1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      hiểu sao mình thấy tiếc cho Quách Kiêu quá. Đời trước đời này đều Gia Ninh nhiều lắm mà Gia Ninh chẳng biết gì :th_96:

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      047



      Trước cửa chính Sở vương phủ, cao cao đôi pháo đỏ đốt vẫn chưa xong, bởi vậy người mới tạm thời thể vào cửa.


      Đám nam khách cũng chắn ở bên kia xem náo nhiệt, mấy tiểu nương Tống Gia Ninh trốn ở góc hành lang căn bản cái gì cũng nhìn tới, Đoan Tuệ công chúa tùy ý làm bậy quen, là người thứ nhất chạy ra ngoài, muốn đến bên cạnh nhìn, có nàng dẫn đầu, Vân Phương cùng với ba nương choai choai khoảng mười tuổi khác nhìn nhìn nhau, cũng lẽo đẽo chạy theo.


      Tống Gia Ninh tay vịn cột trụ hành lang, do dự chút, cuối cùng vẫn rút chân về.


      Nàng dám , ở nơi này xem , có thể thấy bao nhiêu xem bấy nhiêu, trước cửa đều là đại quan kinh thành có mặt mũi, vạn nhất cẩn thận đạp trúng ai làm sao bây giờ?


      Tay vịn cột trụ hành lang, Tống Gia Ninh tận lực nhón chân lên, đầu người nhốn nháo, Tống Gia Ninh thấy được kế phụ nhà mình như hạc giữa bầy gà, mặt mỉm cười đứng ở bên trái trong đám quan viên. Tống Gia Ninh vô thức tìm kiếm bóng dáng quen thuộc khác, chợt nhận ra bên mặt tuấn mỹ như tiên, trong nháy mắt lại bị bóng người chặn mất.

      Tống Gia Ninh nghĩ tới buổi sáng nghe được tiếng xe ngựa, nhìn nhìn lại náo nhiệt nơi cửa ra vào, Tống Gia Ninh có chút hiếu kỳ tâm tình lúc này của Thọ vương, ngoại trừ thay Sở Vương cao hứng, đại khái cũng có vài phần chua xót nhỉ? Cha ruột tứ hôn cho , chỉ có thể trơ mắt nhìn các huynh trưởng hỉ bào gia thân, động phòng hoa chúc.


      Suy nghĩ miên man, pháo rốt cuộc đốt xong, sau hồi thanh ồn ào, trước cửa vòng vây mọi người bỗng nhiên như thủy triều thối lui ra hai bên, nhượng lại mảnh đất trống lớn. Tống Gia Ninh nhãn tình sáng lên, cả thân thể cũng áp vào cột trụ hành lang, đầu thò ra liếc trộm. Sở Vương trước dắt tân nương vào, Sở Vương vốn có dáng vẻ tầm thường, hôm nay thân hỉ bào đỏ thẫm, phong lưu phóng khoáng, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười. Tân nương tử đầu phủ khăn tân nương, rất chậm, tư thái linh lung, lung lay sinh động.


      Tống Gia Ninh ngơ ngác nhìn qua tân nương, từ biệt từ tiết thượng tị năm trước, nàng năm chưa gặp lại Phùng Tranh, biết Phùng tỷ tỷ còn nhớ nàng hay . nghĩ ngợi, trong tầm mắt lại xuất mấy đạo thân ảnh, nhị hoàng tử Duệ Vương theo sau lưng nam nhân xa lạ ở bên trái, phía bên phải là Thọ vương có Vương Phi và Tứ hoàng tử.


      Ánh mắt của Tống Gia Ninh, định người Thọ vương, hai người tuy rằng ở sát vách, nhưng lần trước gặp mặt vẫn là tháng 11 năm ngoái. Trong nháy mắt dưới trăm ngày trôi qua, Thọ vương giống như lại cao lớn hơn đoạn, mười bảy tuổi, trẻ trung mặt càng lúc càng mờ nhạt, lông mày thanh tuyển dần dần chút ý vị lăng lệ ác liệt, càng giống Đế Vương cao cao tại thượng kiếp trước Tống Gia Ninh nhìn thấy trong cung.


      Nhìn đến nhập thần, đối phương bỗng nhiên nhìn sang phía bên nàng.


      Tống Gia Ninh trái tim xiết chặt, lập tức lùi đầu về, trái tim bịch bịch nhảy loạn, cũng dám xem náo nhiệt nữa, dẫn Kim quế bước nhanh quay về phía hậu viện. Sau lưng Sở Vương, Vương Ph , Triệu Hằng chậm rãi về phía trước, ánh mắt lại bị vòng ở dưới mái hiên góc đối diện hấp dẫn. Nha đầu béo lui quá nhanh, thấy khuôn mặt, nhưng Triệu Hằng biết , tiểu nương mặc bối tử màu đỏ hải đường nhanh chóng đào tẩu kia, là nàng.

      Thân ảnh nhắn xinh xắn biến mất, Triệu Hằng thu hồi ánh mắt, nhìn huynh trưởng và chị dâu Vương Phi ở phía trước, Triệu Hằng bỗng nhiên rất muốn biết, nha đầu béo lén lút chạy tới, là muốn nhìn Vương Gia đón dâu náo nhiệt, hay là, muốn nhân cơ hội liếc cái?


      Tuổi còn , nhưng hành động làm ra cuối cùng cũng có thể câu dẫn hứng thú người khác.


      ~


      Vái xong Thiên Địa, đôi người mới muốn nhập động phòng, đám nam khách dừng lại, Sở Vương dắt tân nương tử về hướng phòng tân hôn hậu viện.


      Các nữ quyến sớm chờ ở trong viện, đồng loạt hành lễ, Sở Vương cười vang: "Miễn lễ."


      Bầu khí lần nữa thoải mái hơn, Vương Gia Vương Phi trở ra, Tống Gia Ninh đỡ Thái phu nhân nhanh chậm vào trong, dừng lại rồi, Tống Gia Ninh chờ mong nhìn chằm chằm vào tân nương tử.


      Phía dưới khăn tân nương, Phùng Tranh khẩn trương mà trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhìn vạt áo nam nhân gần ở trước mắt, Phùng Tranh nên lời trong lòng rốt cuộc là cảm thụ gì. Trước tiết thượng tị năm trước, nàng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân ngày được vị Vương Gia vừa ý, trong cung tuyển tú, khuê nữ nàng tránh khỏi, nhưng Phùng Tranh cũng cảm thấy nàng có thể lên làm Vương Phi, thẳng đến khi thánh chỉ truyền đến, Tuyên Đức Đế tứ hôn nàng cho Sở Vương.


      Phùng Tranh thế mới biết, Sở Vương vừa ý nàng, thích đến mức muốn cưới làm Vương Phi, nhưng, hai người chỉ chung sống ngắn ngủi hơn canh giờ, lời có thể đếm được đầu ngón tay, Sở Vương vốn biết nàng là dạng nương gì, càng nghĩ, Sở Vương thích, chỉ có gương mặt này của nàng.


      Phùng Tranh chút cũng cao hứng nổi, hôm nay Sở Vương có thể thích khuôn mặt nàng, ngày mai gặp được người đẹp hơn, khẳng định cũng dễ dàng động tâm. Phùng Tranh muốn gả cho nam tử toàn tâm toàn ý với nàng, cầu đại phú đại quý, chỉ cầu cả đời an ổn đầu bạc răng lông. Hôm nay gả cho Sở Vương làm Vương Phi, chờ đợi của nàng, nhất định viện tử oanh oanh yến yến, lục đục với nhau tranh thủ tình cảm.

      khắc khăn tân nương được vén lên, trái tim Phùng Tranh như nước đọng, may mặt thoa tầng son phấn, bằng chỉ là gương mặt tái nhợt, dọa hỏng tân lang. Nhưng Sở Vương chờ mong ngày này hơn năm, kinh diễm qua , bởi vì cách quá gần, vẫn nhạy cảm bắt được khổ sở trong mắt tân nương tử.


      năm nay, Sở Vương nhớ thương, là cái liếc mắt Phùng Tranh trừng trong xe ngựa. thích Phùng Tranh lớn mật và tiểu đanh đá, cho rằng Phùng Tranh vô cùng cao hứng làm Vương Phi của , trước mắt tân nương tử vui vẻ lấy vào lại là gương mặt đau khổ, sắc mặt Sở Vương nhất thời lạnh lẽo, vô cùng khó coi.


      Nữ quan chủ trì hôn của Sở Vương nhìn thấy, trong lòng lộp bộp rơi xuống, cái khó ló cái khôn trêu ghẹo : "Diện mạo Vương Phi so với thiên tiên, Điện hạ nhìn sửng sốt phải ? Vương Phi bị người xấu hổ rồi kia."


      Có nàng ta ngắt lời, Sở Vương cuối cùng nhớ lại bây giờ phải là lúc chất vấn, trong nháy mắt thừa dịp hoàn toàn vén khăn tân nương kia, dùng thanh chỉ có tân nương tử có thể nghe thấy : " LàmVương Phi vui?"


      Phùng Tranh thân thể cứng đờ, ý thức được đây là địa phương nào, nàng kịp thời tỉnh táo lại, cố gắng giả bộ dáng vẻ xấu hổ.


      Sở Vương lúc này mới nghiêng người, để phòng nữ quyến nhìn Vương Phi của đẹp đến mức nào.


      Mọi người đương nhiên khen ngợi phen.


      Tống Gia Ninh hai đời lần đầu tiên nhìn thấy tân nương tử, ngày mẫu thân tái giá nàng cũng thể có mặt, giờ này khắc này, nhìn mũ phượng phục trang đẹp đẽ đầu Phùng Tranh, nhìn trang sức tinh xảo mặt Phùng Tranh, Tống Gia Ninh kinh diễm qua , trong lòng thập phần hâm mộ, khát vọng lớn nhất trong kiếp trước của nàng, chính là có thể mặc giá y chân chân chính chính gả lần.


      có được chính là tốt nhất, Tống Gia Ninh xem ra, có thể nở mày nở mặt xuất giá, chính là phúc khí lớn nhất của nữ nhân. Cho nên, lúc ánh mắt khó chịu của Phùng Tranh chuyển qua phía bên nàng, Tống Gia Ninh cười tự đáy lòng, bên trong mắt hạnh long lanh chứa hâm mộ và chúc phúc phát ra từ đáy lòng.


      Trái tim đắng chát của Phùng Tranh khỏi có chút ấm áp, ít nhất, trong nhà này có người quan tâm nàng, sau này có lẽ có thể qua lại.


      ~


      Màn đêm buông xuống, các tân khách tản , Sở Vương uống đến thân toàn mùi rượu, lung la lung lay đến phòng tân hôn.


      Phùng Tranh cúi đầu ngồi ở giường, tay siết chặc, hạ quyết tâm Sở Vương làm cái gì nàng cũng phản kháng.


      Sở Vương thích nhìn nàng trừng mắt, thích bộ dạng trầm lặng tại của nàng, kéo cái ghế đặt đối diện Phùng Tranh, đặt mông ngồi xuống, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Phùng Tranh : "Gả cho bổn vương, ủy khuất nàng sao? Bày loại sắc mặt này cho bổn vương xem."

      Trong hơi thở của tất cả đều là mùi rượu, hun đến Phùng Tranh đỏ mặt. Nhớ lại lúc trước khi xuất giá mẫu thân tha thiết dặn dò, Phùng Tranh lắc đầu, liếc cái, rủ mắt : "Có thể gả cho Vương Gia, là phúc phận dân nữ tu luyện ba đời . . ."


      còn chưa dứt lời, Sở Vương bỗng nhiên hừ lạnh tiếng, dựa vào thành ghế, tức giận : "Ta là người thích ép buộc, nếu như nàng thích ta, ta đây gọi người đưa nàng về nhà, hôn coi như có gì."


      Phùng Tranh như rơi vào hầm băng, khó có thể tin ngẩng đầu.


      Sở Vương làm nàng cao hứng thành như vậy, trùng trùng điệp điệp phả ra mùi rượu, mặt cứng ngắc đứng dậy, nhanh ra ngoài. Nhưng ngay khi sắp bước ra cửa phòng trong, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc đè nén được, đầu tiên là trầm thấp, theo liền thể kìm nén nổi, liên tục càng ngừng khóc thút thít.


      Sở Vương nhíu mày, quay đầu lại, thấy nàng nằm sấp giường, khóc đến bả vai thon gầy rung rung, nương gầy teo nho , khỏi khiến người thương tiếc.


      Sở Vương nhịn được trở về vài bước, vừa muốn dỗ dành hai câu, nhớ lại là Phùng Tranh tức giận trước, Sở Vương lần nữa dừng lại, tức giận : "Là nàng muốn cho gả ta, tại ta thả nàng trở về, nàng vui thí thôi , ỷ lại ta đây mà khóc cái gì?" Khóc đến đáng thương như vậy, giống như khi phụ nàng, trả đũa lại nàng vậy.


      Phùng Tranh khóc đến thở ra hơi, nghe nam nhân dám ra lời vô lại"Nàng vô cùng cao hứng rời khỏi", Phùng Tranh đau khổ lập tức chuyển thành lửa giận, mãnh liệt ngẩng đầu, tóc tai bù xù trừng tròng mắt chất vấn: "Vương Gia thích ép buộc, năm trước tuyển tú vì sao phải muốn ta làm Vương Phi của chàng? Hôm nay ta cũng vào cửa rồi, Vương Gia lại muốn ta , biết còn tưởng rằng ta tốt ở đâu bị người đuổi ra ngoài, ngài là có chủ tâm muốn giết chết ta sao!"


      Nàng câu so với câu giọng càng cao, búi tóc tán loạn, đôi mắt lóe sáng dọa người.

      Sở Vương hích chính là nhiệt tình cay độc này của nàng nàng, Phùng Tranh nổi giận với , lại tức giận, hai ba bước tiến đến trước mặt Phùng Tranh, vươn tay ôm tân nương tử dùng cái chết để đe doạ vào trong ngực, năng lộn xộn dụ dỗ : "Ta thương nàng còn kịp, ở đâu cam lòng bắt nàng chết? Được rồi được rồi, nàng chỗ nào cũng , ở lại nơi này, cả đời làm Vương Phi cho ta !"


      "Ta thèm!" Phùng Tranh dùng sức giãy giụa, vừa tránh vừa khóc: "Ai mà thèm làm Vương Phi cho chàng? Ta chỉ muốn gả cho người lòng với ta, là chàng nên chọn ta, để cho ta vây ở Vương Phủ chỗ nào cũng được, mỗi ngày nhìn chàng sủng ái đống tiểu thiếp kia!"


      "Ta khi nào có tiểu thiếp hả ?" Sở Vương oan uổng, ôm chặt người muốn chạy .


      Phùng Tranh xùy tiếng, hai mắt đẫm lệ trừng mắt : " tại có sau này cũng có, chàng háo sắc như vậy, ai biết sau này có đoạt mỹ nhân khác vào hay ?"


      Sở Vương oan uổng ra lời, sau nửa ngày mới : "Ta háo sắc hồi nào? Thời gian trước lòng ta đau bên cạnh Tam đệ có ai, cố ý mua hai nữ nhân gầy Dương Châu cho , Tam đệ muốn, ta liền đuổi hai nữ nhân này, ta nếu háo sắc, còn thu tự mình dùng?"


      Phùng Tranh tin, tiếp tục giãy giụa.

      Nàng bị ôm, uốn qua uốn lại làm Sở Vương muốn bùng nổ, rất thích Phùng Tranh đùa nghịch tức giận như vầy, Sở Vương trực tiếp ấn người vào trong giường, vừa kéo quần áo tân nương tử vừa thở hổn hển : "Ta là háo sắc, ta liền lấy sắc của nàng! Cho nàng nàng , tại muốn cũng có cửa đâu!"


      xong đầu bổ nhào xuống, ngăn chặn miệng Phùng Tranh còn muốn chửi bậy, hồi mãnh liệt hôn.


      Trong lúc nhất thời, thanh giãy giụa, tiếng chửi bậy, tiếng màn lay động, đồng thời vang lên, bay ra ngoài cửa sổ, trêu chọc nha hoàn hầu hạ trong nội viện.


      Tác giả có lời muốn : ho khan cái, bởi vì là ca ca chị dâu, cho nên phần diễn có hơi nhiều, sau này loại này nhiều nữa đâu!

    3. Yenny mare

      Yenny mare Well-Known Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      894
      Nàng ơi sửa ảnh mấy trang có pic á nàng. Mấy trang từ 26 trở về trước Bị lỗi ko xem đc. Cảm ơn nhiều lắm
      Last edited: 23/12/17
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Trang nào pics bạn xem ko được bạn phản hồi với BQT giúp nhé, vì mấy trang pics đó chị Hằng làm giúp mình.
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      48


      Nhìn lần Sở Vương đón dâu, trong lòngTống Gia Ninh xúc động lâu, hâm mộ những tân nương tử khác, thương cảm cho kiếp trước của mình, sau đêm đó liền làm mơ mộng đẹp. Tống Gia Ninh mơ thấy nàng trưởng thành, mẫu thân và kế phụ chọn cho nàng nam nhân tốt, đám tú nương vây quanh nàng may giá y cho nàng, giá y đỏ chót đảo mắt liền có thể mặc, hỉ bà trang điểm nàng xinh đẹp, phủ khăn voan đỏ cho nàng. Tiếng pháo nổ, kế phụ cõng nàng đến kiệu hoa Thượng.


      Trong mộng Tống Gia Ninh cực kỳ xinh đẹp, kiệu hoa khẽ vấp khẽ vấp, ngọt ngào trong lòng nàng lắc lư, kiệu hoa đột nhiên bị người ngăn lại, nàng hoang mang xốc khăn lên, liền nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Quách Kiêu, thân giáp bạc đứng ở trước kiệu hoa, bàn tay to liền tìm kiếm lôi nàng ra ngoài, hung hăng bóp cổ nàng, trừng mắt muốn nứt ra: "Tiện Thiếp muốn gả người phương nào!"

      Cổ Tống Gia Ninh đau quá, nàng tuyệt vọng túm tay , nhưng sờ đến cổ của mình, mắt trợn cái, tỉnh.


      Trong màn mảnh u ám, Tống Gia Ninh cả người đều là mồ hôi, nghiêng đầu ngó ngó, ngoài cửa sổ mới tảng sáng, chim tước cũng chưa bay tới líu ríu. Tống Gia Ninh ngơ ngác nằm trong chốc lát, sờ sờ cái cổ đổ mồ hôi, nghĩ đến tình hình trong mộng, Tống Gia Ninh bất đắc dĩ nở nụ cười. Tuy rằng phía sau giấc mộng này dọa người, nhưng phía trước rất đẹp nha, tiếc nuối duy nhất, là nàng từ đầu đến cuối cũng có nghe bất luận kẻ nào đề cập đến tên tân lang trong mộng của nàng, khuôn mặt cũng thấy được.


      Tống Gia Ninh nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên đặc biệt hiếu kỳ, nàng đời này rốt cuộc gả tuýp đàn ông như thế nào.


      Trời sáng, Tống Gia Ninh Tiền viện tìm mẫu thân, Quách Bá Ngôn sớm vào triều, hai mẹ con mang theo Mậu Ca Nhi cùng ăn điểm tâm. Sở Vương thành thân trong nhà khí vui mừng, Tống Gia Ninh chỉ là quần chúng, xem xong lại tiếp tục trải qua cuộc sống gia đình bình thản ấm áp tạm ổn của mình, trước đọc sách luyện tiêu, nghỉ giữa khóa nghe Vân Phương kể tình hình hôm qua với Nhị tỷ tỷ Lan Phương, hết giờ học cùng Thái phu nhân, Đình Phương tỷ tỷ ngồi lát, Tống Gia Ninh liền thể chờ đợi được chạy về Lâm Vân Đường, dỗ dành đệ đệ.


      Chạng vạng tối Quách Bá Ngôn trở về, ở Tiền viện đổi qua quần áo, đến Hoán Nguyệt Cư, vào cửa liền với Lâm thị : "Bảo phòng bếp chuẩn bị thêm mấy món ăn, đêm nay Bình Chương, Đình Phương dùng bên đây."


      Lâm thị nghe xong, cười dặn dò Thu Nguyệt, chọn vài món Quách Kiêu, Đình Phương thích ăn.


      Quách Bá Ngôn nghe vào trong tai, trái tim liền như ngâm trong suối nước nóng, thập phần thoải mái.


      "Phụ thân, đệ đệ tìm người nè." Tống Gia Ninh ôm Mậu Ca Nhi chuyển đến trước giường, Mậu Ca Nhi trong ngực quả nhiên dùng sức nhào tới cha ruột, mắt to đen bóng trông mong nhìn qua nam nhân cao lớn. Lại hơn tháng, Mậu Ca Nhi so với hai tháng mập hơn vòng, Tống Gia Ninh đều sắp ôm nổi.


      Sợ nữ nhi làm ngã đệ đệ, Quách Bá Ngôn vội vàng nhận nhi tử, giơ lên cao cao hôn cái.


      Cái miệng nhắn của Mậu Ca Nhi cười toe toét, đưa bàn tay mập bắt phụ thân.


      Quách Bá Ngôn cúi đầu cho nhi tử sờ, nhìn khuôn mặt tươi cười đơn thuần của nhi tử, Quách Bá Ngôn khỏi cảm khái : " Y như Bình Chương, giống Bình Chương khi còn bé như đúc."

      là lời vô tâm, đều là nhi tử ruột, lớn lên quả giống nhau, hai câu rất tự nhiên, Lâm thị nghe xong, nụ cười lại nhạt chút, trong đầu ma xui quỷ khiến ra năm ấy Quách Bá Ngôn thích ôm Thế tử mới mấy tháng, Đàm thị qua đời giống như nàng như bây giờ, đứng ở bên nhìn cười.


      Hơi ghen tuông, thoáng qua tức , quả phụ gả cho người vợ, muốn so đo những cái kia, cuộc sống có cách trôi qua được.

      Nếu như huynh muội Quách Kiêu muốn tới, nhà ba người liền phòng khách Tiền viện đợi, Đình Phương tới trước, Quách Kiêu trời sắp tối mới từ Mã Quân doanh trở về. Biết được phụ thân gọi Lâm Vân Đường dùng cơm, Quách Kiêu bước nhanh trở về Di Hòa Hiên, có thời gian tắm gội, qua loa lau lau khuôn mặt đổi bộ đồ mặc ở nhà, lại vội vàng đến Lâm Vân Đường, vào nhà liền khom người bồi tội với hai người ngồi ở chủ vị: "Trong doanh có việc trì hoãn, làm phụ thân mẫu thân đợi lâu."


      Quách Bá Ngôn quả thực đợi lâu, mình đợi sao, thê tử nữ nhi cũng phải đợi theo, sắc mặt liền khó coi.


      Lâm thị ôn nhu : "Chính quan trọng hơn, Thế tử cần áy náy, nhìn con nóng quá kìa, nhanh ngồi xuống uống ngụm trà ."


      "Tạ mẫu thân quan tâm." Quách Kiêu bình tĩnh , ngẩng đầu nhìn mắt phụ thân, sau đó đến ngồi xuống phía bên trái Quách Bá Ngôn, Đình Phương vừa vặn rót trà cho ca ca, Quách Kiêu lại gật gật đầu với muội muội, hơi uống ngay nửa bát. Buông bát trà, ánh mắt vô ý đảo qua bên kia phụ thân, chỉ thấy Mậu Ca Nhi nghiêng cái đầu nhìn , hơi giương miệng , có chút ngốc, hai mắt nhìn nhau, tiểu gia hỏa bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười, quay đầu chui vào trong lòng phụ thân, giống như ai đó trêu chọc .

      Quách Kiêu muốn dời ánh mắt, thằng bé lại nghiêng đầu ra nhìn , ánh mắt đôi, tiểu gia hỏa lần nữa quay đầu cười.


      Quách Kiêu liền có chút luống cuống, nhìn đệ đệ, thằng bé có ai chơi hơn phân nửa thất vọng, xem , quá ngốc.


      "Đệ đệ và ca ca chơi đối mắt à." Đình Phương buồn cười nói.


      Quách Kiêu nhìn muội muội, thuận thế dời ánh mắt, Quách Bá Ngôn ngó ngó Trưởng Tử, : "Mậu Ca Nhi thích ngươi, ngươi ôm lát ."


      Cố ý muốn cho hai đứa con trai thân cận.


      Phụ thân lên tiếng, Quách Kiêu lập tức đứng dậy, qua đón Mậu Ca Nhi. Mậu Ca Nhi hôm nay là tôn bối được sủng ái nhất Quốc Công Phủ, các trưởng bối thích , đám ca ca tỷ tỷ cũng thích trêu chọc nó, chỉ có Quách Kiêu ôm nó số lần ít nhất, mấy lần có thể đếm được đầu ngón tay cũng đều là Thái phu nhân, Đình Phương cứng rắn nhét qua. Nhưng Mậu Ca Nhi cũng sợ người lạ, ca ca còn cách nó mấy bước xa, nó giơ cánh tay lên, chờ ca ca ôm, ánh mắt như nước long lanh vô cùng thích thú.


      So với đệ đệ tình cảm dạt dáo, Quách Kiêu vẻ mặt như thường, chỉ ôm đệ đệ, tay kịp thời chế phía sau lưng thằng bé.


      Ôm ít, có nghĩa là biết.


      Tiếp đó ôm cái liền chọc tới phiền toái, Mậu Ca Nhi rất thích ca ca, lúc ăn cơm cũng chịu gọi nhũ mẫu ôm , Lâm thị tự mình tiếp cũng được, muốn ca ca ôm. Quách Bá Ngôn cười : "Để Bình Chương ôm ăn , Mậu Ca Nhi mà, sao đâu."


      Lâm thị quá yên lòng ngồi xuống.


      Tống Gia Ninh và Đình Phương ngồi đối diện Quách Kiêu, lúc ăn cơm, nàng nhịn được lưu ý lớn đối diện. Quách Kiêu tay ôm Mậu Ca Nhi tay cầm chiếc đũa, Mậu Ca Nhi vừa mới bắt đầu đàng hoàng, cũng lâu lắm liền nghịch ngợm, rướn cả người lao về phía trước, muốn cướp chiếc đũa và bát của ca ca. Quách Kiêu tay che ngực Mậu Ca Nhi tránh cho đụng vào, tay chuyển bát lên phía trước, Mậu Ca Nhi ngửa đầu, hướng ca ca "A" tiếng, khóe miệng chảy xuống đường nước miếng vô cùng đầy đủ.


      Nhũ mẫu ở bên cạnh nhìn thấy, vội vàng dùng khăn giúp Mậu Ca Nhi lau, lau xong thử đón lấy, Mậu Ca Nhi lập tức co lại trong ngực ca ca.


      Ai cũng có biện pháp.

      Quách Kiêu lướt qua cái bàn, múc cho Mậu Ca Nhi cháo gạo đặc biệt chuẩn bị cho nó, Mậu Ca Nhi sớm mở miệng chờ, ý là bảo ca ca hầu hạ. Quách Kiêu tự mình ăn miếng, cho ăn đệ đệ hai phần, bọn người Quách Bá Ngôn nhìn bọn họ chằm chằm, Quách Kiêu lại chỉ nhìn đệ đệ, thấy mọi người trong nhà là biểu lộ gì.


      Quách Bá Ngôn vui mừng, Lâm thị rất xúc động, lần đầu tiên cảm thấy, con riêng cũng có lạnh lùng như biểu bên ngoài.

      Tống Gia Ninh nhìn mấy lần liền cúi đầu xuống, bởi vì nàng nhớ tới, kiếp trước Quách Kiêu từng cho nàng ăn như vậy. Có lần nàng sinh bệnh, ốm yếu cả người vô lực, Quách Kiêu tự tay cho nàng ăn mấy lần, lúc cho ăn giống như tại, mặt có bất kỳ biểu lộ. Im lặng ôn nhu, ra Tống Gia Ninh quá cảm động, lần cho cá ăn chơi, nhìn con cá chép đỏ trong chum nước lẻ loi kia, vui vẻ ăn nhưng cho dù như thế nào cũng bơi ra được vạc nước tựa như nhà giam, Tống Gia Ninh bỗng nhiên liền tỉnh ngộ.


      Quách Kiêu là coi nàng như con cá chép đỏ mà nuôi dưỡng, nàng là đồ chơi của , rất thích con cá chép đỏ, nàng khỏe mạnh, chỉ quản trêu đùa hưởng thụ, nàng bị bệnh còn khí lực hầu hạ , đương nhiên phải tỉ mỉ chiếu cố phen, dưỡng tốt nàng, mới có thể tiếp tục hưởng thụ. Tốt cho tất cả, cuối cùng vẫn là vì bản thân vui vẻ.


      Từ đó về sau, Tống Gia Ninh liền bao giờ nằm mơ nữa, nằm mơ Quách Kiêu thích mình, bởi vậy về sau Quách Kiêu muốn cưới Đoan Tuệ công chúa, nàng sớm nhìn thấu, mới có chút nào đau lòng, chỉ ngóng trông Quách Kiêu cưng nựng Đoan Tuệ công chúa, miễn cho Đoan Tuệ công chúa tìm nàng gây phiền toái.


      "An An?"

      Có người gọi nàng, Tống Gia Ninh đột nhiên hoàn hồn, Lâm thị buồn cười, lặp lại lời của Quách Bá Ngôn: "Ngày mai hưu mộc, phụ thân các con mang chúng ta điền trang đạp thanh."


      Tống Gia Ninh mừng rỡ. Năm nay Đình Phương tỷ tỷ đính hôn, đầu tháng ba Vân Phương rủ mọi người chơi, Tống Gia Ninh có chút ý động, biết làm sao hai đường ca Quách Phù Quách Thứ chịu . có huynh trưởng làm bạn, mấy vị nương các nàng được xuất hành, cho nên cảnh xuân rực rỡ, Tống Gia Ninh chỉ có thể ở hậu hoa viên Quốc Công Phủ tùy tiện chút, tuy vườn đẹp, mỗi ngày dạo cũng muốn ngán.


      "Phụ thân tốt." Tống Gia Ninh ngọt ngào .


      Quách Bá Ngôn cười, ánh mắt dừng lại ở mặt trưởng nữ, trưởng nữ cuối năm phải xuất giá, lần này chủ yếu là cùng trưởng nữ chơi, vài chục năm trước bề bộn nhiều việc cống hiến cho Hoàng Thượng, cũng có cơ hội ở cùng hài tử. Đình Phương hiểu tâm ý phụ thân, trong lòng vừa ấm vừa chua xót, phụ thân rốt cuộc nhàn hạ rồi, nàng cũng lớn lên, có nhiều cơ hội ở bên cạnh phụ thân cố gắng báo hiếu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :