1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hành thiên hạ - Nhĩ Nhã

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 23: Chích hữu nhất cá (chỉ có )


      Nghe thấy tiếng động, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trốn vào sau bụi cỏ, nhưng vì hai người quá gấp, chui vào bụi cỏ quá rậm, lại hơi chật… Nguyên nhân cũng vì thói quen hành động đơn độc của hai người, cái gọi là cảnh giới cao nhất của ăn ý phải chính là ăn ý mà ăn ý sao! Thế là, hai người ai trốn kín được!


      Triển Chiêu sốt ruột, kéo Bạch Ngọc Đường cái.


      Bạch Ngọc Đường chú ý xem là người nào đến, đề phòng bị Triển Chiêu “ám toán”, ngã nhào qua, ôm trọn lấy Triển Chiêu.


      Tiếng bước chân càng lúc càng gần, còn lộn xộn nữa bị phát , hai người lập tức yên lặng bất động, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu tựa vào gốc cây quay lưng về phía bụi cỏ thấy tình huống bên ngoài, hơi muốn cười.


      Thấy mèo sốt ruột, đưa tay, nhàng giúp Triển Chiêu kéo bụi cây trước mặt ra chút.


      Hai người nhìn từ khe hở ấy ra ngoài, người đến lạ, chính là Hồng Nương, cùng nam nhân cao lớn.


      Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường chớp chớp: là ai?


      Bạch Ngọc Đường lắc đầu: chưa từng gặp.


      Nam nhân kia khoảng dưới ba mươi, rất khôi ngô, mập, cao gầy, khung xương lớn, dáng người có phần giống Triệu Phổ. Chỉ là dung mạo tuấn bá đạo như Triệu Phổ, mà là… thế nào đây, mũi cao mắt sâu môi lại đỏ như son, lông mi cũng dài… tóm lại là tà mị, phải, như Bạch Ngọc Đường mới là tà mị, người này ngược lại khiến cho người khác thấy thoải mái!


      Ngày thường Triển Chiêu sợ nhất là dạng người như thế này, nếu có được “nhan sắc” như Bạch Ngọc Đường còn được, ràng là nam tử hán rất vạm vỡ, còn trang điểm cho mị khí bức người làm gì?!


      Triển Chiêu nhịn được run cái, vội vàng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường rửa mắt.


      Bạch Ngọc Đường khó hiểu, con mèo này làm gì vậy? Trông khác gì con mèo liếm móng rửa mặt. Vội vàng chuyển mắt nhìn nữa, rất sợ vô thức gây ra tiếng động khiến bị phát , nhưng biết người nọ là ai? Bạch Ngọc Đường hơi nghi ngờ, có phải mình lúc nào cũng ở chung chỗ với Triển Chiêu, quá lâu hành tẩu giang hồ? Vì sao các nhân vật giang hồ xuất gần đây, mình nhận ra ai? Trước đây chỉ cần nhìn cái nhận ra.


      .


      .


      “Ngươi chắc chắn là bọn họ vào núi rồi?” Có vẻ như thân phận của nam nhân kia cao hơn Hồng Nương chút, ngữ điệu khi hỏi rất trịch thượng: “Người đâu?”


      Hồng Nương nhíu mày, “ biết, sâu vào xem thử?”


      “Ngươi dám chắc? Vào núi này rất dễ lạc đường!” Nam nhân kia nhíu mày vui: “ sớm bảo ngươi bám sát chút.”


      “Bám sát hơn có chắc bị phát ?!” Hồng Nương bất mãn, dường như thấy phiền, “Ngươi đánh thắng được Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường?!”


      Nam nhân chắp tay sau lưng, cười lạnh: “Ta còn tưởng Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường là nhân vật hùng tài ba thế nào, ngờ cũng chỉ tầm thường như vậy!”


      “Hả?” Hồng Nương bị chọc cười: “Ngươi ở Tây Vực quá lâu thành ngu ngốc rồi sao, nhân vật tuấn tài trí như vậy, ngươi còn tầm thường?!”


      “Lại còn tầm thường sao? Vóc dáng gầy yếu, tên Triển Chiêu đó, giống hệt như thư sinh, biết võ công?”


      Mí mắt Triển Chiêu giật giật, xem ra bị tên xuất khẩu cuồng ngôn kia chọc xù lông rồi. Bạch Ngọc Đường đè lại: bình tĩnh a Miêu Nhi, ngươi cứ xem như phóng thí !


      Triển Chiêu nghiến răng; đáng ghét, ra là từ Tây Vực đến, khó trách chưa từng gặp qua.


      “Ai, cái đấy gọi là nho nhã, loại người thô lỗ như ngươi làm sao hiểu được.” Hồng Nương cười lạnh tiếng: “Những năm gần đây võ lâm Trung Nguyên xuất rất nhiều nhân tài, trong đó nổi danh nhất chính là Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, ngươi đừng chỉ nhìn bề ngoài, coi chừng chịu khổ.”


      phải là ngươi nhìn tên tiểu bạch kiểm đó đến mức nổi rồi chứ?!” Mồm miệng người kia quả là buông tha ai, “Bạch Ngọc Đường đó mặc toàn trắng, nhìn như chẳng hề biết võ công, có gì lợi hại!”


      Nhìn lại Bạch Ngọc Đường, lúc này đổi lượt đến Triển Chiêu đè lại. Bạch Ngọc Đường cũng phải là khó chịu như Triển Chiêu khi nãy, mà là muốn chém người, Triển Chiêu chớp chớp với : bình tĩnh a Bạch huynh!


      Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, đành phải nhẫn nhịn.


      .


      .


      “Chúng ta làm thế nào đây? Lạc mất người, có manh mối của địa đồ, tìm được Cung, trở về cung chủ tức giận, chúng ta biết chạy đâu trốn.”


      “Yên tâm .” Hồng Nương ngáp cái, “Còn có Triển Hạo, chúng ta cứ Triển Chiêu gây trở ngại… Tự nhiên Triển Hạo truy cứu, truy cứu, tự nhiên cung chủ cũng manh động, kéo được ngày nào cứ kéo, xem ra Nhân Tông nhanh chóng phái người đến, phải nghe Bao Chửng và Bàng Cát dẫn mấy vạn đại quân đến sao.”


      Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, liền thấy cau mày, theo lời của Hồng Nương vừa rồi, cung chủ Xích Long Môn có vẻ rất e sợ Triển Hạo. Trong Xích Long Môn phân cấp rất ràng, lớn nhất là môn chủ, thân phận rất thần bí, ngoài ra còn chia thành nhiều cung, trải rộng các nơi. Cung chủ được nhắc đến, có lẽ là người trực tiếp phụ trách bọn Hồng Nương. Đương nhiên, giang hồ còn có rất nhiều tin đồn về Xích Long Môn, thực hư, đủ loại tin tức. Nhưng chuyện đại ca Triển Chiêu là thế nào? Làm thế nào mà thương nhân bình thường biết võ công lại có thể điều khiển được cả Xích Long Môn?


      Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu nhướn mày: có muốn bắt bọn họ ?!


      Triển Chiêu do dự, rất muốn biết quan hệ giữa Triển Hạo và chuyện này, nhưng, có đả thảo kinh xà ?


      “Vậy về trước .” Nam nhân cao to kia xoay người định , Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Triển Chiêu: Miêu Nhi?!


      Triển Chiêu cảm thấy thể để cơ hội vụt mất, quả quyết gật đầu.


      .


      .


      Hồng Nương vừa xoay người định , chợt nghe thấy có tiếng động rất phía sau, nhìn lại… Hai thân ảnh lam trắng đột ngột xuất trước mắt.


      Hồng Nương kinh ngạc, ngẩn người trong chốc lát, Triển Chiêu xuất thủ rồi.


      Hồng Nương vội vàng đỡ chiêu, đáng tiếc công phu Triển Chiêu cao hơn nàng ta, hơn nữa lại giành được tiên cơ, điểm huyệt nàng ta.


      Nam nhân kia cũng quay lại, rút sợi ngân liên [xích bạc] vẫn đeo bên hông ra, vung qua muốn giải vây cho Hồng Nương, đáng tiếc có Bạch Ngọc Đường đợi .


      Sống đao móc lấy ngân liên của , rút đao… Chỉ chiêu nam tử kia nhìn ra cao thấp, quả nhiên Hồng Nương sai, rất lợi hại!


      Nhưng tên xảo quyệt, hơn nữa công phu Tây Vực biến hóa có chút kì lạ, đột nhiên vặn người cái…


      cái vặn người này khiến cho cả Triển Chiêu cũng cảm thấy kinh ngạc: sao lại giống như có xương sống? Cả người đều mềm nhũn?


      Bạch Ngọc Đường thấy muốn chạy, vung đao chém qua… Nhưng ngờ hoàn toàn định đánh chiêu sau, mà chỉ vờ đỡ chiêu để chạy… Bỏ cả ngân liên, vặn người cái chui ra khỏi lớp y phục, đảo mắt, chạy còn thấy bóng! Khinh công cũng tệ.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, cái này gọi là kim thiền thoát xác? Hay lạc hoang nhi đào? Nhìn hình tượng ban đầu còn tưởng rất lợi hại, ngờ lại như thế.


      Hồng Nương giận đến mắng to, “Tên nhát gan nhà ngươi! Ngươi làm người của Xích Long Môn mất mặt chết rồi!”


      Nhưng mà, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng định đuổi theo, bắt được Hồng Nương là tốt rồi!


      Mang Hồng Nương về trước!


      .


      ["Kim thiền thoát xác” là con ve sầu vàng lột xác. Kế này dùng cho lúc nguy cấp, tính chuyện ngụy trang hình tượng để lừa dối, che mắt đối phương, đặng đào tẩu chờ cơ hội khác. Kế "Kim thiền thoát xác" có phạm vi rất rộng rãi và phổ biến, bất cứ ai ở hoàn cảnh nào cũng có thể sử dụng được.]


      ["Lạc hoang nhi đào": Trốn vào đồng hoang, chạy vào rừng rú, ý là cắm đầu chạy trối chết =.= ]


      .


      Hồng Nương tuy bị điểm huyệt nhưng miệng vẫn yên, “Ai, ta hai vị, các vị tuân thủ vương pháp chút có được , cường thưởng dân nữ giữa thanh thiên bạch nhật sao?”


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Triển Chiêu lại mỉm cười, lấy lệnh bài quan phủ ra, “Ngươi là hung thủ tình nghi giết cả nhà Lý gia, bắt ngươi là đúng lý hợp tình.”


      “Cái đó phải do ta làm!” Hồng Nương niệm: “A di đà phật, Xích Long Môn ta bắt người đòi tiền cướp giật gây họa cho người khác cũng có giới hạn, chuyện giết người phóng hỏa chúng ta làm!”


      “Triển Hạo ở đâu?” Bạch Ngọc Đường ghét nàng ta nhiều, hỏi thẳng vào chủ đề.


      Hồng Nương mếu mếu: “Ta được.”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, đưa tay lên.


      “Ngươi muốn làm gì?” Hồng Nương ngẩng mặt nhìn: “Oa… Ngươi dễ nhìn như vậy mà lại đánh nữ nhân sao?”


      “Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, hay .” Bạch Ngọc Đường cũng lười nhiều với nàng ta: “Ngươi , còn cơ hội .”


      “Ha…” Hồng Nương sửng sốt, “Ngươi muốn làm gì?”


      “Giết ngươi.”


      Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn nhìn Hồng Nương, gì.


      “Phủ Khai Phong ngươi chút vương pháp !” Hồng Nương sốt ruột, Bạch Ngọc Đường giống đùa, “Ta phạm pháp ngươi dựa vào cớ gì giết ta?”


      Triển Chiêu nhún vai: “Nếu là giang hồ báo thù, quan phủ thể nhúng tay. Hơn nữa Xích Long Môn các ngươi là tổ chức sát thủ, làm nhiều việc ác, giết ngươi cũng coi như là trừ hại cho dân.”


      Trong mắt Bạch Ngọc Đường lộ sát ý, Hồng Nương vội : “Được rồi được rồi, ta !”


      Triển Chiêu vui vẻ: “!”


      “Triển Hạo là do bên đưa đến, thân phận rất thần bí, nhưng còn cao hơn cả cung chủ, cung chủ còn phải nghe lời .” Hồng Nương : “Chúng ta… Đều là nghe lệnh hành .”


      Triển Chiêu nghe xong có chút rối loạn, “Nghe lệnh hành ? Nghe lệnh Triển Hạo?”


      “Các ngươi phục ?” Bạch Ngọc Đường cũng hiếu kì, khiến đám người giang hồ nghe lời thương nhân võ công, đây là chuyện bất khả thi.


      phục cũng được!” Hồng Nương lầm bầm: “So văn so võ cung chủ đều thua xa .” Hồng Nương vừa vừa để lộ sắc mặt cực kì ngưỡng mộ: “Nhưng mà, Triển Hạo nam nhân tốt đệ nhất đệ nhị… Lòng dạ khí phách đều vượt xa nam nhân bình thường, đứng cùng , cung chủ cũng chỉ là phàm phu tục tử. Ta biết có ít người căm ghét , nhưng ta rất thích . Ai, chỉ tiếc là người ta thích ta.”


      Triển Chiêu càng nghe càng hồ đồ, nhíu mày: “Đại ca của ta hề biết võ công, ngươi lừa quỷ sao?”


      Hồng Nương ngẩn người, nhìn Triển Chiêu, cười: “ phải ta rồi sao, người đại ca ngươi ghét nhất là ngươi, đương nhiên cho ngươi biết gì!”


      Triển Chiêu giận, nàng ta lại thế nữa!


      “Đừng nhảm, lần trước là Triển Hạo mang Tang Hồn Châu ?” Bạch Ngọc Đường sắp nhịn được, hỏi Hồng Nương: “Lần này muốn kho báu trong Cung?”


      “A… chính xác chỉ là bảo vật!” Hồng Nương trả lời: “Kho báu là Xích Long Môn muốn, Triển Hạo chỉ muốn thứ.”


      “Là thứ gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi.


      “Cái đó ta biết.” Thấy sắc mặt hai người đều sầm xuống, Hồng Nương vội vàng giải thích: “ là ta biết! Đại ca ngươi chỉ bảo bọn ta tìm vị trí của Cung, tự lấy thứ đó.”


      muốn thứ đó để làm gì?”


      Khóe miệng Hồng Nương giật giật: “Cái đó ai biết được… Có lẽ để cất, bảo bối luôn có người thèm khát mà.”


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau: ràng là dối!


      “Ta khuyên ngươi nên .” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu giải Hồng Nương qua cửa thành, có thể nhìn thấy nha môn phía trước, Bạch Ngọc Đường thấp giọng với Hồng Nương: “Trong các ảnh vệ của Triệu Phổ cũng có nữ nhân, ngươi có muốn thử chút phương pháp tra tấn bức cung của Triệu gia quân ?”


      Vẻ mặt Hồng Nương rất sầu khổ, nhưng lại vùng dậy: “Sao Ngũ gia lại hiểu phong tình như thế? biết thương hương tiếc ngọc, đáng tiếc cho khuôn mặt như vậy!”


      Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Hồng Nương vội : “Được rồi được rồi, ta cũng được, nhưng các ngươi phải thả ta.”


      .” Triển Chiêu giục.


      “Hừ hừ.” Hồng Nương cười mấy tiếng, thần bí : “Ta biết là ai giết cả nhà Lý gia!”


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu rất muốn ra bọn họ muốn biết chuyện Triển Hạo hơn, nhưng dù sao đây cũng là đầu mối, thể hỏi: “Ai?”


      “Lý Phi Thường!”


      giết người nhà mình?” Triển Chiêu lắc đầu: “ đúng, đêm đó ở đây!”


      Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Đúng vậy!”


      phái người khác làm.” Hồng Nương : “Triển Hạo rất vừa ý Lý Phi Thường.”


      Triển Chiêu ngây người chút, nhíu mày, sao đại ca lại thích loại người gian ác như Lý Phi Thường, lại còn liên kết với Xích Long Môn, rốt cuộc đại ca muốn làm gì?!


      tin sao?” Hồng Nương cười tà: “Lý Phi Thường biết vài bí mật, ta biết có đại gì đó phải làm, nhưng cụ thể là gì phải chờ các ngươi điều tra rồi!”


      “Thế nào?” Hồng Nương : “Thả ta ra , ta chỉ biết bấy nhiêu.”


      Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường hỏi: “Có thả ?”


      Triển Chiêu nhún nhún vai: “Ngươi xem?”


      “Dù sao cũng đến nha môn rồi, vào uống chén trà .”


      Triển Chiêu gật đầu tán thành.


      “Này!” Hồng Nương nổi giận: “Các ngươi… Các ngươi đường đường là đại hiệp vùng võ lâm Trung Nguyên, lại giữ lời!”


      Lúc này, các ảnh vệ trong nha môn ra đón, điểm huyệt câm, bắt Hồng Nương nhốt vào đại lao, Triệu Phổ muốn đích thân thẩm vấn.


      Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vào nha môn, mà vòng quanh ngọn núi, tiếp tục tìm vị trí bãi tha ma nơi tìm thấy tượng đá kia.


      .


      .


      Hoàng hôn, hai người tìm thấy nơi đó.


      Đó là khe núi, bên trong có vài tượng Phật lớn đủ cỡ, nằm ngồi lộn xộn. Mà bốn phía xung quanh, hài cốt chất thành đống, xem ra là bị đồ thôn [giết cả thôn], hài cốt của lão nhân hài tử đều có.


      Bạch Ngọc Đường nhặt vài thanh đao mặt đất lên so với thanh vừa nhặt được khi nãy, như nhau!


      Triển Chiêu nhìn tượng đá, lại nhìn hài cốt, “Ngươi … Có khi nào… Đây là cư dân Sơn trong truyền thuyết?”


      Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ lát: “Nhưng bọn họ có cánh.”


      Triển Chiêu cười, nhìn quanh, có gì cả… Khe núi, cây khô, tượng đá, xương khô.


      “Rốt cuộc là đại ca muốn làm gì chứ?” Triển Chiêu hít sâu hơi: “Từ trước đây ta hiểu được đại ca.”


      Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn Triển Chiêu, dường như nhớ lại, tốc độ rất chậm: “Tuy rằng trước nay chúng ta vẫn ở chung, thế nhưng trong lòng đại ca nghĩ gì, ta chưa từng hiểu được.”


      “Có thể là do đại ca ngươi giỏi che giấu.” Bạch Ngọc Đường nhặt cành khô đất lên, nhàng gạt các thi cốt ra, xem bên dưới chúng nó có bí mật gì .


      Triển Chiêu đưa mắt nhìn : “Có những người, chỉ cần ánh mắt đầu tiên là có thể hiểu, nhưng lại có những người dù ở chung hai mươi năm vẫn biết nghĩ gì, ngươi xem là vì cái gì?”


      Bạch Ngọc Đường nghe xong, cười cười, giọng chậm rãi : “Những người có thể khiến ngươi ở chung hai mươi năm mà vẫn hiểu ra có rất nhiều, nhưng khiến ngươi hiểu được ngay từ cái nhìn đầu tiên, hẳn là chỉ có .”


      Triển Chiêu mở to mắt nhìn , mỉm cười: “ ?”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu rất tự tin: “Phải, người phù hợp thường có rất nhiều, nhưng phù hợp nhất thường chỉ có , thích, ghét cũng thường có rất nhiều, nhưng thích nhất…” đến đây, Bạch Ngọc Đường nhàng chỉ chỉ vào ngực Triển Chiêu: “Trong này, vĩnh viễn chỉ chứa được người.”
      honglak thích bài này.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 24: Ý ngoại ngộ hiểm (gặp nạn bất ngờ)


      Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu , Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường nghe .


      Có lẽ hai người nhìn nhau quá nhập thần, cho nên trong mắt đây đó chỉ còn thấy ánh mắt đối phương. Bạch Ngọc Đường còn nhận ra tay mình vẫn cầm cành khô vô thức gạt xương.


      Còn trong biết bước tiếp theo nên tiến tới gần chút hay đứng yên tại chỗ… Chợt có tiếng cành cạch vang lên, cành cây quét trúng vật gì đó.


      Bạch Ngọc Đường ngây người lúc hoàn hồn lại, lúc ấy mới phát hai người dựa vào rất sát. Triển Chiêu dường như cũng nhận ra, lùi lại chút.


      Bạch Ngọc Đường lại gạt cành cây trong tay vài cái, phát bên dưới đống xương khô, có thứ gì đó, mỗi lần cành cây quét trúng đều bị vướng lại, cảm giác rất cứng chắc. Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, đứng lên qua xem thử.


      Tay áo bạch sắc của Bạch Ngọc Đường lướt qua cạnh Triển Chiêu, đưa đến luồng ấm áp nhè … Đưa tay, gãi lên má, hơi nóng.


      .


      .


      “Dường như bên dưới có thứ gì đó.” Bạch Ngọc Đường nhàng vạch đống xương khô ra, nhìn thấy khuyên sắt lớn được cố định mặt đất. Khuyên sắt nối liền với mặt đất. Gạt xương khô ra rộng thêm, là phiến đá xám hình vuông, chẳng lẽ là có địa đạo thông xuống bên dưới?! Hay chỉ là ám khí.


      Triển Chiêu cũng muốn đến gần nhìn thử: “Cái gì vậy?”


      “Đừng…” Bạch Ngọc Đường khoát tay với Triển Chiêu: “Miêu Nhi, ngươi lùi lại chút, ta kéo nó lên thử xem, biết là có địa đạo hay ám khí.”


      Triển Chiêu lùi lùi qua bên, đứng yên ở chỗ tương đối an toàn, nhìn qua, quên căn dặn: “Ngươi cẩn thận!”


      Bạch Ngọc Đường gật , đưa tay kéo thử chiếc khuyên sắt kia, phát là nó được cố định chặt mặt đất, chẳng lẽ có cửa ngầm? Dùng sức kéo cái, nhưng nhúc nhích.


      Bạch Ngọc Đường buông vòng khuyên xuống, nhưng vừa buông tay, lại nghe thấy tiếng cành cạch.


      Sau đó lại yên lặng, có gì nữa, Bạch Ngọc Đường hiểu, nghĩ thầm hiểu thứ này được thiết kế thế nào?


      khó hiểu, đột nhiên sau lưng “rầm” tiếng… Theo sau là tiếng Triển Chiêu giật mình kêu to: “A!”


      Sau đó mặt đất chấn động , Bạch Ngọc Đường vội vàng quay đầu… Nhưng thấy Triển Chiêu đâu.


      “Miêu Nhi?!”


      Bạch Ngọc Đường kinh hãi quá độ, vội vàng chạy đến, lại thấy chỗ Triển Chiêu đứng khi nãy xuất cái hố lớn. Bên dưới tối om, sâu thấy đáy.


      Bạch Ngọc Đường sốt ruột, con mèo này gặp vận hạn sao, chọn chỗ nào chọn, cứ phải chọn đúng vào chỗ có cơ quan ngầm, cũng tại mình, nếu sớm biết bảo tránh ra.


      Đưa tay sờ lên hai phiến đá lớn mở ra, Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên thôi, ta khuyên sắt là nơi mở địa đạo, nơi này có cái hố sâu như giếng nước. Bốn vách đều là đá phiến, xem ra phải tự nhiên mà là do người đào. Chỉ có điều bốn vách của cái hố sâu này đều trơn nhẵn, có nơi nào có thể hạ thủ.


      “Triển Chiêu!” Bạch Ngọc Đường nằm úp miệng hố, gọi to xuống: “Ngươi sao chứ?!”


      Nhưng chờ lúc lâu, ai trả lời. Bạch Ngọc Đường cực kì sợ hãi gọi thêm vài tiếng, vẫn người đáp lời, liền biết là có chuyện tốt rồi!


      Cái hố này sâu thấy đáy, bốn vách lại có nơi mượn lực, biết Triển Chiêu có té bị thương , ngàn vạn lần được ngã bị thương ảnh hưởng đến tính mạng… Vạn nhất phía dưới có ám khí, vậy xem như hết!


      Càng nghĩ càng sợ, Bạch Ngọc Đường lại gọi mấy tiếng: “Miêu Nhi!”


      Nhưng chỉ có tiếng vọng lại, có tiếng Triển Chiêu trả lời.


      Bạch Ngọc Đường chờ nổi nữa, trời sắp tối, Triển Chiêu lại rớt xuống hố sâu tối om rồi, quan trọng là chính vì mình nhiều mấy câu, mới hại rớt xuống.


      Nghĩ nghĩ, Bạch Ngọc Đường muốn cùng nhảy xuống với Triển Chiêu, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy thể sốt ruột làm chuyện điên rồ. Vạn nhất xuống rồi lên được sao? ra ngại cùng chết với Triển Chiêu, có thể chôn cùng huyệt rất tồi… Nhưng mà có khả năng Triển Chiêu bị thương rồi, muốn cứu Triển Chiêu lên.


      Nghĩ xong, Bạch Ngọc Đường lại đưa tay sờ lên bốn vách đá, phát rất trơn, may mà lâu ngày rồi, cho nên rất cứng rắn.


      Đeo đao lên lưng, Bạch Ngọc Đường lấy cây chủy thủ [dao găm] ra, đâm lên vách đá vài cái, xuất khe nứt.


      Nhướn mày cái, chủy thủ nhị ca đưa quả nhiên rất hữu dụng, phương pháp này là do nhị ca dạy , vừa tạo khe nứt vừa xuống… Như vậy khi xuống tới đáy, muốn trở lên cũng có nơi mượn lực.


      Thế là, Bạch Ngọc Đường cứ như vậy tay cầm chủy thủ tạo khe hở, treo thân thể giữa trung, bò dần, vừa khoét vừa hạ người xuống, cố gắng nhanh, trong đầu chỉ nghĩ Triển Chiêu ngàn vạn lần được bị thương nặng.


      May mà giỏi khinh công tay lại khỏe, chỉ như vậy cũng đủ mệt chết, bầu trời hoàn toàn tối đen, đưa tay thấy năm ngón, Bạch Ngọc Đường thầm, Triển Chiêu a Triển Chiêu, rốt cuộc ngươi là thế nào vậy, vì ngươi mà chết ta cũng chấp nhận, ngươi xem có phải đầu óc ta có vấn đề ?!


      .


      .


      Cứ như vậy dần xuống, cho đến khi Bạch Ngọc Đường cảm giác chân chạm đến đáy, có lẽ là đến nơi rồi. Đêm hôm nay tối đen, ánh trăng bị tán cây dày che khuất, bên dưới này lại càng tối tăm hơn.


      “Miêu Nhi? sao chứ?”


      Cảm giác đạp lên đất bằng, Bạch Ngọc Đường vừa gọi Triển Chiêu vừa lấy hỏa tập ra, vẫy vẫy tay, đốt lên…


      Trong nháy mắt khi xung quanh sáng lên, Bạch Ngọc Đường sợ nhìn thấy thi thể của Triển Chiêu, đương nhiên… cảm thấy khả năng ấy lớn.


      Nhưng lại có chuyện kì lạ, nơi đây là giếng sâu, dưới đều trống , bốn phía lấp kín, mặt đất chỉ có chút bụi và lá cây, có Triển Chiêu.


      “Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường thầm gặp chuyện ma quỷ rồi, chính mắt thấy Triển Chiêu rơi xuống, người đâu rồi?


      Gác nghi ngờ trong lòng lại, Bạch Ngọc Đường bắt đầu bình tĩnh tự hỏi: theo lý mà Triển Chiêu bất ngờ ngã xuống. đâu phải biết võ công, đây là Ngự Miêu! Với khinh công của , độ cao như thế chỉ cần thay đổi tư thế chút, dừng lại vách đá vài cái sau đó nhảy xuống hoàn toàn phải vấn đề, vậy sao lại thấy người đâu? [Đại hiệp à sao chàng nghĩ thế ngay từ đầu vậy? =.=]


      Bất chợt Bạch Ngọc Đường nghĩ ra: Triển Chiêu là từ chỗ cao ngã xuống, cho nên tương đối nặng, còn mình từ từ bò xuống, cho nên rơi xuống hơn.


      Nghĩ xong, nhấc chân giậm mạnh xuống cái.


      “Ầm” tiếng, vách đá đột nhiên xoay tròn.


      gian ở đáy giếng chỉ rộng bấy nhiêu, vách đá xoay, đương nhiên Bạch Ngọc Đường cũng phải theo, liền bị chuyển vào phía bên kia của vách đá… Xung quanh cũng sáng lên.


      .


      .


      Sau khi mắt quen với ánh sáng rồi, Bạch Ngọc Đường thấy được sau vách đá là căn phòng, bốn phía đều có đốt đèn, ở giữa là cái bàn đá, bên người ngồi khoanh chân, ỉu xìu nhìn .


      Bạch Ngọc Đường lập tức thở phào: người nọ gầy gầy mặc lam y, hai tay chống cằm nhìn ngáp cái, “Chậm quá .”


      phải chính là Triển Chiêu sao.


      Bạch Ngọc Đường đến: “Ngươi sao chứ?”


      Triển Chiêu lắc đầu, Bạch Ngọc Đường thổi tắt hỏa tập, bắt đầu nhìn quanh.


      “Ta vừa xuống bị xoay đến đây rồi, phát phía sau còn có con đường, nhưng mà nghĩ ngươi nhất định xuống, cho nên chờ ngươi cùng … Nhưng mà…” đến đây, Triển Chiêu híp mắt: “Chậm quá chậm quá chậm quá, Bạch đại hiệp!”


      Bạch Ngọc Đường cười cười: “Ngươi chắc chắn ta xuống sao? Nơi này có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng đấy.”


      “Người có nghĩa khí mà.” Triển Chiêu lầm bầm.


      Bạch Ngọc Đường cười thầm, chỉ đơn giản là vì nghĩa khí sao?


      “Sớm biết vậy nhảy xuống rồi.” Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt : “Ta còn nghĩ là ngươi bị thương.”


      “Làm sao có thể!” Triển Chiêu lắc đầu: “Chỉ cao chút như vậy.”


      Hình ảnh Bạch Ngọc Đường vẫn hình dung phải thế này, còn muốn Triển Chiêu ngã bị vết thương , sau đó mình cõng trèo lên… Sau đó lại cõng tìm người cứu chữa. Mèo tinh chín mệnh! [:))) cái gì vậy, ngôn tình kinh điển sao, giời ơi Bạch kì thị :)))) ]


      “A.” Triển Chiêu bất chợt nhớ đến, “Ngươi cũng xuống đây rồi, vậy con chim ưng của Hồng Liệt sao?”


      “Quên mất rồi.” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: “Có lẽ quay về tìm bọn Công Tôn…”


      “Vậy bọn họ biết chúng ta gặp chuyện.” Triển Chiêu lại tiếp tục dự đoán: “Nhất định đến tìm chúng ta.”


      “Chờ sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn quanh: “Hay vào xem thử rồi ra?”


      “Ra được nữa!” Triển Chiêu nghiêm túc : “Có vẻ như chỗ này chỉ mở được từ bên ngoài!”


      Bạch Ngọc Đường vừa nghe đến đây lập tức quay lại đá cửa, quả nhiên vô dụng. Chậc! Sớm biết thế này khi nãy nhảy xuống rồi, tốn công tạo đường lui.


      “Thôi , đừng chờ bọn họ nữa.” Triển Chiêu nhảy xuống: “Chúng ta vào xem , bên trong rất giống địa cung,


      chừng có đường ra.”


      Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt Triển Chiêu có chút hưng phấn, liền biết phát được gì đó, hỏi: “Có khi nào là Cung?”


      “Có khả năng,” Triển Chiêu cười híp chỉ chỉ hai cây đuốc bàn, là khi nãy ở đây mình chán nên làm.”


      “Đúng rồi, lúc ngươi vào đuốc sáng?” Bạch Ngọc Đường nhìn những ngọn đèn treo bốn vách tường, hơi khó hiểu,


      những ngọn đèn rất sáng!


      “Đúng vậy, dường như là trường minh đăng [đèn đốt suốt ngày đêm].” Triển Chiêu cầm đuốc qua, kéo cái ghế đá qua trèo lên, muốn chấm chút dầu thắp rồi châm đuốc. Nhưng vừa leo lên ghế nhìn lên ngọn đèn, lại nhịn được nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đó.


      Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt giống hệt con mèo thấy thứ gì mới lạ, liền nhảy lên cùng, thứ thấy được trước mắt cũng khiến cau mày.


      Ngọn đèn treo giữa trung rất lớn, bên trong đầy dầu thắp vàng óng, nhưng bấc đèn ngâm trong đó quá đáng sợ! phải cây cỏ cũng phải sợi vải, mà là lớp da người mềm oặt lóc sạch xương.


      “Ư…” Triển Chiêu cảm thấy khí lạnh tỏa ra sau lưng, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Đây là nhân du đăng? có thứ này sao?”


      Bạch Ngọc Đường ho khan tiếng: “ ra từng nghe qua, nhưng ngờ là có , thảo nào là trường minh đăng, có người lại đèn này ít nhất có thể cháy suốt hai nghìn năm tắt.”


      “Phương pháp kinh khủng như vậy, chủ nhân nơi này chắc chắn là bạo quân.” Triển Chiêu ghét nhất là loại chuyện này, do dự xem có nên chấm đuốc vào . Lớp da người cháy xém quá chói mắt.


      “Ngươi cứ coi như chết rồi bị biến thành như vậy .” Bạch Ngọc Đường thuận miệng câu, muốn an ủi Triển Chiêu chút.


      Vậy mà Triển Chiêu lại mở to mắt nhìn : “Còn có làm từ lúc còn sống sao?!”


      Bạch Ngọc Đường há hốc, nghĩ thầm con mèo này biết luyện nhân du cần dùng người sống sao?!


      “A…” Bạch Ngọc Đường chỉ đành chỉ chỉ vào ngọn đèn kia với Triển Chiêu: “Châm lửa rồi chúng ta thôi, dù sao cũng đốt nhiều năm như vậy, chừng chỉ là hầu tử bị cạo sạch lông.”


      Triển Chiêu càng nghe càng thấy buồn nôn, nhưng cũng cầm đuốc nhúng vào dầu thắp, châm lửa rồi đưa cho Bạch Ngọc Đường, bái vài cái trước ngọn nhân du đăng kia, xuống đất cùng Bạch Ngọc Đường tới.


      .


      .


      Hai người cầm đuốc vừa đến trước cánh cửa sau khép hờ của căn phòng, Triển Chiêu đột nhiên kéo Bạch Ngọc Đường: “Chờ chút.”


      “Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường thấy con mèo kia cười thần bí, hơi híp mắt, có thể Triển Chiêu biết được chuyện thú vị gì rồi.


      “Ngươi nhắm mắt lại.” Triển Chiêu bảo Bạch Ngọc Đường.


      “Làm gì?” Bạch Ngọc Đường hiểu.


      “Nhắm lại ! Cho ngươi xem thứ hay!” Triển Chiêu giống hệt như sắp dâng bảo bối, Bạch Ngọc Đường đành phải nhắm mắt lại. [Coi chừng bị cục ngu đó hôn lén =.=]


      Nắm tay Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đẩy cửa ra, dẫn Bạch Ngọc Đường tới vài bước, : “Mở mắt được rồi.”


      Bạch Ngọc Đường mở mắt… Lập tức ngẩn người.


      Bạch Ngọc Đường phải người dễ giật mình, thấy ít thứ tốt thứ lạ, nhưng tình cảnh như thế này tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn thấy.


      Chỗ bọn họ đứng tại là sườn núi cao, nhìn ra xa, bên dưới là tòa thành trì. Quy mô tòa thành này , từng căn nhà đều được xây dựng từ đất đá, khí thế to lớn bố cục lại tinh tế, phía xa còn có tòa cung điện nguy nga.


      Triển Chiêu bảo nhắm mắt cũng chính là vì muốn thấy vẻ mặt này khuôn mặt băng sơn ngàn năm của Bạch Ngọc Đường, cười hỏi: “Lợi hại ?”


      “Có…” Bạch Ngọc Đường kiềm chế được gật đầu: “ ngờ lại là tòa thành dưới mặt đất.”


      “Nơi này giống địa cung, ngươi có thể còn có người sống ?” Triển Chiêu chỉ chỉ ánh sáng lập lòe: “Nếu ngọn đèn này phải trường minh đăng, chừng còn có người sống ở đây.”


      “Chuyện này hẳn là có khả năng, lâu như vậy ăn cái gì sống chứ?” Bạch Ngọc Đường , cùng Triển Chiêu xuống.


      “Miêu Nhi.”


      “Sao?” Triển Chiêu vừa trả lời vừa hiếu kì nhìn quanh, nhìn con đường và những ngôi nhà bỏ hoang.


      Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn bàn tay Triển Chiêu nắm tay , gì, chỉ hỏi tiếp: “Có nhận ra là kiến trúc của thời đại nào ?”


      Triển Chiêu lắc đầu: “ nhận ra, phải ngươi văn võ toàn tài sao? Có nhận ra ?”


      “Ngươi mới văn võ toàn tài.” Bạch Ngọc Đường cười cười: “Có thể chỉ có Công Tôn mới nhận ra, nhưng quả rất tinh xảo!”


      “Ngươi xem!” Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường cái, dẫn đến trước căn nhà, chỉ vào tấm bia đá có chữ viết:


      “Xem văn tự đó!”


      Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, phát thứ được viết đó phải hán tự, mà là những kí hiệu các gánh hát dùng.


      “Ha!” Triển Chiêu nửa đùa: “Có khi nào đây là nơi các gánh hát tụ tập trước đây ?”


      Bạch Ngọc Đường nhìn cười: “Chúng ta ở dưới mặt đất, tại kêu trời trời thấu kêu đất đất hay, ngươi còn có tâm trạng đùa sao?”


      Triển Chiêu cười , cũng biết có phải do ánh đèn hay , Bạch Ngọc Đường cảm thấy nụ cười của Triển Chiêu dưới ánh sáng nhàn nhạt, luôn mang đến cảm giác ấm áp.


      Hai người tiếp tục tới.


      .


      .


      Quả nhiên là tòa tử thành, có bất cứ vật sống nào, hai người lâu như vậy, đừng là người sống, đến con chuột cũng có.


      “Miêu Nhi, ngươi từng nghe về tử thành chưa?”


      “Có… phải trước đây Triệu Phổ từng sao, khi đánh giặc, từng gặp rất nhiều thành trống hoặc doanh trại bỏ hoang. Cứ như là trong đêm người lẫn gia súc đều biến mất, mà nhà ở đồ dùng lại được bảo tồn rất tốt.”


      “Phải.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Trước đây khi ta cùng đại ca vào núi, cũng từng gặp qua những thôn làng như vậy, trong nồi vẫn còn cơm gạo, thư bàn chỉ mới viết nửa. Cứ như trận gió thổi qua khiến mọi người biến mất.”


      “Đúng vậy, tương truyền đó là quỷ hỏa liệu thành [thành bị lửa ma đốt], tất cả vật sống đều hóa thành tro bụi, vật chết bất biến.” Triển Chiêu thở dài: “ muốn nhìn xem quỷ hỏa là thứ gì.”


      “Miêu Nhi…” Ngay lúc ấy, đột nhiên Bạch Ngọc Đường ngắt lời Triển Chiêu.


      “Sao?” Triển Chiêu quay đầu lại nhìn , thấy vẻ mặt rất kì dị nhìn chăm chú ngõ trước mặt.


      Triển Chiêu nhìn về phía ánh mắt , có gì bất thường, hiếu kì: “Làm sao vậy?”


      “Ta… Dường như thấy người…”


      Triển Chiêu giật mình cái: “Người… Người nào?”


      mặt Bạch Ngọc Đường xuất loại biểu cảm rất phức tạp, môi khép mở, “ cái bóng trắng, vừa mới lướt qua.”
      honglak thích bài này.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 25: Lưỡng cá nhân (hai người)


      Triển Chiêu nghĩ lúc mới phản ứng lại được, Bạch Ngọc Đường với mình thấy quỷ, còn là bóng trắng! Điều đầu tiên Triển Chiêu nghĩ là, có khi nào là Bạch Ngọc Đường nhìn thấy sương trắng gì đó?! đúng, đâu có sương! Dải lụa trắng? Cũng đâu có lụa! Có khi nào là bóng của Bạch Ngọc Đường ?


      Bạch Ngọc Đường qua chỗ ngõ bên kia.


      Triển Chiêu vội vàng chạy theo.


      Hai người đến cuối đường, nhìn khắp xung quanh, thế nhưng ngoài ngõ cũng chỉ có ngõ, các đường ở đây đều tương tự như nhau, ngang ngang dọc dọc đều giống hệt, chỉ có tòa cung điện ở phía xa là khác… Nhưng hoàn toàn có quỷ ảnh nào.


      “Có lẽ chỉ là ảo giác, do ta nhìn lầm rồi.” Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, nghĩ dường như mình có chút căng thẳng, từ thích những gian tù túng tối tăm thế này.


      tiếp xem thử .” Triển Chiêu xoay người tiếp tục tới, Bạch Ngọc Đường ở ngay bên cạnh, vẫn hồi tưởng lại bóng trắng vừa thấy… tại nhớ đến, dường như có chỗ nào đúng, nhưng cụ thể là chỗ nào đúng? cũng được.


      Hai người quay lại con đường lớn ở trung tâm lúc đầu, tiếp tục tới.


      .


      .


      “Miêu Nhi, con đường này dường như cũng kiến tạo từ cùng phương pháp với chiến đạo cổ đại, phong cách nhà cửa giống của thời Tần Hán.”


      “Phải…” Triển Chiêu gật đầu, nhìn thấy tấm bia đá trước mỗi con đường: “Ngươi xem, bia đá của mỗi con đường đều có những văn tự khác nhau, có khi nào là họ của từng gia tộc hay là cột mốc ?”


      “Khắc họ ở đại môn… Cũng giống như các bức hoành nay?” Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy rất thú vị.


      Hai người con đường tối mịt mù, chỉ dựa vào ánh sáng của cây đuốc trong tay, nơi ánh sáng chiếu được cũng hữu hạn, bốn phía cực kì tĩnh mịch, chỉ nhờ hai người ngừng chuyện, mới có được chút sinh khí.


      Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy, nếu như thể ra khỏi đây, may có Triển Chiêu ở đây cùng mình, có , ít nhất mình cũng thấy khó chịu.


      Hai người cứ như vậy sóng vai tới, cứ như con đường này vĩnh viễn có điểm dừng.


      .


      .


      Lại thêm biết bao lâu, Triển Chiêu đột nhiên dừng lại.


      Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn .


      Triển Chiêu do dự lúc, cuối cùng vẫn là đưa bàn tay vừa thả ra qua, muốn nắm lấy tay Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường lật tay lại, nắm lấy tay .


      Triển Chiêu ngẩn người nhìn.


      Bạch Ngọc Đường tiến sát tới chút, giọng : “Giúp ta cầm đuốc.”


      Triển Chiêu ngây người, thấy Bạch Ngọc Đường đưa cây đuốc cho mình, Triển Chiêu giơ hai ngón tay còn trống bên tay cầm đuốc ra giữ giúp .


      “Rẹt” tiếng, Bạch Ngọc Đường xé mảnh vải dài từ tay áo xuống, quấn chặt bàn tay của Triển Chiêu và mình lại, thắt nút.


      Triển Chiêu lại ngẩn người, nhìn .


      Bạch Ngọc Đường cầm lại cây đuốc, nhàn nhạt câu: “Ta muốn ở mình tại nơi quỷ quái này, ngươi cũng đừng rớt vào cái hố nào nữa, có rơi chúng ta cùng rơi.”


      Triển Chiêu ngẩn người rất lâu sau mới gật đầu: “Được, có rơi cùng rơi!”


      xong, hai người quay đầu, lại phát thấy từ chỗ tối nhất… Có thứ gì lướt qua: bóng trắng!


      “Há…” Triển Chiêu há hốc.


      Bạch Ngọc Đường hỏi: “ phải ta lại thấy ảo giác chứ?”


      “Hình như ta cũng thấy!” Triển Chiêu xong, hai người liền đuổi theo… Bóng trắng kia đột nhiên bay lên, dường như là bò lên cầu thang, chỉ thoáng còn thấy đâu nữa.


      Khi hai người đến gần mới phát , ra phía trước là dải bậc thang cao ngất.


      Đưa đuốc lên xem, quả nhiên… Bên là tòa cung điện nguy nga.


      Hai người lên… Cực kì ăn ý mà chuyển cây đuốc sang bên tay được cột vào nhau, tay kia cầm đao kiếm, cảnh giác đề phòng xung quanh… Cả hai người đều tin tà ma, tuyệt đối tin có quỷ! Cho nên, bóng trắng đó nhất định là người! Nếu là người, vậy chứng tỏ có đường vào, bởi vì người sống thể nào sinh tồn ở nơi cách biệt với bên ngoài lâu như vậy!


      Bước lên theo bậc thang, hai người lên đỉnh… Liền thấy sơn môn rất lớn sừng sững, hai bên có thần thú trấn sơn. phải kì lân hay tì hưu, mà là hai con bát trảo long [rồng tám móng] giương nanh múa vuốt!


      “Bát trảo long?” Đây là lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường thấy loại rồng kì lạ như thế này.


      “Rồng có bốn móng vuốt mà đúng ?” Triển Chiêu hỏi: “Mặt con rồng này cũng giống những con rồng bình thường…”


      “Két…”


      Hai người còn nghiên cứu tượng rồng, đột nhiên… Nghe thấy thanh kì quái, cửa đại điện trước mặt mở ra. Hai người kinh ngạc, cùng đưa mắt nhìn, liền thấy sau cánh cửa… Bóng lưng bạch y nhân lướt qua. Hai người lập tức xác định lại lần nữa, đó là người mặc bạch y, có thể thấy hai bàn tay!


      Bạch y nhân gần như lập tức biến mất vào trong môn động [cửa tò vò].


      “Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường gọi Triển Chiêu tiếng.


      “Phải!” Triển Chiêu gật đầu: “Dường như muốn chúng ta vào đó!”


      Hai người nhìn nhau cái, quyết định vào… Dù sao đứng tại đây cũng làm được gì, còn bằng vào xem ràng.


      .


      .


      Bước nhanh vào đại điện, nương theo ánh lửa thấy được trường minh đăng ở lối vào, cũng giống hệt như những trường minh đăng da người trong địa cung, chỉ là tắt, được châm!


      Bạch Ngọc Đường đưa tay nhàng châm lên…


      “Phừng” tiếng, ánh lửa nhanh chóng bừng lên… Giữa những ngọn trường minh đăng này đều có cơ quan liên kết rất tinh xảo… Châm ngọn, những ngọn đèn còn lại cũng cháy lên.


      Chỉ trong nháy mắt, bốn phía đầy ánh lửa… Trường minh đăng ngừng cháy lên, càng lúc càng sáng.


      Lúc này, hai người cũng thấy ràng đại điện này rộng bao nhiêu. Đèn sáng rực đường phía trước, tượng điêu khắc cả quần long [đàn rồng] khiến cả Bạch Ngọc Đường lẫn Triển Chiêu đều há hốc. Hai người bọn họ cũng phải người chưa thấy việc lạ, nhưng loại cảnh tượng này gây chấn động quá mạnh…


      “Bao nhiêu con?” Bạch Ngọc Đường nhịn được hỏi.


      Đầu Triển Chiêu lắc lắc.


      Ngay lúc ấy, đột nhiên có người đáp lại: “Chín mươi chín con.”


      Giữa nơi địa cung trầm u ám, bị chôn sâu suốt ngàn năm tuyệt đối người này lại có người trả lời bọn họ. Cho dù đây là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cũng ngăn được cảm giác gió lạnh thổi qua sau gáy.


      Triển Chiêu càng nghi ngờ hơn, bởi vì cảm thấy giọng này quen tai.


      Hai người nhìn về hướng thanh vọng đến, liền thấy ở phía trước có cái đài lớn giữa trung tâm đại điện, đài có tọa ỷ [ghế có lưng dựa] hình vuông rất lớn, cũng có quần long vờn quanh, hai người đều thầm khó hiểu: người kiến tạo cung điện này, rốt cuộc thích rồng đến mức nào?!


      tọa ỷ có người, ngồi tọa ỷ, mà ngồi lưng ghế, nhìn hai người bên dưới, người này phải bạch y nhân mà hai người vẫn đuổi theo, mà là nam tử mặc hắc y.


      Cách khá xa, Bạch Ngọc Đường thấy tướng mạo , chỉ nhìn thấy mặc hắc y, thân hình cao gầy, tóc đen xõa tùy ý, sắc mặt rất trắng… Vành mắt hơi có quầng đen, khiến cả khuôn mặt rất u ám.


      Triển Chiêu sau lưng đột nhiên mở miệng, chắc chắn hỏi tiếng: “Đại ca?”


      Hắc y nhân kia chính là Triển Hạo… Trong nháy mắt Bạch Ngọc Đường hiểu , nhưng lại lập tức hiểu, vì sao lại ở đây?!


      lâu gặp.” Lời đáp của người kia dường như thừa nhận mình đúng là Triển Hạo, cúi đầu, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng cách rất xa, đột nhiên hỏi: “Chiêu… chính là Bạch Ngọc Đường sao?”


      Triển Chiêu hơi nhíu mày, Bạch Ngọc Đường cảm giác tay mình bị Triển Chiêu kéo kéo ra sau, dường như muốn mình lùi lại chút, hơi hiểu hành động của Triển Chiêu… Là loại bảo vệ, hay loại đề phòng? Hay có lẽ chỉ đơn giản là căng thẳng?



      Triển Hạo ở phía , trong tay cầm hộp đen tuyền, ngón tay nhàng vuốt ve, hỏi Triển Chiêu: “Hai mắt… Gần đây thế nào?”


      Hai mày Triển Chiêu nhíu càng chặt hơn: “Rốt cuộc huynh muốn làm gì?”


      Triển Hạo lắc đầu: “Ta có thời gian ràng với đệ.”


      “Hôm nay huynh được!” Triển Chiêu vận nội lực lên tay, kéo rách dải lụa… Giãy tay ra. Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn , gì.


      “Sau này gặp lại.” Triển Hạo xoay người muốn .


      “Khoan !” Triển Chiêu làm sao chịu để , tung người đuổi theo.


      Lên đến long đài Triển Chiêu mới phát , đài hoàn toàn có bậc thang, phải dùng khinh công mới có thể lên được… Triển Hạo vốn dĩ biết võ công, làm sao có thể lên được?!


      Bạch Ngọc Đường đứng bên dưới cũng nhìn ra manh mối, đồng thời, Triển Hạo đứng phía đột nhiên nhếch môi… Dường như ra nụ cười đạt được ý xấu.


      Bạch Ngọc Đường hoảng hốt, đuổi theo, hô tiếng: “Miêu Nhi, cẩn thận!”


      Triển Chiêu hạ xuống long đài, vừa nghe được lời Bạch Ngọc Đường lập tức dừng lại, hề do dự.


      “?!” Triển Hạo bên thấy được, vẻ mặt rất kinh ngạc, với Triển Chiêu: “Ta nhớ dường như đệ chưa từng nghe lời như thế.”


      Cách rất gần, Triển Chiêu ngẩng mặt lên nhìn kĩ, người nọ đúng là Triển Hạo sai, chỉ là ánh mắt cử chỉ… Triển Chiêu hiểu ra, có thể… Triển Hạo trước đây vẫn luôn che giấu điều gì, mình vẫn chưa từng hiểu được .


      Triển Hạo và Triển Chiêu nhìn nhau lúc, lắc đầu: “Đệ đừng tìm ta nữa, ngoan ngoãn về cùng .” [ sao mà câu này nó bựa quá =.= ]


      Thấy Triển Hạo xoay người muốn , Triển Chiêu nhíu mày, định đuổi theo, “Đừng , rốt cuộc huynh muốn làm gì?”


      Còn chưa xong, chợt Triển Hạo quay đầu lại, ánh mắt lạnh băng: “Nếu đuổi theo, vậy đệ đừng hối hận…”


      Triển Chiêu sửng sốt, chỉ thấy Triển Hạo đưa tay vỗ lên vòng đá hắc sắc tay ghế.


      tiếng nổ lớn truyền đền, như sơn băng địa liệt [núi lở đất sụp], toàn bộ long đài và đại điện đều chấn động.


      Triển Chiêu lập tức quay đầu nhìn, liền thấy mặt đất hai bên long đài bắt đầu sụp xuống. Dưới chân Bạch Ngọc Đường xuất khe nứt lớn… phải, chính xác là, cả mặt đất đều đổ sập.


      “Ngọc Đường!” Triển Chiêu gọi to.


      Bạch Ngọc Đường sớm nhìn thấy, tung người nhảy lên muốn lùi về phía sau, thế nhưng mặt đất quá rộng, có thể là tiền bất trứ thôn hậu bất trứ điếm [Trước có thôn sau có điếm: nơi hoang vu đồng mông quạnh, đây là dạng địa hình Thiên Cửu Biến, gọi là "tuyệt địa" (đường cùng)]… Hoàn toàn có nơi để mượn lực, dù khinh công Bạch Ngọc Đường cao đến đâu, cũng có khả năng bay giữa trung cần ngoại lực… Như Ảnh Tùy Hình phải Yến tử Phi, Yến tử Phi cũng thể khiến người hóa thành chim yến!


      Bạch Ngọc Đường còn đường lui, nhíu mày… Chỉ còn cách để mặc cho bản thân rơi xuống vực sâu đáy này.


      Triển Hạo cười lạnh tiếng, ngẩng mặt, liền thấy đầu con trong đàn cự long phía bạch y nhân ngồi, là Lý Phi Thường!


      Triển Chiêu cau mày, Lý Phi Thường thả đoạn lụa trắng xuống, Triển Hạo đưa tay bắt lấy, mượn lực nhảy lên… biết công phu!


      Triển Chiêu biết, nếu để Triển Hạo , có khả năng rất lâu sau mới có thể tìm được … Nhưng đầu nghĩ vậy, thân thể nhảy xuống, đuổi theo Bạch Ngọc Đường.


      Triển Hạo cứ , tại Triển Chiêu chỉ nhớ lời khi nãy đáp ứng Bạch Ngọc Đường… Có chết cũng cùng chết, nơi quỷ quái như thế này, làm sao có thể để lại mình.


      Triển Hạo đứng long đài, nhìn Triển Chiêu đuổi theo bắt lấy Bạch Ngọc Đường, sau đó là tiếng nước “Ùm” vang, hai người cùng rơi xuống dòng sông dưới đáy vực.


      Triển Hạo cười, khẽ lắc đầu: “Tiểu tử ngốc.”


      “Môn chủ, thôi, lấy được thứ cần lấy rồi, nên ở lâu.” Lý Phi Thường thấp giọng .


      Triển Hạo gật đầu, cùng rời .


      .





      .


      Dưới đáy địa cung là dòng nước ngầm lạnh buốt tận xương… Dòng nước chảy hơn nữa lại rất xiết. Triển Chiêu bắt được tay Bạch Ngọc Đường, khả năng bơi của còn kém hơn Bạch Ngọc Đường, uống vào ngụm nước, hơi sặc.


      Giữa hoảng loạn, Triển Chiêu cảm giác Bạch Ngọc Đường ôm lấy đẩy người lên, vừa thở gấp vài hơi nghe Bạch Ngọc Đường : “Nín thở!”


      ra Triển Chiêu cũng muốn nín thở, nhưng vừa bị sặc nước khiến rất khó chịu, còn chưa kịp thở lại chìm xuống.


      Cảm giác thân thể nương theo dòng nước trôi nhanh về phía trước… Triển Chiêu bản năng túm chặt lấy Bạch Ngọc Đường, chỉ cảm thấy ngộp thở… Trong nước tối đen, nhìn thấy được gì, nhưng tay mình nắm lấy tay Bạch Ngọc Đường là chắc chắn, Triển Chiêu thoáng an tâm, lồng ngực càng lúc càng khó chịu, trong tai có tiếng u u.


      Ngay khi Triển Chiêu nghĩ mình sắp chịu được nữa, có thứ gì kề lên môi mình… Sau đó là luồng khí được đưa vào.


      Triển Chiêu cũng rất kém, dưới tình huống bị đè nén cực độ còn thời gian suy nghĩ đây là tình huống thế nào, nhân tiện đỏ mặt cái… Ngay sau đó, hôn mê.


      .





      .


      biết qua bao lâu, Triển Chiêu cảm giác có hơi thở nóng rực phả lên má mình. Dần dần tỉnh lại, mở mắt, ánh sáng rất chói, hoàn toàn đối nghịch với khung cảnh tối mịt trong kí ức.


      Hít sâu mấy hơi, thở ra hết trọc khí trong ngực, Triển Chiêu mới bắt đầu vui mừng, thấy được bầu trời cùng tán cây đầu, sau đó nghe thấy giọng trong trẻo: “A! Miêu Miêu tỉnh rồi!”


      Ngay sau đó lồng ngực bị thứ gì đó nằng nặng đè xuống.


      “Khụ khụ…” Triển Chiêu lại nôn ra mấy ngụm nước, vật nặng mềm nhũn bị ôm , giọng quen thuộc truyền đến: “Cẩn Nhi, đừng đè Triển đại ca!”


      “Ô… Hơi kích động quá!”


      Triển Chiêu hoàn hồn lại, liền thấy Công Tôn xuất trước mắt, cúi đầu nhìn vào mắt tay bắt mạch cho , Tử Ảnh đưa đến bình rượu để uống ngụm, Thiêu Dao Tử cay nồng vào bụng, Triển Chiêu cảm thấy mình sống lại rồi, toàn thân đau nhức lại còn lạnh buốt.


      sao chứ?” Công Tôn hỏi.


      “Bạch…” Triển Chiêu mở miệng liền hỏi Bạch Ngọc Đường, lại cảm giác trong tay mình còn nắm tay ai đó!


      Công Tôn chỉ chỉ bên cạnh, Triển Chiêu xoay mặt sang, liền thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Bạch Ngọc Đường ngay bên cạnh, nhưng còn nhắm mắt, dường như vẫn chưa tỉnh.


      thế nào rồi?” Triển Chiêu hỏi.


      bị thương nặng hơn ngươi chút.” Triệu Phổ đứng bên cạnh, “Nhưng mà may mắn hai người có việc gì.”


      “Chúng ta vừa tìm thấy ngươi!” Công Tôn vừa vừa đẩy Thạch Đầu muốn bò đến cọ Triển Chiêu ra, Thạch Đầu vừa định liếm Bạch Ngọc Đường bị Tiểu Tứ Tử nắm lông kéo về: “Thạch Đầu, được nhân cơ hội chiếm tiện nghi người khác!”


      Lúc này Triển Chiêu mới phát , bọn họ ra khỏi địa cung, nằm bên bờ hồ nước, ra dòng nước ngầm thông đến đây.


      “Làm sao các ngươi…” Triển Chiêu hiểu vì sao bọn Công Tôn tìm được mình.


      “Nó giúp chúng ta tìm các ngươi.” Tử Ảnh chỉ lên ngọn cây bên cạnh, con chim ưng của Hồng Liệt đứng đó, oai phong phẩy cánh.


      Ngay lúc đó, các ảnh vệ đánh xe đến.


      Mọi người khiêng Bạch Ngọc Đường vào xe ngựa, Triển Chiêu có thể được, được Công Tôn đỡ lên xe.


      Triệu Phổ mang hai bộ y phục khô đến, với Triển Chiêu: “Có lạnh ? Thay cho luôn.” xong, hạ màn xuống.


      Triển Chiêu nhanh nhẹn tự thay cho mình xong, đảo mắt… Nhìn Bạch Ngọc Đường còn hôn mê bên cạnh.


      Đến gần nhìn thử, y phục người ướt đẫm, lại nhìn nhìn bộ y phục khô tay, Triển Chiêu động thủ, nhàng gỡ nút thắt áo Bạch Ngọc Đường ra…


      Vừa cởi được hai y khấu [nút áo], thấy được lớp lý y [áo trong] bạch sắc bên trong, Triển Chiêu do dự… Làm sao mới tốt đây?


      Bạch Ngọc Đường vẫn tỉnh lại.


      Triển Chiêu nghĩ thay y phục là vì tốt cho , là chuyện quang minh chính đại, lại động thủ kéo đai lưng . Ngay lúc ấy, ánh mắt lại lạc đến môi Bạch Ngọc Đường.


      tại trời sáng, chuyện thế này phải xảy ra vào đêm mới đúng. Đêm qua trong màn nước tối đen, Bạch Ngọc Đường có dùng miệng độ khí cho mình sao?


      Là do ma xui quỷ khiến, Triển Chiêu đưa tay nhàng sờ sờ lên môi Bạch Ngọc Đường, dường như, đúng là loại cảm giác này, môi rất đẹp, mỏng mà mềm mại. Triển Chiêu lại sờ sờ của mình… Hẳn là vậy rồi.


      Sờ a sờ, Triển Chiêu lại bắt đầu ngẩn người suy nghĩ, chợt Bạch Ngọc Đường mở miệng: “Ngươi chậm quá, ta sắp lạnh chết rồi… Thay y phục rồi sờ tiếp có được ?”


      Triển Chiêu hoảng hốt cầm y phục vứt hết lên mặt , đây chính là cái gọi là có tật giật mình.


      lát sau, Bạch Ngọc Đường mới đưa tay đẩy y phục ra, bất đắc dĩ nhìn : “Ngươi lợi hại, khi nãy muốn phi lễ ta tại muốn làm ngộp chết ta?”


      “Nào có?!” Hai tai Triển Chiêu đỏ bừng, “ có!”


      Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, cử động chút: “A…”


      “Làm sao vậy?”


      “Tay…” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn tay trái mình.


      Triển Chiêu đến gần xem, liền thấy Công Tôn kẹp vào hai thanh nẹp cho Bạch Ngọc Đường.


      “Là gãy xương.” Công Tôn nghe thấy tiếng động, vén màn xe lên, đưa nước và thức ăn vào cho hai người, “Mau thay y phục, tay ngươi quay về còn phải đắp thuốc, thương gân động cốt phải nghỉ ngơi trăm ngày, ngươi đừng làm bậy!”


      Bạch Ngọc Đường gì, nhìn nhìn Triển Chiêu, đẩy bộ y phục khô vào tay : “Làm phiền rồi.”


      Triển Chiêu xấu hổ giúp Bạch Ngọc Đường thay y phục.
      honglak thích bài này.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 26: Khải trình (khởi hành)


      cần phải có bao nhiêu ngượng ngùng.


      Trong xe ngựa chỉ có bấy nhiêu gian, Triển Chiêu mất ít sức lực, mắt biết nhìn đâu cho phải. Hơn nữa, Bạch Ngọc Đường cũng chịu phối hợp.


      Triển Chiêu bảo nâng tay, bất động, bảo xoay mặt, lại nhìn chằm chằm vào mình, ban đầu Triển Chiêu còn nghĩ Bạch Ngọc Đường đùa với mình, dù sao trước nay vẫn vậy. Nhưng lúc sau, Triển Chiêu mới cảm thấy hình như đúng, dường như Bạch Ngọc Đường giận, biết làm sao rồi… Mình đắc tội lúc nào sao?


      vất vả làm xong, Triển Chiêu vội vàng đuổi hình ảnh vốn là phi lễ vật thị nhưng bị nhìn ràng ra khỏi đầu, bình tĩnh lại, ngồi xa xa nhìn Bạch Ngọc Đường.


      Bạch Ngọc Đường dựa bên cửa sổ, ngẩn người nhìn cảnh sắc mờ mịt bên ngoài, ràng sáng sớm nay còn là dương quang xán lạn, tại lại có sương mù, thái dương trốn sau cụm mây, hình như cũng giận dỗi.


      Triển Chiêu cố ý ngồi cạnh , chuyện với , nhưng lại uể oải thờ ơ, muốn nhìn đến. Triển Chiêu xác định lại lần nữa: vui cho nên giận dỗi rồi! Vì tay bị thương… Hay còn vì nguyên nhân khác?


      Nhìn nhìn cánh tay bị thương của Bạch Ngọc Đường, chính là bên tay tối qua cột vào cùng mình.


      Đột nhiên linh quang [vầng sáng thần kì] lóe lên, trong chớp mắt Triển Chiêu hiểu ra… Có khi nào là vì khi còn trong địa cung, mình rút tay ra đuổi theo Triển Hạo, bỏ lại mình… Cho nên giận.


      Triển Chiêu gãi gãi đầu, cảm thấy mình có chút thiếu nghĩa khí, nhưng mà khi đó cũng đâu nghĩ được nhiều.


      .


      .


      Ngoài xe ngựa, Tiểu Tứ Tử ngồi lưng Thạch Đầu, hiếu kì áp tai vào xe ngựa nghe động tĩnh bên trong, Tiêu Lương ngồi lưng Tiễn Tử, đưa tay chọc chọc bảo bối, hỏi: “Cẩn Nhi, nghe cái gì đó?”


      Tiểu Tứ Tử lắc đầu, quay sang phía Tiêu Lương hư tiếng, chỉ chỉ vào xe ngựa khoát tay, ý bảo là thanh nào hết! Hơn nữa còn tinh tế phát bầu khí bên trong được đúng lắm! Tuy cả Bạch Ngọc Đường lẫn Triển Chiêu đều phải người nhiều, nhưng mà trước đây, khi hai bọn họ ở cùng nhau luôn cười cười!


      .


      .


      Về đến nha môn, liền thấy người của phủ Khai Phong đến nơi.


      Bàng thái sư vừa đến cửa nha môn, cái khác mặc kệ, vừa xuống xe phải lao đến chỗ Tiểu Tứ Tử trước, miệng hô: “Bảo bối nhi! Đến đây ta ôm cái, nhớ chết ta!”


      Tiểu Tứ Tử cũng thân với thái sư, được bế lên rồi luôn miệng gọi Tiểu Đỗ Tử Tiểu Đỗ Tử rất vui vẻ, Bàng thái sư ước lượng chút, ai da, lại béo thêm chút rồi.


      Bao Chửng cũng xuống xe, hỏi Triển Chiêu tình huống thế nào rồi, Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường vào phủ, vốn muốn theo, nhưng chuyện trong địa cung ngoài ra còn ai biết, đành phải ở lại tường thuật cho Bao Chửng.


      Mọi người tập hợp lại thảo luận chuyện vụ án, Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử vào phòng xử lý cánh tay bị thương của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu mấy lần muốn vào xem thử, nhưng đều bị Bao Chửng túm lại hỏi chuyện.


      Phía Triệu Phổ cũng có thu hoạch, các ảnh vệ tìm được cây đao còn dính máu, được giấu dưới vòm cầu vắng người. Tìm hiểu nguồn gốc, lại bắt được bọn hung thủ sát hại cả nhà Lý gia, chúng là toán người giang hồ, được Lý Phi Thường thuê với giá rất cao.


      “Giết cả nhà mình?!” Mọi người ai hiểu được hành vi này của Lý Phi Thường.


      Thế nhưng trong lòng Triển Chiêu có dự đoán, Lý Phi Thường cùng Triển Hạo rồi, có lẽ bọn họ còn có bí mật lớn hơn.


      Bọn Bao Chửng xử lý vụ án, Bàng thái sư phái nhân mã dựa theo lệnh của Triệu Trinh chia người ra tìm Cung, thanh trừng đám người giang hồ tham vọng lấy được kho báu trong Cung. Dựa theo bản đồ và nơi bọn Triển Chiêu gặp nạn, quả tìm được Cung, bên trong cũng có kho báu khá lớn, nhưng mọi người vẫn biết Triển Hạo lấy thứ gì!


      .


      .


      Triển Chiêu bị trì hoãn đến trưa mới có thể thoát thân chạy ra, cơm cũng ăn chạy tới phòng Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ngồi trong sân sắc thuốc.


      “Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu thấy cửa phòng đóng, liền đến hỏi Tiểu Tứ Tử: “Bạch Ngọc Đường đâu?”


      “Bạch Bạch vừa bó thuốc, nghỉ ngơi.” Tiểu Tứ Tử vểnh vểnh môi, híp mắt liếc Triển Chiêu: “Có phải Miêu Miêu khi dễ Bạch Bạch rồi ?”


      Triển Chiêu ngẩn người: “Đâu có… Thông thường là khi dễ ta chứ?”


      “Nào có.” Tiểu Tứ Tử cầm cây quạt hương bồ quạt quạt nồi thuốc: “Bạch Bạch khi dễ người khác nhưng chưa từng khi dễ Miêu Miêu, Miêu Miêu khi dễ người khác nhưng luôn khi dễ Bạch Bạch!”


      .





      .


      Triển Chiêu há hốc, nghĩ thầm biết Bao đại nhân có đem cái trống theo , muốn đánh trống kêu oan.


      “Làm sao Tiểu Tứ Tử biết?” Triển Chiêu thăm dò Tiểu Tứ Tử, bế bảo bối lên đùi, giành cái ghế của Tiểu Tứ Tử ngồi lên: “ sao?”


      Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “ có, nhưng mà dường như vui.”


      “Khụ khụ.” Triển Chiêu nâng cao giọng lên chút, : “Cái đó… Là ta vô tâm, khi đó quá gấp gáp, ta nhận sai còn được sao, Bạch đại hiệp đừng tính toán với ta nữa.”


      .





      .


      Trong phòng, Bạch Ngọc Đường dựa vào cửa sổ uống trà, sớm nghe Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử chuyện bên ngoài, bất lực lắc đầu.


      “Ô? Miêu Miêu làm gì rồi?” Tiểu Tứ Tử hiếu kì.


      “Khụ khụ.” Triển Chiêu lại ho, : “Tiểu Tứ Tử nha, tay bị thương ăn thứ gì bổ? Chân giò heo có được ?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp: “Được… Rất tốt.”


      “Ngươi tiếp tục sắc thuốc, ta hầm chân giò.” xong chạy.


      Tiểu Tứ Tử ôm má hỏi Tiêu Lương cười trộm bên cạnh: “Miêu Miêu hầm chân giò sao?”


      “Ai…” Tiêu Lương chậc chậc mấy tiếng, đột nhiên cảm thán: “Ai, Cẩn Nhi, khi nào ngươi mới có thể hầm chân giò cho ta nhỉ?”


      Tiểu Tứ Tử chớp chớp chớp: “Tiểu Lương Tử ngươi cũng muốn ăn sao? Miêu Miêu làm thêm phần , ta muốn ăn mì thịt bò.”


      Tiêu Lương đưa tay nhéo má Tiểu Tứ Tử: “Tiểu ngốc tử.”


      Tiểu Tứ Tử vừa nghe Tiêu Lương mình ngốc lập tức bổ nhào đến muốn giáo huấn Tiêu Lương.


      Tiêu Lương bị đánh trận, nghĩ thầm… Tính tình Tiểu Tứ Tử ác liệt hơn rồi.


      Trong phòng, Bạch Ngọc Đường dựa bên bàn rũ mắt, biết nghĩ gì.


      .


      .


      Triển Chiêu vốn dĩ biết nấu ăn, còn tìm đầu bếp của tửu lâu tốt nhất trong huyện Hưng Hóa đến chỉ dẫn, mất hết buổi chiều để nấu nồi chân giò hầm. Tự thử trước chút, cực kì vừa ý gật đầu, nghĩ dù Bạch Ngọc Đường có kén ăn mấy cũng thích, sau đó tự tay bưng nồi chạy vào phòng.


      Bạch Ngọc Đường đứng lên, tựa bên bàn đọc phong thư, Thạch Đầu ngồi bên cạnh liếm lông.


      Triển Chiêu đặt nồi chân giò xuống bàn, đứng cạnh .


      Ánh mắt từ mặt thư lên, nhìn Triển Chiêu, hai người nhìn nhau…


      .


      .


      Rất lâu sau, Triển Chiêu cảm giác có thứ gì đó đè lên chân mình, cúi đầu nhìn, liền thấy Thạch Đầu cọ cọ chân làm nũng.


      “Có đói ?” Triển Chiêu ngẩng đầu hỏi.


      Bạch Ngọc Đường gấp thư lại, cầm muỗng lên, múc ít nước canh cùng thịt giò, hương vị tệ.


      Triển Chiêu giúp , bưng bát muốn đút, nhưng tự cầm muỗng lên thử chút, hơi bất ngờ… Triển Chiêu cũng giỏi, cái gì cũng biết làm!


      Triển Chiêu đọc được trong ánh mắt Bạch Ngọc Đường vẻ tán thưởng, hơn nữa… Vẻ vui lúc nãy hoàn toàn còn. Thấy giận nữa, tâm trạng Triển Chiêu cũng tốt lên, lại trở lại hăng hái hoạt bát như thường ngày, lấy vai cọ cọ lên vai Bạch Ngọc Đường, nhìn đá đá mày.


      Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn … Tính cách Triển Chiêu quả nhiên rất dễ được thích, thoải mái cởi mở lại rất thành , cương nhu vừa phải thông minh tinh tế, ai giận được?!


      .


      .


      Ăn xong phần chân giò cuối cùng, Bạch Ngọc Đường bỏ bát xuống với Triển Chiêu: “Đại ca gửi thư đến, có chuyện cực kì cấp bách bảo ta lập tức quay về.”


      Triển Chiêu sửng sốt, nhìn nhìn sắc trời, muộn rồi.


      “Lẽ ra từ chiều, nhưng còn phải chờ chân giò của ngươi.” Bạch Ngọc Đường hơi nhếch môi.


      Triển Chiêu ngẩn người mất lúc mới hoàn hồn lại, hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Cấp bách như vậy?”


      Bạch Ngọc Đường hơi lắc đầu: “Trong thư , nhưng đại ca rất ít khi gửi thư thế này, có thể xảy ra chuyện lớn.” Vừa vừa xoay người cầm bao hành lý và cây đao lên, với Triển Chiêu: “Ta trước.”


      “A…”


      Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường ra cửa, muốn đuổi theo, biết là muốn bảo từ từ hay muốn gì, sốt ruột, chú ý đạp trúng đuôi Thạch Đầu cũng chạy theo.


      “Chít chít chít!” Thạch Đầu bị đau kêu mấy tiếng lập tức bỏ chạy.


      Triển Chiêu trượt chân, bổ nhào đến phía trước, vừa đúng lúc Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng động quay người lại, thấy Triển Chiêu lao tới.


      Triển Chiêu lao rất chính xác vào Bạch Ngọc Đường, đề phòng, Bạch Ngọc Đường ngã ra sau… Cũng nhờ Triển đại hiệp phản ứng nhanh, vừa thấy biết tốt, Bạch Ngọc Đường còn bị thương! Vội vàng xoay lại, để lưng mình đập xuống mặt đất.


      Bạch Ngọc Đường chống tay lên đất nhìn Triển Chiêu: con mèo này lại làm sao vậy?


      Ngay lúc ấy, Bao Chửng muốn đến tìm Triển Chiêu hỏi chút chuyện, vừa đến cửa nghe bên trong “Xoảng” tiếng, sau đó cửa bật ra, Thạch Đầu lao ra, chạy ra sân ngồi xuống liếm đuôi.


      Bao Chửng khó hiểu, vừa qua cửa nhìn cái…


      .


      .


      “Khụ khụ…” Bao Chửng vội vàng giúp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đóng cửa, hai người trong phòng cũng hoàn hồn, đột nhiên Triển Chiêu ngẩng mặt hỏi Bao Chửng: “Đại nhân… Ta về phủ sau được ?”


      Bạch Ngọc Đường sửng sốt, Bao Chửng cũng sửng sốt.


      “Ha… Được được.” Bao Chửng hiểu nhìn Triển Chiêu, “Triển hộ vệ có việc?”


      “Vâng.” Triển Chiêu bò dậy, đỡ luôn Bạch Ngọc Đường lên, “Tay Bạch huynh bị thương, ta muốn chăm sóc ít lâu.”


      “À…” Bao Chửng lập tức gật đầu: “Chuyện này nên làm, hết cách, gần đây phủ Khai Phong cũng vô , Triển hộ vệ cứ yên tâm.”


      “Đa tạ đại nhân.” Triển Chiêu gật đầu, vỗ vai Bạch Ngọc Đường cái: “Chờ ta thu dọn hành lý.”


      Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu thu dọn đồ trong phòng, lúc này mới phát hành lý, kiếm và vật tùy thân của Triển Chiêu đều ở trong phòng mình.


      “Hửm? Mùi gì thơm vậy a?” Bao Chửng bận rộn cả ngày, còn chưa ăn gì, nghe thấy mùi chân giò hầm, nhịn được hỏi.


      “À!” Triển Chiêu chuyện chân giò, chỉ : “Có lẽ là đến giờ nấu cơm rồi, đại nhân đói rồi sao? Khi nãy ta vừa thấy trù phòng bắt đầu chuẩn bị thức ăn rồi.”


      “Cũng đúng, cả ngày hôm nay còn chưa ăn gì, Triển hộ vệ, ngươi từ từ thu dọn, ta đến tiền viện trước.” Bao Chửng xong, cười cười nhìn Bạch Ngọc Đường gật đầu, bảo dưỡng thương cẩn thận, sau đó rời .


      Bạch Ngọc Đường đến bên bàn ngồi xuống, nhìn Triển Chiêu bận rộn, nhịn được : “Ngươi cần cùng ta.”


      “Vậy sao được.” Triển Chiêu nhanh nhẹn thu dọn hành lý, “Lần trước ngươi chiếu cố ta, bây giờ vất vả mới có cơ hội, đương nhiên ta phải đáp lại!”


      Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn cái bát bàn, còn nghĩ Triển Chiêu nấu rất nhiều, ngờ chỉ nấu phần… Con mèo này cũng rất là keo kiệt.


      Triển Chiêu đeo bao hành lý quay đầu lại thấy Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cái bát ngẩn người, liền đến, giọng : “Có vài chuyện, chỉ làm cho người.”


      Sửng sốt, con mèo này dỗ dành mình sao? Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu: “Cái gì?”


      có gì.” Triển Chiêu vội nhìn trời, kéo đứng bật dậy: “ mau, nhân lúc Tiểu Tứ Tử còn chưa phát !”


      Bạch Ngọc Đường bị chọc cười, làm sao còn nhớ được chuyện giận dỗi, cùng trốn ra cửa sau, dắt ngựa .


      Xoay người lên ngựa… Hai người giục ngựa chạy suốt đêm về Hãm Đảo.


      Chuyến đến Hãm Đảo lần này, ngờ lại dẫn đến đại án ly kì.

      Hoàn quyển 2

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :