1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      chương 79


      Nhi tử chọn Vương Phi chỉ nhìn khuôn mặt, Tuyên Đức Đế lại thể tùy tùy tiện tiện định con dâu, nghiêm mặt : "Con hồi phủ trước, để trẫm suy nghĩ chút."


      Triệu Hằng cam chịu, hành lễ cáo lui.


      buổi sáng tiến cung, Sở vương buổi chiều mới nhận được tin tức, hết bận việc phải làm liền Thọ vương phủ.


      Triệu Hằng ở thư phòng chờ đợi ngày, lúc này đến bên cạnh hồ sen trong nội viện, thời tiết đầu mùa đông, lá sen sớm héo rũ, cá cũng thấy tăm hơi, chắp tay đứng ở cầu gỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước, cũng biết nhìn cái gì. Sở Vương ngó ngó đệ đệ, hỏi dò: "Ban ngày đệ tiến cung, cầu phụ hoàng tứ hôn?"


      Triệu Hằng gật đầu.


      Sở Vương vui vẻ: "Phụ hoàng như thế nào?" Nghĩ đến đệ đệ sắp lập gia đình, Sở Vương quả thực so với lúc chính mình đính hôn còn vui hơn. là đệ đệ hũ nút này quá mức làm bận tâm, cưới vợ có vợ quản, làm ca ca có thể lòng hầu hạ Tiểu Tổ Tông trong nhà vừa sinh ra.


      "Ông ấy phải cân nhắc." xong rồi, Triệu Hằng cầm hòn đá trong tay xoay lúc rồi ném vào trong nước.


      Nụ cười mặt Sở Vương cứng lại, lập tức vừa hiểu , cười vỗ vỗ bả vai đệ đệ: "Đừng có gấp, khi ta cầu phụ hoàng chỉ hôn chị dâu con cho ta, phụ hoàng cũng như vậy, qua bảy tám ngày mới cho lời chắc chắn. Hôn nhân đại , phụ hoàng muốn xác nhận nương tự chúng ta chọn có thể làm Vương Phi, khẳng định cần có thời gian, đây cũng là bình thường."


      Triệu Hằng nhìn huynh trưởng, thần tình mặt có thay đổi gì, nhưng ngực thư thái vài phần. Phụ hoàng cố ý chỉ ra thân phận của nàng, còn tưởng rằng trong miệng phụ hoàng cân nhắc liền tỏ vẻ cho phép.


      Tiễn huynh trưởng, Triệu Hằng tiếp tục mỗi ngày luyện chữ vẽ tranh, sau năm ngày, trong cung truyền đến tin tức, gọi tiến cung.


      "Phụ hoàng." Lần nữa bước vào Sùng Chính điện, Triệu Hằng cung kính hành lễ.


      Tuyên Đức Đế vẫy vẫy tay, lấy ra tấu chương của nhi tử : "Năm trước trẫm qua, bảo con tự chọn Vương Phi hợp tâm ý, nhưng nha đầu Quách gia thân phận đặc thù, trẫm phải bảo đảm nàng có thể đảm nhiệm vị trí Vương Phi. Như vậy, đầu xuân sang năm trẫm an bài tuyển tú, cho nàng ở trong cung học quy củ tháng cùng với tú nữ khác, nếu nàng có thể kiên trì đến cuối cùng, trẫm tứ hôn cho con ."


      Triệu Hằng ánh mắt khẽ biến, kiên trì đến cuối cùng, phụ hoàng chẳng lẽ muốn làm chút tay chân khảo nghiệm nàng?


      "Lời này trẫm chỉ với mình con, con đừng vụng trộm báo tin cho nàng." Tuyên Đức Đế giống như vui đùa .

      Triệu Hằng lập tức : "Nhi thần dám."


      Ngồi xe ngựa trở lại Vương Phủ, vào trong, Triệu Hằng mắt nhìn Vệ Quốc Công phủ bên cạnh, ngẫm lại thời gian tuyển tú chỉ còn bốn, năm tháng, nàng vừa mới dịu xuống từ chỗ Lỗ Trấn, sang năm Quách gia lại phải gả ra hai vị nương, ít nhất trước khi Tam nương xuất giá, Quách Bá Ngôn có lẽ cũng thay nàng an bài hôn .


      Như thế, an tâm chờ là được.


      ~


      vào tháng 11, kinh thành rơi xuống trận tuyết, tuyết tan trời càng lạnh hơn, Tống Gia Ninh ước gì có thể cả ngày đều ở trong phòng chỗ nào cũng , nhưng Mậu Ca Nhi tinh thần vô cùng tốt, buổi sáng cơm nước xong xuôi muốn chạy ra ngoài, vẫn nhất định muốn ở cùng tỷ tỷ. Tống Gia Ninh mỗi lần đều cự tuyệt, nhưng lại bị đệ đệ trắng trắng mập mập làm nũng, Tống Gia Ninh liền kiên trì nổi, phủ thêm áo choàng ôm lò sưởi tay, cam chịu số phận thổi gió bắc cùng đệ đệ.


      Trời đông giá rét, hồ nước trong hoa viên Vệ Quốc Công phủ cũng kết tầng băng dày. Đôi song sinh làm ra hai chiếc xe băng cho Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi, ra chính là hai cái chậu gỗ tròn, bên trong trải nệm bông dày, phía sau còn có thành ghế dựa vào, sau đó phía trước kéo hai sợi dây, bảo gã sai vặt kéo mặt hồ đóng băng.


      Hai thằng bé đều rất thích, trời sáng liền hẹn đến hồ băng chơi, thi đấu xem ai chạy trước hồ vòng. Gã sai vặt kéo xe hồng hộc thở ra khói trắng, hai tiểu ca ngồi xe băng hưng phấn kêu to. Tống Gia Ninh dám chơi băng, lại lo lắng bỏ lại đệ đệ, liền gọi Song nhi chuyển cái ghế, nàng ngồi ngay hướng Nam, lười biếng phơi nắng.


      Lan Phương tỷ tỷ thích ra ngoài, Vân Phương còn bị Thái phu nhân hạn chế, Quốc Công Phủ to như vậy chỉ có nàng mỗi ngày dỗ dành đệ đệ.


      Ngày hôm đó Tống Gia Ninh ngồi ở ghế đọc sách, Song nhi bỗng nhiên tới gần, khẽ: " nương, biểu công tử đến."


      Vệ Quốc Công phủ chỉ có biểu công tử, Tống Gia Ninh quay đầu, quả nhiên trông thấy Lương Thiệu dọc theo bờ hồ về phía nàng, mặc trường bào trúc xanh, khuôn mặt tuấn tú được ánh mặt trời chiếu sáng, như thần tiên xuất , toàn thân độ tầng kim quang. Nhưng Tống Gia Ninh biết người đàn ông bên trong đạo kim quang này đến cùng có bao nhiêu dối trá, do đó chỉ nhìn lần liền dựa vào thành ghế, tiếp tục lật sách xem.


      "Gia Ninh biểu muội có nhã hứng."


      Lương Thiệu chậm rãi tới gần, nhìn nương núp trong ghế tử đàn to lớn , ánh mắt khó nén kinh diễm. Nàng khoác áo choàng màu mai đỏ, hôm nay có gió, nàng vẫn đội mũ trùm đầu của áo choàng, lông hồ cáo trắng như tuyết làm nổi bật lên bên má trắng nõn như hoa của nàng, bây giờ lười biếng dựa vào nơi đó, thấy đến cũng đứng dậy, có chút vô lễ, nhưng khiến cho người nịnh nọt nàng.

      Tống Gia Ninh để ý tới , Thái phu nhân có ở đây, nàng xã giao có lệ cũng muốn lãng phí thời gian cùng Lương Thiệu. từng lòng nàng nhào hết vào người Lương Thiệu, vì may áo bào vì xuống bếp nấu canh, Lương Thiệu ngược lại, qua tay liền tặng nàng ra ngoài. Tặng tặng, người này lại còn dám ở trước mặt cho nàng biết, lại còn sử dụng thủ thuốc mê hạ lưu như vậy!


      Là sợ bị nàng mắng lòng dạ ác độc vô tình?


      Nghĩ đến nghẹn khuất ở kiếp trước, Tống Gia Ninh chữ cũng xem vào, ánh mắt xéo qua quét mắt vạt áo nam nhân, nghe tiếng kêu hưng phấn của bọn đệ đệ, Tống Gia Ninh cắn cắn bờ môi, rốt cuộc để sách xuống đứng lên, cười dịu dàng nhìn Lương Thiệu hỏi: "Cách kỳ thi mùa xuân càng ngày càng gần, biểu ca ở thư phòng khổ đọc, sao chịu ra ngoài vậy ?"


      Lúm đồng tiền nàng như hoa, mắt hạnh ngập nước phảng phất như ra vô hạn tình ý. Như Song nhi mỗi ngày hầu hạ bên cạnh Tống Gia Ninh, tự nhiên biết , chỉ cần Tống Gia Ninh cười, vô luận là cười cho Thái phu nhân hay là nha hoàn trong phòng xem, đôi mắt hạnh kia của nàng liền đặc biệt câu dẫn người, chính là trời sinh vũ mị phong tình.


      Nhưng Lương Thiệu ít ỏi giao tiếp với Tống Gia Ninh biết, bị Tống Gia Ninh nhìn như vậy, Lương Thiệu thần hồn rung động, lời tỏ tình được càng chân thành, mắt hoa đào có thâm ý khác đối mặt cùng Tống Gia Ninh: "Ta cũng chẳng biết tại sao, chính là muốn ra ngoài chút, ngờ bất ngờ gặp gỡ Gia Ninh biểu muội, biểu muội học giỏi như vậy, biết xem sách gì?"


      Tống Gia Ninh xoay người lại, nhặt sách dạy nấu ăn ghế lên đưa cho Lương Thiệu.


      Lương Thiệu mở ra xem, nở nụ cười, nhìn Tống Gia Ninh trêu ghẹo : " sớm nghe thấy biểu muội sở trường về ăn, biết trù nghệ như thế nào?"


      Tống Gia Ninh trù nghệ đương nhiên tốt, kiếp trước bị nhị thúc nhị thẩm vây ở nội trạch, nàng có chuyện để làm, chỉ có thể ở khuê phòng, phòng bếp giết thời gian. Sau khi trở thành tiểu thiếp của Lương Thiệu, Lương Thiệu nhiều lần khen trù nghệ nàng tốt, còn có được nàng, là chuyện may mắn nhất cuộc đời này của . Bây giờ nghe Lương Thiệu nhắc tới cái này, Tống Gia Ninh lần nữa nhớ lại những lừa gạt và phụ lòng kia, nhất thời hận nghiến răng nghiến lợi.

      " được tốt lắm, ta chỉ biết ăn." Tống Gia Ninh qua loa nói, sau đó nhanh chóng sang chuyện khác, chỉ vào mặt hồ : "Biểu ca dám lên ?"


      Lương Thiệu cười: "Dám."


      Tống Gia Ninh nhãn tình sáng lên: "Vậy chúng ta cùng nhau chơi bịt mắt bắt dê , bọn Mậu Ca Nhi muốn chơi, ta ngại ít người, dễ chơi."


      Mỹ nhân ngây thơ đáng , Lương Thiệu nhìn mặt băng, trong đầu tự động hiển màn, Tống Gia Ninh chân trượt ngã sấp xuống, kịp thời đỡ lấy, mỹ nhân vào lòng, trời ban cơ hội tốt.


      "Được." Lương Thiệu cưng chiều cười cười với Tống Gia Ninh.


      Tống Gia Ninh cũng cười, gọi bọn đệ đệ chạy đến hồ đối diện.


      Nghe tỷ tỷ muốn ở băng chơi bịt mắt bắt dê, Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi đều rất cao hứng, Tống Gia Ninh liền dặn dò Song nhi lấy khăn đen che mắt. Lúc chờ đợi, Tống Gia Ninh vứt bỏ Lương Thiệu, nàng dắt hai đệ đệ qua bên, ngồi chồm hổm xuống thầm nho . Hai thằng bé ngó ngó Lương Thiệu, cũng cười hắc hắc.


      Lương Thiệu hào hứng dạt dào nhìn Tống Gia Ninh, đoán được Tống Gia Ninh hơn phân nửa là nghĩ ra chủ ý gì trêu cợt rồi.


      "Tốt rồi, chúng ta bàn tay hay mu bàn tay, người thứ nhất đồng giống như vậy làm kẻ mù lòa." Mang theo bọn đệ đệ trở lại bên cạnh Lương Thiệu, Tống Gia Ninh đề nghị.


      Khóe môi Lương Thiệu giơ lên, dĩ nhiên ràng Tống Gia Ninh vừa mới mưu đồ cái gì.


      Khi hai bàn tay lớn bốn bàn tay chìa ra, Lương Thiệu cố ý chậm hơn chút xíu, thấy Tống Gia Ninh và hai thằng bébé đều là lòng bàn tay, cười cười, mu bàn tay xìa ra ngoài.


      muốn làm kẻ mù lòa, Mậu Ca Nhi là người thứ nhất bật cười, Thượng Ca Nhi quay đầu nhìn mặt hồ, Lương Thiệu quá để ý bọn , chỉ nhìn Tống Gia Ninh.


      Tống Gia Ninh ngọt ngào lời cảm tạ: "Đa tạ biểu ca nhường cho chúng ta."


      "Cần phải vậy." Lương Thiệu thấp giọng , ánh mắt ôn nhu.


      Tống Gia Ninh giả bộ xấu hổ cúi thấp đầu, Song nhi đến, nàng ta bảo Lương Thiệu ngồi xổm xuống, nàng ta tự tay che mắt thay , cam đoan làm Lương Thiệu cái gì cũng nhìn thấy, tiếp theo bảo Thượng Ca Nhi nắm Lương Thiệu lên băng. Vì Lương Thiệu, Tống Gia Ninh lúc này cũng sợ băng nữa, ở phía trước dẫn đường cho Thượng Ca Nhi.


      Rất nhanh, Tống Gia Ninh dừng ở trước hang băng.


      Cái băng động này có thể thả cái ghế vào, là ngày hôm trước đôi song sinh đục ra, hai huynh đệ buông mồi câu, trong ánh mắt sợ hãi thán phục của bọn đệ đệ câu được mấy con cá to lên. Chủ tử câu hết cá, gã sai vặt nhét khối băn về lại chỗ cũ, hôm qua khối băng lần nữa ngưng kết, Mậu Ca Nhi bướng bỉnh, tay nắm gã sai vặt cước giẫm loạn ở phía , lại giẫm nới lỏng ra, sáng nay tới đây lại giẫm mấy cước, còn dùng gậy gộc chọc vào bên trong khối băng.


      Vừa rồi Tống Gia Ninh và bọn đệ đệ ra hợp mưu hai chuyện, đầu tiên là tỷ đệ cùng ra lòng bàn tay, là quan trọng nhất, là muốn dụ Lương Thiệu rơi vào trong nước. Mậu Ca Nhi đều nghe tỷ tỷ, Thượng Ca Nhi là bé ngoan, nhưng ai bảo người ra chủ ý xấu chính là Tứ tỷ tỷ xinh đẹp mà thích chứ? biểu ca xa lạ, tỷ tỷ ở cùng ba năm, Thượng Ca Nhi đương nhiên nghe lời của tỷ tỷ.


      Ngược lại là Song nhi, nhìn ra ý định của Tống Gia Ninh, liên tiếp lắc đầu với Tống Gia Ninh, lo lắng biểu công tử gặp chuyện may, Tống Gia Ninh bị phạt.


      Tống Gia Ninh có sợ chút nào. Hai gã sai vặt của đệ đệ cũng ở bên cạnh, nhất định có thể kịp thời cứu Lương Thiệu lên, Lương Thiệu nhiều lắm là đông lạnh thôi, cho dù đoán được nàng là cố ý, với tính cách nịnh bợ của Lương Thiệu đối với Quốc Công Phủ, cũng chắc chắn giả bộ rộng lượng. Còn chỗ Thái phu nhân, Tống Gia Ninh ra sức nghe lời, tổ mẫu thích nàng như vậy, chắc phạt nặng.


      Chuẩn bị xong, an bài Lương Thiệu đứng đưa lưng về phía băng động, Tống Gia Ninh vây quanh băng động, sau đó khi Lương Thiệu đếm tới mười, nàng cố ý giọng nhắc nhở đệ đệ: "Mậu Ca Nhi đừng nhúc nhích. . ."


      Mậu Ca Nhi kéo Thượng Ca Nhi cùng nhau chạy, nghe được lời của tỷ tỷ, lập tức ngoan ngoãn đứng vững.


      Lương Thiệu cũng đã nghe được tiếng của Tống Gia Ninh, khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi xoay người lại, từng bước đến hướng Tống Gia Ninh.


      Tống Gia Ninh khẩn trương theo dõi chân , bước, hai bước, ba bước. . . lúc Lương Thiệu bước ra bước thứ sáu, lúc chân của rơi xuống, lần này, là cái gì cũng có dẫm lên, "đông" tiếng, trong nháy mắt, cả người Lương Thiệu liền hoàn toàn rơi vào hố tuyết!

    2. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Gia ninh hôm nay cũng biết tính kế người khác rồi giỏi quá
      Đóa Quỳnh Trắng thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      bé thỏ bít cắn người rùi ahiiiii

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      có con sói rình mồi, con chuột lăm le suốt như thế mà Thọ vương có thể chờ được sao
      p/s: đáng đời Lương Thiệu, bộ tiểu thư quốc công phủ dễ dụ dỗ sao, là bước đệm cho sao
      :yoyo61:tên tra nam đáng chém nhất

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      chương 80


      Lương Thiệu là văn nhân, văn chương làm tệ, nhưng thân thủ tốt chút nào, sau khi rơi xuống nước, vừa run vừa cố gắng bò lên băng, thế nhưng nước đá lạnh tới xương tủy, lạnh đến mức hai cánh tay dùng được chút sức nào, muốn nhấc chân, kẽ nứt băng lại quá , chân khi nâng lên đụng vào tầng băng dày cui, chật vật lăn qua lăn lại mấy lần, cuối cùng chỉ có thể dùng hai tay víu tầng băng, há miệng run rẩy gọi người, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, hàm răng va chạm lạch cạch.




      Hai gã sai vặt rốt cuộc kịp phản ứng, nhanh chạy tới, người nắm lấy cánh tay Lương Thiệu, tựa như nhổ củ cải trắng kéo lên .




      Tống Gia Ninh từ lúc Lương Thiệu rơi xuống nước liền chạy tới bên cạnh hai đệ đệ. Thượng Ca Nhi có chút sợ hãi, dựa vào đùi Tứ tỷ tỷ, Tống Gia Ninh che đầu thằng bé, thấy Mậu Ca Nhi nhúc nhích đứng ở bên cạnh, mắt to nồng nhiệt nhìn qua kẽ nứt băng, Tống Gia Ninh lúc này mới lần nữa nhìn tới Lương Thiệu.




      Lương Thiệu cóng đến bờ môi phát tím, toàn thân cứng ngắc, được người lôi ra khỏi nước hai chân cách nào đứng thẳng, bịch quỳ gối bên băng. Cái khăn đen mặt sớm rơi xuống rồi, Lương Thiệu ngẩng đầu, cổ cứng đờ xoay nửa vòng, rốt cuộc tìm được nương trù tính thiết kế hại rơi xuống nước. Nàng khoác áo choàng màu mai đỏ đứng ở đằng kia, mắt hạnh đen nhánh có bất kỳ tình cảm nào nhìn , cùng biểu muội ngây thơ lúc trước tưởng như hai người, hai mắt nhìn nhau, nàng cười cũng giả bộ lo lắng, mắt hạnh phức tạp, Lương Thiệu vậy mà nhìn thấu.


      Lương Thiệu mấp máy bờ môi, khó có thể tin lại giải thích được nương xinh đẹp giống phàm nhân này, nàng đẹp như vậy, chính là biết mình bị mắc lừa cũng giận dược, nhưng Lương Thiệu rất muốn biết, rốt cuộc đắc tội nàng ở đâu.




      Nhưng ngay cả cơ hội hỏi cũng có, hai gã sai vặt săn sóc kẹp lấy chạy như điên tới khách phòng.




      Khổ chủ rời , Mậu Ca Nhi ngó ngó tỷ tỷ ca ca, thử thăm dò về hướng kẽ nứt băng, muốn nhìn chút bên trong là cái dạng gì.




      Tống Gia Ninh kéo đệ đệ bướng bỉnh, dẫn bọn đệ đệ theo phía sau Lương Thiệu.




      Mang theo hài tử, Tống Gia Ninh rất chậm, chờ tỷ đệ ba người chậm rãi từ từ đến viện Lương Thiệu, Thái phu nhân, Lâm thị nghe hỏi tới, cũng sớm từ bên trong miệng hai gã sai vặt này biết được Lương Thiệu tại sao lại rơi xuống nước. Đương nhiên, bọn sai vặt cũng dám là tỷ đệ Tống Gia Ninh cố ý bày bẫy rập, chỉ biểu công tử tự mình cẩn thận, nhưng Thái phu nhân, Lâm thị lại ngốc, nếu như phải tỷ đệ Tống Gia Ninh có chủ tâm, vì sao Lương Thiệu sắp giẫm vào kẽ nứt băng, chủ tớ lại người nhắc nhở?




      Lâm thị tức giận lại hoang mang. Bà tức giận, là vì Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi quá , tuyệt thể nghĩ được loại biện pháp khi dễ người này, nhất định là ý tứ của nữ nhi, nữ nhi dám trêu cợt cháu trai nhà mẹ đẻ mà Thái phu nhân thưởng thức xem trọng, đây phải động thủ đầu thái tuế sao? Hoang mang, là Lâm thị rất ràng, nữ nhi nhà mình từ trước đến giờ nhu thuận hiểu chuyện, tuyệt vô duyên vô cớ khi dễ người, chẳng lẽ Lương Thiệu làm cái gì chọc giận nữ nhi ?




      Bất kể thế nào, bà trước tiên cần phải thay nữ nhi bồi tội.




      "Nương, nhất định là An An nghịch ngợm, đều tại ta có dạy được nàng." Đứng ở trước mặt Thái phu nhân, Lâm thị tự trách .




      Thái phu nhân nhìn bộ dạng cẩn thận của con dâu, buồn cười : "Ta lại gì mà, ngồi xuống ngồi xuống, tính nết An An ta còn biết sao, đời này có hài tử nào thành hơn hơn con bé. Hơn phân nửa là biểu ca biểu muội ầm ĩ vui, chút nữa người tới, chúng ta hỏi ràng là được."




      Xếp đặt thiết kế để biểu ca rơi vào trong kẽ nứt băng, chơi đùa trẻ con như vậy, cũng chỉ có người có tánh tình trẻ con mới có thể nghĩ ra được. Nếu như cháu trai mới sáu bảy tuổi, Thái phu nhân có lẽ đau lòng lo lắng, hôm nay cháu trai đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi, rơi xuống kẽ nứt băng cũng giống như đường cẩn thận vướng chân phát, bà nếu như bởi vì loại chuyện nhặt này hưng sư vấn tội, vậy những năm trước đây ba đại tôn tử nghịch ngợm gây , bà sớm tức giận chết rồi.




      Lắc đầu, Thái phu nhân cười bưng trà uống.




      Lâm thị ở bên nhìn, biết mẹ chồng mặt mũi hiền lành là có nổi giận, lúc này mới yên tâm.




      Thái phu nhân uống hết chén trà, Tống Gia Ninh và hai thằng bé cuối cùng tới. Thái phu nhân cười híp mắt nhìn ba hài tử, Lâm thị vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nữ nhi, Tống Gia Ninh giả bộ sợ hãi co rụt cổ lại, sau đó đến bên kia Thái phu nhân, cúi thấp đầu chủ động thừa nhận sai lầm: "Tổ mẫu, là con cố ý dẫn biểu ca tới kẽ nứt băng bên kia."




      "Vì sao?" Thái phu nhân buông bát trà, tò mò hỏi.




      Tống Gia Ninh đường nghĩ kỹ lý do, đưa sách dạy nấu ăn trong tay đưa cho Thái phu nhân, bĩu môi : "Bọn đệ đệ chơi xe băng, con ở bờ đọc sách, biểu ca tới đây, thấy con xem sách dạy nấu ăn, liền, liền cười nhạo con, tự tiện ăn, trách được bộ dạng con béo như thế . . ."




      Càng giọng càng thấp, đầu cũng gục xuống, ủy khuất vô cùng.




      Thái phu nhân trái tim liền đau cái. Tiểu tôn nữ lớn lên béo, ba năm này đám huynh muội chơi với nhau, cháu Vân Phương và đôi song sinh thường xuyên trêu ghẹo muội muội, khó nghe nhất còn thuộc về Đoan Tuệ công chúa trong cung. Nghị hôn trước đó, tiểu tôn nữ vốn quan tâm bị đám ca ca tỷ tỷ trêu ghẹo, nên ăn bao nhiêu liền ăn bây nhiêu, có thể có tim có phổi. Nhưng từ lúc ở An quốc tự Lỗ Trấn nhìn trúng tam tôn nữ, tiểu tôn nữ bắt đầu lấy béo làm hổ thẹn, ở Lâm Vân Đường đóng cửa ra cả tháng, còn quấn ngực, tổ mẫu bà đây lòng thương dứt. Gần đây cháu rốt cuộc thoải mái chút ít, Lương Thiệu hết lần này tới lần khác lại trêu ghẹo biểu muội ngay chỗ mấu chốt này, tiểu nha đầu có thể nổi nóng?




      Biểu ca trước mạo phạm biểu muội, bị biểu muội tính trẻ con trả thù, cũng là đáng đời.




      Tóm lại phải là đại gì.




      " An An chúng ta có béo chút nào, biểu ca con hưu vượn, nên phạt." Thái phu nhân trìu mến ôm Tống Gia Ninh vào trong ngực, chẳng những có trách phạt, ngược lại theo lời của cháu dụ dỗ.




      Tống Gia Ninh trong lòng nóng hầm hập, nàng biết , Thái phu nhân là tổ mẫu tốt nhất đời này.










      Tống Gia Ninh hối hận trêu đùa Lương Thiệu, nhưng tín nhiệm của Thái phu nhân vẫn khiến nàng mơ hồ áy náy, ngó ngó Thái phu nhân, Tống Gia Ninh ngoan ngoãn : "Tổ mẫu, con lúc ấy quá tức giận, bây giờ suy nghĩ chút, biểu ca khả năng chỉ giỡn thôi, con hỏi ràng liền khi dễ , là con đúng, sau này dám nữa."




      Thái phu nhân thích Tống Gia Ninh nghe lời, nghe xong lời này, lập tức càng thích, vỗ vỗ bàn tay bé của Tống Gia Ninh : "Ừ, lời này có lý, , tổ mẫu dẫn con tra xét biểu ca con, nếu như chỉ là lời vô tâm, An An cho biểu ca bồi thường lỗi sai, sau này tiếp tục hòa hòa khí khí."




      Tống Gia Ninh gật gật đầu.




      Nội thất, Lương Thiệu uống xong chén đường gừng, thay đổi thân trung y sạch nằm ở trong chăn, dựa theo Thái phu nhân dặn dò, phía đắp hai tầng chăn bông, vẫn như cũ khống chế nổi mà lạnh run, cũng may so với lúc vừa vớt ra đỡ hơn nhiều. Nhìn thấy Thái phu nhân dẫn Tống Gia Ninh vào, thời gian trong nháy mắt, Tống Gia Ninh lại từ nha đầu lạnh lùng vô tình biến thành biểu muội nhu thuận nhu nhược, Lương Thiệu mặt mang cười, trong lòng là dở khóc dở cười.




      Trách nhìn sai rồi, trước chỉ coi Tống Gia Ninh như hài tử, tại sau khi ăn xong thiệt thòi, mới biết được Tứ nương từ bên ngoài đến này nhưng ra là hồ ly giảo hoạt, dung mạo xinh đẹp trái tim gian trá. Bất quá, nữ nhân quá nhu thuận có ý nghĩa, tuy rằng dễ dàng đạt được, nhưng cũng dễ dàng chán ngấy, đổi thành Tống Gia Ninh như vậy, nghĩ đến nàng tại giống như hồ ly, tương lai sớm muộn gì cũng phải ở trong trướng uyển chuyển hầu hạ, chỉ là cái ý niệm trong đầu, Lương Thiệu bỗng nhiên liền hết lạnh, cả người nóng như lửa.




      "An An , là ngươi chê cười nàng béo?" Thái phu nhân tựa như tra xét hài tử chất vấn Lương Thiệu.




      Lương Thiệu cười khổ, khẽ gật đầu với Tống Gia Ninh, mắt hoa đào thành khẩn nhìn nàng: "Biểu ca miệng có ngăn giữ, đắc tội biểu muội rồi, rơi xuống nước là biểu ca nên bị, chỉ cầu biểu muội xin bớt giận, đừng có lại oán hận ta."




      lớn lên khôi ngô, đôi mắt đen đưa tình phối hợp ngữ khí ôn nhu cưng chiều, lập tức khiến cho Tống Gia Ninh nghĩ tới kiếp trước. Động phòng đêm đó, Lương Thiệu chính là dùng ánh mắt ngữ khí như vậy cho nàng biết, biết nạp nàng làm thiếp ủy khuất nàng, chỉ hận gặp nàng quá muộn, thể dùng lễ thê tử nghênh nàng, cũng dịu dàng cam đoan sau này đối tốt với nàng giống như thê tử.




      Tống Gia Ninh tin là , ngây ngốc giao trái tim cho .




      "Biểu ca dưỡng bệnh cho tốt, sau này ngươi khi dễ ta, ta cũng trêu chọc ngươi." Rủ lông mi, Tống Gia Ninh qua loa .




      Lương Thiệu cười: " dám dám."




      Cười tiếng hóa giải ân cừu, biểu ca biểu muội hòa hảo như lúc ban đầu, ít nhất ở tầm mắt Thái phu nhân, là như vậy.




      Chuyện giải quyết xong, Lâm thị dẫn trai trở về Lâm Vân Đường, tuy rằng nữ nhi năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng biện pháp tổn hại dối gạt người như vậy của nương gia, Lâm thị vẫn rất tức giận. Vì để tránh cho nữ nhi dưỡng thành kiêu căng nóng nảy như Vân Phương, Lâm thị phạt nữ nhi bế môn ba ngày, sao ba lần nữ giới, Mậu Ca Nhi "Nối giáo cho giặc" ba ngày cho phép bước ra Lâm Vân Đường.




      Tống Gia Ninh ngoan ngoãn lãnh phạt, Mậu Ca Nhi ngây ngốc, tạm thời còn hiểu trừng phạt như vậy nghiêm trọng đến mức nào.




      Chạng vạng tối phụ tử Quách Bá Ngôn, Quách Kiêu trước sau hồi phủ.




      Lâm thị với Quách Bá Ngôn chuyện này, Quách Bá Ngôn có chút ngoài ý muốn, nghĩ tới khi kế nữ thành nhất vùng lên, lại có thể gây ra động tĩnh còn lớn hơn cả Vân Phương. Nhưng kế nữ gan lớn là chuyện tốt, ngay cả khi dễ biểu ca ở nhờ nhà mình đều phải lo trước lo sau dám động thủ, ông nhức đầu. Đối với cha mẹ mà , con cái nhà mình dám khi dễ người khác, dù sao cũng mạnh mẽ hơn so với trung thực nén giận.




      Di Hòa Hiên, A Thuận phụng mệnh lưu ý hành tung của Tứ nương, cũng bẩm báo chuyện này cho Quách Kiêu.




      Quách Kiêu như có điều suy nghĩ. là võ quan, Lương Thiệu thư sinh như vậy hài lòng, hai bên cũng có giao tình, cũng có lưu ý Lương Thiệu ở nhà mình làm cái gì, nhưng nghe Thái phu nhân quở tráchđám đường đệ, từng lấy Lương Thiệu làm điển hình, tán dương Lương Thiệu vùi đầu khổ đọc, đơn giản ra khỏi cửa. như vậy, hôm nay Lương Thiệu vì sao hoa viên, còn trêu chọc nàng?




      Nghĩ đến khuôn mặt rất dễ gây thèm thuồng cho đàn ông của kế muội, Thọ vương đối với nàng xem trọng nhiều hơn, Tứ điện hạ cũng thích tới trước mặt nàng, Quách Kiêu ánh mắt lạnh lùng, truy vấn: "Biểu công tử bịt mắt bắt người, Tứ nương bọn họ chia ra đứng ở nơi nào."




      A Thuận tự mình ở phía xa nhìn chằm chằm, suy nghĩ chút, chi tiết bẩm báo.




      "Giữa băng động có ai với ai." Quách Kiêu trúng tim đen.




      A Thuận lần nữa nhớ lại, trong lòng cả kinh.




      Quách Kiêu nhìn thần sắc biến hóa, liền biết đáp án, khóe miệng lập tức hiển nét cười lạnh. tầng băng lại lại, tiếng bước chân hết sức ràng, Lương Thiệu bắt Mậu Ca Nhi, Thượng Ca Nhi, lại muốn xoay người bắt kế muội nũng nịu, tồn cái tà niệm gì? Còn có, kế muội cố ý vây quanh phía sau kẽ nứt băng, chẳng lẽ nàng nhìn ra Lương Thiệu đối với nàng có lòng mơ ước?




      Tưởng tượng dáng vẻ Tống Gia Ninh trêu cợt người, ánh mắt Quách Kiêu nhu hòa chớp mắt cái.




      Nàng ra tay đối phó Lương Thiệu, nàng đối với Lương Thiệu vô ý.




      Về phần Lương Thiệu




      Quách Kiêu chậm rãi siết chặt chén trà.







    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :