1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      004



      Kiếp trước Tống Gia Ninh trở thành ái thiếp cho Quách Kiêu bảy năm, thế nhưng bảy năm này, nàng từ đầu đến cuối đều ở tại điền trang ngoại ô, Quách Kiêu có giải thích nguyên nhân, nàng cũng tới hỏi, tóm lại, đám quan lại kinh thành quyền quý kia, ngoại trừ Quách Kiêu, nàng trước khi chết, chỉ qua loa đối mặt lần cùng Đoan Tuệ công chúa, Tân Đế.



      Mà nam nhân áo đen cùng thuyền . . .



      Tống Gia Ninh khỏi liên tưởng đến người thân nhất của Quách Kiêu, bởi vì hai người quá giống, như nàng và mẫu thân, người ngoài vừa nhìn cũng biết là hai mẹ con. Tính tính toán toán tuổi, Quách Kiêu năm nay 16, Tống Gia Ninh ràng lắm tuổi cụ thể của Vệ Quốc Công, nhưng nghĩ đến có lẽ cũng khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi.



      Len lén, Tống Gia Ninh lần nữa chăm chú nhìn nam nhân áo đen.



      Cảnh xuân tươi đẹp, người chèo thuyền cuốn màn trúc mui thuyền màu đen lên, nam nhân áo đen ngồi gần cửa sổ, ngắm phong cảnh xa xa ngoài cửa sổ. Gió hồ mát mẻ, trước mặt thổi tới, bên mặt nam nhân lạnh lùng góc cạnh ràng, yết hầu ràng chính giữa cái cổ thon dài, bên cạnh yết hầu, có đường vết thương dài lâu năm, nhìn kỹ có lẽ nhận ra được.



      Tống Gia Ninh trái tim bịch bịch nhảy loạn, với số tuổi này, vết thương này, Vệ Quốc Công là võ tướng, chẳng lẽ chính là?



      Nhưng đường đường Vệ Quốc Công, lưu lại kinh thành, sao lại tới Giang Nam?



      Tống Gia Ninh vắt hết óc nhớ lại kiếp trước, đáng tiếc trước khi nàng gả cho Lương Thiệu chỉ là nữ nhân nội trạch bình thường, đối với chuyện trong quan trường có hứng thú cũng có cách nào biết được, đợi nàng vào kinh thành, lại cả ngày ở tại điền trang tĩnh mịch, nha hoàn ma ma bên cạnh đều được Quách Kiêu nhắc nhở, chỉ cùng nàng đùa nghịch giải buồn, chuyện nên tuyệt đối lắm miệng.



      Có lẽ, Vệ Quốc Công từng làm công vụ ở Giang Nam ?



      Tống Gia Ninh xuất thần, quên mất thu hồi ánh mắt, bên kia Quách Bá Ngôn kinh nghiệm sa trường, ngũ giác nhạy cảm, phát có người nhìn mình, Quách Bá Ngôn im lặng chếch ánh mắt, trước hết là nhìn nữ nhân đội mũ che mặt đối diện, xác định nhìn trộm phải đến từ phía dưới mũ che mặt, Quách Bá Ngôn mới chú ý tới nữ đồng nhắn xinh xắn ngồi bên cạnh nữ nhân.



      Nữ oa tám, chín tuổi, mặc bối tử màu hồng đào, hai má trắng hồng, đôi trắng đen ràng mắt hạnh ngập nước xinh đẹp. Quách Bá Ngôn có nữ nhi hai cháu , trong ký ức của mình, ba vị nương từ đến lớn đều rất gầy, gầy đến hết sức ưu nhã, bọn thích, nhưng Quách Bá Ngôn cảm thấy ổn, hi vọng nữ nhi của mình ăn béo chút, mập mới an tâm, bằng luôn lo lắng bọn ăn đủ no.



      Tựa như nữ oa này, khuôn mặt thịt núc ních, cũng phải đặc biệt béo, nhưng nhìn khiến cho người giải sầu.



      Lúc mới vừa lên thuyền Quách Bá Ngôn liền chú ý tới nữ oa nhìn lén mình, tiểu hài tử hiếu kỳ người lạ, để ý, tại nha đầu kia lại nhìn mình, còn nhìn đến nhập thần như vậy, khờ khờ ngây ngốc, Quách Bá Ngôn khỏi kinh ngạc, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Vì sao nhìn ta?"



      Trong thuyền vẫn luôn rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng hồ nước dập dờn, Quách Bá Ngôn bỗng nhiên mở miệng, thanh uy nghiêm trong trẻo nhưng lạnh lùng lập tức đánh thức Tống Gia Ninh. Vì sao nhìn ngài ấy, nàng đương nhiên thể , nhưng nhất thời nửa khắc, Tống Gia Ninh cũng tìm được lý do phù hợp, trong lòng lại kính sợ vị nam nhân Vệ Quốc Công hư hư thực thực kia, xuất phát từ bản năng, Tống Gia Ninh rụt bả vai trốn sau lưng mẫu thân.



      Lâm thị cũng có chút sợ nam nhân áo đen, cho nên nữ nhi hoảng sợ Lâm thị cũng có thể lý giải được, vừa tận lực che chắn cho nữ nhi, vừa thấp giọng bồi tội: "Tiểu nữ bướng bỉnh, chỗ nào bất kính kính xin quan nhân rộng lòng tha thứ."



      Nữ nhân có dung mạo xinh đẹp giọng chưa hẳn êm tai, nhưng giọng Lâm thị thanh nhuận mềm mại, bỗng nhiên từ trong thuyền giữa hồ truyền ra bốn phía thoáng đoãng, tựa như tiếng hoàng oanh khẽ hót trong cảnh xuân Giang Nam tú lệ, uyển chuyển linh hoạt kỳ ảo nên lời, vừa đúng lúc thuyền ô bồng đến giữa hồ, gió càng lớn hơn, thổi trúng mũ sa trước mặt Lâm thị làm chếch lên góc, lộ ra chiếc cằm thon trắng nõn của nữ nhân, như cánh hoa mẫu đơn lộ ra vẻ quyến rũ đệ nhất mê người.



      Quách Bá Ngôn cổ họng nhấp nhô, ra chỉ nhìn cách đơn thuần dung mạo của nữ oa bên cạnh phu nhân, Quách Bá Ngôn liền biết, nữ nhân này hẳn là tuyệt sắc.



      Khẽ gật đầu, Quách Bá Ngôn tiếp tục ngắm cảnh.



      Lâm thị lo lắng nữ nhi lại nhìn loạn, nắm tay Tống Gia Ninh đứng lên: "Chúng ta ra bên ngoài xem cá."



      Tống Gia Ninh ngoan ngoãn gật đầu.



      Hai mẹ con cùng nhau ra ngoài, Tống Gia Ninh còn , chưa hiển lộ được tư thái, Lâm thị theo chiều gió, làn váy phiên bay, eo đầy nắm tay nhắn lộ ra thể nghi ngờ, nhắn tinh tế như vậy, khiến người nhịn được lo lắng sau khắc nàng cũng bị gió thổi vào trong hồ. Trong thuyền hai nam nhân đều bị thân ảnh uyển chuyển của nàng hấp dẫn, nhất là Quách Bá Ngôn, ngực giống như có ngọn lửa bùng lên.



      Tạm thời tranh thủ được nửa ngày rảnh rỗi, Quách Bá Ngôn tuần phủ thêm nửa năm nữa liền phải hồi kinh, hôm nay đột nhiên hứng thú ra ngoài chút, ngờ vô tình gặp được giai nhân. Sinh ra ở nhà quyền quý, Quách Bá Ngôn thưở thiếu niên gặp qua ít mỹ nhân, nhưng chỉ bằng vòng tiêm ảnh, tiếng "Quan nhân" liền làm trái tim Quách Bá Ngôn ngứa ngáy khó nhịn, phu nhân này vẫn là thứ nhất.



      Đáng tiếc, nàng là người có chồng.



      Quách Bá Ngôn động tâm, cũng nhúng chàm vợ người khác.



      Thuyền cập bờ, Lâm thị vịn vai nữ nhi đứng ở đuôi thuyền, đợi chủ tớ Quách Bá Ngôn lên bờ, hai mẹ con mới nhanh chậm xuống thuyền. Trước khi , Thu Nguyệt thấp giọng lý luận với người chèo thuyền, người chèo thuyền xoay người cười làm lành: "Bà của tôi ơi, hai vị kia vừa nhìn cũng phải là người bình thường, tiểu nhân nào nghĩ dám lên tiếng a?"



      Thu Nguyệt khẽ : "Vậy ngươi thối tiền lại ."



      Người chèo thuyền luyến tiếc, cầu khẩn nhìn về phía Lâm thị.



      Lâm thị cười cười, gọi Thu Nguyệt tiếng, phải ngay ngắm hoa rồi, cố ý chọn phương hướng ngược nhau với Quách Bá Ngôn.



      Các nàng tới sớm, ở đảo người vẫn nhiều, Lâm thị dắt nữ nhi dọc theo chủ đường , tận lực nơi vắng vẻ.



      "Nương, người xem này, đóa này nửa trắng nửa hồng, xinh đẹp." Tống Gia Ninh tìm kiếm cách dỗ dành mẫu thân ra ngoài, chính là hi vọng mẫu thân nhìn nhiều cảnh đẹp bên ngoài, bớt nghĩ đến phụ thân, cố tình lên đảo, Tống Gia Ninh liền lòng tìm kiếm cảnh sắc mới lạ cho mẫu thân.



      "Nương cho An An hái đóa nhé." Hoa đào như ráng, Lâm thị quả là cảnh đẹp ý vui, sờ sờ đầu ráng, Lâm thị tự mình hái hoa. Tổng cộng tầm mười bước đường, Tống Gia Ninh, Thu Nguyệt đứng ở ven đường đợi, Lâm thị dừng lại dưới tàng cây, quay đầu lại nhìn, hướng về khuôn mặt nhắn tựa như hoa đào của nữ nhi, Lâm thị cười cười, ngửa đầu hái hoa.



      Cành hoa hơi cao, Lâm thị thể nhón chân, nhưng ngay khi Lâm thị cố gắng bẻ gãy cành hoa, ven đường bỗng nhiên truyền đến tiếng động, giống như có mãnh hổ nhảy ra! Lâm thị kinh hãi, vừa nghiêng đầu, kinh sợ nhìn thấy nam nhân che mặt tay cầm gậy dùng thế sét đánh lôi đình liên tục đập đầu Thu Nguyệt và nữ nhi, mắt thấy thân thể nho của nữ nhi ngã xuống, trái tim Lâm thị như nứt ra, lập tức liền nhào về hướng nữ nhi: "An An. . ."



      Giờ khắc này, Lâm thị quên mình cũng gặp nguy hiểm, chỉ muốn xác nhận an nguy của nữ nhi.



      Nam nhân che mặt ném gậy nhào về phía trước, tay ôm lấy eo nhắn của Lâm thị, tay che miệng Lâm thị, vô cùng lo lắng sâu vào trong rừng đào. Lâm thị dốc sức liều mạng giãy giụa, nhưng phu nhân trẻ tuổi như Lâm thị quanh năm nhốt mình trong nhà, bẻ gãy cành hoa cũng phải cố sức, làm sao có thể gỡ ra được hai tay của nam nhân kia, cho dù là tay đánh hay là chân đá, đều hữu dụng.



      Nam nhân che mặt chính là Hồ Tráng được tỷ tỷ ruột báo tin theo đuôi tới, ta nhớ thương Lâm thị hơn ba năm rồi, hôm nay rốt cuộc chờ được cơ hội, Hồ Tráng nhẫn nhịn dục vọng ba năm. Ngọn lửa dục vọng nhất thời nóng tới đỉnh điểm, cháy sạch khiến chỉ muốn Lâm thị trước, cái gì khác cũng quan tâm, kế hoạch có chu đáo chặt chẽ hay , ven đường bị hai người Tống Gia Ninh phát làm sao bây giờ, ta cũng quản, chỉ muốn đè Lâm thị xuống đất trước thống khoái hồi!



      Thời gian cấp bách, bao xa, Hồ Tráng liền bụm miệng Lâm thị đè Lâm thị mặt đất, Lâm thị ra sức giãy giụa, nhưng lúc này giãy giụa chỉ kích thích dục vọng của Hồ Tráng. Lửa dục cháy bừng, bàn tay to kéo cổ áo Lâm thị mãnh mẽ xé ra, nửa bên vai trắng như tuyết của Lâm thị liền lộ ra. Lâm thị sợ tới mức quên phản ứng, Hồ Tráng nhìn chằm chằm vào cái yếm màu tím nhạt bên trong quần áo của bà đôi mắt cũng thèm đỏ lên!



      Mũ che mặt của Lâm thị sớm rơi ở nửa đường, nhìn ra dục vọng như loài cầm thú trong mắt nam nhân, sắc mặt Lâm thị trắng bệch, vừa lắc đầu giãy giụa vừa khóc, trong lúc hỗn loạn ngoài ý muốn kéo xuống cái khăn đen mặt Hồ Tráng. Hồ Tráng thường Tống gia, Lâm thị tự nhiên nhận ra , trong sợ hãi lập tức dâng lên phẫn nộ, giãy giụa cũng càng dùng sức, trong miệng ô ô kêu lên tiếng.



      "Tẩu tử tốt, tẩu cho ta , Tống đại ca chết ba năm rồi, tẩu muốn ?" Hồ Tráng tay bụm miệng Lâm thị, tay sốt ruột khó nén tháo dây lưng, thân thể rắn chắc gắt gao đè áp Lâm thị cách nào nhúc nhích, xong định hôn cổ Lâm thị. Lâm thị dốc sức liều mạng trốn tránh, ngờ vừa nghiêng đầu, lại thoáng nhìn thấy đạo thân ảnh cao lớn, nhanh như chớp hướng đến bên này !



      Lâm thị tiếng khóc lớn hơn.



      Hồ Tráng quần cũng cởi nửa, vừa muốn kéo Lâm thị, lưng bỗng nhiên truyền đến lực đạo cực lớn, ta kinh hãi nhìn ra phía sau, Quách Bá Ngôn quyền đánh vào mặt , nam nhân từng suất lĩnh thiên quân vạn mã rong ruổi sa trường, quyền dùng toàn lực đánh ra thậm chí mang theo tiếng hổ gầm, đánh cho Hồ Tráng ngất tại chỗ, bị Quách Bá Ngôn tiện tay bỏ qua bên.



      Giải quyết xong tên khốn này Quách Bá Ngôn cúi đầu xuống.



      Bối tử (dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thỏng) người Lâm thị nát vụn, hai vai mỏng manh trắng như tuyết đều lộ ở bên ngoài, như hai đóa ngọc lan trong bãi cỏ xanh. Lâm thị ôm ngực vùi đầu co thành đoàn, mái tóc đen lộn xộn che khuất gương mặt, chỉ có tiếng khóc sợ hãi ô ô tuyệt vọng nghĩ truyền ra, vừa khóc vừa kéo quần áo rách che khuất bả vai.



      mỹ nhân điềm đạm đáng , khiến người khác muốn bảo vệ nàng, lại vừa dễ dàng kích thích dục vọng của nam nhân nhất.



      Quách Bá Ngôn im lặng động, ánh mắt tĩnh mịch dao động từng tấc người Lâm thị, dưới mái tóc lộ ra khuôn mặt đầy nước mắt, mỹ nhân phí công che chắn bờ vai, cả người như búp sen cuộn tròn, cùng với tiếng khóc bi thiết bất lực, như khiêu chiến lý trí của . nghe thấy được, chồng của nàng chết ba năm, nàng là quả phụ.



      Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, là người hầu Ngụy Tiến của ông, Quách Bá Ngôn nhanh chóng cởi trường bào, cúi người trùm lên người Lâm thị.



      Động tác này, có sắc tâm, ít nhất tại có.



      Lâm thị thấy chút hy vọng, nhắm mắt lại nghẹn ngào tạ ơn: "Ân cứu mạng của quan nhân, ta nhất định hậu tạ. . ."



      "Tạ ơn như thế nào?" Quách Bá Ngôn đỡ Lâm thị ngồi dậy, bản thân ngồi xổm trước mặt Lâm thị, tròng mắt màu đen sắc bén nhìn vào mắt Lâm thị, hai tay nắm chặt vai Lâm thị.



      Lòng bàn tay nam nhân nóng như lửa, xuyên qua quần áo ràng truyền tới, lại bị nam nhân nhìn trắng trợn như thế, Lâm thị trong lòng cả kinh. Ánh mắt liếc qua thấy thuộc hạ của nam nhân tay ôm nữ nhi tay ôm Thu Nguyệt tới, Lâm thị cấp bách, khóc cầu ân nhân: "Nhà ta có sản nghiệp, chỉ cần ân nhân mở miệng, ta toàn bộ dâng hết cho ngài, van ngài để cho ta trước nhìn nữ nhi của ta chút . . ."



      Quách Bá Ngôn cũng buông tay, chỉ nhìn thoáng qua Ngụy Tiến.



      Ngụy Tiến buông lớn ra, thấp giọng bẩm báo : "Bị đánh bất tỉnh, có trở ngại."



      Lâm thị hơi nhàng thở ra, nhưng nước mắt càng ngày càng nhiều, vì nghĩ lại mà sợ, cũng vì ng phía trước chưa biết thế nàp, lo sợ thôi, chợt nghe ân nhân : "Xử lý người kia, thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào."



      Nhịp tim Lâm thị đình trệ, xử lý là có ý gì, ta muốn xử lý cái gì?



      Lâm thị lén nhìn trộm, chỉ thấy Ngụy Tiến hai ba bước đến bên cạnh Hồ Tráng, bàn tay to xách Hồ Tráng lên, lặng lẽ vào chỗ khuất sâu hòn đảo.



      Lâm thị cả người run rẩy, nàng quan tâm sinh tử của Hồ Tráng, nhưng, người này có thể xem nhân mạng như rơm rác, hẳn là loại hung tàn tàn nhẫn . . .



      " suy nghĩ gì thế?" thu hết tất cả biểu cảm Lâm thị vào mắt, Quách Bá Ngôn thấp giọng hỏi, câu trầm thấp mang theo ba phần sung sướng.



      Lâm thị có nghe được gì, nàng chỉ có sợ hãi, tay của người đàn ông này vẫn còn nắm bả vai nàng, tâm tư cần cũng biết, mà ta ở trước mặt nàng biểu hung ác, phải là loại khác uy hiếp sao?



      Bách chuyển thiên hồi, Lâm thị rủ mắt xuống, run rẩy : "Ta có năm trăm lượng gia sản, muốn hiến toàn bộ cho ân nhân."



      Quách Bá Ngôn nở nụ cười, cười đến khó hiểu, thân thể dựa sát vào, ông nâng cái cằm lên tinh xảo khéo léo của Lâm thị lên. Lâm thị kháng cự, Quách Bá Ngôn dùng sức giữ chặt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẫm lệ hoang mang của Lâm thị : "Bản Quốc Công thiếu tiền, chỉ thiếu phòng tiểu thiếp."



      Lâm thị nghe vậy, như rơi xuống vực sâu.
      Last edited: 8/7/17

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Chương mới a~, Quốc Công cũng lưu manh quá nha, cơ mà ta cũng thích. Hí hí
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      ủa mình tương làm vợ kế chứ sao lại thành thiếp rùi
      Vũ Hương Hải ViHoanHoan thích bài này.

    4. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Cứ truyện gắn mác tiếu giai nhân là mình hóng rồi. Cố gắng nha b
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    5. thanhvan110191

      thanhvan110191 Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      40
      Chắc sau này Tống thị chịu, mà Quốc công phải cưois, bà mới chịu. Chưa gì là thích quốc công rồi đó, nhưng quốc công có con riêng, thid biết đối xưr sao với nữ chính đây
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :