1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hành thiên hạ - Nhĩ Nhã

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 5: Lai lịch dữ dị tượng (lai lịch và dị tượng)


      Chiếc hộp đó tức đánh vỡ bầu khí xấu hổ.


      Bạch Ngọc Đường muốn về bên cạnh bàn, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tiểu Tứ Tử chăm chăm nhìn mình… Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn cái, do dự chút, sau đó nắm tay Triển Chiêu đến… Vốn là định nắm ống tay áo thôi, ngờ lại nắm trúng tay, thôi kệ, kéo về bên bàn ngồi xuống, bản thân cũng ngồi xuống nhìn chiếc hộp.


      Vừa định mở ra, Triển Chiêu ngăn lại: “Để ta!”


      Bạch Ngọc Đường cau mày, Triển Chiêu phỏng chừng còn lo lắng trong hộp có ám khí, muốn để mình cũng trúng độc, nếu vậy quá thú vị rồi, hai người đều mù.


      Có điều đương nhiên có khả năng Bạch Ngọc Đường đưa hộp cho Triển Chiêu, am hiểu ky quan[cơ quan ám khí], đương nhiên biết được hộp như vậy cũng giấu được bao nhiêu ám khí. Cẩn thận thêm chút, nhàng mở ra… Bên trong có độc châm, hai có độc khí, bất quá khiến cho người ta nên lời nhất là… ba, có gì hết!


      .


      .


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cầm hộp nhìn rất lâu, lật qua lật lại, bên trong hoàn toàn có gì chỉ là cái hộp rỗng.


      “Này.”


      Triển Chiêu chờ được nữa, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bên trong có cái gì, đừng thừa nước đục thả câu!”


      “Cái gì cũng có.” Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu.


      “A?” Triển Chiêu buồn bực: “Cái gì cũng có?”


      “Chỉ là cái hộp đen, bên trong có gì.” Bạch Ngọc Đường , đem đồ đặt vào trong tay Triển Chiêu, để tự sờ.


      Triển Chiêu sờ tới sờ lui, chỉ là cái hộp gỗ cực kì bình thường mà thôi, bên trong đúng có gì, chỉ là có gì, còn có hoa văn.


      “Sao lại như vậy được?” Triển Chiêu nhíu mày: “Đại ca có khả năng lại giấu vật vô dụng…”


      “Hay bị người lấy rồi?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy có thể có người tiên hạ thủ vi cường rồi, nhưng nghĩ lại…


      !”


      Hai người gần như song song mở miệng, đồng thời vô ý thức liếc mắt nhìn nhau cái… Triển Chiêu là do động tác bản năng, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, nhưng Bạch Ngọc Đường nhìn thấy được . Ánh mắt Triển Chiêu hôm nay thiếu mất hai phần linh khí cùng giảo hoạt mà ngày trước vẫn thỉnh thoảng ra, nhưng lại tăng thêm phần ngơ ngác.


      Bạch Ngọc Đường chống nắm tay tựa bên bàn nhìn tỉ mỉ nhìn hai mắt Triển Chiêu, loại thần tình này quả rất ít thấy. Triển Chiêu tuy là hình dáng rất có phong thái nhã nhặn của người Giang Nam, thế nhưng phí khách tỏa ra mấy người so được. Chỉ xem chuyện lần này nhìn thấy mà còn mình chạy , liền có thể thấy được tính cách của giống chút nào với biểu ôn hòa bên ngoài, rất có khí phách.


      Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường gì, biết làm gì, vươn tay tới cái, gọn gàng, sờ trúng mặt Bạch Ngọc Đường…


      Bạch Ngọc Đường muốn tránh ra, Triển Chiêu ngẩn ngơ, tâm ra lúc sờ vào cảm thấy thế này… Linh quang chợt lóe, : “Ai, ngươi đừng động đậy!”


      “Làm gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.


      “Ta nhớ kĩ mặt của ngươi, sờ đến lại cảm thấy giống như trước đây.” Triển Chiêu vừa vừa vươn cả hai tay qua muốn sờ mặt Bạch Ngọc Đường.


      “Ai…” Bạch Ngọc Đường cầm hai cổ tay của : “Cái này… cần sao?”


      “Để ta có chút căn cứ sau này sờ mặt người khác.” Triển Chiêu cực kì có đạo lý, Bạch Ngọc Đường cũng phải người nũng nịu ngại ngùng, nghĩ nghĩ… vậy cứ để sờ .


      .


      .


      Triển Chiêu kéo mặt Bạch Ngọc Đường lại gần chút, vươn hai tay, nhàng sờ lên.


      Bạch Ngọc Đường xấu hổ, nhìn đâu cũng phải, muốn nhìn nơi khác, Triển Chiêu lại quay mặt lại: “Đừng nhúc nhích, ngoan chút.”


      Bạch Ngọc Đường có chút vô lực, Triển Chiêu bảo đừng nhúc nhích, làm cũng chỉ có thể dùng cự ly gần sát đối diện người trước mắt, Triển Chiêu nhìn thấy nên chút xấu hổ, nhưng Bạch Ngọc Đường nhìn được nhất thanh nhị sở. Khuôn mặt Triển Chiêu ở ngay trước mắt, hai tay còn sờ tới sờ lui mặt mình… sao cũng cảm thấy được tự nhiên.


      Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ở bên mở to hai mắt nhìn, tâm ——- tiến triển ngoài mong đợi a!


      Triển Chiêu sờ trận, sờ đến mũi Bạch Ngọc Đường, mũi Bạch Ngọc Đường vừa cao vừa thẳng, thế nhưng cảm thấy quá nổi bật so với khuôn mặt. Hôm nay sờ đến, cảm giác quả rất cao. Triển Chiêu đột nhiên nghĩ đến, nếu khuôn mặt góc cạnh ràng như Triệu Phổ, sờ lên nhất định cảm thấy giống như núi non trùng trùng điệp điệp.


      Nghĩ nghĩ, Triển Chiêu cảm thấy rất thú vị, còn nhếch nhếch khóe miệng.


      Bạch Ngọc Đường nhìn thấy hết, cũng biết cười cái gì.


      “Xong rồi chưa?” Bạch Ngọc Đường chịu nổi nữa, mặt ngứa ngứa cả người cảm thấy được tự nhiên, nhịn được hỏi Triển Chiêu.


      “n.” Triển Chiêu thu tay lại, với Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, đến đây, cho ta sờ sờ.”


      Tiểu Tứ Tử chạy đến, Triển Chiêu kéo tiểu bảo bối lên bên cạnh, vươn tay xoa xoa véo véo khuôn mặt tròn tròn, cảm giác giống như Bạch Ngọc Đường khi nãy… là xương cứng là thịt mềm, là thịt sườn là bánh bao… Nghĩ đến đây Triển Chiêu lại cười.


      Bạch Ngọc Đường đại khái cũng hiểu được Triển Chiêu cười cái gì rồi, lắc lắc đầu, lại cúi xuống tiếp tục nhìn nhìn cái hộp kia.


      .


      .


      “Sao ngươi lại ?” Triển Chiêu nghĩ đến chính khi nãy, hỏi Bạch Ngọc Đường.


      “Nếu như quả bị người khác lấy … Vậy nhất định lưu lại hộp rỗng khiến chúng ta hoài nghi. Còn đóng chặt mép tường lại!” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Ngươi cũng nghĩ như vậy phải ?”


      Triển Chiêu gật gật đầu: “n, ca ta lưu lại đồ vật, khẳng định có dụng ý… Chỉ là chiếc hộp đen, giấu vật gì chứ?”


      Bạch Ngọc Đường cầm hộp lên quan sát: “Bốn mặt nhẵn bóng, xem ra là thường hay sử dụng, cộng thêm cũng có chút cũ kĩ rồi, bên trong có vài vết xước… Vẫn còn mới, xem ra là mới bị xước gần đây.” Bạch Ngọc Đường tuy rằng thường ngày hay , nhưng để Triển Chiêu có thể nắm , thể làm gì khác hơn là thấy cái gì cũng ra.


      .


      .


      “Hộp như vậy, thứ được giấu hẳn là cũng rất đúng .” Tiêu Lương tiến đến bên cạnh, hỏi: “Có khi nào là đồ trang sức ?”


      Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, : “Vừa đủ đặt chiếc vòng tay vào.”


      “Có thể cất dược hoàn.” Tiểu Tứ Tử : “Cha hay dùng hộp đựng dược hoàn hay dược phấn gì đó.”


      Bạch Ngọc Đường nghĩ nếu dùng đựng dược hẳn là có mùi, liền cầm lên ngửi thử, nhíu mày: “Mùi lạ.”


      Tiểu Tứ Tử hiếu kì, kề qua ngửi cái —— hắt xì!


      Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử lại: “Đừng kề sát như vậy, cái mùi này còn gắt mũi hơn cả Đàn Hương.”


      Tiểu Tứ Tử xoa xoa mũi : “Giống như là mùi hương trong miếu miếu.”


      “Đúng là giống mùi hương đốt trong miếu…” Tiêu Lương cũng ngửi ngửi[y như bầy bốn con chó con =.= ], “Gắt mũi hơn Đàn Hương chút, nhưng dễ ngửi hơn mùi hương đốt trong miếu.”


      Triển Chiêu còn buồn bực… Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhớ đến chuyện, với tay lấy bọc hành lý qua, : “Đúng rồi, nghĩ đến rồi!”


      Mọi người đều nhìn , lại thấy Bạch Ngọc Đường lấy ra chuỗi tràng hạt, ngửi ngửi, khóe môi cười cái, để vào dưới mũi Triển Chiêu: “Ngửi thử!”


      Triển Chiêu vừa ngửi, lập tức chụp lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường: “Vừa ngửi thấy giống, chính là mùi này!”


      “n.” Hai tiểu hài tử cũng đồng ý.


      “Đây là tràng hạt bằng gỗ đào.” Bạch Ngọc Đường nhét tràng hạt vào tay Triển Chiêu: “Đại tẩu xin cho mỗi người chúng ta cái, có biết mùi hương kia làm sao mà có ?”


      Triển Chiêu lắc lắc đầu, biết.


      “Loại tràng hạt này thường làm từ gỗ đào, đặt trong từ đường, mỗi ngày dâng hương niệm phật canh giờ, thành tâm khấn niệm, bảy bảy bốn chín ngày hoặc chín chín tám mốt ngày, thậm chí cả nhiều năm, mới cầu được bình an. Tràng hạt nhiều năm được đặt trong Phật đường, nên bị xông ra thứ mùi này. Vốn dĩ mùi của gỗ đào rất đặc biệt, lại thêm mùi nhang thắp… liền trở thành như thế này, so với Đàn Hương gay mũi hơn, nhưng dễ ngửi hơn mùi nhang.”


      Triển Chiêu vừa nghe minh bạch, trả tràng hạt lại cho Bạch Ngọc Đường, nhưng Bạch Ngọc Đường ngăn lại: “Đại tẩu cho ngươi, giữ lấy.”


      Triển Chiêu có chút xấu hổ, hỏi: “Đại tẩu niệm bao lâu rồi?”


      năm.”


      Triển Chiêu giật mình, trong lòng cảm động, mình tài đức gì mà có thể khiến đại tẩu vì mình niệm kinh lâu như thế.


      “Các ngươi cũng có.” Bạch Ngọc Đường lại lấy ra hai tràng hạt khác cho Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương, tràng hạt của Tiểu Tứ Tử còn có con heo dùng gỗ đào khắc thành, cực kì đáng .


      Hai tiểu hài tử đều tạ ơn, vui vẻ mang vào.


      .


      .


      Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu tựa hồ rất lưu tâm, liền : “Nương gia của đại tẩu trước đây gặp nạn, chết ít người, bây giờ vẫn còn rất nhiều người biết sống chết ra sao, cho nên mười mấy năm nay mỗi ngày nàng đều niệm kinh canh giờ. Chỉ cần là bằng hữu nàng cảm thấy đáng kết giao, đều niệm cho vòng tràng hạt, cầu bình an.”


      Triển Chiêu gật gật đầu, Bạch Ngọc Đường giúp đeo vào.


      Triển Chiêu vươn tay sờ sờ cổ tay Bạch Ngọc Đường: “Ngươi cũng đeo?”


      Bạch Ngọc Đường vén tay áo lên cho sờ chút, đích cũng đeo vòng.


      Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương lại liếc mắt nhìn nhau —— mặt cũng sờ rồi, cổ tay cũng sờ rồi!


      “Mặc kệ là trong hộp đựng thứ gì… hẳn cũng là thứ được dâng hương niệm Phật lâu, vết xước rất mới…Có khi nào là gần đây mới bỏ vào ?” Triển Chiêu lẩm bẩm: “Hẳn phải là đại ca cho ta vật cầu phúc gì đó, tin những thứ này, trước đây cho bùa hộ mệnh cũng làm mất.”


      “Vì sao?” Bạch Ngọc Đường hiểu.


      “Có liên quan đến chuyện thân thế của đại ca, mẫu thân đại ca là trời khiến mang thai, cũng chính là quỷ thai dân gian lưu truyền, từng nghe qua chưa?”


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày, chuyện này đúng là từng nghe qua, cái gọi là quỷ thai, chính là phụ nhân chưa lập gia đình mà có thai, mà vẫn là thân xử nữ, có người là do giao hợp với quỷ hồn mà mang thai… Dân gian thông thường xử phóng hỏa thiêu chết. Nhưng là chuyện này cũng chỉ là lừa người, ai lại tin chuyện hoang đường như thế.


      .


      .


      “Mẫu thân của đại ca là người cùng làng với chúng ta, phụ nhân đơn thân, cũng lai lịch, ngày ngày dệt lụa, cuộc sống cũng rất kham khổ. Nương thường giúp đỡ nàng, qua lại vài lần dần trở thành hảo hữu, thế nhưng ở làng đó lại ai thích nàng.”


      “Vì sao?” Bạch Ngọc Đường hiểu.


      “Cái này cũng ràng lắm.” Triển Chiêu lắc lắc đầu: “Ta là thỉnh thoảng nghe nương nhắc tới mới biết được, về phần nguyên nhân nương vẫn chưa từng qua.”


      “Đại ca ngươi có phụ thân?” Bạch Ngọc Đường hiểu.


      “Cái này biết, có người là hải tặc, cũng có người đó là hảo huynh đệ của cha ta, cực kì lộn xộn. Nhưng nương trước sau vẫn ra. Sau này nương có chỗ trốn, liền đến nhà ta cầu nương ta, nếu như bị phát , hai mẫu tử đều đừng mong sống được. Nương giúp đỡ nàng, cho nàng ở lại nhà ta an thai, đồng thời lại với mọi người là bản thân mình có thai, sau khi hài tử sinh ra, lại là hài tử nhà chúng ta.” Triển Chiêu , thở dài: “Đại ca ra đời chưa bao lâu, nương đột nhiên từ mà biệt, hề quay lại lần nào. Thiên hạ có bức tường nào bị gió lùa, trong làng có mấy người phụ nhân thích truyền lời bậy bạ, biết thế nào mà đại ca lại thành quỷ, khi tuổi thường xuyên bị khi dễ, ta hay thấy bị đánh nên mới lập chí luyện võ. Cho nên đời này hận nhất là mấy chuyện quái ma quỷ gì đó, ngay cả Phật Tổ Bồ Tát cũng tin.”


      Bạch Ngọc Đường có chút bất ngờ, đại ca Triển Chiêu ra còn có đoạn thân thế ly kì như vậy.


      .


      .


      Sau đó, Triển Chiêu ngồi trong phòng ôm hộp phát ngốc, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ngã đầu nghỉ ngơi, Bạch Ngọc Đường dựng bình phong tắm.


      Mấy ngày này vì tìm Triển Chiêu mà ngày đêm chạy, chỉ sợ để vuột mất, Triển Chiêu biết người này ái khiết[ sạch ] tới cực điểm, làm khó rồi.


      Trong phòng an tĩnh, chỉ có tiếng nước rào rào, Tiểu Tứ Tử nằm úp sấp giường ngủ được, thấy Thạch Đầu ở bên cạnh mơ mơ màng màng, liền làm cái mặt quỷ với nó,Thạch Đầu hình như là hiểu sai ý, chuyển người cái lao đến chỗ bình phong…
      “Rầm” tiếng, bình phong bị Thạch Đầu đụng trúng… trực tiếp ngã về phía sau.


      Bạch Ngọc Đường tắm, liền nghe “rầm” tiếng, bình phong ngã xuống ngay trước mặt, vội vàng giơ tay đỡ… Bình phong bị hất về bên, rơi xuống mặt đất.


      Thạch Đầu thấy mình gây họa, vội vàng chui vào dưới giường Tiểu Tứ Tử.


      Tiêu Lương cũng tỉnh dậy, Triển Chiêu sửng sốt, chỉ có Tiểu Tứ Tử cùng Thạch Đầu biết mình gây họa, che đầu chui vào chăn.


      “Làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi.


      Bạch Ngọc Đường thở dài: “Trong bao quần áo bên tay ngươi có y phục, giúp ta lấy bộ, cái này rơi xuống đất rồi.


      “Nga.” Triển Chiêu trở tay lấy bao quần áo của Bạch Ngọc Đường, cũng biết Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương có dậy , đứng lên qua: “Ta mang đến cho ngươi tự chọn.”


      “n.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, vuốt nước mặt nằm ghé lên mép bồn chờ.


      Thấy Triển Chiêu tơi, nhắc nhở cẩn thận dưới chân.


      Triển Chiêu cẩn thận bước tới, thuận lợi đến bên cạnh bồn nước, đưa đồ qua, Bạch Ngọc Đường nhận lấy, lấy y phục.


      Triển Chiêu muốn dựng bình phong, Bạch Ngọc Đường khoác lý y[áo lót trong] vào : “Để ta!”


      “Nga.”


      Triển Chiêu nghe tiếng nước biết Bạch Ngọc Đường ra, liền lùi về sau… nhìn thấy cũng cảm nhận được phương hướng, lùi đến ngay trước mặt Bạch Ngọc Đường.


      Nếu Bạch Ngọc Đường tránh ra, khẳng định đụng vào bồn nước… Vì vậy chỉ có thể đứng bất động tại chỗ nhắc nhở câu: “Đụng trúng rồi.”, vừa vừa tới muốn đỡ .


      Triển Chiêu cả kinh, vội vàng đứng lại, đổi hướng, động tác quay người lại hơi mạnh chút…


      Triển Chiêu quay lại, Bạch Ngọc Đường tới, vừa hảo ôm trọn vào lòng… Triển Chiêu cảm giác trước ngực ướt sũng… ướt sũng…


      Bạch Ngọc Đường cực kì xấu hổ, vội vàng nâng Triển Chiêu xoay quanh tại chỗ dậy: “Đừng động đậy!”


      Triển Chiêu cũng ý thức được chỗ mình đứng ổn, cứng người tại chỗ nhúc nhích.


      Bạch Ngọc Đường dựng bình phong lên, vươn tay kéo Triển Chiêu đến bên giường ngồi xuống, xấu hổ khoác y phục vào, đột nhiên thấy Triển Chiêu nghiêng nghiêng tai hỏi: “Có phải có chuột ?”


      Thứ Bạch Ngọc Đường nghĩ tới trước tiên là bản thân mình, sau đó cảm giác Triển Chiêu phải đùa, nhìn nhìn chút, Thạch Đầu chớp chớp mắt — phải nó kêu.


      …” Bạch Ngọc Đường tựa hồ cũng nghe được thanh chi chi chít chít.


      “Hư.” Triển Chiêu nhíu mày, hỏi: “Tiếng gì vậy a?”


      Bạch Ngọc Đường còn buồn bực, liền nghe dưới lầu có tiếng thét chói tai. lập tức đến bên cửa sổ đẩy cửa ra nhìn xuống, nhíu mày…


      “A!” Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử đều giật nảy cái, đường người chạy tứ tán, cả đàn chuột nước xám đen hàng ngàn hàng vạn con ùn ùn chạy qua… Từ bờ bắc chạy đến phía nam.


      Lúc này, bỗng nghe có người la lớn: “Thủy thử xuất hà a[chuột nước chạy khỏi sông], đại nạn đến rồi, đại nạn đến rồi!”

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 6: Hầu nhi tinh


      Cảnh tượng hơn vạn con chuột ướt sũng chạy trải đầy mặt đường quả rất khó nhìn, Bạch Ngọc Đường ghét nhất là những thứ dơ bẩn, nhìn thấy lập tức nhíu mày.


      Tiểu Tứ Tử bị dọa sợ, Tiêu Lương vội vàng kéo lại ôm, để Tiểu Tứ Tử nhìn nữa.


      Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có phải là chuột ?”


      “n.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.


      Triển Chiêu cười mỉm mỉm: “Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận rồi a?”


      Bạch Ngọc Đường sửng sốt… Có chút vô lực, lúc này mà Triển Chiêu vẫn còn tâm trạng chọc ghẹo .


      “Cái gì là thủy thử xuất hà a?” Tiêu Lương hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường lắc đầu, chưa từng nghe qua.


      “Ta từng nghe cha qua.” Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu: “Thủy thử xuất hà[chuột nước ra sông], điểu bất quy sào[chim về tổ], quần xà xuất động[đàn rắn ra hang], kê thượng thụ[gà bay lên cây], đều là điềm báo sắp có đại nạn.”


      Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn lại… Lúc này, đàn chuột chạy qua, chít chít chạy ra xa, trong căn lầu gần đó lão đầu lớn tiếng bảo mọi người phải lưu ý cẩn thận.


      Bạch Ngọc Đường nhảy xuống, rơi ngay bên cạnh .


      Lão đầu vốn dĩ hoảng sợ , vừa quay đầu lại nhìn thấy bóng trắng, hoảng hồn thiếu chút nữa hét ra tiếng, sau đó nhìn lại mới thấy là công tử bạch y tuấn mĩ, mới lấy lại bình tĩnh.


      “Lão nhân gia, cái gì là thủy thử xuất hà?” Bạch Ngọc Đường hỏi.


      Lão đầu hít thở vài hơi, : “Người trẻ tuổi các ngươi chưa nghe qua cũng có gì lạ, phải là người địa phương sao?”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu.


      “Có thấy đám chuột vừa nãy ?” Lão hán chỉ đàn chuột chạy xa: “Chuột từ trong nước chạy ra chính là thủy thử.”


      Bạch Ngọc Đường có chút bực bội rồi: “Sao chuột lại chạy từ trong nước ra?”


      “Là như thế này, ra cũng phải chuột trong nước chạy ra, mà là chuột từ bốn phương tám hướng đều chạy từ trong hang ra nhảy vào sông, sau đó bơi tới bờ tụ tập lại, sau đó cùng chạy về hướng, cái này gọi là thủy thử xuất hà.” Lão nhân giải thích cho Bạch Ngọc Đường: “Chuyện này rất ít thấy, khi ta còn bé có thấy qua lần, đến mấy ngày sau hôm đó, trời nổ sấm liên tục, phía sau núi bị sụp hơn phân nửa.”


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn theo hướng ngón tay của lão đầu, quả nhiên, liền thấy ngọn núi xa xa sụp hết nửa, bây giờ trở thành cái núi hình sừng trâu rất lạ.


      “Ai, lát nữa xem thử Lưu chân nhân cái gì, mong đừng là Mã Phúc đại thần tức giận, đến lúc đó a, chỉ sợ cả huyện Cừ Sơn đều sụp hết!” xong vừa lầm bầm vừa bỏ .


      .


      .


      Bạch Ngọc Đường trở lại trong phòng, đem tình huống đại khái qua cho Triển Chiêu nghe lần.


      “Điềm báo có đại nạn?” Triển Chiêu cũng nhíu mày.


      “Cũng có thể là lừa gạt người nga.” Tiểu Tứ Tử thầm câu.


      “Sao lại vậy?” Bạch Ngọc Đường vươn tay đem Thạch Đầu còn cọ cọ bên ống quần của mình nhấc qua bên.


      “Trong thôn chúng ta trước đây có tên đạo sĩ lừa gạt tới, dùng dược dụ rắn ra khỏi hang, lừa mọi người là có đại nạn, để mọi người dâng bạc cho tiêu xài.”


      “Sau đó sao?” Triển Chiêu hỏi.


      “Đương nhiên là cha vạch mặt , sau đó bị người trong thôn đánh trận! Sau lại có lần thực sắp có bão, cha xem tinh tượng[nhìn sao] phát , liền báo tin cho mọi người biết lánh nạn, trong thôn tuy rằng nhiều nhà bị sụp, thế nhưng cả người lẫn vật ai thụ thương.”


      Triển Chiêu cười cười, trong cảm nhận của Tiểu Tứ Tử, cha vĩnh viễn là người thông minh nhất.


      “Ăn tối rồi xem Lưu chân nhân làm thế nào trừ hàng ma.” Bạch Ngọc Đường vừa vừa đứng lên, hỏi Triển Chiêu: “ ra ngoài ăn hay mua về?”


      “Ra ngoài ăn .” Triển Chiêu cũng đứng dậy: “Nhân tiện nghe ngóng hỏi thăm chút.”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, mọi người xuất môn, đến tửu lâu náo nhiệt nhất ở huyện Cừ Sơn ăn tối.


      .


      .


      Tòa tửu lâu này ở thành nam rất thú vị, tên là Phi Cáp Lâu, nghe bồ câu ở đây làm rất ngon. Bạch Ngọc Đường lên lầu hai gọi nhã gian.[cháu ăn toàn vô phòng VIP =..=]


      Hỏa kế đến dâng trà, thấy dưới lầu ầm ầm, dìu già dắt trẻ chạy đến bến đò.


      “Ai, đều là xem Lưu chân nhân cầu phúc rồi.” Hỏa kế lắc đầu: “ biết lần này tới lượt ai xui xẻo.”


      Triển Chiêu nghe hiểu, hỏi: “Lưu chân nhân là cầu phúc, sao lại có người xui xẻo?”


      “Khách quan ngài biết, ngài nghĩ xem, Mã Phúc đại tiên bao lâu mới phát tác lần, tất nhiên là do có người chọc trúng nó rồi, tìm được người đó, ném vào giữa sông, mọi chuyện liền xong xuôi rồi!” Hỏa kế cười hì hì rót trà cho mọi người, hỏi muốn ăn thứ gì.


      Bọn người Triển Chiêu còn chưa gọi món, nghe bàn bên cạnh có người hầm hừ kêu tiếng: “Hỏa kế! Sao lại có ai đến châm trà?”


      “Ôi chao.” Hỏa kế vội vàng đáp lời: “Gia ngài chờ chút, đến ngay đây, đủ người.”


      đủ người vậy sao lại để gia chờ, để bọn họ chờ?!”


      Triển Chiêu nghe người kia cực kì ngang ngược, thanh lại có chút quen tai. Tiểu Tứ Tử kéo kéo tay áo , thấp giọng : “Miêu Miêu, chính là người giả trang Bạch Bạch.”


      Triển Chiêu sửng sốt.


      Chỗ Bạch Ngọc Đường ngồi, nghiêng mặt qua chút là có thể thấy người ngồi bàn bên cạnh… bàn bốn người, bạch y nam tử kia, hai nương bạch y trẻ tuổi, còn có lão ông đầu tóc trắng xóa.


      Bọn người Triển Chiêu chẳng hề để ý tới bạch y nam nhân kia gây chuyện, gọi món ăn xong ngồi nhàn nhã ngồi chờ thức ăn.


      .


      .


      Rất nhanh, bồ câu được đưa lên, mọi người bắt đầu ăn cơm.


      Lúc này, lão nhân đầu bạc bàn bên cạnh quay đầu nhìn Triển Chiêu lát, đứng lên tới hỏi: “Vị công tử này, lão phu bắt mạch cho ngươi được ?”


      Triển Chiêu hơi sửng sốt, Bạch Ngọc Đường nâng mắt nhìn .


      Lão nhân xưng tên: “Tại hạ họ Phùng, tên là Phùng Bác Viễn.”


      Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nghe tên rồi đều cảm thấy kinh ngạc —— Quái y Phùng Bác Viễn?


      “Thiếu cung chủ nhà chúng ta mới vào giang hồ, nếu có chỗ mạo phạm, thỉnh hai vị thứ lỗi.” Lão đầu rất khách khí: “Đại cung chủ của ta xin thay mặt tạ lỗi.”


      “… Các ngươi là người của Nhị Nguyệt Cung?” Bạch Ngọc Đường hỏi.


      “Đúng vậy.” Lão đầu vừa vừa vươn tay, Triển Chiêu cũng tránh, để bắt mạch cho mình.


      Phùng Bác Viễn này giang hồ cũng có chút danh tiếng, là Tả hộ pháp của Nhị Nguyệt Cung, cũng xem như là thần y chỉ có điều tính tình cực kì cổ quái, muốn tìm xem bệnh chính là khó càng thêm khó.


      Bắt mạch cho Triển Chiêu rồi, lão đầu gật đầu: “Độc này cũng nguy hại lắm, dễ giải, chỉ là điều chế giải dược cần có thời gian.”


      Triển Chiêu cười mỉm: “Đa tạ Phùng lão, giải dược có hảo hữu giúp điều chế, việc gì.”


      “Nga… vậy tốt!” Lão đầu gật đầu, xoay người trở về bàn ăn, chợt nghe thấy vị Thiếu cung chủ kia dường như lầm bầm oán hận, dường như là bất mãn việc lão đầu tạ lỗi với bọ người Triển Chiêu.


      .


      .


      Tiêu Lương hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bạch đại ca, Nhị Nguyệt Cung là nơi nào?”


      “Nhị Nguyệt Cung là trong Giang hồ thập đại cung, thế lực trải rộng ở Trung Nguyên, bọn họ thờ Nhị Nguyệt Thần thờ Phật Tổ, cũng là môn phái dị thuật, Cung chủ là La Hoài Nguyệt.”


      “Đều là môn phái dị thuật a, bọn họ cũng đến bắt Mã Phúc sao?” Tiêu Lương lẩm bẩm.


      Tiểu Tứ Tử gặm bồ câu đột nhiên : “Miêu Miêu khóe miệng dính xì dầu.”


      Triển Chiêu ngơ ngác, kề qua: “Tiểu Tứ Tử, giúp ta lau.”


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm : “Với tới, Bạch Bạch lau !”


      Triển Chiêu có chút xấu hổ, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, thấy khóe miệng có dính tương, cũng có chút do dự biết có nên lau giúp .


      Triển Chiêu nghĩ trước mặt công chúng thế này, Bạch Ngọc Đường hẳn là giúp lau… Vậy tự liếm .


      đến cũng vừa khéo, Bạch Ngọc Đường vừa đưa tay qua muốn giúp Triển Chiêu lau vết tương bên khóe môi, ngón tay còn chưa chạm vào… Triển Chiêu vươn lưỡi liếm cái… Vừa hảo, liếm trúng ngón tay Bạch Ngọc Đường.


      “Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường rút tay về, ho khan tiếng, Triển Chiêu còn chưa biết có gì xảy ra, khi nãy mới liếm trúng cái gì rồi.


      ngón tay Bạch Ngọc Đường vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp cùng ướt át, nhàng lau lau, tay kia cầm chén lên uống trà, che giấu xấu hổ.


      Triển Chiêu lại liếm liếm hai cái, lại cùng tay lau lau, hỏi Tiểu Tứ Tử: “Còn có ?”


      Tiểu Tứ Tử cười hì hì lắc đầu: “ còn nữa!”


      Vốn dĩ bữa cơm bình thường, bây giờ có hương vị khác.


      Bạch Ngọc Đường cũng cảm giác được bồ câu mùi vị thế nào nữa, cảm giác ấm áp cùng ướt át đầu ngón tay vẫn còn đó.


      Triển Chiêu lại cảm thấy bồ câu rất ngon, chỉ là vẫn biết khi nãy mình liếm trúng cái gì rồi…


      .


      .


      Ăn xong, mọi người xuống lầu, theo dòng người đến hướng bến đò.


      Tiểu Tứ Tử thấy người đông, liền đẩy đẩy Triển Chiêu về phía Bạch Ngọc Đường: “Bạch Bạch nhìn kĩ Miêu Miêu nga, đừng làm mất.”


      Bạch Ngọc Đường thấy người phía trước quả ít, liền đến gần chút, tay choàng lên thắt lưng Triển Chiêu, cùng đến trước.


      tới, đột nhiên thấy phía trước mọi người đại loạn, xô đẩy nhau chạy về hai bên.


      “Làm sao rồi?” Triển Chiêu hiểu.


      “Khất cái.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Người đường thấy khất cái liền chạy tứ tán, giống như thấy quỷ.”


      Triển Chiêu ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, có lẽ đều bị Mã Phúc dọa sợ rồi.


      bao lâu, đoàn khất cái kia chạy đến bên cạnh Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, giơ chén bể lên ồn ào: “Gia cho tiền a.”


      Bạch Ngọc Đường lạnh mắt nhìn tên bên cạnh.


      Người nọ bị nhãn thần Bạch Ngọc Đường nhìn cho phát run, : “Ngươi hung dữ cái gì, được khi dễ kẻ yếu a, cẩn thận coi chừng Mã Phúc đại tiên thu ngươi.”


      Bạch Ngọc Đường cười nhạt tiếng, quan sát chút, thản nhiên : “Lần sau giả khất cái, nhớ phải đổi đôi giày cũ.”


      Xung ít người chuẩn bị lấy bạc, nghe Bạch Ngọc Đường đều ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy tên khất cái kia mang đôi giày mới —— là giả trang!


      Lúc này, bọn người Phùng Bác Viễn từ phía sau tới, vị Thiếu cung chủ kia thấy đoàn khất cái liền nhấc chân đá: “Bớt ở đây giả trang khất cái, ở đâu lại có khất cái mập như vậy!”


      Mấy tên khất cái này đúng là tiểu lưu manh địa phương giả trang, bọn họ bị đánh lập tức chạy tán loạn, trong miệng liên tục chửi bới, người Mã Phúc đại tiên thu thập tiếp theo chính là các ngươi… Nhưng người chạy sạch rồi, vẫn chưa thấy Thiếu cung chủ kia thất khiếu chảy máu.


      Người đường cũng bắt đầu bàn tán, từ sau khi thi thể ba tên khất cái kia bị mất, khất cái ở huyện Cừ Sơn liền trở thành nhân vật được người người sợ hãi. Hơn nữa sáng nay bộ khoái đánh khất cái bị Mã Phúc đại tiên bắt, đám khất cái càng sợ gì, mấy tên lưu manh phố còn đổi sang y phục rách nát giả làm khất cái, tới lui, cả huyện Cừ Sơn đâu cũng có thể thấy cảnh khất cái đuổi người, đòi cho bạc, cho bạc cho , ngươi còn dám đánh bọn .


      Vị Thiếu cung chủ kia tựa hồ là người rất thích gây náo động, cao giọng : “Các ngươi sợ cái gì? Mã Phúc dù lợi hại, có Nhị Nguyệt Cung ta đến bắt! Xem nó còn dám gây hại cho bách tính phương !” xong dẫn theo bọn người Phùng Bác Viễn đến bến đò.


      .


      .


      Triển Chiêu đưa tay sang bên trái: “Ai.”


      Phía bên phải, Bạch Ngọc Đường chọc chọc : “Ta ở bên này.”


      Hai tai Triển Chiêu ửng đỏ, ho khan tiếng, lại sang phía tay phải, còn vươn tay túm cái, thành công túm được luồng tóc đen trước ngực Bạch Ngọc Đường, sờ sờ đến gần kề vai vào.


      Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, chợt nghe Triển Chiêu hỏi bên tai: “Tên khất cái chết trước đây, là khất cái ít nhiều cũng có chút tin tức, sao lại biết thân phận bọn ?”


      Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chút, hỏi, nếu như Mã Phúc ở huyện Cừ Sơn có từ lâu, vậy người giả trang khất cái hẳn cũng chỉ là gần đây mới có a…


      “Đúng a!” Triển Chiêu bỗng chốc hiểu được: “Ba tên khất cái đó, rất có thể cũng phải khất cái , vì muốn kiếm ăn mới giả trang thành khất cái.”


      “Đám lưu manh khi nãy có khả năng biết.” Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu: “Ta xem, ngươi ở đây chờ, cẩn thận chút.”


      “Ai.” Triển Chiêu cũng muốn .


      “Lưu chân nhân đó sắp bắt rồi, chúng ta chia nhau ra xem.” Bạch Ngọc Đường xong, đưa mắt nhìn Tiêu Lương cái ý bảo hảo hảo trông chừng Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương gật đầu, Bạch Ngọc Đường theo mấy tên khất cái vừa bỏ chạy, vào ngõ .


      “Triển Chiêu lo lắng, nhưng lúc này, chợt nghe có ba tiếng “ ”, có người lớn giọng : “Các vị hương thân phụ lão, hôm nay, là ngày tế Mã Phúc đại tiên.”


      Đoàn người đường chen chúc xô đẩy đến bến đò.


      Triển Chiêu đứng tại chỗ mắt nhìn thấy, liền vươn tay ôm Tiểu Tứ Tử lên: “Tiểu Tứ Tử, cho ta nghe, xung quanh có cái gì?”


      Hỏi xong, nghe thấy trả lời, Triển Chiêu lại cảm giác có người kéo kéo vạt áo : “Miêu Miêu, ngươi bế hài tử nhà người khác làm gì?”


      Triển Chiêu sửng sốt, Tiêu Lương đứng bên cạnh cố nhịn cười, hài tử Triển Chiêu ôm lên là đứa bé tuổi cũng khác Tiểu Tứ Tử bao nhiêu, mặc y phục bằng vải thô, hơi gầy chút, cũng hơi đen chút.


      “Nga… Xin lỗi.” Triển Chiêu vẻ mặt xấu hổ, tâm may mà Bạch Ngọc Đường có ở đây, liền buông tiểu hài nhi xuống.


      Tiểu hài nhi kia cũng gì, cảm giác , Triển Chiêu nghi hoặc trong lòng, sao hài tử như vậy lại ra ngoài mình, bên người lại chẳng có ai cùng? Chẳng lẽ là nhà ở gần đây, chạy ra xem náo nhiệt sao?


      nghĩ ngợi, nghe thấy Lưu chân nhân đài bắt đầu niệm chú, đều là mấy câu tán tụng Mã Phúc đại tiên, ý bảo nó công chính liêm minh, bảo vệ bách tính ghét ác như thù…


      Triển Chiêu còn chăm chú nghe, tiểu hài nhi đứng bên cạnh đột nhiên trầm câu: “ chết !”


      Triển Chiêu sửng sốt.


      Cùng lúc, đoàn người bỗng dưng hỗn loạn… Tiếng niệm của Lưu chân nhân ngừng, đổi thành tiếng thét thất thanh từ trong đoàn người vây quanh, cùng tiếng bước chân của mọi người chạy tứ tán.


      Tiêu Lương vội vàng che chở Tiểu Tứ Tử, muốn kéo Triển Chiêu , Triển Chiêu muốn vươn tay kéo hài tử kia cùng chạy, thế nhưng tay vươn tới chỉ thấy khoảng … Hài tử thấy đâu nữa!


      “Tiểu Lương Tử… Hài tử khi nãy?” Triển Chiêu muốn hỏi, thế nhưng xung quanh người chen đông nghịt.


      “Xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu hiểu.


      “Triển đại ca, Lưu chân nhân ở đài thất khiếu chảy máu…” Tiêu Lương vừa che cho Tiểu Tứ Tử bị đoàn người điên cuồng chen trúng vừa : “Lưu chân nhân chết! Triển đại ca, chúng ta mau tìm chỗ tránh chút, người đông quá!”


      Tiêu Lương vừa dứt lời, liền thấy bên cạnh lóe lên bóng trắng, Bạch Ngọc Đường trở lại, hai lời, tay kéo Triển Chiêu ôm lấy tay bế Tiểu Tứ Tử thoát khỏi đoàn người, Tiêu Lương ngồi lưng Thạch Đầu cũng theo sát chạy ra… Bốn người vào trong mộ ngõ , tách khỏi đoàn người chạy loạn.


      .


      .


      “Hài tử kia đâu?” Triển Chiêu cảm thấy hài tử kia rất kì lạ, liền bảo Tiêu Lương tìm.


      Tiêu Lương nhìn quanh vòng, lắc đầu: “ thấy nữa… Có lẽ chạy rồi.”


      “Hài tử nào?” Bạch Ngọc Đường hiểu, thấy thần sắc Triển Chiêu lo lắng, hẳn là phát thứ gì.


      hài tử rất lạ, có thể nó biết gì đó.” Triển Chiêu xong liền hỏi Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử: “Có thấy hình dáng của nó ?” Tiểu Tứ Tử : “ giống con khỉ con, ta thấy có đuôi.”


      “Cái gì?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt.


      Triển Chiêu cũng có chút tin nổi… Có đuôi sao?!


      “Cẩn Nhi.” Tiêu Lương chăm chú nhìn Tiểu Tứ Tử: “ là có đuôi sao?”


      Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ chút, lại do dự: “ biết nữa, hình như có thấy, muốn nhìn lần nữa cả đám người xông tới, thấy đâu nữa.”


      nhìn lầm, đó chính là Tiểu Hầu Tử.”


      Ngay lúc đó, chợt nghe từ phía sau có người .


      ra trong ngõ còn có người, chính là ba tiểu lưu manh giả khất cái. Khi nãy Bạch Ngọc Đường đuổi theo bọn họ muốn hỏi, lại nghe thấy đoàn người rối loạn, vội vàng chạy đến cứu bọn Triển Chiêu. Ba tên tiểu lưu manh kia thấy có thể kiếm được bạc, liền chờ ở đây. Người thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi đầu.


      “Tiểu Hầu Nhi là quái thai, sinh ra có đuôi, sống cùng nương cạnh sông Y Thủy.” Tiểu lưu manh : “Nó rất kì lạ, để ý tới ai, cũng ai dám đến trêu chọc nó, có người nó là hầu tinh chuyển thế. Cũng có người , nó có nương cha, có thể là nương nó cùng tinh thủy quái gì đó sinh ra nó.”


      “Quỷ mới tin…” Tiểu lưu manh kia cười ác ý: “Trong sông Y Thủy đâu có cái gì thủy quái hầu tinh, chỉ có Mã Phúc đại tiên!”

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 7: Miêu dữ thử (mèo và chuột)


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu sau khi nghe chuyện về Tiểu Hầu Nhi muốn tìm nó chuyện chút, Triển Chiêu rất hoài nghi Tiểu Hầu Nhi có biết chút chuyện về Lưu chân nhân, đặc biệt là câu đầy oán hận “ chết !” của nó, thực nên xuất phát từ miệng hài tử như thế.


      Hỏi mấy tên tiểu lưu manh kia nơi ở của Tiểu Hầu Nhi, bọn họ là ở Vương gia thôn bên bờ sông Y Thủy, thôn trang đó cũng nhiều người, nhà bọn họ là căn xa nhất về phía nam. Dễ tìm, mảnh đất hoang lớn ở giữa có căn nhà , ngoài cửa còn có cỗ quan tài, là cỗ quan tài rỗng được vớt từ dưới sông lên, nhà Tiểu Hầu Nhi dùng để dựng nước dùng, thoáng nhìn có vẻ rất tà khí.


      Sau đó, Bạch Ngọc Đường còn hỏi thêm chút về chuyện của ba tên tiểu khất cái kia.


      Mấy tên lưu manh ban đầu có chút do dự.


      Bạch Ngọc Đường nhìn ra tình, lấy bạc ra: “ ra, ta với ai là do các ngươi .”


      Mấy tên lưu manh liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng chống lại được uy lực của đĩnh nguyên bảo lớn, thực ra.


      ra ba thiếu niên chết ngày ấy vốn dĩ cũng phải khất cái, mà là ba tiểu lưu manh giả trang thành khất cái muốn lừa tiền người khác, ở trong ngôi miếu hoang phía nam thành.


      “Ở trong ngôi miếu hoang?” Triển Chiêu có chút nghi hoặc: “ có nhà sao?”


      “Đều là hài tử cha nương, vùng nam thành có từ đường Mã Phúc, do người dân xây dựng cho Mã Phúc đại tiên. Vốn dĩ vẫn có người thắp hương đốt đèn, nhưng về sau vì nơi đó quá hoang vắng. Phía sau còn có loạn táng cương[bãi tha ma], người trong thành thường ngày ai dám tới, nhưng đối với hài tử nhà lại là nơi tốt, có thể an thân còn có thể kiếm tiền.”


      “Kiếm tiền?” Bạch Ngọc Đường hiểu.


      “Rất nhiều thi thể danh tính đều vứt vào loạn táng cương, tìm thử, ít nhiều gì cũng tìm được bảo bối thi thể người chết, nếu có, cắt tóc bán cũng đủ vài bữa cơm.”


      Manh mối hỏi được từ mấy tiểu lưu manh chỉ có như vậy, hỏi bọn vì sao thi thể biến mất, Huyện thái gia sao lại chết, thi thể ở đâu, bọn đều ai biết.


      .


      .


      Bạch Ngọc Đường thưởng cho bọn họ, quay đầu bàn bạc với Triển Chiêu, chỗ nào tìm?


      “Lúc này trời tối rồi phải ?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường nhìn sắc trời chút: “Cũng gần vậy rồi.”


      “Ngày mai chúng ta hẵng tới nhà của Tiểu Hầu Nhi, tốt nhất là có thể chuyện với nó, bằng trước tiên đến miếu Mã Phúc?” Triển Chiêu đề nghị.


      Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng được, liền đật đầu đồng ý.


      Hai người dẫn Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương về khách điếm trước, để hai tiểu hài nhi ở lại nghỉ ngơi. Dù sau nửa đêm dẫn theo hài tử đến loạn táng cương cũng tốt.


      An bài mọi thỏa đáng rồi, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu xuất môn, đến bờ sông Y Thủy.


      .


      .


      “Nếu Công Tôn ở đây tốt rồi, để kiểm nghiệm thi thể của Lưu chân nhân.” Triển Chiêu lẩm bẩm: “Xem thử Mã Phúc rốt cuộc là làm thế nào giết người.”


      “Người chết vì thất khiếu chảy máu nhiều, đa phần là trúng độc, nhưng lý nào ngỗ tác địa phương[người khám nghiệm tử thi] lại tìm ra.”


      phải là chết rồi sao.” Triển Chiêu cười: “Ta nghĩ, những ngỗ tác khác đều dám nhìn tới mấy thi thể đó nữa.”


      như vậy, trước hết chết vài người của nha môn, đúng là rất có tác dụng uy hiếp.” Bạch Ngọc Đường ngửa mặt nhìn sắc trời chút… Lúc này đêm tới, mây mù giăng kín, trăng non bị mây mờ che khuất như như .


      Trấn như thế này lúc đêm về lạnh lẽo vắng vẻ, cực kì u.


      có ánh trăng?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.


      Bạch Ngọc Đường nhướng mày, có chút kinh ngạc nhìn Triển Chiêu.


      Triển Chiêu chỉ là cười cười: “Ta nhìn thấy, nhưng có thể cảm thấy, đêm nay đặc biệt tối, chút ánh sáng cũng có.”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, trong lá thư Công Tôn viết trước đây cũng , Triển Chiêu bị thương nặng, chỉ là tạm thời mù. cách khác, mục đích của Triển Hạo là khiến Triển Chiêu tạm thời nhìn thấy, cũng phải muốn đả thương … Vì sao phải khiến người tạm thời nhìn được? Có mục đích gì?


      .


      .


      Mã Phúc từ đường ở thành nam, mà lúc này bọn Bạch Ngọc Đường ở thành bắc, phải qua sông mới đến được.


      Đến bên bờ sông Y Thủy, phát thuyền đều buộc ở bến đò, thuyền ai. Trong căn lều có ánh đèn, bên trong mờ hồ truyền ra tiếng .


      “Có lẽ người chèo thuyền nghỉ ngơi ở đó.” Bạch Ngọc Đường dẫn theo Triển Chiêu đến đó, xa, liền nghe có thanh người , còn là tiếng của nương: “Ai nha, chúng ta cũng phải cho ngươi bạc, phải gấp, đại ca ngươi làm ơn giúp đưa chúng ta qua sông !”


      Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày, thanh quen tai a…


      “Dường như là nương gặp lúc vào thành.” Triển Chiêu nhìn thấy, nhưng thanh nhớ .


      đến trước căn lều nhìn thử, quả nhiên, Tam Phượng Tứ Phượng đeo bao hành lý đứng bên cạnh bàn, năm ba đại hán ngồi bên bàn, có người ăn mì có người uống trà.


      Dường như là hai nương muốn mọi người giúp đưa qua sông, nhưng người chèo thuyền chịu .


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhấc rèm cửa lên tiến vào, Bạch Ngọc Đường câu: “Nhà đò, mướn thuyền qua sông.”


      “Ách…”


      Mấy người chèo thuyền kia ban đầu thấy Tam Phượng Tứ Phượng hai người nha đầu cũng để ý, nghĩ đuổi là xong, nhưng bầy giờ lại thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng muốn qua sông, có vẻ hơi khó xử.


      “Hai vị công tử, thuyền của chúng ta buổi tối qua sông Y Thủy, đây là quy củ.” Tiểu nhị kiên nhẫn với Bạch Ngọc Đường: “Buổi tối nếu Mã Phúc đại tiên thấy thuyền, lật thuyền chúng ta.”


      Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng nhịn được nhíu mày


      “Trước đây các ngươi có từng bị Mã Phúc lật thuyền chưa?” Tứ Phượng bất mãn: “Hay chỉ là lấy lệ với chúng ta?!”


      phải…” Mấy người chèo thuyền cũng có cách nào: “ dám, chứ lẽ nào có bạc còn chê sao?!”


      Bạch Ngọc Đường thấy mấy người chèo thuyền đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, xem ra là có kiêng kị, suy nghĩ chút, trọng thưởng chi hạ hữu dũng phu[thưởng lớn có người dũng cảm], nếu được cũng đành phải chờ đến sáng mai.


      Nghĩ xong, lấy ra tấm ngân phiếu, đưa cho nhà đò: “ ?”


      Mấy người chèo thuyền nhìn tấm ngân phiếu đến mắt cũng đỏ lên, cũng có chút do dự, đây đó liếc mắt nhìn nhau.


      “Nương a, xanh tử đảm đại ngạ tử đảm tiểu[gan lớn no bụng nhát gan chết đói]!” Lúc này, hán tử da ngăm đem thân hình rắc chắc đứng lên, với Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đưa ngân phiếu cho ta, ta đem về nhà đưa cho nương đám nhà ta, sau đó đưa các ngươi qua sông, có chết cũng đáng! Đám hài tử phải khốn cùng như ta.”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, đưa ngân phiếu cho : “ để ngươi chết.”


      “Được.” Người nọ nhận tiền, quay sang với mấy người huynh đệ, vạn nhất ta trở về, giúp ta chiếu cố người nhà.


      Mấy người chèo thuyền đều gật đầu đáp ứng.


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ra khỏi lều đến bến đò chờ.


      .


      .


      Hán tử kia rất có chữ tín, nhà ở cũng xa, trở về đưa ngân phiếu cho người nhà rồi liền ra bến đò chống thuyền ra.


      Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu cùng lên thuyền, Tam Phượng Tứ Phượng cũng muốn nhảy lên.


      “Ai!” Nhà đò nhìn hai nha đầu: “Sao hai ngươi cũng lên?”


      Tứ Phượng khẽ: “ cùng nhau!”


      Nhà đò nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chút, hai người đều lời nào, cũng ngăn cản.


      Tam Phượng Tứ Phượng vội vã lên thuyền, nhà đò cũng gì nữa, chống thuyền rời bờ, chèo sang hướng bờ bên kia.


      .


      .


      Hỏa kế đứng ở đuôi thuyền cẩn thận khua mái chèo, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đứng bên cạnh , bảo đảm nếu có vật gì nhảy lên, cũng có thể đao giải quyết.


      Tam Phượng Tứ Phượng ngồi thuyền, hiếu kì nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, suy đoán thân phận hai người bọn họ.


      Triển Chiêu hỏi người chèo thuyền: “Vị đại ca này xưng hô thế nào?”


      “Nga, gọi Lão Tứ là được rồi!” Người chèo thuyền cười cười: “Công tử, các ngươi nửa đêm qua sông Y Thủy, có việc muốn đến nam thành a?”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi: “Truyền thuyết về Mã Phúc có bao lâu rồi?”


      “Oa… rất lâu rồi.” Lão Tứ thở dài: “Ta nghe gia gia của ta kể, gia gia của ta là nghe gia gia của kể.”


      “Nhiều người có Mã Phúc như vậy, các ngươi từng gặp qua chưa?” Triển Chiêu cười hỏi.


      “Làm sao có thể a.” Lão Tứ lắc đầu: “Vị công tử này, ta dối gạt các ngươi, chúng ta nhiều người, đều thể nào tin được… Sông Y Thủy trước nay rất yên bình. Chỉ năm nay a, biết là ai đắc tội Mã Phúc gia gia, làm xảy ra nhiều chuyện như vậy.”


      “Xảy ra những chuyện gì?”


      Lão Tứ nghe Triển Chiêu hỏi, liền đem quái mấy ngày nay kể qua lượt, cũng xem như chuyện cho thêm can đảm.


      .


      .


      Bạch Ngọc Đường ngồi ở đầu thuyền, ánh mắt chú ý tới đoàn cỏ dại trôi qua, quây thành từng đoàn rải rác, muốn nhìn kĩ hơn.


      “Công tử, đó là chuột.” Lão Tứ ý bảo Bạch Ngọc Đường đừng nhìn nữa, rất bẩn.


      “Sao lại nhiều chuột chết như vậy?” Bạch Ngọc Đường thoáng nghĩ tới đàn chuột cuồn cuộn chạy qua thành khi chiều.


      “Đám chuột này biết là phát điên cái gì, buổi chiều bỗng dưng từ trong Y Thủy đồng loạt nhảy ra, sau đó chạy như điên khắp thành, sau đó lại nhảy về trong sông Y Thủy, chết đuối rất nhiều… Đến lúc trời chạng vạng kết thành mảng lớn. Quan phủ dự định sáng sớm mai cho người vớt lên đốt, bằng sợ có bệnh dịch.”


      , Bạch Ngọc Đường bỗng cảm giác Triển Chiêu nhàng kéo vạt áo của cái.


      Triển Chiêu chỉ chỉ vào tai.


      Lão Tứ kia còn muốn , liền thấy Bạch Ngọc Đường khoát tay ý bảo im lặng.


      Lão Tứ ngây ngẩn cả người.


      Cùng lúc đó, chợt nghe thấy trong tiếng nước rào rào, dường như có thanh khác…


      Còn chưa hiểu được là có chuyện gì, Lão Tứ chỉ kịp thấy Bạch Ngọc Đường vươn tay chụp lấy tay áo của kéo mạnh về sau… chậm mà xảy ra nhanh, Lão Tứ vừa lảo đảo ngã xuống đuôi thuyền, liền nghe thấy tiếng “Ào” lớn.


      cái gì đó rất lớn phá nước mà ra…


      “A!” Tứ Phượng thấy được con cá lớn từ trong nước nhảy ra, miệng há to đớp người, nếu phải người chèo thuyền được Bạch Ngọc Đường kéo lại, chắc chắn bị cắn trúng.


      Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy con cá lớn kia cũng liền chau mày.


      Thứ này nhìn như cá, nhưng thân to mọng, miệng đầy răng nanh, thân trơn nhớt tựa hồ còn có hoa văn da hổ. lưng là chiếc vây giống như cây quạt.


      “Ngọc Đường, cúi đầu…”


      Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp xác định là thứ đó rốt cuộc có phải cá , nghe thanh của Triển Chiêu từ phía sau truyền đến. liền cảm giác được từ phía sau có luồng hàn khí nhàn nhạt đánh tới… Hàn khí băng lãnh như thế này chỉ có thanh Cự Khuyết của Triển Chiêu mới có thể tỏa ra được, lập tức cúi thấp người.


      Tam Phượng Tứ Phượng chỉ thấy Triển Chiêu vươn tay ra sau lưng nắm lấy thanh dài được dùng vải bố bao lại, lúc này, vải bố lam sắc mở ra, để lộ ra thanh cổ kiếm hắc sắc, Triển Chiêu rút kiếm…


      Hàn quang lên, Cự Khuyết phá vẽ vòng trung, thanh như rồng gầm thực gây kinh sợ.


      Bạch quang lướt qua, liền nghe “Xoạt” tiếng, là thanh da thịt bị lưỡi dao sắc chém rách, ràng ràng.


      thân con cá lớn xuất vết thương lớn, “Ầm” tiếng… Văng ra mép thuyền, chậm rãi chìm vào trong sông, sùng sục sùng sục bốc lên chuỗi bọt máu.


      Bạch Ngọc Đường đứng thẳng dậy, đưa tay, đón được lọn tóc đen nhàng đáp xuống, quay đầu lại liếc mắt nhìn Triển Chiêu.


      Triển Chiêu phất tay xuống cái… Huyết châu Cự Khuyết vung vào trong nước, “Xoạt” tiếng bảo kiếm hoàn sao[bảo kiếm vào vỏ], Triển Chiêu nghiêng nghiêng đầu, tiếng: “Xin lỗi.”


      Bạch Ngọc Đường ném tóc, nhàn nhạt trả lời câu: “Ngươi vừa gọi ta cái gì?”


      “Ách… Triển Chiêu chớp mắt mấy cái: “Khi nãy ta có gọi ngươi sao, ta cá a! Cúi đầu.”


      Bạch Ngọc Đường lắc đầu, vươn tay nâng Lão Tứ nhìn đến choáng váng dậy: “ có việc gì chứ?”


      “…”


      Lão Tứ mất lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại: “Nương… Nương a! Các ngươi, các ngươi khi nãy chém trúng Mã Phúc đại tiên rồi?”


      “Chỉ là con cá thôi.” Bạch Ngọc Đường với Lão Tứ: “Tiếp tục chèo thuyền .”


      “Nga…” Lão Tứ nơm nớp lo sợ tiếp tục chèo thuyền, lần này, ngoại trừ đàn chuột chết, còn phát thứ gì khác.


      Thuyền đến bên bờ, Bạch Ngọc Đường lại thưởng cho Lão Tứ ít bạc, bảo tìm khách điếm nghỉ đêm, sáng mai chèo thuyền về an toàn hơn.


      Lão Tứ mừng rỡ cười toe toét, cầm bạc lên trấn tìm khách điếm, trước khi , còn cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đường đến Mã Phúc từ đường.


      Tam Phượng Tứ Phượng tựa hồ có việc phải gấp, câu tạ ơn với hai người liền vội vã .


      .


      .


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo lời Lão Tứ , đến ngọn núi cách đó xa, từ xa xa thấy được từ đường như như .


      “Khi nãy là thứ gì?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường tả lại cho hình dạng con cá kia.


      phải Mã Phúc cũng có vằn hổ sao? Chẳng lẽ là nhìn lầm quái ngư đó thành Mã Phúc đại tiên?”


      “Cũng tám chín phần là thế.” Bạch Ngọc Đường cúi đầu, thấy phía trước có viên đá lớn, muốn cho Triển Chiêu, lại chợt nghe bụi cỏ ven đường có thanh .


      sửng sốt, Triển Chiêu vấp, ngã về phía trước.


      Bạch Ngọc Đường vội vàng lên đỡ lấy… Đỡ rất là vừa vặn.


      Cùng lúc đó, con mèo hoang từ trong bụi cỏ chạy ra, miệng ngậm con chuột, thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liền hoảng sợ, ngơ ngác đứng giữa đường, đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm hai người.


      có việc gì chứ?” Bạch Ngọc Đường đỡ lấy Triển Chiêu hỏi.


      .” Triển Chiêu có chút xấu hổ, đứng vững lại vừa định , chợt nghe thấy tiếng mèo kêu rất thảm thiết.


      Lúc này là hơn nửa đêm, tiếng mèo kêu có vẻ đặc biệt thê lương cũng dị thường đáng sợ.


      Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, liền thấy con mèo kia nằm thẳng mặt đất.


      “Chuyện gì vậy?” Triển Chiêu nghe thấy thanh hỏi.


      Bạch Ngọc Đường kéo tới vào bước, lấy hỏa hạp ra đốt lên, ngồi xuống quan sát… Con mèo hoang kia miệng cắn con chuột chết, cứng ngắt, thất khiếu chảy máu.


      Triển Chiêu chọc chọc vai Bạch Ngọc Đường: “Chuyện gì vậy?”


      Bạch Ngọc Đường đứng lên: “Mèo chết rồi… Hình như trong con chuột chết có độc.”


      “Ai…” Triển Chiêu thở dài.


      Bạch Ngọc Đường quay lại, xoay mặt nhìn , khó hiểu biết thở dài cái gì.


      Triển Chiêu cong ngón tay gãi gãi cằm, : “Mèo chuột đúng là oan gia, chết cũng cùng nơi.”


      Bạch Ngọc Đường ho khan tiếng.


      Triển Chiêu chớp mắt mấy cái: “Con chuột đó màu gì?”


      Bạch Ngọc Đường nhìn trời, cất hỏa hạp, kéo cổ tay : “ thôi…”

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 8: Từ đường ánh nguyệt (trăng rọi từ đường)


      Con mèo chết kia khiến cho bầu khí đường tăng thêm chút quỷ dị.


      Bạch Ngọc Đường kéo tay Triển Chiêu tới trước, chỉ cảm thấy càng càng tối, có chút khó hiểu.


      “Sao lại tối như vậy?” Bạch Ngọc Đường nhịn được nhíu mày, cũng phải chưa từng xuất môn ban đêm, nhưng dù có trăng, cũng tối đến như vậy.


      “Gió cũng .” Triển Chiêu đột nhiên : “Vùng này có vẻ như mây rất dày?”


      “n.” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Từ đường ở ngay phía trước.”


      “Nga… Bạch huynh.” Triển Chiêu đột nhiên gọi Bạch Ngọc Đường tiếng.


      Bạch Ngọc Đường dừng bước lại nhìn .


      ra ta có thể tự .” Triển Chiêu giật giật tay, Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, cổ tay còn nằm tay lòng bàn tay mình. Buông tay, bầu khí có chút xấu hổ.


      Triển Chiêu tới bước, cảm thấy vai sánh vai rồi, mới : “Có hố hay đá cuội nhớ gọi ta nga.”


      “Ách, hảo.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng Triển Chiêu song song tới phía trước, đặc biệt chú ý đến đường lộ dưới chân Triển Chiêu có bằng phẳng … Xem ra Triển Chiêu cũng mấy thích cảm giác được người khác chiếu cố.


      đường tuy rằng có chút quỷ dị, nhưng cũng xảy ra thêm chuyện gì, hai người thuận lợi lên núi.


      .


      .


      Mã Phúc Từ đường quả rất hoang phế, ngọn đèn cũng có, Bạch Ngọc Đường nghe nghe, có tiếng người.


      có ai sao.” Triển Chiêu có chút thất vọng: “Còn tưởng là có vài tiểu lưu manh ở đây.”


      “Có thể là dám ở nữa.” Bạch Ngọc Đường lấy hỏa tập ra, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn quanh chút.


      Bên trong Từ đường có chút u, đặc biệt là trong đại điện nơi có pho tượng Mã Phúc bất nhân bất quỷ.


      mặt đất còn tàn tích đống lửa tắt, xem ra trước đây quả có người ở đây, có lẽ là mấy hài tử lang thang.


      “Có lẽ gần đây có ai tới.” Triển Chiêu , ngửi ngửi xung quanh, “Có ngửi thấy mùi thịt thối rửa ?”


      “Ta ngửi thấy rất nhiều mùi.” Bạch Ngọc Đường cau mày : “Còn có mùi xác người.”


      “Chắc là từ loạn táng cương phía sau truyền đến.” Triển Chiêu , vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường: “Chúng ta xem?”


      Bạch Ngọc Đường nhịn được nhíu mày: “Xem loạn táng cương?”


      Triển Chiêu cười: “ biết quanh đây có người , trước tiên xem vòng trong miếu .”


      Bạch Ngọc Đường tìm nơi tương đối khô ráo trong miếu, đốt lửa… Bốn phía lập tức sáng lên. Nhìn khắp xung quanh, có gì kì lạ, tường tróc ít, biết có phải do đám hài tử nghịch phá, tường rất nhiều hình vẽ loạn thất bát tao…


      Bạch Ngọc Đường chậm rãi tới, nhìn hình vẽ, ban đầu nghĩ chỉ là tùy tiện vẽ bậy, nhưng nhìn kĩ: “Rất giống hình vẽ đầu giường đại ca ngươi.”


      Triển Chiêu nghe xong lập tức sửng sốt: “Có ?”


      Lấy bức họa Tiểu Tứ Tử vẽ lại ra so sánh, Bạch Ngọc Đường gật đầu: “ đầu giường, là phần của bức vẽ tường.”


      Chân tường có rất nhiều cành cây cháy đen… tường còn có dấu tay đen tuyền, hiển nhiên, những thứ này là do đám hài tử bôi lên.


      “Đám hài tử này có khả năng ở trong phòng chữ thiên, như vậy, là đại ca tới đây?” Triển Chiêu thu được đầu mối, sờ sờ qua.


      Bạch Ngọc Đường vội bước tới: “Ngươi muốn đâu?”


      Triển Chiêu nắm lấy lọn tóc trước ngực Bạch Ngọc Đường: “Tìm ngươi a.”


      Bạch Ngọc Đường rút tóc lại, khoát tay lên vai mình: “Ngươi muốn xem thử xung quanh còn đầu mối nào do đại ca ngươi lưu lại ?”


      Triển Chiêu gật đầu: “Quả nhiên là tri kỉ a.”


      Bạch Ngọc Đường nghe được tiếng “Tri kỉ”, hiểu sao có chút bối rối. Đảo mắt, thấy án thờ có cái giác cắm nến, bên còn có nửa cây nến chưa đốt hết.


      Cầm lấy giá nến, định cúi người châm lên, Bạch Ngọc Đường lại phát vài thứ…


      “Ở đây có vài đoạn xương.”


      “Xương gì?”


      “Rất rất ngắn?” Vừa , Bạch Ngọc Đường vừa dùng cành cây gạt đống lửa, tìm ra mảnh da chuột bị đốt trụi.


      “Là chuột.”


      “Nga.” Triển Chiêu gật đầu: “Có lẽ mấy tiểu hài nhi có gì ăn nên bắt chuột làm điểm tâm.”


      Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, buông củi lửa xuống, đứng lên: “Nhưng khi nãy mèo ăn chuột, chết.”


      “Hài tử cũng chết… phải sao?” Triển Chiêu hỏi lại.


      Hai người trong phút chốc bỗng cảm thấy nghi hoặc.


      .


      .


      lúc lâu sau, Triển Chiêu đột nhiên : “Đúng rồi, ta phát việc.”


      Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn : “Cái gì?”


      Triển Chiêu nhàng lấy tay gõ cằm, : “Ta phát lúc ngươi chuyện với ta, gọi tên ta.”


      Triển Chiêu đột nhiên câu như vậy, Bạch Ngọc Đường trong lúc nhất thời thể trả lời.


      “Lúc mới quen biết, ngươi chuyện với ta. Sau đó quen thuộc hơn chút, mở miệng cũng chỉ ‘ai’ ‘uy’, tại chỉ thẳng.”


      Bạch Ngọc Đường ngơ ngẩn, suy nghĩ chút ——- hình như đúng như vậy…


      “Ngươi xem, Triệu Phổ ngươi trực tiếp gọi là Triệu Phổ, còn Công Tôn, gọi Công Tôn, Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử, ảnh vệ, Vương Triều Mã Hán ai ngươi cũng gọi, chỉ gọi ta.” Triển Chiêu nghiêm túc hỏi: “Tên của ta rất khó nghe sao?”


      Bạch Ngọc Đường cũng hiểu sao Triển Chiêu đột nhiên Triển Chiêu lại để tâm đến vấn đề này… Nhưng mà lại, tên của Triển Chiêu đúng là gọi được. Mình cũng có ít bằng hữu giang hồ, Triển Chiêu xem như là người đặc biệt nhất. Trực tiếp gọi Triển Chiêu , có vẻ rất xa lạ, gọi Triển huynh? Có chút kì dị, giống như mình cũng thích gọi mình là Bạch huynh. Nếu có ba chữ còn có thể gọi tên, nhưng chỉ hai chữ, cũng thể thuận miệng gọi tiếng “Chiêu”…


      Bạch Ngọc Đường vừa nghĩ tới chữ “Chiêu”, vô ý thức run lên cái.


      “n?” Triển Chiêu kề sát lại chút, tuy rằng nhìn thấy, thế nhưng có thể tưởng tượng ra biểu tình tại của Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường xoay mặt, thấy thần tình tự tiếu phi tiếu của Triển Chiêu, liền chọc ghẹo mình, vẻ mặt này…


      Bạch Ngọc Đường đột nhiên há mồm, câu: “Miêu…”


      “Lại có miêu?”, Triển Chiêu nghi hoặc, nghiêng tai nghe ngóng, tâm lý nào a, có mèo hẳn là mình phải nghe được thanh chứ.


      Khóe miệng Bạch Ngọc Đường nhếch lên: “Triển tiểu miêu.”





      Trong đại điện thoáng chốc lặng thinh.


      “A…”


      Triển Chiêu có lẽ là phát ngốc đến quên thở luôn, vừa định , lại nghe thấy ngoài miếu truyền đến… Hừ hừ…


      Trong đại điện u, đột nhiên truyền đến tiếng dã thú thở dốc, khiến người rét mà run.


      Bạch Ngọc Đường cũng bỏ xuống tâm tư vui đùa, xoay người định ra ngoài, nhưng nghĩ nghĩ liền quay lại kéo Triển Chiêu cùng .


      .


      .


      Ra khỏi đại điện… Nương theo ánh sáng ngọn nến quan sát khung cảnh xung quanh.


      Sườn núi hoang vắng u, cách đó xa có hai điểm lục quang. Lần này phải miêu, thứ kia to hơn miêu, là con chó hoang.


      Con chó kia thấy có người ra, liền bỏ chạy.


      “Là chó sao?” Triển Chiêu hỏi.


      nhìn lắm, qua xem thử.” xong, Bạch Ngọc Đường tay cầm nến, tay kéo Triển Chiêu đến phía sau từ đường.


      Ngoài dự liệu của hai người, phía sau còn có cái sân , tường bao sụp hơn phân nửa, bên kia bức tường là sườn dốc, nhìn về phía xa còn có thể thấy rất nhiều cho hoang kiếm ăn, xem ra đây chính là loạn táng cương.


      “Ta nghe có tiếng nước.” Triển Chiêu mở miệng.


      “n.” Bạch Ngọc Đường nhìn vào trong sân: “Bên trong có cái ao, cũng khá lớn…”


      , Bạch Ngọc Đường bỗng ngưng bặt.


      Triển Chiêu cũng nghe được trong tiếng nước vang lên tiếng “Rào”, dường như có vật gì rơi xuống nước.


      “Tiếng gì vậy?”


      thấy .” Bạch Ngọc Đường giọng : “Trong nước dường như có gì đó, .”


      “Cá lớn?”


      “Là đuôi cá… Nhưng mà hình như ta còn nhìn thấy tóc.” Bạch Ngọc Đường ngơ ngác đứng tại chỗ, khi nãy trong phút chốc, thứ ở trong ao hình như là —— đầu người thân cá.


      “Tóc?” Triển Chiêu hiểu.


      Bạch Ngọc Đường kéo vào trong sân, tới cạnh ao nước nhìn.


      Trong ao nổi lên vài đợt bong bóng… Mặt nước ràng vừa bị lay động, vẫn còn mấy vòng gợn sóng. Rất nhanh, mặt nước tĩnh lặng trở lại, tiếng nước cũng còn, mặt nước đen kịt, phản chiếu lại vầng trăng tròn.


      Bạch Ngọc Đường nhìn lúc lâu, hỏi: “Miêu… Hôm nay ngày mấy?”


      Triển Chiêu nghe tiếng “Miêu”, mí mắt giật giật, giận dỗi : “Đầu tháng a.”


      “Khi nãy ta có với ngươi hôm nay trăng khuyết?”


      “n, trăng non, sao vậy?” Triển Chiêu nghe ra trong thanh Bạch Ngọc Đường có chút kì lạ.


      “Vì sao phản chiếu trong nước là trăng tròn?” Bạch Ngọc Đường ra những lời này cũng có chút tin lời mình.





      Triển Chiêu trầm mặc lát, : “Ánh trăng khi dễ người nhìn thấy đó.”


      “Khụ khụ…”


      Bạch Ngọc Đường tự sặc nước bọt, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, quay đầu nhìn lại, ánh trăng trong nước, còn nữa. Nhịn được lắc lắc đầu —— thấy ảo giác rồi sao?!


      .


      .


      Hai người đứng bên bờ ao ít nhất nửa canh giờ, nhưng mặt nước vẫn là sâu đen tĩnh lặng… Lúc này, trời cũng tối. Giữa màn đêm tĩnh mịch, từ loạn táng cương truyền tiếng “Răng rắc răng rắc” nho , cũng biết là do chó hoang nhai xương, hay người chết nghiến răng.


      “Lúc như thế này mà nhìn thấy…”


      lúc lâu, Triển Chiêu đột nhiên mở miệng đánh vỡ im lặng: “…đặc biệt kích thích!”


      Bạch Ngọc Đường bị chọc bật cười, bầu khí cũng còn quỷ dị như vừa nãy: “Vào đại điện thôi, vẽ lại hình tường, xem có tìm được đầu mối gì . Còn xung quanh, chờ trời sáng rồi tiếp tục.”


      “n.” Triển Chiêu gật đầu. Hai người xoay lại vào đại điện.


      Hai người khỏi sân rồi… Nước ao bỗng xao động , giữa ao, đầu tóc đen tuyền, chậm rãi nhô lên.


      ….


      .


      .


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vào tiền điện, lửa cháy sáng bừng, có ánh sáng khiến cho cảnh vật còn u như khi nãy.


      Bạch Ngọc Đường ấn Triển Chiêu ngồi xuống tấm đệm cói, mình lấy giấy bút tùy thân mang theo ra, vẽ lại hình tường.


      Bốn phía lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng tiếng bút sàn sạt.


      Triển Chiêu chống cằm ngồi đệm cói, trong đầu suy nghĩ miên man… Bạch Ngọc Đường giỏi công phu, hiếm có chính là tài văn cũng rất tốt, tinh thông cầm kỳ thư họa. Như lời Công Tôn , dù là có võ công, đem Bạch Ngọc Đường ném vào giữa đám văn nhân, cũng là nhân tài kiệt xuất.


      Nghĩ tới đây, Triển Chiêu nhịn được chậc chậc hai tiếng.


      Bạch Ngọc Đường nghe thấy, hỏi: “Sao vậy?”


      “n…” Triển Chiêu suy nghĩ chút, : “Sau này, ngươi cứ gọi ta là uy hay ai .”


      Bạch Ngọc Đường gì, khóe môi nhếch lên.


      .


      .


      Qua lúc lâu, khi phía chân xuất tia sáng, Bạch Ngọc Đường mới vẽ xong hình tường. Gấp giấy lại tới bên cạnh Triển Chiêu ngồi xuống, thở phào nhõm.


      Triển Chiêu nhắm mắt lại, tay gác đầu gối, tựa hồ nghỉ ngơi.


      Bạch Ngọc Đường mở miệng: “Lo lắng ca ca ngươi?”


      “n.”


      Triển Chiêu gật đầu, hỏi: “Ngươi có giao hảo tốt với tiểu hài tử ?”


      Bạch Ngọc Đường suy nghĩ chút: “Ngươi thử xem?”


      “Với nữ hài tử có lẽ giao hảo tốt…” Triển Chiêu tự tiếu phi tiếu trả lời.


      Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Sao lại hỏi ta chuyện này?”


      lát nữa gặp Tiểu Hầu Nhi… Có thể nó để ý tới chúng ta.” Triển Chiêu : “Những tiểu hài tử bị khi dễ từ như thế, thường tin người ngoài.”


      Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn Triển Chiêu: “Cảnh ngộ rất giống ca ca ngươi khi còn bé?”


      “Có lẽ là còn thê thảm hơn ca ca ta.” Triển Chiêu đổi tay chống: “Ca ca ta ít nhất có đuôi.”


      Bạch Ngọc Đường từ được các ca ca bảo vệ mà lớn, loại cảm giác này chưa từng trải qua, nhưng ít nhất cũng có thể hiểu, ngưỡng mặt lên, đường nhìn lại bị xà ngang đỉnh thu hút. Nhìn lúc, cũng được là vì sao… Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên cảm thấy cái xà ngang đó có gì đúng, cong xuống bên dưới, hề thẳng.


      “Cái này cho ngươi.” Triển Chiêu lấy lệnh bài Khai Phong Phủ bên hông ra đưa cho Bạch Ngọc Đường: “Ta muốn đến Huyện nha, chúng ta xem thử thi thể của Lưu chân nhân, ngươi giả làm ta .”


      Triển Chiêu xong nhưng vẫn chưa nghe thấy Bạch Ngọc Đường trả lời, có chút buồn bực: “Bạch huynh?”


      “n.” Bạch Ngọc Đường phục hồi tinh thần.


      “Làm sao vậy?”


      “Hình như…” Bạch Ngọc Đường đứng lên, nhún người nhảy lên xà ngang.


      Triển Chiêu nghe được động tĩnh cũng đứng lên, lâu sau, Bạch Ngọc Đường nhảy xuống: “Xem ra, chúng ta nên Huyện nha.”


      Triển Chiêu hiểu.


      Bạch Ngọc Đường thoáng nhìn lên thanh xà: “Ta biết thi thể ba tên khất cái ở đâu rồi!”





      .


      .


      lúc lâu sau, trời sáng .


      Sáng sớm, khi bộ khoái Lương Báo thức dậy, thấy đầu giường có phong thư, chỉ có câu — thi thể ở xà ngang trong Mã Phúc từ đường.


      Lương Báo cảm thấy kì hoặc, liền mang theo thủ hạ tới từ đường, tìm được ba cỗ thi thể thiếu niên xà, bách tư bất đắc kỳ giải[trăm mối ngờ giải được].


      Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu về đến khách điếm, hai người quyết định bàn bạc kỹ hơn chút.


      Trở lại phòng chữ thiên, liền thấy Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương rời giường, ngồi bên bàn ăn điểm tâm. Thấy hai người trở về, Tiêu Lương vội vàng chạy gọi thêm hai phần điểm tâm.


      Triển Chiêu đến bên bàn ngồi xuống, dự định nghỉ ngơi chút.


      Tiểu Tứ Tử cầm cái bánh bao gạch cua nhét vào miệng Triển Chiêu.


      Triển Chiêu ăn bánh bao, cười : “Tiểu Tứ Tử, ăn xong giúp ta lấy bộ y phục, lát nữa ta muốn tắm.”


      Tiểu Tứ Tử vốn dĩ còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nghe được chữ “Tắm” lập tức tỉnh táo, hỏi: “Tắm?”


      “n, Tiểu Tứ Tử giúp ta chà lưng, giống như trước đây.” Triển Chiêu thuận miệng .


      Tiêu Lương bưng điểm tâm đến, Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, mọi người cùng nhau ăn điểm tâm.


      “n…” Tiểu Tứ Tử do dự lát, : “ giúp ngươi tắm.”


      Triển Chiêu sửng sốt: “Vì sao?”


      “Bảo Bạch Bạch tắm cho ngươi .” Tiểu Tứ Tử lầm bầm câu: “Hay là cứ lấy cái bồn nước lớn, hai ngươi cùng tắm.”


      “Khụ khụ…”


      Tiểu Tứ Tử xong, Bạch Ngọc Đường sặc cháo…

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 9: Lam y nhân, bạch y nhân (người áo lam, người áo trắng)


      Sau khi ăn xong, Tiêu Lương theo lời Tiểu Tứ Tử “phân phó”, chạy tìm hỏa kế gọi cái bồn nước, Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, vội vàng bảo chưởng quỹ đổi thành hai cái , loại đơn.


      Hỏa kế nghi hoặc nhìn Bạch Ngọc Đường lát, lại nhìn Triển Chiêu, thâm ý sâu xa cười cười: “Ha hả, loại bồn này chính là bồn uyên ương cho phu thê dùng…”


      còn chưa dứt lời, liền thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường biến đen, hỏa kế vội vàng chạy.


      Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường da mặt mỏng, lúc xấu hổ đỏ mặt, biểu tình biến hóa của Bạch Ngọc Đường tương đối đơn giản, mặc kệ là xấu hổ, mất hứng hay trong lòng muốn, đều đơn giản là mặt đổi màu.


      .


      .


      Tiểu Tứ Tử có chút bất mãn, ôm tay ngồi lưng Thạch Đầu bĩu môi.


      Triển Chiêu ngồi bên cạnh Tiểu Tứ Tử, vươn tay chọc chọc bảo bối mấy cái: “Tiểu Tứ Tử, nghĩ cái gì đó?”


      …” Tiểu Tứ Tử ho khan tiếng, : “Ta buồn ngủ rồi.”


      Tiêu Lương tới hỏi: “Cẩn Nhi, vừa ăn xong ngủ?”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, kéo Tiêu Lương cùng nằm xuống: “Tiểu Lương Tử cũng ngủ.”


      Tiêu Lương từ trước đến nay là Tiểu Tứ Tử cái gì nghe cái đó, ra, Tiểu Tứ Tử chịu giúp Triển Chiêu tắm, muốn Bạch Ngọc Đường giúp.


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, ngày trước tại Khai Phong phủ luôn được ít người chọc ghẹo, còn có vài nương, thấy hai người bọn họ cùng nhau liền kích động kêu to.


      Ban đầu hai người cũng cảm thấy gì, thế nhưng dần dần, đặc biệt sau khi Công Tôn và Triệu Phổ thành thân, mỗi lần hai người gặp phải loại tình huống này, đều trở nên xấu hổ gì sánh được.


      Lúc đầu Triển Chiêu rất lo lắng, bởi vì Bạch Ngọc Đường tính tình rất kì lạ, bị hiểu lầm như thế nhất định mất hứng, chừng còn có ý né tránh, qua lại với mình nữa. Nếu như vì chuyện này mà mất bằng hữu tốt như thế, vậy cũng quá đáng tiếc rồi.


      Nhưng ngoài dự liệu của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường hề để ý những chuyện đó, vẫn thường xuyên chạy đến Khai Phong Phủ, điểm này đích thực là vô cùng kì quái. Nhưng Triển Chiêu lại kết luận là vì do trước đây mọi người có thành kiến với Bạch Ngọc Đường, kỳ thực rất tốt.


      Bạch Ngọc Đường lại càng hiểu nổi tại sao mức độ nhẫn nại của mình với Triển Chiêu cao hơn người khác rất nhiều. Ngày thường có chút tật xấu, thích người khác đến gần mình trong khoảng cách ba bước, ngoại trừ các ca ca cùng người thâm giao, đừng chi Triển Chiêu buồn chán có việc gì chạy đến tựa lưng khoát vai .


      .


      .


      Hỏa kế dẫn người bưng nước nóng đến, Triển Chiêu ngồi giường, với Bạch Ngọc Đường: “Ngươi tắm trước .”


      “Chờ ta tắm xong nước nguội mất rồi, ngươi trước .” Bạch Ngọc Đường , đột nhiên cười cười: “Ta giúp ngươi tắm trước, xong rồi cả người đều ướt nhân tiện ta tắm luôn.”


      Mí mắt Triển Chiêu giật giật.


      Tiểu Tứ Tử trong chăn quay mặt ra dấu với Tiêu Lương, vui vẻ ——- thành rồi!


      cần.” Triển Chiêu kiên quyết lắc đầu: “Ta tắm nữa.”


      Bạch Ngọc Đường cũng miễn cưỡng: “Được rồi, ta tắm trước.”


      xong, qua, kéo bình phong chắn giữa hai bồn nước, cởi y phục vào bồn, nước nóng rất thoải mái.


      Tiểu Tứ Tử có chút áy náy rồi, nhô đầu ra hỏi Triển Chiêu: “Miêu Miêu ngươi tắm a?”


      Triển Chiêu chống cằm: “Ai… ai giúp.”


      Tiểu Tứ Tử lập tức cắn rứt lương tâm, từ trong chăn chui ra với Triển Chiêu: “Ta giúp ngươi tắm, ngươi đừng giận.”


      Triển Chiêu cười, đưa tay sờ đầu Tiểu Tứ Tử — tiểu ngốc tử dễ lừa.


      .


      .


      Phía bên kia bình phong Bạch Ngọc Đường ngâm người trong bồn, mấy kiện kì lạ gần đây hỗn loạn trong đầu, đặc biệt là quái vật thấy trong cái ao sau từ đường Mã Phúc, rốt cuộc là cái gì?


      nghĩ đến xuất thần, chợt nghe thấy phía bên kia có tiếng nước “Rào rạt” truyền đến, xem ra Triển Chiêu cũng bắt đầu tắm rồi.


      Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt, liền phát bình phong che được hết… Có thể thấy nửa thân thể Triển Chiêu, có điều từ vai trở xuống ngâm vào trong nước.


      Tiểu Tứ Tử cầm khăn, vừa giúp Triển Chiêu chà lưng, vừa gạt tóc ra phía trước.


      Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày, tay chống cằm ung dung nhìn.


      Tóc Triển Chiêu khi ướt đẫm dường như càng thêm đen bóng, từ sau tai chảy xuống trước ngực, tóc đen phối với bả vai màu mật ong, đúng là mỹ cảnh.


      Mặt khác, Triển Chiêu rất gầy.


      Tiểu Tứ Tử giúp Triển Chiêu tắm, ngẩng đầu phát ra Bạch Ngọc Đường có thể nhìn thấy bên này, vội : “Miêu Miêu, dựa ra sau.”


      Triển Chiêu nghi ngờ gì, ngồi thẳng dậy, dựa ra phía sau.


      Lập tức, thân ngâm trong nước lộ ra, bọt nước từ cổ chảy dài xuống vai… Người luyện võ dáng người mềm dẻo mà rắn chắc, lại thêm gầy, vóc dáng tinh tế dễ nhìn.


      Bạch Ngọc Đường nhướng mày cái — vóc người tồi.


      Tiểu Tứ Tử tiếp: “Miêu Miêu, cánh tay.”


      Triển Chiêu liền vươn hai tay gác lên vách bồn, ngấn nước lại thấp xuống chút… Trước ngực như như .


      Bạch Ngọc Đường cúi đầu hạ tầm mắt, đưa tay xoa xoa mi tâm… Nghĩ hay là mình đừng nhìn nữa, cảm giác ra lời, với tay lấy y phục, lau khô thân thể mặc áo đứng lên.


      Tiểu Tứ Tử thấy , bất đắc dĩ thở dài… Bạch Bạch chỉ cần có phân nửa lưu manh của Cửu Cửu, chuyện này thành rồi!


      ngẩn người, chợt nghe Triển Chiêu tự tiếu phi tiếu hỏi: “Tiểu Tứ Tử, chà xong chưa? Hôm nay chà lâu hơn bình thường, sắp lột da rồi.”


      Tiểu Tứ Tử đỏ mặt, vội vàng giúp Triển Chiêu xoa xoa, lấy khăn cho .


      .


      .


      Triển Chiêu khoát y phục ra, Bạch Ngọc Đường ngồi trước bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, tóc vẫn chưa khô hẳn, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, áo trắng tóc đen, hơn nữa còn phối với vẻ ngoài cực kì tuấn mỹ.


      Tiểu Tứ Tử chỉ cảm thấy đáng tiếc, Miêu Miêu nhìn thấy a, Bạch Bạch là đẹp nga!


      Tiêu Lương xuống lầu muốn lấy cho Tiểu Tứ Tử chút điểm tâm, chạy trở về ồn ào: “Khó lường rồi!”


      “Làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi: “Lại có người chết?”


      phải, trong thành phát lệnh truy nã phạm nhân, cáo thị dán khắp thành.”


      “Phạm nhân gì?” Triển Chiêu buồn bực: “Tìm được hung thủ rồi sao?”


      , cáo thị hung thủ phải giết người mà còn giết Mã Phúc đại tiên, hai nam nhân, người áo trắng người áo lam, đều đặc biệt tuấn.“





      Tiêu Lương vừa hết lời, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngây ngẩn.


      Trầm lặng lúc lâu.


      .


      .


      “Ách…” Triển Chiêu vừa định , Bạch Ngọc Đường ngồi trước cửa sổ mở miệng: “Người bắt trộm tới rồi.”


      Vừa dứt, liền nghe thấy từ thang lầu truyền đến tiếng bước chân mất trật tự, còn có tiếng của hỏa kế: “Ai, quan gia, các ngươi đoán sai rồi, đại gia lầu mới đến bao lâu, làm sao có thể là hung thủ giết người được?!”


      Bạch Ngọc Đường cầm đao tới, với Tiêu Lương: “Dẫn Tiểu Tứ Tử vào bên trong.”


      “n.” Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử tới bên cửa sổ, Thạch Đầu che phía trước, nằm dài mặt đất liếm móng vuốt, hiếu kì nhìn ra cửa.


      Quả nhiên, liền nghe “Oanh” tiếng, cửa phòng bị đá văng.


      Lương Báo tự mình dẫn theo đoàn sai nha xông vào: “Tập nã phạm nhân…”


      còn chưa dứt lời, đều nuốt ngược trở lại.


      thế nào đây, trong phòng tổng cộng có bốn người cùng con gì đó biết tên.


      Hai lớn hai , bốn người đều rất dễ nhìn.


      Bạch y nhân tóc còn hơi ẩm ngồi bên bàn uống trà, hình dung ưu nhã đến cực điểm.


      Lam y nhân tóc cũng còn hơi ẩm ngồi giường ngây ra, nhã nhặn tuấn tú.


      Hai tiểu hài tử cao thấp đều đặc biệt khả ái, hai mắt mở to hiếu kì nhìn ra cửa…


      Nhìn thế nào cũng thấy liên quan gì đến hai chữ “phạm nhân”.


      “Ách…” Lương Báo với nha dịch đứng bên cạnh: “Dẫn lên!”


      bao lâu, hán tử trung niên bị đánh đến mặt mũi bầm dập được áp lên.


      Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, đây là Lão Tứ tối hôm qua chèo thuyền cho bọn họ, sao lại bị đánh.


      “Có phải bọn họ ?” Hỏa kế hỏi Lão Tứ.


      Lão Tứ khẽ cắn môi, lắc đầu: “ phải.”


      “Gọi người mật báo!” Lương Báo tin , lại gọi thêm người tới, người nọ Bạch Ngọc Đường cũng gặp qua, trong lều trà tối hôm qua, là người trung niên dáng gầy.


      “Quan gia, chính là bọn họ!” Người nọ hấp tấp với Lương Báo: “Đêm khuya hôm qua bọn họ muốn Lão Tứ chèo thuyền qua sông! Còn có a, trả cho Lão Tứ rất nhiều tiền.”


      Lương Báo gật đầu, phân phó thủ hạ: “Bắt lại!”


      Mấy tên nha dịch vừa định xông tới, Triển Chiêu lạnh lùng câu: “Khoan .”


      Lương Báo nhíu mày, tâm người này cũng có chút khí phách, liền hỏi: “Ngươi muốn gì?”


      Triển Chiêu hỏi : “Quý tính đại nhân? Chức vụ gì?”


      “Ta là Tổng bộ khoái Lương Báo, nhậm chức ở nha môn của Tri phủ Lạc Châu, phụ trách tra những hung án liên tiếp gần đây ở huyện Cừ Sơn, các ngươi là nghi phạm, theo ta chuyến!”


      Triển Chiêu cười nhạt: “Ngươi có công văn bắt người của quan phủ sao?”


      “Ách… Các ngươi chỉ là nghi phạm, mang về tra hỏi!” Lương Báo tâm mấy người này có vẻ có chút địa vị, còn biết việc phải có công văn.


      Triển Chiêu lắc đầu: “Ngươi dựa vào cái gì chúng ta là nghi phạm? Thấy chúng ta giết người?”


      “Cái này… có thể làm chứng, nửa đêm hôm qua các ngươi qua sông đến bờ nam, sáng nay trong sông phát thấy thi thể của Mã Phúc đại tiên, các ngươi đương nhiên đáng nghi!”


      Triển Chiêu lại cảm thấy cực kì kinh ngạc, lẽ nào tối hôm qua đao đem quái ngư kia giết? lý nào a, con cá lớn như vậy, tối hôm qua tối đa là bị thương mà thôi.


      “Buồn cười.” Tiêu Lương nghiêm mặt : “Ngươi chỉ dựa vào lời người liền định tội, còn đem nhân chứng đánh thành như vậy, đây phải là vu oan giá họa sao?!”


      Lương Báo há hốc, nha môn này phá án luôn luôn như vậy, phải chuyện gì cũng tuân theo luật, mấy người này tựa hồ biết chút luật lệ.


      Tiểu Tứ Tử thấy Lão Tứ bị thương rất nặng, liền hỏi: “Cha từng , vu oán giá họa thành án oan! Miêu Miêu bắt bọn họ về, bảo Tiểu Bao Tử đánh bản tử bọn họ!”


      Triển Chiêu bật cười, Lương Báo lại hiểu, cái gì Miêu Miêu Tiểu Bao tử? Còn đánh bản tử?


      “Khụ khụ.” Triển Chiêu quay sang Bạch Ngọc Đường ho tiếng.


      Bạch Ngọc Đường lấy lệnh bài Triển Chiêu đưa cho ra, ném cho Lương Báo.


      Lương Báo giơ tay đón, vừa nhìn liền thấy lệnh bài có ba chữ —– Khai Phong Phủ. Phía sau là hai chữ “Ngự ban”, cùng loạt chữ , ngày tháng, Hoàng đế ngự ban, con dấu của Khai Phong Phủ, đều ràng ràng.


      Lương Báo hít hơi, vội vàng ngăn cản mấy tên tiểu bộ khoái muốn xông đến phía trước, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đại nhân là người của Phủ Khai Phong? Xin hỏi quý tính?”


      Bạch Ngọc Đường mở miệng còn chưa kịp , chợt nghe Triển Chiêu lại “Khụ khụ.”


      Bất đắc dĩ, Bạch Ngọc Đường thở dài: “Họ Triển.”


      “A…” Lương Báo cả kinh há to miệng: “Chẳng lẽ là, Triển Chiêu Triển đại nhân?”


      Bạch Ngọc Đường tâm cam tình nguyện gật đầu: “n.”


      “Nga, hiểu lầm hiểu lầm…” Lương Báo vội vàng rút mấy tên nha dịch về: “Ta hồ đồ hồ đồ… Chủ yếu là do mấy người của Nhị Nguyệt Cung Mã Phúc đại tiên chết đem lại thiên tai, cho nên mọi người ai cũng sốt ruột.”


      Triển Chiêu nhíu mày ——- Nhị Nguyệt Cung?


      Bạch Ngọc Đường đứng lên, qua mở trói cho Lão Tứ, có chút áy náy, liên lụy người vô tội rồi.


      Lão Tứ vừa nghe là Nam Hiệp của Phủ Khai Phong, sớm quên đau nhức người, hán tử cường tráng, thương tích da thịt để trong lòng.


      Bạch Ngọc Đường lại cho ngân lượng, Lương Báo cũng có chút xấu hổ, vội vàng gọi hai nha dịch đưa Lão Tứ xem bệnh, tất cả dược phí nha môn chi trả, lại giúp đưa về nhà. Mà người mật báo cũng bị áp chế đánh ra ngoài.


      .


      .


      Triển Chiêu hỏi: “Lương đại nhân, ngươi vừa cái gì Mã Phúc chết? Người của Nhị Nguyệt Cung có thiên tai?”


      “Nga, đúng vậy.” Lương Báo quay đầu, hỏi Triển Chiêu: “Vị đại nhân này là?”


      Triển Chiêu cười: “Ta là Vương Triều.”


      “Nga!” Lương Báo vội vàng gật đầu, tâm , từng nghe qua từng nghe qua, Phủ Khai Phong có bộ khoái tên như thế.


      “Sao hai vị lại đến huyện Cừ Sơn?” Lương Báo buồn bực ngớt: “Chẳng lẽ vụ án Mã Phúc giết người kinh động đến Khai Phong Phủ Bao đại nhân?”


      Triển Chiêu lại ho khan tiếng, Bạch Ngọc Đường nhìn trời, : “ ngang qua mà thôi, thấy kì hoặc muốn điều tra thử chút.”


      “Nga… Như vậy a.” Lương thở phào nhõm, hỏi: “Vậy hai vị nếu thuận tiện theo ta chuyến, chúng ta đến bờ sông, xem thi thể của Mã Phúc?”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều vui vẻ gật đầy, mọi người đến bờ sông Y Thủy, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng theo xem náo nhiệt.


      .


      .


      Rất nhanh tới bờ sông, xung quanh vây đầy người, rất nhiều lão nhân phụ nhân quỳ lạp dập đầu.


      Bạch Ngọc Đường từ xa nhìn thấy, người cảu Nhị Nguyệt Cung đứng bên bờ sông Y Thủy. Phía sau bọn họ, khối vải trắng phủ lên con cá khổng lồ. Vừa nhìn cái đuôi Bạch Ngọc Đường nhận ra, chính là con cá bị Triển Chiêu chém bị thương đêm qua.


      “Lương đại nhân.” Triển Chiêu với Lương Báo: “Tạm thời đừng tiết lộ thân phận của chúng ta, còn có chuyện quan trọng phải làm.”


      “Nga, ta biết ta biết!” Lương Báo liên tục gật đầu.


      Vãng đoàn người ra, Lương Báo dẫn bọn người Triển Chiêu tới bên bờ. Thiếu cung chủ đứng bên cạnh xác cá hỏi: “Thế nào Lương đại nhân? Bắt hung thủ đến rồi?”


      Đoàn người vây xung quanh vừa nghe hung thủ, đều nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Lương Báo vội vàng xua tay, lớn: “Ai, là hiểu lầm, ta làm sáng tỏ chút, hai người này, vốn dĩ phải hung thủ!”


      Đoàn người nhao nhao nghị luận.


      Bạch Ngọc Đường mặc kệ mấy chuyện này, vươn tay giở tấm vải trắng lên… Vừa nhìn liền chau mày.


      Cũng phải con cá lớn này đáng sợ, chẳng qua là con cá hơi lớn chút mà thôi, Bạch Ngọc Đường sống hải đảo, cá lớn cá gì mà chưa từng thấy qua. Con cá này lớn gần bằng chiếc xe ngựa, hai hàm răng sắc nhọn, màu vàng vân đen, nhìn thoáng qua đúng là vằn hổ, bụng trắng, bên vết đao lớn, chính là Triển Chiêu chém đêm qua.


      Nhưng thứ khiến Bạch Ngọc Đường lưu ý là, con cá chỉ có vết thương… Mà thương thế kia cũng nguy hiểm tính mạng.


      thân cá, giăng đầy vết thương to , giống như bị loạn đao chém qua.


      Triển Chiêu nhìn thấy, nhưng lại thể trực tiếp hỏi, chỉ có thể đứng tại chỗ sốt ruột.


      Bạch Ngọc Đường xem xong, với Lương Báo: “Bị loạn đao chém, đao pháp giống nhau, là bị đám người chém. Đao cũng sắc, chỉ có thể tổn thương da thịt, đều phải vết thương trí mệnh, có thể là sau khi chết mới bị chém. bằng mổ bụng nó ra xem thử xem có phải ăn trúng độc vật gì , hôm qua sông có rất nhiều chuột chết mang độc.”


      Triển Chiêu nghe được ràng, Bạch Ngọc Đường lời này cũng là cho biết nguyên nhân con cá này chết… loạn đao chém?


      Lương Báo muốn hạ lệnh mở bụng Mã Phúc kiểm tra, lại nghe thiếu chủ Nhị Nguyệt Cung hô to tiếng: “Mổ mổ , bất kính với Tà thần, chạy trời cũng khỏi nắng.”


      Vừa xong, trong đoàn người liền có tiếng tán thành, mọi người đều lo lắng bị trời phạt.


      Triển Chiêu lắc đầu, đây là ngôn hoặc chúng! Liền : “Chỉ là con cá mà thôi, cũng phải Mã Phúc gì đó.”


      Thiếu cung chủ kia trước đây bại dưới tay Triển Chiêu vẫn còn rất căm tức, nghe , cười lạnh tiếng: “Làm sao ngươi biết là con cá? Ngươi nhìn được…”


      còn chưa dứt lời, chợt cảm thấy bắp chân mình bị đá cước, lực đạo lớn, cúi đầu nhìn.


      Liền thấy Tiểu Tứ Tử hung hăng ngửa mặt nhìn , cước khi nãy chính là bảo bối đá.


      Thiếu cung chủ ngẩn người, Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử ra phía sau: “Cẩn Nhi, đừng chấp nhặt với người này.”


      Triển Chiêu tuy rằng trong lòng vui nhưng cũng gì, định vươn tay sờ xác cá, lại nghe thấy đám người rối loạn, sau đó có người kinh hãi hô to: “Thiếu cung chủ! Cung chủ!”


      Triển Chiêu sửng sốt, liền cảm giác Tiểu Tứ Tử ôm chân : “Miêu Miêu, người này cũng chết.”


      Tiêu Lương gật đầu: “n, giống như Lưu chân nhân!”


      Bạch Ngọc Đường nhanh chóng tiến lên kiểm tra, chỉ thấy Thiếu cung chủ kia hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm bầu trời xanh thẳm đầu, thân thể thẳng cứng ngã xuống, thất khiếu chảy máu mà chết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :