1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      61


      Thọ vương tiếng "Lưu lại", Tống Gia Ninh nghe được, Đàm Hương Ngọc cũng nghe được, tim đập mãnh liệt nhanh hơn. Nàng ta ý đồ hấp dẫn Thọ vương, Thọ vương tuy rằng rời , chưa hẳn là tức giận, khả năng cũng chú ý tới nàng, chỉ là nghĩ tới nên chung đụng với nàng như thế nào? người đứng ở chỗ này lâu như vậy, tại còn bảo nàng lưu lại, chẳng lẽ?


      Đàm Hương Ngọc đỏ mặt quay đầu lại, lại thấy đôi mắt đen kịt người nhìn thấu giống như mây mù kia của Thọ vương, nhìn Tống Gia Ninh.


      Tim thình thịch đập loạn của Đàm Hương Ngọc, lập tức vừa trầm xuống.


      Nhưng, Thọ vương vì sao phải gọi Tống Gia Ninh lưu lại?


      Tống Gia Ninh cũng có đáp án, mờ mịt nhìn qua Vương Gia tuấn mỹ đối diện, mặt tràn đầy hoang mang.


      Lan Phương, Đàm Hương Ngọc càng đoán ra, người lo lắng muội muội người lúng túng ghen ghét, hai người hẹn mà cùng chờ đợi trong giây lát, giống như Thọ vương lập tức trả lời, nhưng mà vị Vương Gia kia xong liền quay đầu nhìn ra phía trước, giải thích. Tống Gia Ninh nhịn được hốt hoảng, Lan Phương trấn an nhìn muội muội chút, thức thời dẫn Đàm Hương Ngọc rời .


      Thọ vương màng danh lợi, chưa bao giờ truyền ra chuyện tốt gì, Lan Phương cũng cảm thấy muội muội gặp nguy hiểm.

      Các nàng càng chạy càng xa, dần dần thấy bóng dáng, Thọ vương vẫn có lên tiếng. Tống Gia Ninh len lén liếc về phía bụi thúy trúc có ánh mắt nam nhân vững vàng hấp dẫn, cũng cảm thấy có cái gì đặc biệt đáng giá để. Mặt hồ lần nữa truyền đến thanh ràng của vật nặng rơi xuống nước, kèm theo trận reo hò, tiếng người giúp nàng tăng thêm can đảm, Tống Gia Ninh nắm nắm tay, thử thăm dò: "Vương Gia, người. . ."


      "Lệnh đệ, có thể ăn quả hạnh?" Triệu Hằng xoay người lại, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt như nước.


      Tống Gia Ninh kinh ngạc há to miệng, Hoàng Thượng tương lai, vừa mới cái gì?

      Đôi môi đỏ mọng của nàng giống như đào, dáng vẻ giật mình ngốc nghếch càng khiến người thương, Triệu Hằng im lặng nhìn nhìn, có lặp lại. Tống Gia Ninh vẫn kịp phản ứng, ngẫm lại đệ đệ trắng trắng mập mập trong nhà, nàng vô thức cười cười: "Ăn, ngay cả ăn ngon, cũng ôm hút nước."


      Nàng cười rộ lên mắt hạnh càng thêm đen bóng, giống như khe suối lăn tăn thanh tịnh, Triệu Hằng mở to mắt, hướng về Bách Quả Lâm hơi hất càm: "Trong vườn có hạnh, chín."


      Đúng là mùa quả hạnh chín muồi, nhưng ngày hôm trước Quách Kiêu mua hai giỏ trở về, phần ở Lâm Vân Đường còn chưa ăn xong, nhưng mắt thấy Hoàng Thượng tương lai đến Bách Quả Lâm, Tống Gia Ninh lại có can đảm cự tuyệt hảo ý của , liền lặng lẽ theo phía sau nam nhân, trong lòng len lén cao hứng dùm cho đệ đệ. như vậy được Thọ vương xem trọng, đợi đệ đệ trưởng thành, Thọ vương sớm đăng cơ, nếu như khi đó Tân Đế nhớ giao tình nho này, đệ đệ có thể đắc ý. . .


      đường nằm mơ giữa ban ngày, bất tri bất giác tới trước Bách Quả Lâm.


      Tống Gia Ninh lúc này mới phát , cây ăn quả trong Bách Quả Lâm là trái cây chín theo mùa trồng, đào tháng tư chín, bên cạnh chính là quả hạnh tháng năm chín, xa hơn phía bên phải là hàng giàn nho xanh mơn mởn, tiếp theo là cây lựu, cây mận, cây hồng. Ánh mắt di chuyển lại thu hồi lại, nhìn quả hạnh màu vàng lớn cỡ trứng vịt, Tống Gia Ninh nhịn được lại nằm mơ, đợi nàng tương lai gả cho người, tự mình đương gia làm chủ, nhất định cũng trồng nhiều loại cây ăn quả trong sân.


      "Chọn màu vàng, hái nhiều chút." Triệu Hằng dừng lại trước gốc cây cây hạnh, thấp giọng .


      Tống Gia Ninh dạ tiếng, quyết định chỉ hái bốn quả, tay nắm hai quả vừa vặn.

      Cây hạnh kết trái chùm chùm, nhưng chín vàng nhiều, Tống Gia Ninh nhìn những quả hạnh này y như nhìn bảo bối nhà mình, bảo bối chưa lớn nỡ hái xuống, bởi vậy chọn vô cùng cẩn thận, cả chùm hạnh nhất định phải phải là màu vàng chuyển hồng mới được. Nàng vẻ mặt chăm chú, chậm rãi xoay vòng tròn vây quanh cây hạnh.


      Triệu Hằng thả bước chân, theo phía sau nàng.


      Hôm nay nàng mặc áo ngắn màu hồng đào nhạt, phía dưới thắt váy dài trắng ngà. Ngày mùa hè quần áo mỏng hơn, nương mười ba tuổi, tư thái so với đại nương lớn hơn nàng mấy tuổi lung linh hấp dẫn. Nhưng Triệu Hằng xem trọng vẫn là đôi má trong trắng lộ hồng của nàng, khuôn mặt nhắn trắng tinh, so với hoa lê mới mở đầu xuân còn mềm mại hơn, đôi mắt sáng đen láy lấp lánh, sạch thanh tịnh.


      Triệu Hằng nghĩ tới màn kia nhà trong nhà thuỷ tạ, nàng bị nữ nhân kia đoạt vị trí, lại có thể chút nóng nảy cũng có, tiếp tục cười nhìn chính mình.


      "Người. . ."


      Tống Gia Ninh vừa phát chùm quả hạnh thoạt nhìn chín mọng, muốn đưa tay hái, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng trầm thấp của nam nhân, Tống Gia Ninh nghiêng đầu nhìn qua, Triệu Hằng lướt qua quả hạnh rồi chạm phải ánh mắt nàng, khẽ lắc đầu, mím môi . Tống Gia Ninh đoán là muốn cái gì đấy, nhưng nam nhân lại bỏ dở nửa chừng, nàng đành phải gật gật đầu, tiếp tục hái trái cây.


      Quả hạnh tròn tròn, năm sáu quả thành chùm, Tống Gia Ninh nắm quả, vừa dùng chút lực, quả hạnh liền rớt xuống, lộ ra xác con sâu màu đen xù xì bên trong. Tống Gia Ninh có bất kỳ chuẩn bị nào, thoạt nhìn vốn biết đó là cái gì, đợi nàng nhìn rồi, khuôn mặt lập tức còn chút máu, hét lên tiếng, ném quả hạnh trong tay liền chạy về phía trước. . .

      Nàng lúc này phản ứng kinh hoảng sợ hãi quá đột ngột, giống như gặp phải độc xà mãnh thú, lầm tưởng có nguy hiểm gì, Triệu Hằng vô thức ôm nương hoảng hốt chạy bừa chạy thục mạng vào trong ngực, thuận thế chuyển phương hướng, tay ôm nàng run lẩy bẩy, đồng thời nhìn vị trí nàng vừa đứng, rất nhanh, liền phát này mấy quả hạnh thúi trái ruột, và đống sâu đục quả kia.


      Triệu Hằng nhíu mày, chợt ôm ngang Tống Gia Ninh lên, bước nhanh đến Đắc Thú Đình trong rừng đào.


      Tống Gia Ninh rất sợ, mảnh đen sì bỗng nhiên lộ ra ngay trước mắt, còn cách gần như vậy. Nàng kiếp trước quả là chịu khổ nhiều lắm, nhưng đều là khổ trong lòng, chứ ăn, mặc, ở, lại, Tống Gia Ninh cũng có chịu khổ gian, nuông chiều từ bé, trong hoa viên bay tới con ong cũng trốn ra sau lưng nha hoàn, chưa từng gặp qua con sâu đen nào xấu xí dọa người như vậy? con hai con còn được , lại có thể. . .


      Trước mắt lần nữa lên tình hình này, Tống Gia Ninh cả người phát run, theo bản năng co lại trong lòng người che chở nàng. Nhưng vào lúc này, hai chân đột nhiên bị giơ lên, thân thể bỗng nhiên vút lên trời cao, Tống Gia Ninh khiếp sợ mở mắt ra, trước mắt là cổ áo hoa hoa lan của nam nhân, là cái cổ trắng nõn của , là viên yết hầu ràng.


      Tống Gia Ninh ngây ra như phỗng, Thọ vương, . . .


      Lập tức liền quên mất con sâu, Tống Gia Ninh bối rối giãy giụa, bất an : "Vương Gia ta sao, người thả ta xuống . . ."


      Triệu Hằng quét mắt hai bên cây hạnh, thấp giọng hỏi: " sợ?"


      Tống Gia Ninh nhất thời sợ run cả người, nhưng vẫn kiên trì : "Tự ta có thể , dám làm phiền Vương Gia."


      Triệu Hằng hơi mím môi, chậm rãi thả nàng xuống dưới.

      Hai chân chạm đất, cánh tay bên hông cũng rời , Tống Gia Ninh nhàng thở ra, nỗi sợ hãi con sâu lại ùa về, vội vàng bước nhanh lên phía trước, chỉ nhìn con đường phía trước nhìn cây ăn quả hai bên, ra như chạy trốn khỏi Bách Quả Lâm.


      "Trách ta."


      Sau lưng truyền đến tiếng nam nhân thấp giọng tự trách, Tống Gia Ninh khẽ giật mình, vội quay đầu lại : "Sâu làm hại vườn trái cây, có liên quan gì tới Vương Gia đâu? Người ngàn vạn đừng như vậy, đều tại ta kinh ngạc, còn đụng phải Vương Gia."


      Bên má nàng vẫn trắng bệch, có thể thấy được vừa rồi có bao nhiêu sợ hãi, Triệu Hằng tưởng tượng vừa rồi ôm lấy nàng như vậy, làm cho nàng run lẩy bẩy ở trong lòng chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, nhưng nàng tỉnh táo lại, có lý do gì.


      "Vương Gia, người còn có dặn dò khác sao?" Tống Gia Ninh cúi đầu hỏi, nàng muốn rời .


      Triệu Hằng hiểu, : "." mình lưu nàng lại, danh nghĩa là để cho nàng hái hạnh cho Mậu Ca Nhi mang về, nhưng mà giờ này khắc này, Triệu Hằng tin tưởng, nàng muốn đụng nhất chính là những quả hạnh kia.


      Tống Gia Ninh liền quỳ gối hành lễ, nghiêm mặt vội vàng rời . Trở về Lâm Vân Đường, mẫu thân vẫn còn ở Sướng Tâm Viện, Tống Gia Ninh chạy thẳng về khuê phòng, hai ba cái liền cởi hết quần áo, trung y cũng cởi, sợ sâu núp bên trong. Cởi quần áo xong, Tống Gia Ninh chui vào chăn, dặn dò Song nhi: "Lấy ra tìm cẩn thận, nhìn xem có sâu hay !"


      Nàng vừa về đến liền cởi quần áo, Song nhi, Lục nhi, Cửu Nhi lại càng hoảng sợ, nghe nương bảo các nàng tìm sâu xong, cuối cùng mới yên tâm, dở khóc dở cười làm việc, đầy lát liền vào bẩm báo. Biết được có sâu, nỗi sợ hãi tận đáy lòng Tống Gia Ninh mới chậm rãi tản , sau đó, màn bị Thọ vương ôm ngang lại tái lên.


      Sợ nàng bị sâu cắn, cho nên ôm nàng rời khỏi sao?

      Vậy ngay từ đầu, là nàng chạy vào trong lòng , hay là kéo nàng qua?


      Tống Gia Ninh vậy mà nhớ ra, lúc ấy trong đầu đều là sâu.


      Nàng duy nhất có thể xác định, là lúc Thọ vương ôm nàng có bất kỳ tà niệm nào, bởi vì hai chân nàng vừa chạm đất, liền lập tức buông tay ra, trở lại làm chính nhân quân tử. Cho nên, coi nàng như biểu muội mà chiếu cố a?


      Trong lòng Tống Gia Ninh bỗng nhiên ấm áp. Trong đám con cháu hoàng gia này, Đoan Tuệ công chúa liền cần , Sở Vương đối với nàng đối với ba tỷ tỷ Quách gia đều để vào mắt, Duệ Vương từng cùng Đoan Tuệ công chúa cười nhạo nàng, Tứ điện hạ càng giống con nít, chỉ có Thọ vương, có bộc lộ bất kỳ điều gì khinh thường thân thế của nàng.


      người tốt.


      " nương, người sao lại trờ về mình?" Song nhi từ trong tủ quần áo lấy ra bộ quần áo mới, vừa hầu hạ Tống Gia Ninh mặc vừa hỏi.


      Tống Gia Ninh kể lại, ngoại trừ ngoài ý muốn tiếp xúc thân thể với Thọ vương, nàng cũng cảm thấy có gì cần giấu giếm, nhưng nàng chỉ kể sơ sơ, chỉ Thọ vương gọi nàng hái hạnh vàng, Thọ vương bồi nàng, bởi vậy Song nhi cũng có suy nghĩ sâu xa, ngược lại giọng hỏi thăm Nhị nương, biểu nương vì sao về phủ trước.


      Cái này. . .

      Tống Gia Ninh ngó ngó ba nha hoàn bên cạn , cẩn thận mà cũng gì, dù sao quan hệ đến thanh danh Đàm Hương Ngọc, mà Đàm Hương Ngọc, là biểu muội ruột của Quách Kiêu.


      Chuyện này, đường hồi phủ, Lan Phương cũng chậm lần lữa biết nên làm như thế nào. Đầu tiên, nàng cách nào xác định khăn tay của Đàm Hương Ngọc rốt cuộc có phải là cố tình bay ra ngoài hay , còn nữa, nàng thực báo cho tổ mẫu biết, vạn nhất Đình Phương tỷ tỷ tin tưởng Đàm Hương Ngọc là vô tội. . . Càng nghĩ, Lan Phương tạm thời giấu việc này xuống dưới, chuẩn bị đợi ngày Đình Phương tỷ tỷ lại mặt, lại vụng trộm nhắc nhở tiếng, nếu như Đàm Hương Ngọc là loại người khinh xuất biết liêm sỉ, Đình Phương tỷ tỷ vẫn là sớm ngày tránh xa mới tốt.

      Lan Phương chu đáo, Đoan Tuệ công chúa lại ngại náo nhiệt đủ lớn, xem xong bàn đu dây nước, liền ở ngay trước mặt Đàm Hương Ngọc, Đình Phương, mô phỏng lại chuyện này giống chuyện cười cho Thái phu nhân nghe.


      Ánh mắt Thái phu nhân nhìn Đàm Hương Ngọc, lập tức liền thay đổi.


      Đàm Hương Ngọc xấu hổ vô cùng, nhưng lại thể thanh minh cho bản thân, đôi mắt đo đỏ phản bác Đoan Tuệ công chúa: "Ta phải cố ý, công chúa vì sao xuyên tạc ta?"


      Đoan Tuệ công chúa vừa muốn cãi lại, bên ngoài nha hoàn bỗng nhiên cất giọng : "Thế tử gia đến."

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      lấy đệ đệ người ta ra làm cớ
      nhờ mấy con sâu mà được ôm mỹ nhân nữa chứ
      chà chà, sung sướng quá còn gì
      cái nàng Đàm Hương Ngọc này mơ mộng hão huyền rồi
      Vũ Hương Hải Vi, xukemHale205 thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Gia Ninh quá ngốc hay quàng thượng giấu diếm quá sâu a... thế này bao giờ mới tình chàng ý thiếp được a.
      Vũ Hương Hải Vixukem thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      062


      Ở Thọ vương phủ, Đàm Hương Ngọc phạm sai lầm là ảnh hưởng đến thể diện Quốc Công Phủ, nhưng đến Quốc Công Phủ, Đàm Hương Ngọc chính là liên quan đến huynh muội Quách Kiêu, Đình Phương. Giờ này khắc này, Thái phu nhân chỉ thấy may mắn khi Lâm thị sớm ôm Mậu Ca Nhi ra, nếu Đoan Tuệ công chúa ở ngay trước mặt Lâm thị vạch trần chuyện xấu của Đàm Hương Ngọc, Lâm thị coi thường trưởng tôn, trưởng tôn tâm cao khí ngạo hờn dỗi, cảm thấy mình bị mất mặt trước mặt kế mẫu .


      Mặc kệ trưởng tôn nghe thấy hay nghe thấy, trước khi trưởng tôn vào nhà, Thái phu nhân nghiêm nghị trừng Đoan Tuệ công chúa, sau đó nhanh chóng sang chuyện khác, cười hỏi Đoan Tuệ công chúa: "Ngày hôm nay mấy đứa chơi bịt mắt, ai bị bịt mắt nhiều nhất?"


      Đoan Tuệ công chúa thích Quách Kiêu lại sợ , đặc biệt là bởi vì Tống Gia Ninh mà bị răn dạy mấy lần, nên Đoan Tuệ công chúa dám nhận khi dễ Tống Gia Ninh ngay trước mặt Quách Kiêu nữa, mà Đàm Hương Ngọc là biểu muội ruột của Quách Kiêu, Đoan Tuệ công chúa liền cảm thấy Quách Kiêu nhất định càng bảo vệ Đàm Hương Ngọc, vội theo quá phu nhân : "Gia Ninh biểu tỷ, nàng dễ đoán nhất."


      Thái phu nhân nở nụ cười.


      Nha hoàn vén màn cửa, Quách Kiêu bước vào, khuôn mặt lạnh lùng trước sau như , giận mà uy.


      Thái phu nhân hiếu kỳ : "Sao sớm như vậy trở lại rồi?"


      Quách Kiêu mắt nhìn thân muội muội Đình Phương, ánh mắt nhu hòa chút ít: "Ngày kia muội muội xuất giá, con về sớm chút, ờ cùng muội ấy nhiều hơn."


      Đình Phương lập tức ướt khóe mắt.


      Thái phu nhân cảm khái gật đầu: "Đúng rồi, vậy huynh muội các con chuyện riêng với nhau ."


      Quách Kiêu liền dẫn muội muội rời , Đàm Hương Ngọc khuôn mặt tái nhợt, chủ động theo sau lưng Đình Phương.


      Đàm Hương Ngọc đến Quốc Công Phủ làm khách, buổi tối ở tại Ngọc Xuân Cư của Đình Phương, lúc này tuy rằng nàng muốn gặp nhất chính là Quách Kiêu, nhưng lại thể theo. Đình Phương và huynh trưởng song song nhau, trộm nhìn lén huynh trưởng vài lần, thấy huynh trưởng sắc mặt tái xanh, nhất định là nghe được lời Đoan Tuệ công chúa cười nhạo biểu muội, trong lòng nàng bất an, sợ huynh trưởng nổi giận.


      Nhưng Quách Kiêu cái gì cũng , bảo Đàm Hương Ngọc quay về phòng nàng ta, mình chuyện với muội muội.


      "Ca ca, biểu muội chưa chắc là cố ý, huynh đừng nóng giận." Nếu như nhìn ra huynh trưởng hiểu tình hình, Đình Phương nhịn được thay biểu muội chuyện. Mưu toan câu dẫn Thọ vương, bao nhiêu tội danh, nàng quá tin tưởng biểu muội là cái loại người này, huống chi Đoan Tuệ công chúa khi dễ người là chuyện thường, lần này chừng cũng là Đoan Tuệ công chúa đoán thôi.


      "Lần trước dây diều của nàng ta, đứt gãy sắc bén, chính là lưỡi dao sắc bén cắt đứt." Quách Kiêu bưng bát trà, uống trà thờ ơ .

      Đình Phương sửng sốt, lại liên tưởng lại ngày đó mợ, biểu muội ràng thích muội muội nhưng vẫn kiên trì cùng muội muội bồi tội, đến Vương Phủ đối mặt với thẩm vấn của Phúc công công liền trốn biệt, lần có thể là trùng hợp, hôm nay lại náo loạn vụ khăn tay, đây. . . Đoan Tuệ công chúa đúng là có oan uổng người.


      Đình Phương cúi đầu, trong lòng cực kỳ khó chịu, biểu muội ngoan, sao lại biến thành loại người này?


      Quách Kiêu buông bát trà, thấy muội muội đau lòng, thở dài: "Vốn là vốn muốn cho muội muội, nhưng muội quá thiện tâm, muốn nghĩ xấu cho người khác, ca ca sợ muội chịu thiệt. Ngày kia muội liền muốn xuất giá, đến đó chỉ có thể dựa vào bản thân, ca ca hi vọng muội nhớ kỹ, tri nhân tri diện bất tri tâm, sau này lui tới với người ta, thể đề phòng người, thể dễ dàng tin người bên ngoài."


      Đình Phương tâm tình phức tạp gật đầu, ngó ngó huynh trưởng, sầu lo : "Biểu muội bên kia. . ."


      Quách Kiêu ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, trầm giọng : "Biểu muội còn nữa, ta nhắc nhở mợ, sớm ngày an bài hôn cho nàng ta. Muội muội vui vẻ mà gả , trong nhà hết thảy có ta, cần muội quan tâm."

      Đình Phương nhàng thở ra, chợt nghe huynh trưởng hỏi biểu muội nàng vì sao Thọ vương phủ, Đình Phương suy nghĩ sâu xa, thủ thỉ thù nói ra.


      Đáy mắt Quách Kiêu xẹt qua tia lạnh lẻo.


      Dặn dò muội muội xong, Quách Kiêu chỗ Thái phu nhân bên kia, lúc này chỉ có Đoan Tuệ công chúa cùng Thái phu nhân.


      "Biểu ca." Rốt cuộc gặp được người trong lòng, Đoan Tuệ công chúa ngọt ngào kêu, đôi mắt xinh đẹp trông mong nhìn Quách Kiêu.


      Việc xấu trong nhà thể truyền ra ngoài, Quách Kiêu gật gật đầu với Đoan Tuệ công chúa, tùy ý giải thích : "Ta hỏi qua Hương Ngọc rồi, khăn tay của nàng đúng là vô ý rơi xuống, đều là người nhà, biểu muội đừng có lung tung khắp nơi, truyền ra ngoài tốt với thanh danh của nàng ta."


      ôn hoà nhã nhặn, Đoan Tuệ công chúa nghe xuôi tai, ngoan ngoãn cam đoan : "Được, ta đều nghe biểu ca."

      Quách Kiêu nhàn nhạt nở nụ cười, Đoan Tuệ công chúa nhìn mà thích, tự tay bưng mâm đựng trái cây đặt bên cạnh Quách Kiêu, dịu dàng : "Biểu ca mệt mỏi ngày, mau ăn chút trái cây nhuận cổ họng."


      Quách Kiêu có từ chối, dùng tăm tre ghim miếng dưa, ăn xong nhớ tới cái gì, với Thái phu nhân: "Tổ mẫu, hôm nay biểu muội chính là vô tâm sơ suất, nhưng Tam điện hạ chưa hẳn nghĩ như vậy, vì tránh hiềm nghi, sau này người nhìn chút, đừng có cho Vân Phương các nàng chạy tới Vương Phủ bên kia, dù sao phải biểu muội ruột, nhiều làm người ta nghị luận."


      Thái phu nhân nghe xong, biết trưởng tôn ra thấy trò hề của Đàm Hương Ngọc, sợ muội muội trong nhà phạm sai lầm giống vậy, liền vuốt cằm : "Vốn nên như thế, hôm nay có Đoan Tuệ ở cùng, ta mới thư giãn lần."


      Đoan Tuệ công chúa sợ Quách Kiêu trách mình, vội vàng cãi lại : "Biểu ca, ta phải cố ý, Tam ca . . ."


      Quách Kiêu vẫy vẫy tay cắt ngang nàng, vừa ghim dưa vừa : "Ta biết ."


      Cùng biểu muội có quan hệ gì đâu? Chỉ đổ thừa vị Vương Gia bên cạnh kia tâm cơ quá sâu, còn nghĩ ra dùng bàn đu dây nước gây ra động tĩnh hấp dẫn các nương bên này. Nghĩ đến Thọ vương, khóe miệng Quách Kiêu lộ ra nụ cười lạnh lùng, Thọ vương trồng cây ăn quả, dùng cây ăn quả phá giải, sớm mua trái cây cho nàng đỡ thèm. Thọ vương dùng tạp kỹ hiếm lạ hấp dẫn nàng, dứt khoát bảo tổ mẫu trông coi cho nàng Vương Phủ, đây ngược lại muốn nhìn, Thọ vương còn có thể đùa nghịch ra mánh khóe mới lạ gì.

      Thọ vương phủ, Triệu Hằng gọi Phúc công công vào rừng hạnh bên cạnh, bảo ta tự nhìn.


      Phúc công công hiếm khi có lần đoán ra ý đồ của chủ tử, quay đầu lại ngó ngó chủ tử, hiểu vào bên trong, muốn lên trước, chủ tử bảo quẹo phải, Phúc công công ngoan ngoãn hướngsang phải, chủ tử bảo ngừng, liền thành thành ngừng lại. Đứng vững vàng, Phúc công công vô ý nhìn về phía hai bên, vừa nghiêng đầu, liền nhìn đến ổ sâu này.


      Phúc công công nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên thấy lạnh cả người dọc theo cột sống liên tục chạy đến đỉnh đầu, sợ tới mức run cầm cập vội vàng chạy ra, vừa chạy vừa vỗ đánh hai cánh tay, sợ sâu bò lên người . Nghĩ lại mà phát sợ, Phúc công công thầm nghĩ nhanh chóng rời thôi, nghiêm mặt khuyên chủ tử: "Vương Gia, chúng ta. . ."


      "Lần sau thể chiếu theo lệ này nữa." Triệu Hằng xoay người lại rời .


      Phúc công công cương cứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn chủ tử xa, trong đầu chậm rãi toát ra ý niệm trong đầu, chẳng lẽ Tứ nương nhìn thấy đống sâu kia rồi hả ? Nghĩ như vậy, Phúc công công ảo não mắng ông trời, cũng bị sợ quá mức, Tứ nương người nũng nịu như cánh hoa tạo thành, vạn nhất cũng dám nữa tới đây làm sao bây giờ?


      tới, chủ tử liền có gì vui, khi có gì vui liền tiếp tục tu tiên. . .


      Phúc công công cũng muốn chủ tử bay mất, vội vàng tìm người đến dọn sạch sâu bọ, cũng đặc biệt an bài hai tên tiểu thái giám đảm nhiệm việc này.


      Khi tiểu thái giám Vương Phủ đau khổ hề hề kiểm tra từng sâu đục quả từng cây , đại nương Quốc Công Phủ phải xuất giá rồi, sáng sớm mùng chín, dưới Quách gia liền bận rộn bù đầu. Ngày đại hỉ, Đình Phương mặc giá y đỏ thẫm, phía dưới ba muội muội dựa theo trưởng bối dặn dò, cùng mặc kiểu váy hồng sam làm nền cho tỷ tỷ. Nhóm tỷ muội tụ tập cùng chỗ, tân nương tử Đình Phương thẹn thùng, nhị nương Lan Phương xinh đẹp tuyệt trần, tam nương Vân Phương xinh đẹp, tứ nương Gia Ninh mềm mại đáng , quả là bốn đóa kim hoa.

      Ở trước mặt bốn đóa hoa Quách gia, Đoan Tuệ công chúa dựa vào thân phận còn nổi bật được chút, biểu nương Đàm Hương Ngọc sớm bị so thành lá cây, còn là chiếc lá dưới cùng bắt mắt nhất. Đám nữ khách đều khen Đoan Tuệ công chúa và nương Quách gia, thỉnh thoảng mới có người tiện thể khen Đàm Hương Ngọc hai câu, đổi thành ngày xưa, Đàm cữu mẫu tất nhiên oán hận, nhưng hôm nay, từ trong miệng nữ nhi biết được chuyện Thọ vương phủ, Đàm cữu mẫu chỉ cảm thấy sợ hãi.


      Thọ vương là có hi vọng rồi, cháu ngoại trai lại có khả năng nhìn ra trò hề nữ nhi câu dẫn Thọ, tiền đồ của nữ nhi. . .


      Đàm cữu mẫu lo sợ bất an, cố tình trò chuyện riêng với cháu ngoại trai, nhưng Quách Kiêu rất bận rộn, tân lang quan tới rước dâu, Quách Kiêu thân là vợ, mang theo đôi song sinh cùng đưa gả, chuyến này, liền phải đợi trời tối đen ăn xong tiệc rượu mới có thể trở về. Đàm cữu mẫu có lý do gì chờ lâu, buổi trưa ở Quốc Công Phủ sử dùng xong tiệc thường niên, dẫn đôi nhi nữ rời .


      Ba ngày sau. Đình Phương lại mặt, Đàm cữu mẫu tới còn sớm hơn tân nương tử, mình tới.


      Quách Bá Ngôn, Lâm thị và ba nhi nữ sớm chờ ở phòng khách, nghe được tiếng xe ngựa, Quách Bá Ngôn vui mừng nhướng mày, Tống Gia Ninh cao hứng đứng lên, dẫn đệ đệ ra ngoài đón tỷ tỷ. Quách Kiêu ngại Mậu Ca Nhi chậm, tay nâng thằng bé vào trong ngực, kết quả ba huynh muội vừa vòng qua bức tường phù điêu, thấy Đàm cữu mẫu từ xe ngựa vào.


      Nụ cười khóe miệng Tống Gia Ninh lập tức còn, lúng túng chuyển hướng Quách Kiêu.


      Khuôn mặt Quách Kiêu còn đen hơn nàng, đưa Mậu Ca Nhi cho nàng, thấp giọng : "Các ngươi về trước ."

      Tống Gia Ninh dạ tiếng, khách khí hành lễ với Đàm cữu mẫu, ôm đệ đệ rời , nghe thấy phía sau Đàm cữu mẫu thân thiết với Quách Kiêu: "Đình Phương hôm nay lại mặt, tối hôm qua ta ngủ cũng ngon, liền tới đây sớm chút nhìn cái, vợ chồng son còn chưa tới sao?"


      Quách Kiêu gật đầu, mời Đàm cữu mẫu Di Hòa Hiên, sau khi ngồi xuống trực tiếp hỏi: "Mợ tới đây sớm như vậy, ngoại trừ gặp muội muội, có phải có chuyện tìm ta hay ?" Lúc lời này, ánh mắt nhìn ngoài cửa, bên mặt lạnh lùng.


      Đàm cữu mẫu trong lòng bất ổn, nhắm mắt : "Còn phải là chuyện biểu muội ngươi bị gió thổi khăn , ta. . ."


      Phu nhân cúi đầu dông dài rất nhiều, Quách Kiêu mặt thay đổi lắng nghe, nghe nghe bỗng nhiên nhớ lại khi còn bé. Mẫu thân qua đời, cũng chỉ là hài tử, nhớ mẫu thân, nghĩ đến khóc. Khi đó chỉ khóc ở trước mặt hai người, là tổ mẫu, chính là mợ bên cạnh.


      Quách Kiêu vĩnh viễn nhớ đến lúc mợ dịu dàng dỗ dành đừng khóc, nhớ lúc mợ khom lưng thương giúp lau nước mắt, bởi vậy, biết bên dưới quan tâm của mợ quan tâm cất giấu mặt khôn khéo, vì chút chiếu cố kia, sẵn lòng giúp đỡ mợ chút, giúp đỡ người nhà mẹ đẻ mẫu thân chút.


      Nhưng thể khoan nhượng biểu muội lợi dụng Quốc Công Phủ câu dẫn nam nhân.


      "Mợ yên tâm, ta tin tưởng cách làm người của biểu muội, nhưng tình ngay lý gian, sau này người sang đây thăm ta, biểu muội liền ở nhà . Ngoài ra, biểu muội tuổi lớn rồi, mợ sớm chọn cho biểu muội mối hôn tốt, có người chọn thích hợp, người với ta tiếng, kinh thành đệ tử ta đều có chỗ nghe thấy, ta giúp biểu muội kiểm định."


      Nhìn phu nhân bên cạnh, Quách Kiêu bình tĩnh , bình tĩnh lại cho cự tuyệt.


      Khuôn mặt Đàm cữu mẫu, trắng xanh còn chút máu.


      Tác giả có lời muốn :


      Gia Ninh: muốn Vương Phủ.


      Triệu Hằng: nhớ ta như vậy à?


      Gia Ninh: người ta là nhớ trái cây!


      Triệu Hằng đột nhiên cảm thấy ngực có chút đau.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Triệu Hằng đấu trí vs vợ thế nào đây. vợ dỏm nhưng phải dạng vừa đâu.
      Vũ Hương Hải ViAChu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :