1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hành thiên hạ - Nhĩ Nhã

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 10: Thử Mao hại nhân (Thử Mao hại người)


      Thiếu cung chủ Nhị Nguyệt Cung vừa chết, bách tính vây quanh bến đò đứng xem lập tức kinh hãi ngớt.


      Chính lúc này, liền nghe được có người đột nhiên hô tiếng: “ tốt, Mã Phúc đại tiên ám người tiểu tiên đồng kia rồi!”


      Nhìn lại, mọi người đều chỉ vào Tiểu Tứ Tử.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày: “ bậy gì đó?”


      “Ai nha, tiểu tiên đồng, Mã Phúc đại tiên hiển linh rồi!”


      Bách tính vây quanh đó đồng loạt quỳ lạy dập đầu, hành đại lễ với Tiểu Tứ Tử.


      Tiểu Tứ Tử chưa từng gặp qua chuyện thế này, trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường nhìn Lương Báo.


      Lương Báo cũng biết Tiểu Tứ Tử là ai, chỉ cảm thấy ở cùng chỗ với Triển Chiêu, thân phận tuyệt đối tầm thường, vội vàng quay về phía đoàn người : “Đều im lặng ! Giải tán giải tán! Chỉ là trùng hợp thôi!”


      Bọn nha dịch giải tán bách tính, để tránh khỏi lại xảy ra chuyện giống như khi Lưu chân nhân chết, giẫm đạp chết người.


      .


      .


      Mà Phùng Bác Viễn dễ dàng bỏ qua như vậy, trầm nhìn Tiểu Tứ Tử.


      Tiểu Tứ Tử quay đầu lại thấy nhìn mình, thấy đầy mắt đều là sát khí, cả kinh vội vàng chui vào lòng Tiêu Lương, người này hung dữ! Thạch Đầu thấy lão đầu hù dọa Tiểu Tứ Tử, nhe răng hung hăng nhìn , móng vuốt cào mặt đất, hình dáng từ ngây thơ đáng lập tức biến thành hung hãn dữ tợn.


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng nghe được động tĩnh. Triển Chiêu khoát tay với Lương Báo, : “Đem thi thể về nha môn, tìm ngỗ tác đến khám nghiệm tử thi.”


      “Khoan , ai dám động vào thi thể Thiếu cung chủ?!” Hai nữ tử bạch y rút đao bảo vệ thi thể Thiếu cung chủ, căm tức nhìn mọi người.


      Lương Báo cảm thấy có chút phiền phức, mấy người giang hồ này dễ đạo lý a, bọn họ vốn cũng ít gặp người giang hồ.


      “Oa nhi này, chúng ta mang .” Phùng Bác Viễn đột nhiên mở miệng.


      “Ngươi bậy bạ gì đó?!” Tiêu Lương nghe muốn dẫn Tiểu Tứ Tử , làm sao chịu được.


      “Nó có khả năng hại chết Thiếu cung chủ của chúng ta, chúng ta phải mang nó , chờ Cung chủ xử lý!” Thái độ Phùng Bác Viễn ngang ngược, nghiêm mặt nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Nhị vị nghe lão phu chứ?”


      Tiểu Tứ Tử vốn là nhát gan lại có chút ngốc, vất vả mới dám lớn tiếng hai câu, bây giờ lại bị lão đầu hù dọa cho sắc mặt tái xanh. Tiêu Lương nhìn thấy đau lòng ngớt, vỗ Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, đừng để ý đến !”


      Triển Chiêu nghe được, đột nhiên bật cười.


      Phùng Bác Viễn nhíu mày nhìn : “Cười cái gì?”


      “Nhị Nguyệt Cung Phùng Bác Viễn sao?” Triển Chiêu cười lắc đầu: “Ngươi nghĩ ngươi là ai, đòi người với ai vậy?”


      Phùng Bác Viễn sửng sốt, hít hơi, trước đây nhận ra được thân phận của Bạch Ngọc Đường, vẫn nhận ra Triển Chiêu, chỉ cảm thấy địa vị người này chắc chắn , nhưng giang hồ chưa từng nghe danh kiếm khách hai mắt mù võ công lại cao như . Hôm nay thấy được khí độ của khi chuyện, trong lòng thầm giật mình… Người này và Bạch Ngọc Đường, tựa hồ ngang tài.


      Bạch Ngọc Đường với Lương Báo đứng bên cạnh nhìn đến choáng váng: “ lấy khối băng, niêm phong xác con cá cất vào kho, đừng để nó bị rữa.”


      “Ách… Được.” Lương Báo vội vàng phân phó người làm.


      “Hộ pháp!” Hai nữ tử bạch y dường như phục lắm, nhìn Phùng Bác Viễn thấp giọng : “Nếu Cung chủ hỏi đến biết phải sao, Thiếu cung chủ xảy ra chuyện ngay trước mắt chúng ta, chúng ta cũng là tử tội.”


      Hai hàng lông mày Phùng Bác Viễn nhíu chặt, đương nhiên biết hậu quả, nhưng mà trong lòng cũng có chút oán giận. Đều do Thiếu cung chủ thích gây náo động, sớm bảo đừng gây chuyện… Rốt cuộc là ai giết ? Oa oa kia sao?


      Phùng Bác Viễn lại liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, khi nãy bất quá là nó tức giận Thiếu cung chủ xấu người áo lam kia, cho nên đạp cước, tay chân vừa ngắn vừa , phải là ngay cả da thịt cũng thương tổn mới đúng a.


      “Để hài tử kia lại!” đợi Phùng Bác Viễn mở miệng, hai nữ tử bạch y dường như chờ nổi nữa, cầm đao tiến lên, tách ra đứng hai phía: “Chúng ta cần máu của nó tế cho công tử nhà ta!”


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Cố tình gây .”


      “Nhị Nguyệt Cung ta phải loại dễ khi dễ như vậy!” xong, hai tỷ muội đồng loạt nâng đao xông đến.


      Bạch Ngọc Đường lui ra phía sau bước, với Triển Chiêu: “Ngươi lên.”


      Triển Chiêu hiểu: “Tại sao?” Tâm Bạch Ngọc Đường sao lại như vậy a, mắt tiện.


      Bạch Ngọc Đường nhướng mày cái: “Ta đánh nữ nhân.”


      Triển Chiêu nhìn trời: “Ta cũng .”


      “Ngươi cứ xem như các nàng phải .” Bạch Ngọc Đường cực kì bình tĩnh: “Tưởng tượng thành nam nhân.”


      Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường chọc cho bật cười, nhưng trước mặt người giơ đao tới rồi, cũng thể lo. Triển Chiêu cũng xuất kiếm, nghe tiếng nhận phương hướng, nghiêng người tránh đao hai nương kia chém tới, xuất thủ như chớp, trong nháy mắt điểm trúng huyệt đạo hai người.


      Phùng Bác Viễn từ xa nhìn, vốn định xem thử sâu cạn của Triển Chiêu, ngờ hai nha đầu hề dùng được, vậy mà nửa chiêu cũng đánh lại.


      Lương Báo đứng bên nhìn hoa cả mắt, tâm , ai nha, người của Phủ Khai Phong quả khó lường a, Vương Triều lợi hại như vậy, vậy Triển Chiêu còn lợi hại đến thế nào a?!


      “Được!” Phùng Bác Viễn cười lạnh tiếng: “Thù này chúng ta xem như kết, ngày sau tất báo!” xong, ôm lấy thi thể Thiếu cung chủ mặt đất, xoay người rời .


      Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có đuổi theo ?”


      Bạch Ngọc Đường nhún vai: “Lười đuổi.”


      Triển Chiêu gật đầu, cũng lười.


      .


      .


      Lương Báo nhìn mảnh hỗn loạn trước mắt, người chết còn, lại khi mọc ra thêm hai nha đầu bị điểm huyệt, vò đầu bứt tai hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đại nhân, phải làm thế nào cho phải?”


      Triển Chiêu vung tay áo lên… Giải huyệt cho hai nha đầu: “Trở về với Cung chủ của các ngươi, cái chết Thiếu cung chủ liên quan đến chúng ta, thay vì chạy lung tung nghi ngờ người khác, bằng để sức tra xem có từng đắc tội ai .”


      Hai nha đầu liếc mắt nhìn nhau, cắn răng xoay người đuổi theo Phùng Bác Viễn.


      “Lương đại nhân.” Triển Chiêu hỏi Lương Báo: “Chúng ta có thể xem thử thi thể của những người chết trước đây ?”


      “Đương nhiên đương nhiên.” Lương Báo gật đầu: “Hai vị theo ta chuyến đến huyện nha.”


      Lúc này, có người của nha môn dùng vải bạt làm thành cái đam giá dài[cáng cứu thương a =.=], nhấc xác cá vào đam giá.


      Lương Báo : “Trong nha môn có gian nhà để thi thể, để vào đó khối băng rồi mang xác cá vào bảo tồn tốt hơn.”


      Triển Chiêu vui vẻ gật đầu: “Vậy tốt quá rồi.”


      .


      .


      Bạch Ngọc Đường tới bên cạnh Tiêu Lương, nhìn Tiểu Tứ Tử sợ hãi trong lòng nó, giơ tay chọc chọc cái mông tròn của tiểu bảo bối, giọng gọi: “Tiểu Tứ Tử?”


      Thạch Đầu đứng bên cạnh say sưa mà cọ Bạch Ngọc Đường, ôn nhu nha…


      Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn cái.


      Triển Chiêu tới giơ tay mò lấy Tiểu Tứ Tử, sau đó ôm lên hỏi: “Có sợ ?”


      Tiểu Tứ Tử suy nghĩ lát: “ chút.”


      “Nhị Nguyệt Cung này quá khinh người, chết người liền đổ tội cho người khác.” Tiêu Lương bất mãn: “May mà sư phụ ở đây, nếu chắc chắn phá nát cái Nhị Nguyệt Cung đó.”


      Tiểu Tứ Tử mấp máy miệng, nghĩ đến Triệu Phổ và Công Tôn, liền sợ nữa.


      “Về thôi.” Bạch Ngọc Đường : “ nha môn trước, Nhị Nguyệt Cung kia chỉ sợ từ bỏ, đề phòng chút.”


      Triển Chiêu đồng ý, mọi người theo Lương Báo cùng trở về huyện nha.


      .


      .


      Trước tiên là ngồi xuống nghe Lương Báo qua về vụ án, sau đó đến ngoài phòng khám nghiệm tử thi.


      Thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tựa hồ muốn dẫn luôn cả tiểu hài nhi vào, Lương Báo hỏi: “Để tiểu hài nhi nhìn thi thể, chúng nó có sợ ?”


      Tiêu Lương lắc đầu, chúng nó sợ thi thể, Tiểu Tứ Tử theo Công Tôn cứu người cùng khám nghiệm tử thi nhiều năm, người chết thấy ít rồi, chỉ cần xác chết bật dậy sợ.


      Trước khi vào, mọi người dùng mảnh khăn ướt che mũi miệng lại, để tránh trúng phải thi độc.


      Vào trong phòng, liền cảm thấy hàn khí u, bên giường đều có khối băng, Lương Báo nếu trong vòng nửa tháng phá được án có thể báo đến Khai Phong, dù sao cũng là đại án có quan viên chết, cho nên bọn họ bảo quản tốt thi thể rất tốt.


      tới gần, thi thể vẫn hư thối, mặt người chết ra sắc trắng bệch phát xanh, môi xanh tím, thi ban người cũng lắm, tai mắt mũi miệng thất khiếu đều có máu loãng chảy ra.


      Triển Chiêu nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đem tử trạng hết qua lượt, hỏi Lương Báo: “Ngỗ tác sau khi khám nghiệm tử thi thế nào?”


      Lương Báo cười gượng hai tiếng, : “Đại nhân a, dối gạt ngươi, từ sau khi ngỗ tác trước chết, còn ngỗ tác lang trung nào dám liếc mắt nhìn thi thể nữa, cách nào khám nghiệm tử thi a.”


      Triển Chiêu nhíu mày, quả nhiên ai dám nghiệm nữa. Nhưng vừa nghe xong tình trạng thi thể, sao lại cảm thấy những người này giống như trúng độc mà chết? Hơn nữa còn là cùng loại độc dược.


      Bạch Ngọc Đường cũng nhìn ra có chỗ thích hợp, hỏi Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, nhìn ra được vì sao chết ?”


      Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, : “Hẳn là trúng độc, như là háo tử dược[thuốc chuột], hoặc là thạch tín, loại độc dược rất phổ biến.”


      “Ha?” Lương Báo ngây ngẩn cả người, hỏi: “Là bị thứ độc cửa hàng nào cũng có bán độc chết?”


      “Cắt gan ra xem, biến là có phải trúng độc hay .” Tiểu Tứ Tử , đột nhiên nhìn chằm chằm vào vị trí cổ thi thể, giơ tay chỉ chỉ: “Bạch Bạch ngươi xem kìa, cổ của khối nhô lên.”


      Mọi người cúi đầu nhìn, liền thấy chính xác! cổ thi thể, nhô lên mổ khối , ngay tại nơi xương vai tiếp giáp với cổ, nhìn kĩ thấy, nhìn kĩ thấy được bình thường.


      Bạch Ngọc Đường cầm lên cây dao ngắn ngỗ tác dùng để khám nghiệm tử thi, đặt lên nơi nhô lên, rạch xuống…


      Mọi người liền thấy được sau lớp da thịt bị cắt, bên trong có thứ gì đó đen tuyền lộ ra…


      Bạch Ngọc Đường cầm lấy cái que trúc kéo thứ kia ra, mọi người mở to mắt nhìn, trong nháy mắt nảy ra cảm giác buồn nôn.


      Chỉ thấy đó là con chuột chết rữa ra.


      thân chuột còn có vết máu, lông chuột tróc từng mảng, tròng mắt cũng rơi xuống… Còn tỏa ra mùi hôi thối.


      Bạch Ngọc Đường cái gì cũng sợ, chỉ có sợ bẩn, chỉ mặc y phục trắng, mặc y phục màu khác vào liền cảm thấy cả người được tự nhiên, vội vàng buông que trúc xuống, sắc mặt xấu xí.


      Mọi người theo bản năng đều chạy ra bên ngoài hít thở, là cảnh khiến kẻ khác buồn nôn.


      .


      .


      “Con chuột đó từng đâu tới?” Bạch Ngọc Đường hỏi Lương Báo.


      biết a, những năm trước đây, nghe huyện Cừ Sơn từng gặp nạn chuột, ruộng đều bị chuột ăn sạch, nhưng nạn chuột cũng chỉ có dạng, khi nào ăn hết thức ăn rồi, tới ba ngày đàn chuột chết hết. Huyện Cừ Sơn lệnh phải thiêu hủy chôn sâu toàn bộ chuột chết. Có lẽ là khi đó chuột chết hết, cho nên huyện Cừ Sơn rất nhiều năm thấy chuột chết. Thế nhưng mấy ngày nay đột nhiên lại xuất .”


      “Gọi người vớt hết chuột trong sông lên, tìm ngỗ tác nghiệm xem những con chuột đó có độc .” Triển Chiêu phân phó Lương Báo: “Còn có, cấm uống nước trong sông Y Thủy, giếng nước các nơi đều phải được lang trung kiểm tra lần.”


      “Được.” Lương Báo vội vã chạy .


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng trước cửa phòng ngỗ tác gì, hiểu sao lại nhớ tới con mèo ngậm con chuột chết đêm hôm đó ——- có khi nào là chuột có độc, mèo ăn chết rồi. Nhưng ai lại nuốt con chuột? lý nào.


      “Triển đại ca, Bạch đại ca!”


      Lúc này, trong phòng ngỗ tác, Tiêu Lương đứng trước thi thể gọi hai người.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy vào.


      “Nhìn xem!” Tiêu Lương chỉ vào thi thể bộ khoái : “Triển đại ca, còn nhớ bộ khoái đá tên khất cái sau đó đột nhiên chết lúc chúng ta vào thành ?”


      Triển Chiêu gật đầu: “Nhớ , đột nhiên chết.”


      “Cổ của cũng nhô lên.”


      “Cái gì?!” Triển Chiêu sửng sốt.


      Bạch Ngọc Đường rạch cổ ra, quả nhiên, bên trong cũng có xác chuột.


      “Chuyện này rất kì lạ!” Triển Chiêu lắc đầu liên tục, “Khi chuyện với ta còn khỏe mạnh, đột nhiên lại chết, có người bị nhét cái xác chuột vào cổ họng còn có thể bình an vô chuyện sao?”


      “Lưu chân nhân này cũng có.” Tiêu Lương xem qua từng thi thể , chỉ vào thi thể của đạo sĩ .


      “Lưu chân nhân chết trước mắt bao người, chẳng lẽ cũng nuốt xác chuột?” Bạch Ngọc Đường rạch cổ họng Lưu chân nhân ra, quả nhiên… Vẫn là xác chuột.


      Mọi người im lặng lúc lâu, Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “ thể nào…”


      “Đúng.” Triển Chiêu gật đầu: “ thể có chuyện này.”


      , đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng chân rất lạ, nặng , còn có cả tiếng chống gậy, dường như là người thọt chân.


      Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, liền thấy lão nhân da ngăm đen vừa đến, chân hỏng, chống gậy đứng trước cửa, nhìn chằm chằm vào thi thể bị rạch làm lộ xác chuột bên trong,


      Mắt người này đục ngầu trợn to, nhìn chăm chăm vào thi thể như gặp phải chuyện cực kì đáng sợ.


      “Giống như khi đó…” Lão nhân đột nhiên lẩm bẩm, rầm rầm rì rì: “Chuột chết chuột chết, người chết vì chuột chuột hại chết người, Thử Mao đến hại người rồi!”


      “Thử Mao?” Triển Chiêu hiểu.


      Lão nhân kia vừa lẩm nhẩm vừa bước lùi liên tục, phía sau là bậc tam cấp, lão nhân chú ý, chân trượt cái, ngã ngửa ra sau.


      Ngồi mặt đất, miệng vẫn ngừng lẩm bẩm: “Thủy thử xuất hà, Thử Mao hại nhân… Sát kiếp, sát kiếp!”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 11: Hải nhân ngư, hại nhân ngư


      “Lão bá, ngươi sát kiếp cái gì a?” Tiêu Lương chạy đến nâng lão nhân kia dậy.


      có, đều là nghiệp chướng.” Lão nhân đứng lên, chống quải trượng khập khiễng muốn chạy.


      “Ai.” Tiêu Lương muốn đuổi theo: “Lão gia tử, ngươi chạy cái gì a?”


      thể thể , thiên thác vạn thác, được đến hí ban[gánh hát]chuốc nghiệp chướng! đầu chữ sắc cây đao a[phần phía chữ 色 là bộ đao 刀].” Đừng thấy chân lão đầu khập khiễng, chạy cũng chậm, trong miệng vẫn huyên thuyên cái gì “thiên cơ bất khả lộ, thiên cơ bất khả lộ…”


      Chỉ chớp mắt chạy xa rồi, nháo cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu biết làm sao.


      “Lão gia tử kia kì lạ a.” Tiêu Lương quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường: “ mặc y phục của bộ khoái, phải là người trong nha môn.”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu: “ lát nữa chờ Lương Báo trở lại hỏi thử xem.”


      “Miêu Miêu.”


      Lúc này, Tiểu Tứ Tử kéo kéo vạt áo Triển Chiêu: “ đói bụng.”


      “Nga, chúng ta tìm chỗ ăn chút rồi quay lại nga.” Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử lên, biết hôm nay bảo bối bị hoảng sợ, có chút đau lòng.


      Bạch Ngọc Đường tuy rằng vừa thấy mấy thứ kinh tởm còn tâm trạng ăn uống, nhưng nếu Tiểu Tứ Tử đói rồi cùng thôi.


      Tới cửa, liền gặp được Lương Báo chạy về, hỏi chuyện về lão nhân kia, Lương Báo , lão nhân kia là người điên, trước đây làm nha dịch, sau đó khi tra án bị kinh hách, từ đó về sau trở nên điên điên khùng khùng.


      “Kinh hách chuyện gì?”


      “Ta cũng biết .” Lương Báo lắc đầu: “Khi ta mới đến đây cũng cảm thấy rất kì lạ, nghe mấy lão nhân trong nha môn , mấy chục năm trước có vụ quái án, chết rất nhiều người, lão đầu phụ trách tra án lần đó về sau lại điên. Có điều như vẫn còn may, những người khác đều bị hù chết. Ai, huyện Cừ Sơn này nơi quỷ quái, năm nào cũng có quái , biết có phải do phong thủy tốt . Đúng rồi, mọi người có muốn đến ngụ trong nha môn ?”


      Triển Chiêu suy nghĩ chút, gật đầu.


      Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu nghĩ đến nha môn thuận tiện cho việc tra án, liền đáp ứng, quyết định dẫn Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ăn cơm trước, sau đó quay về khách điếm thu dọn đồ đạc, chuyển vào trong nha môn.


      .


      .


      Bốn người ra cửa, trời lúc này chạng vạng, gần đây lại liên tục xảy ra thảm án, cho nên đường lớn trong huyện Cừ Sơn đều vắng vẻ ảm đạm.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tìm tòa tửu lâu tương đối náo nhiệt, lên lầu hai gọi nhã phòng, gọi thức ăn.


      Tiêu Lương gắp cho Tiểu Tứ Tử, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút lo lắng biết Tiểu Tứ Tử có bị dọa thành giống như trước người ngốc ngốc phản ứng chậm . Nhưng tại xem ra sao, vẫn cười cười, có lẽ có liên quan đến việc Tiêu Lương ở bên cạnh.


      “Hôm nay lăn qua lăn lại trận, lại đến nhà Tiểu Hầu Tử được.” Triển Chiêu vừa ăn vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Sao ngươi chỉ uống rượu a? đói bụng sao?”


      Bạch Ngọc Đường nhìn cơm trắng trong bát, lại nghĩ đến mấy con chuột lông xù đen như mực trong cổ họng người chết, lắc đầu: “ đói bụng.”


      “Nga…” Triển Chiêu cười: “Đúng rồi, mấy con chuột chết đó đúng là đâu cũng có a, biết có rớt vào trong bình rượu, trôi vào thùng dầu, chui vào kho thóc…”


      Bạch Ngọc Đường hít sâu hơi buông chén rượu xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu.


      Mặt Triển Chiêu tươi cười sáng chói.


      .


      .


      Lại ăn lát, Triển Chiêu nghiêng tai nghe: “Có người tới phải ?”


      Bạch Ngọc Đường nắm tay chống cằm, liếc mắt nhìn xuống lầu, liền thấy đội nhân mã tới.


      Dẫn đầu là nam tử mặc hắc y, phía sau có vài người bọn họ biết mặt, chính là Phùng Bác Viễn cùng hai nữ tử bạch y.


      “Xem ra là tới gây phiền toái.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, thấy Tiểu Tứ Tử cũng thấy, có chút sợ nhích nhích mông đến bên cạnh , liền giơ tay nhéo nhéo hai má bảo bối: “Tiểu Tứ Tử, mấy ngày nữa Triệu Phổ tới, nhớ kĩ phải với , người của Nhị Nguyệt Cung khi dễ ngươi.”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, gật đầu: “n!”


      .


      .


      Quả nhiên, đoàn người kia đến trước tửu lâu xuống ngựa, hùng hổ chạy lên lầu.


      Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn cái, có chút ngạc nhiên… Bởi vì nam tử đầu vẻ mặt tươi cười, còn đằng đằng sát khí như trước.


      “Bạch ngũ gia.” Nam tử hắc y tiến lên thi lễ với Bạch Ngọc Đường: “Tại hạ Diêu Kinh Phong.”


      Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày ——— tên Diêu Kinh Phong dường như từng nghe qua, bất quá người trong giang hồ rất nhiều, cũng nhớ hết.


      Bạch Ngọc Đường từ trước đến nay xử thế mấy thân thiện, bằng hữu quen biết bất quá ôm quyền chào cái, người nhận ra càng giả vờ quen biết, chỉ gật đầu.


      Phùng Bác Viễn theo phía sau, có chút bất mãn, nghĩ Bạch Ngọc Đường ngạo mạn, hai nữ đệ tử phía sau càng bất mãn hơn, hô tiếng: “Bạch Ngọc Đường, đây là đại đương gia của Nhị Nguyệt Cung chúng ta.”


      Bạch Ngọc Đường càng ngạc nhiên, Cung chủ Nhị Nguyệt Cung phải là nữ nhân sao… Sao bỗng dưng lại xuất đương gia.


      Nhưng cũng lười quan tâm những thứ này, lúc này cả đầu cũng gật, tâm liên quan gì đến ta.


      Triển Chiêu chống cằm ngồi bên nghe động tĩnh, tuy rằng nhìn thấy, nhưng bằng hiểu biết của về Bạch Ngọc Đường, đại khái có thể đoán được hình dáng người nhất định rất đáng ghét.


      “Có thể ngồi xuống ?” Diêu Kinh Phong tựa hồ tương đối thận trọng, cũng để ý, đến bên bàn muốn ngồi.


      Tiểu Tứ Tử thấy cách mình xa, chui vào trong lòng Bạch Ngọc Đường.


      “Đây là vị tiểu công tử đạp Thiếu cung chủ cước.” Diêu Kinh Phong lắc đầu, giọng : “Ngươi cần sợ, ta nghe hộ pháp , chuyện này liên quan đến ngươi, bọn họ dọa ngươi, ta bồi tội với ngươi.”


      Tiểu Tứ Tử nhìn lát, tâm , người này dường như rất ôn hòa.


      “Nga?” Triển Chiêu hỏi: “Các ngươi tra ra nguyên nhân chết rồi?”


      “Vị này là?” Diêu Kinh Phong thấy Triển Chiêu khí độ bất phàm, nhưng khi nãy Phùng Bác Viễn cho biết, người này mù.


      “Ta họ Vương.” Triển Chiêu cười cười.


      ra là Vương huynh.” Diêu Kinh Phong gật đầu, : “Trúng độc mà chết, chúng ta còn phát vài thứ trong cổ họng Thiếu cung chủ…”


      “Chuột?” Bạch Ngọc Đường hỏi.


      Diêu Linh Phong sửng sốt, Phùng Bác Viễn đứng bên cạnh cũng sửng sốt, hỏi: “Sao các hạ lại biết?”


      Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu chút, thấy gật đầu , mới : “Những người chết trước đó, trong cổ họng cũng có xác chuột.”


      “Chính là cái gọi là Mã Phúc sao?” Diêu Kinh Phong nhíu mày, hỏi hai người: “Ta biết ít manh mối, có thể thỉnh hai vị cùng hành ?”


      Triển Chiêu nghi hoặc: “Diêu huynh biết manh mối gì?”


      “Ta nghe bọn họ miêu tả Mã Phúc, con cá lớn bị bắt kia cũng phải Mã Phúc, mà là cá hổ.” Diêu Kinh Phong nghiêm túc : “Thế nhưng cá hổ rất hiếm, thường có người cá hổ là bằng hữu của Mã Phúc, nơi có Mã Phúc, mới có cá hổ xuất .”


      “Ngươi muốn chúng ta giúp ta giúp ngươi làm cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi thẳng vào vấn đề.


      “Bắt Mã Phúc!” Diêu Kinh Phong cười rất tự tin: “Cắt vài khối thịt cá hổ xuống, ngâm vào trong nước, Mã Phúc tự nhiên đến cứu bằng hữu, đến lúc nó bắt nó, chỉ có điều chúng ta đủ người, cho nên…”


      “Ta có lý do gì phải giúp ngươi.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt từ chối.


      Diêu Kinh Phong sửng sốt, có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, giang hồ tương truyền người này cực kì khó hầu hạ, quả nhiên sai.


      “Đương gia của chúng ta hảo ý muốn nhờ, bắt được Mã Phúc, cũng là giúp các ngươi phá án.” Phùng Bác Viễn bất mãn, niên kỉ lớn, chỉ cảm thấy Bạch Ngọc Đường quá khinh người.


      “Vậy thế nào a?” Bạch Ngọc Đường vẫn mấy quan tâm, gắp thịt, cho vào miệng Tiểu Tứ Tử ngồi trong lòng: “Ta cũng phải người trong nha môn, các ngươi bắt Mã Phúc hay , liên quan gì đến ta.”


      “Chẳng lẽ Bạch huynh muốn vì dân trừ hại?”


      “Ta thích thủ đoạn của ngươi.” Bạch Ngọc Đường : “Dùng thịt bằng hữu làm mồi, vô đạo đức.”


      “n, ta cũng nghĩ thế.” Triển Chiêu ăn thức ăn Tiêu Lương gắp bỏ vào bát , gật đầu tán thành lời Bạch Ngọc Đường.


      Diêu Kinh Phong sờ mũi, sượng mặt, chỉ có thể cảm khái Bạch Ngọc Đường này đúng chút nhân tình mặt mũi cũng lưu.”


      “Ha ha ha…”


      Chính lúc này, chợt nghe đến từ bàn khác trong khách điếm có người cười ha ha.


      Mọi người nhìn sang, liền thấy là đại hán râu quai nón, bên tay có thanh đại đao, trong tay cầm rượu bàn có thịt, cầm bình rượu quay về phía Diêu Kinh Phong cười to: “Diêu Kinh Phong, ngươi cho Nhị Nguyệt Cung nhà ngươi là thứ địa phương nào, người ta thấy ngươi chướng mắt.”


      mặt Diêu Kinh Phong có chút xấu hổ, thế nhưng lập tức khôi phục ung dung, cũng gì.


      “Dám vũ nhục Nhị Nguyệt Cung!” Vài vị nương rút đao muốn xông đến, bị Phùng Bác Viễn kéo lại.


      Bạch Ngọc Đường nhìn thấy, tâm , Diêu Kinh Phong này tựa hồ tâm cơ trầm, biết là rộng lượng hay hiểm.


      “Phùng Bác Ác, sao ngươi có thể với đại đương gia như vậy?!” Phùng Bác Viễn mắng câu.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong đều có chút giật mình, Phùng Bác Ác là đại đạo râu quai nón nổi danh giang hồ, tự xưng là Cần Nhiêm Thiên Sư, nổi danh nhất về tài bắt quỷ, là quái y Phùng Bác viễn là thân huynh đệ[ em ruột].


      “Ai, hộ pháp, đều là người trong nhà, vô phương.” Diêu Kinh Phong khoát tay, ngăn Phùng Bác Viễn. đứng lên chắp tay với Bạch Ngọc Đường: “Nếu Bạch Ngũ gia muốn trợ thủ, vậy Kinh Phong cũng thể làm gì hơn là tự mình bắt Mã Phúc, sau này còn gặp lại.”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, cũng tiễn .


      Diêu Kinh Phong dẫn theo Phùng Bác Viễn rời .


      .


      .


      Bạch Ngọc Đường gắp khối thịt sườn cuối cùng cho vào miệng Tiểu Tứ Tử.


      “Bọn họ tìm ta nữa sao?” Tiểu Tứ Tử hình như nghe được người nọ liên quan đến mình, truy cứu.


      Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đừng quên cho Triệu Phổ, người của Nhị Nguyệt Cung khi dễ ngươi.”


      Triển Chiêu bất đắc dĩ: “Ai, để Triệu Phổ biết rồi còn nháo cho long trời lở đất?”


      “Vậy mới tốt.” Bạch Ngọc Đường nhếch môi: “Nhìn vừa mắt.”


      “Người ta chọc tới ngươi lúc nào?” Triển Chiêu hỏi.


      “Nhìn vừa mắt là nhìn vừa mắt, cần lý do.” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ăn xong chưa? Ăn xong rồi quay về nha môn.”


      đến khách điếm lấy hành lý sao?” Triển Chiêu ăn no rồi, kéo Tiêu Lương đứng dậy.


      “Các ngươi về trước , ta lấy là được rồi.” Bạch Ngọc Đường lấy ngân lượng ra trả tiền, cùng Triển Chiêu xuống lầu.


      Trong lòng Triển Chiêu khẽ động, có phải Bạch Ngọc Đường phát thứ gì rồi ?


      xuống lầu, mọi người cũng dừng lại chỗ nào, trước tiên về nha môn.


      Đem Triển Chiêu và bọn tiểu hài tử bỏ vào phòng ngủ trong nha môn, Bạch Ngọc Đường mình ra ngoài, cũng phải đến khách điếm, mà là đến chợ đêm ở đông thành.


      .


      .


      Dân cư ở thành đông tương đối hỗn loạn, kỹ nữ lưu manh, dạng nào cũng có, càng thiếu sòng bạc cùng hiệu cầm đồ.


      Bạch Ngọc Đường đến nơi này, nhìn diện mạo chân của chúng sinh.


      Liên tục có mấy người kĩ nữ tiến lên, nhìn thoáng qua bộ dáng của cả kinh đứng lại, phục hồi tinh thần người , thể làm gì khác hơn là cảm khái nhân vật như thần tiên này khiến người khác tự ti.


      Nơi đông người tụ họp, vô luận là thành trấn lớn , đều hí ban, đời người luôn cần tiêu khiển vui đùa.


      Bạch Ngọc Đường tìm lâu, cuối cùng cũng tìm được hí ban.


      đến nhìn kĩ, Bạch Ngọc Đường thấy được có người tương đối lớn tuổi, vài nương xinh đẹp tập phi đao, còn có vài người hình dạng kì lạ, người lùn, người khổng lồ này nọ. Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh xem chút, phát những người này đều khẩu bản địa, xem ra là ở lâu tại nơi này.


      Bạch Ngọc Đường tìm được người nhìn như ban chủ niên kỉ lớn, cho ít ngân lượng, muốn hỏi chút tình.


      Ban chủ thấy có người cho bạc, đương nhiên kiên trì nghe: “Gia ngài cứ hỏi.”


      “Có hí ban nào, dưỡng những người thân thể bình thường ?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Chẳng hạn như xà nhân, oa nhân[người ếch] các loại?”


      “Nga, cái đó đương nhiên có.” Ban chủ cười : “Loại hí ban này quy mô khá lớn, vùng Trung Nguyên đúng là có vài đoàn.”


      “Có loại đầu người đuôi cá ?”


      “Có a!” Ban chủ vội vàng gật đầu: “Thứ đó thường gọi là Hải nhân ngư, cũng gọi là Giao nhân, trong “Thái bình nghiễm kí” có ghi chép, Hải nhân ngư này có ở Đông Hải, thân dài năm sáu xích[1 xích=1/3m], hình dáng giống người, mặt, ngũ quan, hai tay đều là nữ tử mỹ lệ. Da thịt trắng như ngọc, tóc dài như đuôi ngựa, dài năm sáu xích. m hình[chỗ đó=.=] giống nữ tử bình thường, giống như của loài cá lớn, nuôi trong ao. Khi giao hợp giống người, cũng đả thương người.


      Bạch Ngọc Đường nghe được nhíu mày, hỏi: “Có ?”


      “Hắc hắc, vị đại gia này muốn mua?”


      “Ngươi biết ở đâu có bán sao?”


      “Đương nhiên biết, có điều, thứ này rất hiếm, phải người nào cũng có thể mua được, phải với giá này.” , ban chủ giơ bàn tay, đưa lên năm ngón.


      “Năm trăm lượng?”


      “Hắc hắc, làm sao dễ như vậy a, đây chính là cực phẩm!” Bầu gánh cười nhướng mày: “Năm nghìn lượng con.”


      “Mua ở đâu?”


      “Hắc hắc, được rồi! Đều được nuôi trong Đông Hải.” Ban chủ thấy Bạch Ngọc Đường dáng vẻ khí khái, : “Gia dường như là người có bạc, có điều a, ta khuyên ngài đừng mua thứ này.”


      “Vì sao?”


      “Rất đáng thương cũng rất tà tính, Hải nhân ngư còn được gọi là Hại nhân như, dùng dung mạo mê hoặc người, mỗi ngày hoan lạc lâu dần dứt ra được, sau đó bị nó kéo vào sông hồ dìm chết đuối, Hải nhân ngư nhân cơ hội chạy trốn.”


      “Nga…” Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi: “Thứ này ăn cái gì?”


      “Cá tôm hoặc động vật chết.” Ban chủ thần thần bí bí : “Đừng thấy nó bộ dáng cực mĩ, thứ ăn vào rất kinh tởm.”


      “Còn chuyện.” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Có biết Thử Mao là thứ gì ?”


      “Nga, là tổ tông của loài chuột, đó là lời được lưu truyền.” Lão ban chủ khoát tay: “ đơn giản, là chuột tinh, hoặc con chuột đặc biệt lớn, có người nó vừa ra lệnh, chuột trong khắp thiên hạ đều phải nghe lệnh hành .





      .


      .


      Triển Chiêu ngồi chờ trong phòng ở nha môn, lòng lo lắng, Bạch Ngọc Đường mình làm cái gì rồi?


      Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ngồi bên cạnh chải lông cho Thạch Đầu, trong phòng rất an tĩnh.


      Chờ chờ, Triển Chiêu bỗng dưng có chút buồn ngủ… Có lẽ là mấy ngày liên tiếp lo lắng cho huynh trưởng mệt mỏi, mấy hôm nay Bạch Ngọc Đường tới mới có thể thả lỏng, tựa đầu nghỉ ngơi chút, giây lát sau lại bất chợt ngủ mất.


      Giữa mảng mông lung, Triển Chiêu chỉ thấy trước mắt mình ra đại dương mênh mông… Dường như là có lũ lụt, mặt nước đầy xác chuột, rất xa, nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc bị cuốn , là huynh trưởng của , bên phải là Bạch Ngọc Đường.


      “Đại ca, Ngọc Đường?!” Triển Chiêu do dự biết nên cứu bên nào, bỗng dưng thấy đại ca còn tung tích, mà Bạch Ngọc Đường lại bị người kéo chìm sâu vào trong nước.


      Triển Chiêu nhìn thấy lập tức kiềm chế được tức giận, chìm vào trong nước, liền thấy kẻ lôi kéo Bạch Ngọc Đường phải người, mà là đầu người thân người, bên dưới cái đuôi cá trắng lóa…


      “Triển huynh?”


      Triển Chiêu chỉ cảm thấy hít thở thông.


      “Miêu!”


      “A!”


      Triển Chiêu bị lay tỉnh, trước mắt khôi phục mảnh tối đen…


      “Làm sao vậy?”


      Nghe thanh là Bạch Ngọc Đường, liền đó Triển Chiêu cảm giác có người dìu dậy, lại nghe thấy Tiểu Tứ Tử hỏi: “Miêu Miêu ngươi gặp ác mộng a, liên tục gọi Ngọc Đường.”


      “Ách…” Triển Chiêu sờ đâu, có chút ngại ngùng, nhưng cảnh trong mơ khi nãy quả kì lạ.


      “Mơ thấy gì lại kinh hãi thành như vậy?” Bạch Ngọc Đường vừa trở về, thấy Triển Chiêu giãy dụa giường, cau mày trong miệng lầm bầm liên tục gọi Ngọc Đường, liền biết gặp ác mộng, vội vàng gọi tỉnh .


      “Nga, …” Triển Chiêu lắc đầu: “Mơ thấy đại ca ta…”


      “Trùng hợp vậy sao, đại ca ngươi cũng tên Ngọc Đường a?” Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu hỏi.


      “Khụ khụ.” Triển Chiêu ho khan tiếng, Tiêu Lương đặt ly trà vào tay .


      Triển Chiêu uống ngụm, tạm xem như bình tĩnh : “Tiện đường cũng mơ thấy ngươi, ngươi bị nữ lưu manh bắt , cho nên ta mới gọi ngươi.”


      Bạch Ngọc Đường được gì, thở dài, con mèo này…

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 12: Mộng cảnh thành chân (cảnh mơ thành )


      Triển Chiêu bị giấc mộng khi nãy ám ảnh, cứ nghĩ là có điềm xấu, nhưng lại nghe người ta mộng ngược với đời, còn nghe mơ thấy nước là dấu hiệu tốt.


      Bạch Ngọc Đường lại vì nghe xong chuyện vì nhân ngư nên trằn trọc khó ngủ.


      Hơn nửa đêm, hay người còn lật qua lật lại trong phòng.


      Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ngủ giường , ngủ từ lâu, Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường nằm giường lớn, tinh thần tỉnh táo nằm nghĩ chuyện.


      Cũng biết đến giờ nào, đột nhiên nghe Triển Chiêu hỏi: “Sao ngươi còn chưa ngủ?”


      “Ngủ được.” Bạch Ngọc Đường lầm bầm câu: “Còn ngươi?”


      “Ta tỉnh ngủ rồi…” Triển Chiêu suy nghĩ chút, bổ sung thêm câu: “Là từ lúc mơ thấy ngươi bị nữ lưu manh bắt cóc…”


      “Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường ho khan tiếng.


      “Khi nãy ngoài lấy hành lý ngươi còn đâu vậy?” Triển Chiêu hỏi.


      “Miêu…”


      Triển Chiêu nhàng nâng chân, đạp Bạch Ngọc Đường cước: “Ai là miêu!”


      “Đối với cá ngươi hẳn là có hiểu biết đúng .” Bạch Ngọc Đường tự tiếp.


      Triển Chiêu im lặng lát mới hỏi: “Cá chua Tây Hồ hay cá hấp quế a?”





      “Hải nhân ngư, từng nghe chưa?”


      “Hải nhân ngư?” Triển Chiêu nghiêng người, tuy rằng nhìn thấy, nhưng vẫn gối đầu lên tay quay mặt về phía Bạch Ngọc Đường: “Ngươi giao nhân sao?”


      “Đúng vậy.”


      “Ta nghe qua, ở vùng duyên hải dường như có người buôn bán, còn có đôi khi đánh cá bắt nhầm.” Triển Chiêu suy nghĩ chút: “Chẳng phải là ăn thịt hải nhân ngư có thể trường sinh bất lão sao?”


      “Còn có loại chuyện ấy?” Bạch Ngọc Đường cười cười: “Tin đồn ít a.”


      “Giang hồ nghe đồn mà thôi…” Hơn nữa, nghe ngư dân rời bến rất sợ gặp thứ này, vì nếu nhìn thấy gặp bão.”


      như vậy, hải nhân ngư tồn tại a?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chút, hỏi: “Vậy nó rốt cuộc là người hay cá?”


      “Ta cũng biết, ngươi vẫn để tâm tới thứ nhìn thấy trong ao nước trong hậu viện Từ đường Mã Phúc?”


      “n… Còn có lời của lão bộ khoái .”


      “Ta vừa bảo Tiểu Lương Tử tìm trong nha môn, lão bộ khoái đó còn ở đây, hỏi người khác, cũng là nhất vấn tam bất tri[ câu hỏi ba người ai biết].”


      “Nga?” Bạch Ngọc Đường cũng nằm nghiêng qua, đối mặt Triển Chiêu: “Người trong nha môn cố ý giấu diếm chuyện của ?”


      “Có khả năng.” Triển Chiêu nghĩ việc này quả kì quặc: “Đúng rồi, vậy ngươi có tra ra đầu mối gì ?”


      Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Đều là tin đồn, giống như Mã Phúc, toàn bộ đều là…”


      “A…”


      Bạch Ngọc Đường còn chưa dứt lời, đột nhiên, từ bên ngoài truyền đến tiếng kêu la thảm thiết.


      Tiếng la cực vang, hơn nữa còn có cảm giác mao cốt tủng thiên[rợn tóc gáy]. Dường như gặp phải thứ kinh hoàng gì, làm Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ngủ say giường cũng giật mình tỉnh giấc.


      Tiểu Tứ Tử chui vào trong lòng Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, cái gì kêu a? đáng sợ.”


      có việc gì, chắc là ai tiểu đêm gặp cường bạo.” Tiêu Lương vội vã vỗ vỗ dỗ dành Tiểu Tứ Tử.


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xoay người xuống giường, tới cửa, Bạch Ngọc Đường : “Thanh từ trong nha môn truyền tới, ta xem.”


      Triển Chiêu gật đầu, biết Bạch Ngọc Đường để ở lại chiếu cố Tiểu Tứ Tử, đương nhiên cũng muốn theo, thế nhưng hơn nửa đêm lại có thanh , dù sao cũng tiện.


      Bạch Ngọc Đường đuổi theo.


      Triển Chiêu ở trong phòng lo lắng chờ.


      .


      .


      bao lâu, thấy Bạch Ngọc Đường trở lại.


      “Thế nào?” Triển Chiêu hỏi.


      Bạch Ngọc Đường vội vàng chạy vào, đến bên bàn rót chén nước uống vào, ép cảm giác muốn nôn mửa xuống.


      “Xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu hiểu.


      thấy con cá lớn đâu nữa!” Bạch Ngọc Đường trả lời.


      “Ha?” Triển Chiêu giật mình: “Con cá lớn như vậy, sao lại thấy?”


      Bạch Ngọc Đường khoát tay: “Đừng nữa, nghe rất tà ma.”


      “Ngươi… thấy cái gì rồi?” Triển Chiêu cảm thấy tình trạng của Bạch Ngọc Đường dường như được đúng lắm.


      “Xác chuột.” Bạch Ngọc Đường lấy lại bình tĩnh trả lời: “Trải đầy mặt đất.”


      Triển Chiêu trầm mặc chốc, vươn tay qua, vỗ vỗ lưng Bạch Ngọc Đường: “Bạch huynh, ngươi xem trong nước uống của nha môn có mùi lạ ?”


      .





      .


      Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, thở dài buông chén, xoay người bước nhanh ra.


      Triển Chiêu cười lắc đầu.


      Tiêu Lương lẩm bẩm: “Nga, quả nhiên là giống hệt như sư phụ , Bạch đại ca sợ trời sợ đất, chỉ sợ bẩn…”


      .


      .


      Qua lâu, Bạch Ngọc Đường mới trở về.


      Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt nhìn : “Bạch Bạch, mặt ngươi trắng nga!”


      Bạch Ngọc Đường khoát tay áo cái, vào nằm xuống giường: “Ngủ.”


      Triển Chiêu nằm xuống bên cạnh , hỏi: “Ai, ngươi còn chưa xong, thế nào rồi?”


      Bạch Ngọc Đường trở mình cái, cười nhìn Triển Chiêu, hỏi: “Ngươi muốn biết?”


      “n.” Triển Chiêu gật đầu.


      Bạch Ngọc Đường đưa tay, nhành gõ gõ vào mũi Triển Chiêu[aaaaaaaaaaa]: “Hình như ta nhớ nữa, chờ khi nào ta nhớ ra cho ngươi.”


      “Ngươi…”


      Triển Chiêu biết trả thù lúc này mình cố ý trêu chọc , thế nhưng cũng chẳng biết làm sao, là bản thân thất sách, khi nãy hẳn là nên hỏi chuyện trước rồi mới chọc ghẹo .


      “Đúng rồi miêu, nữ lưu manh ngươi mơ thấy hình dáng thế nào?”


      “Ngươi hỏi làm gì?”


      “Để lần sau ta thấy, hảo hảo tránh ra.” Bạch Ngọc Đường kéo chăn đắp, trở thân chọn góc nằm thoải mái, ngủ.


      Triển Chiêu nhịn hiếu kì, hỏi: “Cá lớn như vậy, sao lại thấy?”


      Bạch Ngọc Đường chỉ là cười trả lời: “Ngày mai cho ngươi.”





      Triển Chiêu chợt nghe thấy từ chiếc giường , Tiểu Tứ Tử nghiêm túc với Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, được khi dễ người khác nga, cái này gọi là ác giả ác báo.”


      “n ân.” Tiêu Lương gật đầu.


      Triển Chiêu rầu rĩ úp mặt vào giường, nhìn thấy, lại buồn ngủ, lúc này càng thêm buồn chán.


      mơ màng, chợt cảm thấy tay Bạch Ngọc Đường đặt lên hông mình.


      “Này, tay ngươi đừng sờ loạn!”


      Bạch Ngọc Đường lúc này có chút buồn ngủ, bị Triển Chiêu đẩy tỉnh, biết chuyện gì: “n?”


      “Bỏ tay ra!” Triển Chiêu tiếng, muốn gạt tay Bạch Ngọc Đường lưng xuống, thế nhưng cổ tay bị Bạch Ngọc Đường nắm lại: “Đừng nhúc nhích!”


      Triển Chiêu ngẩn người, thứ cầm tay mình là tay của Bạch Ngọc Đường, vậy thứ hông là cái gì?”


      “Phì” tiếng.


      Lông tơ toàn thân Triển Chiêu dựng thẳng đứng, sau lưng đợt gió lạnh thổi qua… Thạch Đầu vung chân chụp được thứ gì đó lưng Triển Chiêu.


      Tiêu Lương rời giường đốt đền, mọi người tập trung nhìn vào —— là con rắn.


      Con rắn này hình dạng kì lạ, to như cánh tay tiểu hài nhi, màu trắng sữa, rất đẹp, tính là rắn lớn, chỉ là con rắn bình thường. Điểm kì quái duy nhất là, da nó mềm mại trơn nhẵn, hề có vảy, thảo nào khi nó bò đến mọi người nghe thấy.



      “Vật gì vậy?” Triển Chiêu nhìn thấy, thế nhưng cảm giác chắc chắn phải thứ tốt.


      “Là rắn.” Tiêu Lương trả lời.


      Triển Chiêu giật mình cái.


      chết rồi sao?” Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống nhìn, liền thấy quái xà giương nanh cắn vào móng vuốt Thạch Đầu…


      Móng vuốt trào ly cứng chắc như hắc kim, mặt khác bản thân trảo ly cũng có độc, cho nên cái cắn này làm đau Thạch Đầu, nhưng lại chọc cho nó nổi giận.


      Nó nghiêng đầu nhìn nhìn tiểu bạch xà, đột nhiên… ngoạm cái, nhai nhai, nuốt vào.


      .





      .


      “A!” Tiểu Tứ Tử kêu lớn lên: “Thạch Đầu sao ngươi lại loạn ăn bậy ba a!”


      “Đúng a, cũng biết nó là cái gì.” Tiêu Lương cũng sốt ruột.


      Thạch Đầu chớp mắt mấy cái, còn vươn lưỡi liếm mép, như là ——- mùi vị cũng tệ lắm.


      “Ăn sao chứ?” Bạch Ngọc Đường cũng có chút lo lắng: “ biết có độc .”


      “Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử nắm hai tai Thạch Đầu: “Nhổ ra!”


      Thạch Đầu kêu chi chi chạy ngủ.


      .


      .


      “Khi nãy có thấy là thứ gì ?” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, thể làm gì hơn là hỏi lại Tiêu Lương lần.


      Tiêu Lương lắc đầu: “Dường như chỉ là con bạch xà bình thường… n, hình như là thay da.”


      “Thay da?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ lát, dường như từng nghe qua điển cố, là bạch xà thay da biểu thị gì đó, nhưng trước nay vốn dĩ tin những thứ thế này, thể làm gì hơn là chờ đến lúc Công Tôn tới, hỏi lại .


      Bị con bạch xà nháo trận, nhìn sắc trời bên ngoài có chút trắng, Bạch Ngọc Đường nghĩ mình ngủ thôi, lăn đêm rồi.


      Vừa nằm xuống, Triển Chiêu vỗ vỗ : “Ai.”


      “n?” Bạch Ngọc Đường có chút buồn ngủ rồi: “Còn ngủ?”


      “Cái kia… Còn rắn nữa ?”


      Bạch Ngọc Đường ngẩn người, đột nhiên nhướng mày cái: “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi!”


      “Nhớ tới cái gì rồi?” Triển Chiêu hiểu hỏi.


      “Con rắn đó là Mỹ Nhân Xà, có độc.” Bạch Ngọc Đường , đưa tay nhàng sờ cằm Triển Chiêu[áááá]: “Con mèo nhà ngươi phải vừa mơ thấy bị nữ lưu manh trêu ghẹo sao, ứng nghiệm rồi.”


      “Ngươi…”


      Triển Chiêu giận, Bạch Ngọc Đường cười lắc đầu, xoay người ngủ.


      Triển Chiêu nằm xuống, suy nghĩ chút, lại đứng lên run run chăn, xác định còn rắn nữa, mới nằm xuống tiếp tục ngủ.


      .





      .


      Ngày hôm sau, Tiêu Lương dậy sớm, bày điểm tâm lên bàn, mọi người rửa mặt rời giường.


      tại có thể rồi chứ?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Sao lại thấy con cá đó đâu nữa?”


      “Người tối qua kêu to là nha dịch.” Bạch Ngọc Đường cũng thừa nước đục thả câu nữa, cho : “Nha dịch đó tuần tra ngang qua, thấy cửa phòng lạnh dùng để ướp xác cá vốn dĩ được khóa kín bị mở ra. hiếu kì, cho nên đến xem, thấy con cá đó ra.”


      ra?!” Triển Chiêu tin nổi, biểu tình của Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử cũng giống hệt, miệng ngậm đũa mở to mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.


      “Hôm qua có lẽ ta cũng là vẻ mặt này.” Bạch Ngọc Đường gắp thức ăn cho Triển Chiêu, : “ ra, vừa nhìn doạ cho hồn phách bay ra, cho nên hét to tiếng, nhưng con cá đó cũng thương tổn gì , vội vàng chạy đến miệng giếng, nhảy vào.”


      “Sau đó sao?” Triển Chiêu hỏi.


      “Ta tới bên giếng xem thử, nước giếng vẫn lay động, sau đó vào phòng băng xem thử, đầy đất đều là xác chuột.” Bạch Ngọc Đường xong buông điểm tâm xuống, hỏi Triển Chiêu: “Có phải rất quỷ dị ?”


      “Cá lớn làm sao lại biết ?!” Triển Chiêu lắc đầu: “Lẽ nào đây chính là hải nhân ngư?”


      “Hải nhân ngư phải là đầu người thân cá, hơn nữa kiều diễm gì sánh được sao?” Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu: “Đây là con cá hoàn chỉnh, ta ở Hãm Đảo lâu như vậy, chưa từng thấy cá biết .”


      “Chi chi.”


      Lúc này, đột nhiên nghe Thạch Đầu kêu lên.


      Mọi người cúi đầu nhìn, thấy nó ăn xong điểm tâm, đứng ở ngạch cửa, ngửi ngửi mặt đất.


      mặt đất có vệt trắng a.” Tiêu Lương qua ngồi xổm xuống nhìn.


      “Co thể là do con rắn tối qua làm ra ?” Bạch Ngọc Đường cũng đến. Thấy vệt trắng ấy kéo dài từ bên ngoài vào phòng, đường di động của con rắn tối qua.


      xem .” Triển Chiêu vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường : “Có chút kì lạ, sao bỗng dưng lại có rắn bò tới.”


      Bạch Ngọc Đường nghĩ cũng đúng, liền dẫn theo ba người cùng theo vệt trắng mặt đất ra ngoài… Vệt trắng qua cửa sau của nha môn, uyển chuyển đường mắt, ra xa, thẳng đến khe núi sườn phía tây nam của ngọn núi sau nha môn mới dừng lại, còn đánh vòng cung, để lại vòng trắng.


      “Là ở đây sao?” Tiêu Lương hỏi.


      Bạch Ngọc Đường ngồi xuống nhìn chút: “Là cố ý đưa chúng ta tới chỗ này, hay chỉ là ngẫu nhiên?”


      Mọi người còn nghi hoặc, Thạch Đầu xoạt xoạt xoạt đào đất.


      “Đất rất xốp a.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống nhìn, Thạch Đầu đào rất sâu rồi, trong cái hố to nó đào xuất vài thứ gì đó xám trắng —— xương người!


      “Dường như là xương tay người!” Tiểu Tứ Tử tinh mắt, vươn ngón tay chỉ, phân phó Thạch Đầu: “Thạch Đầu đào từ từ!”


      Thạch Đầu đào chậm lại, Tiêu Lương cũng giúp cầm cành cây đào đất.


      lâu sau, xuất cỗ hài cốt hình người.


      “Là nữ nhân nga.” Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn: “Tuổi còn rất trẻ nga, hơn hai mươi…”


      Vừa xong ngẩng mặt, thấy Bạch Ngọc Đường vẻ mặt kinh ngạc nhìn cỗ hài cốt.


      Bạch Ngọc Đường trước nay vốn là người thấy biến bất kinh, gặp phải chuyện gì cũng rất ít động thanh sắc, Tiểu Tứ Tử là lần đầu tiên thấy thần tình như thế.


      Triển Chiêu nghe thấy thanh , liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Làm sao vậy?”


      “Ách…” Bạch Ngọc Đường lắc đầu.


      “Nữ nhân này mang thai rồi a!” Tiểu Tứ Tử chỉ vào cổ hài cốt nho hắc sắc ở vị trí bụng hài cốt nữ nhân : “Ít nhất sáu tháng rồi! đáng thương.”


      “Cẩn Nhi.” Tiêu Lương vỗ vỗ vai Tiểu Tứ Tử: “Ngươi… nhìn xuống chút.”


      Tiểu Tứ Tử xoay mặt nhìn, vừa nhìn cũng cả kinh giật nảy.


      “Này.” Triển Chiêu có chút sốt ruột, kéo Bạch Ngọc Đường: “Thấy cái gì rồi?”


      Bạch Ngọc Đường trầm giọng trả lời: “Đuôi cá!”


      “n?” Triển Chiêu nghĩ mình hình như chưa nghe .


      “Cổ thi thể này thân người đuôi cá.” Tiêu Lương với Triển Chiêu: “Triển đại ca, đây là con hải nhân ngư mang thai!”


      “Cái gì?”


      Triển Chiêu giật mình ngớt.


      “Dường như là mẫu tử xác hai mạng.” Bạch Ngọc Đường , chỉ vào vùng xương sọ giữa chân mày hài cốt, có cái hốc lớn.


      Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu: “Cả xương cổ của nàng cũng gãy, bị chết rất thảm nga.”


      “Con rắn đó muốn chúng ta đến xem hài cốt của hải nhân ngư sao?” Tiêu Lương hỏi.


      “Có lẽ vậy….” Bạch Ngọc Đường phủi bụi tay nhìn Triển Chiêu.


      “n.” Triển Chiêu cũng gật đầu: “Ta càng tin là có người muốn con rắn đó mang ta đến xem thi thể hải nhân ngư…”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 13: Tối thảo yếm đích (thứ chán ghét nhất)


      cỗ thi cốt hải nhân ngư mang thai… Tuy rằng Triển Chiêu nhìn thấy, thế nhưng chỉ dùng tưởng tượng thôi cũng thấy quỷ dị lạ thường.


      “Thực có giao nhân a?” Tiêu Lương cũng cảm giác thể tin nổi.


      Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Ngươi nghĩ thế nào? Mang thi cốt về sao?”


      Triển Chiêu có chút do dự: “Thế nhưng… Người trong nha môn dường như muốn nhắc tới chuyện hải nhân ngư.”


      “Có phát bùn rất mới ?” Bạch Ngọc Đường : “Hẳn là có người vừa chôn xuống.”


      ?” Triển Chiêu cười cười kề lại gần: “ phát a.”


      Bạch Ngọc Đường sửng sốt, lúc này mới nhớ tới hai mắt Triển Chiêu nhìn thấy, có chút xấu hổ.


      “Thi thể này xử trí thế nào?” Tiêu Lương hỏi: “Còn có a, có khi nào là ghép lại a?”


      “Có khả năng này.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống nhìn cỗ thi cốt: “ chừng là nửa thân của người ghép với nửa thân cá bên dưới.”


      “Đem về .” Triển Chiêu đề nghị.


      .





      .


      Sau đó, Bạch Ngọc Đường mua cỗ quan tài chuyển thi thể vào, gọi hai nha dịch đến khiêng về nha môn, phân phó canh gác chặt chẽ.


      Bọn nha dịch hỏi trong quan tài là thứ gì, Bạch Ngọc Đường chỉ là cơ mật, liên quan đến án tử khác bọn họ điều tra, được hỏi nhiều càng được nhìn lén.


      Nha dịch đương nhiên im miệng hỏi nữa, việc này cũng tạm thời được gác lại.


      .


      .


      Xử lý xong, bọn người Triển Chiêu tới gian tửu lâu náo nhiệt, gọi nhã gian, ngồi xuống bàn bạc.


      “Lần này tựa hồ liên quan đến vụ án cũ.” Triển Chiêu : “Hôm qua có cá biết , hôm nay lại có hải nhân ngư, còn có Mã Phúc cùng quái vật đầu người thân cá ngươi thấy trong từ đường… ít cá a.”


      Bạch Ngọc Đường tay cầm chén rượu sứ bạch sắc, nỗ lực đem những đầu mối phát được xâu chuỗi lại, nhưng mà vẫn có kết quả.


      “Tiểu Lương Tử, Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu gọi Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử chơi cờ bàn bên cạnh đến.


      Hai tiểu hài nhi ngưỡng mặt nhìn Triển Chiêu, chờ phân phó.


      “Hai ngươi ngồi xuống, chút về mấy chuyện kì quái gần đây.”


      Bạch Ngọc Đường biết, cùng Triển Chiêu là đương cục giả mê[người trong cuộc sáng suốt], bở lỡ đầu mối, Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử là hai hài tử, chừng có thể phát thứ khác.


      “Chuyện kì quái…” Tiêu Lương gãi đầu: “Triển đại ca, chuyện nào cũng kì quái.”


      “Chuyện gì kì quái?” Triển Chiêu muốn nghe chính là cái này, cho nên vội bảo nó .


      “n… Hải nhân ngư khi nãy, còn có Mã Phúc sát nhân, sao đều là dùng chuột độc chết người? Người làm sao có thể nuốt vào con chuột chết.”


      “n ân.” Tiểu Tứ Tử đứng bên cạnh gật đầu.


      Sau đó, hai hài tử ngươi câu ta câu mà những chuyện kì quái ở huyện Cừ Sơn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong, cũng cảm thấy kì lạ, nhưng lại nghĩ ra đầu mối.


      .


      .


      Còn lo nghĩ, chợt nghe dưới lầu trận ồn ào… Còn có thanh của Lương Báo truyền đến: “Triển đại nhân! Triển đại nhân mau ra đây a!”


      Bạch Ngọc Đường nghe thấy nhíu mày, Triển Chiêu đẩy cái: “Ai, gọi ngươi đấy.”


      Bạch Ngọc Đường thể làm gì hơn là mở cửa sổ nhìn xuống, liền thấy Lương Báo dẫn theo đám nha dịch chạy khắp đường lớn tìm , lắc đầu, vung tay, ném chén rượu cầm trong tay ra ngoài.


      Chén sứ bay xuống, gọn gàng đáp trúng vai Lương Báo.


      Lương Báo ngẩng đầu… Vừa nhìn lập tức xông lên.


      Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Dường như xảy ra chuyện.”


      Triển Chiêu gật đầu , tìm người gấp như vậy, gặp chuyện hay là khẳng định.


      “Khó lường rồi Triển đại nhân a!” Lương Báo chạy ào vào kéo tay áo Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường bất động thanh sắc tách ra, hỏi: “Làn sao vậy?”


      “Cái kia… Có quái nhân tới, là muốn ngươi gặp nàng ta, nếu giết sạch người trong nha môn, tại hơn nửa số nha dịch bị điểm huyệt rồi.”


      Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày, hỏi: “Người nào?”


      biết a, là nữ nhân, rất đẹp.” Lương Báo , nghiến răng: “Nàng ta… Tuổi cũng còn trẻ lắm, có lẽ hơn ba mươi.”


      Bạch Ngọc Đường tựa bên cửa sổ nghe, mặt có biểu tình gì, cũng biết là có nghe được gì .


      “Triển đại nhân?” Lương Báo nhắc nhở.


      Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn cái: “Ngươi trở về với nàng ta, ta ở đây ăn, chờ tối đa nửa canh giờ.”


      “Ách…”


      Lương Báo hụt hơi: “Thế nhưng… Vạn nhất nàng ta đại khai sát giới, vậy chết ít nha dịch vô tội a.”


      Bạch Ngọc Đường vẫn như trước bất động thanh sắc: “Ta báo thù cho các ngươi.”


      “Cái này…” Lương Báo sốt ruột giậm chân: “Triển đại nhân, ngài thể vậy được a.”


      Bạch Ngọc Đường cười , giữa lúc Lương Báo nhìn nụ cười đó tới mơ mơ màng màng, lại nghe nhàn nhạt câu: “Cho dù là nha dịch, cũng hẳn tất cả đều vô tội, ngươi có đúng .”


      … Lương Báo hơi cau mày, nhưng lập tức khôi phục thần sắc hoảng loạn, vờ như nghe thấy, : “Vậy, Triển đại nhân, ta lập tức gọi nàng ta.” xong, xoay người chạy .


      .


      .


      Chờ Lương Báo rồi, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Triển Chiêu: “Thế nào?”


      “Ta nhìn thấy, nhưng cảm giác được khi Lương Báo nghe đến ‘ hẳn đều vô tội’ rất giật mình.” Triển Chiêu lắc đầu: “Dường như còn có chút sợ hãi.”


      “Huyện Cừ Sơn này, quả nhiên hề đơn giản.” Bạch Ngọc Đường lại duỗi tay muốn lấy chén rượu bàn, chợt nghe Triển Chiêu hỏi: “Ngươi đoán, người muốn gặp ngươi là ai?”


      “Người nàng ta muốn gặp hẳn là ngươi.” Bạch Ngọc Đường tự rót chén trà: “ phải ta.”


      Triển Chiêu tựa bên bàn chống tay nâng cằm: “Có muốn cược ván ?”


      “Cược thế nào?”


      “Ta đoán, người nọ là Cung chủ Nhị Nguyệt Cung, ngươi đoán là người hoàn toàn liên quan.” Triển Chiêu cong ngón tay gõ lên mặt bàn: “Ai thua mời cơm trưa nay, ngươi thấy sao?”


      “Ta cược cái gì ngươi cũng chọn rồi sao.” Bạch Ngọc Đường giúp Triển Chiêu rót trà vào chén: “Con mèo nhà ngươi cũng quá bá đạo, khiêm tốn chút nào.” [thế nhà ngươi còn sủng làm gì??]


      Triển Chiêu đưa tay sờ chén trà, ngờ chén bị tay Bạch Ngọc Đường dời … Nước trà nóng trong ấm rót vào ngón tay Triển Chiêu.


      “Là ngoài ý muốn.” Bạch Ngọc Đường , nhàng nâng tay Triển Chiêu lên, cầm khăn lau nước tay cho , từng ngón từng ngón lau qua… Lực đạo vừa đủ, bất khinh bất trọng[ nặng], bất hoãn bất cấp[ nhanh chậm], cũng bất thanh bất sở[mờ ám :))].


      Triển Chiêu cảm giác được qua lớp khăn mỏng, tiếp xúc với lòng bàn tay Bạch Ngọc Đường, ấm áp… Vi dương[ngứa ngứa, mà để ngứa ngứa kì quá ;_____;].


      Tiêu Lương muốn đến lấy chén rót trà uống, bị Tiểu Tứ Tử ôm cổ.


      Tiêu Lương kinh ngạc giật mình, đỏ mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, tâm Cẩn Nhi làm sao vậy?


      Tiểu Tứ Tử vễnh môi với nó bảo nó được ! được qua đó! được quấy rối tình cảnh tại!


      .


      .


      Lau dù có chậm, tay Triển Chiêu cũng chỉ có năm ngón mà thôi, rốt cuộc lau xong ngón cuối cùng, Bạch Ngọc Đường cầm ly trà đầy lên, giúp Triển Chiêu uống bớt phân nửa, trả lại cho .


      Triển Chiêu cầm chén trà ngây người, khi nãy ràng Bạch Ngọc Đường có uống ngụm, biết đặt môi chỗ nào…


      Trong phòng yên ắng, khi mọi người còn trầm mặc vì biết gì, chợt nghe Thạch Đầu ngáp cái.


      Mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cùng lúc, nghe từ thang lầu truyền đến tiếng gỗ “kẽo kẹt”, dường như có người lên.


      “n.” Triển Chiêu nhàng vuốt vuốt cái mũi cao thẳng: “Có thể ta đoán sai.”


      “Có kết luận sớm vậy sao?” Bạch Ngọc Đường vẫn như trước ung dung dưa vào khung cửa sổ, nhìn cảnh dưới lầu.


      cỗ kiệu tinh xảo dừng trước tửu lâu, đỉnh kiệu đỏ rực, trang trí con hắc long dang vươn thân, hai người khiêng kiệu đều là nam tử cường tráng mặc y phục hắc sắc.


      Đuôi mày Bạch Ngọc Đường khẽ nâng, nền đỏ rồng đen… Đây là người của Xích Long Môn?


      Lúc này, chợt nghe tà cửa truyền đến tiếng đập cửa.


      Đập cửa như vậy rất lễ độ, là báo trước nếu lúc đạp cửa xông vào có gì hay xảy ra đối phương cũng chịu trách nhiệm, mặt khác lại uy hiếp, nếu ra chắc chắn gặp chuyện lành.


      Triển Chiêu mỉm cười lắc đầu: “Xem ra thực đoán sai, phải hạ tam môn, mà là hạ cửu lưu.”


      Lời vừa dứt, cửa bị “ầm” tiếng mở tung, trận gió ùa vào… thổi trúng cánh cửa sổ phía sau Bạch Ngọc Đường làm nó liên động lay động kẽo kẹt.


      Tiểu Tứ Tử bị Tiểu Lương Tử kéo qua bên, ngồi sau Thạch Đầu.


      Nhìn lại phía cửa, nữ tử mặc áo lụa hắc sắc, tóc cài trang sức đỏ thắm, khoảng ba mươi tuổi, diễm trang, mỹ mạo, cũng mang theo cỗ tà khí.


      “Nga?”


      Nữ tử kia quan sát Triển Chiêu ngồi bên bàn lát, lại nhìn Bạch Ngọc Đường đứng bên cửa sổ uống trà mắt vẫn chưa từng liếc qua nàng cái, dường như là thở phào nhõm: “Ta còn tưởng rằng có người giả trang, ra là , ta nghĩ quá nhiều rồi.”


      Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn nàng cái.


      Nữ tử lập tức đưa tay vuốt mặt, cười : “Bạch Ngũ gia quá gấp gáp rồi, nhìn người ta như vậy, là muốn người ta lấy tim người ta có phải ?”


      Bạch Ngọc Đường có chút dửng dưng, nhấp ngụm trà với Triển Chiêu: “Xem ra đúng là tìm ngươi.”


      Triển Chiêu hơi nhếch khoé môi, hỏi: “ nương là người của Xích Long Môn?”


      “n.” Nữ tử kia ràng là hình dung xinh đẹp, nhưng cứ mực cầm khăn tay che mặt, làm ra vẻ ngại ngùng, nhấc chân bước qua bậc cửa hạ giọng : “Tiểu nữ tử, họ Hồng, tên gọi Hồng Nương.”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong đều hẹn mà cùng sửng sốt —— Hồng Nương là trong tam đại cao thủ Xích Long Môn, chỉ là nữ nhân này danh tiếng được tốt, là nữ hái hoa tặc.


      “Ha hả.” Hồng Nương nhìn Triển Chiêu chút: “Trước đây ta gặp qua Bắc Hiệp u Dương Xuân, hồ đồ cho rằng Nam Hiệp cùng nổi danh tất nhiên cũng như , là mãng phu khổng vũ hữu lực[mạnh mẽ có sức lực]. Cho nên khi Triển Hạo nhắc tới ngươi, ta còn mấy để tâm, sớm biết rằng là nhân vật tuấn tú như thế này tốt rồi, ai… Uổng công bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.”


      Hồng Nương phen, ràng là ngầm ám chỉ với Triển Chiêu, nàng ta quen biết Triển Hạo.


      Triển Chiêu nghe được tên đại ca trong lòng khẽ động… Nhưng Triển Chiêu rất hiểu Triển Hạo, tuy rằng đại ca biết võ công, thế nhưng tâm tư rất tinh tế đồng thời cực chán ghét võ nhân. Đặc biệt là môn phái hạ cửu lưu như Xích Long Môn, đại ca nhất định liên quan… Chẳng lẽ, Triển Hạo ở trong tay bọn họ?


      Triển Chiêu bất động thanh sắc, hỏi Hồng Nương: “Tìm ta có chuyện gì?”


      “Nga… Ta có ác ý.” Hồng Nương khoát tay cái: “Chỉ là nghe , có Triển đại nhân tuấn tú tới nha môn, thân bạch y, nhãn tình mị hoặc có thể câu mất hồn người. ràng nhớ kĩ Triển đại nhân hai mắt mù, cho nên nghĩ Triển Chiêu kia là giả, cho nên đến nha môn nhìn cái.”


      Triển Chiêu lại tiếp tục nghi hoặc, Hồng Nương này rốt cuộc có lai lịch gì, có liên quan gì đến Triển Hạo, ngay cả chuyện mắt mình bị thương nàng ta cũng biết.


      “Ngươi muốn cái gì?” Bạch Ngọc Đường có chút chán ghét dáng vẻ Hồng Nương lẳng lơ phô trương cộng thêm thừa nước thả câu, mở miệng hỏi câu.


      Hồng Nương che mặt cười: “Ta chỉ tới hộ Triển Hạo câu.”


      “Đại ca của ta có chuyện gì nhờ ngươi?” Triển Chiêu nhíu mày.


      “n.” Hồng Nương gật đầu: “ a, bảo ngươi đừng tìm nữa.”


      Triển Chiêu nghe xong cười lạnh tiếng: “Ta vì sao phải tin ngươi.”


      “Cần , ta rồi, tin hay tuỳ ngươi… Hơn nữa, dù các ngươi có tìm, cũng chắc tìm được! Triển Hạo đơn giản như các ngươi nghĩ…”


      Hồng Nương đến đây đột nhiên dừng, vội vàng che miệng, vỗ ngực: “Ai nha… Nguy hiểm a, thiếu chút nữa hết ra rồi.”


      Triển Chiêu chỉ cảm thấy kỳ hoặc, rốt cuộc là đại ca làm sao? có ý lẩn tránh muốn gặp, hay là bị người khác uy hiếp?


      “Cáo từ.” Hồng Nương xoay người định , Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu có ý muốn ngăn cản nàng, cũng ngăn lại. Nhưng Hồng Nương kia đến cửa lại quay đầu: “Đúng rồi, đại ca ngươi , ngươi có vấn đề gì, có thể hỏi, cho ta đáp án, là có thể giải đáp nghi vấn của ngươi.”


      Triển Chiêu sửng sốt, trầm mặc hồi, hỏi: “Vì sao đại ca lại làm ta mù?”


      “Nga.” Hồng Nương lần thứ hai che mặt cười: “Triển Hạo a, có phải ngươi nghĩ, từ cũng rất thích đệ đệ này?”


      Triển Chiêu nghi hoặc, gật đầu ——- đại ca quả thương mình.


      bảo ta cho ngươi, kỳ , từ người ghét nhất là ngươi, thứ muốn thấy nhất, là đôi mắt của ngươi.”


      Triển Chiêu khẽ cứng người, tuy nghĩ lời này thể tin, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, đại ca làm sao có thể ra loại lời này!


      Bạch Ngọc Đường lạnh lùng liếc mắt nhìn Hồng Nương.


      Hồng Nương che miệng cười đến run rẩy cả người: “Đại ca ngươi a, còn bảo ngươi giám sát chặt chẽ người ngươi thích nhất, cẩn thận bị cướp… Ha ha.” xong, xoay người vừa cười vừa .


      Tiêu Lương tức giận, qua đóng cửa phòng, lầm bầm: “Người này đáng ghét.”


      “Đúng vậy!” Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu, chạy đến bên cạnh Triển Chiêu : “Miêu Miêu ngươi đừng tin nga, nàng ta bậy!”


      Triển Chiêu khẽ cười, gật đầu, đưa tay nhàng xoa đầu Tiểu Tứ Tử.


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Hồng Nương ra khỏi tửu lâu, trước khi lên kiệu còn ngẩng đầu nhìn lên, cười với , lên kiệu rời .


      Bạch Ngọc Đường quay lại, tới cạnh Triển Chiêu: “Thấy thế nào?”


      Triển Chiêu .


      cần quá để tâm lời nàng ta .” Bạch Ngọc Đường thấp giọng : “Lời nàng ta dối hẳn còn nhiều hơn .”


      Triển Chiêu trầm mặc lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc : “Nhưng mà lúc ta nằm mơ… Ngươi bị nữ lưu manh bắt mất.”


      .





      .


      Bạch Ngọc Đường thở hụt hơi, nhìn lại Triển Chiêu, chỉ thấy vẻ mặt tự tiếu phi tiếu, đúng là trêu chọc mình.


      Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ chút đột nhiên bật cười, nhấc chân đặt lên băng ghế cạnh Triển Chiêu, tay gác đầu gối đưa sang nhàng nâng cằm Triển Chiêu: “Ta bị nữ lưu manh bắt mất, cùng với chuyện người ngươi thích nhất bị cướp, có liên hệ trực tiếp gì sao?”


      .





      .


      Lúc này đến lượt Triển Chiêu hụt hơi, cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ phải cười kéo tay Bạch Ngọc Đường xuống, cầm chén uống trà.


      Tiếu ý mặt Triển Chiêu lừa được Tiêu Lương bất mãn với Hồng Nương, cũng lừa được Tiểu Tứ Tử miên man lo lắng suy nghĩ cho , nhưng lừa được Bạch Ngọc Đường nghĩ Triển Hạo có chuyện.


      Trong lòng Triển Chiêu lúc này có thể là ngũ vị tạp trần, chuyện vốn dĩ quỷ dị, dường như phát triển theo hướng càng lúc càng quỷ dị.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 14: Lão trạch địa huyệt (địa huyệt dưới căn nhà cũ)


      Triển Chiêu tựa hồ vẫn bị việc này ảnh hưởng, quyết định cùng Bạch Ngọc Đường đến bờ sông Y Thủy, hỏi thăm Tiểu Hầu Tử lỡ dịp mấy lần.


      “Chuyện người có đuôi, cũng có nga.” Tiểu Tứ Tử ngồi lưng Thạch Đầu, với Tiêu Lương bên cạnh: “Cha từng , chuyện đó là bình thường, là do đốt xương sống cuối dài chút mà thôi.”


      .” Tiêu Lương vô thức sờ sờ sau mông mình: “Đốt xương sống cuối a…” Lại đưa tay sờ sờ Tiểu Tứ Tử… Tiểu Tứ Tử đỏ mặt cười tránh ra, đẩy tay Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử ngươi hư.”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường song song phía trước, hai người đều là thong thả . Nghe động tĩnh của hai tiểu hài tử, hiểu sao bỗng thấy ước ao… Là hài tử tốt, nháo thế nào cũng sao.


      .


      .


      Đường bờ sông cũng phải bằng phẳng, thỉnh thoảng có hố , Bạch Ngọc Đường lại đưa tay ngăn Triển Chiêu cái, thế nên Bạch Ngọc Đường vừa vung tay áo tạo ra tiếng gió, Triển Chiêu liền dừng lại.


      Rất nhanh đến nơi, xa phía trước quả túp lều , có điều bốn bề hoang vắng, túp lều hoang tàn, trước cửa cỗ quan tài, đổ đầy bùn nhão, trồng mấy loại rau quả.


      Khung cảnh này, nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.


      “Có lẽ là nơi này.” Bạch Ngọc Đường thấy nóc nhà có khói bếp bốc lên —— có người ở!


      “Tiểu hài tử kia.” Tiểu Tứ Tử tinh mắt, vừa nhìn thấy tiểu hài nhi ngồi xổm trước cửa nhà nghịch bùn, chính là Tiểu Hầu Tử chớp mắt thấy lần trước.


      Tiểu Hầu Tử dường như cũng phát giác có người tới gần, đứng lên nhìn chằm chằm bọn Triển Chiêu lúc, xoay người bỏ chạy vào nhà, đóng cửa!


      “Nó chạy sao?” Triển Chiêu nghe được thanh , hỏi Bạch Ngọc Đường.


      “n, vào nhà rồi.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, lúc chuyện chân cũng tới trước cửa túp lều, cửa gỗ đóng chặt.


      Bạch Ngọc Đường đưa tay, gõ cửa, bên trong ai đáp lời.


      Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn Triển Chiêu: “Gọi cửa thế nào đây?”


      Triển Chiêu hơi chút giật mình: “Ngươi chưa nghĩ ra sao?”


      Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Là ngươi đề nghị đến đây.”


      “… Tiểu Hầu Tử.” Triển Chiêu trầm mặc lúc, gõ cửa lớn: “Chúng ta phải người xấu, ngươi mở cửa, chúng ta có vài việc muốn hỏi.”


      Khóe miêng Bạch Ngọc Đường nhàng cong lên cái, tiếng động cười cười.


      “Cười cái gì?” Triển Chiêu hỏi.


      Bạch Ngọc Đường nhún vai mấy cái: “…” Trong lòng thầm kinh ngạc, lên tiếng cũng biết?!


      “Ta nghe thấy ngươi cười.” Triển Chiêu nghiêm trang : “Còn cười.”


      Triển Chiêu vừa dứt lời, mọi người liền nghe được, từ trong túp lều, truyền ra, tiếng cười “hắc hắc hắc”. Tuy rằng thanh vang, thế nhưng rất quỷ dị, thanh rất khàn.


      phải ngươi cười… “Triển Chiêu cũng nghe ràng rồi.


      “Người bên trong cười!” Tiêu Lương bám vào cánh cửa nghe xong, quay đầu lại : “Giống như là từ nơi rất xa truyền đến, hoặc là nơi rất ngộp.”


      “”Căn lều này có thể rộng bao nhiêu?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc: “Sao lại xa?” Nghĩ, vòng ra phía sau căn lều, phát tất cả bình thường có gì kì lạ, mặt phía tây có cánh cửa sổ.


      “Bạch Bạch.”


      Tiểu Tứ Tử ngồi lưng Thạch Đầu chạy tới, chỉ rèm cửa sổ: “Mành lay.”


      Cánh cửa sổ này có song gỗ, chỉ có tấm mành rất dày che lại.


      Bạch Ngọc Đường dùng sống đao nhấc mành cửa.


      Cũng may là Lá gan Bạch Ngọc Đường , mành vừa nhấc lên, sau cửa sổ lạp tức xuất cái đầu cá… Cũng biết là loại cá gì, hình dáng cực xấu xí, hai mắt tròn lồi ra, miệng đầu răng nanh, nhưng vẫn nhìn ra được, là con cá chết.


      Buông mành xuống, Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử hoảng sợ ôm ngực về cửa trước.


      “Thế nào?” Triển Chiêu hỏi.


      Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Treo đầu cá cửa sổ, biết là tập tục gì.”


      “Đầu cá?” Triển Chiêu đời này nhất là ăn cá, nhưng mà tra vụ án này, tra tới nỗi sắp ghét cá luôn.


      Tiêu Lương dùng cây dao len vào giữa khe cửa, nhấc then cửa lên.


      Đẩy cửa vào, Tiêu Lương nhìn quanh vòng, hỏi: “Tiểu Hầu Tử? Ngươi có trong nhà ? Chúng ta có chuyện muốn với ngươi, làm hại ngươi.”


      Tiêu Lương vừa dứt lời, lại nghe được tiếng cười hắc hắc cổ quái.


      Triển Chiêu kéo Tiêu Lương qua bên, rất sợ có gì đó mai phục, Tiểu Hầu Tử này rất kì lạ, vẫn nhớ . trước khi Lưu chân nhân chết, Tiểu Hầu Tử ở ngay bên cạnh , câu “ chết ”, sau đó Lưu chân nhân chết. Rất khó có phải là trùng hợp như lần Tiểu Tứ Tử đá Ít cung chủ của Nhị Nguyệt Cung hay , chỉ có điều, Tiểu Tứ Tử là hoàn toàn muốn người khác chết, Tiểu Hầu Tử lại như vậy.


      .


      .


      Bạch Ngọc Đường nhấc rèm cửa vào trong, khác lúc nhìn từ ngoài vào, gian nhà rất .


      Bên trong trống trơn, bếp lò, cái bàn, còn có chiếc giường.


      Xem độ cao của bếp lò cùng kích cỡ chiếc giường, nơi này chỉ có mình Tiểu Hầu Tử.


      “Người đâu?”Tiêu Lương tìm xung quanh, hề thấy bóng Tiểu Tứ Tử, cảm thấy rất kì lạ, tiểu hài nhi chạy đâu rồi.


      “Hắc hắc hắc…”


      Lúc này, tiếng cười quỷ dị kia lại vang lên, mọi người tìm về phía phát ra thanh


      Góc phía tây nam trong gian nhà đặt chiếc lồng sắt, bên ngoài phủ tầng vải bố đen dày… Tiếng cười vọng ra từ bên trong.


      “Là chim được nuôi sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi.


      Lúc này, Tiêu Lương tìm hết gian nhà rồi, góc tường, ngăn tủ, rương, nơi có chỗ giấu được người đều thấy Tiểu Hầu Tử.


      Triển Chiêu khoát tay: “ cần tìm nữa, nó chạy mất rồi, ở đây chỉ có khí tức của mấy người chúng ta.”


      “Tiểu Hầu Tử làm sao chạy được?” Tiểu Tứ Tử nghĩ ra: “Trèo cửa sổ sao?” Lại cảm thấy đúng a, cửa sổ bị cái đầu cá chặn rồi.


      Bạch Ngọc Đường tới cạnh cái lồng sắt kia, giở lớp vải dày lên, quả nhiên, bên trong là con quạ đen, con quạ đen lớn lông đen tuyền.


      “Ai lại nuôi quạ đen a… ” Tiêu Lương nhìn mấy cái đầu cá dưới đáy lồng, nhịn được nhíu mày.


      “Ở đây thiệt nhiều cá chết a.” Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn lên nóc chuồng, bên rất nhiều cá khô phơi nắng… Cũng có mùi hôi, biết dùng phương pháp gì làm thành.


      “Bạch đại ca, ở đây có cái hốc.” Tiêu Lương tìm thấy cái hốc được dùng tấm ván gỗ che lại bên cạnh giường, đủ cho tiểu hài tử chui qua: “Khi nãy có thể Tiểu Hầu Tử trốn ra từ chỗ này.”


      Bạch Ngọc Đường ngồi xuống nhìn chút, đứng lên hỏi Triển Chiêu: “Đuổi theo?”


      Triển Chiêu cười cười: “ chỗ nào đuổi a, còn bằng ở đây chờ.”


      “Trong nồi vẫn còn nấu cơm.” Tiểu Tứ Tử đứng ghế nhìn bếp lò, trong nồi có cơm: “Sắp khét rồi.”


      Tiêu Lương vội vã đến dập lửa.


      Lúc này, Triển Chiêu nghe được tiếng “Xoạt xoạt”, liền hỏi: “Thạch Đầu lại đào hầm nữa sao?”


      “Thạch Đầu, được đào sàn nhà người ta.” Tiểu Tứ Tử nhảy xuống ghế, chạy đến ngăn Thạch Đầu, nhưng bị Bạch Ngọc Đường chặn lại.


      Ngồi xuống nhìn chỗ Thạch Đầu đào… Bạch Ngọc Đường phát , dưới tầng đất mỏng, dường như có tầng đá cứng, mà móng vuốt của Thạch Đầu, cào khe hở .


      Bạch Ngọc Đường kéo Thạch Đầu ra, đưa tay gõ lên mặt đất… Phát ra tiếng “tung tung”, thanh cho thấy bên trong trống , phải đất đặc —– có hầm!


      “Đúng là có hầm.” Triển Chiêu cũng nghiêng tai nghe: “Tiếng gió thổi rất nhanh, hầm .”


      Bạch Ngọc Đường sờ sờ mặt đất lát, đưa tay vào khe hở kéo ra hai bên…


      .


      .


      Khối đá đó có thể nhấc lên được, nhìn sang khối bên cạnh, cũng có thể nhấc lên. ra mặt đất có cánh cửa đá, cửa , đủ cho người qua, dưới cửa là địa đạo tối om dẫn sâu xuống, còn có bậc thang.


      “Bậc thang?!” Tiêu Lương nghĩ thông: “Cái này giống địa đạo nhà người thường a, đá ghép thành thang đều là khối hoàn chỉnh, hình như rất quý.”


      Bạch Ngọc Đường gõ lên mặt đá, đích là loại đá tốt nhất, thạch chất cứng rắn lại lạnh —– là hải thạch!


      giống thứ nhà người thường có thể sử dụng.” Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu.


      Triển Chiêu cũng sờ thử lên bậc thang chút, suy nghĩ trong đầu đương nhiên khác Bạch Ngọc Đường —— trước đây bọn họ vẫn cảm thấy kì quái, tiền bất trứ thôn hậu bất trứ điếm[trước có thôn, sau có quán, ý là nơi hoang vu vắng vẻ], sao lại dựng nhà ở chõ này? ra là vì phía dưới có địa cung!


      “Chi chi.” Thiên tính của Thạch Đầu là thấy động chui vào, ở đây lại có cái động lớn tối u u, nó khì tiếng chạy vào. Theo bậc thang xuống được phân nửa quay đầu lại nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường… Như là giục bọn họ nhanh lên.


      Tiêu Lương thông minh, chạy đến trù phòng cầm mấy cây củi đến làm đuốc, châm lửa cầm chạy về, đưa cho Bạch Ngọc Đường cây, mình cầm cây.


      Bạch Ngọc Đường giơ đuốc xuống, vô thức đưa tay kéo Triển Chiêu, thấp giọng dặn: “Cẩn thận, rất tối.”


      Triển Chiêu nghe xong, khẽ cười cái, Bạch Ngọc Đường thường ngày nhìn có vẻ mặt lạnh tâm lạnh, kì thực chỉ là biểu bên ngoài, người rất ôn nhu…


      Nhưng biết vì sao, mỗi lần Bạch Ngọc Đường trở nên nghiêm túc, Triển Chiêu lại muốn chọc ghẹo , tại lại bắt đầu ngứa mồm, cười : “ sao, quen rồi.”


      Bạch Ngọc Đường thoáng chốc xấu hổ, lần nào cũng chỉ nhớ Triển Chiêu đứng tiện phải chiếu cố, lại cứ quên cái tiện là hai mắt


      Triển Chiêu vừa tưởng tượng đến biểu tình cả Bạch Ngọc Đường lúc này muốn cười, liền nhớ lại vị trí thềm đá vừa mò được xuống.


      Vừa bước xuống bước, chân kia còn chưa đặt xuống… nghe thấy tiếng “rào rào”, là tiếng sỏi lăn.


      Triển Chiêu bước trúng chỗ lệch bậc thang.


      “Cẩn thận!” Bạch Ngọc Đường đưa tay định kéo , nhưng Triển Chiêu cũng phải người vụng về, vốn là khinh công vô cùng tốt, luyện đến mức xương cốt uyển chuyển, bước sai bước cũng hoảng loạn, xoay người trung cái áp sát vào phía trong.


      Bạch Ngọc Đường hướng ra bên ngoài kéo , Triển Chiêu lao vào trong, vừa vặn, ôm trọn vào lòng.


      Tiểu Tứ Tử phía sau cười tủm tỉm nháy mắt mấy cái với Tiêu Lương —– ôm rồi!


      Tiêu Lương dở khóc dở cười, Cẩn Nhi cái gì cũng thèm quan tâm, chỉ lòng muốn tác hợp hai người.


      Triển Chiêu bước lui qua bên, nghĩ cứ dựa vào nhau như vậy hay lắm.


      “Chờ chút .” Bạch Ngọc Đường giơ đuốc soi hai bên, muốn xem thử trong bóng tối hai bên có thứ gì .


      Cái soi này quả rất cần thiết, Tiểu Tứ Tử là Tiêu Lương phía sau đều cả kinh hít hơi khí lạnh —– nơi này ra phải cái động, mà là địa cung… Bốn phía mênh mông, chỉ có bậc thềm đá chơ vơ thông xuống dưới, nhìn thế nào cũng thấy đáng sợ.


      “Ai nha, đừng hoảng hốt, cẩn thận chút!” Tiểu Tứ Tử kéo kéo vạt áo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở phía trước mấy cái, hai bên đều là khoảng , ngay cả bậc thang cũng có tay vịn.


      “Cẩn Nhi, lại đây!” Tiêu Lương tay cầm đuốc, tay ôm ngang hông Tiểu Tứ Tử, cẩn thận bước từng bước theo đường thẳng.


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu là hai người lớn, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ôm nhau cùng cũng rất tốn chỗ, đừng đến là hai người lớn, tình huống tại là hai người bọn áp sát vào nhau căn bản xuống được.


      Triển Chiêu có chút bực bội: “Đại đạo này xây cho người sao?”


      “Chi chi!” Phía trước, Thạch Đầu khá xa rồi, còn còn chưa ai đến, lại chạy lên kêu to mấy tiếng, ý bảo bọn họ nhanh chút.


      Tiểu Tứ Tử với tay chọc chọc Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chắn trước mặt: “Bạch Bạch, phải ôm sát Miêu Miêu coi chừng Miêu Miêu ngã xuống, Miêu Miêu được nháo, ngoan ngoãn !”


      Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều dở khóc dở cười, xấu hổ quá.


      “Khụ”, Bạch Ngọc Đường ho khan tiếng, nhìn Triển Chiêu, trong bóng tối, thấy được thần sắc Triển Chiêu bình tĩnh như thường, hai tai hồng hồng.


      Bạch Ngọc Đường nhịn được thấp giọng cười cười, con mèo này…


      thôi, cẩn thận chút.” , Bạch Ngọc Đường tay che bên ngoài Triển Chiêu, phòng ngừa trường hợp vô ý bị rơi mất, tay kia cầm đuốc, theo sau Thạch Đầu cẩn thận từng bước xuống.


      .


      Triển Chiêu nghĩ may mà mình nhìn thấy, vậy phải xấu hổ thế này, nhưng nghĩ lại, nếu nhìn thấy lại thể song song cùng , thể làm gì hơn là tĩnh tâm nghe động tĩnh xung quanh, tận lực để ý tới bờ vai dựa sát vào Bạch Ngọc Đường.


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dựa vào nhau phía trước, Tiêu Lương bên cạnh liên tục nhắc nhở: “Cẩn Nhi, đừng cười a, cẩn thận dưới chân.”


      “n.” Tiểu Tứ Tử vừa gật đầu vừa : “Tiểu Lương Tử. Cầm chắc đuốc đừng lay lay nga!”


      Tiêu Lương hơi buồn bực: “ lay a.”


      “Ngô?” Tiểu Tứ Tử dụi dụi mắt: “Vậy sao ánh lửa lại lay qua lay lại.”


      Tiểu Tứ Tử vừa như thế, Bạch Ngọc Đường cũng chú ý tới… Từ nãy đến nay toàn bộ lực chú ý của đều đặt hết lên người Triển Chiêu, đúng là chú ý, thế nhưng bây giờ nhìn, đích giống như Tiểu Tứ Tử , ánh lửa lay động.


      “Đợi chút.” Bạch Ngọc Đường đứng lại, đưa đuốc vào tay Triển Chiêu: “Cầm lát.”


      Triển Chiêu còn chưa Bạch Ngọc Đường muốn làm gì, cầm đuốc đứng yên tại chỗ chờ.


      Thạch Đầu chạy lên, kêu chi chi vừa nhìn lên đỉnh động vừa cào chân, dường như cũng phát được gì.


      Bạch Ngọc Đường lấy quả tên lệnh dùng để liên lạc ra ném lên … Liền nghe thấy tiếng rít lanh lảnh quét qua.


      “Thịch” tiếng, tên lệnh đụng vào đỉnh động, nháy mắt nổ tung.


      Khói lửa bạch sắc tỏa ra bốn phía, cường quang bắn ra chiếu sáng toàn bộ địa cung.


      Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn lên… Lập tức hiểu — vì sao ánh lửa lại lay động! Bởi vì đỉnh chằng chịt, treo đầy thứ khiến người ta sợ đến nên lời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :