1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      57


      Sở Vương tính tình ngay thẳng, nhìn giống như thô kệch điên cuồng biết nhìn mặt chuyện, ra phải vậy, trong lòng người khác người nghĩ cái gì, phần lớn thời gian đều có thể đoán được. Nếu như Sở Vương cảm giác lời và việc làm của đối phương là đúng, phối hợp, trái lại, chỉ cần nhận định là sai, chính là biết đắc tội với người, cũng cố gắng phản đối ngăn cản, thí dụ như lúc trước Tuyên Đức Đế định Vương Phủ của Triệu Hằng bên ngoài nội thành, liền trực tiếp tìm Tuyên Đức Đế đối chất.


      Hôm nay nhìn ra đệ đệ ruột hướng tới Tống Gia Ninh, Sở Vương tự nhiên muốn tạo cho đệ đệ cơ hội chung đụng mình và mỹ nhân, ăn hai miếng đào chua ngọt, Sở Vương trong lòng khẽ động, cười hỏi Triệu Hằng: "Tam đệ cảm thấy, hoa mẫu đơn trong phủ ta nở như thế nào?"


      Triệu Hằng ghé mắt, ánh mắt đảo qua hoa mẫu đơn ngoài đình, gật gật đầu.


      Sở Vương cười: "Ta luôn khen với chị dâu là ngươi sở trường về họa tranh hoa và chim, nàng cứ tin, ngươi thích hoa mẫu đơn trong viên, nếu ngay tại chỗ họa bức cho chị dâu ngươi nhìn xem?"


      Lời còn chưa dứt, Phùng Tranh nóng nảy, giọng phản bác: "Vương Gia sao lại oan uổng người? Ta khi nào tin?" Trợn tròn mắt lời bịa đặt.


      Sở Vương ở dưới bàn vỗ vỗ đùi nàng, tiếp tục cười híp mắt nhìn chằm chằm vào đệ đệ của mình.


      Triệu Hằng tìm tòi nghiên cứu nhìn huynh trưởng, ánh mắt xéo qua nương mặc ở áo ngắn màu xanh bên trái chần chờ lát, gật đầu đáp ứng.


      Sở Vương vỗ tay, ngẩng đầu dặn dò Khang công công, Phúc công công: "Mau nhà kho lấy giá vẽ thuốc màu cho bổn vương, Tiểu Phúc Tử cũng theo , ngươi ràng nhất Tam điện hạ các ngươi thích dùng cái gì."


      Hai công công lĩnh mệnh, bước nhanh chuẩn bị.


      Sở Vương với Phùng Tranh: ", chúng ta chọn đóa mẫu đơn đẹp nhất."

      Hiếm khi có chuyện thanh nhã như thế, Phùng Tranh cười đứng lên, Sở Vương vừa đỡ nàng vừa với Tống Gia Ninh: "Gia Ninh biểu muội và tam biểu ca ngươi ngồi chút nhé, đào cũng còn nhiều như vậy, ngươi ăn nhiều chút, có trái ngọt đó."


      Tống Gia Ninh ngoan ngoãn dạ tiếng, rời ghế tiễn bọn họ, nhìn Sở Vương đỡ Phùng Tranh chậm rãi xuống bậc thang, Tống Gia Ninh buồn cười. Sở Vương bảo nàng lưu lại đây, ra là muốn bồi Phùng Tranh thưởng hoa mẫu đơn, vợ chồng nhà người ta ân ái, chính là Sở Vương đề cập tới, Tống Gia Ninh cũng ngây ngốc mà cùng.


      Phu thê Sở Vương xa, Tống Gia Ninh xoay người lại, nhìn thấy Hoàng Thượng tương lai đơn độc ngồi mình ở bên cạnh bàn đá, thanh quý tuấn mỹ như thần tiên, Tống Gia Ninh đột nhiên cảm thấy nếu mình qua ngồi, chính là cái gì cũng cũng là quấy rầy, hơn nữa nàng vốn biết có thể trò chuyện cái gì với Hoàng Thượng tương lai đây, nhìn nhau chẳng gì, ngẫm lại cũng lúng túng.


      Ở bên ngoài có sẵn hoa mẫu đơn, Tống Gia Ninh tới gần hai bước, khẽ: "Vương Gia, ta. . ."


      Nàng muốn nàng cũng hỗ trợ tìm hoa mẫu đơn, ai ngờ mới ba chữ, Triệu Hằng bỗng nhiên chỉ vào chỗ bánh ngọt mẫu đơn nàng ăn được nửa hỏi: "Hương vị như thế nào?"


      Tống Gia Ninh kinh ngạc, sau đó đem lời trước đó nuốt trở lại trong bụng, cười khen : "Rất ngọt, Vương Gia nếm thử ?"


      Triệu Hằng gật đầu, tiện tay từ trong mâm bánh ngọt đặt ở chính giữa bàn đá cầm miếng, thấy Tống Gia Ninh còn đứng ở đằng kia, dừng chút, : "Ngồi ."


      Vương Gia có lệnh, Tống Gia Ninh liền dám nữa, lần nữa ngồi xuống bên cạnh Triệu Hằng.


      Triệu Hằng cầm bánh ngọt hoa mẫu đơn trong tay, thấy nàng nhìn mặt bàn vẫn nhúc nhích, hiển nhiên là mất tự nhiên rồi, liền chỉ vào bánh ngọt : "Vì sao ăn?"


      Tống Gia Ninh đành phải nhặt lên miếng bánh ngọt mẫu đơn, chút chút bắt đầu ăn, miệng màu đỏ đầy đặn ướt át.


      Triệu Hằng nhìn nàng, để ý cắn hơi của mình, là ngọt, nhưng thích. Buông bánh ngọt mẫu đơn, Triệu Hằng đưa tay lấy đào, đào đều là màu đỏ, nhưng màu sắc đậm có nhạt có, Triệu Hằng liên tục chọn sáu miếng đỏ thẫm, lúc thu tay lại phương hướng rẽ ngang, phân ra ba miếng đặt ở trước mặt Tống Gia Ninh: "Nếm thử."


      Vừa nãy nàng ăn miếng chua, liền ăn nữa.


      Hoàng Thượng tương lai săn sóc như thế, Tống Gia Ninh được sủng ái mà lo sợ tạ ơn, nhìn đào màu đỏ tròn căng trước mặt, nàng cầm lên miếng thử thăm dò thả vào trong miệng, nhàng khẽ cắn, quả nhiên là ngọt, hơi chua ngược lại ăn càng ngon. Khóe môi Tống Gia Ninh khỏi cong len lên, trái tim cũng theo hương vị đào ngọt xa cách năm mà trổi dậy.


      "Ngọt?" cổ họng Triệu Hằng chuyển động, thấp giọng hỏi.


      Tống Gia Ninh liếc cái, lập tức thu hồi ánh mắt, cười : "Ân, đa tạ vương gia."


      Nàng cười, nhưng Triệu Hằng nhíu nhíu mày. Từ lần trước nàng mang đệ đệ đến Vương Phủ lấy con diều, Triệu Hằng liền cảm thấy, năm thấy, nha đầu béo từng thích này tựa hồ đối với phai nhạt rất nhiều, giống hai năm trước, bắn tên thắng thua mà lo lắng, bởi vì cùng cùng đoán đố đèn mà nhảy nhót. Nàng mười ba tuổi, tư thái thành đại nương, chẳng lẽ nàng trưởng thành, rốt cuộc có thể phân cái gì là thích? Bởi vì thích , cho nên hề. . .


      đào trong miệng bỗng nhiên có mùi vị, mây mù nơi đáy mắt nam nhân quanh năm tiêu tan, dường như lại đậm thêm vài phần.

      Tống Gia Ninh ăn xong ba miếng đào, trộm nghía nam nhân bên cạnh cái, chợt phát , bên mặt Thọ vương gia trầm, khóe môi nhếch lên, giống như là bầu trời quang đãng vạn dặm bất chợt mây đen giăng đầy, nhìn quá dọa người. đầu quả tim Tống Gia Ninh co rụt lại, cố gắng hồi tưởng lại ngôn hành cử chỉ vừa nãy của mình, hình như cũng có đắc tội nha?


      Ngồi kế con rồng vui, Tống Gia Ninh như ngồi đống lửa, xa xa nghe thấy thanh sung sướng của Sở Vương, Tống Gia Ninh nắm nắm ngón tay, lấy hết dũng khí : "Vương Gia, trong vườn hoa mẫu đơn mở vừa lúc, người có muốn ngắm trước ?"


      Triệu Hằng nhàn nhạt liếc nàng: "Nàng muốn xem?"


      Tống Gia Ninh là hy vọng ngắm hoa, nhưng chỉ cần hai người ở cùng nhau, nàng cũng giống như ngắm hoa, thích thú gật gật đầu, còn thông minh tìm viện cớ: "hoa mẫu đơn ở Quốc Công Phủ còn chưa mở mà."


      Triệu Hằng đáy mắt lên tia nghi hoặc, nàng muốn ngắm hoa mẫu đơn, còn hỏi có muốn ngắm hay , là muốn ngắm hoa chung với sao? Quả như thế, vậy nàng đối với . . .


      Triệu Hằng nhíu mi, đứng lên : " thôi."

      Tống Gia Ninh khiếp sợ há miệng ra, sao nghe ý tứ của Hoàng Thượng tương lai, hình như là bảo nàng cùng ngắm hoa vậy? Ý niệm trong đầu vừa nãy lên, chỉ thấy nam nhân ghé mắt nhìn lại, dường như gấp rút thúc giục, Tống Gia Ninh lúc này có thời gian suy nghĩ, lập tức bước ra, động tác nhanh như vậy, mơ hồ có chút ý tứ thể chờ đợi.


      vui trong lòng Triệu Hằng quét sạch còn mảnh, dẫn nàng ra, ngoài đình thông với đường đá cuội, đường uốn lượn ra ngoài, Triệu Hằng chọn con đường ngược hướng với phu thê Sở Vương. Xa xa Phùng Tranh nhìn thấy, có chút ngạc nhiên, chợt nghĩ đến Sở Vương gọi biểu muội Tống Gia Ninh, vậy Tống Gia Ninh và Thọ vương liền cũng là biểu huynh muội rồi, cùng ngắm hoa có gì đáng lo hết.

      Tống Gia Ninh theo sau lưng Triệu Hằng, chậm rãi kịp phản ứng, Thọ vương nhất định là hiểu lầm nàng muốn ngắm hoa, mới cùng nàng.


      Nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân phía trước, đáy lòng Tống Gia Ninh cảm khái vô hạn, Hoàng Thượng tương lai săn sóc a, ra nàng tự ngắm cũng việc gì đâu. Suy nghĩ cẩn thận, dù sao chuyện nhưng lại trò chuyện, Thọ vương dường như cũng có ý tứ bắt chuyện với nàng, Tống Gia Ninh liền thưởng hoa mẫu đơn. Đôi mắt nhìn bên, nàng chậm rãi từ từ, bất tri bất giác kéo ra khoảng cách vài bước với Triệu Hằng.


      Triệu Hằng quay đầu lại, thấy nàng hai tay vịn đầu gối khom lưng đứng trước gốc Ngụy tím, nhìn mê mẩn.


      Ánh mắt Triệu Hằng khẽ nhúc nhích, chậm rãi trở về.


      Tống Gia Ninh hồn nhiên chưa phát giác ra, xem hết đóa hoa Ngụy tím này, nàng xoay người lại lên phía trước, ngờ đầu đụng vào trong ngực nam nhân. Tống Gia Ninh kinh hô tiếng, muốn lui về phía sau, nhưng tay nam nhân vòng quanh eo nàng kéo nàng vào trong lòng. Hơi thở lạ lẫm, cảm giác đè ép quen thuộc, Tống Gia Ninh kiểm soát được đỏ mặt, hai tay theo bản năng chống lên lồng ngực phòng ngừa dựa vào càng chặc hơn, vội vã giải thích : "Ta sao. . ."


      cần đỡ, nàng đứng rất vững.


      "Phía sau là hoa." Triệu Hằng cúi đầu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng như mây của nàng, vừa vừa ôm eo nàng chuyển tới bên khác, sau đó như có việc gì thu tay lại.


      Tống Gia Ninh nghe hắn nói xong, mặt càng đỏ hơn, ra người này phải lo lắng nàng ngã, mà là lo lắng nàng trong lúc né tránh đạp trúng hoa mẫu đơn.









      Chỉ là hai người vừa rồi cách nhau quá gần, cái loại đè ép thân thể và thân thể khiến nàng hoảng hốt, nhanh chóng mắt nhìn ra xa xa, thấy Phúc công công, Khang công công về phía này, Tống Gia Ninh vui mừng : "Vương Gia, hai vị công công trở về, chúng ta hãy trước a."


      "Được." Triệu Hằng bình tĩnh .


      Tống Gia Ninh nghiêng người, mời đầu, Triệu Hằng bên mặt đạm mạc thẳng bước bước .


      Tống Gia Ninh tâm tình phức tạp cắn cắn bờ môi, lúc này mọi người mặc quần áo cũng dày, nàng cảm giác rất ràng, biết Thọ vương có phát khác thường của nàng hay . Làm nữ nhân kiếp trước dùng sắc hầu hạ người bảy năm, Tống Gia Ninh đời này sợ nhất chính là lần nữa bởi vì tư sắc thân thể bị người nhìn chằm chằm vào. . .


      Nhưng, lúc Triệu Hằng bắt đầu vẽ tranh, nhìn bên mặt chăm chú thanh tuyển của Hoàng Thượng tương lai, nhìn nước chảy mây trôi vẩy mực vẽ hoa mẫu đơn giấy Tuyên Thành, cảm xúc rối loạn của Tống Gia Ninh chậm rãi lắng đọng xuống. Nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy, kiếp trước Thọ vương ba mươi tuổi cũng có thê thiếp, đủ thấy là Vương Gia gần nữ sắc, làm sao bởi vì ôm nàng chút liền nổi lên loại tâm tư này? Cũng phải Quách Kiêu. . .


      Vừa nghĩ đến Quách Kiêu, bên ngoài vườn mẫu đơn viên bỗng nhiên truyền đến loạt tiếng bước chân, Tống Gia Ninh ngẩng đầu, thấy người mặc đồ quản .


      Sở Vương, Phùng Tranh cũng nhìn qua, chỉ có Triệu Hằng, tiếp tục vẽ hoa mẫu đơn.


      muốn quấy rầy đệ đệ, Sở Vương ra khoảng cách, nghe xong quản bẩm báo, lộn trở lại, khẽ với Tống Gia Ninh : "Đại ca ngươi tới đón ngươi."


      Tống Gia Ninh mặt lộ vẻ ngạc nhiên, Triệu Hằng bị ngừng bút nghiêng đầu nhìn ở trong mắt.


      Hai người có riêng đăm chiêu, Phùng Tranh cười : "Trước hết mời Thế tử vào , Điện hạ cũng sắp vẽ xong rồi." Thọ vương vẽ đẹp như vậy, thân là chị dâu, Phùng Tranh vẫn làm kiêu ngạo, hi vọng thế nhân cũng biết tài học của Thọ vương điện hạ, đừng bởi vì miệng tật khinh thị .


      Sở Vương nghe vậy, trong lòng lộp bộp. Đệ đệ bình thường vẽ tranh ngay cả cũng cho xem, hôm nay phu thê bọn họ là dính ánh sáng của Tống Gia Ninh, Quách Kiêu tính là cái gì, Tam đệ há có thể. . .


      Sở Vương nhìn về phía đệ đệ nhà mình.


      Triệu Hằng vừa mới vẽ xong, tuyệt bút vung lên, hoa mẫu đơn sắp hoàn thành, hủy.


      "Chê cười." Triệu Hằng buông bút vẽ, mặt mày bình thản, cũng thấy bất kỳ nổi giận xấu mặt gì trước mặt mọi người.


      Mắt thấy Phúc công công tiến lên thu bức họa hỏng này, Phùng Tranh đáng tiếc.


      Trái tim Tống Gia Ninh sớm có ở bức họa hoa mẫu đơn, nàng nhìn qua phương hướng cửa chính Sở vương phủ , vẫn hiểu, Quách Kiêu sao lại tới vậy?


      Trước cửa chính Sở vương phủ, Quách Kiêu thân trường bào màu đậm vẻ mặt nghiêm túc đứng đó, nghĩ đến kế muội và Thọ vương hôm nay đều đến Vương Phủ, lúc này khả năng liền ở cùng chỗ, Quách Kiêu thầm nắm chặt thành quyền.


      Tác giả có lời muốn : Gia Ninh: trước có rồng sau có Sói, nhân sinh sao lại khó khăn như thế .



      P/s: Quách Kiêu thấy riết giống như mẹ già, canh con kĩ ơi là kĩ, nhưng đề phòng mấy cũng có lúc sơ sẩy.



      [​IMG]

    2. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      2 ac này ông nói gà bà nói vịt quá ấy:yoyo1:
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      nhà Triệu Hằng trồng dưa bở nhiều qué sắp làm giàu đc nhờ kinh doanh dưa bở rùi :yoyo36::yoyo38:
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      khi nào Gia Ninh mới có tình cảm với Triệu Hằng đây
      hóng mỏi mòn
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      58


      Tống Gia Ninh theo hai vị Vương Gia, vị Vương Phi đến phòng khách tiếp khách Vương Phủ.


      Quách Kiêu cũng vào chờ, người đứng ở trong viện, dáng người cao ngất như chi lan ngọc thụ, hai bên đối mặt, nhanh vài chục bước, cuối cùng đứng ở trước mặt Sở Vương, khom mình hành lễ: "Quách Kiêu gặp qua Vương Gia, Vương Phi, gặp qua sinh nhật Thọ vương điện hạ." kiêu ngạo siểm nịnh, cung kính hữu lễ.


      Sở Vương cười : "Thế tử miễn lễ, tới đón Tứ nương à?"

      Quách Kiêu đứng thẳng, mắt nhìn muội muội đứng ở bên Sở Vương phi, nhàng nở nụ cười: "Gia phụ vừa mới trở về kinh, ở trong nội cung diện thánh, bất cứ lúc nào cũng có thể hồi phủ, mẫu thân bảo ta tới đón muội muội, có chỗ thất lễ, kính xin Vương Phi thứ lỗi."


      Tống Gia Ninh nghe xong, vui mừng lập lại: "Phụ thân trở về?"


      Quách Bá Ngôn kế phụ này đối với nàng rất tốt, coi như con ruột, phụ tử Quách gia xuất chinh năm, Tống Gia Ninh nhớ Quách Kiêu, nhưng lại nhớ kế phụ, chủ yếu là tưởng niệm của mẫu thân cơ hồ đều viết ở mặt, kế phụ trở về sớm chút, mẫu thân cũng trôi qua vui vẻ.


      Quách Kiêu gật gật đầu với nàng.


      Tống Gia Ninh nhất thời nóng lòng muốn trở về, ngại ngùng nhìn về phía Phùng Tranh, trước đó muốn ở lại dùng cơm.


      Vệ Quốc Công phủ nhà đoàn tụ, Phùng Tranh đương nhiên có thể hiểu được tâm tình bây giờ của Tống Gia Ninh, cười : "Quốc Công gia ra sức vì nước, hôm nay rốt cuộc chiến thắng trở về, Gia Trữ muội muội mau trở về thôi, ngày khác tới cùng ta chuyện."


      Tống Gia Ninh dạ tiếng, đưa mắt ra hiệu với Quách Kiêu, huynh muội đứng cùng nhau, đồng thời nhìn về phía hai vương gia vương phi cáo từ.


      Tôn ti có khác, Phùng Tranh tuy rằng rất muốn đưa tiễn, nhưng nàng tại chính là đại biểu thân phận Sở Vương, đành phải dặn dò đại nha hoàn tiễn. Hai huynh muội sóng vai ra ngoài, nam nhân cao lớn rắn rỏi, nương xinh xắn lanh lợi, Triệu Hằng yên lặng nhìn nhìn, cảnh xuân rực rỡ trước mặt rơi xuống, khẽ híp híp mắt.


      Cửa chính Vương Phủ, Tống Gia Ninh cước bộ nhàng ra, xa phu sớm kê ghế gỗ, Tống Gia Ninh nhìn ghế gỗ, ánh mắt lại chỉ có thân ảnh của Quách Kiêu. Tống Gia Ninh nhấp môi dưới, chợt nhớ tới chuyện, thả chậm tốc độ, xoay người lại hỏi Song nhi rớt lại phía sau vài bước: "Vương Phi có từng phái người giao sách dạy làm bánh ngọt mẫu đơn cho ngươi ?"


      Song nhi tự nhiên đến trước mặt chủ tử, lắc lắc đầu : "Vương Phi trả lời là dự định sau khi tiệc tan mới cho nương . . ."


      Tống Gia Ninh bừng tỉnh đại ngộ, tiếp tục về phía trước, Song nhi vô thức theo sau, đỡ lấy bàn tay bé mềm mại của nương nhà mình. Trong nháy mắt cầm bàn tay kia, Song nhi khỏi có loại cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, nàng mờ mịt quay đầu lại, lại thấy con ngựa cao to của Thế tử ở bên cạnh. Song nhi nháy mắt mấy cái, đầy lát liền quên khác thường vừa rồi.

      Tống Gia Ninh ngồi lên xe ngựa, nghe thanh trầm thấp của Quách Kiêu dặn dò xa phu xuất phát, nàng nhìn nhìn tay mình, thở phào cái. Hai người đều lớn cả rồi, Quách Kiêu lại là người có ham muốn cao, mặc dù tại chỉ coi nàng như muội muội, Tống Gia Ninh vẫn hạ quyết tâm cẩn thận chút phân tâm, cố gắng ngăn chặn để có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với Quách Kiêu.


      Bánh xe chuyển động, rất nhanh dừng ở trước Vệ Quốc Công phủ, xe ngựa vừa mới dừng hẳn, Tống Gia Ninh lập tức ló đầu ra, Song nhi thấy vậy, vội vàng đến bên cạnh chuẩn bị sắp xếp, lưng ngựa vài bước phía sau, Quách Kiêu nhìn Song nhi tận chức tận trách, khó có thể phát mà nhíu nhíu mày, sau đó trở mình xuống ngựa. Đợi Tống Gia Ninh đứng vững vàng, Quách Kiêu tận lực thả chậm bước chân, song song với nàng, giống như vừa vào vừa tùy ý hỏi: "Vương Phi đồng thời mời muội và Vương Gia?"


      Tống Gia Ninh đúng thực phủ nhận: " có, ta tới Vương Phủ trước, sau đó Thọ Vương điện hạ biết được Vương Phi thèm ăn, đưa bàn đào qua."


      Khóe miệng Quách Kiêu hiển tia cười lạnh, chị dâu ăn vô, em chồng ân cần hiến cái gì ? Sớm đưa muộn đưa hết lần này tới lần khác chọn lúc kế muội đưa, ràng có rắp tâm khác. Quách Kiêu rất muốn nhắc nhở kế muội, nhưng nhớ tới lần trước kế muội bởi vì nghi kỵ Thọ vương mà sinh ra hồi hờn dỗi lâu, gặp mặt nhìn cũng nhìn , Quách Kiêu cẩn thận khép miệng.


      " đào chín?" Quách Kiêu chọn lấy chủ đề kế muội thích.

      Tống Gia Ninh khỏi nở nụ cười, nhìn nhìn đám người Thái phu nhân sớm tụ họp trong thính đường phía trước cùng đợi kế phụ trở về, nàng thèm suy nghĩ sâu xa : "có lẽ vậy, có lẽ chín nhiều."


      Quách Kiêu ừ tiếng, mắt nhìn phía trước, thấp giọng : "Được, ta bảo người lưu ý chợ chút, đào vừa ra liền mua hai giỏ trở về, Đình Phương cũng thích ăn."


      là mua cho người nhà, Tống Gia Ninh liền chỉ cười cười, cảm ơn.


      Vào lúc chuyện hai huynh muội chạy tới nhà chính trước, Quách Kiêu ngồi bên cạnh đôi song sinh, Tống Gia Ninh vòng qua sau lưng mẫu thân, cùng các nữ quyến hàn huyên. Trong nội cung, Tuyên Đức Đế An an bài buổi tối tẩy trần cho Quách Bá Ngôn cùng các tướng lãnh lập công, buổi trưa liền bảo tất cả bọn họ quay về nhà, Quách Bá Ngôn mặc áo giáp chủ soái, nhanh ra ngoài cung, cách cửa cung càng gần, bước chân càng nhanh, cơ hồ bước như bay. Ra khỏi cửa cung, bước lên tuấn mã, Quách Bá Ngôn đường phi nhanh, thời gian trong nháy mắt tới trước cửa nhà, mãnh liệt ghìm chặt dây cương, móng trước tuấn mã nâng cao, phát ra hồi iiii thanh bị ép dừng lại tiếng Hi..i....


      Trong nội đường mọi người đều kinh ngạc, sau kinh sợ chính là vui mừng.


      Đôi song sinh, Thượng Ca Nhi chạy ra ngoài trước nhất, Tống Gia Ninh và ba nương Quách gia theo sát phía sau. Thái phu nhân đối với nhi tử tưởng niệm thể ít hơn so với bọn , nhưng bà là lão thái thái, thể chạy cũng chạy nổi, chỉ cười híp mắt thong thả. Lâm thị và Nhị phu nhân phân ra hai bên đỡ mẹ chồng, Tam phu nhân, Quách Kiêu ở cạnh ngoài, Quách Kiêu thay Lâm thị ôm Mậu Ca Nhi sốt ruột duỗi cổ ra bên ngoài.

      Trong nội viện, Quách Bá Ngôn bị đám nữ nhi, chất tử chất nữ vây quanh. Đều là người Quách gia, các nương trổ mã như hoa như ngọc năm này còn đẹp hơn năm trước, đám chất tử cao lớn hơn, dáng vẻ cháu Thượng Ca Nhi biến hóa lớn nhất, Quách Bá Ngôn tâm tình tốt, ôm lấy Thượng Ca Nhi nhất sờ sờ đầu, quay người lại, nhìn thấy đợt thân nhân thứ hai.


      Ánh mắt của Quách Bá Ngôn, lập tức rơi vào người Lâm thị.


      Tân hôn phu thê, năm gặp, lại là người đặt vào trong lòng, nhận được tin tức Quách Bá Ngôn sắp hồi phủ, Lâm thị mở cờ trong bụng sóng lòng sôi sục, đứng trước tủ quần áo rầu rỉ, bình thường cảm thấy mỗi quý làm quần áo quá nhiều căn bản mặc hết, bây giờ lại ghét bỏ xiêm y của mình quá ít, có có bọ nào hợp ý. Chọn tới chọn lui, lại lo lắng bị mẹ chồng chị em dâu trêu ghẹo, Lâm thị liền chọn lấy bộ bối tử màu xanh nhạt, phối với váy dài trắng thuần, ngay cả Nhị phu nhân, Tam phu nhân cũng mặc đồ rực rỡ hơn nàng.


      Nhưng hoa khoe màu đua sắc, Quách Bá Ngôn chỉ thấy được nàng màu xanh nhạt, thanh lịch thoát tục như bụi cỏ tiên, cùng lần đầu tiên gặp ở Giang Nam, và tiên nữ trong mộng giống nhau như đúc, làm nóng ruột nóng gan, mỗi đêm đều muốn hơn trăm ngàn lần quay về. Cũng may bốn mươi rồi, còn là thằng nhóc lỗ mãng như nhi tử, Quách Bá Ngôn kịp thời hoàn hồn, buông Thượng Ca Nhi đến trước người Thái phu nhân, "Bịch" quỳ xuống.


      Nam nhân đội trời đạp đất, chỉ lạy trời Đế Vương, chỉ lạy phụ mẫu song thân.

      Lâm thị và hai chị em dâu vội vàng tránh sang hai bên, Thái phu nhân vừa rồi còn rất trấn định, thấy nhi tử vẫn như trước kia mỗi lần xa trở về đều quỳ như vậy, nước mắt bà liền dâng lên, ánh mắt mơ hồ nâng con trưởng dậy, khẽ run : "Có thể trở về rồi, chậm thêm vài ngày, Mậu Ca Nhi đều sắp cưới vợ rồi."


      Tống Gia Ninh cùng các tiểu bối đều bật cười.


      Quách Bá Ngôn lúc này mới nhớ tới con trai, quay đầu nhìn lại, Mậu Ca Nhi tựa ở trong ngực con trưởng, hồ đồ lờ mờ nhìn , mắt to vừa nhìn chính là giống . Quách Bá Ngôn nở nụ cười, cũng quản nhi tử có đồng ý hay , tiến lên liền giành thằng bé, hung hăng hôn cái, gốc râu thô cứng đâm vào Mậu Ca Nhi da mịn thịt mềm phát đau!


      Quách Bá Ngôn hùng vĩ uy vũ, áo giáp cũng làm Mậu Ca Nhi thấy lạ lẫm, vốn là sợ hãi, tại lại bị đâm, Mậu Ca Nhi ngó ngó mẫu thân mặc kệ nó bên cạnh, bĩu môi, oa tiếng khóc lên, ủy khuất vươn tay mẫu thân. Mẹ con liền tâm, ánh mắt Lâm thị trong tối ngoài sáng dính ở người trượng phu rốt cuộc chuyển đến người nhi tử chút nghĩ ngợi liền tới, muốn đón nhi tử khóc rống vào trong ngực.

      Chỉ là nàng ôm Mậu Ca Nhi rồi, cha nhi tử lại chịu buông tay, Lâm thị nghi ngờ ngửa đầu, Quách Bá Ngôn rủ mắt nhìn nàng, trong mắt kiềm chế nóng bỏng gần như muốn đốt nàng thành tro bụi. Chỉ là ánh mắt, Lâm thị cả người liền mềm nhũn, cũng còn khí lực ôm con trai, đỏ mặt muốn lui về phía sau.


      Thái phu nhân nhìn ở trong mắt, trong lòng buồn cười, bất quá vẫn là ho khan, dỗ dành Mậu Ca Nhi: "Đây là phụ thân, Mậu Ca Nhi mau gọi phụ thân."


      Mậu Ca Nhi gọi, vẫn tìm mẫu thân.


      Lâm thị lúc này mới giọng khuyên nhủ: "Quốc Công gia đưa cho ta ."


      đùa giỡn lần, lần này Quách Bá Ngôn thành thành buông lỏng tay, ánh mắt nóng hừng hực vẫn còn đuổi theo kiều thê. Lâm thị thẹn thùng, cố ý trốn xa chút, vào phòng, lúc Quách Bá Ngôn cùng mấy người Thái phu nhân chuyện, nàng vẫn cúi đầu dỗ dành Mậu Ca Nhi, ánh mắt như lửa quen thuộc thỉnh thoảng đảo qua nàng, thiêu đốt nàng tâm hoảng ý loạn.


      Hàn huyên trọn vẹn nửa canh giờ, ngay khi Thái phu nhân chuyện với nhi tử còn chưa đủ, Quách Bá Ngôn giống như khỏe giật áo giáp nặng trịch người, cười khổ với mẫu thân: "Nương, bây giờ người mặc như vậy mệt quá, như vậy , nhi tử trước đưa người trở về, chờ ta thay bộ quần áo lại bồi người."


      Thái phu nhân trong lòng mắng thằng ranh con! ràng là muốn sớm ôm vợ vào màn trướng, nhưng báy đặt mấy cái lời này lừa gạt bà!


      Nhưng Thái phu nhân vẫn phối hợp nhi tử gật gật đầu, cũng săn sóc : "Thôi, nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi, trước thở ngụm, bảo Bình Chương tiễn ta là được."

      Quách Bá Ngôn là nhớ thương ngủ với vợ, nhưng cũng có gấp đến mức khắc nửa khắc cũng nhịn được, tự tay nâng mẫu thân dậy, cùng Lâm thị mang theo người thân cùng nhau tiễn. Từ Sướng Tâm Viện ra, người tam phòng chia nhau rời , đại phòng bên này, Quách Bá Ngôn ôm Mậu Ca Nhi nhận thức cha và Lâm thị sóng vai nhau , Đình Phương lưu lại chỗ Thái phu nhân, Quách Kiêu và Tống Gia Ninh theo ở phía sau.


      người có được hồi ức kiếp trước, người đời này dù chưa chạm qua nữ nhân nhưng thân thể sớm thành thục, cha mẹ giữa dục hỏa vô hình, Tống Gia Ninh cảm nhận được, Quách Kiêu cũng cảm nhận được. Tống Gia Ninh chỉ làm như biết, nghiêng đầu nhìn hoa cỏ bên đường, Quách Kiêu lần đầu tiên mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh của kế mẫu mấy lần, lại thầm quan sát kế muội ở bên cạnh, Quách Kiêu bất tri bất giác xuất thần.

      Nếu như, đời này gặp được hai mẹ con kế muội trước chính là , nhất định giống như cha, mang các nàng vào kinh, nhưng, bảo bọn nàng ở lại Lâm gia, đợi kế muội trưởng thành, lại. . .


      Ý niệm trong đầu, Quách Kiêu như bị sét đánh, mãnh liệt tỉnh táo lại, sau lưng mảnh mồ hôi nóng.


      suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Đó là kế muội, sao có thể toát ra loại ý niệm này trong đầu?


      Thế nhưng, nhìn phụ thân phía trước mặt lặng lẽ tới gần kế mẫu, nhìn kế mẫu ngượng ngùng né tránh, lửa trong ngực Quách Kiêu, chịu khống chế mà bùng nổ.


      cũng muốn, muốn nữ nhân xinh đẹp mỏng manh như kế mẫu, mà bên cạnh , liền có người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :