng buồn ngủ lập tức nghĩ đến mình, cảm thấy mình xấu, để cho Tiêu Lương hảo hảo ngủ.


      “Lương Tử, buông tay ra để Tiểu Tứ Tử nghe thử chút.” Công Tôn giúp Tiêu Lương bóp tay.


      Tiêu Lương mất hồi lâu mới buông tay ra được, cánh tay cứng rồi, bên tay bị Tiểu Tứ Tử gối lên tê cứng.


      còn nữa rồi!” Tiểu Tứ Tử lắc lắc đầu, cảm thấy thần thanh khí sảng, nhích qua lấy lòng giúp Tiêu Lương xoa vai và cánh tay: “Tiểu Lương Tử, vất vả rồi?”


      vất vả!” Tiêu Lương vội vàng lắc đầu: “Cẩn Nhi, đừng lo, mỗi đêm đều ngủ như vậy cũng sao!”


      Tiểu Tứ Tử hoan hoan hỉ hỉ ôm Tiêu Lương cọ cọ: “Tiểu Lương Tử tốt nhất!”


      Triệu Phổ nhíu mày lắc đầu, đồ đệ nhà mới bao tuổi a, chưa gì có bộ dáng nhị thập tứ hiếu phu quân, sau này còn đến thế nào nữa?! Thở dài, cầm nước trà qua cho Công Tôn: “Thư ngốc, đây, uống chút trà, nóng nữa.” [nhà ngươi hơn gì thằng bé =.= ]


      Ngoài cửa, Tử Ảnh và Giả Ảnh thở dài, sư đồ mệnh.


      “Hai ngươi về rồi?” Triệu Phổ thấy hai người đẩy cửa vào, còn mang theo bữa sáng, liền hỏi: “Thế nào rồi?”


      toàn bộ đê đều sụp, có điều chúng ta hỏi thôn dân… Bọn họ trước khi đê lún, nghe thấy tiếng nổ.“


      “Nổ?” Triệu Phổ và Công Tôn liếc mắt nhìn nhau.


      “Chờ chút.” Công Tôn khoát tay: “Điểm tâm để trong viện, chúng ta gọi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thức dậy cùng xem xét.


      “Chúng con gọi!” Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương mặc y phục xuống giường rồi, xong liền chạy .


      .


      .


      Hai tiểu hài tử hoan hỉ chạy tới trước cửa phòng Triển Chiêu, gõ cửa: “Miêu Miêu Bạch Bạch! Thức dậy !”


      Mà trong phòng, Bạch Ngọc Đường sớm tỉnh dậy, Triển Chiêu vì nghe được, ngủ rất sâu.


      Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn thử chút tình hình tại, hai tay tê cứng rồi —— trong khi đó Triển Chiêu tựa vai mình, bên tai dán xương vai mình, tay mình che tay , tay Triển Chiêu còn nắm tay mình. [mỹ cảnh~~~]


      Triển Chiêu tuy rằng ngủ say, thế nhưng Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương gõ cửa lớn như vậy, vẫn đánh thức được .


      “n…” Triển Chiêu khẽ động, Bạch Ngọc Đường vội vàng tránh người cái muốn rút tay về, Triển Chiêu còn chưa có chuyện gì, Bạch Ngọc Đường hỏi: “Tốt hơn ?”


      Phục hồi tinh thần lại, Triển Chiêu cũng nhớ gì khác nữa, vội vàng tập trung nghe thử, lắc đầu: “ còn nữa.”


      “Nga… có là tốt rồi.”


      Bạch Ngọc Đường nhìn tay mình, Triển Chiêu vẫn nắm lấy, ngồi ngây ra giường biết tỉnh hẳn chưa.


      “Tỉnh chưa?” Bạch Ngọc Đường hỏi.


      “n.” Triển Chiêu gật đầu, quay ra phía Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương: “Biết rồi, ra ngay.”


      “Giúp ta lấy y phục.” Triển Chiêu mở miệng.


      Bạch Ngọc Đường sửng sốt, sở thích lớn nhất của Triển Chiêu là giúp người khác, nhưng đến nay hầu như chưa từng nhờ người khác giúp mình chuyện gì, dù là mắt nhìn thấy từ đến nay, vẫn quen tự xuất thủ tìm.


      “Y phục hình như ở cuối giường, có phải là đá rơi xuống giường rồi ?” Triển Chiêu hỏi.


      “Ách… Lấy y phục thành vấn đề.” Bạch Ngọc Đường nhàng giật giật bàn tay bị Triển Chiêu nắm lấy: “Hay là, ngươi buông tay trước?”


      Triển Chiêu sửng sốt, hiểu được lập tức buông tay.


      Bạch Ngọc Đường cười cười, qua giúp Triển Chiêu lấy y phục, giúp lộn phải, mặc vào…


      Trong toàn bộ quá trình Triển Chiêu hầu như thêm gì, chỉ là ngoan ngoãn để mặc cho mình, có vẻ rất tin tưởng.


      Bạch Ngọc Đường tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng cảm thấy rất hài lòng.


      Sau khi rời giường, lại giúp Triển Chiêu thấm nước đưa mảnh khăn ướt đưa tới tay , Triển Chiêu nhận lấy lau mặt, khi trả lại của cũng khách khí lời cảm tạ như trước, chỉ là : “Được rồi, bọn Tử Ảnh có thể trở lại, chừng có đầu mối.”


      “n.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, cũng lau mặt, kéo Triển Chiêu giúp chải tóc.[cái cảnh gì thế này, ta trết]


      ra, Bọn Giả Ảnh có dò xét được tin tức trọng yếu gì Bạch Ngọc Đường chút cũng qua tâm, tại chỉ để ý đến chuyện cảm giác kháng cự người Triển Chiêu còn, giống như giữa tầng tầng lớp lớp màng chắn giữa Triển Chiêu và người khác, mở ra lỗ hổng cho Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường hơi nhếch nhếch khóe miệng —— mở miệng nhờ giúp, giúp rồi cũng khách khí cảm tạ… lên phải người ngoài, vốn dĩ phải là như thế này.


      Nhận ra chuyện ấy rồi, Bạch Ngọc Đường bất giác nghĩ tới mèo ——- lúc mèo con muốn thân thiết với ngươi, luôn đặt biệt nũng nịu, nó cọ cọ người ngươi chút lại đạp cái, cố ý đến trước hai bước, sau đó mới quay đầu lại liếc mắt nhìn ngươi, như là bảo ngươi đuổi theo.


      “Bạch huynh.”


      Bạch Ngọc Đường miên man suy nghĩ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu, liền thấy Triển Chiêu đứng cách khoảng hơn hai bước, quay đầu lại với : “Đến đây.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :