1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Chết cười cái tiểu kịch trường tg thêm vào cuối chap.

    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      43


      Tống Gia Ninh vừa ăn xong quả hồng, miệng ướt át, so với đào còn đỏ hơn.


      Ánh mắt Triệu Hằng dừng lại lát mặt nàng, lại nhìn tay nàng, thấy được vỏ quả hồng, trong lòng Triệu Hằng khẽ kinh sợ, chẳng lẽ nàng đói bụng đến mức ngay cả vỏ quả hồng cũng ăn?


      "Vương Gia, người bảo ta tới đây, là có chuyện gì ?" Tống Gia Ninh giọng hỏi, vô cùng lo lắng hầu bao bị vỏ quả hồng thấm ướt lại làm dơ quần áo, nhanh chóng quay về Quốc Công Phủ.


      Triệu Hằng gọi nàng đến thư phòng chỉ vì trấn an, miễn cho nàng bị Đoan Tuệ công chúa dọa vỡ gan, nhưng nha đầu béo lúc này khôi phục trấn định, mắt hạnh sáng trong, biết là công lao của hay là của quả hồng. Suy nghĩ lát, Triệu Hằng đứng dậy, đến trước kệ trang trí góc đông nam, đưa tay lấy hộp sứ trắng tròn dẹp, lại ra hiệu Tống Gia Ninh tới đây.


      "Thưởng cho nàng." Triệu Hằng đưa hộp sứ trắng cho nàng, ánh mắt đẹp và tĩnh mịch: "Chiêu đãi chu đáo, nhận lỗi."


      Tống Gia Ninh cũng đưa tay muốn nhận, nghe vậy lập tức rút tay về, vui vẻ : "Vương Gia quá khách khí, hôm nay người vốn là sai, hơn nữa vừa nãy còn thưởng ta quả hồng, cần." Ý thức được vị Vương Gia này ra rất bình dị gần gũi, Tống Gia Ninh chuyện cũng có khẩn trương câu thúc như vậy nữa.


      Triệu Hằng vẫn nâng cái hộp như cũ, đơn giản nhắc nhở nàng: "Bọn họ hỏi."


      Tống Gia Ninh cũng phải là Phúc công công, ngẩn ngơ trong chốc lát mới phản ứng tới. Đúng vậy a, Thọ vương dẫn nàng đến thư phòng, trở về đường huynh đường tỷ nhất định truy hỏi, nàng cũng thể nàng ở bên cạnh ăn quả hồng a, vậy còn bị các nàng chê cười hồi. Nghĩ thông suốt, Tống Gia Ninh ngại ngùng cười cười, qua bên vừa nhận vừa nghi ngờ quan sát hộp sứ trắng: "Vương Gia, đây là cái gì?"


      "Thuốc màu, mở ra nhìn xem." Triệu Hằng thả tay xuống, Tống Gia Ninh nhìn cái hộp, nhìn nàng.

      Tống Gia Ninh hai đời cũng chưa từng chạm qua vật thanh nhã cỡ này, xoay mở nắp lấy ra, lọt vào trong tầm mắt là mảnh hồng đào chói mắt, màu đỏ óng ánh, tựa như đào màu đỏ chín mọng đầu hạ, xinh đẹp cực kỳ. Tống Gia Ninh phát ra tiếng tán thưởng vui mừng nhàng, ngẩng đầu chống lại đôi mắt bình tĩnh của Triệu Hằng, nàng lập tức đắp kín cái nắp, quỳ gối hành lễ: "Tạ vương gia ban thưởng."


      Nàng thích như vậy, trong lòng Triệu Hằng khẽ động, vừa ra ngoài vừa hỏi nàng: "Thích vẽ ?"


      Tống Gia Ninh thành thành lắc đầu: " , ta vẽ đẹp."


      Triệu Hằng nhíu nhíu mày, hộp thuốc màu này tặng nàng làm ngụy trang, nhưng vật ấy hiếm có, rơi vào tay người có sở trường thích vẽ tranh, đúng là phung phí của trời.


      "Nàng muốn, xử trí như thế nào?" Triệu Hằng thuận miệng hỏi.


      Nếu như Phúc công công ở bên cạnh, nghe được mấy phen đối thoại của chủ tử nhà mình và Tống Gia Ninh, tám phần ghen ghét chút, dù sao Triệu Hằng thấy người ngoài đơn giản mở miệng, trước kia ở Cảnh Bình Cung hôm nay vào ở Thọ vương phủ, chính là căn bản chuyện, ngày cơ hồ đều vượt qua trong trầm mặc, khiến cho hạ nhân Vương Phủ cũng càng ngày càng ít , toàn bộ kinh thành cũng có chỗ nào yên tĩnh hơn Thọ vương phủ.


      Tống Gia Ninh trân trọng cầm thuốc màu Hoàng Thượng tương lai ban thưởng, cần nghĩ ngợi : "Ta đặt ở thư phòng, mỗi ngày chiêm ngưỡng." Mới đâu, nàng phải gìn giữ cho tốt, giữ lại tương lai làm đồ gia truyền.

      Mỗi ngày chiêm ngưỡng. . .


      Triệu Hằng thản nhiên dời ánh mắt, đáy mắt xẹt qua bất đắc dĩ nhàng, nha đầu kia, ràng vẫn là hài tử, lại có thể biết nhìn vật nhớ người, nhưng lại ra trước mặt . Nhưng, lúc nàng chuyện sắc mặt như thường, nghĩ đến vẫn là lời ngây thơ của trẻ con a, cũng hiểu tình nam nữ chân chính.


      Hai khắc sau, Tống Gia Ninh cầm hộp thuốc màu "Ngự tứ" trở về Lâm Vân Đường, trước quay về tiểu viện của mình tháo hầu bao, lại mang hộp thuốc màu gặp mẫu thân. Vân Phương quản được miệng, có chuyện gì đều ồn ào khiến toàn bộ Quốc Công Phủ đều biết, thay vì khiến mẫu thân lo lắng, Tống Gia Ninh tự mình ngoan ngoãn kể lại vui ở Thọ vương phủ, chỉ tóm tắt nàng ở thư phòng ăn quả hồng.


      Lâm thị tự nhiên thích Đoan Tuệ công chúa, cũng may Thọ vương công bằng, để nữ nhi chịu thiệt thòi.


      Xem qua thuốc màu, Lâm thị cả kinh : "lễ này của Vương Gia quá quý trọng."


      Tống Gia Ninh hiểu, lại ngó ngó hồng đào xinh đẹp trong hộp, ngạc nhiên : "Nhiều tiền lắm à?"


      Lâm thị đắp kín cái nắp, cảm khái với nữ nhi: "Đây là vật quý giá đám quan lại quyền quý dùng, bình thường thương nhân có tiền cũng mua được. An An giữ cẩn thận, nhớ kỹ giáo huấn lần này, sau này hễ là Đoan Tuệ công chúa ở đây, con chính là đói lát bụng, cũng đừng nên trêu chọc nàng."


      Tống Gia Ninh bĩu môi, dựa vào vào trong ngực mẫu thân phàn nàn: "Con ăn xong chén cơm liền muốn ăn nữa, là Tam ca Tam tỷ tỷ lỡ miệng." Về phần nhảy mũi này, nàng có thể nín đánh rắm trước mặt người khác, chứ nín được hắt xì a, đến là đến, chút cũng có chuẩn bị.


      "Ừ, nương biết , An An chúng ta càng ngày càng hiểu chuyện rồi." Lâm thị ôm ôm nữ nhi cúi đầu hôn đỉnh đầu tiểu nha đầu chút.

      Mà khi mẹ con các nàng thủ thỉ chuyện, Hoàng Cung, Đoan Tuệ công chúa vừa về đến, trực tiếp vọt tới trước mặt Tuyên Đức Đế cáo trạng, cũng quản Tuyên Đức Đế phê duyệt tấu chương, lách vào trong lòng ông liền khóc: "Phụ hoàng, người quản Tam ca , ta hảo tâm ăn mừng dời đến chỗ ở tốt, vậy mà trước mặt nhiều người mắng ta như vậy, đại ca nhị ca thôi , biểu ca ta biểu tỷ cũng đều nghe thấy được, ta đường đường công chúa mặt mũi cũng mất hết rồi!"


      Tuyên Đức Đế nhíu mày, nắm bả vai nữ nhi kêu nàng ngẩng đầu, thấy đôi mắt nữ nhi khóc đỏ hoe, Tuyên Đức Đế trầm giọng : "Đừng khóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì."


      Đoan Tuệ công chúa liền thêm mắm thêm muối học lại lần: ". . . Gia Ninh biểu tỷ nhảy mũi, chúng ta cũng nghe được, nhị ca tam biểu ca cũng cười, ta chỉ là theo trêu ghẹo hai câu, Tam ca liền mắng ta lắm miệng. . . Phụ hoàng, Tam ca trừng mắt dữ tợn lắm, trong lòng của căn bản có ta muội muội này. . ."


      Tuyên Đức Đế nghiêm túc nghe xong, có để ở trong lòng, bọn khoa tay múa chân, đáng để ông hao tâm tổn trí, qua loa hồi rồi đuổi nữ nhi rời , ông tiếp tục xử lý chính .


      ~


      Khi Quách Kiêu, Thái phu nhân từ An quốc tự trở về, Tống Gia Ninh vẫn còn ngủ trưa, Quách Kiêu đưa Thái phu nhân đến Sướng Tâm Viện, sau khi ra với Quách Phù: "Bảo Tam đệ Di Hòa Hiên tìm ta."


      Quách Phù gật đầu.


      Quách Kiêu nhanh trở về Di Hoà viên, đổi bộ quần áo ra, Quách Thứ đến, ở trong phòng uống trà.


      Quách Kiêu ngồi đối diện , hỏi thăm tình hình hôm nay Thọ vương phủ ăn tiệc.


      Quách Thứ biết huynh trưởng lo lắng nhất cái gì, cười : "Đại ca yên tâm, ta hôm nay nhìn chằm chằm vào Tứ điện hạ, khi dùng tiệc chuyện với Tam muội muội, Tứ muội muội."


      Quách Kiêu nhìn cái.


      Quách Thứ cả người lạnh lẽo, giống như bản thân làm sai chuyện gì, hiểu lầm đại ca biết được chuyện tốt Đoan Tuệ công chúa làm, Quách Thứ bất đắc dĩ : "Biểu muội nóng nảy đại ca cũng phải ràng lắm, nàng ngay cả Thọ vương gia cũng dám đắc tội, ta đâu quản được nàng."


      Quách Kiêu sắc mặt trầm xuống: "Đầu đuôi gốc ngọn nói ."


      Quách Thứ dựa vào thành ghế, nghĩ đến đâu đến đó.


      "Tam điện hạ mang Gia Ninh thư phòng làm cái gì?" Quách Kiêu lạnh giọng hỏi, " bao lâu."


      Quách Thứ ngẩng đầu ngẫm lại, quá chắc chắn : " phút đồng hồ? Tam điện hạ rất khách khí, biểu muội khi dễ Tứ muội muội, tự cho là chiêu đãi chu đáo, đưa cho Tứ muội muội hộp thuốc màu."

      phút đồng hồ? Quách Kiêu đáy mắt càng lạnh hơn, đơn thuần tặng thuốc màu, dặn dò người hầu hạ bên cạnh chuyến là được, hà tất tự mình dẫn người tới? Thọ vương thuở miệng tật làm người quái gở, ngoại trừ Sở Vương, ai hiểu rõ tính tình Thọ vương. Nhìn mấy lần đối với kế muội vài phần kính trọng, chẳng lẽ ở thư phòng làm chuyện gì với kế muội?


      Quách Kiêu lớn như vậy gần nữ sắc, nhưng nghe qua chút chuyện, có nam tử có sở thích khác hẳn với người thường, liền thích nuôi dưỡng ít tiểu nha đầu dáng vẻ chưa nẩy nở, thậm chí cả thiếu niên choai choai.


      "Đại ca, huynh phải lo lắng Tam điện hạ đối với Tứ muội muội có loại tâm tư này sao ?" Quách Thứ rốt cuộc chậc chậc ra đúng, lập tức tự tin cười: "Vậy huynh là suy nghĩ nhiều rồi, Tứ muội muội hái quả hồng lớn đều cho, làm sao có thể thích Tứ muội muội."


      Quách Kiêu nhíu mi, vừa rồi đường đệ cũng tới chuyện quả hồng, lập tức truy hỏi.


      Hôm sau, Tống Gia Ninh dẫn Song nhi qua chỗ Thái phu nhân học, đường xa xa nhìn thấy thiếu niên lang mặc trường bào màu đậm đứng ở đường đá phía trước, thân hình cao ngất bên mặt lạnh lùng, đúng là Quách Kiêu. Tống Gia Ninh mỗi lần mình gặp được trong lòng đều kinh sợ, rồi lại có lý do trốn, giả bộ tự nhiên tới, đến gần, cung kính kêu tiếng: "Đại ca."

      Thường ngày hai người đối mặt, nàng câu đại ca Quách Kiêu trả lại "ừ", chào hỏi liền xem như xong, khách khí xa cách. Tống Gia Ninh lúc ban đầu còn có thể dừng bước lại, về sau phát Quách Kiêu đều là trực tiếp lướt qua nhau, Tống Gia Ninh dần dần cũng ngừng, liền như hiên tại, khách sáo xong nàng liền tiếp tục lên phía trước.


      "Đợi chút, ta có lời hỏi muội." Quách Kiêu gọi nàng.


      Tống Gia Ninh sững sờ, kinh ngạc nhìn , dừng lại bước chân.


      Ánh mắt Quách Kiêu lướt qua nàng, rơi vào người Song nhi bồi Tống Gia Ninh đọc sách, Song nhi hiểu, chủ động ra khoảng cách, chờ ở bên cạnh, nhưng hai người là huynh muội, ngăn lại Tứ nương vẫn là Thế tử gia ổn trọng nhất, Song nhi cũng có nghi kỵ cái gì.


      "Hôm qua Tam điện hạ dẫn muội thư phòng, làm cái gì?" Nhìn chằm chằm vào Tống Gia Ninh, Quách Kiêu thẳng vào vấn đề hỏi, ánh mắt sắc bén, giống như thẩm vấn.


      Tống Gia Ninh vốn nhìn ngực , nghe vậy kỳ lạ ngẩng đầu, chống lại khuôn mặt trầm của Quách Kiêu, luồng khí lạnh lập tức dọc theo lòng bàn chân Tống Gia Ninh bò lên xương sống lưng, cả người rét run. Người này rốt cuộc có ý gì? Chẳng những cố ý hỏi thăm nàng chuyện ở Thọ vương phủ, bây giờ lại tra xét nàng?

      Sợ nàng thừa cơ câu dẫn Thọ vương, tựa như kiếp trước, ràng là đoạt nàng, nhưng cứ nghĩ ngược lại, trách đôi mắt của nàng câu dẫn người? Có lẽ ở trong lòng Quách Kiêu, nàng câu dẫn a, cùng với thẩm (vợ của chú) của Tống gia nhị phòng giống nhau, bởi vì nàng lớn lên xinh đẹp liền chắc chắc nàng tâm thuật bất chánh, cho nên kiếp trước oan uổng nàng, đời này lại oan uổng nàng muốn câu dẫn Thọ vương.


      Đối với nữ tử mà , có tội danh nào sỉ nhục bằng dụ dỗ người đứng đắn.


      Tống Gia Ninh rất phẫn nộ, nhưng nàng có phát tác, rủ mắt : "Điện hạ thưởng cho muội hộp thuốc màu."


      "Chỉ như thế?" Quách Kiêu ý vị thâm trường hỏi, mang theo vài phần châm chọc.


      Tống Gia Ninh tức giận nở nụ cười, nhìn thẳng : "Đại ca vì sao hỏi như vậy?"


      Nàng ngửa đầu, lần đầu tiên tránh né chút nào đối mặt với người này. Kiếp trước nàng cái gì cũng có, mẫu thân, danh dự cũng có, liền giống như con chim hoàng yến bị Quách Kiêu bắt lấy, trốn thoát, lại phải dựa vào cung cấp ăn cung cấp mặc. tại giống nhau, nàng có mẫu thân, Vệ Quốc Công cho thân phận Thế tử cũng là kế phụ của nàng, nàng mặc dù tôn quý bằng , nhưng hai người là huynh muội danh nghĩa, là ngang hàng, Quách Kiêu có tư cách đối với nàng như vậy.


      Cuối cùng trừng mắt nhìn , Tống Gia Ninh xoay người rời .


      Quách Kiêu giật mình tại chỗ, tâm tình phức tạp nhìn kế muội nhanh chóng xa, trong đầu là đôi mắt hạnh trắng đen ràng của nàng. Nàng vẫn luôn sợ , Quách Kiêu cũng xa lạ gì, nhưng, ngay vừa nãy, ràng thấy ở trong mắt nàng chút. . . Hận.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Công nhận là hoàng tương lai có trình tự cao hơi bị đỉnh. Thế mới thực tế rất ngây thơ, tâm tư thân trầm chính chứ ái non lắm.
      Vũ Hương Hải ViHoa Bỉ Ngạn thích bài này.

    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      44


      Tống Gia Ninh suốt nửa tháng cũng câu nào với Quách Kiêu, đề cập tới kiếp trước, kế huynh chất vấn phẩm hạnh của nàng, nàng còn xã giao có lệ với chi nữa? Từ khi nàng vào phủ, Quách Kiêu cho nàng sắc mặt tốt, luôn lạnh lùng, mỗi lần nàng xui xẻo, khóe miệng nổi bóng hoặc là cái mũi bị đụng phải, còn có thể bỏ đá xuống giếng mắng nàng đáng đời.


      Ngay trước mặt mũi mấy huynh muội Đình Phương, Tống Gia Ninh có biểu ra ngoài, dù sao cũng có hoàn toàn làm ra mặt, Quách Kiêu cũng chủ động chuyện với nàng, sau đó bí mật mình gặp phải, Tống Gia Ninh coi như nhìn thấy , trực tiếp tránh ra. Ngay từ đầu làm như vậy, Tống Gia Ninh hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tâm hư, thấy Quách Kiêu có bất kỳ biểu nào, lá gan Tống Gia Ninh mới lớn lên.


      Hai mươi ba tháng chạp, năm cũ ngày hôm đó, kinh thành lưu loát rơi trận tuyết lớn, bọn hạ nhân quét con đường ra hai bên, tuyết cao gần 3 tấc. Tam phòng mọi người vào buổi trưa dùng cơm ở chỗ Thái phu nhân, sau khi tiệc tan Thái phu nhân quan tâm : "Tuyết này đoán chừng rơi tới ngày mai rồi, ban đêm các ngươi dùng ở trong viện mình , cần tới."


      Người của tam phòng cười đồng ý.


      Đình Phương có chuyện muốn với muội muội, gọi Tống Gia Ninh đợi tí nữa hãy , Lâm thị và Quách Bá Ngôn liền về trước, Quách Kiêu chẳng biết làm sao lưu lại. Đình Phương nhìn ca ca, cười kéo Tống Gia Ninh đến Ngọc Xuân Cư của nàng, hai tỷ muội ngồi lên noãn tháp phía đông : "An An, ngày mai sinh nhật ca ca, muội chuẩn bị tặng lễ vật gì?"

      Tống Gia Ninh há miệng, Đình Phương nhắc nhở, nàng lập tức nhớ ra rồi. Sinh nhật của Quách Kiêu là sau năm cũ ngày, đặc biệt dễ nhớ, kiếp trước mỗi lần tới tháng chạp, Lý ma ma Quách Kiêu an bài chiếu cố nàng nhắc nhở nàng sớm chuẩn bị lễ sinh nhật cho Quách Kiêu, Tống Gia Ninh chuẩn bị bảy năm, năm trước cũng theo đám huynh muội Quách gia đưa, lần này nếu phải cương lên với Quách Kiêu, Tống Gia Ninh chưa chắc quên.


      "Muội quên? Ta phải nhắc nhở muội rồi sao?" Đình Phương dở khóc dở cười .


      Tống Gia Ninh giả bộ xấu hổ cúi đầu.


      Đình Phương trách muội muội, nhiệt tình giúp đỡ muội muội nghĩ kế: " tại tự tay thêu cái gì cũng kịp, trước kia ta thêu cái hà bao đánh cái túi lưới đựng ngọc bội, ca ca nhận ra đường may của ta, túi lưới đựng ngọc bội muội cầm , là muội tặng."


      Tống Gia Ninh cảm thấy được tốt, túi lưới đựng ngọc bội là đồ vật thiếp thân, nếu như nàng nhớ kiếp trước, dùng thân phận kế muội tặng Quách Kiêu, cũng có chỗ nào ổn, nhưng Tống Gia Ninh nhớ những cả ngày lẫn đêm kia, nàng tặng được, mượn cớ cự tuyệt : "Tỷ tỷ đánh là tỷ tỷ đánh, tặng lễ quý ở tâm ý, muội trở về tìm xem, cho dù kém chút, đại ca có lẽ cũng để trong lòng."


      Là đạo lý này, Đình Phương cười gật gật đầu, giúp muội muội khoác áo khoác, đưa muội muội ra ngoài.

      Hai tỷ muội trước sau bước ra nhà chính, trước mặt liền thấy Quách Kiêu khoác áo choàng màu đen từ góc hành lang quay xoay qua, Tống Gia Ninh hơi mím môi, trong lòng bỗng nhiên toát ra ý niệm tốt trong đầu. Quả nhiên, cách rất gần, Quách Kiêu nhìn nàng : "Tổ mẫu ngủ lại rồi, để ta đưa muội thẳng về, cần chào từ biệt."


      "Cũng tốt, vậy các ngươi đường chậm chút." Đình Phương cười với muội muội, thoáng nhìn huynh trưởng cầm cái dù trong tay, thuận miệng dặn dò: "Ca ca cầm thay An An nhé."


      Tống Gia Ninh trước khi dùng cơm là theo cha mẹ tới, cũng có mang nha hoàn của mình.


      Quách Kiêu nhàn nhạt ừ tiếng, bảo muội muội về trước, xoay người lại rời .


      Tống Gia Ninh theo phía sau , Quách Kiêu xuống hành lang trước, bung dù đứng ở dưới bậc thang, hiển nhiên là đợi nàng. Tống Gia Ninh khẽ nghiêng đầu, thấy Đình Phương tỷ tỷ còn nhìn bọn họ bên này, được đến bên cạnh , rời có chút xa, sau đó cũng cảm giác được Quách Kiêu dời qua phía bên nàng, cánh tay giơ lên cao, cái dù ngăn tất cả bông tuyết.


      ra ngoài, nàng bước chân , bước chân cũng lớn, chỉ nhìn bóng lưng cách đơn thuần, huynh muội hai người dường như vô cùng thân cận.


      Sau khi rời khỏi Sướng Tâm Viện, Tống Gia Ninh nhấc mũ trùm đầu áo choàng phía sau lên che đầu, đối mặt đất giọng : "Ta trước."


      Thân thể nghiêng về phía trước, cũng chạy ra từng bước, cánh tay trái đột nhiên bị người nắm lấy, nắm quá đột ngột, khí lực còn lớn như vậy, Tống Gia Ninh chạy được lại đứng vững cả người nghiêng cái, bay thẳng vào trong lòng ngực của . Quách Kiêu tay nâng dù, tay vịn chặt bả vai nàng, đợi nàng đứng vững mới đổi thành nắm chặt cánh tay nàng, đoạt mở miệng trước Tống Gia Ninh : "Có phải đời này, muội cũng có ý định chuyện với ta hay ?"


      Tống Gia Ninh ngờ tới hỏi như vậy, nhất thời quên cả giãy giụa.


      Biết nàng chạy, Quách Kiêu buông cánh tay nàng ra, giọng hòa hoãn vài phần: "Cùng nhau trở về."


      Tống Gia Ninh mím môi, quét mắt ngọc bội khẽ động bên hông nam nhân, chấp nhận.


      Hôm nay có gió, chỉ có bông tuyết lông ngỗng lớn tuôn rơi đáp xuống, chỉ có tiếng bước chân nặng đồng nhất của hai người. Tống Gia Ninh mắt nhìn phía trước, thầm suy đoán Quách Kiêu có phải muốn nữa hay , Quách Kiêu rủ mắt, nhìn đôi má trắng hồng của nàng sau vành nón, trời càng lạnh, càng lộ ra làn da mịn màng của nàng, bờ hơi bĩu bĩu.


      Mắt thấy sắp lớn hơn tuổi rồi, nóng nảy cũng càng lúc càng lớn, đổi thành lúc vừa mới vào phủ, nàng dám cho sắc mặt nhìn sao?

      Nhưng có dũng khí tức giận vừa vặn cũng lên nàng thực bị ủy khuất, Quách Kiêu cẩn thận nhớ tới lời ngày đó, nếu như bảo nàng hiểu lầm chính là phòng ngừa nàng có ý định tiếp cận Thọ vương, phẩm hạnh nha đầu béo này bị người nghi ngờ, quả có lý do tức giận, hận . Quách Kiêu muốn vô duyên vô cớ bị kế muội hận.


      "Ngày ấy ở thư phòng, Tam điện hạ ngoại trừ tặng muội thuốc màu, có khi dễ muội hay ?" Quách Kiêu vừa vừa thấp giọng hỏi.


      Tống Gia Ninh vô thức nhíu mày: " vì sao phải khi dễ muội ?"


      Quách Kiêu chỉ : " có khi dễ là được, tính tình tình bất định, vừa bởi vì muội bị Đoan Tuệ nhục nhã, ta lo lắng muội bị liên lụy."

      Tống Gia Ninh kinh ngạc dừng bước lại, khó có thể tin nhìn , dưới mũ trùm đầu lông hồ cáo trắng như tuyết làm tôn lên mắt hạnh thanh tịnh, lộ ra càng thêm ra đen nhuận sáng sủa. Quách Kiêu để lại dấu vết đánh giá hết gương mặt tinh xảo này, dùng giọng điệu huynh trưởng nhắc nhở: "Muội tuổi tuy , nhưng là nương có dung mạo xuất chúng nhất trong Quách gia chúng ta, ta thân là huynh trưởng, thể cân nhắc chu toàn. Ngày ấy đổi thành nam tử khác họ khác, ta cũng hỏi đến."


      Tống Gia Ninh trong lòng rung mạnh, ra Quách Kiêu thẩm vấn nàng, cũng phải hoài nghi nàng quyến r, mà là lo lắng Thọ vương ra vẻ đạo mạo? như thế này, vậy, Quách Kiêu nhưng ra là ý tốt. Nghĩ như vậy, Tống Gia Ninh tức giận nữa, bỗng nhiên nhớ lại mấy thứ tốt Quách Kiêu đối với nàng có thể đếm được đầu ngón tay, người này, từng ở lúc Đoan Tuệ công chúa khi dễ nàng, bảo vệ qua nàng.


      "Vì sao tức giận?" Hiểu lầm làm sáng tỏ rồi, Quách Kiêu trái lại hỏi.


      Tống Gia Ninh mặt đỏ lên, dù thế nào cũng thể cho biết, quẫn bách quay đầu sang bên.


      Nàng muốn trả lời, Quách Kiêu cũng có hỏi tới, đưa Tống Gia Ninh đưa về thẳng Lâm Vân Đường, trước khi sắp vào cửa, Quách Kiêu bỗng nhiên ngăn trước mặt Tống Gia Ninh, nhìn ánh mắt của nàng hỏi: "có nhớ ngày mai, là ngày mấy ?"


      Tống Gia Ninh gật đầu, trong lòng là lạ, hai đời trong trí nhớ, đây là Quách Kiêu lần đầu tiên chủ động đòi hỏi quà tặng với nàng.


      Trở về viện của mình, Tống Gia Ninh ôm lò sưởi tay ngồi ở giường, yên lặng phát sầu. Nếu như hòa hảo rồi, lễ sinh nhật nàng tặng Quách Kiêu thể quá qua loa? Nhưng, tặng cái gì mới được đây?


      Ngày mùa đông trời lạnh, Tống Gia Ninh gần đây cũng có đụng tới châm tuyến, gọi Lục nhi mở hòm xiểng ra, bên trong gần như đều là vật gia dụng thích của nương. Tống Gia Ninh xoay người mở ra, lục ra hộp hương bách mộc, cẩn thận mở ra, bên trong là hộp thuốc màu hồng đào Thọ vương tặng nàng này. Tống Gia Ninh linh cơ nhất động, lần nữa giấu kỹ đồ gia truyền tương lai, sau khi nghỉ quá trưa, qua chỗ mẫu thân lấy thuốc màu.


      Lâm thị là tài nữ, thư phòng tự nhiên chuẩn bị những vật này, cười hỏi thăm nữ nhi sao bỗng nhiên muốn học vẽ. Tống Gia Ninh giữ vững thần bí, cầm mấy hộp thuốc màu rời , cả buổi chiều đều ở trong phòng, chỗ nào cũng .

      Hôm sau tuyết ngừng rồi, hai huynh đệ Quách Phù Quách Thứ tinh thần tốt, sáng sớm dạo khắp nơi trong Quốc Công Phủ, chạy tới thương lượng với bốn muội muội: "Hậu hoa viên mai vàng nở, tuyết đọng rất xinh đẹp, ta cho người chỉnh đốn đình bên kia, huynh muội chúng ta vào trong đình nấu tuyết pha trà, chúc mừng sinh nhật đại ca, như thế nào?"


      Vân Phương là người thứ nhất đồng ý: "Được!"


      Tống Gia Ninh và Đình Phương, Lan Phương cũng đều đồng ý, sáu huynh muội trước hết liền mang theo quà tặng của từng người đình nghỉ mát, đến đông đủ mới phái gã sai vặt mời Quách Kiêu.


      Sau khi Quách Kiêu biết được, áo choàng cũng mặc, trực tiếp hậu hoa viên. Thiếu niên lang cao gầy cao ngất, mặc bộ cẩm bào màu đen, giữa hai bên tuyết trắng xoá từ từ tới, khuôn mặt như ngọc lạnh lùng tuấn lãng. Tống Gia Ninh ôm lò sưởi tay ngồi ở bên cạnh Đình Phương, nhìn Quách Kiêu càng chạy càng gần như vậy, hồi tưởng lại cuộc đối thoại hôm qua với Quách Kiêu, lại cảm thấy, nếu như Quách Kiêu nguyện ý làm ca ca tốt, nàng, cũng cố gắng thử làm huynh muội chân chính với .


      "Đại ca, đây là Chủy thủ ta dùng nhiều tiền mua, chém sắt như chém bùn, tặng huynh." Quách Phù tự hào đưa ra quà tặng trước tiên.


      Quách Kiêu nhận Chủy thủ, rút ra. Rút ra vừa nhìn, lưỡi đao lợi hại hàn quang lạnh thấu xương, quả nhiên là thanh đao tốt.


      Quách Thứ tặng chính là quyển "Binh thư" nghe thất truyền, sách giao vào tay đường huynh xong, cố ý ngăn cản cho bọn muội muội bên cạnh nhìn. Quách Kiêu hồ nghi nhìn chú , tiện tay mở ra trang, nhìn thấy bên trong đôi nam nữ ôm nhau, Quách Kiêu vẻ mặt lộ bất kì khác thường gì, khép sách lại cất vào, vỗ vỗ bả vai đường đệ : "Ngày mai đến thư phòng ta."


      Quách Thứ lập tức cười nổi.


      Đến phiên bốn muội muội, Đình Phương tặng chính là hầu bao tự tay thêu, Lan Phương là sợi thắt lưng, Vân Phương tặng chính là đôi đệm giày dầy. Tống Gia Ninh tặng cuối cùng, đưa cuốn họa trục cho Quách Kiêu, cười yếu ớt : "Chúc đại ca công phu càng ngày càng tốt, tương lai trở thành quan, đường lên thẳng mây xanh."

      Quách Kiêu ngó ngó nàng, trước mặt mọi người mở họa trục ra, lộ ra bức họa hoa mai, hiển nhiên là dựa theo bức họa danh gia vẽ mai, thân cành giống thân cành, Ngạo Tuyết Hồng Mai cũng nhìn ra bất kì khí khái gì, đóa đóa chồng chất cùng chỗ, chỉ có thể nhìn ra mượt mà của người vẽ tranh. Vân Phương cười ha ha, Quách Thứ nhàng thở ra: "Tốt rồi, quà tặng của ta cuối cùng phải kế cuối là được rồi."


      Tống Gia Ninh bị bọn họ chê cười quen, để bụng.


      "Lần sau luyện cho giỏi." Quách Kiêu vừa cuốn bức họa kế muội tự tay vẽ tặng , vừa uy nghiêm .


      Tống Gia Ninh qua loa dạ tiếng, nếu như đều là ca ca rồi, vẫn còn tính đẹp xấu cái gì ?


      Đưa xong quà tặng, bốn vị nương ra đình nghỉ mát thưởng mai, thưởng thức được hồi, sau lưng bỗng nhiên truyền đến hai tiếng gió sưu sưu. Tống Gia Ninh phản ứng chậm bước, cái ót bị cầu tuyết đập trúng, tuyết vỡ rớt xuống cái gáy, nước đá lạnh làm nàng phải hấp khí. Vân Phương cũng bị đập, giậm chân qua lập tức gom tuyết cầu phản kích, Tống Gia Ninh sợ lạnh, nắm chặt cánh tay Đình Phương trốn bốn phía.


      Đôi song sinh cười khiêu khích, chúng tiểu nương thanh thúy oán trách, lướt qua đầu tường, ràng truyền đến Thọ vương phủ bên cạnh.


      Triệu Hằng cũng ra thưởng cảnh tuyết, chậm rãi ngừng đường, nghiêng đầu lắng nghe.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Đó. bắt đầu tiết mục nghe tiếng đoán người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :