1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quỷ hành thiên hạ - Nhĩ Nhã

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      [​IMG]

      Tác giả: Nhĩ Nhã – 耳雅

      Thể loại: thử miêu, cổ trang, nhất công nhất thụ, phá án, giang hồ, cung đình, thanh thủy văn

      Tình trạng bản gốc: hoàn, 330 chương

      Quyển 1: Giao nhân Mã phúc

      edit: Yu Yin

      Làm ebook: Hội cuồng soái ca

      Văn án

      Thời điểm hỗn loạn, thiện ác bất phân. Đại ca của Triển Chiêu thất tung, manh mối duy nhất lưu lại cho địa danh, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liên tục tìm kiếm, nhưng lại liên tiếp gặp được ít án kiện khó lòng tin nổi…

      Thế gian này ma quỷ quái sao? Cổ pháp tiêu thất, chú ngữ vu thuật dân gian thuật lại có là tồn tại? Là dị thuật hay tâm ma, mèo chuột giúp ngươi vạch trần tầng tầng sương mù dày đặc.

      Mục Lục
      Quyển 1: Giao nhân Mã phúc

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 1: Y Thủy chi phúc ( quái sông Y Thủy)

      Huyện Cừ Sơn có câu chuyện về quái trong sông Y Thủy.

      Trong sông Y Thủy chảy ngang Cừ Sơn, có loại quái tên là Mã Phúc. Trong Sơn Hải Kinh có ghi chép, Mã Phúc là thú, mình hổ mặt người, tiếng khóc nỉ non như trẻ con, hung ác ăn thịt người. Nó sống lâu trong nước, chờ có người đường cưỡi ngựa qua sông, liền nổi lên cắn vào bụng ngựa, nên mới có tên Mã Phúc.


      Bởi vậy, cư dân vùng Y Thủy ai dám bộ hay cưỡi ngựa sông, dù là nước sâu hay cạn, đều phải dùng thuyền hoặc bè gỗ.


      Thực hư chuyện Mã Phúc có tồn tại cũng gây ít xôn xao. Câu chuyện phổ biến nhất là, bờ nam sông Y Thủy đất đai màu mỡ, thôn trấn giàu có, cho nên người phía bờ nam đều rất cường tráng. Bờ bắc lại đất đai cằn cỗi, lương thực trồng được còn đủ no bụng, người dân bờ bắc nhiều năm phải ăn loại cỏ dại tên Phu Cốc Tử cho đỡ đói. Loại cỏ này có độc, ăn nhiều cao lên được, bởi vậy người ở bờ bắc đều thấp bé.


      Có người người bờ nam thường hay khi dễ người ở bờ bắc… Tiểu hài nhi cao lớn ở bờ nam, thường đẩy tiểu hài nhi thấp bé ở bờ bắc xuống sông Y Thủy, tiểu hài nhi bất hạnh chết đuối hóa thân thành Mã Phúc, tìm cách báo thù.


      Cho nên người vùng Y Thủy, khi ngồi thuyền qua sông bao giờ dám khi dễ người yếu thế, bằng khi đêm đến chắc chắn phải chết.


      nay hai bờ nam bắc sông Y Thủy đều thuộc địa phận huyện Cừ Sơn, bờ bắc là thành trấn bờ nam là đồng ruộng, đây đó hòa hợp, chuyện người bờ nam khi dễ bờ bắc sớm còn phát sinh. Về câu chuyện quái trong sông Y Thủy, càng sớm bị quên lãng, chỉ có vài ba lão nhân còn nhớ được đôi chút về mấy lần Mã Phúc đả thương người khiến nhân tâm kinh hãi.


      ngày đầu tháng giêng.


      Cư dân huyện Cừ Sơn còn chưa ăn xong tiệc mừng năm mới, trong huyện xảy ra chuyện…


      Thi thể ba thiếu niên nổi lên ở hạ du sông Y Thủy. Tuổi chừng mười lăm mười sáu, quần áo rách nát, dường như là khất cái ngã vào trong sông chết đuối. Tây Nam Cừ Sơn là vùng liên thông trọng yếu, trong trấn có rất nhiều dạng người, khất cái càng thiếu.


      Quan phủ địa phương lấy lý do vô ý ngã sông kết án qua loa, thi thể đặt ở liễm phòng[nhà xác =.=] chờ người thân đến nhận, nếu trong vòng ba ngày ai nhận, tìm khu mộ tập thể mai táng.


      Thế nhưng đêm hôm đó, lại nghe thấy thủ vệ trong nha môn kêu thảm tiếng.


      Huyện lệnh cùng nha dịch vừa chạy đến xem thấy… Thủ vệ nằm mặt đất, da mặt vàng như nến, đột tử. Mà cửa phòng đặt thi thể ba tên khất cái lại mở. Mọi người phập phồng lo sợ vào nhìn xem, trong nháy mắt tóc gáy dựng thẳng đứng, thi thể ba tên khất cái, thấy nữa! mặt đất còn lưu lại ba hàng vết chân ướt sũng.


      .


      .


      Trời vừa sáng, ngỗ tác[người khám nghiệm tử thi] đến khám nghiệm thi thể người thủ vệ : “Bị dọa chết, túi mật cũng vỡ rồi.”


      Huyện lệnh càng sợ hãi liền hạ lệnh những người biết chuyện phải giữ kín, được truyền ra ngoài.


      .


      .


      Vốn nghĩ rằng, cho người nhà thủ vệ chết ít ngân lượng, mấy ngày này rồi trôi qua. Nhưng ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Huyện thái gia thất khiếu[hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng] chảy máu chết trong thư phòng, những nha dịch biết chuyện, cả ngỗ tác khám nghiệm tử thi toàn bộ đều chết ràng.


      Chuyện này truyền mười mười truyền trăm, toàn bộ huyện Cừ Sơn sôi sùng sục, lại có người nhớ tới câu chuyện Mã Phúc giết người.


      Tri phủ Lạc Châu thượng cấp của huyện Cừ Sơn cũng bị kinh động, phái bộ khoái suốt đêm đến huyện Cừ Sơn niêm phong nha môn, bắt đầu tra án.


      Bộ khoái đó giang hồ cũng có chút danh tiếng, họ Lương, tên là Lương Báo, được xưng là Kim Đao Thần Bộ. Chỉ là người liên quan đều chết sạch, thể làm gì khác hơn là trước tiên hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, lục soát thi thể ba tên khất cái.


      .


      .


      Thoáng chốc, tới ngày mười lăm tháng giêng, vụ án vẫn chút tiến triển.


      .


      .


      Buổi trưa, ngoài cửa thành có rất nhiều bách tính xếp hàng đợi kiểm tra vào thành, bên cạnh có quán trà, chờ mệt có thể vào uống chén trà.


      Ở bàn ngoài cùng của quán trà, là hai vị nương, đến hai mươi tuổi, mặc áo choàng ngắn với quần dài, đồ trang sức, mang theo bọc hành lý to. Hai người xem ra là tỷ muội, dung mạo xấu nhưng làn da hơi thô ráp, có thể thấy được phải tiểu thư khuê các, mà là người giang hồ.


      “Tỷ, sao lại tra nghiêm như vậy?”


      “Có lẽ là bắt tội phạm vượt ngục, chúng ta cẩn thận chút.”


      “Sợ cái gì, hai ta lừa gạt trộm tiền cũng đâu có danh tiếng.”


      Hai nữ tử này đều họ Nghiêm, người tên Tam Phượng người tên Tứ Phượng, từ vào giang hồ, biết chút quyền cước, dựa vào tài trộm vặt cùng lừa gạt nhà giàu bắt quỷ trừ kiếm tiền, giang hồ còn có biệt hiệu là Lương Thượng Song Phượng.


      “Ai.” Tứ Phượng chọc chọc Tam Phượng: “Tỷ, trước khi vào thành kiếm thêm ít , nếu đủ tiền ở trọ.”


      “Sợ cái gì.” Tam Phượng cười cười: “Cả đường nghe thấy trong thành có quái sao, chúng ta chắc chắn kiếm được ít!”


      Tứ Phượng gật đầu, lướt mắt nhìn xa xa… Có người đến đây.


      “Tỷ!” Tứ Phượng hạ giọng: “Người mặc áo lam kia tuấn tú!”


      Tam Phương nhéo tai nàng: “Muội quan tâm người ta có tuấn tú hay làm gì, quan trọng là có bạc hay !”


      “Thực đó!” Tứ Phượng kéo tay áo nàng: “Mau nhìn.”


      .


      .


      quan đạo xa xa, có mấy người chậm rãi tới, nhóm người tương đối thú vị, lớn hai , còn có con ngựa, và con… gấu con?


      phía trước, là niên thiếu hắc y, dường như đến mười tuổi, lưng đeo hắc đao to xấp xỉ . Thiếu niên này hình dáng gọn gàng tuấn tú, tuy rằng còn chút ngây thơ tiểu hài tử, nhưng cảm giác rất vững vàng.


      Thiếu niên này cưỡi ngựa, chỉ là chậm rãi tới, tay trái cầm dây cương con ngựa cao to đỏ thẫm.


      Mà nam tử áo lam Tứ Phượng vừa , chính là người ngồi ngựa.


      Người này tuổi khoảng đầu hai mươi, thân mình rắn rỏi, đầu hơi cúi thấp, dường như là ngẩn người phát ngốc. mặc thân y sam xanh đậm, tay áo và thắt lưng đều có đường viền nguyệt sắc, càng khiến người có vẻ thon dài. Cách khá xa nhìn ngũ quan, nhưng cảm giác rất ôn hòa nho nhã, có lẽ là thư sinh.


      Có điều thú vị nhất là con gấu bên cạnh thư sinh. Thân thể to khoảng bằng con ngựa con, nhưng béo hơn, thân bạch mao lười biếng chầm chậm tới. lưng gấu con là oa oa[búp bê] khoảng năm sáu tuổi, bên ngoài bạch y khoác cái áo vàng nhạt, mặt tròn tròn, tóc đen mượt… Đáng đến cực điểm.


      .


      .


      Ba người này là ai?


      Niên thiếu phía trước tên Tiêu Lương, ngồi lưng ngựa là Triển Chiêu, mà con gấu kỳ thực là trảo ly, tên Thạch Đầu, oa oa là Tiểu Tứ Tử.


      Mấy ngày trước Triển Chiêu nhận được hộp gấm đại ca Triển Hạo nhờ người đưa tới, mở ra nhìn lại trúng ám khí, mắt tạm thời bị độc mù.


      Trong thư Triển Hạo gửi cho Triển Chiêu có nhắc tới huyện Cừ Sơn, Triển Chiêu sợ đại ca gặp chuyện may, cho nên đợi Công Tôn điều chế giải dược, liền bỏ mình.


      ngờ chưa được nửa đường bị Tiểu Tứ Tử cưỡi Thạch Đầu và Tiêu Lương chặn lại.


      Tiểu Tứ Tử hung hăng “giáo huấn” cho Triển Chiêu trận, hai hài tử quyết định theo làm “mắt” cho Triển Chiêu, cùng đến huyện Cừ Sơn, đồng thời vừa vừa lưu lại kí hiệu, để Công Tôn có thể đuổi theo.


      .


      .


      “Hẳn là người có bạc?” Tứ Phương chống cằm mỉm cười.


      Tam Phượng nhìn lát: “Muội từ chỗ nào thấy được thư sinh kia tuấn tú? Ngũ quan đều thấy !”


      “Vừa nhìn thân hình là biết.” Tứ Phượng rồi đứng lên.


      “Muội muốn làm gì?”


      “Làm ăn a.” Tứ Phượng nháy mắt mấy cái với tỷ tỷ: “Nhân tiện nhìn thử xem có tuấn tú .” , qua.


      Rất xa, nàng chợt nghe tiểu oa nhi ngồi lưng con gấu : “Miêu Miêu[miāomiāo], ngươi khát ? Phía trước có quán trà.”


      Tứ Phượng khẽ nhíu mày, Miêu Miêu? Hay là Diệu Diệu[miàomiào]? nam nhân sao lại đặt tên như thế?


      nhiều người a, xem ra phải đợi rất lâu.” Tiêu Lương thấy quán trà còn chỗ ngồi, liền lấy túi nước từ lưng ngựa xuống, chạy vào trong mua nước và điểm tâm, để hai người chờ tại chỗ.


      Tứ Phượng thấy cơ hội đến, liền lảo đảo qua.


      “Ai da.” Nàng tới bên cạnh Triển Chiêu, giả vờ cẩn thận té ngã, ngẩng mặt lên, chỉ thấy Triển Chiêu cúi đầu nhìn nàng.


      Hai mắt đối nhau, Tứ Phượng kinh hãi, thầm nghĩ còn may chưa lỗ mãng động thủ. Người này đẹp có đẹp, nhưng nàng là người giang hồ, có thể nhìn ra người này chỉ là biết công phu, còn rất mạnh.


      Triển Chiêu hỏi nàng: “ có việc gì chứ?”


      .” Tứ Phượng đứng lên, lén nhìn thoáng qua, thầm khen, ai da, hai mắt sáng.


      .


      .


      Còn xuất thần, phía trước có đội quan sai tới, dọc đường vừa vừa phát cáo thị của nha môn.


      “Nhiều quan sai quá.” Tiểu Tứ Tử với Triển Chiêu.


      “Quan sai?”


      “Phải! tới trước mặt rồi, phát gì đó.”


      Tứ Phượng thấy vậy hơi nghi ngờ, vô ý thức lại liếc mắt nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy hai mắt nhìn về phía trước, đôi mắt đẹp… Nhưng dường như thiếu chút thần thái. Nghĩ tới đây, trong lòng Tứ Phượng thình thịch mấy tiếng… thể nào?!


      .


      .


      Lúc nào, bộ khoái đến trước mặt, đưa ra bảng cáo thị: “Ai, mau xem , vào thành phải cẩn thận chút, có đầu mối lập tức báo quan, có trọng thưởng!”


      Triển Chiêu nhận cáo thị, đưa cho Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, đọc xem.”


      “Ha.” Tiểu Tứ Tử nhận tờ cáo thị chăm chú nghiên cứu.


      Tứ Phượng muốn cười, oa oa như vậy có thể đọc được bao nhiêu chữ chứ… Trong lòng cũng hiểu , đáng tiếc a, người dễ nhìn như vậy, lại là người mù.


      “Miêu Miêu, cáo thị , trong thành xảy ra án mạng, có rất nhiều người chết, còn có thi thể của ba tên khất cái bị trộm , nếu biết đầu mối phải lập tức đến nha môn báo quan, bắt được thủ phạm thưởng năm nghìn lượng!”


      “Thi thể của tiểu khất cái bị mất?” Triển Chiêu nhướng mày, biết vì sao lại trộm thi thể của tiểu khất cái.


      Lúc này, Tiêu Lương trở về: “Triển đại ca, nghe trong thành có vụ án lớn, Huyện thái gia đều chết hết!”


      Trong lòng Tứ Phượng thầm suy nghĩ, ra thư sinh này họ Triển.


      Triển Chiêu hỏi bộ khoái: “Ai có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả Huyện thái gia cũng giết được? Đạo tặc giang hồ hay khâm phạm triều đình.”


      “A.” Người bộ khoái kia thấy Triển Chiêu có vẻ là người có chút thân phận, liền bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu: “Nếu là người làm đơn giản rồi.”


      “Cái gì?” Tiêu Lương giật mình: “Ý của ngươi là tên sát nhân phải người?”


      chuyện, đột nhiên tên khất cái biết từ đâu lao tới, nằm úp sấp trước mặt bộ khoái: “Đại nhân, xin ngài thương xót lưu cho chúng ta con đường sống .”


      “Chậc.” Bộ khoái nhíu mày, với mấy người nha dịch đứng đằng xa: “Này, ở đây còn người, trói lại mang về.”


      Triển Chiêu khó hiểu: “Vì sao lại bắt khất cái?”


      “Thượng quan ra lệnh.” Bộ khoái kia vừa chuyện, thấy tên khất cái kia ôm chân mình buông, phiền chán đá cước: “Nhĩ nương đích[là chửi 'con mẹ nó' =.=], cút xa ta, đừng làm bẩn quần lão tử…”


      Nhưng còn chưa mắng xong, bộ khoái kia đột nhiên im lặng, đứng bất động tại chỗ.


      “A!” Tứ Phượng đứng đối diện với , kinh hãi kêu lên… Nhìn lại người bộ khoái, lảo đảo hai cái, ngã ngửa về phía sau, thất khiếu chảy máu, khí tuyệt bỏ mình.


      Lúc này, biết ai trong đoàn người hô tiếng: “Mã Phúc đại tiên giết người rồi!”


      Cả đoàn người trong nháy mắt hỗn loạn, mọi người đẩy cửa thành chen chúc mà vào, ngay cả quan binh thủ thành cũng dám ngăn.





      .


      .


      Bến đò ở bờ nam huyện Cừ Sơn, con thuyền chở khách chậm rãi rời bến, hướng về thành bắc huyện Cừ Sơn.


      Người thuyền coi là nhiều, mấy người hán tử đóng gói hàng đứng bên hông thuyền cột dây thừng, xem ra thành bắc là việc khá tốn công sức. Mấy lão phụ dắt theo hài tử tay xách giỏ tre, bên trong là măng tươi, có vẻ là thăm người thân. Còn có vài thương nhân cùng vài nhân vật giang hồ.


      Phía đuôi thuyền, bạch y nhân ngồi tựa vào vách thuyền.


      Người này đầu đội chiếc nón bạch sắc vành kéo rất thấp, bên người là bao hành lý, tay cầm trường bao dùng vải trắng bao lại. cúi thấp đầu, dường như nghỉ ngơi, vóc người thon dài, ngồi trong góc cũng gây nhiều chú ý. Có mấy người nông phụ biết dệt vải ra cũng liếc mắt nhìn vài lần. vì cái gì, chỉ là trường sam bạch sắc mặc… Chất vải là thượng thừa, đường may cũng cực kì tinh mỹ. Người này phi phú tức quý[ giàu có cũng là quyền quý], huyện Cừ Sơn cũng xem như hẻo lánh, rất ít khi thấy công tử cao sang như thế.


      Thuyền tới giữa sông, chợt mấy người chèo thuyền tới đầu thuyền quỳ lạy, nhiều lão phụ cũng quỳ xuống theo.


      phụ nhân tóc hoa râm quỳ gối bên cạnh bạch y nhân kia.


      .


      .


      “Lão nhân gia.”


      Lão phụ nghe có người gọi bà, thanh tinh tế nhưng có chút lãnh đạm, ngước mắt, chỉ thấy bạch y nhân kia nhàng dùng chuôi đao đẩy vành nón lên chút, thấp giọng hỏi: “Sao lại quỳ lạy?”


      Lão nhân gia mở to mắt, bà đời này gặp qua ít nam tử, nhưng đây là lần đầu thấy người có tướng mạo xuất chúng như vậy.


      “Ách…” lúc lâu sau mới tỉnh lại, lão phụ thấp giọng : “Mấy ngày này, có người Mã Phúc đại tiên hiển linh, cho nên qua sông nhất định phải lạy.”


      Bạch y nhân khẽ nhíu mày, gì.


      “Oa…”


      Ngay lúc ấy, tiểu oa nhi theo nãi nãi[bà nội] nhà mình quỳ lạy cẩn thận ngã sấp xuống, hai tay vỗ vào ống quần của người cao to phía trước.


      Có lẽ đây là quần mới của người kia, thấy ống quần lên dấu tay bùn đen tuyền, hai mắt trừng lớn.


      Tiểu hài nhi vội vã nhào vào trong lòng nãi nãi, bị dọa khóc.


      Lão phụ vội vàng bồi tội, nhưng đại hán kia vừa nhìn biết phải người lương thiện, ngang ngược đòi bồi thường mười lượng bạc tiền quần.


      Lão phụ thể làm gì hơn là bồi tội, nhưng chết sống chịu, muốn có tiền, hài tử sợ đến liên tục khóc oa oa.


      Bạch y nhân thoáng nhìn sang, con ngươi hổ phách dường như lại sâu thêm vài phần, ánh mắt càng lạnh lùng hơn. Lúc này, chợt nghe lão thái thái bên cạnh thấp giọng lầm bầm: “Muốn tìm đường chết sao, sông Y Thủy còn dám khi dễ phụ nhân oa nhi, ngày chết xa nữa…”


      Bà vừa dứt lời, đột nhiên chỉ thấy thân thể cao đen của người kia cứng đờ, sau đó rầm tiếng, ngã xuống… Thất khiếu chảy máu mà chết.


      Người địa phương thuyền đều quỳ xuống cầu Mã Phúc đại tiên bớt giận. Sau cùng người chèo thuyền đem thi thể đại hán ném vào trong sông, thuyền mới tiếp tục tới.


      .


      .


      Chỉ chốc lát sau, thuyền bình an cập bến, bạch y nhân lên bờ, vội vã vào thành.


      Bạch y nhân này, chính là Bạch Ngọc Đường.


      vừa đặt chân về Hãm Đảo, bao lâu sau Công Tôn phái người đưa thư cho , là Triển Chiêu thụ thương mình chạy đến Cừ Sơn tìm đại ca thất tung của rồi, cuối thư còn quên bổ sung câu —– hai mắt Triển Chiêu nhìn thấy nữa, mọi người đề nghị tìm Bạch Ngọc Đường hỗ trợ, chết sống chịu.


      Bạch Ngọc Đường ném thư, hai ngày trước đến Cừ Sơn, mấy ngày nay hết vòng trong thành, thứ nghe được nhiều nhất là: Mã Phúc đại tiên.
      honglak thích bài này.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 2: Ám ngữ hòa khắc họa (mật hiệu và bức họa)


      Cửa thành bắc huyện Cừ Sơn, có ngã tư đường, tửu lâu cùng quán cơm san sát.


      Huyện Cừ Sơn này, thành trấn lớn cũng có đặc sản gì, nhưng là nơi giao thông trọng yếu, người qua lại đặc biệt nhiều, bởi vậy đa số cửa hàng bên đường là cung cấp chỗ ăn ngủ.


      .


      .


      Triển Chiêu dẫn Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương vào thành.


      Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải: “Nhiều khách điếm quá, chúng ta ở chỗ nào đây?”


      Triển Chiêu suy nghĩ chút, hỏi Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương: “Hai đứa giúp ta nhìn xem tên của khách điếm hay tửu lâu nào có chữ nhật[日].”


      “Có chữ nhật?” Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái: “Giống như Chiêu Chiêu[昭昭] sao?”


      Triển Chiêu gật đầu, đưa tay qua, chính xác ngay má của Tiểu Tứ Tử, nhéo nhéo.


      “Chúng ta tiếp lát , vừa vừa tìm.” Tiêu Lương dắt ngựa phía trước, cùng Tiểu Tứ Tử trái phải nhìn.


      “Đây có tửu lâu tên Nhật Tình.” Tiêu Lương dừng ngựa, hỏi Triển Chiêu.


      Triển Chiêu suy nghĩ chút, lắc đầu: “Hẳn là phải.”


      “Miêu Miêu ở đó có Nhật Nguyệt Lâu.” Tiểu Tứ Tử chỉ vào tửu lâu phía trước .


      “Nhật Nguyệt…” Triển Chiêu với Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, ngươi giúp ta hỏi xem trong điếm từng có người nào tên Trầm Hạo từng ở lại .”


      “Được.” Tiêu Lương chạy , lát sau trở về: “Triển đại ca, chủ quán có người này.”


      “Vậy sao…” Triển Chiêu hơi thất vọng, tỏ ý bảo tiếp tục tìm.


      Ba người lại chút, Tiểu Tứ Tử : “Miêu Miêu, Triêu Huy Lâu kìa.”


      Tiêu Lương cười hỏi: “Cẩn Nhi, đâu có chữ nhật?”


      “Chen ở chính giữa đó.”[triêu huy là ban mai, sớm mai, đương nhiên phải có nhật-mặt trời rồi :)) ] Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm: “Tiểu Lương Tử, hỏi .”


      Tiêu Lương chạy vào, lát sau ra: “Vẫn có.”


      Tiếp tục tới, gần tới cuối đường, liền thấy tòa khách điếm tên Húc Dương.”


      Tiêu Lương chờ Triển Chiêu phân phó chạy vào, lát sau kích động chạy ra: “Triển đại ca, có! Ba ngày trước vừa trả phòng, phòng chữ thiên. Vì là phòng tốt nhất, hơn nữa xuất thủ cũng rất hào phóng, cho nên hỏa kế nhớ rất .”


      Triển Chiêu cuối cùng cũng bật cười, xuống ngựa.


      .


      .


      Thấy có khách đến, hỏa kế vội vàng chạy tới nhận lấy dây cương dắt ngựa đến chuồng chăm sóc tử tế. Có điều chưa từng thấy trảo ly, nhìn chằm chằm Thạch Đầu hồi lâu, nghĩ thầm đây là con gì vậy? Lớn như con ngựa con, hình dáng lại giống con gấu … Tai tròn đuôi dài, thoạt nhìn có vẻ ngốc ngốc. Liền hỏi: “Con này cũng nhốt vào chuồng sao? Có cắn người ?”


      “Nó ở trong chuồng, ở chung với chúng ta.” Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ Thạch Đầu, dẫn Triển Chiêu vào khách điếm, cẩn thận kéo tay áo , đụng vào cửa, tiếng: “Cánh cửa nha! Trong điếm nhiều người lắm, tất cả mọi người dùng cơm.”


      Triển Chiêu bước gọn qua, thong dong tới trước quỹ thai[quầy tính tiền] bên tay trái.


      Hỏa kế thấy Tiểu Tứ Tử khả ái lại hoạt bát, có lẽ chỉ là nhiều chút, nhìn ra hai mắt Triển Chiêu nhìn thấy, Tiểu Tứ Tử là chỉ đường cho .


      “Hỏa kế, ta muốn phòng chữ thiên.”


      “Vị công tử này, phòng chữ thiên rất đắt đó.”


      Triển Chiêu cười: “ sao.”


      “Được.” Chưởng quỹ bên cạnh vội vàng ghi tên: “Công tử, xin viết tên vào.”


      Triển Chiêu nhận bút, cúi đầu, viết tên lại sổ sách chưởng quỹ đưa ra, chút do dự… viết Trầm Chiêu.[lợi hại vậy o_O]


      “A.” Chưởng quỹ nhìn tên hai người song song cạnh nhau mà ngạc nhiên: “Công tử ngài và vị khách trước có duyên a, tên cũng giống nhau.”


      Hỏa kế xen mồm: “ chừng là người quen, vừa nãy hài tử kia còn hỏi mà.”


      Triển Chiêu gật đầu, theo hỏa kế lên lầu, vào phòng chữ thiên.


      .


      .


      Vào phòng rồi, Tiêu Lương bỏ hành lý lên giường, phòng có hai giường, rộng rãi sạch , rất thoải mái.


      “Hỏa kế.” Triển Chiêu ngồi xuống cạnh bàn, lấy ra thỏi bạc để lên bàn, hỏi hỏa kế: “Ta muốn hỏi chút chuyện về người khách trước.”


      Hỏa kế vừa thấy có thưởng, lập tức vui vẻ: “Công tử ngài hỏi .”


      mình sao?”


      “Đúng vậy, mình.” Hỏa kế gật đầu: “Có điều a, vị khách đó sắc mặt có vẻ được tốt.”


      Triển Chiêu nhíu mày: “Bị bệnh hay bị thương?”


      “Cũng phải a, giống như là có việc gì phiền lòng.” Hỏa kế nhớ lại: “Lần đó, thoáng cái cũng ở chỗ này nửa tháng rồi, có điều là rất có bạc.”


      đâu ?”


      “Cái này có, lần đặt phòng liền nửa tháng, bạc trả trước, ba ngày trước vừa hết nửa tháng, chúng ta đến phòng xem người , cho nên giúp trả phòng.”


      cách khác, các ngươi cũng chắc vào ngày nào, đúng ?” Triển Chiêu hỏi.


      vậy cũng đúng!” Hỏa kế có chút bất đắc dĩ: “Vị khách đó xuất quỷ nhập thần, cũng chuyện với ai, thường xuyên ngày ngủ, đêm ra ngoài.”


      “Còn chuyện gì về khiến ngươi thấy kì quái ?”


      “Ừm… A! Khách quan ngài có nghe mấy vụ án chết người ?” Hỏa kế hạ giọng hỏi.


      Triển Chiêu mỉm cười: “ chỉ nghe được, còn nhìn thấy.”


      “Cái gì?” Hỏa kế nhảy dựng.


      “Lúc chúng ta mới vào thành, thấy được.” Tiêu Lương hỏi: “Đúng rồi, Mã Phúc là cái gì vậy? Người bộ khoái kia, đạp người xin cơm cước, lập tức thất khiếu chảy máu chết.”


      “Ai ô… A di đà phật!” Hỏa kế chắp tay bái liên tục: “Quá kinh khủng rồi! Khách quan, ngài nghe ta lời, ở huyện Cừ Sơn nghìn vạn lần đừng khi dễ người khác, nếu chắc chắn phải chết!” xong lại lải nhải kể lại cho Triển Chiêu chuyện về quái sông Y Thủy.


      Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương nghe đến sửng sốt.


      Triển Chiêu gật đầu: “Mã Phúc ngươi vừa tới, có liên quan gì đến Trầm Hạo?”


      “À, hình như rất có hứng thú với Mã Phúc.” Hỏa kế suy nghĩ chút, vỗ đầu, : “Đúng rồi, còn hai câu rất kì quái.”


      “Cái gì?” Triển Chiêu nghĩ có thể là đầu mối.


      cái gì ‘nhân tâm ngạt cẩu bất cật’ [lòng người xấu xa chó ăn].” Hỏa kế có chút bất đắc dĩ : “Còn cái gì cái gì…”


      “Cái gì a?” Tiểu Tứ Tử bị làm cho hết hơi.


      “Thứ rất khó đọc.” Hỏa kế vò đầu bứt tai: “ … Đông tây đông đông tây, nam bắc nam nam bắc, phi đông phi tây, phi nam phi bắc… là tràng dài đông tây nam bắc như thế, cứ lặp lặp lại ngừng.”


      Triển Chiêu ngây ngẩn cả người, lời này của đại ca có ý gì?


      Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau, nhịn được bật cười, ngực thầm , đại ca này của Triển Chiêu chẳng lẽ là tiểu kết ba[tên cà lăm =.=], chuyện kì quái như thế?


      Hỏa kế nghĩ ra thêm được gì nữa.


      Triển Chiêu cũng hỏi thêm, với : “Dọn cơm cho ta.”


      “Hảo.” Hỏa kế hạnh phúc thu bạc, hỏi Triển Chiêu: “Công tử ăn gì?”


      Triển Chiêu bảo chọn vài món đặc sản địa phương, mùi vị chút, thêm hai chén canh trứng và phần canh cá hầm… Dẫn theo hai hài tử, ăn uống phải tử tế, nếu bị ốm , cũng biết phải ăn với Công Tôn cùng Triệu Phổ thế nào.


      .


      .


      Chỉ chốc lát sau, thức ăn dọn lên.


      Tiểu Tứ Tử gắp đồ ăn cho Triển Chiêu, Tiêu Lương gắp cho Tiểu Tứ Tử, nơi này mặc dù hẻo lánh, tay nghề trù tử[đầu bếp] cũng phải tồi. Thạch Đầu dường như rất thích cơm trộn thịt gà, ăn đến vẫy đuôi liên tục.


      “Triển đại ca, Mã Phúc có sao?” Tiêu Lương vẫn rất quan tâm chuyện này, “Vừa rồi là có người hại chết bộ khoái kia hay là có quỷ? Làm sao có thể vô thanh vô tức khiến người khác chết chứ?”


      Tiểu Tứ Tử vừa nghe có quỷ lập tức nhích nhích qua gần Tiêu Lương: “Đáng sợ quá.”


      Tiêu Lương đút cho bảo bối miếng thịt sườn, gỡ xương.


      “Ta chưa nghe qua… Đáng tiếc Công Tôn ở đây, xem nhiều sách, có lẽ biết.” Triển Chiêu ôn hòa cười cười: “Tiểu Tứ Tử, cần sợ, Mã Phúc chỉ đối phó kẻ khi dễ người yếu thế, coi như tương đối chính nghĩa, Tiểu Tứ Tử là tiểu hài tử, làm sao có thể hại người? An tâm được rồi.”


      “Như vậysao.” Tiểu Tứ Tử yên tâm chút, ngưỡng mặt ngây ngô nhìn khuôn mặt tươi cười của Triển Chiêu, nghĩ người làm Miêu Miêu mù xấu xa, Miêu Miêu lúc cười rộ lên là đẹp nhất, đặc biệt là đôi mắt.


      .


      .


      Ăn cơm xong uống chút trà, Triển Chiêu hỏi: “Mệt ?”


      Cả hai đều mệt.


      Triển Chiêu gật đầu: “Vậy ăn xong tiêu thực, đứng lên hoạt động chút.”


      Hai hài tử nghiêng đầu: “Hoạt động thế nào?”


      “Giúp ta tìm xem, tường, ngăn tủ, dưới sàn… xem có dấu thứ gì .”


      “Miêu Miêu, ý ngươi là ca ca ngươi dấu thứ gì đó cho ngươi?”


      Triển Chiêu cười, vươn tay xoa xoa đầu Tiểu Tứ Tử: “ thông minh.”


      Vì vậy, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương phân công nhau bắt đầu tìm.


      .


      .


      Triển Chiêu ngồi tại chỗ đờ ra, cẩn thận ngẫm lại những lời hỏa kế , đại ca những lời này là có ý gì chứ?


      “Nhân tâm ngạt cẩu bất cật”… Chỉ là mấy câu khuyên người hướng thiện, có gì đặc biệt.


      Về phần “Đông tây đông đông tây, nam bắc nam nam bắc, phi đông phi tây, phi nam phi bắc”… là có ý gì? Phương hướng, hay là hỏa kế nghe ràng?


      Nghĩ nghĩ, Triển Chiêu vô ý thức nhíu mày. Cùng lúc, cảm giác có bàn tay nho mập mạp xoa xoa chân mày mình.


      Triển Chiêu giơ tay nắm lấy, là tay Tiểu Tứ Tử, suốt đường Tiểu Tứ Tử vẫn bảo đừng nhíu mày.


      “Miêu Miêu, đầu giường có bức họa nha.”


      “Bức họa?”


      “Đúng vậy, hình như là vẽ bậy, dùng dao khắc vào ván giường.”


      Triển Chiêu vội vàng đứng lên: “Dẫn ta đến xem!”


      “n!” Tiểu Tứ Tử kéo tay Triển Chiêu tới đầu giường.


      Tiêu Lương cũng đến xem, chỉ thấy ván giường gỗ, có người dùng dao khắc lại mấy hoa văn cổ quái.


      Triển Chiêu vươn tay sờ sờ, tưởng tượng ra trong đầu hình dạng hoa văn, sờ lúc lâu, với Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, lấy giấy mực vẽ lại.”


      “Được!” Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử liền lăng xăng lấy giấy mực vẽ lại bức họa.





      .


      .


      đường lớn ở Bắc thành huyện Cừ Sơn.


      “Huyện Cừ Sơn này là nơi quỷ quái gì vậy.” Tứ Phượng vừa vừa nhìn người đường qua lại, nhịn được nhíu mày: “Sao cả đám đều giống như xin cơm! Tỷ… bằng chúng ta kiếm chút tiền ? Vừa vặn có tin Mã Phúc giết người mà?”


      “Ngươi thấy bộ khoái đó chết sao?” Tam Phượng nhíu mày: “Mã Phúc này là cái gì ai cũng chưa thấy qua, vạn nhất là sao? Cẩn thận cái mạng của muội!”


      Tứ Phượng lầm bầm: “Đảm tiểu bất đắc tương quân tố[Nhát gan làm được tướng quân].”


      “Có thể ăn no là tốt rồi, làm tướng quân cái gì?!” Tam Phượng sờ sờ người: “Vẫn còn chút bạc, chúng ta có thể tìm tiểu điếm nghỉ lại, buổi tối tìm nhà giàu có nào đó kiếm chút bạc rồi mau rời khỏi đây, chỗ này thích hợp ở lâu.”


      Tứ Phượng tâm cam tình nguyện đáp ứng, vừa nhấc đầu… liền bị thân ảnh phía trước hấp dẫn.


      “Ai, tỷ!” Tứ Phượng kéo Tam Phượng bảo nàng nhìn phía trước: “Xem bạch y nhân kia!”


      Tam Phượng nhìn theo hướng ngón tay của Tứ Phượng, chỉ thấy phía trước từ trong tửu lâu có bạch y nhân ra, vóc người cao gầy, đội mũ thấp thấy tướng mạo… Bất quá Tam Phượng cũng minh bạch Tứ Phượng bảo nàng nhìn cái già, xem y phục của bạch y nhân kia, tuyệt đối là người có tiền!


      “Thế nào?!” Tứ Phượng vui vẻ: “Bạc tự dâng tới kìa!” xong liền chạy đến phía trước.


      Tam Phượng đuổi theo: “Ai, hình như biết võ công!”


      “Sợ cái gì, bị bắt được, cứ la lớn phi lễ, xem thử lúc đó ai phải chạy!” xong, đuổi theo.


      Bạch y nhân kia nhanh chậm, có vẻ gấp.


      Hai bên đường nhiều tửu lâu cùng phạn trang[tiệm ăn] như vậy, vào từng nơi, trước tiên vào đại sảnh lướt mắt nhìn vòng, sau đó hỏi chưởng quỹ hay hỏa kế, có thấy nam tử áo lam mang theo hai hài tử cùng con gấu .


      Bọn tiểu nhị đều lắc đầu, liền ra tiếp tục sang nơi khác hỏi tiếp.


      Trong lòng Tứ Phượng khẽ động, người muốn tìm chẳng phải là người mình gặp ở cửa thành sao? Vừa nghĩ đến vị công tử dễ nhìn nhưng lại mù kia, Tứ Phượng bỗng thấy hiếu kì, cũng để tâm Tam Phượng ngăn cản, bước nhanh lên trước.


      .


      .


      Bạch y nhân đương nhiên là Bạch Ngọc Đường.


      tính toán thấy có lẽ Triển Chiêu bọn họ cũng tới nơi, liền từng khách điếm tìm, Tiểu Tứ Tử cưỡi Thạch Đầu, hẳn phải rất gây chú ý.


      Tứ Phượng dùng cách làm ăn cũ, chạy nhanh tới, giả vờ cẩn thận đụng trúng, thuận lợi trộm túi bạc của đối phương.


      Lần này nàng chạy đến trước mặt rồi, Bạch Ngọc Đường vẫn có phản ứng gì, ngay cả chút ý né tránh cũng có. Tứ Phương mặt nhăn nhíu, nhìn dáng vẻ tốt như vậy, là là tên ngu ngốc!


      Nghĩ xong liền ngã lao đến.


      Nhưng kì quái là…


      Tứ Phượng chỉ thấy bên cạnh có bóng trắng nhoáng lên… Hai vai sắp đụng vào nhau lại chạm tới, bạch y nhân cũng thấy đâu nữa. Nàng còn chưa là chuyện gì xảy ra, nhìn lại, kinh ngạc nhảy dựng! Bạch y nhân vẫn duy trì bộ dáng như cũ, nhanh chậm tới phía trước.


      Tam Phượng ở phía sau lại thấy ràng, hít hơi vội vàng tiến tới lôi kéo Tứ Phượng : “Quả cao thủ, nhanh người ta cũng tính toán với chúng ta!”


      Tứ Phượng nghĩ nghĩ, lôi kéo Tam Phượng chịu , quay đầu lại hô lớn tiếng: “Ai! Người ngươi muốn tìm phải họ Triển chứ?”


      Lời vừa dứt… Bạch y nhân đứng lại.
      honglak thích bài này.

    4. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 3: Kiến diện (gặp mặt)


      Bạch Ngọc Đường ngừng bước, quay đầu lại nhìn Tam Phượng cùng Tứ Phượng.


      Tam Phượng kéo kéo tay áo Tứ Phượng ——- đừng chọc tương đối tốt hơn.


      Tứ Phượng cũng kéo nàng, chạy tới trước mặt Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Có phải dẫn theo con gấu cùng hai tiểu hài nhi , có vẻ rất có tiền đồ, cực kì khả ái nhưng có vẻ ngốc ngốc ?”


      Bạch Ngọc Đường nhấc mắt, nhìn hai tỷ muội.


      Vốn dĩ vành nón được kéo xuống rất thấp, hai người chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt dưới của Bạch Ngọc Đường. tại ngẩng đầu, hai người lập tức nhìn .


      Tứ Phượng thất kinh, tâm … Ai nha, nam nhân này quả dễ nhìn!


      Tam Phượng so với muội muội nhà mình ổn định hơn rất nhiều, sau khi thấy mặt Bạch Ngọc Đường, vô thức cúi đầu nhìn lướt qua trường đao trong tay … Đột nhiên nhớ tới người, hít hơi khí lạnh nắm chặt cánh tay Tứ Phượng.


      Tứ Phượng bị nàng nắm đến đau, nhưng là hiểu ý nàng, tiếp: “Người áo lam ngươi muốn tìm, có phải là mù…”


      chữ mù vừa ra khỏi miệng, liền thấy ánh mắt Bạch Ngọc Đường phát lạnh, Tứ Phượng cả kinh.


      Tam Phượng vội vàng : “Đại hiệp, muội muội của ta ngu ngốc bậy, chúng ta là thấy người nọ, tại cửa thành. Ba người bọn họ vào thành đại khái cũng nửa canh giờ rồi, vào từ cửa bắc, cho nên là về phía nam, ngươi đến khách điếm ở nam thành tìm thử xem.”


      Tứ Phượng phục hồi tinh thần lại, mới phát cái gì tỷ tỷ cũng hết rồi, có chút tức giận nhìn nàng ——- sao lại thành như thế a, lừa chút tiền của tốt sao!


      Thần sắc Bạch Ngọc Đường hơi chút hòa hoãn, gật đầu, hỏi: “Bọn họ còn cái gì khác nữa?”


      có, chỉ hỏi chuyện về Mã Phúc…” Tam Phượng kéo Tứ Phượng còn muốn làm ra chủ ý xấu xa kéo đến bên hung hăng trừng nàng cái, với Bạch Ngọc Đường: “Có bộ khoái chết ngay trước mắt , cho nên có hỏi vài câu.”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, câu “Đa tạ” liền vội vàng đến các khách điếm phía nam.


      .


      .


      Tam Phượng thấy rồi mới thở phào, Tứ Phượng có chút thoải mái: “Tỷ, sao ngươi lại nhát gan như vậy, chúng ta hết bạc rồi, cho biết tin tức bảo đưa bạc cũng đâu có sai!”


      Tam Phượng còn chưa mở miệng, trước mặt liền nghe “vù” tiếng.


      Vô ý thức đưa tay đón lấy.


      “Oa!” Tứ Phượng vội vàng cầm lấy: “Kim nguyên bảo ôi chao!”


      Lúc này, Bạch Ngọc Đường còn thấy bóng.


      “Quả thực có tiền!” Tứ Phượng cười tủm tỉm .


      “Ngươi biết là ai ?” Tam Phượng nhíu mày: “Sau này gặp tránh , đừng gây chuyện phiền toái! Khi nãy may mà ngươi trộm bạc của .”


      “Ai a?” Tứ Phượng bỏ vàng vào túi, chuẩn bị tìm tửu lâu ăn bữa.


      “Từng nghe qua tên Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường chưa?”


      “Nga…” Tứ Phượng vỗ tay cái: “Ta thiên hạ làm sao lại có nam nhân dễ nhìn như vậy! ra là a!”


      Ngươi chỉ biết đẹp.” Tam Phượng kéo nàng : “Người này nổi danh cổ quái, cư xử tốt coi chừng đao bổ đôi ngươi!”





      .


      .


      Triển Chiêu đứng trong phòng chữ thiên, hai ngón tay thon dài nhàng chạm vào tường, chậm rãi lần mò đến phía trước.


      làm vậy lâu rồi, từ cao tới thấp chậm rãi sờ tường, chạm đến nơi nào nổi lên , sau đó lại tiếp tục tìm.


      Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương vẽ xong bức khắc tường.


      Hai tiểu gia hỏa kia lần đầu tiên làm chuyện này, lần đầu làm xong rồi, nhìn chút thấy đúng, lại làm lại lần, sau đó mới giao bản chính cho Triển Chiêu để cất trong ngực, bản vẽ giống Tiểu Tứ Tử giữ, giấu ở túi mặt trong đai lưng. Túi này là Công Tôn làm cho, để Tiểu Tứ Tử cất ngân phiếu cùng đồ vật này nọ… Hằng năm lễ mừng năm mới Tiểu Tứ Tử đều có tiền mừng tuổi, đặc biệt là từ sau khi làm Tiểu Vương Gia, vậy nên nếu tỉ mỉ đếm lại, Tiểu Tứ Tử là rất có tài sản nga.


      .


      .


      Triển Chiêu cứ như vậy lẳng lặng tìm, lúc lâu cũng tìm ra đầu mối, khe khẽ thở dài.


      “Triển đại ca.” Tiêu Lương đến kéo : “Ngươi ngồi xuống nghỉ chút, ta giúp ngươi tìm.”


      Triển Chiêu ngừng tay, suy nghĩ chút : “Bằng , chúng ta ra ngoài tìm chút ?”


      Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử đương nhiên vui vẻ, ở mãi trong khách điếm nhàm chán bao nhiêu, liền đỡ Triển Chiêu rửa tay, xuất môn.


      .


      .


      Từ khách điếm ra, đến đường cái.


      “Miêu Miêu chúng ta đâu?” Tiểu Tứ Tử hỏi.


      “Tùy ý chút, sau đó tìm quán trà nào đông người vào ngồi chút, ta muốn hỏi thăm chuyện về Mã Phúc.”


      Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau, liền dẫn theo Triển Chiêu đến nơi đông người.


      Bọn họ vừa qua khỏi đường cái, Bạch Ngọc Đường lại từ ngõ rẽ đến, đến trước cửa khách điếm Húc Dương.


      Hỏa kế vừa thấy có khách nhân, liền ra đón.


      Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh lần, hỏi: “Có nam tử áo lam dẫn theo hai hài tử nào đến đây ?”


      Hỏa kế sửng sốt, nhớ tới bọn người Triển Chiêu ở phòng chữ thiên.


      Người đến huyện Cừ Sơn này rất nhiều, đa số là lai lịch, khó nghe chút, ai biết được đâu là người lương thiện đâu là thứ cặn bã? Chủ tiệm buôn bán là chỉ nhận tiền nhận người, đặc biệt là khách nhân dùng tiền rộng rãi, đều cẩn thận che chở.


      Bạch Ngọc Đường lại quái lạ, vành nón kéo thấp, tay cầm trường đao khí chất lại đặc biệt lãnh liệt, chưởng quỹ cười cười : “Gia, chưa từng thấy qua a.”


      Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, xoay người ra ngoài tiếp tục tìm.


      .


      .


      Triển Chiêu dẫn theo Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương vào khu đông đúc của huyện Cừ Sơn, Tiêu Lương tìm được quán trà náo nhiệt nhất cũng có phong thái nhất.


      “Quán trà Hữu Phúc a.” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn bảng hiệu chút, giọng lầm bầm: “Nếu Bạch Bạch ở đây, nhất định vào đúng chỗ này.”


      Triển Chiêu ngẩn người, Tiểu Tứ Tử sao lại đột nhiên nhớ tới Bạch Ngọc Đường?


      “Còn có nga, Bạch Bạch ở đây tốt rồi.” Tiểu Tứ Tử với Tiêu Lương: “Có thể giúp Miêu Miêu tìm gì đó.”


      Tiêu Lương cũng gật đầu: “Đúng vậy, Ngũ Gia thận trọng.”


      Triển Chiêu nhếch mày cái, thầm câu: “Nếu so ra hình như ta tương đối thận trọng chứ?”


      Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử đều nhịn cười.


      Tiểu Tứ Tử : “Miêu Miêu a, bằng , chúng ta tìm Bạch Bạch đến giúp, được ?”


      Triển Chiêu vươn tay cái nắm chính xác lên má Tiểu Tứ Tử: “Đừng Bạch Bạch nữa, vào dùng trà .”


      Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là theo Triển Chiêu vào, trong ngực còn suy tính, biết cha viết thư cho Bạch Bạch chưa? Nếu Bạch Bạch tới tốt rồi, vừa lúc mắt Miêu Miêu tốt, có thể nhân cơ hội tác hợp bọn họ! Để Bạch Bạch và Miêu Miêu cùng ăn cùng tắm cùng ngủ này nọ.


      Tiêu Lương bên cạnh thấy Tiểu Tứ Tử híp mắt vuốt cằm suy tính, nhàng chọc chọc tay Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, ngươi lại có chủ ý gì?”


      Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mũi, chắp tay hướng lên trời vái mấy cái: “Bạch Bạch đến nhanh lên chút … Ai nha.” Vừa mới dứt lời, bị người từ phía sau chạy đến đụng trúng.


      Tiểu Tứ Tử như vậy làm sao đỡ nổi a, ngã sấp tới trước…


      Ngay trước khi Tiểu Tứ Tử tứ xuống, Triển Chiêu xoay người lại khom lưng đỡ, đón trọn Tiểu Tứ Tử.


      Triển Chiêu thở phào nhõm, tiểu bảo bối này mà bị thương, biết ăn sao với Công Tôn?!


      Tiểu Tứ Tử thấy bên cạnh có vạt áo bạch sắc lay a lay, trong lòng vui vẻ, vừa ngưỡng mặt lên nhìn… lập tức thất vọng.


      Trước mắt đúng là thanh niên đứng, cũng thân bạch y nhưng phải Bạch Ngọc Đường ——- Bạch Bạch đẹp hơn !


      Tiêu Lương vội vã đỡ Tiểu Tứ Tử dậy: “Cẩn Nhi, sao chứ?”


      Tiểu Tứ Tử lắc đầu, bạch y nhân kia quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng xin lỗi, nhíu nhíu tựa hồ khó chịu Tiểu Tứ Tử cản đường, tiếp tục tới trước, chợt nghe “xoạt” tiếng…


      Vạt sau bạch y của bị chân Thạch Đầu đạp cái. Móng vuốt trảo ly đặc biệt sắc nhọn, thua gì dao . Thường ngày thạch đầu đều thu vào trong thịt, khi đào hang hay tấn công mới vươn ra. Có người đụng trúng Tiểu Tứ Tử, nó đương nhiên nhe răng trợn mắt hung người ta rồi.


      Bạch y nhân quay đầu lại, chỉ thấy phía sau xiêm y rách xuống mảng lớn, nhíu mày nhìn Thạch Đầu.


      “Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử thấy người nọ cầm đao, vội chạy đến ngăn Thạch Đầu: “ có việc gì, đừng gây chuyện cho Miêu Miêu nga.”


      Thạch Đầu xoay mặt liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, thu móng vuốt lại ngồi xuống bên cạnh, lườm bạch y nhân kia, thần tình như là —— coi như ngươi gặp may.


      .


      .


      Nhưng bạch y nhân kia cũng chịu bỏ qua, nhấc chân đá về phía Thạch Đầu, miệng mắng: “Tiểu súc sinh, phế mắt của ngươi…”


      Chân của còn chưa đụng đến Thạch Đầu, bị Triển Chiêu nhấc chân chặn… Chân Triển Chiêu chuyển cái, đầu ngón chân nhàng điểm vào mắt cá chân , bạch y nhân nhảy lên cái, lùi lại nhìn chằm chằm Triển Chiêu, đầy mắt kinh ngạc.


      Triển Chiêu cười: “Ngươi còn bằng tiểu súc sinh đó.”


      “Ngươi…” Bạch y nhân tức giận.


      Lúc này, ít người trong quán trà đều nhìn ra bên ngoài, ở đây lại rất nhiều nhân sĩ giang hồ tụ tập, đều tụ lại xem náo nhiệt, có chút ồn ào.


      Bạch y nhân nhìn Triển Chiêu: “Ngươi là ai?”


      Triển Chiêu cười: “Trước khi hỏi tên người khác phải tự xưng danh .”


      “A.” Người nọ cười nhạt tiếng: “ ra ngươi cũng đừng bị dọa chết, đứng cho vững, gia gia họ Bạch, từng nghe tên Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường chưa.”


      Lời vừa ra, người trong quán trà đều giương mắt nhìn ra, đều châu đầu ghé tai, vươn dài cổ ra nhìn.


      Triển Chiêu cũng ngây ngẩn cả người, có vẻ rất giật mình.


      Bạch y nhân kia nghĩ là sợ, đắc ý.


      “Phụt…”


      Sau lúc trầm mặc, chợt nghe Tiểu Tứ Tử xì tiếng cười: “Tiểu Lương Tử, người này giả mạo Bạch Bạch!”


      Tiêu Lương cười nhạt tiếng, : “Ai, ngươi bớt hại người, Bạch Ngọc Đường chúng ta có quen biết!”


      Bạch y nhân sửng sốt, mặt lên tia xấu hổ, người trong tiệm trà cũng càng hưng phấn, tiết mục này đặc sắc.


      “Tiểu hài tử các ngươi biết cái gì, đừng bậy…”


      “Chúng ta có!” Tiểu Tứ Tử cười giòn tan, chỉ vào người nọ : “Ta biết Bạch Bạch, Bạch Bạch cao hơn ngươi, tóc đen hơn ngươi, y phục đẹp hơn ngươi, đao dài hơn ngươi, lễ độ hơn ngươi, nhưng quan trọng nhất là, so với ngươi, suất suất suất suất suất suất suất!”





      .


      .


      “Hắt xì…”


      Lúc Bạch Ngọc Đường ra khỏi khách điếm thứ bảy mươi ba , mũi ngứa hắt xì cái.


      Theo lời hai người nương , Triển Chiêu bọn họ đích là vào thành, vì sao hỏi hết các khách điếm đều thấy người này?


      Có khi nào… có khách điếm ?


      Thở dài, Bạch Ngọc Đường nghĩ cứ tìm như vậy cũng phải biện pháp, còn bằng…


      Nghĩ tới đây, vào ngõ hẻm, nơi đó có mấy tên lưu manh đánh bạc.


      “Lạch cạch” tiếng, trước mắt tên lưu manh rơi xuống thỏi bạc.


      Tiểu lưu manh này niên kỉ cũng lớn, lần đầu tiên thấy nhiều bạc như vậy, đều quay đầu lại nhìn.


      Bạch Ngọc Đường tay cầm thỏi vàng, : “Tìm năm mươi người đến cho ta.”


      Mấy tiểu lưu manh liếc mắt nhìn nhau: “Ngươi chờ chút!” xong bỏ chạy. bao lâu, thực tìm tới năm mươi người, Bạch Ngọc Đường cho tên dẫn đầu thỏi vàng, lại lấy ra thỏi lớn hơn nữa: “Giúp ta tìm người!”


      Mắt đám tiểu lưu manh đều lóe vàng hết rồi: “Gia, ngài !”


      Bạch Ngọc Đường chút tướng mạo của bọn người Triển Chiêu, đám tiểu lưu manh gật đầu: “Cái này dễ!”, xong tản .


      Bạch Ngọc Đường hỏi tên dẫn đầu: “Tiệm trà lớn nhất chỗ này ở đâu?”


      đến phía trước rẽ về phía Tây, căn thứ hai, tên là Hữu Phúc.”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Ta ở đó chờ các ngươi, có tin tức đến cho ta biết.” xong liền , tâm , nên sớm dùng chiêu này, xem thử tìm ra con mèo nhà ngươi !


      .


      .


      chuỗi “Suất” của Tiểu Tứ Tử quả là khí chấn non sông, Tiêu Lương đến lay vai Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, đừng kích động.”


      Người trong quán trà đều cười tới gập lưng, đa số là cảm thấy Tiểu Tứ Tử đáng , mặt khác, Bạch Ngọc Đường vẫn thường xuyên bị Triển Chiêu tả là “diễm” danh viễn dương[tiếng đẹp đồn xa :)) ], người giang hồ ai cũng biết Bạch Ngọc Đường lợi hại, càng biết Bạch Ngọc Đường tuấn mỹ.


      Nhưng bạch y nhân trước mắt lại quá bình thường. Nếu so sánh, Triển Chiêu tuấn tú hơn rất nhiều.


      Bạch y nhân thẹn quá thành giận, quay về phía Tiểu Tứ Tử mắng tiếng: “Tiểu súc sinh.”


      Tiểu Tứ Tử giận, mắng lại: “Đại súc sinh.”


      “Ai.” Tiêu Lương vội vã che miệng Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, nên mắng chửi người khác.” xong, quay về phía bạch y nhân kia rống: “Cả Tiểu Tứ Tử mà ngươi cũng dám mắng, đại súc sinh!”





      .


      .


      Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn Tiêu Lương.


      Lúc này, ít người vây quanh.


      Triển Chiêu ho khan tiếng, quay sang người nọ : “Ngươi giả trang Bạch Ngọc Đường thích hợp lắm.”


      Bạch y nhân sửng sốt, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.


      “Bạch Ngọc Đường tính tình tốt, đắc tội nhiều người, giả mạo hành tẩu giang hồ được chút tiện nghi nào, trái lại còn có chút mạo hiểm.” Triển Chiêu khuyên : “Công phu bằng hay nhất đừng dùng tên .”


      “Ngươi bớt lo chuyện người.” Người nọ cười nhạt: “Bạch Ngọc Đường tính là gì, là bại tướng dưới tay ta mà thôi!”


      vừa xong, bốn phía lập tức ồ lên.


      Bạch y nhân kia quan sát Triển Chiêu lát, cười : “Ngươi có vẻ công phu tồi, có muốn thử vài chiêu ?”


      “n… Nếu Bạch Ngọc Đường là bại tướng dưới tay ngươi.” Triển Chiêu vuốt cằm suy nghĩ chút, : “Ta đây có thể nhường ngươi.”


      Khóe miệng bạch y nhân giật giật: “Ngươi định nhường thế nào?”


      Triển Chiêu mỉm cười: “Ta nhắm mắt lại đánh với ngươi.”


      Lời vừa ra, chỉ bạch y nhân kia, người xung quanh cũng giật mình ngớt.


      Tiểu Tứ Tử túm lấy tay áo Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, Miêu Miêu nhắm mắt và mở mắt có gì khác nhau?”


      Tiêu Lương cười gượng, “Cái này…”


      Bạch y nhân kia vừa thấy Triển Chiêu dám xem thường , câu “Ngươi muốn chết” liền rút đao đánh tới.


      Triển Chiêu nhắm mắt lại, tay cầm Cự Khuyết vẫn dùng vải đen bao lại, cũng có ý rút kiếm, tay so chiêu với người nọ… đương nhiên là chiêu chiêu đều thắng .


      Đoàn người thỉnh thoảng trầm trồ khen ngợi, còn có người khe khẽ : “Ai, như thế xem ra công phu Bạch Ngọc Đường được tốt lắm a!”


      “… Đúng vậy!”


      .


      .


      được năm chiêu, bạch y nhân chống đỡ hết nổi, lui lại bước muốn nhảy khỏi vòng chiến, lại nghe sau lưng có tiếng gió vang lên, cùng lúc, cảm giác vai bị người đạp cước. thân lảo đảo ngã sấp xuống, vừa giương mắt nhìn… chỉ thấy bạch y nhân đứng trước mặt , rơi xuống đối mặt với Triển Chiêu.


      Triển Chiêu nghiêng tai nghe, cảm thấy là lạ, chợt nghe thanh lạnh băng băng nhưng cũng rất quen thuộc : “Ta đánh với ngươi.”


      Tiêu Lương mở to hai mắt, Tiểu Tứ Tử bên cạnh nhào đến ôm : “ tốt quá Tiểu Lương Tử!”
      honglak thích bài này.

    5. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 4: Dam giới (xấu hổ)


      Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ. Dùng loại điệu chút cảm xúc như thế mà khi ra vẫn khiến người ta có cảm giác hoa lệ, đời này có lẽ chỉ có người ——– Bạch Ngọc Đường. Sỡ dĩ Triển Chiêu mình trốn khỏi Khai Phong đến huyện Cừ Sơn, nếu lý do mà trong đó có ý muốn tránh Bạch Ngọc Đường, chính là gạt người. muốn người nọ thấy tình cảnh mắt mình nhìn được, về phần lý do tại sao cũng .


      .


      .


      Bạch y nhân trước mắt đương nhiên là Bạch Ngọc Đường, vừa vòng qua đoàn người muốn vào quán uống chút trà, chợt nghe thấy phía trước có tiếng ồn ào xôn xao. tới bên ngoài đoàn người lại nghe thấy Triển Chiêu với tên giả mạo mình: “Bạch Ngọc Đường tính tình tốt, đắc tội nhiều người”, còn có câu kia: “Bạch Ngọc Đường là bại tướng dưới tay ngươi a, ta đây có thể nhường ngươi…” lập tức dở khóc dở cười, con mèo đó thành mèo mù rồi, vẫn còn có tâm trạng chiếm tiện nghi người khác.


      “Ngươi là ai a?” Bạch y nhân giả mạo từ mặt đất bò dậy, có chút thẹn quá hóa giận, thấy nửa đường lại nhảy ra thêm người, vốn dĩ bị thua vui, lúc nào càng thêm tức giận.


      “Hư hư.”


      Người nọ còn chưa dứt lời, thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương xua tay với .


      Bạch y nhân hiểu gì.


      Chỉ thấy hai tiểu tử kia nỗ lực nháy mắt với —— chạy mau nha, người này tính tình tốt như người kia! Cẩn thận làm thịt ngươi!


      Bạch Ngọc Đường để ý tới người nọ gào rống, mà là quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, thấy còn nhắm mắt, liền : “Ta cần ngươi nhường, mở mắt ra đánh .”


      Triển Chiêu xấu hổ, thầm le lưỡi, vậy mà cũng bị nghe thấy.


      Tiểu Tứ Tử kéo tay áo Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, Bạch Bạch hình như vui.”


      “Tiêu Lương giọng bên tai Tiểu Tứ Tử: “Ngươi nghĩ xem a, tân tân khổ khổ tìm tới, lại nghe Triển đại ca xấu .”


      “Ngô.” Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái: “Hảo nghiêm trọng nga.”


      “Đúng vậy.”


      .


      .


      Nhĩ lực Triển Chiêu rất tốt, nghe rất , đưa tay sờ sờ mũi. Tay vừa buông xuống, liền nghe bên tai có tiếng gió. biết là Bạch Ngọc Đường tới, vội vàng chống đỡ. Động tác của Bạch Ngọc Đường so với tên giả mạo kia nhanh hơn nhiều. Cũng vừa hảo, Triển Chiêu nghe tiếng xác định vị trí sau đó ra chiêu, chuyên tâm ứng phó.


      Bạch Ngọc Đường trong lòng thầm khen, Triển Chiêu đích kì tài võ học, có thể có liên quan đến tính tình thấy biến bất kinh của . Có điều… ngũ giác mất , muốn thắng tên giả mạo dễ, nhưng muốn thắng được Bạch Ngọc Đường, lại quá khó rồi.


      Hai người so chiêu có chút đặc sắc, người vây quanh còn xem tới náo nhiệt, xa xa nghe thấy tiếng bộ khoái hô: “Ai dám gây rối đường?”


      Bạch Ngọc Đường thả người nhảy lên mái gian nhà bên đường, tránh phải gặp chuyện phiền phức bên dưới, Triển Chiêu nghe tiếng gió nhận được phương hướng, cũng đuổi theo, hai người lại tiếp tục đánh, người phía dưới nhìn thấy nữa. Lại thấy bộ khoái đến, liền tản .


      .


      .


      Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương lại sốt ruột, đuổi theo vào trong hẻm , cũng chỉ có thể nghe được thanh từ bên truyền đến nhưng thấy người.


      “Nhìn thấy.” Tiểu Tứ Tử nhón chân nhìn lên .


      Tiêu Lương chọc chọc Tiểu Tứ Tử: “Cẩn Nhi, ta bế ngươi nhìn thử, xem có thấy .”


      “Hảo nha.” Tiểu Tứ Tử đúng là tiểu ngốc, Tiêu Lương so với cao hơn bao nhiêu? Làm sao thấy được. Tiêu Lương hạnh phúc dạt dào ôm lấy Tiểu Tứ Tử.


      Tiểu Tứ Tử vẫn như cũ nhìn thấy, Tiêu Lương lại là cảm thấy Tiểu Tứ Tử béo béo tròn tròn ôm rất thích. Thạch Đầu ngồi chồm hổm bên cạnh gãi tai… làm cái gì vậy chứ?


      .


      .


      nóc nhà, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đánh đến kịch liệt.


      Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu lấy thủ làm công, lộ sơ hở là thua, tâm con mèo này vẫn như trước. Hai người bọn họ chưa từng động binh khí, Bạch Ngọc Đường đánh ra chiêu, Triển Chiêu nghe thấy tiếng gió, từ bên trái đánh tới, giơ tay đỡ… Nhưng tay trái Bạch Ngọc Đường là đao. Vừa rồi chỉ là cầm đao vung vài cái làm ra trận tiếng gió, phân tán tập trung của Triển Chiêu.


      Triển Chiêu thủ bên trái lại nghe bên phải có chưởng phong, hơi kinh hãi… Nhíu mày, lập tức hiểu ý đồ Bạch Ngọc Đường, thầm nghĩ xong rồi, bản lĩnh của Bạch Ngọc Đường là tìm được sơ hở của địch thủ sau đó chiêu lấy mạng, nhược điểm lớn nhất của nhắm mắt so chiêu bị tìm được rồi.


      Bạch Ngọc Đường ban đầu chỉ là cùng Triển Chiêu chào hỏi, vẫn chưa vận chân công, chiêu thứ hai mới là . Triển Chiêu trong lòng hiểu hai chiêu như nhau, nhưng chiêu thức của Bạch Ngọc Đường quá nhanh, tay phải đỡ nghi binh lại lưu tâm phía tay trái, Triển Chiêu lập tức hồ đồ…


      Nghe cũng chậm, cảm giác phía sau nóng lên, trong lòng khẽ động… Ai nha!


      Quả nhiên, vai vỗ cái, đây nếu là đao, bản thân dã có thể mất mạng. Chợt nghe người nọ ôn hòa câu: “Như vậy mà ngươi còn dám mình chạy sao?”


      Triển Chiêu gì, Bạch Ngọc Đường cũng nhiều lời, vừa vặn lúc này, nóc nhà đối diện truyền đến tiếng cười: “Hừ, ta còn tưởng rằng rất lợi hại, ra là tên mù.”


      .


      .


      Người chính là bạch y nhân kia còn chưa từ bỏ ý định đuổi theo.


      Chỉ là còn chưa dứt lời, Bạch Ngọc Đường vung tay áo cái, người nọ còn chưa hiểu chuyện gì, liền cảm giác mặt nóng rần, tiếng “Chát” vang lên, thân thể nghiêng cái, mái ngói đứng cũng phải bằng phẳng, trực tiếp từ mái nhà ngã xuống. Còn may cũng có chút võ công căn bản, lúc té xuống cấp trung sinh khí[cái khó ló cái khôn =.=] ngóc đầu lên… cái mông mạnh mẽ đập xuống. Vô cùng may mắn, bị hư, nhưng cũng đau dữ dội, “A…”


      “Thiếu cung chủ!”


      Bạch y nhân vừa ngã xuống, cách đó xa lão đầu dẫn theo hai nương bạch y chạy tới, đỡ bạch y nhân kia: “Ngươi thế nào…”


      .” Bạch y nhân có chút xấu hổ, vội : “Ta cẩn thận ngã xuống…”


      Lão đầu nhìn dấu tay năm ngón ràng mặt cẩn thận?


      Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, thấy Triển Chiêu xoay người nhảy xuống.


      “Miêu Miêu?” Tiểu Tứ Tử chạy tới cạnh Triển Chiêu, Triển Chiêu sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, xoay người , mặt có biểu tình gì, trước khi ra khỏi ngõ , bên đường vừa lúc có cái bàn gỗ bỏ phế.


      Triển Chiêu ngang qua, nhấc chân… đá bay, vỗ vỗ quần, tiếp tục .


      Tiểu Tứ Tử quay đầu lại cùng Tiêu Lương liếc mắt nhìn nhau, cùng nhe răng cái —— tâm tình rất ác liệt!


      Tiêu Lương vội vàng đặt Tiểu Tứ Tử xuống, chạy đuổi theo Triển Chiêu.


      Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng xuống tới.


      Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn .


      Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử le lưỡi với : “Bạch Bạch đáng ghét! Khi dễ Miêu Miêu nhìn thấy!” xong xoay người chạy.


      Miệng Bạch Ngọc Đường khép khép mở mở, bất đắc dĩ chỉ phải thở dài dài, bên chân, Thạch Đầu vẫy đuôi cọ .


      Mới vừa ra khỏi ngõ, trước mặt có mấy tiểu lưu manh tới, chỉ vào Triển Chiêu phía trước với Bạch Ngọc Đường: “Gia, tìm thấy rồi.”


      Bạch Ngọc Đường gì, cho thỏi vàng xoay người đuổi theo Triển Chiêu, hôm nay việc gì cũng tốt!


      .


      .


      Triển Chiêu bị Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương kéo vào quán trà, Tiểu Tứ Tử gọi mấy món ăn ngon dỗ cho Triển Chiêu bớt giận!


      Bạch Ngọc Đường lên lầu, thấy Triển Chiêu bọn họ ngồi sẵn ở đó, liền qua cùng ngồi xuống.


      Triển Chiêu bưng chén uống trà. Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Tứ Tử: “Cha ngươi có thể điều chế được giải dược sao?”


      “Cha có thể, nhưng mà phải mất nửa tháng.”


      Bạch Ngọc Đường giương mắt chăm chú nhìn vào hai mắt Triển Chiêu, người bình thường nếu mắt bị thương, chung quanh vành mắt có thể nhìn ra. Tình trạng của Triển Chiêu có chút kì lạ, biết đại ca của ra là muốn làm gì.


      Bạch Ngọc Đường còn nghĩ ngợi, Triển Chiêu xoay mặt nhìn cái… Bạch Ngọc Đường sửng sốt, ánh mắt Triển Chiêu khác so với trước đây, tinh khiết trong trẻo.


      Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương ở bên cạnh nỗ lực nháy mắt với —— xin lỗi a!


      Bạch Ngọc Đường biết sao, do dự lúc lâu, chợt nghe Triển Chiêu hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”


      “Công Tôn viết thư.” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”


      Triển Chiêu lấy chống cằm, đem tiền căn hậu quả chậm rãi qua lần.


      “Bức họa đâu?” Bạch Ngọc Đường giơ tay, Triển Chiêu lấy từ trong lòng ra bức họa Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương vẽ lại đưa qua.


      Nhận lấy nhìn chút, Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Có chút giống chữ viết, nhưng chưa từng thấy qua.”


      Triển Chiêu buồn chán ngồi uống trà: “Ngươi tới đây bao lâu rồi?”


      “Tới từ hai ngày trước.”


      “Nga. Vậy chuyện Mã Phúc sát nhân có nghe ?”


      Bạch Ngọc Đường đem tình gặp phải thuyền kể lại lần.


      Triển Chiêu nhíu mày, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương giật mình: “ chết rồi sao?”


      “Chết ngay trước mắt ta.” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Nếu như phải trước đó trúng độc, vậy xem ra là phải do người giết rồi.”


      “Đại ca sao lại bảo ta tới đây chứ? Chẳng lẽ có liên quan đến Mã Phúc này?” Triển Chiêu vẻ mặt hoang mang mà lẩm bẩm.


      .


      .


      “Khách quan, điểm tâm tới rồi.” Lúc này, tiểu nhị bưng điểm tâm tới, đặt xuống rồi cũng , đứng bên nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu.


      Bạch Ngọc Đường nhìn[lườm :)) ] cái, tiểu nhị bị nhìn giật mình cái, vội vàng xua tay: “Nga, vị khách quan kia có phải muốn đến hoa hào[tìm số, đọc là zhǎoháo]?”


      “Hoa hào?” Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nghiêng đầu…


      Triển Chiêu lại nhướng mi cái, hoa hào, đọc gần giống như Chiêu Hạo[zhāohào], liền gật đầu: “n, tiểu nhị, ngươi biết số ở đâu ?”


      “Ha hả.” Tiểu nhị cười cười: “Vậy sai rồi, hai ngày trước có khách quan cho ta bạc, dặn ta đợi công tử trẻ tuổi mặc áo lam tới cho biết số. hai mắt ngươi nhìn tiện… Cho nên ta khi nãy nhìn kĩ, đúng là nhìn ra…”


      cho ngươi cái gì?” Bạch Ngọc Đường ngắt lời .


      “Nga, a, số là sáu và bảy.” Tiểu nhị vội trả lời.


      “Sáu và bảy?” Triển Chiêu nghe đến hiểu gì, cái mà sáu với bảy? Liền hỏi: “Chỉ có những thứ đó?”


      “Chỉ nhiêu đó.” Tiểu nhị gật đầu: “ còn gì khác.” xong chạy đến bàn khác đón khách.


      .


      .


      “Đại ca ngươi có bí mật gì vậy chứ?” Bạch Ngọc Đường cũng có chút buồn bực rồi, theo lý mà , lý do gì phải làm cho thần bí như vậy a.


      Tiểu Tứ Tử chống cằm ngồi bên cạnh ăn điểm tâm, nghĩ khí như vậy đúng, sao hai người đều nghiêm túc suy nghĩ chứ? Đây chính là cơ hội ngàn năm thuở đó a.


      Tiêu Lương hết nhìn đông tới nhìn tây, phát trong quán trà có rất nhiều người giang hồ, ăn mặc rất kì quái.


      Bạch Ngọc Đường thấy thắc mắc, liền : “Đó đều là những môn phái nghiên cứu dị thuật, giống như người giang hồ bình thường.”


      “Cái gì gọi là môn phái dị thuật?” Tiểu Tứ Tử chưa từng nghe qua.


      Triển Chiêu vừa uống trà vừa giải thích: “Tiểu Tứ Tử, cha ngươi phải biết kỳ môn độn giáp bói toán vấn thiên sao?”


      “Cha những thứ đó đều là gạt người.” Tiểu Tứ Tử thành .


      Triển Chiêu cười cười: “ giang hồ cũng có những môn phái chuyên nghiên cứu những thứ này, có lẽ là nghe quan phủ treo thưởng, cho nên đều tới, ai cũng muốn bắt Mã Phúc ở đây.”


      “Nga.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.


      Uống xong trà, mọi người quyết định quay về khách điếm, đặt thêm phòng chữ thiên.


      .


      .


      Ra khỏi quán trà đường về, Tiểu Tứ Tử kéo kéo vạt áo Tiêu Lương, kề sát vào tai : “Tiểu Lương Tử, ngươi xem kìa.”


      Tiêu Lương hiểu, nhưng nhận ra Tiểu Tứ Tử là bảo nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường phía trước, liền hỏi: “Làm sao vậy?”


      “Bọn họ có thân mật!” Tiểu Tứ Tử mất hứng.


      Tiêu Lương bất đắc dĩ, thấp giọng : “Cận Nhi, hai người bọn họ là bằng hữu, giống Cửu Cửu và tiên sinh.”


      “Nhưng mà trước đây ràng là thân cận hơn tại.” Tiểu Tứ Tử lầm bầm: “Hình như Miêu Miêu bất tiện, Bạch Bạch lại rất câu nệ nga.”


      Tiêu Lương buồn bực: “Vậy ngươi thế nào mới là câu nệ a?”


      “Thời điểm như lúc nào cần phải ân cần chút, chẳng hạn như Miêu Miêu sinh hoạt bất tiện, Bạch Bạch nắm tay , sau đó giúp lau miệng, đút ăn canh này nọ.”


      “Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường phía trước ho khan tiếng, hai tiểu tử kia nghĩ ai cũng nghe được, nhĩ lực của và Triển Chiêu nghe được rất nha.


      Tiểu Tứ Tử cũng chú ý, tiếp tục với Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử: “Sáng sớm mai chúng ta đừng giúp Miêu Miêu mặc quần áo, để Bạch Bạch làm!”


      “Nga.” Tiêu Lương gật đầu.


      “Khụ khụ.” Triển Chiêu cũng ho khan tiếng, tưởng tượng chút tới hình ảnh đó, cảm thấy quỷ dị gì sánh được.


      .


      .


      sắp đến cửa khách điếm, bỗng thấy phía trước có mấy tên tiểu tư gõ chiêng chạy tới, trong miệng hô: “ lát nữa Lưu chân nhân tế Ma Phúc đại tiên! Trong nhà mọi người nếu có đồ cũng mau mang đến tế đại tiên a.”


      Bạch Ngọc Đường túm người truyền tin đến hỏi: “Tế đại tiên thế nào?”


      Người nọ quan sát Bạch Ngọc Đường lát, : “Nga, công tử là người vùng khác a, Lưu chân nhân có thể khiến Mã Phúc đại tiên hiển linh, gần đây trong sông có cá là do đại thần thiếu thức ăn, cho nên mới xuất tác quái, bảo mọi người ném bánh màn thầu cùng bột mì này nọ vào trong sông.”


      Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, bánh màn thầu bánh bột mì? Mã Phúc cũng quá dễ đuổi rồi a.


      “Tế ở đâu?”


      “Bến đò bến đò!” Tên tiểu tư kia vừa hô vừa gõ chiêng, chạy tới phía trước.


      Triển Chiêu suy nghĩ chút, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Buổi tối xem?”


      Bạch Ngọc Đường gật đầu đáp ứng.


      .


      .


      Mọi người trước tiên về khách điếm, lúc qua cửa, Tiểu Tứ Tử cố ý với Triển Chiêu tiếng “cánh cửa”, mong chờ Bạch Ngọc Đường dìu qua. Nhưng Bạch Ngọc Đường chỉ nhấc chân tiến vào, Triển Chiêu nghe tiếng động cũng nhấc chân dễ dàng bước qua, Tiểu Tứ Tử sốt ruột đến nỗi khi qua cửa vấp chân suýt nữa ngã úp sấp, may mà Tiêu Lương đỡ được.


      .


      .


      Vào phòng, Triển Chiêu tới bên bàn ngồi xuống nghỉ ngơi, Bạch Ngọc Đường bắt đầu tỉ mỉ tìm đầu mối trong phòng.


      Quả nhiên bao lâu, Bạch Ngọc Đường dừng lại, nhàng gõ vào tường chút, nơi khác gõ vào đều thấy gì, chỉ có chỗ này có khoảng .


      Triển Chiêu cũng nghe được, đến, giơ tay sờ: “Đâu?”


      Bạch Ngọc Đường cầm lấy tay kéo đến nơi mình vừa gõ.


      Vốn dĩ chỉ là động tác rất đơn giản, hết lần này tới lần khác bị tiếng hít của Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương biến thành mờ ám gì sánh được.


      Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu xấu hổ.


      “Bên trong có khoảng trống.” Triển Chiêu mở miệng trước.


      Bạch Ngọc Đường gật đầu, giơ tay, dùng ngón tay đẩy chút, quả nhiên có chuyển động… kéo ra bên ngoài, bên trong đích khoảng trống.


      Hai cùng lúc vươn tay muốn lấy đồ bên trong, chạm vào nhau…


      Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nhìn Bạch Ngọc Đường đẩy cổ tay Triển Chiêu, vươn tay vào bên trong… lấy ra hộp màu đen.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :