1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc sắc sinh hương - Tiếu Giai Nhân - Chương 140

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      @Hằng Lê
      chị, phần mục lục bị lỗi rồi chị ơi.
      Vũ Hương Hải ViHoanHoan thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tứ hoàng tử hỏi : Huynh trồng cây ăn trái để làm gì?
      Triệu Hằng: Cho vợ tương lai ta hái ăn chứ làm gì..
      Thanks Nàng
      Vũ Hương Hải ViHoanHoan thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      41


      Tống Gia Ninh hắt xì xong, thoải mái nên lời, nhưng đợi nàng ngẩng đầu, ánh mắt xéo qua bỗng nhiên phát sau lưng có vạt áo màu xanh nhạt, Tống Gia Ninh chấn động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thọ vương gia Hoàng Thượng tương lai vậy mà đứng ở đằng kia, cách nàng chỉ cánh tay!


      Cả người Tống Gia Ninh đều bối rối, cuống cuồng ôm gậy dài lui sang bên cạnh hai bước, đỏ mặt ngập ngừng : "Vương Gia, người, người làm sao lại tới đây?" Lại có thể ngay trước mặt Hoàng Thượng tương lai nhảy mũi, Tống Gia Ninh cảm thấy là mất mặt, đầu cũng nâng dậy nổi, khuôn mặt đỏ bừng, so với quả hồng cây còn làm cho người ta thèm thuồng.


      Triệu Hằng cũng nhìn nhiều, bởi vì Tống Gia Ninh hắt xì hề báo hiệu trước, ánh mắt của những người khác đều bị hấp dẫn tới đây, Triệu Hằng cần nghiêng đầu cũng biết, huynh trưởng, Tứ hoàng tử, Đoan Tuệ công chúa và huynh muội Quách Thứ, khẳng định đều nhìn , cũng nghĩ đến vấn đề giống nhau.


      Vì sao tới đây? Triệu Hằng mắt nhìn cái giỏ mặt đất, muốn nàng ngã, nhưng lý do này, tuyệt thích hợp ra.


      mặt đất có lý do gì, Triệu Hằng ngửa đầu. Cây hồng cao cao, lá cây đều bị gió lạnh thổi xuống, quả hồng vàng óng đặc biệt ràng, ngay ngay phía đỉnh đầu Tống Gia Ninh, có khe hở cành khô tương đối lớn, chỉ có nhánh cây nghiêng đưa qua, đầu cành trĩu xuống quả hồng lớn nặng trịch, vừa lúc quả Tống Gia Ninh chọn trúng chính là quả đó.


      Triệu Hằng chỉa chỉa phía , ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Gia Ninh: " được."


      Tống Gia Ninh cúi thấp đầu, nghe vậy mờ mịt nâng lên, thoáng nhìn dấu tay của Triệu Hằng, nàng tiếp tục ngửa đầu, lại hoang mang nhìn Triệu Hằng, cái gì được?


      Triệu Hằng đành phải thêm nữa ba chữ: "Của bổn vương."


      Tống Gia Ninh lại ngó ngó quả hồng chúa vô cùng phát triển kia, rốt cuộc hiểu, vì vậy mặt càng đỏ hơn, cúi đầu : "Vương Gia thứ tội, ta biết đây là của ngài. . ." Ai có thể nghĩ tới Vương Gia còn chiếm quả hồng chứ, là người kỳ quái, chẳng lẽ sớm nhìn trúng quả hồng lớn này rồi, luôn đợi nó chín hoàn toàn?


      " ngại." lý do cho nàng cũng cho tất cả mọi người, Triệu Hằng quay về chỗ.

      Tứ hoàng tử, Đoan Tuệ công chúa và huynh muội Quách Thứ cũng có hoài nghi, trong mắt bọn , tính tình Thọ vương là cổ quái nhất, có sở thích quái dị gì cũng là bình thường. Phúc công công cả ngày hầu hạ ở trước mặt Thọ vương, biết chủ tử thích loại thức ăn ngọt ngấy như quả hồng này, tự nhiên có thể phỏng đoán ra, Vương Gia của xạo, như vậy, chủ tử vì sao phải dối?


      Phúc công công vụng trộm dò xét Tứ nương Quốc Công Phủ đứng dưới tàng cây bên cạnh, nương mười mười hai tuổi, đỉnh đầu chải song nha kế, cài hoa lụa mẫu đơn hồng nhạt, phía dưới khuôn mặt nhắn hồng hào, mắt hạnh đen láy, chân mày kiều, tuổi còn liền có thể nhìn thấy mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành ngày sau.


      Lại nghĩ đến chủ tử từng cùng vị Tứ nương này liên thủ đoán đố đèn, Phúc công công rốt cuộc hiểu , ra những cây ăn quả này, trồng cũng là vì Tứ nương!"Yên tỏa trì đường liễu, tôm chiên ở Hàng Châu", Tứ nương tròn tròn mập mập thích ăn như mạng của Vệ Quốc Công phủ, nay ở kinh thành người nào biết? Đương nhiên, Tứ nương tròn tròn mập mập hoàn toàn tung tin vịt, so với khuê tú khác chỉ hơi béo chút mà thôi.


      Nếu như đoán được tâm của chủ tử, Phúc công công vội vàng sáp đến đến cạnh chủ tử, cười phối hợp : "Vương Gia, quả hồng này có lẽ chín, nếu xin mời Tứ nương giúp ngài hái xuống?"


      Triệu Hằng nhìn , rồi nhìn nhìn Tống Gia Ninh ngượng ngùng giống như dám hái quả hồng nữa, gật gật đầu.


      Phúc công công liền đến bên cạnh Tống Gia Ninh, mặt mũi tràn đầy tươi cười: "Tứ nương, vậy làm phiền ngài."


      Tống Gia Ninh ước gì chỉ tìm được cơ hội lập công chuộc tội, liên tục gật đầu, giơ gậy dài lên tiếp tục nhắm ngay quả hồng, Quách công công lui ra phía sau, thuận tiện cầm cái giỏ vướng bận kia.


      Tống Gia Ninh vững vàng hái được quả hồng lớn kia, hạ thấp gậy dài lấy ra quả hồng nặng trịch hoàn hảo tổn hao gì sờ tới sờ lui liền thấy thèm, nàng nhìn mấy lần mới xoay người lại, muốn giao quả hồng cho Phúc công công, thấy Phúc công công đứng sau lưng Triệu Hằng. Tống Gia Ninh có biện pháp, kiên trì đến trước mặt Triệu Hằng, rủ mắt, hai tay nâng quả hồng lên dâng tặng: "Vương Gia mời dùng."


      Bàn tay nàng bé trắng tinh, cơ hồ đều bị quả hồng che hết.


      Triệu Hằng nhúc nhích, ra hiệu Phúc công công nhận lấy.


      Quả hồng rời tay, việc phải làm làm xong, Tống Gia Ninh vụng trộm ngó ngó những người khác bận rộn hái quả hồng, tay nàng ngứa ngáy, đối với vạt áo màu xanh nhạt của nam nhân, lấy hết dũng khí hỏi: "Vương Gia, ta có thể hái quả khác ?" giọng ngọt ngào, nhàng dịu ngọt, tựa như cây hái quả hồng vừa mới trong tay nàng, bọc lấy trái tim người nghe, chưa hái quả tự rơi vào.


      "có thể." Triệu Hằng nhàn nhạt , lời còn chưa dứt, chỉ thấy khóe môi nàng nhếch lên, rất là vui vẻ.

      Triệu Hằng khỏi nhìn thêm, Tống Gia Ninh cũng xoay người hái quả hồng, ánh mắt của vẫn chưa thu hồi lại. Nàng còn , Triệu Hằng sinh ra tâm tư khác, nhưng bỗng nhiên xuất nha đầu béo thích , nha đầu đơn thuần ngu đần tham ăn, cuộc sống Triệu Hằng bình thản như nước, dường như nhiều hơn hương vị khác.


      Nàng nhìn lên , trong mắt nồng đậm kính sợ hoặc kính nể, rất để cho hưởng thụ.


      "Lúc nào thích ăn quả hồng rồi hả ?" bờ vai bỗng nhiên nặng lên, Triệu Hằng lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, ghé mắt với huynh trưởng: " ăn, vẽ tranh."


      Sở Vương sững sờ. Vừa nãy đệ đệ chuyện với Phúc công công, tin lắm, cũng có hoài nghi cái gì, chỉ tới hỏi chút đệ đệ khi nào sửa lại khẩu vị mà thôi, nhưng ngờ tới đệ đệ muốn vẽ quả hồng. Đệ đệ am hiểu thi họa, Sở Vương sớm biết, nhưng. . . Cầm lên quả hồng lớn trong tay Phúc công côn , Sở Vương trái xem phải xem, cũng nhìn ra quả hồng này có gì để vẽ.


      Phúc công công kịp thời thay chủ tử giải vây: "Điện hạ, Vương Gia chúng ta gần đây liền thích họa dô ăn, hôm kia còn vẽ chén trà."


      Đây là lời .


      Sở Vương giõi võ, theo ý , đọc kinh, sử, tử, tập còn có chút dùng, luyện chữ vẽ tranh chỉ là mê muội mất cả ý chí. Nghe Phúc công công đệ đệ rảnh rỗi có việc gì họa chén trà, Sở Vương nhíu mày, đuổi Phúc công công xa chút, thấp giọng khuyên đệ đệ: "Tam đệ, phụ hoàng giao việc cho ngươi, là bởi vì ngươi thích chuyện, chỉ cần ngươi. . ."


      Cà lăm chút như thế nào? v giỏi điểm chính mới là quan trọng hơn.


      Sở Vương cổ vũnhìn đệ đệ.


      Triệu Hằng xoay người lại, trực tiếp rời , bên mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.


      Sở Vương trùng trùng điệp điệp thở dài, đệ đệ trôi qua khổ, cũng mất hứng chơi, đến dưới tàng cây rống Tứ hoàng tử: "Xuống!"


      Tiếng vang dội, mang theo vài phần tức giận, vừa mới hái được hai quả hồng trái tim Tống Gia Ninh xiết chặt, giơ gậy dài nhìn về phía bên kia, thấy Sở Vương dẫn Tứ hoàng tử rời , Đoan Tuệ công chúa phối hợp hái quả hồng chơi, Vân Phương tỷ tỷ cũng có thu tay lại, Tống Gia Ninh yên tâm, tiếp tục chọn quả hồng, cuối cùng hái được rổ đầy.

      Ba vị nương giơ rổ lên xem, đều là đầy ấp.


      Vân Phương có chút lo lắng: "Chúng ta hái nhiều như vậy, Vương Gia có mất hứng hay ?"


      Đoan Tuệ công chúa cười nhạo: "Tam ca trồng cây hồng cũng phải là cho mình ăn." Nàng xem thường Tam ca, cũng khinh thường đến mức này.


      Vân Phương xấu hổ cười cười.


      Quách Thứ cùng ba muội muội trở về Tùng Hạc đường, Duệ Vương đến, bốn vị hoàng tử phân ra ngồi trong phòng khách uống trà. Đoan Tuệ công chúa chạy vào trước nhất, đặt cái giỏ lên bàn vuông gỗ tử đàn chính giữa Duệ Vương và Tứ hoàng tử, khoe khoang : "Đều là tự ta hái đó, trở về lấy hiếu kính phụ hoàng."


      Bọn Sở Vương cười, chỉ có Triệu Hằng liếc huynh muội Quách gia.


      Quách Thứ thay hai muội muội tạ ơn : "Đa tạ vương gia ban thưởng."


      Triệu Hằng gật gật đầu, tự có tiểu thái giám vào, trước ôm rổ thả ra bên ngoài.


      Khai tiệc, bởi vì ít người, cũng đều xem như huynh muội họ hàng, tám người liền ngồi vây quanh ở bàn bát tiên gỗ hoa lê. Đoan Tuệ công chúa, Vân Phương ngồi ở phía Tây, Tống Gia Ninh và Quách Thứ ngồi phía Nam, đối diện chính là Sở Vương, huynh đệ Triệu Hằng. Lần đầu tiên cùng ăn với hoàng tử, công chúa, Tống Gia Ninh khó tránh khỏi khẩn trương, từ đầu đến cuối đều rủ lông mi, chầm chậm chầm chậm ăn cơm.

      Các nương ăn ít, Đoan Tuệ công chúa, Vân Phương gần như dừng đũa cùng lúc, Tống Gia Ninh nhìn thấy, vội tăng tốc ăn sạch cơm trong bát, cũng thả đũa. Quách Thứ nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ sao vậy, kỳ quái : "An An ăn xong rồi à?" ăn cơm có thể thả lỏng, thiếu niên lang để ý, ngay trước mặt mấy vị hoàng tử gọi khuê danh muội muội .


      Tống Gia Ninh đỏ mặt, phải bởi vì xưng hô, mà là đường huynh hết lần này tới lần khác chỉ hỏi nàng, chẳng phải là cho người bên ngoài biết nàng bình thường ăn nhiều?


      Nàng trái lương tâm dạ tiếng.


      Quách Thứ kịp phản ứng, nữa, Vân Phương có tâm cơ, nghi ngờ : "Ngươi phải đều ăn hai chén cơm. . ."


      đến nửa mới nhớ lại đây phải là bàn cơm nhà mình, nhất thời co cổ lại, sợ muội muội trách nàng.

      Tống Gia Ninh xấu hổ muốn chết, ước gì có thể tìm cái lỗ dưới đất chui vào. Sở Vương Duệ Vương cũng cười, Tứ hoàng tử ngơ ngác nhìn tiểu biểu muội biết thay nàng hóa giải lúng túng như thế nào, chỉ có Triệu Hằng nghiêng qua liếc thái giám hầu hạ: "Thêm cơm."


      Cũng lâu lắm, cái chén trước mặt Tống Gia Ninh liền đổi thành chén mới.


      Duệ Vương xem náo nhiệt, Sở Vương tham gia, Tứ hoàng tử vừa muốn mở miệng, Triệu Hằng đột nhiên : "Ăn."


      Ngắn ngủn chữ, giống như là mệnh lệnh.


      Tống Gia Ninh hơi mím môi, lời của Hoàng Đế tương lai thể vi phạm, nàng lần nữa nhặt chiếc đũa lên, phụng chỉ ăn chén thứ hai cơm, chỉ ăn cơm gắp thức ăn. Quách Thứ đau lòng muội muội, vừa cho muội muội thêm đồ ăn vừa cười hòa hoãn khí: "Gia Ninh cần xấu hổ, nơi đây có người ngoài, vừa nãy muội nhảy mũi cũng có người nào cười muội có phải hay ?"


      Kết quả vừa xong, bên kia Đoan Tuệ công chúa liền hặc hặc nở nụ cười: "Biểu ca nhắc ta thiếu chút nữa quên mất, Tam ca, nàng có phun lên người ngươi vậy?"


      Tay Tống Gia Ninh run lên, vô thức nhớ lại màn kia, Triệu Hằng đứng ở sau lưng nàng, có hay ta?


      nghĩ ngợi, đối diện bỗng nhiên truyền đến hai chữ lạnh lùng: " nhiều."


      Tống Gia Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Triệu Hằng nghiêng mắt nhìn chằm chằm Đoan Tuệ công chúa, vẻ mặt vui. Đoan Tuệ công chúa đầu tiên là sửng sốt, đợi nàng hoàn hồn, xác nhận Tam ca ở trước mặt mọi người dạy bảo nàng, công chúa nóng nảy lập tức liền đứng lên, bật đứng lên, mặt cứng ngắc liền ra ngoài, tới cửa, nàng oán hận cắn răng, bỗng nhiên quay đầu lại, cười lạnh với Triệu Hằng : "Đúng, ta là lắm miệng, giống Tam ca. . ."

      "Đoan Tuệ!" Sở Vương hung dữ trừng mắt, lạnh lùng quát lên.


      Đoan Tuệ công chúa sắc mặt càng thay đổi, hất đầu rời .


      Duệ Vương làm người hoà giải, trấn an Triệu Hằng: "Đoan Tuệ tuổi còn hiểu chuyện, Tam đệ đừng so đo với nàng, trở về ta nàng."


      Triệu Hằng ngậm miệng .


      Bầu khí cứng ngắc, Quách Thứ từ dưới đáy bàn chia ra vỗ vỗ chân cứng ngắc của hai muội muội, đứng dậy cáo từ.


      "ở lại."


      Triệu Hằng
      midnight, Lierose DuDu, adamno153 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Có lý nào thỏ nhảy vào hang mà thả ra liền. Thanks
      Vũ Hương Hải Vi thích bài này.

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      42



      Ở lại trong miệng Triệu Hằng, cũng phải là bảo huynh muội Quách gia ngồi xuống tiếp tục ăn, đến mức này, ba huynh muội thể nào còn khẩu vị nữa, Triệu Hằng cũng muốn bắt buộc bọn họ ăn, chỉ là có chuyện muốn .


      Tật miệng là nghịch lân của Thọ vương, trong lòng bọn người Sở Vương đều biết , nếu như tỏ vẻ muốn chút với huynh muội Quách gia, huynh trưởng ruột Sở Vương liếc mắt ra hiệu Duệ Vương, Tứ hoàng tử.


      Duệ Vương gật đầu, gọi Tứ hoàng tử, hai người cáo từ trước, trước khi Duệ Vương lần nữa trấn an Triệu Hằng : "Chúng ta là thân huynh muội, Đoan Tuệ vẫn là hài tử, thỉnh thoảng nhảm chút, Tam đệ chớ để ở trong lòng, ta đây liền tiến cung giáo huấn Đoan Tuệ, bảo nàng qua bồi tội với ngươi."


      Triệu Hằng cũng thèm để ý.


      Duệ Vương biết nóng nảy, cho là ngỗ nghịch, mang theo Tứ hoàng tử rời .


      Triệu Hằng rời ghế, nhìn Tống Gia Ninh : "."


      Tống Gia Ninh từ lúc Đoan Tuệ công chúa nể mặt cười nhạo Triệu Hằng là cà lăm liền bị dọa sợ, khuôn mặt nhắn tái nhợt, thấy miếng máu nào, dù sao tranh chấp của Vương Gia công chúa là bởi vì nàng mà mà, so với Đoan Tuệ công chúa bị giáo huấn trước mặt mọi người, Triệu Hằng ở trước mặt mọi người chịu nhục quả thực dọa vỡ gan Tống Gia Ninh, chỉ sợ Hoàng Thượng tương lai trái lại giận lây sang nàng.


      Nghe được chữ lạnh lùng của Triệu Hằng, Tống Gia Ninh toàn thân rét run, nhưng dám nghe theo, bất lực mắt nhìn Quách Thứ, xoay người lại liền đuổi theo.

      Quách Thứ rất lo lắng, nhưng Thọ vương được Tuyên Đức Đế chào đón trầm mặt, so với Đại Bá Phụ tức giận cũng dọa người lắm, nhất thời dám lên tiếng. Sở Vương có chút cố kỵ, cho rằng đệ đệ muốn bắt tiểu nha đầu mười mười hai tuổi trút giận, đuổi theo khuyên nhủ: "Tam đệ, chuyện này đều do Đoan Tuệ hồ đồ, ngươi đừng làm khó nha đầu kia."


      Ăn cơm đủ no, còn bị Đoan Tuệ công chúa chế nạo, Sở Vương ngó ngó khuôn mặt Tống Gia Ninh trắng như tờ giấy, đành lòng phạt người vô tội như nàng.


      "Lo quá." Triệu Hằng liếc mắt huynh trưởng, cũng quay đầu lại vào thư phòng.


      Sở Vương ngạc nhiên, lo quá, câu nào của là quá lo lắng?

      Nàng nghe , Tống Gia Ninh lo sợ đến mức có lòng dạ nào suy đoán nữa, cuối cùng mắt nhìn đường huynh, cực kì tội nghiệp theo Triệu Hằng. Đều ở Tiền viện, thiên sảnh dùng cơm cách thư phòng xa, vượt qua đoạn hành lang đến. Tống Gia Ninh nơm nớp lo sợ, chỉ dám nhìn lai đai lưng của Hoàng Thượng tương, thư phòng bên này quá yên tĩnh, đẹp và tĩnh mịch giống như sơn động giấu vô số mãnh thú, ai cũng biết sau khắc lại đột nhiên chạy ra thứgì.


      Chính giữa thư phòng là phòng khách, gian phía đông là tàng thư, gian phía tây là phòng vẽ tranh, Triệu Hằng trực tiếp gian phía tây.


      Tống Gia Ninh giống như cái đuôi theo, Triệu Hằng vào trong, nàng vô thức giơ tay lên chuẩn bị vén màn cửa sắp rơi xuống, ai ngờ Vương Gia phía trước lại có thể đứng bất động ở bên cạnh cửa, rèm bị người vén lên cũng chậm chạp rơi. Tống Gia Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu, chống lại dáng vẻ Triệu Hằng vén rèm cho nàng, thiếu niên da trắng như ngọc, mặt mũi mặc dù xa cách, cũng mang bất kỳ tức giận gì, mát mà lạnh.

      Tống Gia Ninh ngây dại, cũng thẳng đến lúc này, nàng mới chú ý tới, hơn nửa năm ngắn ngủi, vị Vương Gia này cao lớn hơn ít, ràng hơn Quách Kiêu tuổi, tại đầu hai người chắc cũng tương đương nhau, chỉ có điều Quách Kiêu cường tráng hơn chút, sắc bén như đao kiếm ra khỏi vỏ, Triệu Hằng hơi gầy, tao nhã như Tu Trúc nơi rừng sâu.


      Nam nhân như vậy, khiến người dám lỗ mãng tới gần, nhưng cũng quá sợ hãi.


      Trái tim Tống Gia Ninh có luống cuống như vậy, nếu như muốn phạt nàng, như thế nào lại vén rèm cho nàng? chẳng những sợ, Tống Gia Ninh đột nhiên cảm giác được, Hoàng Thượng tương lai nhìn lạnh nhạt vậy thôi, chứ ra rất cẩn thận săn sóc, hỏi nàng có muốn hái quả hồng hay , ngay lúc người khác cười nàng tham ăn, hảo tâm giúp nàng thêm cơm, khi Đoan Tuệ công chúa mỉa mai nàng, kịp thời ngăn lại.


      Hoàng Thượng tương lai, là người rất tốt.

      "Đa tạ vương gia." sợ, Tống Gia Ninh nhớ lại quy củ, trước phúc lễ lời cảm tạ rồi mới bước vào, trước hết theo bản năng đánh giá thư phòng của Triệu Hằng, có nhìn thấy giá sách được sắp xếp như trong dự đoán, chỉ thấy chậu tùng cảnh đặt trong góc phòng. Thư phòng to như vậy, ở trước cửa sổ chỉ đặt cái bàn đọc sách hình chữ nhật bằng gỗ tử đàn, bàn ghế dựa, hai phía đông tây đặt kệ trưng bày, kệ sắp xếp các loại bình sứ tinh xảo ngay ngắn, kệ khác để các loại giấy.


      Đồ vật quá ít, Tống Gia Ninh nhìn bàn đọc sách, tất cả đều là bày biện mộc mạc, duy chỉ có quả hồng lớn vàng óng cực kỳ chói mắt.


      Tống Gia Ninh kinh ngạc hé miệng, cái này, hình như đây là quả hồng chúa nàng giúp hái mà?


      nghĩ ngợi, nam nhân phía sau buông rèm về phía bàn đọc sách, khẽ vén vạt áo ngồi xuống, đôi mắt màu đen nhìn nàng. Tống Gia Ninh nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ tới gần, cách nam nhân ba bước dừng lại, cúi đầu bồi tội: "Vương Gia, chuyện vừa nãy đều là tại ta, công chúa bởi vì ta mới bất kính với người, người phạt ta ."


      Sau đó trong lòng vụng trộm bổ sung câu: có ủy khuất gì đừng nghẹn, tổn hại sức khỏe.

      Sau khi ý thức được tốt đẹp của người này, Tống Gia Ninh khỏi có chút đau lòng, hoàng tử ngọc thụ lâm phong, tôn quý lắm đó nha, bản thân có tật tận lực lời nào, lại phải chịu đựng châm chọc và đồng tình đến từ hoàng tử hoàng nữ khác, ngay cả Hoàng Đế cha ruột cũng bất công, các nhi tử khác đều ban cho Vương Phi,lại cho con trai thứ ba cưới vợ. Tuyên Đức Đế tốt như vậy, Thọ vương vẫn hiếu thuận như cũ, về sau đăng cơ, lại có thể thành thành giữ hiếu ba năm, hí văn đều Hoàng Đế giữ đạo hiếu có thể lấy mặt trăng thay mặt trời luôn đó.


      Tống Gia Ninh càng nghĩ, càng thấy Thọ vương tốt.


      Triệu Hằng thấy lông mi nàng liên tục chớp chớp, giống như lo lắng trừng phạt, nhìn lát mới hỏi: "Nàng có tội gì ?"


      Tống Gia Ninh nhếch miệng, chăm chú suy nghĩ : "Ta nên nhảy mũi ở trước mặt vương gia." Chính là hắt xì hỏng chuyện.

      Triệu Hằng nở nụ cười, thoáng qua tức , kính cẩn rủ mắt tiểu nương cũng nhìn thấy.


      " ngại." để lộ bất kỳ tâm tình gì .


      Tống Gia Ninh lo lắng yên liếc cái: "Người tức giận?"


      Triệu Hằng khẽ lắc đầu, nhìn mắt hạnh lóng lánh của nàng hỏi: "Chưa ăn no?"


      Lập tức nhắc tới chuyện mất mặt của nàng, Tống Gia Ninh mặt đỏ lên, cúi đầu phủ nhận: "Ăn no rồi, Tam ca lung tung đấy."


      Triệu Hằng tin: " ."


      Tống Gia Ninh lá gan run lên, bất đắc dĩ gật gật đầu.


      "Là ta, chiêu đãi chu đáo." Triệu Hằng chậm rãi , từ sau khi hết hy vọng với phụ hoàng ít khi nào mở miệng, lần đầu tiên ở trước mặt người ngoài ngoại trừ huynh trưởng, câu nhiều chữ như vậy.


      Tống Gia Ninh cũng biết ý nghĩa của mấy chữ này, nàng chỉ cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, vội : "Vương Gia khách khí, người, người rất tốt. . ."

      Bên má nàng hây hây đỏ, màu sắc so với son phấn thượng phẩm còn rung động lòng người hơn, Triệu Hằng thích thi họa, đối với màu sắc đẹp nhất thế gian càng cực kỳ nhạy cảm, nhìn khuôn mặt nhắn của Tống Gia Ninh, vừa thất thần suy nghĩ có thể phối ra thuốc màu như vậy hay , vừa nửa hiếu kỳ nửa đùa hỏi thăm: "Ở đâu tốt?"


      Có lẽ đáp án của vấn đề này, chính là lý do nàng thích , ngoại trừ lý do khuôn mặt bên ngoài.


      Tống Gia Ninh chỉ là khách sáo, Vương Gia khiêm tốn chiêu đãi chu toàn, nàng tốt, chẳng lẽ còn đồng ý? Triệu Hằng bỗng nhiên truy hỏi lý do khen ngợi, Tống Gia Ninh hề chuẩn bị, ấp úng tạm thời bừa: "Vương Gia, Vương Gia mời chúng ta làm khách. . ."


      Triệu Hằng muốn nghe phải là cái này, phủ nhận: "chỉ là tiếp khách, tính."


      tốt câu dài, tận lực tập câu đơn cố gắng hết sức vướng, nhưng cẩn thận phân biệt, đặc biệt là lúc ít người, vẫn có thể nghe ra ở giữa hai chữ dừng lại lâu hơn chút nếu so với người bên ngoài.


      Tống Gia Ninh hoàn toàn có cảm giác, tiếp tục bịa chuyện tốt, nháy mắt : "Người, người cho phép ta cùng với tỷ tỷ hái quả hồng, còn tặng chúng ta rổ."


      Cái này được xem là tốt, tuy rằng phải Triệu Hằng muốn nghe, nhưng cách nào phản bác, theo lời của nàng vạch trần: "Nàng, thích quả hồng?"

      Tống Gia Ninh lúng túng gật đầu, thừa nhận, sau nửa ngày được đáp lại, Tống Gia Ninh vừa muốn vụng trộm nhìn cái, trước mặt bỗng nhiên đưa qua bàn tay trắng nõn, lòng bàn tay của nam nhân rộng lớn khác xa so với nàng, nâng quả hồng lớn vàng óng. Quả hồng rất quen, lớp da hơi mỏng gần như sắp bao được phần thịt mọng nước bên trong, quả ngon đập vào mặt.


      Tống Gia Ninh vừa nãy chưa ăn no, vốn có gì để ăn, bụng còn bị đói, bỗng nhiên thấy quả hồng thích quá, tự chủ được liền nuốt ngụm nước bọt, ừng ực tiếng, chính nàng cũng nghe được.


      "Ăn." Triệu Hằng thấp giọng .


      Tống Gia Ninh xấu hổ, nơi đây có bát, chỉ dùng tay bóc lột quả hồng, tướng ăn bất nhã, bèn giọng từ chối nhã nhặn : "Đây là Vương Gia vừa ý . . ."


      còn chưa dứt lời, bị cắt ngang: "Ăn."


      Thiếu chữ ".", giọng điệu quyền quý lại ra lệnh nữa, Tống Gia Ninh dám ngỗ nghịch, nhận quả hồng, suy nghĩ chút, đỏ mặt thương lượng : "Vương Gia, ta có thể mang về nhà ăn ?"


      Triệu Hằng lập tức : " thể."


      mang nàng đến thư phòng, lúc nàng trở về cầm quả hồng trong tay, để người khác trông thấy làm sao bây giờ?


      có đường lui, Tống Gia Ninh đành phải phụng mệnh ăn quả hồng, cảm thụ được Vương Gia nhìn chăm chú, Tống Gia Ninh trước xé mở mốt chút da quả hồng, bên trong tươi ngon. Thịt quả mọng nước lập tức ra, nước quả bị bóp mà chảy ra ngoài. Tống Gia Ninh vội vã dùng miệng ngăn chặn, sợ nước trái cây rơi xuống làm ô uế chỗ của Vương Gia.


      Liên tục hút vài hơi, cuối cùng chảy nước nữa, nhưng lúc Tống Gia Ninh ngẩng đầu, hai bên khóe miệng lại dính nước trái cây. Nàng cũng phát , thấy Hoàng Thượng tương lai nhìn nàng chằm chằm, Tống Gia Ninh ngượng ngùng, ôm quả hồng đến bên khác của bàn đọc sách, lấy ra khăn tay, xoay người lại ăn. Rất nhanh, thư phòng an tĩnh liền vang lên thanh hút lấy chậc chậc chậc chậc rất của tiểu nương.



      Triệu Hằng nghiêng đầu. Nha đầu béo nhắn xinh xắn đưa lưng về phía đứng ở đằng kia, giơg hai tay, đầu khẽ động nhúc nhích, khiến nhớ tới từng có ngày, mở cửa sổ vẽ tranh, con chim sẻ mập mạp gan lớn bay vào, tay cầm bút vẽ bất động, chim sẻ liền nhảy loạn bốn phía ở bàn sách, có lẽ khát nước, nên chạy tới mổ thuốc màu, đầu béo tròn tròn mổ từng chút từng chút, tựa như Tống Gia Ninh vậy, cuối cùng dính miệng màu thuốc đỏ bay mất.


      Đó là đoạn khiến vui vẻ nhớ lại, Triệu Hằng tự chủ đắm chìm trong đó.


      Tống Gia Ninh dùng tốc độ nhanh nhất gặm hết quả hồng lớn, lau miệng xong lại dùng khăn quấn vỏ quả hồng tạm thời nhét vào hầu bao, thu thập xong mới xoay người lại, xoay được nửa, Tống Gia Ninh ngây ngẩn cả người.


      Bàn đọc sách đối diện, thiếu niên lang mặc áo mãng xanh nhạt bào hoa văn tối màu ngồi nghiêng người, sau giờ ngọ ngày mùa đông ánh mặt trời u ám mà ấm áp, xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng đổ xuống vào, vừa vặn bao phủ trong đó, chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ thanh tuyển của , chiếu rọi nụ cười yếu ớt nơi khóe môi . Tống Gia Ninh theo ánh mắt nhìn sang, thấy cái nghiên mực, bên trong là mực đen như mực.


      Tống Gia Ninh mờ mịt nháy mắt mấy cái, mực nước có cái gì hay mà cười?


      Nhưng vào lúc này, thiếu niên lang chợt động, giương mắt nhìn nàng.


      Tác giả có lời muốn :

      Triệu Hằng: vì sao cứ nhìn chằm chằm vào dưới hông ta?


      Gia Ninh: dám nhìn khuôn mặt.


      Triệu Hằng: phía dưới liền dám?


      Gia Ninh: vâng.


      Triệu Hằng: . . . Vào nhà .


      Tống Gia Ninh mơ mơ màng màng mà theo vào, sau lúc lâu, trong phòng truyền đến tiếng xấu hổ: "Vương Gia rất xấu!"


      [​IMG]
      midnight, Lierose DuDu, adamno154 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :