1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      chương 064


      Người chậm cần bắt đầu sớm, tự biết võ nghệ bằng huynh trưởng, phân tổ vừa kết thúc, Quách Phù liền dẫn theo Song nhi, Quách Thứ cũng dẫn theo Vân Phương sớm bước lên núi, người giành đường núi chính giữa, người giành đường núi bên trái, để lại cho Quách Kiêu con đường dường như khó bên phải. Quách Kiêu cũng so đo, tay cầm cung, tìm tòi nghiên cứu hỏi kế muội cùng tổ với : "Sao mặt lại trắng như vậy, sợ ta thua à?"


      Tống Gia Ninh lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: " Tiễn thuật của đại ca cao siêu, nhất định thắng."


      Nhưng trong lòng lại do dự, vẫn chưa có lên núi, nàng có thể tìm lý do sớm trở về ?

      " thôi." Quách Kiêu thản nhiên , ánh mắt rời khỏi gương mặt tái nhợt của nàng. Nếu như nàng lòng dạ khen , có lẽ cao hứng, nhưng nàng ngay cả cùng lên núi cũng sợ. . .


      Nhìn đường phía trước, Quách Kiêu nghĩ mãi thông, huynh muội ở chung gần ba năm rồi, cũng có khi dễ nàng, kế muội rốt cuộc sợ cái gì?


      Nam nhân sau lưng, Tống Gia Ninh hơi mím môi, cuối cùng vẫn theo. Tránh ở chung mình với Quách Kiêu chỉ là vì phòng ngừa vạn nhất, nhưng làm gì có nhiều vạn nhất như vậy? tại là huynh trưởng danh nghĩa của nàng, Quách Kiêu có thèm muốn thân thể của nàng, cũng động tâm với muội muội trong nhà? Huống chi, vào kinh lâu như vậy, Quách Kiêu chưa bao giờ biểu lộ loại ý tứ này đối với nàng.

      Tống Gia Ninh lặng yên tự an ủi bản thân, sắc mặt dần dần khôi phục bình thường, nhưng vẫn dám thân cận Quách Kiêu quá, tận lực bảo trì khoảng cách khoảng năm bước. Chân núi địa thế bằng phẳng, Quách Kiêu quay đầu lại nhìn mấy lần, thấy Tống Gia Ninh theo kịp, liền bắt đầu lưu ý con mồi. Núi Thanh Tuyền cũng cao, có mãnh thú, chỉ có chim Tước, thỏ rừng cùng các món ăn dân dã thông thường, Quách Kiêu mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng, tới lui, bỗng nhiên giơ tay lên.



      Tống Gia Ninh kiếp trước từng săn cùng , biết đây là lại ý bảo nàng dừng lại, lập tức dậm chân, khẩn trương nhìn quét chung quanh.


      Quách Kiêu từ trong túi đựng tên phía sau lưng rút ra mũi tên, sau đó nghiêng người sang hướng phía bên phải, Tống Gia Ninh nhìn theo phương hướng nhắm. Ngày mùa hè cây trong rừng tươi tốt, Tống Gia Ninh ngẩng đầu, híp mắt cố gắng tìm kiếm, rốt cuộc ở trong phiến cành lá phát con chim tước núi lông màu đen, gần như cùng lúc đó, mũi tên của Quách Kiêu nhanh chóng bắn ra.


      "Đông" tiếng, con chim tước núi rơi xuống đất, đập đập cánh, tới hai cái liền bất động.


      Quách Kiêu chậm vội tới, xoay người bắt lấy, trước bẻ gãy cây tiễn, dùng sợi dây trói lại hai cái đùi con chim tước núi, lại giao cho Tống Gia Ninh.


      Tống Gia Ninh ngoan ngoãn đưa tay nhận.


      Quách Kiêu ngoài ý muốn nhìn nàng: " sợ?" lần đầu tiên mang con mồi về nhà, ngay cả Tam muội muội rất lớn gan cũng do dự lâu mới dám cầm loại con mồi chết này.


      Tống Gia Ninh lắc đầu, nhưng trong đầu nhớ lại tình hình lần đầu cùng lên núi trong kiếp trước. Khi đó Quách Kiêu săn cho con thỏ, trực tiếp xuyên qua cổ, sau đó Quách Kiêu cũng rút hết mũi tên ra, con thỏ máu chảy đầy đất. Ngực nàng thoải mái, dám tới gần, nhưng Quách Kiêu cứng rắn nhét con thỏ vào trong tay nàng, bảo nàng trực tiếp mang theo.


      Đó là vật chết đầu tiên Tống Gia Ninh đụng tới, sợ tới mức buổi tối liên tục ngủ được.


      Nhưng thân phận giống nhau, đối đãi muội muội, Quách Kiêu săn sóc rất nhiều, có rút đầu mũi tên ra, còn buộc sợi dây. Nhìn con chim tước núi hết thở dưới sợi dây chút, Tống Gia Ninh cười cười, khách khí lấy lòng Quách Kiêu: "Vừa mới vào núi đại ca liền bắn con chim, Nhị ca Tam ca biết, khẳng định sốt ruột."

      Quách Kiêu nhếch khóe môi, tiếp tục về phía trước.


      Tống Gia Ninh mang theo con chim tước núi, nhìn thân ảnh Quách Kiêu chăm chú tìm kiếm con mồi trước mặt, đột nhiên cảm giác được, ở chung mình với huynh trưởng Quách Kiêu, dường như cũng có nguy hiểm lắm.


      Lòng phòng bị của Tống Gia Ninh được nới lỏng, nhưng thân thể dần dần uể oải theo sau lưng Quách Kiêu mới trèo được hai khắc liền thở hồng hộc. Quách Kiêu quay đầu lại, thấy nàng rơi lại vài chục bước, đưa tay lau mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp chẳng biết từ lúc nào biến thành màu đỏ như thoa son, mắt hạnh như mưa, đôi môi đỏ mọng khẽ mở. . .


      Cổ họng Quách Kiêu bỗng dưng xiết chặt, ánh mắt tự chủ được dời xuống.


      Nàng mặc áo sam màu hồng nhạt, như đóa hoa nở rộ trong núi, gió lướt qua, nàng theo làn gió rung rung, làm cho người ta thương tiếc.

      Quách Kiêu ánh mắt trở tối, chuyển phương hướng, tới chỗ nàng.


      "Cho ta." Đến gần, đưa tay cho nàng.


      Tống Gia Ninh ngẩn người, thấy nhìn chằm chằm vào con chim tước núi trong tay phải của nàng, liền hiểu, lập tức tất cả đều đưa cho .


      Quách Kiêu nhận con mồi, đứng tại chỗ lúc lâu, ngắm nhìn phương xa, nghe hơi thở của của Tống Gia Ninh bình tĩnh trở lại, mới tiếp tục lên .

      Đường núi càng ngày càng khó , Tống Gia Ninh nhìn nhìn đỉnh núi dường như còn rất xa, trong lòng liên tục kêu khổ, nhưng vào lúc này, bên khác trong núi bỗng nhiên truyền đến tiếng Quách Thứ cao giọng kêu to: "Đại ca nhị ca, các ngươi còn trèo sao?"


      Tống Gia Ninh bật cười, rất nhanh giọng Quách Phù lại vang lên: "Ta sắp tới đỉnh núi rồi!"


      Nghe giọng này, quả là cao hơn bọn họ.


      Tống Gia Ninh nhìn Quách Kiêu, tò mò Quách Kiêu có đáp lại hai người đệ đệ hay .


      Quách Kiêu liếc nàng, chỉ thấp giọng : " nhanh chút."
      Có chút ý tứ ghét bỏ, dường như nguyên nhân làm rớt lại phía sau tất cả đều thuộc về người Tống Gia Ninh. Tống Gia Ninh cam chịu, đợi Quách Kiêu xoay qua chỗ khác, nàng mới bĩu môi, nhưng lại thể chịu đựng chân mỏi cố gắng đuổi kịp Quách Kiêu. đến chỗ dốc đứng, chính giữa có chỗ đất trũng, rất cao, Tống Gia Ninh bò lên nổi, Quách Kiêu liền nhảy lên trước, buông con mồi, cúi người nàng đưa tay cho nàng đưa tay.


      Tống Gia Ninh do dự chút, đưa tay cho .

      Nàng vừa nhấc tay, tay áo liền thể kiểm soát trượt ra đoạn, lộ ra đoạn cổ tay óng ánh như ngọc tuyết. Quách Kiêu ánh mắt khẽ động, Tống Gia Ninh thấy nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình, trong lòng hoảng hốt, vừa muốn rút tay về, tay lại bị người nắm lấy. Nàng mệt lắm rồi, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi dầy đặc, bàn tay to của Quách Kiêu khô ráo, nhưng nóng hổi như lửa.


      Tống Gia Ninh càng phát hoảng, tay bị túm lấy, người cũng tự nhiên kháng cự, ánh mắt Quách Kiêu vừa mới nhìn cổ tay nàng, lửa nóng tay , cũng làm nàng sợ hãi. Nàng ngơ ngác bất động, Quách Kiêu vốn định nhắc nhở nàng nên nhấc chân phối hợp như thế nào, thoáng nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt hạnh thanh tịnh của nàng, Quách Kiêu bỗng nhiên cần nàng phối hợp, ổn định thân hình, trực tiếp kéo nương nhắn xinh xắn lên.


      Tống Gia Ninh kêu lên tiếng, thân thể bay bổng và đau đớn từ cánh tay đồng thời kéo tới, trong đầu mảnh trống , chỉ còn lại có bản năng, dẫm lên cái gì, muốn nắm cái gì, nhưng nàng biết mình quyết thể dựa lên người Quách Kiêu, cho nên hai chân vừa chạm đất, cảm giác cánh tay Quách Kiêu đặt lên eo nàng, Tống Gia Ninh mãnh liệt đẩy ra , đứng ở chỗ khác, ngờ lưng bỗng nhiên truyền đến cỗ lực lớn, Quách Kiêu lại ôm nàng ngã về phía sau!


      Thất kinh, trời đất quay cuồng, Tống Gia Ninh bị người chuyển cái, đỉnh đầu là khuôn mặt mơ hồ của Quách Kiêu, nàng vô thức nhắm mắt lại, sau đó liền cảm thấy cánh tay chế trụ cái ót nàng, tiếp theo, cả người nàng cũng ngã xuống đất. Phía sau lưng đập lên mấy viên núi đá, đau đến mức nàng thống khổ nhíu mày, đợi đau đớn phía sau lưng bớt xuống, người đột nhiên bị đè nặng. . .


      Cảm giác quen thuộc áp bách, thể xác và tinh thần Tống Gia Ninh chấn động mãnh liệt, mở to mắt, nhìn khuôn mặt Quách Kiêu phía gần như sắp dán lên lên mặt nàng, Tống Gia Ninh bỗng nhiên quên hết đau đớn. Trí nhớ của kiếp trước như thủy triều vọt tới, lần đầu tiên ở cùng , ném nàng lên sập, như lang như hổ, liền giống như bây giờ, chặt chẽ rời đè nặng nàng.
      Tống Gia Ninh sợ hãi, nàng vội vã giãy giụa, mới động, thân thể lần nữa cứng ngắc, trong mắt hiển nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm.
      Quách Kiêu cũng có nhìn nàng, từ lúc đè nàng, liền nhắm mắt lại. Kế muội béo hơn các muội muội khác, khuôn mặt mũm mĩm, hai năm trước các huynh muội khác đều thích bóp mặt nàng, cũng muốn, nhưng nhịn được. Khi đó chỉ tưởng tượng qua cảm giác bóp mặt nàng, năm nay từ chiến trường trở về, chú ý tới chỗ biến hóa nơi vạt áo nàng, Quách Kiêu liền khó lòng kìm nổi, chỉ lần tưởng tượng. . .

      tại, cả người nàng đều ở dưới người , giống như khối bông mềm mại đầy, chỗ nào mềm mại, nhưng cũng cần lo lắng áp hỏng.

      Bông quá mềm, Quách Kiêu dám động, bởi vì biết động biến thành cái dạng gì, nhưng nàng lại động trước rồi . . .

      Quách Kiêu hít thở xoay mình lần nữa, thân thể hoàn toàn mất khống chế, giương cung bạt kiếm.
      Nhưng nàng lại bất động, là cảm nhận được sao?

      Quách Kiêu chậm rãi mở to mắt, trông thấy nàng từ từ nhắm hai mắt, nguyên nhân bởi vì leo núi mệt mỏi mà khuôn mặt nhắn đỏ bừng, lúc này mảnh trắng bệch, ngay cả bờ môi cũng mất màu sắc, thân thể cứng ngắc giống như cọc gỗ, hô hấp dường như cũng dừng lại. Quách Kiêu trong lòng cả kinh, vô thức muốn rời khỏi, nhưng thân thể lại nỡ, nghĩ đè nặng nàng như vậy, thực tế là. . .

      Nghĩ tới đó, Quách Kiêu bỗng nhiên ý thức được vấn đề, nàng sợ thành như vậy, là sợ hãi té ngã, hay là sợ ?

      Nhưng, nàng biết đó là cái gì sao? nha đầu mười ba tuổi, có khả năng hiểu được, trừ phi, nàng tiếp xúc qua nam nhân.

      Ý nghĩ này xuất , dục vọng người Quách Kiêu muốn lui hơn phân nửa, nhưng vẫn duy trì lửa giận đe doạ nàng, nhưng Quách Kiêu quan tâm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Tống Gia Ninh, khàn giọng hỏi: "Vì sao trốn ta? Nếu như muội né, chúng ta ngã úp mặt."

      Tống Gia Ninh căn bản ra lời, kiếp trước như vậy, tại nàng là kế muội của , lại như vậy, tại sao có thể, . . .

      Nước mắt lăn xuống, Tống Gia Ninh khóc, bắt đầu chỉ là im lặng rơi lệ, khóc thút thít, muốn ngừng cũng ngừng được, trong đầu tất cả đều là mịt mù tăm tối của kiếp trước, là tuyệt vọng bàng hoàng đời này. Nơi đây tính là hoang sơn dã lĩnh, nhưng bốn phía người, Quách Kiêu muốn cưỡng bức nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ? khí lực lớn như vậy, nàng. . .

      Nhưng vào lúc này, người chợt buông lỏng.

      Tống Gia Ninh khiếp sợ quên luôn khóc, mở to mắt, ánh mắt mơ hồ, chỉ thấy bóng người lần nữa tới gần, Tống Gia Ninh bản năng muốn trốn, còn chưa kịp động, bả vai đột nhiên bị người bắt lấy, sau đó đỡ nàng lên. Nước mắt trong mắt rớt xuống, Tống Gia Ninh ràng nhìn thấy Quách Kiêu ngồi ở bên cạnh nàng.

      Nàng dám nhìn lên , cúi đầu, các loại ý niệm trong đầu trong đầu lên, kéo nàng, là buông tha cho nàng sao?

      "Khóc cái gì?" bên tai vang lên tiếng chất vấn lạnh lùng của .
      Tống Gia Ninh hoang mang lo sợ, biết nên như thế nào.

      "." Thanh bỗng nhiên tăng thêm, như là tức giận.

      Tống Gia Ninh giật mình, bối rối luống cuống : "Muội, phía sau lưng muội đau. . ."

      Quách Kiêu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn phía sau nàng, chỉ thấy tiểu sam màu hồng nhạt của nàng, lại có thể ghim mấy viên đá lớn cỡ trứng gà, ngay cả nàng ngồi ngồi dậy có rơi xuống, đủ thấy ghim nhiều bao nhiêu. Nhìn lại khuôn mặt tái nhợt của nàng chút, mặt lưu lại nước mắt ủy khuất, Quách Kiêu rốt cuộc hiểu, nàng vừa nãy như vậy, là đau cực kỳ.

      nương nũng nịu nuôi dưỡng ở trong khuê phòng, làm sao chịu được loại khổ này?

      Cơn giận dữ trong ngực tan thành mây khói, Quách Kiêu đưa tay, cẩn thận từng li từng tí lấy mấy viên đá xuống dưới, tiện tay vứt xuống dốc núi.

      P/s: Sao ảnh tự động hiển thị gì hết.
      Tui bận quá nha bà con, ko drop nhưng hơi lâu. Dạo này lo kiếm cơm nên có time.

    2. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      hoàng thượng tương lai đâu rồi, vợ bị người ta lợi dụng kìa :))))))))))
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Khộ thân. Gia Ninh thấy Quách Kiêu cứ tư như gà con thấy rắn.
      Vũ Hương Hải ViKY_BIBG thích bài này.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      hừ, QK dám nghi ngờ trong trắng của GN
      kiếp trước còn lạnh lùng, săn sóc GN
      :yoyo50:
      lúc trước ta còn thấy thương QK làm nam phụ, giờ hoàn toàn theo phe nam 9 rồi
      hoàng thượng tương lai, ngài ở đâu
      Vũ Hương Hải Vi, Hale205tú cầu thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Theo như tui thấy, QK kiếp trước rất GN, nên mới bảo vệ như thế, cho xuất đầu lộ diện vì thân phận quá thấp, sợ bị người khác ăn hiếp, nhưng biết, GN chết cũng đâu phải do , do 2 người hiểu nhau thôi. Thấy mà tội, tui mà tác giả tui cho lấy hết luôn, trai đẹp bỏ vậy phí lắm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :