1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quỷ đồng thú phi - Yên Mang (10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      truyện này tổng cộng bao nhiêu chương vậy bạn Editor?

    2. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Truyện siêu hay

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      08 xà đan

      “A!”“A!”

      Hai tiếng la sợ hãi, khiến mấy con chim đậu cành cũng phải bay , đồng thời kinh sợ cái con rắn kia. Nó chán ghét những nữ nhân đối với nó sợ hãi thôi, mà nó được tập thói quen là chủ nhân đem nữ nhân vô dụng nhát gan thưởng cho nó luyện đan. Lập tức, nó chút khách khí thè lưỡi đỏ tươi hướng cái nữ nhân có tiếng thét chói tai.

      Mạn Ngưng thể tưởng được phát sinh biến cố như vậy, thấy con rắn bị quấy nhiễu, đánh úp tới Tuyết Tình đứng bên cạnh, nàng liền đem đèn lồng cầm trong tay ném , ngăn cản con rắn .

      chiêu thất bại, con rắn có chút buồn bực, nó oán hận trừng mắt liếc cái Mạn Ngưng, nhưng có công kích nàng, mà là đánh úp về nữ nhân thét chói tai còn lại bên cạnh.

      Đứng phía bên kia của Mạn Ngưng là Sương Bích, mắt thấy con rắn nhảy lên, răng nhọn sắc bén bắn về phía nàng, sợ tới mức ngay cả tiếng kêu sợ hãi đều câm xuống.

      Con rắn há mồm liền cắn, lại nghe “Rắc” Giòn vang, chút xíu nữa là rớt nó hai khỏa răng nọc quý giá. Nữ nhân này da thịt sao lại cứng rắn như vậy? Con rắn trong cơn tức giận nhìn chăm chú, thấy nó cắn trúng là cái ngọc bội.

      Trong chớp mắt, Mạn Ngưng đem ngọc bội nơi đuôi váy đưa vào miệng con rắn , thay thế Sương Bích. Đợi đến sau khi hóa giải hai lần tấn công của con rắn , nàng đem hai tì nữ về phía sau, lạnh giọng quát:“Đều thối lui ba trượng, có lệnh của ta, được tới gần!”

      Tuyết Tình cùng Sương Bích theo lời thối lui, vẫn lo lắng Mạn Ngưng, cùng kêu lên :“Đại tiểu thư, chạy mau a! Xà kia thực cổ quái, thoạt nhìn có độc, nếu cẩn thận bị nó cắn......”

      Mạn Ngưng đối với các nàng vẫy vẫy ống tay áo, ý bảo các nàng câm miệng. Sau đó quay đầu, tiếp tục cùng con rắn giằng co.

      Đèn lồng vẫn cứ bị nàng cầm trong tay, chiếu bề ngoài của cái kia con rắn .

      Nó cả người màu đen, giống hắc ngọc thượng đẳng, ở dưới ánh đèn lóe ra cặp răng nhọn mê người. Cặp mắt xanh lục nhìn chằm chằm Mạn Ngưng, cuồng vọng kiêu ngạo còn mang theo vài phần hồn nhiên cùng nghịch ngợm của đứa , tựa hồ đối Mạn Ngưng rất hiếu kỳ.

      Mạn Ngưng chậm rãi cúi thấp người, đối con rắn vươn bàn tay mềm trắng nõn ra, ôn nhu kêu:“Tới đây!”

      Con rắn do dự chút, bất quá rất nhanh nó đáp ứng Mạn Ngưng, bò tới bên người nàng, thế nhưng theo bàn tay trắng mềm của nàng vươn ra mà vòng lại cổ tay.

      Cổ tay mảnh khảnh trắng noãn truyền đến từng trận lạnh lẽo, kia con rắn quấn chặt cổ tay nàng, ngẩng đầu ưỡn ngực đối nàng nhe răng.

      Mạn Ngưng nín thở, nhắc nhở chính mình vạn vạn thể biểu lộ khiếp đảm cùng né tránh. Đây là trận chiến tâm lý, nàng cần phải áp đảo nó.

      Người cùng xà tiếp tục giằng co tiếng động, ước chừng thời gian trôi qua ly trà , cuối cùng cái con rắn kia buông xuống đầu rắn cao ngạo, tựa hồ đối Mạn Ngưng cúi đầu xưng thần. Tiếp theo, nó làm nũng, dụi dụi vào vạt áo Mạn Ngưng, thân mình chuẩn bị ở ôn thơm ngát ngọc ngủ.

      Cách đó xa, Tuyết Tình cùng Sương Bích đều há hốc miệng, tựa hồ thể tin được cảnh tượng trước mắt -- con rắn kia thế nhưng lại đem cái ôm của Mạn Ngưng trở thành nhà của nó!

      Trở lại phòng nhủ, Mạn Ngưng theo trong lòng lấy ra con rắn , nó dường như muốn rời cái ôm của nàng, làm nũng ở cánh tay nàng, muốn bò lại vào trong vạt áo.

      “Này, vật , đừng chui loạn!” Tuyết Tình khiển trách , nàng sớm đỏ mặt cười, hoài nghi sắc xà này có phải hay cố ý chiếm tiện nghi của đại tiểu thư.

      Mạn Ngưng cũng la mắng, ngón tay nâng, búng đầu con rắn ,“Vật bướng bỉnh!” Trong lời oán trách còn có ý sủng nịch.
      Sương Bích tới, giọng hỏi:“Đại tiểu thư, ngươi đem xà này nuôi tại bên người !”

      “Có gì thể đâu?” Mạn Ngưng thản nhiên cười, :“Tiểu Mặc thực ngoan, lại ầm ỹ, để chúng ta chọc phiền toái!”

      “Tiểu Mặc! Thiên a, ngay cả tên đều chuẩn bị tốt lắm!” Tuyết Tình liên tục lắc đầu, tỏ vẻ tiếp thụ được.“Ngươi là thiên kim tiểu thư, nếu dưỡng con rắn làm sủng vật, truyền ra......”

      Mạn Ngưng nhưng có tâm tình lại nghe hai tì nữ chuyện, dứt khoát đem các nàng ra ngoài.“Ta muốn nghỉ , các ngươi ra gian ngoài ngủ !”

      “Đại tiểu thư, ngươi cẩn thận chút, xà lỡ cắn người ......” Tuyết Tình lo lắng dặn .

      Tiểu Mặc lập tức dựng lên thân hình, cả người phẫn nộ, trịnh trọng thanh minh -- Tiểu Mặc cắn chủ nhân, chỉ cắn nữ nhân lắm mồm nhát gan!

      Đáng tiếc hai tì nữ nghe hiểu, thấy bộ dáng này chỉ cảm thấy càng thêm đáng sợ. Mạn Ngưng kiên trì muốn cùng nó ở chung nhà, nhưng lại đem các nàng ra ngoài.

      Đợi đến khi trong phòng ngủ chỉ còn lại có người xà, Mạn Ngưng dùng ngón tay chạm lên đầu rắn, giọng hỏi:“Tiểu Mặc, ngươi có bằng lòng hay nhận ta làm chủ nhân?”

      Tiểu Mặc phủ thấp đầu rắn, đây là tư thế nó tỏ vẻ thần phục, đồng thời cặp mắt đậu xanh kia lóe ra kích động cùng sắc mặt vui mừng -- nó thích tên mới, nó thích chủ nhân mới!

      Mạn Ngưng vừa lòng giơ lên khóe môi, tựa hồ nhàng thở ra, nhưng tầm mắt nàng chút cũng có rời Tiểu Mặc. Tay mảnh khảnh vuốt thân rắn lạnh lẽo trắng mịn, ánh mắt của nàng có thể xuyên thấu qua da thịt nó nhìn đến khỏa bảo khí trong bụng kia, xà đan.

      Tây Vực quốc nổi tiếng nhất là linh xà quý giá, được nuôi bằng máu của nữ nhân, cách nửa năm là có thể phun ra khỏa quý giá xà đan. Người thường ăn xà đan có thể tăng cường thể chất, kéo dài tuổi thọ, người có nội công ăn xà đan công lực tăng nhiều, tu hành tập võ làm ít công to( cần nhiều sức lực vẫn có kết quả tốt).

      Linh xà số lượng cực kỳ rất thưa thớt, chỉ có Tây Vực vương thất quý tộc thuần dưỡng. Mà trong lãnh địa của Phượng Hoàng vương triều linh xà lại hiếm thấy, nghe Tây Vực quốc tiến cống ba con, nhưng cẩn thận chết.

      Đêm nay cơ duyên đúng dịp, nhưng lại để Mạn Ngưng gặp được linh xà hiếm có này, nàng đương nhiên dễ dàng bỏ qua.

      Trải qua chuyện của Trác Vân cùng Trác Ngọc Thiền, Mạn Ngưng biết được chính mình có thể dùng ý niệm trong khoảng thời gian ngắn khống chế tư duy của địch nhân, lại vạn vạn nghĩ tới ánh mắt mình còn có thể xuyên thấu linh xà nhìn ra trong cơ thể nó thành hình xà đan, là làm nàng kinh hỉ thôi.

      Nàng nhanh chóng bắt lấy cơ hội này, đầu tiên là dùng ý niệm khiến linh xà nhận nàng làm chủ, lại khiến nó phun ra xà đan để nàng dùng.

      “Nếu nhận ta làm chủ, ngươi có lễ gặp mặt gì muốn cho ta ?” Mạn Ngưng mở miệng, con ngươi tối đen như mực hướng linh xà cả người đen như mực.

      Tiểu Mặc cực kỳ vô cùng thân thiết cọ cọ ngón tay Mạn Ngưng, giống như hướng nàng làm nũng. Sau đó, nó mở miệng, phun ra viên đan hoàn to như đậu tương, ở dưới ánh nến lóe ra hào quang màu bạc.

      Đây là nó đưa cho chủ nhân mới lễ gặp mặt -- xà đan!
      Tôm Thỏbéo xinh thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      09 Trở nên náo nhiệt !


      Ngân mang chợt lóe, xà đan rơi vào lòng bàn tay của Mạn Ngưng, mùi thơm bay bốn phía.

      Mạn Ngưng lúc này nuốt xà đan, ngồi xếp bằng ở giường điều tức.

      Kiếp trước, dường như ai biết việc nàng có võ công, ngay cả phu quân của nàng Bình vương Phượng Tuyệt đều biết bí mật này. Nàng liều chết đánh nhau, tạo thành cảnh hộ vệ của Bình vương phủ chết vô số. Những người đó cũng dám tin vương phi nhu nhược thế nhưng có võ công thâm hậu như vậy, còn tưởng rằng nàng bị tà ma nhập. Kỳ , nàng chưa đầy ba tuổi liền bắt đầu tập võ, gần hai mươi năm tu vi, thêm nữa là thiên phú dị bẩm khiến nàng thành nhất lưu cao thủ.

      Nghe lúc nàng vừa sinh, có thuật sĩ nàng là sát tinh chuyển thế, chỉ sợ ngày sau nhấc lên huyết vũ tanh phong. Lãnh thừa tướng vì hóa giải sát khí của nữ nhi, đồng ý để thế ngoại cao nhân Ma sư thái dạy Mạn Ngưng tập luyện Ma kinh để tính cách ôn hòa, toàn bộ đều là võ công Thiếu Lâm phái thuần dương.

      Bất quá vì giấu người khác, bên ngoài chỉ biết nàng theo Ma sư thái đàm kinh luận phật, tu thân dưỡng tính, cũng biết được nàng thầm cùng Ma sư thái tập võ công!

      Nhưng mà, thiên ý trêu người, Lãnh gia đến cùng cũng thoát khỏi hạo kiếp đáng sợ! Lãnh Mạn Ngưng chết mà sống lại, thế gian hội nhấc lên hồi huyết vũ tanh phong.

      Mạn Ngưng điều tức ngồi xuống, Tiểu Mặc theo ở bên cạnh, nó trung thành thủ hộ nữ chủ nhân, để kẻ thù bên ngoài nhân cơ hội xâm nhập.

      Ước chừng thời gian qua nén hương, Mạn Ngưng sắc mặt dần dần hồng, làn da trắng nõn, giống như ngọc thượng đẳng, môi như thoa son. Hơn nữa mi tâm đỏ như máu, như trâu báu khiến người lóa mắt.

      Thẩm Mạn Ngưng vốn là mỹ nhân, nhưng bởi vì dinh dưỡng đủ trong thời gian dài hơn nữa tâm tình buồn bực, khiến nàng tái nhợt tiều tụy, tổn hại dung nhan. Sau khi nuốt xà đan, điều tức ngồi xuống, nàng hấp thu toàn bộ tinh túy của xà đan, bổ sung những thứ thiếu sót mấy năm nay. Chẳng những thể chất gầy yếu được cải thiện, liền ngay cả dung mạo đều thêm ba phần nhan sắc.

      Chậm rãi mở mắt, tinh quang trong mắt Mạn Ngưng đại thịnh, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, thân thể như chim yến. Gặp Tiểu Mặc vẫn trung tâm thủ vệ bên cạnh, nàng vui mừng, gọi nó, đùa phen.

      Tiểu Mặc hoàn thành nhiệm vụ phụng đan(đưa xà đan) cùng bảo vệ, vì chính mình nên được thù lao . Nó làm nũng bò vào vạt áo Mạn Ngưng, muốn ngủ trong lòng nàng.

      Mạn Ngưng dùng đầu ngón tay búng đầu nó, sủng nịch :“Bướng bỉnh!” Nhưng lại ngầm đồng ý để nó làm càn, người xà ôm nhau ngủ.

      Kiếp trước, nàng ngủ bên người nam tử mặt như ngọc nam tử, lại biết dấu diếm tâm hồn độc ác như rắn rết. Đêm nay, nàng tùy ý để độc xà ngủ bên cạnh, lại tin tưởng trong thân thể này có lòng trung thành chủ.

      Thú so với nhân loại đơn thuần hơn, nó ghét ràng, mặt ngoài cũng đùa giỡn sau lưng lại mưu quỷ kế.

      Bên người có “bảo tiêu” trung thành đặc thù như vậy, Mạn Ngưng ngủ cực kỳ an ổn.

      Ngày thứ hai, lúc mặt trời lên cao, Mạn Ngưng rời giường chuẩn bị gọi nha đầu phía ngoài tiến vào hầu hạ, thấy Băng Điệp lên tiếng trả lời vào.

      “Mặt của ngươi tốt lắm rồi?” Mạn Ngưng cẩn thận nhìn gò má bị đánh của Băng Điệp, hết sưng, xem ra thuốc mỡ tối hôm qua rất là hữu hiệu.

      Băng Điệp tới bên Mạn Ngưng, hầu hạ rửa mặt chải đầu, cảm động đáp:“Tạ ơn đại tiểu thư quan tâm, nô tì thân mình có mềm yếu như vậy, cái tát là cái gì!”

      Mạn Ngưng nhìn trong gương đồng liếc mắt cái, :“Bị tát nếu coi là cái gì, về sau lúc cấp nhị tiểu thư thỉnh an, thuận tiện bị nàng ta tát cũng đều được sao?”

      “Đại tiểu thư, người lại trêu ghẹo nô tì!” Băng Điệp ngượng ngùng gục đầu.

      “Nha đầu ngốc, ta như vậy là cho ngươi minh bạch, ai thích vô duyên vô cớ bị tát ! Bất quá, hôm qua các nàng cũng tốt !”

      đến việc này, băng điệp khỏi lo lắng :“Tối hôm qua sau khi thiếu phu nhân ở Trúc Tâm uyển chúng ta đánh nhị tiểu thư, nghe nàng chạy về Vu Liễu Uyển thế nhưng cũng té xỉu . May mắn Ánh Nguyệt đem nhị phu nhân uống chén thuốc, sau khi thiếu phu nhân uống xong, nàng rất nhanh cũng tỉnh táo lại. Bất quá, chuyện này huyên náo rất lớn, cả Trấn quốc công phủ đều truyền , cư nhiên tung tin vịt ......”

      Nghe Băng Điệp “Trò khôi hài” đêm qua, Mạn Ngưng chính là khóe môi nhếch lên, thản nhiên cười yếu ớt. Cho dù có chính mắt nhìn thấy, nàng cũng có thể đoán ra, nữ nhân này có thể làm ầm ĩ tới trình độ nào.

      “Cư nhiên tung tin vịt chúng ta Trúc Tâm Uyển có thứ sạch gì đó quấy phá, nên thỉnh pháp sư đến làm phép! Còn ......” tới đây, trong mắt Băng Điệp lo lắng sắc càng thêm nồng đậm.

      Mạn Ngưng bên môi giọng mỉa mai lại càng thêm khắc sâu, nàng có thể nghĩ đến kết quả tiếp theo. Trác Vân cùng Trác Ngọc Thiền trước sau té xỉu, hơn nữa gặp chuyện may đều tới Trúc Tâm Uyển. Các nàng đương nhiên bỏ qua cơ hội này, định đem mọi tội đều đổ lên Thẩm Mạn Ngưng. Thẩm Kỷ Kha tất nhiên chống đỡ được hai người này làm ầm ĩ, cuối cùng khẳng định đồng mời pháp sư đến Trấn quốc công phủ trừ tà.

      Quả nhiên, nghe được Băng Điệp căm giận tiếp:“Các nàng còn vu tội đại tiểu thư bị tai hoạ chiếm được, mới làm hại nhị phu nhân cùng Thiền thiếu phu nhân lần lượt té xỉu! Này rất vớ vẩn , lão gia có thể tin tưởng các nàng sao?”

      đương nhiên tin tưởng các nàng!” Mạn Ngưng thần sắc bình thản mà đạm mạc nhìn trong gương đồng thấy Băng Điệp cài cái trâm cuối hoàn hảo cho bản thân cùng cái ngọc thoa, vừa lòng gật đầu lát. Nhanh nhẹn đứng dậy, cười :” khí trầm lặng nhiều năm, cũng nên náo nhiệt !”

      Mấy trăm gia đinh đem Trúc Tâm Uyển vây quanh cẩn thận, giương cung bạt kiếm sẵn sàng đón địch.

      Gần trưa, pháp sư từ Tường Vân tự phỏng chừng sắp tới ! Chủ tử Trấn quốc công phủ lo lắng chờ , mặt biểu cảm khác nhau.

      Thẩm Kỷ Kha vẻ mặt cực kỳ trầm tĩnh, quan uy mười phần mặt biểu lộ, thoạt nhìn thập phần nghiêm túc.

      Đứng ở bên cạnh Thẩm Kỷ Kha là Trác Vân, trải qua ngày hôm qua ép buộc, sắc mặt của nàng có chút khó coi, lúc này tiếng nhìn chằm chằm Trúc Tâm Uyển, đáy mắt biểu lộ sát khí.

      Trác Ngọc Thiền cùng Thẩm Tố Tố tiêu tan hiềm khích. Lúc này, Trác Ngọc Thiền vẫn đối với Thẩm Tố Tố thấp giọng giải thích:“Tối hôm qua mạo phạm muội muội đúng là ma quấy phá, trời biết Thẩm Mạn Ngưng bị cái gì nhập vào, thế nhưng học thuật, khống chế ta động thủ đánh muội muội......”

      “Nhị tẩu, ta trách ngươi!” Thẩm Tố Tố cùng Trác Ngọc Thiền bắt tay giảng hòa sau liền đem mọi tội danh đổ lên Thẩm Mạn Ngưng.“Thẩm Mạn Ngưng chết mà sống lại biết đưa tới cái oan nghiệt gì, thế nhưng có thể mê loạn nhân tâm. Tối hôm qua may mắn chính là cho ngươi đánh người, vạn nhất cho ngươi giết người......” tới đây, nàng rét mà run.

      Bên cạnh Trác Vân nghe vậy trong mắt sát ý càng đậm, quay đầu đối Thẩm Kỷ Kha :“Lão gia, nàng này thể để lại! Ngươi vạn vạn thể nhân từ nương tay, nàng phải là Thẩm Mạn Ngưng trước kia, mà là ác quỷ oan hồn a!”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      10 Giết tha


      việc tối hôm qua Thẩm Kỷ Kha bán tín bán nghi, nhưng chịu được ba nữ nhân đồng thời Thẩm Mạn Ngưng là ác quỷ, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Liền bố trí, ra lệnh gia đinh phong tỏa Trúc Tâm Uyển của Thẩm Mạn Ngưng, chờ pháp sư tới tróc quỷ.

      Nếu Thẩm Mạn Ngưng là do ác quỷ chiếm được, cho dù giết nàng lúc này, cũng phải nghĩ biện pháp sớm giết nàng, ngừa hậu hoạn.

      Mọi người ở đây đều kêu giết, chỉ nghe giọng nhược nhược đưa ra ý kiến bất đồng:“Mạn Ngưng muội muội tự sát thực đáng thương , vất vả sống lại, còn nàng là do ác quỷ chiếm được...... Này đối nàng mà khỏi quá mức tàn nhẫn!”

      Này giọng ngoại tộc thể nghi ngờ đem ánh mắt mọi người đều hấp dẫn lại, thấy người dĩ nhiên là Thẩm phủ nhị công tử, cũng chính là con thứ hai của Thẩm Kỷ Kha cùng Trác Vân, nhị ca của Thẩm Tố Tố, phu quân của Trác Ngọc Thiền ,Thẩm Gia Hiền!

      Lời vừa ra, nhất thời đưa tới ba nữ nhân vây công, hỏa lực phía trước lẫn phía sau đều như nhau.

      Trác Vân dẫn đầu lớn tiếng khiển trách:“Hỗn trướng! Mẫu thân kém nữa là bị nàng hại chết! Thân muội muội cùng thê của ngươi trước sau lọt vào ám toán, giúp đỡ người nhà cư nhiên còn dám giúp đỡ cái kẻ biết là người hay là quỷ gì đó chuyện, ta nhìn ngươi là càng sống càng thất vọng!”

      Trác Ngọc Thiền tuy rằng có thói quen đối Thẩm Gia Hiền vênh mặt hất hàm sai khiến, bất quá ở bên ngoài vẫn biết phải giả vờ hiền lương. Nhưng lúc này nghe được trượng phu chính mình cư nhiên giúp đỡ Thẩm Mạn Ngưng chuyện, buồn bực liền đem hình tượng hiền thê phá vỡ còn mảnh!“ đúng ngươi liền ít, mở miệng đem ngươi làm câm điếc sao! Thẩm Mạn Ngưng bị ác quỷ chiếm được, xém chút làm 3 người chúng ta sợ hãi mà chết, chẳng lẽ ngươi muốn dưỡng hổ thành hoạ, muốn nàng hại chết toàn nhà chúng ta, độc bá Trấn quốc công phủ ngươi mới vừa lòng a!”

      Thẩm Tố Tố sớm dựng thẳng mày liễu, mắt hạnh phun lửa trừng mắt nhìn Thẩm Hiền:“Nhị ca, ngươi có lầm hay , thời điểm này mà cũng choáng váng đầu, trách được đậu Trạng Nguyên! Ta hoài nghi trong đầu ngươi chẳng có cài gì, nếu tiếp tục như vậy, Trấn quốc công phủ chúng ta còn có cái gì trông cậy vào!”

      Chịu đựng ba nữ nhân luân phiên oanh tạc, Thẩm Gia Hiền nguyên bản muốn thay Thẩm Mạn Ngưng hai câu, nhất thời biến mất. Khuôn mặt thanh tú lên tia đành lòng cùng do dự, nhưng thói quen thấy nghiêm mẫu(mẫu thân nghiêm khắc), đố thê( thê đố kỵ), hãn muội(muội muội hung hãn). Lần này bị ba nữ nhân uy hiếp liền bảo trì trầm mặc, chỉ có thể lui tới bên.

      Nhìn đến đứa con duy nhất yếu đuối như thế, Thẩm Kỷ Kha khỏi giận dữ. hung hăng trừng mắt ba nữ nhân, lạnh giọng trách mắng:“Gia Hiền là Trấn quốc công phủ Thế tử gia, cho dù cả đời đậu Trạng Nguyên cũng được thừa kế tước vị, sợ cái gì? Trách được Gia Hiền luôn vâng vâng dạ dạ, đều do các ngươi ba nữ nhân cấp dọa !”

      Lời này vừa ra, ba nữ nhân nhất thời đều câm xuống, dám lại tùy ý trách cứ Thẩm Gia Hiền.

      Kỳ Thẩm Kỷ Kha trong lời sai, là con duy nhất nối dòng của vợ cả may mắn còn sống của Thẩm gia, vị thế Thế tử gia của Thẩm Gia Hiền thế tử là kiên cố, cho dù tầm thường vô vi, cũng an phú tôn vinh cả đời.

      Giúp con tạo uy tín, Thẩm Kỷ Kha hơi thả lỏng. Bất quá quay đầu nhìn thấy Thẩm Gia Hiền có bộ dạng sầu mi khổ kiểm, tức giận vừa mới tiêu xuống lại “Tăng” lên. Chỉ tiếc rèn sắt thành thép, giẫm chân quát lên:“Còn ở trong này làm gì! Mau về thư phòng đọc sách !”

      Thẩm Gia Hiền sợ tới mức run run, dám nhiều lời, xoay người bước nhanh rời .

      Lại đợi ước chừng hơn nửa ly trà trôi qua, chợt nghe truyền đến tiếng bước chân. Chỉ thấy Triệu quản gia bước nhanh, vội vàng dẫn hòa thượng tai to mặt lớn tới, phân biệt chào từng người.“Lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư, nhị thiếu phu nhân......”

      “Được rồi, cần đa lễ, mau giới thiệu pháp sư !” Trác Vân kiên nhẫn ngắt lời .

      Quản gia Triệu Phú Việc gật đầu, chỉ vào hòa thượng béo ú bên cạnh, giới thiệu :“Vị này chính là từ Tường Vân Tự đến, Trí Quang pháp sư, giáng tróc quỷ là giỏi nhất! Có , ma quỷ quái đều ngoan ngoãn bó tay chịu trói!”
      Thẩm Kỷ Kha đánh giá Trí Quang pháp sư, thấy người này ngồi mà hưởng, đáy mắt đục ngầy, bộ dáng suy yếu như bị tửu sắc vét sạch, giống cao tăng đắc đạo, khỏi nhíu mày.

      Gặp vẻ mặt của Thẩm Kỷ Kha, Trác Vân vội hỏi:“Bất kể vẻ ngoài như thế nào, Trí Quang pháp sư từ Tường Vân Tự phái đến, tự nhiên có đạo lý, lão gia vẫn là nhường pháp sư mau tróc quỷ !”

      Thẩm Kỷ Kha gật gật đầu, nâng tay chỉ Trúc Tâm Uyển, đối với Trí Quang pháp sư :“Ngươi xem bên trong liệu có cái gì sạch !”

      Trí Quang pháp sư híp đôi mắt như tôm, tiến lên vài bước, cẩn thận đánh giá phen, đột nhiên hấp ngụm khí lạnh, vừa muốn mở miệng chuyện, thấy đại môn vốn đóng chặt thế nhưng rộng mở .

      Trước mắt bao người, chỉ thấy đại môn chậm rãi mở ra, hai vị mỹ tì(tì nữ xinh đẹp) nâng hạ, theo bên trong ra thiếu nữ dung mạo thanh lệ tuyệt tục.

      Nàng mặc quần áo thanh nhã trắng trong thuần khiết lại mất phong thái khuê các, thân hình thon dài, eo bàn tay cũng vừa. Đôi mắt đen, thâm thúy như biển sao, giống như có thể khiếp người tâm hồn. Mà nốt son đỏ sẫm giữa mi tâm, lại thêm vài phần quyến rũ, hòa dịu cặp hắc đồng phát ra hàn ý đến khiếp người kia.

      Mọi người thấy Mạn Ngưng ra , trong lúc nhất thời là kinh ngạc lẫn đề phòng, mặt thần sắc khác nhau.

      Đột nhiên nhìn thấy mỹ nữ như thế, Trí Quang pháp sư nhất thời há miệng lớn dần, ánh mắt tham lam ở người nàng qua lại, tựa hồ muốn đem nàng nuốt vào trong bụng.

      Gặp Trí Quang pháp sư có vẻ mặt chịu được như thế, Trác Vân khỏi tức giận, vừa định mở miệng nhắc nhở làm “Chính ”, lại nghe đến giọng trong trẻo giành :“Nghe nhị thúc lo lắng thân thể Mạn Ngưng, cố ý thỉnh pháp sư đến Trúc Tâm Uyển cầu phúc, Mạn Ngưng cảm kích vô cùng, cố ý đến thỉnh nhị thúc cùng thím dời bước vào, uống trà nghỉ tạm.”

      Thẩm Kỷ Kha gặp chất nữ lời tự nhiên hào phóng, khác hẳn bộ dáng sợ hãi rụt rè ngày xưa, cũng kinh ngạc. Thầm nghĩ: Đều nàng thay đổi, chẳng lẽ quả thực bị quỷ hồn chiếm được......

      “Ác quỷ, trốn chỗ nào!” Chỉ nghe Trí Quang pháp sư hét lớn tiếng, bắt đầu hành động . Chỉ thấy theo bên hông rút ra mộc kiếm, lung lay thoáng động chạy về phía Mạn Ngưng.

      Mạn Ngưng chút để ý quay đầu lại, ánh mắt có chút kinh ngạc, tựa hồ ý tứ của Trí Quang pháp sư.

      “Cẩn thận!” Thẩm Tố Tố đứng ra, nhắc nhở Trí Quang pháp sư:“Nàng muốn dùng nhiếp hồn đại pháp ! Pháp sư trăm ngàn đừng bị nàng u mê tâm trí!”

      Trác Ngọc Thiền khỏi nhớ tới tối hôm qua chính mình thế nhưng đánh Thẩm Tố Tố bốn bạt tai, mà sau đó trong đầu nàng lại hoàn toàn có ấn tượng. Nghĩ đến nàng có thể là bị Thẩm Mạn Ngưng làm “Nhiếp hồn đại pháp”, nàng liền sợ hãi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      “Vậy để chúng ta xem nữ làm sao trước mắt bao người lại trò cũ tái diễn!” Trác Vân thanh lộ ra trầm hàn ý, ngầm cười lạnh :“Nếu Trí Quang pháp sư cũng bị nữ mê hoặc hoặc là trước mặt mọi người té xỉu, kia nàng là do ác quỷ chiếm được thể nghi ngờ, giết tha!”

      Chung quanh nhất thời yên tĩnh xuống, thậm chí có thể nghe được gió cuốn lấy lá cây “Sàn sạt”. Ánh mặt trời phản xạ xuống lưỡi dao trong tay nhóm gia đinh, sát khí dần dần dày đặc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :