1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      045


      Trong tiếng pháo nổ, bách tính kinh thành lại nghênh đón năm mới.


      Vệ Quốc Công phủ nhận được chồng thiếp mời, nhưng tháng giêng Quách gia định đãi khách, bởi vì mùng sáu tháng hai là đại thọ Thái phu nhân qua 55 tuổi, đến lúc đó lại mời thân bằng hảo hữu đến ăn mừng. Tống Gia Ninh năm trước khóe miệng nổi bong bóng hầu như đến nhà người khác chơi, năm nay cả người khỏe mạnh, theo mẫu thân dự mấy lần tiệc, nhận thức mấy đồng bọn chuyện rất là hợp ý, cũng gặp phải mấy kẻ xem thường nàng, vừa buồn vừa vui, tả hữu đều là gập ghềnh giữa chúng tiểu nương, cao hứng tốt nhất, tức giận cũng chỉ là nhất thời tức giận lát, về nhà ăn chút đồ ngon liền quên mất.


      Từ xưa đón người mới đến, Tuyên Đức Đế đối với quan viên triều đình làm một ít biến động, cấm quân cũng cắt giảm đám lão binh tàn tật, tết Nguyên Tiêu thoáng qua cái, cấm quân liền bắt đầu tuyển chọn đám cấm vệ mới. Quách Kiêu mười tám tuổi thành công trúng cử, trở thành cấm vệ tài năng mới trong mã quân của Tam đại doanh cấm vệ quân, ba ngày sau liền nhận được bộ giáp kỵ binh trở về.


      Trưởng tôn có tiền đồ, Thái phu nhân cao hứng cực kỳ khủng khiếp, vui mừng gọi tôn tử thay áo giáp cho bà nhìn. Ba nương Quách gia, đôi song sinh và Thượng Ca Nhi bốn tuổi của tam phòng cũng ở bên ồn ào, Tống Gia Ninh im lặng ngồi ở bên cạnh mẫu thân, mặt mang nụ cười hợp với tình hình, nhưng tâm tư sớm chạy đến kiếp trước.


      Nàng bị Quách Kiêu mang từ Giang Nam trở lại kinh thành, Quách Kiêu là mã quân đô chỉ huy phó sứ, võ quan tam phẩm, thân ngân giáp, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn. Quân doanh ở vùng ngoại ô, Quách Kiêu thường thường trực tiếp từ quân doanh đến thôn trang tìm nàng, đại đa số đều ngủ tại thôn trang, thỉnh thoảng phải quay về Quốc Công Phủ, vào cửa liền ôm nàng đến nội thất, áo giáp cũng cởi, chỉ lột nàng mảnh vải che thân.


      Nghĩ đến tình hình này, Tống Gia Ninh bỗng nhiên cách nào nhìn thẳng được thiếu niên lang đối diện tiếp nhận mọi người chúc mừng. Đời này Quách Kiêu hề chất vấn phẩm hạnh nàng, Tống Gia Ninh nguyện ý cùng làm đôi kế huynh muội bình thường, nhưng mỗi khi có chút hồi ức kiếp trước hiển trong đầu, nhớ tới hai người từng cùng giường cùng gối, Tống Gia Ninh xấu hổ lát, càng thích ứng được với việc thân cận quá mức với Quách Kiêu, tận lực tránh cho thân thể đụng chạm.


      Ngay khi Tống Gia Ninh thất thần, Quách Kiêu thiên phòng thay đổi giáp trở về, đầu đội nón trụ chân mang giày ủng, khí khái hào hùng bức người. Thái phu nhân cười híp mắt khen dứt miệng, Quách Kiêu cũng cảm thấy vào cấm quân có gì đáng giá để phải cao hứng, tại bất quá là cấm vệ cấp thấp nhất, đợi lập nhiều chiến cấp bậc cao, mới tính là Quang Tông Diệu Tổ .

      Nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười tự hào của tổ mẫu và muội muội, vẻ mặt Quách Kiêu vẫn là nhu hòa vài phần so với bình thường, ánh mắt vô ý đảo qua kế mẫu kế muội, kế mẫu cười dịu dàng, nha đầu béo . . . Thấp mi mắt, biết suy nghĩ gì, cũng có như ba muội muội khác, lực chú ý đều ở người đại ca đây.


      Quách Kiêu mấp máy bờ môi, thu hồi ánh mắt với Thái phu nhân: "Tổ mẫu, ta thay quần áo trước."


      Thái phu nhân vui mừng gật gật đầu


      Cùng lúc đó, chiếc xe ngựa chậm rãi rẽ vào Vệ Quốc Công phủ, Thọ vương phủ ở ngay ngõ hẻm Thanh Bình. Trong xe, Đàm cữu mẫu khóe miệng cao cao nhếch lên, cháu ngoại trai mười tám tuổi liền trúng cử cấm quân kinh thành mà kiêu ngạo, Đàm Hương Ngọc mười lăm tuổi tới gần cửa sổ xe, vụng trộm xốc mành khe hở lên nhìn ra ngoài, ngoài ý muốn thấy trước Thọ vương phủ bên cạnh Vệ Quốc Công phủ, ngừng chiếc xe ngựa nào đó, nhìn hình dáng, hẳn là Thọ vương phải ra ngoài.


      Đàm Hương Ngọc nháy mắt nhìn qua cửa vương phủ, đối với Thọ vương tràn ngập tò mò, tuy rằng ai cũng biết Thọ vương được sủng ái nhất trong các hoàng tử, nhưng dù sao cũng là Vương Gia, Đàm Hương Ngọc đời này gặp đại quyền quý nhất chính là dượng Vệ Quốc Công, trong nội tâm vô cùng ước mơ có thể chiêm ngưỡng phong thái long tử long tôn.


      "Tốt rồi, chuẩn bị xuống xe." Xe ngựa càng ngày càng chậm, Đàm cữu mẫu xử lý quần áo, thấp giọng nhắc nhở nữ nhi.


      Đàm Hương Ngọc dạ tiếng, nha hoàn ở bên ngoài đẩy rèm ra, nàng xuống trước, lại đứng ở phía bên phải cửa xe chờ đỡ mẫu thân, nhưng ánh mắt của nàng lại chờ mong mà nhìn qua Thọ vương phủ đối diện. Nhắc tới cũng trùng hợp, ngay thời điểm Đàm cữu mẫu thò đầu ra, trong cửa chính Vương Phủ hơn mười bước bên ngoài, nhanh chậm ra đạo thân ảnh. Thiếu niên lang ước chừng mười bảy mười tám tuổi, thon dài cao ngất, mặc mãng bào màu trắng hoa văn chìm, eo buộc đai lưng ngọc, chỉ nhìn hoá trang liền để lộ ra thanh quý ung dung bẩm sinh, Đàm Hương Ngọc nhịn được ngừng thở, ánh mắt dời lên, đúng lúc đối phương dường như có điều cảm giác nghiêng đầu nhìn, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ giống như tiên nhân.


      Đàm Hương Ngọc nhìn chòng chọc, biểu ca Quách Kiêu ngũ quan xuất chúng, nhưng biểu ca quá lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến nàng có lòng nhưng có can đảm tới gần, nhưng Thọ vương gia đối diện thoạt nhìn bình thản nhiều hơn, cũng càng thanh nhã tuấn tú.


      Đàm cữu mẫu nhìn thấy dáng vẻ nữ nhi ngu si đần độn mặt mũi đỏ bừng quái dị, lúc này mới theo ánh mắt nữ nhi nhìn quanh phía trước, nhưng chỉ thấy vạt áo ngọc màu xanh, cùng với màn xe lắc lư vừa mới buông xuống, đợi bà xuống xe, xe ngựa Thọ vương phủ từ từ xuất phát, biết muốn nơi nào.

      Đàm cữu mẫu nhìn qua xe ngựa rời khỏi lát, lại nhìn dáng vẻ mối tình đầu của nữ nhi chút, Đàm cữu mẫu ho khan, ra hiệu nữ nhi tiến vào Quốc Công Phủ. Đám người Lâm thị đều ở Sướng Tâm Viện, nha hoàn thông truyền cần thời gian, Đàm cữu mẫu ngồi ở phòng khách có mấy cửa sổ sáng ngời, nhìn bọn nha hoàn bưng trà vào lại lui sang bên, Đàm cữu mẫu rốt cuộc có thời gian suy nghĩ chuyện nữ nhi.


      ra bà ta luôn hy vọng có thể tác hợp nữ nhi và cháu ngoại trai Thế tử gia, tương lai cháu ngoại trai kế thừa tước vị, nữ nhi của bà ta chính là tân Quốc Công phu nhân, như thế quan hệ thông gia hai nhà Quách, Đàm liền có thể đời đời kết xuống. Nhưng trong lòng Đàm cữu mẫu biết , Thái phu nhân và Quách Bá Ngôn nhìn trúng Đàm gia, hôm nay lại có Lâm thị chướng ngại vật này, nữ nhi muốn gả cháu ngoại trai, rất khó khăn.


      Đổi thành Thọ vương?

      Thọ vương chuyện cà lăm, được Hoàng Thượng chào đón, ngay cả Vương Phi đứng đắn cũng kiếm được, nhưng dù thế nào cũng là Vương Gia, nguyên nhân chính là do điều kiện bản thân kém, thân phận nữ nhi như vậy mới có cơ hội, thực trở thành Vương Phi, cho dù Thọ vương có thực quyền, vinh hoa phú quý cả đời của nữ nhi giành được, bình thường gặp mặt, ngay cả Quốc Công phu nhân cũng phải nhìn Vương Phi hành lễ.


      Nhưng, nên làm như thế nào để câu được Thọ vương?


      Tâm nặng nề, huynh muội Quách Kiêu, Đình Phương đến, Lâm thị cũng muốn tới đây chiêu đãi chút, nhưng được Quách Kiêu khuyên giải. Đến Lâm Vân Đường, Quách Kiêu trực tiếp dẫn mợ biểu muội Di Hòa Hiên của .


      Đàm cữu mẫu cười dịu dàng chúc mừng cháu ngoại trai: " tại ngươi là người có việc phải làm, làm rất tốt, sớm chút lập công lên, cho Quốc Công Phủ vẻ vang."


      Quách Kiêu gật đầu: "Ghi nhớ mợ dạy bảo."


      Đàm cữu mẫu đuổi nữ nhi và cháu ngoại dạo trong viện chút, hai biểu tỷ muội xa, bà nhìn nhìn bên ngoài, nghi ngờ hỏi cháu ngoại trai: "Ngươi cũng 18 rồi, tại cũng có công danh, sao, Quốc Công gia Thái phu nhân vẫn thu xếp hôn của ngươi?" Đàm cữu mẫu nhìn ra, Thế tử vị của cháu ngoại trai còn chưa đủ ổn định, sớm chút thành gia lập nghiệp sinh con trai mới xem là đứng đắn. Biên cương Chu, Liêu thường xảy ra chiến , cấm quân biết khi nào ra chiến trường, vạn nhất cháu ngoại trai có nguy hiểm, con nối dõi còn có thể thừa tước, bằng tiện nghi đều bị mẫu tử Lâm thị chiếm hết.


      Quách Kiêu chỉ cho là mợ quan tâm hôn của , : "Phụ thân đề cập qua lần, ta tạm thời có tâm tư kia, qua hai năm lại ."


      trước kiến công lập nghiệp, nữ nhân đều là bao quần áo.


      Cháu ngoại trai chủ ý lớn, Đàm cữu mẫu mặc kệ, hướng ngoài cửa hơi hất càm: "Đình Phương sao? Lúc này cũng 16 rồi. . ."

      Quách Kiêu cau mày, chi tiết : "Phụ thân coi trọng Chính Xương huynh, tổ mẫu cũng đồng ý, đại thọ ngày ấy gọi tới đây gặp nhau, nếu như muội muội phản đối, năm nay liền định ra hôn ."


      Trưởng tử của Trấn Bắc tướng quân Hàn Đạt Trường qua đời, thứ tử Hàn Chính Xương, năm nay 19, tuấn tú lịch , thương thuật siêu tuyệt. Quách Kiêu và tuổi tương giao, về sau Hàn Chính Xương theo cha trấn thủ biên cương, hàng năm chỉ có cuối năm mới trở về, nhưng giao tình của hai người cũng bị ảnh hưởng. Với tư cách bạn tốt, Quách Kiêu thưởng thức Hàn Chính Xương, nhưng, muội muội gả , chỉ sợ phải theo Hàn chính xương cùng nhau biên cương, huynh muội ngăn cách hai địa phương, Quách Kiêu muốn.


      Đàm cữu mẫu lại càng muốn, cháu ngoại trai thân cận người, cháu ngoại hết sức quan tâm bà ta, có cháu ngoại thường xuyên tốt cho bà, cháu ngoại trai mới có thể nhớ kỹ tình cảm của bà mợ này, khi cháu ngoại biên cương, cháu ngoại trai dần dần xa cách bà ta nên làm cái gì bây giờ? Trong lòng đau xót, nước mắt Đàm cữu mẹ rơi xuống, nghiêng đầu khóc ròng : "Đình Phương đáng thương của ta, mẹ ruột rời , Quốc Công gia cũng thương nàng, vậy mà nhẫn tâm gả nàng đến cái loại địa phương nghèo nàn đó. . ."


      "Chính Xương huynh tài đức vẹn toàn, chính là phụ thân nghìn chọn vạn chọn mới định ra lương tế, mợ đừng vội nghĩ ngợi lung tung." Quách Kiêu chỉ là có chút luyến tiếc muội muội, nhưng chưa bao giờ cảm thấy hôn này có gì ổn. Phóng tầm mắt nhìn khắp kinh thành, tuổi thích hợp, đừng phụ thân, cũng có để ý, toàn bộ là đám giá áo túi cơm dựa vào lão tử.

      Đàm cữu mẫu cười khổ, lau mắt : " là phụ thân ngươi, ngươi thích nghe ta bậy, nhưng chúng ta cứ chờ coi, kế muội kia của ngươi cũng 12 rồi? Chừng hai năm nữa cũng phải xuất giá, có Lâm thị che chở, ta tin phụ thân ngươi gả nàng đến nơi biên cảnh, chỉ khi dễ Đình Phương trung thực mà thôi."


      Trước mắt Quách Kiêu chợt xẹt qua khuôn mặt nhắn béo ụt ịt, tưởng tượng kế muội tham ăn vờ ngớ ngẩn có ngày gả cho nam nhân khác, bị đối phương bóp khuôn mặt khi dễ, ức hiếp khiến mắt hạnh khuôn mặt xấu hổ của nàng như ngậm mưa xuân, Quách Kiêu vô ý thức nắm chặt tay.


      Sở vương phủ.


      Triệu Hằng xuống xe ngựa, vừa vào cửa, nhận được tin tức Sở Vương liền tự mình ra đón đệ đệ, mặt mày hớn hở, giống như có chuyện vui gì đó. Tháng ba huynh trưởng đại hôn, gần tới động phòng hoa chúc, Triệu Hằng cũng kỳ quái, vào phòng, tìm tòi nghiên cứu nhìn huynh trưởng, chờ mở miệng trước.


      "Tam đệ đoán xem, ta vì saobảo ngươi tới đây?" Sở Vương cao giọng , lông mi che giấu được đắc ý.


      Triệu Hằng : " biết."


      Sở Vương nhìn đệ đệ, dùng sức vỗ mấy bàn tay.


      Triệu Hằng liền nhìn cửa phòng nhà chính, rất nhanh, bên ngoài truyền đến ba đạo tiếng bước chân, Khang công công dẫn hai nữ tử quần trắng đến. Khang công công tránh sang bên, hai nữ nhân quần trắng cúi đầu tiến lên, vòng eo xíu như non liễu lắc lư theo gió bên hồ. Đứng lại, hai nữ nhân đồng loạt phúc lễ, dịu dàng : "Dân nữ bái kiến Đại Điện hạ, Tam điện hạ."


      Tiếng mềm mại, mị hoặc vô cùng.


      Triệu Hằng ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, nhìn huynh trưởng.


      Sở Vương giống như tranh công : "Ngươi tuổi , ca ca cố ý bảo người tìm cho ngươi hai mỹ nhân Dương Châu, ngươi phải thích vẽ tranh sao? Bảo hai người các nàng hồng tụ thiêm hương cho ngươi." Tháng ba đại hôn, tháng chín nhị đệ đại hôn, Sở Vương lo lắng đệ đệ dễ chịu, hi vọng dùng hai mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được này an ủi đệ đệ.


      là hảo ý, nhưng Triệu Hằng cần, đứng dậy liền rời .


      Sở Vương nóng nảy, nhanh chóng đuổi theo ngăn cản đệ đệ, từ trước cửa nhà chính liên tục khuyên đến khi đệ đệ lên xe ngựa, mỹ nhân cũng thể tặng đến tay.


      Tác giả có lời muốn : Gia Ninh: hai đại mỹ nhân eo , Vương Gia sao muốn?


      Triệu Hằng: hơn nàng.


      Gia Ninh: vậy chăng? Ta chính mình cũng biết!


      Triệu Hằng: mặc quần áo thấy được.


      Tống Gia Ninh mừng thầm, chạy vào phòng tối đen tự mình kiểm tra, váy vừa cởi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đẩy cửa két kẹt.
      midnight, Lierose DuDu, adamno163 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Gia Ninh là ngốc mà. Thanks Nàng
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương lên đều đều, mà toàn sóng ngầm . Ủng hộ tí bà con ơi
      46


      Đại thọ 55 của Thái phu nhân, đám con cháu đều phải chuẩn bị thọ lễ.


      Thái phu nhân là lão thái thái hiền lành nhất mà Tống Gia Ninh hai đời mới gặp được, đối với hai mẹ con các nàng cũng rất thương, ở trong lòng Tống Gia Ninh, Thái phu nhân liền giống như Bồ Tát bầu trời, cho nên nàng sớm bắt đầu chuẩn bị thọ lễ rồi. Lễ tặng Quách Kiêu qua loa cũng sao, khăn thêu Tiên Hạc ngậm đào cho Thái phu nhân, Tống Gia Ninh trước sau thay đổi ba bốn con, khỏi phải dụng tâm nhiều dữ lắm.


      Mùng sáu mừng thọ, Tống Gia Ninh mùng bốn thêu khăn xong rồi, kích động chạy tới Hoán Nguyệt Cư tìm mẫu thân.


      Thu Nguyệt, Thái Vi đứng ở dưới mái hiên, thấy Tống Gia Ninh, hai nữ nhân nhìn nhau, cùng lên tiếng nghênh đón : "Tứ nương tới rồi!"


      Tống Gia Ninh lòng đều ở cái khăn mình thêu, có nhìn kỹ các nàng, cười cười, trực tiếp thẳng hướng vào bên trong. Thu Nguyệt ngẫm lại Quốc Công gia mới vào thời gian chén trà, bên trong cũng có truyền ra động tĩnh gì, liền có ngăn cản, chỉ tự nhiên giải thích : "Quốc Công gia ngày hôm nay hồi phủ sớm, chuyện với phu nhân."


      Tống Gia Ninh nghe vậy, bước chân chậm lại.


      noãn tháp phía đông, Lâm thị mới từ trong ngực Quách Bá Ngôn thoát ra, nhanh chóng sửa sang lại quần áo phen, giận liếc mắt ôm lấy Mậu Ca Nhi đặt ở đùi nam nhân che giấu, lúc này mới cất giọng kêu: "An An vào , nương vừa nhắc con đó."


      Tống Gia Ninh nhàng thở ra, thực sợ mẫu thân và kế phụ ân ái.


      Vào phòng, trông thấy mẫu thân ngồi ở trước giường, kế phụ ôm đệ đệ ngồi ở bên trong, nam nhân tuổi gần bốn mươi, mặc thân áo áo dài ở nhà màu xanh đá, khóe miệng mang ý cười nhìn nàng, vẫn toát ra loại uy nghiêm của người có chức vị cao, nhưng lúc này ôm đứa con trai bốn tháng, thấy thế nào cũng giống người cha hiền.


      "Phụ thân." Tống Gia Ninh cười kêu.


      Quách Bá Ngôn gật gật đầu, hiếu kỳ : "mới tới sao?" Nữ nhi này dính đệ đệ, trước kia mỗi lần trở về, tiểu nha đầu cơ hồ đều ở chỗ mẫu thân dỗ dành đệ đệ chơi.


      Tống Gia Ninh liền lấy ra khăn nàng thêu rất lâu, ngại ngùng : "Thọ lễ vừa thêu xong tặng tổ mẫu, muốn mời nương con qua xem qua."


      Quách Bá Ngôn hiểu châm tuyến, ừ tiếng, cúi đầu dỗ dành con trai.


      Lâm thị nhận khăn nữ nhi thêu, hai mặt đều cẩn thận nhìn qua, cười khích lệ : "An An châm tuyến càng ngày càng tốt, tổ mẫu con nhất định rất thích, mau cất vào, đừng làm bẩn."


      Đạt được khen ngợi, Tống Gia Ninh cao hứng, nghe thấy tiếng y y nha nha của đệ đệ, nửa ngày có chơi cùng đệ đệ, khỏi nhìn chằm chằm vào đệ đệ. Quách Bá Ngôn còn chưa có ôm nhi tử đủ, nhưng nhìn ra khát vọng trong mắt hạnh của nữ nhi, cười cười, ra hiệu Tống Gia Ninh đến ngồi lên sập, giao Mậu Ca Nhi cho nữ nhi.

      Mậu Ca Nhi bốn tháng, trắng trắng mập mập, mắt to đen nhánh linh động, có thể nhận ra người thân thường gặp bên cạnh. Thấy tỷ tỷ, miệng toe toét, lộ ra lợi trắng nõn, Tống Gia Ninh thích lắm luôn, tay ôm đệ đệ, tay giơ lên, dùng vòng ngọc cổ tay trêu chọc đệ đệ.


      Lâm thị nhìn đôi nhi nữ này, nhớ tới việc, với Quách Bá Ngôn: "Hôm nay phu nhân Hộ Bộ Thị Lang Lưu đại nhân tới thăm mẫu thân, kéo tay Đình Phương khen cả buổi, ta nghe trong lời của nàng, giống như có ý tác hợp Đình Phương với Nhị công tử nhà họ."


      Quan hệ đến hôn tỷ tỷ, Tống Gia Ninh vụng trộm vểnh tai.


      Quách Bá Ngôn chút nghĩ ngợi : "Ai tới hỏi đều cần để trong lòng, Chính Xương là binh sĩ tốt ta tận mắt nhìn nó lớn lên, chỉ cần mùng sáu Đình Phương tự mình xem xong, hai nhà chúng ta liền có thể chính thức nghị hôn rồi." cùng với Trấn Bắc tướng quân Hàn Đạt là giao tình sống chết có nhau, Hàn gia chỉ có Hàn Đạt phòng, nữ nhi gả là thiếu phu nhân duy nhất, có chị em dâu phiền não, phía mẹ chồng từ liền thích nàng, thích hợp hơn hết.


      Lâm thị tự nhiên biết Hàn gia tốt, nhàng cảm khái : "Chính là quá xa, ta sợ Đình Phương người ở bên kia ở, nhớ nhà."


      Quách Bá Ngôn chuyện, cũng nỡ để nữ nhi lấy chồng ở xa, nhưng Hàn gia là quy túc tốt nhất nửa đời sau của nữ nhi.

      Tống Gia Ninh cúi đầu nhìn đệ đệ, lỗ tai lại nghe hết lời đàm luận của cha mẹ, trong lòng là tư vị gì, có nỡ xa Đình Phương tỷ tỷ, có biết Hàn gia là hài lòng kết duyên với tỷ tỷ, cũng có chút ê ẩm đắng chát. Nếu như kiếp trước, phụ thân mẫu thân đều tốt, bọn họ khẳng định cũng có thể thủ thỉ thù như vậy thương lượng hôn của nàng, vì nàng chọn lựa trượng phu tốt nhất, nở mày nở mặt tiễn nàng xuất giá, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, trượng phu của nàng cũng dám tùy tùy tiện tiện tặng nàng cho người ngoài. . .


      Đắm chìm trong nỗi cơ khổ nơi nương tựa kiếp trước, cổ tay bỗng nhiên bị kéo nặng, Tống Gia Ninh hoàn hồn, chỉ thấy hai bàn tay mập của Mậu Ca Nhi lại có thể ôm lấy cánh tay bất tri bất giác thả thấp của nàng, dùng sức nhét vào trong miệng . Nhìn đệ đệ tiểu tham ăn há to miệng, Tống Gia Ninh bỗng nhiên quên tất cả vui, cúi đầu cụng cụng cái trán với đệ đệ.


      Kiếp trước khổ ơi là khổ, đời này mẫu thân còn sống, kế phụ đối với nàng cũng rất tốt, còn nhiều thêm đệ đệ ruột, có nhiều người nhà mẹ đẻ quan tâm như vậy, Tống Gia Ninh tin tưởng đời này mình giống như Đình Phương tỷ tỷ, gả cho nam nhân tốt có thể cho nàng cuộc sống an ổn.

      Đến mùng sáu ngày hôm đó, mẫu tử Hàn phu nhân đến Sướng Tâm Viện mừng thọ Thái phu nhân, Tống Gia Ninh và ba nương sớm trốn ở phòng hai bên, Đình Phương ngượng ngùng người trốn rất xa, Tống Gia Ninh và Lan Phương, Vân Phương núp ở sau màn cửa, chờ mong nhìn ra phía ngoài. Tống Gia Ninh người chiếm bên, mẫu tử Hàn Chính Xương sóng vai tới, may mắn Hàn Chính Xương vô cùng cao lớn cao ngạo, khiến ba tỷ muội nhìn rất ràng.


      Nam nhân tính là tuấn lãng lắm, nhưng tuyệt đối là tướng mạo đường đường, Tống Gia Ninh ấn tượng sâu sắc nhất chính là cái mũi thẳng tắp của Hàn Chính Xương, lộ ra đặc biệt nghiêm túc. Bản thân nhìn đủ rồi, Tống Gia Ninh chạy tới kéo tỷ tỷ xấu hổ qua, nàng xốc lên chút màn cửa cho tỷ tỷ nhìn. Phụ thân tổ mẫu chọn nam nhân cho nàng, Đình Phương sao có thể hiếu kỳ, tình trong như mặt ngoài còn e liếc ra ngoài, lần đầu tiên chú ý tới nam nhân rất cao, còn cao hơn ca ca, nhìn lần thứ hai cảm thấy nam nhân hơi đen, có xinh đẹp bằng ca ca, cuối cùng nhịn cười rụt rè lại liếc mắt nhìn, lại cảm thấy còn có thể, lớn lên đoan chính, phẩm hạnh có phụ thân trấn giữ, nàng còn có cái gì lo lắng hay sao?


      Nhìn rồi, Đình Phương đỏ mặt ra, thọ yến ngày đó tiệc tan, Thái phu nhân riêng tư hỏi thăm Đại Tôn Nữ bà thương nhất, Đình Phương đỏ bừng đôi má gật đầu, đồng ý. Thái phu nhân cuối cùng giải quyết xong tâm , vừa đặc biệt thôi, nhìn về Quách Bá Ngôn Lâm thị chuyển đạt hết tâm ý cháu , liền giao hôn cho Lâm thị an bài, bà toàn tâm toàn ý ở cùng cháu .

      Phụ tử Trấn Bắc tướng quân Hàn Đạt cuối tháng hai phải trở về biên cương, đúng lúc hạ tuần có ngày tốt, hôn hai nhà chính thức định xuống dưới, hẹn cuối năm hai người Hàn gia hồi kinh báo cáo công tác thành hôn.


      Đại giải quyết xong, phụ tử Hàn Đạt phóng ngựa rời kinh, chỉ lưu lại Hàn phu nhân tọa trấn Trấn tướng quân phủ, lo liệu sính lễ cùng các loại thủ tục. Cùng ngày, Sở vương phủ phái người đưa thiệp cưới cho Vệ Quốc Công phủ, mời mọi người Quách gia vào ngày mười tám tháng ba, đến Sở vương phủ uống rượu mừng. Quách Bá Ngôn làm việc cẩn thận, thầm hỏi thăm, biết được Sở Vương mời quần thần phổ biến chính là Tuyên Đức Đế gợi ý, lúc này mới yên tâm.


      Sở Vương chính là trưởng tử của Tuyên Đức Đế, đứa con trai đầu tiên thành thân, Tuyên Đức Đế tự nhiên hi vọng làm được vô cùng náo nhiệt, hiển lộ ràng uy nghi Thiên gia.


      Vệ Quốc Công phủ bên này, dự tiệc nam khách chỉ có phụ tử Quách Bá Ngôn, nữ quyến do Thái phu nhân mang theo hai tiểu nha đầu Tống Gia Ninh, Vân Phương, Vương Phủ là nơi quan trọng, quá nhiều người, dễ dàng gây phiền toái.

      Phải Vương Phủ ăn cưới, Tống Gia Ninh đêm hôm trước ngủ sớm, buổi sáng hôm sau ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe đường cái có động tĩnh. Tống Gia Ninh mở to mắt, ngoài cửa sổ còn đen thui, mọi thanh đều yên tĩnh, có tiếng bánh xe chuyển động lộc cộc xa. Tống Gia Ninh ngáp cái, liền hiểu, hẳn là Thọ vương bên cạnh xuất phát, sớm hỗ trợ thân ca ca bên kia.


      Tống Gia Ninh rất buồn ngủ, tiếp tục ngủ, chờ đoàn người bọn họ đến Sở vương phủ, bên ngoài Sở vương phủ ngừng đội xe ngựa dài. Phụ tử Quách Bá Ngôn, Quách Kiêu xuống ngựa trước tiên, Thái phu nhân cũng mang theo hai cháu xuống xe, bà cháu ba đời rời đoạn đường. vào Vương Phủ, nữ quyến trực tiếp hậu viện.


      "Kia chính là Tần vương phi." mặt Thái phu nhân nở nụ cười chậm rãi lên phía trước, bờ môi mấp máy, giọng nhắc nhở hai cháu .

      Tống Gia Ninh phải là con Giang Nam nhà nghèo vừa mới vào Quốc Công Phủ cái gì cũng đều hiểu rồi, sớm từ trong miệng người khác nghe qua những hoàng thân quốc thích chốn kinh thành này.


      Tuyên Đức Đế có hai huynh đệ ruột cùng cha cùng mẹ, huynh trưởng chính là Cao Tổ Hoàng Đế khai quốc đánh bại giang sơn Đại Chu, Cao Tổ ốm chết, Tuyên Đức Đế đăng cơ, phong Tam đệ hơn là Tần vương. Tần vương nay năm ba mươi bốn tuổi, tuy rằng treo chức quan nghe rất uy phong, nhưng ra là Vương Gia thanh nhàn, bình thường ru rú trong nhà, chỉ cùng Sở Vương thúc cháu quan hệ giống bình thường, bởi vì lúc trước Cao Tổ Hoàng Đế, Tuyên Đức Đế hai huynh đệ liên thủ chinh chiến bốn phương, chỉ có Tần vương còn trẻ ở lại quê nhà, Sở Vương cả ngày theo bên cạnh Tam thúc, là tình như phụ tử cũng quá đáng.


      Tần vương phi và Lâm thị tuổi tác tương đương nhau, nhưng Lâm thị xinh đẹp, Tần vương phi so sánh với mỹ nhân kinh thành khác, liền lộ ra có chút tầm thường, người cũng có phong thái kiêu ngạo của Vương Phi, cười chiêu đãi nữ quyến tất cả các phủ, nhìn giống phu nhân Quan Gia bình thường, thấy Thái phu nhân, nàng còn ra ngoài vài bước đón bà.


      "Vương Phi đa lễ." Thái phu nhân được sủng ái mà lo sợ .


      Tần vương phi giọng êm ái: "Ngài là trưởng bối, cần phải vậy." xong nhìn tỷ muội Tống Gia Ninh.


      Hai tỷ muội nhu thuận hành lễ, Tần vương phi lần lượt khen lần.


      Chào hỏi xong, Thái phu nhân phòng khách ngồi, Tống Gia Ninh thành thành ở bên cạnh tổ mẫu, nghe bên ngoài truyền đến tiếng của Đoan Tuệ công chúa, nàng hơi mím môi. Thái phu nhân dường như biết nàng nghĩ cái gì, nhàng vỗ vỗ bàn tay bé của cháu . Bên kia Đoan Tuệ công chúa và Tần vương phi khách sáo xong, lập tức đến tìm bà ngoại, thấy Tống Gia Ninh, sắc mặt Đoan Tuệ công chúa trầm xuống, làm nũng muốn cướp vị trí Tống Gia Ninh.


      Tống Gia Ninh muốn tránh ra, Thái phu nhân chỉ vào bên cạnh chủ tọa : "Đừng đoạt đừng đoạt, giữ lại vị trí cho ngươi nè."

      Ngữ khí thân mật, trong mắt hàm cảnh cáo.


      Đoan Tuệ công chúa dám ở trước mặt bà ngoại láo xược, trừng Tống Gia Ninh, bất đắc dĩ qua.


      Các tân khách vui vẻ cười cười chuyện phiếm, sau khi Thái phu nhân phẩm hết ba tách trà, Tiền viện Vương Phủ bỗng nhiên truyền đến tiếng pháo đùng đùng, Vân Phương, Đoan Tuệ công chúa cơ hồ đồng thời nhảy dựng lên, muốn ra phía trước nhìn người mới vào cửa. Thái phu nhân cười, nghiêng đầu khuyên tiểu tôn nữ: "An An cũng xem , sang năm chính là đại nương, muốn nhìn ta cũng cho con ."


      Mà Vương Gia đón dâu, bình dân bách tính cả đời có thể trải qua mấy lần?


      Tống Gia Ninh vốn là muốn nhìn, nếu như Thái phu nhân cho phép, Tống Gia Ninh liền dẫn theo đại nha hoàn Kim quế của Thái phu nhân, nhảy nhót rời .
      midnight, Lierose DuDu, adamno163 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Đời này Gia Ninh đúng là quá hạnh phúc bù cho kiếp trước. thanks Nàng
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    5. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      gia ninh hiền lành như thế nên được hạnh phúc
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :