1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      59


      Quách Bá Ngôn trở về, khuôn mặt Lâm thị được tưới nhuần hồng thắm, mà ở bên trong Bách Quả Lâm Thọ vương phủ bên cạnh, đào chín cũng càng ngày càng nhiều, ngắn ngủn ba ngày, Phúc công công gần như là mắt nhìn lên ngọn đào đỏ hướng nam. Ngày ấy Tứ nương ăn miếng đào chua, chủ tử tuy rằng có trách phạt , Phúc công công lại hết sức tự trách, kìm nén ra sức muốn lấy công chuộc tội.


      "Vương Gia, đào vừa quen chín ít, xem chừng có thể hái đầy rổ, người xem chúng ta và Quốc Công Phủ ở kế nhau, tục ngữ bà con xa bằng láng giềng gần, nếu đưa chút đào qua đó, mời Thái phu nhân và vài vị nương nếm chút?" Dọc theo rừng đào vòng vo vòng, Phúc công công lần nữa tiến vào rừng Đắc Thú Đình, mặt mũi tràn đầy tươi cười .


      Thọ vương gia giống như thần tiên cũng phải là mỗi ngày đều luyện chữ vẽ tranh, như hiên tại, gọi người mang cái ghế mây tới đây, thảnh thơi nằm ở phía , ở trong hương đào trong veo nhắm mắt dưỡng thần, chim Tước xa gần líu lo ríu rít, so với làn điệu ca cơ đàn hát còn uyển chuyển dễ nghe hơn.


      Nhưng Phúc công công biết chủ tử cũng ngủ, bởi vì Ngọc Cốt Chiết Phiến (1) trong tay chủ tử gõ từng cái từng cái, gõ vào eo.


      Giọng của Phúc công công hạ xuống, lại qua thời gian nửa chén trà , Triệu Hằng mới mở to mắt. Ánh mắt đẹp và tĩnh mịch hờ hững đảo qua cây đào đỏ, Triệu Hằng lần nữa nhắm mắt lại, chậm rãi : "Trong cung, Vương Phủ, Sướng Tâm Viện, Ngũ công tử, tất cả khay."


      Phúc công công có chút ngạc nhiên, chợt hiểu. tại đào vẫn chưa chín hết, Hoàng Cung càng chỉ ăn bên Đăng Châu tiến cống, chủ tử ở đây đào tuy ít, ở nơi này mấu chốt cũng là vật hiếm, đưa cho Hoàng Thượng nếm chút, vừa là hiếu đạo, cũng là chu đáo. Bằng chỉ tặng cho Quốc Công Phủ, Hoàng Thượng nghe được tin có thể vui, Quốc Công Phủ biết được ngay cả Hoàng Thượng cũng có, sợ là ăn cũng yên ổn.


      Về phần Ngũ công tử, Phúc công công cười, Ngũ công tử nuôi ở bên cạnh Lâm thị, nhi tử được ăn đào ngon, Lâm thị gọi nữ nhi cùng nếm sao? Như vậy tâm ý cho Tứ nương nếm của chủ tử, cũng khiến người khác sinh nghi, tiếc nuối duy nhất, chủ tử biểu quá ràng, Tứ nương đại khái vẫn chưa hay biết gì mà.


      Nhưng Tứ nương còn , trước khi chủ tử quyết định bày tỏ cõi lòng, ổn thỏa làm đầu.


      Gọi tới mấy tên tiểu thái giám, Phúc công công phát cho mỗi người hai miếng đào đỏ, bảo bọn họ dựa theo màu sắc chín mọng này mà hái, chân tay bận rộn gần canh giờ, quả nhiên người hái được gần đầy giỏ trúc. đào hái xong rồi, Phúc công công ngồi chồm hổm mặt đất tự mình chọn lựa, khay tốt nhất đưa vào cung, còn dư lại cũng sai biệt lắm, sắp xếp Sở vương phủ, Sướng Tâm Viện, Lâm Vân Đường xong, cũng còn rổ. Phúc công công nhìn Vương Gia xin chỉ thị, phân cho mấy tiểu thái giám bận rộn ăn.

      đào đưa đến Sùng Chính điện, Tuyên Đức Đế vừa hết bận rộn, mắt nhìn thấy sắp tới buổi trưa rồi, muốn chỗ Lý hoàng hậu. Nhìn Đại Thái Giám Vương Ân bưng khay đào đỏ au mọng nước vào, Tuyên Đức Đế miệng khỏi chảy nước bọt, cầm miếng thả vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, ngoại trừ hơi , hương vị dường như cũng kém cống phẩm bao nhiêu.


      Tuyên Đức Đế lại cầm miếng.


      Vương Ân liền cười : "Lúc trước Đại Điện hạ luôn ghét bỏ vườn trái cây của Tam điện hạ, bây giờ nhìn lại, cây ăn quả của Tam điện hạ là trồng đúng rồi, cống phẩm cho dù tốt, ngàn dặm xa xôi chở tới đây, nhìn cũng tươi ngon bằng trong vườn Tam điện hạ."


      Tuyên Đức Đế gật gật đầu, nhìn đào trước mặt, nhưng trong lòng tuôn ra bất đắc dĩ quen thuộc. Đều là nhi tử, ông hi vọng đứa nào cũng có tiền đồ, lão Tam sinh rất ra tuấn dật phong lưu, đáng tiếc là người cà lăm, chính ông cũng chạy thoát, chữ cũng chịu nhiều lời. Nhi tử như vậy, bảo ông an bài chuyện gì bây giờ? muốn làm, phụ hoàng cứng rắn nhét việc làm cho , ngược lại thoải mái.


      "Bưng theo , để hoàng hậu cũng nếm thử." Tuyên Đức Đế Nhất vừa ra ngoài vừa .


      Vương Ân bưng đào đuổi theo.


      Vệ Quốc Công phủ, Tống Gia Ninh đọc sách trở về, đúng lúc gặp được Thái Vi bưng khay đào từ phòng bếp tới, Tống Gia Ninh nhãn tình sáng lên, vui mừng hỏi: "Có bán đào đúng ?" Mấy ngày hôm trước ở Sở vương phủ ăn ba bốn miếng, thèm, ngược lại càng khiến nàng nhớ thương chuyện đào chín này.


      Thái Vi cười : " có đâu, là đào chín trong vườn Thọ vương gia, đưa khay cho Thái phu nhân, Ngũ công tử chúng ta phải lọt vào mắt Vương Gia sao, liền thưởng Ngũ công tử khay luôn."


      Tống Gia Ninh sáng tỏ, cùng nàng vào Hoán Nguyệt Cư. Mậu Ca Nhi sớm đợi đào rồi, mắt to nhìn chằm chằm đào chảy nước miếng, Tống Gia Ninh ôm lấy đệ đệ hỏi : "Những thứ này đều là đào của Mậu Ca Nhi, cho tỷ tỷ ăn ?"


      "Cho!" Mậu Ca Nhi dùng sức gật đầu.


      Tống Gia Ninh hôn đệ đệ hơi.

      Đến phiên Mậu Ca Nhi làm thế nào ăn đào, Lâm thị chiếu cố qua tiểu hài tử, biết nhi tử có thể tự mình ăn, chỉ là người lớn phải ở bên cạnh nhắc nhở nhổ hạt ra. Tống Gia Ninh bị nghẹn vải chết qua lần cái gì cũng đồng ý, cho phép đệ đệ đụng vào đào, nàng rửa tay sạch , tự mình lấy hạt đào , chỉ đem thịt quả cho đệ đệ.


      "Được rồi, Mậu Ca Nhi còn , thể ăn quá nhiều." Cùng hai tỷ muội ăn trong chốc lát, Lâm thị ôm nhi tử vẫn còn thèm ăn, bảo nữ nhi bưng đào .


      Tống Gia Ninh lực bất tòng tâm nhìn đệ đệ chút, bưng đào rời , vốn là muốn để lại ít cho kế phụ, mẫu thân cần, nàng liền ăn hết.


      ~


      Lúc hoàng hôn, Quách Kiêu bởi vì quân công thăng làm chính thất phẩm Đô Đầu cưỡi ngựa từ Mã quân doanh ra, vừa muốn giục ngựa chạy nhanh, sau lưng chợt có người gọi : "Quách huynh. . . ,."


      Quách Kiêu quay đầu lại, nhận ra người gọi chính là hậu nhân của danh môn kinh thành, hai người có chút giao tình, nhiều lần cùng nhau trở về thành. Nhưng lần này Quách Kiêu có việc, chắp tay cái với đối phương, : "Ta hôm nay muốn trở về thành trễ chút, Dương huynh trước ." xong giục ngựa, vội vã về hướng quân doanh phía tây.


      Ước chừng hai khắc sau, Quách Kiêu tới thôn , ban ngày mang binh qua nơi này, ngẫu nhiên phát trong viện gia đình trồng hai gốc đào, ngọn cây có vài quả màu đỏ. Dựa theo trí nhớ, Quách Kiêu rất nhanh liềnã tìm được gia đình này, nam nhân chủ nhà chẻ củi, thấy cửa ra vào đến vị quân gia, vội vàng chạy ra.


      Quách Kiêu muốn mua đào, nam nhân ngó ngó cây đào nhà mình, chất phác : "Chín nhiều, ta hái cho quân gia mấy trái màu đỏ nếm cho ngon, cần tiền."


      Quách Kiêu gật đầu, chỉ : "Màu đỏ đều muốn."


      Nam nhân nhiệt tình hái đào rồi, hoặc là giẫm lên băng ghế, hoặc là lật đầu tường bên cạnh, đào đỏ đều hái hết, miễn cưỡng đầy chén sứ lớn. Nam nhân vừa nhảy xuống, trong nhà thằng bé bốn năm tuổi liền cao hứng chạy tới, muốn ăn đào. Nam nhân đẩy nhi tử ra, thành kính nâng chén lớn đến trước mặt Quách Kiêu.


      Quách Kiêu lấy ra hầu bao đeo bên người, bên trong có mười mấy lượng bạc, Quách Kiêu trực tiếp thả mặt đất, lại đổ đào trong bát vào hầu bao, trái cũng chừa lại, cuối cùng cầm chén trả lại cho nam nhân, lời rời . mới lên ngựa, thằng bé mặc áo vải bụi bẩn bỗng nhiên khóc lên, khóc vì đào của mình bị đoạt mất, cha nó lại kích động đỏ bừng cả khuôn mặt, nhanh chóng nhặt bạc mặt đất, ôm lấy nhi tử liền chạy vào trong nhà.


      Quách Kiêu đường bay nhanh, trở về phủ quốc công, xuống ngựa liền với người gác cổng: "Mời đại nương, Tứ nương, Ngũ công tử Di Hòa Hiên."


      Người gác cổng nhận lời, phái người truyền lời.

      Tống Gia Ninh làm phu xe cho đệ đệ, kéo ngựa gỗ Đậu Đậu bộ trong sân, nghe Quách Kiêu mời nàng và đệ đệ, Tống Gia Ninh nghi hoặc hỏi: "Thế tử có chuyện gì ?"


      Tiểu nha hoàn lắc đầu, : "Người gác cổng chưa , cũng mời đại nương."


      Đình Phương tỷ tỷ cũng , Tống Gia Ninh yên tâm, cùng mẫu thân tiếng, nàng dẫn đệ đệ ra cửa. Hai tỷ muội chậm rãi, nửa đường gặp được Đình Phương, đợi tỷ đệ ba người bước vào phòng chính Di Hòa Hiên, Quách Kiêu thay đổi thân áo dài mặc nhà, khuôn mặt lạnh lùng ngồi ở chủ vị phía bắc. Ánh mắt đảo qua hai muội muội, Quách Kiêu thản nhiên : " đường qua hộ gia đình trồng đào, tổng cộng hái được chút này, đủ đưa đến trước mặt tổ mẫu, các muội ăn ."


      hầu bao đào, lựa ra những miếng xanh, còn lại hơn mười miếng, khay cũng có phủ kín, quả ít đến đáng thương.


      Nhưng đây là tâm ý của huynh trưởng a, Đình Phương cao hứng, cười tạ ơn, trước lấy miếng đưa cho Mậu Ca Nhi.


      Mậu Ca Nhi học được cách ăn đào rồi, bàn tay mập nhận đào, lại giao cho tỷ tỷ, trông mong chờ tỷ tỷ đút. Tống Gia Ninh cười cười, ngồi vào ghế phía bên phải Quách Kiêu, cúi đầu lột đào, Mậu Ca Nhi vịn chân tỷ tỷ, tỷ tỷ vừa lột xong, nó liền hé miệng, giống như chim non dưới hiên nhà gào khóc đòi ăn.


      Đình Phương vừa ăn vừa cười.


      Quách Kiêu nhìn Mậu Ca Nhi, chợt nhíu mi, hỏi Tống Gia Ninh: "Mậu Ca Nhi nếm qua đào rồi?"


      Năm trước lúc đào chín Mậu Ca Nhi mới mấy tháng, thể ăn đào, ăn cũng sớm quên, như vậy, nếu như phải gần đây ăn đào, với tính tình của Mậu Ca Nhi đối với cái gì cũng tò mò, sau khi nó nhận đào có lẽ trước hết là nhét vào miệng, mà phải hiểu chuyện giao cho tỷ tỷ.


      Đình Phương vốn muốn Thọ vương phủ, nhưng ca ca quá thông minh, chút dấu vết để lại liền đoán được, nàng chỉ buồn cười giải thích : "Ban ngày Thọ vương điện hạ đưa hai khay tới đây, chín nhiều, chỉ có tổ mẫu, Mậu Ca Nhi được chia khay, bất quá muội ăn rồi, vẫn là ca ca mang về ngọt hơn."


      Tống Gia Ninh nín cười, ràng cho thấy đào của Thọ vương phủ ngọt, Đình Phương tỷ tỷ thực biết dỗ huynh trưởng vui.


      Quách Kiêu cũng phải hài tử mấy tuổi, cây ăn quả trồng trong gia đình bình thường hương dã, có thể so với Thọ vương phủ tỉ mỉ chăm sóc ? Nghĩ đến mình hao tâm tổn trí có được đào lại chậm bước, hương vị lại ngon bằng Thọ vương phủ, tâm tình tốt đường của Quách Kiêu còn sót lại chút gì. Nhìn lại chút kế muội chỉ cho ăn Mậu Ca Nhi ăn còn bản thân miếng đào cũng có động tới, đáy mắt Quách Kiêu phát lạnh, ngực luồn lên ngọn lửa.

      Sau khi bọn đệ đệ muội muội rời , Quách Kiêu gọi A Thuận tới, lạnh giọng phân phó : "Ngươi điền trang ngoại ô phía đông chuyến, bảo chủ trang chọn vài miếng đất chuyên trồng cây ăn quả, hễ là cây ăn quả kinh thành có thể trồng sống, điền trang cũng phải có. . . Đúng rồi, mua sang năm có thể kết quả, kết, phạt chủ trang 50 gậy, bán ."


      A Thuận kinh ngạc thôi, hoàn toàn biết Thế tử gia sao bỗng nhiên đề cập tới vụ cây ăn quả, nhưng nhìn khuôn mặt xanh mét của Thế tử gia, A Thuận dám , thành thành an bài.


      Quách Kiêu vẫn chưa hết giận, màn đêm buông xuống, hậu hoa viên, biết cố ý hay là vô ý, tới dưới bức tường cao xài chung giữa Quốc Công Phủ, Thọ vương phủ.


      Đối diện chính là Bách Quả Lâm, Quách Kiêu chắp tay đứng trong màn đêm, hồi lâu sau, mới xả giận, rời .


      Tác giả có lời muốn :

      Cây hồng: ta giống như cảm nhận được cỗ sát khí.


      Cây đào: , ta rất sợ hãi.


      Cây hồng: có việc gì, ta bảo hộ ngươi!


      Màn đêm như nước, hậu hoa viên Vương Phủ bỗng nhiên truyền đến hồi tiếng thân cây lắc lư.

      P/s: Còn bao nhiêu là bộ hay lắm nha, thế mà có thời gian, tui bật mí ti cuối năm cho bà con nhé.
      Sau khi hoàn 2 bộ này là:
      1-MỸ NHÂN TƯ HOA NIÊN
      2- Bổn cung sống được bao lâu
      3- Ấn định khanh khanh buông lỏng.

      Rất nhiều bộ nữa nhé. Nhưng có 1 bộ úp nhà riêng. Hehe.

    2. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      bộ này hay lắm ấy, mà nghe có vẻ hơi xa xa, tứ nương của chúng ta còn chưa biết gì kài tam điện hạ
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      giờ mới trồng trễ quá rồi Quách Kiêu ơi
      mà lấy được lòng Gia Ninh thế nào
      cũng rướt được nàng đâu
      he he
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    4. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      nghe tên thấy hấp dẫn r . ta quyết định theo nàng đến cùng. love u
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      60


      Hôn của Đình Phương sớm định ra ở năm trước, nhưng bởi vì chiến chậm trễ, liền sửa đến mùng chín tháng năm.


      Đoan Tuệ công chúa xem thường Tống Gia Ninh, lại hết sức thích đại biểu tỷ của mình, ỷ lại ở bên cạnh Tuyên Đức Đế ăn vạ cả buổi, rốt cuộc xin được Tuyên Đức Đế đồng ý với nàng, cho phép nàng đến Vệ Quốc Công phủ ở ba đêm, đầu mùng 9 gả xong lại hồi cung. Đoan Tuệ công chúa cao hứng cực kỳ, lập tức mang theo bao quần áo sớm thu thập xong, giống như chim hoàng yến sổ lồng bay tới Vệ Quốc Công phủ.


      ra Đoan Tuệ công chúa muốn gặp nhất là Quách Kiêu, nhưng Quách Kiêu phải tới mùng tám mới xin nghỉ, cho nên Đoan Tuệ công chúa thể tự mình tìm thú vui, đàng hoàng ngày, mùng bảy ngày hôm đó liền thu xếp hoa viên chơi. Xuất giá sắp tới, Đình Phương cũng chỉ còn thời gian khuê tú ngày này, nàng muốn ở cùng chỗ với tất cả muội muội, bởi vậy cho dù nàng biết Đoan Tuệ công chúa và Tống Gia Ninh hợp, vẫn đề nghị gọi Tống Gia Ninh đến ở chung, cũng muốn Đoan Tuệ công chúa cam đoan khi dễ Tống Gia Ninh.


      Đoan Tuệ công chúa cho biểu tỷ mặt mũi, bất đắc dĩ đáp ứng.


      Quách gia ba nương con vợ cả, Tống Gia Ninh và Đoan Tuệ công chúa, còn có Đàm Hương Ngọc cũng ở Quốc Công Phủ đêm, tổng cộng sáu vị nương, gom lại dưới gốc cây cây hòe chơi bịt mắt bắt dê. Chơi ba lượt, đến phiên Đoan Tuệ công chúa bị bịt mắt, Đoan Tuệ công chúa tuy rằng điêu ngoa ngạo mạn, nhưng hiếm khi có nhiều tỷ muội như vậy, nàng chơi rất tận hứng, bịt kín lụa đen, nhắm mắt lại đếm tới mười, nghe tiếng bước chân gần đó cũng ngừng, liền vươn tay bắt đầu tìm kiếm.


      Đình Phương cách nàng gần nhất, khẩn trương ngừng thở, Tống Gia Ninh liền trốn ở bên Đình Phương, vốn tưởng rằng Đình Phương nhất định bị bắt, ngờ cánh tay Đoan Tuệ công chúa thăm dò trái phải, eo Đình Phương tỷ tỷ cũng biết sao lại mềm mại như vậy, phía dưới cong mảng lớn, eo nhắn như cành lá hương bồ, sửng sốt vững vàng có chuyển bước.


      Đoan Tuệ công chúa liền thà lỡ mất dịp tốt, tới phía Tống Gia Ninh.


      Tống Gia Ninh cũng muốn trốn, nhưng đợi nàng xoay người, Đoan Tuệ công chúa bỗng nhiên tìm kiếm phía bên trái, đụng phải bả vai nàng. Tống Gia Ninh nhăn mặt, quả nhiên, Đoan Tuệ công chúa thử thăm dò sờ sờ mặt nàng, mới sờ hai cái, liền nhếch lên khóe miệng, hơi mỉa mai cười : "Mập như vậy, ngoại trừ Gia Ninh biểu tỷ còn có ai?"

      xong giật lụa đen xuống, thấy Tống Gia Ninh, Đoan Tuệ công chúa nụ cười càng lớn.


      Tống Gia Ninh cam chịu số phận làm người mù, lụa đen vừa mới cột xong, hậu hoa viên Thọ vương phủ bên cạnh bỗng nhiên truyền đến hồi tiếng ủng hộ, giống như có náo nhiệt lớn. Tống Gia Ninh sinh lòng hiếu kỳ, sau đó chợt nghe Đoan Tuệ công chúa phái cung nữ bên cạnh nàng hỏi thăm Thọ vương làm cái gì. Đợi Tống Gia Ninh làm người mù hết hai lần, cung nữ trở về, thở hồng hộc bẩm báo : "Công chúa, Tam điện hạ gọi người bắc bàn đu dây nước, để đám thị vệ công công trong phủ chơi, tỷ thí, Tam điện hạ còn , nếu như công chúa và vài vị nương có hào hứng, có thể dời bước cùng thưởng thức."


      Tống Gia Ninh khiếp sợ nhìn về phía Thọ vương phủ. Bàn đu dây nước, ở khu vực Giang Nam cực kỳ thịnh hành, hàng năm quan phủ đều cử hành lần tỷ thí, cùng với thi đấu thuyền rồng tiết Đoan Ngọ náo nhiệt như nhau. Tống Gia Ninh kiếp trước trước khi mẫu thân mất xem lần, ký ức hãy còn mới mẻ, sau này liền cũng có cơ hội xem nữa, Thọ vương lại có thể ở Vương Phủ của mình làm bàn đu dây nước?


      Thực biết hưởng thụ, ngày mùa hè chơi cái này rất thích hợp.


      Tống Gia Ninh muốn xem, nhưng có thể hay , còn phải xem ý tứ của Đoan Tuệ công chúa.


      "Biểu muội, chúng ta mau , ta rất lâu rồi chưa có xem bàn đu dây nước, lần trước hình như là năm mười tuổi." Vân Phương là người thứ nhất ôm cánh tay Đoan Tuệ công chúa, hưng phấn .


      Đoan Tuệ công chúa cũng thấy hay, tự nhiên muốn . Vân Phương mừng rỡ, chỉ chờ Đình Phương xuất giá liền tới Lan Phương đính hôn cũng có chút muốn , biết trưởng tỷ khẳng định , nàng liền kéo bàn tay bé của Tống Gia Ninh. Đoan Tuệ công chúa nhìn thấy, hừ hừ, gì, dẫn đầu rời , Đàm Hương Ngọc chủ động theo.


      Đình Phương bảo bọn muội muội yên tâm chơi, nàng thông báo cho các trưởng bối, náo nhiệt như vậy, nếu phải sắp xuất giá, nàng cũng qua.


      Lâm thị ở Sướng Tâm Viện cùng Thái phu, Mậu Ca Nhi ngủ rồi, nằm ở giường bên trong, trắng trắng mập mập tựa như tiên đồng. Nghe xong lời Đình Phương, Lâm thị kinh ngạc chau mày, Thái phu nhân cũng là ngẩn người, lập tức lắc đầu cười : "Tam điện hạ đúng là. . ." để ý đến chuyện bên ngoài, lòng chỉ chú ý tiêu dao.

      Nhưng mẹ chồng nàng dâu cũng chỉ là kinh ngạc, cũng cảm thấy mấy vị nương qua đó có gì ổn.


      Thọ vương phủ.


      Tống Gia Ninh mấy vị nương thể chờ đợi được mà chạy tới hậu hoa viên, chưa đến bên hồ, xa xa nhìn thấy chiếc thuyền hoa to ơi là to đậu mặt hồmũi thuyền nhô ra bàn đu dây cao cao, so với nóc nhà còn cao hơn, tên tiểu thái giám tới lui trước trước sau sau. Tiểu thái giám loáng cái càng cao hơn, nhìn thấy chúng nữ khỏi dừng bước lại, sau đó ngay lúc tấm gỗ bàn đu dây và đỉnh đu gần như bằng nhau, tiểu thái giám bỗng nhiên buông tay, ôm chân xoay người té xuống mặt hồ!


      Tống Gia Ninh tay nắm chặt vạt áo, im lặng cân nhắc động tác, người hai cái, người thứ ba té ngã có xoay người, tiểu thái giám đầu rơi vào mặt nước. Phía dưới thuyền hoa truyền đến tiếng ủng hộ thưa thớt, hiển nhiên có tiếng hoan hô, cũng đúng, hai cái té ngã, có chút ít, nhưng dám tới nhảy dây rất đáng để người ta khâm phục. Nhìn lên bàn đu dây cao cao này, Tống Gia Ninh khẳng định dám leo lên đâu.


      Đoan Tuệ công chúa dẫn đầu tiếp tục lên phía trước, sau lát, năm nương tới trước nhà thuỷ tạ.

      Tống Gia Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy Thọ vương mặc áo dài mùa hè màu xanh nhạt đưa lưng về phía các nàng ngồi ở giữa nhà thuỷ tạ, nhà thuỷ tạ rộng rãi sáng ngời, ngoại trừ chủ nhân, cũng chỉ có Phúc công công đứng ở bên hầu hạ. Nhìn thấy các nàng, Phúc công công trước thấp giọng gì đó với Thọ vương, lập tức nhanh vài bước, tới đây hành lễ với Đoan Tuệ công chúa.


      Đoan Tuệ công chúa vẫy vẫy tay, trực tiếp vào nhà thuỷ tạ, cười chào hỏi với Thọ vương: "Tam ca có nhã hứng, vậy mà nghĩ tới biện pháp tiêu khiển sao cho tốt." Tự nhiên ngồi lên ghế mỹ nhân ở bên nhà thuỷ, sớm quên nàng từng ở tòa Vương Phủ này, năng lỗ mãng với Tam ca cà lăm.


      Triệu Hằng liếc nàng ta cái, cười nhạt tiếng, tiếp.


      "Bốn vị nương mời." Phúc công công cười với bốn nương Tống Gia Ninh.

      Trong bốn người Đàm Hương Ngọc lớn tuổi nhất, nhưng thân phận nàng ta hiển hách bằng nương Quách gia, dám dẫn đầu, Nhị nương Lan Phương mắt nhìn Đàm Hương Ngọc, gật gật đầu với Phúc công công, sau đó dẫn ba nương đến bên Thọ vương, cúi đầu hành lễ: "Đa tạ vương gia thịnh tình có lời mời, tỷ muội chúng ta mặt dày quấy rầy."


      Triệu Hằng mắt nhìn phía trước, chỉ từ "Ngồi".


      Lan Phương nháy mắt ba người Tống Gia Ninh, bốn nương bước bước bước đến ngồi xuống bên cạnh Đoan Tuệ công chúa. Dựa theo lớn xếp đặt, Tống Gia Ninh vốn nên ngồi ở phía sau Vân Phương, nhưng nàng vừa nhấc chân, Đàm Hương Ngọc liền đoạt vị trí, ngồi xong liền vịn cánh tay Vân Phương nhìn quanh phía trước. Chỗ Triệu Hằng là địa điểm thưởng thức tốt nhất, đều nhìn nghiêng qua hai bên.


      Tống Gia Ninh bởi vì chuyện chơi diều lần trước, đối với Đàm Hương Ngọc có chút thích, lúc này mặc kệ Đàm Hương Ngọc là phải cố ý, Tống Gia Ninh cũng muốn ngồi kế nàng ta quá, cố ý sau bước, cho nên cách Đàm Hương Ngọc nửa cái mông mới ngồi xuống. Phía trước có 2 người, đầu đều hướng vào trong, Tống Gia Ninh liền úp sấp lên ghế mỹ nhân, nhìn ra ngoài.


      Năm vị nương nhìn giống như đều nhìn bàn đu dây nước, nhưng ánh mắt Đàm Hương Ngọc, lại lén lút phiêu sang Thọ vương ghế đối diện. Lần trước bức tường phù điêu của Thọ vương phủ cũng thể vòng qua, Đàm Hương Ngọc vốn chặt đứt ý muốn làm Vương Phi, nhưng hôm nay cơ duyên xảo hợp vào được, còn cách Thọ vương gần như vậy, khát vọng của Đàm Hương Ngọc liền khơi đống tro tàn.


      Nhưng, làm như thế nào để Thọ vương chú ý tới mình đây?


      Đàm Hương Ngọc thầm tính toán, gió hồ từ bên ngoài nhà thuỷ tạ thổi tới, bên tai đám tóc xõa lướt qua khiến nàng ta ngứa, Đàm Hương Ngọc tiện tay vén tóc xõa ra sau tai, nhưng vào lúc này, nàng ta bỗng nhiên phúc chí tâm linh (phúc đến lòng cũng sáng ra). có chủ ý, Đàm Hương Ngọc lấy ra khăn lau mồ hôi, sau đó giống như lơ đãng buông lỏng tay, vì vậy chiếc khăn thêu bướm trắng vờn hoa, liền theo hướng gió từ giữa nhà thuỷ tạ thổi , rơi mặt đất, tiếp tục dịch khoảng lên phía trước, vừa đúng lúc, dừng ở bên chân Thọ vương.


      Đàm Hương Ngọc tim đập nhanh hơn, khăn lại có thể bay , chẳng lẽ nàng và Thọ vương là duyên phận mệnh định?

      Cơ hội hiếm có, Đàm Hương Ngọc lập tức đứng dậy, xấu hổ đến trước mặt Thọ vương , cúi đầu hành lễ, đỏ mặt : "Dân nữ cẩn thận làm rơi khăn, kinh động Vương Gia, kính xin Vương Gia thứ tội."


      Nàng mười sáu tuổi rồi, mặc áo bông nhiều lớp đỏ tươi, nổi bật lên làn da trắng như tuyết của nàng ta, da thịt óng ánh. Nhưng đây là dáng vẻ của Đàm Hương Ngọc trong mắt Phúc công công, Triệu Hằng từ lúc Đàm Hương Ngọc sáp tới liền rũ tầm mắt xuống. Đợi Đàm Hương Ngọc xong, nhìn nhìn khăn bên chân, bỗng nhiên đứng dậy.


      Đoan Tuệ công chúa, bốn nương Tống Gia Ninh cũng nhìn bên kia, hoặc là ngoài ý muốn, hoặc là như có điều suy nghĩ.


      Ánh mắt Triệu Hằng từng cái đảo qua các nàng, chống lại mắt hạnh trong suốt sáng ngời của Tống Gia Ninh, hơi mím môi, : "Các ngươi thưởng thức trước ."


      Lập tức rời .


      Phúc công công muốn theo, nhận được ánh mắt chủ tử, liền tiếp tục lưu lại nhà thuỷ tạ.

      Đoan Tuệ công chúa đối với Đàm Hương Ngọc có tình cảm thích gì, nhưng nàng ta từ tựu lấy trào phúng người bên ngoài làm trò vui, ngó ngó Đàm Hương Ngọc trắng mặt xoay người nhặt khăn, công chúa sớm được chứng kiến vô số thủ đoạn hậu cung tần phi tranh thủ tình cảm, mặc dù mới mười hai tuổi, nhưng sao lại nhìn thấu tâm tư trèo cành cây cao của Đàm Hương Ngọc chứ?


      "Hương Ngọc biểu tỷ, làm sao ngươi cẩn thận như vậy hả?" Đoan Tuệ công chúa nhìn có chút hả hê , "Ta với ngươi rồi, Tam ca của ta thích nhất người lạ tới gần, khăn của ngươi hết lần này tới lần khác bay đến chỗ , nhìn xem, làm người tức giận bỏ rồi kìa?"


      Đàm Hương Ngọc nghe xong, khuôn mặt càng trắng hơn.


      Đoan Tuệ công chúa im lặng cười lạnh, chống cằm tiếp tục xem đám tiểu thái giám nhảy dây.


      Bàn đu dây xinh đẹp, nhưng Đàm Hương Ngọc là khách mời của Quốc Công Phủ, tại Đàm Hương Ngọc mạo phạm Thọ vương khó chịu, Lan Phương cũng có lạnh nhạt như Đoan Tuệ công chúa, ánh mắt phức tạp nhìn Đàm Hương Ngọc, nàng nháy mắt Vân phương, Tống Gia Ninh, đứng dậy với Đoan Tuệ công chúa : "Biểu muội ngươi từ từ xem, chúng ta cáo lui trước."


      Đoan Tuệ công chúa mất hứng, giữ chặt cánh tay nho của Lan Phương thầm : "Nàng tự mình trở về , các ngươi theo bồi ta."

      Lan Phương lắc đầu, Vân Phương muốn ở lại, nháy mắt mấy cái, cười hì hì ngồi trở lại bên cạnh Đoan Tuệ công chúa, Đoan Tuệ công chúa lập tức ôm lấy nàng. Lan Phương bất đắc dĩ, trưng cầu ý kiến nhìn về phía Tống Gia Ninh. Tống Gia Ninh ngay từ đầu nhìn ra Đàm Hương Ngọc là cố ý tiếp cận Thọ vương, nhưng trải qua chế giễu của Đoan Tuệ công chúa, nàng hiểu, ngẫm lại bên mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Triệu Hằng, Tống Gia Ninh dám chờ lâu, cùng Lan Phương, Đàm Hương Ngọc rời .


      Phúc công công nóng nảy, hết lần này tới lần khác tìm ra cớ.


      Bên này ba người Tống Gia Ninh được nửa đường, kinh sợ thấy Thọ vương chắp tay đứng ở dưới gốc cây, thấy các nàng, Thọ vương mặt biểu tình.


      Ba người hành lễ cáo từ, muốn rời khỏi, Triệu Hằng bỗng nhiên mở miệng : "Ngươi, lưu lại."


      Tống Gia Ninh trong lòng cả kinh, vừa quay đầu lại, Thọ vương gia đối diện, lại nhìn nàng. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :